Cô nhận ra 1 điều là: chị k quan tâm cô nữa, cô như đứng k vững, lạng quạn về lớp
Còn chị bị sốt nặng lắm! Khi nhìn vào đôi mắt yếu mềm đó: ms vài tháng thôi mọi thứ thay đổi nhanh chóng, nụ hôn của Thư là điều chứng minh chị vẫn còn yêu cô nhưng chị bít chỉ k thể mang hạnh phúc cho cô.
...
Hôm nay trời mưa lớn, cô vẫn còn ở trường chờ hết mưa, như thường cô lại móc điện thoại chơi game, thế giới cô bây h là chiếc điện thoại.
— Vy! Xuống Thư viện trả sách zs tao đi,mới vừa đọc xong.
Vy và Lan cùng xuống Thư viện trả sách, thì thấy chị đang vừa ăn vừ xem sách, hình như là chờ hết mưa. Mỗi lần gặp chị y như rằng trái tim cô lại đập,
— Zạ...c.ơn thầy nha, con được xong rồi — M qua kia ngồi đi, tao lựa vài cuốn.
Cô đi lại lựa chỗ xa nhưng có thể ngắm chị cho rõ, chị làm việc nhiều ts nỗi ốm đi trông thấy, mak hôm nay thật ngộ Thư k đi cùng chị, thường bữa cứ bám lấy nhau, bỗng chị ngước lên và nhìn thấy cô, cô như mọi khi tránh né chị ngay cả khi chị đi ngang qua
Cô liếc thấy chị cứ nhìn mình chầm chầm, trái tim lại đập lại đập mạnh,
— Chị Trúc...bớt mưa r mình về
Mới nhắc là ts ngay, Thư đúng là linh, Chị nghe vậy đứng dậy đi ngang cô, trả sácb lên kệ rồi thei Thư ra ngoài.
— Chị đã k cần tôi nữa, hứk...đúng là chẳng có j tốt đẹp.
— Đi thôi! Vy
Cô theo Hoàng trở về nhà, cô nhìn tấm vai Hoàng ướt vì mưa mak cô thấy có chút động lòng, Hoàng rất thương cô về mỗi mặt, hễ cô thích j ngay mai lại có ngay. Cô nợ Hoàng nhiều lắm.
— Ngày mai nghỉ em có kế hoạch j k?
— Trời lạnh...mai ăn lẩu được chứ!
— Ok...em
Hoàng chạy về, cô vô nhà nhận được tờ giấy màu vàng trên bàn, —"Ba có công việc hai ngày sẽ về. Yêu con gái ^_^"
— Ở nhà 1mình cũng tốt.
Cô đi tắm mặc bộ đồ thoải mái nhất, rồi nấu gói mì ăn sẵn tiện quan sát cảnh mưa, lòng lại buồn ma k bít vì sao.
Reng reng reng
Cô nghe tiếng chuông cửa, ra mở cửa thấy người đang mặc áo mưa bịch khẩu trang kính mít, cô lấy cây dù rồi ra mở cửa.
— Bạn tìm ai?
— Ba em nhờ tôi wa đây trông coi em
Giữ tiếng mưa reo lạnh lẽo như thế, âm thanh của chị ấm áp phát lên. Lòng cô kẽ ấm lên
— Chị vào đi.
Cô vào trước, chị theo sau, vào nhà chị cởi áo mưa và khẩu trang ra. Nét mặt lạnh của chị được cô để ý, đúng là chị ốm đi trông thấy rõ, đã ốm lạj còn ốm thêm, cô nhìn chị mak mún đến ôm nhưng bít chị k thích nên thôi
Cô ăn vội tô mì rồi đem dẹp sau đó lại tivi và bật phim coi. Cô k dám nhìn chị vì sợ chị ngại. Còn chị thấy cô đã thay đổi sự năng động của cô biến mất mak thay vào là sự lãnh đạm.
Cô tắt tivi rồi bỏ lên lầu để mặc chị, chị như thói quen đi lại bếp, quan sát tô mì vun đầy, sức ăn của cô 2tô vẫn hết mak ngày càng ăn ít lại.
— Em thay đổi thật rồi! VY à.
Chị bít mình k nên lại gần Vy vì mình là người có lỗi, chị chỉ dám ở dưới mak k dám lên phòng cùng cô: cương zs cương thế này! Thì chừng nào ms dịu lại.
— Alo... Tao bít rồi, ra lấy ngay
Cô vừa đi từ lầu xuống vừa nghe điện thoại
— Chị...ờ..ờ..ưm ở chơi, tôi ra đây lấy đồ
Cô nói rồi, lấy dù bỏ ra ngoài. Lấu đồ của c.Lan rồi quay trở về nhà, hình ảnh chị đang chơi điện thoại đập vào tim cô, "Làm ơn nghe lời đi đừng có mà đập nữa "
— Làm j đứng đó thế! Vào đây.
Cô cởi giày cho vào kệ rồi lại chỗ chị ngồi xuống ghế,
Cô k như mọi khi, k phải là người mở lời trước, cô sợ lại phải khóc, lại tổn thương.
— Tôi làm em k thấy thoải mãi sao?
Cô nhìn chị rồi lắc đầu, Chợt đt chị reo, Chị nhìn cô cũng đủ hiểu là ai gọi, cô bỏ lên phòng để chị thoải mái
Sự cai trị của Thư làm chi phát ngán, nhanh chóng tắt đt và quay về zs thực tại, chị thở dài trong căn nhà quá lớn lại cô đơn mới hỉu cảm giác cô đơn của cô, chị đau khi ma chị đã bỏ cô trong lúc cô cô đơn nhất, h trách bản thân cũng k được j nữa chỉ là vô vọng.
Cô đứng trên phòng ngắm mưa, sự cô đơn, cô k còn sợ nó nữa, quen wá rồi, cô đặt tay lên trái tim mình "ngoan nha, đừng tìm chị ấy nữa, k đáng, rất đau đó bít k?" Đó là những lời cô hay tự khuyên mình,
Cô tắm rửa rồi mặc bộ đồ ấm áp hơn, xuống nhà thấy chị đang học, vẫn học, cô đi ngang wa rót ly nước,
— Em có đói k? Để tôi vào bếp
— K...tôi đang giảm cân, chị ăn có thể nấu
—Tôi k thích phải ăn 1mình
— ồ... Chị zs Thư tốt chứ!
— Cũng bình thường...em zs Hoàng thế nào?
— Có thể sẽ cưới trong tương lai
— Vậy chúc mừng em trước.
Chị cuối xuống che dấu nét mặt đang tệ của mình.
— Chị sao vậy?
— ừm...k có j, hơi đói thôi.
— Đợi 1lát, để tôi nấu
Cô vào bếp nấu chiên cơm zs thịt sẵn tay pha cho chị 1ly sữa.
— Chị ăn đi rồi uống vào
— C.ơn
Chị dọn tập vở, nâng chén cơm lên ăn
— em không ăn à?
— Không...tôi no rồi
Cô cười tươi khi chị ăn 1cách ngon miệng,
— Chị...ăn xong rồi về nhà đi, tôi ở nhà một mình được rồi!
Cảm giác tim nhói đau thật khó chịu.
— Tôi đã hứa zs ba em...
— Nếu chị cứ ở đây, tôi lại có chut hi vong, làm ơn... Tôi k mún đau khổ nữa. Một lần là quá đủ, đừng tội nghiệp tôi.
— Chúng ta làm bạn cũng tốt mak...
Cô lại đỏ mũi, liền chạy nhanh lên phòng hình như lại khóc rồi
Lúc này chị nhận ra, chị k yêu Thư và cô k yêu Hoàng. Người yêu chị là cô, chị cũng vậy. Chị quyết định tìm lại chính chị.
Cốc cốc cốc
Cô chùi nước mắt và lên tiếng
— Vào đi.
Chị đi vào quan sát tấm lưng cô, mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, chị chạy lại ôm lấy cô như cô đã từng làm cách đây vài tháng.
— Chị... Làm j thế?
Chị xoay cô lại đối diện mình,
— Nghe cho rõ đây, wá đủ rồi chị đã tìm được chính mình, chị yêu em, chị cần em và chị bít em cũng như thế. Thời gian wa đã đủ rồi
— Chị thôi đi... Tôi k còn ngu dại nữa, thôi đi...đừng làm khổ tôi nữa. Buông ra
Chị cưỡng hôn cô, đúng là nụ hôn chị tìm kiếm, chị dùng tay xít chặt hai tay cô, hôn táo bạo vào môi, lúc mạnh lúc nhẹ,
— Ha..th..ả ra...ưm
Thấy cô ngoan hơn chị đẩy cô xuống giường, khống chế cô, đôi môi từ miệng xuống cổ.
— Buông ra.
Cô đẩy chị ra, chị bắt đầu mạnh bạo, đưa tay vào trong áo cô, gương mặt quyến rũ của chị làm cô đê mê.
Cô đưa tay tát mạnh vào má chị, chị k ns j, bỏ tay ra vào lặng lẽ rời đi.
— Chị xin lỗi
Cảm giác chị để lại vẫn thế!
...
Tối đêm đó! Cả hai cung 1giường tưởng rằng khoảng cách nhỏ nhưng s lại xa vời đến thế?
Cô quay 1hướng , chị quay 1 hướng, cứ ngỡ là người xa lạ. Trái tim cô mỗi lần thấy chị đều đập mạnh, thật khó chịu
— Chị xin lỗi...chuyện lúc nãy
— Tôi k trách chị,
— Chúng ta làm bạn được chứ! Sau này đừng làm mặt lạnh zs nhau nữa
— ừm.
— Em đã hứa rồi nên giữ lời nhé!
Cô quay lại nhìn thấy chị đang cười tủm tỉm, lòng cô có chút j đó dễ chịu. Thật là mún ôm chị
Nghe được tiếng thở lớn bít chị đã ngủ, cô mới dám quan sát, khuôn mặt, cái mũi, cái môi là những thứ mà cô nhớ mỗi đêm.
— " cố gắng để quên nhé! "
...
Mỗi sáng chị đều thức sớm, thấy cô đang ôm gối thay vì ôm mình, chị ms hỉu " cô đã quen dần sự k có mặt của chị", chi tiến lại gần mặt cô, đặt hai tay hai bên người cô, cô nghe tiếng kẽ giật mình ngóc đầu dậy, vô tình môi chạm phải môi chị,
— ưm. Chị mỉn cười Cô đỏ mặt chùm mền ngang đầu, chị hỉu ý nên đi vào nhà vệ sinh,
— Hú hồn....phù phù "Aida...sao lại đập mạnh dữ vậy nè" cô đặt tay lên tim mình, Một lúc sau chị bước ra, nhân lúc cô đang mặc đồ, cô liền che người lại nhưng chị cứ đứng nhìn
— Chị nhìn cái j thế? Mau ra ngoài...cho tôi
Chị cười ẩn ý rồi đi ra ngoài m quên quăng cho cô 1câu
— Cũng tròn trịa đấy?
Cô thở phào, khi chị ra ngoài.
— Thấy hết r s...haizz chết r
Cô bước xuống nhà, thì đồ ăn đã dọn sẵn. Chị vẫn đang làm j đó bỗng điện thoại chị reo
— alô...hôm nay em tự đi học đi
Píp píp
Chị vội tắt điện thoại cho vào túi, rồi bưng đồ ăn ra vừa lúc cô bước xuống
Cô nhìn thấy món mì trứng mak chị hay làm cho cô lúc trước, lại nhớ cái mùi vị của nó
— Chỉ có món này, em rán ăn nha. Trưa chị sẽ dắt em đi ăn lẩu
— Ừm...c.ơn nhưng trưa tui có hẹn zs Hoàng rồi,
Đt cô reo lên liền bắt máy
— Alô...em ra ngay đây
— Tôi k ăn đâu, Hoàng đag đợi tôi, tôi đi trước.
Chị lại 1lần nữa nhìn cô đi zs Hoàng, chỉ bít ngó thôi vì bây h người cô chọn là Hoàng.
|