Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
|
|
Chương 51: Biểu thị công khai chủ quyền
Nghe được tiếng mở cửa, Tiếu Nhiễm nước mắt lưng tròng nhìn về phía cửa, lúc nhìn thấy Cố Mạc, ánh mắt mở lớn không thể tin được: “Chú? Sao chú lại tới đây?”
“Cha vợ gọi điện cho tôi.” Cố Mạc giải thích xong, lạnh lùng nhìn qua Trữ Hạo vẫn ôm Tiếu Nhiễm. “Vị này là………”
Tiếu Nhiễm chú ý đến ánh mắt của Cố Mạc, lập tức xấu hổ lui ra phía sau, rời xa lồng ngực Trữ Hạo. Sau khi cô chật vật lau nước mắt, giới thiệu hai người với nhau. “Đây là lớp trưởng của tôi, đây là tôi…..Lão công…..Cố Mạc.”
Cố Mạc vươn tay, khách khí mà lãnh đạm nói: “Chào cậu! Cám ơn cậu đã giúp tôi chiếu cố Tiểu Nhiễm.”
Trữ Hạo cũng không bị khí thể của Cố Mạc dọa đến, có chút kiêu ngạo mà nắm lại tay Cố Mạc: “Không cần khách khí. Là tôi rất sơ ý, không có chú ý đến thân thể Tiếu Nhiễm không khỏe.”
“Trách tôi hai ngày này không để cho cô ấy ngủ tốt.” Cố Mạc giống như lơ đãng nói, lại giống như cố ý nói cho Trữ Hạo nghe. “Hại thể lực của cô ấy cạn kiệt nghiêm trọng, là lỗi của tôi.”
Trái tim của Trữ Hạo tựa như bị Cố Mạc vô tình hung hăng đâm một đao. Hắn nắm chặt tay, không để bản thân để lộ ra biểu tình bi thương.
“Chú!” Tiếu Nhiễm trừng mắt liếc nhìn Cố Mạc một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thẹn thùng mà nổi lên đỏ ửng. Da mặt của hắn có thể mỏng một chút sao?
“Chúng ta về nhà!” Cố Mạc vươn cánh tay dài, ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, liền đi ra ngoài.
“Cố tiên sinh, túi sách của Tiếu Nhiễm còn ở trong phòng học.” Trữ Hạo đuổi theo ra phòng y tế, nói với Cố Mạc.
“Phiền toái cậu giúp Tiếu Nhiễm thu thập một chút. Xe của tôi liền đứng ở trước trường học.” Cố Mạc lạnh lùng nói, liền ôm Tiếu Nhiễm rời đi.
Trữ Hạo mân nhanh đôi môi, hai tròng mắt xinh đẹp nhiễm đau đớn.
Từ lúc Cố Mạc tiến vào phòng y tế liền hướng hắn tuyên bố chủ quyền, nói cho hắn biết hắn ta là chồng của Tiếu Nhiễm. Nhưng mà vậy thì sao? Bọn họ không có tình yêu, mà bản thân và Tiếu Nhiễm lại có tình cảm mười năm năm thanh mai trúc mã.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ thay đổi!
Tiếu Nhiễm nhìn thấy Maybach kiêu ngạo đứng ở trước cửa phòng học, liền giận dữ nói: “Chú, vì sao chú lại chạy xe trong trường? Chú còn chê tôi chưa đủ nổi danh sao?”
Lại xe nhìn thấy bọn họ đi tới, chủ động giúp Cố Mạc mở cánh cửa phía sau xe ra. Cố Mạc bỏ Tiếu Nhiễm vào chỗ ngồi phía sau, cũng ngồi vào theo.
“Nghe nói em ngất xỉu, nhất thời nóng vội. Lần sau tôi sẽ chú ý.” Cố mạc thành khẩn nói lời xin lỗi, chỉ la biểu tình vẫn lạnh như băng. Nếu không phải Tiếu Nhiễm nhìn quen biểu tình của anh, còn nghĩ đến anh không có thành ý xin lỗi.
“Chú sẽ lo lắng cho tôi sao?” Tiếu Nhiễm buộc chặt khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi. Cố Mạc yêu người phụ nữ đó, trong lòng có chỗ nào cho cô sao? Nghe hắn nói, không biết còn tưởng hắn có bao nhiêu để ý cô.
“Trừ bỏ vẫn như cũ, em là người phụ nữ thú hai để cho tôi quan tâm.” Cố Mạc nhìn chằm chằm ánh mắt Tiếu Nhiễm, “Vừa lòng sao?”
“Không hài lòng!” Tiếu Nhiễm mất hứng xoay mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Cô là người thứ hai, có cái tốt để vừa lòng? “Cũng không phải duy nhất.”
Cố Mạc dùng sức xoay mặt cô lại, nghiêm túc nhìn cô. Khoảng cách gần như thế, hắn rút cục phát hiện vết sưng đỏ trên mặt cô. “Ai động tay?”
“Một người bạn học.” Tiếu Nhiễm không muốn nói chuyện ở trường học cho Cố Mạc nghe, rõ ràng vì ghen tị cô và Trữ Hạo mới có thể động thủ đánh cô hãm hại cô, việc này không có quan hệ với Cố Mạc.
“Trữ Hạo?” Cố Mạc buộc chặt nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Mới không phải! Trữ Hạo mới không nỡ đánh tôi.” Tiếu Nhiễm lập tức giữ gìn Trữ Hạo.
“Trữ Hạo liền tốt như vậy?” Cố Mạc không hờn giận hừ lạnh, nắm băt tay Tiếu Nhiễm không tự giác dùng sức, đụng tới sưng đỏ của Tiếu Nhiễm.
“Chú đừng đụng, đau!” Tiếu Nhiễm đẩy tay Cố Mạc ra, ăn đau xoa bóp.
|
Chương 52: Cậu ta đối với em cũng thật tốt Cố Mạc nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Tiếu Nhiểm cảm thấy đau lòng: "Rất đau?"
"Đã tốt hơn nhiều, lúc đầu còn nóng rát, trước mắt toàn là sao kim bay loạn." Tiếu Nhiễm oan ức nháy mắt hai lần.
Một cái tát này thật sự khiến cô thấy oan ức.
Cố Mạc nghe được lời nói của cô, mắt sáng lập tức tràn ngập khí lạnh, anh bá đạo ra lệnh: "Tát trả lại!"
"Trả rồi! Anh nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?" Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nhìn Cố Mạc. Giữa trưa nếu không có Ninh Hạo ngăn lại, cô đã đá cô ta đi đến nơi không thể nhìn thấy rồi. Cô không chọc người, nhưng cũng không sợ chuyện này.
"Không tồi!" Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiểm mà nói.
Lúc này Tiếu Nhiễm nhớ tới dầu hoa hồng trong túi, lập tức lấy ra khoe: "Đúng rồi, đây là thuốc Ninh Hạo mua cho tôi, bôi lên liền hết sưng. Anh không thấy được Hạ Minh kia, hai bên mặt đều sưng phù giống như mông khỉ."
Lại là Ninh hạo?!
Cố Mạc lạnh lùng, trừng mắt nhìn dầu hoa hồng trong tay Tiếu Nhiễm: "Cậu ta đối với em cũng thật tốt!"
"Kia đương nhiên! Trước kia chúng tôi ở cùng chung một nhà trẻ, còn là thanh mai trúc mã." Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc mặt đen ra, cố ý chọc giận anh. Anh đã có Y Nhiên của mình, lại không cho cô có ngựa tre sao? Hơn nữa, cô và Ninh Hạo chỉ đơn giản là bạn học, anh và cô gái kia còn là người yêu thật sự!
"Mười lăm năm cũng chưa trở thành người yêu, cậu ta cũng đủ thất bại." Cố Mạc châm biếm hừ lạnh.
"Anh cho là ai cũng đều giống anh, gặp mặt ngày đầu tiên liền......" Tiếu Nhiễm đỏ mặt, rốt cuộc không nói được.
Đột nhiên Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm vào trong lòng ngực: "Liền như thế nào?"
Tiếu Nhiễm vừa tức vừa thẹn đấm vào trong ngực Cố Mạc: "Người xấu! Chỉ biết bắt nạt tớ!"
"Em là vợ của tôi, tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?" Cố Mạc nói xong, cúi đầu hôn Tiếu Nhiểm.
"Đừng...... Lái xe......" Tiếu Nhiễm đỏ mặt. hiện tại là thời gian vào học, nếu bây giờ là thời gian tan học, không phải sẽ bị toàn bộ học sinh và giáo viên khác nhìn thấy sao?
Cố Mạc lạnh nhạt nhìn về một bóng dáng cứng ngắc đang đứng phía ngoài cửa sổ xe, lướt nhẹ qua môi của Tiếu Nhiểm, nói: "Trở về lại bắt nạt em!"
"Em mới không để cho anh có cơ hội!" Tiếu Nhiễm giận trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái.
Đột nhiên Cố Mạc lướt qua Tiếu Nhiễm, đưa tay mở cửa xe, nói với Ninh Hạo: "Bạn học Ninh, cám ơn!"
Sau khi Ninh Hạo đặt túi sách của Tiếu Nhiểm lên ghế ngồi, dịu dàng dặn dò một câu: "Tiếu Nhiễm, trở về uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi. Nhớ bôi dầu hoa hồng."
Tiếu Nhiễm gật gật đầu, hai gò má ửng đỏ vẫn chưa biến mất, ngược lại càng thêm kiều diễm. Vừa rồi Cố Mạc hôn cô, nhất định Ninh Hạo ở bên ngoài cửa sổ xe sau lưng, đã thấy hết một màn kia rồi. Cô sắp mắc cỡ chết được! Không tồi là Ninh Hạo, anh sẽ không nói linh tinh, nếu đổi thành Hạ Minh, ngày mai cô sẽ không còn mặt để đi học.
Cố Mạc nhất định là cố ý mà!
Cô quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái.
Cố Mạc vô tội nhướng mày, liền đóng cửa xe. Anh đem cô ôm vào ngực, trầm thấp nói một câu: "Ngủ một lát. Về đến nhà tôi gọi em."
Ninh Hạo ghen tị mà nhìn chằm chằm Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, gắt gao cắn môi dưới. Nếu không có Cố Mạc, Tiếu Nhiểm nên là thuộc về anh.
Cố Mạc khiêu khích mà nhìn Ninh hạo, khoát tay bảo tài xế lái xe.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy đôi mắt đau khổ của Ninh Hạo, trong lòng tràn ngập lời xin lỗi. Cô hạ cửa kính xe xuống nói: "Lớp trưởng, cậu nhanh trở về đi học."
Ninh Hạo phất phất tay với cô: "Được! Ngày mai dạy bù cho cậu ở chỗ cũ."
|
Chương 53: Sức quyến rũ của đàn ông
“Có cái gì đẹp mặt? Chỉ là một đứa con nít chưa dứt sữa?” Cố Mạc lạnh lùng nói.
Xe dừng ở cổng trường học, Tiếu Nhiễm vẫn đang bám vào cửa kính xe nhìn về phía phòng học. Ninh Hạo vẫn đứng ở chỗ đó nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, vẫn không nhúc nhích.
“Chưa dứt sữa? Chú là đang nói bản thân già đi, ghen tị tuổi trẻ của người khác đi.” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, khiêu khích liếc mắt nhìn Cố Mạc một cái. “Nhưng mà, cho dù chí có biến trở về mười tám tuổi, cũng không có đẹp trai như lớp trưởng. Chú à, chú quả nhiên là ghen tị đi!”
Nói xong, Tiếu Nhiễm còn cười ra thành tiếng như chuông bạc, hai con ngươi xinh đẹp vụt sáng, có mười phần bỡn cợt.
Cố Mạc lạnh lùng trừng mắt với Tiếu Nhiễm, anh chỉ vào đầu của mình, kiêu ngạo nói: “Sức quyến rũ của đàn ông biểu hiện ở nơi này, mà không phải bên ngoài.”
“Chú à, nói về bề ngoài chú khẳng định thua, nhưng nói về trị tuệ, chú cũng không nhất định sẽ thắng! Lớp trưởng chúng tôi từng là quán quân toán học, một lần quán quân môn vật lý cả nước, một lần……Đúng rồi, lớp trưởng là đội trưởng đội bóng rổ, dẫn dắt cả đội bóng rổ trở thành đứng đầu tỉnh. Chú à, chú cảm thấy bản thân nắm chắc mấy phần?” Tiếu Nhiễm thuộc như lòng bàn tay ưu điểm của Ninh Hạo, cố ý chọc giận Cố Mạc.
“Mặc dù, chỉ có một phần nắm chắc, hắn cũng nhất định sẽ thua!” Cố Mạc đột nhiên kéo Tiếu Nhiễm vào lòng, híp con ngươi, sâu xa khó hiểu tươi cười, “Bởi vì……Em là của tôi!”
“Chú à, hiệp nghị chỉ có một năm.” Tiếu Nhiễm không cam tâm yếu thế nhìn Cố Mạc, nhắc nhở anh hôn ước của bọn họ chỉ có một năm, “Một năm sau, tôi là ai tự tôi quyết định.”
“Nếu như một năm sau là em không rời được tôi thì sao?” Cố Mạc dùng ngón tay cái vuốt ve môi dưới của Tiếu Nhiễm, âm thanh tràn ngập từ tính hỏi. Âm thanh của anh giống như mang theo ma lực, xuyên thấu vào trái tim Tiếu Nhiễm, khiến cho trái tim cô bắt đầu nhảy lên bùm bùm.
Ánh mắt Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm lúc đó đặc biệt thâm thúy, có sức hấp dẫn làm cho người ta say mê.
Có lẽ anh không đẹp trai như Ninh Hạo, nhưng lại càng MAN, càng phong cách, cũng có mị lực hơn Ninh Hạo.
Nếu như nói Ninh Hạo là một gốc cây hoa bách hợp, vậy Cố Mạc chính là một gốc cây quân tử lan. Mị lực của anh càng thêm nồng đậm.
Nhưng mà cô sẽ không thừa nhận!
“Chú yên tâm, tôi sẽ không quấn quít lấy chú.” Tiếu Nhiễm áp chế tốc độ tim đập, phi thường kiên định nói.
Cố Mạc dùng sức cắn hàm răng một chút, buông Tiếu Nhiễm ra, đưa lưng dựa vào trên ghế, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tốt lắm!”
“Xem ra chúng ta đạt được suy nghĩ chung.” Tiếu Nhiễm vươn tay phải hướng Cố Mạc.
Cố Mạc căn bản không có đáp lại Tiếu Nhiễm, hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, liền cầm văn kiện ở một bên, bắt đầu nghiêm tức nghiên cứu.
Tiếu Nhiễm không quan tâm thu tay lại, nhún vai. Cô thưởng thức khuôn mặt lạnh khốc của Cố Mạc, đột nhiên bừng tỉnh đại ngỗ, ngạc nhiên hỏi: “Chú à, như vậy chú không nghĩ ly hôn, không phải là yêu tôi chứ?”
“Em cảm thấy có thể sao?” Cố Mạc xiết văn kiện trong tay, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiễm, con ngươi đảo qua toàn thân Tiếu Nhiễm, “So với Y Nguyên, em chính là một cái nha đầu không có lớn lên. Trên người của em có điểm nào có thể làm cho tôi yêu?”
“Có!” Tiếu Nhiễm nghe được cái tên Y Nguyên, không khống chế được phẫn nộ, “Tôi còn sống, mà cô ta đã chết!”
Cố Mạc bị Tiếu Nhiễm thành công chọc giận, dương tay đánh cô một cái tát. Trên mặt Tiếu Nhiễm vốn đã sưng lại thêm một đạo đả thương mới.
“Dừng xe!” Tiếu Nhiễm nhục nhã bụm mặt, hướng lái xe rống to.
Hôm qua anh vì người phụ nữ đó rống cô, hôm nay lại vì người phụ nữ đó đánh cô, vậy ngày mai thì sao? Anh có phải sẽ vì người phụ đó bóp chết cô?
|
Chương 54: Cái ôm từ đằng sau
Cố Mạc hoảng hốt khi biết mình tát Tiếu Nhiểm. Hắn lại mất kèm chế. Nhìn thấy nước mắt của cô, hắn có chút tự trách: "Thực xin lỗi."
Đây là hắn lần đầu tiên hắn đánh nữ nhân, cũng là lần đầu tiên nói"Thực xin lỗi".
Hắn biết chính mình vẩn không thể quên được, không thể kìm chế bản thân. Cho dù là năm năm qua, hắn vẩn không thể chấp nhận sự thật. Đây là nổi đau trong lòng của hắn.
Tiếu Nhiễm dẫm lên nổi đau của hắn, lời của cô giống như một con dao vô hình khứa vào trong lòng hắn,làm cho trong tim vết thương trong lòng hắn lại nứt ra, hắn mới có thể mất đi lý trí.
"Dừng xe! Cho tôi xuống!" Tiếu nhiễm gương mặt chứa đầy nước mắt, trong lòng đau như cắt, hét to. Hắn đánh cô một cái, nói một câu"Thực xin lỗi" đã nghĩ là xong sao.
Cô đã bị hắn làm cho tổn thương.
Cô không thể đi vào phòng chiếu phim tràn ngập kỷ niệm của anh và Tưởng Y Nhiên, không thể thay thế Tưởng Y Nhiên là sự thật. Cố Mạc chỉ kêu cô một lần là "Tưởng Y Nhiên" đã khiến cô thương tích đầy mình
Cô trong lòng cô bực tức!
Cô muốn khóc!
"Tốt lắm! Đừng khóc!" Cố mạc đau lòng đem Tiếu Nhiễm kéo vào trong lòng ngực, một bên giúp nàng lau nước mắt, một bên tràn ngập xin lỗi nói, "Là anh sai rồi."
"Chú đúng! Sai chính là tôi! Tôi chính là một người ngu ngốc, thế nhưng nghĩ đến chú bắt đầu để ý ta. Chú đi ôm Tưỡng Y Nguyên đi,!" Tiếu nhiễm thương tâm ở trong lòng Cố Mạc mà giãy dụa.
"Nha đầu, đừng nói những lời giận dữ!" Cố mạc không nhịn được. Năm năm đến, cho tới bây giờ không ai dám ở trước mặt hắn nhắc tới Tưỡng Y Nhiên, bởi vì tất cả mọi người biết đó là một người hắn cấm - kị.
"Ta về sau không bao giờ... Cô nói tới cô ấy nửa! Ta chính là không đúng! Không có yêu!" Tiếu nhiễm phẫn nộ địa vặn vẹo thân thể, tránh cái ôm của Cố Mạc."Về sau chúng ta như trước kia, không quan hệ gì! Chú yêu ai thì yêu đi! Chú thả tôi ra! Tôi cũng phải đi tìm người yêu của tôi!"
"Em ầm ĩ như vậy làm cho tôi nghĩ chính là em yêu tôi." Cố mạc nâng cằm Tiếu nhiểm lên nhìn mình, "Có phải không?"
"Không có! Không có! Mới không có!" Tiếu nhiễm thề thốt phủ nhận. Cho dù thực sự, cô cũng sẽ không thừa nhận! Huống chi...... Cô......
Cô dùng sức cắn môi.
Cô yêu cố mạc sao?!
"Vậy em cùng Y Nguyên tranh cái gì?" Cố mạc chăm chú nhìn Tiếu Nhiểm, "Em rất hiểu về anh sao, nói rằng anh yêu Tưỡng Y Nhiên. Đối với anh cô ấy chỉ là động tâm mà thôi.
"Kia mời chú cứ tiếp tục yêu cô ấy!" Tiếu nhiễm dùng sức đẩy Cố Mạc ra, ngồi sang ghế bên cạnh, "Đừng để ý tôi! Để tôi yên tỉnh một chút"
Yên Tỉnh?
Cố Mạc bị vẻ ngoài quật cường của Tiếu Nhiểm bậc cười, đang nhìn đến mặt của cô xưng phùlên, lập tức đưa tay về phía cô: "Đem thuốc đưa đây."
"Không cần anh quản!" Tiếu nhiễm nghiêng thân đi đem lưng đưa vè phía Cố Mạc.
Hắn đánh xong nàng lại bắt đầu đau lòng.
Hắn lừa trẻ con chắc.
Đánh một cái tát...Rồi nói những lời ngọt ngào?
Cô tức giận cắn môi, hốc mắt phiếm hồng, lòng chua xót, tâm cứ thế mà đau.
Cô nghĩ nếu lúc này có ba ở bên cảnh thật tốt. Cô sẽ ôm lấy ba mà khóc.
Một người không cha không mẹ như cỏ cây khô héo, cô hiện tại không cha lại không mẹ, ngay cả cỏ cây khô héo cũng không bằng.
Càng nghĩ càng ủy khuất, cô cắn mu bàn tay, bắt đầu đau lòng chảy nước mắt.
Cố Mạc theo sau lưng ôm Tiếu Nhiễm, đem cô ôm lại trong lòng: "Nha đầu, đừng giận nữa, em đánh anh lại là được."
"Đánh anh lại mặt tôi sẽ hết đau?" Tiếu nhiễm tức giận hừ một tiếng.
|
Chương 55: Lan tràn đồng tình
“Ít nhất để cho tôi đau cùng với em, trong lòng em có thể cân bằng một chút.” Âm thanh Cố Mạc khàn khàn nói. Đánh cô, tim của anh cũng không dễ chịu. Cô còn là một đứa nhỏ, hơn nữa bản thân cũng không có sai.
Tiếu Nhiễm xoay người, trừng ánh mắt che kín tơ máu, căm giân nói: “Đây chính là anh nói!”
“Chỉ cần em có thể nguôi giận, đánh bên kia đều được.” Cố Mạc đưa mặt dựa lại gần, chờ Tiếu Nhiễm trừng phạt.
Tiếu Nhiễm giơ tay lên, thật muốn trả lại cho anh một cái tát. Nhưng khi nhìn đến hai con ngươi như hồ sâu thẳm kia lại không đành lòng. Cô phẫn nộ thu tay lại, phủi phiết cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đánh anh tay tôi sẽ phải đau. Quên đi!”
“Ngoan!” Cố Mạc đột nhiên nghiêng đầu, cưng chiều hôn một cái lên khuôn mặt bị thương của Tiếu Nhiễm. “Chúng ta thật tốt ở chung, được không?”
“Ai không muốn ở chung thật tốt?” Tiếu Nhiễm ủy khuất hút một hơi khí, “Anh lại rống tôi, lại đánh tôi, cùng cái bạo quân có gì khác nhau?”
Cố Mạc chạy nhanh kéo Tiếu Nhiễm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Đều là tôi sau. Còn đau không? Tôi thổi thổi cho em.”
Nói xong, anh liền cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng thổi chỗ bị thương của Tiếu Nhiễm: “Tốt chút nào không?”
Tiếu Nhiễm bị hơi thở nóng cháy của Cố Mạc thổi trúng nai con trong lòng lại bay nhảy, lập tức lui về phía sau, đỏ bừng mặt nói: “Không cần. Tôi về nhà lau một chút là tốt rồi.”
Cố Mạc đưa tay hướng túi áo đồng phục của Tiếu Nhiễm, lấy thuốc mỡ hoa hồng ra, sau đó âm thanh trầm thấp nói: “Tôi giúp em bôi thuốc.”
“Anh nhẹ chút! Chạm vào một chút cũng sẽ đau.” Tiếu Nhiễm vội vàng dặn dò Cố Mạc.
“Yên tâm, tôi từng là bác sĩ.” Cố Mạc bôi thuốc hoa hồng ở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vết sưng đỏ ở má bên phải của Tiếu Nhiễm, lại chậm ra xoa đều, lại bôi, lại thoa, lặp đi lặp lại vài lần, thẳng đến mặt Tiếu Nhiễm không hề sưng đỏ rất khó coi nữa, anh mới ngừng lại.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc của Cố Mạc kia gần trong gang tấc, Tiếu Nhiễm không thể không chế tim mình tăng tốc độ.
Bộ dáng nghiêm túc của anh siêu MAN!
“Chú à, chú thực sự từng là bác sĩ?” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
Cô chỉ biến anh là một nhà kinh doanh, không nghĩ tới anh từng làm bác sĩ.
“Từng làm” ánh mắt Cố Mạc tràn đầy hương vị hoài niệm. “Hơn nữa là người có địa vị nhất khoa não. Chỉ là có chú sự cố, tay của tôi không thể cầm dao giải phẫu được nữa.”
Nói xong, Cố Mạc thật sâu thở dài.
“Chú, thực xin lỗi. Tôi không biết chuyện đó. Về sau tôi không bao giờ hỏi nữa. Chú đừng khổ sở.” Tiếu Nhiễm đau lòng ôm thắt lưng Cố Mạc, miệng không ngừng nói áy náy. Tuy rằng cô còn chưa trở thành bác sĩ, nhưng là cô có thể tưởng tượng được một người bác sĩ không cầm dao giải phẫu được là đau đớn thế nào. Không biết là cái dạng sự cố gì, thế nhưng hủy diệt kiếp làm bác sĩ của Cố Mạc rồi. Cái đả kích kia nhất địn rất lớn. Cô đau lòng anh.
“Đều trôi qua. Tuy rằng không đảm đương nổi chuyên gia khoa não, tôi cũng qua không sai. Nhóc con, thu hồi lòng đồng tình lan tràn kia của em lại.” Cố Mạc xoa bóp cái mũi của Tiếu Nhiễm, cười nói.
Nghe được ngữ khí đã bình tĩnh lại của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm cũng cười theo: “Chú đâu chỉ không sai? Quản thực qua rất tốt!”
“Phải!” Cố Mạc cố ý giả vờ ngoan ngoãn nói, “Chỉ cần động động tay, là có thể phá đổ tập đoàn,”
“Không hài hước không buồn cười! Tôi mới không sợ chú! Có bản lĩnh thì chú cứ động đi! Chú động! Hôm nay chú dám động tập đoàn Trình thị, ngày mai tôi liền ly hôn với chú!” Tiếu Nhiễm tràn ngập uy hiếp nói.
“Đừng! Chúng ta chúng sống hòa bình!” Cố Mạc thản nhiên tươi cười.
“Chú, mặt tôi còn đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm tiến lại gần, chờ anh hầu hạ.
Cố Mạc nâng tay nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, một tay nhẹ nhàng xoa mặt cô, ánh mắt phá lệ nghiêm túc.
|