Chỉ Yêu Mình Em, Dracula
|
|
Continue 138 Cuối cùng tôi cũng được về quê sau bao tháng xa cách gia đình. Nam trang đàng hoàng à nha. Tôi cùng thằng Quốc Anh ăn mặc chỉnh tề nhưng không quá cầu kỳ mà lên chiếc xe khách đông nghẹt người, đúng là tết đến nơi, quê hương là chuyến đi cuối cùng trong năm của họ. Nhìn họ đông vui vậy tôi cũng náo nức trong lòng. + Anh hai, em mót quá - nó lấy hai tay bụm hạ bộ nó mà mặt mày xanh lè. Tôi cốc đầu nó. + Sao nãy không đi, giờ lên xe ai cho em xuống. + Không được, không được rồi. Mót quá anh hai - nó rống lên làm hại tôi phải bụm miệng nó lại. Tôi lấy chai nước cố uống hết nước rồi đưa cho nó tiểu nào, nhìn nó cũng sáu tuổi rồi mà sâu có tí tẹo, nhìn sâu nó mà tôi lại nghĩ về bức tranh lúc mẹ hắn treo trong phòng, sâu hắn cũng y như vậy mà giờ to phết. Tôi nghĩ tới thôi mà tôi rùng mình đưa tay sờ mông. + Em nhớ nhà quá, dì và ba biết có ốm đi không ha. Em có đem đồ chơi về cho chị Cam Thảo nà. + Hắn mua à? Tôi hỏi, nó gật đầu khẳng định. Không ngờ hắn cũng chu đáo nhỉ + Anh Lạc còn mua rượu đế loại nhất cho ba, kem dưỡng da cho dì,...... đang trong ba lô em này - nó kể một hồi làm tôi chao đảo. Thì ra tối qua hắn vào phòng nó mà xầm xì là vụ này, rồi bữa nay nó đeo cái balo như đi chạy giặc vậy. Tôi về đến đầu hẻm thì đã có không khí tết, nhà nhà tuy không có nhiều điều kiện nhưng cũng có một mâm ngũ quả và cây mai vàng khoe sắc khắp nhà. Lá cờ đỏ đã dựng lên hai bên đường làm không khí thêm nhộn nhịp mà trông chờ tết đến. Tôi về tới nhà thì ba tôi mừng lắm, chân ông cũng đỡ hơn rồi nhưng đi thì nhờ cặp nạn tạm thời. + Dì đâu ba - tôi lấy cặp dưa hấu ra mà trưng bàn thờ + Đi chợ mua thịt về kho rồi. - phải ha, mai là ba mươi tết rồi. Nhìn quê vậy thôi chứ đầy đủ lắm. Ăn tết ở đây mới đúng là ăn cái tết ấm cùng bên gia đình. + Nam, làm ở trên đó làm ổn không? Mới ra trường ai mà dám nhận con thế? + Hà hà, ba yên tâm. Người ta cần mấy học sinh tốt nghiệp như con để làm sai vặt ấy mà. Lương cũng ok lắm, ba không thấy tháng nào cũng cũng gửi về những mấy triệu sao. + Mà làm gì? Công ty gì? Tôi đơ người, thằng Quốc Anh đang chơi đồ hàng với Cam Thảo thì nó cười khúc khích, tôi chợt nghĩ tới công ty hắn. + Là công ty rượu Âu Lạc đó ba - tôi cười tươi, có lẽ ông sẽ không biết vì công ty sản xuất rượu thượng lưu mà, ba tôi sao mà uống ba loại đó được. + Sao nghe quen quen - ba tôi nhăn mặt rồi tiến lại bàn thờ rồi xem gì gì đó. Tôi chợt nhận ra ông đang xem chai rượu mà hắn gửi thằng Quốc Anh đem về. Ông xem mà tôi đổ mồ hôi, sao hắn lại cho ba tôi chứ, cái tên cẩu đần này. + Cam Thảo, Quốc Anh. Anh hai mua cho vài bộ đồ mới - tôi kiếm cớ chạy cho ông đừng hỏi nữa, tôi lôi hai đứa nhỏ chạy lẹ. . . Hắn ở nhà cũng nghỉ tết, ở nhà hắn cứ hết đi xuống lầu xem ti vi rồi thì lên phòng đọc sách, hắn cứ liên tục nhìn đồng hồ rồi trách sao thời gian trôi chậm thế. Hắn như người câm khi ở một mình cùng Tiểu Dần, hắn cô đơn kinh khủng. "Không lẽ giờ chạy xuống kiếm cô ta chứ? Không được, cô ta giận cho coi. Phải làm sao? Để tìm cách, nói là cô ta lấy thứ mà mình không thể mất nên xuống lấy lại, mà cái gì cô ta đã cầm về trời. Hay nói thằng Quốc Anh đòi cái đồ chơi nên đem xuống....... Ủa khoan, nói vậy chẳng khác nào nói cô ta đang ở nhà mình.....khỉ thật" Hắn cứ vò đầu bứt tóc, hắn chịu hết nổi rồi. Hắn đã ở trong căn nhà này đủ hết tết rồi, đến nay cũng là mùng bốn tết rồi còn gì. Mẹ hắn thì về đúng mùng một rồi đi nữa, nhậu với đám Bắc Hải đến chán luôn rồi. Giờ hắn chán còn hơn chữ chán. + À phải, nói là thăm bác trai với tư cách là bạn cùng lớp - hắn cười khì rồi nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề và chạy ngay xuống để lấy chiếc xe máy. + Cậu chủ, ông chủ nói đang đợi cậu - chị người làm vừa nghe điện thoại xong thì hắn lặng người. Phải rồi, mùng bốn tết hằng năm thì hắn phải ăn cơm với cha hắn mà hắn lại quên mất nhưng.....
|
Continue 139 Hắn xoay ngang hỏi chị người làm + Cha tôi đang đợi ở đâu? + Hình như là nhà của ông. Hắn tức điên người nạt ngang + Báo lại tôi không tới. Nhà cha hắn hiện giờ cũng là nơi cư trú của bà ta. Hắn không bao giờ bước vào căn nhà ấy khi có mặt bà ta trong nhà. . . Bà Cam Ly bưng dĩa thức ăn từ trong bếp ra và đặt lên bàn ăn + Đây, món ngon mà Kha Cổ thích - bà ta cười, Kim đệ gật đầu nhưng chẳng nói tiếng nào. Nó thì không hận người đàn bà này nhưng cũng không có nghĩa là nó công nhận bà ta là mẹ kế nó. + Cha, ngày mai không ấy đi du lịch cùng mẹ đi - Thanh Sơn vừa gắp thức ăn vừa nói + Cha cũng muốn nhưng mai cha phải đi làm lại. + Có vụ án khó sao cha? - Kim đệ ngạc nhiên ngậm đôi đũa lên tiếng hỏi + Cũng đôi chút, thôi ăn đi. + Sơn, mẹ đã chuẩn bị đồ hết rồi. Đi cẩn thận. - bà ta vỗ vai thằng Sơn mà nói + Sao năm nào hễ tới mùng bốn là con đi vậy? Đi đâu? - cha hắn nhăn mặt. Nó cười khì mà chẳng nói tiếng nào, mẹ nó vỗ tay cha hắn + Anh à, chẳng phải nó nói đi cắm trại cùng lũ bạn hay sao? Khéo lo. + Ông chủ, nhà cậu hai báo là sẽ không đến. - một người làm vừa nghe điện thoại xong thì chạy vào báo. Cha hắn giận đỏ mặt đập bàn một cái rõ đau, lúc này Sơn đã chạy lên lầu thay đồ nên không chứng kiến được cảnh này + Càng ngày càng không xem cha nó ra gì. + Thôi mà anh. Nếu anh muốn Kha Lạc đến thì nên tổ chức bữa cơm ở ngoài và cả ba cha con (ý nói Kha cổ, Kha Lạc và ông) cùng nhau ăn. Tính cách nó thật giống con trai lớn nhà em - bà ta lắc đầu nói vô tư mà quên mất. + Phải rồi, mau chóng đem con em về sống đi. Anh sẽ cho nó sống cùng Kha Lạc, nó dám không nghe sao? Bà ta cười trừ, bà biết đây là lời nói khi cha hắn tức hắn, tự an ủi thay. Con bà hiện cũng đang ở chung nhà với hắn đấy thôi. . . + Mau lên đi Cam Thảo, Quốc Anh - tôi vác cần câu trên vai mà đợi hai tụi nó. Tôi đang ở trần vì trời nắng gay gắt và khá oi bức. + Đây, em mới đào được mấy con giun - Cam Thảo đưa lon đựng vài con giun lúc nhúc. Tôi cùng hai tụi nó đi ra con sông ở đầu xóm mà ngồi câu cá, không gian yên tĩnh quá, thích ghê. Cơ mà sao tôi không câu được con nào là sao vậy? Tôi nhìn thùng cá mà chỉ được hai ba con, nhưng mà toàn cắn câu của hai đứa nhỏ. + Anh hai, bữa nay mùng bốn tết rồi á - Cam Thảo + Ừ. Rồi sao? + Thì anh Sơn đó. + Đúng rồi, anh Sơn có đến không? - Quốc Anh lại giật thêm một con cá mà đưa cho tôi gỡ ra khỏi móc câu. Phải ha, mùng bốn năm nào nó cũng tới chơi với gia đình tôi, vui lắm á. Tôi cười nhớ lại mấy năm trước rồi thở dài + Không đâu. + Ủa sao mà không đến vậy anh? Em muốn tiền lì xì của anh Sơn - Quốc Anh cười. Chợt tôi thấy hai chiếc xe máy chạy tới từ xa, tôi giật mình và đổ đầy mồ hôi khi người ngồi trên hai chiếc xe ấy không ai khác là hắn và thằng Sơn. Chời chời, sao nó lại đến đây, tôi tưởng tôi đã đi nước ngoài rồi thì nó sẽ không đến, nhưng quan trọng hơn là hắn sao cũng tới đây? Hai người họ như chen chúc nhau mà giành đường chạy, mặt hai người ai cũng căng thẳng và không biểu cảm. Sơn vừa thấy tôi thì nhếch mép cười và nhanh chóng chạy lại đậu xe cạnh gốc cây. Hắn thấy Sơn bỗng ngừng lại thì hắn cũng ngừng theo. + Mày....đến chi? - tôi cứng đờ người hỏi nó, hắn thì nhăn mặt nhìn tôi trân trân + A....a...anh Sơn, có cả anh Lạc nữa - Cam Thảo mừng rỡ reo hò. Quốc Anh thì lại nắm lấy tay hắn + Anh, chẳng phải anh đã hứa.... - nó chưa kịp nói xong thì hắn vội bịt miệng và nháy mắt, nó như hiểu ra nên không nói nữa. Sơn bỗng tán vào đầu tôi + Về sao không nói tao, thằng cờ hó - nó ôm chầm tôi, tôi vội đẩy nó ra làm nó thất vọng + Mình tao đang dơ, ôm dơ đồ mày - tôi giả đò không quan tâm và không quen biết hắn. Nó thì cười khì xua tay + Mày kỳ ghê, mày chắc biết tao con nhà giàu rồi cái bắt đầu xa lánh tao. Bởi cái tính mày như vậy nên tao mới giấu mày
|
Continue 140 Tôi vỗ vai nó + Tao biết rồi. + Anh....là Kỳ Nam - bây giờ hắn mới lên tiếng, nãy giờ để ý tôi từng động tác của tôi. Hắn không ngờ trên đời này lại có hai anh em lại giống nhau đến vậy. Trừ giọng nói đầy nam tính hiện giờ và điệu bộ manly ra thì hắn thấy cái gì cũng giống vợ hắn (Nam Kỳ) + Cậu là.... Kha Lạc mà em tôi nói - tôi nhăn mặt xem sơ qua hắn. Hắn giật mình, hắn không ngờ chuyện này ngay cả ba tôi cũng giấu mà anh hai tôi lại được tôi nói tất tần tật. Không được, hắn phải lấy lòng anh hai mới được. + Thôi về đi, tao muốn nói chuyện với mày. Lên xe - thằng Sơn cầm mấy cái cần câu và thùng cá lên và tiến lại xe, nó nhếch mép cho thái độ của tôi, nó nhếch mép một phần vì hắn lại không nhận ra. Hắn thì chở Quốc Anh mà không ngừng nhìn tôi khó hiểu + Quốc Anh, chị em đâu? Nó hoảng mà nhìn tôi đổ mồ hôi + Không.....không biết. Hỏi anh hai đi. - nó lắc đầu tránh né. Hắn cũng không làm khó vì nó dù gì cũng là con nít + Ba, dì. Con về rồi - tôi nói to làm hai người họ từ sau bếp ngó ra. Họ cười tươi khi gặp Sơn + Làm chú ngóng sáng giờ. Tưởng con năm nay không ghé chơi. Vừa thấy ba tôi thì nó hoảng cho cái chân gãy của ba + Chú, sao chú lại..... + Hà hà. Không sao, sắp khỏi rồi. + À, cháu có đem biếu nhà ăn tết. Khì khì, con sẽ lại ở đây vài bữa... - nó gãi đầu, tôi thở dài. + Chào bác trai, bác gái - hắn giờ mới đến, ba tôi ngỡ ngàng vì ba tôi thừa biết hắn là bạn của Nam Kỳ. Ba tôi nhìn trân tôi.... tôi cười gượng rồi lôi hắn ra ngoài sau hè. + Cậu Kha Lạc phải không! Nhà tôi không biết gì về em gái tôi.... + Tôi biết, tôi sẽ không nói gì - hắn vỗ vai tôi và nói chuyện như hai người đàn ông. Tôi nhìn tay hắn mà thở thầm, liệu hắn biết thân phận tôi thì hắn có giữ điệu bộ này không? + Mà....cô ta đâu? + Em tôi......em tôi.... đi về thăm nội rồi. Hắn im lặng không hỏi gì thêm, thôi thì hắn cũng lỡ tới rồi thì ở đây chờ tôi về vậy. ---- Tối hôm đó, sau bữa cơm chiều thì tôi chạy vào sau hè rửa chén tiếp + Nam này. + .... + Dì thấy, cậu ta có vẻ thật lòng. Không giống như một hợp đồng. Tôi im lặng vì chẳng biết nói gì hơn. + Rồi con tính cho họ ở đâu. Nhà mình chật.... + Chắc có lẽ lên gác ngủ cùng con thôi dì. Không lẽ bây giờ đuổi. + Không, ý dì đâu có đuổi. Dì sợ họ chê nhà mình chật chội. Dù gì gia thế hai người họ.... Tôi cười trừ rồi vẫy tay cho ráo nước rồi bước lên trước. Sơn, hắn và ba đang ngồi trên bộ ngựa, họ bày ra một đống thức ăn mà tôi không biết làm gì. + Ba, tối rồi nên ngủ sớm đi. + Ngủ sao được. Thằng Sơn đã mua mồi rồi. Chút nữa bốn thằng đàn ông mình làm một bữa. Thằng Nam có đem chai rượu do sếp nó biếu kìa, lấy ra uống luôn. Hắn nhăn mặt khẽ cười nhìn về phía tay ba tôi chỉ, chẳng phải đó là chai rượu hắn nhờ Quốc Anh biếu ba tôi sao? Mồi được dọn ra, Sơn thì nướng mấy con cá mà hồi trưa tôi câu thơm nức mũi, hắn không thể ngồi yên nhưng hắn có biết nấu ăn gì đâu nên đành ra chợ mua vài thứ cho phong phú món ăn. + Hời ơi, mới ăn chiều xong rồi giờ bày ra nhậu - dì vừa lau mấy cái bát, ra trước nhà thì gặp chống nạnh nói + Có sao đâu, lâu lâu tụi nó mới về. Giờ lại thêm thằng bạn cùng lớp của con Kỳ này. Tết mà mình. + Vâng, mời chú. - Sơn rót rượu ra chung rồi mời ba tôi. Cả bốn người nhậu không kiêng cử, nói cười rất vui vẻ, tôi không biết hắn với Sơn cũng nói chuyện với nhau đó nhưng đó là thật hay là màn kịch trước mặt ba tôi thì tôi không biết được. Giờ đây, ai cũng say ngà ngà, trừ tôi vì tôi cố không uống nhiều để dọn giúp dì đống hỗn tạp này, chứ bốn người lăn ra sàn thì cực dì mất. + Khà....chú. Cháu rất vui vì làm bạn với con trai bác, cháu rất mến Kỳ Nam - Sơn ngã nghiêng ngã ngửa mà vỗ vai tôi. Ba tôi cười lớn + Hà hà, chú cũng vui vì thằng con trai chú có thằng bạn tốt như con. + Nói xàm quá, say rồi ngủ cho tao nhờ. - tôi nhăn mặt nhìn dáng vẻ say của nó mà mắc cười
|
Continue 141 Nó chợt nắm tay tôi rồi nhìn ba tôi + Phải chi Kỳ Nam là con gái thì con làm rể bác chắc rồi. Ba tôi vỗ đùi rồi chỉ chỉ + Khà khà.... chú mày mà muốn chú đây gả luôn thằng Nam cho chú mày.....haha Sau câu nói này làm hắn sặc ly rượu đang uống, tôi cười sảng khoái vì tôi biết ba tôi tới chỉ rồi. Ổng say lắm rồi mới nói xàm như vậy. + Ba cậu không kì thị à - hắn cười trừ rồi nói nhỏ với tôi + Nghe ổng nói làm gì. Ổng say rồi. Ba tôi cực kì ghét mấy cái loại dở dở ương ương. - tự nhiên tôi nói xong và tự cảm thấy như đang nói về mình vậy. Hắn cũng gật đầu đồng quan điểm với ba tôi, hắn rất kinh tỏm hai đứa con trai mà yêu nhau, trong công ty hắn cũng có vài trường hợp đấy và hắn thẳng tay đuổi họ không thương tiếc. (Vô lý vl luôn ấy) + Dì ơi, ba xỉn rồi. Đỡ vào giúp con - tôi phóng xuống bộ ngựa mà choàng tay ba tôi đỡ vào phòng. Tôi quay sang thì thằng Sơn đã nằm chèo queo mà miệng nó không ngừng cười, trong đầu nó cứ nghĩ tới lời nói lúc nãy của ba tôi. Tôi nhìn hắn vẫn không ngó ngàng gì tới Sơn + Này, cậu khỏe mạnh đưa thằng Sơn lên gác giúp tôi đi - tôi cười thầm. Hắn giật mình khi tôi gọi, hắn nhìn Sơn rồi tặc lưỡi, không phải vì anh vợ hắn bảo thì hắn đừng hòng động vào người thằng Sơn. Hắn đành choàng tay Sơn mà đưa lên lầu. Tôi ở dưới này mà dọn dẹp đống chiến trường này. Xong xuôi lại thấy sao lâu quá hắn không xuống nên lên tìm thì hắn đã nằm bí tị, giờ tôi mới thật sự biết hắn tửu lượng rất kém. Hắn nằm đó, tay hắn còn đè vào ngực Sơn, chân thì gác lên bộ hạ thằng Sơn. Tôi cười thầm, phải chi hai anh em hắn mà thân nhau như vậy thì tốt biết mấy. Tiếng điện thoại hắn bỗng vang lên, tôi hoảng mà cầm lên vì sợ làm hai người họ thức giấc. Tôi chỉ định cúp máy thôi rồi bỏ vào lại túi quần hắn nhưng bỗng có một tin nhắn đang hiển thị ở chế độ chờ đọc "anh iu...." không hiểu sao tôi chỉ vừa đọc hai chữ thôi thì tim tôi đập mạnh lên và nhìn hắn. Tôi tò mò hơn cả mà mở ra đọc cho hết vì nó chỉ hiển thị chỉ đúng hai chữ đó ở chế độ chờ đọc và dĩ nhiên tôi biết pass điện thoại của hắn. 'Anh iu, La Pháp đây. A còn nhớ ngày này mấy năm trước a thực hiện nguyện vọg 1 của e ko? Haha, dù a đã có vợ nhưg e vẫn luôn nhớ anh. Chúc mừng sinh nhật a.' Là tin nhắn của La Pháp, nguyện vọng một gì chứ? Sao nghe mùi tình cảm đâu đây, tự nhiên mắt tôi bốc lửa hẳn lên rồi nhìn hắn nhưng tôi nhanh chóng hạ hỏa, tôi đang ghen sao? Omeoi, không được, mày phải bình tĩnh Nam à. Mày đâu có quyền gì, chỉ là trên hợp đồng thôi Nam. Ủa, tin nhắn này được gửi lúc cách đây mười phút, giờ này là đã hơn 1h khuya rồi. Vậy có nghĩa mùng năm là sinh nhật hắn sao? Bỗng nhiên thằng Sơn trở mình, nó quay ngang vô tình kéo theo tôi nằm xuống, thế là tôi nằm giữa hai người. Tôi định bật dậy thì tay hắn đè lên người tôi lúc nào không hay, tôi không tài này động đậy được, hai người họ như thế gọng kiềm khóa chặt. Tôi đành nhắm mắt lại và chơi luôn một giấc tới sáng. ----- Ngày hôm sau, thằng Sơn rủ tôi cùng hai đứa nhỏ tắm sông, nó nói lâu rồi nó không được tắm nên tôi đành đi và thằng Quốc Anh thì nhõng nhẽo đòi hắn đi theo. Trên đường đi, Cam Thảo, Quốc Anh tỏ ra rất vui vì lâu rồi nó mới được hạnh phúc như vầy, không khí vui vui sao ấy. + Nam, mày về đây luôn hả? + Không, qua tết tao lại qua bển. + Ở đây đi, đi học chung với tao. Không có mày tao buồn lắm - nó nói mà không ngừng cười như có ngụ ý khác. Hắn thì cõng thằng Quốc Anh trên vai, nó ngồi trên cổ hắn mà thích thú vô cùng. Tới bờ sông hôm bữa mà tôi cùng hai đứa nhỏ câu cá, nó trên người chỉ còn quần sọt và cả tôi cũng thế mà nhảy tùm xuống sông. Hắn ngồi trên bờ mà thằng Quốc Anh có năn nỉ cỡ nào cũng không chịu xuống, hắn cho là dơ dáy và thô tục khi trên người chỉ còn một quần sọt + Ê, sợ à - Sơn hét to, hắn lườm một cái rồi quay sang chỗ khác. Nó tát nước lên bờ - nói cho nghe, Nam Kỳ bơi rất giỏi. + Sao mày biết em tao bơi giỏi? - tôi dọng vai nó + Thì anh nó vậy thì nó cũng phải như vậy. Hắn nhắm mắt chả thèm quan tâm mà dựa vào gốc cây.
|
Continue 142 Tôi trèo lên bờ tiến lại đứng trước mặt hắn + Cậu không biết bơi! - mình mẩy tôi nhiễu nhảo nước từ đầu tới chân. + Không phải, chỉ là không thích. - hắn vẫn nhắm mắt, tôi quay sang ra hiệu với thằng Sơn. Nó từ phía sau lưng hắn từ lúc nào mà nắm hai tay hắn, tôi thấy vậy liền nắm hai chân hắn và nhấc lên + Làm gì? Buông ra.... Thanh Sơn.... buông ra...cả cậu nữa. Hắn cứ la ó lên và vùng vẫy, tôi và thằng Sơn giả đò huýt sáo như chẳng biết hắn đang nói gì mà cứ tiếp tục lôi hắn đi. Tôi cùng nó đếm một hai ba rồi thảy hắn xuống sông làm nước văng tung tóe vào mặt hai đứa nhỏ đang ở dưới, hai đứa nó cười thích thú quá trời. Tôi và Sơn vỗ tay nhau như chiến thắng. Hắn bơi ngoi lên mặt nước, hoàn hồn vuốt mặt tức đỏ mặt + Khốn....tôi giỡn mặt với hai cậu à? + Anh hai, vui mà - Sơn như vui quá quên mất mà gọi hắn bằng hai từ 'anh hai' + Ai anh hai cậu? - hắn bước lên, thì tôi với thằng Sơn ngỡ ngàng, lưng cổ hắn đã trầy, lưng hắn như đau lên. Tôi cùng Sơn đỡ hắn thì hắn hất Sơn ra, nói chung là không dám hất tôi, anh vợ mà lị. + Xin lỗi, mau cởi đồ ra đi - nó vội động vào áo hắn thì hắn nạt ngang + Đừng gọi tôi bằng anh. + Sao cũng được, để nó xem đi - tôi nhăn mặt và cởi chiếc áo sơ mi hắn ra, một vết xướt chạy dài từ cổ xuống sống lưng. + Dầm đâm rồi - tôi nhăn mặt nói, nó gật đầu đồng tình rồi với lấy chiếc áo của nó bên cạnh (áo khô) lau lưng hắn, tôi cùng thằng Sơn đỡ hắn về nhà. Hắn vừa về tới nhà thì tôi tắm chung với thằng Sơn, dĩ nhiên có kêu hắn tắm chung mà hắn có thèm chịu. Hai đứa tôi tắm ra thì tới lượt hắn tắm. Hắn vừa bước vào nhà tắm thì tôi nháy mắt với nó...... . . Đến khi hắn bước từ nhà tắm ra, hắn trên tay cầm khăn lông lau cho khô đầu nhìn ra sau hè và vào trong bếp thì chẳng thấy ai. Hắn lạ lẫm bước ra nhà trước thì.... + Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday and happy birthday. HAPPY BIRTHDAY TO YOU. Tiếng vỗ tay vang lên sau khi hết bài hát, hắn như chết lặng. Trước mặt hắn là bàn tiệc đầy rẫy nhưng thức ăn nhưng rất mộc mạc vùng quê, có một chiếc bánh kem nho nhỏ làm bằng râu câu được cắm bởi hai mươi sáu cây đèn cầy nhỏ và đang trang trí rất công phu bởi những hoa quả, đặc biệt còn ghi 'Chúc mừng sinh nhật PHẠM GIA KHA LẠC' trên bánh nữa. Chúng tôi đứng xung quanh bàn tiệc mà hát chúc mừng hắn. Hắn không biết làm sao mà chúng tôi lại biết hôm nay là sinh nhật hắn, hắn càng không hiểu hơn tại sao phải tổ chức sinh nhật cho hắn. Chính hắn cũng không biết đã từ bao lâu rồi mới gặp một buổi tiệc sinh nhật được tổ chức cho hắn như vậy. Từ khi hắn lên bốn thì ba mẹ hắn chỉ đơn thuần dẫn hắn đi ăn rồi mua vài món đồ chơi đắt tiền tặng hắn. Thấy hắn đứng như trời trồng thì Cam Thảo và Quốc Anh tiến lên, mỗi đứa nắm một tay + Chúc mừng sinh nhật anh, Kha Lạc. - hắn nhìn tụi nó cười vô tư, chúng nó kéo hắn ngồi xuống ghế. Hắn nhìn trên bàn ăn thì có món thích ăn nhất là cá lóc kho tộ và canh chua, chính là dì đả để ý hắn mỗi khi hắn ăn thì ăn hai món này nhiều và ngon lành nhất nên dì biết hắn thích món này. + Kha Lạc, hai món này là Sơn nấu cho cậu. - dì Ánh Ly nói, hắn nhìn trân thằng Sơn, Sơn cười rồi quay sang chỗ khác: + Coi như là quà. + Thôi thôi, anh thổi nến đi. Em muốn ăn bánh - Quốc Anh nhìn bánh mà thèm thuồng, tôi ho nhẹ mà cốc đầu nó làm cả nhà cười rang lên. Hắn thổi nến mà mắt hắn long lanh hẳn lên, hắn rất cảm động, tuy ở đây không hề ruột thịt gì với hắn nhưng hắn cảm thấy rất ấm áp và hắn có cảm thấy được mùi vị của sự yêu thương, ân cần của một gia đình hạnh phúc dành cho hắn, chính hắn cũng không hiểu cảm giác này đâu ra mặc dù hắn cho rằng Nam Kỳ không có ở đây nhưng hắn vẫn có cảm giác ấy và hình bóng Nam Kỳ vẫn quanh quẩn đâu đây. + Cảm ơn - hắn nói mà nhìn từng người một, ánh mắt hắn nhìn tới thằng Sơn thì khựng lại. Giờ phút này đây hắn không biết phải xử sự như thế nào nữa, thật tình hắn không ghét thằng Sơn, hắn chỉ hận mẹ nó đã cướp đi gia đình hắn. Hắn ho nhẹ rồi cầm đũa lên: + Mời cả nhà. Thế là buổi chiều hôm đó chúng tôi vây quầng bên nhau mà ăn mừng sinh nhật hắn, hắn đã nói và cười nhiều hơn trong ngày hôm nay.
|