Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
|
|
Chương 614: Ít nhất cả em và cô ấy cùng tồn tại
“Cố Mạc, anh không nói lời nào là vì anh cũng có cùng quan điểm với em. Đúng không?” Tiếu Nhiễm trong lòng tràn ngập cay đắng.
Nếu Cố Mạc phản đối lời nói của cô, như vậy cô sẽ nhìn thấy tình cảm của họ còn có chút hi vọng, có lẽ mọi chuyện không tệ đến vậy. Nhưng anh chỉ im lặng.
Im lặng, tức là đồng ý.
Cố Mạc trong lòng cảm giác tội lỗi tràn ngập, anh ôm chặt Tiếu Nhiễm, thanh âm khàn khàn nói:”Nha đầu, thật xin lỗi. Y Nhiên đối với anh mà nói chỉ là một thói quen. Thói quen đó tồn tại trong tâm trí anh. Nếu không phải là em xuất hiện, cô ấy sẽ ở trong anh còn lâu hơn nữa. Nhưng giờ anh biết lòng anh đã thay đổi. Cho dù Y Nhiên vẫn còn trong òng anh, thì ít nhất cả em và cô ấy cùng tồn tại.”
“Đối với anh không phải là cùng tồn tại. Cố Mạc, khi nào anh cảm thấy em quan trọng hơn Tưởng Y Nhiên thì hẵng đến tìm em.” Tiếu Nhiễm cứng rắn đẩy Cố Mạc ra, xoay người ra đường lớn, chặn một chiếc taxi rồi nhảy vào.
Lúc Cố Mạc đuổi theo thì chiếc taxi đã chở Tiếu Nhiễm đi rồi.
Anh ảo não vung nắm tay.
Tiếu Nhiễm muốn trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh, là người mà anh yêu nhất.
Anh có làm được không?
Y Nhiên và Tiếu nhiễm, rốt cuộc ở trong lòng anh ai quan trọng hơn?
Cố Mạc không ngừng tự hỏi chính mình.
Theo như lời anh nói, yêu Y Nhiên là thói quen của anh, vậy trong tiềm thức người anh yêu nhất vẫn là cô ấy.
Vậy Tiếu Nhiễm thì sao?
Chẳng lẽ anh yêu cô không đủ sâu?
Cho nên trong tiềm thức anh chưa bào giờ đặt Tiếu Nhiễm vào vị trí quan trọng nhất?
Y Nhiên đã chết năm năm rồi, Tiếu Nhiễm không cần phải tranh giành với cô ấy.
Anh không hề quên đi Y Nhiên, dù sao đó cũng là quá khứ của anh, là mối tình đầu sâu đậm của anh.
Nhưng không có nghĩa Tiếu Nhiễm không hề quan trọng. Cô là ánh mặt trời của anh, là niềm hạnh phúc của anh, là động lực của anh. Mỗi lần anh nhìn thấy vẻ mặt của cô khi tự mình tỉ mỉ lựa chọn lễ vật, anh cảm thấy phải tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng. Anh muốn mang hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời đến cho cô.
Chẳng lẽ cô không cảm nhận được những gì anh dành cho hay sao?
Vì sao đột nhiên muốn vứt bỏ tình cảm này?
Cố Mạc bỗng nhận ra sự thay đổi đột ngột này của Tiếu nhiễm.
Tối hôm qua khi anh rời khỏi nhà họ Tiếu, Tiếu Nhiễm đối với anh vẫn tràn ngập lưu luyến, vì sao chỉ sau một đêm đã bất ngờ thay đổi?
Cố Mạc, Tiếu Nhiễm vẫn kiên tri muốn chia tay sao?” Ưng Mẫn không biết đã xuất hiện sau lưng Cố Mạc từ khi nào, quan tâm hỏi.
Cố Mạc thống khổ vò đầu:”Anh không hiểu tại sao cô ấy lại như vậy, vì sao đột nhiên lại muốn chia tay?”
“Có khi nào là vì bà Tưởng? Bởi vì anh bị thương?”
Nghe nghi vấn của Ưng Mẫn, Cố Mạc nhíu mày.
Chẳng lẽ cô không muốn anh bị thương? Không muốn anh bị khó xử giữa cô và bác gái?
Nếu thật sự là như vậy, cô đúng là đồ ngốc!
Bác gái là một người cực đoan, nhưng không có nghĩa anh vĩnh viễn không thuyết phục được đối phương.
Một ngày nào đó, anh sẽ dùng sự chân thành của mình làm cho bác ấy cảm động.
Hơn nữa người muốn kết hôn là anh, cho dù bác gái có phản đối anh cũng sẽ không buông tay Tiếu Nhiễm ra đâu.
“Ưng Mẫn, em nói xem có phải anh rất nhường nhịn bác gái không?” Cố Mạc đột nhiên mở miệng.
Ưng Mẫn không nghĩ Cố Mạc sẽ hỏi như vậy, lặng đi một chút:”Cố Mạc, ý anh là gì?”
“Có lẽ anh không nên đối với bác gái nói gì nghe nấy. Dù sao bà cũng là mẹ của Y Nhiên, bà ấy không có quyền quản việc anh cưới ai.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Nhưng người anh yêu nhất là Y Nhiên mà! Anh bỏ cô ấy làm cho mẹ cô ấy thương tâm khổ sở.” Ưng Mẫn có chút vội vàng, bất an liếm liếm môi.
“Bà ấy thương tâm bởi vì bà ấy không quên được Y Nhiên, cho nên mới một mực muốn làm tổn thương Tiếu Nhiễm. Dường như bà ấy còn không phân biệt được cái nào quan trọng hơn.” Cố Mạc nói xong, liền xoay người đi về phía bệnh viện.
|
Chương 615: Phòng bệnh biến thành chiến trường
Cố Mạc trở lại phòng bệnh, bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Tưởng phu nhân: "Bác gái, Tiếu Nhiễm muốn ly hôn với con. Bác vui không?"
"Đây là chuyện tốt! Tại sao lại không vui chứ?" Tưởng phu nhân nghe Cố Mạc nói xong, kích động cười rộ lên, vừa khóc vừa cười nói, "Tưởng Y Nhiên, mẹ đã báo thù được cho con rồi!"
Cố Mạc vẫn yên lặng ngồi đó, nhìn thấy Tưởng phu nhân cười đủ, mới bình tĩnh nói: "Bác gái, con kể cho bác một chuyện xưa."
"Chuyện xưa?" Tưởng phu nhân nghi hoặc nhìn Cố Mạc.
"Có một cô bé mới bốn tuổi đã mất mẹ. Hai cha con luôn nương tựa vào nhau. Cô bé tin rằng ba yêu mẹ, ba yêu cô. Nhưng khi cô mười mấy tuổi. ba dẫn theo một người đàn bà và một co obes gái. Nói cho cô biết rằng, cô bé gái kém cô ba tuổi kia là em ruột cô. Tình yêu dối trá bị vạch trần, cả thế giới của cô sụp đổ. Hóa ra, ba cũng không phải là người chồng tốt, không phải người cha tốt. Tình yêu của ông ấy lại san sẻ cho nhiều người như vậy. Cô không chịu kích thích mới lái xe bỏ đi. Mọi chuyện sau đó xảy ra như thế nào thì chắc bác cũng đoán được. Đúng vậy, bé gái đó chính là Tiếu Nhiễm. Con cũng không muốn nói đỡ gì cho cô ấy nhưng chỉ muốn nói cho bác biết, cái chết của Tưởng Y Nhiên là việc ngoài ý muốn. Tiếu Nhiễm không cố ý hại chết Tưởng Y Nhiên. Cô ấy sai thật nhưng vẫn có thể tha thứ. Tại sao bác lại bảo thù vì một lỗi lầm vô tình chứ?" Cố Mạc khuyên nhủ.
"Còn nói cậu không phải đang nói đỡ cho nó sao? Nếu không phải nói đỡ thì tại sao qua miệng cậu thì cô ta giống như vô tội vậy? Cố Mạc, tôi thật sự thất vọng với cậu! Trong lòng cậu không còn Tưởng Y Nhiên nữa. Bây giờ trong lòng cậu chỉ có đứa giết người kia thôi!" Tưởng phu nhân thần kinh hô lên.
"Đúng vậy, con yêu Tiếu Nhiễm! Con không đồng ý ly hôn! Tuy bác là mẹ của Tưởng Y Nhiên nhưng con cũng sẽ không vì người mà hi sinh tình yêu của mình. Bác cố gắng dưỡng bệnh thật tốt. Con xin lỗi bác, con không thể thực hiện đủ bảy ngày như lời hứa!" Cố Mạc nói xong, đứng dậy, cúi người thật thấp.
"Cố Mạc, mày là thằng khốn nạn! Mày là đồ lừa gạt! Mày có lỗi với Tưởng Y Nhiên! Mày đã đồng ý với chúng tao là sẽ bảo vệ Tưởng Y Nhiên cả đời. Vậy mà con bé mới chết có năm năm mà mày đã quên nó, lại còn cưới người đã hại chết nó! Mày đúng là thằng khốn nạn! Đồ đốn mạt!" Tưởng phu nhân nhặt tất cả mọi thứ có thể ném được về phía Cố Mạc.
Cố Mạc cố gắng chịu đựng, cúi người đứng im tại chỗ, mặc Tưởng phu nhân khóc lóc om sòm.
Lúc miệng vết thương trên trán anh lại vỡ ra, Ứng Mẫn chạy vào phòng bệnh, ôm Tưởng phu nhân đang điên loạn: "Tưởng phu nhân, bác bớt giận đi! Cố Mạc cũng chỉ nhất thời hồ đồ. Chờ anh ấy nghĩ thông suốt sẽ hiểu bác đang suy nghĩ cho cậu ấy!"
"Nó có thể cười ai nhưng không thể cưới Tiếu Nhiễm!" Tưởng phu nhân thần kinh rống to.
"Lấy vợ là chuyện của riêng con, ngay cả bố mẹ con cũng không thể xen vào!" Cố Mạc cường ngạnh nói.
"Ý mày nói là tao không có quyền quản mày sao?" Tưởng phu nhân đang điên loại đứng dậy định đánh Cố Mạc. Nếu không phải nhờ Ứng Mẫn ôm được thì có lẽ kim tiêm và ống truyền trên người cũng bị giật ra.
Ứng Mẫn quay đầu lại, không hài lòng nhìn Cố Mạc: "Cố Mạc, anh không thể chờ Tưởng phu nhân bình tĩnh lại rồi nói chuyện tử tế với bà được sao?"
"Không có thời gian! Hôn nhân của anh đang ở bên bờ vực thẳm!" Cố Mạc đau đớn mím môi. Không phải anh máu lạnh mà anh thật sự không thể mạo hiểm mất đi Tiếu Nhiễm. Chuyện gì anh cũng có thể nhường nhịn bà Tưởng nhưng riêng chuyện hôn nhân của anh thì không thể. Anh không thể tiếp tục làm theo ý bà được.
"Anh làm thế sẽ kích thích đến Tưởng phu nhân! Anh biết rõ là bác bị bệnh...... " Ứng Mẫn không hài lòng nhìn Cố Mạc.
"Ứng Mẫn, giúp anh chăm sóc bác gái! Khi xong việc anh sẽ đến cảm tạ em!" Cố Mạc nói xong, không chút do dự rời khỏi phòng bệnh.
"Cố Mạc, anh định đi đâu? Còn vết thương trên trán anh đó!" Ứng Mẫn lo lắng gọi Cố Mạc nhưng anh không ngoái đầu lại.
|
Chương 616: Ông đừng tức giận
Tiếu Bằng Trình nhìn Cố phu nhân mang theo con trai con dâu cùng một đống quà tặng đến nhà, liền lạnh mặt nói: "Các người còn tới đây làm gì?"
Vẻ mặt bà nội Cố đầy áy náy nói: "Ông thông gia, tôi cùng Hoài Lễ bọn họ đặc biệt tới nói lời xin lỗi với ông."
"Bà đừng làm như vậy! Gia đình tôi chịu không nổi!" Sắc mặt Tiếu Bằng Trình có chút hòa hoãn, nhưng vẫn không cho người nhà họ Cố được sắc mặt tốt, "Tai nạn xe cộ năm đó là lỗi của nhà chúng tôi, hôn lễ thực sự đã khiến cho con gái tôi triệt để mất mặt, thương tâm cực độ, kết cục như vậy các người thực sự thỏa mãn rồi chứ? Vừa lòng rồi thì mời trở về cho! Tiếu gia chúng tôi không tiếp khách!"
"Nhà thông gia, chuyện hôn lễ tiểu Mạc quả thực có chút quá đáng. Nhưng nó quả thực có nỗi khổ tâm." Cố Hoài Lễ không đành lòng để cho mẹ mình tiếp tục giải thích thay con trai, liền lập tức mở miệng.
"Chuyện gì có thể so sánh với chuyện chung thân đại sự?" Tiếu Bằng Trình nghiêm mặt hỏi, "Cố Mạc có tâm để cho con gái tôi chịu ủy khuất lớn như vậy, dù cho có nỗi khổ lớn như thế nào, tôi cũng không thể tha thứ cho cậu ta nữa!"
Đúng lúc này, Dương Nguyệt Quyên cùng Tiếu Lạc đồng đi xuống lâu. Dương Nguyệt Quyên vừa nhìn thấy người nhà họ Cố đến, lập tức nhiệt tình đi qua, giúp bà nội Cố đẩy xe lăn vào nhà: "Bà nội nhà thông gia, các người tới thế nào lại không nói một tiếng? Tôi kêu bảo mẫu chuẩn bị thêm vài món ăn."
"Không cần phiền toái. Chúng tôi tới là thay Tiểu Mạc giải thích." Bà nội Cố chân thành nói.
"Bà nội, người không cần thay anh rể giải thích. Chị con quả thật là không có phúc khí.” Tiếu Lạc xinh đẹp phe phẩy mái tóc đuôi ngựa chạy tới, ôm lấy ánh tay bà nội Cố nói, "Đã làm chuyện sai thì phải tiếp nhẫn sự trừng phạt."
"Tiếu Lạc! Ở đây nói chuyện không có phần của con!" Tiếu Bằng Trình không vui mắng.
Tiếu Lạc ủy khuất bĩu môi, trốn ở bên cạnh mẹ.
"Tiểu Lạc lại không có nói sai. Ông đừng có đem tức giận phát tiết lên trên người nó.”Dương Nguyệt Quyên không hờn không giận kháng nghị.
"Thông gia, tiểu Mạc không đến là vì Tưởng phu nhân đột nhiên phát bệnh tim, vừa đúng Tiểu Mạc đến cứu được bà ấy một mạng. Tiểu Mạc so với ai khác đều hi vọng buổi hôn lễ này được thuận lợi cử hành, hận không thể để cho người trong thiên hạ đều biết Tiếu Nhiễm là vợ của nó. Bản thân cháu tôi so với ai khác tôi đều hiểu rõ hơn. Nó là thật tâm yêu thương Tiếu Nhiễm." Bà nội Cố khẩn trương mở lời, ngăn lại sự tranh chấp giữa vợ chồng Tiếu bằng Trình, bắt đầu thay Cố Mạc giải thích.
"Sao có thể? Bà nội, chị của con thực sự là đã đâm chết chị Y Nhiên!" Vẻ mặt Tiếu Lạc chấn kinh lớn tiếng hỏi.
Lời của cô để cho tất cả mọi người đều nghe được vô cùng rõ ràng, gương mặt biến sắc nhất là của Tiếu Bằng Trình, sau đó liền đến Chu Cầm.
"Nguyệt Quyên, mang Tiếu Lạc lên lầu!" Tiếu Bằng Trình tức giận ra lệnh.
"Tôi biết sự tồn tại của hai mẹ con chúng tôi dẫn đến sự e ngại của ông. Chúng tôi lúc này liền đi!" Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền kéo con gái đi ra ngoài.
"Bà thông gia, bà cũng đừng nóng giận." Chu Cầm khẩn trương ngăn hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên lại, "Tiểu Lạc nói là sự thật, chúng tôi đều rất rõ ràng chuyện này."
"Tôi tuy là mẹ kế, nhưng cũng rất hi vọng Tiếu Nhiễm có thể gả đi một cách vui vẻ. Mọi người cũng thấy Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc trong lúc đó đột nhiên trở mặt, như vậy tốt sao?" Dương Nguyệt Quyên ủy khuất bắt đầu lau nước mắt.
"Chỉ cần Cố Mạc buông xuống được, nhưng cái này thì tính gì! Tiểu Nhiễm không phải là cố ý giết người! Trận tai nạn xe cộ kia chỉ là một sự ngẫu nhiên! Con bé cũng chịu đựng sự cắn dứt lương tâm đủ rồi!" Tiếu Bằng Trình lạnh lùng ra mặt thay con gái.
"Ông thông gia, ông không cần lo lắng. Tình yêu của Cố Mạc đối với Tiếu Nhiễm sẽ khiến cho thằng bé buông xuống được. Chúng tôi cũng rất hi vọng bọn nhỏ có thể hòa hợp với nhau." Cố Hoài Lễ thật tâm nói.
"Cậu ta có thể buông xuống sao?" Tiếu Bằng Trình tựa hồ như cũng sẽ không tin vào điều này.
"Có thể! Tôi hôm nay để cho thằng bé tự mình qua đây nhận tội." Cố Hoài Lễ đứng đó nghiêm túc nói.
|
Chương 617: Không được uống rượu!
Vương giai Tuệ ngồi đối diện Tiếu Nhiễm, nhìn cô cuộn tròn người ở trên ghế sofa một câu cũng không nói, có chút ưu phiền.
Buổi sáng, tiếu Nhiễm gọi điện thoại bảo cô đi ra, gọi một bàn kem và cà phê, xong lại không ăn một miếng nào, chỉ ngẩn người. Điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, không tiếp, không xem, không nói.
“Tiếu Nhiễm, cậu làm sao thế? Cậu nói một câu đi? Cậu đừng làm mình bất an!”
Tiếu Nhiễm dường như chìm trong bi thương của mình, vốn không có nghe thấy Vương Giai Tuệ nói gì. Cô chỉ vùi đầu trên ghế, dùng một đôi mắt đẹp thất thần nhìn xuống mũi chân của mình.
Vương Giai Tuệ không dám ầm ĩ Tiếu Nhiễm, lặng lẽ lấy điện thoại cầm tay ra, gửi một tin nhắn cho Ninh Hạo: “SOS! Cảm xúc của Tiếu Nhiễm không quá mạnh mẽ.”
Tin nhắn của Ninh Hạo lập tức gửi đến: Các cậu đang ở đâu?
Vương Giai Tuệ: Quán cà phê XX
Ninh Hạo: Mình qua bây giờ đây!
Nghe được Ninh Hạo nhắn tin đến, Vương Giai Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hi vọng Ninh Hạo có thể an ủi Tiếu Nhiễm.
Hiện tại dáng vẻ nửa sống nửa chết có khả năng dọa chết người.
Không đến nửa giờ sau Ninh Hạo liền chạy đến.
Ninh Hạo vừa đến liền thấy biểu tình ngưng đọng ngàn năm như một của Tiếu Nhiễm, tâm tình lập tức đau đớn. Anh cảm kích nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ, thật cẩn thận đến trước mặt Tiếu Nhiễm, quỳ trên mặt đất, quan tâm lần mò đầu Tiếu Nhiễm hỏi: “Tiếu Nhiễm, xảy ra chuyện gì thế? Có thể nói cho mình biết không?”
Nghe được âm thanh của Ninh Hạo, Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, tĩnh mịch đôi mắt đẹp rốt cuộc cũng có phản ứng: “Lớp trưởng.”
Nhìn thấy trong hốc mắt của Tiếu Nhiễm có nước mắt đảo quanh, Ninh Hạo lập tức lấy khăn tay ra, vụng về lau giúp cô.
Tiếu Nhiễm đoạt lấy khăn tay, tự lau mặt mình, sau đó miễn cưỡng cười hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy hai cậu ở bên trong uống cà phê, liền đi vào. Tiếu Nhiễm, cậu có tâm sự gì à, có thể nói với mình không?”
Tiếu Nhiễm lộ ra khuôn mặt trắng xanh, réo rắt thảm thiết nói: “Mình muốn ly hôn với Cố Mạc.
Lời của cô khiến cho Ninh Hạo kinh ngạc thiếu chút nữa ngã ngồi dưỡi đất.
“Ly hôn? Cậu thật sự nghĩ như thế sao?” Vương Giai Tuệ cũng kinh ngạc, cô lo lắng tiến lên, vội vàng hỏi han.
Cố Mạc biết quyết định này của Tiếu Nhiễm không?
“Tiếu Nhiễm, ly hôn không phải là trò đùa, không cần dễ dàng nói ra hai chữ này.” Ninh Hạo cũng lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm.
Ánh mắt của Tiếu Nhiễm mê ly nở nụ cười một phen: “Mình đã suy nghĩ rồi, ly hôn là quyết định tốt nhất đối với Cố Mạc.”
“Làm sao có thể?” Vương Giai Tuệ không tin nhìn Tiếu Nhiễm: “Cố tổng đối với cậu thế nào người khác không biết nhưng mình thì rất rõ ràng. Anh ấy yêu cậu, thật sự, không cần vì chuyện tiệc cưới mà phủ định toàn bộ tình cảm của anh ấy với cậu!”
“Giai Tuệ nói rất đúng, Tiếu Nhiễm, trở về nói chuyện tử tế với Cố Mạc.” Ninh Hạo đồng ý phụ họa.
“Yêu và không thích đã không quan trọng nữa rồi. Mình không muốn tiếp tục nữa. Cùng với hành hạ lẫn nhau, không bằng buông tay.” Tiếu Nhiễm cho ra một biểu cảm cười còn khó coi hơn khóc, ra vẻ tỉnh lại nói: “Muốn uống rượu mừng mình sống lại không?”
“Tiếu Nhiễm, đây là quán cà phê.” Vương Giai Tuệ dở khóc dở cười nhắc nhở Tiếu Nhiễm.
“Quán cà phê? Chúng ta đi quán bar đi.” Tiếu nhiễm lập tức nhảy dựng lên, muốn túm lấy Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ cùng đi uống rượu.
“Không được uống rượu! Tửu lượng của cậu quá kém!” Ninh Hạo còn nhớ dáng vẻ say rượu ngày hôm qua của cô, cho nên liền nghiêm mặt lên.
“Nhưng mình muốn uống.” Đột nhiên Tiếu Nhiễm không thể khống chế cảm xúc được, khàn giọng rống to lên: “Lòng mình đau, mình muốn uống rượu!”
Ninh Hạo dùng lực kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, gắt gao ôm cô vào lòng: “KHóc đi, khóc đủ rồi thì mình đưa cậu về nhà.”
Tiếu Nhiễm khóc đến kiệt quệ trong lòng Ninh Hạo, nước mắt làm ướt nhẹp áo khoác của anh.
“Tiếu Nhiễm, muốn tìm Cố Mạc thì đi tìm đi. Hai người cởi bỏ hết hiểu lầm, nói không chừng sau cơn mưa trời lại sáng.” Ninh Hạo dịu dàng nói.
|
Chương 618: Cùng cô ấy
Chuyện ngày mưa?
Tiếu Nhiễm cười chua xót
Cô đẩy Ninh Hạo ra, ngồi trê sô pha, cầm cốc cà phê lên cụng với hai người bạn tốt nói:”Mừng cho tớ sống lại.”
Nói xong, cô ngửa đầu một ngụm uống hết cà phê.
Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn thoáng qua Ninh Hạo:”Làm sao bây giờ?”
“Uống cùng với cô ấy!” Ninh Hạo gọi bồi bàn,”Cho mười cốc Cabo, nhiều sữa, ít cà phê và đường.”
Câu nói tiếp theo, Ninh Hạo nhỏ giọng nói.
Bồi bàn gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Chỉ lát sau, anh ta liền bưng mười cốc cà phê đến, đặt đồ xuống xong, lập tức thu dọn cốc đã uống hết.
Ninh Hạo ngồi đối diện Tiếu Nhiễm, ý bảo Vương Giai Tuệ nói.
Vương Giai Tuệ nhanh chóng ngồi bên cạnh Ninh Hạo, cầm cốc cà phê lên nói với Tiếu Nhiễm:”Cụng ly!”
Tiếu Nhiễm đột nhiên vỗ chân cười to, cười ra nước mắt:”Giai Tuệ, cậu thật biết đùa! Đây là cà phê chứ có phải rượu đâu! Cụng cái gì?”
Vương Giai Tuệ cười xấu hổ một chút:”Vậy từ từ uống.”
“Chậm cũng không được!” Tiếu Nhiễm cầm cốc lên, cụng với Vương Giai Tuệ một chút, sau đó đến Ninh Hạo,”Cụng ly! Sáng nay vẫn còn hơi rượu nên say!”
Nhìn Tiếu Nhiễm liên tục uống hết 5 cốc cà phê, Vương Giai Tuệ lo lắng hỏi Ninh Hạo:”Sẽ không có việc gì chứ?”
“Cô ấy đang cần chỗ phát tiết.” Ninh Hạo đau lòng thở dài.
Đến khi Tiếu Nhiễm uống hết 7 cốc cà phê, ôm bụng nói:”Cà phê…..tớ sẽ bị vỡ bụng mất.”
“Muốn uống thêm không?” Ninh Hạo thản nhiên cười hỏi.
“Không cần đâu! Đau đầu!” Tiếu Nhiễm xoa huyệt thái dương nói.
“Chắc là di chứng say rượu hôm qua.” Ninh Hạo bất đắc dĩ thở dài. Anh đặt một miếng bánh ngọt trước mặt Tiếu Nhiễm, quan tâm nói:”Bụng rỗng mà uống cà phê sẽ bị đau dạ dày đấy, ăn một chút đi.”
Tiếu Nhiễm đột nhiên đứng lên:”Tớ…đi toilet!”
Đến khi Tiếu Nhiễm thải ra toàn bộ đống cà phê trong bụng xong, mệt mỏi trở lại chỗ ngồi, gục xuống bàn lại bắt đầu ngẩn người.
“Cố Mạc có biết cậu muốn ly hôn không?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Biết.” Tiếu Nhiễm trả lời như một con rối.
“Anh ta không cứu vãn gì sao?” Ninh Hạo nhíu mày.
“Gì chứ! Tớ không cần.” Tiếu Nhiễm lớn tiếng trả lời.
“Vậy thì mau mau tỉnh táo lại đi, không cần anh ta nữa!” Ninh Hạo bỏ qua ngữ khí dịu dàng, trở nên cứng rắn,”Tìm một người đàn ông vĩ đại hơn anh ta, làm anh ta tức chết!”
“Không cần!” Tiếu Nhiễm chớp chớ mặt, bất lực nói.
“Nếu đã luyến tiếc, sao cậu không làm gì đó đi?” Ninh Hạo chân thành nói,”Nếu cậu thương anh a như vậy, sao không chủ động một lần?”
“Mấy người không hiểu đâu!” Tiếu Nhiễm lau mặt, quật cường trả lời,”Tớ và anh ấy đã kết thúc rồi!”
“Cậu nói không còn gì hết.” Ninh Hạo cười lắc đầu,”Cố Mạc chắc chắn không đồng ý.” Đúng lúc này, di động lại đổ chuông, Ninh Hạo nhíu mí một chút,”Cố Mạc gọi? Nghe đi! Cho cả hai một cơ hội”
Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu, kiên quyết nói:”Không nghe! Tiếp tục chỉ làm tổn thương lẫn nhau, không bằng kết thúc đi. Ninh Hạo, cậu không cần khuyên tớ.”
“Tiếu Nhiễm, Cố tổng sao có thể làm cậu tổn thương được chứ? Anh ta yêu cậu còn không hết!” Vương Giai Tuệ luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng. Dường như lời nói của cô không có tác dụng lắm, Cố Mạc không tiếc bỏ ra chi phiếu một trăm vạn tiền nuôi dưỡng, sao có thể làm Tiếu Nhiễm tổn thương?
“Anh ta thương tớ? Hình như là vậy.” Tiếu Nhiễm đột nhiên bật cười, cười đến bi thương.
|