Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 109:
"Cô đối với Sở thị thực cảm thấy hứng thú sao?" Lệ Tước Phong dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Nữ nhân này luôn quan tâm hỏi thăm chuyện Sở thị.
Nhưng giọng điệu lại không giống như là oán hận.
"Kỳ thật. . . . . . Anh đưa ra dư luận làm cho hình tượng Sở thị không xong, lại chèn ép cố phiếu Sở thị, bọn họ bên trong nhất định tổn thất không ít." Cố Tiểu Ngải nhìn bệnh nhân đánh cầu lông phía trước, cân nhắc từ mở miệng, "Nếu bọn họ muốn cùng anh họp, tất nhiên là có điều kiện tốt cho anh, không bằng thừa cơ chiếm lấy?"
"Chiếm lấy?"
Lệ Tước Phong nhíu mi, nữ nhân này phân tích đạo lý rõ ràng, đem tình huống e. s nhằm vào đả kích Sở thị làm cho hắn thừa cơ chiếm lấy chính là làm cho hắn buông tha Sở thị.
Thê nhưng cô lại không buông tha người kiêu ngạo.
Đối với Liễu Tử Mật, cô có thể sử dụng từ ngữ bén nhọn đối phó, bị xe Sở thị đụng phải, cô ngược lại lựa chọn tha thứ?
"Cố Tiểu Ngải."
Lệ Tước Phong dừng xe lăn lại, đi đến trước người của cô cúi thân xuống, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn của cô, mặt cơ hồ dán trên mặt của cô, một đôi con ngươi đen gấp gáp nhìn chằm chằm cô, "Tôi không tin cô lương thiện như vậy."
Hắn nói rất kiên định.
Hô hấp nóng rực dâng lên trên mặt hắn.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải trong lòng trống rỗng, cô sợ hắn phát giác cái gì, lớn gan hỏi lại, "Tôi đây là người ác độc sao?"
Hắn như thế nào ra kết luận như thế?
Cô ở trước mặt hắn đều là sắm vai nhân vật ngoan ngoãn.
Lệ Tước Phong tầm mắt hạ xuống, tay ấn lên vị trí trái tim trên ngực cô, môi dán mặt của cô trầm thấp nói, "Vị trí này của cô, tuyệt không thiện lương."
Cô không phải một phụ nữ thiện lương.
Từ nhỏ mà đã bắt đầu ngại bần yêu phú, lộ vẻ kẻ có tiền cao ngạo, khinh thường người nghèo trên đời này, xem thường cuộc sống của người tầng lớp lao động.
Một phụ nữ như vậy, tuyệt đối sẽ không thiện lương.
Hắn không tin, xe Sở thị xe đụng ngã cô, hại cô bị giam ở ngục thất, cô có thể lựa chọn tha thứ.
Ánh mắt Lệ Tước Phong thật giống như đem cô hoàn toàn nhìn thấu, ánh mắt như thế làm cho trong lòng cô hoảng hốt.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn tay trước ngực mình, lớn gan hỏi lại, "Làm sao anh biết tôi không lương thiện?"
"Vậy cô nói cho tôi biết, cô đã thiện lương thế nào?"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải chợt phát hiện, cô thực đáp không được.
Cô là một chó săn, cả ngày truy chuyện xấu của người khác, vì lượng tiêu thụ của tạp chí thậm chí có khi bôi nhọ ngôi sao. . . . . .
Cô bị tiền tài mê hoặc làm cho khuất phục, đem mình bán đứng cho hắn. Mỗi một văn kiện mỗi một việc đều giống như đang nói cô là một phụ nữ vì tư lợi, một mặt không có gì thiện lương sáng rọi.
Bất quá, lời này từ trong miệng Lệ Tước Phong nói ra, cô cũng không tin.
"Đúng vậy." Cố Tiểu Ngải nhìn ánh mắt hắn một chữ một chữ nói.
Hắn cũng không phải một người thiện lương, dựa vào cái gì yêu cầu cô thiện lương?
"A. Cho nên chúng ta vốn là của nhau ." Lệ Tước Phong không giận ngược lại cười, lập tức quặc ngụ ở môi của cô nhiệt liệt hôn, lưỡi ở trong miệng của cô tùy ý vặn vẹo.
Người phụ nữ này sớm hay muộn có một ngày sẽ bị hắn hoàn toàn nắm trong tay, dính ở bên cạnh hắn.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, thừa nhận hắn kịch liệt hôn.
Bọn họ vốn là của nhau sao?
Nhất định cái gì? Chủ nhân cùng nhân tình nhất định được sao?
Không khí tươi mát cùng nhiệt độ trên môi hòa vào nhau, Lệ Tước Phong hưởng thụ hương vị của cô, đặt ở môi cô không chịu rời đi. . . . . .
Một trận âm thanh ồn ào bỗng nhiên truyền tới, các loại âm thanh của đèn loang loáng vang lên.
Loại âm thanh này Cố Tiểu Ngải lại quá quen thuộc, mỗi khi có đại minh tinh xuất hiện, cô chen chúc với một đống chó săn liền chụp ảnh. . . . . .
Chỉ là, đây là bệnh viện.
Chẳng lẽ có đại minh tinh đến thăm?
Cố Tiểu Ngải rất muốn nhìn lại, Lệ Tước Phong cũng không buông tha hôn cô, một cái hôn bị hắn hôn trằn trọc lâu dài, vô chỉ vô tận.
Một vệ sĩ đi lên, mạo hiểm nhắc nhở Lệ Tước Phong, "Lệ tổng, có rất nhiều phóng viên."
Lệ Tước Phong thế này mới buông Cố Tiểu Ngải ra, đứng ở trước xe lăn cô đứng thẳng dậy, không hờn giận hướng nơi đèn chớp nhoáng nhìn lại.
Cố Tiểu Ngải đi theo qua xem, chỉ thấy một đội chữa bệnh và nhân viên chăm sóc vội vàng phụ giúp một chiếc xe bệnh đi vào bệnh viện, phía sau đi theo nhiều phóng viên, rừng rực nhốn nháo ầm ỹ không ngừng, không ngừng muốn đi theo vào bệnh viện.
Mấy chục vệ sĩ ở sau xe bệnh nhân toàn lực chặn phóng viên lại.
Điệu bộ này, không phải đại tin tức sẽ không náo loạn thành như vậy.
"Đi dò tra là chuyện gì." Lệ Tước Phong không hờn giận nhíu mi.
"Dạ"
"Xem ra lại có đại tin tức." Cố Tiểu Ngải thân là chó săn , "Không biết lại là người đại minh tinh nào ngã xuống."
Lệ Tước Phong phụ giúp đẩy xe lăn của cô đi theo hành lang khác vào bệnh viện, nghe vậy cười lạnh một tiếng, "Muốn cho cô máy ảnh cho cô đi chụp hay không?"
|
Chương 110:
Nói đến đây, Cố Tiểu Ngải lập tức nghĩ đến một sự kiện khác, có chút oán giận nói, "Lệ Tước Phong, anh có nên nói lời phải giữ lấy lời hay không?"
"Cô muốn nói cái gì?" Lệ Tước Phong phụ giúp đẩy xe lăn một chút, xe lăn ngừng lại.
"Anh không phải đã hứa đem tin độc nhất vô nhị của phim《 giết 》 giao cho 《ak》sao? Nhưng anh lại nhốt tôi, tôi như thế nào đi lấy tin tức?"
Hơn nữa, hiện tại nhân vật chính của phim《 giết 》 Liễu Tử Mật lại bị khai trừ, tin tức nhất định có thể viết thật sự rất lớn. Như vậy cũng có thể hữu hiệu dời đi ánh mắt chú ý của một bộ phận đối với “Chuyện trốn thuế” của Sở thị.
"Thân thể cô thế này còn có thể viết tin tức sao?" Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, tay nhéo nhéo mặt của cô, "Trên mặt cũng chưa mấy lượng thịt, dưỡng cho mập mạp rồi nói sau."
Dưỡng cho mập?
Cô cũng không phải heo, dưỡng mập mạp là như thế nào? Đủ cân đem bán sao?!
"Tôi chỉ bị bệnh bao tử mà thôi." Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ cực kỳ, hắn quả thực là đem cô trở thành bệnh nặng, "Tôi không phải bị chân, cũng không phải tay có vấn đề, tôi đương nhiên có thể viết tin tức."
Nếu hắn có thể cho cô một máy Computer, nếu hắn có thể cho cô tự do, nói không chừng cô sẽ cảm kích hắn.
"Tôi trực tiếp cho thư ký đem tin tức viết tốt truyền đến tòa soạn của cô." Lệ Tước Phong tiếp tục phụ giúp cô hướng phòng bệnh đi, đã đem chuyện này kết luận.
Tóm lại một câu, sẽ không để cho cô thấy tin tức.
Cô ngoan ngoãn dưỡng thân thể là được.
Đừng nói tay chân, trí nhớ cũng không cần cô động một ...chút nào.
"Thư ký của anh còn có thể viết tin tức nữa sao?"
Làm thư ký cho Lệ Tước Phong cũng thật nhiều chuyện để làm. . . . . .
Thay hắn trông nom e. s đủ loại các ngành các nghề, còn phải viết tin tức bát quái. . . . . .
Thư ký của hắn nhất định bị đày đọa rồi.
"Tôi sẽ bắt cô ta viết giống như bút pháp của cô." Lệ Tước Phong tức giận nói, tay gõ đầu của cô một cái.
Nha đầu kia lại đang lo lắng quan hệ của bọn họ bị cậu cô phát hiện.
Bỏ đi.
Hắn Lệ Tước Phong khi nào thì cần phải che lấp? !
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải xoa đầu bị đau, đầu cô thật đáng thương, sớm hay muộn có một ngày sẽ bị phế đi.
Người nam nhân này bạo lực đến bất khả tư nghị.
"Cố Tiểu Ngải."
"Sao?"
"Cô có thể nói với cậu của cô, tôi là bạn trai cô." Lệ Tước Phong nói, đáy mắt chân thật.
Đúng vậy, đó là một biện pháp.
Hắn Lệ Tước Phong khi nào thì phải lén lút ?
Hắn thật là bạn trai của cô, nói cho cậu cô biết thì có làm sao? Có cái gì không tốt.
Thật không biết nữ nhân này trong óc đang nghĩ gì.
Nếu cậu cô ta đủ thông minh, sớm nên phát hiện không có người phía sau, chỉ bằng tạp chí 《ak》 lại có tin tức đại minh tinh, sớm đã bị tố cáo vài lần, làm sao có thể yên bình càng làm càng lớn.
"Bạn trai?" Cố Tiểu Ngải lập tức cười ra tiếng, như là nghe được chuyện thực sự buồn cười, "Anh cảm thấy cậu tôi tin sao, Lệ gia thiếu gia coi trọng tôi? Muốn cưới tôi làm vợ?"
"Cố Tiểu Ngải, cô đang ám chỉ tôi muốn cưới cô sao?"
Quan hệ của bọn họ có thể cưới sao? Tiền chắc phải nhiều lắm.
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ liếm liếm môi, như thế nào mỗi lần cô nói chuyện hắn đều có thể nghe thành cô ám chỉ, cô vài lần cố tình ám chỉ hắn buông tha Sở thị, hắn lại làm giống như không nghe thấy?
Nặng nề mà hít sâu, Cố Tiểu Ngải mới nghiêm trang mở miệng, "Tôi không có ám chỉ, tôi đã hứa với cậu tôi, ta sẽ không quen bạn trai, chỉ quen với điều kiện tiên quyết nhất định phải vì mục đích kết hôn."
Ba bị phán mười lăm năm tù.
Lúc cô 18 tuổi cậu liền nói với cô về sau cô quen bạn trai rồi kết hôn, cậu sẽ gánh vác trọng trách của ba cô, sẽ lo cho cuộc đời của cô.
Cậu từng nói qua, cô quen bạn trai nhất định phải cho ông ấy xem qua trước, ông ấy xem vừa lòng mới có thể tiếp tục qua lại, hơn nữa phải lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết.
Con gái nhất định phải tự bảo vệ mình.
Đây là một câu nói cậu thường xuyên nói với cô.
Cô lúc ấy cũng đáp ứng rồi, nhưng về sau cô lại vì tiền tài bán đứng chính mình, cô là . . . . . .một người không biết giữ lời hứa.
"Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết?" Lần này đổi lại Lệ Tước Phong nở nụ cười, giọng nói hắn từ tính có chút châm chọc, "Có phải hay không trước khi kết hôn không thể có quan hệ tình dục?"
Cậu cô sống ở xã hội phong kiến sao?
Quan hệ nam nữ khi nào lại còn thiêng liêng như vậy?
"Phải" nghe được hắn giễu cợt, Cố Tiểu Ngải nghiêm túc lên tiếng.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong đáy lòng rung động một chút, giọng nói của cô rất kiên định.
Hóa ra cô cũng xem quan hệ nam nữ bảo thủ như vậy sao?
Kia thật sự là may mắn, sau chín năm gặp lại cô hắn đã làm một việc đúng đắn, chính là giữ lấy cô.
|
Chương 111:
Nếu không hiện tại con chim tước kiêu ngạo này làm sao có thể là của hắn?
Nếu không. . . . . . Hắn làm sao có thể biết, mình sẽ để con chim tước này trong tim.
Từ năm đó đến bây giờ, cô vẫn là một tồn tại đặc biệt.
Sĩ nhục hắn, khinh thường hắn lại làm cho hắn đặc biệt để tâm một nữ nhân.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn trong hành lang sạch sẽ trống trơn, không khỏi suy nghĩ về lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Tước Phong.
Nếu không phải ngày đó cô xui xẻo lớn gặp phải hắn Lệ Tước Phong, nếu cô không bị hắn cường bạo, phá lần đầu tiên trong sạch của cô. Có lẽ, cô sẽ quý trọng chính mình một chút.
Cho dù không gặp lại Sở Thế Tu, cô cũng sẽ gặp một người đàn ông tốt, kết hôn sinh con, chờ sau khi ba ra tù, người một nhà sống một cuộc sống bình thường.
Mà không phải giống như bây giờ, cô mỗi một khắc đều lo lắng đề phòng.
Cô như có rất nhiều bí mật đáng sợ đắc tội người khác, rất sợ bị vạch trần.
Sợ cậu cô phát hiện cô không biết tự ái làm nhân tình của người khác.
Sợ Sở Thế Tu phát hiện cô đã sớm không phải tiểu công chúa sạch sẽ năm đó.
Sợ Lệ Tước Phong phát hiện cô cùng Sở Thế Tu quen biết, sợ Lệ Tước Phong càng thêm đả kích Sở thị. . . . . .
. . . . . .
Cô sợ rất nhiều rất nhiều chuyện.
Tựa như mũi đao hút máu sinh tồn, giống như cô không thể quay trở lại được.
"Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư, hai người đã trở lại."
Lệ Tước Phong đưa cô trở về phòng bệnh, đang đứng ở trước tủ soạn quần áo bảo mẫu lập tức tươi cười ra đón, "Bên ngoài không khí tốt không? Chỉ là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện quá dày đặc."
"Dạ, không khí cũng không tệ lắm."
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng đáp một tiếng, đang muốn vịn ghế đứng lên, chợt phát hiện phòng bệnh này không phải của cô.
Thực sự mà nói, phòng bệnh vẫn là phòng bệnh lúc trước, chỉ là bên trong bài trí đã hoàn toàn khác.
Trong phòng bệnh lúc trước bài trí rất cao cấp, mà hiện tại. . . . . . Nơi này giống như là phòng ngủ ở biệt thự Lệ gia.
Xa hoa thật sự.
"Anh cho quản gia thay đổi toàn bộ sao? !" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Ừ." Lệ Tước Phong không phủ nhận.
Cố Tiểu Ngải có chút ứ động, hắn chuẩn bị cho cô ở lâu trong này sao? Cô đều không tính ở lâu trong bệnh viện này, chỉ nghĩ tạm thời kéo Lệ Tước Phong mà thôi.
Nếu ở lâu trong bệnh viện nghe mùi thuốc khử trùng, cô không bệnh đều có thể bị bệnh.
"Lệ tiên sinh đối với Cố tiểu thư tốt lắm, vì muốn cho Cố tiểu thư ở bệnh viện thoải mái một chút, cho người vận chuyển riêng dụng cụ gia đình bằng máy bay từ nước ngoài về." Bảo mẫu cười nói, đem phụ cô nâng dậy.
"Bảo mẫu. . . . . . chân tôi không có việc gì." Cố Tiểu Ngải nhìn động tác bảo mẫu nâng mình, rất giống mình bị bệnh nặng, không khỏi cười khổ mà nói.
"Lo lắng tốt hơn, lo lắng tốt hơn, đến đây, ngồi trên giường nghỉ ngơi đã."
Bảo mẫu đem cô nâng đến bên giường ngồi xuống mới tiếp tục đi soạn quần áo.
"Tôi phải ở trong này bao lâu?" Cố Tiểu Ngải nghi hoặc nhìn về phía Lệ Tước Phong.
"Ở đến khi tôi cho cô rời đi mới thôi." Lệ Tước Phong bá đạo nói, đi thẳng đến phòng bếp trong phòng bệnh. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chán nản.
Từ lúc bắt đầu gặp gỡ Lệ Tước Phong, thân thể cô đã không còn yên bình nữa, lại là bị xe đụng, lại là cảm mạo phát sốt, hiện tại lại ép buộc đến nằm viện.
"Lệ tiên sinh hôm nay vì Cố tiểu thư cũng chưa đi công ty." Bảo mẫu đem quần áo hàng ngày của Cố Tiểu Ngải xếp vào tủ, vừa cười nói.
"Cô không phải nói hắn sáng sớm phải đi sao?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Lệ Tước Phong đang làm rất nhiều việc chỉ là đến bệnh viện xem qua cô mà thôi.
"Tôi nghĩ sai rồi, vừa mới nghe tài xế nói, sáng sớm hôm nay Lệ tiên sinh tự mình đi mua xe lăn." Bảo mẫu thần bí chỉa chỉa xe lăn kia, " xe lăn kia nghe nói có rất nhiều tính năng, còn có mát xa."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong hôm nay không phải cũng chưa đi đến công ty sao?
Xem ra biện pháp cô sinh bệnh giữ chân hắn vẫn là hữu hiệu, chỉ cần hắn không tận lực công kích Sở thị, Sở thị có thể thong thả. . . . . .
“Chuyện trốn thuế” sớm hay muộn cũng trôi qua.
Thân hình Lệ Tước Phong cao to từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một ly nước ép táo, đưa cho cô, bá đạo phân phó, "Cố Tiểu Ngải. Toàn bộ uống hết cho tôi."
. . . . . .
"Dạ dày tôi không tốt không thể uống lạnh." Cố Tiểu Ngải liếc cái ly nước ép táo thản nhiên nói.
Bảo mẫu nói giống như hắn quan tâm cô nhiều hơn, hắn cũng là luôn mồm không cho cô ăn thức ăn kích thích, như thế nào chỉ chớp mắt liền đem nước ép táo cho cô.
Tuy rằng. . . . . . Cô xác thực muốn uống.
"Dài dòng, cho cô uống thì uống đi!" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn đem nước ép táo nhét vào trong tay của cô, "Toàn bộ uống xong, một giọt cũng đừng thừa."
Ly thủy tinh ấm áp ở trong lòng bàn tay cô.
Hắn đem nước ép táo đun nóng?
Hắn không biết nước táo đun nóng vừa chua lại vô cùng khó uống sao?
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm ly nước ép táo to trong tay, nháy mắt cảm thấy yết hầu can thiệp, cô phải dùng cái cớ gì để cự tuyệt không uống ly nước ép táo này mới hợp lý đây?
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong thấy thế bất mãn ngồi vào trước giường cô, cầm lấy thìa khuấy loãng nước táo đưa đến trước miệng cô, một đôi con ngươi đen âm trầm mà thâm thúy, "Đừng ép tôi dùng vũ lực!"
. . . . . .
Bạo quân!
Nhìn ly nước ép táo gần ngay trước mắt, Cố Tiểu Ngải làm bộ dạng khó uống chuẩn bị, mắt nhấm lại một ngụm nuốt vào, hương vị trong miệng lan tràn ra.
Trong dạ dày ấm áp hơn.
Không chua, không sần sùi như suy nghĩ, hương thơm nồng đậm của quả táo tràn ngập ở trong miệng cô, mày nhíu lại không khỏi buông lỏng ra.
Giống như hắn bỏ thêm thứ gì vào nước ép táo này, ngồi dậy uống sạch bóng, so với cháo bảo mẫu đem tới ngon miệng hơn.
"Uống sạch nó." Lệ Tước Phong lại khuấy lên đưa đến miệng cô.
Lúc này, Cố Tiểu Ngải không còn loại tư tưởng đấu tranh, trực tiếp uống hết, quả nhiên ngon lắm, làm như thế nào được như vậy?
"Anh bỏ cái gì vào nước ép táo vậy?" Cố Tiểu Ngải nhịn không được hỏi.
"Bỏ thêm độc."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong tức giận trừng mắt cô, cô vừa rồi uống nước ép táo với bộ dáng rối rắm giống như hắn thực sẽ lấy mạng của cô vậy.
Nữ nhân này, liền không tin hắn như vậy?
Hắn làm thân thể cô kém hơn, đối với hắn có chỗ gì tốt?
Cô hiện tại sinh bệnh, hắn còn phải kìm nén chính mình, mỗi đêm ở trên người cô âu yếm xong, hắn đều phải tắm nước lạnh mới có thể ngủ.
Cô sinh bệnh, thân thể hắn so với cô khó chịu hơn.
Nếu hắn muốn mạnh mẽ chạm vào cô, đến lúc đó ép buộc cô bệnh càng thêm bệnh, phúc lợi của hắn e rằng không có chốn nương thân rồi.
Lệ Tước Phong oán hận uống một ngụm nước ép táo của cô, mới tiếp tục khuấy lên cho cô uống, "Uống xong rồi thì ngủ đi."
Sau khi Cố Tiểu Ngải nuốt xuống một ngụm nước táo liền lắc đầu, "Ban ngày ban mặt ngủ không được, tôi xem tạp chí một hồi."
Nghe vậy, Lệ Tước Phong mắt bỗng nhiên thắm thiết, tầm mắt có chút sắc dục nhìn chằm chằm mặt sạch sẽ thanh thuần của cô, "Tôi không ngại ban ngày ban mặt cùng cô làm những chuyện khác."
|
Chương 111:
Nếu không hiện tại con chim tước kiêu ngạo này làm sao có thể là của hắn?
Nếu không. . . . . . Hắn làm sao có thể biết, mình sẽ để con chim tước này trong tim.
Từ năm đó đến bây giờ, cô vẫn là một tồn tại đặc biệt.
Sĩ nhục hắn, khinh thường hắn lại làm cho hắn đặc biệt để tâm một nữ nhân.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn trong hành lang sạch sẽ trống trơn, không khỏi suy nghĩ về lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Tước Phong.
Nếu không phải ngày đó cô xui xẻo lớn gặp phải hắn Lệ Tước Phong, nếu cô không bị hắn cường bạo, phá lần đầu tiên trong sạch của cô. Có lẽ, cô sẽ quý trọng chính mình một chút.
Cho dù không gặp lại Sở Thế Tu, cô cũng sẽ gặp một người đàn ông tốt, kết hôn sinh con, chờ sau khi ba ra tù, người một nhà sống một cuộc sống bình thường.
Mà không phải giống như bây giờ, cô mỗi một khắc đều lo lắng đề phòng.
Cô như có rất nhiều bí mật đáng sợ đắc tội người khác, rất sợ bị vạch trần.
Sợ cậu cô phát hiện cô không biết tự ái làm nhân tình của người khác.
Sợ Sở Thế Tu phát hiện cô đã sớm không phải tiểu công chúa sạch sẽ năm đó.
Sợ Lệ Tước Phong phát hiện cô cùng Sở Thế Tu quen biết, sợ Lệ Tước Phong càng thêm đả kích Sở thị. . . . . .
. . . . . .
Cô sợ rất nhiều rất nhiều chuyện.
Tựa như mũi đao hút máu sinh tồn, giống như cô không thể quay trở lại được.
"Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư, hai người đã trở lại."
Lệ Tước Phong đưa cô trở về phòng bệnh, đang đứng ở trước tủ soạn quần áo bảo mẫu lập tức tươi cười ra đón, "Bên ngoài không khí tốt không? Chỉ là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện quá dày đặc."
"Dạ, không khí cũng không tệ lắm."
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng đáp một tiếng, đang muốn vịn ghế đứng lên, chợt phát hiện phòng bệnh này không phải của cô.
Thực sự mà nói, phòng bệnh vẫn là phòng bệnh lúc trước, chỉ là bên trong bài trí đã hoàn toàn khác.
Trong phòng bệnh lúc trước bài trí rất cao cấp, mà hiện tại. . . . . . Nơi này giống như là phòng ngủ ở biệt thự Lệ gia.
Xa hoa thật sự.
"Anh cho quản gia thay đổi toàn bộ sao? !" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Ừ." Lệ Tước Phong không phủ nhận.
Cố Tiểu Ngải có chút ứ động, hắn chuẩn bị cho cô ở lâu trong này sao? Cô đều không tính ở lâu trong bệnh viện này, chỉ nghĩ tạm thời kéo Lệ Tước Phong mà thôi.
Nếu ở lâu trong bệnh viện nghe mùi thuốc khử trùng, cô không bệnh đều có thể bị bệnh.
"Lệ tiên sinh đối với Cố tiểu thư tốt lắm, vì muốn cho Cố tiểu thư ở bệnh viện thoải mái một chút, cho người vận chuyển riêng dụng cụ gia đình bằng máy bay từ nước ngoài về." Bảo mẫu cười nói, đem phụ cô nâng dậy.
"Bảo mẫu. . . . . . chân tôi không có việc gì." Cố Tiểu Ngải nhìn động tác bảo mẫu nâng mình, rất giống mình bị bệnh nặng, không khỏi cười khổ mà nói.
"Lo lắng tốt hơn, lo lắng tốt hơn, đến đây, ngồi trên giường nghỉ ngơi đã."
Bảo mẫu đem cô nâng đến bên giường ngồi xuống mới tiếp tục đi soạn quần áo.
"Tôi phải ở trong này bao lâu?" Cố Tiểu Ngải nghi hoặc nhìn về phía Lệ Tước Phong.
"Ở đến khi tôi cho cô rời đi mới thôi." Lệ Tước Phong bá đạo nói, đi thẳng đến phòng bếp trong phòng bệnh. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chán nản.
Từ lúc bắt đầu gặp gỡ Lệ Tước Phong, thân thể cô đã không còn yên bình nữa, lại là bị xe đụng, lại là cảm mạo phát sốt, hiện tại lại ép buộc đến nằm viện.
"Lệ tiên sinh hôm nay vì Cố tiểu thư cũng chưa đi công ty." Bảo mẫu đem quần áo hàng ngày của Cố Tiểu Ngải xếp vào tủ, vừa cười nói.
"Cô không phải nói hắn sáng sớm phải đi sao?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Lệ Tước Phong đang làm rất nhiều việc chỉ là đến bệnh viện xem qua cô mà thôi.
"Tôi nghĩ sai rồi, vừa mới nghe tài xế nói, sáng sớm hôm nay Lệ tiên sinh tự mình đi mua xe lăn." Bảo mẫu thần bí chỉa chỉa xe lăn kia, " xe lăn kia nghe nói có rất nhiều tính năng, còn có mát xa."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong hôm nay không phải cũng chưa đi đến công ty sao?
Xem ra biện pháp cô sinh bệnh giữ chân hắn vẫn là hữu hiệu, chỉ cần hắn không tận lực công kích Sở thị, Sở thị có thể thong thả. . . . . .
“Chuyện trốn thuế” sớm hay muộn cũng trôi qua.
Thân hình Lệ Tước Phong cao to từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một ly nước ép táo, đưa cho cô, bá đạo phân phó, "Cố Tiểu Ngải. Toàn bộ uống hết cho tôi."
. . . . . .
"Dạ dày tôi không tốt không thể uống lạnh." Cố Tiểu Ngải liếc cái ly nước ép táo thản nhiên nói.
Bảo mẫu nói giống như hắn quan tâm cô nhiều hơn, hắn cũng là luôn mồm không cho cô ăn thức ăn kích thích, như thế nào chỉ chớp mắt liền đem nước ép táo cho cô.
Tuy rằng. . . . . . Cô xác thực muốn uống.
"Dài dòng, cho cô uống thì uống đi!" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn đem nước ép táo nhét vào trong tay của cô, "Toàn bộ uống xong, một giọt cũng đừng thừa."
Ly thủy tinh ấm áp ở trong lòng bàn tay cô.
Hắn đem nước ép táo đun nóng?
Hắn không biết nước táo đun nóng vừa chua lại vô cùng khó uống sao?
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm ly nước ép táo to trong tay, nháy mắt cảm thấy yết hầu can thiệp, cô phải dùng cái cớ gì để cự tuyệt không uống ly nước ép táo này mới hợp lý đây?
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong thấy thế bất mãn ngồi vào trước giường cô, cầm lấy thìa khuấy loãng nước táo đưa đến trước miệng cô, một đôi con ngươi đen âm trầm mà thâm thúy, "Đừng ép tôi dùng vũ lực!"
. . . . . .
Bạo quân!
Nhìn ly nước ép táo gần ngay trước mắt, Cố Tiểu Ngải làm bộ dạng khó uống chuẩn bị, mắt nhấm lại một ngụm nuốt vào, hương vị trong miệng lan tràn ra.
Trong dạ dày ấm áp hơn.
Không chua, không sần sùi như suy nghĩ, hương thơm nồng đậm của quả táo tràn ngập ở trong miệng cô, mày nhíu lại không khỏi buông lỏng ra.
Giống như hắn bỏ thêm thứ gì vào nước ép táo này, ngồi dậy uống sạch bóng, so với cháo bảo mẫu đem tới ngon miệng hơn.
"Uống sạch nó." Lệ Tước Phong lại khuấy lên đưa đến miệng cô.
Lúc này, Cố Tiểu Ngải không còn loại tư tưởng đấu tranh, trực tiếp uống hết, quả nhiên ngon lắm, làm như thế nào được như vậy?
"Anh bỏ cái gì vào nước ép táo vậy?" Cố Tiểu Ngải nhịn không được hỏi.
"Bỏ thêm độc."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong tức giận trừng mắt cô, cô vừa rồi uống nước ép táo với bộ dáng rối rắm giống như hắn thực sẽ lấy mạng của cô vậy.
Nữ nhân này, liền không tin hắn như vậy?
Hắn làm thân thể cô kém hơn, đối với hắn có chỗ gì tốt?
Cô hiện tại sinh bệnh, hắn còn phải kìm nén chính mình, mỗi đêm ở trên người cô âu yếm xong, hắn đều phải tắm nước lạnh mới có thể ngủ.
Cô sinh bệnh, thân thể hắn so với cô khó chịu hơn.
Nếu hắn muốn mạnh mẽ chạm vào cô, đến lúc đó ép buộc cô bệnh càng thêm bệnh, phúc lợi của hắn e rằng không có chốn nương thân rồi.
Lệ Tước Phong oán hận uống một ngụm nước ép táo của cô, mới tiếp tục khuấy lên cho cô uống, "Uống xong rồi thì ngủ đi."
Sau khi Cố Tiểu Ngải nuốt xuống một ngụm nước táo liền lắc đầu, "Ban ngày ban mặt ngủ không được, tôi xem tạp chí một hồi."
Nghe vậy, Lệ Tước Phong mắt bỗng nhiên thắm thiết, tầm mắt có chút sắc dục nhìn chằm chằm mặt sạch sẽ thanh thuần của cô, "Tôi không ngại ban ngày ban mặt cùng cô làm những chuyện khác."
|
Chương 112:
"Xích ——"
Bảo mẫu đứng ở một bên cười ra tiếng.
Mặt Cố Tiểu Ngải đỏ lên. . . . . . Người đàn ông này thật vô sĩ! Cô muốn.. giết hắn quá rồi! Làm cho hắn không bao giờ mở miệng nói những từ hèn hạ như vậy nữa.
Thấy Cố Tiểu Ngải đỏ mặt, Lệ Tước Phong uất giận quay đầu trừng mắt bảo mẫu, giọng điệu thật không tốt hô, "Bảo mẫu ——"
"Tôi đi mua cho Cố tiểu thư chút đồ dùng." Bảo mẫu ngừng cười đi ra ngoài.
Cố Tiểu Ngải tức giận đến mức đập Lệ Tước Phong một quyền, "Anh có thể đừng ở trước mặt người già nói chuyện vô sĩ, làm những chuyện vô sĩ này hay không?"
"Vô sỉ?" Lệ Tước Phong lạnh giọng gọi bảo mẫu đã đi tới cửa lại, "Bảo mẫu."
"Vâng” Bảo mẫu lập tức đứng lại.
"Lời nói của tôi vô sỉ sao?"
Bảo mẫu chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường nào dám ở trước mặt tổng giám đốc e. s gật đầu nên liên tục xua tay, "Không không không, ở trên tivi. . . . . . không phải các đôi tình nhân đều như vậy sao, Cố tiểu thư cũng là người trẻ tuổi, khẳng định đã biết."
. . . . . .
Bảo mẫu, cho dù cô làm việc ở Lệ gia, cũng không cần như vậy chứ.
Cái gì gọi là đã biết, cô đã biết cái gì? Cái này gọi là tình nhân cái gì chứ? !
Cố Tiểu Ngải vừa tức lại quẫn bách ngồi ở bên giường.
"Được rồi." Lệ Tước Phong bắt đầu đuổi người, sau khi bảo mẫu đi ra ngoài mới cầm lấy thìa khuấy lên đưa tới miệng cô, "Thế nào? Hay là. . . . . . Tôi ngủ cùng cô? !"
"Phốc ——"
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải vừa uống một ngụm nước táo lại phun toàn bộ ra, trực tiếp phun lên mặt Lệ Tước Phong.
Mặt anh tuấn như vậy bị nước táo tập kích. Mặt Lệ Tước Phong lập tức đen như đáy nồi, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi, "Cố —— Tiểu —— Ngải!"
"Thật ngại, thật ngại quá." Cố Tiểu Ngải vội hỏi, lấy khăn tay trên đầu giường lau mặt cho Lệ Tước Phong.
"Cô muốn chết đúng không? !" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi rống, tay đoạt lấy khăn tay lau khô mặt.
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải vô tội nhìn hắn, điều này cũng không thể trách cô, ai biểu hắn nói chuyện quá kinh người, còn đúng lúc cô đang uống nước táo. . . . . .
Lệ Tước Phong hận không thể dùng khăn tay chà sát da mặt mình cho sạch.
Cố Tiểu Ngải nhìn động tác thô lỗ kia đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
"Không có việc gì chứ?" Cố Tiểu Ngải lại cầm lấy hai tờ khăn tay đưa cho hắn, "A ——"
Lệ Tước Phong cúi đầu vươn đến cắn tay cô một cái, đau đến mức Cố Tiểu Ngải kêu to, theo bản năng nâng tay kia lên muốn đánh hắn, xẹt qua trước mắt Lệ Tước Phong, tay dễ dàng chế trụ cổ tay của cô.
"Buông ra! Lệ Tước Phong! Anh cắn tôi đau!" Cố Tiểu Ngải kêu đau, tên này là chó điên sao?
Lệ Tước Phong nhìn cô chằm chằm, muốn cắn tay còn lại của cô. Bỗng dưng, đầu lưỡi liếm một chút mới buông miệng ra . . . . . .
Trên tay trắng nõn khắc một dấu răng sâu. . . . . .
Cô nên cám ơn hắn không có cắn cô đến chảy máu, bằng không cô phải đi chích ngừa rồi.
"Về phần anh thì sao?" Cố Tiểu Ngải tức giận trừng mắt hắn, không phải chỉ là không cẩn thận đem nước táo phun đến trên mặt hắn thôi sao, hắn có tất yếu trả thù đến mức này không?
Lệ Tước Phong kéo tay cô qua, ngón cái vuốt ve trên dấu răng, một đôi mắt tà khí tức giận trừng Cố Tiểu Ngải, "Cố Tiểu Ngải, cô là phụ nữ của tôi, đây là dấu hiệu của cô."
. . . . . .
Cắn một cái chính là dấu hiệu sao? !
Cố Tiểu Ngải xả ra một chút giả cười, "Trên người Lệ tổng nhất định có rất nhiều dấu răng."
Bởi vì hắn có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nếu một cái dấu răng là một dấu hiệu, thật không biết hiện tại hắn có bao nhiêu dấu răng?
"Cố Tiểu Ngải, cô dám châm chọc tôi?" Mặt Lệ Tước Phong rất đáng sợ.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải trên mặt vẫn mang theo giả bộ cười, không nói gì.
Hắn nghe ra được sao? Cô đúng là đang châm chọc hắn là một tên đàn ông đê tiện đó thì sao?
"Cố Tiểu Ngải ——"
"Tôi muốn uống cái này." Trước khi hắn phát cuồng rống giận, Cố Tiểu Ngải nhanh chóng chỉ ly nước náo ý muôn uống, đồng thời nói sang chuyện khác, "Hôm nay, anh không đi công ty sao?"
"Cô muốn đuổi tôi đi?!" Giọng Lệ Tước Phong bình tĩnh hỏi.
"Không dám." Cố Tiểu Ngải không cần nghĩ ngợi liền đáp.
Lệ Tước Phong nghe vậy vừa lòng gợi lên môi, thân mình nghiêng sang cô, một tay nhéo vành tai mềm mại của cô, thần thái tà mị, "Hóa ra, cô muốn tôi ở cùng cô."
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không hiểu trừng mắt nhìn, mới hiểu được hắn nghe cô nói "Không dám" thành "Không đuổi".
Nếu cô dám, cô sớm đem hắn đá ra cửa rồi.
Nếu không bị tính sổ, cô tuyệt đối cũng sẽ rời khỏi tên biến thái này.
|