Fanfic YunJae | Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 49 : Hóa ra anh có bạn gái
Chị Soon khẽ gật đầu nói, “Cậu nghĩ tới tổng giám đốc Jung cũng không có gì đáng trách, dù sao cậu đã ở bên tổng giám đốc Jung trong quãng thời gian dài như vậy rồi. . . . . . Nhưng, tôi phải nhắc nhở cậu, người yêu của tổng giám đốc Jung đã trở về, dạo này có lẽ tổng giám đốc Jung phải dành nhiều thời gian ở bên người yêu. . . . . .”
Sáng sớm tình cờ gặp Kim Jae Joong ở phòng ăn, Bà Kim không khỏi kinh ngạc, “Ủa, Jae Joong, tối hôm qua con không ở bên tổng giám đốc Jung sao?”
Kim Jae Joong ngồi bên bàn ăn, uống sữa tươi, dáng vẻ thoải mái, nói: “Mẹ, người yêu đâu có ở bên nhau suốt cả ngày.”
Bà Kim cười hì hì đi đến bên người Kim Jae Joong, dò hỏi, “Vậy. . . . . . Lâu lắm rồi chưa gặp tổng giám đốc Jung như vậy, tổng giám đốc Jung có nói gì với con không? Hoặc là. . . . . . Cậu ấy có bất ngờ thú vị gì cho con không?”
Bất ngờ thú vị?
Trong đầu Kim Jae Joong đột nhiên thoáng hiện hình ảnh Jung Yun Ho suýt nữa đưa cậu vào chỗ chết ngày hôm qua. . . . . .
Thật sự “bất ngờ” nhưng không thú vị.
Kim Jae Joong không thể hiện cảm xúc trong lòng ra mặt, cậu nói nhẹ nhàng, “Mẹ, gần đây mẹ xem phim thần tượng tuổi trẻ nhiều quá rồi, cả ngày suy nghĩ mơ mộng. . . . . .”
“A. . . . . .” Bà Kim nghiêm mặt đến bên cạnh Kim Jae Joong, hỏi nghiêm túc, “Cậu ấy thật sự không cho con tin vui gì sao?”
Kim Jae Joong khẽ nhíu lông mày, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Sắp xếp cẩn thận vậy mà lại không đạt được kết quả như mong muốn, Bà Kim không khỏi nghi ngờ, “Mẹ đã nói với tổng giám đốc Jung con có thai, sao cậu ta lại không có biểu hiện gì chứ?”
Kim Jae Joong giật mình.
Bà Kim nói tiếp, “Mẹ muốn để tổng giám đốc Jung cho con một tin vui, nên tiết lộ chuyện con mang thai cho trợ lý của cậu ấy. . . . . .”
Gương mặt Kim Jae Joong trở nên ảm đạm trong nháy mắt, chìm vào suy nghĩ. Thảo nào anh lại biết chuyện cậu “Mang thai”. . . . . .
Bà Kim thấy Kim Jae Joong đột nhiên thất thần, không khỏi hỏi, “Jae Joong, con làm sao vậy?”
Chỉ sợ bị mẹ nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của cậu, cậu vội lấy cớ, “Mẹ, con và Yun Ho đều hy vọng sau khi kết hôn mới có con. . . . . . Thế nên bây giờ con không thể nào mang thai được.”
Bà Kim kinh ngạc, “Vậy. . . . . .”
Kim Jae Joong cười ôm vai Bà Kim, “Vậy có nghĩa là mẹ muốn ôm cháu ngoại còn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa. . . . . .”
—–
Kim Jae Joong không hề sao lãng công việc vì chuyện riêng của cậu và Jung Yun Ho, cho nên, sau khi dùng bữa sáng cậu liền đi đến “Jung K.”
Lúc cậu đến Jung Yun Ho vẫn chưa tới, cậu hết sức chuyên chú vào công việc, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện giữa cậu và Jung Yun Ho nữa.
Hiện giờ đối với cậu mà nói, tình cảm không phải là điều quan trọng nhất, công việc sau này mới là điều cậu phải quan tâm. . . . . .
Làm việc suốt một buổi sáng, gần tới giờ tan tầm, Kim Jae Joong mới cho phép bản thân thả lỏng, dựa vào cái ghế nghỉ ngơi một chút, nhưng chỉ vừa nhắm mắt mấy giây, trong đầu cậu lại là bóng dáng của Jung Yun Ho, xua đuổi mãi không đi.
Cậu từ từ mở mắt ra, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía phòng làm việc trống rỗng của tổng giám đốc.
Hình như cả ngày hôm nay anh không đi làm. . . . . .
Chị Soon không biết đi tới trước mặt cậu từ lúc nào, lễ phép gọi cậu, “Thư ký Kim.”
Kim Jae Joong hoảng hốt thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn chị Soon, “Chị Soon.”
Chị Soon âm thầm nhìn theo ánh mắt vừa nãy của Kim Jae Joong, khẽ nói, “Cậu đang nghĩ tới tổng giám đốc Jung sao?”
Kim Jae Joong vội lắc đầu, “Không có. . . . . .”
|
Chương 50 : Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
Giọng điệu anh vẫn bá đạo như trước, “Đợi lát nữa tôi tới đón cậu, tới nhà hàng cậu quen biết!”
“Tổng giám đốc Jung và cậu Han là bạn từ thuở nhỏ, có quan hệ rất tốt. Sau đó, tổng giám đốc Jung đi Mỹ cùng ba mẹ, hai người phải xa nhau. . . . . . Mấy năm nay, tổng giám đốc Jung vẫn luôn điều tra cuộc sống tung tích của cậu Han. Mới đây, tổng giám đốc Jung đã điều tra được tin tức cậu Han đang ở Mỹ. . . . . . Mấy lần đi công tác của tổng giám đốc Jung cũng là vì cậu Han. Lần đi công tác này, tổng giám đốc Jung đã bắt đầu có quan hệ chính thức với cậu Han. . . . . .”
. . . . . .
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại nhà mình, trong đầu Kim Jae Joong hỗn độn, tất cả đều là từng câu nói của chị Soon.
Cậu không thể hiểu được vì sao anh lại thay đổi đột ngột như vậy. Vào lúc này, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ. . . . . .
Thì ra, vài lần đi công tác trước đều là để tìm kiếm người yêu anh không thể quên được sau bao năm. Lúc này đây, cuối cùng anh và người đó đã trở về bên nhau. . . . . . Điều này dường như cũng giải thích rõ nguyên nhân tại sao đêm đó cậu gọi điện thoại cho anh lại có một cậu trai trẻ nghe máy.
Bây giờ cậu mới phát hiện ra, thì ra còn rất nhiều điều cậu không rõ về quá khứ của anh, về con người của anh.
Lúc này, chuyện may mắn duy nhất của cậu chính là cậu chưa bao giờ mong đợi mình ở bên anh để có thể có được thứ gì đó, hôm nay cậu mới có thể thản nhiên đối mặt với hết thảy như vậy.
Mặc dù cậu hiểu rõ cậu thật sự không thể thản nhiên như vậy, nhưng cậu phải ép buộc bản thân phải thản nhiên trăm phần trăm, bởi vì cậu và anh vốn không có khả năng, đây cũng là chuyện mà vừa bắt đầu cậu đã hiểu rõ.
Thật may là, cậu không để lộ tình cảm trước mặt anh, cũng thật may là cậu không mang thai. . . . . .
Thảo nào khi anh biết được cậu “Mang thai” lại tức giận như vậy. Khi đàn ông có người trong lòng thì họ tuyệt đối không để bất kỳ người nào khác sinh con cho họ, ngoại trừ người mình yêu. . . . .
Trước đây, tất cả những chuyện đã xảy ra giữa anh và cậu, có lẽ anh chỉ để giải trí trong khi anh tìm kiếm người mình yêu. . . . . .
Chẳng lẽ hai người sắp kết thúc rồi sao?
Đè nén sự rung động trong đáy lòng, cậu tự giễu cợt bản thân.
Kim Jae Joong, cuộc đời này của mày đã rất may mắn rồi, sao mày còn có thể hy vọng xa vời có một người đàn ông ưu tú như vậy xuất hiện bên cạnh chứ?
Chẳng qua mày chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, anh ấy là người của tầng lớp thượng lưu, dù không có bạn gái, anh ấy cũng không thể ở bên mày.
Những chuyện anh ấy làm cho mày, những lời nói khiến mày cảm động, có lẽ chỉ là chuyện dễ dàng, xem ra anh ấy không để ý, mày đã suy nghĩ quá nhiều. . . . . .
—–
Vài ngày sau, quả nhiên như lời chị Soon nói, Jung Yun Ho bị chụp ảnh ra vào khách sạn cùng với người yêu. . . . . .
Nhưng mà, toàn thế giới đều cho rằng người cùng anh ra vào khách sạn là cậu, dù là thiếu gia tập đoàn Kim B nhưng cậu hiếm khi lộ diện nơi công chúng. Mà bóng lưng của cậu Han nhà báo chụp được cũng gần giống cậu, cho nên không có ai nghi ngờ.
Cậu thừa nhận những tin tức này khiến cậu khó chịu, nhưng cậu tuyệt đối không cho phép mình để ý.
Ngồi sau bàn làm việc, Kim Jae Joong khẽ thở dài, lập tức thu dọn đống báo chí tạp san trên mặt bàn.
Một giây sau, tiếng chuông điện thoại di động của cậu vang lên.
Liếc qua dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, gần như sững sờ.
Cậu nghĩ rằng, có lẽ anh sẽ không gọi điện thoại cho cậu nữa. . . . . .
“A lô. . . . . .” Lời nói của cậu hết sức dè dặt cẩn thận.
|
Chương 51 : Mời cậu tham dự tiệc đính hôn của anh Chiếc Bentley quen thuộc dừng dưới lầu tập đoàn Jung K.
Kim Jae Joong hít một hơi thật sâu rồi ngồi vào ghế lái phụ đã mở cửa sẵn.
Khuôn mặt điển trai của anh rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng cậu không dám liếc mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
Trong xe tĩnh lặng, không khí tràn ngập hơi thở nam tính dễ chịu thoang thoảng thuộc về anh.
Cậu có thể dùng ánh mắt liếc nhìn gò má cương nghị của anh, nhưng không thể nào đoán được tâm tư anh lúc này.
Cuối cùng xe dùng lại ở nhà hàng My My
Anh xuống xe trước, vẫn lịch thiệp mở cửa xe cho cậu như trước.
“Cám ơn.” Cậu khẽ gật đầu, lập tức đi theo sau anh.
. . . . . .
Đây là một nhà hàng Nhật Bản, mặc dù người bình thường không thể tùy tiện đi vào, nhưng nhà hàng trang hoàng thiết kế không mang sắc thái cao cấp xa hoa mà chỉ bình thường giản dị. Nhưng lại tạo cảm giác dễ chịu, làm người ta không kiềm được muốn thư giãn ở đây.
Cậu biết anh có thói quen không nói chuyện trong khi ăn, cho nên cũng cũng yên lặng. Nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm khuôn mặt của anh.
Khi cậu không tự chủ được liếc trộm anh lần nữa, ánh mắt của anh lại không hề báo trước nhìn thẳng vào cậu. Cậu chưa kịp thu hồi ánh mắt anh đã cất giọng nói trầm thấp, hờ hững mà xa cách, “Chúng ta kết thúc đi!”
Cậu giật mình, ngay sau đó ý thức được biểu hiện của mình quá rõ ràng, vội làm bộ thoải mái mà nhún vai, “Được.”
Con ngươi đen nhánh trầm tĩnh của anh nhìn cậu chăm chú, giọng nói hàm chứa vẻ lười biếng thường ngày, “Sao cậu không hỏi tại sao?”
Cậu hạ tay đặt đũa xuống, nói thản nhiên, “Chị Soon đã nói với tôi rồi. . . . . . Báo cũng đã đưa tin, không phải sao?”
Anh nhẹ nhàng gật đầu, “Lần trước. . . . . .” Tay anh xoa nhẹ cổ cậu như yêu thương thường ngày, ngón tay mềm mại vén cổ áo cậu lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của cậu, “Xin lỗi. . . . . . Còn đau không?”
Làn da trên cổ cậu căng mịn tinh tế, vẫn còn vết bầm nhạt chưa tan. . . . . May mà từ khi cậu biết anh cũng đã biết phải mặc áo cao cổ vào mùa hè, vậy mới không đến nỗi làm cho người khác chú ý.
Cậu xua tay. Cậu có thể hiểu anh. . . . . . Dù sao, cậu và anh chẳng qua chỉ có quan hệ giường chiếu, làm sao cậu có tư cách mang thai con của anh chứ?
Không nói lời dư thừa, anh lập tức đứng dậy, “Chúng ta đi thôi. . . . . .”
Cậu đứng dậy đi theo, lặng lẽ theo sau anh, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Ra khỏi nhà hàng, anh mở cửa xe cho cậu nhưng cậu không lên xe.
Anh nhìn cậu, dường như đang chờ đợi, đôi mắt đen hơi nhíu chặt.
Cậu hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, cậu ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ tự gọi xe về. . . . . .”
Anh không nói gì, đôi mắt càng híp chặt thêm.
Cậu thúc ép bản thân nhìn vào mắt anh rồi nói tiếp, “Trước khi chúng ta chia tay, tôi muốn nói rõ, tôi không nợ anh. . . . . .” Từ đầu đến cuối quan hệ giữa họ chỉ là giao dịch, cho dù sau đó anh giúp ba cậu, cũng do anh tự nguyện. Cậu biết chuyện này không đơn giản, cho nên cậu đã từng muốn ở bên anh để trả lại anh những gì anh đã giúp ba cậu, nhưng mà hôm nay là anh kêu chấm dứt. . . . . .
“Đương nhiên!” Anh trả lời nhẹ nhàng, lãnh đạm mà dứt khoát.
“Vậy. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . .” Lúc xoay người cậu nghĩ, về sau chắc cậu không còn phải đi làm ở Jung K nữa nhỉ?
Khi cậu xoay người, giọng nói quen thuộc về anh vang lên bên tai cậu, “Ngày mai là tiệc đính hôn của tôi và cậu ấy, hy vọng cậu có thể đến
|
Chương 52 : Sẽ trang điểm thật xinh đẹp đi dự tiệc đính hôn của anh Nhưng sau này, cậu phải suy nghĩ một lý do có thể làm cho ba mẹ tin tưởng cô và Jung Yun Ho đã “Chia tay”. . . . . .
Lời nói của anh không ngừng vang lên trong đầu, Kim Jae Joong tựa vào đầu giường, thở dài khẽ khàng.
Cuối cùng quan hệ giữa hai người cũng chấm dứt, nhưng cậu không ngờ lại nhanh như vậy, hình như chưa đến ba tháng . . . . . .
Nhớ lại hình ảnh gặp nhau lần đầu ở khách sạn, khi đó cậu cực kỳ căm ghét, kháng cự bằng mọi cách, nhưng không ngờ rằng hôm nay cậu và anh đã trở lại là người xa lạ, lòng cậu lại trào dâng vị chua xót. . . . . .
Chậm rãi nằm xuống giường, cậu mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Cậu không thể nào hiểu được tại sao anh muốn mời cậu tham gia tiệc đính hôn của anh? Nếu quan hệ giữa hai người đã kết thúc, tại sao còn bắt cậu phải đối mặt với hạnh phúc của anh và người yêu?
Anh không bao giờ biết khi cậu xoay người nghe anh đưa ra yêu cầu này, cậu đã khó chịu tới nhường nào. . . . . .
Cậu đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại di động của cậu đột ngột vang lên.
Cậu liếc qua dãy số hiển thị trên di động, lập tức nhấn phím trả lời, “Chị Soon!”
Giọng nói chị Soon như thể bề trên, “Chắc bây giờ cậu không ngủ được phải không?”
Kim Jae Joong nghi ngờ, “Dạ?”
Chị Soon nói chậm rãi, “Biết được tin tổng giám đốc đột nhiên đính hôn, tôi biết trong lòng cậu cũng không dễ chịu gì!”
“Chị Soon, chị hiểu lầm rồi. . . . . . Bây giờ tôi cảm thấy rất ổn, ít nhất tôi đã có được tự do mà tôi vẫn mong muốn.” Cậu không thích tỏ vẻ yếu ớt trước mặt bất cứ người nào, cho nên lúc này cậu cố gắng tỏ ra bình thản trước mặt chị Soon.
Chị Soon khẽ cười một tiếng, sau đó nói với cậu lời nói thấm thía, “Nếu như cậu thật sự có thể bình thản như thế này thì tốt rồi. . . . . .”
Kim Jae Joong im lặng, bởi vì rõ ràng chị Soon đã nhìn thấu cậu.
Chị Soon thở dài trong điện thoại, hỏi sâu xa, “Ngày mai cậu có tham gia tiệc đính hôn của tổng giám đốc không?”
Kim Jae Joong trả lời thành thật, “Tôi sẽ đi.” Vào lúc này, quan hệ giữa cậu và Jung Yun Ho cũng không có gì. Cũng chỉ là việc cấp trên mời cậu tham gia tiệc đính hôn của anh, nếu cùng chung một công ty, với quan hệ cấp trên và cấp dưới, cậu không có lý do gì để không đi cả.
. . . . . .
—-
Sau khi nói chuyện với chị Soon xong, Kim Jae Joong liền đến tủ quần áo, lôi tất cả âu phục sang trọng ba mẹ tặng mà cậu chưa bao giờ mặc ra, đặt bên cạnh chiếc gương lớn.
Cậu thử từng bộ một, rất nghiêm túc lựa chọn một bộ âu phục đẹp nhất. . . . . .
Ngày mai, cậu nhất định phải thật tự nhiên trước mặt anh, tuyệt đối không thể để cho mọi người nhận thấy cậu có bất kỳ khó chịu nào.
Ở công ty, không có ai biết thân phận thiếu gia Kim B của cậu, cho nên cậu có thể mượn việc tham dự bữa tiệc lần này để “Giải thích” quan hệ giữa cậu và Jung Yun Ho.
Về phần Jung Yun Ho từng tuyên bố chuyện anh đang hẹn hò với thiếu gia Kim B, như vậy khi tin Jung Yun Ho đính hôn cùng người con trai khác truyền ra, chuyện này ắt sẽ trở thành quá khứ của Jung Yun Ho. . . . . .
|
Chương 53 : Bước vào buổi dạ tiệc Hôm sau, tám giờ tối.
Kim Jae Joong đứng ở trước gương ngắm nhìn trang phục của mình lần cuối cùng.
Mái tóc đen nhánh được chải chuốt gọn gàng rủ xuống khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, mặc bộ đồ Tây màu trắng. . . . . . Giờ phút nhìn cậu như thể hoàng tử nhỏ bước ra từ truyện cổ tích, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Mỉm cười trong gương, cậu cầm ví bước ra khỏi phòng.
Mặc dù cậu là thiếu gia thiếu gia nhà họ Kim, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trưng diện cao quý ưu nhã thế này. Từ ánh mắt ngạc nhiên cùng lời khen ngợi của những người giúp việc, cậu cảm thấy cậu đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
Cậu cố ý không để tài xế trong nhà đưa cậu đi dự dạ tiệc bởi vì cậu sợ bị ba mẹ biết được. Dù sao, bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra một lý do hợp lý để thuyết phục ba mẹ. Mà tối nay, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải thức thâu đêm để suy nghĩ vấn đề này.
Buổi dạ tiệc này đặt ở khách sạn Legend, tượng trưng cho thân phận đứng đầu thành phố. Hễ mọi người trong giới thượng lưu có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với bên ngoài đều tổ chức ở khách sạn đắt giá này.
Không để ý ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn cậu qua kính chiều hậu của tài xế taxi, Kim Jae Joong lập tức bước xuống xe, tao nhã đi về phía khách sạn.
Đám nhà báo phóng viên biết được tin đính hôn của Jung Yun Ho đã chờ trước cổng khách sạn từ lâu. Cổng khách sạn bị chặn kín, đến con kiến cũng không chui lọt.
Khi Kim Jae Joong đang lo lắng làm sao để vượt qua đám nhà báo để vào khách sạn, chị Soon đã dẫn vài nhân viên bảo vệ đi tới phía cậu.
Chị Soon mỉm cười long trọng chào cậu, “Kim thiếu gia.”
Kim Jae Joong gật đầu tỏ vẻ lễ phép, “Chị Soon.”
Chị Soon làm dấu xin mời, “Mời cậu đi hướng này theo chúng tôi, ở đây có quá nhiều nhà báo, có thể đi thang máy dành cho khách quý đến buổi dạ tiệc.”
Kim Jae Joong cảm thấy bất ngờ bởi vì nhìn thấy mấy bảo vệ phía sau chị Soon bắt đầu bảo vệ cậu theo hình tam giác.
Kim Jae Joong dò hỏi, “A, đây là. . . . . .” Cậu không cho rằng tham gia dạ tiệc cần phải bảo vệ như thế.
Chị Soon cười cười giải thích, “Tổng giám đốc dặn chúng tôi phải thận trọng bảo vệ các vị khách quan trọng tham gia dạ tiệc. Tôi nghĩ, cậu cũng có thể là vị khách quan trọng mà tổng giám đốc mời đến. . . . . .”
Kim Jae Joong khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
—–
Dạ tiệc đặt ở tầng chín mươi chín của khách sạn, ngụ ý Thiên Trường Địa Cửu (lâu dài như trời đất) rõ ràng. Có thể thấy được Jung Yun Ho cực kỳ để ý tới buổi tiệc đính hôn này.
Kim Jae Joong đi thang máy dành cho khách quý lên đến tầng chín mươi chín. Sau khi hộ tống cậu tới nơi an toàn, chị Soon lại đi tiếp đón những khách mời khác.
Kim Jae Joong sững sờ nhìn cách bố trí buổi dạ tiệc, bước chân dừng lại thật lâu trước cửa vòm hoa hồng.
Cậu nghĩ là cậu đã chuẩn bị tâm lý vô cùng tốt, hôm qua luyện tập mỉm cười cả đêm, nhưng vào thời khắc này lại cứng ngắc như vậy. . . . . .
Trong tầm mắt, anh đang đứng cách cậu vài mét, mặc bồ đồ Tây màu đen cắt may vừa vặn, thoạt nhìn chững chạc mà điển trai, nâng ly chuyện trò vui vẻ với bạn bè trong giới thương lưu, làm cho anh càng thêm hăng hái.
Dù là cử chỉ hay vẻ bề ngoài, anh và vị hôn thê đều hoàn mỹ, tỏa ra vẻ tôn quý và kiêu ngạo, dường như đã nói lên sự xứng đôi giữa họ. . . . . .
Có lẽ là e sợ cơn chua xót lan tràn, một giây này, ý cười trên khuôn mặt cậu càng sâu, cố gắng thẳng người ung dung bước vào buổi dạ tiệc
|