Đại Tỷ Em Yêu Rồi
|
|
Chương41. Định Bạch hơi khó chịu,nhìn sang phía Kiều Ân,nhưng chủ yếu là nhìn cái hộp quà to trên tay cô ấy."Cái gì thế?" "...À,cái này hả?" Kiều Ân mỉm cười đầy hứng thú,nàng nâng hộp quà lên rồi bắt đầu kể nên công trình mình có được nó."Đây là thứ em phải tự chuẩn bị gần cả tiếng trời đấy!" "..Là cái gì?Sinh nhật ai hả?" "...Không phải đâu!" Kiều Ân lắc lắc đầu,hí hửng đặt hộp quà xuống rồi nhìn Định Bạch."Đây là thứ em sắp đi tặng cho người trong mộng,ừ thì,để xem...nói chung chỉ là một bộ đồ chơi thôi!" "Lý Hoạ Phong nữa cơ à?" Định Bạch tra hỏi với thái độ không mấy hài lòng,xong ngồi phệt xuống cái ghế sofa màu trắng trong gian phòng rộng rãi của Kiều Ân."...Hoá ra cũng thích chơi đồ chơi trẻ con à?.Chỉ toàn là con nít,sao em có thể thích con bé đó?" "...Nè nè,không phải đồ chơi trẻ con đâu nhé!Chị đừng nói cô ấy con nít,đồ chơi này là một bộ lắp ráp mô hình con tàu chiến cổ siêu lớn siêu mắc tiền,siêu hiếm,nhập khẩu từ Mỹ trực tiếp luôn ấy!Chị phải biết em khó khăn thế nào để tìm ra được sở thích của Lý Hoạ Phong không?Em còn phải chạy đôn đáo đi đặt thứ này luôn." "Ồ,thế à?Chị tưởng dạo này em không gặp con nhóc đó nữa chứ?" "...Định Bạch,chỉ tại chị mà hơn tuần nay người ta còn không thèm gọi cho em!Nói lần cuối nhé,chúng ta chia tay lâu rồi!Kết thúc lâu rồi!Đừng có giở trò với người mới của em!" "Nghe có vẻ hay!Nhưng nè,Lý Hoạ Phong chẳng phải là tình nhân của Hạch Ái My sao?Em cứ thích đi giành của người khác như vậy à?" "Ai nói với chị?Ai nói với chị là Phong trở thành tình nhân của Hạch Ái My?" Kiều Ân nghe xong lập tức chấn động,đưa mắt lưỡi rìu sang nhìn Định Bạch. "...Rõ ràng,Hạch Ái My khẳng định chủ quyền với con nhóc đó trước mắt chị!Trong nhà vệ sinh,hôm tiệc đêm!" "...Cô ta chỉ ích kỉ thôi!Chị thừa biết cô ta không ưa em nên mới làm vậy,chứ mấy năm trước cái gì cô ta cũng nhường cho em...cả nam nhân của cô ta nữa,cô ta cũng cho em qua đêm với hắn cơ mà!" Kiều Ân hất tóc."Chả hiểu sao bây giờ cô ta ích kỉ như vậy!Chỉ giữ Phong làm của riêng!" Định Bạch nhếch nhẹ khoé môi."Không chừng người ta yêu nhau thật!" "Chị đừng nói bậy!Kiều Ân này trước giờ chưa thua ai cái gì cả!" Kiều Ân ngồi trước bàn trang điểm siêu đầy đủ của mình,lấy thỏi son,son lại môi."Cô ta mà có qua đêm với Hoạ Phong...cũng không sao!Em cũng sẽ được như thế!" "Em muốn người ta như vậy à?" Định Bạch miệng thì nhoãn cười,nhưng dây thần kinh đã cứng lại cả,bàn tay còng chặt đến mức những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng nõn rần rần. "...Thì sao chứ?...Lý Hoạ Phong là mẫu người em thích bấy lâu đấy!Ai lại bỏ qua dễ như vậy...chị chờ xem,Hạch Ái My dẫu ra sao cũng chỉ là một nữ nhân kiêu ngạo,cô ta có hơn kém gì ai?Em sẽ thắng!" "Bỏ công sức ra...chỉ vì một nữ nhân?Biết người ta có thương em hay không?" "Chuyện đó hẳn tính sau!" Kiều Ân chải mái tóc cho tươm tấc lại,rồi nở nụ cười thân thiện với chính bản thân trong gương."Tình yêu,làm sao mãnh liệt qua khỏi tình dục." Định Bạch nghe xong,đem bất ngờ ra thành một nụ cười."Tình dục?Chị đúng là hơi bất ngờ khi em trở nên ham muốn chuyện đó như vậy!" "Chỉ với người có kĩ thuật tốt thôi!" Định Bạch xem cái dáng vẻ điệu đà của Kiều Ân mà máu lửa trong người nổi inh ỏi,cô lén lút thở một hơi dài và nhẹ nhàng,sau lại ngước mặt lên trần nhà.Cười ẩn ý."Lý Hoạ Phong hả?Đã cảnh cáo!Nhưng có lẻ là vô dụng...chắc phải đợi mình ra tay,mới có kẻ sợ!" ____ Khoảng 7 giờ đêm,chiếc siêu xe hạng nặng LaFerrari màu đen sáng bóng bất ngờ dừng chân trước một quán rượu lớn gần trung tâm thành phố thuộc địa bàn của Hạch Tỷ khiến cho hàng loạt người phải trố mắt ra nhìn.
LaFerrari là em này đọ,sợ mấy mem chưa biết khó hình dung nên đem lên đây cho mọi người cùng biết nhé. Người dân bình thường đi qua lại trên đường thì khá ổn,có thể họ đứng lại quan sát siêu xe mắc tiền một lúc rồi đi.Nhưng bọn thủ hạ mặc vest đen đứng trước quán của Hạch Ái My thì nhìn lôm lôm chiếc xe đó. Siêu xe như vậy thường đến đây là chỉ có các đàn anh đàn chị thôi,bọn chúng nhanh chóng ra ngoài,lịch sự mở cửa đón khách. "...Chào...Á,Ân Tỷ!" Bọn chúng nhìn ra nữ nhân đẩy đà quen thuộc trong xe nên liền cuối đầu chào hỏi. Kiều Ân trân gương mặt õng ẹo ra với mấy tên thủ hạ đó,cất giọng dẻo như kẹo bạch nha."Rốt cuộc là Hạch Tỷ của mấy người đang làm việc ở đâu thế hả?Chị đây phải lái xe đi gần năm cái quán bar để tìm cô ta rồi đấy!" "...À, xin lỗi Ân Tỷ!Thật sự hôm nay Hạch Tỷ tâm trạng không tốt,không muốn bị quấy rầy nên mới đến cái quán này nghỉ ngơi.Chị...có hẹn trước với Hạch Tỷ không?" "...Nếu chị đây không hẹn?Các người sẽ đuổi chị về à?" Kiều Ân nhướn một bên mày,đôi môi đỏ mọng nhếch sang một bên.Thái độ này của Kiều Ân là đang muốn 'hâm doạ' gián tiếp. Bọn thủ hạ của Hạch Ái My xoay qua xoay lại nhìn nhau hỏi ý kiến.Rõ ràng chúng đang khó xử. Sau đó chúng quyết định đưa điện thoại ra gọi cho Hạch Ái My để hỏi ý kiến. Kiều Ân chán nản."Tốn thời gian chết mất thôi!Có được hay không?" "...Được rồi ạ!Mời chị!" "Này này,sẳn đem hộp quà này vào giúp tôi luôn!" Kiều Ân vui vẻ mỉm cười,may thay là Hạch Ái My đồng ý cho cô vào,chứ không cho vào,cô nhất định sẽ làm loạn mọi thứ tại địa bàn Ái My lên cho nàng kia thấy. Đi vào quán rượu,Kiều Ân đi đến đâu mắt của mấy người trong quán nhìn đến đó.Mỹ nhân lúc nào cũng qua lại kiểu như như Kiều Ân thì quán của Hạch Ái My chắc sẽ bị cảnh sát tóm vì khiến các quý ông bị lòi mắt hàng loạt mất. "...Đây ạ!" Kiều Ân hí hửng mở cái cửa phòng kín trước mắt,nàng bước vào đầy hớn hở nhưng lại xụ mặt ngay khi thấy trong phòng chỉ có mỗi Hạch Ái My đang ngồi nhâm nhi cả đống rượu. Hạch Ái My mặt mày thì cứ lờ đờ,cười điên khùng một mình trên ghế.Tay thì một chai rượu,tay thì một chai nữa.Bàn thì toàn là những chai rượu rỗng,Kiều Ân hơi hoảng vì thấy Hạch Ái My như vậy. "Hạch Ái My,cô làm cái gì thế?Lý Hoạ Phong đâu?!" "...Kiều Ân,cô đến đây làm gì?Lại tìm nó à?Nó không có ở đây...cô về đi!" "...Nè!!!" Kiều Ân thấy Hạch Ái My thật lạ lẫm.Chẳng hiểu sao lại thấy lo lắng,những thứ trên bàn đủ chứng minh nàng ấy uống nhiều như thế nào rồi,nếu cứ uống nữa chắc sẽ có án mạng. Kiều Ân quay mặt sang tên thủ hạ của Hạch Ái My đang ôm hộp quà to của cô,rồi nói nhỏ và xua tay."...Khỏi đi,Phong không có ở đây!Đem nó ra xe!" "Vâng!" Tên thủ hạ gật đầu,rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Kiều Ân đến gần,ngồi xuống kế bên Hạch Ái My."Cô làm sao vậy?" "...Không cần cô quan tâm!" "...Ai thèm quan tâm cô?" Kiều Ân khoanh tay lại,hất mặt."Chẳng qua tôi đến đây tìm Phong Phong của mình..thấy cô như một đứa bệnh nên mới từ bi hỏi một tiếng cho có lệ!" "...Phong Phong?" Hạch Ái My nghe,nhếch môi."Tôi không cần cái thứ đó nữa,kể từ hôm nay nó cũng không xuất hiện trong nơi tôi làm việc cùng tôi đâu!Cô đừng ám tôi." "Cô...nói vậy là sao?Ý cô là..." "Lý Hoạ Phong không còn là...người của tôi nữa!!!Cô tìm nó thì đi nơi khác đi!" "...Hả!?" Kiều Ân trong lòng nghe xong vui như lửa gặp phải rơm,nhưng lại có chút nghi hoặc."Cô đùa à?" "Không,không đùa!Tôi đuổi nó rồi!Tôi không cần loại như nó ở bên cạnh lo việc!" Hạch Ái My gắt lớn dần,hất chai rượu trên tay sang góc phòng làm một phát 'xoãng' tan nát. "...Tại sao cô lại đuổi!?Chẳng phải cô rất quyết tâm giành với tôi sao??!" Kiều Ân hơi nhíu mày."Nè,tôi không cần cô bố thí nhé!" "...Tôi cho cô,tặng cho cô!!!À không,nó không phải người của tôi...tôi không có quyền mà trao nó cho cô!" Hạch Ái My quay sang,bóp bóp miệng Kiều Ân."Nó bây giờ chả là của ai cả!Cô thích thì nhào đến yêu với nó!" "...Trò chơi giữa chúng ta còn chưa kết thúc mà!Tôi với cô đã nói là..." "Tôi nói với cô tôi không cần nó nữa!!!" Kiều Ân trợn mắt nhìn Hạch Ái My-cái nữ nhân dám lên tiếng quát lớn khiến tim cô xém bị hù đến mức rụng đi."Cô bị điên hả???Hôm nay dám quát lớn như vậy!!Có biết người khác giật mình không???" "...Hoạ Phong là cái gì chứ?Cô thích lắm à?...nói cho mà nghe,nó chỉ là đồ bỏ của tôi thôi biết chưa?Tôi sử dụng rồi,cô thích đồ thừa thì cứ vào mà sử dụng tiếp!" "Sao hôm nay cô dám nói Lý Hoạ Phong như thế?" Kiều Ân sững người,nín thở nhìn cái nữ nhân đang gắt to với mình,hai đôi mắt của nàng ấy mở to thật đáng sợ. "Chẳng qua chỉ là...súc sinh!Coi thường lời nói của người đã nâng đỡ mình,thích làm theo ý mình,giả dối,giấu giếm,gây phiền phức,ghê tởm,...tôi không cần!" Hạch Ái My thở một hơi dài,rồi khui chai rượu nọ ra uống tiếp. Kiều Ân ngồi cạnh đó,thấy Hạch Ái My nói những thứ thật lạ lùng nhưng điều có sự trùng hợp là ghim nát danh tiếng và con người Lý Hoạ Phong....cô đủ thông minh để hiểu bọn họ vừa cãi nhau hay sãy ra chuyện gì đó ghê gớm. Nhưng không sao...điều đó có lợi cho cô. "...Được." Kiều Ân nâng chai rượu khác lên."Thế cảm ơn cô,ngày mai tôi sẽ cất lực đi tìm Lý Hoạ Phong...nhất định sẽ cho cô ấy mê chết tôi!" Hạch Ái My đã say,nghe toàn những thứ ò e ỏn ẻn của chất men mang lại,hoàn toàn không nghe Kiều Ân nói gì.Chỉ thấy cô nàng đó,đưa cái chai rượu về phía mình...Hạch Ái My như phản xạ cũng đem chai rượu của mình cụng nhẹ vào chai rượu của cô ấy. Cả hai cùng ngồi nhâm nhi. ....
|
Chương42.Ác mộng. "Phong!....Chuyện này tôi không biết là ai đúng ai sai nữa!" A Tâm nhún vai,cậu vỗ nhẹ vai Lý Hoạ Phong."Hôm qua tâm trạng của Hạch Tỷ rất tệ,chị ấy uống rất nhiều...Tôi nghe bọn bên khu gần trung tâm thành phố bảo thế!" "...Tôi không muốn quan tâm nữa đâu!" Lý Hoạ Phong lấy viên kẹo trong hộp ra rồi đưa vào miệng ngậm.Thái độ có vẻ ngang bướng nhưng đôi mắt của cô ấy luôn thể hiện đúng một sự tổn thương nào đó sâu xa,A Tâm nhìn đã hiểu ngay. "Rồi cậu tính làm sao?" "Tôi hả?Sẽ đi tìm một công việc nào đó...sống qua ngày." "...Cả cậu và Hạch Tỷ,hai người đúng là không hợp nhau.Cứ như vậy có lẻ tốt hơn...Thôi,tôi đi đây,đến giờ rồi!" A Tâm nhấc mông khỏi cái ghế nhà Hoạ Phong ngay khi cái đồng hồ báo rằng đã 8 giờ sáng. "Ừ!" A Tâm thở dài ngao ngán khi thấy đứa bạn của mình một lần nữa như vậy.Chỉ mới mấy ngày trước Lý Hoạ Phong còn nở nụ cười ngây thơ,rất yêu đời với mọi người...Ai ngờ hôm nay lại trở nên thiếu sức sống như thế . A Tâm chỉ là người ngoài cuộc,có thể làm gì hơn ngoài việc âm thầm quan sát hai người kia...Nếu có cơ hội,A Tâm cũng không liều mình gán ghép hai người họ lại một lần nào nữa. A Tâm thấy Lý Hoạ Phong trở nên như vậy là quá đủ rồi,cả Hạch Ái My nữa. Vừa đưa tay mở cái cửa,A Tâm chợt nhớ lại gì đó,rồi quay mặt lại ngay nhìn Lý Hoạ Phong."Đúng rồi!!!Hôm qua nghe nói Kiều Ân có đến tìm cậu!!!" "..." Lý Hoạ Phong như người mất hồn,thờ thẩn gập người xuống cái bàn đầy yếu đuối.Có lẻ A Tâm nói gì cũng không nghe. A Tâm nhào bổ vào,lắc lắc vai Hoạ Phong."Kiều Ân đến tìm cậu đấy!!!" "Kiều Ân hả?" Lý Hoạ Phong cứ như rằng mình vừa rơi từ trên mây xuống,đưa đôi mắt chán nản nhìn A Tâm ."Làm gì nữa?" "...Cậu đừng có như vậy !!Cậu biết gì không?Hiếm lắm mới thấy được một người có duyên với cậu như Kiều Ân...đúng không?" "...Duyên sao?" "Còn không phải sao?Cô ta cũng thích nữ nhân,đặc biệt lại rất yêu thích cậu...ra cả mặt còn gì nữa?" "A Tâm...cậu không được nói bậy bạ!" "Tôi không nói bậy đâu,nhưng nếu được...cậu phải nhanh chóng tìm ai đó lấp vào khoảng trống trong tim cậu!Chính nó sẽ giúp cậu quên mất đi tình cảm không kết quả của cậu đối với Hạch Tỷ!Cậu không thích nam nhân cũng không sao,nữ nhân cũng được mà!" "Nhưng m..." "Tôi còn chưa nói hết đấy Hoạ Phong,nghe tôi đi,không phải Kiều Ân cũng được,nếu cậu thấy Ân Tỷ không hợp với cậu thì cậu có thể tìm ai khác nữa hợp với cậu hơn...!Trên đời này không phải chỉ có mỗi cậu đâu,ráng lên Hoạ Phong!" "Rồi tôi sẽ được cái gì chứ?Không có cái gọi là tình yêu trong cuộc sống này đâu!" Lý Hoạ Phong đã mất đi tất cả niềm tin,Hạch Ái My vốn là niềm tin duy nhất,nhưng mà...bây giờ còn cái gì nữa đâu. "...Sau khi đã quên được Hạch Tỷ,cuộc đời cậu sẽ khác đấy Phong!Tôi chắc luôn...nếu cần giúp đỡ cứ gọi tôi một tiếng,nhất định tôi sẽ giúp cậu trong mọi việc." Thật cảm động trước A Tâm,nhưng mà Lý Hoạ Phong bây giờ có nghe bao nhiêu cũng vậy.Cô đang rất bối rối với những tổn thương sâu trong con tim mỏng manh của mình. Trong đầu cô bây giờ chỉ có mỗi duy nhất một mình Hạch Ái My. Mỗi cái giọng lạnh lùng và đôi mắt băng lãnh của nàng ấy. Mỗi những sự hành,ngược đãi của nàng ấy. Mỗi những câu nói vô tâm của nàng ấy mà thôi. Thế giới của Lý Hoạ Phong kể từ hôm nay là biến mất sao?...Không nỡ được,con tim Lý Hoạ Phong không sắt đá đến mức có thể nhẫn tâm quên sạch thế giới của mình trong một ngày. Chỉ có thời gian mới có thể làm điều đó.Thật nhiều,rất nhiều thời gian... Lang thang trong nhà chỉ có một mình trong vòng mấy tiếng,Lý Hoạ Phong chợt thấy cuộc đời này thật nhàm chán,gia đình,người thương,xã hội,...chả có gì tốt đẹp.Nếu được chết,Lý Hoạ Phong sẽ rất cam lòng. Đi lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống,đầu tự nhiên lại dâng lên một cơn đau,dây thần kinh cứ như đang bị bứt ra vậy,xung quanh lại như một cuốn phim đang quay mòng mòng không ngừng...Lý Hoạ Phong chưa kịp phản ứng đã ngồi bệch dưới đất ôm đầu. Âm thanh trong trẻo dần trở nên khó nghe,tai Lý Hoạ Phong bất giác ù đi.Miệng lại trở nên cứng ngắt không thể phát ra tiếng nổi.Cơn đau đầu cứ thế ùa đến,kéo dài cho đến khi mắt Lý Hoạ Phong đã không thể nhìn thấy mọi thứ nữa,một tấm màng đen tối kéo đến nó mới tha cho cô ấy. Đó cũng là lúc cô ấy không còn biết gì nữa. Trong một thế giới thật lạ lẫm,Lý Hoạ Phong đã nhìn thấy một con bé mặc đồng phục học sinh ngồi gục mặt khóc dưới gốc cây.Không để ý nơi mình đang có mặt là nơi đâu,Lý Hoạ Phong định chạy đến quan tâm con bé kia thì chợt giật mình khi nhớ vài chuyện. Đó không phải là cô hay sao? Còn chưa kịp hết sững sờ,cô đã trông thấy hai người quen thuộc đang tiến lại gần con bé đó. Không thể nào là lầm được,dáng vóc của hai người đó,nụ cười kia..."Cha... mẹ..." "Hoạ Phong,sao con lại ngồi khóc ở đây?" "Mẹ ơi,cha ơi!Con buồn quá,ở trường con bị mấy bạn ăn hiếp!" "...Thế à?Không sao đâu con!" Người phụ nữ hiền hoà ôm nhẹ con nhóc vào lòng. "Ta luôn ở cạnh con mà!" Người đàn ông nở nụ cười ấm áp. Lý Hoạ Phong chứng kiến tất cả,cảnh cha mẹ ruột và mình đang ngồi nói chuyện đầy hạnh phúc từ một góc xa...Cảm xúc dâng trào,vừa xúc động lại vừa ngạc nhiên.Đã không biết bao lâu rồi...hình ảnh gia đình của cô mới được tái diễn như thế này. Nhưng chuyện gì đó đã sảy ra,trong cuộc đối thoại,hai người lớn đã gây lộn với nhau,còn con nhóc thì ôm đầu khóc ầm ĩ lên. Lý Hoạ Phong bất ngờ trở nên sợ sệt khi thấy con nhóc níu lấy tay người đàn ông khi ông ta đứng dậy quay đi.Ông ta không có tí cảm xúc trước đôi mắt đau đớn của đứa trẻ ,lạnh lùng hất mạnh khiến cho nó ngã văng ra. Rồi người đàn bà cũng quay lưng,thất vọng bước đi về một hướng khác rồi tan biến trong nền của không gian trắng toát. Đứa trẻ đó,đứng nhìn theo hai người đã đi theo hai hướng rồi chỉ biết dụi tay lên mắt mà khóc lớn.Không gian xung quanh nó từ một cảnh của vườn xanh,cây lớn rộng bao la trở thành một phong nền trắng không có điểm dừng. Một mình nó đứng đó,chỉ một mình nó thôi....trong khi xung quanh thật rộng lớn. Lý Hoạ Phong nhìn xong lại cảm thấy sợ,càng lúc càng đáng sợ.Cảm giác khi mình bị bỏ rơi nó tệ như thế nào...như địa ngục vậy,hệt như địa ngục. Đây là một cơn ác mộng,Lý Hoạ Phong đang nằm trong một cơn ác mộng. Chuyện gì sảy ra không rõ,chỉ thấy con bé đang khóc trưởng thành và cao lên một chút...cứ như trở thành một nữ sinh trung học. Không thể lầm được,đó là Lý Hoạ Phong mấy năm trước. Rồi tiếp tục quan sát từ xa,Lý Hoạ Phong thấy lại có một nữ nhân quen thuộc cực kì xinh xắn với mái tóc vàng công chúa,và đôi môi đỏ mọng.Trên tay còn có điếu thuốc đang toả khói. Lý Hoạ Phong sững sờ."Hạch...Ái My?" "...Khóc cái gì?" "Hạch Tỷ..." Con bé mỉm cười tươi. "...Ăn kẹo đi!" Nữ nhân kia đưa cho con bé một viên kẹo,rồi nở một nụ cười tươi."Tôi luôn bên em mà,khóc cái gì chứ!" "Cha mẹ bỏ em cả rồi..." Nữ nhân đó quàng tay ôm lấy con bé trong khi nó đang oà khóc,và động nước trong mắt.Hình như nàng ấy nói gì với con bé,con bé dần nín khóc mỉm cười rồi không gian thảm cỏ xanh lại xuất hiện. Hai người ngồi dưới gốc cây to ban nảy mà tựa vào nhau nói chuyện vui vẻ. Lý Hoạ Phong nhìn,rồi xanh mặt khi thấy từ xa tiến lại một nam nhân.Cái dáng vẻ khốn nạn đó,chắc chắn Lý Hoạ Phong không thể quên được."Tần Đại Lang sao?"
Nam nhân đó bất ngờ ngồi xuống gốc cây rồi xen vào cuộc giữa con bé và nữ nhân kia,Lý Hoạ Phong đau nhói tim khi thấy cảnh nam nữ nói chuyện vui vẻ với nhau còn con bé thì âm thầm im lặng lắng nghe họ nói chuyện vui vẻ,ôm ấp. Tí sau,lại sãy ra một cuộc xích mích...Lý Hoạ Phong thấy nữ nhân kia đứng dậy,tát vào má đứa trẻ kia một cái rồi cùng nam nhân nọ rời đi. Con bé nọ cố níu lại,cũng không thành công...Nó khóc tiếp. Lập lại một lần nữa,giữa không gian trắng toát cô đơn đáng sợ lại có một người đứng khóc thảm thiết,đáng thương.Không phải trẻ con,lại không phải một cô nhóc,...đó là một nữ nhân đã trưởng thành. Lý Hoạ Phong xót xa,một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trượt xuống chiếc cầm rồi lặng lẻ rơi xuống.Trái tim càng quặng thắt khi biết rằng cuộc đời của mình cuối cùng cũng chỉ có một mình mình tự cảm thương cho bản thân. Lần lượt từng người hứa hẹn bên Hoạ Phong mãi dần dần rời đi,để lại mình cô ấy đơn côi giữa thế giới rộng lớn. Cha thì theo người đàn bà khác,hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Mẹ thì cũng rời đi khỏi thế gian,rời bỏ đi mọi thứ,chừa lại vỏn vẹn lại cái tên và hình dáng trong ký ức của Hoạ Phong. Xã hội thì ruồng bỏ cho rằng cô chỉ là một đứa mồ côi,không cha không mẹ,lại còn...kì quặc,mang giới tính khó hiểu. Người còn lại...Hạch Ái My...gieo rắc cho cô cơ hội rồi nhẫn tâm tước đi,gieo cho cô niềm tin rồi lại vội vàng theo người mà bỏ rơi cô. Đủ rồi...Mọi thứ đến đây là chấm dứt.Cuộc sống đúng là một câu chuyện dài đăng đẳng đầy chua cay.Đời đã bạc với Lý Hoạ Phong,Lý Hoạ Phong không thể không bạc lại. Nhất định,những thứ mà cuộc đời khốn khiếp này mang lại sẽ không thể khiến Lý Hoạ Phong lây động một lần nào nữa. "Phong!!!Cậu tỉnh rồi à?" Bất thình lình gương mặt lo lắng của A Tâm đập vào mắt,Lý Hoạ Phong hơi mờ ảo ráng nghe và xác định mọi thứ xung quanh. Đầu vừa đau vừa khó chịu,Lý Hoạ Phong nhăn mặt,lên giọng khó nghe."Đ...đây là..." "Bệnh viện đó!!!Nếu tớ không quay lại lấy đồ đã bỏ quên,không biết cậu sẽ ra sao nữa!!!" A Tâm đánh nhẹ vai Lý Hoạ Phong. "Bê...bệnh viện sao?" ....
|
Chương43.Gặp y tá 'dịu dàng' "Ừ,bệnh viện!" A Tâm chau chặt mày,rồi hít một hơi lấy giọng to để quát nạt."Cái thứ ngu ngốc này!!!Cậu lúc nào cũng không biết tự chăm sóc bản thân!!!Lúc nảy tôi mà không quay lại thì chắc hai ngày sau xác cậu sẽ được báo đăng tin đó biết không??" "...A Tâm,cứ thích khoa trương!" Lý Hoạ Phong nghe giọng choe choé như vậy cũng khá khó chịu,xua xua tay."Chẳng qua là tôi hơi chóng mặt,chắc là do hôm qua không ăn tối!" "...cái gì??Cậu ngang nhiên bỏ bữa như vậy sao??!Đúng rồi,vì bỏ ăn thường xuyên nên bây giờ cậu ra nông nổi này đây!" "...Tôi bị sao à?" "Nghe xong rồi ráng mà trân trọng bản thân nhé!Bác sĩ nói với tôi rằng não của cậu,à không,phải nói là....cậu bị thiểu năng tuần hoàn não!Chỉ là do huyết áp thấp,nên lực đẩy máu nên não khá yếu!!!Cũng chả may cho cậu nó đang chuyển sang giai đoạn nguy hiểm,chỉ trễ tí nữa thôi thì cái mạng của cậu sẽ không thể bảo toàn!" "Cái gì?Ồ...ghê đến vậy sao?" Lý Hoạ Phong cười nhạt.Đã mấy năm bị đau đầu bất tử,nhưng cô vẫn xem thường bỏ qua.Ai ngờ dạo gần đây lại hay đau và đau dữ dội hơn.Thì ra là bị cái thứ bệnh này đây,sắp chết rồi phải không ta?Cũng ổn. "...Xem thái độ của cậu kìa!Vui lắm hả?Chán sống chứ gì?" A Tâm tức giận,tóm cổ áo Lý Hoạ Phong."Đừng có ngu ngốc nữa,ở đây và ngoan ngoãn điều trị,nếu lần này bỏ qua...cái mạng của cậu nhất định sẽ không còn!Tôi còn nghe bác sĩ bảo cậu không ăn uống đầy đủ nên bao tử cũng sắp bị đau rồi đấy.Lần này để xem cậu có trốn viện hay không?Đây là phòng viện đặc biệt...bên ngoài phòng có cả camera ,chỉ cần cậu bước chân ra ngoài...lập tức sẽ bị ghi hình lại!" "Làm sao tôi dám ra ngoài!" "...Đừng bày trò nghịch phá!" A Tâm nhìn đồng hồ."Khốn nạn thật,cậu báo hại tôi đấy Lý Hoạ Phong!Đã 10 giờ mất rồi,tôi phải nhanh đến chỗ làm,nếu không Hạch Tỷ sẽ nổi giận!" "...Tạm biệt!" "Đừng ước mong tấy mấy,phòng này là phòng đặc biệt...không thiếu y tá trông chừng cậu đâu!Nằm đó!Tối tôi sẽ đến thăm cậu!" A Tâm chỉ chỏ lần cuối,sau đó đứng dậy đi ra phía cửa,ấy mà mắt vẫn liếc nhìn Lý Hoạ Phong cảnh cáo. "Biết rồi!Biết rồi.Cậu thật lắm lời!Sớm muộn gì cũng chết,nằm đây làm gì không biết!Chỉ tốn thời gian..." "...Ai nói chết?Cái miệng xui xẻo của cậu đó!Câm và ngủ đi!" A Tâm đóng cửa phòng sau khi đã đặt chân ra bên ngoài. A Tâm ngao ngán đến mức phát sợ thái độ bất cần đời của bạn mình,từ bao giờ nữ nhân tràn đầy sức sống như Lý Hoạ Phong lại trở nên mất hết niềm vui trong cuộc sống như vậy. Con kiến còn muốn sống,không lý nào con người lại gặp chút vấn đề lại muốn tìm đường chết như vậy. Ngu ngốc. Đi được vài bước,A Tâm hơi sững người khi thấy cô y tá đang đi lại phía mình. Cô ấy...da trắng,mặt hình chữ V thon gọn,đôi mắt to tròn mang nét điềm tĩnh mà hút hồn người khác một cách kì diệu,chiếc mũi thon lại cao đến mức kiêu ngạo ... cả đôi môi vừa vặn không mỏng không dày kia nữa,đỏ mọng như thế thật quyến rũ làm sao...sao lại có một mỹ nhân như vậy chứ. Mái tóc cô ấy ngắn ngang vai,ưng ửng màu nâu hạt dẻ...chiếc nón và bộ trang phục của y tá đúng là rất hợp với cô không lệch đi một hướng. A Tâm lại thấy nàng này đẹp không thua gì nhan sắc của mấy vị đại tỷ giang hồ mà mình từng gặp.Không quá quyến rũ,không kiêu ngạo,mang nét đẹp trong sáng như thế này thì thật hiếm có,... "Chào anh!" Cô ấy cuối đầu chào lịch sự,rồi lướt qua người A Tâm mà đi thẳng đến phòng của Lý Hoạ Phong. A Tâm nín thở một hơi."không lẻ....." Nghĩ xong,A Tâm liền xoay người lại nhìn.....thấy nữ y tá kia bước vào phòng Lý Hoạ Phong và đóng cửa lại.A Tâm chỉ có thể nở một nụ cười ganh tỵ."Phì,sao Lý Hoạ Phong lại gặp toàn mỹ nhân thế nhỉ?" ...... "Chào em,tôi là Lý Huyên!Là y tá chăm bệnh cho em...!" Nữ nhân kia nở nụ cười quá sức là chói loá,Lý Hoạ Phong có chút ngạc nhiên về nhan sắc của nàng ấy.Nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về trạng thái gương mặt chán nản,ngắn gọn."Lý Hoạ Phong.Tôi là người sắp chết." "Ơ kìa...sao lại nói vậy.Bệnh tình của em chưa nghiêm trọng đến mức đó!" Lý Huyên che miệng lại cười thút thít,rồi đi lại sờ nhẹ lên trán Lý Hoạ Phong."Em thấy trong người ra sao?" "...Ổn." Lý Hoạ Phong lại một lần nữa ngắn gọn.Lý Huyên nhìn xem thái độ của Lý Hoạ Phong như vậy liền có hơi thất vọng,hỏi tiếp."Thế em có muốn ăn cháo không?Đến giờ ăn rồi đây!" "Đến giờ ăn...tôi không muốn ăn cũng không được!Cô hỏi làm gì cho thừa...?Dở hơi." "Ồ,hoá ra là một nữ nhân không biết lễ phép với người lớn tuổi hơn mình." Lý Huyên tự nhiên lại nói với giọng kì cục,Lý Hoạ Phong liền nhăn mặt khi có người dám nói mình này nọ. "...Cô bao nhiêu tuổi??!" "...26." Đúng là lớn tuổi hơn Lý Hoạ Phong thật,nhưng có bao nhiêu đâu...lớn hơn chỉ mỗi 2 tuổi.Nhưng để tránh nàng kia nói này nọ,Lý Hoạ Phong nhoãng miệng nở một nụ cười gượng."Thế phải gọi cô đúng với vai vế cô mới vừa lòng à?" "Ừ." "...Thế làm lão bà nhé?" "C...cái gì?" Lý Huyên trợn mắt."Chỉ bảo là gọi cho lễ phép thôi mà!" "...Chẳng thích đùa với cô đâu." Lý Hoạ Phong xua tay ,rồi chán nản nhìn ra cửa sổ.Lại ngao ngán hơn khi nhìn ra ngoài biết ngay đây là tầng cao của bệnh viện,có trốn cũng không thể. "...Nè,đừng có bướng với tôi nhé!" Lý Huyên nhăn mặt hung tợn,cau có ngồi xuống giường."Nếu mà không nghe lời thì coi chừng tôi đấy!" "Trời,cô muốn phủi ruồi cho tôi chắc?" Bốp!!! "Trời đất!!!" Lý Hoạ Phong trợn mắt,xanh mặt mày khi nhận được cái tát từ nữ nhân kia."S...sao cô dám...??!!" "Cái gì??Đừng tưởng là bệnh nhân thì tôi không đánh nhé!!!" "...Nè!!!Cô chán sống hả???" Lý Hoạ Phong bật dậy,lôi mạnh Lý Huyên xuống giường rồi đưa nắm đấm lên không trung. Lý Huyên đúng là có sức mạnh phi thường,vùng ra rồi đè mạnh lên người Lý Hoạ Phong,bắt cô ấy ngoan ngoãn nằm xuống. Lý Hoạ Phong không phải yếu không chống lại nổi nữ nhân kia,chỉ là do vừa tỉnh dậy sau trận ngất,cả do những vết thương bị Hạch Ái My cho người đánh hôm nào còn đau nên mới yếu đuối như vậy. Có làm gì cũng yếu thế hơn Lý Huyên,Lý Hoạ Phong hơi thở dài nằm im chịu trận,ai ngờ cái nữ nhân mang dáng vẻ hiền dịu kia bỗng nhiên trở thành bà chằn tinh mạnh bạo như thế cơ chứ.Thật khó phán được ai qua bề ngoài mà. "...Cái thứ bệnh nhân cứng đầu như em không thể làm gì được tôi!" Lý Huyên nhếch nhẹ khoé môi,rồi giữ chặt hai tay Lý Hoạ Phong."Tốt nhất nên ngoan ngoãn." "Ừ,để rồi tôi xem.Sau này khi đã ổn định lại tôi sẽ làm gì cô!" "Làm gì tôi?" "...Tôi không dám chắc!" "Được!" Lý Huyên xiết mạnh hai bàn tay Lý Hoạ Phong lại khiến cho chúng như muốn gãy ra làm từng khúc đi.Đau đớn như hành hình vậy. "...T...thôi đủ rồi!!!Đủ rồi!!!" "...Biết sợ chưa ?" "Rồi rồi!!!Tôi sẽ...ngoan ngoãn nghe lời cô!!!Sẽ ngoan ngoãn!!!" "...Tốt..." Lý Huyên cuối cùng cũng buông tay Lý Hoạ Phong ra rồi bước xuống giường,chỉnh chu váy và nón lại.Nàng quay lại nhìn Lý Hoạ Phong với đôi mắt 'hiền' và nụ cười 'thân thiện'."Thế...Bây giờ em muốn ăn chưa nhỉ?" "Đem lên đây!!!Tôi ăn cho cô vui!!!" Lý Hoạ Phong nhìn nụ cười đó mà sợ xanh cả mặt mày,nặng nề nói lớn như đang gượng gạo. "...Ngoan lắm!Nằm yên ở đó,và đừng làm loạn!Tôi sẽ trở lại ngay!" Cái nữ y tá Lý Huyên kia đi ra khỏi phòng.Cũng là lúc Lý Hoạ Phong lèm bèm chửi rủa nàng ấy.Mới ngày đầu vào mà đã đối xử với bệnh nhân như vậy,Lý Hoạ Phong thật tình không dám nghĩ đến kết quả của mình sau thời gian ở đây điều trị. Nghĩ đến đã ngán muốn mửa ra.Lý Hoạ Phong ôm đầu mà hét ầm lên. "...Cái quái gì đây trời ơi...!!!Toàn gặp người lạ lùng không là sao???Azzzzzz!!!!" Lý Huyên ngoài cửa nghe người trong phòng hét vọng ra,cũng khẽ nở một nụ cười khẽ đầy kiều diễm của mỹ nhân.Sao lại cảm thấy thấy nữ nhân trong phòng bệnh đúng là rất....'đáng yêu'. ....
|
Chương44. "Ái My à!" Hạch Ái My ngẩn mặt nhìn nam nhân đang bước vào phòng làm việc của mình.Nghe cái giọng đó,chẳng hiểu sao mà máu sôi lên đến não,đôi mày như có phản xạ tự nhiên mà nhíu chặt lại với nhau,tròng mắt lại rực lửa giận. "..hoá ra em làm việc ở đây à?" Tần Đại Lang đi vào,vui vẻ vẫy tay.Đóng cửa lại.Sau lại tiến đến gần Hạch Ái My,anh ta định dang tay ôm nàng thì nàng đã khéo léo đưa ngón tay lạnh lùng ấn vào giữa ngực đẩy anh ta ra."Em làm sao vậy?" "..." Hạch Ái My không trả lời,trên tay cầm ly cà phê,quay mặt sang nơi khác uống. "Em sao vậy?À mà,anh có vài thứ khó khăn cần em giúp đỡ..." "...lại nữa à?" Khoé môi Hạch Ái My nhếch sang một bên,quay gương mặt kinh bỉ lại nhìn thẳng vào gương mặt dựa dẫm người khác của Tần Đại Lang. Tần Đại Lang hơi cứng mình. Thái độ hôm nay của Hạch Ái My lạ quá.Không giống Hạch Ái My của hằng ngày chút nào,tại sao nàng ấy không nở nụ cười vui vẻ với anh,không bay lại ôm anh,hỏi han đủ chuyện....? Bây giờ nàng ấy nhìn anh với ánh mắt sắt bén như vậy...có chút khó chịu và kì lạ. Hạch Ái My di chuyển đến cái bàn,với tay lấy cái áo khoác,đưa tay vào túi,moi ra một cọc tiền,nàng đưa lên trước mặt Tần Đại Lang."Cái này đúng không?" "...Em thật hiểu anh,Ái My!Không biết hôm nay em bị gì nhưng có lẻ em hiểu anh đấy!Thật ra hôm qua anh phải chi một số tiền cho công ty.Nên..." Hạch Ái My bất ngờ thẳng tay quăng đống tiền vào mặt Tần Đại Lang ngay khi anh ta còn chưa nói xong câu. "Lấy nó!Và xem như tôi bố thí cho anh!Cuối cùng là rời khỏi đây và đừng bao giờ quay trở lại!" "...cái gì???!" Tần Đại Lang còn chưa hiểu gì,liền trợn mắt. "...Chi cho công ty?Hay là đi du lịch...tiêu sài cho hết tiền?" Hạch Ái My nhếch môi,tiến lại vỗ nhẹ vai Tần Đại Lang."Lần này...khác lắm Tần Đại Lang,anh chơi tôi đủ rồi đó!" "...E..em??!" "Nếm chút hậu quả,không có xấu lắm đâu!" Hạch Ái My lãnh lạm,rồi quát lớn cho tiếng của mình vọng ra bên ngoài."Đâu cả rồi...!!!" Tần Đại Lang vừa nghe xong âm thanh hùng hổ từ Hạch Ái My cũng rợn cả sóng lưng,còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị bọn to con bên ngoài lao vào tóm hai tay lại áp giải ra ngoài. Hạch Ái My nhìn theo,chỉ mỗi sự chua cay tồn tại trong nàng.Cuối cùng nàng cũng có đủ can đảm để hành động như thế này,để có thể từ bỏ được mọi chuyện liên quan đến nam nhân đó,...Cuối cùng cũng nếm được cái cảm giác trả thù thật hả hê. Nhưng chưa...mọi thứ chưa hề kết thúc.Còn nhiều thứ vui sắp tiến đến nữa,... Hạch Ái My nhếch khoé môi."Muốn ác,tôi ác cho thấy." .... Lý Hoạ Phong cuối cùng cũng chịu cầm muỗng ăn cái bữa trưa của mình.Phải nói là cô không được tự nhiên cho lắm,gượng lắm mới ăn sạch nổi duy nhất muỗng cháo bé tí.Cũng đúng mà thôi,ai ăn nổi khi có người kè kè theo nhìn mình như vậy... Liếc mắt sang thấy Lý Huyên đang chăm chú ngồi ngay mép giường quan sát mình...Lý Hoạ Phong càng đơ mình hơn nữa. Tích tắc tích tắc. Nâng cái muỗng lên nhưng sao ngán đến mức không muốn cho vào miệng ăn,chần chừ chần chừ rồi nhìn sang ngó Lý Huyên tiếp. "...Nè,thật sự ăn chậm như vậy à?" Lý Huyên bỗng dưng quát lớn làm cái muỗng trên tay Lý Hoạ Phong cũng bất ngờ rơi xuống bát. "Cái cô này!!!Tự nhiên lại quát lớn như vậy...hù chết tôi hay sao??!" Lý Hoạ Phong sau trận giật mình nín thở trong vài giây nhỏ nhưng mang công phá cực lớn,thì liền gòng cổ quát lại."Cô cứ ngó mãi làm sao tôi ăn được hả??!Quay sang nơi khác giúp một cái!!!" Lý Huyên nhăn mặt."Bịa cớ làm gì cho mệt thân ra!!!" "Bịa cái gì??!!Tại cô hết chứ ai mà còn nói?!!" "...Còn lớn tiếng sao???!!" Lý Hoạ Phong thấy nấm đấm trên tay Lý Huyên đưa đưa lên cũng đủ sợ sau trận hâm doạ,liền cuối mặt,ngoan ngoãn tiếp tục ăn. Lý Huyên hả hê vô cùng,nhưng nàng ấy cũng biết Lý Hoạ Phong thật sự gượng khi mình cứ nhìn vào cô ấy như vậy.Lý Huyên thở dài một hơi rồi đưa tay đến."Đưa bát cháo đây!" Lý Hoạ Phong thật sự biết nghe lời nữ nhân kia,không mở miệng phàn nàn hay làm gì,cô đơn giản đem bát cháo giao sang tay Lý Huyên như lời nói của nàng ấy. Thấy Lý Huyên đưa muỗng cháo lên gần miệng,rồi phòng má thổi thổi cho nguội. Lý Hoạ Phong hơi ngạc nhiên."...chẳng lẻ là đang định..đút cháo cho mình đó sao?" Lý Huyên đưa muỗng cháo đến trước miệng Lý Hoạ Phong.Như có phản xạ tự nhiên,thấy có người đưa thức ăn trước miệng mình liền há miệng ngậm lấy. "Quả nhiên..." Lý Huyên phì cười."Là một đứa trẻ to xác!" "..." Lý Hoạ Phong mặc kệ nữ nhân nọ nói sao cũng được.Cơ bản cô rất thích được người khác đút cho ăn,vì từ khi mẹ cô rời đi cô đã chẳng được ai đút ăn một lần nào nữa rồi.Ăn xong lại cảm nhận được một sự cưng chìu từ đâu đó truyền lại,ấm áp chết đi mất. "...Há miệng ra!" Lý Huyên mỉm cười,đưa muỗng cháo mình vừa thổi đến miệng Lý Hoạ Phong. Nói đi vẫn có thể nói lại...Giờ Lý Huyên lại suy nghĩ rằng Lý Hoạ Phong là một đứa trẻ to xác.Mai mốt chắc chắn sẽ đem ra làm chuyện để chọc ghẹo...thật mất mặt. Ngồi ăn uống cũng mất tầm 10 phút,Lý Hoạ Phong sau khi xong xuôi mọi chuyện thì lại được nằm xuống giường nghỉ ngơi.Cảm giác bây giờ rất thích nằm,vừa thoải mái,lại dễ chịu,...nằm cả ngày cũng không sao. "....Nếu thấy chán em có thể ngủ." Lý Huyên nói,vừa dọn dẹp đồ đạc trên cái bàn bên cạnh giường. Lý Hoạ Phong thấy cái mông cong quyến rũ của Lý Huyên đang thể hiện hết qua cái váy ôm liền có chút sững sờ,kinh ngạc xong trố mắt ra nhìn. Nhìn xong lại nghi hoặc nhìn lên gương mặt của Lý Huyên...không thể tin được là lại có nữ nhân hoàn hảo như vậy.Cái mông và cặp ngực đó,hình như là...bằng cả Hạch Ái My. Đưa tay ra,tinh nghịch vỗ mông nàng ấy một cái bốp xem phản ứng nàng ấy ra sao.Lý Hoạ Phong mỉm cười."Nhỏ xíu!" "...Ừ!" Lý Huyên cũng cười,nhưng lại trừng mắt gằn giọng."Tôi không kiếm tiền bằng mông,cần gì mông to?" Lý Hoạ Phong lại nghịch ngợm vỗ mông nàng ấy một cái nữa."À không,nghĩ lại thì nó cũng khá lớn!" "...Ừ cảm ơn!" Lý Huyên hất mặt."Chứ ai cũng bé như em thì thế giới này mất hết quyến rũ..." Lý Hoạ Phong nhăn mặt.Trước giờ chỉ chọc người ta,nhưng hôm nay lại bị người ta chọc ngược lại.Liền cảm thấy nữ nhân kia thật là quá sắc bén,chắc chắn không dễ bị ăn hiếp. Kì lạ thay. Cứ như Lý Huyên đang là một người đặc biệt vậy.Lần đầu tiên Lý Hoạ Phong có thể gặp được loại nữ nhân này,đúng là khá ấn tượng. "Cô dám chắc không?Coi như cô thắng!Nhưng những lần sau chắc chắn tôi sẽ phá cho cô điên lên...cho cô sang phòng khác mà trực!" "...Ừ,trước giờ tôi chưa từng phải vác mặt lên viện trưởng xin chuyển phòng chăm sóc!Em làm được thì coi là khá hay!" "...Được!" "Tôi đi ra ngoài đây!Có gì em cứ ấn cái nút màu cam trên đây,tôi sẽ lên!" Lý Huyên chi tiết hướng dẫn cho Lý Hoạ Phong dùng cái nút yêu cầu y tá khi có trường hợp khẩn được gắn trên đầu giường."nhớ đây...màu đỏ là bác sĩ,màu cam là tôi đấy!Khi có bị gì khẩn cấp thì nhấn!" "...Được rồi!đúng là phòng đặc biệt ha,tiện nghi hẳn!" Lý Hoạ Phong đã nghĩ ra được cái gì đó từ thiết bị kia.Liền cười hí hửng. "...Thế tôi đi đây!" Lý Huyên xong xuôi mọi việc thì quay lưng đi đến cửa phòng. Lý Hoạ Phong cũng thở một hơi sau một giờ tập làm quen với mọi thứ trong căn phòng này,tựa hẳn đầu xuống gối,rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ...... Cứ như một thói quen,khi không thể làm gì sẽ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh và nhớ đến một người. "Hạch Tỷ,không biết đang làm gì nữa...nghe A Tâm bảo rằng chị suy sụp lắm.Thật đáng thương,em đã cố gắng nhưng lại không thể làm gì ra trò...không thể bảo vệ chị mà còn khiến cho chị chịu nhiều thứ phiền hà hơn!Em thật bất tài!" Lý Huyên còn đứng ở cửa,thấy Lý Hoạ Phong đang thờ thẫn nhìn ra ngoài, lệ tràn ra từ khoé mắt như vậy...Nàng liền có chút lo lắng,là người xa lạ,chỉ vừa quen chắc chắn sẽ không thể giúp gì cho nữ nhân đó.Lý Huyên chỉ lặng lẻ,âm thầm khép cửa lại thật nhẹ nhàng và bước đi. ...
|
Chương45.Tập làm quen. Chừng 7 giờ tối,A Tâm mở cửa,bước vào căn phòng có ánh đèn kém sáng sủa dành riêng cho vị đại tỷ giang hồ quen thuộc của mình.Hạch Ái My kéo một hơi của cây vape trên tay,rồi sản khoái như dây thần kinh vừa được tưới mát sau khi phả khói ra ngoài. A Tâm có chút chần chừ,Hạch Ái My gần đây thật sự rất đáng sợ,chính xác là kể từ khi Lý Hoạ Phong không đến đây làm việc nữa trong tuần trước,Hạch Ái My đã trở nên như thế này. Nàng thật sự rất cộc cằn và khó gần,khó bắt chuyện,băng lãnh còn hơn khi xưa...chỉ cần làm sai một chi tiết nhỏ trong lệnh mà nàng ấy ban thì cũng bị đem ra đánh cho nhừ tử,cho chừa mới thôi. Dạo này Hạch Ái My cũng tăng cường hoạt động trong giới giang hồ,nàng không ngồi im một chỗ chờ đếm tiền nữa,mà đích thân nàng ấy đi kiểm tra anh em hoạt động trong địa bàn.Ai kiếm chuyện thì thẳng tay 'xả' chứ nàng không nhẫn nhịn như những năm trước nữa. Địa bàn càng lúc càng rộng,tên tuổi của Hạch Ái My cũng vang vọng ít nhiều,chỉ sợ chẳng may trở thành tâm điểm của bọn cảnh sát thì không biết sẽ có rắc rối gì sảy ra... Thấy Hạch Ái My đưa đôi mắt nhìn mình,A Tâm cũng mạnh dạng hít một hơi rồi mở miệng."Hạch Tỷ,em xin về sớm ạ!" "...?" Hạch Ái My cứ như lười trả lời,nghiêng nhẹ đầu nhưng vẻ mặt đầy nghiêm túc, chau mày nhìn A Tâm như đang đòi hỏi một lý do. "À,em phải đi thăm bạn trên bệnh viện!" A Tâm gãi gãi đầu,gượng gạo."Nhưng hôm sau em sẽ đi làm thật sớm,hoặc có gì chị có thể gọi em bất cứ lúc nào cũng được!" "Dạo đây hình như cậu xin về sớm khá nhiều...!Nhưng không sao,cứ đi đi." A Tâm vui vẻ cuối đầu chào Hạch Ái My rồi hớn hở nhanh chóng quay lưng ra phía cửa,may là được đi chứ không thì A Tâm khó đoán được cái nữ nhân họ Lý có chịu ở yên trên bệnh viện hay không.Chỉ sợ Lý Hoạ Phong đâm chiêu mà trốn viện,khiến bệnh tình của bản thân không còn lối chữa.Mấy đêm liền A Tâm cứ phải trốn việc để sang bệnh viện xem tình trạng của cô ấy mới yên lòng. "A Tâm." A Tâm chợt khựng lại khi nghe nữ nhân phía sau gọi tên mình bất ngờ với giọng lạnh.Quay lưng lại,A Tâm e thẹn đưa tay ra sau gáy."Hạch Tỷ,chị cần gì ạ?" Hạch Ái My đã gọi được người kia quay mặt lại.Cứ muốn hỏi thăm thử xem Lý Hoạ Phong mấy ngày qua ra sao rồi,cô linh cảm có cái gì đó không ổn.Đã rất bồi hồi,rất muốn mở miệng hỏi...nhưng lại có cái lý do gì đó,cô ghét phải khiến người khác nghĩ rằng mình còn để tâm đến Lý Hoạ Phong. "Đi đi,..không có gì cả!" "À...vâng!"A Tâm khó hiểu,rõ ràng Hạch Ái My muốn hỏi cậu gì đó nhưng lại thôi.Nhưng giờ mới để ý thấy...hình như Hạch Ái My đã ốm đi thì phải,sao trông mặt nàng ấy hết đầy đặn rồi,thon gọn lại thì phải. Kệ,không nên quan tâm nhiều đến nàng ấy.Kẻo lại khiến nàng ấy giận.A Tâm cuối đầu chào rồi rời khỏi phòng để lại một mình Hạch Ái My nơi đó. Hạch Ái My buồn bã,chán nản ngã người ra sau ghế.Một tuần,không đến,không một tin nhắn,không một cuộc gọi,...có lẻ Lý Hoạ Phong cứng đầu hơn nàng nghĩ.Đáng lẻ cô ấy phải tự nhìn ra cái sai của mình rồi đến tìm nàng xin nàng tha lỗi,thế thì ít ra nàng còn tình nghĩa bao năm mà bỏ qua. Cái cớ gì mà Lý Hoạ Phong càng lúc càng bướng bĩnh,muốn người khác nghĩ rằng mình luôn đúng.Không thể nào,Hạch Ái My không thể dễ dàng đến tìm Lý Hoạ Phong trước. Nhăn mặt khó chịu,Hạch Ái My kéo một hơi thuốc nữa rồi ngửa mặt lên trần nhà.Trong sự thoải mái của nó mang lại,Hạch Ái My đã bất ngờ thấy được hình ảnh của Lý Hoạ Phong trong làn khói trắng mờ ảo mà mình phả ra. Nàng cứ thế....ngồi nhìn mãi... .... "...Tôi đã dặn em cái gì hả???!" "Trời đất ơi,bớ người ta giết người!!" A Tâm hoảng hồn khi cái cửa phòng bệnh của Lý Hoạ Phong vừa đi đến gần đã nghe thấy nhiều âm thanh hỗn độn.Cậu nhanh chóng lao đến,tóm lấy nấm cửa vặn mạnh rồi mở ra phi vào trong."Chuyện gì??!Trời,Lý Huyên,cô giết chết nó đấy!" A Tâm lấy lại nét bình tĩnh,rồi đem túi trái cây mình mua vào trong và lịch sự đóng cửa lại để đảm bảo âm thanh chỉ vọng trong phòng này,không ảnh hưởng ra ngoài kia nữa. Lý Huyên buông cổ áo Lý Hoạ Phong ra rồi nở nụ cười thân thiện với A Tâm."Cô ấy nghịch ngợm quá!" "Ngày nào hai người cũng gây chuyện!" A Tâm ngồi xuống ghế,thở dài."Nếu thấy không hợp với Hoạ Phong thì cô có thể xin chuyển sang phòng khác mà Lý Huyên,không cần phải chịu khổ chăm sóc cái thứ điên này đâu!" "Sao cơ?Cậu nói ai điên!?" Lý Hoạ Phong trừng mắt,liếc sắt lẽm A Tâm. "Cậu chứ còn ai!" "Là do cô ta hung dữ với tôi!" "Không có lửa làm sao có khói!" Lý Huyên gắt. "...Thôi mệt ghê!Hai người lúc nào cũng vậy!Lý Huyên à,hôm nay Lý Hoạ Phong có gì không ổn không?" A Tâm gác tạm chuyện thường tình qua một bên rồi quan tâm hỏi han chuyện chính. "Ổn!Cô ấy chịu ăn uống đầy đủ,sữa anh mua ban sáng cũng ngoan ngoãn uống rồi,về sức khoẻ thì bác sĩ nói cần phải điều trị thêm!" Lý Huyên tình báo lại chuyện trong ngày của Lý Hoạ Phong cho A Tâm nghe một cách suông sẻ.Nghe xong A Tâm cũng có chút an tâm,cậu mỉm cười."Lý Huyên à,cô là người duy nhất kèm nổi cái tính cứng đầu của nó đấy!Nếu thấy được cô ở đây chăm sóc nó,sẵn dịp lại dạy dỗ nó giúp tôi!" "...Được thôi,nếu anh đã nói vậy,tôi cũng rất hân hạnh." "...Ê này!!!Cậu để cái bà chằn này chăm sóc tôi hả???" Lý Hoạ Phong trợn mắt,nhìn A Tâm. "Cậu không phải là người định đoạt!Kể từ ngày mai tôi sẽ không thăm cậu thường xuyên vào tối như thế này được đâu...!Nói chung nhiều việc lắm!" "...Kệ cậu,tôi vẫn sống!" Lý Hoạ Phong hất mặt,nghênh ngáo kéo chăn đấp mình lại. "...Ừ,hay lắm!" A Tâm lắc đầu,ngán ngẩm.Rồi đưa mắt nhìn Lý Huyên."Nếu nó không chịu ăn uống cô cứ ép nó ăn cho tôi!" "...Đương nhiên!" Lý Hoạ Phong nằm im đó,chịu nghe câu chuyện của A Tâm và Lý Huyên về mình mà phát chán. Cuối cùng thì ở đây cũng không đến mức tệ.Suy cho cùng dù sao có Lý Huyên ở cùng cũng vui,không mấy nhạt tẻ.Nàng ấy ngoài việc hung dữ,thường xuyên đánh đòn cô còn có thể trò chuyện,chăm sóc,hát hò,làm mọi thứ khi cô cảm thấy buồn. Nói chung Lý Huyên đang là một nữ nhân có thể khiến Lý Hoạ Phong nở nụ cười một lần nữa.Nàng ấy cứ như thiên thần,đưa tay kéo Lý Hoạ Phong lên từ dòng đời u ám vậy. Nàng ấy giống như....Hạch Ái My khi xưa.Đối xử với Lý Hoạ Phong rất tốt đẹp trong thời khắc đầu vừa quen.Nhưng sau này quen hẳn cô rồi không biết Lý Huyên có giống Hạch Ái My,làm lơ cô hay không. Chắc rồi...sẽ giống như vậy.Cuộc đời nó là thế mà,nên tập làm quen từ từ thì Lý Hoạ Phong sẽ tốt hơn... ....... Tại một nơi nào đó,Định Bạch đứng gọi điện thoại cho ai đó thật thần bí,nói với giọng thật dứt khoác."Sao?Đã có kết quả chưa?." "...Lý Hoạ Phong,hiện đang nằm trên bệnh viện của thành phố!Mắc chứng thiểu năng tuần hoàn não.Sức khoẻ có phần giảm sút! "...Tốt." Định Bạch nhoãn miệng cười."Hạch Ái My thì sao?..." "...Cô ấy không lần nào xuất hiện trong bệnh viện!Có tin rằng Lý Hoạ Phong đã không còn là người của Hạch Ái My nữa" "Thảo nào...Kiều Ân mấy hôm nay lại chạy đôn đáo đi tìm nó như vậy!" Định Bạch hơi ngừng một lúc.Rồi mạnh mẻ gằn giọng,đôi mắt trừng lên đầy hung ác."...Xử!" "Rõ!!!" Đầu dây bên kia vang lên âm thanh thật dứt khoát.Định Bạch cúp máy,xong cho vào túi.Nàng tự lẩm bẩm."Lý Hoạ Phong à?xui cho nó thật!"
|