Fanfic YunJae | Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 69 : Lần đầu tiên Han Jae Joon xuất hiện Sáng sớm, Kim Jae Joong ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt vô hồn.
Hôn lễ tổ chức trước thứ bảy, vậy có nghĩa là còn chưa tới năm ngày, cậu sắp trở thành vợ của Jung Yun Ho . . . . . .
Hai người sắp được cùng nhau nắm tay đến già. . . . . .
Bà Kim mỉm cười thỏa mãn ngồi xuống cạnh Kim Jae Joong, từ ái hỏi, “Con trai ngoan, đang nghĩ gì mà mất hồn như thế?”
Kim Jae Joong hoàn hồn trở lại, lúng túng nhìn mẹ, mỉm cười, “Đâu có ạ.”
Bà Kim nắm nhẹ lấy tay Kim Jae Joong, mải miết ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Kim Jae Joong bằng ánh mắt ôn hòa, nói đầy thương cảm, “Ba mẹ luôn muốn tìm cho con một bạn trai ưu tú, không dễ dàng mới đợi được ngày con ở bên Yun Ho. Cũng không ngờ rằng con sắp lấy chồng rồi. . . . . . Dù mẹ rất vui nhưng cũng không nỡ.”
Nhìn đôi mắt ửng đỏ của Bà Kim, Kim Jae Joong nhẹ nhàng ôm lấy vai Bà Kim, an ủi, “Mẹ, hay là con lập gia đình trễ một chút, ở nhà với ba mẹ thêm một thời gian nữa được không?”
Bà Kim lập tức che giấu sầu não, nói nghiêm túc, “Không thể làm như vậy! ! Con phải kết hôn với Yun Ho ngay. Ba mẹ con buổi tối nằm mơ còn cười thầm đấy, con rể tốt như vậy tìm được ở đâu chứ. . . . . .”
Nhìn ánh mắt thương yêu của mẹ, Kim Jae Joong hơi mất hồn, lại tự trách từ tận đáy lòng.
Có lẽ bà không bao giờ biết được đứa con traii mà bà dồn hết tất cả tình thương yêu của mình chỉ là đồ giả mạo, mà đứa con trai thật sự của bà đã rời khỏi thế giới này từ lâu. Đầu sỏ gây nên toàn bộ việc này chính là đồ giả mạo trước mắt “Mẹ” đây. . . . . .
Bà Kim nhìn thấy đôi mắt vô hồn mất mát của Kim Jae Joong, không khỏi nghi ngờ, “Jae Joong, con lại nghĩ gì vậy?”
Kim Jae Joong nhìn thẳng vào ánh mắt lo âu của mẹ, cố gắng kìm nén hổ thẹn từ đáy lòng, cười nhẹ, “Mẹ, có ba mẹ, con cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời này!”
Bà Kim nghe thấy con trai nói lời thân thiết như vậy, hốc mắt không khỏi nhuộm đỏ, cảm động nói, “Tại sao đột nhiên nói mấy lời này. . . . . .”
Kim Jae Joong lưu luyến đưa tay ôm lấy Bà Kim, đôi mắt chứa lệ, nức nở nói, “Mẹ, con mong được làm con trai ngoan của ba mẹ mãi mãi. . . . . .”
Bà Kim yêu thương vỗ nhẹ sống lưng Kim Jae Joong, giọng nói cũng luyến tiếc, “Đứa ngốc này, đương nhiên con là con trai của ba mẹ rồi. Ba mẹ yêu thương con mãi mãi. . . . . .”
——–
Đến giờ làm chiều, Kim Jae Joong đến Jung K như thường lệ.
Cậu muốn đến tìm Jung Yun Ho nhưng anh không có ở công ty, Kim Jae Joong đành phải vừa làm việc vừa đợi anh về.
Nhưng suốt cả buổi chiều, Kim Jae Joong vẫn không nhìn thấy Jung Yun Ho. Gần đến giờ tan tầm, Kim Jae Joong không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho Jung Yun Ho.
Câu nói thông báo điện thoại không thể liên lạc được vang lên, Kim Jae Joong dựa lưng vào thành ghế, sững sờ đặt điện thoại di động xuống.
Lúc này, chị Soon đi ra từ thang máy, đúng lúc nhìn thấy Kim Jae Joong đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Chị Soon cung kính bước đến hỏi thăm Kim Jae Joong, “Kim thiếu gia, cậu phải về sao?”
Kim Jae Joong khẽ gật đầu, “Dạ.”
“Cậu không đợi tổng giám đốc à?”
Kim Jae Joong nói lời thành thật, “Tôi gọi điện cho anh ấy không được.”
Chị Soon giải thích, “Tổng giám đốc thảo luận với tổng giám đốc của ‘JYP’ về một hạng mục hợp tác cả chiều nay. Nếu thành công chắc đêm nay tổng giám đốc sẽ còn bữa tiệc xã giao nữa. . . . . . Hay cậu tới khách sạn chờ tổng giám đốc, nếu tổng giám đốc trở về công ty, tôi sẽ chuyển lời tới tổng giám đốc giùm cậu.”
Kim Jae Joong và chị Soon đều biết khi bàn công việc, Jung Yun Ho không nhận điện thoại cá nhân.
Kim Jae Joong gật nhẹ đầu, “Vậy cũng được, tôi đến khách sạn trước. . . . . .”
Chị Soon gật đầu.
. . . . . .
Sau khi Kim Jae Joong rời đi, chị Soon lập tức lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số.
“Hel¬lo. . . . . .”
Giọng điệu chị Soon tôn kính, “Đại thiếu gia, là tôi.”
Giọng nói vốn nhàn hạ của Jung Yong Hwa chợt căng thẳng, nghiêm mặt nói, “Chị Soon, chuyện tôi dặn chị có tiến triểtriển không?”
Chị Soon nói, “Có ạ. Kim thiếu gia đợi tổng giám đốc ở công ty cả buổi chiều có phần sốt ruột, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với tổng giám đốc.”
“Có thật không?” Jung Yong Hwa nhất thời vui sướng, “Tôi biết ngay, ha ha. . . . . .”
Chị Soon khó hiểu, “Đại thiếu gia có chuyện vui gì vậy?”
Jung Yong Hwa cười nói, “Không có việc gì, chỉ chứng minh mắt nhìn người của tôi rất chuẩn. . . . . .”
——–
Thành phố Seoul.
Bên trong tòa biệt thự trang hoàng giản dị nhưng khó giấu phẩm vị cao cấp, một cậu trai đáng yêu trẻ tuổi bước những bước nhẹ nhàng uyển chuyển tới sau lưng Jung Yun Ho, ôm lấy Jung Yun Ho đang nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ từ đằng sau.
Khóe miệng Jung Yun Ho cong lên nhưng không xoay người. Song, anh lại khẽ hôn lên mu bàn tay mảnh mai của cậu với vẻ đầy yêu thương.
Cậu trai trẻ nở nụ cười xán lạn đi đến trước mặt Jung Yun Ho, khẽ nói, “Yun Ho, em đã nấu xong bữa tối rồi, tới nếm thử tài nấu nướng của em đi!”
Jung Yun Ho đưa tay ôm eo cậu trai, nói dịu dàng, “Những chuyện này không cần em phải làm. . . . . . Chuyện em nên làm là chăm sóc mình cho tốt.”
Cậu trai trẻ không tuân theo, nói, “Có anh Yong Hwa chăm sóc, cơ thể em đã hoàn toàn hồi phục rồi, anh không cần phải lo lắng. . . . . .”
Jung Yun Ho vẫn vén lọn tóc lộn xộn trước ngực cậu trai trẻ ra sau ót như trước kia, cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng của cậu.
Ngay lúc này, “Khụ, khụ. . . . . .” Hình ảnh ấm áp hài hòa chợt bị một người đàn ông không thức thời cắt đứt.
Liếc thấy người tới, cậu trai trẻ nhất thời xấu hổ đỏ mặt đẩy Jung Yun Ho ra, “Ặc, anh Yong Hwa, anh nói chuyện với Yun Ho đi, em chuẩn bị một chút thức ăn. . . . . .”
Jung Yong Hwa cười nhìn Han Jae Joon ngượng ngùng chạy đi, xấu xa đi đến bên cạnh Jung Yun Ho, tặc lưỡi nói, “Jae Joon của chúng ta vẫn hồn nhiên đáng yêu như hồi bé. . . . . . Người nào đó mới hôn một cái đã đỏ bừng cả mặt. Cậu ấy đâu có biết rằng người nào đó đã ‘thân kinh bách chiến’ rồi à!”
Jung Yun Ho khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường nhật, đi lướt qua Jung Yong Hwa.
Jung Yong Hwa vội vàng kéo tay Jung Yun Ho, khẽ nói, “Haiz, em chớ đi vội, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, chúng ta ra vườn hoa. . . . . .”
|
Chương 70 : Đêm nay, cậu không biết mình đã đi tới đường cùng Dụi tắt tàn thuốc, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cậu. Cuối cùng, vẻ sắc bén dần dần biến mất, mặt anh lại hờ hững, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong vườn hoa của biệt thự.
Jung Yong Hwa nhét chìa khóa xe vào tay Jung Yun Ho, “Kim Jae Joong đang chờ em ở khách sạn, em mau về khách sạn đi!”
Giọng nói Jung Yun Ho nhẹ nhàng không hề gợn sóng, “Có chuyện gì?”
Jung Yong Hwa nói vô cùng nghiêm túc, “Chị Soon nói với anh là Kim Jae Joong đợi em ở công ty suốt buổi chiều, chắc cậu ấy có việc gấp muốn gặp em!”
Jung Yun Ho xoay người rời đi, vẻ mặt tuấn tú không mang cảm xúc.
Jung Yong Hwa vội vàng ngăn cản bước chân của Jung Yun Ho, tức giận nhíu lông mày, “Này, Yun Ho, em hãy cho Kim Jae Joong một cơ hội đi, tại sao không nghe cậu ấy giải thích một chút?”
Đôi mắt đen hẹp dài của Jung Yun Ho hơi híp lại, nhìn Jung Yong Hwa bằng ánh mắt sâu thẳm.
Jung Yong Hwa vẫn luôn sợ hãi dáng vẻ lạnh lẽo của Jung Yun Ho, thế nhưng lúc này lại dũng cảm ưỡn ngực, nói nghiêm túc, “Em đừng nói với anh là không cho Kim Jae Joong cơ hội. Anh là anh của em, anh hiểu rõ tính cách của em . . . . . Anh biết khi em lựa chọn cử hành hôn lễ trước thời hạn tức là lòng em đã dao động rồi.” Tổ chức hôn lễ trước ngày cũng có nghĩa là Jung Yun Ho muốn biết lựa chọn của Kim Jae Joong sớm hơn chút.
Jung Yun Ho lạnh lùng liếc mắt nhìn Jung Yong Hwa, giọng điệu vẫn âm trầm mang theo nguy hiểm và cảnh cáo, “Em nói lại một lần nữa, chuyện của em không cần anh xen vào.”
Jung Yong Hwa bỗng mất hết dũng khí, cúi đầu khẽ nói, “Hừ, không xen vào thì không xen vào! !”
Sau đó Jung Yun Ho bỏ đi.
—-
Mười giờ tối, Jung Yun Ho đích thân lái xe rời khỏi biệt thự.
Jung Yong Hwa lén lút ló đầu ra từ cửa lớn của biệt thự, cười he he, “Còn nói không cho người ta cơ hội. Xem đi, không phải mềm lòng rồi sao?”
Sở dĩ anh bằng lòng giúp Kim Jae Joong, thứ nhất bởi vì lần đầu tiên anh gặp Kim Jae Joong đã cảm thấy cả hai rất hợp ý. Cho dù sau này Kim Jae Joong không thể trở thành em dâu của anh, anh cũng hy vọng có thể kết bạn. Điều thứ hai là anh cũng từng bị tổn thương về mặt tình cảm. Anh không mong muốn trên đời này có thêm một người ngu xuẩn như vậy nữa. . . . . .
Chuyện cho tới lúc này, anh chỉ có thể hi vọng Kim Jae Joong nắm chắc cơ hội lần này, anh tin rằng chỉ cần Kim Jae Joong quyết định thẳng thắn với Yun Ho thì cuộc sống sau này của Kim Jae Joong ít nhất sẽ không khổ sở và tuyệt vọng. . . . . .
Khi Jung Yun Ho lái xe đến khách sạn Dear.J đã là mười một giờ tối.
Kim Jae Joong không bật đèn, cậu mặc đồ ngủ mỏng ngồi ở mép giường, chờ đợi anh theo thói quen.
Cửa phòng chợt được mở từ bên ngoài, lúc này Kim Jae Joong mới hoàn hồn ngước mắt lên.
Ánh đèn ság lên, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Jung Yun Ho lọt vào tầm mắt cậu.
Jung Yun Ho đặt chìa khóa xe xuống, bước chậm rãi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, nói dịu dàng, “Xin lỗi, anh về trễ. . . . . .”
Cậu lắc nhẹ đầu rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, ôm chặt anh như thể tìm được bè gỗ sau chuỗi ngày trôi lơ lửng trong biển lớn vô tận.
Anh vươn tay ôm chặt lấy thân thể mỏng manh của cậu, khẽ nói, “Ở nhà một mình sao lại không bật đèn?”
Cậu dựa vào bờ vai của anh, quyến luyến hơi thở nam tính dễ chịu của cơ thể anh.
Anh đứng dậy ôm cậu lên đùi, hôn lên gò má cậu, “Sao vậy? Gần đây hình như em có tâm sự.”
Cậu nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn dật của anh không chớp mắt, chợt nở nụ cười điềm tĩnh, “Em không sao. . . . . .”
Anh đụng đầu vào mái tóc cậu, hỏi nhẹ nhàng, “Em đã biết chuyện mình kết hôn sớm chưa?”
Cậu tựa vào ngực anh, gật đầu, “Dạ, ba mẹ nói cho em biết rồi!”
Anh nhẹ giọng hỏi cậu, “Em có ý kiến gì không?”
Cậu do dự trong chốc lát.
Anh chờ đợi nhìn cậu, thật ra đang suy đoán dòng suy nghĩ trong lòng cậu lúc này.
Nhưng chỉ do dự vài giây, cậu trả lời anh rất chân thành, “Em không có ý kiến gì, được gả sớm cho anh là chuyện em hằng mong ước!”
Khóe miệng anh cong lên đầy mê hoặc, cánh tay ôm cậu chặt thêm.
|
Cậu chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, nói đầy mong đợi, “Yun Ho, em tin tưởng sau này chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
“Đương nhiên! !” Anh kéo dài nụ hôn với cậu, mãi đến khi cậu thở hổn hển, mặt đỏ tai hồng.
Khi anh đang chuẩn bị động tác tiếp theo, cậu đẩy người anh lên khỏi thân thể đã bị anh đặt nằm ngang trên giường của mình, nhìn anh bằng đôi mắt ẩm ướt, “Yun Ho, em có thể yêu cầu anh một chuyện không?”
Anh dừng động tác lại, “Chuyện gì vậy?”
Cậu nói từ tốn, “Bây giờ em là Kim Jae Joong, không phải Han Jae Joon, về sau anh đừng gọi em là Han Jae Joon nữa được không?”
Anh gật đầu không hề do dự, “Được!”
Cậu mỉm cười.
Anh phủ người xuống tiến hành bước kế tiếp, tay cậu vẫn cản lại. . . . . .
Anh kiềm chế ham muốn của mình, nhíu mày, “Làm sao vậy?” Không thể phủ nhận, đối với anh thân thể cậu luôn có sức hấp dẫn khó hiểu. . . . .
Cậu nhìn anh đầy vẻ mong đợi, “Sau khi kết hôn chúng ta sẽ không tránh thai nữa, chúng ta sẽ có con, anh nói có được không?”
Anh khẽ cười, “Được.”
“Cám ơn. . . . . .” Cậu không còn kháng cự anh nữa, mà chủ động ngước môi mình lên.
. . . . . .
Hai năm sau Kim Jae Joong mới biết được đêm nay cậu đã tự đưa mình vào đường cùng. Mỗi một giây rong ruổi trong cơ thể cậu anh đều căm ghét và thù hận, mà cậu hoàn toàn không hay biết.
—-
Bốn giờ sáng.
Jung Yun Ho khoác áo ngủ ngồi trước cửa sổ khách sạn.
Cả thành phố Seoul chỉ còn lại vài điểm ánh sáng nhỏ nhoi, màn đêm yên tĩnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Jung Yun Ho lấy một điếu thuốc ra, cầm bật lửa trong tay, cúi đầu ‘tạch’ một tiếng thắp sáng ngọn lửa màu xanh da trời. Ánh lửa chiếu rõ ngũ quan như điêu như khắc của anh, đốm lửa đỏ lấp ló bên khóe môi mỏng, anh từ từ nhả luồng khói mờ trong suốt, sao đó liếc mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi xinh đẹp đang ngủ say trên giường lớn.
Nếu như không có mưu cao kế sâu và đối xử với kẻ khác không từ thủ đoạn, anh sẽ không có tập đoàn Jung K ngày hôm nay. . . . . .
Cho tới nay, không có một ai hay bất cứ chuyện gì có thể làm anh chần chừ, duy chỉ có cậu —— Kim Jae Joong.
Khi Jung Yong Hwa khuyên anh suy nghĩ lại, anh xì mũi coi thường, vậy mà đêm nay anh vẫn tới đây. . . . . .
Anh thừa nhận có một khắc anh muốn nghe cậu giải thích, cho dù cậu ban đầu cậu không có dự tính xấu xa, anh cũng khiến cậu phải trả giá thật lớn cho sự bỉ ổi năm đó. Nhưng anh vẫn nghe theo lời Jung Yong Hwa, nhưng, cậu lại không nói gì. . . . . . Lúc này lại còn có thể nằm trên giường bình yên thoải mái như vậy.
|
Chương 71 : Anh che giấu sát khí, còn cậu vô cùng hạnh phúc
Cậu nhìn vào ánh mắt cưng chiều của anh, vẻ mặt đầy tràn hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau.
Kim Jae Joong vừa thức dậy đã thấy Jung Yun Ho đang thảnh thơi đứng trước gương thắt cà vạt.
Kim Jae Joong ôm chăn ngồi dậy. Sau khi ngượng ngùng mặc đồ ngủ vào, cậu bước xuống giường, khẽ hỏi anh, “Anh phải đi làm à?”
Jung Yun Ho nhìn tấm gương trước mặt, trả lời cậu, “Ừ, gần đây công ty có mấy hợp đồng quan trọng cần anh giải quyết.”
Kim Jae Joong gật nhẹ đầu, “À.”
Jung Yun Ho vơ lấy áo khoác, sau đó hôn nhẹ lên má Kim Jae Joong, “Anh đi đây. Em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, buổi trưa anh đến đón em!”
Kim Jae Joong thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.
Để ý tới sắc mặt của cậu, Jung Yun Ho cưng chiều ôm lấy bả vai mỏng manh của cậu, hôn nhẹ lên mũi cậu, “Sao vậy?”
Cậu ngước mắt nhìn anh, “Em không muốn ở lại khách sạn một mình, em muốn đi làm với anh.”
Jung Yun Ho mỉm cười trêu ghẹo, “Sau vậy, không nỡ xa ông xã của em à?”
Gương mặt Kim Jae Joong đỏ bừng, cậu đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Jung Yun Ho để bớt ngượng, chu môi nói, “Này, anh có phải là ông xã em hay không vẫn còn chưa biết. . . . . .”
Anh đưa tay ôm chặt lấy hông cậu, “Sắp rồi, bà xã!”
Cậu đánh nhẹ lên ngực anh, “Đồ vô lại!”
Anh nói dịu dàng, “Em đã không muốn ở đây một mình, vậy thì đến công ty với anh!”
“Dạ, dạ! !” Cậu vội vã gật đầu.
—-
|
Kim Jae Joong không muốn Jung Yun Ho ôm đi vào công ty, nhưng tay Jung Yun Ho vẫn cứ chạm lên vòng eo mảnh khảnh của Kim Jae Joong, cố ý thể hiện tình cảm thân mật của họ. . . . . .
“Ghen tỵ với Kim thiếu gia quá, tổng giám đốc đẹp trai thế kia. . . . . .”
“Nếu có một ngày tôi có thể gặp được người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như thể vậy thì tốt quá!”
. . . . . .
Sau lưng Jung Yun Ho và Kim Jae Joong đều là tiếng xì xầm khen ngợi, làm cho Kim Jae Joong đứng bên Jung Yun Ho vô cùng xấu hổ.
Sau khi bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Kim Jae Joong đẩy nhẹ Jung Yun Ho, xấu hổ nói, “Cũng tại anh, mọi người đều đang bàn tán về em!”
Jung Yun Ho thừa dịp Kim Jae Joong không chú ý hôn trộm cậu, “Có gì không tốt sao?”
Sắc mặt Kim Jae Joong đỏ bừng, “Tổng giám đốc Jung, ở đây có camera! !” Trời ạ, bảo vệ của công ty chắc chắn đang trợn mắt nhìn họ.
Jung Yun Ho mỉm cười xấu xa, “Ông xã không ngại đâu! !”
“Ặc. . . . . .” Trước đây sao cậu không phát hiện ra người đàn ông này vô lại như vậy?
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra.
Jung Yun Ho ôm Kim Jae Joong đi ra khỏi thang máy, chị Soon đã đợi ở bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc, trong tay đang ôm một xấp văn kiện.
Kim Jae Joong vội vàng nới rộng khoảng cách giữa mình và Jung Yun Ho, lễ phép chào chị Soon, “Chị Soon, chào buổi sáng.”
Chị Soon cũng mỉm cười đầy cung kính, “Tổng giám đốc, Kim thiếu gia!”
Jung Yun Ho lạnh nhạt đáp lại chị Soon một tiếng, sau đó đi vào phòng làm việc.
Kim Jae Joong vẫn như trước kia, lúc này nhận lấy chồng văn kiện từ tay chị Soon, nói với giọng đầy chuyên nghiệp, “Tôi đi chỉnh sửa lại trước.”
Chị Soon không đưa văn kiện cho Kim Jae Joong, mà mỉm cười nói, “Kim thiếu gia, về sau cậu không phải làm những việc này nữa.”
“Hả. . . . . .” Kim Jae Joong kinh ngạc.
Chị Soon liếc mắt nhìn ông chủ bên trong, trêu ghẹo, “Tổng giám đốc đích thân ra lệnh muốn cậu phải chuyên tâm làm phu nhân tổng giám đốc của ngài, tôi không dám sai bảo cậu nữa!” Dứt lời chị Soon ôm chồng văn kiện vào phòng tổng giám đốc.
Kim Jae Joong ngẩn người, sau đó bước vào phòng làm việc của Jung Yun Ho theo sau chị Soon.
“Yun Ho, thật ra anh không cần phải. . . . . .” Cậu cố gắng giành lại công việc này.
Jung Yun Ho không chờ cậu nói hết đã nghiêm mặt ngắt lời, “Đây là quyết định của công ty.”
Người nào đó dường như đã khôi phục dáng vẻ đế vương trong công ty, làm cho cậu không dám nhiều lời, đành phải yên lặng. Nhưng ở tận đáy lòng cậu thầm nói, hừ, công ty quyết định gì chứ, rõ ràng là người nào đó quá độc tài thôi. . . . . .
Jung Yun Ho thấy Kim Jae Joong vẫn chưa nhúc nhích, không khỏi ngước mắt liếc nhìn Kim Jae Joong, “Jung phu nhân, bây giờ em có thể ngồi trên ghế sofa chờ anh, cũng có thể vào phòng nghỉ bên trong nghỉ ngơi tạm, nhưng mà không cho phép em động vào công việc.”
Kim Jae Joong hậm hực, nói với vẻ hờn dỗi, “Vậy em ra ngoài xem tạp chí cũng được!”
Jung Yun Ho gật đầu.
Lúc này Kim Jae Joong mới bĩu bĩu môi rời đi.
. . . . . .
Phòng tổng giám đốc được ngăn cách qua cánh cửa sổ bằng kính trong suốt, chị Soon bắt đầu báo cáo công việc hôm nay với Jung Yun Ho.
Sau khi ký tên lên mấy văn kiện, ánh mắt của Jung Yun Ho bỗng dừng lại trên một tập văn kiện.
Chị Soon thấy sắc mặt Jung Yun Ho hơi trầm xuống, vội dò hỏi, “Tổng giám đốc, văn kiện này có vấn đề gì sao?”
Jung Yun Ho đưa văn kiện cho chị Soon.
Chị Soon nghi ngờ nhận lấy văn kiện, sau mấy phút xem xét nghiêm túc, chị Soon chợt tái mặt, gần như thốt lên kinh ngạc, “Tôi xin lỗi, tổng giám đốc, nhất định là nhân viên nào đó của công ty vô ý sơ xuất, bây giờ tôi tìm hiểu ngay đây. . . . . .”
Hóa ra kế toán của công ty đã vô tình gõ nhầm số tiền JYP muốn góp vốn cùng Jung K từ hai mươi tỷ thành hai tỷ. Nếu như bản hợp đồng này được chuyển đến văn phòng luật sư, JYP sẽ mất mười tám tỷ, khi đó JYP sẽ mất lòng tin với Jung K, tuyệt đối không chịu để yên.
|