CHAP 25 : Dã Ngoại “alo “ “ chào em thân yêu “ “ lại có chuyện gì ?” “ thi cử sao rồi ..tốt chứ “ “ đừng phí lời “ “ aayzz , cái tên này chị mày quan tâm mà thế à” “ tắt máy “ “ khoan đã “ “ mau “ “ thật ra tuần này Dì tổ chức buổi dã ngoại , nhưng chị đi cùng không được , em thay chị nhé “ “ sao tôi phải đi?” “ biết ngay sẽ nói thế mà “ Thiếu Ngân bưng cốc nước uống một ngụm rồi nói tiếp “ lần này là đi cùng người quen và là cộng tác với công ty , có cả nhóm bạn thân em , nếu em còn xem trọng công ty thì nhất định phải tới , nếu không sẽ mất cả giao tình “ “ giao tình là cái gì ?” hàn thần nhếch mép một cái “ hì , nghe nói có cô giáo trương của em đấy “ “cô ấy có liên quan gì ?” “ nghe nói là con của bạn thân của Dì , cũng là đối tượng muốn hợp tác với chúng ta , em cứ việc suy nghĩ 8h thứ 3 tuần này “ Tút tút tút Chưa kịp để hàn thần , than vãn hay từ chối Thiếu ngân đã vội cúp máy ,nhưng hàn thần cơ bản là không có cơ hội từ chối , vì sao à có crush đi thì tại sao phải từ chối , hàn thiếu ngân đánh trúng tim của em mình rồi . Dù không thích những chuyến đi vô vị này , cùng với những người trung niên với lũ nít ranh nhưng hôm nay lại có nữ thần trong lòng đi , nhìn ngắm nàng cũng đã đỡ nhàm chán . ------------------- Buổi sáng hôm đó tại nhà của dì hàn thần , nói đúng hơn là vợ của ba cậu .Đôi nét về người phụ nữ ấy , cô là bạn thân của mẹ cậu , một người con gái có thể nói là hoàn mỹ , với vóc dáng của người mẫu ảnh chuyên nghiệp . Cô ta hiền từ và có một tấm lòng bao dung , đặc biệt cô ta rất yêu thương thiếu ngân và hàn thần . Cảm nhận được điều đó nhưng hàn thần vẫn không mấy thiện cảm , nhưng không phải là không dùng sự tôn trọng nào với người phụ nữ ấy Sáng diện bộ đồ năng động trẻ trung , quần jean đen rách rối , đôi giày màu đỏ thẩm cũng chiếc áo supermi màu đỏ , chiếc mắt kính đen , thêm chiếc phiên tai có viên kim cương nhỏ đeo bên phải . Một tuyệt hảo của sáng tác phối lên trang người chàng trai mang vẻ đẹp nam và nữ nhân . Tôn lên vẻ năng động trẻ chung nhưng không kém phần lịch lãm phong độ “ chuẩn bị xong rồi à ?” một giọng phụ nữ trầm ấm vang lên “ vâng “toát một chữ lạnh lùng , ngữ khí kiên nể “ Dì có chuẩn bị bữa sáng , con dùng đi khoảng 30 p nữa chúng ta mới khởi hành “ Hàn Thần gật đầu , bước đi xuống bếp và không nói thêm gì nữa , người phụ nữ thì cười ôn hòa , ngồi trên sofa sắp sếp số đồ còn lại “bing bong “ tiếng chuông cửa vang lên Và bước vào trong là hai mẹ con Tiểu Băng , cô giáo trương hôm nay cũng không kém phần năng động , tóc buột cao với chiếc áo thun hồng phấn và chiếc quần jean , đôi giày thể thao trắng Khi hai người phụ nữ trung niên thấy nhau , trước mắt là một nụ cười rạng rỡ cùng với một cái ôm thân thiết và sau là những câu hỏi hang thâm tình . “ Tiểu Băng đây sau , càng lớn càng xinh đẹp “ “ dạ con cảm ơn Dì “ Tiểu Băng vui vẻ mỉm cười đáp lễ Nghe có tiếng bên ngoài hàn thần khi dùng bữa xong có chút tò mò mà bước ra ngoài , che lắp ánh mắt đầu tiên là thân ảnh quen thuộc , nụ cười tỏa nàng thu hút hồn cậu . Còn Tiểu Băng là nụ cười dâng tắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên , ngàn câu hỏi trong đầu sau em ấy lại xuất hiện ở đây , em ấy và Dì có quan hệ gì có phải là quan hệ bao nuôi mà em ấy từng nói , không thể nào chắc là có sự hiểu lầm nào đâu đây “Thiếu Phong , nào mau đến chào gì Diệp và Chị Tiểu Băng , hôm nay họ cũng tham gia chuyến du lịch cùng chúng ta “ “ chào Dì Diệp , chào cô ..cô giáo “ Hai tiếng cô giáo thân quen nhưng sao ngữ cảnh này lại cảm thấy có chút khó chịu và khó hiểu “ Cô giáo sao ?” Dì có chút ngạc nhiên “ ra Tiểu Băng là cô giáo của Thiếu Phong sao , thật trùng hợp , quá tốt rồi mong cháu sao này chiếu cố Thiếu Phong nhà Dì … “ *** một tiếng Thiếu Phong hai tiếng cũng Thiếu Phong , mối quan hệ của hai người là thế nào đây ….sao mình cảm thấy nhói thế này ** ( cô giáo trương , cô là đang ghen đó ) “vâng, trong lớp thành tích em ấy cũng không tệ “ Tiểu Băng bấm bụng , nói ra những lời ôn nhu *** Dì ấy khí chất điềm đạm không giống là người thích bao nuôi người khác cho lắm chắc tại mình nghĩ quá nhiều *** “ Cháu là Hàn Thiếu phong đây sao ? “ Dì Diệp cuối cùng cũng lên tiếng sau một hồi quan sát hàn thần Hàn thần mỉm cười thay câu trả lời , đơn giảm chỉ là dương hai khóe môi “ Đúng là càng ngày càng thanh tú ,so với lúc nhỏ càng phong độ hơn nhiều … “ Tiểu Băng nghe đến hai từ lúc nhỏ bỗng khựng lại *** lúc nhỏ mẹ đã quen với em ấy rồi sao , sao chưa từng nghe mẹ kể *** “…” vẫn phong cách cũ chỉ chọn im lặng gật đầu Thấy được sự khó hiểu của con gái bà Diệp Tinh ý nói tiếp “Tiểu Băng con không nhớ sao ? , Thiếu Phong và con từ nhỏ đã chơi chung… hai đứa rất thân thiết “ Một mảnh kí ức hiện về trong Tiểu Băng , lòng thấu đáo suy nghĩ *** Hàn Thiếu Phong , đúng là cái tên lúc nhỏ và cái bóp đó nữa sau mình không nhận ra chứ … còn em ấy , em không nhớ mình sao *** Nghĩ đến đây lòng lại có một chút chua xót và lạnh lẽo thêm một chút thất vọng , nhưng mình nhớ lúc trước gia đình em rất xuôn sẽ , sao giờ thế này tại sao lại trở thành bao nuôi , đã có bao nhiêu mất mát đến với em chứ Lại một khoảng trời không im lặng ,cả bốn người không ai nói thêm gì nữa , còn lại là những mảnh kí ức của quá khứ , và sau đó là sự phá tan không khí của bọn thần “ Chào Dì , lâu quá không gặp Dì càng ngày càng xinh đẹp ra a “Dương Thần lớn tiếng nói trước , chưa chú ý đến sự có mặt của bà Diệp và cô giáo trương “ ơ cô giáo trương , cô cũng tham gia cùng sao ?” Hoa Thần hỏi “ vâng , cô đi cùng với mẹ “ “ ơ chào bác “ cả bọn đồng thanh chào “chào dì “ “ ta già thế à , các cháu gọi là Dì là được , điều là học trò của con sao “ “ vâng ạ “ “ Hạo Luân con càng ngày càng dẻo miệng , thế nào đã có lão bà nào chưa ?” Khả Hân lên tiếng trêu chọc ( khả hân là dì của hàn thần ) “ vẫn còn gian khổ lận đận lắm gì ạ , không được số đào hoa như Hàn Thần “ nói xong đá mắt sang hàn thần và Tiểu Băng Hàn Thần nhất mặt thủy chung không biểu cảm , Tiểu Băng tặng cho Dương Thần một cái liếc “hì , Tử Băng đâu hôm nay không đi cùng sau “ Khả Hân quay hỏi hàn Thần “ Nhà cô ấy có việc , đã về mỹ từ sớm , cô ấy gửi lời chúc mọi người vui vẻ “ “ thế à, gửi lời Dì hỏi thăm gia đình con bé nhé “ Hàn Thần gật đầu Sau đó mọi người khỏi hành , Tiểu Băng đi chung xe mẹ mình và Dì của Hàn Thần , Hàn Thần cùng Dương Thần và lôi thần , diễn nhiên đôi tình yêu trẻ long thần và hoa thần họ đi xe riêng ------------------- “ Mẹ , mẹ và Dì khả hân là bạn thân sao ?” Tiểu Băng hỏi mẹ mình “ Cũng không hẳn , chỉ là quen biết “ “ quen biết thôi sao , con thấy hai người hình như đã quen nhiều năm “ “ ừ , nhưng đã lâu không liên lạc , thông qua chuyến đi lần này mẹ cũng định tìm cơ hội hợp tác giữa hàn thị và nhà mình “ “ Hàn Thị sao … Dì ấy là chủ của hàn thị ?” “ Không phải , cô ấy là vợ của chủ tịch hàn thị “ bà Diệp ân cần trả lời thắc mắc con gái mình “ con đó gặp lại Thiếu Phong cũng không nói cho mẹ biết “ “ Con không chắc em ấy có phải cậu nhóc năm đó , nếu mẹ không nói con cũng không biết “ “ cũng đúng , nó thay đổi khá nhiều “ mà triều mến nhìn đứa con “ xem như chúng ta may mắn , lần này có thiểu phong cùng đi cơ hội hợp tác càng lớn ?” “ Hợp tác , em ấy thì có liên quan gì đến chuyện này ?” “ ngốc con , đúng là quên hết về người ta sao . Hàn Thiếu Phong là người thừa kế của hàn thị trong tương lai , hiện tại toàn bộ công ty điều dưới quyền điều hành của nó “ “ thật sao ?” Tiểu Băng vẫn chưa tin vào những gì mà mình nghe , vì sao à , vì nàng đã từng điều tra vốn không phải thế này , không một chút liên quan đến hàn thị càng không có chút ít thông tin về những điều mẹ nàng đang nói , rõ thiếu phong cũng đã thừa nhận rồi sao “Con không biết cũng đúng , hiện tại thân phận của Thiếu Phong vẫn được giữ kín, tránh hậu quả đáng tiếc , trên thương trường chỉ biết tên nhưng vẫn chưa ai biết hàn thiếu phong dáng dóc ra thế nào , biết chuyện con cũng đừng tiếc lộ , sẽ ảnh hưởng không tốt “ Nàng cảm giác có chút hụt hẫng , lẫn một chút bị lừa dối nhưng khó chịu hơn cả , cậu học trò cưng của nàng còn bao nhiêu chuyện gạt nàng , thân phận hiện tại điều là giả hay sao, cậu học trò sánh vai cùng nàng là lớp vỏ bộc che đậy cho mọi thứ hay sao , cậu ta không có chút lòng tin cho nàng chăng …nàng không đáng tin cậy để tiết lộ sự thật , cậu ta xem nàng như những kẻ tham lam kia tiếp cận chỉ vì danh lợi và mưu cầu lợi ích … Bỗng một nét trầm trên khuôn mặt xinh đẹp kia , đáng lẽ ra nàng không nên đi chuyến đi này , nàng không biết sẽ tốt hơn và nàng cũng không cần che dấu giúp ai bất cứ thứ gì Nhưng điều đó chỉ mới bắt đầu cho chuyến đi hôm này , mẹ nàng còn sắp sếp một điều đặt biệt cho nàng , là vô vị hay hứng thú chuyến đi còn rất dài để nàng còn nhiều điều hối tiếc . “ Khả hân , Vệ Trạch và Minh vy, Di Tú không đi cùng sao ?” “ à , họ đã đi trước mà mọi người có chuyện gì sao ? xem ra rất lén lút nha “ “ không có gì đâu … chắc là bày thêm trò vui cho chuyến đi “ “ ân , chắc chuyến đi này rất thú vị “ sau đó bà Diệp quay sang con gái “ cũng mong chuyến đi này làm con vui “ “ vâng “ tiểu băng gật đầu nàng còn vui được sau khi vùi đầu vào đống suy nghĩ về cậu học trò cưng ----------------- “ Hàn Thần sao lại có hứng thú đi chơi thế , có phải vì cô giáo trương ?” Dương Thần định dở trò trêu chọc “ ờ, tiếc cho cậu lần này chị tớ bận “ “phụt “Dương Thần đang uống ngụm nước liền phun ra vì sự thẳng thừng của Dương Thần “ haahah “ Lôi thần đang lái xe cũng cười ha hả “ cậu vui lắm sao ?” Dương Thần lườm Lôi Thần “ Hì , trêu chọc người khác giờ thành trêu mình” “xì “ “ ờ quên mất , tớ có nghe mẹ mình nói chuyến đi hôm này là mai mối cho cô giáo trương đấy “Lôi thần vừa nhịp tay trên vô lăng vừa nói “Ây , xem ra có trò hay để xem đây “ Hàn Thần đang chăm chú giải quyết công việc cũng dừng lại “ là tên nào ?” “ Vương Vệ Trạch , 35 tuổi nghe nói là ân nhân của ba cậu đấy nhẹ tay một chút “ “ rác rưỡi “ hàn thần nhếch môi một cái sau đó phát ra hai chữ rác rưỡi “ mà sao mẹ cậu biết thế ?” “ bà ấy cũng tham gia , nghe nói nếu không thành thì là loại vòng cổ đắc đỏ gì đó “ “hì đúng rồi mẹ cậu là bà mai trăm thành , kết ai cũng xứng đôi vừa lứa ,hạnh phúc duyên mãn . nhưng tiếc chuyến se duyên này bị hàn thần tàn phá ..hahaha “ Một cái lườm từ hàn thần lạnh đến ốc gái , tiếng cười bỗng chốc im lặng “ Gửi lời xin lỗi của tớ tới bác ấy “ một cái cười nhẹ “hahaha “ sau đó là tiếng cười âm vang , hàn thần không phải là không biết đùa nha , nhưng Lôi mama à lần này bị mấy tên nhóc này quậy cho tan nát rồi ------------------------- Do khu du lịch khá xa nên phải mất tận 4 tiếng mới đến nơi , mà đường thì cũng vắng vẻ nên mọi người vừa thấy được một trạm dừng chân là liền nghĩ ngơi và ăn uống , bốn bề đều là núi cao chập chùng Mở cửa xuống xe hít một hơi với ngụm khí trong lành của vùng cỏ cây , thật thoải mái ước gì lúc nào cũng có được không gian thoải mái thế này, không ồn ào có được mùi hương dịu nhẹ của thiên nhiên . nói đúng hơn là sống nơi rừng rú sở thích đặc biệt kì quái của Hàn Thiếu Phong .Nhìn phía kia Trương Tiểu Băng đang đi đến , định hỏi han quan tâm nàng nhưng vừa bước tới nàng đã vội bước qua như người chẳng hề quen biết . Hàn Thần thật không hiểu không phải mọi chuyện đều tốt lành sao , sáng đến giờ cũng chưa từng chọc ghẹo đến cô ấy . “ cẩn thận “ tiếng gọi của hàn thần , khi thấy Tiểu Băng vấp phải nam phục vụ đang đưa thức ăn , chắc nàng lo mãi suy nghĩ về vấn đề của hàn thần Hàn Thần nhanh chân chạy đến kéo nàng ra khỏi , tay nàng bị đổ lên một ít nước sôi trở nên xưng đỏ . Nắm lấy tay nàng chẳng cho nàng nói gì cả nhúng cả tay nàng vào trong thùng nước lạnh . Sao đó lại cầm lấy quan sát “ Có đau lắm không ?” “…” nàng đang bị mất hồn vì sự ân cần dịu dàng của người trước mắt , dưới ánh sáng càng tôn lên vẻ ấm áp của hàn thần “ chỉ là bỏng nhẹ , không nghiêm trọng lắm , thuốc đây cậu sức cho cô ấy đi “ Long Thần nhìn sơ qua vết thương , và đưa chai thuốc cho Hàn Thần Tiểu Băng giờ thoát khỏi mị lực , rút tay mình lại “ tôi có thể tự làm , cảm ơn “ nói ra từng chữ lạnh lùng sau đó nàng bỏ đi ra xe “ Tiểu Băng con vẫn chưa ăn gì mà ?” “ con hơi mệt , mẹ và mọi người ăn đi “ “ con mệt sao ? có cần thuốc không “ “ không sao đâu mẹ , con ra xe chợp mắt một xíu là được “ “ừ , vậy mẹ mua chút gì , để lát lên xe con ăn nha “ “ dạ vâng “ nói xong nàng bước đi không hề nhìn thêm hàn thần một lần nào nữa Nàng thật đang rất giận tại sao lại lừa nàng , nàng không đáng tin vậy sao ? cuối cùng hắn đối với nàng là gì chứ …. Thấy nàng có biếu hiện kì lạ , hàn thần cũng chẳng có tâm trí để ăn mua một ít nước sau đó cũng trở ra xe . Thấy nàng ngồi trong xe rất bực dọc liên tục đánh vào ghế phía trước , miệng không ngừng độc thoại hình như là đang chửi người nào đấy . Hàn Thần nở một nụ cười và bước tới gõ kính cửa xe “ cộc cộc “ Nghe có tiếng động tiểu băng có chút giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa .Là khuôn mặt đáng ghét mà nảy giờ nàng đang chửi . Hàn Thần ra hiệu cho cô kéo cửa kính xuống “ Tới đây làm gì ?” “ …” hàn thần không nói gì “ nếu không có chuyện gì , tôi cần nghĩ ngơi đừng phiền tôi “ nàng đã tức giờ còn thêm tức , tìm nàng làm gì chứ , rồi không nói gì , cứ đưa khuôn mặt lạnh đáng ghét đó ra , nàng thật muốn đánh cho một cái . nàng đang tức giận thái hóa nhưng cũng không hiểu sao mình lại như thế , tháo độ này chỉ xuất hiện khi nàng gặp hàn thần Nàng kéo cửa kính lên , hàn thần lại dở trò ngu ngốc , đưa tay vào cửa kính , cho đến kẹt tay mình lại , tiểu băng nảy giờ đang ngoảnh mặt làm ngơ thì nhìn lại thấy tên mặt lạnh tay thì kẹt vào cửa kính , mắt hơi nhăn nhưng tuyệt không một tiếng kêu la . Nàng có tí hốt hoảng vội mở của kính , bước xuống xe cầm lấy tay hàn thần “ Em điên à “ nàng quan sát một lúc “ có sao không , đau lắm không hả “ Hàn Thần đáp lại nàng là một nụ cười nhẹ “ Còn cười được sao ? có gì thì nói tại sao lại làm trò ngu ngốc đó “ ** ngu ngốc sao , tôi cảm thấy người làm trò ngu ngốc là em đấy , giận dỗi không lí do giờ lại quan tâm tôi thế này , em cứ như thế tôi hoàn toàn không thể tiết chết bản thân đâu ***( tôi thấy hai người chẳng ai chơi trò thông minh cả ) Sau đó hàn thần kéo tiểu băng về phía xe mình ,đặt nàng ngồi lên mui xe . Sao đó lấy trong túi ra một chai thuốc giống như chai của long thần đưa lúc này , quả đúng như suy nghĩ nàng không hề quan tâm đề vết bỗng , nâng bàn tay nàng một cách nhẹ nhàng ân cần xoa thuốc cho nàng . Đúng đây là phong cách của hàn thần dùng hành động chứ không dùng quá nhiều lời nói , một khi đã làm thì nhất định phải đạt được kết quả và đúng như suy đoán nàng lại rung động , lần này còn mảnh liệt hơn mấy lần trước . Chắc có lẽ họ đã yêu , yêu vượt quá mức lí trí có thể cho phép “ giải hỏa đi “ hàn thần đưa cho nàng một chai nước , cũng chính là loại nàng thích “ lại nói gì nữa ? giải hỏa gì chứ “ “ không phải có người nóng giận vô cớ sao ?” “ nóng giận vô cơ sao ? tôi là có lí do đấy “ “ lí do ?” đúng là trẻ con không nên chiều hư em mà , cô giáo ngốc “ …” cô đang mong chờ điều gì đó từ hàn thần “Tiểu Băng “ một nam nhân tuổi trung niên gọi tên cô , trước khi hàn thần kịp mở miệng Nàng quay lại xem là ai gọi mình, nhưng không đó là một nam nhân xa lạ nàng không hề quên biết nhưng sao hắn lại biết tên nàng , nhìn sáng hàn thần thấy hắn khẽ nhíu mày , hình như là hàn thần có quen “ người quen em sao “ “ tôi giống những người thích mấy ông chú già lắm sao “ vừa nói hắn vừa diều tiểu băng xuống Tiểu băng khó hiểu nhìn hàn thần, rõ ràng thái độ ấy là có quen biết mà , mặc kệ em ấy không quan tâm nữa , dù sao có nói chưa chắc là thật , mọi thứ ngày càng khó phân biệt Nam nhân đó bước tới đối diện hai người “ Chào em , em đúng là ngày càng xinh đẹp “ “ anh là ?” tiểu băng hoàn toàn không biết tên nam nhân này , nhưng vừa nhìn nàng đã cảm thấy chán ghét không biết là vì sao “ hì chắc đã lâu quá nên em không nhớ anh , anh tên Vương Vệ Trạch là cộng tác với ba em , cũng là hàng sớm với em khi bé “ “ thế ạ , thất lễ rồi chào anh” nàng đưa tay ra bắt , thể hiện chút lịch sự “ wow , Tiểu Băng đây sao ? “ đó là một phụ nữ khoảng 28 tuổi , trong cô ấy cũng khá xinh xắn , lịch thiệp “ cô đây ?” “ à , chị là Vương An An , em gái của vệ trạch , lúc nhỏ chúng ta cũng đã gặp nhau “ “ vâng “ nàng thật khó hiểu chuyến đi này là thế nào , toàn những chuyện không thể, từ việc làm ăn thành thân thế của hàn thần giờ lại đến người quen mấy chục năm trước Chưa hết đâu tỷ tỷ à , còn nhiều chuyện li lì phía sau , buổi dã ngoại không yên ổn và ngọt ngào như trong chuyện cổ tích hai người , rồi sẽ là những nguy hiểm đằng sao những nụ cười giả tạo và là một âm mưu to lớn không hồi kết .
|
CHAP 26 : DÃ NGOẠI Trong lúc đó , mọi người từ trong trạm dừng chân bước ra , ai nấy cũng có chút bất ngờ vì sự xuất hiện của hai người này , nhưng cuối cùng vẫn là vui mừng chào đón .Đặc biệt mẹ của Tiểu Băng bà có chút phấn khởi “ Vệ Trạch , An An sao hai người lại ở đây ?” Dì khả hân vẫn còn khá ngạc nhiên với sự xuất hiện này “ không phải hai người đã đi đến đó trước ?” “ hì , đúng là vậy nhưng giữa đường xe có chút trục trặt đến giờ mới sửa xong , ai ngờ lại tình cờ gặp mọi người “ An An tiếp lời nở một nụ cười niềm nở “ không sao , chúng ta khởi hành chung càng đông càng vui mà đúng không ?” “ đúng là sự trùng hợp chết người “ Dương Thần thủ thỉ với Lôi Thần “ Xem ra bộ phim sẽ ra rạp sớm hơn dự định …. “ lôi thần đáp lời sau đó hai người lại khút khích cười Hàn Thần vốn không hề để tâm vì trong mắt cậu , ngoài trương tiểu băng ra không thấy ai khác nữa , mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu kẻ dư thừa , nhưng sự chú ý một tăng nhanh “ Đã lâu rồi không gặp lại các chị ấy , anh em sẽ đi cùng xe Khả Hân và Diệp Thanh “ An An trìu mến nhìn hai người bạn cũ “ được thôi , chúng ta đã lâu không gặp nhau” Bà Diệp vui vẻ đáp lời theo cái nháy mắt đầy thâm ý “ nhưng Tiểu Băng “ khả hân nhìn sang tiểu băng Nhận được một cái đá mắt từ em gái Vương vệ trách bước tới đứng cạnh Tiểu Băng “ Tiểu Băng hay để những người bạn cũ họ trò chuyện , em đi cùng anh nhé” “ Đúng thế , em đi cùng anh chị nha …chị thật sự có rất nhiều chuyện nói với mẹ em và Dì Hân “ An An lên tiếng phụ trợ Tiểu băng lén nhìn mẹ ý xin cầu cứu , nhưng vô ích cái nhận đầu ngọt xớt của bà , cho mang tầm cao như bán con mình , Tiểu Băng hoàn toàn lâm vào tình thế khó xử , thật không muốn đi chung người đàn ông xa lạ này , ngay khi từ đầu nàng đã không có thiện cảm. Biết giờ chỉ còn sự giúp đỡ nhưng nàng còn đang rất giận , sao có thể nhờ việc chứ Hàn Thần thoáng khó chịu khi cái tên kia cứ một em , hai cũng em với tiểu băng , thân nhau lắm sao . Còn nữa hàn thần đây còn chưa lên tiếng , ai cho hắn quyền nói ở đây. Nhìn sang Dương Thần ý bảo đến lúc cậu phát ngôn rồi “ Cô giáo ơi !!!!” Tiểu Băng có chút khó hiểu nhìn về phía Dương Thần mọi người cũng vậy “ Thật ra em có một số bài toán kinh tế vẫn chưa hiểu , cô có thể giúp em thuyết giảng không ?” “ Hạo Luân , đây là chúng ta đi chơi mà , sao còn bài tập hả con , đợi về cũng được “ bà diệp lên tiếng “ Hì , Dì Diệp , thật con không muốn hành xác bản thân nhưng đó là bài baba giao nếu không hoàn thành con thật không yên thân “ vẻ khẩn cầu lẫn chút đáng thương Bọn thần lén cười trước diễn viên xuất sắc này “ thôi Tiểu Băng hay con giúp tiểu quỷ đó đi nếu không lại than khóc “ Dì khả hân hiểu rõ bọn chúng đang dở trò , sao à bài toán kinh tế không phải hàn thiếu phong đang ở đây sao , chẳng lẽ tổng giám đốc hàn thị lại bó tay với một bài toán kinh tế , thật ra khả hân cũng không có chút thiện cảm với Vệ Trạch, chỉ là đi chung thế thôi , “ nha , nha cô giáo , giúp em nha …” Dương Thần lắc lắc tay Tiểu Băng Tuy vẫn chưa muốn đi cùng hàn thần nhưng nàng giờ chỉ còn lựa chọn này là tốt nhất , đành gật nhẹ đầu . “ xin lỗi ông chú “ khi mọi người đã bước đi , chỉ còn Dương Thần và Vệ Trạch , Dương Thần tặng một cái cười đắc thắng và bước đi Tới cửa xe Hàn Thần đã mở cửa cho Tiểu Băng ngồi ghế trước , nhưng nàng lại không ngồi mà lại mở cửa sao , trong quá trình không hề mở lời hay nhìn hàn thần . Đúng lúc Dương Thần đi tới , cản lại tiểu băng vào trong “ Cô giáo , xin lỗi a ,em và lôi thần đã ngồi ở đây” “ Nhưng em không phải nhờ tôi thuyết giảng ?” nàng khó chịu hỏi “ hì , cô chỉ cần nói em có thể hiểu mà , không cần cận kề đâu “ nói dứt câu hai người bước vào trong xe Hàn Thần phía kia vẫn mở cửa chờ nàng , khuôn mặt dương dương tự đắc , nàng hết cách vì đây là sự lựa chọn cuối cùng , cũng là chút ý của mình muốn . Xe lăn bánh tiếng ga ồn ạt , người trong xe hoàn toàn im lặng , không khí tự nhiện bị mất tự nhiên ,khi một hàn thần một mực im lặng , khuôn mặt lạnh , lôi thần cùng dương thần cũng không tiện lên tiếng , Tiểu Băng thì nàng vẫn đang chờ , chờ một lời giải thích dù đó chỉ là một câu nói nàng cũng sẽ hiểu và cho qua. Nhưng thái độ dửng dưng kia là sao , em ấy cảm thấy bản thân không có lỗi , thấy mình cũng không cần biết thân phận thật của em ấy , sợ phiền phức , hay mình thật sự đã nghĩ quá nhiều , sự tôn trọng của em ấy dành cho mình . Nhưng dòng suy nghĩ miên man làm tiểu băng vô cùng khó chịu , nàng ghét bị lừa dối mà hiện tại người làm điều đó lại là hàn thần . Đột nhiên chiếc xe dừng lại , Lôi Thần cùng Dương Thần bước xuống xe , Tiểu Băng sau những phút thẫn thơ đã lấy lại được lí trí . “ các em đi đâu thế ?” nàng nhìn hai người kia hỏi “ không khí trong xe hơi ngột ngạt , bọn em chỉ hít thở không khí một lúc “ Dứt câu hai người bỏ đi và không nói lời nào nữa , hàn thần bên cạnh không nói điều gì nhất mực thủy chung im lặng , lấy một chai nước uống một ngụm sau đó phóng xe đi nhanh . Tiểu Băng một phen ngạc nhiên , không phải Lôi Thần và Dương Thần còn ở ngoài sao . Nàng định hỏi nhưng lại một chút khó chịu , hiện tại nàng không muốn nói bất cứ thứ gì với hàn thần , điều đó khiến nàng khó chịu , và có chút nhói nơi tim . Nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc hai người kia “ Còn Hạo Luân với Tư Vệ thì sao ?” Hàn Thần nhếch môi đắc ý , quả đúng như điều hắn mong muốn “ họ đi cùng long thần “ “…” nàng muốn hỏi rất muốn hỏi , tại sao lại lừa nàng nhưng lại không thoát ra khỏi cửa miệng , đây không phải là cơ hội tốt nói rõ hay sao . nàng không muốn thật không bao giờ muốn có chút tư vị như thế với hàn thần “ khó chịu sao ?” “ không “ nàng chỉ trả lời cho có lệ “ có gì muốn hỏi ?” “..” đúng nhưng lại không nói ra , chưa bao giờ nàng cảm thấy một chữ lại khó nói thế Hàn thần lại sử dụng chiêu cũ , một thanh socola có thể nói mang hương vị ngọt ngào nhất cho cả hai , đưa về phía Tiểu Băng ngầm ý dùng đi . Nhưng nàng không từ chối , cũng không lấy nó , hành động này hơi khó hiểu “ tôi không thể lái xe bằng một tay “ “…” nàng bỗng chao mày nhưng rồi cũng cầm lấy thanh socola “ giải nhiệt trước đã , nói chuyện sẽ thoải mái hơn ?” Nàng khó hiểu , trò chuyện sao , giữa tình trạng này em còn muốn trò chuyện với tôi , em định làm tôi khó chịu đến chết sao ? hàn thiếu phong tôi thật không thể hiểu được em “được rồi , có thể hỏi những gì cô thắc mắc” Nàng giờ đã hiểu câu đó , sao nàng lại ngốc thế kia , em ấy dù sao cũng có học tâm lí , với những biểu hiện nảy giờ của nàng sao mà không biết được , mọi chuyện điều nằm dưới sự sắp đặt của em ấy , nhưng tại sao phải ép nàng đến thế này …. Nàng trút một hơi thở dài sao đó lại hít sâu , im lặng được vài phút trấn tính mình lại nàng hỏi “ sao lại gạt tôi , tôi không đáng tin vậy sao ? hàn đại thiếu gia ?” nàng cố nhấn mạnh , 4 chữ cuối hàn đại thiếu gia Lại một nụ cười nhẹ , nhưng chuyện chẳng hề nghiêm trọng , Tiểu Băng lại một phen khó chịu “ gạt được tôi em vui thế à , cũng đúng một người giàu có như em thì làm gì có niềm tin vào người khác , có lẽ chỉ có tôi đặt niềm tin quá nhiều vào người khác , đến mọi thứ đều biết , còn tôi một thứ điều không hề biết , thậm chí có biết cũng chưa chắc đã thật , em có thấy tôi ngu ngốc ?” nàng nói cảm xúc dâng trào , tự nhiên nàng cảm thấy lúc này mình vô cùng yếu đuối , nàng muốn khóc thật sự muốn khóc Hàn Thần bỗng dừng xe , quay sang nhìn Tiểu Băng , ánh mắt khó hiểu và có một loại cảm xúc kì lạ , điều đó chưa bao giờ hàn thiếu phong thể hiện , đúng là trước mặt trương tiểu băng , hàn thần chẳng bao giờ là hàn thần , và những điều hàn thần làm điều là thứ đầu tiên “ tôi có thể lừa hàng triệu người , lừa chính bản thân mình , nhưng chưa bao giờ tôi có thể lừa dối cô” Tiểu băng khựng lại trước câu nói đó , nàng lại rung động dương như một câu nói xóa tan mọi thứ “ bản tài liệu ngày hôm đó , chính em đã thừa nhận với tôi …. Đừng nói là tôi không hỏi ?” “ hì “ lại một nụ cười lại tươi hơn lần trước “ những điều trong đó không hề sai , tôi là con gái , nhà không khá giả , su hướng của tôi chưa đủ bạo lực , còn nữa phí tiêu sài hàng tháng không phải là Phạm Khả Hân cho tôi sao , không bao nuôi thì là gì ?” Tiểu Băng một phen tức giận nhưng lòng nàng lại nhẹ nhỏm vô cùng “ em chơi chữ với tôi sao ?” “…” tiếp tục việc lái xe Một lúc im lặng khoản trời không bao la vô tận , tiểu băng ngước nhìn bầu trời xanh , thoát là âm điệu nhẹ nhàng tràn ngập sự ấm áp “ Thiếu Phong , dù ai gạt tôi cũng được , xin em đừng bao giờ gạt tôi , vì lúc đó tôi sẽ rất khó chịu và rất đau lòng “ nàng không dám nhìn thẳng vào mặt người kia vì điều này rất khó nói … mặt nàng cũng đã ửng đỏ Dường như là sự bày tỏ nỗi lòng , nhưng được xuất phát điểm từ lí trí chưa biết mình đã yêu người kia , có nên nói nàng quá sức hồn nhiên … Hàn Thần không trả lời , nếu bây giờ trả lời sẽ làm không khí khó xử , hàn thần rất thích im lặng , nhưng chưa bao giờ muốn một không khí yên tĩnh khi bên cạnh trương tiểu băng , hàn thần muốn nghe tiếng nói ngọt ngào say đấm đó , muốn cùng nàng trò chuyện , muốn thấy vẻ say sưa , biểu cảm của nàng khi qua những đề tài *** Đồ Ngốc !!!!! tôi có thể phụ lòng cả thế giới ,nhưng không bao giờ phụ lòng em “
Do dạo này đi học nên không ra chap thường xuyên , mong các bạn thông cảm
|