Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 224: Vậy tôi đi chỉnh.
Editor: May
Thẩm Chanh không nói gì, trực tiếp cúi đầu xuống, lại nhắm cắn ngay môi của anh.
"Hít ...."
Trên cổ truyền tới đau nhức kịch liệt, khiến Thi Vực không nhịn được dựng thẳng mày kiếm lên, trong nháy mắt trên mặt tuấn mỹ như vậy nhuộm lên một tầng âm u, anh xoay người, đè cô dưới thân thể, nguy hiểm mở miệng: "Còn muốn tới lần nữa?"
Thẩm Chanh liếm khóe môi dính tơ máu một chút, quyến rũ đến giống như Vampire mê người, "Anh không sợ túng dục quá độ chết đột ngột, thì tiếp tục đi!"
Nhìn khuôn mặt khiêu khích của cô gái nhỏ phía dưới, Thi Vực thu vài phần lạnh lẽo trong con ngươi lại, có chút hứng thú nhếch môi, "Dù tiếp tục ngủ với em ngàn lần, cũng sẽ không quá độ."
Anh nói xong, dùng bàn tay dò xét trên eo thon của cô, nhanh chóng dời lên phía trên, sau đó đột ngột buộc chặt ở chỗ nào đấy.
Tầm mắt Thẩm Chanh rơi trên tay anh, trên mặt sóng nước chẳng xao không hề phập phồng, tầm mắt dừng lại một giây, cô ngước mắt nhìn anh, "Xúc cảm được không?"
"Không được tốt."
"Vậy tôi đi chỉnh?"
"...."
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
"Tìm bệnh viện chỉnh hình, thêm miếng silicone, hoặc có lẽ bơm to ngực."
"Em thử dám đi bơm ngực xem."
"Không phải anh ngại nhỏ, ngại xúc cảm không tốt sao, tôi bơm ngực, không phải hợp với ý của anh ư."
"Đừng nghĩ đến những thứ đó!" Phụ nữ của anh, dù không có ngực, cũng không có thể đi loại địa phương đó chỉnh bậy!
"Bây giờ nữ minh tinh, người mẫu, có ai không chỉnh?" Thẩm Chanh chậc chậc lưỡi, "Haizz, suy nghĩ một chút bộ dạng sóng lớn mãnh liệt đó, tôi cũng nhịn không được mà muốn chảy máu mũi rồi."
"Thẩm Chanh Tử, trong đầu của em chứa đều là những đồ bậy bạ gì? Loại đồ ngực to đó, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ cho tôi!" Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú ảm đạm dữ dội, giọng nói càng thêm lạnh đến mức không có một chút xíu nhiệt độ.
"Khụ!" Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, coi như không nghe thấy lời của anh, tiếp tục chủ đề nóng hừng hực kia, "Lúc trước tôi nhìn thấy Tô San, hai luồng trước ngực cô ta, ây da, đều sắp vừa nhìn liền nổi dục vọng rồi. Ông xã anh nói, đàn ông có ưa thích loại phụ nữ có ngực rất lớn không?"
Cô nói xong, nhẹ nhàng lay động tay Thi Vực một chút, dạng như vậy, nhìn kiểu gì cũng mang theo vài phần đáng yêu.
Thi Vực nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, con ngươi sâu thẳm rất sắc bén, giống như đều có thể xuyên thấu thân thể của con người vào bất cứ lúc nào.
"Tôi không thích."
Thật ra đối với anh mà nói, ngực những người phụ nữ khác lớn hơn nữa, dáng người tốt hơn nữa, đều nhấc không nổi nửa phần hứng thú của anh.
Lòng của anh, sớm đã bị một chỉ con mèo nhỏ hoang dã bắt mất, nào còn lòng dạ chú ý những người phụ nữ khác.
Khóe môi Thẩm Chanh hơi nhếch lên, đưa tay ôm cổ của anh, ngửa đầu, "Vậy anh thích phụ nữ dạng gì?"
Thi Vực nheo mắt lạnh lại, xúc cảm từ ngực, lớn nhỏ, vậy mà cũng có thể nói vây quanh lên đề tài này, phụ nữ của anh, quả nhiên không phải là người lương thiện gì.
"Như em vậy."
Anh mở miệng, tuy giọng điệu có chút lạnh lùng, nhưng Thẩm Chanh nghe được, lại là ấm ấp, cô cười xấu xa: "Ngực tôi nhỏ như vậy, lại không có xúc cảm?"
Thi Vực: "...."
"Nói nha, có đúng không?"
Mặt Thi Vực âm trầm, có chút không kiên nhẫn phun ra một câu: "Em không nhỏ."
Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn cười, tiếp tục nhất quyết không tha, "Nhưng xúc cảm của tôi không tốt nha!"
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
"Tốt." Thi Vực dựng thẳng mày kiếm anh tuấn lên, trong mắt nhuộm lên chút sương mù.
"Cái gì tốt?" Thẩm Chanh ngoắc ngoắc khóe môi, cười đến quyến rũ khôn cùng.
"Xúc cảm tôt."
"Ai xúc cảm tốt?"
"Em!"
"Xúc cảm nơi nào của tôi tốt?"
"Ngực!"
"Ha ha!"
Thi Vực: "...."Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Tiểu yêu tinh này, càng ngày càng lằng nhằng rồi!
.
|
Chương 225: Dẫn em đi mua nhẫn
Editor: May
"Tôi đi tắm rửa."
Thẩm Chanh nói xong, ý định chui ra từ dưới thân Thi Vực, nhưng thân thể vừa động một chút, đã bị anh ấn về trên giường lần nữa, ra lệnh: "Nằm yên."
Thẩm Chanh nhíu mày, cảm giác chua xót toàn thân đang nhắc nhở cô, thật sự lại tới lần nữa, sợ rằng người không chịu nổi, là cô.
Biết cứng rắn sẽ hoàn toàn ngược lại, cô dứt khoát ngoan ngoãn nằm bất động, giọng nói mềm nhũn nói: "Tôi phải đi làm, nếu không rời giường sửa soạn, liền bị muộn đó."
Thi Vực xoay người, nằm ở bên cạnh của cô, ôm cô vào trong lồng ngực của mình, ôm thật chặt, khép mắt lại, nặng nề nói: "Hôm nay nghỉ."
"Nghỉ?" Chân mày Thẩm Chanh càng nhíu chặt hơn "Chuyện khi nào vậy, sao tôi không có nhận được thông báo?"
Bình thường công ty muốn nghỉ, cũng sẽ sớm thông báo cho nhân viên, đang làm việc tốt, sao lại có thể có chuyện đột nhiên xảy ra, tạm thời nghỉ.
"Hiện tại em biết là được rồi." Thi Vực nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong tóc cô, tham lam nghe hơi thở chỉ thuộc về cô.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
"Tôi không muốn nghỉ." Ngày hôm qua náo loạn một trận như vậy, hôm nay công ty nhất định vẫn đang hỗn loạn, cô không vào giúp vui, liền quá đáng tiếc rồi.
"Hiện tại Thẩm Minh bị một đám phóng viên chận ở cửa nhà, sợ rằng hôm nay sẽ không đi công ty, dù em đi, cũng thấy không được chuyện cười của anh ta." Giọng nói tràn ngập từ tính, không nhanh không chậm tràn ra từ trong môi và răng anh.
"Sao anh biết tôi muốn đi xem chuyện cười của anh ta?" Người đàn ông này, cửa không có ra khỏi, điện thoại máy vi tính cũng không chạm qua, lại có thể biết những chuyện này.
"Tôi từng nói, chỉ cần là chuyện có liên quan tới em, sẽ không có chuyện nào tôi không biết."
"Cho nên, anh đang giám thị tôi?" Nếu không, sao anh có thể biết nhiều chuyện như vậy.
"Đừng nói gì cả, ngủ!" Thi Vực dường như rất không thích hai chữ 'Giám thị', với anh mà nói, chú ý nhất cử nhất động bà xã của mình, là đang suy nghĩ cho an toàn của cô, không thể nói nhập làm một với giám thị.
"Ngủ gì mà ngủ! Ma túy, thả tôi ra, tôi muốn rời giường!" Không phải chỉ có kẻ có tiền mới có thể có rời giường sớm, cô cũng được có!
"Không được nói thô tục." Anh ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, cứ thế dán sát mặt ở trên tóc của cô, duy trì tư thế mờ ám.
"Tôi cứ phải nói! Ma túy, ma túy, ma túy!" Thẩm đại tiểu thư lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.
"Nói lại lần nữa thử xem, xem tôi hôm nay có thể để cho em xuống giường không." Giọng nói sâu lắng trầm khàn, mang theo cảm xúc uy hiếp mạnh mẽ.
Mẹ kiếp, người đàn ông này quả thực là cố tình gây sự, ngay cả người khác nói thô tục cũng muốn trông nom.
Thẩm Chanh có chút buồn bực, vốn muốn hỏi hậu một chút cả nhà của anh, nhưng cẩn thân suy nghĩ lại, vẫn là ngừng ý nghĩ này lại.
Bởi vì cô rất rõ ràng, người đàn ông này mạnh bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Từ trước đến nay anh nói một không nói hai, chỉ cần là anh đã nói, liền nhất định sẽ làm được. Nói không cho cô xuống giường, liền khẳng định không phải đang nói đùa với cô.
Ở trước mặt cô, cô hoàn toàn không có đường phản kháng, giống như hiện tại bị anh ôm, dù cô muốn động một chút, cũng phải nhìn tâm tình của anh.
Ngủ thì ngủ, quản anh khỉ gió là nghỉ hay là bỏ bê công việc, dù sao hôm nay buổi làm này không thành rồi.
Cảm giác được người phụ nữ trong ngực an phận xuống, Thi Vực ở trên đầu cô nhẹ nhàng cọ cọ, thay đổi một tư thế càng thêm dễ chịu, mới trầm thấp lên tiếng: "Ngủ thêm một lát, dẫn em đi mua nhẫn."
Nghe được lời của anh, Thẩm Chanh sửng sốt, hai mắt vừa nhắm lại đột nhiên mở ra, có chút không tin tưởng hỏi, "Mua cái gì?"Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Anh nhẫn nại tính tình lặp lại một lần: "Nhẫn."
|
. Chương 226: Mua nhẫn cưới bổ sung.
Editor: May
Xác định mình không có nghe nhầm, Thẩm Chanh siết chặt mi tâm, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại theo, "Không có việc gì sao lại mua nhẫn?"
"Mua nhẫn cưới bổ sung."
"Tôi không quen đeo nhẫn, mua cái khác đi!" Thẩm Chanh cảm thấy, coi như cuộc hôn nhân này là danh xứng với thực, đeo nhẫn cũng là việc nên làm, nhưng vẫn có chút đột ngột.
"Khác có thể mua, nhưng nhẫn nhất định không thể không mua." Thi Vực xưa nay luôn bá đạo, chuyện anh quyết định, thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Có mua hay không là chuyện của anh, mang hay không là chuyện của tôi, nếu anh nhất định phải mua, tôi không đeo, anh cũng đừng ép tôi đeo."
Thẩm Chanh nói lời này, hoàn toàn là bởi vì hiểu rất rõ con người anh, kiêu căng lại cường thế, làm cho không người nào chống đỡ nổi.
"Ừ, tùy em."
Nghe được anh nói như vậy, Thẩm Chanh cũng yên lòng, giãn lông mày ra, nhắm mắt lại một lần nữa.
Bị anh ôm như vậy, cô cảm thấy đặc biệt có cảm giác an toàn, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng an ổn qua như vậy.
Cô nghĩ tới ngày đông trốn tây nấp sáu năm trước, rất thê lương, đến một nơi có thể che gió che mưa cũng không có.
Nếu như người đàn ông này xuất hiện vào lúc cô yếu ớt nhất, cô nhất định đã sớm đắm chìm rồi.
Anh phong hoa tuyệt đại, quyền thế khuynh thiên, là không ai bì nổi, là thiên chi kiêu tử mà tất cả phụ nữ ước ao muốn gả.
Sự xuất hiện của anh, khiến cuộc đời của cô xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, cũng làm cho cô có cơ hội báo thù.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được nâng khóe môi lên, cười đến rất rạng rỡ.
Thẩm Chanh không có thói quen ngủ nướng, cho nên vẫn chưa ngủ, mà Thi Vực, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu.
Hô hấp anh vững vàng nhẹ nhàng phun ở ốc tai của cô, khiến cô có loại cảm giác tê dại.
Cô nhẹ nhàng lật thân thể một chút, rồi hơi di chuyển thân thể, anh lại rất cảnh giác, liền tiến tới gần cô, càng thêm dùng sức ôm eo của cô, vùi mặt trên cổ vào cô.
Hành động này của anh, làm hại trái tim Thẩm Chanh lại mất kiểm soát, thình thịch thình thịch, nhảy đến mức gọi là cuồng loạn.
Xong rồi xong rồi, cô nhất định là bị tên yêu nghiệt này mê hoặc, nếu không cũng sẽ không có loại phản ứng này.
Cô hít vào một hơi thật sâu, muốn làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, nhưng Thi Vực lại nghiêng thân thể vào lúc này, nâng một chân gác lên trên đùi của cô.
Dán chung một chỗ ở khoảng cách gần, Thẩm Chanh rất rõ ràng cảm giác được nơi cứng rắn nào đó của anh.
Dựa vào! Đây cũng quá mờ ám rồi!
Mặt của cô, lập tức đỏ lên, hơn nữa còn nóng hổi dữ dội.
"Sao em nóng như vậy."
Nghe được giọng nói của Thi Vực vang lên, Thẩm Chanh mới hậu tri hậu giác ý thức được, không chỉ mặt cô nóng lên, đến thân thể cũng cháy lên theo.
Dùng sốt cao 50 độ để hình dung nhiệt độ thân thể cô, cũng không phải nói quá.
"Tôi nóng!" Thẩm Chanh cố gắng hết mức duy trì tỉnh táo, đưa tay đẩy lồng ngực anh một cái, "Tôi sắp bị anh làm buồn bực chết rồi!"
Diễn xuất của Thẩm Chanh, mặc dù nói không được có bao nhiêu chân thật, nhưng ít ra không hề có chút vụng về.
Thi Vực mở mắt ra, thấy trên trán cô mơ hồ có mồ hôi chảy ra, không kiềm được nhíu mày, "Thực sự nóng như vậy?"
Nói xong, còn cố ý đưa tay dò xét trên trán của cô, thử xác định nhiệt độ của cô có đang phát sốt hay không.
"Tôi không có phát sốt." Thẩm Chanh đẩy tay của anh ra, tránh né tiếp xúc với anh, nếu không sợ là nhiệt độ của cô sẽ cao đến rất khó lui xuống rồi.
Thi Vực lạnh mặt rút tay về, mau chóng nhảy xuống giường lớn, thuận tay nhặt khăn tắm trên sàn nhà lên quấn quanh phía dưới thân thể, mới quay đầu nhìn cô, "Ngồi dậy tắm rửa."
Không đợi Thẩm Chanh trả lời, anh liền xoay người đi vào phòng tắm, chỉnh xong nước ấm, thả nước vào bồn tắm hình tròn rộng lớn.
|
Chương 227: Có cái gì mà tôi không thể xem?
Editor: May
Nhìn thấy Thi Vực vào phòng tắm, Thẩm Chanh vội vàng dời đến bên giường, khom người nhặt quần áo rơi vãi đầy đất lên, mặc vào.
Trong phòng tắm rất lớn, vị trí tắm vòi sen và bồn tắm cách một tấm kính mờ thật dầy.
Lúc Thẩm Chanh tiến vào, Thi Vực đang ở bên trong tắm, sương mù lượn lờ, lại cách thủy tinh, cho nên không thấy rõ lắm, chỉ nghe được tiếng nước chảy ào ào.
Liếc mắt nhìn bồn tắm đã đổ xong nước, bên trong có cánh hoa hồng mới lạ, trôi nổi ở trên mặt nước, mùi thơm ngát lạnh nhạt truyền vào trong mũi.
Thẩm Chanh do dự một chút, vẫn cỡi quần áo xuống nước, cô tắm rửa thân thể đơn giản một chút, liền định đứng dậy từ trong bồn tắm.
Nào ngờ vừa mới đứng dậy, Thi Vực liền đi ra từ bên trong, anh đang cúi nghiêng đầu, dùng khăn tắm lau tóc ướt nhẹp.
Thẩm Chanh phản ứng cực kỳ nhanh, vào trước một giây ánh mắt của anh sắp rơi vào trên người cô, nhanh chóng ngồi trở lại trong bồn tắm.
Bởi vì trong nước có cánh hoa hồng, cho nên có thể hoàn toàn che lấp thân thể lỏa lồ của cô, ngoại trừ từ bả vai trở lên lộ ở bên ngoài, gần như không được thấy bộ phận khác.
Thi Vực khẽ dựng thẳng mày kiếm, đi qua, ngồi xuống ở trên bậc thang bồn tắm, có chút hứng thú quan sát cô.
Tóc dài mất trật tự, hơi ướt át, trên gương mặt nhỏ tinh tế nhiễm một chút giọt nước, nhìn có vẻ xinh đẹp lại động lòng người.
Hai má mơ hồ có đỏ lựng, ở dưới sự phụ trợ của cánh hoa hồng màu đỏ, càng rõ ràng, càng thêm vài phần hương vị hấp dẫn.đọc nhanh nhất truy cập : th i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Cho tới bây giờ Thẩm Chanh cũng không biết thân thể trần truồng bị một người đàn ông nhìn chăm chú là cảm giác gì, hiện tại cuối cùng đã cảm nhận được, thật rất không tự nhiên.
Cô nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui: "Anh ngồi đây làm gì?"đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Thi Vực quay đầu, động tác ưu nhã lau chùi tóc ẩm ướt kia, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Chờ em."
Thẩm Chanh có chút buồn bực, cô duỗi tay chỉ ra bên ngoài, lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài đợi."
"Tôi đợi ở đây." Thi Vực giương môi khẽ cười: "Mọi thứ của em đều là của tôi, còn có cái gì mà tôi không thể xem?"
Thẩm Chanh khẽ hừ mũi: "Mọi thứ của tôi đều là của anh, anh còn sợ không có cơ hội thấy sao?"
Thi Vực dùng ngón tay suông dài kẹp một cánh hoa từ trong bồn tắm, đặt ở trên xương quai xanh của cô, tới gần cô, thổi hơi thở nóng rực đến trên mặt của cô, "Tôi chính là muốn xem ngay bây giờ."
Thẩm Chanh đưa tay liền đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra, tức giận nói: "Này, sáng sớm liền giở trò lưu manh!"
Thi Vực tiến gần sát cô một lần nữa, khi cách cô còn khoảng ba centimet, dừng lại, lấy tay vén tóc rối bù của cô đến sau tai.
Rồi mới hướng tới đôi mắt cô, cười đến bất cần đời: "Sở thích lớn nhất của tôi, chính là đùa giỡn lưu manh với em."
"Đùa giỡn em gái anh!" Hồn nhạt! Động một chút lại trêu chọc cô!đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
"Sao, thẹn quá hóa giận rồi?" Anh rất thích thấy bộ dạng con mèo hoang nhỏ này nổi giận đến muốn cào người.
"Anh quản tôi giận hay không làm gì, đi ra ngoài!" Nhìn khuôn mặt người thần nhìn thấy đều căm phẫn kia, Thẩm Chanh liền không khống chế nổi tư tưởng của mình, muốn xé nát anh!
"Muốn tôi đi ra ngoài cũng không phải không được, nhưng ...." Thi Vực nói xong, dừng lại, dùng tay chỉ môi của mình, giọng nói khàn khàn: "Em đã cắn rách, phụ trách xong, tôi liền đi ra ngoài."
Lúc này Thẩm Chanh mới nhìn vết thương trên môi anh, lúc trước khi cô cắn đã hơi tàn nhẫn, cho nên lưu lại vết thương cực kỳ sâu, vết máu phía trên đó đã kết vảy, nhưng lại nhìn có vẻ có chút hấp dẫn.
"Phụ trách? Anh là muốn cắn lại sao?" Thẩm Chanh cũng không thèm để ý, nếu anh muốn cắn, để cho anh cắn một cái là được rồi, dù sao xưa nay cô đều luôn rất đại lượng!
.
Hết mất ngủ vì trầm cảm, cao huyết áp
|
Chương 228: Ông xã....
Editor: May
Thi Vực nhìn cô, khẽ cười quyến rũ: "Tôi không thích cắn người, cũng không có hứng thú cắn ngược lại một cái."
Không thích cắn người?
Vậy mỗi lần là ai cắn người của cô?
Cắn qua cô nhiều lần như vậy, vậy mà còn nói không thích cắn người!
Không có hứng thú cắn ngược lại? Có thật không!
đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, khiêu khích nói: "Hôm nay người nào cắn tôi, người đó không phải là đàn ông!"
Cô nói xong, còn cố ý đưa môi mềm mại đỏ mọng của cô tới, môi mỏng khẻ nhếch, có chút hấp dẫn.
Trong mắt Thi Vực một mảnh nóng rực, cúi đầu, muốn chụp lên môi của cô ....
"Anh đây là thừa nhận mình không phải là đàn ông sao?"
Nghe được giọng nói của cô, động tác Thi Vực đột nhiên dừng lại, anh nheo đôi mắt thâm thúy lại, "Tôi có phải là đàn ông hay không, em rõ ràng nhất!"
Nói xong, anh đi bắt lấy môi cô lần nữa, nhưng Thẩm Chanh không hề có chút an phận, xoay mặt tránh né xâm nhập của anh.
Di chuyển thân thể sang bên cạnh bồn tắm một chút, duy trì một khoảng cách an toàn với Thi Vực.
"Nguyên tắc thì sao?" Cô hỏi.
Mặt Thi Vực âm trầm: "...."
"Không phải không thích cắn người ư?"
Sắc mặt Thi Vực tối tăm đến càng dữ dội hơn: "...."
"Không phải không cắn ngược lại hả?"
Trong bồn tắm, hơi nước lượn lờ, vờn quanh thân Thẩm Chanh, tăng thêm cho cô vài phần hương vị khêu gợi.
"Tới đây."
Ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, giống như ra lệnh mở miệng.
"Tới để bị anh bắt nạt? Tôi đâu có ngu như vậy!" Khi Thẩm đại tiểu thư kiêu ngạo, lúc nào cũng mang theo chút đáng yêu.
"Bảo em tới đây."
Giọng nói trầm trầm lạnh đến mức tận cùng, có loại uy hiếp trí mạng.
Thẩm Chanh không để ý đến anh, nhưng cũng không có ý định đi qua, cứ thế dựa vào ở bên trên hồ tắm, hơi khuấy động cánh hoa trôi lơ lửng trên mặt nước.
đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
"Ba."
Thi Vực bắt đầu đếm, Thẩm Chanh lại như là không nghe thấy, tiếp tục vọc nước nghịch cánh hoa.
"Hai."
Người phụ nữ nào đó vẫn đang tiếp tục nghịch.
"Một!"
Đếm xong con số cuối cùng, Thi Vực dựng mày kiếm lên, nhấc chân liền bước vào bồn tắm.
Nghe được tiếng nước, Thẩm Chanh ngẩng đầu, thân hình cao lớn đã tới gần cô, anh vươn tay ra, không nói một lời, thô lỗ kéo thân thể nhỏ của cô lên.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh không phải giãy dụa, cũng không phải phản kháng, mà là đỏ mặt rống to: "Họ Thi kia!.... Tay của anh! Đổi chỗ đi!"
Thi Vực vốn chỉ là tiện tay ôm cô, không ngờ ôm ở vị trí vừa vặn không trên không dưới, ừ, xúc cảm trong nước muốn tốt rất nhiều.đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
"Gọi ông xã mười lần, có thể miễn cưỡng đổi chỗ khác."
Thẩm Chanh đỏ mặt: "Dựa vào! Anh lưu manh ...."
"Không phải cảm thấy tôi không có tình thú sao? Tôi như bây giờ, chẳng lẽ em không thoả mãn?" Thi Vực cười đến tà khí: "Em không gọi cũng được, vậy chúng ta liền cùng nhau tắm, hơn nữa phải ôm tắm giống như vậy."
Thi Vực nói xong, càng thêm dùng sức ôm sát cô, về phần tay bao trùm ở nơi nào đó của cô, hoàn toàn không có di chuyển qua vị trí khác chút nào.
Thân thể không mảnh vải dán ở trên thân thể nửa lõa lồ của anh, khiến mặt Thẩm Chanh nóng càng dữ dội hơn, cô hít vào một hơi thật sâu, vẫn là hô một tiếng: "Ông xã!"
"Sao nghe thấy có chút không tình nguyện, hửm?"đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Giọng nói trầm khàn, mang theo một loại cảm giác quyến rũ nói không nên lời.
Biết ngay người đàn ông này không dễ dàng thỏa mãn như vậy, Thẩm Chanh nghiến nghiến răng: "Ông xã."
Tuy rằng giọng nói thả nhẹ một chút, nhưng nghe lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
Thi Vực híp híp mắt, cười như không cười: "Nếu em không muốn gọi, vậy thì đừng miễn cưỡng mình, dù sao cùng nhau tắm cũng là một chuyện kích thích."
Kích thích ông bác anh!
Trong lòng Thẩm Chanh thăm hỏi anh ba ngàn lần, ngoài miệng lại nhỏ nhẹ gọi: "Ông xã ...."
|