Sủng Em Không Tốt Sao
|
|
Chương 38 : Bọt kem đánh răng Trở lại khách sạn, Chỉ Ngưng lại không ngủ được, nhưngHoàng Phủ Thần Phong đã bận rộn một ngày, thời điểm trên máy bay hắn cũng khôngngủ, lại vừa cùng Chỉ Ngưng đi chơi đến hơn nửa đêm, hắn chống đỡ không nổinữa! “Phong, anh mệt chết đi được đúng không?” Hoàng Phủ Thần Phong vừa về tới kháchsạn, liền lập tức ngã xuống giường, y phục còn chưa thay ra, cũng không thèmtắm rửa. Chỉ Ngưng ghé nửa mình vào bên người Hoàng Phủ Thần Phong, đôi bàn taynhỏ bé của cô bận rộn không ngừng, một lát siết chặt cái mũi của Hoàng Phủ ThầnPhong, một lát lại sờ loạn tóc Hoàng Phủ Thần Phong, thậm chí còn đem cái taiHoàng Phủ Thần Phong thành đất nặn mà nặn. “Ưm! Anh ngủ trước, ngoan!” Hoàng Phủ Thần Phong mơ mơ màng màng đáp trả, nhưngtrong giấc mộng, hắn tựa hồ đã sắp khống chế không nổi dục hỏa của mình. “Ách! Vậy anh ngủ đi! Đem tai với mũi của anh cho em mượn chơi là được rồi.”Trời ạ! Đem hai thứ này cấp cho cô chơi, Hoàng Phủ Thần Phong làm sao ngủ đây? Hoàng Phủ Thần Phong bị Chỉ Ngưng hành hạ hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa,xoay người một cái, đem Chỉ Ngưng đặt dưới thân mình. “Ngưng Nhi bảo bối, em châm lửa, em nhất định phải dập tắt mới được.” Hoàng PhủThần Phong cười tà tà. “Phong” anh” anh không phải là muốn ngủ sao? Sao lại” “Bảo bối, bây giờ em nhất định phải giúp anh dập tắt lửa.” Không đợi Chỉ Ngưng đáp lại, Hoàng Phủ Thần Phong liền hôn lên cổ Chỉ Ngưng.Trong lúc lơ đãng, quần áo của hai người bọn họ cũng đã bị Hoàng Phủ Thần Phongcởi ra, bàn tay Chỉ Ngưng bất lực nắm lấy tóc Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong dừng lại cái hôn triền miên, chôn đầu trước ngực Chỉ Ngưngnói: “Ngưng Nhi bảo bối, hiện tại, em phải bắt đầu dập tắt lửa.” Lúc này thanhâm của Hoàng Phủ Thần Phong nghe rất gợi cảm. ————-LOVE———– Lần đầu tiên, Chỉ Ngưng dậy sớm hơn Hoàng Phủ Thần Phong, chưa tới bảy giờ, ChỉNgưng đã cẩn thận chui ra từ trong lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong. Cũng là lầnđầu tiên, Hoàng Phủ Thần Phong không có cảm giác trong ngực mình đã khồn cònngười bởi vì, tối hôm qua hắn ngay cả mình cũng không biết muốn Chỉ Ngưng mấylần. Hắn chỉ nhớ rõ, về sau, chính mình thật sự là chống đỡ không nổi nữa, sauđó, ngã vào trên người Chỉ Ngưng ngủ mất. Nếu như mình không phải đã cùng ChỉNgưng xảy ra quan hệ, nếu như cùng một người xa lạ…, chỉ sợ sẽ hoài nghi mìnhcó phải là bất lực hay không đây? Chỉ Ngưng ở trong phòng tắm rửa mặt đánh răng, đột nhiên cảm thấy có hai tay ômchặt lấy eo của mình, không cần nghĩ là ai. “Ngưng Nhi bảo bối, em có biết không, lúc anh vừa mới tỉnh lại không thấy em,anh tưởng là sẽ không được thấy em nữa, hù chết anh rồi. Từ nay về sau khôngcần rời khỏi tầm mắt của anh được không?” Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong mở tomắt, không trông thấy Chỉ Ngưng ngủ bên cạnh mình, hắn hốt hoảng, hắn phát hiệnmình càng ngày càng không rời xa cô được. “Phong, yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh, được chứ? Sau này em sẽ nói rồi mớirời đi, được không?” Kem đánh răng bên miệng Chỉ Ngưng còn chưa lau sạch, liềnxoay người ôm Hoàng Phủ Thần Phong, còn cố ý đem kem đánh răng cọ cọ lên ngựcHoàng Phủ Thần Phong, vẻ mặt cười xấu xa. “Không được, cho dù nói cho anh biết em cũng không thể rời đi. Ách! Trời ạ, emđang làm gì thế? Sáng sớm lại dùng chiêu này.” Hoàng Phủ Thần Phong nâng khuônmặt nhỏ nhắn của Chỉ Ngưng lên, sau đó cúi đầu nhìn bọt kem đánh răng bị ChỉNgưng cố ý cọ cọ lưu lại trên ngực mình. “Ha ha, thực xin lỗi! Cùng lắm thì em giúp anh lau sạch sẽ!” Chỉ Ngưng đưa taycầm khăn mặt giúp Hoàng Phủ Thần Phong lau sạch. “Vật nhỏ, xem anh buổi tối như thế nào ‘xử phạt’ em, tuy hiện tại anh rất muốnthi hành, nhưng là không thể. Hiện tại, chúng ta nhất định phải đến triển lãmtrang sức.” Chỉ Ngưng vừa nghe Hoàng Phủ Thần Phong nói…, biết ‘xử phạt’ trong miệng hắnlà có ý gì, Chỉ Ngưng xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó rời khỏi khỏiphòng tắm, đi thay quần áo. Hoàng Phủ Thần Phong thì dùng tốc độ nhanh nhất,dùng nước lạnh từ dội từ trên xuống dưới, áp chế dục hỏa của mình. Hơn một giờ sau, bọn họ đều tự chuẩn bị xong hết thảy, Hoàng Phủ Thần Phong ômeo Chỉ Ngưng, ra khỏi khách sạn.
|
Chương 39 : Nhan Nặc Tư Từ sau khi Chỉ Ngưng xảy ra chuyện, Hoàng Phủ ThầnPhong cùng Chỉ Ngưng vô luận ở đâu đều mang theo mười nhân viên bảo vệ. Hiệntại, những phụ nữ muốn tiếp cận Hoàng Phủ Thần Phong chỉ cần tới gần trong vòng1m đã bị bảo vệ ngăn lại, bất đắc dĩ, đánh phải đứng ở khoảng cách xa nhìn hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng tới hội trường triển lãm trang sức, sau khinhân viên bảo vệ cho nhân viên tiếp tân xem thiệp mời, Hoàng Phủ Thần Phong ômChỉ Ngưng tiến vào hội trường. Vốn khách khứa trong hội trường đang thưởng thức trang sức, nhưng Hoàng PhủThần Phong vừa đến, cơ hồ mọi người đều đi tới phía hắn, nhanh chóng đưa radanh thiếp của mình, muốn cùng hợp tác với công ty trang sức ‘Earl’. Hoàng PhủThần Phong nhìn nhiều người như vậy đi về phía mình và Chỉ Ngưng, hắn sợ nhữngngười kia sẽ chen lấn Chỉ Ngưng nên quay đầu nói với bảo vệ bên cạnh mấy câu,chỉ thấy nhân viên bảo vệ liên tục gật đầu, sau đó, đi đến trước mặt nhữngngười kia, kêu bọn họ đưa danh thiếp giao cho hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, ngồixuống chỗ của mình. “Phong, lát nữa sẽ có trang sức của công ty chúng ta đúng không?” “Đúng, lát nữa có, em hãy chờ xem!” Hoàng Phủ Thần Phong hơi thần bí cười vớiChỉ Ngưng. “Ách! Vậy anh làm gì mà cười thành như vậy? Chẳng lẽ” anh lại có chuyện gì gạtem, không cho em biết? Hay là như thế nào?” Chỉ Ngưng vừa nói ra nghi ngờ củamình, vừa vuốt ve tay của Hoàng Phủ Thần Phong. Tất cả mọi người hâm mộ nhìn Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng vui đùa ầm ĩ,giống như xem hai người bọn họ còn hứng thú hơn xem triển lãm trang sức. “Anh xin em! Ngưng Nhi, hiện tại anh cười một chút cũng không được sao? Cònvuốt ve tay của anh.” Hoàng Phủ Thần Phong như là bị cái gì ủy khuất nhìn ChỉNgưng. Chỉ Ngưng nghe Hoàng Phủ Thần Phong ‘kể khổ’, lại đem tay của hắn để lên eomình, tiếp tục để cho hắn ôm mình. “Hừ! Tốt nhất là như vậy, bằng không emtuyệt đối một tháng không để ý tới anh.” Nhìn một chút, Chỉ Ngưng đột nhiên dùng khuỷu tay huých vào eo Hoàng Phủ ThầnPhong. “Uy! Đây không phải là bộ trang sức ‘Pair of lovers’ của công ty sao?” “Ừ, anh có mang tác phẩm em thiết kế đến tham gia triển lãm, lát nữa còn cóbuổi đấu giá, phàm là trang sức tham gia triển lãm đều bị đấu giá.” “Nếu như người khác không thích trang sức do em thiết kế, sẽ trả giá rất thấp,vậy sẽ làm mất mặt công ty, anh cũng sẽ mất mặt.” Vẻ mặt Chỉ Ngưng lo lắng nhìnHoàng Phủ Thần Phong. “Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ loạn rồi? Yên tâm, sẽ không mất mặt, huống hồ,trang sức em thiết kế ở nước ngoài rất được hoan nghênh. Tin tưởng anh, buổiđấu giá cũng sắp bắt đầu rồi.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ChỉNgưng. Kỳ thật, Chỉ Ngưng lo lắng hoàn toàn dư thừa, có Hoàng Phủ Thần Phong ởđây, hắn tuyệt đối sẽ giúp Chỉ Ngưng trả giá cao. “Thật vậy sao? Anh ngàn vạn lần không nên gạt em, bằng không anh nhất định phảichết.” Chỉ Ngưng uy hiếp Hoàng Phủ Thần Phong. “Được, đến lúc đó em nói như thế nào thì là như vậy đi! Nếu như anh không lừagạt em, anh muốn như thế nào liền như thế! Bắt đầu rồi, Ngưng Nhi em mau mở tohai mắt xem nhé!” Hoàng Phủ Thần Phong nhéo nhéo khuôn mặt Chỉ Ngưng. “Em” thời điểm Chỉ Ngưng còn muốn nói điều gì đó, người chủ trì đã bước ra. Tiếng Pháp: Người chủ trì vừa nói, liền thấy trên màn hình lớn hiện ra hình cảnh một chiếcnhẫn. “2000 Euro.” Một phu nhân đúng chất châu Âu hô giá hai ngàn đồng Euro. “4000 Euro.” Một người đàn ông lớn tuổi có vẻ không cam lòng yếu thế. “7000 Euro.” “Ngưng Nhi, em thích cái nhẫn đó sao? Thích anh liền tặng cho em.” Chỉ cần ChỉNgưng mở miệng, đắt tiền, xa hoa đến mấy Hoàng Phủ Thần Phong đều mua. “Không thích, nhẫn hắn thiết kế hợp với cho những người phụ nữ khêu gợi, emkhông thích hợp.” Chỉ Ngưng lắc đầu, nói không cần. Xem Chỉ Ngưng lắc đầu, Hoàng Phủ Thần Phong cũng chưa tham gia vào. Cuối cùng,cái nhẫn bị vị phu nhân đầu tiên mua với giá 12000 Euro. “*********@@@@@@@*****, ( Tiếp theo, chúng ta đem đấu giá chính là dây chuyềncủa nhà thiết kế Lnez đến từ Hongkong)*&&&&&&***@@@@@.” ( mờ bắt đầu ra giá) “5000 Euro.” “8000 Euro.” “10000 Euro.” “15000 Euro.” “100000 Euro.” Thời điểm gây cấn, một người đàn ông xa lạ đột nhiên ra giá,tất cả mọi người quay đầu nhìn hắn, kể cả Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng nhận ra người đàn ông kia, hắn chính là người lần trước tại tiệc rượuđã cứu cô, Nhan Nặc Tư. Nhan Nặc Tư vốn cùng Hoàng Phủ Thần Phong lớn lên, về sau, bởi vì chuyện củacha mẹ chuyện liền theo họ di dân. Lúc ở tiệc rượu vốn muốn cùng Nhan Nặc Tưchào hỏi, nhưng bởi vì Chỉ Ngưng nên trì hoãn, không nghĩ tới lại gặp ở Paris. Không biết là hữu duyên hay là bởi vì cái gì?
|
Chương 40 : Buổi đấu giá “Phong, đây không phải là người lần trước cứu em tạitiệc rượu, Nhan Nặc Tư sao?” “Ừ, khi còn bé chúng ta thường xuyên chơi chung một chỗ, về sau hắn theo ngườinhà di dân.” “Phải không? Thật khéo a!” Nhan Nặc Tư ngồi xuống một vị trí trong hội trường. Dần dần, mọi người khôngnhìn hắn nữa bởi vì còn một món trang sức cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay. Tiếng Pháp: “***@@@@@@@@, ( Tối nay, sẽ đấu giá trang sức của nhà thiết kế Hàn Chỉ Ngưngđến từ công ty trang sức Đài Loan ‘Earl’) @******@@@@@@@.” (gần đây, trang sứccủa cô đặc biệt được hoan nghênh ở nước ngoài) Trang sức tham gia đấu giá lần này của Chỉ Ngưng chính là chiếc nhẫn ‘Pair oflovers’ cô cùng Hoàng Phủ Thần Phong thiết kế. Thời điểm nhẫn của Chỉ Ngưngthiết kế xuất hiện trên màn hình lớn, Hoàng Phủ Thần Phong nắm chặt tay cô, chocô sức mạnh của tình yêu, mà Chỉ Ngưng cũng cảm nhận được sức mạnh này, khôngkhẩn trương nữa. Sau khi chiếc nhẫn xuất hiện, trong nháy mắt hội trường sôi trào. “100000 Euro.” Nhan Nặc Tư ra giá, không thể nghi ngờ gây áp lực cho phần đôngmọi người. “200000 Euro.” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thoáng qua Nhan Nặc Tư đang ngồi cáchbọn họ không xa, nhìn ra, Hoàng Phủ Thần Phong không muốn Nhan Nặc Tư có đượcchiếc nhẫn này. “Phong, anh không” Chỉ Ngưng muốn ngăn cản Hoàng Phủ Thần Phong điên cuồng ragiá. “Hừ, ngoan, không cần nói.” Hoàng Phủ Thần Phong không muốn lời nói của ChỉNgưng làm ảnh hưởng tới việc hắn ra giá, bởi vì chiếc nhẫn này toàn bộ thếgiới, Hoàng Phủ Thần Phong chỉ cho sản xuất một cái, cho nên hắn nhất định phảicó được nó, cộng thêm lần đấu giá này, chiếc nhẫn này chỉ làm nổi bật tâm tưcủa nhân vật qua hai lần. “500000 Euro.” Hắn, nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng nhất nước Mỹ, RichardPrince, “You look into the designer’s information.” (Cậu đi điều tra thôngtin của nhà thiết kế này) Richard nói với trợ lý đi theo. “Yes,I’ll go.” (Vâng, tôi lập tức đi ngay ) Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thoáng qua nơi phát ra thanh âm kia, khóe miệng giơlên, lạnh lùng cười. “1000000 Euro.” Cái này, tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “1million eurosune.” (1000000 đồng Euro lần thứ nhất) Phía dưới bàn luận rối rít, cũng không có người muốn ra giá. “1milliond eurosàdeuxrepris es.” (1000000 đồng Euro lần thứ hai) “Troisunmillioneuros.” (1000000 đồng Euro lần thứ ba) “***@@@***.” (thành giao) Hai chữ ‘ thành giao’ của người chủ trì vừa dứt, tiếng vỗ tay trong hội trườnglập tức vang lên. “Ngưng Nhi, hiện tại chiếc nhẫn này thuộc về em, cao hứng chứ?” Vẻ mặt HoàngPhủ Thần Phong đắc ý nhìn Chỉ Ngưng. “Hừ! Tại sao phải tiêu nhiều tiền như vậy? 1000000 đồng Euro cũng không phải làmột con số nhỏ, làm sao anh lãng phí như vậy? Anh dùng nhiều tiền như vậy đểmua một chiếc nhẫn, còn không bằng đem tiền quyên cho những nơi nghèo khó! Nếunhư anh thích chiếc nhẫn như vậy…, em thiết kế một lần nữa là được rồi! Cầngì phải tiêu nhiều tiền như vậy, phí nhiều tâm tư như vậy? Thật là” tiêu nhiềutiền như vậy, tâm Chỉ Ngưng muốn đau chết rồi, nhưng trong lòng cô vẫn có mộtchút cảm động nho nhỏ. Hoàng Phủ Thần Phong một câu đều không nói, chỉ là mỉm cười nhìn Chỉ Ngưng ‘bựctức’. “Bảo bối, phát tiết xong chưa? Nếu như em thích, chúng ta trở về có thể quyêntiền cho những vùng nghèo khó. Nếu không nữa thì…, anh đem tất cả thẻ tíndụng của anh đều giao cho em xử lý, sau này khi anh muốn dùng tiền, sẽ hỏi em,được không?” “Mới không cần dùng thẻ của anh! Em có tiền lương cũng đã đủ tiêu. Bất quá cóthể quyên tiền cho những trường học gặp khó khăn.” Cùng Hoàng Phủ Thần Phongmột chỗ, ngoại trừ quần áo Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng mua, những thứkhác, Chỉ Ngưng đều không động đến. “Ha ha, cũng biết em sẽ nói như vậy, bất quá không quan hệ, của anh chính làcủa em, của em cũng là của anh. “ Hiện tại chúng ta có thể trở về được chưa?” “Có thể, chính là chiếc nhẫn” Chỉ Ngưng lo lắng, tiêu nhiều tiền như vậy, lạiquên cầm nhẫn về. “Yên tâm, anh đã gọi bảo vệ đi nhận rồi.” Từ lúc trước đấu giá, Hoàng Phủ ThầnPhong đã đưa chi phiếu cho bảo vệ hắn tín nhiệm, hiện tại, đại khái đã điền vàomột con số khá lớn rồi. Rời khỏi buổi đấu giá, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng tay trong tay đitrên đại lộ Champs Elysees. “Phong, triển lãm trang sức đã kết thúc, chúng ta” cũng phải trở về nước sao?”Chỉ Ngưng không nỡ rời khỏi thành phố lãng mạn này. “Không có, ở Paris vui đùa vài ngày, chúng ta sẽ đi Nhật Bản, lần trước khôngphải em nói muốn đi Nhật Bản chơi sao? Chúng ta có thể đến suối nước nóng ởNhật Bản, ăn sushi cá sống, còn có thể leo núi Phú Sĩ.” “Nhưng như vậy sẽ chậm trễ công việc của anh.” Chỉ Ngưng không muốn trở thànhgánh nặng của Hoàng Phủ Thần Phong. “Đứa ngốc, anh có thể họp qua video, không thành vấn đề.” “Thật vậy sao?” “Đương nhiên rồi!” Dưới ánh nắng chiều, hai người bọn họ đi xa, ánh nắng chiều kéo dài thân ảnhcủa bọn họ.
|
Chương 41 : Tan nát cõi lòng “Ngưng Nhi, sáng mai chúng ta đến bờ biển xem mặt trờimọc được không?” Sau khi kích tình qua đi, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng,lúc này, thanh âm của Hoàng Phủ Thần Phong nghe rất gợi cảm, tràn ngập sắc dục. “Được! Nhưng em sợ em dậy không nổi, trừ phi, anh gọi em.” So với Hoàng PhủThần Phong, thanh âm của Chỉ Ngưng có vẻ lười biếng, có chút khàn khàn. “Không có vấn đề, anh sẽ gọi em, đến lúc đó, không tỉnh cũng phải tỉnh.” Nóixong, Hoàng Phủ Thần Phong tà mị cười, nhưng Chỉ Ngưng lại không thấy được. “Ưm,em ngủ trước, mệt mỏi quá!” Chỉ Ngưng tìm vị trí thoải mái nhất trong ngựcHoàng Phủ Thần Phong, rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Sáng tinh mơ, chưa tới 4h, Hoàng Phủ Thần Phong đã bắt đầu gọi Chỉ Ngưng rờigiường. “Ưm” Chỉ Ngưng mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đangđè trên người mình, không ngừng hôn, tay còn không ngừng vuốt ve toàn thân từtrên xuống dưới, “Phong, anh đang làm gì vậy? Hơn nửa đêm còn không ngủ.” “Ngưng Nhi bảo bối thân ái, hiện tại đã 4h rồi, chúng ta phải chuẩn bị đi ngắmmặt trời mọc.” Nói chuyện thuộc về nói chuyện, tay hắn vẫn không ngừng vuốt vethân thể cô. “Đúng nha! Thiếu chút nữa đã quên rồi. Ai u, vậy anh nhanh lên một chút!” ChỉNgưng đẩy Hoàng Phủ Thần Phong, chính là vô dụng. “Không cần phải vội, để cho anh hôn chút nữa, Ngưng Nhi, em thật thơm a! Anhhối hận đã đánh thức em.” Hoàng Phủ Thần Phong còn giống như vô lại ôm ChỉNgưng, không cho cô rời giường. “A! Ngưng Nhi, đừng cắn, rất đau.” Chỉ Ngưng cắn một cái lên bả vai Hoàng Phủ Thần Phong, “Ai kêu anh một mực đènặng em, không cho em rời giường.” “Ha ha, không chơi nữa, rời giường nào!” Hoàng Phủ Thần Phong xuống khỏi ngườiChỉ Ngưng, sau đó lại ôm lấy cô. Chỉ Ngưng đau lòng xoa bả vai Hoàng Phủ Thần Phong, trên đó vẫn còn vài dấurăng, “Phong, rất đau, đúng không? Bằng không em cho anh cắn lại.” “Đứa ngốc, anh làm sao có thể cam lòng cắn em.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp ChỉNgưng chọn một bộ quần áo thoải mái, giúp Chỉ Ngưng mặc vào, sau đó mình cũngchọn bộ một quần áo giống như vậy. “Ha ha, em cũng biết anh sẽ không nỡ.” Chỉ Ngưng đi vào phòng tắm. Mười phút sau, bọn họ xuất phát đến bờ biển xem mặt trời mọc. Chờ bọn họ đi đếnbờ biển, đã có không ít người cũng đang chờ mặt trời, thậm chí có người ngồichờ từ tối qua. Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dựa vào nhau ngồi trên bờcát. “Phong, anh xem, mặt trời từ từ lên cao. Đẹp quá!” Chỉ Ngưng hưng phấn chỉ vềphía đường chân trời. “Đúng vậy! Rất đẹp. Em thích là tốt rồi.” Hoàng Phủ Thần Phong sợ Chỉ Ngưnglạnh, hắn đem khăn choàng đã chuẩn bị khoác lên người cô, sau đó đem tay ChỉNgưng giữ thật chặt trong tay mình, không ngừng xoa xoa. Đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, bọn họ mới lưu luyến rời đi. “Ngưng Nhi, hôm nay rời giường sớm như, em ngủ thêm một chút đi! Lát nữa ăn cơmtrưa anh sẽ gọi em dậy.” “Anh ôm em, em mới ngủ.” “Nếu như anh biến mất, vậy em phải làm sao bây giờ?” Hoàng Phủ Thần Phong vừanói, vừa cởi quần áo chui vào trong chăn ôm Chỉ Ngưng. Mà Chỉ Ngưng vừa nghe Hoàng Phủ Thần Phong nói như vậy, hốc mắt liền đỏ, nướcmắt uông uông nhìn Hoàng Phủ Thần Phong nói: “Phong, anh không quan tâm emsao?” Nhìn thấy Chỉ Ngưng khóc, Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng ôm chặt lấy cô, “Ngoan,Ngưng nhi, đừng khóc, em khóc cõi lòng anh cũng tan nát. Anh làm sao có thểkhông cần em chứ? Ngoan!” “Vậy vì sao vừa rồi anh nói như vậy? Ô ô ô” Hoàng Phủ Thần Phong càng nói, ChỉNgưng càng kích động, càng khóc to. “Bảo bối, thực xin lỗi, từ nay về sau anh không bao giờ nói thế nữa, em khôngnên tức giận, sẽ hại đến thân thể. Ngoan, ngủ đi!” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹnhàng vỗ vỗ lưng Chỉ Ngưng. “Phong, em không muốn đi Nhật Bản nữa, ngày mai chúng ta trở về nhà, đượckhông?” “Được, chúng ta sẽ đi Nhật Bản sau, ngày mai chúng ta trở về nhà.” Chỉ Ngưng khóc mệt mỏi, lẳng yên nằm trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong ngủ thiếpđi, nước mắt của cô còn chưa khô, Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng nhìn Chỉ Ngưng,hôn lên những giọt nước mắt của cô. Mà một hồi Đài Bắc, vĩnh viễn sẽ trôi qua.
|
Chương 42 : Đau lòng Sau khi trở về từ Paris,bọn họ tựa hồ lại nhớ tới đoạn thời gian ngọt ngào kia. Hôm nay, Hoàng Phủ Thần Phong cùng bạn bè tụ tập ở quán bar. “Phong, cậu rốt cuộc đã quên người phụ nữ kia sao?” Thịnh Phong Cẩn nói. “Đúng vậy! Nếu như cậu chỉ đem Chỉ Ngưng trở thành người phụ nữ kia…, vậy nênsớm nói rõ rang với cô ấy, nhìn ra được, hiện tại Chỉ Ngưng đã không thể rờikhỏi cậu.” Vân Thụy Toàn nói. Hoàng Phủ Thần không nói gì, chỉ là uống rượu. “Ai, mọi người xem, Nhan Nặc Tư cũng đến đây.” Em trai Thịnh Phong Cẩn, TiểuThần nhìn thấy Nhan Nặc Tư cũng tới quán bar này. Nhan Nặc Tư tự nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, liền đi đến chỗ bọn họ ngồi. “Hmmm sao! Tôi đã trở về.” Nhan Nặc Tư chào hỏi mọi người. Thịnh Phong Cẩn đưa cho Nhan Nặc Tư một chén rượu, “Nhan, đã lâu như vậy mớivề.” “Cậu sẽ ở lại sao?” Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn Nhan Nặc Tư một cái, lạitiếp tục uống rượu, thời điểm ở tiệc rượu kia, hắn đã nhìn ra Nhan Nặc Tư có ývới Chỉ Ngưng. “Đại khái sẽ ở Đài Loan khoảng nửa năm.” “Tốt lắm, không nói những thứ này, tất cả mọi người đã tụ ở cùng một chỗ, vậytối nay phải uống cho say!” Vân Thụy Toàn giơ chén rượu lên. “Cụng ly.” Bốn người đàn ông xuất sắc cùng ở một chỗ, làm cho rất nhiều người chú ý. Một cô gái ăn mặc vô cùng đẹp đi qua, ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Thần Phong, cố ýđem bộ ngực dán lên cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong, còn một mực mài tới mài lui.“Anh là Phong thiếu, đúng không? Chúng ta uống một ly a!” Ba người kia đều rất có hứng thú nhìn hành động của cô gái này. “Cút!” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng nói, nhưng cô gái kia còn không biết tốtxấu tiếp tục nói. “Phong thiếu, đêm nay tâm tình anh không tốt sao? Không quan hệ, em tới cùnganh.” Tay cô ta đã không an phận mở vài nút áo sơmi của Hoàng Phủ Thần Phong. “Shit! Tôi kêu cô cút!” Hoàng Phủ Thần Phong vung tay lên, cô gái kia liền ngãnhào trên đất. Lúc này, rất nhiều người đều đến xem náo nhiệt, đều chê cười cô ta tự mình đatình, mà cô gái kia nhìn càng ngày càng có nhiều người đến xem, liền xấu hổ rờiđi. Hoàng Phủ Thần Phong đặt ly rượu xuống nói: “Tôi đi trước.” Không đợi bọn họ trả lời, Hoàng Phủ Thần Phong rời khỏi quán bar, hắn muốn mauchóng về nhà, bởi vì Chỉ Ngưng đang chờ hắn về ngủ. “Phong làm sao vậy? Đêm nay hắn có điểm lạ.” Nhan Nặc Tư vẫn không rõ tìnhhuống, lúc ấy hắn đã di dân rồi, cho nên, hắn không biết chuyện của ‘người phụnữ kia’ trong lời của bọn họ. “Không có việc gì, mấy ngày nữa sẽ rõ.” Thịnh Phong Cẩn không nhiều lời. Hoàng Phủ Thần Phong về đến nhà, nhìn thấy Chỉ Ngưng đang ngủ trên ghế salon,Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ Chỉ Ngưng đang chờ hắn về. Hoàng Phủ Thần Phong điqua, không cẩn thận đụng phải bàn tay nhỏ bé của Chỉ Ngưng. “Đáng chết, tay lạnh như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong gầm nhẹ. Đụng phải tay ChỉNgưng như vậy, Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng muốn chết, hắn ôm Chỉ Ngưng trở vềphòng ngủ. Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng thay xong đồ ngủ, giúp cô đắp lại chăn cẩnthận, sau đó chính mình năm bên cạnh Chỉ Ngưng, ôm chặt lấy cô. Chỉ Ngưng cảm giác được Hoàng Phủ Thần Phong ôm cô, cọ cọ vào ngực hắn, mơ mơmàng nói: “Phong, anh đã về.” Nói xong, liền ngủ tiếp. “Ngủ đi! Bảo bối, anh không nên về muộn như vậy, hại em ngủ trên ghế salon,thực xin lỗi, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.” Dù cho Hoàng Phủ Thần Phongbiết rõ Chỉ Ngưng đã ngủ, nhưng hắn vẫn nói xin lỗi với cô. Hắn hối hận vì mìnhtrở về muộn như vậy, nếu như chậm một chút nữa, Ngưng Nhi sẽ lại bị cảm. Trong lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong, thân thể lạnh như băng của Chỉ Ngưng dầndần nóng lên, xem ra, ngày mai, phải gọi chị Lý nấu chút canh nóng cho NgưngNhi uống, để ngừa vạn nhất cô bị cảm.
|