Fanfic YunJae | Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 54 : Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
Anh dịu dàng hôn môi cậu, sau đó bế cậu lên, cười với cậu, “Dĩ nhiên tôi không quên, hôm nay là ngày chúng ta đính hôn! !”
Buổi dạ tiệc không có nhiều khách mời, nhưng cũng không ảnh hưởng tới không khí long trọng của buổi tiệc. Hơn nữa cách bố trí của dạ tiệc thật sự lãng mạng khiến mỗi phụ nữ đều mong được trải qua một lần như vậy trong đời.
Đèn thủy tinh mờ ảo, mùi hoa hồng thoang thoảng, vũ đài trang nhã, đồ ăn thịnh soạn, hình ảnh khách khứa lung linh.
Kim Jae Joong không ngờ rằng lúc cậu vừa bước vào buổi dạ tiệc, ánh mắt vị hôn thê của Jung Yun Ho lại dừng trên người cậu đúng lúc.
Thật ra cậu cảm thấy rất lúng túng, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự với cậu ấy như một khách mời.
Có lẽ chú ý tới ánh mắt của vị hôn thê bên cạnh, Jung Yun Ho cũng nhìn về phía cậu.
Bốn mặt chạm nhau bất ngờ, dưới ánh đèn mờ ảo, trong phút chốc cậu bộc lộ vẻ hoảng hốt và trốn tránh, cũng may là không bị anh phát giác.
Đúng vậy, cậu không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì e rằng anh có thể nhìn thấu mọi thứ về cậu.
Cậu bước chậm rãi về phía anh, vốn muốn đến chúc mừng anh, nhưng ngay lúc này, anh lại cùng vị hôn thê xoay người đi tới vũ đài lãng mạn.
Cậu đứng tại chỗ, mắt nhìn bóng lưng của anh.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng vẫn không che nổi sự kiêu căng và tôn quý của mình. Bóng lưng đó anh tuấn bất phàm, làm người ta khó có thể dời mắt.
Mấy ngày trước anh cũng thân mật ôm cậu như vậy, mà nay, anh và cậu đã biến thành người xa lạ, sự thân mật đó anh dành cho người mà anh quan tâm nhất.
Trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác đau đớn. Cậu chợt mất hồn, nghiễm nhiên quên mất phải rời ánh mắt khỏi anh.
Bỗng nhiên, ánh đèn toàn bộ sân khấu chợt bừng sáng.
Đến khi Kim Jae Joong ý thức được cậu vẫn nhìn Jung Yun Ho chăm chú thì hình như cậu đã trở thành tiêu điểm của tất cả. Bởi vì ánh mắt Jung Yun Ho cũng nhìn về phía Kim Jae Joong đúng lúc đó.
Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào, có vài người thậm chí không hề kiêng kị nhìn cậu và Jung Yun Ho bàn tán. . . . . .
Mặc dù ánh mắt Jung Yun Ho nhìn cậu cũng không chuyên chú, nhưng cậu vẫn hốt hoảng luống cuống xoay người lại.
Cậu không thể ngờ rằng tối nay cậu lại có thể biểu hiện bết bát như vậy. Cậu cho rằng cậu không quyến luyến sâu nặng đến vậy, nhưng khi nhìn thấy anh ôm người khác lên sân khấu, hốc mắt cậu lại nóng rực, trái tim đau đớn như bị xé rách. . . . . .
Cho đến lúc này cậu mới hiểu được, thì ra cậu không làm được!
Cậu muốn tỏ vẻ tự nhiên, kết quả lại là cậu tự rước lấy nhục. Cậu vốn không nên tham gia bữa tiệc này. . . . . .
“Cậu đi đâu?”
Trong lúc cậu xoay người, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên vòng lấy thắt lưng mảnh mai của cậu.
Một giây sau, cậu bị bao trong lồng ngực và hơi thở ấm áp thuộc về Jung Yun Ho, cậu nhìn anh bằng đôi mắt hơi ửng hồng.
Nhìn anh gần trong gang tấc, cậu trợn trừng, kinh ngạc thốt ra, “Anh. . . . . .”
Khóe miệng anh ẩn chứa ý cười nhạt, “Jung phu nhân tương lai, em muốn đi đâu?”
“Tôi, anh, ặc. . . . . .” Cậu hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, luống cuống nói, “Anh mau buông tôi ra. . . . . . Anh đã quên hôm nay. . ! !”
|
Chương 55 : Em có biết tôi đợi ngày này bao lâu không? Jung Yun Ho gật đầu, “Dạ được, anh.”
Tia đèn sáng rực chiếu lên người Kim Jae Joong và Jung Yun Ho, ánh sáng di động theo bước đi của bọn họ. Trong chớp mắt, động tác bồng cậu của anh nhanh chóng trở thành tiêu điểm của tất cả.
Jung Yun Ho ôm Kim Jae Joong đi lên đài.
Sau khi buông cậu ra, như thể lo lắng sợ cậu sẽ chạy trốn, anh ôm lấy eo cậu vô cùng tự nhiên, nhìn cậu bằng ánh mắt nóng bỏng.
“Ặc. . . . . .” Lờ mờ nhìn tới ánh mắt nóng rực của anh, cậu run rẩy đứng trên đài, hệt như vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, người con trai trẻ tuổi vừa theo sát bên Jung Yun Ho lại phụ trách dẫn chương trình, “Cảm tạ các vị đã tới tham gia lễ đính hôn của Jung Yun Ho và thiếu gia Kim Jae Joong. . . . . .”
Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên rõ ràng bên tai, Kim Jae Joong kinh ngạc.
Jung Yun Ho ôm chặt lấy thắt lưng của Kim Jae Joong, khóe môi nhếch lên tự nhiên.
Kim Jae Joong nghi ngờ nhìn Jung Yun Ho, “Làm sao có thể. . . . . .”
Jung Yun Ho chạm nhẹ lên gò má của Kim Jae Joong, nói vô cùng thân mật, “Em không đoán nhầm, hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta!”
Câu trả lời chắc chắn của Jung Yun Ho làm Kim Jae Joong sững sờ.
Người dẫn chương trình nói tiếp, “Xin mời ông Bà Kim lên sân khấu. . . . . .”
Theo tiếng vỗ tay, ông Bà Kim mặc lễ phục long trọng đi lên sân khấu.
Kim Jae Joong trợn mắt, kinh ngạc nói, “Ba mẹ?”
Ông Bà Kim mỉm cười nhìn Kim Jae Joong, sau đó đi tới trước microphone phát biểu.
. . . . . .
——
Nghi thức đính hôn rườm rà chưa kết thúc, Kim Jae Joong đã sốt ruột kéo Jung Yun Ho tới ban công khách sạn.
Nhìn ông Bà Kim đang xã giao với khách mời ở bên trong, hàng mày của Kim Jae Joong cau chặt, “Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao ba mẹ tôi lại ở đây?”
Jung Yun Ho đưa tay ôm Kim Jae Joong, ánh mắt sáng quắc nhìn vào đôi mắt trong veo ngờ vực của cậu, nhẹ giọng nói, “Tất cả mọi chuyện đều như em đã nhìn thấy.”
Kim Jae Joong khó có thể tin lắc đầu, “Jung Yun Ho, đừng đùa giỡn với tôi như vậy!!”
Jung Yun Ho nhìn vào mắt Kim Jae Joong thật chân thành, “Tôi có như thể đang đùa giỡn với em không?”
“Làm sao có thể. . . . . .” Kim Jae Joong chợt lắc đầu, “Một ngày trước chúng ta vừa mới chấm dứt quan hệ, anh nói anh phải đính hôn với người yêu của anh. . . . . .”
Jung Yun Ho nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ bất an của Kim Jae Joong, nghiêm mặt nói, “Vị hôn thê của tôi lúc này đang đứng trước mặt tôi, đương nhiên tôi phải chấm dứt quan hệ lúc trước của chúng ta.”
Kim Jae Joong vẫn lắc đầu, “Tôi không hiểu. . . . . .”
Jung Yun Ho ôm chặt Kim Jae Joong trong lòng, quyến luyến hít vào mùi hương trên cổ cậu, nói dịu dàng, “Em có biết tôi chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?”
Bị bắt phải tựa vào lồng ngực của anh, cậu hoàn toàn không thể đoán nổi tình cảm của anh trong lúc này, chỉ có thể đưa tay đẩy anh ra, “Jung Yun Ho, anh buông tôi ra trước. . . . . .”
Ngay khi Kim Jae Joong dùng hết sức lực của mình để đẩy Jung Yun Ho ra, người con trai dẫn chương trình trẻ tuổi đi tới trước mặt bọn họ, khẽ cười nói, “Yun Ho, Jae Joong, các khách mời đều yêu cầu hai người nhảy điệu nhảy đầu tiên, hai người vào trước đi!”
|
Chương 56 : Đính hôn thuận lợi Chữ “Anh” vang lên từ miệng Yun Ho khiến Kim Jae Joong giật mình kinh ngạc nhìn phong cách tao nhã của người con trai trẻ tuổi trước mắt.
Jung Yun Ho cười giới thiệu, “Giới thiệu với em, anh ấy là Jung Yong Hwa, anh trai tôi. Hôm nay anh ấy chủ động nhận việc dẫn chương trình trong lễ đính hôn của chúng ta.”
Jung Yong Hwa với tính tình hướng ngoại, chủ động mở miệng chào hỏi, “Jae Joong, rất hân hạnh được biết cậu. Tôi là anh ruột của Yun Ho, trước đây vẫn ở Mỹ.”
“A. . . . . . Jung thiếu gia, chào anh!” Kim Jae Joong nhất thời không phản ứng kịp, cười xấu hỏi bày tỏ lễ phép.
Thì ra, người đàn ông trẻ tuổi này là anh ruột của Jung Yun Ho. . . . . .
Bọn họ thoạt nhìn cũng không giống nhau lắm, nhưng cử chỉ cao quý thì vô cùng giống nhau.
Jung Yong Hwa tinh tế liếc mắt nhìn Kim Jae Joong, mỉm cười nói, “Em cũng sắp trở thành vợ Yun Ho rồi, sau này cứ gọi tôi là anh giống Yun Ho đi . . . . . Hai đứa vào trước đi, đến khi lễ đính hôn kết thúc chúng ta sẽ nói chuyện thêm.”
Jung Yun Ho khẽ chạm tay lên sống lưng Kim Jae Joong, “Đi thôi. . . . . .”
Kim Jae Joong chôn chân tại chỗ, còn rất nhiều ngờ vực khiến cậu vẫn chần chừ.
Dường như Jung Yun Ho đoán được tâm tư của Kim Jae Joong, nói nghiêm túc, “Đừng làm cho ba mẹ em và tất cả khách mời chờ đợi mà khó xử. . . . . . Sau khi lễ đính hôn kết thúc, tôi sẽ giải thích rõ ràng với em.”
Quay đầu nhìn vào đôi mắt đen thành khẩn của Jung Yun Ho, vài giây sau, Kim Jae Joong mới chậm rãi tiến bước.
——
Cuối cùng lễ đính hôn cũng hoàn thành thuận lợi. . . . . .
Sau khi khách mời ra về, ông Bà Kim mỉm cười đi tới trước mặt Jung Yun Ho và Kim Jae Joong.
Mười ngón tay Jung Yun Ho và Kim Jae Joong đan xen, nhìn rất thân mật.
Bà Kim trịnh trọng dặn dò, “Yun Ho à, về sau con nhất định phải đối xử thật tốt với Jae Joong nhà bác. Bác không cho phép con trai yêu quý của bác phải chịu uất ức.”
Jung Yun Ho nắm chặt bàn tay của Kim Jae Joong ở bên cạnh, cất lời như thể tuyên thệ, “Con có thể chắc chắn.”
Trong lúc vô tình, Ông Kim chú ý tới sắc mặt hơi tái nhợt của Kim Jae Joong, không khỏi nghi ngờ, “Jae Joong, con làm sao vậy, sao sắc mặt lại không tốt như vậy?”
Kim Jae Joong ngước mắt nhìn gương mặt hân hoan của ba mẹ, vẻ mặt nhợt nhạt.
Jung Yun Ho đưa lời giải thích thay Kim Jae Joong, “Jae Joong không biết con tổ chức lễ đính hôn này nên đang giận con.”
“Hoá ra là như vậy à. . . . . .” Ông Kim nhất thời vui vẻ cười to, an ủi Kim Jae Joong, “Con trai ngoan, con cũng đừng giận Yun Ho nữa. . . . . . Yun Ho không nói trước cho con biết chuyện đính hôn là do ba mẹ con bàn bạc với nhau. Ba mẹ muốn cho con một bất ngờ. . . . . .”
Bà Kim gật đầu, “Đúng vậy, Jae Joong. . . . . . Mẹ thấy Yun Ho làm như vậy rất lãng mạn, hơn nữa con nhất định sẽ đồng ý gả cho Yun Ho, không phải sao?”
Nhìn ánh mắt chờ đợi của ba mẹ, Kim Jae Joong hiểu được vào lúc này cậu không thể tỏ vẻ khác thường gì. Dù mọi chuyện thế nào, cậu cũng phải chờ qua tối nay rồi nói.
Kim Jae Joong mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.
Liếc mắt nhìn thời gian, Bà Kim rất biết chuyện nói với Kim Jae Joong, “Jae Joong, cũng không còn sớm nữa, ba mẹ phải về trước đây. Tối nay con cứ ở lại chỗ Yun Ho đi. . . . . .”
Kim Jae Joong gật đầu, “Dạ.” Cậu cũng không từ chối, bởi vì cậu biết cần phải có thời gian để hỏi rõ Jung Yun Ho tất cả mọi chuyện.
|
Chương 57 : Cậu thích Yun Ho sao? Sau khi ông Bà Kim rời đi, Kim Jae Joong tránh khỏi Jung Yun Ho.
Jung Yun Ho cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Kim Jae Joong ngước mắt nhìn anh đầy căm tức, “Jung Yun Ho, có phải anh cảm thấy tôi giống loại dễ dãi có thể nắm trong tay không? Cho nên một giây trước anh muốn đưa tôi vào chỗ chết, một giây sau lại cẩn thận sắp xếp một bữa tiệc đính hôn khó hiểu này?”
Jung Yun Ho có ý muốn đỡ lấy hai vai run rẩy vì kích động của Kim Jae Joong, “Bây giờ em nên tỉnh táo lại.”
Kim Jae Joong lùi về phía sau một bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.”Tôi cho rằng chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa! !”
Jung Yun Ho nhìn thẳng vào Kim Jae Joong, bình tĩnh nói, “Không, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ nhanh thôi!”
Kim Jae Joong vừa lùi về phía sau vừa xua tay, “Tôi biết chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản, nhưng tôi van xin anh buông tha cho tôi. . . . . . Anh đã có người yêu, tại sao anh còn muốn dây dưa không rõ với tôi?”
“Nếu như cậu nghe xong câu chuyện của Yun Ho và người yêu, cậu sẽ hiểu. . . . . .”
Người đột nhiên chen vào cuộc đối thoại của hai người là Jung Yong Hwa.
Jung Yong Hwa vừa mới tiễn tất cả khách mời xong, đi đến trước mặt Jung Yun Ho và Kim Jae Joong, anh bình tĩnh nói với Kim Jae Joong, “Jae Joong, Yun Ho xưa nay cũng không phải là người biết giải thích. Nếu cậu tin tưởng, xin cho tôi giải thích thay nó.”
Kim Jae Joong không nói gì, đối mặt với Anh trai Jung Yong Hwa của Jung Yun Ho, trong lòng Kim Jae Joong có một phần tôn kính.
Jung Yun Ho im lặng nhìn Kim Jae Joong mấy giây, bỗng dưng, Jung Yun Ho chậm rãi lên tiếng, “Tôi chờ em dưới lầu.” Dứt lời, Jung Yun Ho lập tức xoay người rời đi, nhường lại thời gian cùng không gian cho hai người.
—–
Kim Jae Joong đi theo Jung Yong Hwa tới ban công của khách sạn.
Jung Yong Hwa nhìn bầu trời sao mênh mông bát ngát ở phương xa, mở miệng cười nói, “Jae Joong, cậu quen biết Yun Ho bao lâu rồi?”
Bởi vì nhớ rõ ngày cậu gặp Jung Yun Ho, cho nên Kim Jae Joong trả lời câu hỏi này dễ dàng. “Ba tháng lẻ mười lăm ngày.”
Jung Yong Hwa nhìn Kim Jae Joong đầy thương tiếc, “Yun Ho có nói với tôi chuyện ba tháng qua giữa cậu và nó, chắc Yun Ho khiến cậu chịu rất nhiều uất ức phải không?”
Ánh mắt Jung Yong Hwa vô cùng thân thiết, Kim Jae Joong không khỏi bật thốt ra, “Vừa bắt đầu quả thật tôi cũng kháng cự. . . . . . Nhưng sau này, tôi không thể không thừa nhận anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Jung Yong Hwa lập tức tiếp lời hỏi, “Vậy cậu. . . . . . có thích Yun Ho không?”
Câu hỏi đột ngột của Jung Yong Hwa khiến Kim Jae Joong bất ngờ không kịp chuẩn bị, “Tôi. . . . . .” Kim Jae Joong chậm rãi cụp mắt xuống, như thể đang trốn tránh vấn đề này.
Jung Yong Hwa cười cười, “Tôi nghĩ tôi đã có được câu trả lời. . . . . .”
Kim Jae Joong không phản bác, nhưng vẫn yên lặng.
Jung Yong Hwa tiếp tục hỏi, “Nếu thích, tại sao còn phải từ chối?”
Kim Jae Joong nhìn về phía trước, nói hờ hững, “Trong mắt anh ấy, chẳng qua tôi chỉ là một bạn tình để giải trí, tôi và anh ấy hoàn toàn không có khả năng. . . . . .”
Jung Yong Hwa hỏi ngược lại, “Nếu như Yun Ho không có chút cảm giác gì với cậu, vậy sao lại sắp xếp lễ đính hôn này cẩn thận như vậy. Thậm chí còn đích thân đón tôi tới thành phố Seoul làm chứng cho hạnh phúc của hai đứa?”
|
Chương 58 : Cậu đang ghen với “mình”
Kim Jae Joong trả lời, “Đây cũng là điều mà tôi không thể nào hiểu được!”
Jung Yong Hwa nghiêm mặt nói, “Thật ra chuyện cậu đang băng khoăn là Yun Ho có người yêu phải không?”
Kim Jae Joong tiếp tục yên lặng, cũng không phủ nhận.
Jung Yong Hwa đột nhiên khẽ cười một tiếng, “Cậu có biết là cậu đang ghen với mình không?”
Kim Jae Joong nhìn Jung Yong Hwa đầy vẻ nghi ngờ, “Dạ?”
Jung Eun Ji mỉm cười giải thích, nói: “Có một chuyện có lẽ cậu không biết, mười năm trước, mẹ tôi đã từng là viện trưởng của trại trẻ mồ côi ‘Found U’.”
Trại trẻ mồ côi “Found U”?
Cái tên này khiến cơ thể Kim Jae Joong đột nhiên chấn động.
Jung Yong Hwa chú ý tới phản ứng khác thường của Kim Jae Joong, khẽ cười, “Ha ha, cậu đương nhiên cũng biết trại trẻ mồ côi này, bởi vì cậu đã từng sống ở trại trẻ mồ côi đó.”
Kim Jae Joong chợt nhìn Jung Yong Hwa, sắc mặt tái nhợt bởi vì sợ hãi trong lòng.
Jung Yong Hwa vờ như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Kim Jae Joong, nói tiếp, “Vừa sinh ra cậu đã bị mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, về sau viện trưởng đặt tên cho cậu là Han Jae Joon. Cho đến khi mười tuổi, cậu mới được đón về nhà họ Kim. . . . . .”
Kim Jae Joong cố gắng đè nén sự không bình tĩnh trong lòng, trả lời hết sức bình tĩnh, “Làm sao anh có thể biết những chuyện này?”
Jung Yong Hwa nói chậm rãi, “Tôi không chỉ biết những chuyện đó, tôi còn biết cậu là bạn thân của con trai viện trưởng trại trẻ mồ côi hồi còn bé. . . . . .”
Từng chuyện Jung Yong Hwa nói như thể đào bới bí mật chôn sâu dưới đáy lòng Kim Jae Joong, làm cho Kim Jae Joong không khỏi rùng mình.
Đúng vậy, Han Jae Joon có một bạn rất thân. Bảy tuổi khi cậu vào trại trẻ mồ côi, Han Jae Joon đã nói cho cậu biết . . . . . .
Khi đó Han Jae Joon vẫn hay nhắc tới người bạn thân này với cậu, Han Jae Joon còn nói sau này lớn lên nhất định phải cưới người bạn thân đó. . . . . .
Chẳng lẽ. . . . . .
“Bạn thân khi còn bé của Jae Joon chính là Jung Yun Ho?” Sự thật này khiến Kim Jae Joong vô cùng khiếp sợ.
Jung Yong Hwa chú ý nhất cử nhất động của Kim Jae Joong, tiếp tục nói hững hờ, “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Ý thức được bản thân không tỉnh táo, Kim Jae Joong cố hết sức bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng, “Ặc. . . . . . Xin lỗi, sau khi tôi rời khỏi trại trẻ mồ côi đã sốt cao một lần, sau đó đã quên mất rất nhiều chuyện trước kia ở trại trẻ mồ côi.”
Jung Yong Hwa gật đầu , “Khó trách khi cậu gặp Yun Ho cũng không nhận ra giữa cậu và Yun Ho có cảm giác quen thuộc. . . . . . Cậu biết không? Mười năm nay, Yun Ho vẫn luôn tìm kiếm cậu, Yun Ho cũng không quên các ngươi đã từng ước định. . . . . .”
“Vậy. . . . . vậy à?” Kim Jae Joong hoàn toàn không ngờ rằng người mà Han Jae Joon – bạn tốt của cậu, để ý nhất lại là Jung Yun Ho.
Jung Yong Hwa gật đầu, “Sau khi Yun Ho theo cha mẹ đi Mỹ, cậu cũng được ba mẹ đón về nhà họ Kim. Sau đó ba mẹ cậu tốn một khoản tiền xoá tên cậu trong sổ ghi chép nhận nuôi của trại trẻ mồ côi. Vì vậy, những năm qua Yun Ho không thể điều tra được tung tích của cậu. . . . . Cho đến một lần gần đây nhất Yun Ho đi Mỹ thăm cha mẹ, một công tác viên từng làm việc ở trại trẻ mồ côi tìm mẹ ôn chuyện, lúc đó Yun Ho mới biết tin tức của cậu từ nhân viên kỳ cựu này. . . . . .”
Nghe xong lời kể của Jung Yong Hwa, lòng của Kim Jae Joong không thể bình tĩnh được nữa.
Cuối cùng cậu có thể hiểu được tại sao ba tiếng trước Jung Yun Ho lại ôm cậu nói câu kia —— Em có biết tôi chờ đợi ngày này bao lâu rồi không
|