Tình Nghịch
|
|
|
63. Tiếp xong vị khách kia, tuy nói hợp đồng kí xong nhưng đồng thời bản thân Phương cũng uống không ít. Nàng đợi tiễn vị khách kia ra khỏi cửa thì nhanh chóng chạy vọt vào phòng vệ sinh nôn thốc tháo. Có nhiều chuyện tập lâu dần sẽ thành thói quen dung nhập vào bản thân, có thứ lại không thể. Ví như chuyện uống rượu này với nàng, càng nhiều càng khiến bản thân nảy sinh kháng cự. Dạ dày gần đây cũng bắt đầu nổi dậy. Hất nước lạnh để nhằm đánh tỉnh chính mình. Nàng lúc này thầm oán, ngay cả một trợ lý theo nàng cũng không có. Lúc này muốn trở về ngay là hoàn toàn không được. Đứng trong phòng vệ sinh một lúc Phương mới trở ra. Không tính là oan gia, nhưng cũng có thể gặp nhau trong ngõ hẹp. Vừa ra khỏi phòng vệ sinh không lâu thì gặp phải người đàn ông hôm trước đụng độ tại quầy bán hàng. Nàng cúi mặt né tránh, chân bước cũng nhanh hơn nhưng không may mắn, người đàn ông kia níu nàng lại. “Lại gặp em. Vị khách nào hôm nay vinh hạnh được em tiếp đây” hắn hôm nay vốn là đưa cô bạn gái đi ăn, ngồi ăn không lâu thì nảy sinh tranh cãi, cũng không phải chủ đề gì xa lạ. Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vây quanh tính lăng nhăng của hắn. Bực dọc không muốn ồn ào giữa chốn đông người, hắn lấy cớ đi vào toilet muốn tự làm mình bình tĩnh. Không ngờ vừa lúc gặp được Phương. Tâm trạng có phần khá hơn. Còn nhìn thấy Phương một bộ xinh đẹp, hai má vì uống rượu trở nên hồng hồng chọc trong lòng hắn nhộn nhạo. “Mời anh buông tay” “Nha, trả lời anh đi anh buông tay” Phương im lặng gỡ tay hắn, đáng tiếc hắn dùng mười phần lực, nàng chỉ đành nhăn nhó lặp lại lần nữa “Buông tay” Gương mặt Phương tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu xuất ra trên trán. Dạ dày truyền đến cơn đau. Đầu cũng nhức vì mấy ly rượu mạnh. Nàng hoàn toàn không muốn giằng co với gã đàn ông này. Chân giẫm trên giày cao gót giơ lên đạp mạnh xuống chân của gã kia. Cảm nhận được tay buông lỏng nàng nhanh chóng thoát khỏi, bước nhanh ra ngoài. “Phương” Khải giữ Phương lại khi Phương đi vội vã đi nhanh, đến mức va phải hắn cũng không biết. Tay chạm phải da thịt của Phương, cảm giác lạnh lẽo truyền đến làm Khải nhíu mày. Phương giằng tay khỏi Khải, không muốn tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. “Em có việc phải về. Khi khác nói chuyện sau” Khải không định đuổi theo, hôm nay hắn có hẹn với vài người bạn ở đây, chỉ là nhìn đến dáng vẻ không bình thường của Phương, hắn không yên lòng. “Mấy cậu ăn trước đi, tôi có chút việc….vậy đi nha….” Khải nói nhanh điện thoại với một người bạn rồi đuổi theo Phương. Ra đến bên ngoài nhà hàng, hắn ngó nghiêng nhìn, liền thấy Phương đang ngồi xổm xuống một góc gần đó. “Em sao vậy?” Phương hiện tại không chút khí lực trả lời Khải. Trước mắt trở nên tối sầm. Nàng đợi không được An đến, liền ngất đi. Khải bị Phương dọa đến choáng váng, tay chân trở nên luống cuống. Hai người phụ nữ trung niên đi ngang qua, thấy Khải lóng ngóng liền tốt bụng mở miệng đánh tỉnh. “Còn không nhanh gọi xe đưa bạn gái đi cấp cứu, đứng chần chừ đó làm gì” Có những chuyện vừa khớp đến mức An ngồi trên xe Đức vừa đến nhà hàng thì taxi đưa Khải và Phương cũng vừa đi. Sau khi xong cuộc hẹn với Tuyết, An trở về nhà, đầu óc còn miên man suy nghĩ thì gặp phải cặp đôi oan gia nài nỉ muốn nàng đi theo họ. Kate muốn đi chơi lại không muốn đi riêng với Đức. An miễn cưỡng đi theo. Phương gọi cho nàng vừa lúc nàng đang ở phụ cận. Nàng nói Đức đưa mình qua tiếp Phương, đáng tiếc nàng chậm một bước. Nàng vào bên trong tìm khắp, cũng hỏi phục vụ nhưng không thấy bóng dáng Phương đâu. Cũng lấy điện thoại ra gọi vài lần nhưng không được. Nản lòng thoái chí bước trở ra, điện thoại lại nhận được cuộc gọi. Đôi mày hơi nhíu lại khi màn hình hiện lên là tên Phương, bên kia lại truyền đến một giọng nam. “Đến bệnh viện C” Đức bị dọa bởi tiếng đóng cửa xe của An, sau còn bị dọa hơn “Làm gì?” “Phương ở bệnh viện” “Còn Kate?” Đức vẫn chưa quên cô bạn nhỏ kia còn đang ở một quán café gần đó. An xuống xe, vòng ngược sang cửa tài xế chỉ chỉ cho Đức xuống xe. Đức đủ hiểu hàm ý của An, anh thở dài. Kế hoạch đi chơi tối nay coi như xong, không những thế chút nữa còn phải bắt taxi đi về. An đến bệnh viện thì Phương đã được đưa đến phòng bệnh, tay ghim ống truyền nước biển. Bên cạnh là Khải đang ngồi. Trực giác là thứ tưởng như mơ hồ, lại có độ chính xác không nhỏ. An vào đến trong phòng. Ánh mắt trước tiên rơi trên người Phương còn mê man, sau mới dời sang Khải. Trực giác khiến nàng cho dù người này giúp đưa Phương vào bệnh viện cũng không khỏi có địch ý với hắn. “Xin chào, cậu là người vừa nãy gọi điện thoại, cũng là người đưa Phương vào đây?” Khải đón ánh mắt lạnh lùng mang theo địch ý của An, dù trên môi cô gái kia đang mỉm cười với hắn. Khải gật đầu. Hắn nguyên bản muốn ở lại nhưng nghĩ thân phận không phù hợp, còn có khác biệt nam nữ, cuối cùng gọi lại cho An. Hiện tại… “Đúng vậy, là tôi, chị là bạn cô ấy?” An gật đầu, không muốn giải thích nhiều. “Vậy nếu chị đã đến, tôi…xin phép về trước.” Khải định rời khỏi, lại nhớ đến “Bác sĩ nói cô ấy dạ dày trống không lại uống nhiều rượu, nhất thời ngộ độc rượu kèm theo cơ thể vốn suy nhược” “Cảm ơn” An nghe được quan tâm từ người kia dành cho Phương, trong lòng thu liễm địch ý. “Không có gì” Khải nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt lưu luyến nhìn Phương một lúc rồi trở về. Hắn nói cho An cũng chỉ muốn An quan tâm, chăm sóc cho Phương mà không có ý muốn nhận lời cảm ơn vô vị kia. Nhất là từ một người không mấy thiện cảm với hắn. Sâu xa hơn xem như là tình địch với hắn. “Tỉnh rồi” An thấy Phương hí mắt sau khi cửa phòng đóng lại. Nàng nhìn ra Phương cố ý muốn tránh Khải. Cho nên liền giả vờ hôn mê. “Bị chị nhìn ra” nàng cười, sau lại chột dạ, nụ cười cứng lại. “Đừng có bày ra bộ mặt vô tội kia. Em nói thử tôi nghe ai ép buộc không cho em nghỉ ngơi đủ buổi? Ai ép buộc em không ăn mà uống rượu? Ai ép buộc em dạ dày không tốt cũng không được đi bệnh viện khám?” “…” “Khờ quá” An một tay nắm tay Phương, một tay đưa lên gõ trán “Muốn làm nhân viên tốt cũng phải còn mạng mới làm được chứ” “Không mắng nữa sao?” “Không. Đợi em khỏe đã” “Ồ” “Oan lắm sao? Oan là tôi nè, về đây là muốn vui vẻ thoải mái, không có muốn ngồi cạnh người bệnh trong bệnh viện thế này đâu” người nào đó cụp mi với nàng, người khác nhìn vào còn không nghĩ nàng ức hiếp người nào đó sao. “Em ở đây một mình cũng không sao mà. Chị về nhà với cô đi. Tối nay lại không về, em mà là cô chắc chắn tống chị đi luôn” An sao không biết chuyện này. Nhưng cân nặng nhẹ, dễ dàng biết hiện tại việc nào nặng hay nhẹ. Hơn nữa, bồi bên cạnh mẹ nàng còn dài. Trước đành có lỗi. Nàng nhìn Phương, nhớ đến vừa nãy “Ai đưa em đến đây biết không?” “Chị…gặp anh ta sao?” An gật đầu khẳng định. “Một người bạn, tên Khải, tình cờ gặp được anh ấy trong nhà hàng. Đến khi ra ngoài, gọi cho chị xong liền đau bụng, ngồi xuống, ngất đi, anh ta cũng đi về thì phải, trông thấy mới đưa em đến đây.” “Người bạn này thực có lòng” An không khỏi suy nghĩ. Nàng gặp người mà Tuyết đưa đến. Nói với nàng chung quy của vụ cướp kia không nhằm tới cướp tài sản mà nhắm tới một người trong đoàn. Đoàn bác sĩ đi hôm đó có ba nữ một nam, hai chị đồng nghiệp kia của nàng không bị nặng, nàng thì chấn thương cột sống, còn đồng nghiệp nam kia không may, đã mất. Nàng mơ hồ, rõ ràng nàng cùng những đồng nghiệp của nàng đều là những người hiền, hẳn không gây thù chuốc oán tới mức có người phải dùng vũ lực như vậy. Người kia rời khỏi, Tuyết mới thở dài nói với nàng, Tuyết vốn nghi ngờ người mà bọn người kia nhắm đến là nàng. Bởi những tay đó đều là quen biết với Khải, mà Khải, không ai khác chính là…người yêu cũ của Phương. Thấy An ngồi thất thần, Phương đưa tay lay. “Chị” “Hữ?” “Mệt thì về đi. Em thực sự không sao” “À…ừm…em nói người đưa em vào đây là bạn cũ của em tên Khải?” Phương gật đầu, nàng nói rõ mà, hay An đã biết chuyện gì “Có gì sao chị?” “Không. Có dịp nói cậu ấy, tôi mời cậu ấy bữa cơm, cảm ơn chuyện hôm nay” Phương nhẹ cười. Dường như mốt trong năm nay là cảm ơn thì mời ăn cơm. Hôm trước đưa Khải về xong Khải cũng có ý mời nàng, hiện tại Khải đưa nàng đến bệnh viện An lại muốn mời Khải. Nếu bù trừ, nhìn ra nàng với Khải không ai nợ ai. Nhưng buộc có người mời, liền “Tình cờ gặp anh ta thôi, không thân lắm, không cần thiết đâu. Hơn nữa em nghĩ anh ta cũng không để tâm. Muốn ăn cơm em theo chị ăn là được rồi” “Nghĩ hay lắm. Này, có muốn ăn gì không?” Phương còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng sực mở, người bước vào không chỉ một người. An nhìn đoàn người kia mà trố mắt. Có cần kinh động đến như vậy không. May mắn cô gái nhỏ của nàng không phải người yếu tim, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa chạy. “Mẹ” “Hừ” Linh liếc mắt nhìn con gái. Hôm qua vừa về, ăn được cơm tối mà không nhìn thấy được mặt. My còn tốt hơn, nhìn cũng không nhìn đến An. “Hiện tại thế nào?” My hỏi Phương một bộ hiền từ. Phương nhăn nhó, áy náy “Con không sao” ánh mắt trách móc chuyển sang An. An nhún vai vô tội. Cũng không phải nàng nói cho mọi người, Phương không cần trách nàng vô lý. “Toàn bộ là do em, ép con bé làm việc, không thì cũng không tới mức này” My nói thấu tai người bạn già của mình. Cũng không phải là cố ý, chỉ bởi nhìn thấy Phương, xót trong lòng không biết trách ai. “Ách, cô…” Phương cũng không nghĩ My lại như vậy “Thực sự không sao. Hơn nữa không phải bởi công việc.” Ở một nơi khác… Mẹ Phương sáng nay đi chợ về, gặp một chuyện khiến trong người bực dọc. Đến tận tối nằm trên giường vẫn không yên. “Bà làm gì mà không chịu ngủ đi” ba Phương cũng bị vợ ông trở mình liên tục chọc cho không ngủ được. “Ông này” “Hữ? Chuyện gì?” “Lúc sáng tôi đi chợ, trên đường về đụng mặt một kẻ điên” bà nói mà gương mặt vẫn khó chịu. Trong lòng cũng thấp thỏm. Bà mặc dù phủ nhận, nhưng có vài phần nghi hoặc. “Nó làm gì bà à, sao bà biết nó điên? Mà xóm mình đâu ra người điên đây” Mẹ Phương thở dài “Thằng đó nó nói với tôi một chuyện. Chắc chắn nó điên mới nói như thế.” “Chuyện gì? Chuyện gì bà nói thẳng ra luôn, còn úp úp mở mở” “Thì…thì… nó hỏi tôi phải mẹ Phương không. Lại hỏi còn có tâm trạng đi chợ hả. Không lo cho con Phương à. Tôi mới hỏi nó nó quen với con Phương sao. Con Phương có chuyện gì mà lo. Nó mới cười giễu, nói con Phương nhà mình trên đó bị dụ dỗ, giờ là ô môi gì đó.” bà ngưng lại “Tôi nghĩ con Phương nhà mình không có như vậy, nó ngoan ngoãn, lại có người yêu là thằng Khải rồi. Bị dụ dỗ gì chứ. Nên nghĩ thằng đó nó khùng điên, nói bậy. Nhưng là… bên xóm bên, con Nga con thím 6 cũng bị ô môi đó, rồi rước bệnh hoạn vào người, chết trẻ. Nhớ tới tôi thấy lo lắng quá” Ba Phương trầm ngâm không nói. Ông cũng không tin nhưng khi không ai ác mồm đặt điều như vậy. Gương mặt nhăn nheo lại như thêm nếp nhăn. “Ông, sao không nói gì hết. Ông thấy sao?” “Thằng đó nó nói nhảm mà bà tin làm gì, ngủ đi” ba Phương an ủi vợ, rồi hơi nghiêng người, quay lưng lại với bà, hai mắt nhắm lại, trong đầu tràn đầy nghĩ suy.
|
64. Hai mươi bốn năm chưa tính là một nửa cuộc đời, nên không thể hỏi Khải, điều gì khiến hắn cả đời này hối hận nhất, hắn sẽ không biết. Nhưng nếu hỏi hắn chuyện gì cho đến hiện tại khiến hắn nuối tiếc khôn nguôi, chính là việc đẩy Phương càng lúc càng xa hắn. Từ khi cả ba mẹ hắn qua đời, họ hàng lại ở xa, hắn liền xem Phương và gia đình Phương như những người thân của mình. Dự định chính là sau khi tốt nghiệp, hắn kết hôn với Phương, gia đình nhỏ của hắn cùng với gia đình hiện tại của Phương lập thành một gia đình lớn. Cuộc sống không cần quá sang giàu, chỉ cần đủ đầy tiếng cười mỗi ngày đã là thỏa mãn. Thế mà một người dường như là sinh mệnh của hắn, lại vì những ngu dốt khờ khạo của chính mình khiến người đó hiện tại gần hắn một lúc cũng không muốn, đúng, chính là một tay hắn gây nên. Cho nên hắn duy nhất làm được lúc này là yên lặng phía sau bảo hộ cho Phương. Chuộc lỗi? bù đắp? Không. Hắn không đáng, hắn chỉ làm vì đây là mục tiêu duy nhất để hắn làm lại cuộc đời. Hắn biết Phương hiện tại đang cùng An. Hắn cảm thấy lo lắng cho Phương, mối quan hệ kia nghịch luân, khoan nói đến tương lai sau này thế nào, chỉ nói tới cánh cửa của ba mẹ Phương, hắn đã nhìn ra muôn vàn khó khăn. Cho nên hắn lần trước, nửa vì tư tâm, nửa vì giúp nàng che giấu, đã không nói thật tình cảnh nàng với hắn. Nhưng vừa rồi, ba Phương gọi hắn hỏi chuyện tình cảm giữa nàng và hắn thế nào, hắn lập lờ nói dối bảo quan hệ giữa bọn hắn vẫn tốt. Ba Phương cúp máy xong, hắn hoang mang, cầm điện thoại lướt đến dãy số của Phương. Chần chừ nửa ngày, hắn mới gọi đi. “Chị?” Phương ngồi trong phòng làm việc, tay còn đang giữ chuột, mắt nhìn màn hình vi tính đang hiển thị phần mềm đồ họa. Tay kia cầm lấy điện thoại đưa lên tai nghe. “Tối nay có tiệc, em sớm một chút trở về. 7 giờ tôi đến đón em” An một bên nói điện thoại cùng Phương, một bên nhíu mi nhìn mấy cặp mắt đang nhìn nàng. Những người bạn thân biết nàng về nước, một buổi uống nước thế này liền không đủ, muốn có một buổi họp mặt khác trước khi nàng về lại bên kia. Đối mặt với nhiệt tình, lại đối mặt với ánh mắt nài nỉ của Đức, nàng nhận lời. Gọi cho Phương muốn Phương cùng theo. “Là tiệc gì chị? Có nghiêm túc lắm không?” “À không, những người bạn của tôi thôi. Mặc đơn giản được rồi, đừng mặc đẹp” “A…” Phương bật cười, có kiểu người yêu như thế này sao. “Em biết rồi” Điện thoại vừa cúp, môi còn đang cong lên thì cuộc gọi kế tiếp khiến nàng không vui. Nàng do dự, đây là cuộc gọi đầu tiên mà Khải gọi nàng từ khi nàng gặp lại hắn. Hắn không có ý dây dưa nàng dù hắn có nhiều cơ hội. Mà có lẽ hiện tại thực sự có việc quan trọng. “Alo” “….” “Chuyện quan trọng? Không nói qua điện thoại, cũng không để lúc khác được?” “….” Sắc mặt Phương thoáng chốc không tốt, điều nàng không dám chạm tới, hiện tại lại dần bước ra ánh sáng, nghe ra, có lẽ đã có vấn đề gì đó nếu không ba nàng cũng không vô duyên vô cớ gọi cho Khải để hỏi chuyện này. Mà ba nàng cư nhiên gọi cho Khải cũng không gọi cho nàng, đây lại là chuyện gì? Nàng vẫn sớm một chút cùng Khải thương lượng. Kết quả nàng gật đầu với Khải. Lại nghĩ đến tiệc gì đó An muốn nàng đi cũng chỉ đơn giản là giữa những người bạn, An sẽ thông cảm cho nàng. “Được rồi, vậy tối nay gặp, thời gian cùng địa điểm anh cứ nhắn tin qua là được. Em đang có việc” Nàng quay lại với công việc. Đến giờ trưa thì cấp gọi điện thoại cho An, cùng An ăn trưa, đồng thời nói với An nàng không đi cùng An được. Phương với Khải hẹn nhau ở một nhà hàng, Khải lịch sự giúp nàng kéo ghế, sau đó mới ngồi xuống chỗ của mình. “Em chọn món đi” Nàng vốn không có hứng nên tùy ý chọn một phần bít tết. Khải cũng nhanh chóng chọn xong phần ăn của mình. Trong lúc chờ đợi, nàng liền sốt ruột hỏi Khải. “Anh nghĩ ba em đã biết gì đó” Khải điềm đạm trả lời nàng. Vốn hắn không cần giải thích, hắn tin Phương sẽ có thừa thông minh để biết được điều này. “Nhưng anh không rõ bác biết cụ thể là chuyện gì? Từ đâu? Nên anh không thể nói cho bác yên lòng.” Phương im lặng suy nghĩ. Nàng nghi hoặc, nơi này chỉ có hắn biết gia đình nàng, hắn hiện tại phủ nhận nhưng cũng khiến nàng nghi hoặc. Khải cười khổ, ánh mắt Phương như muốn đo xem lời hắn bao nhiêu phần thật. Hắn không biện giải cho chính mình. Càng nhiều lời Phương càng nghi ngờ, vậy thì không cần lời nào. “Ba em còn nói gì nữa không?” “Ông nhắc đến ngày giỗ. Muốn chúng ta trở về” Khải nhấn mạnh chúng ta chứ không phải là nàng. Người phục vụ mang lên thức ăn, Phương trầm mặc ngồi ăn, cũng không nói tiếp. Khải nhìn nàng như thế thì không tiếp tục nhiều lời. Hắn như nàng, chăm chú giải quyết bữa tối. Ai biết được một màn này đã để cho Tuyết nhìn thấy. Tuyết cũng là một trong số những người bạn trong nhóm tối nay đi ăn cùng An. Ăn được gần nửa, Phương dừng lại, uống ngụm nước, lại lấy khăn lau đi miệng. “Chúng ta như vậy cũng không phải biện pháp tốt” nàng không thể luôn luôn núp dưới bóng mối quan hệ với hắn. Một ngày hai ngày còn được. Đến sau đó thì thế nào… Khải đưa mắt nhìn Phương, “Anh biết là tạm thời. Em nếu không muốn thì có thể phủ nhận. Anh sẽ tận lực giúp em, nói mọi thứ là do anh.” chỉ là hắn không biết sau đó ba mẹ Phương sẽ nghĩ gì, lại muốn đối với Phương như thế nào. “Sau đó em cứ trực tiếp đưa bạn trai của em về cho hai bác thấy mặt” Phương nghẹn giọng, nếu người nàng yêu là nam thì nàng đã sớm không cần diễn trò rồi. Khải cũng không có ý tứ muốn ăn tiếp, thấp giọng “Ý anh là thay vì là anh, em có thể tìm người khác. Em có chuyện khó xử, anh biết. Anh muốn giúp lại có lẽ càng khiến em không vui hơn. Nhưng…không cần anh nói có lẽ em cũng hiểu rõ tính tình hai bác. Em không có tự tin có thể khiến hai bác chấp nhận được, thì đừng manh động” “Anh nói anh không phải thám tử tư, cư nhiên chuyện gì cũng biết” Khải như thế khiến nàng thấy sợ, Khải như đã lấy lại thông minh của mình, đối với nàng dùng sự thông minh mà nói chuyện. Dùng sự thông minh mà tính toán. Dùng sự thông minh mà muốn từng bước đẩy nàng vào bẫy rập. “Anh nói anh vô tình biết, em tin không?” đối diện với người từng tin tưởng mình hiện tại chuyện gì cũng nghi ngờ mình, hỏi bao nhiêu chua xót, hắn nói không ra. Trả lời hắn chỉ là sự trầm mặc. “Em không tin cũng không sao. Em nếu có gì cần anh giúp cứ nói với anh. Xin lỗi, anh vào toilet một chút” Tuyết đến trễ, trong phòng karaoke bên trong mọi người nên đến đã đến đủ, nàng ngồi vào một chỗ trống, hướng xéo với An. Nàng chào mọi người, nhận lấy một ly rượu phạt. Nàng nhận ra cô gái có nét tây bên cạnh An đang chằm chằm nhìn nàng. Đôi mày cong cong khẽ nhíu, nàng không nhớ mình thân với cô bé đó tới mức chọc cô bé đó để ý nàng như vậy. Nàng cũng không tin mọi người đều như nàng, có tính thích người đồng tính. Mọi người có người ăn uống, có người ca hát. Nàng yên lặng ăn một ít món ăn nhẹ. Cô gái ngồi cạnh An lân la đến chỗ nàng. Trong phòng đèn không quá sáng, nhưng mùi hương khác biệt đột ngột xông đến mũi nàng khiến nàng đủ để nhận ra có người tiếp cận. “Chào chị” “Chào em” Tuyết nâng ly cạn với Kate. “Nghe nói chị là bạn thân của chị An?” Kate tìm cách bắt chuyện. Chuyến đi lần này cũng sắp kết thúc, nàng ban đầu không ôm nhiều hy vọng cho chuyện gặp Tuyết, hiện tại gặp Tuyết tốt lắm. Nếu nói Kate trong đồng phục y tá là một người cần mẫn, dịu dàng, thì Kate sau khi khoác lên mình y phục thường ngày liền biến thành một cô gái cứng đầu, bướng bỉnh. Luôn lúc nào cũng kiên quyết làm theo ý mình. Như chuyện chuyến đi lần này, lại như chuyện của Đức. Nàng biết Đức là người tốt, nàng cũng có hảo cảm với Đức. Nhưng nàng rạch ròi phân biệt được hảo cảm không thể thành nguyên nhân để nàng tiếp nhận Đức. Nàng có một mục tiêu khác để chinh phục. Không thành công cũng không sao, nhưng không thể không thử đi chinh phục. Hối tiếc vì chuyện đã làm sẽ không khiến nàng day dứt bằng hối tiếc vì đã không làm. Đôi môi đỏ của Tuyết hơi cong “An nói em biết sao, cô bé?” một người khi không lại cùng người xa lạ tiếp chuyện, chắc chắn không thể không có ý đồ. Mà nàng vốn cùng cô bé này không có nhiều điểm chung để ý đồ đó liên quan đến công việc hay gì khác. Ngoại trừ… Một cô gái dù mạnh dù yếu vẫn luôn có sự nhạy cảm cùng tinh tế để nhận ra người khác có ý với chính mình. Nàng nhấn mạnh cô bé để Kate biết nàng xem Kate như một đứa em nhỏ mà không phải một đối tượng. “Chị trước đây trong quân đội? Nhìn không giống nha” nàng bỏ qua lời kia của Tuyết, hai mắt sáng lên đánh giá Tuyết. Muốn vòng nào liền có vòng đó, một bộ dạng quyến rũ đầy nữ tính. Nàng thực nhìn không ra được người này từng mạnh mẽ như thế, cứng rắn như thế. “Chỗ nào không giống?” Tuyết bật cười. Cô gái nhỏ này ảnh hưởng bởi văn hóa phương tây, sẽ rất trực tiếp cùng thẳng thắn, không chút che đậy, dùng mắt đánh giá nàng. “Chỗ nào cũng không giống, ngoại trừ ánh mắt” Kate nghiền ngẫm gương mặt người trước mắt. Đôi mắt thực sự sắc bén, nàng có chút lo sợ không dám nhìn thẳng vào. Tuyết định nhấp chút rượu, lại nhớ ra, khẽ hướng ly cụng ly với Kate mới chậm rãi uống xuống. Ánh mắt nàng không nhìn Kate. Lơ đãng quét sang An. An vẫn bày ra bộ cười đối phó với mọi người, nàng có thể đọc hiểu được nụ cười kia không thật sự vui. Nàng muốn đến bên cạnh, cùng trò chuyện tâm sự. Nhưng cảm thấy An ngỏ lời để nàng đến bữa họp mặt tối nay đã là quá nhiều, nàng cuối cùng gác lại. Quay sang cô gái bên cạnh còn đang chờ câu trả lời của mình “Thực ra rất nhiều lúc trực giác cùng linh tính là không dùng được. Phải nhìn vào những gì xác thực. Có đôi khi những gì tận mắt chứng kiến còn chưa tin được nữa là. Tiếc là hôm nay đi chơi, càng không phải ở nhà tôi, nếu không tôi cho em nhìn qua một chút những thứ có thể chứng minh thân phận từng là một quân nhân của tôi” “Ha ha, không cần. Thực ra thì đây là một lời khen” Tuyết khá nghiêm túc khiến Kate ngượng ngập. “Tôi biết. Em là một cô bé nhạy cảm lắm, mà tôi thì có đặc điểm thường dọa những người nhạy cảm đến phát khóc” Tuyết nói xong đứng dậy hướng toilet đi đến. Cả một buổi tối An đều mệt nhọc ứng phó với mọi người. Vui thì có một chút, nhưng cảm giác trống vắng cùng thiếu thốn, khó chịu càng nhiều hơn. Rõ ràng Phương đã đáp ứng nàng, chỉ một lúc sau lại từ chối, nàng không ngại mất mặt, nàng chính là không vui chuyện Phương vì việc khác lại đi từ chối nàng. Trong khi nàng đã thăm dò thật kĩ, biết rõ Phương sẽ không có công việc quan trọng cần giải quyết gấp. Không phải việc công liền là việc riêng. Nhắc đến việc riêng, An trong lòng âm ỉ một ngọn lửa nghi ngờ. Không sai, nàng có mấy phần bị cuộc gặp lần trước với Tuyết tác động, nó nhen ngọn lửa kia trong nàng. Thế nhưng nghĩ lại, nàng từng nói việc gì cũng cần phải thẳng thắn. Hơn nữa nàng chỉ một phía nghe lời Tuyết mà chưa cùng Phương nói. Nếu việc vốn không chút liên quan đến người bạn gì đó của Phương hay có cùng người bạn gì đó có quan hệ thì cũng không nói lên được Phương sẽ biết hay gì khác. Nàng rõ ràng nên tin tưởng chứ không phải chỉ một chút tác động đã dao động lòng tin. Cho nên nàng cho dù là nhân vật chính của buổi họp mặt, cũng không chút ngượng ngùng viện cớ về trước. Nếu Phương không đi cùng nàng, để tối nay nàng chủ động cùng Phương vậy. Tối ngày mai nàng phải trở về bên kia. Thời gian để thẳng thắn thật sự không nhiều lắm. Nàng cho xe taxi dừng ở trước khu chung cư, đồng hồ lúc này vừa hơn mười giờ, nàng ngước nhìn lên hướng phòng của Phương. Cư nhiên không có ánh đèn. Nàng chần chừ, muốn bấm gọi cho Phương. Tay vừa dò được đến dãy số thì chiếc xe máy dừng lại gần đó khiến nàng sững sờ. Phương không cùng nàng là vì đi chung người đó. Ngọn lửa nhỏ kia mấy phần được thổi lên. “Cô à, xuống xe hay đi tiếp?” Nàng do dự bản thân có nên bước ra khỏi xe lúc này không. Mất vài giây lại nói “Chú đưa tôi đến…” nàng đọc địa chỉ nhà mình cho bác tài xế. Chiếc xe lướt qua chỗ xe máy đang đậu, khoảng cách vốn rất gần nên Phương có thể nhìn ra được ai đang ngồi trong xe. Phương gọi đến, nàng không tiếp. Nhắn tin hỏi nàng tại sao bỏ đi, nàng cũng chối từ, không trả lời. Phương rõ ràng biết tối mai nàng sẽ về lại bên kia, không cùng nàng đã đành, còn cố tình cùng người khác. Dù là lý do gì, nàng lúc này cũng khó tiếp nhận, trực tiếp tắt luôn điện thoại. Phương sốt ruột khi báo cho nàng là thanh âm auto lặp đi lặp lại bảo rằng thuê bao không liên lạc được. Nàng sợ An hiểu lầm, càng khó chịu khi An hiểu lầm. Chỉ có niềm tin mỏng manh mới chọc cho người ta dễ hiểu lầm lẫn nhau. Nàng quyết định không kiên trì vô ích nữa, cứ để sáng mai gặp trực tiếp An mà nói. Ai lại biết sau đó niềm tin mỏng manh kia biến hóa khôn lường.
|
65. Sáng sớm Phương đã có mặt trước cửa nhà An. Nàng bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của mẹ An, sau đó bà cười cười nói An vẫn còn chưa thức, tối qua dường như mất ngủ. Phương ngại ngùng nhưng nhanh chóng bước vào. Đây là lần thứ hai nàng vào căn phòng này. Còn nhớ lần đầu tiên nàng bước trở ra, trong lòng mang theo nhiều nghi ngờ, lần này, nàng chính là vì bị nghi ngờ nên mới vào phòng này. Điều hòa trong phòng bật nhỏ, Phương vừa bước vào đã cảm thấy cả người trở nên lành lạnh. Không rõ vì An quen rồi với thời tiết lạnh ở bên kia hay vốn quên bật lớn điều hòa. Trong lòng có hậm hực nhưng liền nhanh chân đi lại giường. Chỗ mà người nào đó còn đang vù vù ngủ. Vốn từ lúc cánh cửa sực mở, An mơ màng nghe thấy, những tưởng là mẹ nàng vào, đến khi mùi hương quen thuộc xông vào mũi, An đã biết người kia là ai. An còn chưa mở mắt, người đã dịch lại gần Phương đang ngồi trên giương, đầu cũng gác hẳn lên đùi của Phương. Hành động của An chọc Phương ngạc nhiên, nàng nhẹ cười, tay vuốt lên tóc An. Hiếm khi thấy bộ dáng này của An. Lại nhìn đến An nhíu mày, nàng mới lên tiếng “Đau đầu?” “Ừm, tối qua tắm trễ” Phương không hờn không giận dời tay sang xoa hai bên thái dương cho An. An mỉm cười thỏa mãn, được một lúc thì An giữ tay Phương lại, đầu cũng ngoan nằm xuống gối. Người dịch sang chừa một khoảng trống. “Em nằm xuống luôn đi, còn sớm lắm, tôi còn chưa muốn dậy” “Nha…” nàng không quên lí do sáng nay nàng đến đây gặp An “Mệt như vậy?” “Ừm” “Sao tối qua không vào nhà còn ngồi xe về? Tối qua uống rượu?” An mở mắt, nhanh tay kéo Phương nằm xuống, bản thân thì ôm lấy nàng, mặt cũng vùi vào cổ Phương. Da thịt Phương mát lạnh đối lập hoàn toàn với bản thân nãy giờ trong chăn ấm áp. An hít lấy vài hơi mới chậm rãi nói “Tôi còn không hỏi tới, em lại đề cập trước. Thái độ này là sao đây? Giải thích hay hỏi tội?” Cảm giác nhột nhạt làm Phương hơi rụt cổ. Cổ và tai vốn là hai nơi chọc nàng nhạy cảm, mà người nào đó lại đang cố tình trêu. “Nói chuyện, bình tĩnh mà nói chuyện, không hỏi tội cũng không giải thích” “Nha…” An sớm đã bị mê muội. Hiện tại thì chuyện tối qua liền được đặt sau mà không phải là ưu tiên số một. Phương thấy An không muốn nói, nàng chỉ còn cách ngoan ngoãn đợi An tỉnh dậy, mà lần thứ hai An chịu mở mắt tỉnh dậy, đã là hai tiếng sau đó. Đến lượt An đợi người nào đó tỉnh dậy. Nàng nhìn thời gian, chỉ mới hơn tám giờ. Trong khi nàng đã ngủ thêm một lúc nữa, cô gái nhỏ này đến nhà nàng thực sớm. Là trong lòng có tật nên chột dạ, hay là lo sợ nàng không vui nên sớm như vậy đã không nhịn được muốn cùng nàng nói. Có lẽ không cần nghĩ cũng biết được là vì điều gì. Tối qua nàng có không vui, có tức giận, có hờn ghen. Nhưng rõ ràng nàng chưa cho Phương cơ hội nói, lại đi mang theo oán khí rời khỏi. Nàng càng lớn tuổi lại càng trẻ con, hành động cũng thiếu lãnh tĩnh. Hơn nữa, nàng hôm nay phải đi, không muốn thời gian ngắn ngủi còn lại cũng biến thành không vui. “Dậy nha” tay An không an phận, cọ quậy quanh eo của Phương. Phương trừng mắt, mang theo tia dỗi hờn “Chị ngủ em để yên cho ngủ. Đến lượt em ngủ lại bị phá là sao” “Ngủ nhiều quá sẽ thành heo, đi không được rồi lăn, khổ lắm. Với lại không phải em có chuyện muốn nói sao. Nói xong sớm, thời gian còn lại còn có chuyện khác để làm” An ngủ đủ, tinh thần sảng khoái, tỉnh táo hẳn. Phương nhìn ra được, nàng cũng ngồi dậy. An nói đúng, nói xong sớm, thời gian còn lại để dành cho việc khác mà không phải là dành cho những khó chịu trong lòng. “Tối qua vì sao lại bỏ về?” nàng nghiêm túc nhìn An, tay giữ lấy mặt An để An trực tiếp đối diện với nàng, không muốn An trốn tránh nàng. Trả lời Phương là im lặng. “Tối qua vì sao lại tắt điện thoại” Trả lời Phương vẫn là im lặng. Phương thở dài, khó nhọc hỏi ra thành lời “Chị… nghi ngờ em?” “Không có” “Không có thì vì sao lại ngay cả nói cũng không dừng lại nói với em một câu. Cũng không cho cả một cơ hội để nói. Không phải nghi ngờ thì tính là gì?” “Em không cho phép tôi không vui khi thấy em ngồi sau xe người khác. Mà, người đó còn là bạn trai cũ của em? Không nghiêm trọng tới mức tin hay không tin, có nghi ngờ hay không nghi ngờ. Đơn giản là không thích nên không vui thôi” giọng An chậm rì rì “Tôi vốn không có rộng lượng như em tưởng” “Đơn giản như vậy?” Phương dò hỏi, trong mắt đã ngập tràn ý cười cùng nhu tình. An gật đầu, rồi không nhìn đến Phương, bản thân đi xuống giường, mở ra ngăn tủ ra tìm kiếm. Nhanh chóng đi lại chỗ Phương. Trên tay mang theo hai món đồ. “Em giữ này đi. Sau này đi làm hay muốn đi đâu thì lấy xe mà đi. Không được ngồi xe người ta nữa. Nếu đi đâu khuya quá thì nói trước với tôi. Có người đưa đón em. Còn không biết làm sao lại bướng bỉnh đến vậy, mẹ có cho tôi biết bà từng nói với em, còn em thì không nghe, từ chối, tình nguyện gọi xe đi làm cũng không chịu nhận. giờ thì cầm lấy” Phương hơi bỉu môi, nàng muốn từ chối cũng không được. Nhưng vẫn chưa nhận lấy. “Đừng giả vờ viện cớ chưa có giấy phép lái xe. Hừm, tôi nhớ không lầm mình đã thấy mẩu giấy đó của em” “Em cũng không nói mình không nhận cũng không nói mình sẽ viện cớ gì đó” vốn nàng chưa kịp nói đã bị chặn lấy, tốt nhất quên đi “Nhưng khoan đã… chị làm sao biết??” An lơ đi không muốn nói tới chuyện lần gặp Tuyết đã cho nàng biết, liền lập lờ “Chuyện nên biết thì sẽ biết” “Em không cố ý muốn giấu. Vì vốn em cùng Khải đã thật lâu không liên lạc hay gặp gỡ. Sau khi trở về, em về nhà gặp ba mẹ, mới gặp lại Khải. Khải vốn cùng quê với em, Khải thường về thăm ba mẹ em mà ba mẹ em cũng xem Khải như con, nên lần đó mới gặp Khải” nàng thành thật đem chuyện nói cho An biết. “Tối qua cũng vì ba em gọi cho Khải nên mới cùng đi ăn cơm với Khải” Đôi mắt trong veo của nàng nhìn thật sâu vào An “Khải sẽ không xen được vào giữa chúng ta. Mà nếu có người có thể chen được vào chuyện chúng ta thì đó cũng là phía chị, không phải em” An trầm ngâm. Nàng không biết tầng quan hệ này giữa Phương và Khải. Nếu chỉ là chuyện riêng giữa Phương và Khải thì nàng sẽ không cảm thấy có gì đáng ngại. Và theo đúng Phương nói, người đó không xen được vào chuyện của hai người các nàng. Mà cho dù có cố đưa chân, nàng cũng sẽ có cách để người kia không bước vào được. Thế nhưng tầng quan hệ này đánh sâu đến ba mẹ Phương. Nàng không cảm thấy tự tin. Không phải ai cũng như mẹ nàng, như những người lớn trong họ hàng của nàng. Dễ dàng chấp nhận mối quan hệ nữ cùng nữ. Giả như ba mẹ Phương không chấp nhnaj cho Phương cùng nàng, nàng khi đó nên thế nào. Hoặc tệ hơn là… An gượng cười, nàng hiện tại chưa thể đi sâu phá vỡ vấn đề này. Nàng vẫn đợi đến lúc bản thân mình trở về rồi mới đánh động tới “Ừm. Sẽ không có người thứ ba chen chân vào chúng ta được” nàng nói như cam kết, quả thật là như thế, sẽ không có người thứ ba, nhưng đấy là sau những sóng gió mà không phải hiện tại. Kate tỉnh dậy, bên người còn là một người khác đang say ngủ khiến nàng mỉm cười. Cánh tay trần còn phơi ra ngoài, nàng nắm lấy đưa vào trong chăn. Nàng chống một tay nâng cao đầu nhìn người trong lòng. Nhìn từ vầng trán trơn bóng đang bị che khuất bởi vài sợi tóc xõa xuống, nhìn xuống đôi mi cong cong nhẹ run. Nàng liền biết người này đã sớm tỉnh. Nhưng điều này không làm nàng dời mắt sang hướng khác, nàng vẫn tiếp tục quan sát Tuyết. Nàng nhìn đến sóng mũi thẳng, cánh mũi nhỏ phập phồng. Ánh mắt cuối cùng dời xuống đôi môi rồi dừng lại. Tuyết không nhịn được nữa. Chuyện tối qua vốn đã là một chuyện hoang đường. Hiện tại nàng muốn né tránh, trốn trại. Nhưng ánh mắt của Kate thực sự nóng bỏng nhưng chiếu lên người nàng lại khiến nàng nổi tầng tầng da gà. Nàng vươn tay che đi ánh mắt kia, đồng thời lên tiếng “Nhìn đủ chưa?” “Vẫn chưa” “Em tốt nhất quên đi chuyện tối qua, muốn nhớ thì xem như tình một đêm là đủ. Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi” như chứa đầy tình cảm mà nàng thật lòng thì không tin được. Tuyết buông tay ra, nhanh chân mất hút trong toilet, bỏ mặc Kate nằm lại đôi mắt vô thần. Giữa người với người có thể khác đến như vậy. Người cố tình day dưa. Người tuyệt tình dứt khoát. Nàng ngồi dậy, nhanh chóng mặc vào quần áo. Vơ lấy điện thoại, mở nguồn, gọi cho An nhờ An đến đón nàng. Nàng quên không ghi nhớ địa chỉ nhà An. Cũng không mang theo tiền. Tuyết tắm xong trở ra đã không thấy bóng dáng Kate đâu. Nghĩ Kate đã sớm rời khỏi, nàng liền thở phào. Đến khi mở cửa, lấy xe chuẩn bị đi đến công ty thì thấy Kate đang lửng thửng bước bộ trên đường. Cô bé này không biết bắt xe trở về hay sao. Nàng cho xe dừng tay, ấn kèn ra hiệu cho Kate. “Trở lại nhà An?” Kate khom người, xuyên qua cửa sổ của xe nhìn Tuyết ngồi bên trong. Nàng gật đầu. “Đi bộ?” “Không… Đã gọi cho An” “Khi nào An đến?” Tuyết thiếu kiên nhẫn “Lên xe đi. Gọi cho An nói An không cần đến” Kate do dự, sau mới mở cửa xe, ngồi vào ghế sau. Tuyết lúc này hoàn toàn bị chọc cho nổi lửa. Cho dù nàng có bảo người này tốt nhất quên đi nàng, cũng không cần phải tỏ thái độ như vậy. Nàng qua kính chiếu hậu, trừng mắt nhìn Kate. Kate lại một bộ không để ý. Mắt nhìn điện thoại đang kết nối. Nàng biết cảm giác một người bị phiền khi có người muốn day dưa là như thế nào. Nên nàng sẽ không đi làm cái đuôi bám theo người vốn đã tỏ rõ thái độ. Tốt nhất giữ khoảng cách. Dù thật sự sau đó nàng cùng Tuyết không có nhiều cơ hội gặp nhau. Khoảng cách không cần giữ cũng sẽ xa thật xa. Nói xong điện thoại với An, nàng cũng không nhìn về trước. Ánh mắt lơ đãng xuyên qua cửa sổ nhìn đến cảnh vật bên ngoài. Kate không nói, Tuyết hiển nhiên cũng sẽ không đi nói. Một đường yên lặng đến cửa nhà An. Xe dừng lại, Tuyết không có ý xuống xe. Nàng ở công ty còn có việc đang đợi nàng. Đến lúc này, Kate mới thu hồi đi vẻ lơ ngơ của mình. Trong lòng bối rối cùng quấn quýt không nói thành lời. “Đến nơi rồi” Tuyết nhắc nhở khi thấy Kate vẫn chưa mở cửa bước xuống xe. “Chị…chúng ta… thật sự không thể…là bạn sao?” Kate nhìn thấy ánh mắt Tuyết thông qua gương nhìn chính mình. “Hmm…thật ra thì ngày mai em đã về nước. Nên chúng ta có thể sẽ không có cơ hội gặp nhau. Em cũng không phiền đến cuộc sống của chị. Chỉ là… thật sự không thể không liên lạc gì sao? Đại loại như khi rảnh rỗi có thể cùng gọi điện nói chuyện phiếm gì đó. Hoặc nếu không gọi điện thì cũng có thể email…” Tuyết im lặng, gương mặt cũng lạnh lùng làm âm cuối của Kate nhỏ dần. Tuyết đưa tay ra sau khiến Kate khó hiểu. Nàng chỉ biết Tuyết im lặng, không nói gì sẽ đồng nghĩa với không chấp nhận lời đề nghị của nàng. Nàng đưa tay định mở cửa bước xuống, lại nghe tiếng lớn tiếng của Tuyết. “Đưa điện thoại” “Nha…” nàng ngồi lại, đưa điện thoại cho Tuyết. Tuyết bấm bấm gì đó rồi trả lại cho Kate. “Xuống xe” Tuyết không tin chính mình để cho đứa nhỏ ngốc nghếch kia ngồi lại thì bản thân có giữ được bình tĩnh mà không quát tháo lên không. Nàng không nhìn được vẻ mặt như chịu ấm ức, nói năng cũng không trọn vẹn thẳng thắn được một câu của người này. Nàng cũng không phải cọp dữ, cũng chưa từng làm chuyện gì ức hiếp gì người này. Làm sao lại có thái độ như thế. Còn chưa nói tối qua rốt cuộc ai đè ép ai.Kate đứng yên lặng nhìn Tuyết phóng xe đi nhanh. Nàng đánh rùng mình. Không biết nàng đã chọc giận gì cô gái kia. Nhìn đến khi xe thật sự mất hút Kate mới đi vào nhấn chuông cửa nhà An. Môi vẫn giữ độ cong khi thấy trong danh bạ có một dãy số mới, còn đầy đủ địa chỉ khác gồm email, mạng xã hội. Xem ra thì bị lớn tiếng vô cớ một chút đổi lại những thông tin này liền có lời.
|
66. Có phải bước khởi đầu không quanh minh liền bị phủ nhận mọi năng lực, khắp nơi bị chống đối. Đến lúc phải đem giao bản thảo bản vẽ cho khách hàng xem, Phương lại nhận được lời từ Hoa là vẫn chưa xong. Nàng muốn bình tĩnh không bực dọc cũng không được. Nhưng lại muốn phát bực cũng không có thời gian, hạn gặp đã vốn gấp lắm. “Chị có thể có trách nhiệm một chút được không. Rõ ràng hợp đồng này chị nhận giao cho chị phụ trách, đến hạn chót chị lại nói chưa xong?? Nếu khách hàng không chịu cho dời lại, tổn thất của công ty ai chịu?” “Tôi xin lỗi, chuyện lần này thực sự là vì lí do cá nhân của tôi mới không hoàn thành được. Tôi cũng nộp đơn xin từ chức lên trên. Phí bồi thường gì đó….” Hoa ngập ngừng, lời nói là xin lỗi nhưng trên gương mặt không có nét hối hận. Phương nhìn Hoa, cơn tức dồn ép lại phải dồn nén, đôi mắt cũng đỏ ngầu “Giám đốc nói chị làm việc rất tốt, là người có năng lực, tài năng. Chị trước đó cũng không phải người thiếu trách nhiệm như vậy.” Hoa cười nhạt, nàng nâng mắt muốn nhìn xem cô trưởng phòng trẻ này rốt cuộc muốn dùng lời gì khuyên chính mình. Chính mình rõ ràng đã gắn bó với bộ phận này ngay từ đầu, cố gắng nỗ lực, phấn đấu, kết quả lại không được bồi đáp xứng đáng. Khi không xuất hiện một con nhóc chen ngang giành vị trí nên là của nàng. Không cam tâm lâu dần thành bất mãn. “Chị rất không phục đúng không?” Phương bước ra khỏi ghế của mình, đi lại đứng trước mặt Hoa “Ngồi vào chiếc ghế đó chị cảm thấy bản thân sẽ tăng thêm phần quyền lực? Hay tiền bạc?” Nàng không cảm nhận được, chỉ thấy từ khi ngồi vào đó nàng tăng thêm phần trách nhiệm mà không phải hai thứ kia. Quyền lực nàng không có cũng không cần, nàng không được cấp dưới ủng hộ, chuyện gì cũng gần như chính bản thân nàng làm. Còn phải tranh thủ làm cho đến 200% hoàn hảo, nếu không muốn vô tình đi ngang qua phòng làm việc lại nghe được mấy lời xì xầm của cấp dưới về chính nàng. Có lẽ Hoa khác nàng, hoặc bất kì người nào đó cũng sẽ khác nàng. Khác từ cái nguyên nhân cơ bản khi vào công ty làm cho đến những nỗ lực trong công việc. Cho nên tâm lý đối với chiếc ghế kia không giống nàng. “Mặc kệ chị tin hay không, ngay từ đầu tôi không có ý muốn ngồi vào đây. Càng không có ý muốn tranh gì với chị. Chị ở trước mặt cấp dưới kết bè kéo phái, lôi kéo mọi người chống đối tôi, tôi đều biết nhưng không nói vì tôi hiểu khi không có một con nhóc là cấp trên của mình thì rất khó mà phục. Tôi thông cảm được điều này. Nên chưa từng lấy cương vị cấp trên ra ép buộc mọi người làm điều gì. Mong muốn chị ít nhất không vì khó chịu mà ảnh hưởng kết quả công việc. Nhưng cuối cùng, điều chị vi phạm, không phải là điều lệ công ty, hợp đồng công ty, mà chính là lương tâm, trách nhiệm công việc của chị.” Phương hấp hấp mũi, Hoa không cam lòng thì nàng cũng chịu uất ức không ít. Vô cớ bị mẹ An đẩy lên vị trí đầu sóng ngọn gió, có bao nhiêu vinh quang nàng không biết, nhưng mệt mỏi cùng áp lực đè ép nàng đến không ngừng. Nàng gần như không có được thời gian nghỉ ngơi đúng nghĩa. Đừng nói đến thời gian để làm việc riêng. Ngay cả một tuần An về vừa rồi, thời gian An bên cạnh nàng cũng dành bớt ra vừa làm việc vừa nói chuyện với An. Nàng nói như hết lời, kết quả Hoa vẫn không nói gì đáp lại “Hiện tại tôi nói gì sợ là chị cũng không nghe lọt tai. Tôi không biết chị có tài lực thế nào, nhưng muốn tự mình đi bồi thường hợp đồng lần này sợ không đơn giản như chị nghĩ. Công việc tôi thật sự còn rất nhiều nên không cách nào giúp chị làm chuyện này. Nên hy vọng trong hơn mười hai giờ đồng hồ kế tiếp này chị có thể hoàn thành bản thảo.” Hoa ra khỏi phòng, Phương mới ngồi xuống ghế sô pha ở đó mà không phải là chiếc ghế làm việc kia. Hai mắt chỉ vừa nhắm lại điện thoại lại vang lên. Nghe xong cuộc gọi, nàng mới nhìn thời gian, suýt nữa thì quên mất hôm nay đã hứa phải về nhà, nàng nhanh chóng ngồi lại bàn, làm nốt phần việc đang dở để còn đi kịp bắt chuyến xe cuối có thể trở về. Nàng do dự không muốn về ngay lúc này, nhưng còn nhớ chuyện lần trước Khải gặp và nói với nàng về cuộc gọi của ba. Phương vừa lo lắng công việc, vừa lo lắng việc riêng, bỗng chốc cảm thấy như khí lực bị rút hết. Phương nhăn nhó đứng ở bến xe, xe về thẳng đường nhà nàng mỗi ngày chỉ chạy đúng 3 chuyến, hiện tại chuyến xe cuối cùng không còn kịp, điện thoại đã có vài cuộc gọi nhỡ từ mẹ, nàng không bắt bởi không biết nghe máy rồi sẽ nói gì. “Hey, Phương” Ngọc đóng cửa xe, bước lại chỗ Phương đang đứng. Trên người còn đang mặc trang phục công sở như muốn nói bản thân chỉ vừa mới tan tầm. Phương nhìn nàng, nét mặt căng thẳng hơi giãn ra một chút nhưng cũng không quá thoải mái. “Chị đi đâu đây?” “Có việc đi ngang đây, còn em? Về nhà sao?” Phương không phủ nhận, đồng thời nàng cũng đang tìm cách, có lẽ tốt nhất chính là bắt một chuyến xe đến thị trấn sau đó lại đi xe máy trở về nhà. Nhìn bộ dạng chần chừ không giống như sẵn sàng trở về, Ngọc không có ý định về, lại lên tiếng. “Không có vé hay đang đợi ai?” “Em trễ xe, đợi chuyến xe khác” nàng cũng không nói cho Ngọc biết bản thân đã không kịp chuyến cuối cùng. Ngọc đưa tay bắt lấy túi xách của Phương, chân dài nhanh chóng bước đến xe mình, tay còn lại kéo lấy tay Phương “Lên xe đi chị đưa em về, giờ này em còn chưa lên xe là muốn đi xe đêm sao. Nguy hiểm lắm” Phương muốn từ chối nhưng lời Ngọc nói không phải không có lý, còn một lý do khác nữa là nàng nhìn thấy trên bàn tay đang nắm tay mình của Ngọc có điều chọc nàng tò mò. Chiếc nhẫn kim cương khiến nàng chói mắt. Nàng nghi hoặc, chiếc nhẫn kia là chính Ngọc mua hay của ai đó tặng. Nếu bản thân Ngọc mua, cô gái này không khỏi quá làm nổi đi, nhưng chuyện này vốn không giống như phong cách thường ngày của Ngọc. Nói vậy hẳn là của người khác tặng đi. Không phải chỉ có đàn ông mới tham lam, phụ nữ cũng có lòng tham cùng ích kỉ. Ngọc đối tốt với nàng, hiện tại tiếp nhận người khác, nói nàng không có gì là giả. Đợi lúc nàng tỉnh táo, xe Ngọc đã chậm rãi rời khỏi bến xe, hướng về đường đi nhà nàng mà lăn bánh. Cảm thấy không khí có phần yên ắng, Ngọc lên tiếng “Em về thăm nhà hay là có việc gì?” “Không, em chỉ là thăm ba mẹ” Ngọc gật đầu, lại nghĩ không biết phải nói tiếp gì, lần nữa trong xe chìm vào im lặng. Xe được một lúc, lại là Ngọc cất tiếng phá vỡ sự trầm mặc “Em muốn nghe nhạc không?” Phương mơ hồ nhớ đến lần kia nàng cùng An đi du lịch. Khi mà nàng và An lúc ấy chỉ hơn những người xa lạ ở việc gặp nhau được vài lần. An cũng nhẹ nhàng hỏi nàng muốn nghe gì đó không. Còn nhiệt tình đưa hẳn điện thoại cho nàng khi nàng không tìm được đĩa nhạc mà nàng thích. Nàng hiện tại thực sự nghi ngờ An vốn chính là người giỏi bày mưu tính kế mà không phải một người đơn thuần như nàng vẫn nghĩ. Từng bước thiết kế, đặt bẫy để nàng vô ý vô thức sa chân. Nghĩ đến An, Phương cảm thấy An như một lăng kính nhiều mặt, có lúc An cư xử như là người lớn tuổi gia trưởng, khó tính, có lúc là một người phụ nữ ôn nhu, dịu dàng, cũng có đôi khi chính là một đứa trẻ mới lớn vô lý, ngang ngược. An còn có một mặt yếu ớt khiến bản thân một người vốn yếu đuối như nàng bỗng chốc muốn mình mạnh mẽ để che chở cho An. Có lẽ là không đúng cho lắm khi lúc này bản thân nàng lại nhớ đến An, khi biết người bên cạnh là Ngọc, mà vừa nãy bản thân còn vì nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay Ngọc chọc cho khó chịu. Thế nhưng khi mà áp lực khiến nàng mệt mỏi nên theo một cách bản năng nhất nàng sẽ nghĩ đến nơi khiến tâm tư nàng được yên bình. Từng chút từng chút về An như một dòng nước mát rót vào trong tâm hồn đang dần khô cạn sinh khí của nàng. Chỉ là đến lúc này Phương vẫn không nghĩ ra được nếu An đã tài giỏi như thế, bối cảnh cũng tốt như thế, cớ gì con mồi để An thiết kế bẫy rập lại chính là nàng. Nàng không tin thứ gọi là vừa gặp đã yêu, cũng không cảm thấy những lần gặp An ban đầu nàng đủ tốt để có thể có thứ là lâu ngày sinh tình. Còn nếu nói An vì lần tai nạn kia nàng thay An nhận thương tích khiến An cảm động thì cũng có cách nói ngược lại, không vì nàng An cũng không gặp tai nạn. Cho nên chung quy nàng vẫn không hiểu được. Mà có lẽ chuyện tình cảm là thứ phi thường mơ hồ cùng khó hiểu đi. Môi nàng hơi giơ lên, quên mất phải trả lời câu hỏi của Ngọc. “Em… nghĩ tới An sao?” Ngọc đợi hồi lâu cũng không nghe được Phương lên tiếng. Nàng đưa mắt nhìn sang mới thấy Phương đang mỉm cười ngọt ngào, hai mắt vốn đang nhìn phía trước lại như cố nhìn xuyên thấu qua tất cả để nhìn đến một hình ảnh nào khác. Có đôi khi cảm giác lặp lại thương tổn ở cùng một chỗ không đau đớn như người ta vẫn nghĩ. Cũng có đôi khi cách đối phó tốt nhất với những thương tổn kia chính là cười nhạt cho qua. Muốn trách chỉ có thể trách đúng người, lại không đúng thời điểm, nên sai toàn bộ. “Xin lỗi” Phương ngượng ngùng, nàng liền đổi chủ đề, dẫn dắt nhanh đến thứ mà nàng đang tò mò “Chiếc nhẫn thật đẹp?” là chị mới mua sao? “Em thấy nó đẹp à?” Ngọc nâng tay đưa hướng lên mắt nhìn, nàng cười nhưng nhìn không ra được là cười. “Đẹp thật mà” Phương bổ sung Ngọc đặt lại tay xuống vô lăng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, cũng không tiếp tục nhìn đến chiếc nhẫn mà hướng về phía trước, giọng nói không mặn không nhạt. Không tuyên cáo cũng không tố khổ “Là của Phúc chọn, anh ấy cầu hôn chị” và không cần nói nhiều, nàng đeo vào tay nghĩa là nàng đã đồng ý lời cầu hôn kia. Có nhiều người thực sự bất ngờ vì lời cầu hôn đường đột của Phúc cùng sự chấp thuận dễ dàng của Ngọc. Bẵng đi một thời gian không cùng nàng liên lạc, vì người lớn, vì công việc hai người lần nữa giao lưu, Phúc nói ai biết ngọn lửa gì đó trong lòng lại cháy. Lần này chính là thiêu rụi hết thảy mà không giữ lại được, Phúc liền muốn hoặc là cháy rụi để trùng sinh, hoặc là cứ như vậy mà tiêu tàn. Nên mạo hiểm, không phải là theo đuổi, liền trực tiếp cầu hôn. Phúc làm Ngọc bất ngờ, một bộ công tử đào hoa như Phúc lại có thể si tình như thế sao? Một thương nhân như Phúc, lại có thể mạo hiểm đánh cược như thế sao? Thế nhưng bản thân nàng cũng khiến cho Phúc bất ngờ không ít khi không nghĩ quá lâu, nàng đã đưa tay cho Phúc đeo vào chiếc nhẫn cho mình. Phúc bất ngờ, ba nàng bất ngờ, Phương bên cạnh chắc chắn cũng bất ngờ. Mà bản thân nàng khi ấy cũng bất ngờ không kém những người này. “Em ngạc nhiên tới mức không nói được lời nào?” Phương hoàn toàn bị Ngọc khiến cho nghẹn lời. Nàng bỗng muốn Ngọc dừng xe, kéo Ngọc đối diện nàng để hỏi Ngọc rốt cuộc đang chơi đùa lớn gì vậy. Chỉ là giọng điệu mang vẻ cười cợt nhưng nét mặt nhìn ngang nghiêm túc của Ngọc để cho Phương biết Ngọc mười phần nghiêm túc. “Quả thực ngạc nhiên, còn là vô cùng ngạc nhiên. Chuyện khi nào vậy?” Ngọc nhíu mi, môi hơi mím như cố đè nén gì đó. Vài phút sau mới chậm rãi thuật lại chuyện cho Phương nghe. Phương im lặng lắng nghe, nàng không rõ trong lòng mình lúc này là cảm xúc gì. Mà Ngọc, vốn vẻ mặt bình thản cũng không biết tâm trạng bản thân hư không đến mức nào. Nói với người mình thương rằng bản thân sẽ kết hôn với người khác là cỡ nào bi thương. Phương không dằn được, lên tiếng hỏi “Chị tại sao lại vội vàng quyết định như vậy?” nàng lúc này hoàn toàn là suy nghĩ cho cuộc sống hôn nhân sau này của Ngọc. Không có tình yêu thì có thể duy trì được bao lâu? “Em là lo sợ quyết định này của chị đưa ra trong lúc bản thân không thực sự đúng đắn? Không, thực ra rõ ràng cùng đúng đắn hay không không phải do thời gian suy nghĩ nhiều hơn quyết định. Có khi ngày này qua tháng nọ người ta cũng không tìm ra được lối đi cho mình, lại có khi chỉ cần trong nháy mắt người ta lại nhìn thấu được tất cả, biết được chuyện gì nên làm.” Phương không nói gì, có thể nàng thực sự lo xa, Ngọc không phải người nóng vội mà quyết định. Hơn nữa, Phúc là người tốt. “Phúc, anh ấy đã đợi chị lâu lắm. Chị trước đây không nhìn thấy được chờ đợi như vậy là có bao nhiêu kiên nhẫn cùng nỗ lực. Đến khi bản thân nếm được mùi vị chờ đợi, mới biết được khổ trong đó là như thế nào. Chị cũng không nên nhẫn tâm nữa, đúng không?” “Chị như vậy không phải là ép buộc mình sao?” “Không phải, chị không ép buộc mình, chị tình nguyện. Tình nguyện chấp nhận, tình nguyện buông bỏ. Em biết không, không phải sự chờ đợi nào cũng tốt.” Phương nghe được ẩn ý của Ngọc, trong lòng dâng lên một phen ê ẩm. Nàng cũng từng nói với Ngọc không cần trông đợi gì ở mình, hiện tại Ngọc đã nhận ra sao? Nhưng cũng không nên bóng gió nói cho nàng biết như thế. Hẳn là không phải là con gái thì sẽ hiểu được tâm tư của con gái “Có lúc không làm gì cả, chỉ chờ đợi thôi cũng là một chuyện vô đạo đức.” đôi mắt Ngọc phủ một tầng sương mỏng, không ai biết nàng lần nữa buông xuống cảm tình thật lòng của nàng là có bao nhiêu đau đớn. Nàng không có nhiều bạn, càng không có bạn thân. Nàng không cùng ai chia sẻ, chỉ chính nàng gặm nhấm lấy cái khổ kia “Kết quả mà bản thân mình chờ đợi lại chính là chuyện tan vỡ của một người khác, rõ ràng vô đạo đức đúng không? Cho nên không nên đợi, cũng không có tư cách đợi chờ một chuyện như vậy.” Ngọc hấp hấp mũi “Vốn không thể được chung sống cùng với người mình thương, thì cùng người thương mình đã là hạnh phúc nhất rồi, đúng không?” Ngọc nói không sai, Phương lẩm nhẩm lại lời của Ngọc, nghe được Ngọc hỏi mình, Phương nhẹ gật đầu. Nhưng bản thân nàng biết, nếu được cùng người mình thương thì sẽ hạnh phúc hơn. “Em còn chưa chúc mừng cho chị” Ngọc dừng xe, quay mặt sang Phương, nhoẻn miệng cười. Phương không dè dặt nữa mà ôm lấy Ngọc “Chị nhất định sẽ hạnh phúc.” “Em cũng vậy” Nước mắt xoạt ra lặng lẽ rơi xuống, là buông tay, là tiếc nuối, cũng là chúc phúc.
|