Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 90:
Chờ qua một thời gian dài. . . . . . chuyện gièm pha của Sở thị sẽ chậm rãi ra khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn ảnh chụp trên Laptop, Cố Tiểu Ngải xóa bỏ ảnh chụp của Sở Thế Tu, cô sẽ không để cho Sở Thế Tu lại có bài viết phản đối.
Cô muốn anh bình yên vượt qua cửa ải khó khăn lúc này đây.
Mở ra bản word, suy tư một lát, Cố Tiểu Ngải nhanh đưa vào hai hàng tiêu đề cùng bản thảo nội dung.
1, 【 Thiên kim thị trưởng thân mật cùng người nước ngoài tại khách sạn, lừa dối vị hôn phu 】
Đám hỏi chính thương oanh động toàn thành phố, sau lễ đính hôn hai người lại phát hiện ảnh chụp thiên kim thị trưởng Lương Noãn Noãn cùng người nước ngoài thân mật dắt tay tiến vào khách sạn.
Lúc trước Lương Noãn Noãn cùng công tử của Sở gia Sở Thế Tu đính hôn có thể nói được cả nước theo dõi.
Sau đính hôn Lương Noãn Noãn liền "ăn chơi" sao? !
Đám hỏi chính thương hay chẳng qua là hạnh phúc tưởng tượng? !
2, 【Sau lưng "Chuyện trốn thuế" có hay không "Âm mưu ngấm ngầm" 】
Chuyện Sở thị "trốn thuế" vừa bị phát hiện ra, báo chí cùng đài truyền hình toàn thành phố đều kịch liệt công kích Sở thị, cũng có tạp chí công bố vị hôn thê tổng giám đốc Sở thị là lá chắn. . . . . .
Công kích Sở thị phô trương như thế, không biết có hay không có người chủ ý đánh vào Sở thị?
. . . . . .
. . . . . .
Hai đoạn tin tức trong thời gian rất ngắn đã viết xong.
Vừa không chọc giận Lệ Tước Phong, năng lực giúp Sở Thế Tu chỉ có thế này.
Đem cái tiêu đề thứ nhất giao cho《ak》 tuyên bố, sẽ nặc danh đem tin thứ hai gửi đi cho tạp chí quốc tế quyền uy 《 khởi đầu st》, lượng tiêu thụ của《 khởi đầu st》 so với 《ak》 cao hơn rất nhiều . . . . . .
Có tấm ảnh chụp này cùng văn tự phân tích rõ ràng, 《 khởi đầu st》 không lý do gì không cần tin tức của cô.
Chỉ cần mặt sau tin tức vừa ra. . . . . . Sở Thế Tu cùng nhiều người bị hại ở Sở thị được minh oan.
Công chúng từ trước đến nay đều thích đồng cảm với kẻ yếu, nhất định sẽ đi đoán là ai đả kích Sở thị.
Như vậy tin tức vừa ra, không có người nào lại nhớ đến "Chuyện trốn thuế" .
Chính là như vậy được không?
Cùng một ảnh chụp, bị cô bịa đặt thành hai đoạn tin tức rõ ràng bất đồng.
Đem Lương Noãn Noãn chụp mũ. . . . . . Có phải hay không có chút không đạo đức?
. . . . . .
"Tôi cảm thấy yêu em lợi Vương Phi lưu lại nói như vậy, bản thân tôi thấy tôi hạnh phúc hơn."
"Bởi vì tôi có hai giọt lệ. . . . . . đều là Sở Thế Tu, cho nên tôi so với yêu em lợi Vương Phi hạnh phúc hơn."
. . . . . .
Lời nói của Lương Noãn Noãn ở tiệc tối bán đấu giá ở bên tai cô vang vọng.
Cô là nữ nhân Sở Thế Tu yêu nhất. . . . . .
Sở thị cùng Lương Noãn Noãn đối Sở Thế Tu mà nói, người nào quan trọng hơn?
Giải quyết chuyện gièm pha của Sở thị trước công chúng, Lương Noãn Noãn bị cô đẩy đến chỗ chết, Sở Thế Tu có thể hay không càng thêm khổ sở?
Nhìn nội dung tin tức trên bản word, Cố Tiểu Ngải do dự . . . . . .
Cô không sợ bôi đen Lương Noãn Noãn, lại sợ Sở Thế Tu sẽ bi thương.
Đăng ký QQ, Cố Tiểu Ngải cho cậu Diệp Vĩnh Thành phát ra giọng nói, sau khi chuyển được, giọng nói cậu lo lắng truyền đến, "Tiểu Ngải, di động của con như thế nào lại tắt đi? Nhiều ngày như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại cho cậu, tưởng con đã chết rồi a."
Bị cắt đứt liên lạc vài ngày, chợt nghe giọng nói quen thuộc của cậu, làm cho cô cảm thấy thân thương.
Lệ Tước Phong từng nói qua, cậu nghĩ cô bên ngoài theo tin tức đại điện ảnh 《 giết 》 .
"Thực xin lỗi cậu." Cố Tiểu Ngải áy náy nói, một bên đem ảnh chụp cùng tin tức truyền cho cậu, một bên ra vẻ giống như không có việc gì nói, "Mấy ngày nay luôn đi theo tin tức 《 giết 》, di động ngã hỏng rồi quên đi sửa."
Vừa nghe đến 《 giết 》 , giọng nói cậu lập tức cao vút kích động lên.
"Nữ nhân vật chính 《 giết 》 Liễu Tử Mật bị loại ra khỏi đoàn phim, tin tức lớn như vậy con còn không biết sao?" Cậu hưng phấn mà ở trong giọng nói ồn ào mở ra, "Nữ nhân vật chính phải đổi lại, 《 giết 》 còn có thể quay sao?"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nghẹn lời, cô mấy ngày nay đều ở biệt thự Lệ gia, căn bản không đi theo tin tức 《 giết 》 bên kia.
Lệ Tước Phong cũng đã nói cho cô tin tức độc nhất vô nhị .
Nam nhân này. . . . . . Có phải muốn nuốt lời hay không.
"Bộ phim điện ảnh đầu tư lớn như vậy, không có khả năng bởi vì một nữ nhân vật chính sẽ không quay tiếp ." Cố Tiểu Ngải hàm hồ nói, trên màn hình Computer, bản thảo cùng ảnh chụp đều được cậu nhận qua.
"A! Tiểu Ngải thật không hổ là đóa hoa của《ak》chúng ta a!" Sau khi cậu nhìn đến bản thảo vui vẻ kêu lên, "Hiện tại, ‘ chuyện trốn thuế ’ của Sở gia rất lớn, con còn có thể bắt được tin tức!"
. . . . . .
Cậu khi nào thì cho cô cái danh hiệu đóa hoa của《ak》 . . . . . . thật khó nghe.
Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn về ảnh chụp trên bàn.
Trong đó là ảnh chụp Sở Thế Tu đứng ở hành lang câu lạc bộ đêm, dựa lưng vào trên tường, hai tay bỏ vào trong túi quần, hai mắt cụp xuống, môi nhẹ nhàng mím lại, không hiểu đang suy nghĩ gì. . . . . .
Đèn ở hành lang mờ nhạt chiếu vào trên người anh, hé ra một vầng sáng nhợt nhạt.
Dung mạo khí chất phong độ.
Như vậy, Sở Thế Tu. . . . . . quan tâm nhất cái gì?
"Cậu." Cố Tiểu Ngải nắm chặt ảnh chụp của Sở Thế Tu, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng, "Đoạn tin tức này trước mắt đừng phát."
"A? Vì sao?" Cậu kinh ngạc hỏi, "Tin tức Sở gia hiện tại ảnh hưởng rất lớn, làm nghề nguội thừa dịp nóng a!"
Cô cũng biết đạo lý làm nghề nguội thừa dịp nóng, nhưng cô không thể xác định địa vị Lương Noãn Noãn ở trong lòng Sở Thế Tu nặng bao nhiêu.
Cô sợ mình làm tổn thương đến Sở Thế Tu.
"Cậu, dù sao trước mắt cậu đừng phát tin tức này là được." Cố Tiểu Ngải rầu rĩ nói.
Cậu Diệp Vĩnh Thành tựa hồ phản ứng lại, giọng điệu trở nên ngưng trọng, "Cậu nhớ ra rồi, hai nhà Cố, Sở trước kia vốn thân thiết với nhau, con cùng Sở gia rất quen thuộc, khó trách trong bài viết này con không đề cập tới vị công tử Sở gia kia."
Bởi vì cô còn mơ hồ không rõ.
Bởi vì cô muốn cho mọi người đem lực chú ý đều dẫn tới trên người Lương Noãn Noãn.
Bởi vì cô không nghĩ Sở thị cùng Sở Thế Tu lại đắm chìm trong tai tiếng trước công chúng. . . . . .
"Cậu. . . . . ."
"Tiểu Ngải, cậu nói với con thế này, con đừng bận tâm đến chuyện người khác, nhất là Sở gia." Cậu bỗng nhiên nói, khẩu khí như là nhắc nhở.
Đừng bận tâm người khác?
Cố Tiểu Ngải khó có thể tưởng tượng được cậu trong nhà luôn luôn vất vả trả giá, không câu oán hận, cậu thành thật lại nói ra lời như thế. . . . . .
"Sao cậu lại nói như vậy?" Cố Tiểu Ngải không kìm nén được hỏi.
Cậu là một người thật sự hiền lành, nói ra như vậy rất kỳ quái.
"Hừ." Cậu tức giận hừ một tiếng, "Năm đó, nhà Cố gia các người gặp chuyện không may, Sở gia bọn họ ở nơi nào? Ba con bị điều tra thì Sở gia có ra tay giúp đỡ một chút hay không ? !"
Đối với chuyện nhà mình bị phá sản năm đó, Cố Tiểu Ngải mới gặp lần đầu, cái gì cũng còn không hiểu, biết rất ít.
Cô chỉ biết là ba buôn bán lừa đảo, góp vốn phi pháp mấy tội cũng bị phạt bỏ tù, hình phạt rất nặng.
"Sở gia không giúp sao?"
Cố Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên hỏi, cô lúc ấy tỉnh tỉnh mê mê, mẹ đã chết, ba bị bỏ tù, cô mờ mịt theo cậu rời quê hương. . . . . .
Từ đó về sau đã bị trở thành tiểu người hầu của mợ dường như mang theo bên người, sống gữa một đống củi gạo, dầu mỡ, muối.
"Giúp? Sở gia trốn cũng không kịp, sợ cơ quan điều tra cũng điều tra đến bọn họ." Cậu lòng đầy căm phẫn trong giọng nói.
Là như thế thật không?
Cô vẫn nghĩ đến hai nhà Cố, Sở quan hệ thực tốt, đặc biệt tốt. . . . . .
Thời điểm nhà cô gặp chuyện không may, Sở gia thực khoanh tay đứng nhìn sao?
Thấy cô không lên tiếng, cậu lại thở dài, "Tiểu Ngải, con hiện tại cũng vậy, nên hiểu được thế gian này tình người nhạt nhẽo, con không tất yếu che chở cho Sở gia."
Tình người nhạt nhẽo.
Nếu như hai nhà Cố, Sở quan hệ tốt, Sở gia đến cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn thôi sao?
"Con đã biết rồi cậu." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, dừng một chút lại nói, "Tin tức vẫn là nên chờ đi."
Cô chính là vì Sở Thế Tu mà thôi.
Phát tin tức này, sợ Sở Thế Tu thương tâm; không phát tin tức này, sợ Sở Thế Tu bị "chuyện trốn thuế" biến thành sứt đầu mẻ trán.
Vẫn là chờ một chút đi, để cho cô suy nghĩ rõ ràng.
Tìm được một biện pháp có thể bảo vệ Sở Thế Tu.
"Vậy được rồi, con đừng lo lắng nữa, thời điểm muốn phát thì gọi điện thoại cho cậu." Cậu cũng không còn ép nữa, nói xong chuyện công việc cậu lại quan tâm nói, "Tiểu Ngải, một mình ở bên ngoài phải cẩn thận lo cho tốt cho bản thân mình, đừng để quá mệt mỏi."
"Dạ, con đã biết, cậu cũng vậy."
Hai người lại hàn huyên chút chuyện, cũng đem đoạn tin tức thứ hai giao cho cậu, cậu chờ cô suy nghĩ thật tốt sẽ nói cho cậu biết làm như thế nào.
Sau đó, Cố Tiểu Ngải liền cắt đứt cuộc hội thoại.
Đem bản thảo vừa viết trong Computer xóa bỏ sạch sẽ, nhìn ảnh chụp trên bàn chằm chằm, cô vẫn như cũ do dự, tin tức này đến tột cùng muốn hay không phát ra?
Cố Tiểu Ngải cầm ảnh chụp Sở Thế Tu thất thần, với anh mà nói, cái gì mới là quan trọng nhất? Tình yêu hay sự nghiệp?
"Sở Thế Tu, anh quan tâm nhất cái gì?"
Cố Tiểu Ngải nhìn ảnh chụp thì thào ra tiếng, nhưng anh ta trên ảnh chụp không có trả lời cô.
Một đôi tay đột nhiên từ sau ôm lấy cô, tay cực nóng ở trên người cô chạy, hơi thở cực nóng độc đoán ở trên gò má cô.
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, ảnh chụp từ trong tay rớt xuống.
Ngón tay thon dài cách nội y mỏng trước ngực cô nhẹ nhàng . . . . . . vén lên giống như ma sát.
Cố Tiểu Ngải nhịn xuống giãy dụa, quay đầu lại, chỉ thấy thân thể Lệ Tước Phong đứng sau cô, ôm cô cùng với cả ghế dựa lưng màu trắng, mặt anh tuấn không có căng thẳng, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.
|
Chương 91:
Cố Tiểu Ngải nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình Laptop, còn chưa đến giờ ăn cơm chiều, kinh ngạc hỏi, "Sao lại về sớm như vậy?"
"Cô không vui sao?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, cúi thân xuống đem cằm tựa vào bả vai của cô, một tay đem mái tóc dài của cô vén lên bên tai, khẽ hôn.
Một nụ hôn đơn giản đều bị hắn biến thành ý tứ hàm xúc.
"Không có." Cố Tiểu Ngải cười cười, dối lòng nói, muốn quay đầu đi lại bị hắn giữ lại, chỉ có thể để hắn tùy ý hôn ở trên mặt của cô. . . . . .
Môi hắn cực nóng, mỗi một lần hôn môi đều mang theo ý dẫn dụ.
Tầm mắt Cố Tiểu Ngải hướng về ảnh chụp, mặt Sở Thế Tu thật dịu dàng . . . . . .
Cố gắng làm cho mình suy nghĩ khác đi, làm cho mình không để ý đến Lệ Tước Phong hôn, không muốn hắn giở trò.
"Cố Tiểu Ngải." Hắn dán vào lỗ tai của cô lên tiếng.
"Sao?"
"Cố Tiểu Ngải." Hắn tiếp tục hôn da thịt bên tai cô.
". . . . . ."
Nam nhân này. . . . . . Hôm nay đầu óc lại hồ đồ cái gì nữa.
Cố Tiểu Ngải không hề phản ứng, tùy ý để hắn hôn môi. . . . . .
Chỉ có thời điểm ban ngày lúc hắn đi làm, cô mới có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do bị giới hạn ở biệt thự Lệ gia.
Chỉ cần hắn về đến, cô ngay cả một chút tự do nho nhỏ đều bị bóc lột, phải ở bên cạnh hắn.
Hiện tại, cô thực giống như sủng vật của hắn. Nếu không phải mấy ngày nay thân thể cô không khỏe, thì cái xiềng xích kim cương kia chắc chắn trên tay cô rồi.
"Tin tức viết tốt không?"
Lệ Tước Phong hôn cô, liếc mắt đến ảnh chụp hỗn độn trên bàn, mở miệng hỏi.
Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, lập tức lắc đầu, "Không có, thời gian này cũng chưa viết tin tức được, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được viết như thế nào."
"Vậy đừng viết, đi."
Lệ Tước Phong duỗi thẳng cánh tay dài, một tay lấy laptop khép lại, dễ dàng đem cô từ trên ghế lôi đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Nam nhân này có thể không đem cô biến thành con rối gỗ cứ xách đến xách đi hay không. . . . . .
"Ăn cơm."
"Thời gian còn sớm mà, đi ra ngoài ăn sao?" Cố Tiểu Ngải bị hắn một tay ôm đi ra ngoài, có chút kỳ quái hỏi.
Lúc này đã ăn cơm chiều sao? Còn quá sớm mà.
Lại nói, hắn hiện tại chỉ cho cô ăn nhẹ , cô căn bản không có khẩu vị.
"Ở nhà ăn." Lệ Tước Phong một tay ôm cô, một tay sờ trán của cô, vẫn đang còn chút nóng, nhưng so với 39 độ tốt hơn nhiều.
Thân thể cô sớm khỏe lên, hắn cũng có thể sớm giải phóng chính mình.
Ôm không thể ăn cảm giác thật không tốt.
Nghĩ nghĩ, Lệ Tước Phong càng thêm ôm sát Cố Tiểu Ngải, đáy mắt giống như đêm đen.
"Ở nhà?"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn khóe miệng ý cười, hôm nay là có chuyện gì tốt sao?
Lúc này, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện Lệ Tước Phong không mặc áo sơmi đeo caravat như trước, mà là tùy ý mặc áo len mỏng manh, mất đi hương vị vẻ kiêu ngạo, có vẻ có chút hương vị ở nhà.
Đi theo Lệ Tước Phong xuống lầu, mấy cô nữ giúp việc đã sớm chờ ở cầu thang đồng thời cúi đầu 90 độ , "Lệ tiên sinh."
. . . . . .
Đây là cái gì?
Đến cầu thang nhóm nữ giúp việc còn hoan nghênh nữa?
"Ừ." Lệ Tước Phong lạnh lùng lên tiếng, buông Cố Tiểu Ngải ra đi xuống dưới.
Nhóm nữ giúp việc đi lên phía trước mặc cho hắn bộ áo màu trắng, mang vào bao tay da mềm mại. . . . . .
Sau một lúc, một soái ca giúp việc xuất hiện.
Cố Tiểu Ngải còn đứng ở trên lầu, nhìn Lệ Tước Phong một bộ này thiếu chút nữa cười ra tiếng, nam nhân này hôm nay trúng gió sao? Mang bộ áo lại mang bao tay?
Còn giống như hình thức. . . . . .
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải thốt ra, "Tại sao không có tạp dề?"
"Rất xấu!" Giọng nói Lệ Tước Phong lạnh lùng .
. . . . . .
Khẩu khí này. . . . . .
Chẳng lẽ thật đúng là hắn tính mang tạp dề sao? !
Mang thêm một cái tạp dề hắn liền hoản hảo rồi, hắn có thể đi nấu đồ ăn hoặc đi dọn toilet . . . . . .
Tưởng tượng thấy cảnh Lệ Tước Phong ngồi chồm hổm trên mặt đất lau sàn, Cố Tiểu Ngải không thể nhịn được bật cười thành tiếng, "Phốc. . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong mặt lúc này trầm xuống, đáy mắt như bừng cháy trừng cô, "Cô cười cái gì?"
Cho hắn biết cô đang cười cái gì, cô sẽ không thể không bị tra tấn rồi.
"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhịn cười không được, cố tình dừng lại nhưng không được, đành phải liên tục xua tay, "Tôi nghĩ đến một truyện cười vừa mới đọc ở trên Internet, đặc biệt buồn cười. . . . . ."
. . . . . .
Truyện cười trên Internet sao?
Cố Tiểu Ngải phản xạ tránh né như vậy?
Lệ Tước Phong uất giận trừng cô, thân hình cao lớn sải vài bước lên lầu, tay còn đang mang bao tay trực tiếp đem cô đang cười đến vui vẻ kéo xuống lầu, đem quyền nắm chặt hướng cô uy hiếp, "Tốt nhất lời cô nói là thật! Dám cười tôi, tôi lập tức bóp chết cô."
Hắn còn biết thân hắn buồn cười sao. . . . . .
Vừa nhìn thấy tay hắn mang bao tay bảo hộ màu trắng, mặt trên còn có in hoa, ẩn ẩn lộ ra một tia đáng yêu, nhưng mang trên tay Lệ Tước Phong, thấy quỷ dị như thế nào đó.
Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa lại cười to ra tiếng, lời hắn cảnh cáo vừa ra khỏi miệng, cô đành phải thống khổ cứng rắn nhẫn nhịn lại.
Muốn cười không thể cười cảm giác thật sự thống khổ.
Vẻ mặt của cô đều nhanh vặn vẹo, chỉa chỉa cái bao tay da của hắn hỏi, "Lệ Tước Phong, anh đây là đang diễn cosplay sao?"
Diễn cái gì chứ?
Quản gia không giống quản gia, người hầu không giống người hầu . . . . . .
"Ba ——"
Trên đầu lập tức bị hung hăng vỗ xuống, tóc dài đều bay bổng lên.
Cố Tiểu Ngải thối lui từng bước, sửa lại một chút tóc oán giận nhìn về phía hắn, "Anh có thể đừng động một chút là đánh người không?"
Cũng không phải sống ở xã hội nguyên thủy.
Nam nhân này tính tình bạo lực như vậy sao?
"Không đánh cô không được mà!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh mét kéo cánh tay của cô đi xuống nhà bếp.
Đứng trước phòng bếp thì Cố Tiểu Ngải sửng sốt, hắn không phải là muốn. . . . . .
Lệ Tước Phong đi thẳng vào phòng bếp, cầm lấy nguyên liệu nấu ăn một bên, khoai tây ở trong lòng bàn tay ném đi, mang chút vẻ lưu manh cùng phóng khoáng, tùy tiện đem khoai tây để trên cái thớt gỗ bắt đầu cắt.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cho là mình nhìn lầm rồi.
Cô có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ?
Cô làm sao có thể nhìn thấy Lệ Tước Phong nấu cơm? Thiếu gia của Lệ gia, đường đường là tổng giám đốc của E.S lại đi cắt khoai tây? !
Vừa nhìn là biết ngay công tử bột được nuông chiều, cắt khoai tây sẽ thật chậm lại cứng ngắc, mỗi một lát sẽ thật dày cho mà coi.
Cố Tiểu Ngải đứng nhìn mà lắc đầu, đang muốn tiến lên giải cứu củ khoai tây đáng thương, đã thấy tay Lệ Tước Phong bắt đầu dần dần nhanh lên.
Khoai tây được cắt thành miếng tinh vi, cái loại trình độ thuần thục này nếu không có làm quen thì căn bản không luyện được.
"Anh nấu cơm sao?"
Cố Tiểu Ngải nhịn không được đi qua hỏi, ngón tay bốc lên một nắm khoai tây nhỏ, cắt đặc biệt nhỏ, có thể so sánh được với tay nghề của mợ cô.
Ngay cả cô đều cắt không đạt đến trình độ này.
Cố Tiểu Ngải sợ hãi thán phục tay nghề của hắn. . . . . .
Lệ Tước Phong đang cắt khoai tay, quay đầu hung tợn trừng cô liếc mắt một cái, "Cố Tiểu Ngải! Tránh ra một chút!"
. . . . . .
Cắt khoai tây thôi mà, nổi nóng gì chứ, cũng không phải ai bắt hắn cắt, không hiểu ra sao cả.
Cô không phải muốn hỏi, hung hăng gì chứ.
Đi thì đi.
Ai muốn đứng trước mặt hắn kia chứ.
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nghiêm mặt xoay người bước đi, phía sau lập tức lại vang lên tiếng cắt khoai tây, rõ ràng, lưu loát.
Lệ Tước Phong đối nhân xử thế như nhau.
Cô nhất thời giống như hiểu ra cái gì rồi, chân đứng nguyên tại chỗ không thể đi nữa.
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại xem, Lệ Tước Phong chuyên chú cắt khoai tây, vẻ mặt còn thật sự hết sức chuyên chú.
Hắn vừa rồi hung hăng với cô. . . . . . Là lo lắng cô bị hắn cắt trúng tay sao?
Trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác kỳ quặc.
Nam nhân này luôn như vậy, mỗi lần cô hận thấu xương, hắn cũng không phải lúng túng như vậy. . . . . . Nhưng mỗi lần cô hiểu được hắn đôi chút, hắn càng làm cho hình tượng chính mình hạ tới mức thấp nhất.
Ngầm thở dài, Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị rời đi, chân không cẩn thận đá trúng cái gì.
Cúi đầu xuống thấy là túi hạt tiêu, là ba chủng loại hạt tiêu. . . . . . Nhìn qua thực mới mẻ.
. . . . . .
"Vậy cô muốn ăn cái gì?"
"Cay, càng cay càng tốt."
. . . . . .
Nhớ tới nội dung vừa cùng Lệ Tước Phong nói chuyện qua điện thoại, Cố Tiểu Ngải nhìn một đống hạt tiêu bên chân, một dòng nước ấm không hiểu tràn đầy đa nghi.
Cô thừa nhận, cô là một người dễ dàng bị cảm động.
Tuy rằng cô vẫn là chán ghét hắn, nhưng hôm nay. . . . . . Cô liền tạm thời quên chuyện không thoải mái này, phối hợp hắn làm một chút thức ăn ngon.
Dù sao đường đường thiếu gia của Lệ gia vì cô nấu cơm, cũng coi là một ân huệ lớn, nói ra nhất định không có người nào tin.
"Cần tôi hỗ trợ không?" Không có rời đi, Cố Tiểu Ngải lên tiếng hỏi.
Lệ Tước Phong đang rửa rau ở bồn bên cạnh, nghe vậy có chút ngoài ý muốn giương mắt, tựa hồ không nghĩ tới cô còn đứng ở trong này, môi mỏng khêu gợi kéo lên, nhưng khẩu khí vẫn như cũ không thế nào tốt được, "Bảo mẫu đều bị tôi đuổi đi ra hết rồi."
Ngụ ý, cô nghĩ đến cô so với bảo mẫu còn có thể giúp được việc?
.
Hảo tâm không hảo báo, cô sẽ chờ sẵn để ăn, tốt nhất đại thiếu gia hắn đừng làm khó ăn quá.
Lấy tính cách của hắn, cho dù biết mình làm khó ăn, cũng sẽ bức cô ăn hết toàn bộ.
Cô bệnh nhẹ có thể tra tấn thành bệnh nặng . . . . . .
Bĩu môi, Cố Tiểu Ngải xoay người đi ra ngoài, chán đến chết. Nhìn nhóm nữ giúp việc hết sức bận rộn.
"Bảo mẫu, dụng cụ vẽ tranh này cũng bỏ đi sao?"
"Bỏ đi."
Cố Tiểu Ngải nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ giúp việc khiêng dụng cụ vẽ tranh đi ra bên ngoài, Cố Tiểu Ngải kỳ quái đi lên trước hỏi, "Dụng cụ vẽ tranh này không phải rất mới sao?"
"Ngày mai sẽ mua dụng cụ vẽ tranh mới, cái cũ chỉ có thể bỏ đi." Bảo mẫu giải thích.
. . . . . .
Vậy không bằng tận dụng? Lãng phí.
"Cho tôi giấy vẽ này." Cố Tiểu Ngải đi mau vài bước, từ trong tay nữ giúp việc tiếp theo lấy dụng cụ vé tranh, vuốt trang giấy mỏng manh, Cố Tiểu Ngải có chút nghi hoặc hỏi, "Trong nhà ai vẽ tranh sao?"
"Không có, do lầu 3 có cái phòng vẽ tranh."
Cố Tiểu Ngải vuốt bản phác họa bằng tay.
Vì có cái phòng vẽ tranh cho nên định kỳ đổi một mớ dụng cụ vẽ tranh mới sao? Hóa ra có tiền có khác.
Cô. . . . . . cũng đã lâu không vẽ tranh.
Trước kia, ba mời cho cô thầy dạy vẽ, cô sợ buồn, liền lôi kéo Sở Thế Tu cùng học.
Bức tranh thủy mặc của Sở Thế Tu khi đó đã được thầy khen ngợi có năng khiếu bẩm sinh, tuổi còn nhỏ lại có cái nhìn trưởng thành.
Mà cô. . . . . . Chỉ thích vẽ phác hoạ vật.
"Bảo mẫu, đứng yên đừng nhúc nhích." Cố Tiểu Ngải cầm bản phác hoạ kêu bảo mẫu ngừng lại.
Bảo mẫu đột nhiên bị cô quát như vậy sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ dám đứng yên tại chỗ, "Cố tiểu thư, cô, cô muốn làm cái gì?"
Cô giống như dọa đến bảo mẫu.
Cố Tiểu Ngải đem dụng cụ vẽ tranh đặt ở một bên, giúp bảo mẫu ngồi ở trên sô pha, có chút áy náy nói, "Tôi nhất thời ngứa tay, tôi sẽ vẽ cho cô một bức phác họa."
"À, Cố tiểu thư biết vẽ tranh sao?" Bảo mẫu ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Vâng, trước đây có học qua." Cố Tiểu Ngải kéo chân bản vẽ qua, lấy dụng cụ vẽ tranh thật sự bắt đầu phác họa. . . . . .
Gia cảnh của cô trước đây rất tốt, học qua không ít thứ.
Ba cô đắc ý, con gái của ông phải là người đa tài.
Ngồi ở trên sô pha, bảo mẫu không chịu ngồi yên bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm, "Bộ dạng tay Cố tiểu thư thật là đẹp mắt, giống tay người biết đàn Piano."
Tay đàn Piano. . . . . .
Piano lại không có gì khó khăn.
Cố Tiểu Ngải vùi đầu vào bức tranh, nghe nói như thế không khỏi nở nụ cười, "Piano tôi cũng biết một chút, đều là trước đây có học qua."
|
Chương 92:
"A?" Bảo mẫu lại khiếp sợ, "Cố tiểu thư chắc hẳn trong nhà điều kiện rất tốt? Là thiên kim nhà ai? Làm sao có thể. . . . . ."
Nói đến một nửa, bảo mẫu liền dừng lại, khẩn trương nhìn trái phải xung quanh, khóe mắt nếp nhăn rõ ràng.
Tay Cố Tiểu Ngải đang phác họa bức tranh dừng một chút.
Cô biết bảo mẫu muốn nói cái gì, cô là thiên kim nhà ai, làm sao có thể làm nhân tình của Lệ Tước Phong, đắm mình như vậy.
Thiên kim tiểu thư trong xã hội thượng lưu không có người nào lại ủy khuất chính mình. . . . . .
Nhưng cô không phải thiên kim, cái gì cũng không phải.
Thần thái trên mặt Cố Tiểu Ngải ảm đạm xuống, nhìn bức tranh mình phác hoạ, thời gian dài không luyện chính là như vậy, ngay cả phác họa đơn giản đều thành bức tranh biến dạng.
Giống như chính cô, thời gian dài không làm thiên kim, trên người sớm không có khí chất.
Bảo mẫu tự biết đã nói lỡ lời, vội vàng đính chính lại, "Thật ngại, Cố tiểu thư, tôi nói chuyện không phải, kỳ thật nhà giàu hay không giàu không quan hệ, ở trong mắt Lệ gia, danh gia thượng lưu cùng mèo hoang chó hoang ven đường cũng giống như nhau cả thôi. . . . . ."
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải vốn tâm tình mất mát, nghe nói như thế ngược lại vui vẻ.
Lệ gia quyền thế lớn, ở Âu châu đều không có người nào dám chọc, Lệ Tước Phong thân là thiếu gia của Lệ gia không coi ai ra gì, kiêu ngạo ương ngạnh, ở trong mắt rất nhiều người đều là chuyện thực tự nhiên.
"Bảo mẫu, lời này thực sắc bén." Cố Tiểu Ngải cười nói.
"Bất quá Lệ tiên sinh cùng người trong nhà Lệ gia bất đồng. . . . . ."
"Lâu lắm không vẽ, bức tranh không tốt." Cố Tiểu Ngải đem bức tranh phác hoạ đưa cho cô, "Bất đồng cái gì?"
Lệ tiên sinh cùng những người của Lệ gia bất đồng?
Lệ Tước Phong không phải là thiếu gia cuồng vọng do Lệ gia bồi dưỡng sao.
"Không có gì không có gì. . . . . ." Bảo mẫu lắc lắc đầu, chưa nói xong, chỉ tiếp nhận bản phác họa trên tay cô.
Một phụ nữ trung niên trong bức tranh hiền hậu, hiền lành, hòa ái dễ gần, hai mắt long lanh, nếp nhăn tinh tế bộc lộ vẻ tang thương, có loại trải qua năm tháng lắng đọng lại. . . . . .
Bảo mẫu nhìn phác hoạ ngây người hồi lâu, sau đó liên tục tán thưởng, "Thật sự là tôi sao. . . . . . Bức tranh thực có sức sống."
Bức tranh thực có sức sống?
Này xem như ca ngợi sao? Nghe qua như thế nào kỳ quái như vậy.
"Cô thích là tốt rồi." Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng nở nụ cười, ôm dụng cụ vẽ tranh rời đi.
Một mùi thơm từ nhà ăn truyền đến, một hương vị nồng đậm thật tốt.
Cố Tiểu Ngải nghe được tinh thần hoạt bát hơn, bước nhanh chạy đi vào. . . . . .
Bàn ăn dài đã mang lên hai món ăn, khoai tây cay, đầu cá kho tiêu. . . . . .
Cố Tiểu Ngải phản ứng đầu tiên chính là. . . . . . hai món ăn thường ngày thật tốt.
Mặc kệ là theo Lệ Tước Phong đi ra ngoài, hay là đang ăn cơm trong biệt thự Lệ gia. . . . . . nguyên liệu nấu ăn đều là dinh dưỡng sa hoa, đột nhiên nhìn thấy các món ăn thường ngày như vậy, cô thậm chí có chút không thích ứng.
Mặt trên hai món ăn đều trải ra một lớp hạt tiêu xay, còn chưa có ăn Cố Tiểu Ngải cũng đã cảm thấy cay đến tận xương tủy.
Để dụng cụ vẽ tranh xuống, Cố Tiểu Ngải bốc lên một chút khoai tây bỏ vào trong miệng.
"Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa nhổ ra, quả nhiên là siêu cay.
Cố gắng ăn hai miếng, hương vị khoai ở trong miệng lan tràn ra, hương vị khoai tây nguyên bản tỏa ra. . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, Lệ Tước Phong nấu đồ ăn lại ngon ngoài dự đoán của mọi người.
Một đại thiếu gia nấu ăn ngon? ! Chẳng lẽ là cô đói lâu lắm rồi sao ? !
Cố Tiểu Ngải cảm thấy khó tin, không khỏi lại dùng tay lấy một chút khoai tây đưa vào miệng.
Ngửa đầu ăn khoai tây, trong chớp mắt, thân hình Lệ Tước Phong tiến vào trong tầm mắt của cô.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong sắc mặt xanh mét rống giận, bưng một mâm đồ ăn đứng ở cửa phòng bếp, ghét trừng cô, "Cô ăn thật bẩn thỉu? !"
. . . . . .
Tay Cô cầm dụng cụ vẽ tranh lại cầm khoai tây đưa vào miệng. . . . . .
Bay nhanh đem khoai tây bỏ vào trong miệng, Cố Tiểu Ngải đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Lệ Tước Phong một bước từ xa xông lên, để đồ ăn xuống, tháo bao tay da xuống liền tiến lên động tác thô lỗ bóp miệng của cô, "Cố Tiểu Ngải! Nhả ra!"
Nam nhân này. . . . . .
Trừ bỏ bạo lực sẽ không có thể nói chuyện đàng hoàng sao?
Bóp miệng bệnh nhân như vậy sao?
"A . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị hắn bóp cằm đau, chỉ có thể nghe lời đem khoai tây nhả ra, sau đó cau mày đẩy tay hắn ra, "Lệ Tước Phong, anh làm ra đồ ăn không phải để cho người ta ăn sao?"
. . . . . .
Lệ Tước Phong sắc mặt càng khó nhìn.
Nữ nhân này. . . . . .
Hắn không phải làm cho cô ăn thì tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cay làm gì? Từ công ty về nhà sớm làm gì? Hắn nhàn nhã lắm sao?
"Cố Tiểu Ngải! Cô là bệnh nhân, tôi không muốn đôi co với cô!" Nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người, Lệ Tước Phong mang theo cô liền hướng phòng bếp đi, "Cô đi rửa tay cho tôi!"
Cô có biết mình còn đang bệnh hay không, tay cũng không rửa liền ăn cái gì, không vệ sinh lại khó coi.
Tổng thiên kim nghèo túng nên giữ lại phong cách quý phái khí chất trước kia, như thế nào trên người nữ nhân này một chút cũng không thấy!
Bạo quân!
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng âm thầm mắng một câu, không tình nguyện rửa tay ngay.
Rửa tay xong, Cố Tiểu Ngải cầm lấy khăn tay một bên lau tay, quay người lại, liền thấy Lệ Tước Phong đã muốn một lần nữa trở lại xem xét.
Bộ dáng rất là chăm chú.
Cô rất ít khi nhìn thấy bộ dáng Lệ Tước Phong chăm chú không nói lời nào như vậy, thiếu đi vẻ kiêu ngạo ngày thường, bỗng dưng làm cho người ta cảm thấy vẻ chững chạc hơn.
Giống như người nam nhân này. . . . . . có thể gánh vác tất cả .
Yên lặng quan sát, Cố Tiểu Ngải đứng dựa vào cửa thủy tinh phòng bếp, nhìn hình ảnh Lệ Tước Phong bận rộn trong phòng bếp, bắt đầu vẽ bức tranh phác hoạ. . . . . .
Thân hình cao to, tóc ngắn đen sạch sẽ, gương mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ, khôi ngô tuấn tú, biểu cảm trên mặt mang chút nghiêm túc, cẩn thận chuyên chú nấu thức ăn.
Cố Tiểu Ngải vẽ rất nhanh, được nửa chừng nhịn không được hỏi, "Anh đã từng học nấu ăn sao?"
Cô thật sự thấy kỳ quái, hắn làm sao có thể có thời gian nhàn hạ đi học nấu ăn.
Hắn hai mươi mốt tuổi an vị tổng giám đốc tập đoàn Á Thái, đều có quản lý phụ giúp không cần đụng tay đến.
Hơn nữa hắn là thiếu gia của Lệ gia, muốn ăn cái gì mà không có, căn bản không cần phải chính mình học nấu ăn.
Hơn nữa, đàn ông cũng không thích xuống bếp, ngay cả Sở Thế Tu cũng chỉ vì cô mới đi học làm cá dấm chua, rất sợ dính dầu mỡ.
"Thật lâu rồi." Lệ Tước Phong vừa đem thức ăn ra vừa lạnh lùng nói.
"Học nấu ăn lâu rồi sao ?" Cố Tiểu Ngải đang phác họa bức tranh có chút kinh ngạc ngẩng đầu hỏi vọng qua, "Loại đại thiếu gia như anh lại nguyện ý đi học nấu ăn sao?"
Chẳng lẽ đây là hứng thú của hắn sao?
Loại hứng thú này. . . . . . cũng quá ngoài dự đoán của mọi người.
Đường đường tồng giám đốc tập đoàn Á Thái . . . . . . lại thích ở trong bếp.
ok, đại công cáo thành.
Nhìn bức tranh mình phác hoạ thật tốt, Cố Tiểu Ngải nhớ tới bảo mẫu vừa mới nói như thế liền thuận miệng hỏi, "Bảo mẫu nói anh cùng những người Lệ gia đó bất đồng, anh cùng bọn họ có cái gì bất đồng?"
Lệ gia ở Âu châu là những người không thích nấu cơm? sao
"Phanh ——"
Một bàn ăn thật tốt theo tay Lệ Tước Phong rơi xuống đất, vỡ tan tành, phá hủy một mâm đồ ăn.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, Lệ Tước Phong chuyển mắt nhìn về phía cô, mắt đen như mực một mảnh hung ác nham hiểm, giọng nói lạnh nhạt, "Bảo mẫu còn nói với cô cái gì?"
|
Chương 93:
Trên mặt hắn nghiêm trọng cùng nghiêm túc làm cho cô nghĩ đến thái độ không rõ ràng của bảo mẫu vừa rồi. . . . . .
Chẳng lẽ có cái gì không nên hỏi sao?
"Không có gì. Coi như tôi cái gì cũng không hỏi qua." Cố Tiểu Ngải không thích đôi co, thản nhiên nói một câu liền xoay người đi ra ngoài.
Dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, Cố Tiểu Ngải cầm lấy cây chổi trở lại phòng bếp, Lệ Tước Phong còn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt âm trầm, không hiểu đang suy nghĩ gì.
"Xong ngay thôi."
Cố Tiểu Ngải hô một tiếng, cúi đầu xuống nhặt toàn bộ thức ăn đổ trên mặt đất.
Lệ Tước Phong nặng nề nhìn chằm chằm động tác cô quét rác, đột nhiên đem cây chổi của cô quăng đi, nâng lên mặt của cô hôn xuống.
Cố Tiểu Ngải nhíu mày, đang muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện hắn cơ hồ không có hôn sâu.
Hắn chỉ là đem môi đặt ở trên môi cô mà thôi.
Chỉ là như vậy, không có gì khác.
Hai tay của hắn ôm hai má của cô, cưỡng chế không cho cô động đậy, môi mỏng của hắn để trên miệng cô, hai mắt nhắm nghiền, mi dài tạo thành một đường.
Hắn làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải có chút khó hiểu, hắn không nhúc nhích, cô cũng không dám động đậy, bàn tay hắn ngày thường ấm áp lúc này có chút lạnh, làm cho mặt cô có chút dễ chịu. . . . . .
Để cho hắn hôn môi cô còn hơn là nói chuyện với hắn, giống như hắn muốn tìm kiếm sự an ủi thôi.
Không có kích thích chuyện.
Không có triền miên.
Không có chiếm đoạt. . . . . .
Hắn chỉ ôm mặt của cô như vậy, từ từ nhắm hai mắt dán trên môi của cô.
Hơi thở hắn nhẹ nhàng dâng lên, cô có thể cảm giác được hắn hô hấp không thông.
"xích xích xích ——"
Tiếng sôi trong nồi vang lên sùng sục.
Thân thể Lệ Tước Phong không chút sứt mẻ rốt cục có động tác, Cố Tiểu Ngải nghĩ hắn muốn đi tắt bếp, không nghĩ tới hắn lấy một tay cô kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.
Động tác mạnh mẽ, mặt Cố Tiểu Ngải mạnh đánh lên trong ngực hắn, đau đến độ cô hô nhỏ, "Làm sao vậy?"
Khác thường như vậy . . . . . . im lặng như vậy . . . . . .
Cũng không giống tác phong của hắn.
"Cố Tiểu Ngải, ôm tôi." Giọng nói Lệ Tước Phong mang theo một phần khàn khàn, hai tay ôm cô thật chặt.
Không hiểu vì sao, cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Sở Thế Tu ôm lấy cô, cô lúc ấy đặc biệt muốn ôm lại Sở Thế Tu. . . . . . Cuối cùng, cô lại không dám giơ tay lên ôm anh ta.
Hai nam nhân trái ngược nhau, ôm bất đồng nhau.
Khi Sở Thế Tu ôm lấy cô mang theo vẻ thật cẩn thận lại cấp bách, sợ làm đả thương cô lại sợ cô chạy.
Lệ Tước Phong luôn hoài bão tràn ngập muốn chiếm lấy, khí tức trên thân đặc hơn, vĩnh viễn giống như một con báo đang tìm con mồi, lúc này đây làm sao có thể khác thường như vậy?
. . . . . .
Tay Lệ Tước Phong bỗng dưng đem tay cô vòng đến trên lưng hắn . . . . . .
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải trầm mặc.
Được rồi, cô nghĩ sai lầm rồi, hắn căn bản không có khác thường, là cô đem hắn nghĩ thành khác thường . . . . . .
Đây là Lệ Tước Phong, cho dù chỉ là một cái ôm im lặng, hắn cũng có thể biểu hiện đặc biệt cường thế.
" xích xích xích ——"
Nồi trên bếp càng phát ra tiếng sôi trào. . . . . .
"Nếu không tắt lửa có phải hay không muốn món ăn cháy?" Cố Tiểu Ngải có ý tốt nhắc nhở.
"Cố Tiểu Ngải!"
Lệ Tước Phong lạnh lùng kêu tên của cô, sắc mặt bụi bại buông cô ra, cúi đầu ở môi cô hung hăng cắn một cái, phát tiết xong mới xoay người đi tắt bếp, nếu không đề cập đến vấn đề này không hiểu hôn môi cùng ôm.
Giống như cái gì cũng chưa phát sinh.
Cô vẫn không khỏi nghĩ đến câu vừa mới hỏi ra, hắn cùng những người của Lệ gia có cái gì bất đồng?
Trên người Lệ Tước Phong cất giấu bí mật gì sao?
Giằng co hơn hai giờ, toàn bộ đồ ăn cay rốt cục được mang lên bàn, ngọn lửa hồng diễm hạt tiêu thoạt nhìn làm người ta thèm ăn cực đại.
Lệ Tước Phong lại khôi phục bộ dáng không ai bì nổi, đắc ý nhìn ánh mắt cô sợ hãi, "Cố Tiểu Ngải! Đừng đem nước miếng cô rơi vào trong đồ ăn."
. . . . . .
Cô không tham ăn như vậy được chứ?
Nhìn một bàn đồ ăn tràn đầy, một ý niệm trong đầu bỗng nhiên tiến vào trong óc, Cố Tiểu Ngải hướng hắn mở ra bàn tay, "Cho tôi mượn di động."
"Làm cái gì?"
Cố Tiểu Ngải vòng qua trên bàn xanh, "Tống giám đốc Á Thái tự tay xuống bếp nấu cơm, kỷ niệm đáng giá."
Tốt nhất là chụp cả người hắn luôn, sau đó đăng ở tạp chí《ak》, dùng siêu đại tiêu đề viết: sáng tỏ tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Á Thái!
Tiêu đề kia có thể làm cho lượng tiêu thụ của《ak》 vượt qua tạp chí lâu đời như《 Khởi đầu st》 .
"Cố Tiểu Ngải, cô tốt nhất đừng nhìn ảnh chụp cũng chảy nước miếng." Lệ Tước Phong trêu ghẹo nói, bên môi lại tươi cười, lấy điện thoại di động ra đưa cho cô.
Hắn không nên tự tin như vậy chứ.
Trừ phi cô một ngày kia chết đói, nếu không tuyệt đối cũng sẽ không. . . . . . Không đúng, cho dù cô một ngày kia chết đói, cũng tuyệt đối không nhìn ảnh chụp mà chảy nước miếng.
Cố Tiểu Ngải tiến lên muốn lấy di động, Lệ Tước Phong không có hảo ý nhìn cô, mạnh tay giữ chặt cổ tay của cô hướng trong lòng ngực của hắn.
|
Chương 94:
Bên bàn ăn, cả người Cố Tiểu Ngải ngã vào trong lòng Lệ Tước Phong, làm đầu cô đau, "Anh làm cái gì? !"
Giọng nói của cô có tức giận.
Lệ Tước Phong không thèm để ý, đem cả người cô dễ dàng xoay lại, làm cho lưng cô ở trong ngực hắn, một tay hắn để ngang trước ngực cô, một tay cầm di động đưa ra phía trước, màn ảnh hướng tới hai người.
"Sát ——"
Di động chụp ảnh hiện lên đèn loang loáng.
Lệ Tước Phong bắt di động xem kết quả.
Kết cấu hoàn mỹ, hắn đem cô ôm vào trong ngực, mặt nghiêng biểu cảm, tư thái cao cao tại thượng, bên môi tươi cười, đầu cô buông xuống trong lòng, chỉ nhìn thấy thanh thuần, mặt sạch sẽ.
"Cố Tiểu Ngải, ánh mắt cô muốn phá hủy bức ảnh sao?" Lệ Tước Phong không hờn giận mở miệng, đầu ngón tay trên màn hình vuốt một cái, đem ảnh chụp lưu lại.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn hắn, nếu như hắn không thích như vậy còn lưu lại làm cái gì?
Cô không nên đề cập đến việc chụp hình. . . . . .
"Này, chụp đi." Lưu ảnh chụp xong, Lệ Tước Phong giống như bố thí đưa điện thoại di động quăng đến trên tay, ngồi vào một bên ghế, ung dung nhìn cô.
"Oh."
Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, cầm lấy di động chụp ảnh một bàn đầy mỹ vị ngon miệng, chụp một ảnh rồi lại một ảnh. . . . . .
Chỉ có điều, càng chụp càng thấy không thích hợp.
Đồ ăn này. . . . . . không giống như bữa ăn thường ngày.
Khoai tây chua cay, đầu cá kho tiêu, thịt vịt sấy khô rang tiêu trắng, sơn trân bảo, thịt rang tiêu. . . . . .
Đồ ăn được làm đủ hương vị màu sắc.
Nhưng đều là cực bình dân, nhất là nguyên liệu nấu ăn, bình thường đến mức. . . . . . Lệ gia làm cơm buổi chiều chọn nguyên liệu nấu ăn đều sa hoa gấp mấy chục lần so với những món này.
Chẳng lẽ vị đại thiếu gia này đi học nấu thức ăn bình dân? !
Nhà ăn trang hoàng theo cách thức Châu Âu sa hoa, kiểu dáng bàn ăn dài Tây Âu, lại bày biện một đống nguyên liệu nấu ăn bình thường. . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía Lệ Tước Phong, không khỏi nói, "Anh làm sao có thể có tâm huyết đi học cái này? Không biết anh là Lệ Tước Phong, tôi nhất định nghĩ anh là một người bình thường nấu ăn lão luyện."
Một người bình thường nấu ăn lão luyện. . . . . .
Mấy chữ vô cùng đơn giản nhưng lại đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Lệ Tước Phong mắt u ảm xuống, khơi bày một vẻ lo lắng. Hắn ở trong mắt cô nếu không mang dòng họ Lệ thì cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có giá trị để nhắc tới.
Chín năm trước, cảnh tượng cô ở trước mặt hắn dùng khăn tay lau tay lại một lần nữa trở lại trước mắt. . . . . .
Cô từng kiêu ngạo cao quý đứng ở trước mặt hắn, hắn hèn mọn chật vật ——
"Các người có tiền không bằng đi làm từ thiện giúp người nghèo."
"Đi thôi, người nghèo cũng có tự trọng, các người đứng ở chỗ này người ta như thế nào không biết xấu hổ mà nhặt tiền."
. . . . . .
Hai câu nói kia, chuyện cách nhiều năm, hắn còn nhớ rõ mồn một.
Năm ngón tay không khỏi chậm rãi nắm lại thành quyền, Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn cô chụp ảnh hỏi, "Cô có vẻ xem thường người bình thường?"
Ngữ khí của hắn có loại lạnh thấu xương.
Như là một dao găm sắc bén đâm vào người.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía sắc mặt âm trầm của hắn, "Khinh thường người thường? Làm sao có thể."
Cô có tư cách gì khinh thường người thường, chính cô còn không phải người thường sao, không đúng, cô so với người bình thường còn không bằng.
Người bình thường có tự do, cô không có.
Người thường không cần bán đứng tôn nghiêm cùng thân thể chính mình, cô toàn bộ bán đứng .
. . . . . .
Cười khổ một tiếng, Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng thì thào tự nói, "Tôi không đủ tư cách khinh thường bất luận kẻ nào."
Giọng nói của cô rất nhẹ, lại làm cho tim của hắn hung hăng chấn động.
Tay đang nắm lại thả lỏng ra . . . . .
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bộ dáng của cô, đáy mắt âm lãnh dần dần bị xua tan.
Hắn rất mẫn cảm, hắn nhất thời đã quên cô đã không phải là thiên kim tiểu thư, cô đã không thể giống như công chúa cao cao tại thượng tùy ý cười nhạo người khác . . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút mất mát, mất đi toàn bộ hứng thú vừa có.
Di động đột nhiên ở trong tay vang lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, Cố Tiểu Ngải chỉ thấy trên màn ảnh điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ . . . . . .
Cố Tiểu Ngải theo bản năng nhận điện thoại, ngón tay cũng không chú ý bấm vào mở loa ngoài.
"Tước Phong. . . . . . Ô, anh rốt cục nghe điện thoại của em rồi, em rất nhớ anh. . . . . . em thực thật sự nhớ anh. . . . . ."
Một giọng nữ nghẹn ngào từ trong di động truyền ra, một câu kia có thể làm người ta rụng rời.
. . . . . .
Lại là mỹ nhân tri kỷ của Lệ Tước Phong?
Cố Tiểu Ngải nhíu mi, không có biểu tình gì đưa điện thoại di động cho Lệ Tước Phong.
Người phụ nữ bên trong di động còn khóc than, giọng nói lẳng lơ không ngừng nghẹn ngào, giống như là bị nhiều uất ức lắm.
"Tước Phong, em biết em sai rồi, ngày đó ở tiệc từ thiện em không nên nói lung tung . . . . . . Ô. . . . . ."
"Em thực biết đã nói sai rồi, anh đừng đem nhân vật của em triệt tiêu được không?"
"Anh đón điện thoại của em tức em còn có hi vọng phải không? Tước Phong. . . . . . Anh tới Viện Bách Hội được không, em sẽ hầu hạ anh thật tốt. . . . . ."
Hai từ hầu hạ được kéo dài, Cố Tiểu Ngải nghe được một trận rùng mình.
Là giọng nói của Liễu Tử Mật.
Cố Tiểu Ngải nghe cô ta nói như thế cũng có thể nhận ra thân phận Liễu Tử Mật.
Ngày đó ở trong phòng rửa tay của khách sạn, Liễu Tử Mật còn đối với cô ngang ngược, thấy cô bị Quan Nana thiếu chút nữa giết chết cũng không giúp, chỉ đứng xem kịch vui, muốn nhìn các cô tự triệt lẫn nhau.
Liễu Tử Mật này nham hiểm thật sự.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải tức tối thật sự.
"Tước Phong, tại sao không nói chuyện. . . . . . em đã lâu không hầu hạ anh, Tước Phong. . . . . .Ưhm. . . . . ."
Trong di động, Liễu Tử Mật vẫn còn nói chuyện, đến cuối cùng còn cố ý rên rỉ, đại khái muốn khiến cho Lệ Tước Phong hứng thú.
Lệ Tước Phong nghiêm mặt đang muốn tiếp nhận di động, Cố Tiểu Ngải lập tức cầm di động rụt trở về.
Lệ Tước Phong nhíu mày nhìn cô, Cố Tiểu Ngải hướng về phía di động cười nhạo mở miệng, "Liễu tiểu thư, giọng rên trên giường của cô thực êm tai."
Lệ Tước Phong ngồi ở trước mặt cô, nghe được lời cô mặt vẫn bình tĩnh thế nhưng lộ ra một chút ý cười, tay đem cô kéo đến chân của mình ngồi xuống, có chút tán thưởng hôn miệng của cô.
". . . . . ." Bên kia Liễu Tử Mật đột nhiên nghe được giọng nói của Cố Tiểu Ngải sợ tới mức trực tiếp trầm mặc, nửa ngày mới mở miệng, "Cô là tiện nhân nào? Làm sao có thể có di động của Lệ Tước Phong? Cố Tiểu Ngải?"
Giọng nói Liễu Tử Mật vừa rồi còn nghẹn ngào, nức nở, yêu mị thế nào. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong lòng Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, "Làm khó Liễu tiểu thư còn nhớ rõ giọng nói của tôi, tôi nghĩ Lệ Tước Phong hiện tại không có đi đến đó được, bởi vì anh ta muốn nấu bữa tối giúp tôi."
Cố Tiểu Ngải đây là. . . . . . ghen?
Lệ Tước Phong có chút hăng hái thưởng thức mặt của cô, Cố Tiểu Ngải không phải dạng nữ nhân có thể chịu đựng được, hắn đều có thể bị cái miệng nhỏ nhắn của cô tức giận đến nổi trận lôi đình.
Bất quá là mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, cô liền đem Liễu Tử Mật nói đều nói không được.
Cố Tiểu Ngải còn ngại chính mình không đủ ngoan, rồi hướng vào điện thoại nói thêm một câu, "Hơn nữa, anh ta đêm nay cũng sẽ ở bên cạnh tôi, chỉ sợ không thể nghe được giọng rên rỉ động lòng người của cô rồi."
|