Ông Xã Bí Mật Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chap 66
Phác Thái Anh nghe suốt một hồi cũng không hiểu Kiều Lạc đang nói gì: "Cậu nói cái gì, rốt cuộc A Ni bị làm sao?"
"Tôi gặp một người ở hành lang nhà hàng, tôi đã bắt hắn giúp cô rồi, tôi sẽ tra xét ngay bây giờ xem, đến lúc đó cô phải thêm tiền thưởng cho tôi nhá ~" Kiều Lạc cảm thấy đây mới là việc quan trọng nhất.
"Thêm thêm thêm!" Hừ, cái thằng nhãi như cậu chỉ biết thêm tiền thưởng!
Lúc này Triệu Tề vẫn đang mắng chửi trong văn phòng, đang mắng nhân viên phục vụ kia, cái gì cũng mắng, còn nói muốn báo cảnh sát, muốn mời luật sư kiện nhà hàng này.
Giám đốc nhà hàng cũng thấy khó hiểu, sao lại đột nhiên bắt người này đến văn phòng của mình, rốt cuộc là sao đây?
"Giám đốc Hách." Một lát sau, Kiều Lạc cũng đi vào.
Giám đốc Hách ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hoảng hốt đứng dậy. "Ai yô, đây không phải đặc trợ Kiều sao, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?" Đây chính là người thân cận nhất của boss đấy, phải nịnh nọt hết sức mới được. Hôm nay nhà hàng đúng là náo nhiệt quá, đầu tiên là boss đích thân dặn dò tiếp đãi khách quý, giờ thì cả Kiều Lạc cũng tới.
Triệu Tề đang bị chế ngự cũng hoảng sợ, đặc trợ Kiều? Không phải là đặc trợ Kiều mà mình biết chứ?
"Hôm nay có phải có một vị khách họ Kim đến đây không?" Kiều Lạc lạnh lùng liếc sang Triệu Tề một cái, người này nghe thấy tên của mình xong rõ ràng đã sững sờ ra, còn có vẻ e ngại nữa, đúng là kỳ quặc.
Giám đốc Hách lập tức cung kính nói: "Đúng đúng đúng, có một vị khách họ Kim, Phác Tổng còn đích thân gọi điện thoại đến, dặn tôi tiếp đón thật tốt. Đặc trợ Kiều yên tâm, tất cả đều rất ổn thỏa, nhất định sẽ khiến Kim tiên sinh được tận hứng!"
Kiều Lạc gật đầu, sau đó thì ngồi xuống cái ghế bên cạnh Triệu Tề, mặt mũi tươi cười hỏi: "Cậu là đồng nghiệp trước đây của Kim Trân Ni đúng không? Có biết tôi không, tôi là Kiều Lạc."
Triệu Tề kêu không ổn trong lòng, sao lại đụng phải Kiều Lạc chứ, vừa rồi còn nghe giám đốc ở đây nhắc đến Phác Tổng, xem ra Kim Trân Ni này có thủ đoạn thật đấy, những chuyện Lý Quân nói phải đến tám phần là thật rồi, Kim Trân Ni dựa vào hậu thuẫn mới được thăng chức, bây giờ còn bám víu vào Phác Thái Anh nữa.
"Mau nói cho tôi nghe thử xem, Kim Trân Ni đã đắc tội cậu như thế nào mà bị cậu mắng chửi không ngớt miệng vậy?"
Triệu Tề biết có giấu cũng không giấu nổi, Kiều Lạc chỉ cần hỏi Kim Trân Ni một cái là biết ngay, cho nên hắn thẳng thắn thừa nhận luôn. Xem ra sau này mình không thể ở Phác Thị được nữa, nhưng cũng không cần lo, chờ Lý Quân xong chuyện hắn vẫn có thể quay lại được.
"Hừ, chẳng qua tôi cũng chỉ nói thật cho cô ta biết thôi, cô ta thẹn quá hóa giận đuổi tôi ra ngoài." Triệu Tề tức giận đầy mặt. "Dựa dẫm vào quan hệ mới được thăng chức, rõ ràng đã kết hôn rồi còn dây dưa với cấp trên của mình, chẳng lẽ tôi không nên mắng chửi một kẻ như thế à?"
"Phụt!" Kiều Lạc bật cười. Kim Trân Ni cũng xui xẻo thật đấy, cũng vì không công bố hôn sự, giờ thì hay rồi, bị người ta hiểu lầm rồi. Cũng phải thôi, ngày nào hai người cũng ở chung trong một văn phòng, chỉ cần là kẻ có lỗ thủng trong não đều sẽ yy ngay, hiện giờ cuối cùng cũng có tin đồn kiểu này rồi.
Kiều Lạc đang rất sung sướng, anh tưởng cấp trên của Kim Trân Ni mà Triệu Tề nói đến là Phác Thái Anh. Nhưng còn chưa sung sướng được bao lâu, chợt nghe Triệu Tề nói tiếp: "Đặc trợ Kiều, anh cười cái gì, anh không thấy đuối lý à?"
"Tôi đuối lý?" Kiều Lạc khó hiểu, anh đuối lý cái gì chứ, chuyện này đâu có liên quan đến anh.
"Kim Trân Ni đã kết hôn rồi, anh cũng có bạn gái rồi." Nói đến đây, Triệu Tề quay sang nhìn Lý Như Hân đang đứng một bên, vừa rồi có thấy Kiều Lạc ôm vai cô gái này đi vào, khẳng định đây chính là bạn gái của anh. "Hai người đàn ông phụ nữ, đều đã có đối tượng, vậy mà còn có loại quan hệ xấu xa này với nhau, lại còn công tư bất phân chuyển cô ta lên tầng 35 để được gần gũi. Đã làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này, tại sao tôi không thể mắng? Tôi mắng sai à?"
Kiều Lạc choáng váng, gì cơ? Tôi và Kim Trân Ni? Rốt cuộc lỗ thủng trong não cậu to đến mức nào mà lại liên hệ tôi và Kim Trân Ni với nhau hả? Xong rồi xong rồi xong rồi, ầm ĩ một hồi hóa ra người trong scandal của Kim Trân Ni không phải là boss, còn anh thì vô tội cũng trúng đạn, phải làm sao đây, liệu mình còn tiền thưởng nữa không? Boss mà tức giận liệu có trừ hết tiền thưởng của mình không?
Nhưng tôi bị oan mà! Tôi có to gan lớn mật đến mấy cũng không dám cướp người của Phác Thái Anh! Tôi não tàn chắc!
Vẻ mặt Lý Như Hân tràn ngập kinh hãi nhìn sang Kiều Lạc, bạn trai cô dây dưa với một người phụ nữ đã kết hôn? "Hay cho một Kiều Lạc anh, dám lừa cả bà đây hả? Có phải anh coi tôi là tấm lá chắn không? Anh giỏi thật đấy, hai tháng nay anh đều lừa tôi, đi chết đi!" Nói xong thì giật chiếc dây chuyền trên cổ mà mấy hôm trước Kiều Lạc tặng cho xuống. "Mấy thứ anh tặng bà đây không thèm, hứ, là cái thứ chết tiệt gì chứ!"
Sau đó thì giẫm đôi guốc cao gót thở phì phò đạp cửa ra ngoài.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều choáng váng, bao gồm cả Triệu Tề đang mong ngóng Kiều Lạc gặp xúi quẩy. Người phụ nữ này mạnh mẽ thật đấy, Kiều Lạc thích kiểu này sao?
Kiều Lạc cũng đờ người ra, không phải anh đờ người là vì đột nhiên bị đá, mà là trợn trừng mắt nhìn cánh cửa bị đá, trong đầu như có một trăm con ngựa chạy rầm rầm: ĐM, cô bạn gái dịu dàng dễ thương như chim nhỏ nép vào người của mình đâu mất rồi? Bị ăn thịt rồi à? Bà chằn vừa phun lửa kia là cái quỷ gì vậy?
Giám đốc Hách cảm thấy số mình thật khổ, ông ta không nên chứng kiến tình cảnh này mới phải, nhưng không còn cách nào cả, mọi chuyện phát sinh đột ngột, ông ta còn chưa chuẩn bị để tránh mặt đi, thế mà người phụ nữ kia đã bùng nổ đoàng đoàng rồi. Phải làm sao đây, không biết đặc trợ Kiều có cảm thấy mất mặt quá rồi trút giận lên những quần chúng vây xem như bọn họ không?
Đương nhiên Kiều Lạc sẽ không giận cá chém thớt lên những nhân viên không có liên quan, nhưng nếu anh là loại người quá hiền lành như vậy thì đã không được Phác Thái Anh tín nhiệm nhiều năm như thế. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, cười nói với Triệu Tề: "Thật là tốt quá, vốn dĩ chúng ta không thù không oán, người muốn chỉnh cậu là một người khác, giờ thì hay rồi, tôi cũng bắt đầu thấy ngứa tay rồi."
Đầu tiên là nói xấu tôi đào tường ông chủ, giờ còn đào tường tôi, món nợ này phải tính toán thật kỹ càng mới được!
Nửa tiếng sau, Kiều Lạc chỉnh sửa lại quần áo của mình cho ngay ngắn, động thủ suốt nửa tiếng, quần áo của anh bị lộn xộn hết cả.
Triệu Tề rúc trong góc tường đã biến thành mặt mũi bầm dập, không thể đứng nổi.
"Mọi người ra ngoài hết đi, tôi có chuyện muốn hỏi hắn." Kiều Lạc tỏ vẻ mình muốn nói chuyện riêng với Triệu Tề.
"Vâng vâng vâng, mau, đi ra ngoài hết đi!" Giám đốc Hách vội vàng dẫn theo mấy cấp dưới khác ra khỏi văn phòng, còn tốt bụng đóng cửa lại, ôi cha mẹ ơi, thế nào là sao đây?
Kiều Lạc tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, rồi lại cong môi cười nói với Triệu Tề trong góc tường: "Được rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, hỏi cái gì phải trả lời thành thật, nếu không trả lời cho tốt, có thể không chỉ bị đánh đơn giản thế thôi đâu. Tôi có rất nhiều thủ đoạn, làm cậu thân bại danh liệt đã là rất nhẹ, tìm một cái cớ cho cậu ngồi tù cũng rất dễ dàng."
Triệu Tề trốn trong góc tường run lên lẩy bẩy.
"Đừng không tin tôi, ông chủ của các công ty bị tôi đưa vào tù có dùng mười đầu ngón tay cũng không đếm hết, huống chi là một viên chức nhỏ nhoi tầm thường như cậu." Trên cơ bản thì đó đều là những công ty cạnh tranh làm những chuyện phi pháp, Phác Thị phát triển lớn đến mức độ này, trước kia cũng từng gặp không ít chướng ngại vật mà.
Lại thêm nửa tiếng nữa, Kiều Lạc đen mặt ra khỏi văn phòng. Anh đã nói cảm giác của mình không sai mà, Lý Quân kia vừa trông đã thấy rất nguy hiểm, quả đúng là một tiện nhân!
Kiều Lạc ra ngoài nói với giám đốc Hách đang cung kính đứng canh chừng ở một bên: "Tôi đi trước, bên chỗ Kim tiên sinh ông phải tiếp đón thật tốt, không được để xảy ra sơ sót!"
Giám đốc Hách vội vàng cam đoan: "Vâng vâng, đặc trợ Kiều yên tâm, nhất định tôi sẽ dốc hết sức tiếp đón, tuyệt đối sẽ làm vui lòng khách đến!" Rồi nhìn vào trong văn phòng. "Còn người bên trong?"
"Thả hắn đi." Có giữ lại cũng không được tác dụng gì, dù sao cũng đã biết ai đứng sau lưng người này, muốn chỉnh thì rất dễ, hơn nữa cũng chỉ là một tiểu lâu la không quan trọng gì, chủ yếu là. . . Lý Quân. Xem ra đêm nay mình phải đến Phác gia một chuyến.
À đúng rồi, còn Lý Như Hân nữa, aizzz... Đúng là loạn hết cả, khó khăn lắm mới quen được một cô bạn gái trông có vẻ không tồi trên mọi phương diện, ai ngờ...
Có điều sự việc tình cờ này kể ra cũng rất tốt, hay là để hôm nào đó hẹn ra ngoài, giải thích một chút chẳng hạn?
Nhưng đó không phải tác phong của mình, bình thường đều là phụ nữ chủ động tiếp cận, thật là khó xử quá...
Trong lúc Kiều Lạc đi đến Phác gia, Đới Phân Phân cũng đưa Ngô Vĩ Kiên với đôi mắt đỏ hoe đến Phác gia, đúng lúc hai bên gặp nhau trước cổng Phác gia, đều là người quen của nhau, nên cũng chào hỏi đơn giản.
Buổi tối, sân của Phác gia vẫn rực rỡ ánh đèn, Kiều Lạc vừa xuống xe đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc lóc của Ngô Vĩ Kiên: "Vĩ Kiên, em làm sao vậy, ai bắt nạt em?"
Đới Phân Phân vẫn cực kỳ tức giận: "A Kiên nhà chúng tôi bị quỷ nhân Lý Quân kia lừa gạt! Trùng hợp chuyện này cũng có liên quan đến Tiểu Anh, nên chúng tôi đến đây nói với Tiểu Anh, cũng để nó có sự chuẩn bị."
Kể ra Kiều Lạc cũng rất bội phục Lý Quân, quả nhiên người đàn ông này không hề đơn giản, song quản tề hạ cơ đấy, thủ đoạn gì cũng dùng được, lợi hại hơn Biên Tuấn Nham ngu xuẩn kia nhiều, có thể giấu diếm mọi người lâu như thế mới bị phát hiện.
"Cũng trùng hợp thật, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với Phác Tổng về cậu ta." Dù Kiều Lạc có cong môi lên cười, nhưng ánh mắt thì cực lạnh, xem anh có chỉnh chết quy nhân kia không!
"Chuyện gì thế?" Đới Phân Phân không ngờ hôm nay còn có người khác cũng đến Phác gia với mục đích giống mình. "Cậu ta cũng lừa cháu?"
"Đâu chỉ có vậy, cậu ta còn lừa tất cả mọi người xung quanh!" Kiều Lạc cười lạnh, sau đó làm ra tư thế mời để Đới Phân Phân và Ngô Vĩ Kiên đi trước. "Chúng ta vào thôi, vào rồi từ từ nói."
Tiếp đó ba người lên tầng hai đến thư phòng của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đã chờ sẵn ở bên trong.
|
Chap 67
Bốn người ngồi nói chuyện trong thư phòng hơn một tiếng đồng hồ.
Ban đầu là Ngô Vĩ Kiên vừa khóc vừa nói, nhìn y hệt một người con gái mít ướt, Phác Thái Anh đau lòng muốn chết. Nàng thật sự coi cậu em họ này giống như em trai ruột của mình, không thể tưởng được lại bị lừa như thế, may mà Lý Quân không phải đàn bà nếu không thì thực không dám nghĩ đến hậu quả.
Đới Phân Phân ngồi một bên cổ vũ.
Cuối cùng là đến lượt Kiều Lạc nói, anh kể lại rõ ràng một năm một mười mọi chuyện xảy ra ở nhà hàng cho Phác Thái Anh nghe. Lúc đầu thì còn tạm, nhưng khi nói đến tin đồn giữa anh và Kim Trân Ni, Phác Thái Anh đã bẽ đôi chiếc điện thoại di động trong tay.
Mọi người đều rùng mình, đặc biệt là Kiều Lạc, anh lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: Đại tỷ, cô tuyệt đối không được giận cá chém thớt lên tôi đâu đấy, tôi cũng là người vô tội bị thương đấy, tôi và bảo bối tim gan nhà cô trong sạch thuần khiết cực kỳ, cô tuyệt đối không được trừ tiền lương của tôi đấy!
"Chị Tiểu Anh, tay chị có sao không?" Tuy rằng Ngô Vĩ Kiên uất nghẹn rất thương tâm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất lo lắng, cậu sợ chị họ Phác Thái Anh này bị đứt tay.
"Không sao." Phác Thái Anh lạnh mặt xua tay, di động có lớp màng mỏng, không làm tay bị thương. Hiện tại nàng đang hận không thể xé xác Lý Quân ra, giở mọi thủ đoạn thì cũng thôi đi, lừa gạt tất cả mọi người cũng coi như có chút tâm cơ, nhưng tung tin đồn nhảm là thế nào hả, lại còn muốn hắt bát nước bẩn này vào A Ni nhà nàng!
"Cũng do tôi không tốt, tôi không ngờ cậu ta có mưu đồ với Phác Thị." Phác Thái Anh có phần hối hận, bình thường nàng không thèm chú ý đến những người căn bản không đáng phải quan tâm, hơn nữa có nhiều người thích nàng lắm, thêm một người hay bớt một người cũng như nhau.
Nhưng chính sự đại khái qua loa này đã khiến rất nhiều người bị tổn thương. Lý Quân, không phải, Lý gia tự cho mình là đúng, đùa giỡn xoay vòng những người xung quanh, còn sắp xếp người vào Phác Thị, tâm tư Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết!
"Tin đồn của cô và cậu ta trước đây cũng là do cậu ta sai người lan truyền, đa phần mọi người trong công ty đều rất tin, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?" Kiều Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề, hy vọng Phác Thái Anh đừng có rối rắm về tin đồn phía sau mãi, cũng đừng giận cá chém thớt lên người anh nhá. "Có cần hạ giá các sản phẩm của chúng ta đang được bán ở Nhuận Hoa không?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không cần, Nhuận Hoa có ảnh hưởng khá lớn ở mấy tỉnh thành gần đây. Hạ giá sản phẩm của chúng ta là một đả kích với bọn chúng, nhưng chính các sản phẩm của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Phác Thái Anh ngẫm nghĩ một lúc, nói với Kiều Lạc: "Cậu đi điều tra về cổ phần của Lý Bân trong công ty Nhuận Hoa, liên hệ với một vài cổ đông khác của Nhuận Hoa. Tôi muốn thu mua Nhuận Hoa."
"Thu mua Nhuận Hoa?" Kiều Lạc trừng lớn mắt. Thủ đoạn này cũng dã man thật đấy, cùng lắm cũng chỉ là một mưu ma chước quỷ không thành công của Lý Quân thôi, thế mà Phác Thái Anh lại muốn trả thù đến mức này.
"Tôi tin chắc ngoại trừ Lý Bân, phần lớn những cổ đông khác đều chào đón tôi, tôi có thể làm cho Nhuận Hoa càng phát triển tốt hơn." Thật ra điều mà Phác Thái Anh muốn trong lòng vốn dĩ không phải là kiếm tiền, cái nàng muốn chính là làm cho Lý Bân và Lý Quân phải chịu nhục nhã! "Trước khi thu mua, tôi muốn cậu tập hợp thật đầy đủ mọi sơ hở của Nhuận Hoa, vào lúc bọn chúng gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, tôi sẽ dùng một số tiền lớn để nhập cổ. Đến khi đó, bất cứ ai cũng sẽ phải cảm kích tôi."
"Được." Kiều Lạc gật đầu. Cái loại chuyện thu mua này anh đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, đã quá quen thuộc. "Vậy Lý Quân thì sao?"
Lý Quân lạnh lùng nói: "Không phải cậu ta thích bịa chuyện sao, tất nhiên tôi sẽ thỏa mãn cậu ta! À, Lý gia cũng không phải Biên gia, có ơn với Phác gia chúng tôi, tôi không thể động vào được. Lý gia bọn chúng có là cái thá gì đâu, động vào người của tôi còn muốn trở ra toàn thân, đừng hòng!" Trước đây tuy cũng có dùng thủ đoạn với Biên gia, nhưng cuối cùng cũng có bỏ ra chút tiền cho công bằng, đó là xuất phát từ sự bất đắc dĩ, nhưng với Lý gia thì không cần thủ hạ lưu tình, chẳng qua chỉ là qua lại chút ít trong việc làm ăn, còn tưởng có mặt mũi lớn lắm chắc!
Kiều Lạc lặng lẽ thắp một cây nến trong lòng cho Lý Quân, Lý thiếu gia thân mến, cậu bảo trọng nha ~
"Phải rồi, tạm thời mọi người đừng nói gì với A Ni, tôi sợ chị ấy sẽ khó chịu." Phác Thái Anh cứ nghĩ đến chuyện tin đồn nhảm nhí kia hãm hại Kim Trân Ni là đau lòng vô cùng. "Cũng đừng nói với ba tôi, sức khỏe ông ấy không tốt."
Mọi người đều gật đầu, trước khi sự việc ổn thỏa, họ đều sẽ giữ bí mật.
Lúc này trời đã tối muộn, Phác Thái Anh giữ Đới Phân Phân và Ngô Vĩ Kiên ngủ lại một đêm, sau đó thì ngồi nói chuyện cùng Kiều Lạc.
Thấy người ngoài đều đã đi hết, Kiều Lạc bắt đầu căng thẳng, anh nhìn Phác Thái Anh đang sầm mặt xuống, liên tục xua tay nói: "Đại tỷ, tôi là người bị oan đó, tôi vô tội cũng bị thương đó, cô không được giận cá chém thớt lên tôi đâu đấy!"
Đương nhiên Phác Thái Anh biết Kiều Lạc bị oan, thế nhưng trong lòng ghen tỵ muốn phát điên lên, rõ ràng người luôn làm việc chung phòng với A Ni là mình, phải nên truyền scandal cùng mình mới đúng, tại sao lại là thằng nhóc trước mắt này! Ánh mắt như hổ dữ phóng về phía Kiều Lạc.
"Cô đừng lườm tôi, tôi cũng rất xui xẻo mà, vì chuyện này mà bạn gái tôi vừa đá tôi xong, bây giờ tôi thật sự biến thành con chó độc thân rồi!" Kiều Lạc cảm thấy uất ức muốn chết. "Huống hồ dù tôi không có khí tiết đến mức nào, cũng sẽ không thích ông xã của đại tỷ đâu!"
"Cậu nói thế là có ý gì, ý cậu là A Ni không tốt sao, cậu gai mắt với A Ni hả?" Phác Thái Anh mang dáng vẻ người nhà tôi là tốt nhất, cậu dựa vào đâu mà gai mắt chứ.
Kiều Lạc: "..." Uống thuốc vào đi được không.
"Khấu trừ ba tháng tiền thưởng của cậu!" Phác Thái Anh trừng mắt với Kiều Lạc. "Nếu có thể thu mua Nhuận Hoa thuận lợi, tôi bù lại gấp ba cho cậu, nếu không được, ha ha..."
Kiều Lạc nịnh bợ cam đoan ngay lập tức: "Đại tỷ, cô yên tâm! Nhất định tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!"
Phác Thái Anh xem đồng hồ, đến giờ này, chắc là Kim Trân Ni sắp về rồi. "Mau cút đi, nhìn thấy cậu là phiền!" Phác Thái Anh bắt đầu đuổi người.
"Hả? Không giữ tôi lại một đêm sao, đã muộn thế này rồi, tôi lái xe mệt lắm!"
"Mau cút mau cút, cậu muốn để A Ni nhìn thấy cậu à, nhất định trong lòng chị ấy đang khó chịu muốn chết!" Phác Thái Anh- hoàn toàn không mềm lòng.
Kiều Lạc âm thầm rơi mấy giọt lệ chua xót cho chính mình, sao anh lại xui xẻo như thế chứ! Đầu tiên là vô tội bị thương, sau đó thì không còn bạn gái, tiếp đó còn bị trừ tiền thưởng, bị mắng thì cũng thôi đi, đằng này còn bị người ta xua đuổi y như côn trùng có hại, thật sự là không còn thiên lý!
Cuối cùng, trên đường Kiều Lạc lái xe về nhà đã rút ra kết luận: Suy cho cùng, tất cả những điều xui xẻo của mình đều do Lý Quân dựng lên, ha ha, đã bao nhiêu năm rồi không ai dám ngáng chân anh, không chỉnh cậu ta đến chết anh sẽ không mang họ Kiều
Lúc Kim Trân Ni về đến nhà, tâm tình cô không tốt lắm. Tuy rằng lúc ăn cơm cô cũng nói chuyện rất vui vẻ cùng các đồng nghiệp, thế nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến tin đồn kia, người khác nói gì thì không quan trọng, cô chỉ cực kỳ lo lắng Phác Thái Anh sẽ hiểu lầm cô.
Vừa rồi còn nghĩ sẽ nói thẳng thắn với Phác Thái Anh, bây giờ về đến nhà lại chùn bước. Cô sợ Phác Thái Anh tức giận, khó khăn lắm hai người mới có tiến triển tốt, nếu bị hiểu lầm thì phải làm sao.
Thật sự, Kim Trân Ni lo lắng muốn chết!
|
Chap 68
Khi Kim Trân Ni về nhà, xe của Ngô gia vẫn chưa được đưa vào gara, cô có nhận ra, lần nào Ngô Vĩ Kiên đến cũng đi bằng chiếc xe này.
"Vĩ Kiên đến đây à?" Lúc Kim Trân Ni về phòng, đúng lúc Phác Thái Anh vừa tắm xong, đang ngồi trên giường xem văn kiện với sắc mặt không tốt. Cô đi đến nhìn xem, phát hiện chính là bản kế hoạch của cô, cho nên cứ tưởng là bản kế hoạch của mình có vấn đề. "À... Bản kế hoạch của chị làm không tốt à?" Sắc mặt khó coi như thế, tâm tình không tốt sao?
"Ừ, Vĩ Kiên đến đây." Phác Thái Anh vỗ nhẹ vào mặt mình, cố gắng lộ ra nụ cười. "Không sao đâu, bản kế hoạch của chị không có vấn đề." Bị người khác đùa giỡn như thế, nỗi tức giận trong lòng anh không thể biến mất một cách dễ dàng được.
"Thật ư? Chị thấy sắc mặt em không tốt lắm, xảy ra chuyện gì à?" Kim Trân Ni ngồi xuống cạnh Phác Thái Anh xoa bóp tay cho nàng. "Nói với chị đi."
Phác Thái Anh nhéo tay Kim Trân Ni mấy cái, cười nói: "Thật sự không có gì. Đúng rồi, chị liên hoan thế nào, thuận lợi không?"
"... Ừm, cũng coi như thuận lợi." Kim Trân Ni cứ nghĩ đến chuyện này là lại đau đầu, cô thực sự không muốn để Phác Thái Anh biết về cái tin đồn kia.
"Vậy là tốt rồi." Phác Thái Anh nhìn sắc mặt Kim Trân Ni. "Em thấy mặt chị hơi đỏ, có phải uống nhiều rượu không?"
"Vâng, dù sao chị cũng không cần tự lái xe, nên uống hơi nhiều một chút." Kim Trân Ni sờ mặt mình. "Chị xuống dưới uống chút canh giải rượu đây."
Phác Thái Anh ngồi thẳng dậy nói: "Để em lấy giúp chị, chị đi tắm đi."
"Không cần, để tự chị đi." Chuyện này mà cũng phải để Phác Thái Anh giúp, vậy thì mình vô dụng quá rồi, chẳng lẽ thật sự phải giống như tiểu điện hạ cơm đến há miệng áo đến vươn tay không biết đến nỗi khổ chốn nhân gian sao?
Lúc Kim Trân Ni xuống tầng đúng lúc gặp Ngô Vĩ Kiên đang mang tâm tình không tốt muốn ra ngoài sân tản bộ, nhìn thấy hai mắt cậu đỏ hoe mà cô hoảng sợ, rõ ràng là vừa khóc xong mới có thể thế này.
Trong ấn tượng của cô, Ngô Vĩ Kiên luôn là một chàng trai tùy tiện tùy hứng hoạt bát thanh nhã, nhanh mồm nhanh miệng hùng hùng hổ hổ, chưa từng thấy cậu khóc bao giờ, hôm nay bị làm sao vậy?
"Sao thế Vĩ Kiên, ai bắt nạt em?"
Đã được dặn dò tạm thời không thể nói cho Kim Trân Ni biết, Ngô Vĩ Kiên đành phải lắc đầu: "Không sao đâu, em vừa xem phim nên mới khóc."
"Ha ha ha ha." Kim Trân Ni bật cười"Con trai như em xem phim cũng khóc sao? Hầu như ai cũng như vậy. "Em xuống đây làm gì, khóc nhiều quá nên đói à? Chị vừa mới xem, ở phòng bếp vẫn còn thức ăn nóng đấy."
Ngô Vĩ Kiên lúng túng: "Không, em chỉ định ra ngoài tản bộ thôi." Buổi tối không thể ăn nhiều được, sẽ béo lên đấy.
"Vậy thì đi cùng đi." Đột nhiên Kim Trân Ni có hứng thú. "Đúng lúc chị cũng muốn hóng gió cho tỉnh rượu."
Ngô Vĩ Kiên thấy không hề gì, có người đi tản bộ cùng mình cũng rất tốt. Lúc hai người ra ngoài cửa, Kim Trân Ni cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Ngô Vĩ Kiên, thật ra nhìn Ngô Vĩ Kiên giống như cô gái nhõng nhẽo, còn lùn cách cô một cái đầu. "Hiện giờ tuy ban ngày hơi nóng, nhưng ban đêm vẫn khá lạnh, em chỉ mặc đồ ngủ sao được." Hmm, cô càng nghĩ càng nhìn càng thấy giống thật.
"Chị rể họ, chị thật tốt." Ngô Vĩ Kiên nhìn khuôn mặt Kim trân Ni, lại bắt đầu muốn khóc. Cậu cảm thấy mình thật đáng thương, cảm thấy Phác Thái Anh thật đáng thương, cũng thấy Kim Trân Ni rất đáng thương, người tốt như thế, sao lại bị người ta bịa đặt chứ.
"À, anh Kiều về rồi sao?" Ngô Vĩ Kiên phát hiện ra trong sân chỉ còn một chiếc xe của nhà mình thì khó hiểu, chẳng lẽ Phác Thái Anh không giữ Kiều Lạc ở lại sao.
"Anh Kiều?" Hiện tại Kim Trân Ni cứ nghe thấy họ Kiều là thấp tha thấp thỏm. "Đặc trợ Kiều?"
"Vâng." Phác Thái Anh bảo Kiều Lạc mau chóng rời đi đừng để Kim Trân Ni nhìn thấy, nhưng lúc đó Ngô Vĩ Kiên đã về phòng cùng Đới Phân Phân từ lâu, căn bản chưa hề được dặn chuyện này. "Lúc nãy anh ấy đến đã nói chuyện rất lâu với chị Tiểu Anh đấy, em tưởng chị Tiểu Anh sẽ giữ chị ấy ở lại chứ. Anh Kiều tự lái xe đến đây mà, đã muộn thế này rồi, em hơi lo lắng."
Ngô Vĩ Kiên chỉ nói rất là vô tình, nhưng Kim Trân Ni nghe xong thì lại suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, nếu là bình thường, nhất định Phác Thái Anh sẽ giữ Kiều Lạc ở lại, hôm nay bị làm sao vậy? Lúc cô đến nhà hàng ăn cơm thì nghe thấy tin đồn kia, lẽ nào Kiều Lạc cũng biết rồi? Vừa rồi sắc mặt Phác Thái Anh không tốt sẽ không phải là vì chuyện này chứ?
Kim Trân Ni càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là vậy, phải làm sao đây, liệu Phác Thái Anh có ghét mình không? Cô ấy tức giận với Kiều Lạc như vậy, nhất định với mình cũng sẽ...
Tưởng tượng như thế, hơn nữa còn đang hóng gió, Kim Trân Ni cảm thấy mình đã tỉnh rượu hoàn toàn, giờ phải thế nào mới được đây!
Lúc về phòng đi tắm, cả người Kim Trân Ni đều mơ mơ màng màng, trong lòng bối rối vô cùng, làm sao bây giờ?
Đang là mùa hè, cô chỉ tắm thôi mà mất hơn nửa tiếng, trong khoảng thời gian đó ở trong phòng tắm cứ suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào mới có thể làm Phác Thái Anh hết giận, chủ động giải thích sao? Như thế đã đủ chưa, Phác Thái Anh có tin không?
Ừm... Không thì quyến rũ Phác Thái Anh? Nghe nói cái cách thủ thỉ bên gối rất hữu dụng mà.
Kim Trân Ni hơi ngại ngùng vì cách suy nghĩ của mình, ý tưởng này thật không đứng đắn gì cả, cứ như mình có lỗi vậy, rõ ràng là mình bị oan mà!
Có điều nếu mình chủ động quyến rũ, chắc là Phác Thái Anh sẽ hết giận nhanh hơn chăng? Ngày mai còn phải đi làm nữa, còn phải gặp mặt đặc trợ Kiều nữa, cho nên phải mau chóng làm Phác Thái Anh hết giận thôi.
Nhưng mà phải quyến rũ thế nào đây? Lần trước đã dùng chiêu này rồi, ừm...
|
Chap 69
- Các cậu đọc nhớ vote cho tớ có động lực chuyển ver tiếp nhé. Thật sự cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện chuyển ver bách hợp của mình!
Lúc Kim Trân Ni bước ra khỏi phòng tắm, Phác Thái Anh vẫn đang xem bản kế hoạch của cô, hơn nữa còn cầm bút sửa chữa mấy chỗ. càng tìm hiểu càng không xác định được, rốt cuộc tâm tình Phác Thái Anh không tốt có phải bởi vì nghe thấy tin đồn kia không? Nếu không phải, thì bên phía Kiều Lạc là thế nào, còn nếu phải, thì sao cô ấy vẫn chỉnh sửa bản kế hoạch cho mình, không giống như tức giận với mình lắm.
Cô quyết định thăm dò trước một chút.
Kim Trân Ni vừa sấy tóc vừa làm ra vẻ tùy ý hỏi: "Lúc nãy chị gặp Vĩ Kiên ở dưới tầng, cậu ấy nói tối nay đặc trợ Kiều cũng đến đây, sao em không giữ người ta ở lại?"
Cô không biết cách nói dối, cho nên Phác Thái Anh chỉ vừa nhìn qua là biết cô có vấn đề, ngay lập tức đã hiểu ra nguyên do trong đó.
Nhất định là A Ni của nàng nghe thấy tin đồn ở nhà hàng, sau đó về nhà còn biết Kiều Lạc đã tới, trong lòng thấp thỏm, nên đang thăm dò nàng đây mà.
Phác Thái Anh thấy chuyện này rất thú vị, bèn nghĩ ra chút ý tưởng xấu xa, vì thế lập tức lạnh mặt lại: "Ừ, không giữ cậu ta, vừa nhìn đã thấy phiền."
Kim Trân Ni kinh hãi, xong rồi xong rồi, nhất định là đã biết rồi, hơn nữa trông dáng vẻ hình như còn rất tức giận nữa.
Vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của cô đều bị Phác Thái Anh nhìn thấy hết, thật sự là đáng yêu quá, nghĩ cái gì cũng biểu hiện hết lên mặt.
Trong lúc sấy tóc, Kim Trân Ni không yên lòng một chút nào, não bổ rất nhiều thứ, tóc bị sấy thành rối tung hết cả lên, mái tóc ngắn đang mềm mại mượt mà bị sấy thành tổ quạ. Phác Thái Anh ngồi trên giường nhìn mà cứ phải cố nhịn cười, đáng yêu quá đi mất.
Quả nhiên, vẫn phải chủ động quyến rũ Phác Thái Anh thôi! Vợ chồng với nhau mà, có làm sao đâu, không phải trước kia Phác Thái Anh đã nói rồi sao, rất thích mình ở trên giường thế này thế kia mà, nếu mình chủ động nhất định cô ấy sẽ rất vui.
Sấy tóc xong, Kim Trân Ni vào phòng tắm soi gương, bị cái đầu tổ quạ trong gương dọa sợ, dáng vẻ này còn đi quyến rũ ai được? Cô đành phải nhúng lược vào nước rồi chải cho tóc mượt mà trở lại, sau đó lại sấy cẩn thận một lần nữa. Sấy xong thì chỉnh lại áo ngủ, nới lỏng dây buộc ra một chút, để lòng ngực hở ra nhiều một chút, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn quay về phòng ngủ.
Phác Thái Anh nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Trân Ni, đầu tiên là ánh mắt tối lại, sau đó thì vui sướng trong lòng, trông thế này là muốn tự dâng mình lên cửa đây mà, xem ra hôm nay lại có lộc ăn rồi. Vừa định cười tươi đến gần ôm Kim Trân Ni, đột nhiên lại nghĩ ra, dựa theo tính cách bình thường của Kim Trân Ni, bảo cô chủ động quả thực là rất khó cho cô. Lần đầu tiên chủ động là vì ghen tuông sợ mình bị người khác cướp mất, có lý do rõ ràng, vậy lần này là tại sao?
A Ni vô sự hiến ân cần, chỉ có một khả năng, đó là vì chuyện về Kiều Lạc, hơn nữa vừa rồi mình vừa tỏ thái độ như thế, có lẽ A Ni hiểu lầm mình đang tức giận.
Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh đang chuẩn bị vươn tay ra đã kịp rút lại. Đây là một cơ hội tốt, có khi hôm nay sẽ được nếm thử hương vị khác với mọi lần cũng nên ~ Vì thế, nàng lại bày ra vẻ mặt chứng tỏ tâm tình không được tốt lắm, Kim Trân Ni thấy vậy lại càng bất an hơn.
Bây giờ đang là mùa hè, buổi tối chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, cũng chỉ có lúc ngủ mới đắp, bình thường ngồi trên giường đều không cần đắp chăn làm gì, nóng lắm, cho nên hiện tại Kim Trân Ni đang mang dáng vẻ của một nụ hoa phóng túng.
Chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen phủ lên người, nửa xương quai xanh và lòng ngực đều lộ ra ngoài, cơ ngực cũng gần chạy ra ngoài luôn; còn phần thân dưới, áo ngủ chỉ che đậy mỗi bộ phận quan trọng mặc quần đùi ngắn, còn hai đùi đều phơi bày ra ngoài, hôm nay cô còn đặc biệt chọn một chiếc áo ngủ mỏng nhất, cô cảm thấy chiếc áo này sẽ có hiệu quả quyến rũ tương đối tốt.
Phác Thái Anh có phản ứng ngay lập tức, bàn tay cầm bản kế hoạch hơi dùng sức, nàng phải cực kỳ khắc chế mới có thể nhẫn nhịn được nỗi xúc động muốn chạm vào người bên cạnh. Cũng may đùi phải săn cơ của Kim Trân Ni đang gác cao lên lên, hơn nữa còn có áo ngủ che phủ, cho nên Kim Trân Ni không nhìn thấy tiểu âm huyệt và hai khoẻ ngực đẩy đà, hai hạt đỏ nhỏ đang cứng lên.
Kim Trân Ni đã quyết định chủ động quyến rũ, đương nhiên không phải chỉ là tưởng tượng rồi bỏ đấy. Cô ổn định tinh thần, cố lấy can đảm tiến đến sát bên cạnh Phác Thái Anh nói: "Sao thế, có phải bản kế hoạch của chị có rất nhiều vấn đề không. Chị thấy em cứ sửa mãi."
Mặc dù miệng cô hỏi về bản kế hoạch, nhưng tâm tư thì hoàn toàn không đặt vào nó, cơ thể cô sáp lại gần Phác Thái Anh, áo ngủ vốn đang che bả vai bên trái bỗng rơi xuống, hơn nửa thân trên của Kim Trân Ni đều để lộ ra. Cô căn bản ngực phẳng như bức tường ở Phác gia, chẳng khác gì ngực đàn ông
Phác Thái Anh liếc sang nhìn một cái, phản ứng ở hạ thân càng kịch liệt hơn. Nàng hơi thất vọng về lực kiềm chế của mình, chỉ một chút câu dẫn mà mình đã kích động đến mức này, xem ra bình thường ăn ít quá, một chút kích thích cũng không chịu được, sau này nhất định phải ăn nhiều hơn, ăn cho thật no nê mới thôi.
"Cũng tạm, chỉ có chút vấn đề nhỏ, em đã đánh dấu cho chị rồi, sau này chú ý một chút là được." Trên mặt Phác Thái Anh hoàn toàn là dáng vẻ không hề rung động.
Kim Trân Ni càng luống cuống hơn, bình thường cô chả cần làm gì cả mà Phác Thái Anh đã bổ nhào vào lòng Kim Trân Ni mà sờ soạng đủ kiểu. Hôm nay cô đã làm đến mức này rồi, sao lại không có phản ứng gì cả vậy, thực sự tức giận lắm sao? Xem ra cô càng phải hăng hái hơn.
Cô chủ động đưa miệng chạm chạm vào bả vai đang thả rong trong không khí, tay thì vòng sang eo Phác Thái Anh siết nhẹ, tông giọng trầm thấp nói: "Phác Thái Anh, hôm nay chị muốn làm, chúng ta không xem bản kế hoạch đó nữa được không?"
Trong lòng Phác Thái Anh sung sướng muốn chết, thế nhưng mặt mũi vẫn lạnh lùng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch: "Hôm nay em không muốn làm, không còn sớm nữa, đi ngủ đi."
Choang choang, đây là tiếng trái tim thủy tinh của Kim Trân Ni bị vỡ nát, mình cầu hoan rõ ràng đến vậy chính là lần đầu tiên, không ngờ lại bị Phác Thái Anh từ chối không lưu tình chút nào, Kim Trân Ni cảm thấy cả người mình không thể thoải mái lên được.
Thế nhưng đã đến nước này rồi, nếu mà lùi bước, nhất định hai người sẽ chiến tranh lạnh, đây là tình huống mà Kim Trân Ni không muốn nghĩ đến nhất. Chính vì muốn làm giảm bớt cơn giận của Phác Thái Anh nên cô mới chủ động, cho nên cách tốt nhất hiện tại là phải tiếp tục kiên trì, dù chết cũng phải quyến rũ thành công!
Không còn cách nào khác cả, mạnh hơn đi!
Kim Trân Ni giật lấy bản kế hoạch trong tay Phác Thái Anh ném sang một bên, sau đó cả cơ thể Phác Thái Anh đều ngồi gọn trong lòng Kim Trân Ni, cô nỉ non: "Nhưng mà chị muốn làm, Tiểu Anh, em không muốn nữa à?" Đây là lần đầu tiên cô nói những lời thế này trong khi đầu óc vẫn tỉnh táo, trước đây chỉ có những lúc bị làm đến mức ý loạn tình mê đầu óc hồ dính mới dám nói thôi.
Làm sao mà Phác Thái Anh không muốn chứ, thế nhưng hiếm khi được thấy Kim Trân Ni chủ động, nàng quyết định nhẫn nhịn tiếp! Vì thế, nàng tiếp tục giả bộ: "Hôm nay em không có tâm tình, thật sự không muốn làm đâu, đi ngủ sớm đi."
Choang choang, trái tim thủy tinh của Kim Trân Ni lại bị vỡ nát lần nữa, cô nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu lên nói: "Vậy em không cần làm gì hết, cứ để chị làm là được. Em không cần động tay, giao hết cho chị được không?"
"Ồ?" Phác Thái Anh như cười như không nói. "Chị muốn làm kiểu này?"
Kim Trân Ni tía tai nói: "Không... Không phải..."
Phác Thái Anh hơi cong môi lên: "Vậy chị muốn làm thế nào? Em không động tay, em có thể được à?"
"Được chứ! Sao lại không được!" Kim Trân Ni không phục. "Đương nhiên là em được!"
"Vậy được rồi." Phác Thái Anh bày ra dáng vẻ chả sao cả. "Chị đã nói đến mức này rồi, nếu em còn không đồng ý nữa cũng thật không giữ thể diện cho chị." Nói xong thì tiếp tục trưng ra dáng dấp mặc quân đến hái, ngước mặt nhướng mi ra hiệu cho Kim Trân Ni bắt đầu.
Nói thì nói mạnh miệng như vậy, nhưng Kim Trân Ni rất khẩn trương, trước giờ cô chưa từng chủ động làm loại chuyện này, bước đầu tiên phải làm thế nào đây? Hôn môi trước à? Hay là cởi quần áo trước?
Ừm... Thôi thì hôn môi trước đi, cởi quần áo trước có vẻ mình đói khát quá, không tốt không tốt.
Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ lúng ta lúng túng của Kim Trân Ni và vẻ mặt biến hóa vô tận của cô, trong lòng vui như hoa nở, thật sự đáng yêu quá đi mất, sao A Ni của nàng lại có thể đáng yêu đến thế cơ chứ, không biết lát nữa cô sẽ mang đến cho nàng niềm kinh hỉ nào nữa đây.
"Chị bắt đầu đây!" Câu tuyên ngôn như dự báo nhắc nhở này của Kim Trân Ni không biết là nói cho Phác Thái Anh nghe hay là nói cho chính cô nghe, trong bầu không khí này có vẻ hơi buồn cười. Phác Thái Anh rất muốn cười nhưng lại sợ phá hỏng, nên phải nhịn đến nỗi đau cả bụng.
"Có phải chị chưa chuẩn bị tốt không, không thì thôi đi." Phác Thái Anh dội một gáo nước lạnh.
"Đương nhiên chị đã chuẩn bị tốt rồi!" Kim Trân Ni nói xong thì xoay hẳn người Phác Thái Anh để nàng ngồi lên đùi mình, hai tay ôm vòng eo Phác Thái Anh đưa miệng đến gần, đụng chạm dữ dội cùng miệng Phác Thái Anh.
Cô vươn lưỡi liếm miệng Phác Thái Anh. Phác Thái Anh được hôn một lúc thì thuận thế mở đôi môi ngậm chặt ra, tiện cho cái lưỡi ngọt ngào của Kim Trân Ni luồn vào bên trong.
Kim Trân Ni tận tình dây dưa cùng đầu lưỡi của Phác Thái Anh, cũng đã cảm nhận được dục vọng của Phác Thái Anh đã tràn nước. Nàng ngồi ở ngay bên trên đùi cô mà, cách một lớp vải mỏng mang, tất nhiên là cảm nhận được rõ ràng.
Kim Trân Ni cười thầm trong lòng, hư, còn nói không muốn làm, bị chị hôn một cái mà đã như vậy rồi, không phải là em muốn làm lắm sao, đúng là một khẩu thị tâm phi.
Cô tự nhận thấy sức quyến rũ của mình là rất lớn mà, cho nên tràn đầy cảm giác tự hào.
Có điều tuy rằng Phác Thái Anh có phản ứng, cũng đã hôn lại cô, thế nhưng lại chẳng có động tác nào khác cả, tay thì vẫn đặt ở trên giường, căn bản chả chạm vào mình gì hết, vậy thì chuyện phía sau phải làm thế nào đây, lẽ nào phải thật sự giống như mình nói vừa nãy sao, toàn bộ quá trình đều là tự cô làm?
Phải làm thế nào chứ? Ai đến dạy cô đi!
Ừm... Thử nhớ lại xem lúc trước đã làm chuyện đó với Phác Thái Anh rất ghê gớm, đã làm chuyện trên giường thế nào hả? Hmm, cũng khó à nha ~
Kim Trân Ni nhớ lại một lúc, sau đó thì kết thúc nụ hôn cùng Phác Thái Anh. Môi hai người đều hơi sưng, hôn nhau dữ dội quá, Phác Thái Anh phải nhẫn nhịn nên hơi khó chịu, đang định đảo khách thành chủ, lại đột nhiên bị Phác Thái Anh cởi quần áo!
Áo ngủ rơi xuống khỏi người, dây buộc bên hông cũng được cởi ra, hiện tại nửa thân trên Phác Thái Anh đều để trần.
Phác Thái Anh vốn định hành động lại tiếp tục bất động, xem ra trò vui vẫn còn ở phía sau, vẫn nên nhịn chút nữa đi, nếu không thì bỏ qua sẽ đáng tiếc lắm, cũng không biết A Ni sẽ còn chơi thêm thế nào nữa, chờ mong quá đi thôi ~
Nuốt nước miếng, Kim Trân Ni nhẹ nhàng ma sát tiểu âm huyệt đang ướt kia, hình dáng ở bên ngoài lớp vải làm cô một chút ngại.
Không thì hôn nó xem sao? Cứ hôn cách quần lót vậy.
Đã nói là làm, Kim Trân Ni liền đặt Phác Thái Anh ngồi dạng chân thành chữ M, quỳ cao bên chính giữa Phác Thái Anh, vùi đầu ở bộ phận quan trọng của Phác Thái Anh, sau đó hôn nhẹ một cái vào tiểu âm huyệt đã ướt một phần quần lót kia.
Phác Thái Anh ngâm khẽ một tiếng, ánh mắt đỏ bừng, kích thích quá, trước đây Phác Thái Anh chưa từng nghĩ đến loại chuyện này, nàng muốn Kim Trân Ni thế này thế kia, thế nhưng xưa nay chưa từng nghĩ sẽ để Kim Trân Ni hôn chỗ đó của mình.
Tiếng ngâm nho nhỏ đó tất nhiên không thể giấu được tai Kim Trân Ni, cô cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị, không ngờ làm thế này lại có thể khiến Phác Thái Anh phản ứng mãnh liệt đến vậy, vậy thì mình không ngừng cố gắng đi.
Vì thế, lực đạo hôn nhẹ biến thành mạnh hơn. Cũng không biết là vì muốn đùa dai hay là vì quá thích, mà Kim Trân Ni có vẻ rất mê muội chuyện này, ban đầu chỉ hôn thật nhẹ nhàng, sau đó biến thành hôn mút, cuối cùng là hôn liếm, lớp vải bao trùm lên âm đạo đều ướt hết.
Vì Phác Thái Anh rất hưng phấn, nên đỉnh hạt lựu đỏ lộ ra quần lót đã chảy ra một lượng lớn dâm dịch trong suốt, hiện tại nàng sướng sắp bùng nổ tới nơi.
Hiển nhiên Kim Trân Ni cũng chơi thành nghiện, cô cảm thấy thứ cảm giác khiến cho Phác Thái Anh phải điên cuồng này thật tuyệt vời, cho nên quyết định cởi quần lót của Phác Thái Anh ra.
Đương nhiên Phác Thái Anh rất phối hợp với cô, để mặc cho Kim Trân Ni chủ động. Lúc quần lót được cởi ra, đúng lúc hạt lựu nhỏ cương cứng, hai mép thịt hồng hào hiện rõ trước mặt Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni vươn lưỡi liếm môi mình, chất dâm dịch của Phác Thái Anh ở trên môi cô, hương vị hơi là lạ, thế nhưng không ghét.
Hình ảnh này thật kích thích thật dâm đãng, Phác Thái Anh thật sự rất muốn động tay với Kim Trân Ni để cô xông đạt vào bên trong mình để biểu đạt. Có điều hành động tiếp theo của Kim Trân Ni làm cho nàng thấy may mắn vì mình đã không manh động, nếu không làm sao mà có được phúc lợi tốt như vậy ở phía sau.
Kim Trân Ni liếm môi, rồi đỏ mặt hỏi Phác Thái Anh: "Chị có thể hôn nó không?" Cô sợ Phác Thái Anh không thích loại chuyện này, dù sao cũng rất dâm đãng.
Phác Thái Anh híp mắt tỉnh bơ nói: "Tùy tiện." Thật ra trong lòng nàng đang vui sướng muốn chết, loại chuyện này chỉ xảy ra trong mơ thôi. Hai đôi chân bị gập thành hình chữ M cũng do Phác Thái Anh dàng rộng ra lúc Kim Trân Ni không chú ý đến, để Kim Trân Ni dễ dàng hơn.
Chủ nhân đã đồng ý rồi, Kim Trân Ni liếm môi, hơi cúi người xuống gần tiểu âm huyệt, đầu tiên là dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình liếm hai bên phần thịt, âm huyệt cùng mùi xạ hương kỳ lạ làm Kim Trân Ni ý loạn tình mê, vì thế cô vươn đầu lưỡi tiếp tục liếm hai bên phần thịt mỏng.
Lần này khiến Phác Thái Anh suýt thì không cầm giữ được.
Ban đầu chỉ là những nụ hôn từng cái từng cái một, sau đó thì càng lúc càng nhiều. Sau cùng, trong hơi thở dồn dập của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni há miệng bao trùm lấy tiểu hạt lựu hồng nhỏ dính nước dịch.
Phác Thái Anh phát ra tiếng thở dài khuây khỏa, quá dễ chịu, ướt ướt nóng nóng, cảm giác khác hoàn toàn với lúc trước, hơn nữa lúc này còn có thêm một cái lưỡi không ngừng nhúc nhích, thường xuyên lướt qua tiểu hạt lựu nhỏ.
Liếm hôn, mút mát, động tác của Kim Trân Ni càng ngày càng dâm loạn mạnh bạo, đói khát nhấm nháp phần thịt bên trái sang phần thịt bên phải, rồi mút liếm. Âm huyệt của Phác Thái Anh đã thấm đầy nước miếng của Kim Trân Ni, toàn bộ đều sáng bừng ánh nước.
Cứ như vậy hơn mười phút, Kim Trân Ni cảm thấy hơi mỏi miệng. Cô vừa ngậm liếm hạt lựu vừa ngước lên nhìn Phác Thái Anh từ phía dưới: "Em thích không?" Trong chiếc lưỡi bận quấn lấy hạt lựu, cho nên nói ra không được rõ ràng lắm.
Nhưng hình ảnh dâm loạn này trước nay chưa từng có, Phác Thái Anh rất muốn lao mạnh vào người Kim Trân Ni, nhưng nàng lại cảm thấy làm vậy là vũ nhục A Ni yêu dấu của nàng, vì thế đành phải tiếp tục ngồi im không động đậy, tất cả đều do Kim Trân Ni tự quyết định.
Kim Trân Ni thấy Phác Thái Anh không trả lời thì hơi sốt ruột, chẳng lẽ không thích à? Nhưng rõ ràng tiểu âm huyệt đã bỏng thế này rồi, sao lại không thích chứ?
Đúng rồi, mình cứ mút nó liếm tới liếm lui, hút đến hút đi, quên mất phải chuyển động lên xuống. Như bừng tỉnh ra, Kim Trân Ni bắt đầu dùng miệng một lần bao trùm cả tiểu âm đạo Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhắm mắt lại phát ra tiếng rên nhẹ, thoải mái quá, người yêu mạnh dạng có chúc lưu manh khẩu giao cho mình, một dòng khoái cảm lan khắp toàn thân, tiểu âm đạo đang bị miệng của Kim Trân Ni mút lấy, liếm lấy liếm để.
Nàng đang đến bờ vực sup đổ rất muốn ra, Kim Trân Ni cũng cảm nhận được điều đó. Phác Thái Anh muốn rời khỏi miệng Kim Trân Ni, nhưng Kim Trân Ni lại mút chặt thứ kia không buông tha, sau khi run mạnh lên mấy cái, dâm dịch như nước suối thác loạn bắn vào miệng Kim Trân Ni.
"Ưm..."Phác Thái Anh than nhẹ một cái, Kim Trân Ni nhìn thẳng vào hai mắt Phác Thái Anh, nuốt hết dịch thác xuống ngay trước mặt nàng.
Lúc này Phác Thái Anh đã nổ tung thật rồi, nàng không thể nhịn nổi nữa, tiểu âm huyệt vừa ra bên trong bây giờ lại ham muốn, ngồi thẳng dậy kéo áo Kim Trân Ni đẩy lên giường, bản thân mình tự cởi quần áo, lấy dầu bôi trơn bôi loạn lên côn thịt giả mà nàng đã căn dặn Kim Trân Ni bất cứ địa điểm thời gian chỗ nào cũng phải đeo. Phác Thái Anh liền ngồi hờ lên côn thịt giả, bản thân chuẩn bị tốt, không mạnh không nhẹ tự mình ngồi xuống côn thịt giả.
Hậu quả của việc Phác nữ vương bùng nổ chính là, tiếng rên rỉ trong phòng ngủ hầu như không dừng lại suốt cả đêm, cuối cùng Phác Thái Anh dường như hoàn toàn ngất hẳn. Mà sau khi nàng ngất rồi, Kim Trân Ni trở thành sắc lang từ bao giờ, đè nàng đã làm thêm mấy lần cũng không biết nữa, dù sao thì sáng hôm sau nàng căn bản không hề thức dậy, nghe nói là có gọi to đến mấy cũng không tỉnh.
Lúc đầu là Kim Trân Ni quyến rũ, nhưng làm đến cuối cùng, lại bị chính mình làm nàng đến mức ngất đi, Kim Trân Ni hơi chột dạ, đây có tính là lợi dụng lúc người ta đang giận không?
Tối hôm qua thật đúng là miệt mài quá độ, Phác Thái Anh hoàn toàn không dậy nổi, đừng nói là đi làm, cả một buổi sáng nàng cũng không hề tỉnh lại, chờ đến buổi chiều nàng mơ màng mở mắt ra, suy nghĩ trong lòng chính là: Kim Trân Ni đi đâu rồi? Có phải sáng sớm đã đi làm? Hay hôm qua. . .
Còn Kim Trân Ni đang làm việc ở Phác Thị thì tâm tình tốt vô cùng, đêm qua thực sự là một bữa tiệc lớn đầy mỹ vị mà, hay là cái chuyện hiểu lầm kia để mấy hôm nữa hẵng giải thích nhỉ? Không biết chừng còn có thêm mỹ vị nữa cũng nên ~
Nghĩ một chút lại nằm dài trên bàn làm việc, trong đầu lại nghĩ đến việc tối hôm qua: Mình có mạnh quá không nhỉ? Em ấy bị làm đến ngất cơ mà? Ơ! Nhưng em ấy đã hết giận mình chưa?
...
Tuy rằng hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng hôm nay Lý Quân vẫn đi làm. Anh đang đánh cược, đánh cược rằng có lẽ Phác Thái Anh không biết chuyện, mà dù biết cũng sẽ không tức giận với anh. Dù sao cũng chỉ là anh thích nàng thôi mà, không phải phụ nữ rất thích tình huống kiểu này sao, được người khác ái mộ chẳng lẽ không vui sao, huống chi mình là một chàng trai ưu tú như thế.
Hơn nữa, dẫu sao mình cũng là thiên bạch của Lý gia, Nhuận Hoa và Phác Thị đang có quan hệ hợp tác, chung quy cũng không thể trở mặt nhau được.
Suy nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng Lý Quân cũng bớt lo hơn, vì thế vẫn đi làm như bình thường. Tất cả mọi chuyện trong công ty cũng đều như thường lệ, các đồng nghiệp vẫn rất nhiệt tình với anh, ngày đầu tiên là thế, ngày thứ hai ngày thứ ba cũng vẫn thế. Lúc này anh mới yên tâm lại, xem ra Phác Thái Anh không hề tức giận. Mấy hôm nay cũng không đi làm, chỉ có Kim Trân Ni vui vẻ đi làm trên tầng 35.
Bởi vì Ngô gia đã muốn tố cáo như thế, chắc chắn đã tố cáo ngay lập tức rồi, thế nhưng Phác Thái Anh vẫn không có phản ứng gì, không tỏ vẻ gì trong công ty hết, cho nên có thể xem như anh được giải trừ nguy hiểm rồi? Nàng không thể đi làm được, mọi công việc đều do Kiều Lạc và Kim Trân Ni sắp xếp rồi đưa nàng xem ở nhà, ngoài ra không có việc gì nghiêm trọng.
Ngay vào lúc tâm tình Lý Quân lại tốt đẹp để chuẩn bị cho kế hoạch mới, đột nhiên anh bị tập kích. Anh đang đi trên đường như bình thường thì bị ba người đàn ông kéo lên một chiếc xe tải.
Còn chưa kịp giãy dụa, anh đã ngất xỉu vì thuốc mê.
Chuyện sau đó, anh không thể nhớ rõ được, hình như có rất nhiều người, thế nhưng đầu óc rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể nghĩ được gì. Chờ đến lúc anh tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong một con ngõ nhỏ, xung quanh không có ai, quần áo trên người không chỉnh tề. Anh hoảng sợ, thế nhưng kiểm tra khắp người thì thấy ngoại trừ hơi đau đầu ra, không còn chỗ nào khó chịu hết, ít nhất thì phân thân cũng không có gì khác thường, anh vẫn còn trong sạch, ví tiền và di động đều còn đủ, không hề mất thứ gì.
Lý Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh không biết những người kia bắt mình để làm gì, nhưng nếu bị cưỡng hiếp thì anh xong đời thật rồi. Hiện giờ anh vẫn còn nguyên vẹn là tốt rồi, anh sửa sang lại quần áo rồi vội vàng gọi điện thoại cho tài xế tới đón. Anh cũng không biết mình đang ở đâu, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi, sau này ra ngoài phải cẩn thận mới được, lần này thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.
Thế nhưng còn chưa may mắn được bao lâu, đột nhiên trên mạng xuất hiện những tấm ảnh khiêu dâm và clip khiêu dâm của anh, không hề có một chút che đậy, tất cả đều rất rõ ràng, tuyệt đối không phải photoshop.
Ảnh chụp có hơn nghìn tấm, clip dài đến hơn nửa tiếng, tuy rằng không có đoạn anh và đàn ông phát sinh quan hệ thực sự, nhưng thân thể trần truồng của anh đều bị những người khác vây xem, trong ảnh chỉ có mặt anh, còn mặt mũi người đàn ông bên cạnh thì không hề bị chụp.
Không những thế, không phải chỉ một người đàn ông, mà là cả một đám đàn ông, một người đàn ông thì còn có thể nói là tình thú giữa người yêu với nhau, nhưng cả một đám thì dù giải thích đến mấy cũng không rõ được.
Hơn nữa có thể là vì bị bỏ thuốc, Lý Quân không hề nhớ rõ chuyện gì lúc đó, khi đó anh cũng không phải ngủ như chết mà chỉ mơ mơ màng màng, nhưng xem từ những tấm ảnh này, lại khiến người ta có một loại cảm giác chính là: dâm loạn!
Vốn dĩ là vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, thế nhưng trong mắt người khác thì là do bị làm quá dã man, nhiều đàn ông vây quanh như vậy, nhất định là bị làm đến mức mất hết lý trí rồi. Nhưng anh là đàn ông, không lẽ bọn họ là lưỡng tính luyến ái? Không thể nào!
Lý Quân choáng váng, lúc thấy được những thứ này anh vẫn đang làm việc ở Phác Thị, thảo nào sáng nay tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.
Tại sao lại như vậy? Nhất định là do những kẻ bắt mình hôm đó làm ra, phải làm sao đây phải làm sao đây, anh căn bản không hề biết những người đó là ai, là ai đang chỉnh anh vậy?
...
Vài ngày sau. . .
"Bảo bối tim gan nhà cô đâu?" Sự việc tiến hành rất thuận lợi, Kiều Lạc đến Phác gia báo cáo tin tốt với Phác Thái Anh.
"Chị ấy đang ngủ trưa." Phác Thái Anh hất cằm về phía chiếc ghế mẫu đơn giường bên cạnh. "Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức chị ấy." Một phần hơi đau lòng, vì nàng mà Kim Trân Ni phải ngủ trên ghế, nếu không có thể nằm trong lòng Kim Trân Ni hít hà rồi.
Kiều Lạc nhún vai tỏ vẻ mình biết rồi. "Tôi nói này đại tỷ, cô cũng mềm lòng quá đấy, nếu là tôi, tôi sẽ làm thật luôn. Xem từ tư liệu về quá khứ của Lý Quân là biết, cậu ta chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai, vẫn còn là xử nam, chỉ cần cậu ta công khai ra..."
"Vậy thì đã sao?" Phác Thái Anh nửa nằm nửa dựa thành giường, cắt ngang lời của Kiều Lạc. "Cậu ta nói ra sẽ có người tin à? Dù cậu ta không biết xấu hổ mà nói ra thật, nhưng những tấm ảnh và clip đều được quay chụp từ góc độ rất tốt, dù là bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy cậu ta là một dâm phu dâm phụ được tô vàng nạm ngọc bên ngoài!"
Không để người ta thực sự cưỡng hiếp Lý Quân, một mặt là vì Phác Thái Anh không hề muốn làm vậy, nếu làm thật sự, vậy thì đúng là không có giới hạn, sau này nếu A Ni biết được, nhất định sẽ khinh bỉ nàng; mặt khác là vì Phác Thái Anh cũng muốn cho Lý Quân nếm thử cảm giác bị người ta bịa đặt, không phải cậu thích bịa đặt lắm sao, tôi sẽ cho cậu được đích thân cảm thụ một chút, rõ ràng không hề xảy ra chuyện gì, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu lầm cậu!
"Tài liệu về Nhuận Hoa tập hợp thế nào rồi?"
Kiều Lạc đưa tập tài liệu trong tay ra: "Gần xong rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa. Chỉ cần cho tôi thêm ba ngày, tôi đảm bảo sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy thì tốt."
|
tien Ly Quan nhanh nhanh chut nha t/g. thay han la ua hk noi roi.
|