Yêu Em Không Lý Do
|
|
Chap 5.3 Ông Đông Thành thất thần, đôi chân nặng nhọc, mềm nhũn thất thểu lùi bước lại phía sau. Tấm lưng to, phẳng lấy bức tường làm điểm tựa, mệt mỏi trượt dài lên tường, hạ dần người ngồi bệt xuống đất. Chân trái ông duỗi sõng soài ra đất, chân phải thu lại đồng thời bàn tay phải cũng đặt lên đầu gối. Nhắm hờ đôi mắt, ông ngả đầu về sau dựa vào tường dáng vẻ đau khổ đến cùng cực. Vậy là, lại lần nữa ông để người mình yêu đối diện với nỗi đau một mình. ********************** Đôi mắt này cứ lưu luyến mãi bóng hình này. Bàn tay này cứ giữ chặt lấy bàn tay này. Nhưng, xin lỗi em. Đến chặng đường này tôi phải buông tay em. Không thể cùng em đi tiếp được nữa. Và cũng xin em một điều. Hãy vì tình yêu của chúng ta mà cố gắng vượt qua sự chia lìa này và sống thật tốt. Còn tôi. Tôi sẽ đi theo một ngã rẽ khác. Và tôi sẽ đợi, đợi em ở nơi giao nhau giữa hai ngả đường mà tôi mà và em đi. Lúc đó. Xin em hãy trao cho tôi nụ cười toả nắng ban mai. Còn tôi, tôi sẽ đưa bàn tay mình ra, nắm chặt lấy bàn tay em, cùng em đi đến cuối đời. Không bao giờ buông. Em nhé! ********************** Vĩnh Thiên từ đằng xa, bắt gặp dáng vẻ xuống dốc không hãm phanh của anh trai, trong lòng vẽ lên ý cười. Cũng không quên ban cho anh trai cái nhìn khinh thường. Tạm thời nuốt gọn những cảm xúc cá nhân vào trong. Ông cố tỏ ra mình cũng đang rất, vô cùng lo cho người nằm sau cánh cửa phòng cấp cứu kia. Hướng bước chân tiến về nơi anh trai đang vật vã khổ đau. - Anh! Tình hình chị dâu thế nào rồi? - khẽ khàng đặt tay lên vai anh trai. Giọng cũng lo lắng không kém. Lờ mờ mở mắt ra. Nhận thấy sự có mặt của em trai. Nhưng ông chẳng buồn nói chuyện lại cúi đầu xuống, tiếp tục chết lặng. Không khí có phần nặng nề. Không ai nói với ai câu nào và nhanh chóng rơi vào im lặng. "Cạch" - Tiếng cửa phòng cấp cứu bật mở đã cứu vớt linh hồn của một người nhưng ngay sau đó lại tàn nhẫn lấy trái tim của hai người. - Bệnh nhân bị mất quá nhiều máu. Tình trạng lại rất nguy hiểm đến tính mạng. Hiện bệnh viện đang thiếu nhóm máu A. Người nhà bệnh nhân có ai thuộc nhóm máu này không? - giọng cô y tá hớt hải, lo lắng đảo mắt qua hai người đàn ông đang có mặt ở đó. Trong lòng chỉ hy vọng có lấy một câu đáp trả là "Tôi...". Nhưng sự thật thì phũ phàng. Cả hai người đàn ông đều bàng hoàng, sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ. Đôi mắt không chớp như chẳng thể tin vào những gì mình nghe. Ông Đông Thành chết lặng, cánh môi giật giật, trái tim tê dại đi, như ngừng đập. Còn ông Vĩnh Thiên cũng sững người. Con tim liền vỡ "choang" một cái. Trước mắt chỉ còn toàn là một đống đổ nát. Vậy là bức tường thành xây dựng mấy năm nay chỉ bằng lời nói của cô y tá mà sụp đổ trong tích tắc. Hoá ra, trái tim ông lúc nào cũng có hình bóng của bà Dạ Cầm. Bà Dạ Cầm đã chiếm trọn trái tim ông, không để lộ ra bất kỳ một kẽ hở nào. Nó khiến ông muốn quên cũng không thể nào gạt bỏ đi, cũng không thể không nhớ tới. Tự cười nhạo bản thân. Về đây mà trả thù ư? Biết rõ là con tim không thể làm như thế nhưng sao vẫn cố chống lại lý trí. Yêu là gì? Hận là gì? Yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Hận chính là vì yêu. Và giờ đây, lý trí đã mách bảo ông hãy cứu lấy người mình yêu. Lý trí biến thành hành động, thành lời nói: - Tôi thuộc nhóm máu A. Hãy lấy máu của tôi đi. Nhanh lên! Cô y tá nghe vậy, nét lo lắng trên gương mặt liền tiêu biến. Cô y tá thở phào trong lòng, nói: - Vậy thì mời đi theo tôi! Ông Vĩnh Thiên không nói thêm gì nữa chỉ im lặng đi theo bước chân của cô y tá. Ông Đông Thành đang ở dưới vực sâu ngay lập tức có một sợi dây thả xuống kéo ông lên trên. Ông vừa nhẹ bớt nỗi lòng, vừa có chút bất ngờ. Cũng chẳng kịp phản ứng gì, chỉ biết đứng hình nhìn theo bóng dáng Vĩnh Thiên. Lòng ông chợt trào dâng niềm cảm kích. Và thấy mình nợ em trai mình quá nhiều.
|
Chap 5.3 Ông Đông Thành thất thần, đôi chân nặng nhọc, mềm nhũn thất thểu lùi bước lại phía sau. Tấm lưng to, phẳng lấy bức tường làm điểm tựa, mệt mỏi trượt dài lên tường, hạ dần người ngồi bệt xuống đất. Chân trái ông duỗi sõng soài ra đất, chân phải thu lại đồng thời bàn tay phải cũng đặt lên đầu gối. Nhắm hờ đôi mắt, ông ngả đầu về sau dựa vào tường dáng vẻ đau khổ đến cùng cực. Vậy là, lại lần nữa ông để người mình yêu đối diện với nỗi đau một mình. ********************** Đôi mắt này cứ lưu luyến mãi bóng hình này. Bàn tay này cứ giữ chặt lấy bàn tay này. Nhưng, xin lỗi em. Đến chặng đường này tôi phải buông tay em. Không thể cùng em đi tiếp được nữa. Và cũng xin em một điều. Hãy vì tình yêu của chúng ta mà cố gắng vượt qua sự chia lìa này và sống thật tốt. Còn tôi. Tôi sẽ đi theo một ngã rẽ khác. Và tôi sẽ đợi, đợi em ở nơi giao nhau giữa hai ngả đường mà tôi mà và em đi. Lúc đó. Xin em hãy trao cho tôi nụ cười toả nắng ban mai. Còn tôi, tôi sẽ đưa bàn tay mình ra, nắm chặt lấy bàn tay em, cùng em đi đến cuối đời. Không bao giờ buông. Em nhé! ********************** Vĩnh Thiên từ đằng xa, bắt gặp dáng vẻ xuống dốc không hãm phanh của anh trai, trong lòng vẽ lên ý cười. Cũng không quên ban cho anh trai cái nhìn khinh thường. Tạm thời nuốt gọn những cảm xúc cá nhân vào trong. Ông cố tỏ ra mình cũng đang rất, vô cùng lo cho người nằm sau cánh cửa phòng cấp cứu kia. Hướng bước chân tiến về nơi anh trai đang vật vã khổ đau. - Anh! Tình hình chị dâu thế nào rồi? - khẽ khàng đặt tay lên vai anh trai. Giọng cũng lo lắng không kém. Lờ mờ mở mắt ra. Nhận thấy sự có mặt của em trai. Nhưng ông chẳng buồn nói chuyện lại cúi đầu xuống, tiếp tục chết lặng. Không khí có phần nặng nề. Không ai nói với ai câu nào và nhanh chóng rơi vào im lặng. "Cạch" - Tiếng cửa phòng cấp cứu bật mở đã cứu vớt linh hồn của một người nhưng ngay sau đó lại tàn nhẫn lấy trái tim của hai người. - Bệnh nhân bị mất quá nhiều máu. Tình trạng lại rất nguy hiểm đến tính mạng. Hiện bệnh viện đang thiếu nhóm máu A. Người nhà bệnh nhân có ai thuộc nhóm máu này không? - giọng cô y tá hớt hải, lo lắng đảo mắt qua hai người đàn ông đang có mặt ở đó. Trong lòng chỉ hy vọng có lấy một câu đáp trả là "Tôi...". Nhưng sự thật thì phũ phàng. Cả hai người đàn ông đều bàng hoàng, sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ. Đôi mắt không chớp như chẳng thể tin vào những gì mình nghe. Ông Đông Thành chết lặng, cánh môi giật giật, trái tim tê dại đi, như ngừng đập. Còn ông Vĩnh Thiên cũng sững người. Con tim liền vỡ "choang" một cái. Trước mắt chỉ còn toàn là một đống đổ nát. Vậy là bức tường thành xây dựng mấy năm nay chỉ bằng lời nói của cô y tá mà sụp đổ trong tích tắc. Hoá ra, trái tim ông lúc nào cũng có hình bóng của bà Dạ Cầm. Bà Dạ Cầm đã chiếm trọn trái tim ông, không để lộ ra bất kỳ một kẽ hở nào. Nó khiến ông muốn quên cũng không thể nào gạt bỏ đi, cũng không thể không nhớ tới. Tự cười nhạo bản thân. Về đây mà trả thù ư? Biết rõ là con tim không thể làm như thế nhưng sao vẫn cố chống lại lý trí. Yêu là gì? Hận là gì? Yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Hận chính là vì yêu. Và giờ đây, lý trí đã mách bảo ông hãy cứu lấy người mình yêu. Lý trí biến thành hành động, thành lời nói: - Tôi thuộc nhóm máu A. Hãy lấy máu của tôi đi. Nhanh lên! Cô y tá nghe vậy, nét lo lắng trên gương mặt liền tiêu biến. Cô y tá thở phào trong lòng, nói: - Vậy thì mời đi theo tôi! Ông Vĩnh Thiên không nói thêm gì nữa chỉ im lặng đi theo bước chân của cô y tá. Ông Đông Thành đang ở dưới vực sâu ngay lập tức có một sợi dây thả xuống kéo ông lên trên. Ông vừa nhẹ bớt nỗi lòng, vừa có chút bất ngờ. Cũng chẳng kịp phản ứng gì, chỉ biết đứng hình nhìn theo bóng dáng Vĩnh Thiên. Lòng ông chợt trào dâng niềm cảm kích. Và thấy mình nợ em trai mình quá nhiều.
|
Chap 5.4 Thời gian trôi qua một cách nặng nề. Một giây mà như một ngàn thế kỉ. Một phút mà cứ tưởng rằng mình đã đầu thai chuyển thế. Chờ em, chờ mòn mỏi đôi mắt. Tìm em, đôi chân đi không biết bao nhiêu vòng trái đất. Kiên nhẫn, niềm tin, tình yêu...
"Cạch" Cửa phòng cấp cứu lần thứ hai bật mở. Khoảng năm, sáu người, cả bác sĩ lẫn y tá, phụ tá khoác trên mình bộ áo trắng cùng lúc bước ra,mang theo mùi thuốc sát trùng hoà với mùi máu tanh len lỏi vào không khí. Cơ mặt dãn ra, xua đi sự u tối. Vị bác sĩ phụ trách ca cấp cứu tiến tới chỗ ông Đông Thành và Vĩnh Thiên đều giọng nói: - Thai phụ và thai nhi đã qua cơn nguy hiểm. Tuy nhiên, thai nhi do sinh sớm một tháng, cơ thể rất yếu. Hiện đang được nuôi trong lồng kính. - Cám ơn, cám ơn bác sĩ Trác! - ông Đông Thành thở phào nhẹ nhõm. Cục đá nặng ngàn cân trong lòng cuối cùng cũng được giải toả. Ông thâm tình nhìn bác sĩ Trác, vị ân nhân lớn của gia đình ông. Ông Vĩnh Thiên từ lúc lấy máu xong cũng đứng đợi bên ngoài phòng cấp cứu không rời lấy nửa bước. Nghe bác sĩ Trác nói vậy cũng nhẹ lòng. - Được rồi. Tôi đi trước. Thai phụ đang ở phòng hồi sức. Nếu có biểu hiện gì bất thường thì báo ngay cho bác sĩ. - Bác sĩ Trác gật nhẹ cái đầu cẩn thận dặn dò ông Đông Thành. - Anh, chị dâu và cháu không sao là tốt rồi. Chúng ta qua thăm chị dâu đi! - Ông Vĩnh Thiên đặt hờ tay trên vai ông Đông Thành, giọng cũng bớt nặng nề, lo lắng. - Ừ. Nhưng anh có chuyện này muốn hỏi? - Đông Thành nhìn em trai, nét mặt ngờ vực. - Có gì anh cứ hỏi? - Vĩnh Thiên bỏ tay xuống khỏi bờ vai anh trai. Trong lòng ông biết rõ anh trai định nói cái gì với mình. - Em đã biết chúng ta không phải hai anh em ruột. - Đôi mắt ông Đông Thành xoáy sâu vào tâm can em trai. Không thả lơi bất kỳ một biểu hiện gì khác thường. - Dạ! - Vĩnh Thiên không phủ định mà bình thản, thẳng thắn chấp nhận. Ông Đông Thành cũng không có ý muốn đuổi cùng giết tận chỉ gật đầu ậm ừ nói: - Cảm ơn em. Vì tất cả. Rồi ông quay đầu bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng anh trai. Ông Vĩnh Thiên nhếch miệng cười khinh. " Xem các người vui được bao lâu.".
|
Chap 6 8 năm sau. Cảnh vật đã đổi thay theo dòng thời gian. Lòng người liệu có như thế? Trái tim đầy vết sẹo thương tổn liệu có thể lành. Hay lại đem tới một trái tim thương tổn khác. Thời gian, đôi khi rất hữu tình với con người, nhưng có khi lại rất vô tình với con người. ----------------------- Ông Đông Thành diện trên mình bộ vest đen sang trọng. Dù 8 năm đã trôi qua, nhưng phong thái, dáng vóc, khí chất của ông vẫn không hề có bất kỳ một dấu hiệu đi xuống. Ông bình thản bước tới trước mặt ba, ôn tồn nói: - Ba! Chúng con đã về! Bà Dạ Cầm sánh bước bên ông Đông Thành. Bàn tay bà mảnh mai nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của một cậu bé. Cậu bé có đôi mắt đen, trông vô cùng sắc sảo, rất biết xoáy sâu vào tâm can con người. Và đặc biệt giống như là một đôi mắt biết nói. Cả bà Dạ Cầm cùng cậu bé đều khom người lịch sự cúi chào ông Chính Thần. Ông Chính Thần ngồi trên ghế sôfa, ung dung tự tại đọc báo, uống trà coi vẻ rất tập chung. Khi ông Đông Thành lên tiếng mới đặt tờ báo xuống bàn, ngẩng mặt lên nhìn. Đôi mắt tinh tường mang vẻ uy nghiêm tới đáng sợ lặng lẽ quét qua gương mặt cả ba con người đứng đó. Rồi cuối cùng dừng tại trên người cậu bé. Đôi mắt ông Chính Thần dãn ra, thoáng vẻ vui mừng, rồi bật cười thành tếng. - Hahaa! Cháu nội của ta đây sao! Ông Chính Thần vừa nói, vừa đưa tay lên không trung hướng về phía cậu bé. Ánh mắt có chút mong chờ, có chút yêu thương. Cậu bé ngước mặt lên nhìn ông Chính Thần vẻ e dè. Đôi mắt to tròn lạ lùng nhìn ông Chính Thần, rồi lại víu lấy tay bà Dạ Cầm, ngước lên nhìn bà như thăm dò, như cần sự giúp đỡ. - Mạc Đình! Ra với ông nội đi con! Bà Dạ Cầm thấy con như thế. Ánh mắt dịu dàng nhìn con, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bàn tay nhỏ nhắn của con, giọng đầy yêu thương nói. Lời nói của mẹ dường như định hướng được đường đi cho cậu. Lúc bấy giờ cậu mới buông bàn tay của mẹ mình ra, bước chân vẫn còn dè chừng đi tới chỗ ông nội. Thấy cháu trai bước tới, nét mày vốn cương nghị liền dãn ra. Đầy hứng thú ông liền cười lớn. -Haha! Cháu trai ta lớn thật rồi đấy. Đáng ra lúc đấy ta nên cương quyết không cho cháu ta đi thì hơn. Ông Chính Thần hào hứng vuốt tóc đứa cháu trai đã nhiều năm không gặp. Giọng càng về sau càng có chút không hài lòng. Đôi mắt sắc lạnh trong chốc lát liếc xéo bà Dạ Cầm một cái. Nhận được cái nhìn khó chịu của ba dành cho mình. Bà Dạ Cầm thoáng rùng mình, nét mặt mơ hồ mang chút sợ hãi. Mười ngón tay phản ứng như đã thành thói quen đan chặt vào nhau khẽ siết chặt lại. Cái miệng run run, phát ra giọng nói yếu ớt: - Ba! Là lỗi của con. Nhíu mày đầy khó chịu. Ông Chính Thần quay mặt về đứa cháu trai. Sắc mặt thay đổi tới chóng mặt. - Ba! Chuyện cũ rồi mà. Để ý thấy mọi chuyện đang thay đổi theo chiều hướng xấu, ông Đông Thành vội vã nói. ---------------------------- - Mạc Đình! Con nghe mẹ nói đây. Giờ con đang ở gia tộc Thiên Nguyệt. Nên con không được làm những gì con muốn như hồi còn ở Mĩ. Con phải nhớ những gì mẹ nói lần trước nghe chưa! Bà Dạ Cầm âu yếm con trong lòng. Giọng nói dịu dàng đầy yêu thương. - Dạ! Nhưng tại sao mẹ ơi! Mạc Đình ngây thơ trả lời. Đôi mắt trong sáng như pha lê như thể nhìn thấu được tâm trạng của mẹ. Biết mình đã hỏi một câu không nên hỏi, Mạc Đình liền cúi đầu, cụp mắt xuống, không dám nhìn mẹ. Bà Dạ Cầm nhìn con, sự trong sáng, ngây thơ của con làm lòng bà bỗng dấy lên nét buồn rầu, đau xót. Cổ họng chợt nghẹn ứ lại, đôi mắt nong nóng, đột nhiên cay xè. Và rồi hàng nước mắt nóng hổi bật tuôn trào. Và cũng nhận ra sự có mặt của con bà liền bối rối đưa tay lên lau đi giọt lệ đắng chát. Muốn nói gì đó với con nhưng từng lời đều bị chặn ở cổ họng không thể thốt ra. Mạc Đình nhận thấy mẹ đang khóc. Lòng trở nên sợ hãi. Giọng nói bỗng lạc đi, nước mắt trong tựa ngọc bích rơi xuống gò má hồng hào. - Mẹ! Con hứa sẽ làm như những gì mẹ dặn mà. Từ giờ con sẽ không phải là con gái mà chính là con trai. Vì thế mẹ đừng có khóc, mẹ đừng khóc mà... - Được rồi. Mẹ không khóc, mẹ không có khóc mà. Là bụi,.... đúng rồi, là bụi bay vào mắt mẹ! - bà dạ Cầm lúng túng khi thấy con vì mình mà khóc, lòng chợt đau đớn. Cố gắng đè nén cảm xúc này xuống. Bà cố gượng cười, lại nói tiếp: - Mạc Đình! Con, con giúp mẹ thổi nó đi. Nó làm mắt mẹ đau quá. Mạc Đình cố gắng cười cho mẹ vui, lấy bàn tay nhỏ đặt lên mặt mẹ, nhẹ nhàng thổi đi hàng nước mắt nóng h
|
Chap 7 Trong phòng bếp, ánh nến sinh nhật đang bừng tỏa, xua đi cái lạnh lẽo, cô quạnh thường ngày. Ánh nến rọi chiếu lên gương mặt ngây thơ, hồn nhiên của Mạc Đình, nên gương mặt vốn cương nghị tới đáng sợ của ông Chính Thần, nên nụ cười hạnh phúc của ông Đông Thành và bà Dạ Cầm. Và cả nét cười mang theo sự toan tính, vùi dập hiện hữu trên khoé môi ông Vĩnh Thiên. Trên bàn tiệc, nổi bật xung quanh bánh kẹo, hoa quả các loại chính là chiếc bánh gato ba tầng do chính tay đầu bếp nổi tiếng làm trông rất đẹp, vô cùng ngon mắt. Thoang thoảng trong không khí đã thấy mùi bánh kem ngọt đến mát lạnh. Xung quanh bàn tiệc, những người làm mặc đồng phục với hai màu chủ đạo là đen trắng, trên đầu đội mũ sinh nhật đứng sẵn ở đằng sau để phục vụ. " Happy birthday to you. Happy birthday to you....." Bài hát "Chúc mừng sinh nhật" ngân vang bởi giọng ca của tất cả mọi người có mặt ở đó, hoà cùng tiếng vỗ tay, tiếng cười hạnh phúc ấm áp lan tỏa khắp không gian ngập tràn ánh nến. - Sinh nhật vui vẻ. Mạc Đình / Cậu chủ nhỏ. Sau khi khúc hát kết thúc, từng ấy con người không hẹn mà cùng đồng thanh nói. - Mạc Đình. Chúc cháu sinh nhật vui vẻ. Ông Vĩnh Thiên nở nụ cười thật tươi, tay cầm một hộp quà nhỏ xinh, đưa trước mặt Mạc Đình. Mạc Đình cười thật tươi, bàn tay nhỏ xúi đưa ra, nhận lấy hộp quà, miệng chúm chím, cất giọng trong sáng, ngọt lành nói: - Cảm ơn chú Vĩnh Thiên. Rồi Mạc Đình lại quay ra nhìn mẹ, một lần nữa cười thật tươi, thật hạnh phúc. - Cháu thử mở hộp quà ra xem là chú tặng cháu cái gì! - ông Vĩnh Thiên, thu tay về, đan vào nhau rồi chống lên cằm, nhìn Mạc Đình đầy hứng thú. Bắt gặp ánh mắt của chú, Mạc Đình quay ra nhìn mẹ, ánh mắt dò xét. Đợi khi mẹ thực sự gật đầu cho phép mới dùng đôi bàn tay còn ngượng ngạo của mình từ từ mở hộp quà ra. - wow! Mạc Đình nhìn món quà. Khẽ thốt nên một tiếng, bởi ánh kim mà nó phát ra thật mê hồn người. Rồi thò bàn tay nhỏ xúi của mình vào, cầm sợi dây chuyền đưa lên không trung, vui thích đùa nghịch. Ánh kim như tìm được địa hình tốt liền tỏa hết ánh hào quang ra bên ngoài. Đó là một sợi dây chuyền, mặt hình ngôi sao. Chính giữa ngôi sao có đính một viên kim cương nhỏ. Trông vô cùng tinh xảo và hoàn mĩ. Ngoại trừ chủ nhân của hộp quà này đang cảm thấy thích thú ra thì tất cả những người có mặt trong căn phòng này đều bất ngờ, và ngạc nhiên trước món quà. Bà Dạ Cầm nhìn thấy sợi dây chuyền, tim nhảy thót một cái như thể sắp rớt khỏi lồng ngực. Sắc mặt có chút thay đổi, ánh mắt hỗn loạn nhìn ông Vĩnh Thiên đầy kinh hãi. Nhận thấy bà Dạ Cầm đang nhìn mình, sắc mặt vô cùng khó coi, ông cũng lịch sự nhếch miệng cười, cái cười đầy hàm ý. Quan sát thấy biểu hiện khác thường của vợ mình, cùng sự có mặt của sợi dây chuyền, ông Đông Thành cũng phần nào đoán được tâm đồ của em trai. Ông bắt đầu thấy bất an. Ngay đến ông Chính Thần cũng nheo mặt, hai phiến môi mím vào nhau, chau mày, dùng ánh mắt đầy hồ nghi, cộng thêm sự khó hiểu. Không khí bỗng chốc chìm vào im lặng. Im lặng tới nặng nề. Đúng như những gì ông Vĩnh Thiên mong muốn. - Cháu có biết vì sao chú tặng cháu sợi dây chuyền này không? Cố nặn ra những lời đầy yêu thương, dễ mến. Ông Vĩnh Thiên khẽ nhếch môi cười. Mạc Đình mơ hồ cảm thấy lòng mình dâng lên nhiều cảm xúc hỗn tạp, lẫn lộn. Hành động như chỉ là phản ứng tự nhiên khẽ gật đầu một cái. - Đây là sợi dây mà chú muốn tặng cho người chú yêu. Nhưng tiếc rằng người ấy giờ không còn bên cạnh chú nữa. Vậy nên, giờ chú tặng cho cháu. Ông Vĩnh Thiên ôn tồn nói. Đôi mắt nhìn bà Dạ Cầm không dời. Ánh mắt từ yêu thương, nhung nhớ chuyển dần sang đau đớn và rồi thành thù hận. Bàn tay bà Dạ Cầm dù được an vị trong tay ông Đông Thành. Nhưng ánh mắt nóng rực của người ngồi đối diện cũng làm bà thở dốc, tim đập loạn xạ. - A! Cháu hiểu rồi! Sau này cháu sẽ tặng sợi dây chuyền này cho người cháu thích phải không? Mạc Đình reo lên vui thích như thể vừa phát hiện ra kho báu, đôi mắt trong tựa pha lê nhìn ông Vĩnh Thiên. Đôi mắt như biết nói ấy rất giống, rất giống bà Dạ Cầm. Suýt chút nữa làm ông Vĩnh Thiên chìm đắm mà siêu lòng. - Đúng rồi! Cháu rất thông minh. Giống như mẹ cháu vậy. Bà Dạ Cầm nghe đầu, nghe đuôi thế nào thì cũng cảm thấy từng lời đều ám chỉ vào mình. Trong lòng lại càng thấy bất an, không dám nhìn thẳng vào mặt ông Vĩnh Thiên,chỉ cố gắng nặn ra nụ cười ngượng ngạo.
|