Nữ Thượng Nữ Hạ (Trường Tình)
|
|
“Người ngu ngốc thì mau siêng năng học tập, cả ngày làm chuyện vớ vẩn, xinh đẹp cách mấy cũng chỉ là bao cỏ mỹ nhân.” Ngu ngốc, suốt ngày hỏi hỏi, tự mình tìm hiểu đi. “Nhưng là mẹ mình nói, nữ nhân không tài mới là đức, nữ nhân chỉ cần xinh đẹp là được.” Kim Vi Vi thấp giọng biện hộ, tuy cô thấy Tập Nhiễm nói đúng, nhưng không cần thiết phải lặp đi lặp lại như thế, mình cũng có tự tôn a. “Kẻ ngu xuẩn.” Tôi đang an ủi cô đó, nghe không hiểu sao? “Nhiễm Nhiễm, mình không muốn làm nữa…” Kim Vi Vi vẻ mặt khiếp đảm. “Kim Vi Vi, cô lớn như vậy, vẫn chưa có mục tiêu mà theo đuổi sao? Cả ngày chỉ biết rong chơi ở ngoài, cô còn có thể làm được cái gì? Mới kiếm được việc làm, chưa đến nửa ngày đã đòi bỏ, cứ như thế, cô sống còn có giá trị gì sao?” Cũng may Kim Vi Vi đã quen với việc nghe Trương Tập Nhiễm nói lời ác độc, bằng không, với độ thâm độc lời nói của Trương Tập Nhiễm, cô đã sớm nghĩ quẩn rồi. “Người ta có mục đích a, mục đích của người ta hướng tới là cậu đó, người ta nhất định sẽ làm công việc này thật tốt, không làm cậu thất vọng đâu.” Kim Vi Vi vì khẳng định giá trị bản thân, quyết định làm tiếp công việc. “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có mà xưng ‘người ta’ với tôi.” Trương Tập Nhiễm nghe Kim Vi Vi dùng thanh âm éo éo nói chuyện, ghê tởm rùng mình. “Ừm.” Kim Vi Vi gật đầu, thói quen thôi. “Cô nói theo tờ giấy này.” Trương Tập Nhiễm cầm tờ giấy ghi mấy trình tự cơ bản khi làm doanh tiêu điện thoại đưa cho Vi Vi, Kim Vi Vi ngu ngốc như vậy, chỉ thích hợp với máy móc, không thích hợp bắt chước ai cả. “Nhiễm Nhiễm, trưa chúng ta cùng đi ăn cơm được chứ?” Kim Vi Vi thực chờ mong, cùng nhau dùng cơm trưa, cùng nhau tan sở, cảm giác rất ấm áp nha. “Không được.” Cùng người ngu ngốc ăn cơm, tiêu hóa sẽ bất ổn. “Nhiễm Nhiễm…” Kim Vi Vi cố gắng tận dụng cơ hội năn nỉ Trương Tập Nhiễm. “Nếu cô không muốn làm việc, mời cô rời công ty.” Trương Tập Nhiễm lạnh lùng nói xong, quay gót rời khỏi phòng Thị trường. Kim Vi Vi đúng thật bị nhiều người ghen ghét hơn Mộc Hãn, tuy không so về trình độ, nhưng với gia thế cha mẹ, cùng kích cỡ bộ ngực, làm người có đủ thứ chuyện để bàn. “Kim Vi Vi kia nha, vừa nhìn đã biết là cái bình hoa, ngực đại ngốc nghếch.” “Giọng nói éo éo, làm Lâm Chí Linh cũng phải chào thua, thật sự nổi hết cả da gà.” “Hôm nay nghe cô ta nói chuyện điện thoại, còn tưởng là đang bán thân chứ.”
“Các ngươi bớt nói nhiều đi, người ta là em họ tổng giám đốc, cha mẹ lại càng chẳng phải người bình thường có thể trêu vào đâu.” “Thật tốt số quá đi mà!” Thanh âm ghen tị tràn ngập. Kim Vi Vi, mẹ là Trang Văn Huệ, dì là Trang Ỷ Mộng, tổng giám đốc tập đoàn phía đông, cha là Kim Phong, tổng giám đốc Kim thị, Kim Vi Vi là do nhân vật cường đại hợp thành, bối cảnh vững chắc, ngay cả Kim Linh cũng phải ca thán. Dì của Kim Linh là bác của Trang Ỷ Mộng, đây là lý do cả hai quen biết nhau. Kim Linh ở văn phòng hắt xì, xoa xoa mũi, nhớ tới Trang Ỷ Mộng, tim chợt đau thắt, cô còn cay cú a, ngày hôm qua không cường bạo được cô ta, cô vô cùng tiếc nuối, nữ nhân kia tám phần sẽ chẳng cho mình cơ hội khác, vẫn nên tận dụng thời cơ đi…
|
Chương 16: Nói chuyện
“Rảnh không, ăn cơm cùng tôi đi!” Giọng nói của Mộc Hãn qua điện thoại truyền vào tai Tiêu Hòa Lễ, Tiêu Hòa Lễ khẽ nhíu mày. “Ăn cơm cùng cô, tôi sẽ ghê tởm chết đi, mà sao cô biết số tôi?” Tiêu Hòa Lễ không khách khí nói. “Chúng ta chẳng phải là đồng học a? Vài người thân với cô cũng thân với tôi vậy?” Trên thực tế, về mấy bạn học nữ khác, Mộc Hãn trừ bỏ Tạ Khinh Dung, còn những người khác giao tình không tốt lắm, nhưng dựa vào thủ đoạn và nhan sắc của mình, mấy đồng học nam chẳng có vấn đề gì, muốn lấy số di động của Tiêu Hòa Lễ, thực rất dễ dàng. “Tôi không muốn ăn cơm với cô, đừng cố gắng lấy lòng tôi, tôi nhất định bảo Dung Dung tránh xa con độc xà như cô ra.” Dung Dung bị rắn độc mê hoặc, mình thì không. “Tiêu Hòa Lễ, cô không sợ tôi quấn quít Dung Dung sao?” Mộc Hãn biết, dùng cách bình thường mời Tiêu Hòa Lễ, nàng sẽ không đến, nên chuẩn bị phép khích tướng, vì Tiêu Hòa Lễ chẳng bao giờ chịu nổi kích thích. “Dung Dung không quan tâm tới cô, cô muốn quấn quít cũng vô dụng.” Tiêu Hòa Lễ tức giận, làm ra chuyện động trời như thế, còn muốn xuất hiện trước mặt Dung Dung, thật vô liêm sỉ. “Cô biết mà, Dung Dung luôn mềm lòng.” Mộc Hãn có thể tưởng tượng được, khuôn mặt Tiêu Hòa Lễ giờ khó coi cỡ nào. “Ở đâu?” Tuy Tiêu Hòa Lễ tức giận, nhưng nàng cũng muốn gặp Mộc Hãn xem sao, lúc trước, khi ở trước mặt mình, Mộc Hãn luôn lộ nguyên hình, nàng muốn nhìn xem con mỹ nhân xà này có quỷ kế gì. Tiêu Hòa Lễ đi đến khách sạn, nhìn Mộc Hãn tỏ thái độ chờ lâu, Tiêu Hòa Lễ là cố ý, chẳng có chút nào áy náy. Mộc Hãn nhìn thấy Tiêu Hòa Lễ tới, liền hướng hướng Tiêu Hòa Lễ mỉm cười. Tuy Tiêu Hòa Lễ dù gặp ma cũng không muốn đụng mặt Mộc Hãn, nhưng nàng không thể không thừa nhận, Mộc Hãn quả xứng đáng với tên gọi mỹ nhân. “Cô nói thẳng đi, cô trái lương tâm mời tôi ăn cơm rốt cuộc vì cái gì?” Nàng biết Mộc Hãn chẳng tốt lành gì, nếu mình nhớ không lầm, cô ta từng nói vô cùng ghét mình. “Tôi cũng chả muốn quanh co lòng vòng, tôi hi vọng có thể cùng cô xóa tan hiểu lầm.” Mộc Hãn biểu tình nghiêm túc nói. “Cô đang đùa hả?” Tiêu Hòa Lễ giống như đang nghe truyện cười vui nhất thể kỷ, thật buồn cười. “Tôi chẳng thấy có gì mắc cười ở đây hết.” Lấy sự thành thục của Mộc Hãn bây giờ, cô quyết định sẽ không như lúc xưa, đối đầu cùng Tiêu Hòa Lễ, bạn bè nhiều luôn tốt hơn nhiểu kẻ thù, đặc biệt giờ phút này, mình còn chưa được Dung Dung tha thứ, có người để nói chuyện, đây là việc quan trọng. “Mộc Hãn, cô chết cái ý định này đi, đã ghét Tiêu Hòa Lễ tôi, vậy cứ ghét suốt đời. Cô không cần tốn công sức lên người tôi, tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng chuyển ý Dung Dung, muốn đồng tính luyến ái thì kiếm người khác, đừng có kéo Dung Dung xuống nước, tôi tuyệt sẽ không đứng yên nhìn cô phá hủy cuộc đời Dung Dung..” Tiêu Hòa Lễ tuyệt tình, không cho phép thương lượng.
|
“Tôi biết cô vẫn còn hận chuyện quá khứ, nhưng nói thật, tôi cảm thấy tội lỗi là vì làm cho Dung Dung đau khổ, chứ không vì hủy Dung Dung hạnh phúc. Lí Dương có thể bị tôi dụ dỗ, điều đó chứng minh hắn chưa hoàn toàn yêu Dung Dung. Tôi mới là người yêu Dung Dung, mười ba năm, tôi chịu đựng dụ hoặc chẳng ít, vậy mà tôi vẫn trụ vững, còn Lí Dương thì không. Cho nên, kẻ dễ dàng bị người khác dụ dỗ, còn lưu luyến làm gì chứ?” Vẻ mặt Mộc Hãn thành khẩn nói với Tiêu Hòa Lễ. Tiêu Hòa Lễ không phải người phải trái bất phân, thật ra, nàng là người rất nghiêm khắc, ân oán rõ ràng, đúng sai phân minh, nghe Mộc Hãn nói, không phải không có lý, nhất thời trong lòng hỗn loạn, nhưng nàng lập tức cảm thấy Mộc Hãn nói dối. “Nếu nói vậy, việc cô làm là đúng?” Tiêu Hòa Lễ chọn mi hỏi lại, Mộc Hãn dám nói phải, nàng nhất định cho cô thêm cái tát. “Tôi sai, lỗi lớn nhất của tôi là yêu Dung Dung, vì ghen tị, nhiều người đã điên cuồng mất tự chủ, tôi chẳng qua chỉ là một trong số nhưng người đáng thương đó thôi.” Mộc Hãn tự giễu cười, nụ cười có chút chua xót, ánh mắt hơi phiếm hồng. Tiêu Hòa Lễ biết Mộc Hãn giỏi tính kế, giỏi diễn trò, nhưng nàng lúc này lại không cảm thấy Mộc Hãn đang giở trò, Mộc Hãn yêu Tạ Khinh Dung, Tiêu Hòa Lễ tin, dù sao nàng cũng biết Mộc Hãn mười mấy năm, tầm mắt Mộc Hãn chỉ chứa có duy nhất một người, đó là Tạ Khinh Dung, cho nên, nhìn Mộc Hãn yếu đuối nhường nhịn lúc này, nàng cũng tin. Tuy mâu thuẫn đối với Mộc Hãn tiêu biến không ít, nhưng không phải vì thế mà nàng tán thành tình yêu trái luân thường đạo lý của Mộc Hãn trao cho Tạ Khinh Dung, hay tha thứ cho việc làm của cô. “Cô yêu Dung Dung, không có nghĩa là, cậu ấy phải đáp lại tình cảm của cô, có lẽ Lí Dương không yêu cậu ấy bằng cô, nhưng cô làm thế, đó chẳng phải thứ Dung Dung muốn. Thứ mà cô khác với Lí Dương, chính là – cô là nữ nhân, dù có thế nào, cô cũng chẳng thể cho Dung Dung một gia đình bình thường, một người chồng tốt, một đứa con.” Tiêu Hòa Lễ nghĩ mình nên tuyệt đi hi vọng của Mộc Hãn, đây mới là mục đích đến đây của nàng, làm cho Mộc Hãn đừng bám theo Dung Dung nữa. Mộc Hãn hé môi, cô không thể biện giải, thực tế, trừ việc mình yêu Dung Dung hơn Lí Dương, cô đúng thật chẳng thể làm gì cho Dung Dung, không phải lần lần đầu, Mộc Hãn hận sao mình lại là nữ nhân, bẳng không, mình có thể chân chính theo đuổi người mình yêu. “Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Mộc Hãn kiên định, Tiêu Hòa Lễ không biết Mộc Hãn lấy dũng khí kia từ đâu. “Nhưng cô cứ yên tâm, lần này tôi tuyệt đối không tổn hại Dung Dung, sẽ giống như người bình thường mà theo đuổi cậu ấy.”. Mộc Hãn bổ sung. “Dù sao, tôi nhất định sẽ khuyên Dung Dung tránh xa cô, tôi vẫn chán ghét cô như trước.” Tiêu Hòa Lễ nhắc lại lập trường, thái độ kiên định. “Tuy thật đáng tiếc, nhưng bất kể thế nào, mong cô xóa bỏ hiểu lầm với tôi.” Băng dày ba thước, thái độ Tiêu Hoà Lễ vẫn nằm trong dự kiến Mộc Hãn, Tiêu Hòa Lễ ghét mình, chẳng phải chuyện ngày một ngày hai có thể tiêu trừ. “Hừ!” Tiêu Hòa Lễ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy muốn về, nàng không thật sự muốn cùng Mộc Hãn ăn cơm. *********************************************** “Dung Dung, cậu còn yêu Lí Dương chứ?” Tiêu Hòa Lễ đột nhiên nhắc tới Lí Dương, cái tên này là cấm kỵ trong lòng Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung hơi sửng sốt, xét tới yêu và hận, ba năm trôi qua, chúng đã vơi đi rất nhiều, Tạ Khinh Dung biết, mình đối với chuyện Lí Dương và Mộc Hãn, từ lâu đã chẳng còn bận tâm nữa. “Có lẽ không còn.” Tạ Khinh Dung thản nhiên nói, tình cảm của cô không phải loại mãnh liệt, cô chỉ thích tế thủy trường lưu**, nhận định một người, chính là quyết định một đời, thế nhưng người mình chọn lại bại dưới nhan sắc của Mộc Hãn. [**Tế thủy trường lưu: Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài. Ý nói cùng người yêu có một tình yêu tuy không phải mãnh liệt cuộn trào nhưng lâu bền, từng chút từng chút một cùng nhau trải qua năm tháng.] Tiêu Hòa Lễ thấy thái độ Tạ Khinh Dung rất lạnh nhạt, chẵng lẽ -- Dung Dung không phải để ý chuyện Lí Dương phản bội, mà là Mộc Hãn? Nghĩ lại, tính tình Dung Dung không quan tâm tới mấy chuyện vụn vặt, phản ứng như thế chắc là bình thường đi? “Dung Dung….” Tiêu Hòa Lễ muốn nói lại thôi. “Ừm?” Tạ Khinh Dung vẫn cảm thấy Tiêu Hòa Lễ hôm nay hơi kỳ quái. “Cậu hai mươi chín tuổi rồi đi?” Hai mươi chìn tuổi, lẻ loi một mình, đôi khi sẽ thấy cô đơn, có khi nào, không chịu nổi cô đơn mà sa vào dụ hoặc của Mộc Hãn? Xà mỹ nhân kia thủ đoạn câu người cực cao. “Ừm.” Cô cùng Tiêu Hòa Lễ cùng tuổi, mà nhắc tới tuổi làm gì? “Dung Dung…” Tiêu Hòa Lễ lại ngập ngừng. Tạ Khinh Dung rõ ràng cảm thấy Tiêu Hòa Lễ hôm nay đặc biệt nói nhiều. “Hả?” Tạ Khinh Dung liếc mắt bảo nàng nói tiếp, ngập ngừng thế này không phải phong cách Tiêu Hòa Lễ. “Cậu phải cố gắng chịu đựng cô đơn, tránh xa quyến rũ ra.” Đây là việc khó của cuộc đời, nhưng Dung Dung sẽ làm được, Tiêu Hòa Lễ tin tưởng. Tạ Khinh Dung hắc tuyến đầy đầu, Tiêu Hòa Lễ hôm nay nói cái gì vậy? “Tớ lo lắng con rắn kiều mỵ Mộc Hãn kia, tớ sợ cậu bị cô ta câu mất.” Tiêu Hòa Lễ đi một vòng lớn, cuối cùng cũng đem chuyện chính nói ra. “Sẽ không.” Tạ Khinh Dung vô cảm trả lời.
|
Chương 17: Đến nhà
Tiêu Hòa Lễ chỉ ở lại ba ngày, tuy rằng cô còn rất lo lắng Mộc Hãn nhưng vì chồng tương lai ra sức thúc giục cô về nhà nên Tiêu Hòa Lễ đành phải ngoan ngoãn trở về chuẩn bị hôn lễ, lúc đi còn không quên dặn dò Tạ Khinh Dung vạn lần phải nhớ bảo trì khoảng cách với Mộc Hãn. Tạ Khinh Dung cảm thấy vô cùng may mắn mới có người bạn như Tiêu Hòa Lễ, đời người mấy ai có thể có được người bạn chân thành như vậy. Sau khi Tiêu Hòa Lễ trở về, cuộc sống của Tạ Khinh Dung lại giống như bình thường, đơn điệu mà có quy luật, sau khi xem xong biểu đồ xu hướng giá vàng và quan sát số liệu mới công bố, Tạ Khinh Dung đóng laptop, thu dọn lại nhà cửa gọn gàng rồi mới tắm rửa, nằm trên giường nhắm hai mắt lại, một ngày buồn tẻ lại trôi qua. Tạ Khinh Dung đúng là người có khả năng chịu được cô đơn, cô không hề chơi đùa, chưa từng sống về đêm, mà ngay cả đi dạo phố cũng đều đi một mình, từ khi đoạn tuyệt với Mộc Hãn, cô tuyệt đối không tùy tiện thân thiết cùng người khác, chí ít sẽ không thành thật với nhau, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, dù nhiều hay ít thì bóng ma vẫn còn tồn tại là sự thật. Cuộc sống của cô từng bị Mộc Hãn xâm nhập vào mọi nơi, trước kia khi Mộc Hãn còn ở bên người thì cuộc sống của cô bao giờ cũng náo nhiệt, Mộc Hãn rất ít khi khiến cô có thời gian trống trãi. Thật ra Tạ Khinh Dung đều biết, so với mình, Mộc Hãn mới là người sợ cô đơn nhất. Tạ Khinh Dung lại mơ thấy Mộc Hãn, lúc trước trong mộng chỉ xuất hiện một vài kí ức vụn vặt, nhưng mà đêm nay nàng lại mơ thấy hành động xúc phạm mình của Mộc Hãn hai ngày trước, đôi mắt nóng bỏng kia khiến cô bừng tỉnh, cư nhiên toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Buổi sáng thời điểm đến công ty, Tạ Khinh Dung lại gặp mặt Mộc Hãn ở bãi đỗ xe, không hiểu tại sao gần đây đi làm luôn vừa vặn va chạm phải Mộc Hãn, rõ ràng là số lần cô gặp Mộc Hãn ngày càng tăng, Tạ Khinh Dung không hề suy nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy oan gia ngõ hẹp, càng không muốn gặp thì càng thường xuyên gặp được. Sự thật là, lấy sự hiểu biết của Mộc Hãn đối với Tạ khinh Dung đã sớm nhìn thấu thói quen cố định, mỗi khi đi làm sẽ đến trước công ty 10 phút, nhà của Tạ khinh Dung cách công ty không xa, hơn nữa giao thông thuận tiện, nếu loại trừ sự việc ngẫu nhiên ngoài ý muốn, thời gian mà Tạ Khinh Dung tới công ty sẽ không vượt qua 5 phút, Mộc Hãn cũng bắt đúng điểm nên bình thường đến công ty vào giờ này, đương nhiên xác suất chạm mặt cực kỳ cao. Mỗi lần Mộc Hãn chạm mặt Tạ khinh Dung sẽ luôn cho cô một nụ cười sáng lạn, ban đầu Tạ Khinh Dung gặp Mộc Hãn sắc mặt đều không vui, nhưng dần dần cũng không biết là do bị tê liệt hay là lười nổi giận với Mộc Hãn, có thể đối với nàng giống như đồng nghiệp bình thường, lúc tâm tình tốt còn có thể vuốt cằm tỏ ý, tuy rằng thái độ vẫn rất lạnh nhạt nhưng cũng đủ để Mộc Hãn vui sướng. “Dung Dung.” Mộc Hãn chủ động chào hỏi Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung khẽ liếc Mộc Hãn một cái, chuẩn bị lướt qua bên người Mộc Hãn. Sự lãnh đạm của Tạ Khinh Dung khiến cho Mộc Hãn phản xạ có điều kiện, bắt lấy cánh tay Tạ Khinh Dung, tuy rằng nàng vẫn chưa tìm được lý do. “Có chuyện gì sao?” Ta Khinh Dung vẫn lạnh nhạt như trước hỏi. “Tiêu Hòa Lễ trở về rồi sao?” Mộc Hãn vốn là một người rất không muốn chủ động đặt câu hỏi khơi chuyện, nàng cảm thấy chính mình đối với Dung Dung lúc nào cũng ngốc nghếch rất nhiều so với người khác. “Từ khi nào mà cô lại quan tâm cậu ấy như vậy?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi ngược lại, hiển nhiên đã nhận ra Mộc Hãn không có đề tài nào nên tìm đại đề tài nào đó để lừa bịp. “Mình và cậu ấy cũng là bạn học mà, quan tâm bạn học một chút cũng là điều dĩ nhiên.” Mộc Hãn cười làm lành , bạn học tình tâm, tuy rằng Mộc Hãn cũng hiểu được mình đang bịa đặt, nhưng có thể cùng Dung Dung nói thêm mấy câu thì sao cũng được. Dối trá, Tạ Khinh Dung thầm nghĩ, thật ra Tiêu Hòa Lễ xem Mộc Hãn như mỹ nhân xà hạt không phải là không có lý, khi Mộc Hãn nghĩ muốn đạt được mục đích nào đó, thật sự bất luận cái gì cũng không cần. “Cô có thể buông tay tôi ra được chưa?” Tạ khinh Dung nhìn Mộc Hãn vẫn còn nắm chặt cánh tay của mình khẽ nhíu mày. Mộc Hãn không còn cách nào khác đành phải buông tay Tạ Khinh Dung , nàng vừa buông ra, Tạ Khinh Dung liền xoay người rời đi. “Dung Dung, mình thích cậu.” Thanh âm của Mộc Hãn rất nhỏ nhưng cũng đủ để Tạ Khinh Dung nghe được. Tạ Khinh Dung nghe được câu thổ lộ này liền khẽ nhíu mày, nhưng mà cô vẫn làm như chẳng hề nghe thấy. Tạ Khinh Dung vào công ty liền nhìn thấy Kim Vi Vi ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đặc biệt chói mắt trong một đám người mặc âu phục, giống như giữa rừng đen trắng có chấm một điểm hồng vậy, Trương phó tổng bởi vì để chứng tỏ hình tượng chuyên nghiệp giống nhau nên yêu cầu nam nhân phải mặc âu phục đeo caravat, nữ nhân phải sáo trang* , vậy mà Kim Vi Vi toàn thân lông thú nhìn vô cùng không hợp , mà dù sao cũng rất đẹp. (*sáo trang: đồ công sở kiểu nữ) Mộc Hãn đi phía sau Tạ Khinh Dung nhìn thấy Kim Vi Vi không khỏi giương lên khóe môi, nàng cảm thấy công ty có Kim Vi Vi nhất định sẽ rộn rã hơn, nàng có thể đoán trước được vẻ mặt của kẻ luôn luôn tuân theo quy tắc nghiêm ngặt -- Trương phó tổng khi nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Vi Vi, mặt than sụp đổ chắc hẳn sẽ rất thú vị. Kim Linh tiến vào nhìn thấy thấy cô em họ của mình ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, chị cho ngươi đến làm việc chứ không phải đến làm đẹp a. “Chị khuyên em tốt nhất là nên đổi bộ quần áo khác đi, với tính cách lục thân không nhận[1] của Tập Nhiễm, chị sợ em sẽ bị em ấy mắng.” Kim Linh tốt bụng nhắc nhở. [1]: lục thân bao gồm: ba, mẹ, anh, em, chồng (vợ) và con đều không nhận. “Khó coi lắm sao?” Kim Vi Vi khó hiểu hỏi, quy định của công ty cô tuyệt đối sẽ không xem, cô còn buồn bực, rõ ràng trong công ty mỹ nữ như mây, vậy mà một đám đều ăn mặc cứng nhắc như vậy. Kim Linh không muốn dong dài với Kim Vi Vi, có đôi khi giải thích là một việc mệt chết người, do tính chất công việc nên mới khiến cho Tập Nhiễm trở nên tương đối khô khan như vậy, Kim Linh trốn vào phòng làm việc của mình, hiếm khi bị cảm nhanh khỏi như vậy, tâm tình thật tốt, nàng lấy kềm cắt móng ra, có chút tiếc nuối cắt bỏ hết móng tay yêu quý mà mình cực kì giữ gìn, Trang Ỷ Mộng, vì muốn áp cô, tôi đã hy sinh rất lớn, ngày mai là sinh nhật của cậu, cô sẽ trở về Kim gia, cơ hội ngày mai nhất định không thể buông tha. Tạ Khinh Dung nghe được tiếng gõ cửa, đầu cũng không nâng liền hô một tiếng mời vào. Sau khi Mộc Hãn vào văn phòng Tạ Khinh Dung, đóng cửa lại xong thì Tạ Khinh Dung mới ngẩng đầu, nhìn thấy Mộc Hãn, cô cũng không chào đón. “Cô vô đây làm gì?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý Mộc Hãn lấy cớ học tập để quấy rầy lần nữa. “Đến cảm ơn cậu đó.” Mộc Hãn nói với vẻ mặt thoải mái, Mộc Hãn không ngồi xuống ghế mà trực tiếp ngồi lên chiếc bàn làm việc sắp xếp ngăn nắp của Tạ Khinh Dung, đôi chân xinh đẹp thon dài dưới làn váy liền đặt tại bên người Tạ Khinh Dung, khiêu gợi khiến người ta có cảm tưởng muốn sờ lên, cổ áo sơ mi trắng mở một cúc áo, bộ ngực trắng nõn, kênh rạch như ẩn như hiện, chắc chắn đây là cảnh tượng làm cho người ta phun máu mũi, xích lõa phục tùng hấp dẫn. “Cám ơn tôi cái gì?” Tạ Khinh Dung cố gắng nhẫn nại hỏi, thật sự cô rất muốn ném Mộc Hãn ra khỏi phòng làm việc của mình, cô cảm thấy Mộc Hãn rất có tiềm chất của nữ nhân không đứng đắn. “Các phán đoán của cậu đều rất chính xác khiến cho khách hàng của mình đều kiếm không ít tiền, ngay cả số tiền thua lỗ lúc trước bây giờ cũng thu lại được, khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm không ít, mình nhất định phải cám ơn cậu thật tốt mới được.” Mộc Hãn không quên tâng bốc Tạ Khinh Dung. “Đó đều là trách nhiệm công việc của tôi, không có gì để cám ơn cả.” Khách hàng có lời là tốt rồi, ít nhất bù lại lần trước phán đoán sai lầm khiến khách hàng bị tổn thất, điều này khiến Tạ Khinh Dung có chút vui vẻ. “Dung Dung, mình mời cãu ăn cơm được chứ?” Mộc Hãn biết điều này sẽ khiến Dung Dung vui vẻ, nàng muốn thừa dịp Dung Dung vui vẻ mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. “Không!” Thẳng thừng cự tuyệt không hề cho bất kì khả năng thương lượng nào. “Dung Dung, buổi tối mình đến nhà cậu được không?” “Không!” Càng không có một chút cơ hội, chắc như đinh đóng cột. “Thật ra mình không có ý gì khác, cậu biết dạ dày của mình không tốt, mình muốn xin cậu dạy mình một vài món ăn bổ cho dạ dày.” Mộc Hãn bày ra vẻ mặt vô tội ‘tôi thật sự không có ý đồ gì khác’. “Tôi không rảnh, cô nên trở về văn phòng mình đi.” Tạ Khinh Dung hạ lệnh trục khách, dạ dày của Mộc Hãn quả thật cần phải điều dưỡng thật tốt, nhưng sự sống chết của nàng hoàn toàn không nằm trong phạm vi trách nhiệm của mình.
|
Chương 18: Ngực to ngực nhỏ
Trương Tập Nhiễm thấy Kim Vi Vi trang điểm xinh đẹp như đi hội, mặt xuống sắc âm trầm. “Kim Vi Vi, cô đến phòng làm việc của tôi ngay! ” Trương Tập Nhiễm ném ra một câu liền bước vào phòng làm việc của mình, những người khác nhìn thấy có chút hả hê, Kim Vi Vi đáng đời cô. Kim Vi Vi có dự cảm mình chắc chắn lại sẽ bị mắng , cẩn thận đi theo sau lưng Trương Tập Nhiễm. Trương Tập Nhiễm đóng cửa cửa phòng làm việc, Kim Vi Vi trong lòng khẽ run lên, Nhiễm Nhiễm giống như đang rất tức giận, Kim Vi Vi hoàn toàn không biết được mình lại làm chuyện gì khiến cho cậu ấy tức giận đây? “Nhiễm Nhiễm……” Thanh âm Kim Vi Vi như muỗi kêu, thật ra cô đối với Trương Tập Nhiễm là vừa sợ vừa yêu. “Kim Vi Vi, cô rốt cuộc tới công ty làm cái gì?” Trương Tập Nhiễm mặt vô biểu tình hỏi. “Làm việc.” Kim Vi Vi vẫn dùng thanh âm rất nhỏ trả lời, cô biết Nhiễm Nhiễm không thích giọng nói của mình nên luôn cố gắng hết sức hạn chế âm lượng trước mặt Nhiễm Nhiễm, đặc biệt là lúc tức giận Nhiễm Nhiễm, nàng đặc biệt thích giận chó đánh mèo, đổ lỗi cho giọng nói của mình. “Cô cũng tự biết mình là tới làm việc mà còn mặc bộ quần áo chiêu phong dẫn điệp** làm cái gì? Đây là công ty tài chính chứ không phải phục vụ chuyên nghiệp, cô có hiểu chưa?” Trương Tập Nhiễm vẫn luôn độc mồm như thế. (**: trêu hoa ghẹo nguyệt) “Nếu Nhiễm Nhiễm không thích người ta như vậy ăn mặc kiểu này ngày mai người ta sẽ đổi kiểu khác.” Kim Vi Vi cảm thấy đây chẳng phải vấn đề lớn , cô có nhiều nhất chính là quần áo, coi như một ngày đổi một bộ, 365 cũng chẳng mặc trùng nổi. Trương Tập Nhiễm sắc mặt tiếp tục âm trầm, Kim Vi Vi này không hiểu được trọng tâm vấn đề mình nói, có chút đau đầu. Trương Tập Nhiễm hiểu, nói chuyện cùng Kim Vi Vi chỉ có thể nói ra vấn đề một cách trực tiếp nhất mới hiệu quả. “Sau này trong giờ làm việc, chỉ cho phép mặc sáo trang*, không cho phép mặc mấy thứ lông lá lả lơi khác.” Trương Tập Nhiễm nghiêm nghị ra lệnh. (*: đồng phục công sở nữ, chương trước có nói qua) “Ừm……” Kim Vi Vi kéo dài giọng, đối với việc không thể mặc quần áo lộng lẫy, cô cảm thấy thật đáng tiếc. “Bây giờ lập tức thay đồ cho tôi.” Để cho Kim Vi Vi mặc bộ quần áo này, sợ cả trong công ty sẽ lay động, ảnh hưởng không tốt tới hình tượng, nên Trương Tập Nhiễm hết sức không tình nguyện tây trang của mình cho Kim Vi Vi mặc. Kim Vi Vi cầm lấy Trương Tập Nhiễm, tay khẽ run lên , đây là đồ của Nhiễm Nhiễm, cậu ấy để cho cô mặc đồ mình, cảm giác thật thân mật, Kim Vi Vi đột nhiên cảm thấy rất ngọt ngào. “Ở chỗ này thay sao?” Kim Vi Vi ngượng ngùng hỏi, thật ra người ta còn rất bảo thủ, nhưng nếu Nhiễm Nhiễm lên tiếng, người ta không ngại bị Nhiễm Nhiễm nhìn nha.
|