Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 81:
So với trước kia, cô càng xinh đẹp hơn, hốc mắt phiếm hồng động lòng người, nếu như bức tranh thanh thuần ngũ quan đang lúc có phá lệ mê người phong thái. . . . . .
Cô hẳn rất khá, cô được người nào có tiền nuôi dưỡng sao?
Cô đã từng mất mác phải không?
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải dừng động tác lau tóc lại, chỉ mỉm cười, mở lời hỏi, "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Em không tốt, một chút. . . . . . Cũng không tốt.
Không tốt nhưng không thể mở miệng.
". . . . . ."
Nghe được lời của cô, nhất thời nụ cười trên mặt Sở Thế Tu biến mất.
Anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, lần đầu tiên khó có thể mở miệng.
Thật lâu, anh mới nghe được giọng nói có vẻ cứng ngắc của chính mình, "Anh tới đón. . . . . . vị hôn thê của anh, cô ấy tham gia một tiệc tối trong này."
. . . . . .
Vị hôn thê. . . . . .
Sở Thế Tu vĩnh viễn cũng sẽ không gạt người khác đâu.
Đương nhiên, cũng không nhất thiết phải gạt một người bạn chín năm không gặp như cô, không có ý nghĩa gì cả.
Ngực đau đớn liên hồi, trên mặt lại còn muốn làm bộ mỉm cười.
Cố Tiểu Ngải đã không khắc chế được ngực đau đớn, chỉ có thể khoa trương làm một bộ dáng như mới nhớ tới, "Đúng, em biết, tivi có phát tin tức này, anh cùng thiên kim Lương thị trưởng đính hôn, hai người thực xứng đôi, trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng."
Chúc mừng sao?
Chúc mừng anh sao?
Vì sao. . . . . . anh lại không vui sướng khi được chúc phúc.
". . . . . ." Nghe được lời chúc phúc của cô, Sở Thế Tu trên mặt không có một sắc thái nào, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm mặt của cô, một câu cũng không nói.
Bộ dáng anh không nói lời nào làm cho Cố Tiểu Ngải càng thêm không biết nói cái gì.
Không khí cứ như vậy trầm xuống, cô không biết còn có thể khống chế được nụ cười dối trá của mình không.
"Hai người khi nào thì kết hôn?" Cố Tiểu Ngải tùy tiện tìm đề tài, tận lực làm cho mình biểu hiện phong thái trầm tĩnh của một người bạn chín năm không gặp, "Chỉ chớp mắt đã chín năm, không nghĩ tới anh đã lập gia đình. . . . . ."
"Em xem quảng cáo tìm người của anh rồi phải không?" Sở Thế Tu cắt đứt lời của cô, trong mắt ôn hòa lộ ra vẻ quật cường cố chấp, "Anh vẫn luôn tìm em."
Anh tìm cô suốt chín năm.
Anh nhớ thương cô suốt chín năm.
Vừa mới ở hành lang, anh gặp mặt cô hoàn toàn sợ ngây người, còn tưởng rằng. . . . . . chính mình bị ảo giác.
Nhưng lúc này đây, anh không uống rượu, anh nhìn thấy Ngải Ngải, nhìn thấy cô thật sự.
Anh lúc ấy. . . . . . căn bản không có suy nghĩ nữa mà từ sau ôm lấy cô.
Anh sợ. . . . . . chỉ là một cái bóng hư ảo.
Cố Tiểu Ngải trước mắt không phải ảo ảnh trong tâm anh, là chân thật, là cô gái trưởng thành duyên dáng yêu kiều. . . . . .
Trong ký ức anh chỉ dừng lại ở độ tuổi Cố Tiểu Ngải học trung học cơ sở.
Thật vất vả mới gặp lại, anh một chút cũng không muốn cùng cô nói chuyện hôn sự của mình.
Trong lòng. . . . . . mâu thuẫn.
Cho tới bây giờ anh vẫn không quên, lúc tám tuổi anh cùng cô đã đính hôn.
Tìm cô suốt chín năm, bề ngoài Sở Thế Tu dịu dàng nhưng nội tâm vẫn rất cố chấp . . . . . .
Ở xã hội hiện tại này, làm sao còn một người si tình tìm một người bạn suốt chín năm như anh.
Cố Tiểu Ngải làm ra vẻ tự nhiên hỏi, "Tìm em? Em còn tưởng rằng anh sớm đã quên em rồi, dù sao nhiều năm như vậy trôi qua. . . . . ."
"Anh sẽ không quên em." Sở Thế Tu lại một lần nữa cắt đứt lời của cô, có chút cố chấp nhìn chằm chằm cô, "Ngải Ngải, em quên anh sao?"
Quên?
Cô cũng muốn quên anh, nhưng làm sao có thể quên?
"Đương nhiên không có." Cố Tiểu Ngải một bộ dễ dàng miệng, vuốt cánh tay của anh nói, "Em không phải vẫn luôn ngồi cùng bàn Sở Thế Tu nha."
". . . . . ." Sở Thế Tu trên mặt điềm đạm nhất thời mất đi, chỉ còn lại tái nhợt, giọng nói như mất tiếng, "Anh vẫn ngồi ở sau bàn em."
Cố Tiểu Ngải ngây người, hóa ra rất nhiều chi tiết nhỏ anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
"À, em nói giỡn thôi." Cố Tiểu Ngải cười cười, đem khăn mặt để sang một bên.
Nói giỡn?
Sở Thế Tu nhìn cô không chuyển mắt, nghiêm túc một chữ một chữ nói, "Ngải Ngải, Chuyện này không đùa được đâu."
Cô ra vẻ chẳng quan tâm.
Mà anh. . . . . . Còn tưởng là thật.
Bộ dáng anh cố chấp, đáy mắt thật sự nghiêm túc, trên mặt tái nhợt thật sâu sắc kích thích cô.
Ra vẻ giả tạo không xong, Cố Tiểu Ngải cuống quít quay đầu sang một bên, chớp chớp mắt chua xót, tận lực dùng giọng bình thường nói, "A. . . . . . Thời gian không còn sớm, em còn có việc, em đi trước."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải đứng lên liền hoảng loạn đi ra ngoài.
Tiếng bước chân dồn dập lập tức đi theo phía sau cô vang lên. . . . . .
Ngón tay vừa chạm vào cửa, bên hông lại bị Sở Thế Tu từ sau ôm lấy, lúc này đây, Sở Thế Tu có chút cấp bách, giống như sợ cô chạy mất.
|
Chương 82:
"Đừng đi, Ngải Ngải." Sở Thế Tu có chút lo lắng thốt ra, gần như cầu xin.
Nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống.
Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi, cô thực sự không thể kìm nén lại được nữa, cô sợ cô không khống chế được chính mình. . . . . .
Cô sợ anh hỏi về cuộc sống của cô?
Cô sợ anh hỏi cô hiện tại đang ở nơi nào?
Cô sợ anh hỏi hiện tại cô đã có bạn trai chưa? Có đi học đạo diễn không? Có thực hiện ước mơ của mình không?
. . . . . .
Mỗi một vấn đề cô đều không thể trả lời, toàn bộ đều không thể trả lời.
Mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có cô, một người càng chạy càng xa. . . . . . Xa đến nổi không thể quay về.
"Em thật có việc, Sở Thế Tu anh đừng như vậy." Cố Tiểu Ngải cố nén lệ suy nghĩ nói, tay muốn mở tay anh đang quấn bên hông cô, thân mình hơi hơi run sợ.
"Không." Sở Thế Tu trong giọng nói lộ ra tính trẻ con quật cường.
Suốt chín năm, anh không có một ngày nào ngừng tìm tin tức của cô.
Để lần này đi qua, đến khi nào anh mới có thể gặp lại cô?
Vội vàng không thể thỏa hiệp với anh được.
"Anh đừng như vậy. . . . . ." giọng nói Cố Tiểu Ngải có chút nghẹn ngào, đừng ôm cô nữa.
Sức chống cự của cô không lớn để có thể kháng cự lại anh được. . . . . .
Cô sợ chính mình khống chế không được ôm lại anh, sợ chính mình khống chế không được nói cho anh biết, mình thích anh nhiều năm như vậy. . . . . .
Sở Thế Tu khí lực rất lớn, ôm chặt lấy cô, thật sự chấp nhất, không có ý buông tay.
Nhẫn trên ngón tay áp út của anh cách lễ phục của cô để trên hông của cô. . . . . .
Giống như dao găm cắt máu thịt của cô.
Giống như cảnh báo nhắc nhở cô, không thể khống chế tâm tình của mình, cô cũng phải khống chế. . . . . . nhất định phải khống chế.
"Sở Thế Tu, nhẫn của anh làm đau em ." Cố Tiểu Ngải làm cho giọng nói có vẻ nhạt nhẻo một chút. . . . .
Giống như mang theo ý nào đó.
Cô biết Sở Thế Tu nghe hiểu được.
Sở Thế Tu thân mình chấn động, hai tay lúc này mới buông cô ra, đứng ở phía sau cô áy náy nói, "Thực xin lỗi."
"Không sao." Cố Tiểu Ngải đưa lưng về phía anh lắc đầu.
Thực xin lỗi.
Không sao.
Thực xin lỗi cái gì. . . . . . Không sao cái gì. . . . . .
Cô đã có chút không hiểu .
"Ngải Ngải, anh nói. . . . . ." Sở Thế Tu không chấm dứt đề tài này, giọng điệu áy náy cực kỳ, giọng nói nhu hòa có chút miễn cưỡng nói, "Thực xin lỗi, anh không nên chưa tìm được em đã đính hôn."
Cô là nười đính ước cùng anh lúc nhỏ, là người thân cận nhất đối với anh.
Hóa ra là anh xin lỗi về vấn đề này.
Không quan hệ, thật sự không quan hệ.
Anh có thể nhớ rõ cô đã rất vui vẻ.
Dù sao, lúc này bọn họ cũng có khoảng cách chín năm xa cách . . . . . . Người nào cũng đã đều thay đổi.
Thật sự không quan hệ, cũng đã trôi qua rồi. . . . . .
Nhưng vì sao, nghe được lời này của anh, cô vẫn cảm thấy ngực hoảng loạn, bị cái gì chắn, lấp, bịt giống như không thở nổi, ánh mắt mở to cực điểm.
Anh không tìm được cô đã đính hôn, cô cũng không còn thủ thân như ngọc. . . . . .
Cái gì cũng đã đều bỏ lỡ.
"Không sao." Ngải Ngải khó khăn nở nụ cười tươi, cô biết nụ cười của cô nhất định vặn vẹo khó coi. Xoay người lại, tay vỗ vỗ cánh tay của anh giống như an ủi, "Có thể gặp được một cô gái tốt không phải dễ dàng, đương nhiên phải sớm đính hôn với cô ấy."
"Ngải Ngải. . . . . ." Sở Thế Tu đau lòng nhìn cô, biểu tình càng thêm áy náy.
Anh nhẹ nhàng mà gọi tên cô một tiếng, nước mắt của cô không nghe lời mà rơi xuống.
Cố Tiểu Ngải thống khổ liều mạng nháy ánh mắt, khác chế nước mắt rơi, lại cáo biệt, "Sở Thế Tu, em thực sự phải đi."
"Cho anh một phương thức liên lạc được không?" giọng nói Sở Thế Tu ôn hòa mà trầm thấp.
Phương thức liên lạc?
Có thể tiếp tục liên lạc sao?
Cúi đầu lau nước mắt, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu cong lên ánh mắt cười nói, "Điện thoại em tạm thời không thể dùng được, anh cho em số liên lạc, em sẽ gọi cho anh nha."
Sở Thế Tu sợ run lên, lập tức đưa tay, "Được, em chờ anh."
Anh một chút cũng không hoài nghi lời của cô, xoay người đi đến bàn trong phòng khách sạn lấy một cây bút, viết số điện thoiaj của mình trên giấy.
Nhìn bóng lưng anh thật sự viết chữ, Cố Tiểu Ngải tham luyến nhìn.
Muốn nhớ anh kỹ giờ này khắc này, nhớ hết thảy, nhất cử nhất động, đều thật sâu khắc vào trong đầu.
Sau lúc này đây . . . . . . Cô hẳn là phải tạm biệt rồi.
Lúc Sở Thế Tu đem giấy đưa cho cô, Cố Tiểu Ngải rõ ràng nhìn đến trên mặt giấy có ba dãy số, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi, "Như thế nào có nhiều số như vậy?"
"Một số là trong nhà , một số là di động, một số là văn phòng ." Ngón tay Sở Thế Tu trắng nõn đem giấy xếp lại bỏ vào trong lòng bàn tay của cô, "Em gọi số nào anh đều nhận được hết."
|
Chương 83:
Ba dãy số. . . . . .
Anh sợ cô sẽ thất hứa không liên lạc với anh sao?
Cô nên cao hứng không phải sao? Anh đối với cô . . . . . . không chỉ là đối với một bằng hữu chín năm không gặp không phải sao?
Ít nhất. . . . . . anh thật sự sợ mất liên lạc với cô.
"Dạ, tốt, em đi đây, bye bye ." Cố gắng tươi cười, Cố Tiểu Ngải xiết chặt mảnh giấy trong tay hướng anh cáo biệt, đang chuẩn bị mở cửa rời đi.
"Phanh ——"
Một cánh cửa lại bị đóng lại.
Sở Thế Tu vóc dáng rất cao, đứng tựa vào trên cửa ngăn trở cô đi ra, một tay đặt tại trên cửa ngăn lại động tác mở cửa của cô, tóc ngắn mang chút chút hỗn độn, nhân kim cương trên ngón áp út tỏa hào quang chói mắt.
"Làm sao vậy?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn anh.
Anh. . . . . . không muốn cho cô đi sao?
Sở Thế Tu trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, mắt nhìn cô chăm chú, trầm mặc nói, "Ngải Ngải, em hiện tại đang ở nơi nào?"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngây người, tại sao lại hỏi đến vấn đề này chứ?
Cô không muốn lừa dối anh, nhưng cô có thể trả lời như thế nào?
Là ở nhà cậu mợ trong tứ hợp viện? Hay là ở Thủy Thiển Loan cùng với Lệ Tước Phong ma quật?
Vô luận là người nào, cô đều không muốn cho Sở Thế Tu biết, không muốn cho anh đi điều tra cô, không muốn anh biết cô mấy năm nay trôi qua như thế nào, nhất là hiện tại. . . . . .
Cô nơi nào đều bẩn thỉu, căn bản không muốn cho Sở Thế Tu biết rõ ràng.
"Em hiện tại đang ở nơi nào?" Thấy cô buông hốc mắt phiếm hồng xuống không trả lời, Sở Thế Tu có chút lo lắng lại hỏi một lần nữa.
Cố Tiểu Ngải nghẹn lời, "Em. . . . . ."
Nghĩ cô không muốn trả lời, Sở Thế Tu trên mặt lại nổi lên vẻ xấu hổ.
Một lát, Sở Thế Tu thật cẩn thận nhẹ giọng nói, "Ngải Ngải, anh chỉ muốn biết em đang ở nơi nào, chờ lúc nào em rảnh anh đến tìm em, có thể chứ?"
Không thể.
Bởi vì anh sẽ thất vọng về cô. . . . . .
Cô không thể để cho Sở Thế Tu biết bây giờ cô là một loại phụ nữ như thế nào.
Xiết chặt nắm tay, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu hướng anh tùy tiện lộ ra một nụ cười, "Em có điện thoại của anh rồi, sau này em sẽ gọi hẹn anh."
". . . . . ."
Mắt Sở Thế Tu sáng ngời chợt ảm đạm.
Cô đang cự tuyệt sao?
Lúc trước Cố Tiểu Ngải chưa bao giờ cự tuyệt anh, chín năm sau. . . . . . lại cự tuyệt anh.
Chẳng lẽ là bởi vì. . . . . .
"Ngải Ngải." Hắn nhẹ giọng kêu tên của cô, nếu như gió lạnh xẹt qua mặt của cô.
"Dạ?"
"Em có bạn trai chưa?"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải thân mình nhất thời cứng đờ, trên mặt tái nhợt, sau một lúc lâu mới gian nan kéo kéo môi, "Ách. . . . . . dạ."
Ngữ khí như vậy không phải thừa nhận sao.
Cô nhìn Sở Thế Tu ánh mắt ảm đạm, ngực lại đau đớn.
Có bạn trai, cho nên mới không cho anh đi tìm nhà cô. . . . . . Sợ anh quấy rầy đến bọn họ sao?
Bọn họ ở chung sao?
"Cho nên, Sở Thế Tu, đừng vì chuyện đính hôn mà áy náy với em." Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng đọc nhấn rõ từng chữ, dùng hết toàn thân khí lực, "Bởi vì. . . . . . cho tới bây giờ em cũng không đợi anh."
Bởi vì. . . . . . cho tới bây giờ em cũng không đợi anh.
Chưa từng chờ. . . . . .
". . . . . ." Sở Thế Tu không tiếng động nhìn cô, mặt dịu dàng mất đi biểu tình.
Tìm nhiều năm trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ. . . . . .
Anh tình nguyện cô hận anh vì anh vi phạm hứa hẹn, mà không phải anh tìm cô chín năm, cô lại nói với anh, cô chưa từng chờ anh. . . . . .
Có cái gì đang chậm rãi vỡ thành vụn nhỏ.
Làm cho yết hầu anh không thể nói ra nửa từ.
"Sở Thế Tu." Cố Tiểu Ngải thấp giọng gọi anh, hốc mắt vẫn phiếm hồng, khẩn cầu nói, "Có thể không đem chuyện gặp được em nói cho vị hôn thê của anh biết không?"
Sở Thế Tu ngạc nhiên, khó hiểu nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải xấu hổ kéo kéo khóe miệng, lý do cô căn bản không giải thích được.
Lương Noãn Noãn biết Sở Thế Tu không tìm được cô, nhất định sẽ không chủ động nhắc tới cô.
Lương Noãn Noãn từ đầu tới đuôi cũng không hi vọng Sở Thế Tu tìm được cô.
Nhưng nếu biết Sở Thế Tu đã gặp mặt cô, nhất định sẽ đem chuyện cô cùng Lệ Tước Phong.
Cô không muốn cho Sở Thế Tu biết điều này. . . . . .
Một chút cũng không muốn.
"Có thể chứ?" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi, "Có thể giúp em gạt cô ấy không? Đừng nói cho cô ấy biết anh đã tìm được em."
Giọng nói của cô mềm mại, tiếng nói dễ nghe thoải mái.
Cô là Cố Tiểu Ngải.
Dựa vào điểm này, anh liền không thể cự tuyệt.
Sở Thế Tu mỉm cười, "Được."
Cố Tiểu Ngải cũng mỉm cười theo, lại một lần nữa mở cửa ra.
Sở Thế Tu không ngăn trở nữa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô đi ra cửa.
"Tạm biệt." Cố Tiểu Ngải quay đầu hướng anh cáo biệt.
"Tạm biệt."
Sở Thế Tu cứng ngắc nói, trong mắt ôn hòa cất dấu ý không bỏ qua.
Từ trong phòng khách sạn đi ra, đóng cửa lại, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện khí lực chính mình đều cạn kiệt hết, suy yếu ngay cả đứng cũng không vững. . . . . .
Nhất thời cả người dọc theo cửa kim loại ngồi xuống.
Hóa ra. . . . . . Gặp mặt Sở Thế Tu, cô lại chật vật như vậy.
|
Chương 84:
Cô hết sạch khí lực, so với vật lộn cùng Lệ Tước Phong còn muốn vất vả hơn. . . . . .
Cách cửa, Cố Tiểu Ngải nghe được tiếng Piano mỏng manh từ trong phòng truyền tới, im lặng nghe, tiếng Piano trầm thấp mà thong thả, mỗi một nốt đều áp lực đập vào trong lòng người.
Là bản dạ khúc Chopin số 9.
Lúc còn nhỏ, Cố Tiểu Ngải không ít lần tìm thấy Sở Thế Tu gảy đàn một mình trong phòng nhạc, là bản dạ khúc Chopin số 9 này.
Tâm tình của anh không tốt sẽ đem mình giấu đi, hưởng thụ một người cô độc.
Anh nói, dạ khúc số 9 thực bi thương, đôi khi rất giống anh.
Mỗi lần cô tìm được anh, Sở Thế Tu liền không gảy đàn nữa.
Cô khi đó rất vui vẻ, nhất định là Sở Thế Tu thấy mình tìm được anh, sẽ không cảm thấy bi thương khổ sở . . . . . .
Xa cách chín năm, cô lại nghe anh đàn bản dạ khúc này.
Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Ngải nghe được Sở Thế Tu đàn bản dạ khúc này bi thương đến thế, kiềm nén đau thương, trầm thấp đến làm người ta không thở nổi. . . . . .
Cô không hiểu, Sở Thế Tu vì sao muốn gảy bản dạ khúc này vào lúc này đây.
Bởi vì nhìn thấy cô không vui vẻ giống như trong tưởng tượng sao?
Bởi vì nhìn thấy cô không giống như trước kia, lôi thôi nhếch nhác hơn, làm cho anh thất vọng rồi sao?
Vì sao muốn gảy bản dạ khúc này. . . . . .
Trong hành lang, một cô gái bưng vật đấu giá đi ngang qua trước mặt cô, kinh ngạc nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải thế này mới nhớ tới chuyện tìm nhẫn, vội vàng đi theo cô gái ấy, vừa đi vừa giải thích tình huống, "Tiểu thư, thật ngại, tôi là bạn gái Lệ Tước Phong, lúc nãy tôi đem nhẫn hiến cho. . . . . ."
Khó khăn lắm cô mới hủy được lần đấu giá nhẫn bảo thạch, đem nhẫn bảo thạch đổi về. . . . . .
Trong nháy mắt, nhẫn bảo thạch được đeo trên ngón áp út của cô, nhìn giọt lệ trên mặt nhẫn bảo thạch, Cố Tiểu Ngải rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng sẽ không chọc hỏa Lệ Tước Phong .
Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải nhìn ngón áp út mảnh khảnh mình chằm chằm, nhẫn kim cương trên tay Sở Thế Tu lại hiện lên trước mắt cô, ngực hơi hơi đau.
Rõ ràng hai người đã muốn càng đi càng xa, giống như người lạ.
Vì sao còn để cho bọn họ gặp mặt?
Gặp mặt thì sao, không có kết quả gì, kết quả gì cũng sẽ không có. . . . . .
Cô không thể quay về hội trường bán đấu giá, Sở Thế Tu tới đón Lương Noãn Noãn, cô sẽ không ngốc đi vào làm đôi bên khó xử.
Đi thang máy xuống tầng trệt khách sạn, đi ra khỏi khách sạn, tài xế chuyên nghiệp còn đang ngồi trong xe đợi.
Cố Tiểu Ngải mở cửa xe ngồi vào, nhìn tài xế đang xem báo chí thản nhiên nói, "Nói cho Lệ Tước Phong, tôi có chút mệt, không muốn tham gia tiệc tối."
"Dạ vâng, Cố tiểu thư."
Lái xe thấy cô tiến vào sửng sốt, sau đó đem báo chí quăng đến ngoài cửa sổ xe, gọi điện thoại, "Lệ tiên sinh. . . . . ."
Không có nghe lái xe nói nội dung gì, Cố Tiểu Ngải cả người ngã vào chỗ ngồi phía sau, mờ mịt nhìn phía trước, bên tai vang vọng tiếng Sở Thế Tu gảy bản dạ khúc số 9.
Mở ra lòng bàn tay, giấy ghi số điện thoại được Sở Thế Tu gấp tinh tế bị cô nắm chặt đến độ nóng lên.
Nhìn dãy số trên mặt giấy cô không cố ý nhớ, chỉ là nhìn vài lần, cũng đã thuộc lòng.
Chính là số điện thoại của anh. . . . . . Cô làm sao có dũng khí gọi chứ?
Gọi qua rồi nói cái gì?
Sở Thế Tu, anh có khỏe không?
Sở Thế Tu, anh cùng vị hôn thê khi nào thì kết hôn? Đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?
Cô chỉ có thể nói những thứ không liên quan như vậy chỉ làm cho tâm đau khổ. . . . . .
"Phanh ——"
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, tầm mắt nóng rực rơi xuống trên người cô.
Không cần ngẩng đầu, Cố Tiểu Ngải cũng biết là Lệ Tước Phong, chỉ có tầm mắt của anh ta mới có thể nóng nảy đến thiêu đốt cắn nuốt hết thảy.
Không đợi cô nói chuyện Lệ Tước Phong đã muốn nổi giận rống mở, "Cố Tiểu Ngải, cô dám để cho tôi chờ? ! Chạy đến phòng toilet nào? !"
. . . . . .
Lệ Tước Phong tức giận đến cả lái xe.
Cô đi toilet liền hơn một giờ, anh lo lắng cô gặp chuyện không may, xin nữ nhân viên vào trong tìm.
Kết quả cô đại tiểu thư chạy đến trong xe ngủ?!
Có phải hay không mỗi lần đều phải dạy dỗ một chút mới có thể ngoan ngoãn? !
Nữ nhân này. . . . . .
Cố Tiểu Ngải còn nằm ở chỗ ngồi phía sau nghe Lệ Tước Phong rống giận, ai, cô vẫn chọc hắn phát hỏa.
Con ngươi vòng vo chuyển, Cố Tiểu Ngải chậm rãi nhíu mi, một tay đặt tại huyệt thái dương lắc lắc từ chỗ ngồi ngồi dậy, một bộ dáng suy yếu, ra vẻ thống khổ ho nhẹ một tiếng, "Khụ. . . . . . Không biết sao lại thế này, đầu tôi choáng váng, không đi trở về được. Thực xin lỗi."
|
Chương 85:
Sắc mặt của cô vốn dĩ đã không tốt rồi, hơn nữa một phen cố làm ra vẻ như vậy, trên mặt lại lộ ra vài phần tiều tụy.
Mấy ngày nay, hắn xác thực đối với cô không tốt.
Cũng do cô tự chuốc lấy, làm hắn đắc ý một chút không được sao, không nên chống đối với hắn làm gì.
". . . . . ."
Lời nói Lệ Tước Phong đang muốn nổi bão toàn bộ bị lấp kín trở về trong cổ họng, xoay người ngồi vào trong xe, vậy mà tay tự nhiên sờ lên trán của cô, khẩu khí vẫn không tốt, nhưng cũng không mắng cô, lạnh lùng mở miệng nói, "Đi bệnh viện."
"Vâng, Lệ tiên sinh."
Vù. . . . . .
Cố Tiểu Ngải âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng qua.
Cô sợ Lệ Tước Phong nổi giận một chút sẽ nảy sinh ác độc, cô không muốn bị giằng co.
"Cái gì trong tay cô?" Lệ Tước Phong tầm mắt dừng ở trên tay cô đang nắm tờ giấy vàng, không khỏi tò mò, trực tiếp đoạt lấy.
Số điện thoại của Sở Thế Tu.
Không xong rồi.
Bị nam nhân này phát hiện thế giới liền đại loạn .
Cố Tiểu Ngải kinh hoảng nhìn Lệ Tước Phong, sợ hắn mở giấy ra, cũng không dám mạo muội đoạt lại, trong lúc nhất thời khẩn trương không dám thở mạnh một chút.
Lệ Tước Phong không chú ý tới sắc mặt Cố Tiểu Ngải biến sắc, cầm giấy vàng vò vò trong tay, ngón tay thon dài chuyển giấy vàng sang, lộ ra một phần phóng khoáng.
Cố Tiểu Ngải lại chột dạ tức ở ngực, mắt cũng không chớp theo dõi giấy trên tay hắn.
"Cố Tiểu Ngải cô thực ngây thơ? Lớn còn chơi giấy sao?" Lệ Tước Phong lạnh lùng giễu cợt một tiếng, đè cửa kính xe xuống đem giấy vàng quăng ra bên ngoài . . . . .
Giấy vàng trên không trung xuất một đường cong, cuối cùng lọt vào thùng rác bên đường.
Nguy cơ được giải trừ.
Cố Tiểu Ngải thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, cả người suy yếu tựa vào người Lệ Tước Phong.
Khả năng Lệ Tước Phong hung ác cùng thô bạo lần lượt làm cho cô bị dọa sợ, hiện tại Lệ Tước Phong mỗi lần nâng giọng điêuk lên, cả người cô đều rơi vào trạng thái đề phòng khẩn cấp.
Cứ tiếp tực như vậy nữa, cô thật không biết chính mình sẽ biến thành cái dạng gì.
"Như thế nào lại đột nhiên ngoan như vậy?" Cúi đầu liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải tựa vào trên vai hắn, Lệ Tước Phong có chút ngoài ý muốn cúi đầu nhìn cô, cô cư nhiên chủ động dựa vào mình, bên môi bất giác gợi lên độ cong một chút vừa lòng.
Cô rúc vào trên người hắn, áo choàng trước ngực đem che kín không kẽ hở, nhưng vẫn có thể cảm giác được nơi mềm mại của cô dưới váy trễ ngực.
"Phải không?" Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ cười khổ.
Cô không phải ngoan, cô đang căng thẳng thần kinh . . . . . .
Cô sợ nhiều lần lắm.
"Cố Tiểu Ngải, nữ nhân vẫn là ngoan điểm bị người đau." Lệ Tước Phong giọng điệu đủ tán thưởng, tay nâng mặt của cô.
Cố Tiểu Ngải tựa vào trên vai hắn tiếp tục cười khổ. Lúc cô tự nhận mình ngoan, không phải hắn đối với cô bạo lực, còn muốn nhốt cô sao. . . . . .
Lệ Tước Phong bỗng dưng ôm chầm thân mình cô ngã vào trên đầu gối chính mình, hai tay ở trên cánh tay nhỏ của cô không nhẹ không nặng vuốt ve .
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, hắn mát xa cho cô sao?
Thủ pháp mát xa của hắn quả thực rất tốt, hơn nữa hắn mỗi lần mát xa cho cô đều có chút cố ý khoe khoang, thủ pháp tốt ngoài dự đoán.
Hắn mát xa có chút chua xót cánh tay nhưng lại chậm rãi điều chỉnh lại.
Người thoải mái thích ý.
Này xem như kim chúa ban thưởng sao? So với tiền tài làm cho cô dễ dàng nhận hơn.
Cô gối lên trên hai đầu gối của hắn, dần dần nhắm mắt lại chuyên tâm hưởng thụ.
Lệ Tước Phong thủ pháp không chậm không vội, vừa mới nắm ở cô chua xót mỗi một tấc, đầu ngón tay ấm áp truyền lại lo lắng cho cô. . . . . .
Đang hưởng thụ hắn mát xa, trên cánh tay bỗng nhiên dời đi, Cố Tiểu Ngải nhắm mắt lại, cảm giác được một cái tay cực nóng cởi bỏ có choàng của cô. . . . . .
Cầm thú.
Cô lại một lần nữa đánh giá cao hắn!
Cố Tiểu Ngải tức giận đến cắn răng, một khắc cũng không thể làm cho cô chân chính nghỉ ngơi một lát.
Cô mệt, đầu choáng váng không thoải mái, nam nhân này còn không chịu buông tha cô.
Cố Tiểu Ngải mở mắt ra đang muốn dịch chuyển tay hắn ra, hắn đã cởi bỏ nút thắt tham tiến vào bên trong ngực của cô, dễ dàng cầm một chút mềm mại vuốt ve.
Cố Tiểu Ngải cả người run lên, muốn từ trên đầu gối hắn ngồi xuống lại bị hắn gắt gao đè lại.
*************************
|