Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 104:
Cố Tiểu Ngải theo hướng anh ta chỉ đi qua, bên kia có để mấy cái kính thiên văn.
Có một đôi tình nhân trẻ tuổi đang xem ở kia, không hiểu nam sinh nói gì đó bên tai nữ sinh, nữ sinh đỏ bừng mặt, tay chủy bạn trai. . . . . .
Cảnh tượng Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn ôm hôn ở trong thang máy lại hiện lên ở trước mắt.
Đó là thuộc loại tình nhân chân chính ăn ý cùng thân mật, người khác đều phải hâm mộ.
Lệ Tước Phong ngồi ở đối diện cô, chọn món xong nâng mắt nhìn về phía cô, theo tầm mắt của cô nhìn về phía đôi tình nhân bên kia, "Như thế nào, muốn xem sao?"
"Không có." Cố Tiểu Ngải vẻ mặt thản nhiên lắc lắc đầu, xoay đầu lại đùa nghịch ly nước trước mặt.
Tay Lệ Tước Phong cách cái bàn lại vuốt ve mặt cô, bởi vì vừa rồi cô mới khóc nên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này rất khô.
"Đi rửa mặt đi." Lệ Tước Phong nói, đầu ngón tay ở trên mặt búng một cái.
"A."
Cố Tiểu Ngải sờ sờ mặt, làn da xác thực rất mỏng manh.
Cố Tiểu Ngải đứng lên hướng toilet đi vào, đi ngang qua thang máy trong suốt thì thang máy chậm rãi đi lên, hình ảnh Sở Thế Tu cũng chậm rãi mà lên.
Hai người chỉ cách thang máy bất quá một thước. . . . . .
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người mở to mắt, theo bản năng muốn tìm nơi trốn, trong thang máy Sở Thế Tu đã nâng mắt lên, liếc mắt một cái đã thấy cô.
Mặt tao nhã trong nháy mắt tràn ngập khó có thể tin.
"Ngải Ngải. . . . . ."
Cách thang máy, Sở Thế Tu kêu tên của cô.
Cố Tiểu Ngải cả kinh không biết làm sao.
Sở Thế Tu có chút kích động đấm đánh ở cửa thang máy, miệng không ngừng kêu tên của cô.
Cửa thang máy thong thả mở ra, Cố Tiểu Ngải chạy trối chết.
"Ngải Ngải ——"
Lúc này đây, tiếng Sở Thế Tu trong suốt vang lên.
Ngực Cố Tiểu Ngải chưa bao giờ đập bối rối như thế, giống như chạy nạn tiến vào toilet nữ, nặng nề mà đóng cửa khóa lại. . . . . .
"Bang bang ——"
Cửa bị đập vang, giọng Sở Thế Tu lo lắng cách cửa phòng vang lên, "Ngải Ngải, em tránh né anh làm cái gì?"
Mọi người trong Toilet không hiểu nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải đành phải áy náy hướng các cô cười cười, cô nhất thời hoảng hốt trốn vào toilet, nhưng cô lại không thể ở trong này trốn cả đời.
Gây ra động tĩnh lớn, bị Lệ Tước Phong phát hiện càng không xong.
Cục diện khó khăn càng không thể vãn hồi.
Sau khi hít sâu, Cố Tiểu Ngải mở cửa ra, Sở Thế Tu cũng đã không ở ngoài cửa. . . . . .
Đi rồi sao?
Nhìn người trong hành lang rất thưa thớt, không có bóng dáng tao nhã của Sở Thế Tu.
Cố Tiểu Ngải không thể nói rõ mất mát vẫn là nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn đi rửa cái mặt, giọng Sở Thế Tu vui mừng vang lên ở sau người cô, "Ngải Ngải."
Bước chân Cố Tiểu Ngải cứng đờ, biểu tình có chút cứng ngắc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Sở Thế Tu cùng một nhân viên đi tới, sau khi thấy cô đi ra, Sở Thế Tu hướng nhân viên áy náy cười cười, "Thật ngại, bạn của tôi đã đi ra được rồi ."
"Không có việc gì không có việc gì, Sở công tử có việc xin cứ việc phân phó, tôi đây không quấy rầy hai vị ." Nhân viên cúi đầu rời đi.
Cố Tiểu Ngải đứng ở bên tường hành lang, Sở Thế Tu hướng cô đi tới, đứng ở trước mặt cô, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt dịu dàng như ngọc của anh.
Tầm mắt Sở Thế Tu nhìn lên mặt cô, thu lại khóe môi ý cười, giọng của anh có chút cứng cõi, "Vì sao vừa thấy anh lại bỏ chạy?"
Anh hiểu được, thời gian chín năm cũng đủ làm cho hai người trở nên xa lạ, lại không nghĩ rằng cô lại trốn anh.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, hơi hơi cúi đầu, ngẩng đầu khi vẻ mặt không thèm để ý mỉm cười, "Người có chút cấp bách thôi. Không cố nói chuyện cùng anh được."
Sở Thế Tu lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, không biết là tín vẫn là không tin.
Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn xem có chút không được tự nhiên, không khỏi nói, "Em cũng tới nơi này ăn cơm sao?"
Cô rõ ràng nhìn thấy anh cùng Lương Noãn Noãn đi xuống, như thế nào còn có thể đến tầng thượng chứ?
"Ăn cơm xong, . . . . . . Vị hôn thê để quên túi, anh đi lên lấy thay cô ấy." Sở Thế Tu không có gì giấu diếm, hướng tường bên cạnh cô tùy ý dựa vào, cùng cô đứng tựa vào.
"Phải không?" Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng dắt khóe miệng cười cười.
"Em thì sao, cùng bạn trai đến đây ăn cơm?" Sở Thế Tu kề sát bên cạnh người cô mà đứng, tiếng nói thấp mà nhu hòa, "Lúc trước em gọi điện nói không ở C thị, em sinh bệnh còn tới chỗ này chạy tới chạy lui?"
Không có một chút gì chất vấn.
Khi trò chuyện cô nói mình không ở C thị, lúc này lại xuất hiện ở khách sạn Aer, anh một chút hoài nghi đều không có.
"Thân thể em đã tốt hơn nhiều." Cố Tiểu Ngải nói xong đứng thẳng thân thể, bên môi phiếm cười yếu ớt, một đôi mắt sáng nhìn về phía Sở Thế Tu, "Vị hôn thê của anh còn chờ anh, anh đi trước đi."
|
Chương 105:
Nghe vậy, Sở Thế Tu trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
"Ngải Ngải."
"Dạ?"
"Em vội vã đuổi anh đi như vậy sao?" Sở Thế Tu thấp giọng hỏi, tiếng nói thấp đủ nghe.
Tim đập vụn vỡ.
Cô không phải vội vã đuổi anh đi.
Cô là vội vã đem mình đuổi ra xa, không muốn cho anh hiểu biết rõ ràng về cô.
Đứng ở trước mặt anh, cô có nhiều tự ti lắm.
Không biết nên nói cái gì, Cố Tiểu Ngải lấy Lệ Tước Phong làm cái cớ, "Thực xin lỗi, anh ấy. . . . . . còn đang chờ em."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải xoay người rời đi, hốc mắt lại bắt đầu chua xót.
"Ngải Ngải. . . . . ."
Sở Thế Tu có chút vội vàng từ sau nắm lấy tay cô, không cho cô rời đi.
Chỉ phúc bị này nọ cánh tay.
Trên ngón áp út của cô có một chiếc nhẫn bảo thạch hình giọt lệ lóng lánh sáng rọi loá mắt, khéo léo tinh xảo, làm nổi bật tay trắng nõn của cô. . . . . .
Tầm mắt Sở Thế Tu trong nháy mắt ngưng trệ, kinh ngạc nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải có chút bối rối đưa tay rút trở về, cắn môi tâm không hiểu hoảng loạn.
Chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi.
Cô cần gì phải khẩn trương. . . . . .
"Yêu em lợi chi lệ?" Sở Thế Tu không thể tin nhìn cô, lại có chút cố chấp nắm lên tay cô, nhẫn bảo thạch mang trên ngón áp út của cô, thể hiện ý từ gì đó không bình thường.
Giống như không thể khống chế, Sở Thế Tu rất nhanh xiết chặt lấy tay cô, nắm chặt tay làm cô đau nhíu mày.
"Sở Thế Tu, đừng như vậy." Cố Tiểu Ngải bị đau muốn rút tay của mình về.
Sở Thế Tu cũng không buông tha bắt lấy tay cô, nâng mắt yên lặng xem diễn tiến trong mắt của cô, giọng điệu gần như cố chấp, "Em không phải nói nhẫn chỉ có khi kết hôn mới có thể mang sao? Em muốn kết hôn sao?"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn về phía anh, tay bị đau cũng mất cảm giác.
Anh còn nhớ rõ lời cô nói trước đây sao?
Trí nhớ của anh làm sao có thể tốt như vậy. . . . . . Đến bây giờ cũng còn nhớ rõ. . . . . . Chính cô đều nhanh đã quên rồi.
Không phải, cô đã muốn quên, ngay cả một thứ gì đó liên quan đến mình đều quên đi triệt để.
Cho nên cô mới có thể mang nhẫn của nhân tình đưa, không có ý nghĩa tình cảm tồn tại.
Trên giới chỉ có một viên bảo thạch hình giọt lệ, càng giống như là tồn tại một việc châm chọc chê cười.
Thấy Cố Tiểu Ngải không nói lời nào, Sở Thế Tu nắm lấy tay cô càng thêm vội vàng nói, "Ngải Ngải, em đã có bạn trai rồi sao? Em năm nay mới chỉ hai mươi hai tuổi, không nên vội vàng kết hôn. Em xem rõ ràng người nọ phẩm tính ra sao? Hắn đối với em có tốt không? Em có thể đem cả đời giao cho hắn không?"
Hắn ở trong điện thoại nghe được giọng nam kia, dùng cái loại khẩu khí tuyệt đối không tốt kêu cô, cô phải gả cho một người đàn ông như vậy sao?
. . . . . .
Hắn đối với em có tốt không? Em có thể đem cả đời giao cho hắn không?
Sở Thế Tu liên tiếp cấp bách dồn dập trong lời nói làm cho Cố Tiểu Ngải đỏ hốc mắt.
Tay cô còn bị anh nắm chặt vào trong tay.
Lòng bàn tay của anh có loại ấm áp, mùi hương bạc hà nhẹ trên người.
Giao cho hắn cả đời?
Giao cho ai cả đời? Lệ Tước Phong hay là Sở Thế Tu?
Hôn nhân cả đời.
Cô đời này đều khó có khả năng có một hôn nhân tốt đẹp, bởi vì vị hôn thê của Sở Thế Tu. . . . . . không phải cô.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, vành mắt hồng hồng cố nén nghẹn ngào nhìn về phía anh, mặt không chút thay đổi hỏi, "Sở Thế Tu, anh cũng chỉ hai mươi hai tuổi, anh đã muốn đính hôn, vậy anh xác định sao?"
Xác định Lương Noãn Noãn là người anh muốn kết hôn sao?
Nghe vậy, Sở Thế Tu ngẩn ra, buông lỏng tay cô ra.
Nhìn tay mình rũ xuống, Cố Tiểu Ngải tâm lần đầu tiên trống rỗng.
Sở Thế Tu mặt cũng thảm đạm tái nhợt, giọng điệu có chút nan kham, "Anh muốn chờ em trở về, nếu biết năm nay anh có thể tìm được em, anh sẽ không đính hôn."
Tìm được cô thì sao chứ?
Cho cô một cái giao ước sao? Nói cho cô, anh muốn đính hôn.
Giống như trên bảng đen trong phòng học nhà trẻ viết như vậy, hỏi cô có thể chúc phúc cho anh hay không, chúc phúc cho anh kết hôn vui vẻ. . . . . .
Nhìn Sở Thế Tu như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy thật không dễ chịu.
Anh nghĩ đến cô trốn tránh, nguyên nhân trốn tránh đều là do anh không sớm một chút tìm được cô, cho nên anh áy náy, cho nên anh đau khổ. . . . . .
Nhưng anh không rõ, từ nhỏ đến lớn, cô cho tới bây giờ đều không có tìm anh, mặc kệ anh làm cái gì.
"Kỳ thật, nhiều năm như vậy trôi qua, chuyện gì cũng đều thay đổi."
Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu trên mặt tự trách cùng trắng bệch, chậm rãi nâng nhẫn trên ngón tay mình lên, ngữ điệu có chút lạnh lùng, vẻ mặt chẳng hề để ý, "Em không có muốn kết hôn, nhẫn nhìn xinh đẹp liền đeo thôi, làm gì có ý nghĩa kết hôn chứ?"
". . . . . ." Sở Thế Tu lặng im nhìn cô, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt.
|
Chương 106:
Lo lắng Lệ Tước Phong sốt ruột chờ sẽ xảy ra chuyện, Cố Tiểu Ngải lau nước mắt chạy nhanh đến khu dùng cơm, nhưng trên bàn lại không thấy Lệ Tước Phong.
Cố Tiểu Ngải cảm thấy cả kinh, chẳng lẽ cô cùng Sở Thế Tu ở trong hành lang lâu lắm sao, Lệ Tước Phong đã phát hiện? !
Cố Tiểu Ngải có chút kinh hoảng nhìn mọi nơi xung quanh, bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc tiến vào tầm mắt của cô.
Chỉ thấy bóng lưng Lệ Tước Phong đứng ở trước kính thiên văn, mặt nghiêng đường cong hoàn mỹ, chuyên chú điều chỉnh thử kính viễn vọng. . . . . .
Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ gương mặt của mình, mới đi qua, khó hiểu hỏi, "Anh đang nhìn cái gì?"
Sao? Mặt trăng? Hệ ngân hà? !
Nghe được giọng nói của cô, Lệ Tước Phong đầu cũng không nâng một chút, tiếp tục điều chỉnh kính, giọng nói lại lạnh lùng, "Sao cô không ngủ ở toilet một giấc rồi hãy đến? !"
Đầu óc cô có vấn đề mới có thể ngủ ở toilet. . . . . .
Lệ Tước Phong nói mười câu thì chín câu đều có thể bức chết người.
Cố Tiểu Ngải lười cùng hắn so đo, thấy hắn không ngừng đùa nghịch kính viễn vọng, chỉ có thể im lặng đứng ở một bên.
Một hồi lâu, Sở Thế Tu trong hành lang đi ra, trên mặt tái nhợt giống như sinh bệnh, như là cảm giác được cái gì giống nhau, Sở Thế Tu bỗng nhiên hướng cô bên này nhìn lại. . . . . .
Bốn mắt nhìn nhau, cùng đứng ở xa nhìn qua.
Tầm mắt của ai cũng đều không có dời đi, Sở Thế Tu dừng bước.
"Cố Tiểu Ngải, mau nhìn này!"
Lệ Tước Phong bỗng nhiên thô lỗ một phát bắt được cô nhỏ bé và yếu ớt đem cô ấn đến trước kính thiên văn, tiếng nói từ tính có vẻ hưng phấn, "Thấy được sao?"
"Nhìn thấy cái gì?" Cố Tiểu Ngải nghĩ một đằng nói một nẻo theo lời của hắn hỏi, chuyển mắt lại nhìn phía Sở Thế Tu.
Sở Thế Tu vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Bị dừng giống như hình ảnh một bức họa.
"Cố Tiểu Ngải cô thật xuẩn ngốc!" Lệ Tước Phong tức giận vỗ đỉnh đầu cô một cái, "Tôi không phải đã điều chỉnh vị trí tốt rồi sao, có nhìn thấy sao Thiên Lang không?"
Trong tầm mắt, Sở Thế Tu nhìn bọn họ, thật lâu, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, rời đi, không quay đầu lại.
Lệ Tước Phong góc độ thủy chung là nghiêng đưa lưng về Sở Thế Tu.
Cô không hiểu Sở Thế Tu có nhìn thấy mặt Lệ Tước Phong hay không, có nhận biết Lệ Tước Phong hay không.
Nếu nhận biết được, anh có thể nghỉ ngợi lung tung e. s đả kích Sở thị cùng cô có liên quan hay không . . . . . .
Nếu là như thế, anh có thể . . . . . . bắt đầu chán ghét cô hay không.
"Cố Tiểu Ngải cô rốt cuộc đang nhìn cái gì? !"
Lệ Tước Phong thế này mới phát hiện tầm mắt của cô căn bản không ở trên kính viễn vọng, lập tức nổi trận lôi đình quát, chuyển mắt theo tầm mắt của cô nhìn lại.
Trên hành lang của khách sạn đều rỗng tuếch.
Chỉ có vài cái bình hoa lập thức.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong bất mãn rống cô, tiếng hô táo bạo làm cho người bên cạnh đang dùng cơm liên tiếp quay đầu.
"Đang nhìn."
Cố Tiểu Ngải đành phải thu hồi tâm thần, chuyên chú nhìn trong kính viễn vọng, Lệ Tước Phong điều chỉnh thử phương hướng sang hướng Nam.
Bầu trời đêm đen tịch, lóe ra mấy ngôi sao lúc sáng lúc tối.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên vẻ mặt mờ mịt, "Thế nào là sao Thiên Lang?"
"Cố Tiểu Ngải cô thực ngốc!"
". . . . . ."
Sau khi ghét bỏ mắng cô xong, Lệ Tước Phong mới bố thí nói câu, "Ngôi sao sáng nhất đó."
Cố Tiểu Ngải một lần nữa xem qua, quả nhiên có một ngôi sao tỏa ra ánh sáng chói mắt, đang nhìn trong kính cũng rất đẹp, nhưng cùng cái ngôi sao khác cũng không khác biệt lắm, cô xem không ra có cái gì đặc biệt.
"Thấy được rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, hướng hắn báo cáo nhiệm vụ hoàn thành.
"Sao Thiên Lang vào...mùa này rất khó tìm." Tay Lệ Tước Phong từ sau ôm lấy hông của cô, thân dán lên mặt của cô đắc ý nói.
"Thật không?"
Cố Tiểu Ngải phản ứng một chút cũng không lớn, hắn không phải muốn cho cô xem bản lĩnh tìm sao chủa hắn chứ?
"Nhưng mà. . . . . ." Lệ Tước Phong ở khóe mắt cô hôn một cái, "Người xưa nói, nhìn thấy sao Thiên Lang là điềm xấu."
". . . . . ."
Đang nhìn chằm chằm kính viễn vọng Cố Tiểu Ngải nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, quay đầu dùng một loại ánh mắt xem thường liếc Lệ Tước Phong.
Hắn ở trên kính viễn vọng tìm nửa ngày để tìm một ngôi sao mang điềm xấu sao? !
Nam nhân này đầu có vấn đề sao. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải! Cô lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ đem cô bóp chết tại đây!" Lệ Tước Phong hung tợn nói, tay làm bộ muốn bóp cổ cô, nhưng không có xuống tay.
"Sao điềm xấu thì xem nó làm cái gì?" Cố Tiểu Ngải không rõ hỏi lại.
"Cô hướng nó ước nguyện, xem có thể thực hiện hay không?"
Hướng một ngôi sao điềm xấu ước nguyện?
Vậy có phải sẽ làm chuyện của cô càng thêm tệ hại hay không? Hẳn là không có khả năng chứ, người của cô sinh ra đã không may mắn rồi nếu còn tệ hại hơn thì gay go.
"Ta không có gì để ước nguyện cả ."
"Ước đi!" Lệ Tước Phong miệng bá đạo không cần phản kháng.
". . . . . ." Còn có người bắt buộc ước nguyện, Cố Tiểu Ngải khép lại kính viễn, bình thản nói, "Tôi thật không có cái gì muốn ước cả."
Không có nguyện vọng gì muốn ước sao?
Mới vừa rồi còn ở trong thang máy khóc thành thế kia, hiện tại không có nguyện vọng gì?
Hay là nói, cô đã muốn yên phận?
Lệ Tước Phong nhìn về phía ánh mắt của cô có loại kỳ quái thâm thúy, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Tùy tiện dùng một chút cơm cách thức tiêu chuẩn đại tiệc, hai người liền chuẩn bị về nhà.
Còn chưa đi lên sân thượng, Cố Tiểu Ngải trong dạ dày bỗng nhiên một trận buồn nôn, ngồi ở bên tường chảy như điên đi ra, phía trước ăn trúng đồ ăn cay độc lúc này ói ra, như là tra tấn dao găm cháy sạch yết hầu của cô . . . . . .
|
Chương 107:
Đau đến mức cô rơi nước mắt.
. . . . . .
"Còn nữa, anh nói tôi sinh bệnh thích ăn bậy này nọ đối với thân thể không tốt, tôi lần này ăn rất nhiều đồ ăn cay, làm chuyện gì đều không có."
. . . . . .
Hóa ra. . . . . . Cô vẫn không thay đổi.
Vừa nhuốm bệnh liền thích ăn bậy bạ này nọ. . . . . . Mỗi lần ăn bậy này nọ sẽ khó chịu long trời lỡ đất.
"Làm sao vậy? !" Lệ Tước Phong thấy cô như vậy liền sửng sốt.
Thỉnh thoảng có người qua đường nhìn qua chỉ trỏ. . . . . .
"Tôi. . . . . . Nôn ——"
Cố Tiểu Ngải thống khổ đem đồ ăn trong dạ dày nôn mửa ra, đau bụng giống như xoắn người lại, đau đến mức toàn thân cô khó chịu.
"Cố Tiểu Ngải!"
Lệ Tước Phong cau mày một tay ôm lấy hông của cô, một tay thay cô đấm lưng.
"Cố Tiểu Ngải! Trong người không thoải mái sao không nói sớm?!"
Lệ Tước Phong lơn tiếng hô lên, Cố Tiểu Ngải suy yếu vô lực ngã vào trong ngực của hắn, ngón tay vô lực bắt lấy quần áo trên người hắn, khó chịu nói, "Đưa tôi đi bệnh viện."
Cố Tiểu Ngải thân mình gầy yếu vô lực ngã trong ngực của hắn, mặt vốn sạch sẽ người nôn mửa khó chịu ra đầy mồ hôi, tóc ẩm ướt dính giữa trán . . . . . .
Nữ nhân này thoạt nhìn quá mức yếu đuối, giống như gió thổi qua liền có thể ngã. . . . . .
Tâm lại bị cô làm cho xúc động.
Không thể phủ nhận, cô yếu ớt làm cho hắn đau lòng.
Lệ Tước Phong một phen ôm lấy cô đi tới lên xe.
*************************
Bệnh viện tư nhân sạch sẽ, ngay cả trong hành lang đều là mùi thuốc khử trùng.
Trong phòng bệnh có thể so với khách sạn 5 sao, Cố Tiểu Ngải nằm ở giường bệnh to như vậy có chút chột dạ nhìn một người đàn ông cáu kỉnh đi tới đi lui trước giường bệnh của cô,. . . . . .
Thực hiển nhiên, người đàn ông này là vì cô đang truyền nước biển mới không hướng lại đây đánh cô.
Bị Lệ Tước Phong nhốt trong thời gian ngắn ngủi, cô bị truyền dịch đặc biệt có duyên. . . . . . Hữu duyên có chút kỳ diệu.
Khuôn mặt Lệ Tước Phong xanh mét đang đi tới đi lui, bỗng dưng đứng lại hướng cô rống to, "Cố Tiểu Ngải! Viêm dạ dày cấp tính! Còn không phải lần đầu tiên! Đừng nói cô không biết mình không thể ăn đồ ăn có tính kích thích!"
Thời điểm đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra ra là bị viêm dạ dày cấp tính, nguyên nhân chính là ăn thức ăn cay do hắn làm.
Bởi vì dạ dày của cô căn bản chịu không nổi, cô có bệnh bao tử nghiêm trọng, cay độc gì đó nhất định một chút cũng không thể ăn vào.
Thời điểm hắn nghe được như đang trong mơ.
Đối với thân thể của cô, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Lần trước cho cô làm kiểm tra toàn thân thì bác sĩ chỉ bảo bị xe đụng nhẹ không có ảnh hưởng đến thân thể, hắn cũng không thấy tờ báo cáo kiểm tra kia.
Nếu không lúc này đây, hắn cũng không biết cô có bệnh bao tử nghiêm trọng như thế.
Hắn làm nhiều thức ăn cay như vậy, hầu như cô mỗi món đồ ăn đều ăn rất nhiều, cô thiếu chút nữa đem mình giết chết đi.
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong rống bả vai co rụt lại, giọng nói có chút nhỏ, "Đó là thật lâu trước kia . . . . . . dạ dày tôi thật lâu cũng chưa có chuyện gì, tôi ăn cái gì đều không có kiêng , ai biết lần này. . . . . ."
Nữ nhân này là ngu ngốc sao?
"Ai biết? !" Lệ Tước Phong tức giận bước vài bước vọt tới trước giường cô, tiếng hô đinh tai nhức óc, "Cố Tiểu Ngải, cô có bệnh bao tử nghiêm trọng cô cũng không biết? !"
Cố Tiểu Ngải bị hắn rống muốn ù tai.
Lệ Tước Phong lần này cực kỳ nổi giận, từ lúc cô bị đưa vào bệnh viện bác sĩ thông báo viêm dạ dày cấp tính, Lệ Tước Phong cả người giống như ăn thuốc nổ, nổ tung . . . . . .
"Phanh ——"
Không có đánh cô, Lệ Tước Phong nổi cáu, một quyền đánh ở trên tường, mu bàn tay nổi gân xanh.
"Kỳ thật. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhìn hắn dạng này không khỏi yếu ớt mở miệng, "Tôi bệnh bao tử không có nghiêm trọng như vậy, cũng đã hơn một năm tôi không bị tái phát lại."
Người đàn ông này có lẽ. . . . . . Là có chút quan tâm cô.
Cô còn nhớ rõ cô ở trong lòng ngực của hắn ngã xuống một khắc kia, trên mặt hắn cực kỳ hoảng sợ, cô chưa bao giờ nhìn thấy ở trên mặt hắn biểu cảm như vậy.
Tay hắn ôm cô thậm chí có chút run run.
Lúc đó, cô thực cảm giác được.
"Không nghiêm trọng?" Lệ Tước Phong cúi người lại là một quyền đánh đến trên giường, hai tròng mắt lạnh lùng trừng mắt cô, "Chờ cô trực tiếp chết ở trên tay của tôi mới gọi là nghiêm trọng sao? !"
. . . . . .
Người đàn ông này rốt cuộc quan tâm cô hay là nguyền rủa cô?
Có tất yếu nói khó nghe như vậy không.
Cố Tiểu Ngải ngồi thẳng ở trên giường, thần sắc nhạt nhẽo tầm mắt hướng hắn nổi giận, có chút lãnh phúng nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, Lệ tổng thậm chí còn nghĩ tới tiêm thuốc phiện vào trên người của tôi."
". . . . . ."
"Cho nên tôi cảm thấy, so với chết, chết loại này so với phải sống không được cảm thụ mới gọi là nghiêm trọng." Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền xốc chăn lên nằm xuống, "Buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ."
. . . . . .
Nữ nhân này cư nhiên dám châm chọc hắn xong liền ngủ? !
Cô thật cứng đầu? !
Tốt, cô dám không phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc? !
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong mặt bình tĩnh tay muốn xốc chăn của cô lên, kéo đến một nửa, hình ảnh Cố Tiểu Ngải ngã xuống ở trong ngực của mình lại hiện ra.
Tay lập tức đem chăn bỏ xuống.
Mẹ kiếp, lại bỏ qua cho cô một lần nữa!
Tuyệt đối là một lần cuối cùng!
"Đúng rồi." Như là nghĩ đến cái gì đó, Cố Tiểu Ngải trong chăn chui đầu ra, một đôi mắt mở to có chút oán giận nhìn về phía hắn, "Nếu mỗi ngày đều ở bệnh viện thực buồn, tôi muốn xem tạp chí, 《ak》, 《 a bạo 》, 《 khởi đầu st》, 《 mộng lệ 》. . . . . . tạp chí gì đó tôi đều muốn xem, làm phiền anh."
. . . . . .
Nữ nhân này dám to gan? !
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong phẫn nộ nắm tay lại, Cố Tiểu Ngải lập tức đem đầu chui về trong chăn, tức giận đến mức hắn lại là một quyền đánh ở trên tường.
Bốn vệ sĩ chuyên nghiệp đứng thẳng tắp ngoài cửa, mắt điếc tai ngơ.
Lệ Tước Phong một tay lấy chén trên đầu giường ném ra ngoài, "Đều điếc hết rồi sao? ! Còn không đi mua tạp chí cho tôi? !"
"Dạ, Lệ tổng."
Cố Tiểu Ngải buồn cười ở chăn trong, khóe môi nhịn không được nở ra độ cong.
Thật lâu, cô mới nghe được Lệ Tước Phong uy hiếp gầm nhẹ, "Cố Tiểu Ngải! Cô có bản lĩnh cả đời nằm ở trên giường bệnh này đi!"
Vừa gợi lên khóe môi lại mất hứng.
Cố Tiểu Ngải mặt dấu ở dưới chăn chỉ còn lại có chua sót.
Nếu không phải phát hiện Lệ Tước Phong đối với bệnh của cô có phá lệ khoan dung cùng chiếu cố, cô làm gì thấy một bàn cay độc xanh xao thì một hơi ăn rất nhiều đâu. . . . . .
Cô chỉ bí quá hoá liều thôi.
Cô phải làm bệnh tình của chính mình kéo dài đến khi《 khởi đầu st》 phát tin tức, dùng bệnh tình kéo Lệ Tước Phong không rảnh đả kích Sở thị, phương pháp kia thực không hay, nhưng trước mắt xem ra là có hiệu quả.
Lệ Tước Phong ít nhất. . . . . . Là ở bênh cạnh lo cho thân thể của cô.
Chỉ là cô không nghĩ tới dạ dày chính mình lại nhanh tái phát như vậy, còn tưởng rằng có thể kiên trì đến khi quay về biệt thự Lê gia, hiện tại lại náo loạn đến nỗi phải vào bệnh viện.
Điện thoại giấu ở trong phòng ngủ cũng không thể mang đi ra.
Nằm viện vài ngày cô khẳng định bị Lệ Tước Phong cùng bọn vệ sĩ nhìn chằm chằm, đại khái là mất đi tự do . . . . . .
Nói thật, cô đến bây giờ cũng chưa biết lý do Lệ Tước Phong nhốt cô.
Cô đã ngoan ngoãn làm nhân tình của hắn, hắn không nên đem cô giam bên người không cho cô tiếp xúc cùng bất luận người nào.
Hơi hơi xốc chăn lên một chút, Cố Tiểu Ngải chui đầu ra hít thở một chút không khí, chỉ thấy một vệ sĩ mang theo bao lớn bao nhỏ này nọ đi tới.
"Lệ tổng. Tôi đi sang khách sạn kế bên mua bữa ăn khuya, ngài ăn trước một chút, chúng tôi cũng đói bụng."
Bảo tiêu chân chó mang theo đi tới.
Đứng ở bên cạnh giường Lệ Tước Phong đáy mắt buồn bã, tiến lên đem bảo tiêu đánh một chút, cuối cùng một cước đem hắn đạp đi ra ngoài, "Không nghe thấy bác sĩ nói cô ấy hôm nay cũng không thể ăn cơm sao? !"
"Nghe, nghe được." Bảo tiêu bị đánh mặt mũi bầm dập không dám phản kháng.
"Nghe được còn mua cái gì? !" Nữ nhân này không thể khống chế được miệng mình, mắt thèm vô cùng, bọn phế vật này còn dám đem thức ăn xách đến phòng bệnh.
"Cho, mua cho ngài!" Bảo tiêu sợ tới mức khúm núm.
"Các người, đều nghĩ tôi bị đói!" Lệ Tước Phong một tay chỉ hướng Cố Tiểu Ngải, "Cô ấy khi nào được ăn cơm, các người mới được ăn."
"Dạ!"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường có chút đồng tình nhìn phía vệ sĩ bị đánh ngã trên mặt đất.
Lệ Tước Phong phát giận với cô, kết quả cô không bị đánh, vệ sĩ này lại gặp tai ương rồi.
Vệ sĩ vô tội. . . . . . Hiện tại ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
*************************
Ánh mặt trời ấm áp, một ngày lại làm người ta thích ý.
Một tá tạp chí nổi danh được vệ sĩ cung kính đem tới để trên đầu giường.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở giường có chút khẩn trương mở ra《ak》, mặt bìa tạp chí là ảnh chụp Lương Noãn Noãn cùng người nước ngoài ôm ấp ở khách sạn . . . . . .
Cậu làm việc hiệu suất rất cao, tin tức nhanh như vậy được phát ra.
Toàn bộ văn tự trong tạp chí đều công kích Lương Noãn Noãn, viết cô cùng người nước ngoài phải có nhiều đen tối, phải có nhiều quan hệ không tầm thường, thậm chí ám chỉ hai người phải đi khách sạn mướn phòng.
Mấy ngàn từ chính văn dương dương tự đắc đều là xuất từ tay bút của cô.
|
Chương 108:
Lệ Tước Phong nói viết truyện tranh là điểm mạnh của cô, có lẽ, đây mới thật sự là điểm mạnh của cô.
Chó săn, là một nghề làm tổn hại người khác.
Tạp chí《 khởi đầu st》 còn không có tin tức, theo kế hoạch thì kỳ tiếp theo sẽ là tiêu đề “ Âm mưu hãm hại Sở thị”, bài đó văn tự cô viết đã muốn nhắm thẳng vào"Chuyện trốn thuế" là có người âm mưu tổ chức đả kích Sở thị. . . . . .
"Cố tiểu thư."
Giọng nói bảo mẫu hòa ái từ ngoài cửa truyền đến.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, vệ sĩ đem cửa phòng bệnh mở ra, bảo mẫu mang theo hai cái gầu mên vẻ mặt tươi cười đi tới, "Tôi đã hỏi Lệ tiên sinh, ông ấy nói cô hôm nay có thể ăn chút thức ăn lỏng, tôi lập tức vào bếp làm canh hầm."
"Cám ơn bảo mẫu."
Cố Tiểu Ngải đem tạp chí để sang một bên chăn, cô thật có chút đói bụng lắm.
Mùi thơm ngát của cháo phát ra, Cố Tiểu Ngải nghe thấy hương vị cũng biết thơm.
"Đến đây, Cố tiểu thư." Bảo mẫu mang thìa đưa cho cô.
Một ngụm cháo ăn vào trong miệng, Cố Tiểu Ngải mới phát giác là vô vị, cô ăn có thể cảm nhận được bên trong bỏ rất nhiều nguyên liệu tốt cho dạ dày, nhưng hương vị thật sự rất phai nhạt.
Kỳ thật lại nói tiếp, cô tuy rằng bị Lệ Tước Phong cấm toàn bộ thức ăn cay mang vào bệnh viện, nhưng không thể phủ nhận, thực rất khó ăn.
Ít nhất nguyên liệu bổ dạ dày này nấu cháo ăn ngon.
Đáng tiếc cô hiện tại chỉ có thể ăn ít cháo. . . . . .
"Đúng rồi, Lệ Tước Phong đâu?"
Ngày hôm qua cô thật rất mệt, mơ mơ màng màng đi ngủ, tỉnh lại đã không thấy Lệ Tước Phong, vốn nghĩ đến cô hiện tại nghiêm trọng đến tiến vào bệnh viện, Lệ Tước Phong phải ở lại đây trông nom cô.
Thời gian này cũng không thể đi công kích Sở thị, dù sao tập đoàn E.S ở châu Á lớn như vậy cũng cần hắn trông nom.
Xem ra cô vẫn là đánh giá cao sức quyến rũ của mình.
"Lệ tiên sinh sáng sớm đã ra khỏi nhà xử lý công việc ."
"Công việc?" Sớm như vậy, hắn bình thường cũng không đến công ty sớm như vậy.
"Đúng vậy, tôi nghe thư ký điện thoại, hình như là cùng với công ty gì đó mở một hội nghị cổ phiếu khẩn cấp, công ty kia tôi thực nhìn quen mắt . . . . . . Giống như đã gặp ở nơi nào. . . . . ." Bảo mẫu lớn tuổi, trí nhớ kém nhất thời không thể nhớ ra nổi.
Công ty nhìn quen mắt?
Cố Tiểu Ngải mang cuốn tạp chí《ak》 ra, chỉa chỉa trên mặt bìa, có chút lo lắng hỏi, "Là Sở thị quốc tế sao? Cùng đám hỏi của gia đình Lương thị trưởng với Sở thị."
"Ai nha, đúng đúng đúng, chính là Sở thị. . . . . ." Bảo mẫu vui vẻ vỗ tay, "Cuối cùng tôi cũng nhớ ra
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, E.S cùng Sở thị mở hội nghị gì?
Bảo mẫu lấy tạp chí trong tay cô, vừa thấy trên mặt bìa liền cau chặt mi, "Ôi, hiện tại đứa nhỏ này, lúc trước truyền thông đều đưa tin hạnh phúc vui tươi, như thế nào chỉ trong chớp mắt, nữ liền phụ tình với người khác? Đứa nhỏ nam kia chắc phải khóc rồi, gặp một người vợ như vậy. . . . . ."
Bảo mẫu nói hai hài tử kia tất nhiên là Lương Noãn Noãn cùng Sở Thế Tu.
Phản ứng của bảo mẫu cô có thể lường trước được, nhìn đến ảnh chụp như vậy, đều theo bản năng muốn biết Sở Thế Tu hiện tại đáng thương như thế nào. . . . . .
Chính là Sở thị cùng e.s rốt cuộc mở hội nghị khẩn cấp gì?
Đang nghĩ tới, ngoài cửa liền truyền đến một trận động tĩnh, ngay sau đó chỉ thấy một vệ sĩ phụ giúp đẩy xe lăn lóng lánh đi tới.
Lệ Tước Phong bóng dáng theo sát sau đó, trên người mặc áo ba-đờ-xuy màu đen, tiến lên vỗ vỗ xe lăn, tầm mắt hướng trên giường Cố Tiểu Ngải, "Chúng ta đi ra bên ngoài một chút đi."
. . . . . .
Ý tứ của hắn không phải là bắt cô ngồi xe lăn đi chứ?
Bảo mẫu thấy thế đứng lên, đi theo phụ họa, "Đúng vậy a Đúng vậy a, Cố tiểu thư cùng Lệ tiên sinh đi ra ngoài một chút đi, hôm nay mặt trời không nắng lắm, hít thở không khí mới mẻ cũng tốt."
"Tôi không phải bị thương ở chân."
"Cho cô ngồi an vị, không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong bước đi lên, đem Cố Tiểu Ngải mặc trang phục bệnh nhân màu lam trắng ôm lấy đi đến bỏ lên xe lăn ngồi xuống, cởi áo ba-đờ-xuy trên người cho cô mặc vào.
"Đến đây, đem hài mang vào." Bảo mẫu cũng liên tục không ngừng cầm lấy dép lê thay cô mang vào.
Cố Tiểu Ngải có chút xấu hổ, cô cũng không phải phế nhân, làm sao biến thành nghiêm trọng như thế?
Cô không có cách nào kháng nghị, kháng nghị cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Lệ Tước Phong phụ giúp cô hướng bên ngoài phòng bệnh đi, bốn vệ sĩ khoẻ mạnh đi theo phía sau bọn họ.
"Anh không phải cùng Sở thị họp sao? Nhanh như vậy đã xong rồi?" Cố Tiểu Ngải có cơ hội liền hỏi.
"Vài lão Đổng sự Sở thị muốn tôi buông tha bọn họ mà thôi, cùng mấy người già cả đó thì có cái gì tốt để họp đâu ." Lệ Tước Phong khinh thường nói, đem cô đẩy đi xuống lầu bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này chuyên thiết kế vì kẻ có tiền, trong bệnh viện đều có thể so với khách sạn.
Trong bệnh viện, trên mặt cỏ có tốp năm tốp ba bệnh nhân đánh cầu lông cùng tập thể hình, bên người mỗi người cơ hồ đều có một trợ lý hoặc là hộ sĩ đi theo xách quần áo này nọ, một nhóm bệnh nhân đều là bộ dáng giàu có.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn thật cẩn thận hỏi, "Anh không định buông tha Sở thị sao?"
|