Kẻ Tìm Xác Cú
|
|
Chương 21: Lời Cảnh Cáo
Trương Cẩm đi rồi Uông Sâm mới ngập ngừng nhìn qua Hồng Chí Bình. Lúc này người kia đang kiểm tra điện thoại di động cũng không mấy để ý, sau một lúc Hồng Chí Bình mới tự nhiên phát hiện, anh ta bị nhìn đến phát cáu liền phán cho Uông Sâm một lệnh:
- Nói!
Uông Sâm lúc này mới trơn miệng hỏi:
- Sếp Hồng, anh…không tiễn chị Cẩm à?
Hồng Chí Bình giương đôi mắt lười lười sang nhìn cậu ta.
- Khách sáo gì chứ? Đồng nghiệp làm việc chung cũng nhiều năm rồi mà!
- Không phải, ý em là…Dù sao bây giờ đã có tổ chuyên án của Giang Chỉ Đồng phụ trách mấy vụ về siêu hình kia, anh cũng bớt gánh nặng…hai anh chị có định…
- Sâm à…
Hồng Chí Bình ngắt lời Uông Sâm, gương mặt anh ta đầy vẻ lưỡng lự khó nói, sau một lúc lâu mới chợt thở dài.
- Chuyện tình cảm như một ly nước, hất đi rồi thì không thể về nguyên trạng nữa. Ai cũng lớn cả rồi, hảo tụ hảo tán, còn làm bạn bè được đã là tốt lắm rồi.
- Nhưng mà em thấy vẫn tiếc cho hai người lắm. Là ban đầu do anh sợ mình dấn thân điều tra thế lực vô hình kia sẽ có nhiều nguy hiểm, nên mới không muốn liên lụy chị ấy. Bây giờ chẳng còn gánh nặng gì nữa, với cả lại em thấy chị Cẩm cũng còn quan tâm anh nhiều…
Hồng Chí Bình tỏ ra rất nghiêm túc đáp lại:
- Thật ra thì…khi tách nhau ra rồi, anh và Cẩm cũng có cơ hội nhìn lại. Đúng thật là bọn anh ở cùng nhau rất hòa hợp chỉ là anh cảm thấy, cả hai vẫn thiếu đi cái gì đó của một cặp đôi nên có. Kiểu như…vì cả hai đều làm việc trong môi trường cảnh sát, đều quá lý trí như nhau, mọi bước đi đều phải tính toán tỉ mỉ như vậy dần già thì chẳng còn gì thú vị nữa.
- Nói tóm lại là anh cảm thấy không còn mới mẻ như ban đầu chứ gì, đều như nhau, tra nam!
Hạ Khiêm đột nhiên phán lên một tiếng khiến Hồng Chí Bình cứng họng, Uông Sâm quay sang chậc một tiếng, nói:
- Đừng ở đó mạnh miệng chà đạp giống loài như vậy, cậu có giỏi thì làm đàn ông tốt, ra ngoài quen bạn gái rồi cưới vợ sinh con đi! Tôi nói nhé, cậu mà còn đem một gã đàn ông nào về nữa là ba tôi nói rồi, sẽ đánh chết cậu!
- Chú Dương không đánh chết tôi được. Cho dù tôi đem về một cô gái thì cũng không thể đảm bảo được tôi hạnh phúc hoặc cho cô ấy hạnh phúc, làm lỡ cả cuộc đời nhau thì tốt à? Như cậu và Nhược Dung, ban đầu cũng nồng nhiệt lắm, đủ mười tám tuổi là ăn cơm trước kẽng rồi, sau đó thì sao? Dù có được một bảo bối xinh xắn thế này cũng không cứu vãn được…
Uông Sâm muốn dựng ngược chân mày, bắt đầu nói rất khí thế:
- Nè nè, sao tự dưng lại láy sang chuyện của tôi hả? Nói chuyện yêu đương sớm thì cũng không tranh thủ bằng cậu, đúng mười tám tuổi đã bị người ta dụ dỗ rồi! Cũng có quen biết vài năm, ban đầu tôi còn tưởng cái tên đó ra dáng anh trai tốt bụng lo lắng cho cậu này nọ, không ngờ hắn mưu đồ bất chính, hạ tiện bỉ ổi, chờ cậu đến đủ mười tám tuổi thì…thì…đem cậu đi luôn! Cuối cùng không phải cũng bị bỏ lại sao?
Hồng Chí Bình lúc này bày vẻ mặt rất tò mò hóng hớt, dù mắt đang đọc báo nhưng lỗ tai lại dựng lên rất cao. Hạ Khiêm bước xuống giường mang dép vào, nhanh chóng bế bé Đậu Nhỏ ra khỏi phòng.
- Đừng ở đây nghe ba con nói bậy, đi, đi ra ngoài baba Khiêm mua socola cho con ăn!
- Này!!!
Uông Sâm nhìn cửa phòng đóng sầm lại, miệng vẫn còn mắc mắng lắm, cậu ta quay sang nhìn Hồng Chí Bình rồi lại tía lia:
- Sếp Hồng, anh xem cậu ta…Con đường dài sáng sủa thì không chịu đi, chỉ thích đi đường gập gềnh, đúng là tự làm khó mình mà!
- Sâm à, tôi không nghĩ cậu tệ vậy luôn đấy! Tính hướng của cậu ta đã vậy rồi, cậu còn khăng khăng bảo cậu ta đi quen bạn gái?
- Anh không biết đó thôi, trước kia cậu ta đâu có vậy, đều là do cái tên khốn kia chiều hư.
Hồng Chí Bình biết mình dù có hỏi người kia là ai thì Uông Sâm cũng nhất định lảng tránh, anh ta cũng không muốn tìm tòi chuyện không liên quan với mình quá làm gì nên lúc này quyết định im lặng đọc báo.
Hạ Khiêm vừa rời khỏi căn phòng thì lông tơ trên người đồng loạt dựng đứng, cậu nhìn vào đồng hồ treo tường ngoài sảnh bệnh viện đang bất động, xung quanh không một bóng người, trong lòng liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đề Tố xuất hiện không báo trước, hắn ta đứng cuối hành lang mờ mờ ảo ảo, một thân ảnh ma mị khiến người ta nhìn vào liền sởn da gà. Hạ Khiêm lúc này cảnh giác nắm chặt lấy tay bé Đậu Nhỏ, con bé có vẻ rất sợ hãi, nép sau chân cậu và nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn lên.
Hình ảnh gương mặt cú lợn phủ lông trắng toát và cặp mắt vàng tròn vạnh như bao lần, hắn từ từ bước lại gần hơn. Hạ Khiêm cau mày nói:
- Nếu anh còn sống thì để tôi gặp anh, hoặc nếu anh chết rồi thì mau siêu thoát nhanh dùm, tôi chán phải gặp anh kiểu này lắm rồi!
Đề Tố khi đi tới khoảng cách nhất định thì dừng lại, hắn đang nhìn Đậu Nhỏ.
- Con bé lớn đến vậy rồi sao? Nó vẫn dính lấy em, và vẫn sợ tôi như hồi trước…
Hạ Khiêm giấu trong bụng một câu muốn nói như lười nói: “Chuyện đó đương nhiên, người lớn thấy anh còn sợ chứ huống gì con nít!”
Đề Tố tiếp tục bước lại gần, Hạ Khiêm lại kéo Đậu Nhỏ lùi ra sau.
- Rốt cuộc anh muốn gì?
Hắn lại vòng tay qua ôm lấy cậu, lần này Hạ Khiêm đã quyết chống đối tới cùng, cậu không hiểu nổi người này, rốt cuộc tại sao hắn lại tỏ ra lúc xa lúc gần. Mặc dù hai người từng quen biết nhau ba năm và ở bên nhau tận bốn năm, bảy năm cả thảy nhưng nhiều lúc Hạ Khiêm lại cảm thấy con người Đề Tố giống như ma trận vậy, không tài nào thấu hiểu, không tài nào giải mã. Lúc cậu định dùng sức để xô người kia ra thì lại nghe hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai nói:
- Tôi lạnh, cho tôi ôm em một chút…
- Nếu anh chết rồi thì đi mà đầu thai đi!
- Có chết tôi cũng quấn lấy trường năng của em, để sau đó nếu có thể tái sinh, chúng ta sẽ là một.
Hạ Khiêm cười khẩy nói:
- Bớt sến súa và giả si giả dại, anh làm tôi tưởng thật rồi đó! Nhiều lúc tôi thấy mình ngu xuẩn như một món đồ chơi vậy, anh cứ việc nói, tôi cứ việc nghe và tin…hầu như chưa bao giờ hỏi lại vì sao. Nhưng bây giờ khác rồi, tôi thấy mình đủ đáng thương rồi Đề Tố.
Lúc sau, khi hắn cảm thấy ôm đủ mới dần thả Hạ Khiêm ra, Hạ Khiêm đã cao, Đề Tố hẳn còn cao hơn cậu một cái đầu, vừa cúi xuống ánh mắt mâu thuẫn của hai người lập tức giao nhau. Đề Tố nói bằng thanh âm trầm nhẹ đặc trưng không lẫn với ai, cái chất giọng ổn định như ngàn lần mà hắn nói chuyện chưa từng lộ ra bất kì tia sơ hở hay thất thố của một cổ máy không thấy cảm xúc:
- Có là đồ chơi, thì cũng là món đồ cao cấp quý giá nhất của tôi. Nhưng em cũng đừng tự thấy mãn nguyện quá, có những nguyên tắc sẵn đặt ra, miễn là em không phạm vào nó, em vẫn là chính em, không phải món đồ hay tiêu khiển gì của ai. Nhưng nếu em đã phạm vào nó…Thần cũng không cứu được em!
Hạ Khiêm giật mình nhìn ra sau, không thấy Đậu Nhỏ đâu nữa. Đề Tố đã ôm con bé đứng ở một khoảng cách xa vừa đủ, hắn vuốt bím tóc của Đậu Nhỏ rất nhẹ nhàng nói:
- Đừng sợ, baba Khiêm của con không hại con đâu!
- Anh nói vớ vẩn gì vậy Đề Tố?
Hạ Khiêm thoáng tức giận bước tới vài bước.
- Đứng đó!
Đề Tố nói bằng ngữ khí gần như là ra lệnh. Hạ Khiêm ngập ngừng, sau cùng vẫn đứng lại.
- Tôi muốn nhắc lại lần nữa với em. Hạ Khiêm, dường như em không muốn để tai những thứ mà tôi nói, mong lần này em nghe và hiểu kĩ. Tôi không còn việc gì với em nữa, em cũng đừng bám theo tôi. Trở về mà sống cuộc sống trước kia của em, đừng can dự vào thế lực nào, là cảnh sát hay bọn thần thần quỷ quỷ. Một cái cán cân đang cân bằng, nếu em làm nó nghiêng lệch về phía nào, em đều sẽ phải trả giá.
- Ồ? Vậy ai khiến tôi phải trả giá? Là anh sao thẩm phán? Anh sẽ làm sao? Sẽ lấy mạng tôi à?
- Hạ Khiêm, tôi không giống em, tôi không phải người tốt nên em cũng đừng dồn tôi đến bước phải nghĩ tới những chuyện tàn nhẫn hơn.
Đề Tố không biết lấy từ đâu một chiếc kẹp tóc hình nơ hồng kẹp lên tóc mái cho bé Đậu Nhỏ sau đó hắn liền quay đầu đi, bóng hắn vừa khuất cuối hành lang cũng là lúc Hạ Khiêm đã nghe được âm thanh trở lại của sự sống. Khung cảnh xung quanh phủ tầng màu sống động không còn âm u như ban nãy nữa, Hạ Khiêm cúi đầu nhìn bé Đậu Nhỏ, nó giương cặp mặt long lanh lên nhìn cậu, trên tóc còn có một cái nơ hồng xinh xinh.
|
CHƯƠNG 22: TÌM NGƯỜI (1)
Tây Mã ngày 27 tháng 7 năm 2004.
Hoàng hôn tỏa sắc cam xuyên qua lớp kính cửa sổ, thắp lên chút ánh sáng cho căn phòng nhỏ tối tăm, không khí trong lành và yên tĩnh chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng cú lợn kêu lên lạc lõng từ xa xăm. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi bên cửa sổ chăm chú đọc sách, dưới ánh nắng chiều phản chói không thấy rõ gương mặt chỉ thấy được sườn mặt uốn lượn nam tính, một sóng mũi cao thẳng tắp và đôi mi lay động.
Soạt soạt vài tiếng lật giấy, Hạ Khiêm nằm trên giường lẳng lặng nhìn, cậu nói bằng giọng nhỏ đều:
- Lát nữa anh đi thắp nến nhé, em vẫn còn váng đầu, chắc ngủ một chút nữa đây!
- Ừ! Em ngủ tiếp đi, anh đọc xong trang này sẽ đi.
Hắn nói bằng giọng trầm nhẹ, chất giọng hay đến mức khiến ai bất chợt nghe cũng xiu lòng.
- Cảm ơn anh!
Hạ Khiêm mỉm cười, dần khép hờ mi mắt, cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh ập, trong mơ hồ cậu cảm giác vẫn còn một phần ý thức tỉnh táo, cậu cảm nhận được hơi ấm của người nọ, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt cậu và nói một câu gì đó nữa mà Hạ Khiêm không còn đủ tỉnh táo để nghe rõ.
Hình như là “Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
“Rầm!!!”
Hạ Khiêm giật mình mở mắt sau một tiếng sấm lớn, cậu đưa mắt qua cửa sổ nhìn, thấy trời vẫn đang mưa to, từng giọt mưa đập vào lớp cửa kính tạo ra thứ âm thanh vừa phiền tai vừa dai dẳn. Không có hoàng hôn, không có nắng, cũng không có bóng người quen thuộc, cậu co ro vùi mình trong chăn tìm chút hơi ấm và chỉ thức dậy khi nghe ngoài cửa có tiếng chuông.
Hạ Khiêm bất đắc dĩ lê lếch xuống giường, vừa túm áo ấm mặc vào miệng lầm bầm mắng:
“Đệt mợ nó ngày sinh nhật cũng chẳng yên…”
Lúc cậu mở cửa nhìn thấy Hồng Chí Bình đang đứng giũ mái tóc sũng ướt, anh ta ngẩn đầu nhìn Hạ Khiêm sau đó nhoẻn miệng cười. Hạ Khiêm thà rằng không thấy nụ cười này. Cậu vốn không muốn tiếp nhưng thấy anh ta giơ lên một hộp socola cậu lại dằn bụng lại một câu thấu tình đạt lý:
- Thấy…anh ướt mem như vậy, tôi mới để anh vào đấy nhé, hôm nay vốn dĩ tôi không muốn tiếp ai đâu!
Hồng Chí Bình cười cười nhanh chóng đi nhanh vào trong.
Anh ta ngồi trên sofa, đặt hộp socola lên bàn, nói:
- Pierre Marcolini của Bỉ, đã hứa với cậu mà cả tuần nay bận quá không có thời gian để mua.
Hạ Khiêm vào bếp rót cho Hồng Chí Bình một ly nước, lần này cậu rót không quá đầy, Hồng Chí Bình cầm ly nước uống một ngụm, dù không nói gì nhưng ánh mắt anh ta lộ ra không ít vui vẻ. Hạ Khiêm ôm gối ấm ngồi ở phía đối diện, ngáp một tiếng dài nói:
- Đừng nói hôm nay sếp tới đây chỉ để “trả lễ” thôi nhé sếp Hồng, tôi không tin đâu!
Hồng Chí Bình không dài dòng lập tức đem một thứ đồ vật từ trong túi ra.
- Đúng là không qua mặt được thần linh rồi, tôi có việc này muốn nhờ cậu!
|
CHƯƠNG 23: TÌM NGƯỜI (2)
Hạ Khiêm cầm trên tay phông thư màu trắng mà Hồng Chí Bình vừa đưa qua, nó khác với những loại thư giấy bình thường, chất liệu làm từ giấy Ford vàng, có một kí hiệu tam giác kép đỏ chói ở giữa. Cậu nhìn sơ qua liền biết nó là thứ gì. Hạ Khiêm ngẩn lên nhìn Hồng Chí Bình bằng ánh mắt nghiêm trọng.
- Chúng...gửi nó cho anh rồi?
Hồng Chí Bình lắc đầu nói:
- Không phải! Không biết sau này thì sao nhưng số tôi chưa tận sớm vậy đâu. Gần đây lại có thêm một vụ mất tích, nạn nhân là con trai út của một chủ xưởng tàu, khá là giàu có, cậu ta năm nay mới mười bảy tuổi, năm ngày trước trên đường đến trường thì bị bắt cóc.
- Tôi nghĩ những vụ này hẳn đã giao cho Giang Chỉ Đồng giải quyết chứ? Anh vẫn còn quyến luyến đến vậy à?
- Quyến luyến quái gì chứ. Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi Giang Chỉ Đồng cầm trên tay phông thư này lại quăng cho đội tôi giải quyết cũng không nói một lời.
Hạ Khiêm mở phông bì nhìn kĩ một lát lại hỏi:
- Có đòi tiền chuộc không?
- Có, đòi hơn 3 vạn tiền chuộc.
Hạ Khiêm rất tự nhiên mà mở hộp socola, cho một viên vào miệng mình, vừa ăn vừa thong thả nói:
- Anh kể sơ lược các mối quan hệ xung quanh nạn nhân đi.
- Lai Đổng Tuyền chủ xưởng tàu Lai Phúc, có hai đứa con gái và một đứa con trai, hai cô con gái đều đã lấy chồng và yên bề gia thất. Nạn nhân là con trai út của bà ta Lai Đổng Phúc. Cậu này tính cách hiền lành, rất nghe lời mẹ mình phải nói là có chút nhút nhát, mối quan hệ với bạn bè và hai người chị cả cũng rất tốt. Lai Đổng Tuyền làm ăn lớn nhưng sống cũng rất hiểu phải trái. Hai năm trước bà ta còn giúp hai vợ chồng em gái của mình trả nợ, người này sống vô cùng được lòng người xung quanh.
- Thật ra anh đã điều tra đến đó thì đã sớm liệt vụ án này vào một vụ bắt cóc tống tiền bình thường rồi đúng không sếp Hồng? Còn cái phông thư đó chỉ là che mắt thôi, kẻ này hẳn cũng đã biết không ít chuyện về Hội Tân Mệnh nên mới biết cách đánh lạc hướng cảnh sát như vậy, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là tiền.
- Đúng vậy, tôi cũng đã khoanh vùng nghi phạm. Người khả nghi nhất là vợ chồng em gái của bà Lai, Lai Tuyên và Đàm Ngọc Sinh. Hai người này tham ăn nhác làm, ở quê nợ một số tiền lớn, hai năm trước được bà Đổng Tuyền trả nợ giúp sau đó hai người họ kéo nhau lên đây xin ở nhờ nhà, bà Đổng Tuyền cũng đồng ý để hai người họ ở lại phụ giúp công việc ở xưởng tàu nhưng gần đây họ hay xích mích. Chuyện là Đàm Ngọc Sinh hay viện cớ giả bệnh để không phải làm việc, hắn ta còn liên quan tới ma túy nữa, Lai Tuyên lại rất yêu chiều chồng mình, vì vậy mà cũng không ít lần lời qua tiếng lại với bà Đổng Tuyền.
Hạ Khiêm trầm ngâm vài giây thì gật đầu nói:
- Đúng là hai vợ chồng này có động cơ nhiều nhất. Sau đó thì sao? Bên anh có phát hiện gì nữa không?
Hồng Chí Bình lúc này thật sự chán nản vuốt mặt, sự bất lực đều hiện trong đôi mắt thức khuya dậy sớm của anh ta suốt một tuần qua.
- Lúc đó tôi dường như thấy tia hi vọng để phá án rồi, còn điều tra được hai người bọn họ đã mua vé tàu chuẩn bị về quê.
- Nhưng?
- Họ…đều không có liên quan.
- Hả? Lý nào lại vậy?
Hạ Khiêm bắt đầu lại mông lung nhìn vào phông thư kia. Hồng Chí Bình mau chóng lấy lại tinh thần bắt đầu nói tiếp:
- Bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, ở xưởng tàu đều có camera, camera cho thấy trong thời gian Lai Đổng Phúc mất tích thì họ đều đang làm việc ở bến tàu. Bọn tôi lại mất cụt manh mối từ đó. Giang Chỉ Đồng mỗi lần thấy tôi thì lại cười kháy, cậu không thấy vẻ mặt của cô ta đâu, cứ như là đang chế nhạo tôi chỉ có một án nhỏ bình thường cũng không phá nổi vậy!
Nhìn gương mặt tức đến sốc của Hồng Chí Bình, Hạ Khiêm nén cười mà đồng cảm.
- Lại nói thêm, kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc nhưng sau đó lại không xuất hiện, ngày hôm sau thì liên lạc lại, đổi chỗ giao dịch, tôi sợ hắn đã biết điều gì đó sẽ làm hại đến con tin. Khi điều tra IP thì phát hiện hai lần liên lạc địa điểm đều cách nhau cả trăm cây số, cậu xem có hiểu nổi tên này không?
- Vậy nên anh muốn tìm tôi để thông qua lá thư này mà tìm người? Anh có đề cao tôi quá không vậy sếp Hồng? Cái này không biết đã qua tay bao nhiêu người, làm sao mà tôi phân biệt ai với ai được?
- Không qua tay nhiều người đâu, vì tính chất quan trọng nên khi bắt đầu thu thập thì chỉ có ba người tiếp xúc, một là Giang Chỉ Đồng, hai là tôi, ba là cậu! Người gần đây nhất tiếp xúc với nó chắc chỉ có con tin thôi, cậu thử xem!
Hạ Khiêm nhìn gương mặt sốt ruột của Hồng Chí Bình, cuối cùng cũng miễn cưỡng cầm lên phông thư kia. Cậu từ từ nhắm mắt lại, nhanh chóng cảm nhận được một chút rất nhỏ trường năng của Giang Chỉ Đồng, Hồng Chí Bình và còn của một hoặc hai người lạ nữa đang rất mờ nhạt.
Hồng Chí Bình ngồi ở phía đối diện nhìn Hạ Khiêm, anh ta nhìn lên bóng đèn trần đang chập chờn chớp tắt sau đó cảm thấy lông tơ trên cánh tay mình đều dựng ngược. Một cảm giác siêu thực nhưng vẫn biết là nó đang tồn tại làm Hồng Chí Bình cảm thấy đúng là rất vi diệu.
Lát sau, Hạ Khiêm bắt đầu mô tả khung cảnh mà cậu thấy trong lớp trường năng kia bằng những sơ lược thông qua cảm nhận vô hình:
- Độ cao, sợ hãi, tiếng còi tàu, mùi biển, gió mạnh.
Hồng Chí Bình bất giác thốt lên.
- Ngọn hải đăng?
- Giống như vậy!
- Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, sau này lại trả lễ cho cậu!
Ở Tây Mã duy nhất chỉ có một ngọn hải đăng. Hồng Chí Bình gần như bật dậy nhanh chóng, lúc anh ta đình rời khỏi thì lại nhìn thấy Hạ Khiêm cau mày, trông như đang phải chịu cái gì đó thực sự đau đớn. Hồng Chí Bình đi qua lay nhẹ vai cậu.
- Này! Cậu không sao chứ? Dương Hạ Khiêm?
Hạ Khiêm không đáp, mắt vẫn nhắm nghiền. Hồng Chí Bình đột nhiên cảm thấy điều gì đó rất không ổn, anh ta lần nữa lay mạnh vai cậu.
- Dương Hạ Khiêm!!!
Hạ Khiêm lúc này một hốt nhiên tỉnh dậy, máu mũi cậu chậm chậm rơi xuống thành giọt trên áo thành một vệt chói mắt. Hồng Chí Bình cả kinh hỏi:
- Chuyện…chuyện gì vậy?
- Tôi bị tóm!
- Cái gì cơ?
Hạ Khiêm vừa định thần lại, cố gắng kiểm tra một lần nữa phông thư trong tay mình và phát hiện ra một ít bụi sắt lấp lánh trên đó. Cậu vừa thở mạnh vừa nói:
- Giang Chỉ Đồng bị gạt,anh bị gạt, tôi cũng bị gạt, phông thư này không phải giả…nó thực sự là Lời Mời Đỏ!
|
Chương 24: Bị Nhắm Đến
Mã Tư Sinh chết trong phòng tạm giam đã là chuyện của một tiếng trước, không khí trong tổ chuyên án đặc biệt số 7 lúc này vừa im lìm lại nặng nề. Giang Chỉ Đồng ngồi vắt dài chân lên bàn, miệng nhấm kẹo mút, đôi mắt cô ta đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, và bên cạnh là Cục trưởng của cô ta, Triệu Lễ đang “rap” bằng 7749 thứ ngôn ngữ.
Chuyện là trước đó Mã Tư Sinh đã suýt khai ra tên một đồng phạm còn lại của gã cùng thực hiện những phi vụ bắt người ở Tây Mã thì Giang Chỉ Đồng sờ trong túi không thấy kẹo mút, cô ta liền cho dừng buổi thẩm vấn sau đó tự mình ra ngoài mua kẹo, vừa về tới đã thấy Mã Tư Sinh lăn ra chết tươi trong tình trạng mắt trợn ngược, miệng há hốc sùi bọt mép, cả người tím ngắt, nghi là trước đó đã cắn thuốc quá liều. Cục trưởng Triệu biết tin xong tức muốn hạ đường huyết, ông ta phi thẳng tới chỗ cô ta mắng sảng suốt nửa tiếng mà chưa có dấu hiệu dừng lại. Những cảnh sát khác chỉ biết gằm mặt trong im lặng, gạch một nét trong hồ sơ của Mã Tư Sinh khép lại một bản án tội phạm mà không có thêm bất cứ manh mối nào.
Tử vong. Hồ sơ báo cáo ghi cả cuộc đời và động cơ phạm tội của gã cũng ngắn ngủi như mạng gã vậy. Đến chết gã cũng không phải là thần, chỉ là một con ma vất vưởng thất bại.
Hạ Khiêm lấy khăn giấy lau máu mũi sẵn tiện ngoáy ngoáy ghỉ mũi. Hồng Chí Bình vừa quay lại đã thấy cảnh này, định nói gì đó lại quên luôn. Hạ Khiêm nhét một thỏi socola vào miệng vừa ăn vừa nói:
- Anh từng nói thời điểm xảy ra vụ án Ôn Tiểu Hà bị bắt cóc, Mã Tư Sinh vẫn có chứng cứ ngoại phạm, có nghĩa là hắn ta còn đồng bọn. Tôi nghĩ người vừa nãy chính là đồng phạm của gã. Người này không đơn giản như Mã Tư Sinh, trường năng của hắn rất mạnh, hắn thậm chí còn có khả năng truy ngược lại tôi, cũng may là tôi cắt đuôi được.
Hồng Chí Bình cau mày hỏi:
- Còn có khả năng truy ngược lại, là tìm được chỗ chúng ta đang ở ư? Làm sao có thể?
- Anh tưởng tượng lúc tôi tìm người giống như đang thả mồi câu cá đi, nếu cá bé thì tôi giật dây kéo lên bờ, nếu cá lớn thì chúng lôi tôi xuống nước dìm chết, vậy thôi. Kẻ này năng lực rất cao, không phải hạng tép riu, là loại cảm từ thiên bẩm từ bé giống tôi. Tôi nghĩ anh nên về giao lại vụ này cho Giang Chỉ Đồng đi vì nó nghiêm trọng hơn mấy vụ trước nhiều, có khả năng là kẻ kia đang bẫy các anh đấy.
- Hắn để lại phông thư, nhưng lại ngụy tạo thành phông thư giả, nên Giang Chỉ Đồng vừa nhìn qua chủ quan nghĩ là giả nên đưa qua cho đội tôi xử lý. “Thật” ngụy trang thành “giả” nhưng lại là “thật”, hắn đánh một cái vòng lớn như vậy là để làm gì?
Hạ Khiêm đăm chiêu suy nghĩ một lát đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại reo, là của Hồng Chí Bình. Hồng Chí Bình đứng một bên nghe điện thoại xong thì nét mặt càng ngày càng trầm trọng. Anh ta nói bằng giọng chậm và trầm thấp:
- Uông Sâm báo đã tìm thấy con tin rồi, kẻ kia đã trốn.
Hạ Khiêm kinh ngạc lẫn khó hiểu cau mày.
- Không lí nào, hắn đã phát hiện ra tôi đã truy ra chỗ đó, hắn vốn có đủ thời gian để mang con tin theo. Vậy có nghĩa là…
- Nếu hắn không phải muốn tiền, vậy mục tiêu của kẻ đó chính là…cậu!
Không khí trong phòng yên lặng như tờ chỉ nghe thấy tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ.
Hạ Khiêm xâu chuỗi lại hai vụ án mất tích. Ngay từ đầu thái độ thách thức và mục đích dồn đội điều tra của Hồng Chí Bình vào thế bí rất rõ ràng, lúc Uông Sâm tìm ra được thi thể của Ôn Tiểu Hà dưới biển cũng là lúc bọn chúng xác định được sự hiện diện của một người âm thầm dùng cảm từ đằng sau, sau đó lại đem Mã Tư Sinh ra làm mồi nhử. Tên Mã Tư Sinh ngu ngốc vốn chỉ là con thí tốt, diễn một màn kịch vòng vo cuối cùng làm vật hi sinh không đáng một xu.
Nét mặt Hồng Chí Bình lúc này đã căng như dây đàn, anh ta bốc điện thoại gọi cho Trương Cẩm thì nghe được tin Mã Tư Sinh vừa mới chết ở phòng tạm giam.
- Mẹ nó, chuẩn bài rồi còn gì nữa! Chúng nó đã tính kế từ trước. Hạ Khiêm, này đúng là lỗi của tôi, tôi không nghĩ là chúng chuẩn bị một màn như thế chỉ để tìm ra cậu - Hồng Chí Bính nói bằng giọng áy náy.
Hạ Khiêm thở dài một tiếng, lại nhét socola vào miệng nhai rất nhiệt tình. Dù vẻ mặt tỏ ra rầu rĩ nhưng thực chất lại chẳng có nét gì là rầu rĩ.
- Cũng đâu thể trách anh, chúng muốn thì để chúng tìm thôi, âu cũng là số. Chỉ hi vọng trước khi tôi lìa xa cõi đời, có thể ăn thêm một hộp Pierre Marcolini nữa.
|
Chương 25: Son Môi Đỏ
Mấy ngày sau đó Hạ Khiêm vẫn sống những ngày bình thường không lo nghĩ, ngược lại Hồng Chí Bình lại cực kì cảnh giác, chân mài anh ta lúc nào cũng muốn dựng đứng, luân phiên cử người tới canh chừng bên ngoài nhà của cậu 24/7 làm Hạ Khiêm cảm thấy bị theo dõi đến phát phiền. Sau một tuần chịu không nổi nữa cậu liền bốc điện thoại mắng anh ta một trận. Đến hôm sau không thấy có ai nấp ló ở ngoài nữa, Hạ Khiêm mới thoải mái vươn vai chuẩn bị ra phố mua đồ. Ai ngờ cậu vừa đứng bên đường thì thấy Hồng Chí Bình tà tà láy xe tới.
- Sếp Hồng, tôi biết là anh áy náy, nhưng không cần phải vậy đâu. Tôi nói với anh rồi, tôi một thân một mình nên không hề sợ chết, anh đi theo tôi ngày một ngày hai được chứ đâu theo tôi cả đời được? - Hạ Khiêm thở dài nói.
- Cậu đang là đối tượng bảo vệ trọng điểm. Tôi là cảnh sát đương nhiên bảo vệ công dân là nhiệm vụ, muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi?
- Nếu bọn họ muốn ra tay thì đừng nói anh, mười người như anh cũng không làm gì được, vì vốn dĩ năng lực của họ và khả năng trinh sát của anh dù xuất sắc đến đâu cùng không nằm trên một hệ quy chiếu, anh không đấu lại được.
Hồng Chí Bình rất tự tin nói:
- Nè nè cậu đừng xem thường tôi, ở chỗ đội Giang Chỉ Đồng tôi lấy được một món đồ rất hay.
Anh ta vừa nói vừa đưa ra cho Hạ Khiêm xem một vật cầm tay nhìn giống như cái remote có bốn chấu ăng-ten.
- Cái này là thiết bị “ gây nhiễu trường”, dùng đế chống lại trường năng của bọn tội phạm đó. Bên kia họ nói sử dụng rất tốt, mấy vụ án trước đều nhờ có vật này mà bắt được tội phạm dễ dàng.
Hạ Khiêm lặng qua vài giây sau đó cười nhẹ.
- Nhìn có vẻ tốt nhỉ!
- Đúng vậy, tôi còn vài thứ khác nữa, ở trong này, để tôi cho cậu xem…
Hồng Chí Bình hí hửng lục lọi trong túi mình ra vài thứ nữa, anh ta nghĩ sẽ làm cho Hạ Khiêm có lòng tin thêm một chút ai ngờ vừa ngẩn lên thì không thấy cậu đâu nữa. Hồng Chí Bình ngồi trong chiếc Daewon Martiz của mình hoang mang một mẻ, nhìn lại gương chiếu hậu thì thấy Hạ Khiêm đang ở cuối con đường rất xa so với chỗ của anh ta.
Hạ Khiêm giơ tay chào kiểu quân nhân trước khi lên một chiếc taxi khác và rời đi trong nháy mắt. Hồng Chí Bình thậm chí không biết được bằng cách nào mà vừa nãy mình đậu trước nhà cậu và giờ đây anh ta và con xe của mình đang chơi vơi bên cột đèn giao thông ở tận ngã tư lộ rẽ.
Anh ta cũng không hoảng, không gì, chỉ nhún vai mà “wow” một tiếng, ném luôn mấy thứ kia về phía ghế xe sau.
Hạ Khiêm ở một shop điện thoại lớn lựa chọn qua một lúc mới quyết định mua một cái Samsung wide view SGH-V500, năm 2004 đây có thể gọi là chiếc điện thoại sang xịn nhất chỗ này dù giá khá chát. Hồng Chí Bình tà tà đi vào lúc Hạ Khiêm ở trước quầy chuẩn bị thanh toán. Hạ Khiêm vừa thấy anh ta, chân mài đã muốn dựng thành đôi đũa.
- Anh cũng rãnh quá đấy sếp!
Hồng Chí Bình nhướn nhướn nói:
- Hàng xịn đó, không nhìn ra cậu giàu có như vậy…Mà với khả năng của cậu rất hay dễ làm hỏng mạch điện, vậy sao cậu phải mua thứ đắt như vậy chứ?
- Tôi không giàu, một chút cũng không, nhưng tôi có đam mê bất tận với đồ điện tử. Mua xong cái này chắc tôi sẽ sống đến hết tháng với mì tôm thôi, cũng chẳng biết nó bền được bao lâu, nhưng muốn mua thì mua thôi suy nghĩ nhiều làm gì chứ! Hôm nay còn sống, còn hưởng thụ được đã là tốt lắm rồi.
Hồng Chí Bình búng tay một cái, ra vẻ rất tán đồng với cách nhắm mắt sống bừa này của cậu.
Hạ Khiêm lại nhẩm nhẩm nói:
- Bây giờ tôi đã sống tiết kiệm hơn trước nhiều rồi. Lúc trước còn dùng tiền của bạn trai, anh không tưởng tượng ra tôi mát tay mức nào.
- Nghe cậu nói vậy, tôi tự dưng cũng muốn tìm cho mình một bạn trai giàu có haha…
Hồng Chí Bình nói đùa, Hạ Khiêm lại trông không giống đùa, rất nghiêm túc mà khuyên:
- Sếp Hồng à, anh cũng không cần giống tôi, anh có thể tìm một phú bà nào bao nuôi cũng được. Với nhan sắc trung bình của anh thì chắc cũng có mấy phú bà u60, u70 mắt mờ tai yếu nào đó nhìn trúng.
Hồng Chí Bình nghiến răng nói:
- Cậu nói tiếng người chút đi, nhan sắc tôi mà gọi là trung bình ư? Cậu biết khi còn đi học tôi còn được cả hoa khôi trường viết thư tình kìa!
Hạ Khiêm quay lại, bằng thái độ sao cũng được nhạt nhòa nói:
- Ờ! Với ai không biết nhưng đối với tôi thì anh chỉ ở tầm trung thôi.
- Cậu nói vậy tôi càng muốn biết…bạn trai cũ của cậu trông như thế nào mới lọt vào mắt xanh của cậu.
- Anh ta hả? Kiểu như là người mà lần đầu tiên anh gặp sẽ khiến anh ấn tượng tới mấy năm sau.
- Thôi thôi! Có nói quá không vậy?
Cô nhân viên cửa hàng gói đồ xong thì đưa cho Hạ Khiêm, cậu mỉm gật đầu cảm ơn người nọ trước khi nhận đồ rồi cùng Hồng Chí Bình rời khỏi cửa hiệu. Hồng Chí Bình nghe được tiếng cười khúc khích, quay lại thì thấy mấy cô nữ nhân viên trẻ phía sau đều dõi theo Hạ Khiêm bằng đôi mắt sùng mộ như vừa nhìn thấy diễn viên điện ảnh giữa đời thường vậy, bất giác khiến anh ta cũng muốn ghen tỵ theo.
Lúc ở trên xe, Hồng Chí Bình có hỏi:
- Cậu không có ý định…bắt đầu mối quan hệ mới sao? Nếu có một người ở chung, có chuyện gì cũng lo lắng cho nhau được…
Hạ Khiêm đang ăn socola thì tròn mắt nhìn qua người kế bên. Hồng Chí Bình có tật giật mình liền nói:
- Đừng có overthinking nhé, tôi là trai thẳng trăm phần trăm! Trời có sập thì tôi vẫn thẳng!
Hạ Khiêm hừ mũi.
- Anh còn lâu mới chạm tới tiêu chuẩn của tôi. Dù cho khi người ta cô đơn thì mọi tiêu chuẩn về bạn đời đều có thể hạ xuống, nhưng với tôi thì không, chết già tôi cũng không hạ tiêu chuẩn của mình xuống đâu.
Hạ Khiêm không nghe thấy Hồng Chí Bình trả lời thì nhìn sang, lúc này chiếc xe của hai người đang chạy tà tà qua công viên Tân Thủy, Hồng Chí Bình đang đưa mắt nhìn ra xa đăm chiêu, Hạ Khiêm nhìn theo thì thấy một cặp nam nữ đang ôm ấp rất tình tứ bên công viên.
- Gì? Bạn gái cũ của anh à? - Hạ Khiêm nhai socola, trơn miệng hỏi.
Hồng Chí Bình lắc đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
- Lai Đổng Phúc!
- Lai Đổng Phúc?
- Con tin gần đây mà cậu đã dùng cảm từ tra ra nơi bắt giữ ấy.
Hồng Chí Bình nói thế Hạ Khiêm mới để ý thấy luồn trường năng quen thuộc này. Cậu nhìn thấy một cặp nam nữ đang quấn quýt bên công viên, người nam trẻ tuổi, chỉ mới là thanh thiếu niên, còn người nữ lại trông như chững chạc hơn, tầm hai mươi ba hai mươi lăm tuổi, sắc vóc rất khá, môi tô màu son đỏ rất đậm, đậm chói so với làn da trắng bợt của cô ta.
- Tại sao…tôi cảm thấy trường năng của cô gái này rất quen nhỉ?
Hồng Chí Bình dừng xe lại ở một góc cây khuất từ xa, vẫn đưa mắt theo dõi đôi tình nhân nọ.
- Chưa nói với cậu. Lúc mang Lai Đổng Phúc trở về thái độ cậu ta rất bình tĩnh không giống thái độ nên có của một con tin vừa mới được giải cứu ra, cậu ta nói rằng trong suốt quá trình đều bị bịt mắt chỉ nghe được giọng của kẻ bắt cóc là một tên đàn ông trung niên. Nhưng tôi nhìn ra là nói dối.
- Tại sao anh biết?
- Khi nói về giới tính của tên bắt cóc, tôi để ý thấy mắt cậu ta rất không tự nhiên, có xu hướng liếc mắt sang trái, đó là phản xạ tự nhiên khi cậu đang suy nghĩ với những gì thứ trái ngược sự thật. Trên người cậu ta có mùi nước hoa nhạt, tính tới thời điểm đó là bảy ngày bị bắt giữ, dù nước hoa có đắt tiền mấy thì cũng đã phai hết rồi, vả lại tôi còn thấy trên áo cậu ta có vết đỏ, có thể là son môi.
Hồng Chí Bình vừa nói vừa rút điện thoai chụp lén người kia. Cùng lúc Hạ Khiêm nhìn thấy cô ta quay lại nhìn mình và nhoẻn miệng cười.
|