Mãi Yêu Cô Như Thế
|
|
Ngồi trong lớp học nó nhìn thấy tất cả,từng hành động,ánh mắt,sự ngại ngùng đến nụ cười hạnh phúc trên mặt cô đều đk tua đi tua lại trong đầu nó,nó cảm giác như ai đang bóp nát trái tim mình v,giờ phút ngày nó nhận ra 1 điều khiến nó cũng khó chấp nhận,nó yêu cô,yêu ng con gái chỉ gặp hôm qua.người ta nói người buồn cảnh có vui đâu bao giờ thật đúng,ông trời cũng đang khóc thay cho lòng nó,mưa,từng hạt nặng như xé tan cõi lòng nó,cơn gió lạnh đến buốt người.Nó phải đối diện với sự thật này thế nào,nó nên làm gì lúc này,trốn tránh cô hay đấu tranh dành lấy tình yêu.Giờ học cũng hết,chỉ có mưa vẫn còn như lòng nó từng cơn sóng cứ gợn trào,ra về nó thấy cô đứng đợi nó cuối dẫy hành lang,2 tay khoanh lại với nhau,chân di di dưới đất,chắc là đang lạnh lắm,cũng phải thôi,cái áo dài mỏng manh đó làm s giữ ấm đủ với những cơn mưa như thế này.nó lại gần cô,lấy áo khoác choàng lên ng cho cô,đúng,dù có ntn thì nó cũng k thể bỏ mặc cô đk,nó chọn cách thuận theo tự nhiên,để mặc tất cả,nó chỉ cần như lúc này,có thể qtâm cô,nv là đủ.cảm nhận đk hơi ấm,cô nghĩ ngay là nó,chợt mĩm cười: - lạnh k? S k vào trong mà đứng đây Vẫn tư thế đó,nó choàng áo khoác lên vai cô,giữ lấy cái áo như đang ôm cô từ phía sau. - cho cô mượn bờ vai đk chứ - nó luôn là của cô Đợi nó nói xong cô ngã đầu vào vai nó,nó ôm lấy cô: - hôm nay cô s thế - k,chỉ là cô nhớ nhà thôi - v s k về - cô sợ Nghe giọng cô như sắp khóc,nó biết cô cần 1 ng để có thể nói ra hết nỗi lòng. - nếu muốn nói,e sẽ lắng nghe. - từ nhỏ cô đã có hôn ước do gđ sắp đặt,1 năm trk ba cô bắt cô ra mắt gđ đó,cho cô và a ta kì hẹn 3 năm phải lấy nhau,cô cãi lời ba,cô k thể để gđ sắp đặt hp của mình đk,cô k có tình cảm với a ta.thời gian đó,đối với cô như địa ngục,ba luôn gắn ghép,ép cô phải ntnày,như thế kia,đến khi k thể chịu nổi,mẹ đưa cô đi,mẹ hù sẽ k quay về nếu ba còn nthế và ba đã hứa sẽ cho cô thời gian nhưng vẫn k bỏ qua ch đó.cô sợ về nhà,sợ phải làm theo ý ba,sợ phải bên ng mà cô k yêu. Cô khóc,nước mắt của cô như hàng ngàn mũi dao đâm vào nó.nó ôm cô thật chặc,nói nhỏ bên tai: - đừng sợ,có e ở đây rồi. Nghe nó nói,cô cũng ôm nó,có lẽ bio cả 2 sẽ chẳng còn thấy lạnh nữa: - mình về thôi,chắc mưa sẽ k tạnh đâu. - về ntn s (cô nhìn lên bộ áo dài của mình) - ngoài xe có áo mưa,mình ra đó r lấy mặc. - đi từ đây ra đó cũng ướt hết r. - chạy nhanh k ướt đk đâu Cô cười buồn - cô làm s chạy nổi - e đã nói có e đây r mà Nói r nó ngồi xuốg vỗ vỗ lên vai mình: - gì đây - lên đi,e cõng cô. - thôi,hay e về trk đi,k cần lo cho cô - k lo cho cô thì e lo cho ai - em...(cô nói lấp lững) Thật sự những lời nói hôm nay của nó rất lạ,nó như đang nói với ny vậy,nhưng cả cô và nó đều là con gái,lắc đầu xua đi sn đó trong đầu.nó đội cái nón của mình cho cô,mặt áo khoác của nó cho cô,thấy nó lm vậy cô vừa vui,vừa xót: - nv e sẽ ướt hết đó - e khỏe mà,ướt chút cũng k s Cô ngồi lên lưng nó,quàng tay ôm cổ nó,thấy cô đã yên vị,nó lao đầu chạy thật nhanh giữa sân trường,từng hạt mưa lạnh đến xé thịt,trên vai nó,cảm giác thật bình yên,thật ấm áp,cái cảm giác mà cô chưa từng có khi bên ai.nhưng cô đều phũ nhận tất cả,có lẽ cô xem nó như 1 đứa e nên có thể thoải mái khi bên nó.
|
Tới nhà xe nó để cô đứng xuốg,mặc kệ bản thân đang run lên vì lạnh,nó lau những giọt nước mưa còn đọng lại trên gương mặt cô,nhìn nó,từ ánh mắt,tới hành động,nó luôn làm cho cô cảm thấy được chở che,dù cho mưa giông hay nắng gắt,nó vẫn sẽ lấy tấm thân nhỏ bé của mình bảo vệ cho cô.Đưa tay lên đi qua từng đường nét trên gương mặt nó,cái lạnh từ đó truyền sang tay cô, cô cảm thấy tim như ngừng đập,có chút gì đó xót xa,chút gì đó cảm động trước cô học trò này. - lạnh nv s phải lo cho cô (cô hỏi nó) Nó cười,cười hp,vì được cô qtâm,con ngta thật ngốc trước ng mình yêu thì phải,chỉ cần 1 hành động nhỏ cũng cảm thấy đã quá đủ: - e k s mà,nhìn e đi,e khỏe lắm,chút mưa gió ntn k ảnh hưởng gì đk e đâu. - e đúng là ngốc mà,ướt hết r,còn nói k lạnh. - mình về nha cô,đứng đây hồi k lạnh cũng sẽ thành lạnh đó,ng cô cũng ướt r. Khổ nổi,áo mưa chỉ mặc đk 1 ng,nó và cô đều nhường cho nhau,nhưng ng thua luôn là cô,cô phải nghe theo nó vì bộ áo dài quá mỏng. Lên xe,nó chở cô đi,từng hạt mưa tạt vào mặt đau đến xé thịt,mặt nó cũng đã đỏ lên vì rát,ngồi phía sau,nhìn qua kiếng xe,cô thấy nó nhăn mặt vì rát,môi mấp mấy có lẽ vì quá lạnh.choàng tay ôm e nó,cô áp sát mặt lên lưng nó,ng nó lạnh lắm nhưng cô lại cảm thấy ấm,ấm áp đến lạ thường,cảm nhận đk cái ôm từ cô,nó chỉ ước đường thêm dài hơn dù mưa có to hơn đi nữa.đến nhà cô,nó để cô vào nhà rồi chạy xe về dù cô có kêu ở lại.nằm trên giường,quấn chặt cái chăn,ấm,nhưnh cảm giác này thật chẳng thể bằng khi bên nó,cố thấy đau lòng khi nghĩ tới nó,có lẽ bio nó đang băng qua cơn mưa đó về nhà.ôm chặt đt chờ tn nó,cô ngủ thiếp đi lúc nào k hay.nó bên này đã về tới nhà vội thay đồ lao lên phòng trùm mền lại vì bây giờ nó cảm giác khó chịu,cổ họng khô rát,ng nóng ran.nó mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.5h chiều cô giật mình quơ tay cầm lấy cái đt,k 1 tn,k 1 cuộc gọi,cô bắt đầu lo lắng.cô gọi cho nó nhưng đáp lại cô chỉ là hồi chuông dài k ng đáp.bên này,đi làm về mẹ nó lên phòng tìm nó,gọi mãi k thấy nó mở cửa,mẹ nó tìm chìa khóa mở cửa vô,thấy nó gương mặt trắng bệt,ng nóng hực,mẹ nó gọi mãi nhưng nó vẫc nhắm nghiền đôi mắt.
|
Đang nằm thì đt reo,cô vui mừng vì nghĩ là nó,nhưng k phải,là hắn: - alô,e nghe đây - e đang làm gì v - e mới ngủ dậy,có gì k a. - a định mời e đi ăn tối,chắc e sẽ k từ chối chứ. Nghe hắn nói,cô vui ra mặt,quên luôn nó,ng vì cô mà quên cả bản thân mình. - dạ,được chứ - v a qua rước e nhé.e cho a địa chỉ nhà đi. Đọc địa chỉ cho hắn,cô vội đi chuẩn bị.với cô bây giờ,cứ cho hắn là mẫu ng lý tưởng,nhã nhặn,lịch sự.đẹp trai,tài giỏi.nghĩ đến đây cô chợt nhớ ra nó,ng cho cô cảm giác lạ,chắc có lẽ nó chỉ ngủ mê k nghe cô gọi thôi,nghĩ đến đó cô vui vẻ đi với hắn.6h hắn đậu xe trước cửa gọi cho cô: - anh tới r,e ra đi. - vâng,e ra ngay. Vừa đi ra cô bất ngờ nhìn hắn,đi ăn thôi có cần màu mè v k. - e đợi a lâu k - dạ k,e mới cpị xong thôi Mãi nc hắn quên phép lịch sự là đưa nón cho cô đội,đứng mãi nhưng lại k dám tự lấy nón,cô lên tiếng: - mình đi nhé a. Nghe cô hỏi hắn biết mình vô ý,lật đật đưa nón định đội cho cô nhưng cô từ chối và tự đội.thấy quê hắn buông lời nịnh nọt để biện minh cho mình. - Đứng trước e a như ng mất hồn,k thể làm gì khác ngoài ngắm nhìn e cả. Nghe hắn nói ngọt,cô như quên đi cái sự vô duyên khi nãy,cười e thẹn. - e biết mình k đẹp nv,chỉ là a đang cố nói cho e vui thôi. - k,với a e rất hoàn hảo. Đúng là hắn thật có tài ăn nói mà,cô như xiu lòng trk những lời đường mật của hắn.chạy xe đi hắn đưa cô đến 1 quán ăn ven sông,khung cảnh lúc này thật lãng mạn,sau cơn mưa,trời thật mát mẽ.cả 2 ăn uốg với nhau,đang ăn thì hắn hỏi: - k biết e có đang dành tc của mình cho ai chưa? Nghe hắn hỏi cô chợt im lặng,nghĩ về nó nhưng lại xua đi,phũ nhận: - dạ chưa - vậy k biết e có thể cho a cơ hội qtâm e và dành 1 vị trí nhỏ trong tim e k. Cô nhìn hắn,bối rối,cô k biết phải tl ntn: - em...em... - e k cần phải tl gấp đâu,hãy để thời gian chứng minh,a sẽ lm cho e hp. Nghe hắn nói,cô cảm thấy tin tưởng cái con ng sở khanh trước mắt.những lời đường mật được thốt ra từ miệng một kẽ đẹp trai,phong độ như hắn thì ai mà k bối rối.ăn xong hắn đưa cô về,về tới nhà cô vừa định quay vào trong thì hắn nắm tay cô lại: - em ngủ ngon nhé,nhớ mơ về anh Cô cười: - a cũng v. R hắn chạy xe đi,vào trong nhà cô lấy đt ra coi,nó vẫn k gọi,k nt cho cô - k biết có bị gì k mà từ trưa giờ lại k gọi cho mình chứ. Bên này đk mẹ chăm sóc nó đã hạ sốt nhưng vẫn còn rất mệt,định lấy đt gọi cho cô nhưng nghĩ đã trễ chắc cô ngủ r nên thôi,nó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.sáng hôm sau,mẹ nó lên phòng ngồi cạnh nó,sờ tay lên chán,thấy nó đã hết sốt,bà thở phào nhẹ nhõm.cảm giác có ai đang sờ mặt mình nó mở mắt ra,mẹ nó cười hiền: - con thấy trong ng thế nào r - con khỏe r mẹ - con đó,hôm qua dầm mưa hay s mà lại sốt cao nv Nó gãi đầu k dám tl mẹ nó,chui vào lòng bà mà nũng nịu - mẹ,con đói. Bà cốc đầu nó - con đó,dậy đi,mẹ nấu cháo cho con r,ăn xong r uốg thuốc nghĩ ngơi cho khỏe.mẹ đã kêu con nga xin cho con nghỉ hôm nay r. - con khỏe r,đi học đk mà mẹ - k đk cãi Nghe mẹ nghiêm giọng nó cũg k dám nói nữa.
|
Cô bên này đợi mãi k thấy nó đâu,thầm trách móc: - đồ hứa lèo,đã nói sẽ đưa rước mình đến khi hết đau chân v mà mới có 1 ngày đã chạy mất Đang nghĩ thì hắn đậu xe trước cửa,gọi cô.ngước lên thấy hắn cô quên luôn bực bội khi nãy. - s a lại ở đây - a nghĩ chân e đau k chạy xe đk nên qua đón e đi chung. Rút kinh nghiệm hôm qua hắn đội nón cho cô. - cảm ơn a - a đã nói sẽ chinh phục trái tim e mà. Cô cười r im lặng. - e ăn sáng chiưa,mình đi ăn luôn nha. - dạ,cũng đk. Hắn đưa cô đi ăn r đến trường,vừa đến trường cô vội đi tìm nó,cho nó 1 trận vì k rước cô,nhưng vô lớp k thấy nó đâu,cô hỏi: - lớp trưởng chưa đi học s các e. Con nga nghe cô hỏi vội đem giấy phép của nó lên cho cô,cầm tờ giấy trên tay cô trách mình quá vô tâm,nó vì cô dầm mưa nv bệnh cũng phải thôi v mà cô còn trách nó.tim cô nhói lên khi đọc cái lý do nghỉ học 'sốt cao'.bước vội ra khỏi lớp lấy đt gọi cho nó,từng hồi chuông dài làm cô thêm lo lắng,cuối cùng cũng bắt máy: - alô Nghe giọng nó,cổ họng cô như nghẹn lại,có gắng bình tĩnh: - e đã khỏe chưa. - e khỏe r,cô đừng lo - cô xl,tại cô... Chưa nói hết câu,nó đã ngăn cô lại. - k phải tại cô,đừg tự trách mình mà. - hết giờ cô qua thăm e nhé. - chân cô còn đau,đừng đi nh k tốt đâu. Nhớ ra cái chân đau của cô nó nói tiếp: - e xl,sáng k đưa cô đi dạy đk. - k s,sáng này cũng may có thầy nhân đưa cô đi r. Nghe cô nói,tim nó chợt thắt lại nhưng cô k buông tha cho tim nó,cô kể nó nghe chuyện đi ăn tối với hắn. - e thấy thầy ấy thế nào - bình thường( nó tl cọc lóc) - cô thấy a ấy tốt mà,đẹp trai và rất ngọt ngào Đúng có lẽ hắn chỉ đk 2 cái đó chứ có gì mà tốt chứ.nó thấy đau thắt nơi lồng ngực nên chào cô,lần đầu tiên nó là ng kết thúc cuộc nc.cúp máy,cô nghĩ: - hôm nay e ấy s v nhỉ. R cũng vào lớp dạy,chỉ vắng mặt nó nhưng cô cảm giác lớp hôm nay thật trống vắng.
|
Các bạn thấy truyện thế nào ạ.
|