Tinh Tế Yêu Tu Giả Truyền Thuyết
|
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [44] Nửa Khối Yêu Đan
*****
Cái đuôi rắn đỏ rực dài gần ba mét trên mặt đất quả thực sắp chọt mù mắt Nhan Tử Dạ, cậu không biết mình nên khóc hay nên cười.
Kết đan thành công, nhưng khốn khiếp ở chỗ vì sao chỉ kết được nửa khối yêu đan?
Đúng vậy, ở đan điền đang phiêu đãng nửa khối yêu đan lóe sáng hồng quan, đây là thành quả mà Nhan Tử Dạ vất vả tu luyện bấy lâu nay. Từ trên mặt đất bò dậy, đã lâu không dùng đuôi, có chút không thích ứng lắm.
Cũng may trong phòng có nhà tắm, Nhan Tử Dạ trực tiếp trườn vào trong, mở đèn, nhìn gương mặt tràn đầy tà mị cùng hấp dẫn trong gương, Nhan Tử Dạ thực muốn khóc.
Mái tóc đỏ rực dài tới thắt lưng, lỗ tai dài nhọn như tinh linh, trên phần trán trắng noãn là một xà ấn đỏ rực nho nhỏ, đôi mắt hoa đào tà mị, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ câu hồn đoạt phách, đôi môi đỏ thắm sáng bóng, gương mặt tròn trịa trẻ con hóa thành mặt trái xoan, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều hấp dẫn vô tận.
Bộ dáng vẫn là bộ dáng cũ, bất quá giống như thoáng chốc nẩy nở, biến thành bộ dáng yêu nghiệt. Nhan Tử Dạ biểu thị, này hoàn toàn không phải kết quả mình muốn a!
Vì cái gì, rõ ràng quá trình kết đan rất thuận lợi, vì sao lại thành thế này? Chỉ có nửa khối yêu đan, nửa khối yêu đan căn bản không thể biến thành thú nhân, chỉ có thể duy trì bộ dáng bán thú nhân. Tựa như Nhan Tử Dạ bây giờ, nửa trên là người, nửa dưới là rắn.
Nhìn bộ dáng nửa người nửa thú của mình, Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu.
Đúng rồi, ở đây chỉ có giống cái không thể biến hình cùng giống đực chỉ có thể biến về hình thú hoàn toàn. Trạng thái nửa người nửa thú này gọi là gì nhỉ?
Bán thú nhân.
Nhan Tử Dạ sửng sốt. Đúng vậy, chính là bán thú nhân, mà bán thú nhân đã sớm tuyệt chủng, trở thành truyền thuyết rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Cậu sống dậy ở tinh thế này, trở thành truyền thuyết? Lúc trước vì sao bán thú nhân lại tuyệt chủng? Hình như là vì khả năng sinh dục quá tốt nên gây ra chiến tranh. Thế nhưng cậu vốn không phải bán thú nhân, hẳn không cần lo lắng. Bất quá cũng nên cẩn thận một chút, nếu trạng thái này bị thú nhân khác phát hiện thì chắc chắn sẽ gây ra bạo động.
Ngẫm lại, bán thú nhân tuyệt chủng hơn ngàn năm đột nhiên xuất hiện, thời này ngay cả giống cái cũng phi thường trân quý, kia bán thú nhân thì sẽ ra sao? Một khi bị phát hiện, Nhan Tử Dạ có thể tưởng tượng được mình sẽ mất đi tự do, bị xem là một loài tuyệt chủng, chỉ biết làm một cỗ máy sinh đẻ, bị canh giữ nghiêm ngặt. Về phần cắt miếng nghiên cứu, hẳn không có khả năng.
Kia sao có thể, Nhan Tử Dạ luôn ham thích tự do lười biếng sao có thể chịu được cuộc sống như vậy, tuyệt đối không được. Ân, đúng vậy, cho nên tuyệt đối không được để người khác phát hiện bộ dáng này, phải cố gắng tu luyện. Tranh thủ sớm ngày kết thành một khối yêu đan hoàn thiện, cũng không cần ngày ngày lo lắng hãi hùng.
Toàn bộ linh lực trong cơ thể đã ngưng tụ thành yêu đan, hiện giờ đã hoàn toàn cạn kiệt, hiện giờ Nhan Tử Dạ không có cách nào biến về hình người. Bất quá không có vấn đề gì, có yêu đan, cho dù chỉ có một nửa thì một đêm cũng đủ tu luyện lại số linh lực đã mất.
Vừa mới mở cửa phòng tắm, Nhan Tử Dạ đã bị tiếng gõ cửa dọa hoảng.
‘Cộc cộc cộc…’
“Tiểu Dạ, em ngủ chưa?”
Ngoài cửa, An Nhĩ Tư vốn đã trở về phòng mình, bất quá cảm thấy không thích hợp lắm nên lại vòng trở lại.
Nhan Tử Dạ vỗ vỗ ngực, giống như có tật giật mình nhìn chằm chằm cửa phòng, tim đập thiệt nhanh a! Hẳn An Nhĩ Tư sẽ không xông vào đi? Không được, không thể để anh ta nhìn thấy bộ dáng mình lúc này.
Trườn tới bên giường, Nhan Tử Dạ lập tức nhảy lên giường, tung chăn trùm kín khúc đuôi rồi hướng ngoài cửa nói: “Tôi đang chuẩn bị ngủ.” Đề phòng An Nhĩ Tư có thể xông vào, cậu kéo chăn lên cao che luôn cả lỗ tai, ngay cả đầu cũng không lộ ra.
“Vậy em ngủ đi, sáng mai tôi gọi em dậy.” An Nhĩ Tư an tâm trở về phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, nguy hiểm thật. Không được, phải lập tức tu luyện. Bộ dáng hiện giờ làm Nhan Tử Dạ không dám ra ngoài ban công, nếu bị phát hiện thì hỏng bét, thế nên cậu chỉ đành ngồi trên giường tu luyện.
Sáng sớm, khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu vào phòng, Nhan Tử Dạ liền ngã phịch xuống giường. Tu luyện hơn nửa buổi tối, rốt cuộc cũng tích tụ đủ linh lực biến về hình người.
Bất quá có yêu đan khác biệt rất rõ, tốc độ tu luyện nhanh hơn trước kia gấp ba. Tuy vất vả cả buổi tối nhưng cũng thực đáng giá.
An Nhĩ Tư đang làm bữa sáng, lúc làm xong định gọi Nhan Tử Dạ thì phát hiện cửa phòng mở. Nhan Tử Dạ ủ rũ bước ra, An Nhĩ Tư có chút ngoài ý muốn.
“Làm sao vậy, tối qua ngủ không ngon à?” Tuy không có quần thâm nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không tốt, An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhìn ra được.
“Ân.” Nhan Tử Dạ uể oải ngồi xuống, nhìn thấy món ăn trên bàn thì lập tức hưng phấn trở lại.
“Oa, bữa sáng hôm nay cư nhiên phong phú như vậy a? Này, An Nhĩ Tư, món này làm thế nào vậy?” Trên phần thịt cô lỗ thú có rưới một lớp nước sốt đỏ tươi truyền ra mùi hương thơm ngọt, Nhan Tử Dạ hiển nhiên rất quen thuộc với loại nước sốt này. An Nhĩ Tư cư nhiên biết làm sốt cà chua? Này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nhan Tử Dạ. Anh ta sao lại biết làm thứ này?
“Em nói nước sốt à, hôm qua ăn loại quả em đưa, cảm thấy hương vị khá ngon, nếu phối hợp với thịt cô lỗ thú hẳn sẽ không tồi. Thế nên tôi ép quả thành nước rồi nêm nếm thêm gia vị, kết quả khá thành công nên rưới thử lên thịt để em nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Này là hôm qua nghĩ ra, bất quá hôm qua khá vội nên không kịp chuẩn bị, sáng nay dậy sớm nên làm thử. Thấy Nhan Tử Dạ có vẻ rất thích loại quả này nên mới nảy ra ý định này.
Vô sự tự thông? Thiên tài a! Nhan Tử Dạ không khỏi ‘khâm phục’ An Nhĩ Tư. Người này chẳng những sức chiến đấu cao, trù nghệ cũng cao, quả thực là cao tới vô biên a. Dù sao hiện giờ Nhan Tử Dạ đã cấp bách muốn nếm thử món thịt cô lỗ thú sốt cà chua này rồi.
Uống một ngụm nước, Nhan Tử Dạ cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng. Vừa vào tới miệng, vị thịt nồng đậm cùng nước sốt chua ngọt kết hợp hoàn mỹ lập tức lan tỏa trong khoan miệng, vị ngấy mỡ của thịt bị giảm đi làm người ta cảm thấy ngon mà không ngán, muốn ngừng mà không được.
“Ăn ngon, ăn ngon quá.” Nhan Tử Dạ giống như đang nhai một miếng kẹo cao su mềm mại, căn bản không thể dừng lại.
Thấy bộ dáng Nhan Tử Dạ, trong lòng An Nhĩ Tư dâng lên cảm giác thành tựu. Quả nhiên Tiểu Dạ thích loại sốt này, lần sau thử làm mấy loại quả khác xem có thể làm ra hương vị sốt khác hay không.
Vui vẻ dùng xong bữa sáng, bụng được lấp đầy nên tinh thần Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng tốt hơn một chút. Bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi, cả buổi tối vẫn luôn căng thẳng không có phút giây nào thả lỏng, hiện giờ vất vả lắm mới thả lỏng, cơn mệt mỏi liền ập tới.
Sau khi xuất môn, nhóm người cùng ngồi trên một chiếc phi hành khí cỡ lớn bay tới địa điểm ghi danh cùng thí nghiệm. Dọc theo đường đi Nhan Tử Dạ mệt mỏi tới choáng đầu trực tiếp tựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ gục.
Hải Bác Lạc nhìn Nhan Tử Dạ dựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ say sưa, liền hỏi: “Tối qua cậu ta làm gì vậy, cứ như cả đêm cũng không nghỉ ngơi ấy.”
An Nhĩ Tư nhìn qua Nhan Tử Dạ trên vai mình, trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng: “Đêm qua em ấy mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon lắm.”
“Chính là tôi thấy ngày nào cậu ta cũng giống như ngủ không đủ ấy, chẳng qua hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.” Nhan Tử Dạ hiện giờ ở trong học viện có một danh hiệu là ‘thần ngủ’, lần nào gặp cũng thấy cậu ta đang ngủ, Hải Bác Lạc thực bội phục.
Áo Đức Kỳ cũng liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ một cái, bất quá lập tức dời mắt đi, đối với bất kì ai anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, cho dù là An Nhĩ Tư cũng vậy.
Hơn mười phút sau rốt cuộc cũng tới nơi, ngày mai mới chính thức cử hành thi đấu, hôm nay chỉ kiểm tra tinh thần lực để tránh tình trạng ngoài ý muốn.
Tất cả học viên tới dự thi đều phải kiểm tra mới được tham gia thi đấu. Bất quá chỉ là thí nghiệm tinh thần lực đề phòng học viện phái ra học viên cấp S tham gia mà thôi. Giải đấu có quy định, chỉ có thú nhân cấp A trở xuống mới có thể tham gia. Nếu để cấp S tham gia thì trận đấu còn ý nghĩa gì nữa chứ, thế nên cuộc thí nghiệm này mới diễn ra để phòng ngừa các học viện làm bừa.
Nhóm Nhan Tử Dạ tới rất sớm, bất quá vẫn có học viện khác tơi sớm hơn, trong đó có một học viện tên là Tố Khắc Lôi Đốn đang tiến hành kiểm tra.
Nếu là bình thường thì không có gì đáng chú ý, chẳng qua trong số học viên dự thi cư nhiên có một giống cái. Đúng vậy, chính là giống cái nổi danh nhu nhược.
Tuy giải đấu không có quy định giống cái không thể dự thi, nhưng từ khi giải đấu tranh bá giữa các học viện khai triển tới nay, rất hiếm có giống cái dự thi. Giống cái tuy cũng có dị năng nhưng bởi vì giá trị tinh thần vẫn luôn rất yếu nên sức chiến đấu cũng không quá cao. Bất quá cũng có ngoại lệ, trong kì thi trước có một giống cái có giá trị tinh thần lực siêu cao, sức chiến đấu cũng không tồi, hơn nữa dị năng còn là hệ thủy. Khi đó đã gây chấn động không nhỏ.
Đáng tiếc, sau trận đó giống cái kia không tham gia nữa. Hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện một giống cái, ngay cả Ngải Luân nhút nhát cũng nhịn không được chuyển ánh mắt về phía đối phương.
Hải Bác Lạc nói: “Tôi không nhìn nhầm chứ, thực sự là giống cái tham gia thi đấu à, kia trận này phải đánh thế nào?” Luật pháp tinh tế có quy định không thể tổn thương giống cái, nếu không thể ra tay thì đánh thế nào đây?
Nghĩ tới vấn đề này, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhịn không được nhíu mày.
An Nhĩ Tư cười nhạt: “Không cần lo lắng, trước lúc tham gia trận đấu giống cái phải ký một phần hiệp nghị, trong quá trình thi đấu nếu có bị thương tổn gì thì thú nhân cũng không bị trừng phạt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hải Bác Lạc thở phào một hơi: “Bằng không thì đúng là xui lắm mới đụng phải giống cái kia, chắc chắn phải chịu thua.”
Hoắc Đức chạy đi đang ký đã quay lại, nói với Hải Bác Lạc: “Bọn họ kiểm tra xong rồi, đến chúng ta. Hải Bác Lạc, trò lên trước đi.”
Ngay lúc nhóm học viên học viện Khắc Lôi Đốn kiểm tra xong đi ngang qua nhóm An Nhĩ Tư, giống cái đi ở chính giữa đột nhiên quay đầu qua liếc nhìn Nhan Tử Dạ đang ngủ gật một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
…
Hoàn Chương 44.
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [45] Thí Nghiệm Trước Giải Đấu
*****
Nhìn nhóm học viên Khắc Lôi Đốn đi xa, Hải Bác Lạc quay đầu nháy nháy mắt với Nhan Tử Tử, cợt nhả nói: “Nhan Tử Dạ, vừa nãy hình như giống cái kia nhìn cậu đó, đừng nói cậu gặp may được người ta coi trọng đi?”
“Phải không? Sao tôi không thấy gì cả, chắc anh hoa mắt đi.” Nhan Tử Dạ trắng mắt trừng Hải Bác Lạc.
“Làm gì có chuyện hoa mắt, tôi nói cho cậu biết…”
Hải Bác Lạc còn chưa nói xong đã bị An Nhĩ Tư ở phía trước Nhan Tử Dạ đẩy một chút: “Tới chúng ta rồi, vào thôi.”
Bị đánh gảy, Hải Bác Lạc nhìn lại, quả thực đã tới bọn họ, thế nên chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng bước vào phòng thí nghiệm trong suốt. Sau khi vào trong, ở bên ngoài có thể nhìn thấy nhưng không thể nghe thấy âm thanh.
Bên trong là nhóm nhân viên phụ trách kiểm tra, một thú nhân tóc xám đi tới chỗ Hoắc Đức.
“Hoắc Đức, năm nay sao bên anh đổi người rồi? Tôi cứ tưởng vẫn là nhóm học viên lần trước a.”
“Năm nay quy tắc thi đấu thay đổi nên người được lựa chọn đương nhiên cũng thay đổi. Bất quá cho dù thay đổi thế nào thì tiền đề vẫn là thực lực.”
“Nhìn bộ dáng tự tin của anh, xem ra hai người mới nhất định không đơn giản.” Thú nhân tóc xám nhìn Nhan Tử Dạ cùng Ngải Luân đứng ở cuối hàng nói.
“Cũng tạm, chút nữa có kết quả không phải sẽ biết à.” Hoắc Đức tuyệt không lo lắng chuyện kết quả thí nghiệm bị tiết lộ ra ngoài, cho dù biết thì sao chứ, chẳng qua chỉ là con số đo lường mà thôi, sức chiến đấu mới là mấu chốt giành thắng lợi.
Hải Bác Lạc là người đầu tiên kiểm tra, sau khi đặt tay lên thiết bị kiểm tra, màn hình lập tức hiện lên vài chữ.
‘Chỉ số tinh thần lực 1686, cấp A.’
Sau khi kết quả hiện lên, camera trên thiết bị thí nghiệm hướng thẳng Hải Bác Lạc, chụp ảnh cùng quét màng mắt, tiếp đó chỉnh sửa lại thông tin trong kho tư liệu.
“Hơn một ngàn sáu trăm, không tệ, so với lần trước đã tăng hơn một trăm điểm tinh thần lực, tôi thỏa mãn rồi a.” Tuy ba năm chỉ tăng lên một trăm điểm nhưng Hải Bác Lạc đã thực mỹ mãn, phải biết sau khi tinh thần lực đạt tới cấp A thì sẽ rất khó tăng trưởng. Cho nên tăng thêm một trăm điểm đã có thể xem là rất nhanh rồi.
Nhìn thấy kết quả này, Hoắc Đức cũng gật gật đầu, biểu thị hài lòng.
Người kế tiếp là An Nhĩ Tư, kết quả thực sự làm nhóm nhân viên lắp bắp kinh hãi, chỉ số tinh thần lực hơn hai ngàn năm trăm điểm, cấp bậc tuy vẫn như cũ là A nhưng mọi người đều biết, này đã đạt tới ngụy cấp S.
“Này… An Nhĩ Tư cư nhiên tăng hơn hai trăm điểm tinh thần lực, Hoắc Đức, học trò bảo bối này của các anh quả nhiên bất phàm.” Thú nhân đứng bên cạnh Hoắc Đức cảm thán.
Nhan Tử Dạ vốn sẽ kiểm tra sau An Nhĩ Tư ngay lúc này cư nhiên nghiêng đầu ngã qua một bên, cũng may An Nhĩ Tư nhanh tay đỡ lấy, bằng không Nhan Tử Dạ thực sự đã ngã sấp xuống đất.
Thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên đứng cũng có thể ngủ, nhóm nhân viên thí nghiệm trợn to mắt, Hoắc Đức vỗ trán, quả thực là mất hết mặt mũi mà.
“Này cũng là học trò dự thi năm nay của học viện các cậu à? Đêm qua anh bảo nó làm gì vậy, cư nhiên đứng cũng có thể ngủ, hơn nữa còn là thời khắc quan trọng thế này. Hoắc Đức, cậu xác định ngày mai trò này có thể tham gia chứ?” Thú nhân tóc xám tên là Đức Lạp, là người quản lý khâu kiểm tra trước giải đấu, là người của đế quốc Ni Lạp, trước kia cũng từng là học viên của học viện Cách Lạp Tư nên quen biết với Hoắc Đức.
Hoắc Đức không biết nên trả lời thế nào, bởi vì ngay cả ông cũng không ngờ Hải Bác Lạc cùng An Nhĩ Tư kiểm tra chỉ có ba phút thôi mà Nhan Tử Dạ cũng có thể ngủ cho được.
Đỡ lấy Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói với Áo Đức Kỳ đứng ở phía sau: “Áo Đức Kỳ, cậu trước đi.”
Áo Đức Kỳ liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ đang nhắm chặt mắt một cái, trực tiếp bước tới. Lúc đặt tay lên thiết bị, kết quả lập tức xuất hiện, tinh thần lực của Áo Đức Kỳ đồng dạng cũng vượt hơn hai ngàn năm trăm, hơn nữa so với An Nhĩ Tư còn cao hơn mười điểm.
Tiếp đó là Ngải Luân, so với giá trị tinh thần lực làm người ta kinh ngạc của An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ, Ngải Luân có vẻ khá bình thường, chỉ số tinh thần lực hơn một ngàn năm trăm, so với Hải Bác Lạc nhỏ hơn cả trăm điểm.
Cuối cùng cũng tới phiên Nhan Tử Dạ, chỉ mới mơ mơ màng màng ngủ tầm năm phút đã bị An Nhĩ Tư lay tỉnh. Mở to mắt liền phát hiện mình đang tựa vào người An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa nhảy dựng. Từ khi nào cậu bắt đầu không còn phòng bị với An Nhĩ Tư? Phải biết hiện giờ cậu đang trong thời kỳ đặc thù a!
Nhan Tử Dạ nuốt một ngụm nước miếng, lập tức rời khỏi người An Nhĩ Tư, bước tới trước thiết bị thí nghiệm, đặt tay lên, kết quả rất nhanh đã có.
‘Chỉ số tinh thần lực 84, cấp D.’
Kết quả vừa xuất hiện, trừ bỏ người của học viện Cách Lạp Tư, toàn bộ người trong phòng thí nghiệm đều kinh hãi.
Giá trị tinh thần lực chỉ mới cấp D? Kia thú nhân này chính là thú nhân cấp D, có lầm không a? Giải đấu tranh bá của tinh cầu liên quan tới vinh quang của học viện, hẳn phải phái ra học trò cực mạnh như An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ mới đúng, bằng không thì ít nhất cũng như Ngải Luân mới là bình thường, vì sao lại phái tới một thú nhân có tinh thần lực cấp D?
“Có phải thiết bị có vấn đề không?” Đức Lạp không tin học viện Cách Lạp Tư thật sự phái thú nhân cấp D dự thi, không thấy bộ dáng nhóm học trò Cách Lạp Tư cũng thực kinh ngạc à, khẳng định là thiết bị có vấn đề.
Đức Lạp không tin, nói với thú nhân điều khiển thiết bị kiểm tra: “Cậu kiểm tra thử xem có phải thiết bị phát sinh vấn đề không.”
Thú nhân nọ lập tức đặt tay mình lên, kết quả không có vấn đề gì. Đức Lạp quay qua nói với Nhan Tử Dạ: “Trò thử lại xem.”
Nhan Tử Dạ nhún nhún vai, lại kiểm tra thêm một lần, kết quả vẫn không thay đổi, lần này Đức Lạp thực sự choáng váng, tinh thần lực của cậu nhóc này thực sự chỉ có tám mươi tư, ông khó tin hỏi Hoắc Đức: “Các cậu nghĩ gì vậy, cư nhiên phái một thú nhân cấp D tới dự thi? Kia không phải trực tiếp nhận thua à?”
Nào ngờ Hoắc Đức nghe vậy, chẳng những không lo lắng, ngược lại thực kinh hỉ: “Thực tốt quá, thật không ngờ tinh thần lực của nhóc này tăng nhiều như vậy, quả thực là kinh hỉ mà.”
“Cái gì? Này mà còn gọi là kinh hỉ?” Đức Lạp cảm thấy Hoắc Đức bị điên rồi.
Hoắc Đức nhìn Đức Lạp nói: “Trước kia tinh thần lực của tên nhóc này chỉ có cấp E, hiện giờ chỉ mới một tháng thôi mà đã tăng lên cấp D, tiến bộ này quả thực nằm ngoài dự đoán, anh nói xem có tính là kinh hỉ không?”
“Ôi trời, vậy mà cũng được à?” Học viện Cách Lạp Tư không phải tinh thần lực phải đạt cấp D mới thông qua thí nghiệm nhập học à? Sao lại xuất hiện một thú nhân cấp E, hiện giờ thú nhân này có thể đạt tới cấp D cư nhiên lại xem là kinh hỉ? Chẳng lẽ đế quốc Ni Lạp Nhĩ biến hóa quá lớn nên suy nghĩ của bọn họ theo không kịp?
Kết quả không chỉ Hoắc Đức, ngay cả đám An Nhĩ Tư cũng kinh hỉ không thôi.
Hải Bác Lạc là người đầu tiên lớn tiếng nói: “Cư nhiên đột phá cấp D, Nhan Tử Dạ, chúc mừng chúc mừng, đêm nay cậu phải mời tụi tôi uống dịch dinh dưỡng cao cấp để ăn mừng mới được. Ngải Lâm, cậu thấy tôi nói đúng không?”
“A? A!” Hải Bác Lạc đột nhiên khoát tay lên vai làm Ngải Luân có chút kinh hách.
Kết quả thí nghiệm vừa có, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhìn Nhan Tử Dạ vài lần, An Nhĩ Tư thì càng khỏi phải nói.
“Tiểu Dạ, chúc mừng, thật không ngờ em tiến bộ lớn như vậy.” Này quả thực có chút ngoài ý muốn, tuy tinh thần lực chỉ gia tăng hơn ba mươi điểm nhưng phải biết trước đó Nhan Tử Dạ chỉ có năm mươi điểm, khó khăn lắm mới đạt cấp E. Nhưng chỉ mới hơn một tháng đã tăng thêm ba mươi bốn điểm, tốc độ này đã có thể xem là rất nhanh.
Đối với Nhan Tử Dạ, này cũng có thể xem là kinh hỉ, hẳn có quan hệ tới chuyện kết đan thành công đêm qua. Tuy chỉ có nửa khối yêu đan nhưng thực lực đề cao là chuyện không thể nghi ngờ. Ân, nếu có thể lược bỏ di chứng ngoài ý muốn kia thì tốt rồi.
Khó có dịp cao hứng, Nhan Tử Dạ vung tay nói với đám Hải Bác Lạc: “Được, để chúc mừng tôi đạt tiêu chuẩn, tối nay tôi khao.” Nói xong, Nhan Tử Dạ đột nhiên nhớ ra hình như người làm bếp không phải là mình, liền quay qua hỏi An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, có thể chứ?”
An Nhĩ Tư cười: “Đương nhiên không thành vấn đề, Tiểu Dạ thích là tốt rồi.”
Kỳ quái, Nhan Tử Dạ mời cơm liên quan gì tới An Nhĩ Tư, hơn nữa thái độ hai người này tựa hồ hơi thân mật quá mức, hành vi cử chỉ vừa nhìn đã biết là quan hệ không đơn giản.
Sau khi kiểm tra xong, nhóm Nhan Tử Dạ nhận được một tấm thẻ dự thi màu vàng, phải có tấm thẻ này thú nhân hoặc giống cái mới có thể tham gia giải đấu.
Thấy nhóm Nhan Tử Dạ đi rồi, Hoắc Đức cũng định rời đi thì bị Đức Lạp gọi lại.
“Hoắc Đức, cậu nói thật với tôi đi, tinh thần lực của cậu nhóc kia thật sự chỉ có tám mươi tư?”
Hoắc Đức kỳ quái liếc nhìn Đức Lạp: “Đương nhiên rồi, không phải kiểm tra tới hai lần à? Thế nào, chẳng lẽ giải đấu lại có quy tắc mới, thú nhân dưới cấp A không thể tham gia à?” Đừng nói thật là vậy a? Nghĩ tới khả năng này, Hoắc Đức liền khẩn trương.
“Quy định quỷ quái gì vậy, giải đấu không có quy định đó, chỉ là cảm thấy…” Đức Lạp cũng không biết nên nói thế nào.
Nghe nói không có quy định này, Hoắc Đức liền an tâm, sau đó nói: “Anh muốn biết nguyên do thì cứ lên diễn đàn của học viện Cách Lạp Tư đi. Tôi còn việc, đi trước.” Nói xong, Hoắc Đức liền nhanh chóng rời đi.
Đức Lạp nghe Hoắc Đức nói vậy thì lập tức lên mạng tìm kiếm, kết quả vừa lick vào diễn đàn liền nhìn thấy ảnh chụp cùng tư liệu của Nhan Tử Dạ.
“Cái gì? Cậu nhóc kia dựa vào vận may mà lọt vào top năm? Này là cái quỷ gì a?”
Bởi vì Nhan Tử Dạ có song hệ dị năng, lại là lần đầu tiên tham gia giải đấu tranh bá nên học viện Cách Lạp Tư cố ý giấu đi thông tin của cậu, đương nhiên còn cả Ngải Luân. Này là phương pháp thường thấy của các học viện khi phái ra học trò mới dự thi, mục đích để các học viện khác không điều tra được thông tin, gây ra bất ngờ.
Cho nên Đức Lạp chỉ tra được Nhan Tử Dạ dựa vào ‘vận may’ tiến vào chung kết xếp hạng, hơn nữa lại vì ‘vận may’ mà chiến thắng Nhan An Húc. Theo miêu tả của học viện Cách Lạp Tư, Nhan Tử Dạ nhờ vào lỗ hổng trong quy tắc mới, cộng thêm đối thủ khinh địch cùng vận may mà lọt vào danh sách tuyển thủ.
Rất nhanh, tin tức học viện Cách Lạp Tư phái một thú nhân cấp D tới tham gia giải đấu đã nhanh chóng lan truyền. Chuyện thú nhân này làm thế nào may mắn nhận được tư cách tham gia giải đấu cũng lan nhanh, thế nên cái tên ‘Nhan Tử Dạ’ không tới một buổi sáng đã bị tất cả học viện tham gia biết tới.
Lần này, Nhan Tử Dạ lại vô tình trở thành người nổi tiếng.
….
Hoàn Chương 45.
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [46] Mời Ăn Tối
*****
Những chuyện bên ngoài, sau khi trở về Nhan Tử Dạ lập tức ngã lăn ra giường ngủ khò khò nên không hề hay biết, nhưng nhóm An Nhĩ Tư lại biết. Cho nên buổi tối, nhóm Hải Bác Lạc tới ăn cơm liền dùng ánh mắt khác thường nhìn Nhan Tử Dạ.
“Cả đám các người nhìn tôi làm gì?” Nhan Tử Dạ nằm bò trên bàn, thấy nhóm Hải Bác Lạc ngồi hai bên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, nhịn không được hỏi.
Bởi vì buổi tối Hoắc Đức đạo sư có việc nên chỉ có ba người Hải Bác Lạc.
Hải Bác Lạc thật cẩn thận hỏi: “Nhan Tử Dạ, cậu không biết gì cả à? Bên ngoài đang đồn chuyện của cậu ầm ầm kia kìa.”
“Chuyện gì của tôi chứ?” Nhan Tử Dạ khó hiểu, mình có chuyện gì mà nói chứ, cũng đâu phải người nổi tiếng. Tới nơi này, Nhan Tử Dạ phát hiện người ở đây tựa hồ rất thích bát quái.
“Chuyện cậu là phế vật.” Áo Đức Kỳ hai tay khoanh trước ngực, hiếm có dịp mở miệng. Đối với kẻ yếu, bình thường anh còn không thèm liếc mắt tới một cái, càng miễn bàn tới nói chuyện. Thế nhưng Nhan Tử Dạ thì khác, tuy giá trị tinh thần lực chỉ có cấp D nhưng sức chiến đấu lại rất cao. Trận thi đấu xếp hạng lần đó, tuy Nhan Tử Dạ đã thua nhưng anh cũng phải xuất ra bí chiêu mới thắng được.
Nhan Tử Dạ là một đối thủ khó chơi, chiêu thức rất nhiều, tầng tầng lớp lớp ập tới, nếu không cẩn thận sẽ lập tức trúng chiêu. Trừ bỏ An Nhĩ Tư, Áo Đức Kỳ chưa từng gặp phải đối thủ khó chơi như vậy. Đúng vậy, Áo Đức Kỳ xem Nhan Tử Dạ là đối thủ, bởi vì cậu ta đủ tư cách. Hiện giờ giá trị tinh thần lực của Nhan Tử Dạ tăng nhiều như vậy, không biết sức chiến đấu có phải cũng tăng hay không. Thế nên, Áo Đức Kỳ cũng bắt đầu chú ý tới Nhan Tử Dạ.
Nghe thấy đáp án từ Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền đặt ý chú vào trọng điểm.
“Lan truyền chuyện tôi là phế vật? Không thể nào, chẳng lẽ trước kia tôi nổi tiếng tới mức thanh danh lan truyền tới tận Ngải Bố Lỗ này à?” Không thể nào? Nguyên chủ khủng tới vậy à?
“Căn bản không phải chuyện đó, không biết là ai truyền kết quả thí nghiệm ban sáng ra, còn nói cậu nhờ may mắn mới có thể tham gia giải tranh bá, cậu xem này.” Hải Bác Lạc mở web, nội dung liền xuất hiện trên mặt thông tấn khí.
‘Lúc mới nghe tin này, tôi còn không tin, hóa ra là thật. Học viện Cách Lạp Tư thật sự phái một thú nhân cấp D dự thi, bọn họ định bỏ giải quán quân lần này à?’
‘Là bất đắc dĩ mà, lầu trên không đọc tin trên diễn đàn học viện Cách Lạp Tư à? Bởi vì thi đấu xếp hạng thay đổi quy tắc cùng phương thức nên thú nhân cấp D này mới may mắn lọt vào trận chung kết.’
‘Kia tính cái gì, trước đó cứ nghĩ Nhan An Húc sẽ tới dự thi, thật không ngờ cậu ta lại thua tên thú nhân cấp D kia, xem ra tên thú nhân cấp D này một là quá giảo hoạt, hai là vận may quá nghịch thiên.’
‘Mà mọi người có chú ý không? Thú nhân này cư nhiên cũng là họ Nhan, liệu có phải là người nhà của Nhan An Húc không?’
‘Nói không chừng chính là vậy nên Nhan An Húc mới cố ý chịu thua, nhường cơ hội này cho thú nhân cấp D kia.’
‘Ai, lần này học viện Cách Lạp lấy đá tự đập chân mình rồi.’
‘Xem ra lần này học viện Cách Lạp Tư hết hi vọng rồi, chỉ trông chờ học viện Ngải Bố Lỗ thôi.’
…
Nhan Tử Dạ liếc mắt liền thấy mấy chục cái comt, toàn bộ đều không xem trọng mình. Nghĩ tới nguyên nhân, Nhan Tử Dạ nhịn không được mỉm cười.
“Nhan Tử Dạ, cậu choáng đầu rồi à mà còn cười?” Hải Bác Lạc khó hiểu.
Nhan Tử Dạ lại càng cười sáng lạn hơn: “Vì sao không thể cười? Nếu bọn họ nghĩ tôi là phế vật thì cứ để bọn họ nghĩ vậy đi. Trước kia còn ở Ni Lạp Nhĩ, tôi không phải cũng bị gọi là phế vật à.”
“Chính là hiện giờ cậu đâu phải a.” Hải Bác Lạc biết rõ, hiện giờ Nhan Tử Dạ đã tự chứng minh bản thân mình không phải phế vật mà là thiên tài. Cho nên, Hải Bác Lạc mới không cam lòng thay Nhan Tử Dạ.
“Kia thì sao chứ, thực lực của tôi thế nào mấy người biết là được rồi, cần chi phải để đám kia biết, lúc thi đấu nếu bị người mà mình xem là phế vật đánh bại thì các người nói xem, bọn họ sẽ có tâm tình thế nào?” Nghĩ tới, Nhan Tử Dạ cũng nhịn không được bật cười.
Ánh mắt Hải Bác Lạc sáng ngời. Đúng vậy, hiện giờ đám người kia đều nghĩ Nhan Tử Dạ là phế vật nhờ vào vận may mới có thể tham gia, nếu bị Nhan Tử Dạ đánh bại, khi đó sẽ kinh ngạc biết bao nhiêu, giống như Nhan An Húc vậy. Tưởng tượng cảnh tượng đó, Hải Bác Lạc vui sướng không thôi.
Ngải Luân ở bên cạnh khóe miệng cũng run run nhếch lên, ngay cả con ngươi lạnh như băng của Áo Đức Kỳ cũng hiện lên ý cười. Loại tâm tình vui sướng khi thấy người gặp họa này ai cũng có, đặc biệt là lúc nhìn thấy đối thủ xấu mặt.
“Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” An Nhĩ Tư từ phòng bếp bước ra, cơm tối của cả đám, anh chỉ dùng hơn mười phút đã chuẩn bị xong.
“Không có gì, chuẩn bị xong rồi à?” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu hỏi.
“Ừm, Tiểu Dạ vào bưng phụ đi.” An Nhĩ Tư mỉm cười nói.
“Ừ.” Nhan Tử Dạ đứng lên đi theo vào bếp.
“Không biết vì cái gì, tôi cứ cảm thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ có chút giống vợ chồng già, hơn nữa ăn cơm không phải tùy tiện mang dịch dinh dưỡng ra là được à, cần chi mà phải bưng bê?” Hải Bác Lạc nghi hoặc.
Áo Đức Kỳ ở bên cạnh thản nhiên mở miệng: “Thực vật nguyên thủy.”
Áo Đức Kỳ vừa nói xong, Ngải Luân ngồi bên cạnh làm người trong suốt nãy giờ cũng gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
“Cao cấp vậy à? Ngải Luân, sao cậu cũng gật đầu theo vậy, làm sao mà biết.” Hải Bác Lạc nhìn qua.
Cảm nhận được ánh mắt của Hải Bác Lạc, Ngải Luân rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Mùi.”
“Mùi?” Hải Bác Lạc hít hít mũi, loáng thoáng nghe thấy một mùi thơm mê người, vừa nãy chỉ mãi lo nói chuyện với Nhan Tử Dạ nên không để ý lắm. Nhan Tử Dạ định dùng thực vật nguyên thủy chiêu đãi bọn họ thật à? Nghĩ tới mấy cái hộp giữ nhiệt của Nhan Tử Dạ, lại nhớ cậu ta từng nói bên trong là rau cải, như vậy bữa ăn hôm nay nhất định là số rau cải kia.
Rau cải thực quý a, tuy Hải Bác Lạc có chút tinh tệ của riêng mình nhưng cũng không thể ăn thường xuyên! Hôm nay quả thực có lộc ăn.
“Thật tốt quá, sắp được ăn rau a, cảm giác thực hạnh phúc.”
Hải Bác Lạc vừa mới nói xong, Áo Đức Kỳ lại bổ sung thêm: “Còn có thịt.”
Ngải Luân lại gật gật đầu.
“Còn có thịt, tôi không nằm mơ chứ? Chính là sao tôi không ngửi thấy mùi thịt nhỉ?” Hải Bác Lạc lại dùng sức hít hít mũi nhưng vẫn như cũ chỉ ngửi thấy mùi rau cải, không có mùi thịt a!
Áo Đức Kỳ lạnh lùng nhìn Hải bác Lạc: “Mũi hư rồi à?”
“Mũi cậu mới hư ấy, Áo Đức Kỳ, cậu ăn nói sao cứ xỉa người ta vậy hả?” Hải Bác Lạc muôn có xúc động muốn đánh người bạn này, đáng tiếc là đánh không lại.
An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mỗi người đẩy một xe đẩy, An Nhĩ Tư lấy dĩa trên xe mình đặt trước mặt ba người Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ thì đặt xuống trước chỗ ngồi của mình của An Nhĩ Tư.
Hải Bác Lạc nhịn không được tò mò, khẩn cấp mở nắp che, mùi thơm mê người lập tức lan tỏa, nhìn thịt cùng rau cải trên dĩa, Hải Bác Lạc cảm động tới muốn rơi lệ: “Nhan Tử Dạ, thật không ngờ cậu thật sự mời chúng ta ăn tiệc lớn, từ ngày cãi nhau cha rồi dọn ra khỏi nhà, đã hai năm rồi tôi không được ăn thịt, thật sự là cảm động mà.”
Nói xong, Hải Bác Lạc không chút để ý tới chuyện thức ăn vẫn còn nóng, bắt đầu ngồm ngoàm ăn.
“Ăn ngon quá, An Nhĩ Tư, trù nghệ của cậu tốt thật a.” Hải Bác Lạc ngấu nghiến nuốt ngụm thức ăn trong miệng, bật ngón cái với An Nhĩ Tư đồng thời cảm kích nhìn Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ quả thực chơi quá lớn, cư nhiên dùng thịt cô lỗ thú, bữa này tiêu hao không nhỏ a.
“Đủ không?” An Nhĩ Tư rưới sốt cà chua lên phần thịt của Nhan Tử Dạ.
“Được rồi, tiết kiệm một chút, sốt cà không có nhiều a.” Bởi vì Nhan Tử Dạ thích ăn nên An Nhĩ Tư đã lấy hết số cà chua còn lại làm thành một bình sốt cao tám cm to cỡ cổ tay. Còn vài ngày nữa, nếu không tiết kiệm thì không đủ dùng a.
“Đó là cái gì?” Áo Đức Kỳ ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, cái bàn cũng không lớn nên lập tức ngửi được hương vị nước sốt trong dĩa Nhan Tử Dạ.
“Này à? Là sốt hoa quả mà An Nhĩ Tư làm, anh muốn thử à?” Nhan Tử Dạ thuận miệng nói, dù sao thoạt nhìn Áo Đức Kỳ lạnh nhạt như vậy, hẳn sẽ không hứng thú với sốt cà chua đi.
Nào ngờ Áo Đức Kỳ vượt khỏi dự đoán của Nhan Tử Dạ, gật gật đầu: “Ừm, muốn.”
Bàn tay cầm dao cắt thịt của Nhan Tử Dạ hơi khựng lại, có chút khó tin ngẩng đầu hỏi lại: “Anh muốn?”
“Tôi muốn.” Áo Đức Kỳ dùng giọng điệu phi thường khẳng định nói.
Chẳng lẽ thấy bạn tốt ăn nên cảm thấy hứng thú, sau khi được Nhan Tử Dạ đồng ý, An Nhĩ Tư đưa lọ sốt qua cho Áo Đức Kỳ.
Áo Đức Kỳ rưới lên thịt, ăn thử một ngụm thì ánh mắt sáng ngời, tốc độ tựa hồ cũng nhanh hơn, ngấu nghiến cũng chẳng kém gì Hải Bác Lạc.
Ăn xong bữa cơm, Áo Đức Kỳ hỏi Nhan Tử Dạ: “Thông tấn khí của cậu là số bao nhiêu?”
“8823568…” Nhan Tử Dạ theo phản xạ trả lời.
Áo Đức Kỳ gật gật đầu, mở thông tấn khí của mình thêm số Nhan Tử Dạ rồi nhấn nhấn vài cái, lập tức thông tấn khí của Nhan Tử Dạ vang lên.
Nhấn mở thông tấn khí, âm thanh máy móc cứng nhắc vang lên: “Chủ nhân tôn kính, bằng hữu Áo Đức Kỳ vừa chuyển một trăm vạn tinh tệ vào tài khoản của ngài, xin kiểm tra lại.”
Áo Đức Kỳ chuyển khoản cho mình? Lại còn tới trăm vạn? Nhan Tử Dạ khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy Áo Đức Kỳ đứng lên bỏ lại ba chữ ‘phí cơm nước’ rồi rời đi.
Nhan Tử Dạ không kịp phản ứng, phí cơm nước? Ý tứ là khoảng thời gian này anh ta sẽ tới đây ăn cơm tối à?
An Nhĩ Tư híp mắt cười nhạt, quả thực là phong cách làm việc của bạn tốt.
…
Hoàn Chương 46.
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [47] Cổng Vào Rừng Rậm Tinh Tế Thú
*****
Sau khi nhóm Hải Bác Lạc rời đi, Nhan Tử Dạ còn chưa kịp động thủ thì An Nhĩ Tư đã thu dọn hết chén dĩa, bỏ vào máy rửa chén.
Vỗ vỗ vai An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cảm thán: “An Nhĩ Tư, anh đúng là giỏi giang a, nếu sau này ai gả cho anh thì đúng là hạnh phúc.” Còn không phải sao, sống chung hai tháng, tuy Nhan Tử Dạ không dám cam đoan là hoàn toàn hiểu biết nhưng cũng hiểu được một chút.
Trước không nói tới năng lực phong phú, chỉ riêng thực lực mạnh mẽ, diện mạo tuấn tú, gia thế đại tộc mà nói đã là sự lựa chọn hoàn mỹ rồi. Lại thêm tính tình không tệ, đối với ai cũng phi thường ôn hòa, có thể nói quả thực là thú nhân hoàn mỹ nhất mà Nhan Tử Dạ từng gặp.
Chính là trên thế giới này thực sự có người tốt như vậy sao? Tuy không tìm được bất cứ sơ hở nào… không, trừ bỏ lần đó, đương nhiên nếu đó là thật thì An Nhĩ Tư thật sự không đơn giản như ngoài mặt.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn kia, nhịp tim Nhan Tử Dạ đột nhiên gia tốc.
An Nhĩ Tư cười cười không nói, đột nhiên thấy mặt Nhan Tử Dạ đỏ ửng lên, liền nhịn không được hỏi: “Tiểu Dạ, sao vậy, sao mặt em tự dưng đỏ như vậy?”
“A, tôi…” Nhan Tử Dạ nhất thời không biết nên đáp thế nào, chẳng lẽ nói vì mình nghĩ tới chuyện không nên nghĩ nên có chút mất tự nhiên? Nhan Tử Dạ cậu tuy vẫn là một con yêu tinh ngây thơ nhưng vẫn thích mấy em gái ngoan hiền mềm mại thôi, sao tự nhiên lại có cảm giác với người cùng giới tính như An Nhĩ Tư a.
Nhất định là ảo giác. Đúng, nhất định là vì nơi này không có em gái nào, hơn nữa bộ dáng An Nhĩ Tư lại quá giống em gái nên mình mới xuất hiện ảo giác, nhất định là vậy.
Thấy Nhan Tử Dạ ấp úng nói không ra nguyên do, An Nhĩ Tư cười sâu xa nói: “Tiểu Dạ, tôi dẫn em tới một nơi.”
“Đi đâu?” Lúc này đã tối mịt rồi, Nhan Tử Dạ vốn định tu luyện một chút, ngày mai đã bắt đầu giải đấu, tuy hiện giờ thực lực đã gia tăng không ít nhưng vẫn thận trọng đối đãi.
“Đi rồi biết.”
Bộ dáng An Nhĩ Tư thần thần bí bí làm Nhan Tử Dạ có chút tò mò theo đối phương lên phi hành khí, tới một nơi khác hẻo lánh.
Bởi vì có phi hành khí nên lên tới đỉnh núi đầy cỏ dại vẫn khá dễ dàng. Sau khi xuống phi hành khí, xung quanh là một mảnh tối đen, theo ánh trăng quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng sâu bọ kêu.
“Sao lại đưa tôi tới đây?” Núi non hoang vắng, tuy Nhan Tử Dạ không sợ nhưng vẫn cảm thấy là lạ.
“Đi theo tôi.” An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ, trực tiếp dẫn cậu tới gần vách núi đen.
Lúc tới nơi, Nhan Tử Dạ bị phong cảnh dưới vách núi chấn kinh.
Thảm cỏ rộng lớn, không gian vốn tối đen được những đốm sáng tỏa sáng lung linh. Những đốm sáng lượn lờ chớp tắt không ngừng, từ phía trên nhìn xuống rực rỡ không thôi, lại nhìn ra xa xa là một mảnh rừng rậm nhìn không thấy điểm cuối, trừ bỏ ánh trăng, những đốm sáng hệt nhưng những chiếc đèn lồng nhỏ hoặc những vì sao lung linh vừa rơi xuống.
Thật đẹp, những đốm sáng kia giống như đom đóm trên địa cầu nhưng lớn hơn nhiều, bởi vì khoảng cách nên thoạt nhìn khá nhỏ. Bất quá Nhan Tử Dạ đoán, nếu thứ phát ra ánh sáng là sâu bọ linh tinh thì hẳn phải lớn cỡ nắm tay.
“Đó là cái gì?” Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi.
“Là huỳnh quang thú, một loại thú cấp thấp. Khác với các loại tinh tế thú khá, loại huỳnh quang thú này chỉ ăn cỏ xanh, chỉ có thể gặp chúng ở các thảo nguyên rộng lớn hoặc trong rừng rậm.” An Nhĩ Tư nhẹ giọng nói.
Huỳnh quang thú? Kia không phải càng giống đom đóm à. Thích ăn cỏ xanh thì chính là tinh tế thú ăn cỏ, bình thường chủng loại này đều có cấp bậc rất thấp. Chẳng qua nhìn mặt cỏ trải dài trước mặt, Nhan Tử Dạ lại hỏi: “Cũng không phải cấm địa như rừng rậm ma huyễn, có nhiều cỏ sinh trưởng như vậy hẳn là loại đất đặc biệt đi, vì sao không có ai khai phá?”
Đất đặc biệt ở nơi này khá trân quý, làm gì có chuyện biết chỗ có mà không ai tới khai phá. Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, muốn tìm kiếm hẳn cũng không khó.
An Nhĩ Tư chắp tay sau lưng nói: “Bởi vì đó là cổng vào rừng rậm tinh tế thú.”
“Cái gì?” Nhan Tử Dạ chấn động, rừng rậm tinh tế thú?
Nếu là nơi khác Nhan Tử Dạ có thể sẽ không biết, nhưng ký ức về khu rừng này vẫn còn khá mới mẻ. Rừng rậm tinh tế thú là cấm địa lớn nhất ở Lam tinh, cũng là cấm địa nguy hiểm nhất.
Rừng rậm tinh tế thú trải dài trên ba đế quốc lớn của Lam tinh, ở mỗi thủ đô có một cổng vào. Trong khu rừng này có đủ loại tinh tế thú. Cứ cách một trăm năm rừng rậm sẽ xuất hiện một lần thú triều, vô số tinh tế thú phát điên từ rừng rậm xông ra tấn công vào thành thị nhân loại.
Cho nên, thủ đô của ba đế quốc lớn đều kiến thiết phòng ngự chặt chẽ ở các cổng vào để ngăn chặn tinh tế thú xông vào thành thị gây ra hỗn loạn. Vì sao không trực tiếp hợp lực tiêu diệt toàn bộ tinh tế thú trong rừng rậm? Vấn đề này nhóm lãnh đạo của tam đế quốc đã sớm nghĩ tới, hơn nữa còn thực thi, thế nhưng đều vô ích.
Bởi vì rừng rậm tinh tế thú thật sự quá rộng, bên trong có hằng hà vô số tinh tế thú, hơn nữa khả năng sinh sản của tinh tế thú cường đại hơn thú nhân rất nhiều, cơ hồ mỗi năm đều có ấu tể chào đời. Nếu có thể thì hơn ngàn năm trước, khi số lượng thú nhân đạt tới mức cao nhất, sức chiến đấu mạnh nhất thì rừng rậm đã sớm bị diệt.
Hơn ngàn năm trước là trận thú triều có quy mô lớn nhất, vô số thú nhân đã chết trong trận chiến đó. Số lượng thú nhân giảm bớt rất nhanh, vì thế bán thú nhân có sức chiến đấu không kém cũng lên chiến trường, số lượng bán thú nhân vốn đã ít lại bị diệt hơn phân nửa. Cuối cùng, thế giới thú nhân nảy sinh nguy cơ về sinh dục nên xuất hiện trận chiến tranh đoạt bán thú nhân, làm số lượng bán thú nhân vốn đã không còn bao nhiêu trực tiếp bị diệt sạch.
Có thể nói khi đó đế quốc thú nhân tổn thất thảm trọng. Sau trận chiến đó, cứ cách trăm năm các đế quốc sẽ phái ra những thú nhân cường đại nhất phòng thủ cổng vào rừng rậm, khi thú triều nổi lên thì trận chiến cũng bắt đầu.
Mà cha, mỗ ba cùng mỗ nãi của nguyên chủ đều tử vong trong trận thú triều trước. Cho nên trong mớ kí ức của nguyên chủ, rừng rậm tinh tế thú khá khắc sâu.
Chẳng qua, hiện giờ Nhan Tử Dạ thực nghi hoặc hỏi: “Rừng rậm tinh tế thú không phải chỉ có ba lối vào thôi à? Vì sao lại có một cái ở đây? Sao anh phát hiện được?”
Trong tư liệu được đế quốc công bố, lối vào quả thực chỉ có ba. Bởi vì mỗi cổng vào đều liên quan tới sinh tử tồn vong của thú nhân cùng giống cái nên đế quốc rất coi trọng. Giờ đột nhiên lòi ra thêm một cổng vào nhưng lại không có bất cứ sự phòng thủ nào, nếu thú triều ập tới, tinh tế thú từ đây xông ra thì Ngải Bố Lỗ đế quốc liền gặp nguy hiểm.
Một khi Ngải Bố Lỗ đế quốc thất thủ, nối tiếp chính là hai đế quốc còn lại, ngẫm tới hậu quả, Nhan Tử Dạ cũng rung sợ không thôi.
Nhìn ra suy nghĩ của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói: “Lối vào này là ba năm trước tôi vô tình phát hiện, khi ấy cũng nghĩ nếu tinh tế thú từ đây thoát ra thì sẽ gây ra hậu quả không tưởng. Thế nhưng sau đó phát hiện một chuyện nên không báo cáo chuyện này lên.”
“Chuyện gì?”
An Nhĩ Tư chỉ xuống dưới nói: “Từ đây xuống dưới tuy chỉ có hai mươi mấy thước nhưng em nhìn kỹ đi…”
Nhan Tử Dạ không rõ lắm, chỉ có thể làm theo lời An Nhĩ Tư, nhìn chằm chằm xuống dưới, kết quả quả thực nhìn ra chút dị thường. Theo ánh trăng chiếu rọi, Nhan Tử Dạ phát hiện có một tầng trong suốt như bức màng chắn bên dưới vách núi. Giống như một lớp ngăn cách rừng rậm tinh tế thú bên dưới cùng thế giới thú nhân ở trên này.
“Đó là cái gì?” Nhan Tử Dạ mở to mắt hỏi.
“Từ trường, một loại từ trường không biết tên, nó bao trùm cả cổng vào, tinh tế thú ở bên dưới không có cách nào lên đây được. Có thể không cần lo lắng.” An Nhĩ Tư nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống, lúc hòn đá rơi xuống khoảng không tầm mười mét thì không gian đột nhiên lan tỏa như gợn sóng, tiếp đó hòn đá bị bắn ngược trở lại.
Nhan Tử Dạ hiểu ra: “Khó trách bên này lại bình an vô sự, hóa ra lối vào này đã bị che lại. An Nhĩ Tư, sao anh đột nhiên lại dẫn tôi tới đây?” Thực kỳ quái, vì sao lại đưa mình tới chứ?
An Nhĩ Tư mỉm cười thần bí, ẩn ý nói: “Vì nơi này năng lượng dồi dào hơn hẳn, tôi nghĩ Tiểu Dạ sẽ thích.”
Những lời này có hàm nghĩa rất sâu, trong lòng Nhan Tử Dạ khẽ động, thử dò hỏi: “An Nhĩ Tư, anh nói gì sao tôi nghe không hiểu?” Quả thực vừa tới nơi này, Nhan Tử Dạ liền cảm nhận được linh khí rất nồng đậm, nếu tu luyện ở đây thì tốc độ có thể cao hơn gấp đôi. Nhưng An Nhĩ Tư làm sao biết được?
“Tiểu Dạ thực sự không hiểu à? Kia để tôi nói rõ một chút.” An Nhĩ Tư lại càng cười sáng lạn hơn: “Loại quả màu đỏ kia hẳn chính là cà chua mà Tiểu Dạ nói đi, chỉ mới vài ngày đã có thể nở hoa kết quả, Tiểu Dạ quả thật lợi hại a!”
Những lời này làm Nhan Tử Dạ chấn động, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.
Không có khả năng, rõ ràng cậu đã mở hệ thống phòng hộ, người bên ngoài không có khả năng nhìn thấy tình huống trong nhà. Vì bảo vệ quyền lợi riêng tư, một khi mở hệ thống phòng hộ, chẳng những người ngoài không vào được, ngay cả những gì trong phòng hay ngoài ban công đều không thể nhìn thấy. Kia, An Nhĩ Tư làm sao biết được?
An Nhĩ Tư tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của Nhan Tử Dạ, thấy bộ dáng cảnh giác bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra công kích của cậu, An Nhĩ Tư không chút lo sợ, cúi người áp tới gần mặt Nhan Tử Dạ, âm thanh trầm thấp pha lẫn thuần hậu làm người ta say mê: “Chẳng những biết chuyện cà chua, tôi còn biết Tiểu Dạ dùng năng lực thần kỳ cải biến bùn đất trên hoa viên tầng hai, dùng nó để gieo trồng rau cải. Thậm chí, hoa văn trên tay Tiểu Dạ kì thực là một cây hoa ăn thịt tôi cũng biết rõ.”
…
Hoàn Chương 47.
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [48] An Nhĩ Tư Bá Đạo
*****
Nhan Tử Dạ sững sờ trừng to mắt, không dám tin nhìn An Nhĩ Tư: “Anh…”
Nhan Tử Dạ còn chưa kịp nói ra miệng, An Nhĩ Tư đã tiếp lời: “Tiểu Dạ muốn hỏi tôi làm sao biết được à? Rất đơn giản, là vì ngay từ ban đầu tôi đã chú ý tới Tiểu Dạ a. Ban ngày sở dĩ Tiểu Dạ mệt như vậy là vì ban đêm Tiểu Dạ thực chăm chỉ luyện tập. Cũng vì thế sức chiến đấu của Tiểu Dạ mới có thể tăng lên nhanh như vậy.”
Hai tay nhịn không được siết chặt, giờ phút này, Nhan Tử Dạ không bao giờ nghĩ An Nhĩ Tư là người thực ôn hòa nữa. Người này chẳng những không ôn hòa mà là loại người sâu xa khôn lường, nếu anh ta không muốn thì không ai có thể nhìn thấu được.
Không xong, bị lừa. Nhan Tử Dạ vừa định di chuyển thì phát hiện cư nhiên không thể động đậy, tình cảnh này vô cùng quen thuộc.
Cảnh sắc xung quanh chậm rãi biến hóa, nháy mắt Nhan Tử Dạ đã đứng trên thảm cỏ xanh mướt dưới vách núi. Cỏ xanh cao tới eo lay động theo gió phát ra tiếng ‘rì rào rì rào’, huỳnh quang thú có cái đầu tròn vo to cỡ nắm tay, hai cọng râu như con kiến, bốn chân màu đen, còn phía sau là cái đuôi mập phì phì có thể phát sáng.
Vật nhỏ đáng yêu không ngừng bay lượn xung quanh Nhan Tử Dạ, hệt như những vì sao lóng lánh. Cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng Nhan Tử Dạ lúc này không có tâm tình thưởng thức, hiện giờ cậu thậm chí còn có chút luống cuống.
Sao có thể, hệt như cơn ác mộng ngày đó, linh lực trong cơ thể không có chút động tĩnh, nửa khối yêu đan cũng thực tĩnh lặng, không chút đáp trả sự kêu gọi của cậu. Nhan Tử Dạ thử gọi Tiểu Hoa, thế nhưng cũng vô tác dụng.
Nhắm mắt lại, Nhan Tử Dạ dùng hết sức lực thúc dục nửa khối yêu đan trong cơ thể, mắt thấy đã sắp thành công thì toàn thân đột nhiên chấn động, động tác cũng bị đánh gãy.
“Thực lực của Tiểu Dạ quả nhiên tăng lên không ít, cũng may thực lực của tôi không kém. Tiểu Dạ, không cần giãy dụa, ở trong lĩnh vực tinh thần của tôi, không có sự cho phép của tôi, em không thể vận dụng dị năng.” An Nhĩ Tư vươn tay gạt đi lọn tóc trước trán Nhan Tử Dạ, lộ ra nụ cười tà mị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Lần này, Nhan Tử Dạ mà vẫn không hiểu thì quả thực quá khờ. Hóa ra những gì phát sinh trước đó đều là thật, chẳng qua cậu đã bị biểu hiện cao siêu của An Nhĩ Tư lừa.
“An Nhĩ Tư, vì sao anh phải làm vậy?” Nhan Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi chất vấn. Vì sao phải lừa gạt, vì sao phải giấu diếm, vì sao ngay lúc cậu bắt đầu tin tưởng lại lộ ra thực lực cùng bộ mặt thật của mình?
An Nhĩ Tư không đáp, chỉ đưa tay ôm lấy thắt lưng Nhan Tử Dạ, xoay người đè cậu dưới thân. Bên dưới là mặt cỏ mềm mại, Nhan Tử Dạ thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm mát.
“Vì sao tôi phải làm vậy? Bởi vì tôi coi trọng em, những lời này tôi từng nói rồi, chẳng lẽ Tiểu Dạ quên à?” Đưa tay gạt đi phần tóc mái trước trán Nhan Tử Dạ, trong mắt An Nhĩ Tư lóe lên một tia ngân quang, tròng mắt biến thành màu bạc.
Nhan Tử Dạ ngơ ngác nhìn đôi ngân mâu mê người của An Nhĩ Tư, trong đầu nhớ tới một hình ảnh khi đó.
‘Bởi vì tôi muốn, vô luận là bình dân hay quý tộc, chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ kết giao bằng hữu với người đó. Mà em, Nhan Tử Dạ, chính là người tôi coi trọng.’
Hiện giờ hiểu ra, Nhan Tử Dạ chỉ hận thời gian không thể đảo ngược, An Nhĩ Tư cư nhiên coi trọng mình từ sớm như vậy?
“An Nhĩ Tư, anh điên rồi, tôi là thú nhân.” Tới lúc này rồi Nhan Tử Dạ cũng không giả ngây giả dại nữa, hiện giờ ở đồng không mông quạnh, cô thú quả yêu, thực nguy hiểm a!
“Tôi biết Tiểu Dạ là thú nhân, nhưng chỉ cần tôi thích, thú nhân thì sao chứ.” Giọng điệu An Nhĩ Tư tràn đầy bá đạo, gương mặt hoàn mỹ đến mức nhân thần phẫn nộ lại lộ ra nụ cười tà ác của ác ma, áp sát bên cổ Nhan Tử Dạ, hít một ngụm hương khí nhàn nhạt trên người cậu, An Nhĩ Tư lộ ra biểu bình hưởng thụ.
Nhan Tử Dạ hiện giờ rất giận, nghĩ lại mình là xà yêu ngàn năm, trước kia khi còn ở địa cầu không có ai cả gan trêu chọc. Hiện giờ sống lại ở nơi này, chẳng những thường xuyên bị thương đầy người, giờ còn bị người ta đè? Xà yêu không phát uy thì coi là sâu lông à?
Nhan Tử Dạ nhắm mắt tập trung tinh thần, nhanh chóng hấp thu linh khí trong không khí rồi chuyển hóa thành linh lực, trực tiếp rót vào đan điền, mạnh mẽ thúc giục yêu đan. Trói buộc trên người rốt cuộc bị cởi bỏ, hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe ngưng tụ thành lưỡi dao áp sát bên cổ An Nhĩ Tư.
“Đừng nhúc nhích, bằng không đừng trách tôi run tay.” Cảm giác bị uy hiếp không dễ chịu chút nào, đặc biệt là bị một người đang mơ ước mình uy hiếp, Nhan Tử Dạ cũng không phải quả hồng mềm để mặc người ta bóp nắn.
An Nhĩ Tư tựa hồ không hề cảm giác được nguy hiểm, ngược lại bị động tác của Nhan Tử Dạ chọc cười: “Không hổ là người tôi xem trọng, thời điểm thế này cũng không quên tìm cơ hội phản kích. Tiểu Dạ, em có tư cách đứng bên cạnh tôi.” An Nhĩ Tư không thích kẻ yếu, thế nên anh vẫn luôn chán ghét giống cái, tuy Nhan Tử Dạ là thú nhân nhưng sức chiến đấu không tồi, tiềm lực tốt, quan trọng nhất là anh thích.
Dao để bên cổ nhưng An Nhĩ Tư vẫn như cũ không chút biến sắc, Nhan Tử Dạ có chút thưởng thức. Chẳng qua, nghĩ tới chính mình cư nhiên dẫn sói vào nhà, người mà mình xem là bạn tốt mỗi ngày đều mơ ước mình, Nhan Tử Dạ liền cảm thấy khó chịu. Hơn nữa An Nhĩ Tư đã biết rất nhiều bí mật, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Trong yêu thuật có một loại có thể cắt bỏ trí nhớ của nhân loại, với tu vi hiện giờ Nhan Tử Dạ không thể nào thi triển. Nếu cưỡng chế sử dụng thì khẳng định phải nằm trên giường vài ngày. Nghĩ tới giải đấu ngày mai, lại thêm tình huống hiện giờ, bất quá cậu không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể giải quyết chuyện này trước rồi nói sau.
“Tiểu Dạ, thời khắc quan trọng như vậy sao em có thể thất thần a? Phải trừng phạt nga.”
Âm thanh trêu ghẹo quen thuộc vang lên, một trận ngân quang phát ra từ cơ thể An Nhĩ Tư bao trùm lấy Nhan Tử Dạ. Tiếp theo đó, Nhan Tử Dạ phát hiện không chỉ linh lực trong cơ thể bị kềm chế, ngay cả linh khí trong không khí cũng không cảm thụ được.
An Nhĩ Tư cư nhiên ngăn cách cả linh khí, ánh mắt Nhan Tử Dạ tràn đầy khiếp sợ.
“Bây giờ Tiểu Dạ có thể ngoan ngoãn nghe tôi nói chuyện rồi.” An Nhĩ Tư nhấc người đối mặt với Nhan Tử Dạ, con ngươi bạc lóe sáng mê người.
“Mới đầu tôi chỉ đơn thuần cảm thấy em thú vị nên chú ý thôi. Sau đó tôi phát hiện em tựa hồ có rất nhiều bí mật, chúng làm tôi hiếu kì, chú ý cũng ngày càng nhiều, thẳng tới lần đó, tôi phát giác hóa ra em đối với tôi không đơn giản là một đối tượng thú vị. Tiểu Dạ, tôi hình như đã thích em.”
Đồng tử Nhan Tử Dạ phóng đại, con ngươi phản chiếu gương mặt tuấn mỹ vô song của An Nhĩ Tư. Nhịp tim tăng tốc, máu cũng chảy ngược, những lời của An Nhĩ Tư giống như một cây gậy gõ mạnh vào đầu, gõ tới mức đầu óc Nhan Tử Dạ có chút choáng váng.
“Tôi… không thích anh.” Nhan Tử Dạ lẩm bẩm.
“Thật à? Kia vì sao tim Tiểu Dạ đập nhanh như vậy?” An Nhĩ Tư đặt tay lên ngực trái Nhan Tử Dạ, âm thanh xung quanh tựa hồ biến mất, chỉ còn lại hai nhịp tim thình thịch vang dội.
‘Thình thịch thình thịch… thình thịch thình thịch…’
Hai nhịp tim tựa hồ chồng điệp lên nhau.
An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ áp lên ngực mình: “Nghe thấy không? Tim tôi cũng đập thật nhanh.”
Nhan Tử Dạ có chút không biết làm sao, những hình ảnh ở chung với An Nhĩ Tư trong khoảng thời gian này nhất nhất hiện lên trước mắt. Một người thừa kế của đại gia tộc không chút để ý tới ánh mắt của người khác, cứ một mực vây quanh cậu. Anh biết rõ cậu thích cái gì ghét cái gì, còn vì cậu mà xuống bếp rửa rau nấu cơm. Ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người cậu, liếc nhìn một cái cũng biết cậu muốn cái gì. Hết thảy hết thảy Nhan Tử Dạ đều biết.
Trước đó chưa từng có ai đối đãi với cậu như vậy, chính vì An Nhĩ Tư chọn lựa phương pháp ôn nhu như vậy làm cậu chậm rãi quen thuộc với sự tồn tại của anh, Nhan Tử Dạ mới gỡ xuống phòng bị.
Mình có cảm tình với An Nhĩ Tư sao? Hẳn là có, chỉ là cậu không muốn thừa nhận mà thôi. Thế nhưng hiện giờ An Nhĩ Tư trực tiếp xé bỏ lớp màng nội tâm, bức bách cậu lộ ra chân tâm, bức bách cậu thừa nhận nội tâm của mình.
Đúng vậy, kỳ thực bản thân cậu có tình cảm với An Nhĩ Tư, chỉ hai tháng thôi, cậu cư nhiên bắt đầu quen thuộc với sự tồn tại của đối phương. Sở dĩ vừa nãy cậu tức giận như vậy là vì cậu cảm thấy mình bị người tín nhiệm lừa gạt, cậu không tiếp thu được chuyện An Nhĩ Tư lừa mình.
Vì thật sự để ý nên mới tức giận, An Nhĩ Tư là thú nhân đầu tiên cậu tin tưởng ở thế giới này.
“Tôi là thú nhân.” Nhan Tử Dạ lập lại lần nữa, nói với An Nhĩ Tư nhưng đồng dạng cũng là nói với chính mình.
An Nhĩ Tư vẫn bình tĩnh nói: “Tôi biết Tiểu Dạ là thú nhân, vậy thì sao chứ? Tiểu Dạ chỉ cần ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với tôi là tốt rồi, những chuyện khác không cần lo lắng cũng không cần nghĩ tới.”
An Nhĩ Tư rất bá đạo, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nhan Tử Dạ, con ngươi bạc phủ kín một tầng bóng ma: “Tiểu Dạ, bây giờ cho em hai lựa chọn. Thứ nhất, em chủ động tiếp nhận tôi; thứ hai, bị ép buộc tiếp nhận, em chọn loại nào?”
Nhan Tử Dạ hung hăng cắn răng, khốn khiếp, này là hai lựa chọn à? Rõ ràng chỉ có một. Thật không ngờ người này có thể biến hóa, năng lực anh ta lộ ra bây giờ tuyệt đối không phải là ngụy cấp S. Rất có thể đã đạt tới cấp S, ngẫm lại bản thân lúc này đang bị kiềm chế chặt chẽ, nên theo hay bị ép phải theo đây?
Căn bản không thể chọn, Nhan Tử Dạ thực muốn làm bộ thà chết không chịu khuất nhục, thế nhưng…. không có vế sau….
Vừa định nói ra lời thì đã bị chặn lại trong cổ họng.
Đôi môi mềm mại lại có chút lạnh lẽo áp lên môi Nhan Tử Dạ mang theo bá đạo cùng chiếm dục mãnh liệt, ngựa quen đường cũ khai mở hàm răng, tiếp đó tiến công chiếm đóng thành trì.
Nhan Tử Dạ hoàn toàn ngây dại, không biết nên phản ứng thế nào. Không nhận được đáp lại, An Nhĩ Tư bất mãn, đầu lưỡi bắt đầu quấn lấy lưỡi Nhan Tử Dạ, dụ dỗ cậu cùng dây dưa. Kịch liệt chậm rãi biến thành ôn nhu triền miên, ánh mắt Nhan Tử Dạ dần dần phủ kín hồng quang, tiếp đó liền vô thức đáp lại An Nhĩ Tư.
Hai người say mê tới quên cả đất trời, huỳnh quang thú ở xung quanh tựa hồ bị bầu không khí kiều diễm này ảnh hưởng, bắt đầu vũ động vây quanh, ánh sáng cũng càng lúc càng lớn. Ánh trăng trên bầu trời cũng ngượng ngùng giấu mặt sau tầng mây, đêm vẫn còn thực dài.
…
Hoàn Chương 48.
|