Duyên Phận
|
|
Chapter 10: Hủy hôn
Trời đã xế chiều rồi mà không thấy Trúc ra ăn cơm nên bà Phụng hỏi
« chồng con đâu rồi sao không ra ăn cơm luôn đi»
Chi: chắc đi đâu chơi rồi chưa về
Bà Phụng: cha bây thì đi qua nhậu với ông Huỳnh rồi giờ không có thằng Trúc nữa ,nhà cửa vắng tanh, buồn thiệt đó đa
Chi: con thấy im lặng cũng tốt mà ,nội mau ăn đi
Lam: để con bới cơm cho bà
Bà Phụng: thôi bà no rồi, giờ bà về phòng luôn đây
Chi vẫn ngồi ăn một mình đột nhiên nhiên nhìn cái ghế kế bên thấy trống vắng nên cũng thôi
Cô đi ra trước sân tuy bề ngoài ra ngắm hoa tưới cây nhưng thực chất là đang đợi Trúc
Đợi mãi cho đến tối ông bá cũng về ,Trong tình trạng say mèm
Bá: sao giờ này không ngủ...ở đây làm gì?
Chi: cha say rồi nên về phòng nghỉ đi
Trúc cũng vừa đi tới : thưa cha con mới về
Chi: sao anh về trễ vậy?
Ông Bá nghĩ ngay là con gái mình không ngủ mà đứng đây đợi chồng nên xót quay mắng Trúc
« cậu đi đâu làm gì mà để con gái tôi trông đợi vậy hả?»
Trúc nhìn Chi: dạ con đi dạy, rồi đi làm vài việc nữa nên mới về trễ
Chi: cuội con mau ra phụ anh Mực đưa ông về phòng đi...nhanh lên
Ông Bá : cha không say...con để yên cho cha dạy chồng con...
Chi nhìn sang Trúc vì sợ Trúc sẽ hiểu lầm mình
« cha say rồi đừng nói nữa mau đi ngủ đi»
Nhưng ông bá không nghe cô nói ,ông loạn choạng kéo người Trúc
« cậu nghe cho kĩ , tôi mặc kệ cậu là ai một khi đã lấy con tôi, về ở rễ nhà này thì tôi bảo đứng thì cậu phải đứng, bảo ngồi thì cậu phải ngồi »
Trúc: dạ con biết rồi thưa cha
Chi: cha thôi đi có được không?
Ông Bá kéo người Chi lại trước mặt Trúc
« con gái của tôi là cành vàng lá ngọc ,cậu đó (chỉ vào người Trúc) phải biết thương yêu nó nghe lời nó có biết không?»
|
Trúc nhìn Chi mà không có một chút thiện cảm nào hết
« cha yên tâm đi, con rõ phận mình hơn ai hết...»
Rồi bỏ đi vào phòng trước thì bị ông bá kéo mạnh người lại
« cậu đứng lại...ai cho cậu đi hả...»
Chi : cha làm ơn đi ngủ ngay đi...
Cô đẩy ông đi vào nhà rồi quay ra định xách cặp cho Trúc thì
Trúc: cô vui lắm phải không (mắt đo đỏ)
Chi: anh đừng hiểu lầm tôi chỉ là...
Trúc gạt tay cô ra: đừng đụng vào tôi, cô rất cao sang quyền quý chạm vào ,e sẽ làm bẩn tay đó
Rồi bỏ đi ra phía sau nhà luôn, Chi nhìn theo mà cảm thấy chua xót
Trúc xuống bếp tìm tiểu Chi, nó vừa thấy cô là chạy ngay lại ngoe ngẩy cái đuôi mừng rỡ
Trúc: sao có khỏe luôn chưa , để cậu thoa thêm thuốc cho lành luôn nha
Lam: cậu đi tắm đi em dọn cơm cho
Trúc: không cần dọn phiền phức lắm bới dùm cậu tô cơm là được
Lam: vậy sao được...cậu lên nhà đi con dọn lên cho
Trúc đi lại lấy cái tô rồi tự bới cơm ăn
« cậu đói lắm nên không cần dọn :»»
|
Chi đang đứng phía sau cửa nhìn Trúc, cô thật sự không ngờ mọi chuyện lại ra nông nổi này
Lam: để em lấy nước cho cậu
Trúc: Cảm ơn em, à cậu có phụ việc cho một cửa hiệu tạp hóa trong chợ họ có cho cậu cục xà phòng này ...thơm lắm em giữ lại mà dùng đi
Lam vô cùng thích vì nào giờ cô không có đâu mà dùng
« em cám ơn cậu...»
Trúc xoa xoa đầu Lam : chỉ có cục xà phòng thôi không cần phải vui vậy chứ
Chi nhìn thấy họ cười tươi mà khó chịu vội bỏ về phòng , leo lên giường đắp mền lại
« trong mắt anh ta mình còn thua cả con chó nữa huống gì là kẻ ăn người ở trong nhà...»
Trúc đi vào tưởng cô ngủ rồi nên đi nhẹ lại tủ lấy đồ đi tắm ,xong ra lại ngồi kế đèn dầu
Lấy sổ sách gì đó ra tính toán rất lâu rồi ngủ gục luôn trên bàn, Chi bước xuống lấy cái áo khoác lên cho người cô
Chi lấy một cuốn sổ lên xem thì mới biết là sổ ghi chép hóa đơn
Trúc vội giật lại: cô làm gì vậy?
Chi: không tôi chỉ muốn xếp lại dùm anh thôi
Trúc: không cần...
Cô vội xếp lại bỏ vào cặp rồi đi lấy chiếc chiếu nhỏ trãi xuống đất mà nằm ngủ
Chi : anh đừng có thái độ đó với tôi có được không?
Trúc không trả lời nhắm mắt lại ngủ
Chi: chuyện hồi nảy anh đừng để ý tại cha tôi say nên mới nói vậy thôi
|
Trúc ngồi dậy bỏ đi ra ngoài, Chi vội đi theo kéo người lại
« anh đứng lại cho tôi...có nghe không?»
Trúc đứng lại: cô muốn gì nữa đây
Chi: tôi hỏi anh thì đúng hơn...
Trúc: bây giờ ngay cả ngủ tôi cũng phải được cô cho phép sao?
Chi: tôi không hề muốn quản hay giám sát anh nên xin anh đừng khó chịu với tôi được không?
Bà Phụng đi ra: giờ này hai đứa còn cải nhau như vậy không sợ kẻ ăn người ở trong nhà cười cho hả
Chi: con xin lỗi
Trúc: con xin lỗi
Bà Phụng: có chuyện gì thì vào phòng đóng cửa lại mà nói với nhau chứ
Trúc: con xin phép bà
Bà Phụng: con đứng lại...phòng con ở hướng đó sao?
Chi: nội cứ để anh ta ngủ đâu được thì ngủ đi
Bà Phụng mắng chi: con cũng quá đáng rồi đó...Trúc là chồng con...người ta có câu phu sướng phụ tuỳ...con là vợ mà có thật lòng quan tâm chăm sóc cho nó chưa...lúc nào cũng cao rắc với nó ...đổi lại là con , con nghĩ sao?
Chi : con ...
Bà Phụng: còn con nữa (trúc) con là chồng nó , vậy con có xem nó là vợ con chưa
Trúc : ngay từ đầu cuộc hôn nhân này là say lầm rồi...cho nên...muốn mọi chuyện trở lại vị trí vốn có của nó ,con nghĩ chỉ có cách hủy hôn đi
Chi vốn rất muốn điều đó nhưng bây giờ khi nghe trúc nói cô lại cảm thấy đau đau trong tim, cô nhìn Trúc mà hai mắt cứ như muốn khóc
Bà Phụng ngay lập tức tát vào mặt Trúc
« ta cấm con nói câu đó...»
Trúc bị tát một cái rõ đau nhìn Chi rồi bỏ đi về phòng
Chi đã bật khóc khi thấy ánh mắt căm phẫn của Trúc
Bà Phụng: ta đánh nó con có thấy đau chút nào không?
Chi : con không biết có đau không nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu bà ơi (khóc)
Bà Phụng ôm lấy cô: ta đã chọn cho con một người chồng tốt rồi, cho nên con có biết trân trọng hay không là tùy ở con...làm gì cũng hãy dùng con tim của con mà cảm nhận...
Nói xong bà đi về phòng còn cô thì ngồi khóc một hồi mới trở về phòng, lúc này Trúc đã ngủ rồi
|
Cô đi lại gần nhìn Trúc ngủ, cô nhớ về những ngày tháng qua khi sống bên Trúc, rồi giật mình tự chấn an
« không, không...không lẽ mình đã thích anh ta rồi sao?...không đâu người mình yêu là anh Phong mà...mình không muốn lấy anh ta, mình bị ép nên mới lấy anh ta mà...Chi ơi mày tỉnh đi...tỉnh đi...»
Chi vội lại giường thả màn xuống , trùm mền lại không cho bản thân suy nghĩ gì nữa
Sáng ra, khi cô dậy đã không thấy Trúc, cô đi vội ra ngoài
Lam: em dọn đồ ăn sáng vào cho cô được chưa?
Chi: cậu đâu rồi?
Trúc: cậu đi dạy rồi
Chi thất vọng : đi bộ sao?
Lam: dạ phải
Chi chạy vội vào phòng lấy hết tiền ra rồi bảo Lam đi cùng cô lên xã
Mực: cô muốn đi đâu?
Chi: anh biết chỗ nào bán xe đạp không?
Mực: dạ biết
Lam: cô định mua xe đạp cho cậu sao?
Chi không nói gì quay ra phía ngoài nhìn đường, thì thấy Trúc đang đi bộ
Chi: dừng xe lại đi
Chi rất muốn xuống xe đi lại kêu trúc lên xe nhưng cô không thể dẹp bỏ lòng kêu ngạo nên sai Lam
« em xuống kêu cậu lên xe đi»
Lam liền chạy lại: cậu lên xe đi, cô đang đợi
Trúc: em bảo cô đi đi
Lam: cậu lên xe đi nếu không cô sẽ làm em đó
Trúc liền đi lại xe: tôi không đi đâu, cô đi đi
Chi: anh đừng ngoan cố có được không? Tôi không muốn người ta nói gia đình tôi ngược đãi anh
Lam: cậu lên đi
Trúc : cô đang ra lệnh cho tôi đúng không?
Chi: nếu tôi nói phải có phải anh sẽ lên xe phải không?
|