Đấu La ~ Hồ Điệp Ngạo Thiên
|
|
CHƯƠNG 58: MỘT NĂM. Một năm, thế là Lâm Minh đã ở lại Hắc Ám Cấm Địa này được một năm. Khoảng thời gian đầu cậu ở lại trong thần tích mượn nhờ thần lực bình ổn tu vi, thời gian tiếp theo Lâm Minh sống cùng Bobo ở động phủ của Long Đế. Trong khoảng thời gian này Bobo thường xuyên cùng Lâm Minh luyện tập, nó xuất chiêu rất chuần mực nên Lâm Minh không có bị thương tích gì. Tuy nhiên càng về sau Lâm Minh thu hoạch càng ít, bởi vì không phải chiến đấu sinh tử nên lực chiến của cậu cũng không tăng thêm là bao. Chính vì vậy Lâm Minh đã một mình đi ra ngoài chiến đấu với các Hồn Thú khác, đám Hồn Thú này tu vi ít nhất cũng là Vạn năm đã mở ra linh trí thuần thục hết rồi. Lúc đầu đánh nhau còn rất dử dội nhưng về sau bọn chúng biết Lâm Minh ở cùng Long Đế nên đều nhường cậu, riết rồi chúng cũng quen với Lâm Minh. Bây giờ ở lại đây cũng không còn giúp gì nhiều cho Lâm Minh nữa, nên cậu quyết định trở về Sử Lai Khắc, trước khi đi Long Đế có đưa cho cậu một chiếc vẩy rồng của hắn, nó sẽ bảo vệ cậu khi gặp nguy hiểm. Nhận vẩy rồng mà tâm trạng của Lâm Minh rất khó tả, đột nhiên cậu nghĩ đến tính vật định tình a. "Không phải đâu, tuy hắn rất tốt với mình nhưng chỉ là trao đổi thôi a" Lâm Minh lắc đầu phủ nhận ý nghĩ ngay lập tức. Về học viện sau một năm mất tích Lâm Minh làm Nội viện nhốn nháo cả lên, bình thường các đệ tử cũng thường xuyên ra ngoài vài năm mới về nhưng đều có xin phép, còn Lâm Minh lại biến mất bất ngờ không có liên lạc với ai. "Ta còn tưởng ngươi bị hiếp chết ở đâu rồi" Vương Nhã Khiêm trề môi. "Haha, là ta quên, xin lỗi a" Lâm Minh chỉ biết cười trừ. "À đúng rồi Hoàng Quân và Khúc Nhân đã thi đậu nội viện rồi á. Ngày mai hai người bọn họ sẽ giành vị trí để đi Đấu Hồn Đại Tái lần sau a" Thanh Yến chen vào. "Lại có chuyện này, đi, đi gặp hai người bọn họ" Lâm Minh kéo cả đám chạy đi. "Đứng lại, ngươi biết chổ đâu mà chạy nhanh thế" Vương Nhã Khiêm kêu toáng lên. Khi đến chổ Hoàng Quân thì đã thấy Khúc Nhân và Đặng Phong ở đây. Nhiều năm không gặp bây giờ hai người nhìn phong trần hơn rất nhiều, nhất là Hoàng Quân. Khuôn mặt vốn cực kỳ xinh đẹp của hắn, bây giờ đã có thêm sự nghiêm nghị và một chút tà mị rất hấp dẫn. Còn Khúc Nhân thì trên mặt có thêm một vết sẹo thật lớn, nhưng hắn không hề buồn mà còn vui vẻ nói "như vậy mới ra dáng nam tử hán". Cùng nhau tán gẫu cho đến đêm mọi người mới chia tay nhau, ai về phòng náy. Lâm Minh lúc này chỉ còn biết cầu chúc và tin vào thực lực của Hoàng Quân và Khúc Nhân mà thôi. Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, xung quanh lôi đài đã tụ tập rất nhiều người. Nội môn thường rất bình lặng nên mõi khi có sự kiện gì đó diễn ra thì mọi người đều rất háo hức. Hoàng Quân và Khúc Nhân tu vi cũng chỉ là 42, 43 cấp Hồn Tông, đều thua đối thủ nhưng hai người lợi thế ở chổ đã vào sinh ra tử nhiều lần nên khi chiến đấu rất dể dàng nắm bắt được sơ hở của đối phương. Không hiểu tại sao khi thấy Hoàng Quân chiến đấu Đặng Phong ngồi dưới khán đài đã rơi lệ. "Ngươi sao vậy?" Tử Cầm hỏi nhỏ. "Hoàng Quân đã rất cố gắng để đuổi kịp chúng ta a".
|
CHƯƠNG 59: ĐÊM XUÂN SẮC. Sau cùng kết quả cũng thật tốt, cả Hoàng Quân và Khúc Nhân đều thành công giành được vị trí, cho dù chỉ là dự bị. "Chúng ta đi ăn mừng đi, ta khao hết" Lâm Minh hí hững. "Ngươi dạo này giàu quá ha" Vương Nhã Khiêm bĩu môi. "Giết người cướp của không giàu mới lạ a" Lâm Minh cười thầm trong bụng, chỉ với số tài sản của đám Tà Hồn Tu mấy năm trước cậu có được cũng đã đủ cho cậu sống cả đời không lo nghĩ rồi. Bởi vì cả đội lâu rồi mới có dịp tập hợp đông đủ lại với nhau cho nên hôm đó bảy người đều uống đến say mềm. Trong cơn say Lâm Minh chỉ biết là mình loạng choạng đi về phòng, rồi đột nhiên có kẻ đẩy ngã cậu xuống giường. Hắn bắt đầu hôn hít lên thân thể cậu, bàn tay thì đang xé y phục của cậu nghe. Trong lúc đang cố gắng đẩy hắn ra thì Lâm Minh chỉ nghe một tiếng "ngao" rồi một tiếng thét vang lên. "Chủ nhân, hôm qua có kẻ định dở trò với người, nhưng đã bị Bobo đánh văng ra ngoài rồi. Nếu đây không phải là Sử Lai Khắc thì ta đã giết hắn rồi" sáng hôm sau khi Lâm Minh vừa tĩnh lại thì Bobo đã nói nhanh. "Kẻ đó là ai" Lâm Minh nhìn những vết đỏ trên ngực của mình nhíu mày. Đây là Sử Lai Khắc cậu thật không dám tin có kẻ to gan như vậy. "Là kẻ chủ nhân ngươi gọi là Thành ca ấy" "Lê Thành? Hắn dám làm vậy sao?" Đúng là hắn từng cứu mạng cậu thật nhưng nếu hắn làm như vậy thì quá lắm rồi. Mang theo tâm trạng không tốt Lâm Minh đi tìm mọi người nhưng chỉ gặp Thanh Yến và Tử Cầm mà thôi. "Đi gọi bọn chúng, ăn với ngủ như heo vậy" Thanh Yến xung phong đi đập cửa phòng của Vương Nhã Khiêm trước. Tuy nhiên đập vào mắt ba người bọn Lâm Minh lại là một đóng quần áo hỗn độn. "Bọn họ, bọn họ, á...." Tử Cầm ôm mặt chạy ra ngoài. "Chuyện gì vậy, ta đang ngủ mà" Vương Nhã Khiêm dụi mắt ngồi dậy nhưng một cảm giác đau đớn từ hậu đình truyền đến làm hắn phải nằm lại ngay lập tức. Lúc này cơn buồn ngủ cũng đã tiêu tán, Vương Nhã Khiêm quay qua nhìn kẻ đang nằm ngủ bên cạnh mình hét toáng lên. "Khúc Nhân, tên chết tiệc nhà ngươi đã làm gì ta hã" "Ngủ đi, ngoan" Khúc Nhân mắt vẫn nhấp chặc tay thì tràn qua ôm lấy thân thể Vương Nhã Khiêm. Thanh Yến nhìn cảnh này hai mắt càng sáng rực rở, thấy cô ta như vậy Lâm Minh chắc chắn cô ta là hủ nữ luôn rồi. "Á...." đột nhiên Tử Cầm lại hét lên một tiếng nữa, thì ra cô ta đi đập cửa phòng Hoàng Quân thì phát hiện cảnh tượng cũng y như vậy. Nhưng điều làm Lâm Minh không thể tưởng tượng được là Đặng Phong lại là kẻ nằm trên a. "Các ngươi, các ngươi... hư mắt ta hết rồi" Tử Cầm chạy mất dạng còn Thanh Yến thì thích thú, hí hững thu thập "vật chứng". Một lát sau khi cả bốn người quần áo đã chỉnh tề thì cả đám mới ngồi lại nói chuyện với nhau, nhưng ngoài Thanh Yến hai mắt đang dáo dát sôi mối và Lâm Minh bình thãn ra thì năm người còn lại mặt đều đỏ như "đít khỉ". "Ta không ngờ bốn người các ngươi lại nhanh như vậy a" Lâm Minh trêu chọc. "Đừng nói nữa" Vương Nhã Khiêm ngày thường dũng mãnh, thiện chiến lúc này thì cứ như một cô gái sắp ra mắt nhà chồng vậy. "Làm chuyện đó với Khúc Nhân cũng được đi, nhưng tại sao hắn lại là kẻ nằm dưới chứ?" Vương Nhã Khiêm càng nghĩ càng giận. Còn Khúc Nhân thì cứ liếc nhìn sang hắn cười tũm tĩm. Cặp đôi của Hoàng Quân và Đặng Phong nãy giờ cứ im lặng, hai người cũng liếc mắt nhìn nhau vài lần nhưng rất nhanh đã thu hồi lại. "Ta thấy đến Hãi Thần Hội năm nay các ngươi kết hôn luôn đi" Thanh Yến nãy ra sáng kiến. Nghe cô ta nói bốn người càng đỏ mặt hơn nữa, nhưng mõi người lại có một tâm trạng khác nhau a.
|
CHƯƠNG 60: CÀN NGUYÊN TÔNG. Ở nội viện có một hòn đão nằm giữa một cái hồ nhỏ, đó chính là Hải Thần Đảo, trên đó là Hải Thần Các. Nơi đây có tên như vậy là để tưởng niệm vị Thần đầu tiên của Sử Lai Khắc Hải Thần - Đường Tam. Mõi năm ở đây đều tổ chức một hồi Hải Thần Hội hay còn được gọi là Hải Thần Duyên, lúc này là cơ hội cho những cặp đôi thổ lộ với nhau. Còn nếu chưa có đối tượng thì có thể tham gia vào một trò chơi "Cướp Duyên", ở đây các cô gái sẽ che mặt lại còn các chàng trai phải đánh thắng cô gái mình chọn thì mới có cơ hội tháo che mặt của người đó ra. Ngày trước chỉ là những cuộc tỏ tình giữa nam và nữ nhưng xã hội ngày càng phát triển cho nên Sử Lai Khắc đã cho phép nam - nam, nữ - nữ được tỏ tình với nhau trong lễ hội này. Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, cứ mỗi lần Hải Thần Hội diễn ra Lê Thành đều tỏ tình với Lâm Minh nhưng cậu đều từ chối. Hải Thần Hội năm nay cũng không ngoại lệ, Lê Thành cũng đến tỏ tình với Lâm Minh. "Thành ca, nếu huynh còn muốn ta gọi huynh như vậy thì huynh nên biết dừng lại. Chuyện đêm hôm đó ta coi như không có nhưng nếu còn xảy ra thì đừng trách ta". "Là ta quá yêu đệ nên..." Lê Thành chống chế. "Cái huynh yêu là tiềm lực của ta và địa vị trong tương lai của huynh mà thôi" "Không phải, ta..." không để Lê Thành nói hết câu Lâm Minh đã nói tiếp. "Huynh từng cứu ta một mạng nên ta sẽ trả lại cho huynh một ân tình, nếu sau này trên con đường đi đến ngôi vị Đế Vương của huynh có gặp khó khăn gì thì ta sẽ sẳn sàng giúp đở huynh". "Tiểu Minh, chẳng lẽ đệ không thể cho ta một cơ hội sao" Lê Minh cố níu kéo. "Tình cảm là thứ không phải cứ cho đi là được" Lâm Minh lắc đầu bỏ đi. Trái ngược với Lâm Minh và Lê Thành, Khúc Nhân đã rất dũng cảm cầu hôn Vương Nhã Khiêm, vốn cứ tưởng Vương Nhã Khiêm sẽ không đồng ý thì hắn lại chấp nhận. Tuy nhiên may mắn đã không đến với Đặng Phong, hắn đã bị Hoàng Quân từ chối. "Khi nào trở thành Phong Hào Đấu La thì ta mới nghĩ đến chuyện này" đây là câu nói của Hoàng Quân khi từ chối Đặng Phong, xem ra hắn vẫn chưa quên sự kiện ngày hôm đó giữa hắn và Lê Thành. Bởi vì đội của Lâm Minh đã tập hợp lại đông đủ nên khoảng thời gian sau đó mọi người thường luyện tập cùng nhau. Điều này làm cho Đường Nhật Tân và hai người khác rất bất mãn, nên họ đã đi khiếu nại với các đạo sư. Đến bây giờ các đạo sư vẫn còn rất đau đầu vấn đề này, nhưng khi chỉ có riêng đội của Lâm Minh luyện tập với nhau thì hiệu quả lại rất tốt, khiến cho bọn họ muốn dung hợp thêm ba người khác là không thể. Tuy vậy nhưng các đạo sư cũng đã cảnh cáo tất cả mọi người lần nữa, qua đó thì mười người đã thường luyện tập cùng nhau nhiều hơn. Vào một ngày nọ, đột nhiên trên bầu trời Sử Lai Khắc có năm người hạ xuống, uy áp của họ mang lại khiến cho tất cả học viên ngoại viện đều hít thở không thông. Nhưng đúng lúc này một vầng sáng từ sau trong Nội viện tỏa ra đánh bật hết tất cả uy áp. "Càn Nguyên Tông đến Sử Lai Khắc mà không báo trước, đây không phải là phong phạm của một đại tông a" Lạc Phượng đấu la dẫn thêm ba người nữa đi ra mĩa mai nói. Trong ba người này ngoài Thiên Hồ Đấu La là Lâm Minh biết ra, còn lại hai vị khác rất xa lạ nhưng linh cảm cho cậu biết thực lực của bọn họ không hề thua kém bà.
|
CHƯƠNG 61: ĐẤU LA CHIẾN. Thấy bốn vị Phong Hào Đấu La của Sử Lai Khắc đi ra thì những người kia cũng không còn ngạo mạn như trước nữa. "Lạc Phượng Đấu La nói quá lời, chúng ta chỉ là tới đòi lại thứ đó mà thôi" người cầm đầu của Càn Nguyên Tông mở lời. "Bản Thể Tông cũng muốn tham gia vào chuyện này sao?" Lạc Phương Đấu La liếc nhìn ông lão đứng cuối cùng. "Bản Thể Tông chỉ là đến giúp đở Càn Nguyên Tông 1, 2 mà thôi" ông ta trả lời bình tĩnh. "Càn Nguyên Kính trăm năm trước các ngươi đã thua vào tay Sử Lai Khắc cớ sao bây giờ lại trở mặt" Thiên Hồ Đấu La tức giận. Một trăm năm trước bởi vì Càn Nguyên Tông ham muốn một vật của Sử Lai Khắc mà mang bảo vật trấn tông là Càn Nguyên Kính ra đánh đổi, ai ngờ bọn họ lại thua nhưng bây giờ xem ra là bọn họ muốn dùng vũ lực rồi. "Thời thế thây đổi, mọi chuyện đều sẽ thây đổi" "Ngươi...." Thiên Hồ Đấu La định cải tiếp nhưng đã bị Lạc Phượng Đấu La phất tay kêu ngừng lại. "Được, vậy thì gặp nhau ở Lăng Tuyệt Phong đi" nói rồi Lạc Phượng Đấu La đưa tay tiễn khách. Đợi đám người Càn Nguyên Tông rời đi Thiên Hồ Đấu La mới nhíu mày: "Lạc tỷ như vậy là sao?" "Bọn chúng đến đây chủ yếu là xác định xem Trần lão và Mục lão còn sống hay không thôi" "Nhưng hai người tuổi đã cao, chúng ta không thể để họ xuất chiến được" Thiên Hồ Đấu La lo lắng. "Đây là ý của hai vị, muội nên nhớ đạo lữ của Mục lão là chết trong tay Bản Thể Tông" "Mục lão muốn một phen sống chết rồi sao?". "Ông đã hy sinh cả đời vì Sử Lai Khắc rồi, bây giờ chúng ta không thể tiếp tục để ông chịu đựng nỗi đau đó mãi được" Lăng Tuyệt Phong, một đỉnh núi sát khí ngập trời, có người nói đây là nơi Hải Thần đã giết chết La Sát Thần và Thiên Sứ Thần. Không biết có phải thật không nhưng ở nơi này đúng là rất kinh khủng, những luồng sát khí ở nơi này có thể xé nát thân thể của những kẻ thực lực yếu kém, vì vậy muốn lên được đây ít nhất cũng phải là Phong Hào Đấu La. Hôm sau, trên đỉnh Lăng Tuyệt Phong sát khí giằng giũ có mười người đang đứng đối mặt với nhau. "Trần Kiện, Mục Thừa Phong không ngờ hai lão già các ngươi vẫn chưa chết" ông lão Bản Thể Tông mắt lóe lên u oán. "Chưa giết được tên súc sinh nhà ngươi sao ta có thể chết được" Mục lão oán hận nhìn ông ta. "Haha, ngươi hận đi, ngươi tức đi nhưng ngươi sẽ không bao giờ giết được ta. Thứ Ngô Tôn này không có được thì ta sẽ phá hủy nó" Nghe ông lão Ngô Tôn nói Mục lão càng điên lên, thân thể nhìn ốm yếu, như sắp chết của ông bây giờ lại nhanh như chóp đánh tới. Với một thanh liễu kiếm trong tay Mục lão đã làm cho đỉnh Lăng Tuyệt Phong này rung chuyển theo. "Tuyệt Kiếm Đấu La đúng là danh bất hư truyền, đến tuổi này vẫn còn uy lực như vậy thật là đáng ngưỡng mộ" tuy Càn Nguyên Tông lần này đến đoạt lại Càn Nguyên Kính nhưng đối với Mục lão vẫn ngưỡng mộ có thừa. "Đến hay lắm" Ngô Tôn cũng không vừa, ông ta cũng xuất Võ Hồn Kiếm của mình ra tấn công lại. Vốn Ngô Tôn có phong hiệu là Lăng Kiếm Đấu La, ông với Mục lão cả đời là đối thủ nên đối với cách chiến đấu của Mục lão ông ta hiểu rất rỏ. Hai người xuất thủ, trong tích tắc tám người còn lại cũng bắt lấy nhau. Bên phía Sử Lai Khắc cũng chỉ có Lạc Phượng Đấu La là quen mặt, nhưng bà lại là người có thực lực kém nhất ở đây, có thể thấy trận chiến này sẽ rất khốc liệt.
|
CHƯƠNG 62: NGHI BINH. Trong năm người của Sử Lai Khắc ngoài Mục lão ra thì Trần lão là người có tu vi cao nhất, đồng thời là 99 cấp Phong Hào Đấu La nhưng Trần lão lại thua Mục lão đến 100 tuổi lận. "Thiệu Triết giải quyết cô ta mau đến giúp ta" lúc này một ông lão của Càn Nguyên Tông đang bị Trần lão đánh cho tối tăm mặt mày, Thiệu Triết đang đấu với Lạc Phượng Đấu La nghe vậy càng thêm chiến đấu ác liệt. Biết thực lực của mình không bằng đối thủ nên Lạc Phượng Đấu La cũng không đôi công trực diện mà chỉ viễn công cầm chân đối thủ. "Thiệu Triết nhanh lên" kẻ hô lớn dường như sắp không trụ được rồi nên càng thêm thúc giục. "Hừ vô dụng, Linh Tê Cuồng Nộ" Thiệu Triết chửi thầm trong bụng nhưng hắn vẫn dùng hết sức để đánh bạt Lạc Phượng Đấu La ra. Ông lão đó là sư thúc của hắn nên dù có bất mãn thì hắn cũng không dám thể hiện ra mặt, cho dù lúc này ông ta đang bị đánh nhưng vẫn là một tôn 98 cấp Phong Hào Đấu La cao cao tại thượng. "Định cứu trợ sao, hừ" Trần lão nhếc môi cười khẩy, Hồn Hoàn thứ chín đỏ rực rở lóe lên. "Sơn Hà Cộng Minh" một bức tranh đang lơ lững trên không trung bây giờ đã biến mất, nó du nhập vào giữa thiên địa của Lăng Tuyệt Phong này. "Ầm...không..." khống chế sát khí của Lăng Tuyệt Phong thành một thanh kiếm Trần lão đã chém đứt lìa một cánh tay của ông lão Càn Nguyên Tông. "Sơn Hà Đấu La, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi" sợ hãi nhưng thù hận, ông ta bỏ chạy mà vẫn không quên đe dọa. "Chạy? Được sao... phốc..." bồi thêm một vết chém nữa Trần lão đánh cho ông ta văng xuống đỉnh Lăng Tuyệt Phong không rỏ sống chết. Thiệu Triết thấy cảnh này nuốt một ngụm nước bọc sợ hãi, hắn từ lâu đã nghe danh Sơn Hà Đấu La giết người nhanh như chớp, nhưng lần này tận mắt thấy còn kinh khủng hơn tưởng tượng rất nhiều. Sư thúc của hắn là một vị 98 cấp Phong Hào Đấu La vậy mà bỏ mạng như vậy thật khủng khiếp a. Trận chiến ở đỉnh Lăng Tuyệt Phong phần thắng đã nghiên về Sử Lai Khắc nhưng lúc này tại học viện lại đang lâm vào tình trạng sống còn. "Bản Thể Tông các ngươi thật to gan dám tiến đánh Sử Lai Khắc" Thiên Hồ Đấu La ôm cánh tay bị thương giận giữ nhìn kẻ địch. Sử Lai Khắc có 9 vị Phong Hào Đấu La, trong đó 5 người đã rời đi còn lại Bỉ Ngạn Đấu La là phụ trợ thì chỉ còn Thiên Hồ Đấu La và hai vị mới tân tấn Phong Hào Đấu La mà thôi. Không ai ngờ tới lần này Bản Thể Tông lại lợi dụng cơ hội này mà đánh tới Sử Lai Khắc, phải biết Liên Bang không phải chỉ có hữu danh nếu họ biết chuyện này thì Bản Thể Tông sẽ không xong đâu. Vì vậy nếu muốn giữ bí mật này thì họ bắt buộc phải giết hết tất cả mọi người. Trận chiến này cũng khốc liệt không kém khi thú triều, đệ tử Bản Thể Tông và học viên Sử Lai Khắc đều chém giết lẫn nhau. Lợi dụng trận pháp hộ viện mà Sử Lai Khắc vẫn còn cầm cự được nhưng dưới lực công kích của nhiều người như vậy thì nó cũng sắp bị hủy rồi. "Lâm Minh, thiên tài khống chế sư năm năm trước, hôm nay ngươi sẽ là một oan hồn dưới tay ta" đối diện Lâm Minh bây giờ là một tên tóc đỏ, khuôn mặt quái dị. Võ Hồn của hắn cũng quái dị không kém, khi Võ Hồn xuất ra cánh tay của hắn biến thành một thanh cốt đao có khắc hình rồng màu đỏ đầy quỷ dị. "Chưa chắc" Lâm Minh không hề sợ hãi vì cậu biết Bobo sẽ bảo vệ cậu. Năm năm trước bởi vì ngắt xĩu mà cậu đã bỏ lở cơ hội đấu với Bản Thể Tông thì bây giờ cậu sẽ thực hiện điều đó.
|