Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 35 : Vẽ mặt
35 Editor: RabbitdethuongBeta: Tiểu Tuyền
Liên Thủ Nhân sẽ không thừa nhận đã làm chuyện như vậy, đây là chuyện Liên Mạn Nhi đã sớm dự liệu được. Nhưng mà, hiện tại không phải do hắncó thừa nhận hay không, chỉ sợ không cần chờ đến ngày mai, cái “Sự tíchquang huy” này của hắn sẽ truyền khắp mười dặm tám thôn .
Cũng không biết Liên lão gia tử và Chu thị sẽ đối mặt với chuyện nàynhư thế nào, nếu như bọn họ bao che cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín ngày thường bánh bao như vậy, có thể đem chuyện này xử lý tốt sao?
Chuyện này, quyết không thể nhượng bộ, bằng không thì, về sau cònkhông biết xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa. Nàng phải dẫm lên quá khứ, mớicó thể yên tâm trong tương lai.
“Mẹ ” Liên Mạn Nhi dựa sát vào bên cạnh Trương thị, “Một mình cha,con sợ sẽ bĩ thiệt… . Mẹ, chuyện này, mẹ và phụ thân, đều phải làm chủcho con.”
“Mạn Nhi, chúng ta đi phòng trên, lần này mẹ mặc kệ là chuyện gì,nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con.” Trương thị từ trên giường gạchbước xuống, đứng thẳng sống lưng lên.
Nàng khóc đã đủ rồi, cũng nghĩ thông suốt rồi. Từ khi nàng đến Liên gia, tuân theo khuê huấn của nữ tử phải tam tòng tứ đức, đối với trưởng bối hiếu thuận, đối với tiểu bối yêu thương, tình nguyện ủy khuất chính mình, cũng muốn cha mẹ chồng, dì nhỏ, cùng đám ca ca chị dâu bọn họ vừa lòng. Vì một nhà an bình, nàng yên lặng chịu đựng, rơi xuống đất baonhiêu nước mắt, nuốt xuống bao nhiêu ủy khuất, chỉ có chính nàng rõ ràng nhất.
Nhưng nàng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, cuối cùng đổi lấy chính là cái gì? Nàng xem người ta như thân nhân cùng trưởng bối đểkính yêu hiếu thuận, người ta lại xem nàng là kẻ đần , có thể tùy tiệnbóp nghiến chà xát nhào nặn, còn muốn dùng mạng của khuê nữ nàng đổiphú quý cho chính họ.
Cho dù không vì mình, cũng phải vì khuê nữ, lấy một cái công đạo.
Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Chi Nhi,Liên Chi Nhi lôi kéo Ngũ Lang, Ngũ Lang lôi kéo tiểu Thất, mấy mẫu tửđều nâng cao ngực, hướng phòng trên đi.
Trong phòng trên, Liên lão gia tử, Chu thị và Liên Thủ Nhân ngồi ởđầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là một đống vải vóc đặc biệt, LiênTú Nhi, Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, đều ngồi vây quanh nhữngvải vóc này.
Trông thấy Trương thị tiến đến, Chu thị lập tức xì một tiếng khinh miệt.
“Lão Tứ, ngươi mới vừa nói chuyện gì? Có phải do vợ của ngươi xúigiục ngươi cái gì hay không. Ta nói hôm nay làm sao khi không mà đòi đitrấn trên, thì ra là không yên lòng.” Chu thị cao giọng nói, “Đồ con dâu phá sản, ta nhìn thấy nàng là như bị nghẹn phân.”
“Đều nói nhỏ chút, người phải sợ không có người nghe được hay sao.” Liên lão gia tử trầm giọng nói.
“Cái này không liên quan chuyện của mẹ bọn nhỏ, những lời kia đều làchính tai con nghe thấy đấy.” Liên Thủ Tín ngồi ở trên ghế dài, hai mắtđỏ bừng mà nhìn qua Liên Thủ Nhân, “Đại ca, ngươi không thừa nhận. Vậyta hỏi ngươi, ngươi nói cái nhà kia, không phải là nhà của Tôn Liên Nhân sao? huyện Thanh phong còn có người thứ hai gọi là Tôn Liên Nhân có vợlà muội tử của Dương Thành Phong, còn có một tiểu nhi tử muốn cưới vợhay sao?”
Liên Thủ Tín kích động đến giọng nói đều có chút phát run, “Đại ca,ta là cùng người đều là ruột thịt do mẹ sinh ra, ngươi tự hỏi lương tâmmà nói với ta, ngươi có phải đã cùng người thương lượng tốt rồi haykhông, muốn cho Mạn Nhi theo người ta chôn cùng, chỉ vì mấy trăm lượngbạc kia!”
Vợ chồng Liên Thủ Tín, Trương thị và mấy hài tử Liên Mạn Nhi, đều nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân.
Ánh mắt Liên Thủ Nhân cũng có chút lập loè, vô ý thức mà xê dịch về phía Liên lão gia tử và Chu thị.
“Không thể nào, sao ta có thể hại cháu gái ruột của mình, ngươi đem ta trở thành người thế nào hả?”
Liên Mạn Nhi nhạy cảm mà phát giác được, trong lòng Liên Thủ Nhân đang lo sợ.
“Đại bá của bọn nhỏ, ngươi là huynh trưởng của phụ thân bọn nhỏ,chúng ta kính trọng ngươi, tin ngươi. Ngươi và đại tẩu từ bên ngoài trởvề, liền nói muốn đưa Mạn Nhi đi huyện Thanh Phong làm con dâu nuôi từbé. Ta thấy không biết được gốc rễ nhà người ta nên không chịu, khi đócác ngươi nói Mạn Nhi là cháu gái ruột của các ngươi, các ngươi khôngthể hại nàng. Ta cùng phụ thân bọn nhỏ đã tin tưởng. Ngươi nói thật dễnghe, chúng ta không phải người ngu, biết rõ ngươi dùng tiền kia mưutính công danh. Đây là tâm bệnh của cha và mẹ trong những năm này, dù ta luyến tiếc khuê nữ, nhưng vẫn mạnh mẽ quyết tâm gật đầu.” Trương thịchỉ vào Liên Thủ Nhân và Cổ thị nói, “Thế nhưng mà, các ngươi không nênđể khuê nữ của ta đi chịu chết ah…”
Trương thị nói đến đây, lại nhịn không được khóc lên.
Cổ thị ngồi ở trên mép giường, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.
“Thê tử Lão tứ, đây là không thể nào, ngươi cũng đừng nghe người ta đồn nhảm.”
“Đại tẩu, ngươi cũng là người làm mẹ, cũng sinh ra hai khuê nữ, đạitẩu, ngươi đây là lấy đao cắt thịt ah.” Trương thị nói, “Ta và cha bọnnhỏ có chỗ nào có lỗi với các ngươi, các ngươi lại hãm hại ta. Cho dù là cừu nhân, cũng không có nhẫn tâm như vậy .”
“Đại ca, ngươi vuốt lương tâm nói cho ta một câu đi.” Liên Thủ Tín ngoan cường yêu cầu.
Tính tình Liên Thủ Tín thập phần ôn hoà hiền hậu, nhưng cũng giốngđại đa số người thành thật, hắn một khi nhận thức cái gì đúng thì sẽnghiêm túc vùng lên, nên sẽ ghét nhất bị người lừa gạt.
Trán Liên Thủ Nhân toát mồ hôi, hắn quay đầu hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị cầu cứu.
“Cha, mẹ lão Tứ đây là điên rồi, nghe xem hắn đáng nói cái gì. Cáinày nếu truyền đi, ta còn có thể đi ra ngoài làm quan sao?” Liên ThủNhân cũng không trực tiếp trả lời Liên Thủ Tín, mà hắn nói đến chuyệnlàm quan.
Trong lòng Liên Mạn Nhi nhịn không được cười lạnh, Liên Thủ Nhân, làm thế là muốn Liên lão gia tử cùng Chu thị bao che hắn.
Liên lão gia tử đang cuốn một viên thuốc lá rời trong tay, xoạchxoạch mà hút lấy. Từ lần trước đánh Liên Thủ Nhân, làm gãy tẩu thuốc,hắn đã đổi dùng giấy chùi cuốn thuốc lá rời rút rồi.
“Lão Tứ là đi ra ngoài gặp ma hả, lời hắn nói không có người tin tưởng.” Chu thị lập tức làm chỗ dựa cho con trai trưởng.
“Nội tin hay không cũng không sao, quan trọng là mọi người tin haykhông.” Liên Mạn Nhi tỉnh táo mà nói, “Việc này, cha mẹ con là nghe thấy rõ ràng, mới dám về nhà nói. Đại bá không thừa nhận cũng không sao,ngày mai mẹ và cha con sẽ đi tìm Dương Thành Phong, tìm lão Lưu ở Lưugia trang, lại đi huyện Thanh Phong tìm nhà Tôn Liên Nhân. Việc này phải biết rõ ràng , không thể để cho oan uổng đại bá con, không phải sao?”
“Ngươi cái tiểu nha đầu, ngươi thật có bản lĩnh!” Chu thị nghe Liên Mạn Nhi nói lập tức không còn từ nào khác để nói.
“Thủ Tín ah, ” Liên lão gia tử dùng sức rít một hơi thuốc, đưa toànbộ khuôn mặt của ông vào sương mù dày đặc, “Đại ca ngươi không thể làmchuyện như vậy, các ngươi là huynh đệ ruột. Ngươi đừng nghe người bênngoài nói vài câu, rồi tổn thương cảm tình của huynh đệ các ngươi. Lãođại, ngươi cũng có chỗ không đúng…”
Liên lão gia tử đang nói chuyện, liền hung hăng mà ho khan hai tiếng.
Cổ thị cùng Liên Thủ Nhân trao đổi ánh mắt một cái. Cổ thị lập tứcđứng lên, đi tới muốn lôi kéo Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi xuống cùng một chỗ.
“Thê tử lão tứ, chúng ta là người một nhà, người nào không biết, Liên gia chúng ta từ trước là phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung đấy. Ta biết rõ, trong nhà may mắn là có muội chiếu cố. Muội xem mấy năm nay đềutrôi qua thật tốt, mọi người lập tức có thể vượt qua ngày tốt lành. MạnNhi chúng ta cũng rất tốt, đừng bởi vì lời người khác nói mà tổn thươnghòa khí.” Trên mặt Cổ thị cơ hồ muốn cười ra một đóa hoa, “Mạn Nhi, cháu đến xem, những thứ này đều là đại thẩm từ huyện trên mua cho cháu đấy.Đại thẩm định đoạt, về sau xiêm y tốt, đồ trang sức tốt của Hoa Nhi tỷtỷ cháu đều cho cháu lựa chọn. Đợi đại bá của cháu làm quan rồi, đạithẩm sẽ dẫn theo cháu cùng đi, cho cháu làm khuê nữ. Về sau tìm một nhàkhá giả cho cháu, cũng làm phu nhân của quan lớn, cam đoan so với HoaNhi tỷ gả tốt hơn.”
Cổ thị nói một phen, thấy Liên Mạn Nhi thờ ơ, thì chọn lấy hai thước vải tươi sáng nhất nhét vào trong tay Liên Mạn Nhi.
Liên Tú Nhi hừ lạnh một tiếng, muốn nói chuyện, lại bị Liên Hoa Nhi véo vào bên hông một cái, mới miễn cưỡng nhịn lại.
“Hai thước vải này Mạn Nhi cháu cầm lấy trước, làm hai kiện xiêm yxinh đẹp. Cái này trên giường gạch còn có, Mạn Nhi cháu tùy tiện chọn.”Cổ thị cười nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm cười lạnh, Cổ thị đây là thấy chuyện phát sinh không che lấp được hết, muốn mua chuộc nàng.
“Đồ vật của đại thẩm, ta không dám nhận. Ai biết có phải hôm nay cháu cầm đồ của đại thẩm xong, ngày mai sẽ phải đem mạng bồi trả lại.” LiênMạn Nhi đưa tay, đánh rơi thước vải trong Cổ thị trong tay xuống mặtđất.
Cổ thị sắc mặt thay đổi mấy lần.
“Nhìn đứa nhỏ này xem, trước kia tính tình thật tốt kia mà, sao hiện tại không có quy củ như vậy?”
“Hóa ra là bởi vì tính tình ta tốt, cho nên các người mới chọn trúngta. Cũng nhìn trúng phụ mẫu ta trung thực, tính tình tốt, dễ ức hiếp a.” Liên Mạn Nhi không chút khách khí mà nói.
“Sao lại cùng đại thẩm ngươi nói chuyện như vậy, ngươi còn biết phân biệt lớn nhỏ hay không!” Chu thị nói.
“Tứ tẩu, ngươi xem ngươi đem Mạn Nhi dạy thành dạng gì rồi, còndám đối với đại tẩu động thủ, ngươi thế nào không dạy dỗ nàng?” Liên TúNhi nói. Hai thước vải Cổ thị đưa cho Liên Mạn Nhi, là nàng nhìn trúng. Cổ thị lại muốn cho Liên Mạn Nhi, nàng không tức giận Cổ thị, chỉ tứcgiận Liên Mạn Nhi đoạt đồ của nàng.
“Nương… Các nàng muốn đánh ta.” Liên Mạn Nhi thấy mấy người họ đềuhướng về phía nàng, lập tức nhích lại gần trong ngực Trương thị.
Trương thị lập tức đem Liên Mạn Nhi ôm chặt một chút.
“Việc này Mạn Nhi làm không có gì không đúng, đồ của đại tẩu, chúngta không dám nhận. Ta là tính tình tốt, đến Liên gia nhiều năm như vậy,ta chưa từng qua mặt ai. Tiền tài bên trên có chịu thiệt thòi, lần lượtmệt mỏi còn phải bị mắng, hài tử đi theo ta bị khinh bỉ, có thể nhịn tađã nhịn, không thể nhẫn nhịn ta cũng đều nhẫn nhịn. Tính tình ta tốt,tính tình khuê nữ ta cũng tốt, nhưng chúng ta không hèn yếu, mệnh khuênữ của ta không phải ai lấy tiền cầm đồ đạc đến là có thể mua.”
Cổ thị luân phiên bị Liên Mạn Nhi và Trương thị làm mất mặt mũi, cũng có chút tức giận.
“Thê tử lão tứ, ta nói câu hơi khó nghe, khuê nữ ở nông thôn khôngđáng tiền, sinh ra đều bị ném đi, trưởng thành bán lấy tiền, không biếtcó bao nhiêu. Ngươi suy nghĩ thật kỹ xem, mắt nhìn thấy ngày tốt lành đã tới rồi, các ngươi cũng đừng mò mẫm kiếm chuyện, đến lúc đó ăn phảithiệt thòi lớn, cũng đừng phàn nàn chúng ta không giúp các ngươi.” Cổthị ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà dùng âm thanh chỉ cóTrương thị và Liên Mạn Nhi mới nghe thấy.
Đến lúc này, Cổ thị không chỉ không có nửa phần áy náy cùng hối hận,mà còn dùng ngôn ngữ đả thương người, hơn nữa đối với các nàng dụ lợi,uy hiếp.
Liên Mạn Nhi muốn tránh khỏi Trương thị.
Trương thị đã tức đến toàn thân phát run, đồng thời tinh thần khẩntrương cao độ, không chịu buông Liên Mạn Nhi ra, sợ buông lỏng tay, khuê nữ sẽ không còn nữa.
“Mẹ, mẹ buông tay, nàng nói đó là lời nói gì, bỗng dưng lớn lên cógương mặt người, nhưng nàng căn bản vốn không phải là người. Con cho dùliều mạng, cũng phải đánh trả lại nàng.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng đối vớiTrương thị nói.
Trương thị cúi đầu nhìn cái đầu và bàn tay nho nhỏ của khuê nữ nhà mình.
“Mạn Nhi, con đừng động thủ, xem mẹ trút giận cho ngươi.” Trương thịcắn răng, đem Liên Mạn Nhi kéo ra phía sau mình, đến gần Cổ thị.
“Thê tử lão tứ, ngươi muốn làm gì?” Cổ thị thấy sắc mặt Trương thị cổ quái, trong lòng có chút run lên.
Trương thị giơ tay lên, một cái tát đánh vào mặt Cổ thị.
Cổ thị ngây ngẩn cả người, nàng tuyệt đối không ngờ, Trương thị sẽ đánh nàng.
Trương thị cũng ngây ngẩn cả người. Nàng mới bị Cổ thị chọc tức đếnphổi đều muốn nổ, nhưng dịu dàng ngoan ngoãn đã thành thói quen, làmcho nàng không biết nên phản kháng như thế nào. Là Liên Mạn Nhi nhắcnhở. Trương thị nhìn tay mình, đây là nàng lần đầu tiên đánh người, thật ra thì nàng có chút chùn tay, một tát này cũng không dùng hết lực.
Hóa ra loại nữ nhân nàng bình thường cảm thấy hiền lương là không nên sử dụng thủ đoạn, đánh cái này hả giận như vậy, thống khoái như vậy.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta là nương tử tú tài, ta là đại tẩu ngươi!” Cổ thị chỉ vào Trương thị nói.
“Đúng, là ta đánh ngươi, xem ngươi còn dám hại khuê nữ ta không.Ngươi là đồ mặt người dạ thú, rắn rết không bằng.” Trương thị giơ taylên, hướng vào mặt Cổ thị cho thêm một cái tát.
|
Chương 36 : Gia Pháp
Một tát Trương thị đánh xuống, dùng hết sức lực. Cổ thị bị đánh mộtcái lảo đảo ngã nhào trên đất, khóe miệng cũng bị rách, ô oa một tiếngnhổ ra một ngụm máu bọt, bên trong còn lẫn một cây răng.
Trương thị uy vũ, thật tốt. Liên Mạn Nhi trong lòng trầm trồ khen ngợi, đã sớm nên như vậy.
Cổ thị cũng bất chấp thể diện, khóc oa lên.
“Ngươi dám đánh mẹ ta, ta đánh chết ngươi.” Liên Đóa Nhi từ trêngiường gạch nhảy xuống, hướng Trương thị và Liên Mạn Nhi nhào đầu vềphía trước.
Liên Mạn Nhi nhích đến bên cạnh hai bước, lặng lẽ duỗi ra một chân,ngáng chân Liên Đóa Nhi . Liên Đóa Nhi không phát hiện, nàng lại có mộtđôi chân nhỏ, lập tức bổ nhào về phía trước, ngã sấp xuống ở bên cạnh Cổ thị.
Cổ thị đang muốn đứng lên, bị Liên Đóa Nhi đè một cái, lại ngã trởvề. Hai người bốn chân nhỏ loạn đạp một mạch, đã bị hai thước vải mớirơi trên mặt đất tản ra quấn vào chân, giãy dụa cả buổi cũng không cóđứng lên được.
Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn chân của mình, lại nhìn chân Cổ thị và Liên Đóa Nhi, trong lòng đã cảm thấy một đôi tự nhiên, thật sự là có rấtnhiều chỗ tốt. Nếu nàng ở vào vị trí của Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi, khílực tuyệt sẽ không yếu như vậy.
“Đây là làm gì, đây là làm gì, vợ lão Tứ ngươi dám động thủ đánh đại tẩu ngươi, ngươi muốn tạo phản.” Chu thị nghiêm nghị mắng.
Liên Tú Nhi thấy Cổ thị và Liên Hoa Nhi chịu thiệt, đều mang giàymuốn tới giúp đỡ. Liên Thủ Nhân là nam nhân, vốn là đã mang giày, laonhanh về phía trước. Hắn trước không đi vịn Cổ thị, mà là mặt đen chuyển hướng sang Trương thị, nâng nắm đấm lên, hướng trên mặt Trương thị nệnxuống.
“Mẹ.” Liên Mạn Nhi vội vàng kêu một tiếng.
Liên Thủ Nhân dù sao cũng là nam tử, một quyền này nếu đánh trúng,Trương thị khẳng định phải bị thương. Mắt thấy nắm đấm Liên Thủ Nhânmuốn nện lên đầu Trương thị, Liên Thủ Tín từ bên cạnh xông lại, một taybắt lấy cánh tay Liên Thủ Nhân, dùng sức kéo ra sau.
Liên Thủ Tín dưới tình thế cấp bách, dùng toàn lực, nên Liên Thủ Nhân bị kéo ngã phịch xuống phía sau, đặt mông trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Liên Tú Nhi và Liên Hoa Nhi cũng chạy vội tới.
“Đại tẩu, ta tới giúp ngươi.” Liên Tú Nhi xoăn tay áo hướng Trương thị nhào tới.
Liên Hoa Nhi giơ tay lên, tựa hồ là muốn kéo Liên Tú Nhi, nhưng nhãnchâu xoay động, lại rụt tay về, chỉ là đi theo sau lưng Liên Tú Nhi, qua dìu Cổ thị và Liên Đóa Nhi.
“Tú nhi, ngươi đứng lại!” Liên lão gia tử rống lên một tiếng.
Liên Tú Nhi bị Liên lão gia tử rống, không dám làm càng mà xông về phía trước nữa, nhưng trong lòng không phục.
“Cha, ngài thế nào bất công vậy. Không phát hiện các nàng động thủ đánh đại ca đại tẩu rồi hả?”
“Ngươi hiểu cái gì, im lặng cho ta, trở lại bên người nương ngươi ngồi đi!” Liên lão gia tử nghiêm nghị trách mắng.
Liên Tú Nhi là nữ nhi mà Liên lão gia tử cùng Chu thị lớn tuổi mớisinh được, từ trước đều được sủng ái, ngay cả Liên lão gia tử cũng chưabao giờ chịu đối với đứa con gái này nói nặng lời. Hiện tại bị Liên lãogia tử quát lớn như vậy, vừa cảm thấy ủy khuất, lại vừa cảm thấy thậtmất mặt, cũng không dám làm trái lời Liên lão gia tử, chỉ dùng mắt liếcTrương thị, lui trở về, trong lòng từ nay về sau càng hận Trương thịcùng Liên Mạn Nhi.
Liên Hoa Nhi nâng Cổ thị và Liên Đóa Nhi dậy, ba mẹ con đều anh anh mà khóc lên.
Liên Thủ Nhân vừa rồi ngã xuống mô đất, bờ mông cơ hồ vỡ thành haimảnh, đầu cũng choáng theo luôn, lúc này mới từ trên mặt đất đứng lên.
“Lão Tứ, thê tử của ngươi đánh đại tẩu, ngươi lại dám đánh ta?” LiênThủ Nhân càng không có chịu nổi ủy khuất, lập tức vung vẩy lấy cánh taynói, “Ta sẽ viết thư, đưa ngươi đi gặp quan, hưu người đàn bà chanh chua này đuổi về nhà.”
Liên Thủ Nhân uy hiếp muốn đem Liên Thủ Tín lên quan, đem Trương thị hưu về nhà.
“Gặp quan, ai sợ ai, ” Liên Mạn Nhi lập tức trả lời lại một cách mỉamai, “Muốn đi gặp quan, trước hết cáo ngươi lang tâm cẩu phế, tư hoànhân mạng, lừa bán cháu gái ruột. Ngươi cần nghỉ kỹ, hưu chính là vợ của ngươi. Mẹ ta có trai có gái, cha ta còn ở chỗ này, ngươi bằng cái gìnói bỏ nương ta.”
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng đều đối với Liên Thủ Nhân trợn mắt nhìn.
Liên Thủ Nhân bị Liên Mạn Nhi nói toạt ra thẹn quá hoá giận, lại vươn tay vươn chân, muốn đánh Liên Mạn Nhi.
“Cái nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này, xem ta như thế nào giáo huấn ngươi.” Liên Thủ Nhân nói.
“Đại ca, ngươi sờ sờ lương tâm xem, nắm đấm này của ngươi có nên đánh tiếp không?” Liên Thủ Tín bắt lấy tay Liên Thủ Nhân, ngăn cản hắn.
“Lão Tứ ngươi muốn làm cái gì, ngươi còn muốn đánh ta.”
Liên Thủ Tín nắm chặt đấm vang lên tiếng răng rắc răng rắc~
Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Tín cao ngang nhau, nhưng so với Liên ThủTín quanh năm làm ruộng, Liên Thủ Nhân chỉ có thể dùng từ gầy yếu đểhình dung.
Liên Thủ Nhân không tin Liên Thủ Tín dám đánh hắn, bởi vậy giơ nắm đấm lên, cảm thấy nên trước giáo huấn đệ đệ này một chút.
Liên Thủ Tín không hề cố sức mà tiếp được nắm đấm của Liên Thủ Nhân, lại đem Liên Thủ Nhân đẩy té ngã về phía sau.
“Ngươi, ngươi đây là muốn phản rồi.” Liên Thủ Nhân thẹn quá hoá giận.
“Lão đại, ngươi thành thành thật thật đứng ở đó cho ta.” Liên lão gia tử phân phó Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân không biết Liên lão gia tử muốn làm gì, lại thấy LiênThủ Tín dám đánh lại, hắn chiếm không được tiện nghi, cũng đứng tại chỗ.
“Thê tử lão tứ, dựa vào bộ dáng vừa rồi của ngươi, đánh hắn một bạt tay cho ta.” Liên lão gia tử hướng Trương thị nói.
Mọi người đều ngơ ngẩn.
“Lão gia tử, ông điên rồi. Lão đại là người phải làm quan, để cho một phụ nhân ở nông thôn đánh, không sợ mất mặt sao?” Chu thị bất mãn nói.
Liên lão gia tử trừng Chu thị.
Trương thị mềm lòng, vừa rồi tức giận đánh Cổ thị, đối với nàng mànói đã thật là khác người rồi, hiện tại muốn nàng đi đánh Liên ThủNhân, tuy rằng trong lòng nàng cực kỳ hận Liên Thủ Nhân, nhưng tính tình dù sao cũng không phải đanh đá, có chút không xuống tay được.
“Thê tử lão tứ là người phụ nữ chuẩn mực, không có khí lực, đánh cũng chưa hết giận. Lão Tứ, ngươi đến đánh.” Liên lão gia tử nghĩ nghĩ, lạiđối với Liên Thủ Tín nói.
“Cha, người làm gì ah, lại để cho bọn hắn đánh con, ta về sau còn có thể đi ra ngoài gặp người sao?” hai đuôi lông mày của Liên Thủ Nhânđều kéo xuống, hướng về phía Liên lão gia tử phàn nàn.
“Sớm biết hôm nay, thì trước kia đừng làm.” Liên lão gia tử nói,“Ngươi muốn đi ra ngoài gặp người, thì im lặng cho ta. Bằng không, talại để cho mấy đứa nhỏ Mạn Nhi đánh ngươi, ngươi càng mất mặt.”
“Cha, sao ngài lại thiên vị với Tứ ca.” Liên Tú Nhi oán giận nói.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Liên lão gia tử nhìn cũng không nhìn LiênTú Nhi, “Lão Tứ, ta bảo ngươi động thủ thì ngươi cứ động thủ.”
Liên lão gia tử rốt cục muốn chủ trì công đạo rồi hả?
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lập tức hiểu được. Liên lão gia tử là ở bênngoài thấy được nhiều việc, hẳn là đoán được chân tướng sự tình.
Thế nhưng Liên lão gia tử đối với chuyện Liên Thủ Nhân muốn dùng mạng của nàng đổi tiền, lại chữ không đề cập tới, cũng không hướng Liên ThủNhân truy vấn. Hiện tại lại bảo Trương thị và Liên Thủ Tín đánh Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Tín nắm nắm đấm, cả buổi không có động.
Hắn đánh Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín phản kháng, đây là phản ứng theobản năng. Nhưng hắn đứng tại chỗ, thì Liên Thủ Tín tuyệt không dám đánhhắn. Nếu như Liên Thủ Tín thật sự là người dũng mãnh gan dạ, vừa rồi vào cửa căn bản là sẽ không cùng hắn nói chuyện, lại để cho Liên lão gia tử chủ trì công đạo, mà sẽ trực tiếp đấu võ rồi.
Liên Thủ Nhân nghĩ vậy, trong lòng đắc ý, từ trên mặt cũng lộ ra chút ít.
“Ta đánh.” Liên Thủ Tín đã trầm mặc sau nửa ngày, đột nhiên nói.
“Lão Tứ, ngươi thực sự dám đánh ta?” Liên Thủ Nhân vẫn không tin như trước.
“Cho dù phụ thân không nói, ta hôm nay cũng muốn đánh ngươi.” Liên Thủ Tín nói.
Hắn từ trấn trên trở về, trong lòng đã hiểu chân tướng mọi việc.Nhưng hắn còn có một tia hy vọng, hi vọng Liên Thủ Nhân có thể lấy rachứng cứ xác thực, thuyết phục hắn chuyện không phải như vậy. Nhưng Liên Thủ Nhân phản bác quá mức nhợt nhạt, quá mức chột dạ. Một tia hy vọngnày của hắn đã bị đánh tan rồi. Tiếp đó hắn lại hi vọng, Liên Thủ Nhâncó thể ái náy lương tâm, thừa nhận chuyện hắn làm là không đúng. NhưngLiên Thủ Nhân chỉ thề thốt phủ nhận, ngay cả một chút hối hận đều khôngcó.
Hắn đối với đại ca này hoàn toàn tuyệt vọng.
“Đại ca, việc ngươi làm ngươi không nhận.” Liên Thủ Tín nói chuyện,một quyền hướng trên mặt Liên Thủ Nhân đánh tới. Nam nhân tầm đó đánhnhau cùng nữ nhân đánh nhau hoàn toàn bất đồng, một quyền này của LiênThủ Tín sử dụng mười phần lực đạo. Liên Thủ Nhân bị đánh lui về phíasau mấy bước, cái mũi cơ hồ bị đánh lệch ra, máu tươi lập tức ồ ồ màchảy ra.
Trong phòng nhiều nữ nhân đều la hoảng lên.
“Lão Tứ, ngươi… Hung ác.” Liên Thủ Nhân run rẩy nói.
“Một quyền này, là thay khuê nữ ta đánh.” Liên Thủ Nhân giọng nói chất phác.
Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch, tay có chút run rẩy.
“Lão Tứ, ngươi giữ lại mặt cho đại ca ngươi, nể mặt ta và nương ngươi.”
Liên lão gia tử không bảo Liên Thủ Tín dừng tay, Liên Thủ Nhân rất thất vọng.
Trong khoảng thời gian này, Liên Thủ Tín đã đánh quyền thứ hai. Một quyền này đánh vào lồng ngực Liên Thủ Nhân.
“Một quyền này, là thay mẹ bọn nhỏ đánh.” Liên Thủ Tín nói ra.
Liên Thủ Nhân một tay ôm chặt lồng ngực của mình, một tay ở trên mặtlau máu mũi máu miệng chảy đầy ra, nhìn về phía trên mặt thập phần đángsợ. Hắn tựa ở mép giường, hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị đau thươngbuồn bã gọi: “Cha, mẹ, lão Tứ muốn đánh chết con rồi…”
“Lão gia tử, ngươi đúng là điên rồi. Lão Tứ, cha ngươi bảo ngươiđánh đại ca ngươi, ngươi liền đánh? Trong mắt ngươi còn có bà già như ta hay không. Cho dù đại ca ngươi làm chuyện gì, hắn cũng không có hạingươi, bởi vì cái tiểu nha đầu kia, ngươi cùng đại ca ngươi trở mặt?Ngươi bị vợ ngươi bỏ bùa mê thuốc lú gì phải không…”
“Ngươi nói là tiếng người sao?” Liên lão gia tử trừng mắt Chu thị.
Chu thị lúc này mới phát giác đã nói quá lời.
“Tiếp tục đánh.” Liên lão gia tử chuyển hướng Liên Thủ Tín nói.
“Mẹ, tiểu nha đầu ngài nói, là khuê nữ của con, là cháu gái ruột của ngài.”
Liên Thủ Tín nắm nắm đấm, lại muốn đánh Liên Thủ Nhân.
“Mẹ, cứu mạng ah, mẹ…” Liên Thủ Nhân kêu rên lên.
Chu thị nhanh chóng trong cái khó ló cái khôn, kêu lên một tiếng, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau.
“Bệnh cũ của nội lại tái phát, khó thở rồi!” Liên Hoa Nhi lập tức la lớn.
Liên Tú Nhi và Cổ thị lập tức nhào tới giường, ôm lấy Chu thị, vẻ mặt đau xót khóc lên.
Liên Thủ Tín nắm chặt nắm đấm.
“Ngươi cứ đánh đi, tính tình mẹ ngươi, ngươi hẳn là biết rõ.” Liên lão gia tử nhìn cũng không nhìn Chu thị một cái.
Liên Thủ Tín đương nhiên biết rõ, giả bộ bệnh là đoàn sát thủ của Chu thị. Nếu đổi lại bình thường, dù cho biết rõ Chu thị rất khỏe, hắncũng sẽ bận tâm lo lắng cho Chu thị, sẽ không tiếp tục đánh nữa. Nhưnglời vừa rồi Chu thị nói, lại làm cho lòng hắn rét lạnh.
Liên Thủ Tín lại đấm một quyền vào bụng Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân đau nhức cúi người, ai ôi!!! Ai ôi!!! Kêu lên.
“Một quyền này, là ta tự đánh cho chính mình đấy. Đại ca, ta và ngươi là huynh đệ ah…” Liên Thủ Tín đánh xong một quyền này, thì ngồi chồmhổm trên mặt đất, ô ô mà khóc lên.
Liên Thủ Nhân vừa xấu hổ vừa đau, quay người chuyển hướng vách tường. Chu thị thấy không có người phản ứng đến bà, bệnh lập tức tốt lại.
“Lão Tứ, đừng nghỉ tay, còn có phần của ta và mẹ ngươi.” Liên lão gia tử nói.
Liên Thủ Tín lau nước mắt đứng lên.
“Cha, con không đánh nữa.” Liên Thủ Tín nói. Hắn chưa bao giờ làngười tâm ngoan thủ lạt, ngoại trừ khi còn nhỏ cùng đám đồng bọn quyềncước thật thật giả giả qua lại, sau khi thành niên, hắn lại không cóđánh người.
Liên Thủ Tín cũng mềm lòng nữa à.
Liên lão gia tử thở phào một cái.
“Huynh đệ , tỷ muội các ngươi đều ngồi xuống, cha có chuyện muốn nói.”
|
Chương 37 : Liên Mạn Nhi nói ở riêng
Editor: RabbitdethuongBeta: Tiểu Tuyền
“Lão Tứ, con và vợ của con đều là hài tử hiếu thuận, mấy năm nay cáccon chịu cực khổ, ta và mẹ con đều nhìn thấy được. Trong các con dâu của chúng ta, thê tử của lão Tứ là người có gia giáo tốt nhất, gặp chuyệnbiết lấy đại cục làm trọng, trong lòng ta đều biết cả.”
“Đại ca con chịu đựng nhiều năm như vậy, mắt thấy có thể được chọnlàm quan, thời điểm này người trong nhà chúng ta, không thể loạn. Cáccon nên biết, nếu có tin đồn gì mà truyền ra, tương lai của đại ca consẽ bị hủy hoại.”
“Đại ca con đi làm quan, không phải chuyện riêng của hắn, đây là vinh quang của cả Liên gia chúng ta. Ta biết rõ, hai vợ chồng các conkhôngtham phú quý, không trông đợi gì vào việc này. Thế nhưng các con dù saocũng là cùng một cây sinh ra, có câu nói gọi là nhất vinh câu vinh nhấttổn câu tổn. Các con coi như là vì Liên gia a.”
Ngữ khí của Liên lão gia tử hòa hoãn, nói đạo lý rõ ràng. Mọi ngườicũng đều đã minh bạch, Liên lão gia tử là muốn vợ chồng Liên Thủ Tín, nể tình huynh đệ, tha thứ cho Liên Thủ Nhân, hơn nữa vì đại cục của Liêngia mà suy nghĩ, đem chuyện này vĩnh viễn đè nén xuống.
“Phụ thân, chuyện này ở trấn trên đều truyền ra.” Liên Thủ Tín nói.
“Bọn hắn truyền thì mặc kệ bọn hắn, chỉ cần người trong nhà ta khôngloạn, con và đại ca con cùng đi trấn trên một chuyến, thấy người bàn vềchuyện này, thì vợ chồng các con phản bác, người ở ngoài sẽ tin tưởng.Ta đến lúc đó cũng đi ra ngoài đi đi lại lại đi đi lại lại, chuyện này,nhất định có thể áp xuống.”
Liên lão gia tử xem ra cũng đã lên kế hoạch tốt rồi
Liên Thủ Tín và Trương thị đều không nói lời nào.
Liên Mạn Nhi biết rõ, bọn họ đều mềm lòng rồi, đáp ứng yêu cầu của Liên lão gia tử, chẳng qua chỉ còn chần chừ trong chốc lát.
Dùng quan sát của nàng, hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị nàykhông ngốc, sở dĩ luôn bị ức hiếp, bị lừa, hoàn toàn là do quá trọng cảm tình. Bọn họ bị thân tình trong suy nghĩ của bọn họ che lại con mắt.Đúng, là thân tình trong suy nghĩ, bởi vì trong hiện thực, cái thântình kia ở trong mắt đối phương. Là vô cùng rẻ mạt, thậm chí là khôngtồn tại.
Trừ đó ra, bọn họ còn có bệnh chung của người thiện lương, đó là lòng mềm yếu.
Hôm nay cho dù Liên lão gia tử không lên tiếng, Liên Thủ Tín vàTrương thị đều sẽ bộc phát. Nhưng mà Liên lão gia tử lên tiếng, lại làmcho Liên Thủ Nhân đứng yên tại chỗ cho bị đánh, liền tranh thủ chủ động.
Liên lão gia tử đối với việc chuyện này xử lí, thật đúng là một đầukhổ nhục kế. Hơn nữa chính là nhắm ngay đặc điểm mềm lòng và trọng tìnhnghĩa của vợ chồng Liên Thủ Tín. Ông làm như là đang phân xử công bằng.Nhưng lại làm cho trong lòng Liên Thủ Tín và Trương thị sinh ra cảm giác tội ác, sau đó mới thuyết phục hai người bọn họ buông tha cho việc truy cứu chuyện này.
Muốn nhờ con trai trưởng làm rạng rỡ tổ tông, đây quả thực đã trởthành chấp niệm của Liên lão gia tử. Liên Thủ Nhân làm quan thì quantrọng như vậy sao? Ông vì cái gì không suy nghĩ một chút. Liên Thủ Nhânđối với thân nhân của mình đều có thể xuống tay, trong lòng chỉ có chính mình, căn bản không xem trọng mạng người. Người như vậy đi ra ngoài làm quan, kết quả sẽ như thế nào?
“Các con là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, mặc kệ có làm sai như thế nào, đều nên chừa lại cho đối phương một con đường sống. Ai cũng có thời điểm mắc phải sai lầm đúng không , lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, các con một người không tốt, ta đều cũng đau lòng như nhau.”
Liên lão gia tử nói xong lời cuối cùng, vành mắt đã đỏ lên.
“Cha, ngài nói rất đúng. Con nghe theo ngài.” Liên Thủ Tín cũng đỏ mắt theo.
Trương thị thấy Liên Thủ Tín nói như vậy. Cũng nhẹ gật đầu.
“Tốt, tốt, các con là hài tử tốt của Liên gia.” Liên lão gia tử rung giọng nói.
Chuyện như vậy là có thể xong rồi sao?
“Như vậy không…” Liên Mạn Nhi muốn nói chuyện.
Trương thị vội vàng kéo Liên Mạn Nhi, thấp giọng nói: “Mạn Nhi, đừng nói nữa. Con không thấy gia con đều đã khóc sao.”
Xem ra Trương thị và Liên Thủ Tín đã hạ quyết tâm, không truy cứuchuyện này nữa. Mặc dù không truy cứu, chuyện cũng không thể cứ như vậybỏ qua a.
“Gia. Ngài nói đều là bảo cha mẹ con nhượng bộ. Gia ngài thế nàokhông suy nghĩ, một nhà đại bá có thể bỏ qua cho chúng con hay không?”Liên Mạn Nhi vẫn là mở miệng.
“Mạn Nhi, ông đang muốn nói chuyện này.” Liên lão gia tử chỉ vào Liên Thủ Nhân, “Các ngươi, đều quỳ xuống cho ta.”
Liên Thủ Nhân bất đắc dĩ. Chỉ đành phải chậm rì rì mà quỳ xuống. Cổthị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi nhìn hai bên một chút, cũng quỳ xuốngtheo.
“Có một số việc. Trong lòng các ngươi đều biết. Các ngươi làm đại cađại tẩu, nên tự kiểm điểm mình lại cho tốt, hôm nay là lão Tứ thay tachấp hành gia pháp, trong lòng các ngươi không thể khó chịu. Về sau nếuđối với Tứ Phòng, các ngươi làm sai thêm lần nữa, không cần người khác,lão già ta đây sẽ tự tay gõ chết ngươi. Ta vẫn là câu nói đó, các ngươilà huynh đệ, không thể thành kẻ thù, từ nay về sau, các ngươi ai cũngđều không thể nhắc lại chuyện này, còn phải giống như trước kia, nhườngnhịn lẫn nhau, có nghe hay không?” Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Nhânkhiển trách.
“Cha, con nhớ kỹ.” Liên Thủ Nhân vội nói.
“Vậy còn các ngươi?” Liên lão gia tử hỏi mẹ con Cổ thị.
“Cha / gia, chúng con cũng nhớ kỹ.” Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi cùng nói.
“Tốt. Như vậy mới là con cháu tốt của Liên gia ta. Vì sự hưng thịnhtrong nhà này, huynh đệ các ngươi, phải giúp đỡ lẫn nhau cho tốt…” Liênlão gia tử bảo Liên Thủ Nhân đứng lên, một tay giữ chặt Liên Thủ Nhân,tay kia kéo Liên Thủ Tín qua, đem tay của hai huynh đệ cầm cùng một chỗ, rất kích động mà giáo dục một phen huynh hữu đệ cung.
Nói nhiều lời như vậy, Liên lão gia tử cũng mệt mỏi, để cho mọi người giải tán.
“Tất cả giải tán đi, lão đại, ngươi lưu lại, ta có lời muốn nói riêng với ngươi.”
Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân nói gì đó, mọi người cũng khôngbiết, chỉ nhìn thấy lúc Liên Thủ Nhân từ đông phòng đi ra, ủ rũ, trênmặt còn mang theo vệt nước mắt, hiển nhiên đã khóc rồi.
Xem ra Liên lão gia tử lúc ở trước mặt của mọi người, vẫn lưu lại mặt mũi cho con trai trưởng sắp làm quan này, sau lưng, là hung hăng màgiáo huấn hắn.
Liên Mạn Nhi ngồi ở trên giường gạch, rầu rĩ không vui.
“Mạn Nhi, phải có lòng khoan dung độ lượng, gia con đã xử lí như vậyrồi, cũng không thể thật sự phá hư tiền đồ của đại bá con. Đây chính làtâm bệnh của gia con.” Trương thị khuyên Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, tốt xấu cũng phải nể mặt gia của con.” Liên Thủ Tín cũng nói.
Liên Mạn Nhi hít sâu một hơi.
“Cha, mẹ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếutiền đồ của đại bá cứ như vậy mà bị phá hủy, cũng là chính bản thân hắn bị trừng phạt đúng tội. Không liên quan đến người khác.” Liên Mạn Nhinói.
Liên Thủ Tín và Trương thị suy nghĩ một chút, đều gật đầu.
“Chuyện này, cha và mẹ đã làm chủ không truy cứu nữa, trong lòng củacon không muốn, cũng chỉ có thể nhịn xuống.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Mạn Nhi là hài tử có tâm địa tốt nhất.” Trương thị cười nói.
“Con lo lắng chuyện khác. Mọi người có nghĩ tới hay không, hôm naychúng ta xem như cùng phòng lớn xé toang mặt. Thời gian này, thế nào còn có thể sống chung? Cha, mẹ, chúng ta hiện tại nói với gia, chúng tamuốn tách ra, Gia nhất định có thể đáp ứng.” Đây chính là một cơ hội rất tốt, vào lúc này đề cập đến chuyện này, Liên lão gia tử cho dù khôngmuốn, cũng không thể ngăn trở.
Liên Thủ Tín và Trương thị đều lắp bắp kinh hãi. Liên Mạn Nhi đã từng nói qua ở riêng, nhưng đây lại là lần đầu tiên đề nghị trực tiếp vớihọ.
“Mạn Nhi, có tất yếu ở riêng sao? Chúng ta đánh cũng đánh rồi, giacủa con cũng giáo huấn bọn họ rồi, còn bắt bọn họ phát thề. Người mộtnhà ai không có va va chạm chạm, là bọn họ đã làm sai trước, bọn họ còn tìm chúng ta gây chuyện sao?” Liên Thủ Tín nói.
“Nếu là cha và mẹ, chắc chắn sẽ không, đúng hay không?” Liên Mạn Nhinói, “Cha, mẹ, con hỏi hai người, về chuyện của con, nếu như hai người ở vào vị trí của đại bá và đại thẩm, hai người sẽ làm như vậy à?”
“Đương nhiên không thể.” Hai người nghĩ cũng không cần nghĩ mà đáp.
“Con cũng tin tưởng hai người sẽ không làm chuyện như vậy. Thế nhưngđại bá và đại thẩm lại làm.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín cùng Trươngthị nói, “Bọn họ và hai người, không giống nhau. Hai người cũng khôngthể dùng ý nghĩ của mình, mà cho rằng bọn họ cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Liên Thủ Tín và Trương thị đều trầm mặc.
“Chúng ta có thể bỏ qua chuyện này, tha thứ cho bọn họ. Thế nhưng mà, Đại bá phụ và đại thẩm đều là người coi trọng sỉ diện, chuyện ngày hômnay, bọn họ nhất định cho rằng rất mất mặt, sẽ ghi hận trong lòng.”
“Rõ ràng chính là bọn họ không đúng.” Tiểu Thất xen vào nói.
“Nói không sai. Nhưng nếu như bọn họ có loại tự giác này , như vậychuyện này ngay từ đầu sẽ không phát sinh.” Liên Mạn Nhi nói, “Đại bá và đại thẩm là dạng người gì? Mới vừa rồi đại thẩm cố ý cầm thước vải muốn chia cho lão cô để cho con. Đây là muốn nịnh nọt con, ngăn chặn miệngcủa con, nhưng vẫn không quên đùa giỡn tâm cơ như cũ. Cái này về saumuốn cùng sống chung, chúng ta đều là người thành thực, sẽ phòng khôngnổi mấy chuyện xấu của các nàng.”
“Gia con đã từng nói qua, chỉ cần ông còn sống, sẽ không ở riêng.” Liên Thủ Tín nói.
“Đại thẩm của con là người tinh khôn. Hiện tại mẹ cũng nghĩ thôngsuốt, sẽ không như quá khứ nữa. Mẹ sẽ đề phòng nàng ta.” Trương thịnói.
Nếu như vẻn vẹn là nhằm vào phòng lớn, như vậy Liên Thủ Tín và Trương thị khẳng định sẽ đồng ý. Nhưng ở riêng, lực cản chủ yếu là đến từ Liên lão gia tử. Bất kể là Liên Thủ Tín tốt, hay là Trương thị tốt, bọn họđều không muốn làm trái ý Liên lão gia tử, hoặc là làm cho Liên lão giatử thương tâm khổ sở.
Liên Mạn Nhi thở dài.
“Gia con là người tốt a, có ông làm chủ, chuyện trong nhà, cũng sẽ không như trước.” Trương thị khuyên Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cười khổ, xem ra lần này vẫn không thể xoay chuyển đượcLiên Thủ Tín và Trương thị. Vậy nàng còn có thể làm thế nào, chỉ có thểhành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.
Màn đêm buông xuống, mấy người trong phòng Liên gia lần lượt tắt đèn.
Trong phòng trên, một nhà Liên Thủ Nhân đều không có ngủ, đang hạ giọng nói chuyện.
“… Cho tới bây giờ không ăn qua thiệt thòi như vậy. Thê tử Lão Tứ quá độc ác, làm mất của ta một cái răng a.” Cổ thị thấp giọng nói.
“Cái mũi của ta còn xém chút bị lão Tứ đánh gãy.” Liên Thủ Nhân nói.
“Ngươi còn nam nhân sao, hắn đánh ngươi lại để cho hắn đánh, còn nhìn ta bị đánh.”
“Đàn bà kiến thức thật nông cạn.” Liên Thủ Nhân hừ một tiếng, “Aibiết sự kiện kia sẽ bị bọn họ biết, nếu như hôm nay chúng ta không camchịu, về sau ta làm sao còn có thể ra làm quan? Các ngươi không nghethấy phụ thân lưu lại ta, nói với ta những lời kia… . Lúc ấy biết thế,có lẽ nên nghĩ biện pháp khác, việc này mà thực sự làm, cũng có phiềntoái.”
“Lúc ấy nếu có biện pháp khác, ta chẳng lẽ không duyên cớ nguyện ýlàm như vậy? Ta là vì ai, còn không phải là vì cha con các người à!”
Liên Hoa Nhi ở trong bóng tối nhíu nhíu mày, nàng biết rõ, nếu nhưnàng không nói lời nào, cứ tiếp tục như vậy, Liên Thủ Nhân và Cổ thịnhất định sẽ nhắc tới chuyện hôn nhân của nàng.
“Cha, mẹ, hai người đừng cãi. Chuyện này, cũng không thể trách ai, chỉ có thể trách Liên Mạn Nhi.”
|
Chương 38 : Nồi Chén Gáo Bồn
Editor: RabbitdethuongBeta: Tiểu Tuyền
Hai người Liên Thủ Nhân và Cổ thị đều yên tĩnh nghe Liên Hoa Nhi nói chuyện.
“Tứ thúc và tứ thẩm cũng nói một mạng người một mạng người, chuyệnnày đã qua lâu như vậy, Mạn Nhi căn bản là không có việc gì, sống so với trước còn lanh lợi hơn. Bọn họ có thể không biết việc này làm ầm ĩlên sẽ gây nguy hiểm cho tiền đồ của cha sao? Bọn họ nếu thật như gianói hiểu chuyện như vậy, chú ý đại cục, coi chúng ta là người thân, thìcăn bản sẽ không nhắc lại việc này. Nhưng bọn họ ngược lại còn đối vớicha và mẹ động thủ. Cái này căn bản là không có đem chúng ta đặt vàotrong mắt…” Giọng nói tinh tế của Liên Hoa Nhi vang lên.
“Hoa Nhi nói rất đúng, ngươi còn đem người ta làm huynh đệ, còn nghĩđến về sau làm quan nuôi bọn họ. Người ta lại xem ngươi là cừu nhân!” Cổ thị nói.
Liên Thủ Nhân không nói gì.
“Ta đi theo ngươi, có được cái danh nương tử tú tài, nhưng lại khôngcó một ngày tốt đẹp trôi qua. Vừa vào cửa, ta là một đại cô nương phảimang hài tử cho ngươi, hầu hạ hết người già đến trẻ nhỏ. Kết quả là, còn phải bị nương tử của huynh đệ ngươi đánh. Ngươi có còn là nam nhânkhông đấy, về sau còn phải làm quan, trên mặt ngươi có hào quang sángrọi…” Cổ thị nhỏ giọng nói.
“Ngươi im lặng chút được không?” Liên Thủ Nhân cảm thấy phiền rồi.
“Ngươi, ngươi còn tức giận với ta.” Cổ thị thấy Liên Thủ Nhân giận,thì thái độ hùng hổ dọa người, lại nhỏ tiếng khóc lên, “Ai bảo mệnh takhổ không có nhi tử, nếu ta có nhi tử, ta cũng không bị vũ nhục nhưvậy.”
“Kế Tổ không phải con của ngươi sao?” Liên Thủ Nhân nói.
Cổ thị không nói gì.
“Mẹ, mẹ không có nhi tử, nhưng còn có nữ nhi. Mẹ yên tâm, con sẽ báo thù cho mẹ.” Liên Hoa Nhi nói.
“Hoa Nhi, con có biện pháp?” Cổ thị ánh mắt lập tức sáng.
“Yên ổn chút đi, nếu còn làm ra chuyện gì, lão gia tử sẽ không dễ bị lừa gạt.” Liên Thủ Nhân nói.
“Làm chuyện gì, nếu như không liên quan đến chúng ta, gia làm sao có thể trách chúng ta?” Liên Hoa Nhi cười nói.
“Hoa Nhi, con có ý kiến hay hả?” Cổ thị hướng bên cạnh Liên Hoa Nhi đụng đụng. Hạ giọng nói.
“Chúng ta không cần phải động thủ, có người có thể vì chúng ta phát tiết, bảo đảm sẽ làm cho bọn họ ngậm bồ hòn.” Liên Hoa Nhi dùng ngóntay chỉ về hương Tây Sương phòng.
“Con nói là…”
Liên Hoa Nhi gật đầu, mượn đao giết người cho tới bây giờ luôn là kế hay hàng đầu.
Cổ thị và Liên Hoa Nhi đầu kề đầu, nhỏ giọng mà nói thầm.
… … …
Sáng sớm hôm sau trên bàn cơm, Trương thị nhìn thấy Cổ thị, có mộtchút xấu hổ, Cổ thị lại giống như bình thường. Thậm chí còn so với bìnhthường cười nhiều hơn một chút. Liên Hoa Nhi cũng rất ôn hòa. Tuy rằngvẫn chỉ cùng Liên Tú Nhi thân cận, thời điểm ánh mắt quét đến mặt nhữngngười khác, trên mặt cũng dẫn ra vẻ tươi cười. Chỉ có Liên Đóa Nhi. Mímmiệng, thấy Liên Mạn Nhi, lập tức trừng trở về.
Liên Mạn Nhi cúi đầu bới cơm.
“Món bao tử đậu hủ này là làm theo quán ăn chay ở trấn trên. Thơm màkhông ngán, lại bổ dạ dày, Mạn Nhi ăn nhiều một chút.” Cổ thị kẹp mộtđũa sợi bao tử chay cho vào trong chén Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, thấy mặt c Cổ thị ười trở thành một đóa hoa,lại kẹp một đũa cho Trương thị, “Tứ đệ muội, ngươi cũng ăn đi.”
Liên Mạn Nhi có chút lắp bắp kinh hãi. Cổ thị chỉ nịnh nọt Chu thị và Liên Tú Nhi, đối với các nàng đều nhàn nhạt, hôm nay đây là… đang hướng các nàng lấy lòng.
Cổ thị biết rõ chính mình làm sai. Trong lòng đối với các nàng áy náy hả? Nếu như nàng thật sự chỉ có mười tuổi, nàng sẽ nghĩ như vậy a. Chỉnhìn Cổ thị tươi cười tung tóe khắp phòng, đã biết rõ, Cổ thị đang diễncho mọi người xem.
“Đại thẩm, hôm nay bánh ống ăn ngon, là sáng nay nương ta cố ý dậysớm, nhào nhặn bột nửa ngày mới hấp ra đấy. Đại thẩm khi đó còn ngủ chưa có thức dậy. Đại thẩm nếm thử a. Tuy không thể so với bánh bao chay các ngươi ăn ở trấn trên.” Liên Mạn Nhi nói.
Cổ thị diễn trò, muốn biểu hiện nàng rộng lượng không so đo với hiềmkhích lúc trước, nàng Liên Mạn Nhi chẳng lẽ không biết làm. Điểm tâm hôm nay là Trương thị và Triệu thị làm, mà theo lý hôm nay đến phiên Cổ thị nấu cơm. So về ân huệ tình cảm không đắt tiền bên ngoài của Cổ thị,Trương thị hiển nhiên sẽ hiền hậu nhiều hơn. Thật sự rộng lượng hơn.
“Hôm nay lại đến phiên ngươi nấu cơm rồi, cơm trưa đừng có quên.” Chu thị đối với Cổ thị nói.
Cổ thị chỉ phải cười đáp ứng.
“Đại thẩm. Đây là dưa muối Nội mới làm năm nay.” Liên Mạn Nhi kẹp một đũa lớn dưa muối cho vào trong chén Cổ thị.
Dưa muối này chỉ dùng để ăn với cơm, dùng lời tiểu Thất mà nói là rất mặn rất mặn.
Liên Mạn Nhi cười tủm tỉm mà nhìn xem Cổ thị, “Đây là tay nghề caocủa Nội làm ra, ở trấn trên và trong huyện đều không có đâu, đại thẩm ăn nhiều chút nha.”
Cổ thị nụ cười trên mặt có chút cứng lại.
“Hoa Nhi tỷ, Đóa Nhi, các ngươi cũng ăn. Ta xem các ngươi đều khôngđộng chiếc đũa…” Liên Mạn Nhi lại muốn kẹp dưa muối cho Liên Hoa Nhi vàLiên Đóa Nhi.
Hai người đều vội vàng nâng chén của mình lên, né tránh Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, người một nhà không cần khách sáo như vậy, ta muốn ăn chính mình tự gắp.” Liên Hoa Nhi nói.
Vừa rồi thời điểm Cổ thị gắp đĩa rau kia ngươi thế nào không nói là khách sáo.
“Ah, hóa ra đây là khách sáo a, nhà chúng ta bình thường cũng khôngcó như vậy. Ta thấy đại thẩm làm như vậy, tưởng rằng là lễ tiết tốt, nên học theo.” Liên Mạn Nhi cố ý thở dài một hơi, sau đó lại bỏ thêm mộtcâu, “Ta thầm nghĩ nếu là lễ tiết tốt, sao Nội không dạy cho chúng ta.”
Liên Mạn Nhi một câu nâng Chu thị, gián tiếp đánh trả Cổ thị và LiênHoa Nhi. Chu thị trong lòng khó tránh khỏi cao hứng, cảm thấy Liên MạnNhi hôm nay hiếm khi thấy thuận mắt, Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi không thểphản bác Liên Mạn Nhi, chỉ có thể không nói gì ngậm bồ hòn mà im, khổtrong lòng.
Liên Mạn Nhi gắp bao tử chay rồi uống bát cháo, nhìn Cổ thị giả vờ vui vẻ mà ăn dưa muối, trong lòng thầm thoải mái.
Nếm qua điểm tâm, thu dọn chén đũa, bỏ vào trong chậu gỗ lớn, Trươngthị theo quán tính mà múc nước vào trong chậu gỗ, quay đầu nhìn thấyLiên Mạn Nhi đang nhìn nàng.
“Đại tẩu, ngươi rửa chén ah, ta múc nước cho ngươi rồi.” Trương thị kêu Cố thị đang từ tây phòng đi ra.
Cổ thị chỉ phải uốn éo đi qua, khóe miệng kéo ra một ít tươi cười.
“Vậy thì rửa, Tứ đệ muội, làm phiền ngươi rồi.”
“Thê tử lão tứ, chuyện này có tốn bao nhiêu công sức, ngươi tiện taythì rửa luôn đi, cần gì phải gọi đại tẩu tới.” Hà thị từ trong nhà đira, nói một câu. Ngày hôm qua phòng lớn cùng Tứ Phòng đánh nhau, nàng và Liên Thủ Nghĩa sợ liên lụy, nên trốn ở bên ngoài, nhưng khi nhìn đủ náo nhiệt. Hai người bọn họ trở về suy nghĩ một đêm, đều cảm thấy Liên lãogia tử xử trí như vậy, vẫn là thiên vị phòng lớn.
“Xem ra vẫn phải nịnh bợ đại ca.” Đây là kết quả hai người suy nghĩ ra.
Cổ thị không muốn làm những việc thô thiển này, nàng ở bên cạnh nóigiúp, có thể lấy được cảm tình của Cố thị. Có ý nghĩ như vậy, nên Hà thị mới nói ra lời như vậy.
Trương thị sửng sốt một chút.
“Nhị thẩm muốn giúp đại thẩm rửa chén, mẹ, chúng ta đừng ở lại làmvướng bận, đôi giày kia, Nội vẫn chờ mang kìa.” Liên Mạn Nhi lập tứcnói.
Trương thị hiểu ý, ngay lập tức đem bầu nước trong tay nhét vào tay Hà thị. Đi theo Liên Mạn Nhi đi ra khỏi phòng trên.
Hà thị nhận bầu nước, Cổ thị không muốn làm việc, chẳng lẽ nàngnguyện ý. Tuy rằng là muốn nịnh bợ Cổ thị, nhưng thật sự muốn nàng thayCổ thị làm việc, nàng sẽ không bằng lòng.
“Ta cũng có chuyện, đại tẩu ngươi còn đang bận việc ah.” Hà thị ha ha nở nụ cười hai tiếng, ném bầu nước, quay người đi ra.
“Mẹ. Nhịn một chút a. Nội nhìn kìa.” Liên Hoa Nhi nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Cổ thị.
Đúng vậy a, nàng còn có việc nhờ cậy Chu thị. Cổ thị không cách nào,đành phải nắm chặt cái mũi. Ngồi vào bên cạnh chậu gỗ, bắt đầu rửa chén.
Lập tức phải thu hoạch vụ thu, Liên lão gia tử ăn xong điểm tâm. Lạidẫn theo mấy nhi tử ra đồng xem hoa mầu. Liên Thủ Nhân bởi vì bị đánh,trên mặt còn sưng, nên không chịu đi ra ngoài, ăn cơm xong trở về tâyphòng nằm trên giường gạch.
Cổ thị rửa chén xong, trở về phòng thay quần áo. Không có biện pháp,nàng không quen làm những chuyện lặt vặt này, lại làm quần áo bị bẩn,nàng có thói quen sạch sẽ, trên quần áo dính một chút nước cũng khôngthể.
“Phụ thân bọn nhỏ.” Cổ thị một bên thay quần áo, một bên cùng LiênThủ Nhân thương lượng, “Ta muốn đi trấn trên trồng răng giả, ngươi cũngtới, giúp ta nói với nương.”
“Ngươi đừng làm ra chuyện gì, ngày hôm qua phụ thân nói, thẳng đến khi chọn quan. Ta đều phải ở lại nhà.”
“Cái răng của ta bị gãy, ta làm thế nào đi ra ngoài gặp người?” Cổ thị trong lòng tức giận.
“Trấn trên không phải cũng có trồng răng giả sao.” Liên Thủ Nhân nói.
“Ở đó sao có thể so với huyện thành?” Cổ thị tuy rằng ở trấn trên,lại cảm thấy trong trấn chỉ so với ở nông thôn tốt hơn một chút, nhưngkém xa trong huyện thành.
Liên Thủ Nhân từ giường ngồi dậy, hắn nghĩ đến một chuyện quan trọng khác.
“Ngươi đừng giằng co. Ta mấy ngày nay không thể ra cửa. Ngươi đi trấn trên, gọi bọn Kế Tổ về đây.”
“Kế Tổ chịu nghe lời của ta sao?” Cổ thị nói.”Bọn họ có bằng lòng trở về hay không a!”
“Không muốn cũng không còn biện pháp nào.” Liên Thủ Nhân nói, “Làmcho bọn họ trở về, nhà ở trấn trên, cũng phải xử lý. Ta không bao giờ đi trấn trến nữa.”
“Vì sao?”
“Phụ thân lần này đã hạ quyết tâm.” Liên Thủ Nhân sờ lên mặt củamình, ngày hôm qua Liên lão gia tử cùng hắn nói rất nhiều, ý tứ tronglời nói, cho là hắn làm ra chuyện như vậy, vì ở bên ngoài thiếu đi quảnthúc, kết giao bằng hữu bất lương. Bởi vậy muốn hắn trước khi đi tuyểnquan, hắn phải bị quản thúc ở trong nhà.
Cổ thị đã biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nên ngồi xuống mép giường.
“Được rồi, về sau ngươi tuyển quan, nhà ở trấn trên cũng bỏ không.”Cổ thị con mắt đi lòng vòng, đã có tính toán của mình, “Vậy hôm nay liền đi trấn trên, gọi bọn người Kế Tố về.”
Trong Tây Sương, Trương thị và Liên Chi Nhi đang thiêu thùa may vá, Liên Mạn Nhi cũng một tay may vá, theo sát học hỏi.
Tiểu Thất từ bên ngoài chạy vào.
“Làm gì chạy hồng hộc vậy?” Liên Mạn Nhi nói.
“Tỷ, đại thẩm buổi sáng, xài hết hai bầu nước rồi.”
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất hì hì nở nụ cười.
Trương thị giận liếc nhìn Liên Mạn Nhi một cái, cũng không nói gì.
“Đại thẩm nói muốn đi trấn trên, bảo Nhị Lang ca ca tìm xe.” Tiểu Thất lại nói.
“Hôm nay là ngày hợp chợ, nếu đi chợ, hiện tại đi cũng quá muộn. Lúc này chợ cũng đã tan.” Trương thị nói.
“Nhị tỷ, ” tiểu Thất ngồi vào bên cạnh Liên Mạn Nhi, “Hoa Nhi tỷ đemlão cô kéo ra sau nhà, ở bên cạnh khung đậu giác , lén lút không biếtnói cái gì. Đệ muốn tới nghe một chút, lại bị lão cô đuổi trở về .”
“Con cái tiểu thần báo bên tai.” Trương thị cười mắng một câu.
Tiểu Thất hắc hắc mà nở nụ cười.
“Liên Hoa Nhi không phải đang mưu tính chuyện xấu gì a.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ai biết, dù sao lão cô và nàng quan hệ tốt, nàng nói cái gì lão cô nghe cái đó.” Liên Chi Nhi nói.
“Có một lần nàng làm chuyện xấu, rồi nói lão cô đánh đệ.” Tiểu Thất vểnh miệng nói.
Đang nói chuyện, thì chỉ nghe thấy bên ngoài có người hô.
“Liên Hoa Nhi có ở nhà không?”
|
Chương 39 : Phiền Toái
Editor: RabbitdethuongBeta: Tiểu Tuyền
Sau sự kiện lần trước, Liên Hoa Nhi không còn cùng đám nữ hài tửtrong thôn lui tới nữa, thời điểm này ai lại tới tìm nàng, nghe giọngrất quen. Liên Mạn Nhi đứng lên, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài.
Anh Tử đang hướng phòng trên đi, quay mặt nhìn thấy Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi có ở nhà không? Ta tìm nàng, Mạn Nhi ngươicũng tới ah.” Anh Tử vừa vội vàng hướng phòng trên đi, vừa hướng LiênMạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi ah xong một tiếng ngồi trở lại trên giường gạch.
“Anh Tử tới làm gì?” Liên Chi Nhi hỏi.
“Ai biết, muội thấy nàng có chút kỳ quái, giống như rất tức giận. Hơn nữa rất sốt ruột, dạng như vậy không giống tìm người đi chơi, giống như là…” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, “Giống như là muốn tìm người đánh nhauvậy.”
Bên ngoài, Anh Tử cũng không có tiến vào phòng trên, mà đang đứng bên cạnh cửa phòng.
“Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi, ngươi đi ra cho ta.” Anh Tử ở ngoài cửa phòng hô.
“Thật đúng là đến tìm Liên Hoa Nhi đánh nhau hay sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày.
“Đệ đi xem một chút.” Tiểu Thất thích náo nhiệt, liền men theo mép giường trượt chân xuống, muốn đi ra ngoài.
“Tiểu Thất, chờ tỷ một chút.” Liên Mạn Nhi cũng vội vàng buông may vá xuống, cũng xuống giường, đi giày.
“Con mới may mấy châm, còn phải học may vá thêm, ngồi yên lại.”Trương thị nói Liên Mạn Nhi. Nàng đối với việc Anh Tử muốn tìm Liên HoaNhi không mấy quan tâm. Ở trong mắt nàng, Liên Hoa Nhi, Anh Tử cũng làtiểu hài tử như Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi. Tiểu hài tử tầm đó cãi nhau, căn bản không tính là chuyện gì, là chuyện không cần quan tâm, cũngkhông nên nhúng tay.
Liên Mạn Nhi cười cười, kéo tiểu Thất liền từ Tây Sương phòng đi ra.
“Liên Hoa Nhi, ta biết rõ ngươi ở trong nhà. Ngươi nếu không ra, đừng trách ta không khách khí. Dám đùa bỡn ta, ngươi cũng không hỏi thăm một chút Anh Tử ta là người nào, chuyện tốt ngươi làm kia, ta sẽ nói chotoàn bộ thôn biết.” Anh Tử chỉ vào trong tây phòng mắng.
Cổ thị đi trấn trên rồi. Liên Thủ Nhân đúng lúc này cũng không có ởtrong phòng, chỉ có Liên Đóa Nhi. Nàng ở trong phòng nghe thấy Anh Tửchửi bậy, cũng không lên tiếng. Lập tức hướng ra sau nhà chạy đi tìmLiên Hoa Nhi.
“Hoa Nhi tỷ khẳng định vẫn đang cùng lão cô ở sau vườn nói chuyện.” Tiểu Thất đối với Liên Mạn Nhi nói.
“Đây không phải Anh Tử sao, ngươi thế nào lại đến nhà ta rồi. Ngươitìm Liên Hoa Nhi có chuyện gì?” Chu thị từ trong nhà đi ra, “Ngươi cáitiểu nha đầu. Có chuyện ngươi không hảo hảo nói, còn dám ở trước cửanhà ta mắng người?”
“Vú lớn, ” Anh Tử gọi Chu thị, “Liên Hoa Nhi nhà của ngài dám làm màkhông dám nhận, nàng không đi ra, ta sẽ đem việc này cùng ngài nói racho rõ. Còn có Mạn Nhi, ngươi tới. Chuyện này cũng liên quan đến ngươi.”
Anh Tử kêu Liên Mạn Nhi đến.
Liên Mạn Nhi không nhúc nhích, cũng không có trả lời.
“Ai nha, Anh Tử, ngươi thế nào đến rồi!” Liên Hoa Nhi vội vã mà từphía sau chạy tới, đầu tiên là khẩn trương nhìn lướt qua mặt hai ngườiChu thị cùng Liên Mạn Nhi, sau đó mới nhìn Anh Tử cười, “Anh Tử, ta vàonhà nói chuyện a.”
“Ngươi không phải trốn tránh ta sao?” Anh Tử nói.
“Ta vừa rồi ở sau vườn, Đóa Nhi nói cho ta biết ngươi đến, ta tranhthủ thời gian chạy tới. Ngươi xem tính tình này của ngươi. Hai ta thânnhau, ngươi nói cái gì đều được, nhưng người khác có thể dễ dàng hiểulầm. Đi, hai ta vào nhà nói chuyện.” Liên Hoa Nhi tiến lên kéo tay AnhTử.
Anh Tử bỏ qua Liên Hoa Nhi.
“Ta đến vì chuyện gì. Ngươi nên biết a. Ta ngay ở chỗ này nói đi.”
Sắc mặt Liên Hoa Nhi tái nhợt.
“Anh Tử, ngươi chừa cho ta chút đường sống, ta có việc tốt thương lượng.” Liên Hoa Nhi ghé vào bên tai Anh Tử nhỏ giọng nói.
“Nội, không có việc gì, Anh Tử tới chơi với ta thôi.” Liên Hoa Nhi lại đối với Chu thị nói.
Chu thị hừ một tiếng, quay người trở về phòng.
Liên Hoa Nhi lôi kéo Anh Tử, đi tây phòng, còn đem cửa phòng đóng kín lại.
Ồ, Liên Mạn Nhi cảm thấy kỳ quái, bình thường nghe Liên Hoa Nhi nóichuyện, thật sự là không thèm để ý tới nữ hài trong thôn như Anh Tử, sao hôm nay lại đối với Anh Tử khách khí như vậy, giống như là…
“Hoa Nhi tỷ không phải là bị Anh Tử nắm được nhược điểm gì a.”
“Không phải là chuyện đập vỡ khối ngọc kia, Anh Tử đã nhìn thấy chứ.Nhưng nhà chúng ta đã cùng nhà bọn họ nói chuyện qua rồi, nếu mà nói ra ngoài, đảm bảo sẽ bắt các nàng đền tiền.” Tiểu Thất nói.
Phần lớn người nông thôn nhát gan sợ phiền phức, lại còn có tình cảmquê nhà hương thân, đa số là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Như vậy Liên Hoa Nhi còn có nhược điểm khác bị Anh Tử nắm được sao?
“Chúng ta nghe một chút xem là chuyện gì xảy ra?” Liên Mạn Nhi nghĩđến mới vừa rồi Anh Tử cố ý nhắc tới nàng, nên lôi kéo tiểu Thất, khomlưng lại như mèo đi tới dưới cửa tây phòng.
Không đợi các nàng nghe thấy trong phòng nói cái gì, Liên Đóa Nhi đã cong mồm đi ra.
“Hai ngươi đang làm cái gì?” Liên Đóa Nhi chỉ vào Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất nói.
“Ngươi nói ta làm gì, ” tiểu Thất lập tức nâng người lên, “Ta cùng tỷ ta ở đây chơi một chút không được?”
Liên Đóa Nhi bị Liên Hoa Nhi bắt đi ra trông chừng, trong lòng đang có một bụng khí.
“Ta nhìn thấy rồi, hai ngươi muốn nghe trộm?”
“Liên Đóa Nhi, hiện tại ban ngày ban mặt, chúng ta ở trong nhà mình,còn dùng từ trộm. Sợ là trong lòng các ngươi có quỷ a.” Liên Mạn Nhinói.
“Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi ngươi tiến đến, ta có lời nói cho ngươi biết.” Lúc này trong phòng truyền đến tiếng Anh Tử nói chuyện.
“Mạn Nhi ngươi nên làm gì thì làm gì đi, việc này không có chuyện của ngươi.” Liên Hoa Nhi lớn tiếng nói, tiếp theo là đè thấp giọng nói,“Anh Tử, không phải nói có chuyện gì từ từ thương lượng sao.”
Anh Tử vì cái gì cứ nhắc tới nàng, chẳng lẽ có chuyện gì liên quanđến nàng mà chính mình cũng không biết? Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, liềnhướng phòng trên đi vào .
“Ngươi không được vào.” Liên Đóa Nhi ngăn ở cửa ra vào.
“Đóa Nhi, ngươi từ chỗ nào học quy củ, ngăn cửa không cho người đi vào?” Liên Mạn Nhi thét hỏi Liên Đóa Nhi.
“Tỷ ta không cho ngươi vào.” Liên Đóa Nhi nói.
Tiểu Thất theo bên cạnh tới, thò tay giật giật tóc Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi lập tức giận, quay trở lại đánh tiểu Thất. Tiểu Thất bỏ chạy.
Liên Mạn Nhi không có trở ngại mà đi vào trong, đẩy cửa tây phòng, thì không mở được.
“Anh Tử, Hoa Nhi tỷ.” Liên Mạn Nhi gõ cửa.
Bên trong lại là sột sột soạt soạt một hồi, sau đó cửa liền mở ra.Anh Tử đứng trong cửa hướng Liên Mạn Nhi cười, Liên Hoa Nhi sắc mặt táinhợt mà đứng ở sau lưng Anh Tử, hiển nhiên là không thể ngăn cản Anh Tửmở cửa.
“Mạn Nhi, ta cho ngươi xem một món đồ.” Anh Tử vươn tay.
“Ồ, đây không phải vòng tay bằng vàng của ngươi sao? Sau lại bị gãy.” Liên Mạn Nhi kỳ quái nói.
“Ta hôm nay cầm vòng vàng này đi cửa hàng vàng bạc ở trấn trên, muốnđem nó làm thành khuyên tai. Sư phó cửa hàng bạc nhìn, rồi nói cái nàykhông phải bằng vàng, mà chỉ mạ một lớp vàng ở trên, bên trong là đồngđấy.” Anh Tử một hơi nói ra.”Ta không tin, lại nói hắn cắt ra cho taxem, bên trong thật đúng là đồng.”
Liên Mạn Nhi nhìn Anh Tử thở phì phì. Lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Liên Hoa Nhi.
“Cái này có quan hệ gì tới ta, hay là có quan hệ cùng Hoa Nhi tỷ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Anh Tử nhếch miệng, “Mạn Nhi. Ra, để ta nói cho ngươi biết.”
“Anh Tử.” Giọng nói Liên Hoa Nhi mười phần sắc nhọn, kéo Anh Tử đếnbên cạnh, thấp giọng nói, “Ngươi làm ầm ĩ chuyện này ra, ngươi cũngkhông có chỗ tốt… . Đi, ý của ngươi ta đã hiểu, ta biết rõ sự lợi hạicủa ngươi rồi.”
Anh Tử cười lạnh hai tiếng.
“Mạn Nhi. Ngươi đi đi, không có việc gì rồi.” Anh Tử đối với Liên Mạn Nhi phất phất tay.
“Đi thôi, Mạn Nhi, ta đã nói không có chuyện của ngươi.” Liên Hoa Nhi đi tới, đẩy Liên Mạn Nhi ra bên ngoài.
Liên Mạn Nhi trong lòng không quan tâm, nghĩ nghĩ, vẫn từ trong phòng đi ra. Nàng mới đi hai bước, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa bị khóalại ở bên trong. Liên Mạn Nhi yên lặng không một tiếng động mà lui trởvề, ghé vào khe cửa bên cạnh. Nghiêng tai lắng nghe.
Liên Hoa Nhi giống như cùng Anh Tử đi tới góc phòng, lại đem giọngnói đè xuống nhỏ nhất, Liên Mạn Nhi nghe không được các nàng nói cái gì, chỉ nghe thấy Liên Hoa Nhi áp chế không nổi nộ khí mà nói một câu đừngquá đáng. Sau đó, trong phòng truyền tới tiếng mở rương hòm.
“Hoa Nhi, ngươi lần này lại lừa gạt ta, ta sẽ không để yên chongươi.” Giọng nói của Anh Tử cùng Liên Hoa Nhi hướng phía cửa đi tới.
Liên Mạn Nhi vội vàng từ phòng trên đi ra.
Trong sân, tiểu Thất cười hì hì, đang cùng Liên Đóa Nhi chơi tròngươi đuổi ta chạy, Liên Đóa Nhi mệt thở hồng hộc, tiểu Thất tinh nghịch mà hướng Liên Đóa Nhi nhăn mặt.
“Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi hô.
Tiểu Thất đáp một tiếng , lập tức chạy đến trước mặt Liên Mạn Nhi.
Liên Hoa Nhi cùng Anh Tử từ trong phòng đi ra, gặp Liên Tú Nhi từ sau vườn hái được một rổ quả cà trở về.
“Anh Tử ngươi đến làm gì?” Liên Tú Nhi giận tái mặt.
“Ta đến gặp Liên Hoa Nhi.” Anh Tử cười một đường rời đi.
“Hoa Nhi, ngươi thế nào lại cùng Anh Tử làm lành rồi?” Liên Tú Nhi có chút không vui hỏi Liên Hoa Nhi.
“Không thể nào.” Liên Hoa Nhi thu liễm một tia giận dữ trên mặt, lại đối với Liên Tú Nhi cười, “Lão cô, đến phòng ta nghỉ a.”
… …
Liên lão gia tử mang theo các con từ ngoài đồng trở về, nói là đã cóngười hái hoa mầu rồi. Liên lão gia tử lên tiếng, ngày mai bắt đầu thuhoa mầu.
Ngày mùa thu hoạch mỗi năm một lần đã bắt đầu.
Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng, mấy con dâu Liên gia, đã rờigiường bắt đầu nấu cơm. Bởi vì thu hoạch vụ thu, điểm tâm là bánh ốnghấp, gạo kê cơm khô, còn có bốn khối đậu hủ hầm cách thủy.
Nếm qua điểm tâm, sắc trời vừa mới sáng, Liên lão gia tử dẫn theongười một nhà khiêng nông cụ xuống. Liên Thủ Nhân lấy cớ bị thương, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi cũng không đi, Liên Nghiền nhi quấn chân, Liênlão thái thái, Liên Tú Nhi ở nhà giữ nhà nấu cơm, cũng không đi. Nhữngngười khác, mặc kệ nam nữ, lớn nhỏ, tất cả đều phải ra đồng làm việc.
Liên gia hiện tại có ba mươi mẫu đất, hôm nay thu hoạch ruộng cao lương ở phía bắc.
Liên lão gia tử, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín, Đại Langvà Nhị Lang dẫn đầu xếp thành một hàng, trong tay mỗi người cầm mộtthanh lưỡi liềm, chiếm một đầu bờ ruộng, nhìn Liên lão gia tử vung lưỡiliềm xuống, cũng đều khom lưng, bắt đầu cắt cao lương. Cắt cao lương làtừ chỗ cách mặt đất ước chừng nửa thước, chém xéo phía trên.
Cắt bỏ cán cao lương, tính cả bông cao lương ở phía trên, đều từng đống mà chất chồng một chỗ.
Cắt bông cao lương từ trên cán cao lương, chính là việc của nữ nhân.Trong tay bọn họ cũng cầm lưỡi liềm, ngồi vào bên cạnh đống cao lương cắt xuống, đem bông cao lương cắt bỏ, xếp tốt. Tam Lang, Tứ Lang và Ngũ Lang, bởi vì khí lực không đủ, cũng đi theo Trương thị, Hà thị và Triệu thị làm những chuyện lặt vặt. Chờ chất đầy, lại chọn những cao lươngchất lượng vừa phải, uốn cong dây thừng, cán cao lương cùng bông caolương chia ra buộc chặt lại.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp nhi, Lục Lang và tiểu Thất tuổi còn nhỏ, hai người, thậm chí ba người cùng một chỗ buộc một bó bông cao lương và cán cao lương, thuận tiện một hồi chất lên xe chở về nhà.
Mặt trời càng lên cao, mồ hôi của Liên Mạn Nhi rất nhanh ướt đẫm phía sau lưng.
Suy nghĩ một chút, theo mùa xuân gieo hạt, đến mùa thu thu hoạch, trong đó đều thấm đẫm mồ hôi của nông dân.
“Giữa trưa gặt lúa, mồ hôi túa rơi xuống đất.” Liên Mạn Nhi nhớ tới bài thơ bình dị gần gũi, mà ai cũng thích.
“Ai ngờ món ăn trong mâm, hạt hạt đều vất vả.” Ngũ Lang cùng tiểu Thất đọc tiếp.
“Ồ, các người cũng biết à?” Liên Mạn Nhi ngạc nhiên nói. Liên gia ngoại trừ phòng lớn, những hài tử khác đềukhông có đi học.
“Đây là gia dạy đấy, hài tử Liên gia, đều đọc thuộc lòng bài thơnày.” Ngũ Lang lau mồ hôi, “Mạn Nhi, chẳng lẽ ngay cả cái này muội cũngđã quên a.”
|