Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 76:
"Ba ba ba ba. . . . . ."
Vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.
Cố Tiểu Ngải ngẩn ngơ, ‘Yêu em Lợi Chi Lệ’ là vòng cổ cùng bộ với nhẫn.
Nhẫn là Lệ Tước Phong đưa cho cô, mà vòng cổ. . . . . . Là đính vật Sở Thế Tu đưa cho Lương Noãn Noãn.
Không ai có trọn vẹn bộ trang sức mà chỉ có một nửa. . . . . .
Ông trời nhất định phải trêu đùa cô sao?
Vì sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy.
"Oa. . . . . . tình yêu của Sở công tử cùng Lương tiểu thư thật sự là làm người khác ganh tị, Sở công tử có phải muốn cưng chiều Lương tiểu thư giống như Lợi Vương Phi không?" Tô Hiên Hiên vừa cười chế nhạo Lương Noãn Noãn.
Sở công tử có phải muốn cưng chiều Lương tiểu thư giống như Lợi Vương Phi không?
Ngực hơi hơi nhói đau, Cố Tiểu Ngải hơi nhếch môi.
Đôi mắt Lương Noãn Noãn xinh đẹp bỗng nhiên nhìn lại, liếc liếc mắt nhìn vị trí của Cố Tiểu Ngải một cái, sau đó tràn đầy tự tin nói vào micro, "Tôi cảm thấy tình yêu Lợi Vương Phi lưu lại như vậy, bản thân tôi thấy tôi hạnh phúc hơn."
"Sao cơ?" Tô Hiên Hiên kinh ngạc.
"Bởi vì từ hai phía. . . . . . đều là Sở Thế Tu, cho nên tôi hạnh phúc hơn so với tình yêu Lợi Vương Phi."
Lời ngầm chính là, người nam nhân cô yêu nhất. . . . . .là Sở Thế Tu.
"Ba ba ba ba. . . . . ."
Vỗ tay lại một lần nữa vang lên, không khí chợt sinh động lên.
Chỉ có mặt Cố Tiểu Ngải là trắng ra, Lương Noãn Noãn cả người hạnh phúc đều tràn ra, chói mắt hơn so với đá quý.
Đó là hạnh phúc cô từng kỳ vọng. . . . . . ở trước mặt người khác thoải mái nói chuyện tình yêu của mình.
Hiện tại mới hiểu được, ngay cả điều đó cũng là hy vọng xa vời.
Cô cùng Sở Thế Tu tám tuổi đã là thanh mai trúc mã, mười tuổi cô mới biết ý tứ đính hôn từ miệng Lão sư.
Cô từng tin tưởng rằng, có một ngày cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng kéo dài trên mặt đất, áo cưới thiết kế khoa trương đến như thế nào, hướng mọi người khoe ra hạnh phúc. . . . . . Sau đó nắm tay Sở Thế Tu đi vào giáo đường.
Tự tin, kiêu ngạo mà nói ra một câu ngọt ngào.
Tôi nguyện ý.
Cô từng tin tưởng rằng, hoàng tử cùng công chúa chính là Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải.
Khi đó cô không nghĩ tới, công chúa một lát lại biến thành cô bé lọ lem. . . . . . Cuộc sống xuống dốc không phanh, sau đó cùng cuộc sống với hoàng tử đi ngược lại.
Cái mũi bỗng nhiên có chút chua xót, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi.
"ok, chúng ta bắt đầu bán đấu giá ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’, lên giá phải . . . . . Ba trăm vạn."
Tô Hiên Hiên trong lời còn chưa nói hết, lập tức có người cử bài tham dự đấu giá, làm bầu không khí rất hài hòa.
"Ba trăm năm mươi vạn."
"Ba trăm bảy mươi vạn."
"Bốn trăm vạn."
"Bốn trăm ba mươi vạn."
. . . . . .
"Một ngàn năm trăm vạn."
. . . . . .
Tiếng một nam nhân từ tính trầm thấp ở bên cạnh vang lên.
Cả hội trường lặng im, không một tiếng động, không khí vừa nóng lên như đột nhiên lạnh đến cực điểm.
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Lệ Tước Phong giơ bài tử, thân hình hắn cao ngất ngồi có chút mệt mỏi, thần thái trên mặt giống như quân vương liếc nhìn hết thảy.
Hai người Tô Hiên Hiên cùng Lương Noãn Noãn đứng ở vũ đài đều ngây dại, nhất thời không nói nên lời.
Lương Noãn Noãn kịp phản ứng, tầm mắt hướng về Cố Tiểu Ngải, mắt xinh đẹp chứa đầy phẫn nộ, giơ phone lên nói thêm một câu, "Tôi ra một ngàn sáu trăm vạn."
. . . . . .
Lần này toàn hội trường càng tĩnh lặng.
Mới vật đấu giá thứ nhất đã bị đẩy giá lên cao ngất rồi, như vậy tiệc tối sẽ kết thúc sớm sao?
Lương Noãn Noãn hiển nhiên không chịu đem vòng cổ này của Sở Thế Tu đưa cho Cố Tiểu Ngải.
Không muốn để ý tới tầm mắt lườm lườm của Lương Noãn Noãn, Cố Tiểu Ngải quay đầu đi.
"Ách. . . . . ." Tô Hiên Hiên cân nhắc từ muốn nói, "Xem ra hai vị đối với ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’ đều có hứng thú. . . . . ."
"Hai ngàn sáu trăm vạn."
Giọng nói Lệ Tước Phong lại vang lên lần nữa, miệng mang theo vẻ bá đạo không thể cường thế hơn nữa.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải trước đây cũng từng đi theo ba mẹ tham gia buổi đấu giá từ thiện, tuy rằng ngay lúc đó giá hàng cùng hiện tại không thể so sánh với nhau. . . . . . Nhưng chưa hề ra giá cả như vậy.
Có người nào lại ra giá quá một trăm ngàn như vậy.
"Lệ Tước Phong, đủ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nói nhỏ giọng bên tai Lệ Tước Phong.
Cô cảm thấy cũng không cần phải tốn nhiều tiền như vậy mua một vòng cổ không đáng giá, dù sao là vô ích, Lệ Tước Phong là loại thương gia nhiều tiền không bỏ ra tiền cho phụ nữ cũng là tiêu xài loạn .
Nhưng vòng cổ này. . . . . . Dù sao cũng là đính vật Sở Thế Tu đưa cho Lương Noãn Noãn, có ý nghĩa quan trọng.
Còn nâng giá như vậy nữa, đính vật của Sở Thế Tu sẽ không thuộc về bọn họ . . . . . .
Mà cô. . . . . . Có được vòng cổ đính vật của Sở Thế Tu cũng không có nửa điểm ý nghĩa.
"Cô đừng xen vào." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Lương Noãn Noãn phía trên võ đài, cuồng vọng giương giọng, "Lương tiểu thư, như thế nào?"
|
Chương 77:
Bỏ hai ngàn sáu trăm vạn mua một cái vòng cổ?
Lương Noãn Noãn đứng ở trên võ đài gương mặt có chút vặn vẹo, oán hận trừng mắt Cố Tiểu Ngải.
Vòng cổ này giá thị trường bất quá năm trăm vạn, Lệ Tước Phong lại đem giá nâng đến hai ngàn sáu trăm vạn để tranh cùng cô.
Cố Tiểu Ngải nghe được là đính vật của Sở Thế Tu đưa cho cô, vì thế quấn quít làm cho Lệ Tước Phong tranh đến cùng.
Cố Tiểu Ngải này. . . . . . thật ra có chút thủ đoạn.
Không chỉ làm cho Sở Thế Tu nhớ thương nhiều năm như vậy, còn có thể khiến nhân vật lớn như Lệ Tước Phong coi trọng như vậy, vung tiền như rác.
Trầm mặt thật lâu.
Lương Noãn Noãn không nâng giá nữa, chính là hướng đại gia lộ ra một chút mỉm cười, "Lệ tổng ưu ái ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’ như thế, tôi làm sao có thể đoạt được chứ?"
Tập đoàn tài chính Lệ gia cái gì cũng không nhiều, chính là nhiều tiền.
Cô cùng Lệ Tước Phong lại tiếp tục nâng giá nữa chỉ biết mặt mình biến thành mặt xám mày tro, còn không bằng chuyển biến tốt hơn.
"Oa, Lương tiểu thư đem đính vật của mình làm cho thật giá trị. . . . . ." Tô Hiên Hiên cười nói, "Không bằng Lệ tổng lên đài nói hai câu."
Vòng cổ "Yêu em Lợi Chi Lệ" tự nhiên là của Lệ Tước Phong.
"Không cần." Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, quay đầu đắc ý hướng Cố Tiểu Ngải nhíu mày.
Cố Tiểu Ngải không biết nói cái gì, chỉ có thể lộ ra giả dối tươi cười.
Cái này. . . . . . Cô một chút cũng không nghĩ muốn có.
Lệ Tước Phong cự tuyệt lên đài nói chuyện, thân là chủ trì Tô Hiên Hiên liền như vậy bị cứng đơ ở trên đài, không khỏi có chút xấu hổ, oán hận trừng mắt liếc Cố Tiểu Ngải sau mới nặng nề mở miệng cười, "Đến đây, chúng tôi mời tiểu thư đem ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’ đưa cho Lệ tổng!"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải vừa vặn tiếp thu ánh mắt phẫn hận của Tô Hiên Hiên, không khỏi có chút buồn bực.
Này lại là cô làm sai chuyện gì ?
Một đám người giận Lệ Tước Phong mà không dám nói gì, cũng chỉ có thể xả giận lên cô sao? Dùng ánh mắt bắn thủng ở trên người cô vài cái cũng thư thái sao?
Cố Tiểu Ngải thật sự không rõ Liễu Tử Mật, Tô Hiên Hiên rốt cuộc là có ý tưởng linh tinh cái gì.
Đem hộp châu báu đưa đến trên bàn cô, tràng vỗ tay vang lên nóng nhiệt nhất.
"Vui vẻ sao?" Không nhìn trên võ đài tiếp tục tiến hành vật bán đấu giá thứ hai, Lệ Tước Phong đem hộp châu báu để lên trước mặt Cố Tiểu Ngải, đáy mắt có kiêu ngạo cùng cuồng vọng.
Vòng cổ trong hộp châu báu tỏa sắc sáng ngời, ánh sáng tinh thạch đủ làm loá mắt.
Đính vật của Sở Thế Tu lại. . . . . . đến trong tay cô.
Còn có, cô không vui không quan trọng. . . . . .
Cô rất muốn hỏi một câu, nếu hắn biết cô đem nhẫn "Yêu em Lợi Chi Lệ" cầm đấu giá, hắn còn vui vẻ sao?
Lời này Cố Tiểu Ngải tự nhiên không dám hỏi ra miệng.
"Hiện tại cô có một bộ ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’ ." Lệ Tước Phong đóng hộp châu báu lại, "Trở về đeo vào cho tôi xem."
Mang trọn vẹn trang sức sao. . . . . .
Cố Tiểu Ngải xấu hổ cười, chột dạ đem tay giấu ra phía sau. . . . . .
Lại tiếp tực như vậy nữa nhất định sẽ gặp chuyện không may, cô vẫn là nên nghĩ biện pháp chuộc lại nhẫn là tốt nhất.
"Tôi đi toilet."
Cố Tiểu Ngải duy trì nụ cười dối trá, cất giấu hai tay từ trên ghế đứng lên hướng bên ngoài yến hội đi ra.
Tầng trệt khách sạn bởi vì buổi từ thiện bán đấu giá này nên bị bao hết, đẩy cửa từng phòng khách sạn, Cố Tiểu Ngải đều không có tìm được phòng bọn họ bày vật bán đấu giá.
Không đem nhẫn chuộc lại được, cô đêm nay nhất định chết chắc rồi.
Lệ Tước Phong có khi đem cô nấu lên.
Cố Tiểu Ngải hoảng hốt tiếp tục tìm từng phòng, sau lưng đột nhiên bị người nặng nề mà đẩy vào, Cố Tiểu Ngải cả người tiến vào bên trong một gian phòng.
Không phải phòng mà là một toilet trang hoàng sa hoa.
"Ai đó?" Cố Tiểu Ngải bị đẩy lảo đảo vài bước mới đứng vững, quay đầu lại.
Hai nữ nhân cao gầy Liễu Tử Mật cùng Quan Nana đi theo tới, Quan Nana đóng cửa khóa chốt lại, quay đầu vẻ mặt phẫn hận trừng mắt cô.
Hai nữ nhân này toàn thân cao thấp đều viết: chúng tôi là tới tìm trả thù.
Cố Tiểu Ngải trong lòng âm thầm cả kinh, mặt vẫn bình thản, lạnh lùng hỏi, "Các người muốn làm gì?"
"Không sai, quyến rũ nam nhân đích thủ đoạn không sai, tôi đây thân tấn diễn viên đều bị đá ra E.S ." Liễu Tử Mật cười lạnh một tiếng, giẫm giầy cao gót bước đi đến cô, móng tay màu đỏ như lửa hướng trên mặt cào lên, "Cố Tiểu Ngải, hôm nay cô có thể nổi bật nhất."
Cô cùng Quan Nana một là diễn viên nổi danh, một là ngọc nữ . . . .
Hôm nay trước mặt nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy, Lệ Tước Phong trực tiếp đem các cô mắng giống như đồ bỏ đi.
Vòng luẩn quẩn này. . . . . . Các cô về sau nhất định là không thể yên ổn rồi.
Mà người khởi xướng Cố Tiểu Ngải này còn có thể được Lệ Tước Phong ưu ái, hai ngàn năm trăm vạn đổi lấy vòng cổ nói đưa sẽ đưa, mặt mũi lót bên trong áo hay chăn Cố Tiểu Ngải toàn bộ có. . . . . .
Làm khó hai nữ nhân như cô bị mất mặt, cùng chó rơi xuống nước giống nhau.
Khẩu khí này không hiểu ra, uất hận trong lòng không thể phát tiết ra được.
Khuôn mặt bị móng tay Liễu Tử Mật hung hăng cào một cái.
|
Chương 78:
Cố Tiểu Ngải nhíu mày sờ sờ mặt, lạnh lùng nhìn các cô, "Các cô cũng biết tôi bây giờ là người tâm phúc bên cạnh Lệ Tước Phong, các cô hôm nay dám đụng đến tôi dù là một sợi tóc, cô đoán, Lệ Tước Phong một lát sẽ như thế nào đối phó với các cô?"
Liễu Tử Mật cùng Quan Nana đều cả kinh, thực không có động tác tiếp theo.
Xem ra Lệ Tước Phong lãnh khốc thô bạo ...trong vòng luẩn quẩn này cũng là có tiếng. . . . . . Chỉ cần các cô còn đối với Lệ Tước Phong tâm tồn sợ ý, là tốt rồi làm.
Cô lúc trước dại dột không tìm hiểu rõ ràng Lệ Tước Phong là người như thế nào đã làm nhân tình của hắn, nhớ tới thật phiền.
"A, Cố Tiểu Ngải, cô muốn nói Tước Phong sẽ nghe lời cô chứ?" Liễu Tử Mật trào phúng cười lạnh một tiếng, nhưng hai chân nhỏ dài còn đứng tại chỗ.
Hiển nhiên không dám lộn xộn.
Thấy hai người các cô thật không dám hành động, Cố Tiểu Ngải lá gan nhất thời lớn lên, giả bộ bộ dáng cưng chìu, cười nhạo nhìn các cô, "Anh ta có nghe tôi hay không không cần nói rõ chứ? Ai hôm nay bị đánh một bạt tai? Ai bị đá ra E.S? Kia. . . . . . Giống như không phải tôi?"
Liễu Tử Mật cùng Quan Nana liếc nhìn nhau, không nói gì, gương mặt xinh đẹp đều có chút tức giận cùng uất phẫn.
"Đương nhiên, bị đá ra E.S vẫn là việc nhỏ, nếu như bị hủy dung nhan. . . . . . Đây chính là sống không bằng chết."
Nói những lời này, Cố Tiểu Ngải cố ý chỉ chỉ mặt mình, khóe môi gợi lên một chút cười nhạo, "Hai ngôi sao lớn nếu như bị hủy dung nhan, cô nói đến lúc đó truyền thông tranh nhau phỏng vấn thì các cô còn có thể nhìn màn ảnh mỉm cười sao?"
Nghe vậy, Liễu Tử Mật thế nhưng lui từng bước.
Thực thức thời lui bước.
Này không phải tốt lắm. . . . . . Hai tình nhân cũ chạy tới tìm cô thật phiền toái, có phải diễn trên phim truyền hình đâu? Còn diễn cái đoạn ác như vậy.
Thật sự là buồn cười.
Chậm trễ cô tìm nhẫn, lãng phí thời gian của cô.
Thấy không có việc gì, Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị đi ra ngoài, Quan Nana lại đột nhiên kích động lên, kéo tóc của cô gắt gao, giống như mất đi lý trí quát, "Tôi hiện tại đã giống như bị hủy dung nhan rồi, tôi còn sợ cái gì!"
Không nghĩ tới Quan Nana đột nhiên phát cuồng, Cố Tiểu Ngải không có phòng bị.
Bị nắm kéo mạnh, đau đến mức Cố Tiểu Ngải thất thanh kêu to, "Quan Nana, cô điên rồi! Không muốn chết thì buông ra nhanh!"
Quan Nana này đột nhiên nổi điên cái gì.
Quan Nana hoàn toàn điên rồi, kéo tóc của cô hướng bồn rửa tay đi đến, dùng hết khí lực một phen đè đầu cô xuống bên trong, mở vòi nước ra liền hướng lên đầu cô xả xuống.
Nước lạnh lẽo làm tê hết đầu cô. . . . . .
Lạnh đến tận đáy lòng.
Mê cả tầm mắt.
"Nếu không phải tuần san《ak》đăng tin gièm pha, danh dự của tôi xuống dốc không phanh, tôi làm sao có thể đến bây giờ cũng chưa nhận được quảng cáo." Quan Nana khàn cả giọng la lớn.
"Buông. . . . . ."
Quan Nana căn bản không nghe lời của cô, giọng nói vốn nũng nịu nhưng giờ lại rống lên, thật sự khó nghe, "Tôi ở làng giải trí này đã chết rồi, nếu không phải do cô, tôi làm sao có thể thành bộ dạng như thế này! Đều là do cô hủy hoại tôi!"
Vẫn là khó hiểu hận giống như, Quan Nana bị hận ý tập não, kéo mạnh vòi nước chuyển hướng sang góc độ khác, mở ra nước nóng. . . . . .
Cố Tiểu Ngải bị kéo trở lại trong bồn liều mạng giãy dụa, cảm giác được nước tưới vào trên đầu càng ngày càng nóng, nhất thời kinh sợ, bắt đầu vội vàng đá loạn cả lên. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, tôi bị cô hủy hoại, tôi cũng sẽ không cho cô sống tốt!"
Quan Nana gắt gao đè đầu cô, chờ đợi nước trong vòi nóng hoàn toàn đạt tới điểm sôi. . . . . .
Liễu Tử Mật đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, Quan Nana nếu giết chết Cố Tiểu Ngải, là cô có thể đi tố cáo với Lệ Tước Phong, đến lúc đó chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao?
Nước càng ngày càng nóng.
Cố Tiểu Ngải liều mạng giãy giụa.
"A. . . . . ." Quan Nana đột nhiên bị Cố Tiểu Ngải dùng giày cao gót đá loạn vào đầu gối, nhất thời đau kêu một tiếng, thả người cô ra, cả người ngã trên mặt đất.
Cố Tiểu Ngải tử trong bồn ngẩng đầu lên.
Nước trong vòi đã càng ngày càng nóng, mạo hiểm vùng ra, nhìn xem cô một trận hết hồn.
Cô thiếu chút nữa chết dưới vòi nước.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải xoay người, nâng chân lên liền hướng Quan Nana đạp một cước vào một đầu gối khác.
"A. . . . . ." Quan Nana lại là kêu đau.
Quan Nana này thật đúng là muốn giết chết cô.
Sự tồn tại của cô rốt cuộc e ngại đến ai, đều hận không thể đem cô giết chết đi.
Cố Tiểu Ngải xoa tóc ẩm ướt phẫn nộ, lạnh lùng nói, "Quan Nana, cô nếu làm nhân vật của công chúng thì nên chịu áp lực của công chúng, không phải《ak》hủy hoại cô, là cô tự hủy hoại chính mình!"
"Cô thối tha lắm!" Quan Nana ngồi dưới đất ôm hai đầu gối đau đớn lớn tiếng mắng.
"Huống hồ, tôi thực sự chán ghét cô." Cố Tiểu Ngải trên cao nhìn xuống trừng mắt cô một chữ một chữ nói, "Còn nữa, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."
|
Chương 79:
Lúc trước Quan Nana có một bạn trai phía chính phủ, bị chụp cảnh giường chiếu tại khách sạn Hàn tinh nên danh dự xuống dốc không phanh.
"Cố Tiểu Ngải! Cô không chết tử tế được đâu!"
Quan Nana ngã ngồi dưới đất tê tâm liệt phế hô to.
Lười để ý tới cô ta nói cái gì, Cố Tiểu Ngải xoay người liền hướng ngoài cửa đi, Liễu Tử Mật vẫn trầm mặc đứng ở một bên, thần sắc có chút thất vọng, không biết đang suy nghĩ gì.
Trừng mắt nhìn Liễu Tử Mật liếc một cái, Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng rửa tay ra rời đi, bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu khóc lớn tiếng của Quan Nana.
Tiếng khóc như vậy nghe qua tê tâm liệt phế.
Nếu đứng ở góc độ những người đứng xem, nghe được Quan Nana như vậy đau đớn, có lẽ cô còn có thể đồng tình một chút. . . . . .
Nhưng hiện tại. . . . . . Cô thực không thể đồng tình được.
Đầu tóc Cố Tiểu Ngải vẫn ướt sũng tiếp tục ở hành lang khách sạn đi tới, lạnh làm cho cô hắt hơi một cái.
Từng gian cửa một đi qua, vẫn không tìm được phòng bày vật phẩm bán đấu giá.
Đúng rồi, chờ thời điểm người đi lấy vật phẩm ra bán đấu giá, cô đi theo là đến nơi rồi.
Nhất định phải đem nhẫn chuộc lại.
Quan Nana cùng Liễu Tử Mật hai nữ nhân này cô còn có biện pháp ứng phó. . . . . . Nếu Lệ Tước Phong nổi cơn điên, cô chỉ có chờ bị ngược đãi.
Đóng một cái cửa phòng, Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị rời đi.
Một đôi tay đột nhiên từ phía sau lưng ôm ngang hông của cô ——
Gắt gao ôm.
Giống như vĩnh viễn không có ý định buông ra.
Đầu ngón tay ấm áp cách trễ trang truyền lại trên người cô. . . . . .
Quan Nana nữ nhân này như thế nào âm hồn không tiêu tan như vậy? !
Cố Tiểu Ngải tức giận xoay đầu lại chửi ầm lên, "Quan Nana, cô có buông không. . . . . ."
Thanh âm bị chặn lại ở yết hầu.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. . . . . .
Trước mắt là một khuôn mặt ôn hòa, nhu hòa trên vầng trán có một chút ưu sầu, một đôi mắt không thể tin được nhìn cô.
Sở Thế Tu.
Là Sở Thế Tu. . . . . .
Không phải Quan Nana đánh lén cô.
Là Sở Thế Tu ôm phía sau cô . . . . . .
"A Tu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải thấp giọng gọi lên tên của anh ta, cả người đều kinh ngạc đến ngây người, mắt dại ra mở to.
Làm sao có thể là anh ta. . . . . . Làm sao có thể là anh ta chứ. . . . . .
Mặt gần trong gang tấc.
Nước mắt. . . . . . Hiển nhiên rơi xuống.
"Ngải Ngải. . . . . ." Nghe được thanh âm của cô, Sở Thế Tu giống như là mới thanh tỉnh lại, đạm sắc môi bạn lộ ra nụ cười mừng rỡ, tay ôm cô bên hông chậm rãi buông ra.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người không biết nên phản ứng làm sao, liền ngu ngốc như vậy nhìn anh ta.
Ngực đánh trống loạn lên.
Sở Thế Tu vui vẻ kéo tay cô, đem mặt cô hướng chính mình, lại một lần nữa tiến lên ôm cô, gắt gao ôm lấy cô, thanh âm xúc động, "Thật là em. . . . . . Ngải Ngải."
Thanh âm của hắn mang theo một chút thỏa mãn.
Cố Tiểu Ngải cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ là duới tình huống như thế cùng Sở Thế Tu gặp lại.
Cô nghĩ đến đều đau lòng, Sở Thế Tu. . . . . . hiện tại đứng ở trước mặt cô.
Tay anh ấy còn ôm cô. . . . . .
Chân thật đến làm người ta khó tin. . . . . .
Trên người của anh ấy thản nhiên có hương bạc hà, giống như con người khiêm tốn ôn hòa của anh vậy, nghe thấy ở mũi thấm vào ruột gan, nhẹ nhàng mà khoan khoái. . . . . . sạch sẽ.
Toàn bộ đầu óc hoàn toàn hỗn độn không rõ.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác bị anh ấy ôm, cằm tựa vào trên vai anh, ánh mắt khó có thể tin.
Anh ấy mặc tây trang trắng nho nhã, nước mắt của cô rơi hai bên má, làm ướt tây trang của anh. . . . . .
Sở Thế Tu vẫn là nam nhân thực dịu dàng, giờ phút này cũng là sợ cô tùy thời sẽ biến mất mà ôm chặt cô, cô cứ như vậy tựa vào trong ngực ấm áp của anh, cô có thể rõ ràng cảm giác ngực anh đập cuồng nhiệt.
"Ngải Ngải, Ngải Ngải, Ngải Ngải. . . . . ."
Sở Thế Tu giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn, nói nhỏ giống như một lần một lần kêu tên của cô, hai tay gắt gao ôm cô.
Bàn tay anh chậm rãi hướng lên trên vuốt ve tóc dài ẩm ướt của cô, thì thào tự nói, "Ngải Ngải. . . . . . anh rốt cục tìm được em."
Anh rốt cục tìm được em . . . . . .
Ngải Ngải. . . . . . Anh rốt cục tìm được em.
Nước mắt nhất thời càng thêm mãnh liệt rơi xuống, Cố Tiểu Ngải khóc e rằng thất thanh.
Cô biết anh luôn luôn tìm cô.
Nhưng anh không biết, cô đang trốn anh. . . . . .
"Em đã đi đâu? Vì sao không đến tìm anh?" Sở Thế Tu có chút vội vàng hỏi, tiếng nói có chút gấp gáp, hai tay càng thêm ôm chặt cô, hận không thể đem cô áp sát thân thể.
Tay Cố Tiểu Ngải mảnh khảnh cơ hồ muốn nâng lên má anh, muốn đáp lại ôm anh.
Đối diện cửa kim loại chiếu phim, hình ảnh hai người mơ mơ hồ hồ, giống như cảnh cáo cô, giống như cô là một loại mặt hàng kém. . . . . .
Cô bẩn thỉu.
Cô đem mình làm bẩn thỉu, từ lúc nhà cửa sa sút cô liền không xứng với ánh mặt trời bên trong Sở Thế Tu, mà hiện tại. . . . . . Cô càng thêm không xứng.
|
Chương 80:
Cô ngay cả được Sở Thế Tu ôm cũng không xứng. . . . . .
Nước mắt rơi xuống mãnh liệt, Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi khắc chế thanh âm nức nở, sau một lúc lâu, mới gian nan nói, "Vâng. . . . . . Đã lâu không gặp."
Bất kể cô đã cật lực khống chế được cảm xúc, nhưng thanh âm nghe qua vẫn là nghẹn ngào.
Nghe vậy, Sở Thế Tu thân mình chấn động.
Lời của cô xa cách vượt quá mức tưởng tượng của anh.
So với cô bé trước kia từng tìm thấy mình, chưa từng nói chuyện với mình khách khí như vậy.
Tay anh chậm rãi buông thân thể cô ra.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng quay đầu đi, nhưng nước mắt ràn rụa đã rơi vào trong tầm mắt Sở Thế Tu.
Sở Thế Tu ngơ ngẩn, hai tay thật cẩn thận nâng lên mặt của cô, lời nói nhẹ giọng nhỏ nhẹ, "Như thế nào lại khóc? Không được khóc, đừng khóc Ngải Ngải. . . . . ."
Tim của anh đau đều ngấn ở trong mắt.
Giống như đang cầm châu báu quý giá, Sở Thế Tu một chút một chút thay cô lau nước mắt, dịu dàng dỗ cô, "Đừng khóc, nhiều năm như vậy không gặp, như thế nào vừa thấy anh đã khóc."
Bởi vì cô ở trong lòng anh tồn tại suốt chín năm. . . . . .
Bởi vì cô trong lòng anh đã khắc sâu, chạm vào liền đau.
Cố Tiểu Ngải gian nan hướng anh lộ ra tươi cười, đưa tay lau nước mắt.
Sờ sờ tóc ẩm ướt của cô, Sở Thế Tu nhợt nhạt nhíu mi, "Như thế nào biến thành như vậy?"
Cố Tiểu Ngải có chút bối rối cúi đầu, tóc ẩm ướt, trên mặt tất cả đều là nước mắt. . . . . . Cô hiện tại bộ dáng nhất định rất khó xem.
"Đến đây." Sở Thế Tu nhẹ giọng nói, lôi kéo tay cô đẩy ra một cửa phòng đi vào.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, vừa hay nhìn thấy ngón áp út của anh đeo nhẫn kim cương.
Biểu tượng cho hôn ước cùng tình yêu.
Cố Tiểu Ngải không cần nghĩ ngợi thu hồi tay của mình, Sở Thế Tu dừng lại động tác, ngạc nhiên nhìn tay mình dừng tại giữa không trung.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cô đối với anh trở nên xa lạ đến thế sao?
Ngay cả anh nắm tay cô đều trốn tránh?
"Thực xin lỗi, anh mạo phạm em sao?" Sở Thế Tu đứng ở cửa nhẹ giọng nói, đáy mắt dịu dàng xẹt qua một chút đau thương.
Anh làm sao có thể mạo phạm cô chứ? Anh làm cái gì đều vĩnh viễn sẽ không mạo phạm cô.
"Không có." Cố Tiểu Ngải thản nhiên cười cười.
Nói như vậy thản nhiên đúng rồi, khoảng cách hai người nhất thời lại nhiều lên.
Thật giống như chính là hơn hai năm không thấy mặt bằng hữu bình thường, xấu hổ tìm không ra lới nói thích hợp.
Hai người đứng ở cửa gian phòng đối diện , Sở Thế Tu nhìn cô tựa hồ có rất nhiều lời, đến cuối cùng chính là lễ phép nén lại mở cửa ra, "Vào đi."
Giọng nói của anh khe khẽ giống như sợ cô bị dọa cho sợ.
Ngữ khí trở nên thật cẩn thận.
"Vâng." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, theo bên cạnh anh đi vào phòng.
Đây là một phòng trong khách sạn, cách bố trí ấm áp mà lịch sự tao nhã, giường đôi, sô pha, Piano, rèm cửa dài xuống đất . . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút không tự nhiên ngồi xuống sô pha, Sở Thế Tu vào trong phòng tắm lấy ra một cái khăn mặt đưa cho cô.
"Cám ơn." Cố Tiểu Ngải lễ phép nói, cầm khăn mặt lau tóc.
"Ngải Ngải, đừng có khách khí với anh như vậy." Sở Thế Tu cười khổ mà nói, giọng nói thoải mái động lòng người.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải tâm run lên.
Bọn họ trong lúc đó. . . . . . Xác thực có chút khách khí.
Sở Thế Tu không có rời đi, ngồi vào trên tay vịn sô pha bên cạnh cô, chân dài bắt chéo, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô chăm chú, thỉnh thoảng lúc cô lau tóc đẩy ra trên mặt anh.
Cẩn thận như thế, dịu dàng như anh.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện anh kỳ thật cùng trước kia có khác nhau.
Mặt mày nẩy nở hơn, ngũ quan Sở Thế Tu so với trước đây trở nên sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn so với khí chất dịu dàng trước kia, cùng với trên người phát ra hương bạc hà làm cô mê hoặc.
Hai người đều không có nói nữa, trong lòng trống trơn bỗng nhiên trở nên hít thở không thông, có chút xấu hổ.
Cố Tiểu Ngải dùng sức lau tóc, mượn việc này che dấu tim đập loạn nhịp của chính mình.
Sở Thế Tu tầm mắt vẫn dừng ở trên người cô, tinh tế đánh giá.
Cô hôm nay tuy rằng ăn mặc cũng ổn, nhưng là hình tượng lại tệ hết biết rồi, thảm hại không chịu nổi.
Trầm mặc thật lâu, Cố Tiểu Ngải rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng. . . . . .
"Anh sống ổn không?"
"Em thế nào?"
Hai người trăm miệng một lời, sau đó trong phòng khách sạn to như vậy lại lặng im .
Sở Thế Tu lại nở nụ cười, khí khái trên mặt anh lộ ra một cái tươi cười dịu dàng, tay vuốt vuốt tóc cô, giọng nói êm tai, "Anh tốt lắm. Em thế nào?"
Anh tốt lắm, chính là thực nhớ thương em.
Nhớ thương em quá được không, thương trong nhà của em xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể hay không một lần nữa khôi phục lại.
Nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay so với thân phận tiểu công chúa trước kia cũng không khác biệt lắm.
|