Đại Minh Tinh, Tôi Yêu Em Mất Rồi
|
|
Đây là truyện đầu tay của mình, vì thích thể loại bách hợp quá nên cũng thử viết xem sao, lời văn còn vụng về mong các bạn thông cảm Nếu không bận gì thì mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap, góp ý của các bạn sẽ là động lực để mình viết tiếp và cố gắng hoàn thiện hơn, xin cảm ơn ạ
ĐẠI MINH TINH, TÔI YÊU EM MẤT RỒI
CHƯƠNG 1: GẶP GỠ
Hà thị vốn nổi danh trong thương giới, hôm nay là kỉ niệm 15 năm thành lập, hầu là những doanh nhân có tiếng tăm đều tụ họp về bữa tiệc này, xung quanh ồn ào náo nhiệt, chỉ thấy một người tóc ngắn trung tính, gương mặt mười phần anh khí, vest đen tôn lên dáng người cao ráo rất thu hút ánh nhìn. Khóe miệng khẽ nhếch, Lạc Phong nâng ly tiếng đến phía trước
"Chủ tịch Hà, bao nhiêu năm rồi ngài vẫn phong độ như vậy, làm tôi cũng phải ganh tị đó"
Chỉ thấy vị lão trung niên cười thật vui vẻ, nâng ly cạn với Lạc Phong rồi hào sảng đáp
"Nào có a, tuổi trẻ các cô mới khiến các lão nhân gia chúng ta ganh tị. À, hôm nay con gái ta vừa về nước, lát nữa giới thiệu cả hai làm quen" nói rồi lại nháy mắt đầy hàm ý với Lạc Phong.
Bên ngoài huyên náo một phen, chỉ thấy một vị nữ nhân đang tiến vào, dáng người nàng đúng là cực phẩm của cực phẩm, cao ráo cân đối, làn da trắng hồng mềm mịn kết hợp với váy dạ hội cổ chữ V tôn lên Sline vô cùng quyến rũ, nếu nhìn vào gương mặt nàng không ai có thể không thốt lên "Wow, đại mỹ nhân"
Nàng vừa vào đã nhanh nhẹn chạy đến bên Hà Kiến Minh, khóe môi khẽ cong
"baba, con về rồi"
"Tiểu Dĩnh, con còn nhớ lão già này sao"
"Con chính là ngày nào cũng nhớ thương ba nha, nhưng mà ba cũng biết đó Doanh tỷ chính là không muốn để con rãnh rang nên không thể về thăm ba" nói rồi còn khẽ chu môi ủy khuất
"Được rồi ba còn không chịu nổi vẻ đáng thương của con, À con theo ba qua đây"
"Lạc Phong, giới thiệu với cô, đây là Hà Dĩnh con gái tôi"
Lạc Phong cũng mĩm cười nhìn nàng "Hà tiểu thư, chào cô"
Hà Dĩnh cẩn thận đánh giá người trước mắt, gương mặt lãnh đạm, nhưng quả thật rất đẹp, dáng người khí chất lại cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ, quả không phải người tầm thường
"Thì ra là Lạc tổng, nghe danh đã lâu nay được gặp quả là danh xứng với thực" nói xong khẽ nở một nụ cười câu hồn.
Hà Kiến Minh càng nhìn càng thấy hai người này quả thực xứng đôi, bèn bảo Hà Dĩnh giúp ông tiếp Lạc Phong còn bản thân thì qua chỗ các lão tiền bối bồi rượu.
Còn lại hai người, không khí bổng trở nên ngượng ngùng, Lạc Phong nhìn người trước mắt, nghe nói Hà đại tiểu thư Hà Dĩnh là một đại minh tinh nhưng bản thân cô vốn không quan tâm đến giới giải trí nên cũng không biết nàng, chỉ là trước đây tình cờ nghe vài người bạn nhắc qua. Bây giờ trực tiếp nhìn nàng nụ cười câu hồn, ánh mắt sáng ngời tim lại đập loạn một hồi, cố trấn tĩnh bản thân Lạc Phong khẽ nói
"Nay được gặp Hà đại minh tinh, Lạc Phong tôi cũng rất may mắn a"
"Lạc tổng quá lời rồi, tôi còn rất ngưỡng mộ ngài đây trong thương giới danh tiếng Lạc tổng đã sớm vang xa, gia tài bạc vạn còn là người gặp người mê, người ngoại đạo như tôi còn rất rõ ràng đó"
"Haha, Nghe cô nói tôi còn muốn tự mê luyến chính mình"
Đang nói đầu bỗng dưng hơi đau, Lạc Phong khẽ xoa trán gương mặt hơi nhăn lại, Hà Dĩnh thấy vậy vội hỏi
"Lạc tổng cô không sao chứ ? "
"Đầu tôi hơi đau, có lẽ vừa rồi uống nhiều quá"
"Ở đây ồn ào, hay là tôi đỡ cô ra sau vườn ngồi"
"Cũng được"
Sau vườn gió mát, không khí lại thanh tĩnh cũng khiến Lạc Phong đỡ hơn rất nhiều
"Cô thấy sao rồi ? "
"Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cô"
Hà Dĩnh chỉ khẽ nâng khóe miệng nhìn Lạc Phong "Chuyện nên làm mà"
Không gian lại rơi vào im lặng, muốn phá tan bầu không khí này Lạc Phong cố tìm gì đó để nói
"Hà tiểu thư này, tôi thấy người như cô thì tin chắc nửa kia hẵn là rất hoàn mỹ"
Hà Dĩnh khẽ sựng lại trong vài giây, tựa như suy ngĩ cái gì đó rồi ánh mắt bỗng trầm xuống, Lạc Phong nhìn biểu tình Hà Dĩnh cũng đoán biết mình lỡ lời nhưng chưa kịp nói gì thì Hà Dĩnh đã lên tiếng
"Tôi vẫn độc thân đây" nói rồi còn khẽ cười cười nhìn Lạc Phong
Thâm ý nhìn Hà Dĩnh như cố xác định lời cô đang nói, biểu tình cũng không giống như có ý đùa đi
"Vậy a ~ "
"Kì thực.. là do bản thân tôi" không đợi Lạc Phong trả lời cô lại tiếp
"Tôi cảm thấy thời gian như một chuyến xe lửa lao đi rất nhanh, nhưng tôi lại như hành khách ngủ trong xe, không hề hay biết. Tới khi tỉnh lại, đã bỏ qua rất nhiều thứ, thậm chí bỏ qua cả trạm dừng."
Nói xong nàng cũng không chú ý biểu tình của Lạc Phong, chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi nhìn lên ánh trăng phía xa, đôi mắt ánh lên nét sầu muộn, tựa như hối tiếc lại tựa như an nhiên..
Nhìn nghiêng sườn mặt Hà Dĩnh, Lạc Phong chỉ cảm thấy nàng thật mỹ, nhưng cô có cảm tình với nàng cũng không phải là ở vẻ ngoài này, giây phút nhìn vào đôi mắt kia không hiểu sao cô chỉ muốn nó mãi mãi là một hình lưỡi liềm đẹp đẽ chứ không phảng phất vẻ ưu thương như bây giờ.
Trò chuyện qua lại rồi cũng đến lúc tàn tiệc, tạm biệt Hà Dĩnh và Hà Kiến Minh xong Lạc Phong lái xa ra về.
Về đến nhà cũng đã là 11h tối, nghĩ đến ngày hôm nay Lạc Phong nở một nụ cười, đã lâu rồi cô mới lại có cảm giác này, bước đến bên cửa sổ, cô khẽ nhìn ánh trăng ngoài kia, chỉ thấy đôi môi mấp mấp một cái tên.. "Hà Dĩnh.."
|
|
Vì còn đang viết nên mỗi ngày mình đăng 1 chap nha bạn
|
CHƯƠNG 2: ĐỒ VÔ LẠI !!
"Tiểu Dĩnh, cậu chậm một chút đi, chân mình sắp đứt ra rồi"
"Sở Sở, cậu nhanh lên cho mình, cậu cảm thấy mình thoải mái ư, cũng sắp nóng chết rồi"
Tề Sở từ nhỏ là bạn thân của nàng, lần này về nước người đầu tiên nàng tìm dĩ nhiên là cô ấy. Nhưng đối với một Đại minh tinh như hà Dĩnh muốn đi dạo phố mua sắm thì cũng không thể thoải mái như người bình thường, áo khoác dài ôm dáng, chân đi giày thể thao, gương mặt quấn khăn lụa lại kết hợp thêm kính râm bản to, đầu đội mũ lưỡi trai đen, nhìn nàng bây giờ đã rất khó có thể nhận ra.
"Lúc nãy mình bảo là đi leo núi vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm cảnh đẹp lại không chịu, một mực muốn đi dạo phố mua sắm, bây giờ thì hay rồi, che che giấu giấu như đi ăn trộm a"
"Phi phi phi, nghĩ làm sao bảo mình leo núi với cậu, vừa nắng nóng mệt mõi lại vừa hại da, cậu thì chịu được chứ với thân hình mỏng manh của mình thì không ổn đâu nha"
"Cậu..cậu.." Tề Sở tức giận đến không nói được nhưng Hà đại tiểu thư đã nhanh chóng quay đi báo hại nàng cũng vẫn phải không tình nguyện đuổi theo.
Hà Dĩnh đang bước đi thì bỗng dưng "Ạch" một cái ai đó đã va trúng nàng, người kia lúc té vô tình kéo theo nàng làm tình hình bây giờ rất không khả quan, khăn mặt bị kéo tuột vô tình môi chạm môi khiến không khí đột nhiên lắng đọng, Hà Dĩnh trợn tròn mắt còn người kia ánh mắt cũng lóe lên sự bất ngờ. Lạc Phong khóe môi khẽ nhếch, lại không biết suy nghĩ gì đó, liếm nhẹ môi nàng lại cắn cắn một chút sau đó mới chịu tách ra mỉm cười đỡ nàng dậy. Hà Dĩnh bây giờ mới định thần lại, cảm thấy muốn phát hỏa, nàng là đang bị người ta khi dễ trước mặt mọi người nha, nàng trừng mắt nhìn Lạc Phong quát lớn
"ĐỒ VÔ LẠI"
Đổi lại Lạc Phong chỉ cười cười với nàng
"Hà tiểu thư, tôi chỉ là vô ý sao cô lại nổi nóng a"
Vô ý cái rắm, đây là Hà Dĩnh nghĩ, suy nghĩ một chút thì cũng đúng là vô ý nhưng hành động sau đó của cô ta.. càng nghĩ nàng càng giận, hôm qua mới gặp cô ta còn nghĩ cô ta lịch sự đàng hoàng nhưng hôm nay thì sáng mắt ra rồi, đạo đức giả.
"Cô như vậy tôi không có quyền nổi nóng sao, hạ lưu"
Đứng bên cạnh bây giờ Tề Sở mới kịp hoàn hồn, vội kéo tay Hà Dĩnh khuyên ngăn
"Thôi được rồi Tiểu Dĩnh, bỏ qua đi, người ta cũng là vô ý thôi mà"
Hà Dĩnh còn muốn cãi lại thì nghe Tề Sở khẽ thì thầm "Bỏ qua đi Tiểu Dĩnh, chúng ta mau đi thôi, người đến ngày càng đông nếu để phóng viên bắt được thì không tốt". Suy nghĩ một chút Hà Dĩnh liếc Lạc Phong một cái rồi bỏ đi, lúc đi ngang qua còn nghiến răng mắng "Lưu manh" sau đó không lưu tình lưu lại trên chân trái Lạc Phong một cái đạp gót giầy thật mạnh khiến người bình thường luôn lãnh mạc như Lạc tổng phải ôm chân thống khổ hồi lâu.
Nhìn theo hướng hai người rời đi, Lạc Phong khóe môi khẽ nhếch "Em cũng thật thú vị"
Tại một nơi khác
Hà Dĩnh vừa uống trà sữa vừa cố gắng ổn định lại tâm trạng, nàng hôm nay ra đường đúng là không coi ngày mới gặp phải tình huống này, nhớ tới cái tên đó làm nàng một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết
"Tiểu Dĩnh, hình như cậu quen biết cô ta"
"Hừ, là Tổng tài công ty đối tác với ba mình, gặp ở buổi tiệc tối qua, nghĩ lại cô ta cũng thật cao tay, trước mặt ba mình thì ôn nhu lịch sự, mình còn muốn xem cô ta là bạn rồi, không nghĩ đến con người thật của cô ta lại xấu xa như vậy"
"Tiểu Dĩnh này, mình cảm thấy lúc nãy cô ta chỉ vô ý đụng ngã cậu thôi mà, cậu đâu cần phải.."
Chưa đợi Tề Sở nói hết câu Hà Dĩnh đã ấm ức xen vào
"Cậu nghĩ mình nhỏ mọn vậy sao ? Cậu không biết đâu cô ta cư nhiên còn.. " nói đến đây nàng lại im bặt. Cũng không thể nói trắng ra tình huống ban nãy, thật ra lúc đó theo ánh nhìn mọi người thì chỉ thấy đơn giản Lạc Phong té rồi đè lên người nàng chứ không thể thấy được chuyện tốt đẹp cô ta đã làm, nếu để người ta biết nụ hôn đầu của Hà đại minh tinh nàng lại mất một cách lãng xẹt như vậy thì không phải sẽ cười trên đầu nàng đến chết sao. còn đang chìm trong suy nghĩ thì lại nghe Tề Sở nôn nóng hỏi
"Còn như thế nào cơ ? "
"À, ý mình là cô ta còn dùng bộ dạng không biết hối lối ra nói chuyện với mình"
"Trời ạ, mình còn tưởng có chuyện gì nữa cơ, thôi bỏ qua đi, dù sao cô ta cũng là đối tác của ba cậu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, từ giờ tránh xa cô ta ra là được rồi"
Ngẫm thấy Tề Sở nói cũng không phải không có lý, nhưng cục tức này nàng quả thực nuốt không trôi đây, nhưng mà biết làm sao chứ ai bảo cô ta quá cường đại đi, baba hình như cũng rất thích cô ta. Hừ, coi như nàng xui xẻo.
"Mình còn không thèm chấp nhất với cô ta"
"Được rồi, được rồi, à gần đây mình biết một nơi làm món tứ xuyên cũng rất ngon, lát nữa dẫn cậu đi"
Nghe đến đồ ăn làm Hà Dĩnh vui lên không ít, cười tươi nhìn Tề Sở, bộ dạng rõ ràng là một tiểu miêu ham ăn, nhìn nàng bây giờ muốn bao nhiêu khả ái là có bây nhiêu a ~
|
là bộ mới a ta đặt gạch hóng a. tiếp đi tg ơi
|