Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 95:
"A."
Lệ Tước Phong cười nhẹ một tiếng, nữ nhân này có thù với Liễu Tử Mật sao?
Lệ Tước Phong vòng qua hông của cô, cúi đầu dán vào lỗ tai của cô hôn, đầu lưỡi liếm vành tai, tiếng nói khêu gợi ở bên tai cô vang lên, "Tôi thích nghe cô kêu."
Kêu cái gì?
Kêu hắn đi chết sao?
Cố Tiểu Ngải trong lòng âm thầm oán thầm.
Lỗ tai của cô thực mẫn cảm, Lệ Tước Phong phát giác điểm này sau mỗi lần hôn lỗ tai của cô, mỗi lần đều làm cho cả người cô sợ run.
Ngồi ở trên đùi hắn, Cố Tiểu Ngải bất an xoay thân mình, Lệ Tước Phong lập tức ôm chặt eo nhỏ của cô, không cho cô động đậy.
"Cố Tiểu Ngải, cô là tiện nhân!"
Liễu Tử Mật bị Cố Tiểu Ngải rõ ràng nói trắng ra sửng sốt, nửa ngày mới ở đầu dây bên kia tức giận chửi ầm lên.
Cô mới là tiện nhân!
E sợ cho thiên hạ không có tiện nhân sao!
Cố Tiểu Ngải không mắng ra thành lời, chỉ cầm di động lạnh lùng hỏi, "Không biết sau khi Liễu tiểu thư bị đuổi ra E. S còn có thể ở trong làng giải trí sao? Hay là nên đổi nghề?"
". . . . . ." Liễu Tử Mật lại là sửng sốt.
"Tôi khuyên Liễu tiểu thư một câu, đổi nghề là tốt nhất, bởi vì xác thực cô diễn không được, từ đầu tới đuôi, cô cũng chỉ rên rỉ mà thôi."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải không đợi Liễu Tử Mật đánh trả, đem điện thoại cắt đứt.
Thật sự là hết giận.
Đem điện thoại đưa về phía Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải không khỏi hỏi, "Anh vẫn cần còn dùng cô ta làm nữ nhân vật chính của《 giết 》sao?"
Cô vừa mới chỉ lo chính mình phát tiết tức giận, cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nếu Lệ Tước Phong không muốn kịch tổ gặp tổn thất lớn, hay là muốn dùng Liễu Tử Mật làm nữ nhân vật chính của phim《 giết 》, Liễu Tử Mật kia có năng lực sắt.
"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong không trả lời, chỉ liếc một cái bàn bên cạnh, "Tính tình của cô đều vượt qua những thứ này."
Cố Tiểu Ngải nhìn theo ánh mắt của hắn xem qua, chỉ thấy đến bàn đầy đủ các loại hạt tiêu cay. . . . . .
Tính tình của cô giống hạt tiêu sao?
Cô cho là mình thuộc loại bất trị rồi . . . . . .
Cô luôn luôn là người không đánh ta, ta không đánh người.
"Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội rồi." Cố Tiểu Ngải bĩu môi nói, muốn từ chân Lệ Tước Phong đứng lên.
"Đừng nhúc nhích." Lệ tước đè lại thân thể của cô, một tay cầm di động, đầu ngón tay vuốt vuốt, đem ảnh vừa mới chụp đều truyền đi ra ngoài.
"Anh truyền tới nơi nào?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hỏi.
"Computer trong nhà." Lệ Tước Phong nói xong, cầm lấy điện thoại di động quăng vào sọt rác, "Số điện thoại cá nhận bị lộ rồi, ăn cơm chiều xong tôi dẫn cô đi mua điện thoại di động."
. . . . . .
Số điện thoại di động bị tiết lộ thôi mà, có tất yếu phải bỏ luôn cả điện thoại đi không.
"Dẫn tôi đi mua điện thoại di động sao?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên hỏi, ý tứ này của hắn là muốn đi theo hắn mua điện thoại di động, hay là cho cô mua điện thoại di động.
"Cũng mua cho cô cho thành một bộ."
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cảm thấy vui vẻ, hắn đây là muốn khôi phục tự do của cô sao ? !
Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc cô một cái, không nhanh không chậm nói một câu, "Kết nối với điện thoại của tôi cùng trò chuyện."
". . . . . ."
Vừa dâng lên đến vui sướng nhanh chóng bị dập tắt.
Kết nối, đó không phải là phụ thuộc di động của hắn mà thôi?
Chỉ có thể cùng bạo quân này trò chuyện điện thoại. . . . . . Cô tình nguyện không cần.
Tầm mắt không khỏi hướng về sọt rác, Cố Tiểu Ngải có một loại tâm tư khác. . . . .
"Đi, ăn cơm."
Lệ Tước Phong ôm cô đứng lên, đi đến bàn ăn.
Một bộ phác họa ở góc bàn ăn, Lệ Tước Phong buông cô ra đi qua cầm phác hoạ lên.
Là hình hắn đứng nghiêng một bên trong phòng bếp nấu cơm, ngòi bút phác họa đơn giản nhưng tạo được cảm giác, giản lược cũng không qua loa. . . . . .
Một bức phác hoạ đẳng cấp.
"Cô vẽ trộm tôi?" tầm mắt Lệ Tước Phong từ trên bức tranh phác hoạ thu hồi về, chế nhạo nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
. . . . . .
Lệ Tước Phong ánh mắt tựa như đang nói: nhìn xem, tôi biết cô yêu tôi mà.
Bộ dáng thực chắc chắn.
Vốn chỉ là cô nhất thời ngứa tay phác hoạ bức tranh, bị loại ánh mắt này của hắn soi mói, giống như cô đối với hắn giống như hắn nghĩ vậy. . . . . .
"Tôi tùy tiện vẽ tranh." Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn xem trong lòng sợ hãi, tay lấy lại bản phác hoạ, người bị Lệ Tước Phong lập tức kéo vào trong lòng.
Trên trán bị in lại một nụ hôn thật sâu.
"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong cười nhẹ ra tiếng, giọng điệu đắc ý cực kỳ, "Cô nhanh như vậy liền yêu tôi? !"
Quả nhiên.
Cô chỉ biết hắn tự đại bá đạo một phương thức tự hỏi nhưng lại khẳng định và xuyên tạc ý của cô.
Chỉ là bức tranh phác hoạ mà thôi, hắn có thể nghĩ đến sâu xa như vậy sao?
Vậy hắn nấu cơm cho cô ăn, cô có thể cho rằng hắn yêu cô không? Cho nên không tiếc tự mình xuống bếp? Thật sự là buồn cười.
"Tôi còn vẽ phác họa cho bảo mẫu nữa."
Cố Tiểu Ngải vẻ mặt thản nhiên nói, đoạt lấy bức tranh phác họa ôm vào trong ngực, cô thương hắn, trừ phi đầu óc cô không bình thường lắm.
"Vẽ cho bảo mẫu?"
Lệ Tước Phong sắc mặt nhất thời trầm xuống, dùng sức đem bức phác họa trong lòng cô cướp về, đi đến bên tường ấn xuống điện thoại nội bộ, "Bảo mẫu, đem bức phác họa cô ấy vẽ cho cô xé ngay. Lập tức! Lập tức!"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn hắn.
Nói xong, Lệ Tước Phong xoay người lại hướng cô giơ giơ lên bức tranh phác họa trên tay, "Hiện tại chỉ có một bức này."
. . . . . .
Cho dù chỉ còn lại có một bức tranh phác họa của hắn, có năng lực chứng minh cái gì?
Điều này có thể chứng minh cô yêu hắn sao?
Bởi vì yêu hắn chết đi sống lại, cho nên thế nào cũng phải cho hắn bức tranh phác hoạ? !
"Ăn cơm."
Không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nhàm chán này, Cố Tiểu Ngải đẩy ghế dựa ngồi xuống ăn cơm.
*************************
Ăn xong bữa tối siêu cay, thừa dịp Lệ Tước Phong đi tắm rửa, Cố Tiểu Ngải lén lút tiến vào trong phòng ăn, nhặt điện thoại bị hắn vứt bỏ trong sọt rác lên.
Đi vào một phòng ngủ khác, Cố Tiểu Ngải dùng khăn tay lau vết bẩn trên điện thoại di dộng, sau khi lau khô lại không biết nên làm cái gì.
Cô đặc biệt muốn khôi phục tự do, nhưng cô thực không biết nên gọi cho ai.
Bạn tốt Chu Chỉ Nghi nhất định là ở cùng bạn trai, cậu cũng khẳng định ở nhà ăn cơm. . . . . . Trừ bỏ hai người này ra, cô nghĩ không ra số của ai mà cô có thể gọi.
Không đúng, cô còn có ba dãy số. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút đi qua.
Cuối cùng, Cố Tiểu Ngải bấm số điện thoại di động Sở Thế Tu lưu cho cô, cô nghĩ đến cô sẽ không gọi điện thoại cho anh ta, không nghĩ tới nhanh như vậy. . . . . . Cô liền gọi qua.
Tiếng chuông của Sở Thế Tu đều là nhạc Piano Chopin.
Tiếng Piano trầm thấp vang lên không bao lâu đã được tiếp nhận, giọng nói Sở Thế Tu ôn hòa trong di động truyền đến, "Alo, tôi là Sở Thế Tu."
Cố Tiểu Ngải cầm di động đứng ở trước cửa sổ, nghe nói như thế không khỏi hiểu ý cười.
Lời dạo đầu của Sở Thế Tu cùng cô giống nhau như đúc.
Mở miệng muốn nói chút gì, đến bên miệng Cố Tiểu Ngải mới phát hiện yết hầu chính mình bị tắt ách, một chữ đều nói không được.
Bất quá là vài giây trầm mặc.
Sở Thế Tu giọng điệu khẩn trương hỏi, "Là Ngải Ngải sao?"
Sở Thế Tu bên kia thực im lặng, im lặng đến mức cô đều có thể nghe được anh ta hô hấp có chút dồn dập, giống như cấp bách.
|
Chương 96:
"Khụ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải ho nhẹ một tiếng mới ra tiếng, "Vâng, là em."
Sở Thế Tu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, "Ngải Ngải, em rốt cục cũng gọi cho anh."
Giống như là xúc động.
Rốt cục cũng đợi được giây phút này. . . . . .
Anh ấy. . . . . . luôn luôn chờ điện thoại của cô sao?
"A Tu. . . . . . Sở Thế Tu." Cố Tiểu Ngải thay đổi xưng hô một cách khó khăn.
Sở Thế Tu trầm mặc hai giây, giọng nói mang theo ý chua sót, "Ngải Ngải, anh quen em gọi anh là A Tu rồi ."
A Tu, em tìm được anh rồi.
A Tu, anh tại sao lại trốn một mình ở nơi này.
A Tu, anh muốn trốn cũng đừng trốn xa, em sẽ tìm không thấy anh.
. . . . . .
A Tu, A Tu, trong trí nhớ của anh, Cố Tiểu Ngải liền luôn như vậy gọi mình, anh sớm thành thói quen rồi.
Cô bảo anh chớ đi xa, cô sẽ tìm không được.
Anh không có trốn xa, cô lại trốn mất chín năm, hiện tại anh mới tìm được cô.
Ngay cả chỗ ở của cô cũng không chịu nói cho anh biết.
Bọn họ trong lúc này. . . . . . Đã xa lạ đến mức độ này sao?
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải trong di động lặng im, tay trái ở trên cửa sổ thủy tinh vẽ vời một cách vô ý thức.
Quen cô gọi là A Tu sao?
"Ngải Ngải, giọng nói của em giống như anh đã nghe qua ở nơi nào rồi." Sở Thế Tu bỗng nhiên nói.
Cố Tiểu Ngải ngây người, lúc trước cô dùng điện thoại Lệ gia nói chuyện với anh. . . . . . anh cư nhiên nhận ra giọng nói của cô?
Bị lộ rồi sao?
Sở Thế Tu sau khi nói xong cũng không nói gì nữa, cô ho nhẹ một tiếng, giống như vui đùa nói, "Anh là đang nói giọng nói em giống người khác sao?"
Sở Thế Tu ở bên kia cũng mỉm cười, "Không có, Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất."
Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất.
Ngải Ngải bộ dạng em tốt nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.
Ngải Ngải tương lai nhất định sẽ là đạo diễn xuất sắc nhất.
Ngải Ngải cái gì cũng tốt, ai cũng đều thích em. . . . . .
Từ nhỏ, cô luôn luôn được Sở Thế Tu khuyếch đại lên, ở trong mắt Sở Thế Tu, cô không có khuyết điểm gì, cái gì cũng đều tốt nhất, không có người nào có thể sánh bằng.
Còn nhỏ, tính tình cô có chút kiêu căng, ba thường nói, tính tình của cô là do mẹ cùng Sở Thế Tu nuông chiều mà ra.
Có thể gặp được một người đàn ông luôn luôn nuông chiều mình quả thực không dễ. . . . . . Đáng tiếc, cô đã bỏ qua.
Người đàn ông dịu dàng khó soi mói này không thuộc về cô.
Vĩnh viễn cũng. . . . . . sẽ không thuộc về cô.
Thật lâu, Sở Thế Tu dịu dàng mở miệng, "Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi."
Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi. . . . . .
Ngón tay đang vẽ trên cửa sổ thủy tinh nhất thời dừng lại, cô là một người không có tự do, không được Lệ Tước Phong cho phép, cô ngay cả biệt thự Lệ gia này đều không thể đi ra. . . . . .
"Em. . . . . ."
Giọng nói của cô chần chờ.
Muốn cự tuyệt anh đến thế sao?
"Đừng nhanh như vậy cự tuyệt anh, Ngải Ngải." Sở Thế Tu có chút cấp bách cắt đứt giọng nói của cô.
Anh cố ý đè nén giọng nói mình tới mức thấp nhất giống như đang nói bên tai cô vậy. Một chút một chút đều sợ cô đau lòng.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc thật lâu, mới như không có việc gì trong di động nói, "Em hiện tại không ở C thị, lần sau tìm cơ hội đi."
Cô chưa từng lừa gạt Sở Thế Tu, từ nhỏ đến lớn, một lần đều không có. . . . . .
Hiện tại cô đối với anh cũng lừa gạt.
Còn như vậy nữa, trên người cô còn lại bao nhiêu phần chân thật?
"Phải không?" Sở Thế Tu thất vọng hỏi lại.
"Dạ." Cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng anh mất mát đứng lên hơi hơi cúi mắt, cực kỳ giống đứa nhỏ lạc đường.
"Ngải Ngải, mấy năm nay. . . . . . em sống có tốt không?"
Sở Thế Tu bên người thực im lặng, im lặng chỉ còn lại có tiếng anh hô hấp, chỉ còn lại có anh thật cẩn thận lại thân thiết hỏi.
Cố Tiểu Ngải mũi đang lúc một trận chua xót.
Anh như thế nào lại muốn hỏi vấn đề này, cô không muốn trả lời. . . . . .
Lặng im chỉ chốc lát, Cố Tiểu Ngải rốt cục cũng nói ra mục đích của cuộc gọi này, giọng nói của cô nhẹ nhàng, "Chuyện Sở thị trốn thuế có khá hơn không?"
Vốn không nghĩ tới cô hỏi cái này, Sở Thế Tu dừng hai giây, mới nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, "Ừ, em xem tin tức rồi?"
Chuyện trốn thuế của Sở thị là một chuyện huyên náo.
Anh cho thư ký điều tra các đài truyền hình nổi tiếng, tin tức công kích Sở thị đều là tập đoàn Á Thái phát đi.
Lệ Tước Phong.
Một người đàn ông số một trong giới truyền thông.
Lần này lại lựa chọn đả kích Sở thị, hành động kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sở thị cùng E. S chưa bao giờ làm ăn với nhau, càng không thân thiết.
Hành động công kích của E. S quả thực làm người ta nghỉ không ra.
"Dạ, nghiêm trọng sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi.
"Có một chút." Không muốn giấu giếm cô, Sở Thế Tu thản nhiên nói, "Sở thị gần hai năm kế hoạch là đầu tư phòng điền sản, phía sau bị người khác ác ý công kích, đối với hình tượng của Sở thị rất tổn hại, làm cho cổ phiếu xuống giá, đối với tương lai phát triển của công ty điều gây trở ngại."
|
Chương 96:
"Khụ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải ho nhẹ một tiếng mới ra tiếng, "Vâng, là em."
Sở Thế Tu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, "Ngải Ngải, em rốt cục cũng gọi cho anh."
Giống như là xúc động.
Rốt cục cũng đợi được giây phút này. . . . . .
Anh ấy. . . . . . luôn luôn chờ điện thoại của cô sao?
"A Tu. . . . . . Sở Thế Tu." Cố Tiểu Ngải thay đổi xưng hô một cách khó khăn.
Sở Thế Tu trầm mặc hai giây, giọng nói mang theo ý chua sót, "Ngải Ngải, anh quen em gọi anh là A Tu rồi ."
A Tu, em tìm được anh rồi.
A Tu, anh tại sao lại trốn một mình ở nơi này.
A Tu, anh muốn trốn cũng đừng trốn xa, em sẽ tìm không thấy anh.
. . . . . .
A Tu, A Tu, trong trí nhớ của anh, Cố Tiểu Ngải liền luôn như vậy gọi mình, anh sớm thành thói quen rồi.
Cô bảo anh chớ đi xa, cô sẽ tìm không được.
Anh không có trốn xa, cô lại trốn mất chín năm, hiện tại anh mới tìm được cô.
Ngay cả chỗ ở của cô cũng không chịu nói cho anh biết.
Bọn họ trong lúc này. . . . . . Đã xa lạ đến mức độ này sao?
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải trong di động lặng im, tay trái ở trên cửa sổ thủy tinh vẽ vời một cách vô ý thức.
Quen cô gọi là A Tu sao?
"Ngải Ngải, giọng nói của em giống như anh đã nghe qua ở nơi nào rồi." Sở Thế Tu bỗng nhiên nói.
Cố Tiểu Ngải ngây người, lúc trước cô dùng điện thoại Lệ gia nói chuyện với anh. . . . . . anh cư nhiên nhận ra giọng nói của cô?
Bị lộ rồi sao?
Sở Thế Tu sau khi nói xong cũng không nói gì nữa, cô ho nhẹ một tiếng, giống như vui đùa nói, "Anh là đang nói giọng nói em giống người khác sao?"
Sở Thế Tu ở bên kia cũng mỉm cười, "Không có, Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất."
Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất.
Ngải Ngải bộ dạng em tốt nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.
Ngải Ngải tương lai nhất định sẽ là đạo diễn xuất sắc nhất.
Ngải Ngải cái gì cũng tốt, ai cũng đều thích em. . . . . .
Từ nhỏ, cô luôn luôn được Sở Thế Tu khuyếch đại lên, ở trong mắt Sở Thế Tu, cô không có khuyết điểm gì, cái gì cũng đều tốt nhất, không có người nào có thể sánh bằng.
Còn nhỏ, tính tình cô có chút kiêu căng, ba thường nói, tính tình của cô là do mẹ cùng Sở Thế Tu nuông chiều mà ra.
Có thể gặp được một người đàn ông luôn luôn nuông chiều mình quả thực không dễ. . . . . . Đáng tiếc, cô đã bỏ qua.
Người đàn ông dịu dàng khó soi mói này không thuộc về cô.
Vĩnh viễn cũng. . . . . . sẽ không thuộc về cô.
Thật lâu, Sở Thế Tu dịu dàng mở miệng, "Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi."
Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi. . . . . .
Ngón tay đang vẽ trên cửa sổ thủy tinh nhất thời dừng lại, cô là một người không có tự do, không được Lệ Tước Phong cho phép, cô ngay cả biệt thự Lệ gia này đều không thể đi ra. . . . . .
"Em. . . . . ."
Giọng nói của cô chần chờ.
Muốn cự tuyệt anh đến thế sao?
"Đừng nhanh như vậy cự tuyệt anh, Ngải Ngải." Sở Thế Tu có chút cấp bách cắt đứt giọng nói của cô.
Anh cố ý đè nén giọng nói mình tới mức thấp nhất giống như đang nói bên tai cô vậy. Một chút một chút đều sợ cô đau lòng.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc thật lâu, mới như không có việc gì trong di động nói, "Em hiện tại không ở C thị, lần sau tìm cơ hội đi."
Cô chưa từng lừa gạt Sở Thế Tu, từ nhỏ đến lớn, một lần đều không có. . . . . .
Hiện tại cô đối với anh cũng lừa gạt.
Còn như vậy nữa, trên người cô còn lại bao nhiêu phần chân thật?
"Phải không?" Sở Thế Tu thất vọng hỏi lại.
"Dạ." Cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng anh mất mát đứng lên hơi hơi cúi mắt, cực kỳ giống đứa nhỏ lạc đường.
"Ngải Ngải, mấy năm nay. . . . . . em sống có tốt không?"
Sở Thế Tu bên người thực im lặng, im lặng chỉ còn lại có tiếng anh hô hấp, chỉ còn lại có anh thật cẩn thận lại thân thiết hỏi.
Cố Tiểu Ngải mũi đang lúc một trận chua xót.
Anh như thế nào lại muốn hỏi vấn đề này, cô không muốn trả lời. . . . . .
Lặng im chỉ chốc lát, Cố Tiểu Ngải rốt cục cũng nói ra mục đích của cuộc gọi này, giọng nói của cô nhẹ nhàng, "Chuyện Sở thị trốn thuế có khá hơn không?"
Vốn không nghĩ tới cô hỏi cái này, Sở Thế Tu dừng hai giây, mới nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, "Ừ, em xem tin tức rồi?"
Chuyện trốn thuế của Sở thị là một chuyện huyên náo.
Anh cho thư ký điều tra các đài truyền hình nổi tiếng, tin tức công kích Sở thị đều là tập đoàn Á Thái phát đi.
Lệ Tước Phong.
Một người đàn ông số một trong giới truyền thông.
Lần này lại lựa chọn đả kích Sở thị, hành động kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sở thị cùng E. S chưa bao giờ làm ăn với nhau, càng không thân thiết.
Hành động công kích của E. S quả thực làm người ta nghỉ không ra.
"Dạ, nghiêm trọng sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi.
"Có một chút." Không muốn giấu giếm cô, Sở Thế Tu thản nhiên nói, "Sở thị gần hai năm kế hoạch là đầu tư phòng điền sản, phía sau bị người khác ác ý công kích, đối với hình tượng của Sở thị rất tổn hại, làm cho cổ phiếu xuống giá, đối với tương lai phát triển của công ty điều gây trở ngại."
|
Chương 97:
Lệ Tước Phong giết người không thấy máu, dù chỉ là chuyện trốn thuế của Sở thị đều khiến cho Sở thị bị đả kích lớn.
Nghe qua. . . . . . Sở Thế Tu so với trong tưởng tượng của cô vẫn còn phiền não.
"Cơ quan điều tra đã điều tra rõ ràng chuyện trốn thuế rồi sao?"
"Cơ quan điều tra cũng bị đối phương mua chuộc rồi, xét duyệt kết quả chậm chạp, mọi người đùn đẩy nhau."
Sở thị bị áp lực dư luận lớn như vậy, cơ quan điều tra lại không chịu kiểm tra kết quả, chỉ biết làm cho danh dự Sở thị trước công chúng càng ngày càng đánh mất.
Lệ Tước Phong tại sao lại ác như vậy, phải làm cho Sở thị sụp đỗ sao?
"Sở Thế Tu." Cô nhẹ nhàng gọi tên.
"Sao?"
"Sở thị cùng. . . . . . vị hôn thê đối với anh mà nói, người nào quan trọng hơn?"
Chỉ cần anh đưa ra lựa chọn, cô sẽ biết làm sao.
Anh quan tâm nhất là quan trọng nhất, cô nhất định vì anh ra sức thực hiện.
". . . . . ." Sở Thế Tu trầm mặc , sau một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi, "Ngải Ngải, vì sao hỏi như vậy?"
"Anh trả lời em được không? Cái gì đối với anh mới là quan trọng nhất ?" Cố Tiểu Ngải kiên trì hỏi.
"Tìm được em."
Giọng nói dịu dàng không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Phanh ——"
Di động trong nháy mắt từ trong tay rơi xuống, rơi mạnh trên mặt đất.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ che miệng mình, không dám tin mở to hai mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
Anh nói, tìm được cô mới là cái anh quan tâm nhất.
Anh quan tâm nhất, không phải chuyện Sở thị, không phải vị hôn thê Lương Noãn Noãn, mà là tìm được cô.
Cô chưa bao giờ biết, Sở Thế Tu nhớ thương cô nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy, thậm chí, việc tìm được cô là chuyện quan trọng nhất. . . . .
"Ngải Ngải. . . . . . Ngải Ngải?"
Giọng Sở Thế Tu lo lắng từ trong di động truyền đến.
Cố Tiểu Ngải xoay người nhặt di động lên, lau quệt nước mắt lung tung, giọng nói có chút nghẹn ngào trong cổ họng , "Dạ, em đây."
"Em khóc sao?" Sở Thế Tu kinh ngạc.
"Không có, gần đây em bị cảm mạo nên cổ họng không tốt lắm." Cố Tiểu Ngải vuốt vuốt cổ, làm cho giọng nói mình nghe bình thường một chút.
"Làm sao lại bị cảm mạo? Gặp bác sĩ chưa? Uống thuốc chưa? Ăn được không? Em bị cảm mạo liền thích ăn này nọ, có chút đồ ăn không tốt, trăm ngàn lần đừng ăn bậy có biết hay không?"
Sở Thế Tu lập tức khẩn trương lên, dường như có chút nói năng lộn xộn.
"Dạ, đã đi bác sĩ rồi, nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi." Cố Tiểu Ngải nói, sợ anh tiếp tục hỏi nhanh nói sang chuyện khác, "Chuyện này không chấm dứt, Sở thị sẽ nghiêm trọng tới mức độ nào?"
"Liên tục lỗ lã, hậu quả không lường được." Sở Thế Tu nói.
Xu hướng của đài truyền hình cùng báo chí lần này đều nhằm vào “Chuyện trốn thuế” để phát tin tức công kích, nhất thời Sở thị không thể lộ diện trước tầm mắt công chúng.
Sở thị lại là công ty mới thành lập, đều phải nhờ vào quảng cáo trước công chúng.
Tiếp tục như thế nữa, Sở thị thiệt thòi tổn hại nhất định là nghiêm trọng nhất.
"Kia nếu. . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải! Cô đã chạy đi đâu rồi? ! Cố Tiểu Ngải!" tiếng Lệ Tước Phong gọi đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, gần như nổi giận, giống như người đang đứng cạnh cửa.
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, kích động tắt điện thoại, nhưng đã quá muộn.
Giọng nói Sở Thế Tu có chút cứng ngắc vang lên, "Bạn trai em sao?"
Cô có thể nói không phải sao?
Hắn chỉ là chủ của cô mà thôi, cô là vật phát tiết độc chiếm của hắn.
"Dạ." Một lát sau, Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng.
"Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!" Ngoài cửa lại truyền đến tiếng Lệ Tước Phong rống giận.
Cố Tiểu Ngải hiểu được nếu không đi ra ngoài, Lệ Tước Phong có thể đem cửa đạp bể, sau đó sẽ đem cô trút giận . . . . . .
"Sở Thế Tu, nhớ kỹ lời của em, nếu có một ngày người khác công kích vị hôn thê của anh, nhất định không nên tin. Anh cùng cô ấy rất xứng, phải tin tưởng đối với người anh yêu."
"Cái gì?" Sở Thế Tu ngạc nhiên.
Nghe tiếng Lệ Tước Phong ngoài cửa, Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng đối với di động nói, "Em có việc, cúp máy trước, lần sau lại gọi cho anh."
"Ngải Ngải. . . . . ."
"Đô —— đô —— hao ——"
Anh ngay cả tạm biệt cũng chưa kịp nói một câu, Cố Tiểu Ngải đã cúp điện thoại.
Người kia là bạn trai của cô ấy sao?
Làm sao có thể dùng giọng điệu tệ như vậy kêu cô?
Cô là hòn ngọc quý trên tay Cố gia, từ nhỏ đến lớn, mỗi người đều xem cô giống như viên ngọc quý đặt trong lòng bàn tay, cái gì ủy khuất cũng chưa chịu qua, cô làm sao có thể bị người ta dùng cái loại giọng điệu này kêu?
Trong phòng Tổng giám đốc của công ty quốc tế Sở thị, cảnh đêm C thị ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, phòng tổng giám đốc im lặng không có bật đèn, đêm hương vị dày đặc.
|
Chương 98:
Nhìn điện thoại di động đã bị cúp máy, Sở Thế Tu ngồi ở trước bàn làm việc, hơi hơi cúi đầu, bóng dáng có chút đau khổ.
Một lần gặp lại, một lần điện thoại. . . . . .
Cộng lại mới nói được mấy câu.
Mỗi lần đều nhanh như nháy mắt.
Anh mỗi lần đều có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng lần nào cũng đều không kịp hỏi, cô liền vội vàng biến mất.
Anh muốn hỏi cô sống có tốt không; anh muốn hỏi cô chuyện của Cố gia năm đó, cô như thế nào tới được nơi đây; anh muốn hỏi cô có cần anh hỗ trợ không. . . . . .
Cô vẫn là được che chở lớn lên như công chúa, anh lo lắng cô chịu không nổi đả kích tan cửa nát nhà.
Trong chín năm qua, anh đã có vô số lần gặp ác mộng, đều là mơ thấy cô ôm búp bê đứng ở trong góc nhỏ vụng trộm khóc, anh muốn đi đến nắm tay cô. . . . . .
Nhưng trong giấc mộng kia rất dài, anh như thế nào đều không thể đi đến trước mặt cô. . . . . .
Chờ đến lúc anh gian khổ đi đến trước mặt cô thì lại tỉnh giấc.
Mở mắt ra thì vĩnh viễn là không có một người nào, không có một tiểu cô nương mặc váy công chúa đứng ở trước mặt anh, cười nói với anh: A Tu, em lại tìm được anh rồi.
"Thùng thùng."
Cửa phòng tổng giám đốc bị gõ vang lên.
"Vào đi." Bị chặt đứt suy nghĩ, Sở Thế Tu mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm lên tiếng.
Thư ký đẩy cửa ra đi vào, thuận tiện mở đèn lên, phòng tổng giám đốc to như vậy lập tức sáng ngời, "Tổng giám đốc, sao lại không mở đèn?"
Sở Thế Tu không trả lời, chỉ để tay lên điện thoại.
Sở Thế Tu tuy rằng bề ngoài ôn hòa, nhưng có những lúc chỉ thích một mình, ai nói gì cũng không để ý, giống như đang nhắm mắt vậy.
Thân là thư ký thì phải biết điều này, vì thế không có hỏi nhiều, thư ký đưa tư liệu tới trên bàn, báo cáo, "Cổ phiểu Sở thị ổn định ở mức ba mươi bảy đồng. Theo kinh nghiệm, có người ở trong bóng tối chèn ép cổ phiếu Sở thị."
Nghe vậy, Sở Thế Tu nâng mắt lên, mở văn kiện tư liệu ra nhìn thấy một dãy số lạnh như băng.
Không cần suy nghĩ nhiều, Sở Thế Tu cũng hiểu được là E. S âm thầm giở trò quỷ.
Lệ Tước Phong.
Tổng giám đốc E.S thần bí nhất trong giới truyền htoong lại nhìn chòng chọc Sở thị. . . . . .
"Tổng giám đốc, cổ phiếu tạm thời ổn, anh đi về nghỉ ngơi đi, anh luôn ở văn phòng sẽ suy sụp mất thôi." Thư ký thấy Sở Thế Tu khóa mi bộ dáng nhịn không được nói.
Nhạc Piano Chopin trong di động bỗng nhiên vang lên.
Mắt Sở Thế Tu đang ảm đạm đột nhiên sáng ngời, nhìn cũng không nhìn liền bắt máy, khóe miệng vui sướng gợi lên, đang muốn nói chuyện chợt nghe giọng Lương Noãn Noãn vui vẻ trong di động trong truyền tới.
"Thế Tu, là em."
Mắt phát sáng lại ảm đạm lại.
Là điện thoại của Lương Noãn Noãn, không phải của cô. . . . . .
Lặng im vài giây, Sở Thế Tu mới mỉm cười nói, "Noãn Noãn, ăn cơm chưa?"
"Chờ anh mời em." Lương Noãn Noãn làm nũng cười rộ lên, "Em ở khách sạn Aer, cho anh một cơ hội mời vị hôn thê này cùng đi ăn tối, săn sóc vị hôn thê như vậy rất khó tìm nha."
Vị hôn thê.
Vị hôn thê của anh, tương lai anh sống cùng người phụ nữ này cả đời.
"Noãn Noãn, gần đây Sở thị xảy ra chút chuyện, anh muốn tăng ca." Sở Thế Tu đè lại mi tâm ôn hòa nói, "Lần sau cùng em ăn cơm được không?"
"Không được." Lương Noãn Noãn có chút oán giận lên tiếng, "Em không còn muốn thấy anh phải làm suốt đêm ở công ty, sợ anh mệt sẽ bị bệnh."
"Chờ Sở thị vượt qua nguy cơ lần này, anh mới có thể ở cùng em." Sở Thế Tu dịu dàng nói, mắt lẳng lặng nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình.
Là vật đính hôn của anh cùng Lương Noãn Noãn.
Anh cùng Cố Tiểu Ngải là thanh mai trúc mã, lúc ấy chỉ là hai nhà hứa hẹn, bọn họ lúc đó. . . . . . ngay cả tín vật trao đổi đều không có.
"Quên đi, không cần đâu, lo việc của anh đi." Giọng nói Lương Noãn Noãn tức giận trong di động truyền đến, "Em ăn một mình!"
Lương Noãn Noãn tức giận.
Lương Noãn Noãn từng nói cô yêu nhất là tính tình ôn hòa của anh, bao nhiêu công tử trong xã hội thượng lưu đều có chút tự cho mình là siêu phàm, tự cho mình thanh cao, không ai có thể giống anh đối đãi với mọi người đều dịu dàng.
Cho nên, mỗi lần anh không đáp ứng yêu cầu của cô thì Lương Noãn Noãn luôn hoặc làm nũng hoặc tức giận, nhất định phải làm cho anh đáp ứng mới thôi.
Đây là bất đồng lớn nhất giữa Lương Noãn Noãn cùng Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải trên người tuy rằng cũng có tính tiểu thư nhà giàu kiêu căng, cũng không có động chút là tức giận.
Hơn nữa, từ lúc quen biết anh cho tới bây giờ, cũng chưa giận dỗi anh bao giờ.
Sở Thế Tu liếc mắt cảnh đêm ngoài cửa sổ, lúc lâu mới cười áy náy nói, "Đừng nóng giận, anh cho tài xế tới đón em."
"Dạ. Đây mới là chồng tốt của em. Bye bye, chút nữa gặp."
Lương Noãn Noãn đổi giận thành vui, trong di động gửi cho anh một cái hôn gió, vui vẻ cúp điện thoại.
Chấm dứt trò chuyện, Sở Thế Tu nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, vẻ mặt trắng ngần đau buồn im lặng.
Chồng.
Người đăng ký kết hôn với anh là Lương Noãn Noãn, mà không phải —— Cố Tiểu Ngải.
"Sở Thế Tu, nhớ kỹ lời của em, nếu có một ngày người khác công kích vị hôn thê của anh, nhất định không nên tin. Anh cùng cô ấy rất xứng, phải tin tưởng đối với người anh yêu."
. . . . . .
Ngải Ngải làm sao có thể nói lời như vậy?
Anh cùng Lương Noãn Noãn xứng đôi sao?
Anh nghĩ, người có thể xứng đôi với anh chỉ có một người là Cố Tiểu Ngải, mà xứng đôi với Cố Tiểu Ngải, cũng chỉ có anh Sở Thế Tu.
Trải qua nhiều năm, hai người bọn họ không còn là của nhau, sự việc thay đổi rồi.
Người đàn ông kêu tên cô. . . . . . Tính tình nhất định không tốt.
Cô làm sao lại thích loại đàn ông này?
*************************
"Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"
Tìm không thấy cô Lệ Tước Phong rống giận.
Cố Tiểu Ngải đứng ở trong phòng bối rối đưa điện thoại di động tắt máy, sau đó nhét vào trong túi.
Vỗ vỗ hai má, sau khi hít thở sâu một hơi, Cố Tiểu Ngải làm bộ như thong dong mở cửa phòng đi ra ngoài, hai mắt nhìn về phía chính sảnh, "Ai kêu tôi?"
Một người giúp việc hỗ trợ tìm cô. . . . . .
Giống như xảy ra chuyện lớn vậy.
May mắn, còn không có lục soát phòng cô.
"Cố Tiểu Ngải! Cô điếc sao? !" Lệ Tước Phong đang ở bên cạnh cửa cô mới mở, nghe được giọng nói của cô lập tức rống lên.
Hắn kêu cô nhiều lần như vậy, cô cư nhiên một chút phản ứng đều không có? !
Nhìn Lệ Tước Phong hướng cô đi đến, vẻ mặt giống như ăn thuốc nổ.
Đây là hắn muốn đánh người sao.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn tránh, mắt chuyển động, che miệng ngáp một cái, "Buồn ngủ quá, vừa mới ở phòng kia mơ mơ màng màng muốn ngủ, nếu không ngươi bảo ta, ta còn ngủ đâu."
. . . . . .
Cô biểu hiện trên mặt tràn đầy buồn ngủ.
Cảm mạo phát sốt người tinh thần suy yếu, dễ dàng ngủ là hiện tượng bình thường.
Lệ Tước Phong giơ lên nắm tay lại hạ xuống, đi đến trước mặt cô nhìn từ trên xuống dưới trên người cô áo ngủ, "Cô không tắm rửa?"
Nữ nhân này đem lời của hắn vào tai này ra tai kia sao?
Nói buổi tối mang cô đi ra ngoài mua điện thoại di động, cô ngay cả tắm cũng chưa tắm, là muốn cho hắn ngồi chờ cô tắm rửa xong.
Cố Tiểu Ngải xoa mắt, "Vốn là muốn tắm, kết quả rất mệt nhọc, liền nằm ở trên giường ngủ một hồi. Tôi đây hiện tại đi tắm. . . . . ."
|