Chap 12
Duy Khang lấy áo khoác lên người và đi ra xe. Đau thù cũng đau đủ rồi, chắc là có cảm hứng viết rồi. thôi thì gọi điện thoại rủ đi ăn lẩu để chúc mừng thôi
_Ý tưởng của cậu là nhờ tôi đó. Lần này phải ăn lớn để bù lại cho tôi nha, hồi nãy nói lớn khan cổ quá chừng!
Duy Khang tằng hắng vài cái rồi đưa điện thoại lên gọi
“CÁI ĐỒ MẮC TOI NHÀ ANH., ĐIỆN CHO TÔI LÀM GÌ?”
_Ây da! Bớt giận coi, đang ở đâu vậy?
“SÂN THƯỢNG CỦA SIÊU THỊ!”
_Ồ! Ở đó làm gì vậy? Chổ đó vui không? Há há há há há HẢ? SÂN THƯỢNG?
Trời! Đừng nói là đau lòng quá nên tự tử nha trời!
_ Ở TRÊN ĐÓ LÀM GÌ HẢ? XUỐNG LẸ LÊN! - hắn hét lên trong điện thoại khi xe dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ
“Tin khẩn cấp, chúng tôi phát hiện một thanh niên đang đứng chông chênh trên thềm của sân thượng, cậu ấy có vẻ đã say, hiện chúng tôi đang cố gắng tiếp cận cậu thanh niên này. Chúng tôi sẽ cập nhật thường xuyên”
Duy Khang mở to mắt khi nhìn cái dáng tròn tòn nhỏ nhỏ đang liêu xiêu trên sân thượng, cái dáng đó chẳng lẫn vào đâu được, đích thị là cậu rồi
_Ở YÊN ĐÓ CHỜ TÔI! NGHE RÕ CHƯA. CẬU MÀ NHẢY XUỐNG THÌ TÔI BĂM CẬU RA THÀNH CÁM LUÔN! Ở ĐÓ CHO TÔI!
Duy Khang phóng xe đi, bất chấp cả đèn đỏ. Tay hắn run lên từng hồi khi nghĩ đến việc Kiến Minh nhảy xuống dưới. Hắn sợ quá, hắn không muốn cậu chết đâu, hắn không muốn cậu khóc đâu. Hắn không muốn cậu không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa. Tim hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực khi siêu thị đang dần hiện ra. Nhiều người đang vây quanh ở dưới và đội cứu hộ đang làm nệm hơi để phòng trường hợp cậu ngã xuống
_Xin lỗi! Anh không thể lên trên đó được! - nhân viên cứu hộ kéo Duy Khang lại trong khi hắn đang cố chạy lên
_TÔI LÀ CHỒNG CỦA CẬU TA ĐẤY, CHO TÔI LÊN MAU! CẬU TA MÀ CHẾT LÀ TÔI TRẢ THÙ NHÀ ANH!
Duy Khang hét lớn và đẩy nhân viên cứu hộ sang một bên. Hắn lập tức vào thang máy và ấn nút. Chân hắn không yên và tay hắn cũng không yên
Cậu thử nhảy coi, cậu mà nhảy một cái là tôi nhảy theo cậu luôn, cho cậu chết mà cũng không được yên
“Cạch”
_PHẠM KIẾN MINH! CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ TRÊN ĐÓ THỂ HẢ?
_Ủa? Duy Khang?
Kiến Minh ngạc nhiên nhìn Yunho khi hắn đáng tất cả chạy về phía cậu nhưng hắn không dám lại gần
_Anh làm gì vậy hả? Ế…. - Kiến Minh hơi nghiên người về phía sau khiến mọi người có mặt trên sân thượng la lên và trong đó có cả hắn
_Được rồi được rồi Kiến Minh Là tôi sai, tôi nói với cậu như vậy là tôi sai rồi nhưng mà tôi đâu có cố ý đâu, tại cậu nhờ tôi mà. Cậu nhờ tôi làm cho cậu đau lòng mà
_Anh nói cái quái gì vậy? - Kiến Minh nhăn trán lộ vẻ không hiểu
Mà cậu thật sự không hiểu thiệt mà. Lúc nãy ăn hết đồ ăn và uống hết sữa, Kiến Minh với chạy xuống mua nữa thì thấy vài Chuối Hột ở đó. Từ bé đến lớn có biết rượu là gì đâu nhưng xem phim thấy người ta buồn thì uống rượu, mà uống rượu là quên đời nên cậu mới mua thủ một chai để uống thôi mà
-----------------------Flash Back---------------------
_Cha cha! Đắng và cay quá! Thế mà cũng có người thích!
Kiến Minh đá chai chuối hột ra xa khi đã nốc một hơi hết sạch nó. Cậu vội vã tìm cái gì đó chua chua hoặc ngọt ngọt để ăn hòng xóa đi cái vị cay nồng trong cổ họng. Nó nóng quá chừng và cậu thề rằng cậu sẽ không muốn nó nữa
Nhưng mà…
Uống cái này tự nhiên đầu cậu thông minh lạ thường à nha
Đúng rồi! Sao mình không nhớ nhỉ? Có lẽ là cái tên đó nói nặng với mình để mình đua lòng đây mà, đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra ta. Hắn nói là làm mình đau lòng mà. Ây da, thiệt là bậy hết sức, bây giờ mới biết. Mày đúng là đồ con rùa Phạm Kiến Minh à! Con Như Hạnh nói mày là con rùa sống lâu năm là đúng rồi. Mày bậy quá! A! gió mát quá! Ra ngoài này đứng chút xem sao
Ồ! Ngồi thế này thật là tuyệt. Ngồi thêm một hồi nữa rồi về. Mình sẽ cười vào mặt thằng cha mắc dịch đó và nói lớn rằng anh bị lộ tẩy rồi. Ha ah ha ha! Ha ha ha ha! Ây da! Sao nhiều người đứng quá vậy ta?
-----------------------End Flash Back---------------------
_Xuống đi Kiến Minh à! Xuống đi! Nhanh lên! - Yunho nói gấp và đưa tay về phía Duy Khang
_Chi? - Kiến Minh nhướng mày
_Thì tôi xin lỗi mà. Xuống đi, cái này chỉ là giúp cậu đau thôi mà. Ây da, xuống đi Kiến Minh à! - mặt Duy Khang xanh lại khi Kiến Minh gục gật đầu
_Anh ha ha ha ha…anh thất bại rồi. Nói cho anh biết là tôi biết tẩy anh rồi nhá. Ha ha ha ha
_Ừ ừ ừ….xuống lẹ lên coi
_Từ từ! để tôi xuống! Mà đỡ tôi cái coi, cao quá nên tôi không xuống được
Aish! Cái tên này, sao lúc nãy cậu leo lên được chứ?
Duy Khang chầm chậm tiến đến và ôm lấy Kiến Minh. Hắn thở phào nhẹ nhỏm vì hơi ấm này vẫn còn bên hắn. Nhẹ nhàng hắn đỡ cậu xuống
_Ây da, muốn nằm quá, thôi thì nằm ngủ một chút - Kiến Minh cười khì và ngã người ra sau
_ CẬU ĐIÊN HẢ? AAAAA!!!!!!!!
Duy Khang ôm chầm lấy Kiến Minh khi cậu bật người ra phía sau và cả hai đang rơi tự do xuống đường từ tầng thứ chín của siêu thị. Hắn ôm chặt cậu vào lòng và hôn lên trán cậu. Lần này chết thật rồi. Hắn có thể nghe rõ ràng tiếng hét thất thanh của những kẻ ở bên dưới
Baba àk Bảo mama sinh đứa khác baba nhé! Hu hu huhu. Con hết cơ hội xài tiền của baba nữa rồi. Nhưng baba yên tâm. Con sẽ về báo mộng thường xuyên cho baba. Có gì baba đốt tiền xuống cho con và Kiến Minh baba nhé!
PHỊCH
Cơ thể Duy Khang tưng lên tưng xuống khi hắn và cậu rơi vào bịch khí của đội cứu hộ. Họ đã bơi đầy khí và vì thế, hắn và cậu thoát chết rồi
_Mình sống rồi Kiến Minh à! Mình sống đó - hắn mừng rõ lay lay Kiến Minh dậy
_Hả? Ừ…sống rồi hì hì hì
_Em đau lòng không?
_Mắc gì đau?
_Hu hu hu, anh đau lòng chết rồi, cái đồ vô tâm. Có biết anh sợ như thế nào khi em ở đó không hả? Cái đồ…. Huhuhu
Duy Khang ôm cứng Kiến Minh vào lòng và cả hai được chuyển đến bệnh viện gần nhất. Duy Khang bị trặt tay rồi. Đều là do cái tên đang ngủ khì đó mà ra đấy
_Cái đồ vô tâm huhu huhu
End Chap 12
|
Sao k ai đoc truyện hết vậy
|
|
truyện hay lắm tiếp đi tg
|
Chap 13
_Auw….. nhức đầu quá! - Kiến Minh nhíu mày một cách mệt mỏi khi mở mắt ra, đầu cậu nhức kinh khủng
Định ngồi dậy uống chút nước nhưng cơ thể nặng quá, không ngồi dậy được
Duy Khang?
Kiến Minh giật mình khi cậu quay mặt về phía giường, cái mặt của Duy Khang hiện ra trước mặt cậu, hình như hắn ngủ rồi thì phải
_Cậu tỉnh rồi à? Hôm qua thật nguy hiểm!
Cô ý ta mỉm cười với Kiến Minh khi cô thấy cậu vuốt nhẹ mái tóc của Duy Khang
_Chồng cậu đã lo lắng lắm
_Chồng? - cậu ngạc nhiên
_Ừ! Anh ta bị trật tay và cổ nhưng vẫn nhất quyết không chịu nằm phòng bên, anh ấy đã chăm sóc cậu suốt đêm đấy. Cậu đừng tự tử nữa nhé, anh ấy đã biết lỗi rồi. Hôm qua tôi vào truyền nước cho cậu cứ nghe anh ấy xin lỗi không thôi, cảm động lắm!
Kiến Minh cười gượng khi cô y tá nói, đợi cô ra ngoài rồi, Kiến Minh mới dám nhìn tên chết bầm này. Hắn vì cậu mà chăm sóc suốt đêm à? Lại còn xin lỗi nữa
Anh…..ngốc!
Kiến Minh hơi cựa mình để luồn tay qua đầu Duy Khang và kéo hắn lại gần hơn. Cậu vuốt nhẹ tóc hắn và hôn lên nó. Cảm giác vui vui khi cô ý tá nói như thế, Kiến Minh tủm tỉm và véo nhẹ chiếc mũi của hắn
_Cho đáng đời! Ai bảo lớn tiếng với tôi làm gì
Kiến Minh cứ nằm đó ngắm Duy Khang ngủ. Chưa bao giờ cậu nhìn Duy Khang rõ ràng đến như thế này, hắn có một nước da nâu đồng thật mạnh mẽ, gương mặt hắn nhỏ nhưng rất nam tính, da mặt không mịn và mềm bằng da mặt của cậu nhưng cũng không đến nỗi quá sần sùi. Cậu thích nhất là môi và mũi anh. Đôi môi hình trái tim….
Miết nhẹ môi của Duy Khang chợt Kiến Minh muốn hôn anh quá. Cậu bị hắn làm cho hư rồi. Mọi ngày hắn đều hôn cậu mỗi khi thức dậy và sẽ chọc cậu vài câu để cậu phải ré lên nhưng lần này hắn mệt quá nên không chịu hôn cậu rồi, thôi thì….cậu hôn vậy
“Chụt”
Cúi xuống chạm vào môi của Duy Khang, Kiến Minh mỉm cười và ngậm lấy môi dưới của hắn và mút, thích thật!
_Đồ sàm sở, đồ lợi dụng
Giật mình dứt môi mình ra khỏi môi của Duy Khang, Kiến Minh nằm im thin thít và nhắm chặt mắt khi nghe tiếng của Duy Khang aish! Thật là xấu hổ làm sao!
“Chụt”
_Hôn là như thế này đây nè! Đồ ngốc!
Kiến Minh cảm nhận được sự ấm áp mà Duy Khang mang lại trên đôi môi mình, cậu cười khúc khích và ôm chầm lấy hắn, Duy Khang cũng cười và hắn ngậm chặt lấy môi cậu.
“Tit tit tit”
“Tit tit tit”
Điện thoại cả hai cùng reo lên
_Alô?
“VỀ NHÀ NGAY!!!!!!!!!!!”
_Bố?
_Ba?
Cả hai nhìn nhau, bão lớn tới rồi
_AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………………..
Nhà Kiến Minh
“Bộp”
_Bố! Bố hu hu hu, đau quá bố ơi!
_Mày biết đau sao? Hôm qua mày anh hùng thế cơ mà
Người đàn ông đặt quyển từ điển thứ ba lên đầu Kiến Minh và bắt cậu phải thăng bằng trong khi quỳ. Tay ông nhịp nhịp cây roi mây và nhìn Kiến Minh. Cậu thở không ra hơi khi nhìn thấy cây roi ám ảnh đó, nó theo cậu từ nhỏ tới lớn huhu huhu
_Anh hai! Lần này em không giúp anh được rồi. Anh nhé, hẹn hò lén lút!
_Mày im đi! Đừng có thêm dầu vào lửa - Kiến Minh liếc xéo cô nhưng cô chẳng có ý gì là sợ cậu cả, bởi vì Kiến Minh vốn không có gì để sợ.
“Bộp Bộp Bộp”
_Liếc em mày cái gì hả? Nhìn thẳng đây - ông đánh lên quyển sách trên đầu cậu khiến Kiến Minh giật mình im bặt và nhìn ông với ánh mắt cầu khẩn
_Cái này là cái gì? - ông chỉ thẳng vào đoạn video clip trên chiếc tivi màn hình phẳng 100 inch
_À….cái đó…..hôm qua…. - Kiến Minh lắp bắp khi máy quay chỉa thẳng vào cái mặt đỏ lừ và say bí tỉ của cậu cộng thêm cái mặt xanh ngắt của Duy Khang cùng cách dang tay của hắn
_Mày đi tự tử ở đâu kệ mày, mắc gì phải lên sân thượng công ty của bố mày tự tử hả? - ông hét lớn - Còn cái thằng mắc dịch này, làm sao mày quen nó? Mày biết nó là ai không hả?
_Bố….. con không biết…..
_What? - ông tròn mắt - Mày định bao che nó hả? Mày tưởng bố mày không biết hả? - ông lại nhịp nhịp roi mây lên đầu của Kiến Minh
“BỐP”
_NÓI!
_DẠ CON NHỜ ANH ẤY LÀM CHO CON YÊU ANH ẤY TRONG VÒNG MƯỜI NGÀY RỒI BỎ CON CHO CON ĐAU KHỔ, ANH ẤY LÀ HUỲNH DUY KHANG, HẾT! - Kiến Minh giật mình nói nhanh toàn bộ vốn liếng của mình về Duy Khang cho ông biết
_WHAT? - lần này ông lẫn Như Hạnh đều hét lớn
_A! Chết anh hai rồi, lòi ra thêm một tội nữa, mấy bữa nay nói dối bố nhé, lần này anh chết thiệt rồi! - nó chỉ chỉ vào mặt Kiến Minh
_Mày….. mày đường đường là con của một người thành đạt nhất nhìn Việt Nam mà lại để thằng đó cua xong rồi bỏ hả? Mày….mày….
“Bốp! Bốp! Bốp”
_BỐ! CON BIẾT TỘI RỒI! BỐ ƠI THA CHO CON! AAAAA HU HU HU, ĐỪNG ĐÁNH NỮA
Kiến Minh hét lớn khi roi mây cứ đánh xuống chồng sách trên đầu cậu, ôi~ nó nhức đến óc o luôn, chết mất thôi
_Bố nói cho mày biết nhé, thằng đó là con của kẻ thù bố mày nên thằng đó cũng là kẻ thù của mày. Mày là hẹn hò với nó nữa thì mày chết với bố! bố tống cổ mày sang campuchia cho mày chết!
_BỐ ƠI ĐỪNG MÀ HU HU HU, BỐ KHÔNG THƯƠNG CON NỮA SAO? CON GIỐNG MẸ LẮM MÀ, BỐ NỠ BỎ CON SAO?
_Im ngay! Nếu có mẹ mày ở đây thì mẹ mày giết mày rồi, ở đó mà khóc lóc van xin. Như Hạnh! - ông nhìn sang cô con gái
_Yes Sir!
_Từ nay nó đi đâu thì con đi theo đó, nó mà xa con chừng hai bước thôi thì điện cho bố, bố tống nó sang campuchia ngay!
_YES SIR! - nó đưa tay chào - Chết anh hai rồi! Há há há - nó lêu lêu anh trai đáng thương của mình
_BỐ ƠI!!!!!!!!!!!!!! HU HU HU …………..
End Chap 13
|