Tình Nghịch
|
|
54.
An quệt nhanh nước vươn trên mi mắt, bối rối chỉnh sửa lại một thân trang phục của mình. Nàng nghe tiếng gõ cửa, nghĩ Phương sắp vào phòng. Cho nên, nàng không muốn Phương thấy mình không tốt thế này.
Nàng đã từng là một người đứng ở phía trên, nhìn xuống người khác. Thân phận, địa vị không phải thứ nàng xem trọng, nhưng trong nàng lại vốn mang mấy phần kiêu ngạo. Hiện tại, cho dù người kia là Phương thì nàng cũng không muốn để nàng xuất hiện trước nàng với bộ dạng bất ổn.
Nàng có lẽ yêu nàng, mới bận tâm cái nhìn của nàng cho mình, sợ sệt nàng không tin tưởng mình, lưu luyến không muốn nàng rời khỏi mình. Lại cũng có lẽ không đủ yêu nàng, mới chưa thể xem nàng với nàng là một, mới cảm thấy không hiểu được nàng, mới muốn giữ lại kiêu ngạo của mình trước nàng.
Nàng cầu một người yêu nàng đủ mười phần, mà chính nàng lại luôn giữ lại không chịu giao ra mười phần kia.
“Chị ngủ sao? Vẫn chưa nói chuyện xong mà”
Phương thấy An đi vào phòng, những tưởng An lấy đồ gì đó rồi trở ra. Kết quả nàng ngồi đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy An.
Nàng đứng trước cửa, nàng lựa chọn không đi vào. Nói nàng là người nhỏ mọn, thích để bụng nàng đều có thể nhận. Nhưng buộc nàng đi vào trong đó, gợi lại kí ức đêm trước, nàng không nhận được chuyện này. Nàng có thể học cách kiên cường bên ngoài, nhưng để trở thành người có tâm lý mạnh mẽ thì nàng không làm được.
Đã không thể mạnh mẽ đối diện thì trốn tránh là cách tốt nhất.
“Còn chuyện gì nữa?” thông báo cho nàng biết nàng không nhẫn được nữa, muốn rời khỏi còn chưa đủ.
Phương hơi liếc nhìn bên trong phòng. Mọi thứ không có gì thay đổi. Nàng kéo An ra ngoài, cho dù không có gì thay đổi thì tuyệt nhiên nàng vẫn không có ý muốn vào trong đó.
“Tất nhiên là còn rồi, sao mà có thể không thương lượng gì với chị mà về được”
“Đủ. Không cần nói nữa.” An quát lên, tay cũng giữ lấy xe. An thực sự không nhìn ra cô gái nhỏ kia đủ nhẫn tâm đến vậy. Rời khỏi liền rời khỏi, còn cố tình nói nhiều làm gì. Cứ rời khỏi hệt như Tuyết lúc trước, một lời cũng không để lại. Cứ im lặng mà ra đi thì tốt rồi. Lần đầu nàng không quen, lần thứ hai nàng sẽ quen. Những ngày đầu nàng không chịu nổi, những ngày sau rồi sẽ trôi qua được.
Nhưng mà cô gái nhỏ này cũng không phải là Tuyết, nguyên nhân rời khỏi cũng khác nhau. Lần này người sai là nàng. Vì sai lầm của mình mà nàng đã vô tình bức cô gái này ra đi. Nàng không nên lớn tiếng.
“Xin lỗi” nàng mấp máy môi lại không nói ra tiếng.
Phương cảm thấy mình uất ức. Nhưng so với những uất ức nàng chịu trước đó, thì lần phát cáu vô cớ này của An có tính là gì.
Nàng tự thấy bản thân mình chưa làm gì sai, xui xẻo, tai nạn, hết lần này đến lần khác ập đến nàng. Xuất thân nghèo khó thì có gì là sai. Vậy thì tại sao khi bé nàng chỉ có thể cuối thấp đầu nhìn người khác xa lánh, xem thường nàng. Xuất thân là không thể thay đổi, nàng liền không cố mà đi thay đổi. Nàng chỉ muốn tìm một đường cho cuộc sống sau này của nàng được tốt hơn. Nàng cố học thật tốt, đi học đại học. Nàng không muốn cha mẹ nàng vì nàng mà cực khổ, liền đi làm thêm, như vậy thì có gì là sai. Vậy thì tại sao bệnh lại đột ngột đến khiến nàng xoay tay không kịp. Lại những tưởng chính mình may mắn, có được người bạn trai tốt bên cạnh. Hắn chi trả hết tiền viện phí thuốc men cho nàng, nàng cảm kích, càng hết lòng yêu hắn. Như vậy thì có gì là sai. Vậy mà sau đó hắn lại đẩy nàng vào quán karaoke kia, gián tiếp bán nàng cho người khác. Nàng không oán hắn, vì chung quy nợ nần kia không vì nàng cũng sẽ không phát sinh. Nhưng nàng oán số phận, sao cố tình trêu đùa nàng.
Nàng đáng lẽ đã yên phận, chấp nhận những tháng ngày tủi nhục kia. Ai mượn người nào đó đem lòng tốt của mình phân phát, làm dậy lên tia hi vọng trong nàng. Nhìn thấy ánh sáng ấm áp, nàng thèm khát, nàng muốn bước khỏi bóng tối lạnh lẻo, như vậy thì có gì là sai. Vận mệnh lại tiếp tục xoay nàng còn hơn một con quay. Người nào đó bên cạnh nàng cũng không hoàn toàn một lòng vì nàng. Nàng ngay cả một người thế thân cũng không bằng, nàng sớm biết, nhưng vì ơn nghĩa, lại nhiều hơn là vì tình cảm một khi phát sinh liền không cách nào thu lại được, nàng chấp nhận, cũng nhẫn nhịn, ở bên cạnh người nào đó. Nàng không sai, nàng hoàn toàn không sai, cuối cùng đổi lại nàng thu được là gì? Một phần tình cảm sao nàng cũng không thấy được.
Bởi người nào đó vốn không thương nàng.
Nàng không sai, nhưng chung quy lại giống như cũng chưa bao giờ đúng.
Hiện tại nàng chính là vì nghĩ cho ai mà bản thân chấp nhận quay trở về giải quyết không ít vấn đề tại công ty. Nàng cũng chưa làm gì quá đáng, lại bị rống lên như một đứa nhỏ mắc phải sai lầm, đáng bị la rầy. Công ty có chuyện, mẹ An gặp phiền phức không nhỏ, nàng chính bởi muốn cùng bà phân ưu mà quyết định trở về, bà là ai, còn không vì bà là mẹ An, nàng không rõ An khi nãy nói hiểu là hiểu điều gì, nàng muốn thương lượng chuyện trở lại thì nhận được thái độ như vậy.
“Nguyễn Thanh An, chị nóng giận gì chứ? Chị vô lý cũng vừa thôi. Ai chọc giận gì chị thì đi tìm người đó mà phát cáu, đừng có giận cá chém thớt.”
An tròn mắt ngạc nhiên nhìn Phương, nàng biết mình lớn tiếng là sai, nhưng phản ứng của Phương vượt xa suy nghĩ của nàng.
Nàng trước giờ trong mắt nàng luôn dịu ngoan, nhẹ nhàng. Một năm này qua càng đúng mực, nhẫn nhịn. Nàng chưa từng gặp nàng lớn giọng với mình, hiện tại chứng kiến, mấy phần kinh ngạc, lại mấy phần vui mừng không rõ.
Giữa hai người các nàng bình lặng đã quá lâu, một chút xung động như thế này biết đâu lại tốt hơn.
“Im lặng? Lại là im lặng. Chị luôn là như vậy. Muốn người khác không che giấu gì với chị, muốn người khác chuyện gì cũng nói ra với chị, muốn người khác mở lòng với chị. Kết quả thì sao? Đến lượt bản thân chị chuyện gì cũng im lặng. Đúng cũng im lặng, sai cũng im lặng. Chị rõ ràng là xem thường người khác, không muốn người khác can thiệp vào chuyện của mình. Không muốn dung nhập người khác vào lòng mình. Bởi không ai xứng biết được những thứ chị suy nghĩ, những gì cất chứa trong lòng của chị. Chị kiêu ngạo đến tự phụ”
Phương ôm cánh tay, không chút chần chừ, tiếp tục lời của mình “Chị kinh ngạc sao, xem ra chính chị cũng không thật sự hiểu hết bản thân mình đến tột cùng là người như thế nào. Mà đương nhiên, chị một chút cũng không hiểu biết tôi, một chút cũng không hiểu. Bởi vì, chị chưa thật sự dụng tâm để ý qua”
Những lời này giống như một phen dao nhọn, hung hăng đâm vào lòng An, tra tấn nàng chọc nàng ngay cả cơ hội than đau cũng không có. Nàng có thể không lưu ý Phương nói nàng không hiểu rõ chính nàng, nhưng là nàng không thể chịu được Phương nói nàng chưa từng để ý tới Phương.
“Không đúng” nàng muốn biện giải, lại bị Phương đánh gãy
“Không đúng?” Phương nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt trở nên lạnh băng không tìm được một chút ấm áp thường ngày “Tôi biết chị không phải người vô tình, cũng không làm được những chuyện tuyệt tình. Chị xem trọng tình bạn, xem trọng chuyện cũ. Quan tâm, dung túng, tôi đều có thể hiểu. Nhưng là, không nói tới trước đó, trong một năm này, nếu chị thực sự để ý đến cảm nhận của tôi. Chị có giữ im lặng như vậy không?”
“Tôi chờ đợi, ngoan ngoãn chờ đợi. Đợi ở chị một lời nói, trần tình cũng được, chia sẻ cũng được, mà thậm chí từ bỏ cũng được, bởi tôi không cầu xa vời ở chị lời kia là giải thích hay xin lỗi gì đó. Nhưng cuối cùng thì sao? Chị luôn né tránh hết thảy” nàng ngồi phịch xuống một góc ghế sô pha, cố tình ngồi tại góc trong, nơi mà An không cách nào lăn xe đến được. Ngực vì tức giận đã trở nên phập phồng.
“Nói thật lòng, tôi cũng thấy mệt mỏi lắm rồi. Dự định ban đầu của tôi chắc phải thay đổi, trở về lần này vì công ty của cô có một chút rắc rối, tôi muốn báo đáp cô nên liền giúp một tay. Vấn đề giải quyết xong tôi sẽ quay lại đây. Cô cũng đồng ý. Nhưng xem ra nghĩ kĩ lại thì tốt nhất vẫn không cần trở lại. Hơn nữa, chúng ta cũng cần dây dưa thêm nữa”
An dừng lại ở ánh mắt Phương, bên trong bình thường ôn nhu như nước đã sớm không còn nữa. Tất cả chỉ còn lại là lạnh lùng.
“Thời gian qua, xem như tôi theo giúp tiểu thư con nhà giàu là chị cùng chơi một trò chơi đi. Hiện tại mệt rồi, không muốn chơi tiếp nữa”
Nàng càng nói lại càng hăng, cuối cùng lời đi ra cũng không thể kiểm soát được. Tức nước ắt vỡ bờ. Nàng đã nhẫn một năm nay, nhẫn đủ liền không nhẫn nữa.
“Chơi trò chơi? Phương, em hiện tại không thấy mình quá đáng sao?” này tính là gì đây, đây là sỉ nhục chuyện tình cảm của hai người các nàng, cho dù đoạn tình cảm này không đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng sự tồn tại của nó hoàn toàn là thực. Phương sao có thể một câu phủ nhận hết thảy. Tia vui mừng vì sự bộc phát của Phương lúc nãy trong nàng, thoáng chốc tiêu tán.
“Quá đáng sao? Tôi lại không thấy quá đáng, cho dù có quá đáng, một chút cũng không quá đáng bằng sự ích kỉ của chị mang lại”
“Nói, em tiếp tục nói, tôi muốn biết rốt cuộc em đối với tôi có bao nhiêu bất mãn” âm thanh của An cũng trầm xuống. Nàng thật sự muốn biết nàng với nàng có bao nhiêu không hài lòng.
Tình cảnh hiện tại, tựa hồ như lúc nàng mới quen biết nàng, khi mà Phương nơi nơi chống đối lại sự quan tâm của An. Mà An cũng không mấy hài lòng với thái độ của Phương.
Phương cũng không e ngại “Chị mặt trước cho tôi cảm động không thôi, quay lưng lại liền một cước đạp tôi xuống nước. Cùng với tình cũ âu yếm. Sau lại im ỉm. Nếu không quên được sao không một câu nói thẳng. Chị giữ lại tình cảm trước đó, cũng muốn giữ lại tôi. Đây còn không phải là ích kỉ. Chị nhìn như là một người giàu tình cảm nhưng bản chất lại vốn là kẻ vô tình hơn ai hết.” Phương cười cười nói ra nhưng nụ cười mang đầy quỷ dị làm cho người khác liền cảm thấy đáy lòng lạnh lẻo. Một mặt này của Phương khiến An không cách nào không kinh ngạc.
An bị lên án đến không còn lời nào để nói. Nhìn Phương đứng dậy muốn hướng trở ra ngoài, nàng sốt sắng muốn đi theo nắm giữ lấy. Nàng hiện tại còn im lặng, sợ rằng sau này không còn cơ hội.
Nàng đành mạo hiểm, một chân gượng dậy, lại tiếp một chân, nàng cũng không muốn che giấu điều gì. Thân người đứng thẳng chặn trước lối đi của Phương, giữ lấy tay Phương. Cũng ôm lấy nàng.
“Không cần đi. Cho dù phải đi cũng phải để tôi đem lời mình nói hết”
Đến lượt Phương bị hành động này của An làm cho ngạc nhiên, nàng cảm nhận như sức lực toàn thân của An đặt hẳn lên hai tay này của An. Nàng miệng cứng lòng mềm, liền dùng sức mình đỡ lấy An.
Tâm nàng nhẹ run lên, nàng nghe thấy nhịp tim của An cũng thập phần rối loạn, biết được chính mình khổ sở so với sự khó chịu trong lòng An không chênh nhau là mấy.
Nàng ngồi xuống ghế, cũng đỡ An ngồi xuống, một bộ giả như bình thản không có gì, đợi An mở lời.
Từng khắc từng khắc thời gian trôi qua, An vẫn chậm chạp mấp máy môi. Phương bị nàng bức điên rồi. Cỗ tức giận âm ỉ đột ngột bị bùng cháy, thiêu đốt hết ôn nhu thường ngày của Phương.
“Tốt lắm, chị vẫn không mở miệng nói được “lời mình”? Vậy thì tôi giúp chị.” Phương cũng không biết lấy từ đâu dũng khí kia, nàng đè ép An ngã dài xuống ghế “Hiện tại áo chị có năm cúc áo, đến khi cúc áo cuối cùng bị tôi mở, chị vẫn không nói được thì sau này cũng đừng nói”
An hoàn toàn không ngờ Phương chính là dạng người nói được làm được. Cúc áo đầu tiên nhanh chóng bị nàng mở ra. An khó nhọc nuốt nuốt nước miếng. Phương rõ ràng cố tình không cho nàng nói, cái cách cho thời gian này của Phương thì thà rằng không cho tốt hơn. Bởi hiện tại nàng không có cách nào sắp xếp được ngôn từ để hoàn chỉnh chúng thành lời.
Trong mắt Phương hiện tại như nhấp nháy ánh lửa, An chỉ biết được điều này, còn là lửa giận hay lửa tình, nàng không phân biệt được.
“Em, dừng lại đi” nàng nắm lấy tay Phương, không muốn Phương tiếp tục.
“Chị…khi đó…cũng bộ dạng yếu đuối trêu chọc người khác như thế này sao?”
Nàng khó chịu, hiện tại cực kì khó chịu. Có cởi hết thì thế nào, nàng với An cũng không phải chưa từng cùng nhau trên giường. Lúc này cũng chỉ cởi đi vài cúc áo thì tính là gì. Cư nhiên không chịu.
“Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc” An thở dài, buông tay, ánh mắt rũ xuống mang theo đau đớn của Phương khiến nàng xót xa. Dù lời vừa rồi của Phương chọc vào chỗ đau của nàng. “Sự thật thì…”
Nàng chưa dứt lời đã cảm thấy trước ngực chợt lạnh, áo ngủ mỏng manh bởi vì không có cúc áo trói buộc đã bị mở toan ra, khoảng da thịt trắng ngần rơi vào mắt Phương. Sau đó, hơi thở của Phương liền áp tới trên người An, cả hai quấn quýt, trầm mê.
Đã bao lâu không cùng nhau thân mật như thế này.
Rời khỏi môi An đã là chuyện của mấy phút sau đó. Đáng lẽ chính là sau một cái hôn sâu, người ta phải trở nên hỗn loạn. Phương lúc này ngược lại, nàng bình tĩnh hơn vừa nãy. Mà người dưới thân nàng, gương mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập. Nàng còn không biết bộ dạng bị áp của An lại trở nên quyến rũ như thế này.
“Nơi này của chị, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu cái “sự thật thì” vậy?” chóp mũi nàng kề sát chóp mũi An, tay nàng chỉ vào ngực trái của An, nơi đó đang đập từng nhịp mãnh liệt.
An tự nhận mình là người có thể kiềm chế giỏi, hiện tại, liền không phải vậy.
Hơn nữa, cảm giác bị áp lần này so với bị Tuyết cưỡng ép lần trước là hoàn toàn bất đồng. Nàng thấy mừng thầm là việc kia không để lại bóng ma trong nàng.
Phương nói không sai, nàng giữ trong lòng mình nhiều thứ vốn không hề đúng. “Có một sự thật mà lúc này em tự mình kiểm tra là biết” nói xong, nàng có chút đỏ mặt, lại lấy hết dũng khí, tay trái giữ lại tay Phương trên ngực mình, tay phải hướng đến cổ Phương, kéo Phương lại bắt đầu một nụ hôn khác. Triền miên.
|
|
55.
Có đôi khi số phận đã sắp đặt sẵn tất cả, “thụ” cuối cùng cũng luôn là “thụ”, muốn mượn dũng khí mà bùng phát một lần để chuyển hóa thành “công” cũng không thể.
Nhận ra nét do dự cùng khó xử trên gương mặt người yêu, An có chút nói không nên lời, đi tới bước kia rồi lại chần chừ giằng co, còn không phải là hành hạ khiến nàng không yên sao.
“Em…” nàng khẽ gọi, không lẽ còn muốn nàng tiếp tục chủ động? Không phải có những thứ gọi là gặp chuyện thì tự thông suốt hay sao. Hay vốn người kia còn có tâm sự trong lòng. Nàng thở dài, cầm lấy tay nàng, hướng xuống bên dưới của mình. Cắn răng hạ quyết tâm.
Đến lượt Phương trợn mắt, nàng không phải không biết bản thân nên hướng đến đâu, nàng cùng nàng đều là thân con gái, sao lại không biết cho được, chỉ là những thứ bản chất luôn quy về bản chất, nàng chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này. Cơ thể mỗi người lại có khác biệt. Liền không biết phải bắt đầu như thế nào, quá trình lại nên như thế nào. Nàng mới do dự không bước tiếp.
Không ngờ đến An chủ động giúp nàng. Càng không ngờ nàng chạm được tới tầng mỏng manh kia. Nàng giằng tay lại. Bản thân cảm thấy chấn động không thôi.
“Sự thật mà chị muốn em kiểm tra là đây sao?”
Cơn tức giận vừa nãy tan đi không dấu vết, nàng trở lại là nàng dịu dàng của lúc trước. Không vì tầng mỏng manh kia của An còn đang ở đó, mà bởi nàng biết lần kia là nàng hiểu sai nàng. Uất ức là tự nàng tìm lấy. Hiểu lầm cũng là nàng tự chuốc.
Cảm giác người kia vẫn không có ý định đi tiếp tầng cuối cùng này, An bỗng muốn rống lên. Nàng còn muốn nàng phải chủ động tới mức nào nữa. Đang không khí như thế này mà lại đi tìm chuyện để nói. Một ngày nào đó mẹ nàng có phát hiện nàng chết một cách đột ngột thì sẽ không cần nhờ công an đến điều tra chi cho phiền phức, chắc chắn là bị Phương tức chết.
Nàng lần nữa kéo nàng lại hôn lên môi nàng, cũng đồng thời xoay người đặt nàng dưới thân. May mắn cho nàng là độ rộng của ghế sô pha đủ lớn nên hai người các nàng không vì hành động mãnh liệt này trực tiếp lăn xuống đất. Nhưng không may mắn cho An là ngón tay của người nào đó còn chưa lấy ra khỏi, một cú xoay khiến cho nó trực tiếp xé rách tầng mỏng kia. Nàng nhăn mặt đau đớn, mồ hôi rịn ra trán. Lúc này nàng tự mình trải nghiệm chuyện trời làm bậy có thể sống còn tự thân làm bậy thì không thể sống.
Phương đau lòng nhìn An. Cảm giác từ ngón tay truyền đến khiến nàng mấy phần hoảng hốt, mấy phần yêu thương, còn có một chút hưng phấn không rõ. Người này gấp gáp, mạnh mẽ như thế để làm gì. Nàng tin nàng còn không đủ sao.
Nếu An có thuật đọc tâm, nàng sẽ cật lực phản bác lại lời trong lòng Phương. Nàng xoay người nên trở tay không kịp. Là tai nạn, tuyệt nhiên không phải như Phương nghĩ.
“Đau lắm không?” nàng dịu dàng hỏi nàng.
An thở phì phò, cũng không có tâm hơi mà đi trả lời Phương.
Phương lại tiếp tục trấn an, nàng hôn nhẹ nàng “Sẽ nhanh không còn đau nữa”, nàng biết tiếp theo phải nên làm gì. Nàng nếu vẫn không biết thì thật sự là ngu ngốc.
An hơi liếc mắt, im lặng không đáp, gục người trên người Phương.
Bí mật gì đó, sự thật gì đó, được hai người các nàng gác lại cho ngày hôm sau.
Tỉnh dậy sau một đêm mệt mỏi là nhờ vào tiếng đập cửa dồn dập của Kate. Chính xác là đập cửa bởi Kate liên tục nhấn chuông cũng không có người hồi đáp. Không biết hai người các nàng chung quy đã làm những gì mà kết quả tỉnh dậy là An đang ngoan ngoãn thiếp đi trong lòng Phương. Một bộ dáng mà Phương chưa từng được gặp được.
“Chị, mau dậy, Kate đến” không rõ là lợi thế của tuổi trẻ hay của người áp mà Phương tỉnh táo hơn hẳn, nhẹ giọng đánh thức An.
An hừ giọng mũi “Đuổi về đi, hôm nay nghỉ một ngày” đau nhức trên người khiến nàng còn không muốn ngồi dậy nói gì đến mấy bài tập luyện kia. Hơn nữa “Mai cũng không đi, không phải ngày mốt em về sao? Đợi em về rồi tiếp tục cũng không muộn”
Nhắc đến chuyện hồi phục của An, Phương nhớ ra có khoản “nợ nần” tối qua nàng còn chưa tính với An, chỉ là trước hết thì “Nhưng người ta cũng đến nhà, trực tiếp đuổi về là quá mất lịch sự.”
Nàng thở dài một hơi, ngoan ngoãn ngồi dậy, đưa tay lấy quần áo mặc vào. Còn thoáng nhìn qua dấu vết trên ghế sô pha, lúc này mới biết tối qua nàng có bao nhiêu xung động. Lần đầu tiên diễn ra ở ngoài phòng khách thế này, quả thực có chút… ngượng ngùng cùng kích thích. Nhưng là nàng có lẽ cũng không muốn lặp lại xung động này lần nữa. Chung quy thì nàng vẫn có mấy phần truyền thống.
Phương cũng theo cái nhìn của An, nàng đỏ mặt khi nhớ chuyện tối qua, chỉ là nàng quay nhìn lại thấy An rối rắm khó xử mới cười cười.
“Nên thay cả bộ đi ha. Nhưng Kate cũng đã tới, phải tiêu hủy dấu vết kia thế nào đây”
An thoáng đỏ mặt nhưng nhanh chóng nhận ra giọng điệu trêu đùa của Phương, lấy lại bình tĩnh “Có gì phải lo lắng” nàng trực tiếp ngồi che giấu là được rồi, dù sao cũng chỉ nói với Kate vài câu rồi đuổi về, không mất quá nhiều thời gian.
Kate ngồi xuống ghế, nàng nhận ra không khí có chút không đúng nhưng không biết rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.
“Hôm nay tôi muốn nghỉ một ngày, à không, mai cũng nghỉ luôn. Cũng không phải ngày cần tiêm thuốc, hẳn không sao đúng không”
Kate gật đầu “Nếu chị không muốn đi cũng không sao. Dù sao thì tình hình hồi phục của chị rất khả quan”
An khụ khụ, Kate mới sực nhớ ra, đưa mắt liếc nhìn Phương đang trong bếp.
Kate nhỏ giọng “Chị vẫn chưa nói cho Phương?”
An nhớ đến tối qua bản thân còn đứng trước mặt Phương, lại còn đi hết mấy bước, dù là vừa đi vừa vịn lấy thành ghế. Mà Phương chưa có dịp truy vấn nàng, nàng hơi nhức đầu “Còn chưa chính thức cho biết. Nhưng đã biết.”
“Chị chết chắc rồi” Kate cười cười, không ngại châm dầu vào lửa “Phương quan tâm chị như vậy, biết được chị giấu cô ấy, còn không bầm chị ra”
Nàng lại nghĩ nghĩ “Nhưng tính Phương không phải người có khuynh hướng bạo lực, chắc mấy hành động mạnh bạo đó không hợp với cô ấy. Có lẽ là giận dỗi, chiến tranh lạnh, không quan tâm, chia tay, bla bla bla”
“Không nghĩ cô độc miệng như vậy đó cô gái”
“Ha ha” Kate cười rộ lên “Hai người hòa nhau rồi hả?”
“Không biết”
Kate quơ quơ nắm đấm “Chị là đồ nhỏ mọn, nhờ người khác giúp đỡ thì được, hỏi có chút xíu chuyện riêng cũng không chịu nói”
“Kate, lại đây ăn sáng đi” tiếng Phương vọng ra, nàng cũng xuất hiện ở phòng khách, không quên lặp lại “Kate ăn trước đi, tôi còn giúp chị ấy vệ sinh trước đã”
Đã lâu nàng không được cọ cơm do Phương nấu, sáng nay được dịp Kate liền ngoan ngoãn đi ăn trước, không một chút khách sáo. Nàng liền bỏ qua hình ảnh đỏ mặt của hai người kia.
Nàng đưa nàng vào toilet. Dù tối qua thấy nàng đã có thể đứng dậy được, nhưng vẫn không muốn nàng dùng sức chân quá nhiều.
Kate dùng xong bữa sáng, dưới ánh mắt như muốn tống cổ nàng ra khỏi nhà ngay lập tức, Kate trắng mắt trợn trừng An, nhưng vẫn biết điều, không muốn làm kì đà cản mũi. Nàng cũng biết Phương sắp về nước, rất lịch sự chừa không gian riêng cho hai người các nàng. Chuyện trả đũa An sau đó tính cũng không muộn.
Trong phòng còn lại An và Phương. Không khí có mấy phần lắng xuống.
“Em đợi chị nói rõ. Mặc dù mấy phần hiểu, nhưng vẫn muốn nghe chị nói rõ hơn là tự mình đoán” để cho tự đoán còn không phải hiểu lầm cả năm nay.
Chuyện tối đó là đoạn kí ức An không muốn nhớ lại. Tuy nói Tuyết đã thật sự dừng cương trước bờ vực, nhưng cuối cùng thì cũng đã đánh vỡ quan hệ của hai người các nàng. Hơn nữa còn khiến Phương đau lòng. Tối đó, Tuyết uống rượu, bạo phát khiến nàng hoảng loạn. Kate lại vừa lúc trở về nhà có việc gì đó, căn phòng chỉ còn nàng với Tuyết. Nàng kháng cự lại, thế nhưng đừng nói tới chuyện nàng đang bị liệt hai chân, cho dù nàng có khỏe mạnh bình thường vẫn không đủ sức chống lại một người được trải qua huấn luyện như Tuyết. Nàng cắn răng nhận mệnh. Chỉ là không ngờ đến cuối cùng Tuyết lại ôm lấy nàng khóc ngất lên. Nàng mệt mỏi mới tùy ý Tuyết ôm mình. Không ngờ ngủ một lúc lại gặp phải Phương trở về. Cho dù không đi đến bước kia, cho dù nàng không tình nguyện, thì nàng vẫn thấy có lỗi với Phương. Thế nên, Phương vốn không hiểu lầm gì nàng.
Nàng lược giản, nói cho Phương. Phương thở dài. Trước đó nàng muốn trách Tuyết, cũng muốn trách An. Hiện tại nàng không có cương vị, lập trường gì trách hai người kia. Muốn trách liền trách số phận luôn tréo ngoe, oái oăm.
Cũng trách chữ tình kia luôn phức tạp.
Nhưng là “Chuyện đã không có gì, tại sao còn không nói sớm?” để nàng chịu uất ức oan uổng thời gian qua.
“Là tôi sai, cho dù không có chuyện kia thì cũng là một sai lầm. Cảm thấy tự ti trước em, hổ thẹn trước em, nên không dám biện bạch cho mình. Nếu nói ra, còn sợ em không tin. Cuối cùng mới im lặng”
“Hừ hừ” nàng ngồi bên cạnh, đỡ chân An gác lên đùi mình, một bên xoa bóp một bên hừ hừ “Vậy sao không im luôn đi”
An nhỏ giọng lầm bầm “Còn không phải do em đột nhiên nổi điên”
“Hữ? Chị nói gì?”
“Không có gì” nàng không muốn chọc giận cô gái nhỏ của mình, không khí hiện tại đang rất tốt. “À, em nói công ty của mẹ có rắc rối, chuyện lớn hữ? Mẹ cũng không nói cho tôi. Em về giúp bà?”
“Đúng. Từ hơn một năm trước rồi. Cô đoán là có người cố tình quấy phá nhằm vào cô. Nhưng mãi vẫn không rõ là ai. Nhân sự ở công ty hiện tại gần như là những người mới, em mới xin cô không tiếp tục chuyện học bên đây nữa để trở về đó. Ban đầu cô không chịu, vì em vẫn chưa học xong, sợ không đảm đương nổi việc của bộ phận mới. Thêm một lí do nữa là lo lắng cho chị không có người bầu bạn. Nhưng là trên cơ bản thì mẹ Kate, dì Trang dùng một năm rưỡi để truyền đạt gần như hết thảy kiến thức của ba năm cho em. Mà trong ngành này quan trọng vẫn là bản thân có năng lực sáng tạo không. Mà chị với Kate cũng thân thiết rồi, có Kate làm bạn cũng không sao đâu ha. Với lại khi nào có thời gian sẽ sang đây tìm chị. Ủa nhưng mà…. Tối qua chị rõ ràng nói chị hiểu, rốt cuộc chị hiểu gì mà giờ còn hỏi em?”
An đỏ mặt, không lẽ nàng nói nàng hiểu là hiểu lầm, quay đi che giấu “Em yên tâm để tôi cho Kate chăm sóc?”
Phương nhìn nàng khó hiểu, sau mới vỡ lẽ ra ý đồ của An “Ôi trời, Kate không thèm để ý tới chị đâu” nàng cũng sẽ không nói chuyện vài lần Kate hỏi thăm về Tuyết.
An thộn mặt nhìn Phương, không còn lời nào để nói. Phương dừng động tác tay của mình, đanh mắt tinh quái “Nói nha, tối qua vô cớ lớn tiếng không phải vì hiểu lầm gì chứ?”
“Đúng nha, tối qua là lần đầu nghe em rống lên một hồi, chất vấn, kể tội một hồi. Thật là được mở mang tầm mắt” muốn không bị động đến mức ép dồn vào đường cùng thì tốt nhất cần chủ động. Nàng không nên để Phương lấn át mình như thế.
“Hì hì” nàng tiếp tục xoa bóp cho An “Đừng tưởng như vậy là lãng tránh được vấn đề”
An mím môi. Buộc nàng nhận mình nghĩ nhiều, hiểu lầm dẫn đến không khống chế được cảm xúc chính là một nan đề.
“Hừm, thực là do nghĩ bậy đúng không?”
“Khụ, mình nói chuyện khác đi”
“Vậy nha” nàng mạnh tay nhéo chân An
“Aaaaa” An la lên
“Ôi, có cảm giác này, đau hả?” chuyện khác nàng muốn cùng nàng nói chính là chuyện này.
An toát mồ hôi, hiện tại đã biết cô gái nhỏ này không phải mèo mà là cọp. Đúng, là cọp. Tuyệt đối là cọp. Còn là cọp mẹ trong truyền thuyết. “Cục cưng, em nhẹ tay một chút”
Phương cảm giác tầng tầng da mình đang rợn lên, gương mặt cũng đỏ bừng bởi cái từ xưng hô mới mẻ của An. Cánh mũi hơi phập phồng, còn muốn dùng cách này để phân tán tập trung của nàng “Tại sao che giấu?”
An cúi đầu. Phương cũng im lặng. Nàng hấp hấp mũi khó chịu. Tức chết nàng mà. An rõ ràng không biết nàng có bao nhiêu lo lắng cho An mà, nên mới có thể giấu diếm như vậy. Bệnh tình chuyển biến tốt liền không nói cho nàng. Không quan tâm đến cảm xúc trong nàng. Đáng chết.
Cảm giác tâm trạng Phương không đúng, An đưa mắt nhìn Phương. Viền mắt người nào đó đang dần đỏ lên, nàng hít hơi sâu, gượng người dậy ôm lấy Phương
“Xin lỗi, xin lỗi. Không phải cố tình muốn giấu em, chỉ là sợ nói cho em biết bản thân sắp khỏe thì em sẽ không nhẫn nhịn bên cạnh nữa mà rời khỏi… Vốn là sau mấy tháng được bác sĩ John điều trị bằng thứ thuốc kích thích tái tạo thần kinh kia thì tình trạng đã tốt hơn…”
“Lí do chỉ là như vậy?” giọng Phương lành lạnh, nghe không ra được cảm xúc gì trong đó.
An nhẹ gật đầu.
“Ấu trĩ”
An nhận mệnh gật đầu. Lại thấy ánh mắt Phương đang ươn ướt thoáng có tia tinh ranh “Ha ha, cho nên nói tối qua chị vốn là nghĩ mình bị đá nên mới giận dữ quát lên như vậy, ha ha”
An bị Phương nói đúng tim mình khiến nàng không còn lời nào để nói. Chỉ là một người có thể vì nàng thoáng muốn khóc thoáng bật cười như vậy, nàng đã quá thành công rồi, liền không tính toán bản thân bị trêu đùa.
|
56.
Sân bay,
Một cô gái kéo vội hành lý của mình, vali không lớn, trong đó cũng không có quá nhiều đồ, gương mặt tinh xảo không phân rõ được là phấn khởi hay phiền lòng, cô chỉ biết băng qua đoàn người vội vàng đang ở sân bay để hướng trở ra bên ngoài. Bước chân cô gái chợt sựng lại khi đôi mắt giấu dưới kính râm bắt gặp người quen. Đôi môi đang mím chặt hé nở nụ cười. Lần này thì rõ ràng là vui vẻ mà không phải biểu cảm bất định lúc nãy.
“Cô” Phương có nói trước cho mẹ An chuyện mình hôm nay trở về, nhiều lắm thì nàng nghĩ bà sẽ gọi người ra đón nàng chứ không nghĩ đích thân bà có mặt ở đây. Nàng không nén được xúc động cùng vui mừng.
Linh cũng đáp lại nụ cười của cô gái trẻ trước mặt bằng một cái dang tay. Trước đó Linh còn nghi kị nhiều thứ, hiện tại đã hoàn toàn thoải mái đối xử với cô gái này.
Ôm cô gái một lúc, sau mới khẽ đẩy ra, tay nắm lấy tay cô gái vỗ nhẹ lên đó “Con mệt không? Đi, nhanh lên xe trở về nghỉ ngơi”
Phương ngoan ngoãn đi theo sau bà, hành lý được tài xế của bà giúp đưa ra xe.
“Nó có làm khó dễ gì con không?” không trách được bà sẽ hỏi vậy, bởi hôm qua bà gọi sang cho con gái, cư nhiên ôm một bụng oán trách bà giấu diếm, cuối cùng còn mấy phần không hài lòng chuyện để Phương trở về.
“Dạ?” Phương hơi ngớ người một lúc, mặt thoáng đỏ “Dạ không. Chị ấy rất lo lắng cho cô.”
“Phải không? Hừ hừ” Linh hơi bĩu môi “Đúng rồi, con khoan hãy đến công ty trình diện, ngày mai cứ ở nhà nghỉ ngơi, sau đó cũng nên trở về nhà thăm ba mẹ trước đã. Chuyện ở công ty….còn dài, không vội lắm” con gái không nhắc khéo thì Linh cũng quên mất cô gái nhỏ này còn có ba mẹ. Gia đình Linh mượn cô gái nhỏ này lâu lắm, cũng nên cho người ta về thăm nhà. Choáng mất hết thời gian cả công lẫn tư, dường như không được hợp lí lắm.
Hơn nữa, sau này gia đình Linh với bên nhà kia không chừng còn qua lại rất nhiều lần. Hiện tại không tạo được thiện cảm thì biết đâu lại không có được cái “sau này”.
Phương nhẩm thầm trong lòng, gần sáu năm nàng chưa đặt chân về nhà. Đôi mắt thoáng chốc phủ một tầng hơi nước, nàng đích thị là một đứa con bất hiếu.
Một bàn tay nắm chặt tay nàng “Con gái, muốn khóc liền khóc, nhớ ba nhớ mẹ là chuyện bình thường mà” Linh bày ra bộ dạng hiền từ hiếm có của mình. Nàng không ngại ngần quay sang ôm Linh.
“Ngoan” Linh vỗ nhè nhẹ lên lưng Phương, trong đầu thầm nghĩ nếu con gái mình cũng có lúc yếu đuối đáng yêu thế này thì tốt rồi. Linh thực là ước ao mà.
Khóc thỏa thuê, Phương mới mở lời, âm thanh nồng nặc giọng mũi “Con không dám về nhà”
“Tại sao?” Linh ngạc nhiên, cũng hoàn toàn không hiểu.
Phương hấp hấp mũi, không nói.
“Là chuyện trước đây hay hiện tại?” không phải ai cũng có thể thừa nhận chuyện con gái mình nuôi nấng từ nhỏ đến khi lớn lên lại bị một đứa con gái khác bắt đi. Chuyện thừa nhận đã khó nói gì tới chấp nhận hay ủng hộ. Phương lo lắng điều này là không sai “Nếu là chuyện trước đó, đó không phải lỗi của con, con gái. Còn nếu hiện tại, càng là lỗi của con gái cô nha. Tại nó dụ dỗ con. Không cần phải tự trách, tự hổ thẹn rồi không về nhà. Cô tin chắc họ đang rất nhớ con”
“Con biết” Phương cúi mặt
“Biết thì ngoan ngoãn trở về. Chuyện của con với An hiện tại khoan hãy cho họ biết. Đợi An về cho nó tự xử lý. Đừng lo lắng, suy nghĩ nhiều quá. Về nhà chơi tận hứng một trận, rồi sau đó mang theo tinh thần thoải mái đến công ty. Được không?”
Phương gật đầu, đây có lẽ là cách tốt nhất. Lại nhớ tới lời của mẹ An, nhắc chuyện nàng với An, cảm giác hiện tại cứ như một cô con dâu không những không thấy khó xử, ngại ngùng trước mẹ chồng mà còn cần nhờ mẹ chồng an ủi giảng giải ổn thỏa mối quan hệ với nhà mẹ ruột. Nàng đỏ bừng hai má. “À, An chị ấy có lẽ cũng sẽ sớm trở về. Hồi phục tốt lắm”
Linh cười cười, chuyện an ủi nàng lúc này chỉ có thế. “Thực sự rất biết ơn con”
Phương luống cuống “Cô….cô đừng nói vậy. Người biết ơn là con mới đúng” không nhờ mẹ An thì nàng hiện tại cũng không biết đang làm gì, đang như thế nào. Có thể nàng trong thời gian qua chịu không ít uất ức, nhưng thứ nàng nhận được từ nhà An cũng nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều lần uất ức nàng phải chịu.
“Ha ha, người nhà cả mà, không nên khách sáo” Linh khẽ cười, đôi mắt sáng quắc mang theo mấy phần tinh quái.
Lần nữa, Phương lại bị mẹ An làm cho đỏ mặt ngẹn lời.
Một phần là theo lời động viên của Linh, một phần cũng chính từ bản thân nàng nhớ thương ba mẹ. Nàng quyết định trở về nhà.
Đường về này đã bao lâu nàng không đi để cho một thời quen thuộc cũng đã thành xa lạ. Nàng không biết từ khi nào con đường mòn nhỏ đã được trải nhựa đàng hoàng. Nàng không biết từ khi nào lối vắng về nhà nàng đã chen chúc nhiều nhà. Nàng không biết từ khi nào chỉ cần vẫy tay là dễ dàng bắt được xe đưa nàng về tận nhà.
May mắn cho nàng địa chỉ nhà không có gì thay đổi.
Nàng không gọi cho ba mẹ, khi nàng xuất hiện trước mặt mẹ mình, bà đã không nén được xúc động, mà chính nàng cũng đỏ mắt, khóc òa.
“Mẹ…” nàng ôm lấy mẹ mình. Thật sự nhớ, rất nhớ cảm giác được ở trong lòng của mẹ. Dù nàng có mấy phần xem mẹ An như mẹ nhưng chung quy thì mẹ ruột là không thể nào thay thế cũng không người nào sánh bằng.
Mẹ Phương sụt sùi, “Sao tự nhiên về bất ngờ thế này. Còn không gọi báo trước” bà đẩy Phương ra “Thôi đi cất đồ rồi rửa tay rửa mặt, con may đó, hôm nay nhà có thêm người, mẹ nấu nhiều món ngon, không sợ thiếu phần con. Nhanh đi đi”
“Ba đâu mẹ?” nàng cười cười, đưa tay lau đi đôi mắt ướt của mẹ mình
“Đang đánh cờ” bà hướng mắt trêu ghẹo Phương “Hai đứa bàn trước với nhau rồi đúng không?”
“Dạ?”
“Còn giả bộ gì nữa. Ba con với thằng Khải sáng sớm đã đi ra ngoài quán nước đầu ngõ, chắc đang uống trà đánh cờ gì ngoài đó. Khải nó cũng mới về đây hôm qua. Hôm nay con lại về.”
Sắc mặt Phương tái đi, nàng nghìn lần vạn lần cũng không nghĩ tới Khải lại sớm như vậy rời khỏi trung tâm cai nghiện càng không nghĩ tới cái tên đó lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Không nhắc nàng cũng quên mất sự tồn tại của Khải. Hiện tại nhắc đến, chắc chắn sau đó sẽ kéo theo nhiều vấn đề rắc rối.
“Mẹ nói…Khải đã trở về?”
Mẹ nàng gật đầu, mấy phần không tin được “Ủa? Vậy là không phải hai đứa đã tính với nhau trước sao?”
“Dạ…” Phương gượng cười “Thôi con đi cất đồ trước”
Nàng vào trong phòng mình, ngồi phịch xuống giường. Nàng đối với Khải đã không còn chút tình cảm, nhưng tình nghĩa liền không phải nói dứt là dứt. Dẫu sao thì sau tất cả nàng với hắn cũng là bạn bè, nàng quên hắn, không đi thăm hắn là nàng sai, hiện tại hắn xuất hiện nàng phải đối mặt với hắn như thế nào.
Nàng đã không còn tình cảm với hắn, nhưng hắn thì thế nào nàng không rõ. Hắn cố tình đến thăm ba mẹ nàng, mẹ nàng lại có thiện cảm với hắn như vậy, nàng thực sự lo lắng. Nếu hắn cố tình dây dưa với nàng thì nàng nên như thế nào.
Lúc này, nàng bỗng muốn ngay lập tức rời khỏi nơi đây.
Nàng gượng gạo ngồi vào bàn ăn. Bên cạnh là Khải. Hắn thay đổi nhiều hơn so với lần cuối nàng gặp hắn. Cười nhiều hơn, tinh thần tốt hơn. Một chút cũng không thấy bộ dáng của kẻ nghiện ngập ngày trước.
“Em ăn này đi” hắn gắp thức ăn để vào chén nàng “Em gầy quá”
Khải mỉm cười nhìn nàng. Hắn hoàn toàn bất ngờ khi thấy Phương về đây. Hắn biết nàng đi nước ngoài, hắn không trách nàng không liên lạc với hắn, không đến thăm hắn. Nhưng tất cả không sao cả, nàng có đường tốt để đi, hắn chúc phúc nàng.
“Cảm…cảm ơn” nàng cúi gầm mặt
“Còn ngượng ngùng cái gì” ba Phương thấy con gái cúi mặt, những tưởng con gái xấu hổ “Đúng rồi” ông gác đũa xuống “Hai đứa cũng có việc làm ổn định, nên tính tiếp chuyện kết hôn đi. Quen nhau cũng mấy năm rồi còn gì, sớm cưới nhau để ba còn ẵm cháu”
Khải thoáng nhìn Phương không nói lời nào, hắn gãi đầu chống chế “Phương cũng mới đi làm, chuyện này vẫn từ từ đi bác. Với lại bác cũng còn trẻ mà”
Phương không vui khi Khải mập mờ hệt như nàng và hắn vẫn còn là mối quan hệ kia. Nhưng nàng càng không hài lòng chính mình khi không dám phản bác lại lời Khải. Cuối cùng liền im lặng. Lại không biết sự im lặng của mình rơi vào mắt ba mẹ chính là chấp nhận.
“Không được, vẫn nên sớm một chút. Người già như bác sức khỏe không như tuổi trẻ mấy cháu. Ai biết ra đi lúc nào.” Cơn đột quỵ lần trước không cướp đi mạng sống của ông, nhưng ai biết được sau này thì thế nào. Liệu có còn may mắn được như vậy nữa không.
Sống đến cái tuổi của ông, hy vọng lớn nhất không đặt vào chính mình nữa mà đặt cả vào con cái. Là mong mỏi, là trông đợi được nhìn thấy con cái hạnh phúc, gia đình êm ấm.
“Ba… ba đừng nói như vậy.” Phương lần này mới lên tiếng.
“Đến tuổi gả đi được rồi, còn nhỏng nhẽo khóc nhè” ông cười hiền nhìn con mình.
Phương cụp mi, lén cất đi nước trên mi, bàn tay đột nhiên được bao phủ bởi một bàn tay khác. Phương muốn rút tay lại, liền bị bàn tay kia giữ chặt hơn. Ánh mắt Khải nhìn nàng thêm mấy phần cương nghị và sắc bén.
“Phương nói đúng, bác đừng nghĩ nhiều.” lại quay sang Phương “Em cũng vậy nữa, không khỏi quá “mít ướt” đi”
Đôi mắt hai vợ chồng nhìn đến bàn tay Phương được nắm chặt bởi tay Khải, mỉm cười hài lòng.
Kate ngồi phòng khách, nhìn vẻ mặt như đưa đám của người nào đó, nàng chéo chân cười thầm, giở giọng trêu chọc.
“Chưa được bao nhiêu ngày, đã mặt mày đen xì. Mấy tuần mấy tháng thì chắc không còn nhìn ra con người. Cho nên mới nói, tốt nhất là tích cực phối hợp điều trị, tích cực luyện tập, tích cực, à còn tích cực gì nữa không ta, đại khái vậy đi. Nếu không sẽ không được về, cũng không được gặp người ta”
An trực tiếp bỏ qua giọng điệu kia của Kate, nghe được trọng tâm chính là tích cực. Chỉ là trong lòng nàng thực không yên. Phương về nước mấy ngày là mấy ngày không liên lạc nàng.
“Này, nói chuyện với chị ấy”
“Không thèm quan tâm em” Phương đã không chủ động gọi nàng thì nàng gọi Phương vậy.
Phương bước đi phía trước, Khải chậm rãi theo sau. Nàng muốn nói thẳng với Khải, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Kết quả hai người đã đi một đoạn khá xa, ra khoảng ruộng vắng.
“Ngồi xuống đây đi” Khải lên tiếng phá vỡ không khí im lặng. Hắn chủ động ngồi xuống trước “Anh biết em có chuyện muốn nói với anh. Mà anh cũng có vài lời muốn nói với em”
Phương thuận theo, nàng phủi đi bụi trên tảng đá gần đó, ngồi xuống.
“Xin lỗi đã không nói rõ với hai bác chuyện của anh với em. Em về đây lúc nào?”
Khải phóng đôi mắt nhìn về phía xa. Từng có hai đứa trẻ vô tư, cùng nhau chơi đùa trên cánh đồng này, với đồng bạn của chúng. Những ngày nhiều gió sẽ là thả diều, những ngày nhiều mưa lại rủ nhau đi tắm. Có khi nghịch ngơm bước hẳn xuống dưới nước, tìm bắt ốc bắt cua.
Hình ảnh theo trí nhớ của hắn thay đổi, hai đứa trẻ lớn dần. Những chiếc áo trắng. Đường mòn. Trường học. Tranh cãi. Dỗi hờn. Dỗ dành.
Ngày đó dường như đã thực xa, dù hai mươi năm không tính là dài. Chỉ là đủ xa để hiện tại hắn có cố tìm thế nào cũng không tìm được những hình ảnh kia nữa.
Hai đứa trẻ kia lúc này ngồi cạnh nhau, nhưng đã không còn nguyên vẹn những tình cảm mộc mạc như lúc đầu.
“Em cũng mới về. Anh biết chuyện đó?” Phương kinh ngạc
“Anh biết em đi nước ngoài. Cũng biết em đang làm việc cho một công ty lớn.” Còn biết nhiều chuyện khác nhưng hắn không nói hết.
“Còn chuyện gì nữa không?” Phương dò hỏi, nàng không nhìn ra trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Khải là biểu cảm gì
“Không. Anh cũng không phải thám tử tư” Khải cười hiền “Đừng sợ, anh không nói gì cho hai bác biết cả. Chuyện lúc ăn cơm là do sợ kích động tới bác”
“Cảm ơn” có lẽ nàng lo lắng dư thừa, người thanh niên này đã thực sự thay đổi, trưởng thành hơn rất nhiều.
Khải lắc đầu “Thật ra cũng không hoàn toàn vì đối phó hai bác. Nên em không cần cảm ơn”
“Anh… Khải… chúng ta…” Phương muốn tìm lời, thật nhẹ nhàng, giữa lúc này tiếng điện thoại vang lên “Xin lỗi em có điện thoại”
Khải mỉm cười “Em nghe máy đi.” Chỉ là ánh mắt sau khi quay đi có vài phần sắc bén.
|
57.
Phương nghe xong cuộc gọi của mẹ An gọi đến, nàng nói cho bà biết thời gian mình trở lại để bà tiện việc sắp xếp công việc cho nàng.
Nàng cầm điện thoại quay lại chỗ Khải đang ngồi. Lần nữa ngồi xuống. Không khí lắng đọng đến ngột ngạt, dù nàng với hắn đang ngồi ở bên ngoài, dù nàng với hắn vốn không phải người xa lạ gì.
“Em dự định thế nào?” nàng là người không nhiều lời, hắn không nói thì nàng cũng không mở miệng. “Sẽ ở đó luôn hay sao? Hai bác dưới này…”
Câu hỏi có phần đột ngột. Nàng thật sự chưa nghĩ nhiều tới chuyện này. Nàng chỉ là đi từng bước tính từng bước. Chuyện nàng với An, thật lòng nàng còn chưa chắc chắn được. Mà vốn có chuyện gì chắc chắn được đâu. Nên tương lai nàng chưa từng vẽ, cũng không dám vẽ. Nay nghe một người ngoài là Khải hỏi đến chuyện của mình, nàng mới thấy phải đối diện với nó.
Nếu thật sự lựa chọn ở lại chỗ kia, ba mẹ nàng liệu có đồng ý theo nàng không, nàng lo lắng.
“Vẫn chưa nghĩ tới chuyện này. Còn anh, hiện tại thế nào?” nàng né tránh, không muốn hỏi hắn ra khỏi trung tâm khi nào. Né tránh chuyện hổ thẹn của nàng.
“Khi nào có dịp, anh nói em biết chi tiết” Khải cười cười “Đại khái thì anh cũng ổn, hiện làm nhân viên tiếp thị”
Nàng nhíu mi, còn đợi dịp, nàng không hy vọng tiếp tục qua lại thân thiết với hắn. Sợ là dịp kia cuối cùng sẽ không có. “Vậy sao. Đúng rồi, anh…thường về đây lắm không?” nàng căn bản là muốn hỏi hắn thế nào lại thân thiết với ba mẹ nàng như vậy. Họ đối với hắn còn hơn con trong nhà. Chỉ có người mù mới không nhận ra được ánh mắt hài lòng của ba mẹ nàng dành cho hắn. Mà hắn dường như cũng dành phần tình cảm tốt cho ba mẹ nàng. Nàng thực không yên tâm chuyện này. Vô tình đối với người vô tình thì dễ dàng, vô tình đối với người có tình thì khó khăn cực kì.
Cho nên mới nói, nàng hiện tại mấy phần thông cảm người nào đó dung túng người cũ. Nhắc mới nhớ, nàng vẫn chưa gọi cho người kia. Nhưng trong lòng lại dâng lên mấy phần oán khí, nàng không gọi thì không biết gọi cho nàng sao. Vừa mới thẳng thắn được với nhau nàng thật không muốn ngay lập tức xa cách, nhưng đã nói với người lớn là mẹ An nàng không thể không về. Nàng đăm đăm mắt nhìn điện thoại.
“Cũng thường xuyên. Lúc trước muốn rời khỏi chỗ này, giờ lại lưu luyến. Thường thì sau khi mất đi người ta mới thấy quý trọng, em nhỉ?” gương mặt Phương thất sắc, nàng biết hắn ám chỉ chuyện gì. Nàng né tránh, gật gật “Nhưng hiện tại không tính là trễ, anh còn trẻ, khi nào thích thì về đây, đường xá đi lại lúc này cũng dễ dàng hơn trước nhiều”
“Phải rồi. Ừm, em cho anh số…được không?” hắn thấy nàng nhìn điện thoại, mới nhớ ra nàng đã không còn xài số điện thoại cũ. Cũng đúng, nàng đã xuất ngoại một thời gian, mà nếu không có xuất ngoại, nàng thay đổi công việc, chắc chắn không thể nào xài số cũ được nữa.
Phương ngập ngừng, gượng cười. Không cho thì không được lịch sự cho lắm, nhưng là nàng không muốn.
“À, nếu không tiện thì không sao” Khải giấu đi vẻ thất vọng.
“Không, không có gì không tiện. Em chỉ mới xài không lâu, còn chưa nhớ số. Anh đọc số của anh đi, em gọi qua” nàng nén tiếng thở dài, nàng chính là người dễ dàng mềm lòng.
Khải cười tươi, nhanh chóng đọc ra dãy mười số. Tiếng chuông điện thoại hắn nhanh chóng reo lên. “Nhận được rồi. Cảm ơn em. Anh còn một yêu cầu, có lẽ hơi quá đáng với em” hắn chính xác là được một tấc lại lấn một tấc.
“Hửm?” biết quá đáng thì đừng nói, nàng thực muốn nói ra thành lời
“Khi nào về lại thành phố, có thời gian mình gặp nhau được không?”
“Như anh nói, có thời gian thì được” nàng chắc chắn có thời gian, nhưng hẳn là sẽ không dành cho hắn được. Gặp gỡ hắn lần này đã ngoài dự đoán rồi, còn không muốn có thêm những chuyện ngạc nhiên đến kinh hoàng khác nữa.
Khải không phải người khờ, biết được Phương chỉ đang khéo léo lãng tránh hắn. Nhưng hắn chắc chắn, miễn nàng không lần nữa xuất ngoại, hắn với nàng còn duyên gặp nhau. Biết đâu chừng, còn một cái duyên khác.
“Mẹ” người nào đó bên đầu bên kia điện thoại, mấy phần giận dỗi mẹ mình. Rõ ràng yêu cầu của nàng chính đáng nha, nàng cũng chỉ muốn lấy số điện thoại của người yêu mình. Kết quả mẹ nàng không tiếc lời trêu chọc. Vòng vo hồi lâu vẫn không cho nàng. “Không cho con trực tiếp bay về”
“Oa, con gái, con đổi tính” trước đó con gái âm âm lạnh lạnh, chứ không biết uy hiếp nàng.
“…” dường như có đổi thật.
“Con đang có việc cần mẹ chứ không phải ngược lại nha con gái” tâm trạng Linh gần đây trở nên thoải mái, Linh không ngại mà đi đùa với con gái mình “Mà mẹ thấy lạ, không phải con đắc tội gì với bạn nhỏ của con chứ, sao mà đổi số điện thoại nhưng bạn nhỏ của con lại không cho con biết vậy. Hay là…hay là nó cố tình trốn tránh con, không muốn con tìm thấy”
Hôm nay Linh đến công ty sớm hơn thường ngày, hiện tại bảy giờ nhưng đã ngồi ở văn phòng. Đang định dẫn theo Phương đến giới thiệu với nhân viên thì điện thoại An gọi đến. Nghe được lời của con gái Linh nán lại, nán lại một lúc chính là gần mười phút giằng co. Nhưng Linh vẫn chưa toại nguyện cho con gái. Mà bên cạnh một người đang hơi liếc rồi làm lơ Linh, còn một người mặt thoáng trắng thoáng hồng trông đến buồn cười.
My vỗ vỗ tay Phương “Con đừng ngạc nhiên, tập quen như cô là tốt rồi” My chính là nói cách nói chuyện của Linh với con gái. Tính tình không lớn không nhỏ.
Phương nhăn mặt, muốn gật đầu lại không thể gật. Nghe lời mẹ An nói, nàng đoán được đầu bên kia là An. Nàng quên mất mình thay số, hôm trước còn trách người kia không gọi cho nàng. Hiện tại tốt rồi, cả nàng lẫn An đều bị mẹ An một lời trêu chọc.
“Với lại nha, để mẹ phải hỏi nó, gì chứ muốn cho số người ta cho con vẫn phải hỏi ý kiến chủ nhân chứ. Cho dù mẹ là sếp thì công ra công tư ra tư. Mẹ không lạm quyền.”
An thở dài, xuống giọng “Mẹ, mẹ muốn con phải thế nào?” hiện tại ngoài mẹ nàng, nàng không tìm được cách khác. Dù muốn dù không thì nàng phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.
“Ồ” Linh cong môi cười, hai mắt cũng sắp híp lại “Thực ra thì… bạn nhỏ của con đang ở đây, nể tình con nhẹ giọng xuống nước, mẹ chuyển máy cho bạn nhỏ của con” Linh nhanh chóng đưa máy sang cho Phương, cho nên không nghe giọng nhẹ kia đã trở thành giọng trách cứ
“Mẹ, em ấy vừa về đã bị mẹ lôi kéo đến làm việc, không phải là quá mức bóc lột sức lao động đi” mấy lời này rơi hẳn vào trong tai Phương
“Khụ…” Phương mặt đỏ đến mang tai, nhưng trong lòng là ngọt ngào
“A… là em?”
“Là em…” Phương nhẹ giọng, trò chuyện với An. Mất thêm vài phút nữa Linh và Phương mới có thể rời khỏi phòng làm việc, đi đến phòng hội nghị để Phương làm quen với đồng nghiệp và công việc của mình. Phòng mà Phương sắp làm việc gồm hai bộ phận là thiết kế và bán hàng. Tuy cùng một khối nhưng lại tách ra hai khu. Phương được an bày vào bộ phận thiết kế. Cũng chính vì sự thay đổi nhân sự mới này mà hai bộ phận kia hôm nay có dịp họp mặt. Không khí trong phòng họp có mấy phần ồn ào.
Những nhân viên trong đó đang chụm đầu bàn luận, nghe nói buổi họp này sẽ có một thông báo thay đổi nhân sự, sẽ quyết định trưởng phòng chính thức, thay vì là quyền trưởng phòng trong suốt thời gian gần đây. Có người đoán người mới đến sẽ trực tiếp ngồi vào vị trí trưởng phòng đó. Có người lại nịnh nọt nói chị quyền trưởng phòng hiện tại sẽ chính thức được cất nhắc.
“Nghe nói người mới là một cô gái trẻ, tuổi còn chưa tới hai lăm, nhưng được cái là đi cửa sau, có quan hệ với giám đốc, nên chức trưởng phòng kia rơi vào tay người mới là chắc chắn không sai rồi” một người lên tiếng, hơi thở dài, tiếc nuối, ghen tỵ, người này bên bộ phận trưng bày và bán hàng, mối quan hệ với quyền trưởng phòng không mấy thân thiết, nên liền không nịnh nọt, nhưng lời nói cũng không có ý ủng hộ người mới.
“Vậy hả? rốt cuộc là quan hệ gì mà được ưu ái dữ vậy ha, bà biết không?” một người khác cùng bộ phận nghe được, cảm thấy tò mò.
“Chắc bà con họ hàng gì đó với giám đốc. Cũng có khi…” đôi mắt hiện lên vài tia khinh thường. Trong công ty này ai lại không biết giám đốc là đồng tính. Ai biết được cô gái kia có phải là tình nhân nhỏ của giám đốc không. Loại khả năng này tuy nói là hiếm nhưng không phải không xảy ra.
“Con riêng hả?” một người khác vọt miệng, những người xung quanh xám mặt, có người bật cười. Người này không khỏi đần độn đi.
“Chậm tiêu vừa thôi cô. Ý tôi là tình nhân”
Cả phòng lúc này mới bật cười. Có người còn nhiệt tình giơ ngón tay cái lên tán thưởng người vừa nói nói hợp ý mình.
Một người khác, phái quyền trưởng phòng lên tiếng “Nói nhảm cái gì vậy. Chức trưởng phòng lần này sao lại thoát khỏi tay chị Hoa được. Người mới kia có quan hệ gì với giám đốc thì giám đốc cũng phải công bằng chứ, chị Hoa có thành tích tốt như vậy, sao có thể để người khác làm trưởng phòng được”
“Nói cũng đúng.” Một người gật gù
“Chưa chắc đâu, xã hội giờ muốn tìm công bằng thì có uống thuốc ngủ rồi nằm mơ cũng chưa chắc thấy”
Không khí cứ như vậy mà nhốn nháo ồn ào. Lại không biết hai nhân vật trong câu chuyện họ nhắc đến đang đứng bên ngoài, nghe được hết thảy. Theo thông báo của Linh thì tám giờ rưỡi mới bắt đầu, hiện tại chỉ mới tám giờ, nên không ai nghĩ người mới đến, mà Linh cũng đích thân đến.
“Chính vì vậy mà cô mới lo lắng, những người này tám tiếng đi làm thì phải mất ít nhất hai tiếng lo chuyện riêng hoặc nói xấu người khác. Cực chẳng đã mới phải thuê họ.” Linh lắc đầu ngán ngẩm, bộ phận mới mà Linh đặt tâm huyết, những tưởng sẽ có thể phát triển tốt, biến nó dần thành đầu kéo cho công ty, kết quả từ khâu tuyển người không được như ý, dẫn đến bộ phận cứ lẹt đẹt mà bước.
Phương cười nhăn nhó “Nhưng là họ không phải đã quá đáng rồi sao” nàng nghe được người nào đó trong phòng nói tới mối quan hệ giữa nàng với Linh, mồ hôi cũng đổ ra. Trí tưởng tượng của mấy người này quả thật là phi thường.
Linh gật gù “Đúng thật quá đáng, nó khiến con tức giận?”
Nàng nếu vì mấy lời đồn vô căn cứ mà tức giận thì thật uổng cho việc nàng theo chân mẹ Kate học tập. Nàng lắc đầu “Con chỉ không vui.”
“Tốt” Linh vỗ vai “Bên trong bớt ồn rồi, chúng ta vào thôi” Linh cong môi, nụ cười mang theo ẩn ý
Thư kí đứng sau lưng Phương và Linh nãy giờ thầm cầu nguyện cho những người bên trong. Không rõ đầu óc họ chứa điều gì lại dám nói xấu sếp trong chính công ty. Mà xui xẻo cho họ là tất cả những gì họ nói sếp đều nghe được.
Cửa phòng sực mở, tiếng ồn trong phòng im bặt. Ánh mắt của những người trong đó đổ dồn hướng ba người bước vào. Trước tiên là rơi vào Linh. Trực tiếp bỏ qua cô thư kí đi theo. Hoàn toàn dừng lại trên người Phương.
Người mới quả nhiên là cô gái trẻ, một thân trang phục công sở được cắt may khéo léo, ôm lấy dáng người câu hồn, đôi chân thon dẫm lên trên gót giày 10cm, tóc uốn lọn tùy ý thả xuống hai bờ vai. Nhưng tuyệt đối không che khuất khuôn mặt tinh xảo. Đôi môi hồng nhạt cong cong, nhìn sơ qua tưởng chừng như thân thiệt, nhưng xung quanh lại toát lên một luồng khí lạnh.
Linh hướng mắt về phía một nữ nhân viên, trên ngực mang bảng tên tên Hoa “Đến đủ cả chứ?”
Hoa đứng dậy quét mắt nhìn, chính xác là điểm danh “Dạ còn ba người nữa chưa đến”
Linh gật gù, chỉ tay xuống một ghế trống “Con ngồi tạm ở đó đi” chính mình cũng ngồi xuống. Xem ra dự định ban đầu của Linh phải thay đổi. Nếu mọi người đã đồn đoán như vậy, trực tiếp cho cô gái nhỏ kia ngồi vào chức trưởng phòng để “thuận lòng dân” vậy.
Thực ra thì Linh không phải ác cảm với những người nhiều lời kia, mà Linh không hài lòng việc nữ nhân viên hiện đang là quyền trưởng phòng tên Hoa rõ ràng có mặt lại không có bất kì hành động gì ngăn chặn những lời đồn đoán lung tung của cấp dưới mình. Quản lý như vậy, Linh không cần.
Đợi hơn mười phút sau, những người vắng mặt lần lượt đến đủ. Linh bắt đầu chủ trì cuộc họp. Nói vài câu mở lời, liên quan tới quá trình thành lập, hoạt động, thành tích trong thời gian qua…của bộ phận mới này, sau mới đi vào vấn đề chính
“Như mọi người đã đoán trước” Linh nhấn mạnh lời này “Triệu tập cuộc họp lần này là có quyết định nhân sự quan trọng trong bộ phận”
Vài người vừa nãy nhiệt tình ồn ào, nghe lời của Linh cùng ánh mắt lạnh lùng quét qua một vòng, liền cảm thấy run run. Đồng loạt nghĩ, không phải giám đốc đã nghe được chuyện gì đó chứ.
Linh hướng mắt tới Phương “Giới thiệu với mọi người, đây là Phương, đồng nghiệp mới của các bạn, nhất là bộ phận thiết kế vì bạn ấy sẽ thường xuyên tiếp xúc với các bạn hơn, bạn ấy trước đây cũng là nhân viên ở công ty, vừa trở về sau thời gian tập huấn ở nước ngoài, công việc bạn ấy làm chính là thiết kế. Nhưng…” Mắt Linh nhìn sang hướng nhân viên tên Hoa “Đồng thời, chức trưởng phòng từ lâu bỏ trống, bạn ấy cũng sẽ đảm trách. Được rồi, tôi có chút việc phải đi trước. Những thứ còn lại của cuộc họp sẽ giao lại cho thư kí tôi nói với mọi người, và Phương, cũng đứng lên tự nhiên mà giới thiệu, trao đổi, giao lưu với mọi người đi. Xong việc thì đến văn phòng gặp…mẹ”
Linh nói xong liền bước trở ra. Bỏ lại hàng chục con mắt sửng sờ cùng ngạc nhiên. Lời của Linh hoàn toàn kích thích Phương, nàng không trở tay kịp. Cái gì là trưởng phòng, nàng nhận không nổi, nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì âm cuối cùng trước khi Linh rời khỏi để lại càng làm nàng choáng váng. Mà nhiều hơn là xúc động. Mẹ An rõ ràng là đang bảo vệ nàng, cũng thừa nhận nàng. Nhưng nhanh chóng nhận ra mọi người đưa mắt nhìn nàng, nàng lấy lại tinh thần. Nếu mẹ An đã giao phó, nàng sẽ không phụ lòng bà.
|