Duyên Phận
|
|
Trúc đi ra ghế trước ngồi gần Mực
Trên xe trúc không hề nhìn cô một cái nào hết
Trúc: tới cổng trường thì cho tôi xuống
Chi: khi nào anh về để tôi cho người đi rước
Trúc không trả lời rồi đột nhiên nhìn thấy Phong , cái người hôm bữa lấy xe đạp của cô chạy mất
Trúc: dừng xe
Mực đạp thắng gấp làm chi và Lam nhào đầu ra trước, Trúc vội chạy lại nắm lấy người Phong
« anh là người hôm đó lấy xe đạp của tôi ,mau trả lại cho tôi»
Phong: mày điên hả? Tao lấy xe của mày khi nào...có ai làm chứng không?
Trúc: tôi nhớ rất rõ hôm đó anh bị người ta truy đuổi sau đó đâm vào xe tôi, tôi có lòng tốt xem anh có sao không...không ngờ anh xô tôi ngã rồi cướp luôn xe
Phong thấy có nhiều người nhìn nên quát lớn :
« mày điên hả? Tao lấy xe mày hồi nào»
Lam : cô ơi mau ra đi
Chi thấy Phong nên không dám ra vì sợ bị lộ tẩy,
Trúc: anh mau trả cho tôi đi
Phong: cum tay lại đánh mạnh vào mặt Trúc làm cô ngã xuống đất
Chi vội chạy ra: anh có sao không?
Lam và mực chạy lại khống chế hắn
Lam: đưa anh ta lên quan đi
Chi: đừng ...mau thả anh ta ra đi
Lam: anh ta vừa đánh cậu đó
Phong: chi em mau nói họ tha cho anh đi
Mực: mày là gì? mà dám gọi tên cô hả?
Trúc nhìn Chi ,làm cô lúng túng
« chuyện không có gì hết, chỉ là hiểu lầm thôi không sao đâu...thả anh ta đi đi»
Trúc: anh nói đi xe của tôi đâu
Phong: tôi nói là không biết mà
Mực vội bẻ tay hắn: còn chói
Phong vì đau quá nên mới chịu nhận: tôi bán rồi...Chi em mau kêu anh ta buôn ra đi tay anh sắp gãy rồi
|
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán rồi họ cứ nhìn vào Chi
Chi: mau thả anh ta ra có nghe không?
Mực đành phải buôn tay ra
Phong: cám ơn em
Trúc vội bỏ đi, Chi liền đuổi theo sau
« anh nghe tôi giải thích đi được không?»
Trúc vô cùng giận dữ: không cần, bấy nhiêu cũng đủ để tôi hiểu rồi
Lam định chạy theo nói giúp cho Chi, nhưng bị mực giữ lại
« chuyện này là do cô gây ra thì cứ để cô tự giải quyết đi»
Chi: có gì, thì về nhà chúng ta nói sau có được không? Tôi xin anh đó
Trúc: làm ơn để tôi yên
Cô xô chi ngã xuống đất rồi đi lại xe lấy cặp
Lam: cậu đừng giận về nhà rồi nói có được không?
Mực: phải đó cậu...về nhà đi
Trúc nhìn Chi: tôi sẽ không về đó nữa
Rồi bỏ đi một nước một, Lam lại đỡ Chi lên xe và về nhà, cả mực và Lam điều không dám nói gì hết
Chi cứ ở trong phòng không đi đâu hết
Bà Phụng: cô bị sao vậy Lam có phải lại lên cơn rồi không?
Lam buộc phải nói dối: dạ chắc là vậy đó thưa bà
Bá: thật khổ mà....mai để con đứa nó lên sài gòn trị bệnh nghe đâu có một ông bác sĩ người Pháp mới sang đây
Bà Phụng: nếu vậy thì phải nhanh lên
Bá: lam con vào phòng thu xếp đồ đạc cho cô, sẵn bảo cậu Trúc mai đi cùng luôn biết không?
Lam: dạ
Trúc sau khi đi dạy xong thì lại hiệu tạp hóa làm việc ,nhưng vì không muốn về nữa nên cô đã xin ông chủ ngủ lại mà kho
|
Trúc nhớ lại chuyện hồi sáng mà khó chịu ,rồi nghi ngờ Chi và phong chắc có gì mờ ám
«mà cô ta có gì đó với anh ta cũng tốt thôi ,chí ít không làm mình khó xử...nhưng tại sao mình lại thấy vô cùng bức bối và buồn như thế này chứ..tại sao lại vậy..»
Chi đã không ăn gì hết mà cứ ngồi trong phòng đợi ,không dám ra ngoài đợi nữa vì sợ Trúc lại nghĩ cô đang giám sát
Lam: khuya lắm rồi cô ăn gì rồi ngủ đi
Chi: em nói đi có thật anh ta không về nữa không?
Lam: em không biết...mà chẳng phải cô luôn muốn nhưng vậy sao?
Chi : phải, tốt nhất anh ta đi luôn ,mãi mãi đừng về
Cô nằm xuống quay mặt vào trong mà khóc nức nở như cố không cho Lam biết
Lam thì cứ nghĩ chi rất vô tình nên đi về phòng của mình luôn
Khi ông mắt trời vừa mở mắt là Trúc đã dậy ,dọn hàng ra cho ông chủ do lúc đi không mang theo gì hết nên cô định sẽ đi mua nhưng trên người chỉ có vài đồng bạc lẻ
Không đủ để mua cái áo nữa nên đành đi lại trường luôn.
|
Nhà ông bá đang hối thúc Chi dậy đi sài gòn
Chi: con không có bệnh gì hết con không đi đâu?
Bà Phụng: con ngoan đi...ông doctor này hay lắm
Bá: thằng Trúc đâu sao không thấy?
Lam nhìn Chi : dạ bẩm ông, cậu đi dạy rồi
Bá: đã bảo nó đi theo mà...sao mà dám cải lời ta
Chi: cha bớt giận tại con không cho anh ta đi chung
Bà Phụng: sao không cho...nó chồng con mà
Chi: con không muốn đi
Cô chạy nhay vào phòng khóa trái cửa Bá ông quay sang tát lam : nói ,có phải cô và cậu Trúc có chuyện gì không?
Lam vội qùy xuống: con lại ông, con không biết gì hết?
Bà Phụng: có phải con đang dấu bà chuyện gì không?
Lam: con....con...
Bá: mày không nó tao sẽ cho mày nói
Lam: con lại ông...Ông tha cho con
Bà Phụng cản ông: con thôi đi, hở chút là đánh . ..Lam con mà không nói để ông nổi giận thì nguy
Lam tuy không đồng tình việc Chi quen phong nhưng cô rất trung thành với cô chủ của mình nên
« dạ con không rõ sao đêm qua cậu Trúc không về nhà ngủ..»
Bá và bà Phụng ngạc nhiên: có chuyện đó nữa sao?
Lam: con nghĩ cậu thấy trễ quá nên không về thôi không chừng tí nữa cậu về
Bá: nó dám đi ra ngoài hay là bỏ chốn gì thì cũng phải kiếm nó về bằng được cho ông
Bà Phụng: đàn ông không về nhà ngủ với vợ thì chỉ có hai khả năng một là có người phụ nữ khác bên ngoài hay là nó muốn bỏ chốn....mau đi bắt nó về cho bà
|
|