Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
|
|
Chương 61: Khiến cho Cố Mạc hướng đến tôi Tiếu Bằng Trình sau khi bị con gái cúp điện thoại, ngực mộ
Tiếu Bằng Trình sau khi bị con gái cúp điện thoại, ngực một trận đau buồn. Ông dùng tay ôm ngực trái, khó chịu rũ mắt xuống. Con gái bảo bối của ông sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.
Dương Nguyệt Quyên oán hận nói: “Tốt xấu anh cũng thương yêu Tiếu Nhiễm mười tám năm, anh nói xem vì sao nó có thể dùng loại thái độ này đối với anh? Hiện tại gả tốt như vậy, nó thế nhưng còn hận anh, cũng không giúp anh một chút. Thật sự là loại ăn cây táo, rào cây sung!”
“Câm miệng!” Tiếu Bằng Trình bực mình quát. Ở trong lòng của ông, ai cũng không quan trọng bằng Tiếu Nhiễm. Đem cô thành lễ vật tống xuất đi, thật sự là bị bức bách, bất đắc dĩ. Năm đó ông nghĩ đến lòng người đều là tham lam, lấy tiền là xong việc, không nghĩ đến Cố Mạc lại cố ý gọi người dùng pháp luật để ngăn chặn. Ông tự nhiên không chịu, mua được quan hệ tiêu hủy đoạn băng theo dõi đoạn đường Lục tướng xảy ra tai nạn xe cộ, công bố ô tô bị trộm, còn xuất ra bằng chứng ngoại phạm của bản thân……..Ông dùng tất cả các loại thủ đoạn xóa hết bằng chứng chính xác của vụ tai nạn xe cộ, cho nên Cố Mạc hận không thể để ông chết. Ông xác thực thiếu Cố Mạc một cái công đạo, một cái mạng người. Giết người thì phải đến mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là luật nhân quả, cho nên ông mới ngoan tâm quyết định đưa con gái cho Cố Mạc. Chỉ hi vọng sức hấp dẫn của con gái đủ lớn, làm cho Cố Mạc biết chân tướng thì đã yêu đến không thể tự thoát ra được, tàn nhẫn không ít hơn đau lòng hại Tiếu Nhiễm. Đây là tư lợi của một người làm cha. Nếu có một ngày ông mất, Tiếu Nhiễm có thể có cuộc sống vui vui vẻ vẻ, có thể có một người đàn ông cường đại hơn ông bảo vệ.
“Em nói sai cái gì sao? Nó gả cho Cô Mạc thế nhưng cũng không nói chuyện giúp cho anh. Nó chỉ cần cầu Cố Mạc một chuyện, phóng chúng ta một con ngựa, nhà xưởng có thể khôi phục tiêu thụ cùng sản xuất.” Dương Nguyệt Quyên càng nói càng đau lòng. “Cố Mạc quá độc ác, hắn dưỡng phì chúng ta trước, lại làm cho các bệnh viện và đại lý hợp tác hủy bỏ toàn bộ đơn đặt hàng. Giai đoạn trước chúng ta đầu tư rất nhiều nghiên cứu khoa học, kinh phí chẳng những không kiếm về, sản phẩm còn khó bán. Anh nói tâm Tiểu Nhiễm làm bằng thiết sao? Nó thật có thể để cho sản phẩm của chúng ta bởi vì quá thời hạn mà tiêu hủy sao. Anh không biết buổi sáng em tiêu hủy một lượng lớn chất kháng sinh trong lòng có bao nhiêu đau, tiêu hủy cái kia không phải là thuốc, đều là tiền! Nhà máy thuốc là tâm huyết nửa đời của anh, am nhìn liền đau lòng.”
“Việc này không trách Tiểu Nhiễm. Nguyệt Quyên, không cần nói!” Tiếu Bằng Trình nghiêm khắc trách cứ vợ.
“Vì sao không trách Tiếu Nhiễm? Năm đó nếu nó không………..” Dương Nguyệt Quyên tức giận cắn chặt hàm răng, muốn chỉ trích Tiếu Nhiễm, lại bị Tiếu Bằng Trình đánh gãy.
“Câm miệng!” Tiếu Bằng Trình rống giận, “Chuyện năm đó cô không được đề cập một chữ! Người là tôi đâm, xe là tôi mở, Cố Mạc có hận để cho hắn hướng đến tôi.”
Dương Nguyệt Quyên hận không thể lấy cái gì đập Tiếu Bằng Trình bất tỉnh: “Được! Tôi câm miệng! Tôi không bao giờ sẽ nói xấu Tiếu Nhiễm một câu. Nó là tâm can bảo bối của anh, hai mẹ con chúng ta tính là cái gì?”
Tiếu Bằng Trình tự biết vừa rồi có chút quá, liền thu âm thanh lại: “Nguyên Quyên, em và Tiểu Lạc là người nhà của anh, chỉ là từ nhỏ Tiểu Nhiễm đã không có mẹ, anh tự nhiên có chút bất công, nhưng là anh có thể thương con bé bao lâu? Con bé hận anh như vậy, sợ là anh muốn yêu thương cũng không có cơ hội.”
“Kia cũng không có thấy anh đối tốt với hai mẹ con chúng ta.” Dương Nguyệt Quyên ủy khuất muốn khóc.
“Không phải là anh bệnh sao? Chờ anh xuất viện, anh mang em và Tiểu Lạc đi Dubai trượt tuyết.” Tiếu Bằng Trình dỗ Dương Nguyệt Quyên.
“Chỗ Tiểu Nhiễm đi qua, chúng ta mới không hiếm lạ.” Dương Nguyệt Quyên ngổi ở bên cạnh giường bệnh, đưa lưng về phía Tiếu Bằng Trình, âm thanh nghẹn ngào. “Anh chỉ biết có lệ với hai mẹ con chúng ta.”
“Vậy em nói đi muốn đi chỗ nào anh liền đi chỗ đấy.” Tiếu Bằng Trình xoay người Dương Nguyệt Quyên ra, tràn ngập xin lỗi dỗ đối phương.
“Em muốn đi Paris!”
“Tốt. Anh mang hai người đi Paris, em muốn mua cái gì liền mua cái đó.”
|
Chương 62: Giữ cô ở trong lòng bàn tay
Ăn cơm xong, Tiếu Nhiễm im lặng ngồi ở bên người Cố Mạc, xấu hổ mà đối diện ánh mắt ba trưởng bối.
Cố Bà Nội nhìn thấy Tiếu Nhiễm: "Cô gái này thật sự rất đẹp".Nha đầu kia quả là rất được, vẻ ngoài rất xinh đẹp, đôi mắt to long lanh, như thể hai nho đen. Nếu bà là một người đàn ông, sợ cũng bị mê muội.
Nhưng bà cũng hiểu cháu trai mình, cho dù tiên nữ cởi hết ở trước mặt anh, sợ cũng khó khiến anh động tâm. Sao lại phải bắt một nha đầu miệng còn hôi sữa làm tù binh cho mình? Khiến cho anh quên đi thâm cừu đại hận?
Tiếu Nhiễm bất an chớp mắt. Bà Nội khen cô, là hài lòng hay bất mãn về cô?
"Chị dâu, Bà nội đã lâu chưa thấy qua người đẹp như chị, chị nên tự hào về điều đó." Cố Nhiên cười mặc dù có chút đùa giỡn, trong lòng thì rất thành thật.
Tiếu Nhiễm cảm kích nhìn Cố Nhiên.Cô phát hiện trong cái nhà này, chí có Cố Nhiên là người duy nhất chập nhận cô.
" Cố Nhiên, em không phải mỹ nữ sao?" Cố Tương bất mãn dựa vào vai của người anh của mình, kéo tai lại lớn tiếng hỏi.
" Ngày nào cũng ăn những món ăn như những bửa tiệc đến ngán" Cố Nhiên một bên cứu giúp mình và cái lổ tay, một bên không quen trêu chọc.
"Hai người muốn ào ồn thì đi ra ngoài cho ta"! Mẹ Cố lạnh lùng nghiêm khắc trách cứ hai anh em.
" Không đi. Con còn muốn xem kịch." Cố Tương buông tai Cô Nhiên ra, đoan trang ngồi lại chổ của mình,sau đó mở to một đôi giống như thấy rõ hết thảy con mắt sáng nhìn thấy Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc.Cô dùng một chút cơm suy nghĩ tự hỏi, cũng có thể anh hai cưới Tiếu Nhiểm là có mục đích. Nếu anh hai muốn trả thù Tiếu Bằng Trình,bay lên đạp một cái cho tập đoàn đó là được, đối với anh hai chuyện đó rất dể. Sao anh hai lại hy sinh hôn nhân của mình, mà lại lấy con gái của Tiếu Bằng Trình làm vợ."Chị Dâu, em rất hiếu kì vì sao chị lại chịu gả cho anh hai củ em."
Anh hai rất hận Tiếu Bằng Trình, làm thế nào mà kết hôn với con gái ông ta.? Điểm này thật đáng nghiên cứu. Đừng nói là bởi vì yêu? Cô cũng không tin.
Đột nhiên cô cảm thấy chuyện cũ của anh hai và Tiếu Nhiễm sẽ cực kỳ đặc sắc, nói không chừng lập tức giống như Romeo và Juliet, trở thành một bộ truyện oanh động mười triệu người.
Mẹ Cố nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm đang xấu hổ, lạnh lùng nói: “Mẹ cũng muốn biết.”
Tiếu Nhiễm nhìn vào mắt bà, chột dạ níu lấy ống tay áo của Cố Mạc. Muốn cô trả lời thế nào đây? Cô nói dối sẽ bất an, nhưng nói thật thì lại không thể nói được. Cô liếm môi dưới, khẩn trương nói: “Con... chúng con... yêu từ cái nhìn đầu tiên!”
Đúng vậy. Yêu từ cái nhìn đầu tiên là một lí do tốt.
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"Mẹ Cố hừ lạnh một tiếng, khóe miệng tràn đầy châm biếm.
"Đúng vậy.Là yêu từ cái nhìn đầu tiên." Tiếu Nhiểm kiên trì trả lời, chột dạ nhìn thoáng qua Ba Cố vẫn trầm mặc không nói lại nhìn liếc Mẹ Cố một cái. Cô phát hiện trong nhà này đáng sợ nhất không phải là Ba Cố mà là Mẹ Cố. Anh ấy nhất định thừa kế lạnh lùng và vô tình của bà ấy.
"Cố Mạc, con không yêu Y Nhiên nữa sao?"Mẹ Cố không tin tưỡng mà nhìn Cố Mạc.
"Con không thể nhớ Y Nhiên cả đời được. Mẹ, con vẫn đặt Y Nhiên ở trong lòng, Cô ấy là trí nhớ của con, còn Tiếu Nhiểm con đem cô ấy giữ ở trên lòng bàn tay. Cô ấy là của con ở hiện tại cùng tương lai." Cố Mạc thản nhiên vừa nói vừa cười kéo Tiếu Nhiểm vào trong lòng ngực. Rất hài lòng với câu trả lời của Tiếu Nhiểm.
Tiếu Nhiểm cảm động ngước mặt lên nhìn Cố Mạc, nhìn vào ánh mắt đen đến say mê, cho dù lời anh ấy nói là lời nói dối, cô cũng rất vui. Anh đem cô giữ trên lòng bàn tay, một ngày lãnh khốc vô tinh như anh ấy cũng biết nói lời ngọt ngào.
|
Chương 63: Không ngờ là chúc phúc
Lúc chỉ có hai người, Cố Mạc đột nhiên trở nên hời hợt, anh thản nhiên nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, nói: “Tôi nói như vậy là nói cho có lệ với mẹ tôi.”
“Tôi hiểu được.” Toàn thân Tiếu Nhiễm đột nhiên rét run.
Rốt cuộc là cô đang hy vọng xa vời cái gì?
Nhiều lần anh đã nói qua với cô người anh yêu vẫn là Tưởng Y Nguyên.
Phủng ở trên tay cái gì, chỉ là một câu nói dối.
Nếu như như lời anh nói, diễn trò phải làm rất thật, ngay cả mặt mũi đối với cha mẹ người thân, anh cũng trình diễn lập luận sắc sảo trận này.
Cô không luyện đến đạo hạnh như anh, thế nhưng chỉ câu nói đầu tiên đã cảm thấy một lòng mất mát.
“Đại ca, em có thể tán gẫu với chị dâu vài câu sao?” Cố Tương đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ.
“Tiếu Nhiễm mệt mỏi. Anh muốn đưa cố ấy về nhà nghỉ ngơi.” Cố Mạc nắm bả vai Tiếu Nhiễm, muốn mang cô xuống lầu.
“Đại ca, em chỉ chiếm dụng chị dâu vài phút. Anh sẽ không luyến tiếc đi?” Cố Tương che ở trước mặt Cố Mạc, tóc xoăn hoạt bát bay lên.
“5 phút!” Cố Mạc nói xong, liền xoay người vào phòng ngủ của mình.
Cố Tương lôi kéo Tiếu Nhiễm vào phòng ngủ của bản thân, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói: “Tôi không tin cách nói nhất kiến chung tình. Tiếu Nhiễm, tôi muốn biết chân tướng.”
“Không có chân tướng nào. Chính là ngay sau ngày hai chúng tôi quen biết anh ấy nói muốn lấy tôi.” Tiếu Nhiễm khôn khéo né tránh ánh mắt của Cố Tương, ngượng ngùng nói chuyện đêm đó bọn họ sơ ngộ cho đối phương nghe.
“Kỳ thật, tôi cũng không xem trọng các người.” Cố Tương nhìn Tiếu Nhiễm, thở dài, “Năm năm trươc tôi chỉ biết đại ca sẽ không yêu.”
Tiếu Nhiễm có một loại xấu hổ khi bị nhìn thấu: “Tôi không xứng với Cố Mạc?”
“Trong đất nước tình yêu không có phân cao thấy trên dưới. Tôi nhìn các người không tốt là bởi vì cô là con gái Tiếu Bằng Trình. Cả nhà chúng ta mọi người đều biết ba cô và anh tôi có ân oán. Chúng tôi hy vọng người của Tiếu gia rời xa anh ấy, trả lại bình tĩnh cho anh ấy.” Cố Tương nói xong, lại thở dài, “Mẹ tôi đối xử với cô không tốt cũng vì điểm ấy.”
“Tôi có thể hiểu được.” Tiếu Nhiễm nắm chặt mười ngón tay, lòng chua xót trả lời. Cô hiểu rõ Cố Mạc có bao nhiêu hận ba ba, bởi vì hận cho nên muốn hủy diệt tập đoàn Bằng Trình. Nếu không muốn đi hỏi nguyên nhân, bởi vì cô không có hứng thú đi lý giải người lừa ta gạt trên thương trường, đấu đá với nhau, cô cũng sợ hãi biết nguyên nhân, cô không muốn hình tượng của cha trong lòng của anh càng thêm không chịu nổi. Mẹ chồng tuy rằng không nói gì, nhưng cô cảm nhận được mẹ chồng bất mãn với mình. Cả nhà bọn họ cũng không có nhiều hoan nghênh cô gia nhập. Kỳ thật cuộc hôn nhân này chỉ là một cái hợp đồng, chỉ là một vở kịch về tình yêu, sớm muộn gì cũng đến hồi kết thúc. Hợp đồng chấm dứt là lúc cô rời đi. “Nếu chúng tôi không hợp, tôi sẽ rời đi anh ấy.”
“Kỳ thật tôi không hy vọng cô bị tổn thương. Anh trai của tôi tâm phòng rất chắc chắn, cô cần cố gắng, phi thường cố gắng.” Cố Tương phát hiện bản thân có chút thích Tiếu Nhiễm.
“Tôi có thể chứ?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Tương. Cô còn tưởng rằng Cố Tương sẽ phản đối cô gả cho Cố Mạc, không nghĩ tới là muốn khiến cho bản thân quý trọng.
“Dù sao đại ca của tôi cũng không chịu yêu người khác, có thể có một người thương anh ấy cũng tốt.” Cố Tương có chút phiền muộn nói. “Cố lên! Lúc người khác không nhìn thấy cô tốt, thì càng phải cố gắng.”
“Chị Cố, anh của chị rất khó ở chung.” Tiếu Nhiễm có chút cảm khái cắn môi. Có đôi khi cô cố gắng cũng vô dụng, bởi vì Cố Mạc mới là phía tiếp nhận.
“Đó là bởi vì vết thương trong lòng anh ấy quá sâu.” Cố Tương nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm, ngữ khí ngưng đọng. “Cô yêu anh của tôi đi?”
“Yêu?” Tiếu Nhiễm sửng sốt.
Cô yêu Cố Mạc sao?
Cô không yêu là cái gì!
Cô chỉ biết khi Cô Mạc nói cả đời anh cũng chỉ yêu Tưởng Y Nhiên thì lòng của cô đau giống như bị xé rách.
|
Chương 64: Cháu thông minh quá nhỉ
"Tuy rằng tiểu Mạc nói như vậy ta thật sự rất lo lắng." Bà nội Cố nói với cháu dâu: "Bà sợ tiểu Mạc bị thù hận làm cho đầu óc u mê."
" Bà Nội đừng lo lắng quá nhiều như vậy. Hiện giờ anh hai chẳng thiếu cái gì, chỉ thiếu một người vợ. Anh hai đồng ý cưới một người vợ là tốt rồi, bà quan tâm con gái nhà ai làm gì? Là con gái nhà ai mà vào cửa Cố gia nhà chúng ta, thì cũng sẽ sinh chắt trai cho bà.” Cố Nhiên ôm cổ bà, cười đùa nói.
"Anh cả cháu đã năm năm làm hòa thường chỉ vì Y Nhiên, bà lại càng không yên tâm hơn nữa." Bà nội Cố trừng mắt liếc Cố Nhiên một cái.
"Đều ở trên giường, còn gì mà phải lo lắng? Bà sẽ sớm ôm chắt." Cố Nhiên cười nói.
Cố Hoài Lễ nhìn thoáng qua Cố Nhiên nói."Thật là con đã thấy rõ ràng."
"Chị dâu ở tại đây, trên người đều là dấu hôn, con nhìn xa còn thấy được." Cố Nhiên chỉ vào vị trí gáy và cổ mình, xấu xa cười nói. "Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy rốt cuôc đã có người thu phục được anh hai, là một chuyện vui?"
"Chẳng lẽ thật sự là vì yêu?". Mẹ Cố cau mày, cúi đầu uống một chút cà phê, mê mẩm suy nghĩ.
"Sẽ quan sát." Cố Hoài Lễ cũng không đồng ý những đều mà vợ con của mình nói, mày cau lại. "Tiểu Mạc rất cố chấp, con hy vọng nó không làm việc ngốc."
"Ba mẹ, bà nội chẳng lẽ các người không biết chị dâu rất được sao, dáng người rất tốt? Anh hai cũng là người thường, cũng sẽ động tâm." Cố Nhiên phân tích theo góc độ của mình cũng là một người con trai phân tích noi.
Bà nội Cố đánh một cái vào đầu Cố Nhiên: “Trong đầu cháu có thể nói chuyện đứng đắn hơn được không?".
"Không có! Cháu cũng là đàn ông! Nếu cô ấy không phải chị dâu cháu, cháu cũng sẽ phải theo đuổi cầu hôn cô ấy." Cố Nhiên nói giớn cười nói.
"Nói cháu không đứng đắn thì thật đúng là không đứng đắn rồi!". Tay Bà nội Cố lại lần nữa đánh vào đầu Cố NHiên.
Cố Nhiên đột nhiên ngừng cười, ngồi thẳng người, nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó nghiêm trang nói: "Trò chơi đã đến đây chấm dứt. Hôm nay con trực ca đêm, không cùng mọi người cắn hạt dưa được rồi.”
Mẹ Cố vẫn im lặng thiếu chút nữa bị đứa con đùa đến muốn phun cà phê ra:" Cố Nhiên, con phải đến bệnh viện phải nghiêm túc một chút.”
"Chẳng lẽ dáng vẻ con như này còn chưa đủ thành thục sao? Cố Nhiên chỉnh sửa cà vạt, nghiêm trang hỏi."Toàn bộ y tá trong bệnh viện đều bị con mê hoặc."
"Cố Nhiên, con cũng nên ngừng chơi, tìm một cô gái về cho bà nội xem.”Bà nội Cố đêm để chuyển đề tài qua Cố Nhiên cười nói.
“Đừng. Con còn chưa chơi đủ. Chờ con xem hết đào hồng dây liễu rồi nói sau”.
“Ba người các cháu sao đều phải khiến người khác lo lắng như vậy? Một người hành tăng cực khổ, một người có thói trăng hoa, một người thì theo chủ nghĩa không hôn nhân”.
"Bà Nội, anh cháu hết đời trai rồi. Không tin thì đêm nay bà đến chỗ bọn họ thử xem." Cố Nhiên xấu xa địa cười nói.
Đột nhiên Cố Hoài Lễ đồng ý gật đầu: "Chủ ý này không tồi. Quan sát cách thức bọn chúng ở chung với nhau, chúng ta mới có thể biết được rốt cuộc là Tiểu Mạc kết hôn vì mục đích gì. Tiếu Bằng Trình đúng là đáng giận, nhưng Tiếu Nhiễm chỉ là một nha đầu vô tội.”
"Uhm. Đừng làm điều ác nữa!" Bà nội Cố cũng đồng ý gật đầu: "Liền quyết định như vậy đi."
“Bà nội, chuyện nghe lén này để Cố Tương làm là được, bà cũng đừng thức đêm, cháu sợ quá trình kia quá kịch liệt, trái tim của bà chịu không nổi.” Cố Nhiên tinh nghịch cươi nói.
Bà nội Cố đánh một cái vào đầu Cố Nhiên. “Cháu thông minh quá nhỉ!”
“Kia đương nhiên!” Cố Nhiên kiêu ngạo ưỡn ngực, thấy bà nội lại muốn ra tay, Cố Nhiên nhanh chóng nhảy dựng lên, lấy túi của mình nói: “Cháu đi làm, sáng mai báo cáo tình huống với cháu.”
|
Chương 65: Chứng minh như thế
Mắt Cố Mạc nhìn đồng hồ, đã qua 10 phút, Cố Tương còn không có thả người. Anh nhíu mày, xoay người đi ra phòng ngủ, gõ cửa phòng em gái, sau đó không đợi đáp lại liền mở cửa ra.
“Anh, đây là phòng của con gái.” Cố Tương chống nạnh, bất mãn trừng mắt anh trai.
“Vượt quá 5 phút.” Cố Mạc chỉ chỉ vào đồng hồ, lãnh khốc nêu lên.
“Cắt!” Cố Tương xem thường anh trai một cái, “Anh thật đứng là keo kiệt!”
“Tiết thể dục Tiếu Nhiễm té xỉu, anh đón cô ấy trở về trước tiên không phải để cho các người chất vấn. Tiếu Nhiễm, đi ra!” Cố Mạc hướng Tiếu Nhiễm vẫy vẫy tay.
“Tiết thể dục té xỉu?” Vẻ mặt Cố Tương nghịch ngợm cười xấu xa, “Anh, anh cũng không biết thương hương tiếc ngọc một chút, đừng quá mãnh liệt!”
Nghe được lời nói của Cố Tương, mặt Tiếu Nhiễm hồng lên một chút: “Không phải! Anh trai chị không có……Uh……Là do tôi vừa hạ sốt, tiết thể dục lại phải chạy ba ngàn thước……..”
Cô vừa giải thích, vừa vụng trộm nhìn Cố Mạc. Vì sao mặt của anh càng ngày càng đen? Cô có nói gì sai sao?
“Đại ca không có sao?” Cố Tương nhìn nhìn đại ca, đảo mắt lại nhìn Tiếu Nhiễm, đột nhiên ôm bụng cười to: “Chị dâu nhỏ, cô tự cầu nhiều phúc.”
Cố Mạc hung hăng trừng mắt liếc em gái một cái, liền tiến lên dắt tay Tiếu Nhiễm, mạnh mẽ mang cô ra khỏi phòng em gái.
“Chú à, bây giờ chúng ta trở về nhà sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng liếc nhìn Cố Mạc một cái, tại sao khuôn mặt của anh lại biến thành băng sơn ngàn năm?
Cố Mạc không nói với Tiếu Nhiễm, đẩy mạnh cửa phòng ngủ của mình, liền đập cửa “Phanh” một tiếng đóng lại.
Nhìn thấy Cố Mạc ngày càng gần, Tiếu Nhiễm bất an lui về phía sau: “Chú, chú làm sao vậy?”
Cố Mạc nắm cằm Tiếu Nhiễm, khiến cho cô ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt lãnh khốc tuấn tú của anh: “Em không hài lòng?”
“Vừa lòng? Cái gì?” Tiếu Nhiễm không rõ cho nên nháy mắt. Tính tình chú giống như thời tiết mùa mưa, thay đổi thất thường?
“Em cảm thấy tôi không đủ mãnh liệt?” Cố Mạc nhíu mi một chút.
Tiếu Nhiễm xấu hổ giẫm lên chân Cố Mạc: “Chú xấu! Người ta là sợ em gái của chú hiểu nhầm chú………”
“Nó đã hiểu nhầm!” Cố Mạc nhắc tới thân mình của Tiếu Nhiễm, lạnh lùng nói, “Hiểu nhầm tôi không được.”
“Chuyện xấu hổ muốn chết như vậy tôi cũng không giúp chú giải thích.” Tiếu Nhiễm cắn cắn đôi môi anh đào càng thêm mê người, xinh đẹp nhìn Cố Mạc. Hiện tại cô đi giải thích, không phải càng tô càng đen? Giống như cô có bao nhiêu thỏa mãn Cố Mạc.
“Không cần giải thích, chỉ cần em giúp tôi chứng minh.” Cố Mạc nói xong, đặt Tiếu Nhiễm lên trên tường, lập tức hôn nồng cháy, hôn lên hai má Tiếu Nhiễm, vành tai, gáy như tuyết………..Cuối cùng điên cuồng mà cắn nuốt cánh môi của Tiếu Nhiễm.
“Chú……...Tôi muốn làm bài tập!” Tiếu Nhiễm cố gắng kháng cự sự xâm lược của Cố Mạc, muốn cho bản thân bảo trì thanh tỉnh, lại phát hiện nụ hôn của anh dễ dàng làm cho cô mê loạn.
“Làm xong lại viết.” Cố Mạc nói xong, dùng sức kéo đồng phục của Tiếu Nhiễm, chỉ thấy cái cúc thứ nhất bung ra, sau đó vừa hôn cô vừa cởi cúc áo sơ mi của bản thân.
“Không được……..” Tiếu Nhiễm đột nhiên cúi người xuống, từ dưới cánh tay Cố Mạc chui ra, nhặt lên đồng phục liền chạy về phía phòng tắm. Cô mới không cần giúp anh chứng minh. Mỗi lần anh muốn cô đều mất hai tiếng, nếu bọn họ thực nhốt ở trong phòng hai giờ, cha mẹ chồng bọn họ sẽ chê cười cô như thế nào? Còn có em gái của chồng thấy rõ hết thảy Cố Tương, sợ là sẽ cười bể bụng. Cô mới sẽ không làm ra vẻ ta đây để người ta chê cười.
“Mở cửa!” Cố Mạc dùng sức gõ cửa phòng tắm, bực mình mệnh lệnh, trong âm thanh có một loại hương vị gây ra áp lực.
“Chú đi ra ngoài tôi liền mở cửa.” Tiếu Nhiễm vừa mặc đồng phục vừa trả lời.
|