Duyên Phận
|
|
|
Trúc đang ngồi trong phòng rất mệt mỏi , Chi đem nước vào
« mình ăn miếng cháo đi...»
Trúc: tôi không đói, em ăn đi...
Chi đến gần xoa bóp hai bên vai : có thấy dễ chịu không?
Trúc: em đi nghỉ đi, khuya rồi
Chi: mình ăn miếng đi rồi đi nghỉ mình đã phải vất vả mấy ngày liên tiếp rồi còn gì
Trúc xoay người lại ôm lấy cô: cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh tôi ...cảm ơn em...
Chi : khờ quá chúng ta là vợ chồng mà
Trúc: nội và cha về có trách phiền gì không?
Chi: không có, họ chỉ em bảo rán ở bên lo cho mình thôi
Trúc: vậy tôi cũng yên tâm
Chi: cha biết giờ nhà mình đang rối rắm nên không để ý gì tới lễ nghĩa đâu
Trúc: ừ, giờ tôi đang lo anh hai không biết chốn đi đâu rồi nữa
Chi : em có chuyện muốn hỏi mình lâu rồi mà chưa dám hỏi
Trúc: chuyện gì, em nói đi
Chi: sao, má lại bắt mình giả trai
Trúc: do cha tôi có rất nhiều vợ nên vì muốn giữ được trái tim ông mà má đã nói dối là đứa bé đang mang trong bụng là con trai. Nhưng không hiểu sao, có lần có một tên thầy cúng gì đó đến nhà coi phong thủy, bảo tôi có số mạng khắc với cha nên cha tôi không cho má sinh ở trong nhà, mà đưa về nhà ông ngoại sinh...
Chi: vậy sau khi sinh ,không nói thật ra luôn đi
Trúc: má tôi vì đã lỡ nói tôi là nam rồi thêm ở trong nhà lúc đó bà bị những người kia ức hiếp dữ lắm nên phóng lao thì theo lao ,với lại tôi được nuôi dưỡng bên ngoại nên không sợ bị cha tôi phát hiện hay nghi ngờ.
Chi: vậy mình phải vất vả lắm để đánh lừa tất cả mọi người
Trúc: phải ...nhưng tôi không còn sự chọn lựa nào khác hơn
Dì năm: dạ thưa cậu bà ba mời cậu sang phòng có việc.
Trúc: được rồi, tôi qua ngay đây...em ngủ đi
Chi: dạ
|
Trúc qua phòng bà ba
Bà ba: con lại đây ngồi đi
Trúc: má còn đau đầu không?
Bà ba: không, giờ con tính sao?
Trúc: tính chuyện gì?
Bà ba: chuyện bỏ chốn
Trúc: con vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó
Bà ba: sao chưa nghĩ được, đây là cơ hội tốt cho cả ta và con ...
Trúc: bây giờ trong nhà đang rối cả lên thử hỏi con còn tâm trạng nào mà tính đến chuyện đó
Bà ba : con nghe lời má, phải nhanh chóng đi thật xa nếu không sớm muộn gì cũng bại lộ...
Trúc ôm lấy bà: má đừng lo không sao đâu, đợi con lo ổn thỏa mọi việc rồi sẽ tìm cách
Bà ba: vậy còn con gái ông hội đồng Bá
Trúc: cô ấy đã biết hết sự thật rồi
Bà ba đẩy cô ra : con nói cái gì? Sao con lại
Trúc: má yên tâm cô ấy không bán đứng con đâu
Bà ba tỏ ra hốt hoảng: không được con phải nhanh chóng chốn đi mới được, má sẽ nghĩ cách...
Trúc: má nghe con nói đi...Chi đã là người của con rồi nên em ấy sẽ không nói cho ai biết chuyện này đâu
Bà ba liền tát vào mặt cô: con thật làm ta thất vọng mà, con nói ta biết đi con bị bệnh hay là chúng tà mà làm ra những chuyện đáng kinh tởm như vậy hả? Hết con Lành giờ thì tới cô ta....con ...con...muốn ta chết có phải không?
Trúc nhìn bà mà cảm thấy đau lòng vô cùng vì những lời nói đó chẳng khác nào là những mũi dao sắc lạnh đâm thẳng vào lòng ngực trái của cô
Nước mắt đã rơi : con đáng kinh tởm đến như vậy sao? Ngay cả người sinh con ra , người mà con vô cùng kính yêu cũng nói con kinh tởm vậy những người khác họ sẽ nghĩ gì về con chứ?
Bà ba : con làm ơn đừng làm những hành động như vậy nữa có được không? Con nên nhớ con là con gái , con chỉ đang đóng giả con trai thôi
Trúc nhìn bà mà không nói được lời nào, bà ôm lấy người cô
« con đừng để những thứ không ra gì đó làm ảnh hưởng đến lý trí của con»
Trúc ôm lấy bà mà khóc: con cũng không muốn nhưng con không kìm chế được nó giống như đã ngấm vào máu ăn sâu vào tim rồi
Bà ba giữ chặt đầu cô: con nhìn ta , phải nhớ con là con gái ....là con gái thì không thể tuyệt đối không thể có cảm xúc gì với đàn bà con gái được...hãy lập lại đi...
Trúc : má à con...
Bà ba: lặp lại đi có nghe không
Bà ba nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh đến gợn người
Bà ba: nói đi, tôi không được có cảm xúc..
Trúc: con....con...không được..có cảm xúc....
Bà ba: cảm xúc gì với bất kỳ người con gái nào
Trúc vừa khóc vừa nói : con không tôi không được có cảm xúc... gì với bất kỳ người con gái nào...(khóc)
Bà cười trong nước mắt mà ôm lấy người cô vào lòng rồi vỗ đều sau lưng : ngoan , con gái ngoan của má...cả đời của má chỉ có con là chỗ dựa thôi
|
Họ ôm nhau được một lúc , Trúc đi ra ngoài thì gặp Trực anh ta đã uống rất nhiều rượu
« cậu về rồi thật tốt ...tôi nói thật ở cái nhà này chỉ có cậu là trông giống con người thôi (cười)»
Trúc: anh say rồi mau về nghĩ đi
Trực lay người cô: sao cậu ở rễ có vui không hả?
Trúc: để tôi đưa anh về
Trực: tôi không hề say ...tôi rất tỉnh
Trúc: tôi biết anh chịu rất nhiều vất vả thiệt thòi...
Trực: tôi nói cậu biết hôm nay tôi sẽ bỏ chị cậu bỏ hết...tôi chịu đựng đủ rồi...
Chị cả: anh nói lại coi... (liên tục đánh vào người anh)
Trúc: chị đừng làm vậy, anh Trực uống say nên mới nói năng lung tung thôi
Trực đẩy cô ta ra: tôi sẽ bỏ cô nghe rõ chưa...
Chi cả : anh dám đánh tôi sao? Có phải anh nghe lời con nhỏ nào rồi không? Nếu biết như vầy hôm anh gian díu với con Lành tôi đã để cha tôi giết chết cho rồi
Trực: là thằng em trai khốn nạn của cô muốn cưỡng bức Lành bị tôi phát hiện ngăn cản thì hắn đỗ qua cho tôi...
Trúc: anh nói có thật không?
Chi cả: anh ta nói bậy, là chính mắt chị nhìn thấy hắn bước ra từ phòng của con Lành
Trực đi lại tát vào mặt cô: cô là loài ác quỷ mà ,sao tôi có thể chịu đựng được cô lâu như vậy chứ...
Bà cả đi ra lấy chổi đánh tới tấp vào người Trực: mày dám đánh nó hả, thứ bẩn thỉu như mày có mà tu mười kiếp mới lấy được nó
Trúc : má cả đừng đánh nữa
Cô giật cây chổi làm bà ta ngã xuống đất : dừng lại đi có được không?
Bà Tư: các người định không cho ông ngủ hả
Trực bỏ đi ra sau nhà, Chi nghe ồn nên đi ra coi bà ba cũng vậy
Bà Tư thấy tay Trúc bị cây chổi làm trầy một đường dài nên chạy lại nắm lấy tay cô
« tay cậu bị trầy rồi có đau không mau qua đây để tôi xem»
Chi gặp bà ba : con chào má
Bà ba: có gì mà ồn ào như vậy
Cô nhanh theo bà ra, thì thấy Trúc đang bị bà Tư đeo bám
Bà ba: chị cả có chuyện gì vậy?
Bà cả: cô và nó ( trúc) đừng tưởng mới giúp cho ông được một chuyện nhỏ thì lên mặt ...tôi còn sống sờ sờ đây đó
Bà ba: chị nói gì em không hiểu
Bà cả: đừng giả ngốc nữa ( cười điều)
Chị cả đi lại tát mạnh vào mặt Trúc: mày suối anh Trực bỏ tao phải không?
|
Ôi truyện hay thiệt..tình tiết gây cấn lắm...ngày nào tôi cũng mò lên đọc và đợi truyện...
|