Kính Vạn Hoa Chết Chóc
|
|
"Nam Chúc?" Sau khi đẩy cửa, Lâm Thu Thạch mới vừa bước một bước vào trong phòng liền dừng lại. Chỉ thấy trong phòng là Nguyễn Nam Chúc mới vừa đem quần áo cởi sạch, bên cạnh vứt một bộ váy, đang ở trần thay quần áo.
Lâm Thu Thạch nháy mắt có chút xấu hổ, xoay người muốn đi. Nguyễn Nam Chúc từ từ lên tiếng: "Đều là nam nhân với nhau, phản ứng lớn như vậy làm cái gì?"
Lâm Thu Thạch: "...... À!" Anh lúc này mới bừng tỉnh. Đúng vậy, Nguyễn Nam Chúc cùng anh đều là nam nhân, việc này có cái gì mà ngượng ngùng. Nhưng mà ngoài miệng nói như vậy, anh lại vẫn là có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Cảm giác như là Chúc Manh trong cửa cùng Nguyễn Nam Chúc ngoài cửa tạm thời không thể đổi lại hoàn toàn, thấy bộ dáng này của Nguyễn Nam Chúc, liền không tự chủ được nhớ tới bộ dáng Chúc Manh đầy mặt là ý cười yểu điệu.
Như vậy nghĩ nghĩ, mặt Lâm Thu Thạch bất giác đỏ bừng.
"Thấy đẹp sao?" Nguyễn Nam Chúc mặc quần áo xong, xoay người thấy được biểu tình của Lâm Thu Thạch, "Mặt đỏ lên cả rồi."
Lâm Thu Thạch: "Không phải......tôi......" Anh trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Nguyễn Nam Chúc: "Không phải? Vậy chính là khó coi?" Cậu đi đến trước mặt Lâm Thu Thạch, chiều cao một mét chín cùng khí thế cường đại đều đem lại cảm giác áp bách thật lớn.
Lâm Thu Thạch thậm chí muốn lùi lại đằng sau một bước, cuối cùng ép mình nhịn xuống: "Không phải ý này, chính là cảm thấy hơi không quen."
"Vậy sao." Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt đáp, hỏi ra một vấn đề: "Vậy anh cảm thấy Chúc Manh đẹp, hay tôi đẹp?"
Lâm Thu Thạch: "......" Hai người đều không không phải là một sao? Đây là cái vấn đề quỷ gì đây a?
Nguyễn Nam Chúc: "Hử?"
Bản năng cầu sống nói cho Lâm Thu Thạch đáp án. Anh đem lương tâm muốn trỗi dậy cưỡng chế đè xuống, cực kỳ bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên là Nguyễn ca."
Nguyễn Nam Chúc lúc này mới lộ ra nụ cười nhạt nhẽo. Lâm Thu Thạch nhìn hắn cười, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thu Thạch: Lần đầu tiên tôi mới thấy có người ăn dấm của chính mình......
Nguyễn Nam Chúc: Hừ, dù sao anh cũng không được thích Chúc Manh.
Lâm Thu Thạch:............
Kỳ thật mỗi người đều có một mặt phức tạp. Chỉ cần chưa làm qua việc gì đặc biệt cực đoan thì không thể đơn giản dùng hai chữ tốt xấu mà kết luận. Lê Đông Nguyên chính là người như vậy a, có lập trường của chính mình, sẽ làm việc tốt, cũng sẽ đào hố hại người. Tình cảm của hắn đối với Chúc Manh hiển nhiên cũng không chỉ là thích, còn có ích lợi cùng nhiều thứ khác trộn lẫn bên trong.
Từ điểm này nói lên, Nguyễn Nam Chúc cùng Lê Đông Nguyên kỳ thật là có vài điểm giống nhau.
|
Chương 53 - Hiện thực Có không ít người ghét bỏ cuộc sống thường ngày bình đạm, nhưng mà chỉ cần trải qua thế giới trong cửa một lần, mới có thể phát hiện có được sự bình đạm đó cũng là một loại may mắn.
Dòng xe cộ, người đi đường, thậm chí những áng mây nơi chân trời hay ngọn cỏ ven đường đều phụ trợ cho thế giới bên trong cánh cửa trở nên đáng yêu lên. Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí hai người nằm dài trên ghế dựa trên sân thượng, hưởng thụ ánh mắt trời ấm áp.
Bánh Gối cùng Hạt Dẻ cũng ở bên cạnh. Bánh Gối phe phẩy cái đuôi nhảy nhót trên sân thượng, mà Hạt Dẻ thì nằm dựa vào bên người Lâm Thu Thạch, duỗi thân mèo cùng bọn họ tắm nắng.
Trình Thiên Lí nằm một lát liền ngủ mất, hô hấp dần trở nên vững vàng.
Lâm Thu Thạch mơ màng sắp ngủ, lại nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng cãi nhau. Âm thanh này cách anh có chút xa, nếu là thính lực của người bình thường khẳng định là không thể nhận ra, nhưng Lâm Thu Thạch lại có thể nghe loáng thoáng được động tĩnh khó có thể nghe được này.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng là những người khác trong biệt thự cãi nhau, nhưng cẩn thận nghe một chút lại cảm thấy có điểm không thích hợp. Bởi vì những giọng nói này cư nhiên là của Nguyễn Nam Chúc cùng Trình Nhất Tạ.
"Cậu vì sao lại muốn làm như vậy, Trình Nhất Tạ! Em trai cậu nếu biết thì nó cũng sẽ không cao hứng." Đây là lời của Nguyễn Nam Chúc, tuy rằng có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng là dựa vào hiểu biết của Lâm Thu Thạch về cậu ta trong khoảng thời gian này, ngữ khí này kỳ thật là đang rất tức giận.
"Cho nên tôi sẽ không cho nó biết." Trình Nhất Tạ nói, "Nguyễn ca, tôi hiểu ý anh."
Nguyễn Nam Chúc: "Cậu hiểu?"
Trình Nhất Tạ nói: "Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác."
Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nói: "Tôi cũng hi vọng cậu thật sự hiểu."
Lâm Thu Thạch chưa từng có nghe qua ngữ khí của Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng tới vậy, dường như đã hoàn toàn thất vọng về người trước mặt. Cậu nói xong câu đó liền im lặng, Trình Nhất Tạ cũng không có giải thích gì thêm.
Cuộc đối thoại này thật sự như là lọt vào trong sương mù. Nếu không phải ngữ khí hai người đều rất kỳ quái, chỉ sợ Lâm Thu Thạch cũng sẽ không cảm thấy bọn họ cãi nhau. Anh tự hỏi trong chốc lát, suy đoán việc này khả năng cao là có quan hệ tới Trình Thiên Lí, nhưng cụ thể là chuyện gì, anh tạm thời không thể biết được đáp án.
Ánh mặt trời ấm áp khiến người mơ màng muốn ngủ, sau khi chung quanh an tĩnh lại, Lâm Thu Thạch cũng chậm rãi nhắm mắt lại. Ngay lúc anh sắp chìm vào giấc ngủ, một cái bóng đột nhiên xuất hiện che lại ánh sáng trên đầu. Lâm Thu Thạch đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đứng ngay bên cạnh, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh.
Lâm Thu Thạch hoảng sợ, từ ghế trên bò dậy, nói: "Có chuyện gì sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Chuẩn bị một chút, cùng tôi đi ra ngoài gặp một người."
Lâm Thu Thạch nói: "Được......"
Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này liền xoay người đi, cũng không có nói vì sao phải đi ra ngoài, gặp ai.
Bất quá những việc này sớm muộn gì cũng sẽ biết, Lâm Thu Thạch thay quần áo, lên xe Nguyễn Nam Chúc, chạy tới hướng nội thành.
Sau khi vào trong nội thành, chiếc xe chạy nhanh vào một cái tiểu khu tương đối bí mật. Tiểu khu này tựa hồ có chút đặc biệt, bảo an cực kỳ nghiêm ngặt.
Lâm Thu Thạch có hơi tò mò: "Tiểu khu này là cho những người nào ở?"
"Thương nhân có tiền, chính khách có sức ảnh hưởng lớn, hoặc là minh tinh đủ độ nổi tiếng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chờ lát nữa sẽ gặp người tương đối đặc biệt, anh ngồi một bên nghe là được."
"Được." Lâm Thu Thạch gật đầu.
Sau khi đỗ xe, Nguyễn Nam Chúc mang theo Lâm Thu Thạch đi vào một tòa biệt thự màu trắng xinh đẹp.
Vừa vào biệt thự, Lâm Thu Thạch liền thấy được người quen, đúng là người đã gặp qua lúc trước, Đàm Tào Tào. Lúc này cô mặc chiếc váy dài màu trắng xinh đẹp, ưu nhã ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ, thấy bọn họ liền lộ ra nụ cười rụt rè.
Không thể không nói, thoạt nhìn như vậy khí thế trên người Đàm Tào Tào vẫn rất mạnh, nhưng Lâm Thu Thạch đã sớm gặp qua bộ dáng của cô ở trong cửa, cho nên hoàn toàn không có cảm nhận được bất luận áp bách gì.
"Thu Thạch, cậu tới rồi." Đàm Tào Tào nhìn anh cười cười, "Nguyễn ca......"
"Người đâu?" Nguyễn Nam Chúc đi đến trước mặt cô, vào thẳng vấn đề.
Đàm Tào Tào nói: "Còn chưa tới. Cái người này, tính tình kiêu ngạo, nói chuyện không xuôi tai cậu cùng đừng chấp nhặt, tôi sẽ khuyên nhủ anh ta thật tốt."
Nguyễn Nam Chúc biểu tình lãnh đạm ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh ta không tin vào quỷ thần hay mấy thứ tương tự." Đàm Tào Tào nói, "Tôi cũng không nghĩ tới anh ta sẽ gặp được cửa......"
Nguyễn Nam Chúc: "Chính anh ta nói cho cô?"
Đàm Tào Tào: "Đúng vậy, lúc ấy anh ta cho rằng chính mình nằm mơ, cho nên...... Nguyễn ca, cậu xem này việc các cậu có thể nhận sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Gặp người trước rồi nói sau."
Đàm Tào Tào gật gật đầu.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào. Lâm Thu Thạch chỉ nhìn thoáng qua, liền lộ ra biểu tình kinh ngạc. Người này anh biết, hoặc là nói cách khác, người này trên dưới 80% người trong cả nước đều biết. Đúng là diễn viên nổi tiếng nhất trong nước ngay tại thời điểm này. Khác với các minh tinh khác, kỹ thuật diễn của anh ta là độc nhất, đã từ trong nước vươn ra tầm quốc tế. Trước mắt anh ta đang chuyển qua nghiệp đạo diễn, chính mình đạo diễn một vài bộ phim vừa ăn khách vừa được đánh giá cao.
Mặc dù Lâm Thu Thạch vốn không phải người quan tâm tới người trong giới giải trí, cũng đã xem qua phim điện ảnh do anh ta diễn.
"Trương Dặc Khanh." Đàm Tào Tào gọi tên anh ta.
"Tào Tào." Trương Dặc Khanh từ tuổi tính ra chính là tiền bối của Đàm Tào Tào, càng không cần phải nói tới địa vị trong giới nghệ sĩ. Diện mạo anh ta là cái dạng sắc bén tràn ngập tính xâm lược, mới gặp liền sẽ cảm thấy khó mà thân thiết được.
Mà dựa theo cách Đàm Tào Tào nói về anh ta, anh ta đích xác chính là một người như vậy.
"Vị này chính là Nguyễn Nam Chúc, vị này chính là Lâm Thu Thạch." Đàm Tào Tào mỉm cười giới thiệu, "Chính là những người tôi đã cùng anh nói qua......"
Trương Dặc Khanh hướng tới Nguyễn Nam Chúc bọn họ nói xin chào, thái độ không nóng không lạnh.
"Những cánh cửa trước đó của tôi chính là do bọn họ mang theo mà vượt qua, Nguyễn ca cực kỳ đáng tin cậy, là một người trong một tổ chức rất khó có thể mời được." Đàm Tào Tào nói, "Có bọn họ, anh nhất định sẽ không......"
Cô còn chưa nói xong, Trương Dặc Khanh đã ra dấu ngừng lại, anh ta nói: "Tôi đã biết."
Đàm Tào Tào: "Vậy anh......"
Trương Dặc Khanh: "Ta còn muốn suy nghĩ thêm một chút." Ánh mắt sắc bén của anh ta cùng Nguyễn Nam Chúc đối diện một lát. Hai người này đều không phải người có tính tình tốt, liếc mắt một cái dường như có tia lửa xẹt qua.
Đàm Tào Tào sửng sốt: "Nhưng mà cánh cửa tiếp theo của anh sắp sửa mở ra rồi, đến lúc đó nếu......"
Trương Dặc Khanh nói: "Còn có một tổ chức khác liên hệ với tôi."
Nguyễn Nam Chúc: "Bạch Lộc?"
Trương Dặc Khanh nói: "Cậu biết?"
Nguyễn Nam Chúc khinh miệt cười cười, cậu đứng lên, nhìn Lâm Thu Thạch nói: "Thu Thạch, chúng ta đi."
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, đi theo sau lưng Nguyễn Nam Chúc, chuẩn bị cứ như vậy mà rời đi.
Đàm Tào Tào thấy một màn như vậy liền luống cuống, nói: "Dặc Khanh, anh vì sao lại muốn tìm Bạch Lộc? Hiện tại tổ chức đáng tin cậy nhất là Hắc Diệu Thạch mà, tôi vất vả lắm đó......"
Trương Dặc Khanh nói: "Còn chưa thử qua làm sao mà biết chỗ nào đáng tin cậy nhất."
Đàm Tào Tào nghe vậy hơi tức giận: "Tôi không phải lấy mạng sống thử qua rồi sao? Anh rốt cuộc là bị gì vậy, người của Bạch Lộc bên kia nói gì với anh đó --"
Nguyễn Nam Chúc nói đi là đi, không chần chờ một giây nào. Cậu đi thẳng một mạch ra cửa, hoàn toàn làm lơ tiếng kêu gọi của Đàm Tào Tào, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một lần.
Đàm Tào Tào cũng không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc rời đi.
Sau khi hai người lên xe, Lâm Thu Thạch có hơi tò mò, "Nam Chúc, chúng ta cứ như vậy mà đi hả?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đi."
Lâm Thu Thạch: "Là do Lê Đông Nguyên làm?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ngoài hắn ta ra còn có thể là ai." Cậu cười như không cười, biểu tình ngược lại không còn căng thẳng như vừa rồi ở trong phòng, "Bất quá người này cũng không dễ chiều, lo qua loa đại khái cũng rất phiền toái, giao cho Lê Đông Nguyên bên kia cũng không tệ."
Lâm Thu Thạch nhớ tới Trương Dặc Khanh biểu tình cao ngạo kia, cảm thấy lời Nguyễn Nam Chúc nói rất có đạo lý. Cái người Trương Dặc Khanh này vừa thấy liền biết là người khó có thể sống chung, vô luận là từ trên màn hình lớn hay là trực tiếp đối mặt.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Lâm Thu Thạch ban đầu còn cảm thấy là Bạch Lộc đoạt sinh ý của bọn họ. Nhưng càng xem bộ dáng của Nguyễn Nam Chúc càng không thích hợp, cuối cùng anh cũng không vòng vo: "Nam Chúc, không phải là cậu cố ý đem tin tức thả tới tai Bạch Lộc đấy chứ?"
Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ đang lái xe, nghe được lời này, bàn tay đang cầm vô lăng hơi hơi siết lại.
"Là thật hả?" Lâm Thu Thạch lập tức liền bắt được biểu tình nho nhỏ của cậu, xác định được suy đoán của chính mình, "Cậu thật sự tiết lộ cho Bạch Lộc?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừm."
Lâm Thu Thạch: "Vì sao......"
Nguyễn Nam Chúc dùng ngữ khí thực thong thả trả lời vấn đề của Lâm Thu Thạch, cậu nói: "Bởi vì tôi không thích phim của hắn ta."
Lâm Thu Thạch: "......"
"Haha, tôi chỉ đùa một chút." Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười, "Anh sẽ không thật sự tin lý do này đi."
Lâm Thu Thạch: "......" Vì sao anh lại cảm thấy Nguyễn Nam Chúc là nghiêm túc.
"Dù sao cũng là người do Đàm Tào Tào giới thiệu." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi phải cho cô ấy chút mặt mũi chứ, bất quá nếu chính hắn ta không muốn dựa vào Hắc Diệu Thạch, vậy thì không còn quan hệ gì với chúng ta nữa."
Lâm Thu Thạch: "Cho nên Bạch Lộc làm sao mà có thể đả động được Trương Dặc Khanh?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ai biết được." Cậu tỏ vẻ một chút cũng không quan tâm.
Sau khi hai người về đến nhà không bao lâu, Lâm Thu Thạch liền nhận được cuộc gọi từ Đàm Tào Tào. Trong điện thoại cô cực kỳ thành khẩn xin lỗi về chuyện này, bảo Lâm Thu Thạch khuyên Nguyễn Nam Chúc đừng nóng giận.
Lâm Thu Thạch: "Cô sao lại không tự mình gọi cho cậu ấy?"
Đàm Tào Tào: "Tôi sợ......"
Lâm Thu Thạch: "......"
Đàm Tào Tào: "Cậu không sợ Nguyễn ca sao?"
Lâm Thu Thạch: "Mới đầu thì cũng có sợ, giờ thì đỡ hơn rồi." Bộ dáng lãnh đạm của Nguyễn Nam Chúc đích xác sẽ làm người khác cảm thấy khó mà ở chung. Bất quá đã trải qua mấy chuyện bên trong cánh cửa, Lâm Thu Thạch thật ra cảm thấy vẫn còn ổn.
"Vậy cậu thật sự rất lợi hại." Đàm Tào Tào cảm thán, "Tôi thì thích cậu ta lúc mặc đồ nữ hơn......"
Lâm Thu Thạch ở trong lòng âm thầm lén lút nghĩ, có ai mà không thích chứ.
Cánh cửa tiếp theo là cửa thứ sáu của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc nhắc rằng có khả năng là sẽ vào cùng với Trình Thiên Lí. Nhưng mà thời gian trước mắt vẫn còn sớm, tình huống cụ thể như thế nào cũng chưa xác định được. Nguyễn Nam Chúc chỉ bảo Lâm Thu Thạch hảo hảo nghỉ ngơi, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Trước đó anh lính mới đầy vấn đề Tần Bất Đãi kia mới được Dịch Mạn Mạn mang theo qua cánh cửa thứ hai, sau đó anh ta liền lâm vào một loại trạng thái hậm hực không thiết sống. Không muốn ăn cơm, cũng không muốn động đậy, mỗi ngày chỉ ngồi ở phòng khách, mới qua mấy ngày đã gầy xuống một vòng.
Lâm Thu Thạch hơi lo cho anh ta, Trần Phi lại bảo anh không nên quá lo lắng, nói đây là một quá trình cần thiết mà mỗi người mới đều phải trải qua.
Lâm Thu Thạch vừa nghe liền thấy có điểm kỳ quái: "Quá trình cần thiết phải trải qua?"
Trần Phi: "Đúng vậy, trên cơ bản tất cả mọi người sẽ hậm hực một đoạn thời gian, hầu như đều là ở giữa cửa thứ hai và thứ ba. Thận trọng thì tốt rồi, còn không thận trọng thì có nước chầu trời." '
Lâm Thu Thạch: "......Vậy tại sao tôi chưa từng trải qua?"
Trần Phi liếc mắt một cái, xem xét anh: "Có thể là do cậu thần kinh thô."
Lâm Thu Thạch: "......"
Trần Phi nói: "Tôi cũng chỉ mới gặp qua hai người đối diện cửa mà không có phản ứng, tâm thái bình thản tiếp thu, một người là cậu."
Lâm Thu Thạch: "Người còn lại là Nguyễn Nam Chúc?"
Không ngờ Trần Phi lại lắc đầu: "Người còn lại là Trình Thiên Lí."
Lâm Thu Thạch: "......"
Trần Phi: "Sau khi chúng tôi thảo luận một chút, kết luận rằng nhóc đó là do chỉ số thông minh quá thấp, không thể lý giải được mấy chuyện bên trong cánh cửa."
Lâm Thu Thạch nhớ tới cảnh Trình Thiên Lí đuổi theo phía sau mông Bánh Gối, cư nhiên cảm thấy kết quả sau khi Trần Phi bọn họ thảo luận vẫn là rất đáng tin cậy.
"Nguyễn Nam Chúc cũng có hậm hực như thế?" Đây là một vấn đề Lâm Thu Thạch tương đối tò mò.
"Hẳn là cũng có." Trần Phi nói, "Chỉ là lúc ấy chúng tôi đều không có ở đó, cho nên cũng không rõ lắm tình huống cụ thể. Nhưng mà trước kia có nghe một lão nhân nói qua việc này, Nguyễn ca đích xác cũng hậm hực một đoạn thời gian, sau mới tốt lên."
Lâm Thu Thạch: "Vậy lão nhân kia đâu?"
Trần Phi trầm mặc một lát: "Đã chết, thời điểm cùng Nguyễn ca tiến vào cánh cửa thứ chín đã chết."
Lâm Thu Thạch cảm thấy hô hấp cứng lại.
Trần Phi tựa hồ cũng không muốn nói nhiều về đề tài này, xua xua tay bảo Lâm Thu Thạch đừng nghĩ nhiều. Dù sao bọn họ đều là cách tử vong chỉ có một bước chân, chi bằng tận hưởng lạc thú trước mắt, hảo hảo hưởng thụ khoảng thời gian hiện tại.
Chính xác nên là như thế, Lâm Thu Thạch cảm thán ở trong lòng. Kỳ thật những người trong căn biệt thự này tố chất tâm lý đều đã vượt qua thử thách a.
Nhưng mà Lâm Thu Thạch thì đang nghỉ ngơi, Nguyễn Nam Chúc lại hoàn toàn không có dừng lại tiết tấu của bản thân. Cậu tựa hồ đã quen với việc phải thường xuyên tiến vào bên trong cánh cửa, một vòng muốn vào ít nhất hai ba lần.
Dựa theo cách nói của cậu chính là vào cửa nhiều, chung quy cũng sẽ lần mò ra một ít quy luật. Dường như giống như phản xạ có điều kiện, nhìn đến hình ảnh liền sẽ xuất hiện đáp án.
Đương nhiên, chuyện này phỏng chừng cũng chỉ có Nguyễn Nam Chúc mới dám làm như vậy. Rốt cuộc ẩn giấu trong mỗi cánh cửa đều là nguy hiểm trập trùng, mặc dù là tay già đời, cũng không dám đảm bảo lần nào chính mình cũng có thể an toàn từ bên trong ra tới.
Hôm nay Lâm Thu Thạch với Trình Thiên Lí cùng nhau đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, tính toán buổi tối nấu một nồi lẩu. Lúc đang trở về được nửa đường, Lâm Thu Thạch nhận được điện thoại của Ngô Kỳ, nói mời anh đi ăn cơm.
"Tớ mới mua nguyên liệu nấu ăn xong, bằng không cậu qua đây ăn chung đi?" Lâm Thu Thạch nói, "Tớ ninh canh xương hầm, tính nấu lẩu."
"Được a." Ngô Kỳ vẫn luôn thích tay nghề của Lâm Thu Thạch. Huống hồ từ sau khi Lâm Thu Thạch chuyển nhà, cậu đã thật lâu không qua nhà Lâm Thu Thạch cọ cơm, "Một lát nữa tớ sẽ tới, có cần mang thêm thứ gì không?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu mang miệng tới đây ăn là được."
"Được rồi." Ngô Kỳ cực kỳ cao hứng.
Lâm Thu Thạch trở lại biệt thự, đem nguyên liệu nấu ăn mang vào phòng bếp, bắt đầu ninh xương. Trình Thiên Lí cùng Trần Phi ở bên cạnh giúp anh xử lý rau dưa cùng thịt thà các thứ. Trong biệt thự này người biết nấu cơm chỉ có hai, một là Lâm Thu Thạch, người còn lại là Lư Diễm Tuyết. Mấy ngày nay Lư Diễm Tuyết đi ra ngoài du lịch, vì thế trọng trách nấu cơm liền rơi xuống trên người Lâm Thu Thạch.
Cũng may Lâm Thu Thạch cũng không ghét việc nấu cơm, cho nên cũng không cảm thấy phiền phức gì.
Lúc lẩu đã nấu sắp xong, ngoài cửa truyền đến tiếng bấm chuông. Lâm Thu Thạch đi mở cửa, thấy Ngô Kỳ ôm một thùng bia đứng ở ngoài cửa.
"Hắc hắc, tớ mang một ít đồ uống cho mọi người." Ngô Kỳ nói.
"Được a, vào đi." Lâm Thu Thạch nghiêng người tránh ra, để Ngô Kỳ tiến vào.
Trên bàn ngay giữa phòng khách đặt một cái bếp điện từ, chỉ cần đem nồi để lên trên bếp liền có thể bắt đầu ăn.
Lâm Thu Thạch dọn xong chén đũa, nói: "Nam Chúc ở trên lầu sao? Tôi lên lầu gọi cậu ấy."
"Chắc vậy." Trần Phi nói, "Hôm nay không thấy cậu ta đi ra ngoài."
|
Lâm Thu Thạch đang định lên lầu kêu Nguyễn Nam Chúc, liền thấy một mỹ nữ vóc dáng cao gầy, đang thong thả ung dung từ trên lầu đi xuống. Mỹ nữ trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, phía dưới là quần tây màu đen thẳng tắp. Mới nhìn thật sự là nam nữ đều bị hớp hồn. Mái tóc màu xanh lá như thác nước được cột thành đuôi ngựa tràn đầy anh khí, lưu lại vài sợi rũ xuống ở bên tai.
Ngô Kỳ nhìn mà đôi mắt muốn hóa thành hình trái tim, vươn tay chọc chọc bên sườn Lâm Thu Thạch: "Thu Thạch...... Cậu ăn ở cũng ít có phúc hậu nha, chỗ này còn có cô nương xinh đẹp như vậy cũng không nói cho tớ?"
Lâm Thu Thạch: "......" Biểu tình anh cực kỳ phức tạp -- mỹ nữ này chính là Nguyễn Nam Chúc. Đại khái là vừa từ trong cửa đi ra, Nguyễn Nam Chúc cũng chưa có tháo trang sức. Bởi vì trang điểm làm cho những nét sắc bén trên khuôn mặt làm nhạt, cho nên toàn thân cậu đều tản ra hương vị xinh đẹp trung tính.
Ngày thường cậu ấy cũng đã cực kỳ hấp dẫn ánh mắt, mà cậu lúc này, quả thực càng khiến người ta nhìn không dời mắt.
Xem bộ dáng Ngô Kỳ, quả thực hận không thể nhào qua gần bên cậu, thuận tiện xin số điện thoại.
Nguyễn Nam Chúc cũng thấy được Ngô Kỳ, khóe mắt cậu nhìn lướt qua một vòng, thấy cũng coi như không phát hiện, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Lâm Thu Thạch, lười biếng cầm lấy chén đũa trước mặt.
"Tôi không bỏ quá nhiều ớt, nếu cảm thấy không vừa miệng thì chấm chút tương." Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc không giỏi ăn cay, "Đây, nước chấm."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, nhấc đũa bắt đầu ăn.
Người đẹp quả nhiên làm cái gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui. Nguyễn Nam Chúc miệng khẽ mở, bộ dáng nhai nuốt đồ ăn cũng ưu nhã tới kỳ lạ.
Ngô Kỳ bị hớp hồn, trong lòng ngứa khó nhịn, lại ngượng ngùng không dám nhìn chằm chằm người ta. Vì thế cậu ta liền giống như một thằng nhóc con tóc còn để chỏm, lâu lâu lại lén nhìn một cái.
Lâm Thu Thạch nhìn bộ dáng này của cậu ta, có chút dở khóc dở cười.
Nguyễn Nam Chúc ở ngoài cửa là mang tóc giả, nhưng khi đi vào bên trong, tóc giả liền sẽ trực tiếp biến thành thật. Cậu hiển nhiên có chú ý tới ánh mắt của Ngô Kỳ, động tác trên tay liền dừng.
Lâm Thu Thạch thấy thế trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng Nguyễn Nam Chúc tức giận. Ai ngờ động tác tiếp theo của cậu là vươn tay lên nắm lấy tóc, sau đó dùng sức kéo xuống một phát một --
Lộ ra mái tóc ngắn của mình.
"Phốc!!" Ngô Kỳ thiếu chút nữa thì bị nước miếng của chính mình làm sặc chết.
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày, tùy tay đem tóc giả ném đi, bày ra biểu tình lãnh đạm tiếp tục ăn cơm.
"Đờ mờ, đờ mờ......" Ngô Kỳ nhỏ giọng chửi bậy, kích động nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Thu Thạch, đây rốt cuộc là con gái hay là con trai a???"
Cậu ta đại khái là bị kích thích quá mức, mặc kệ Nguyễn Nam Chúc đang ngồi trước mặt liền phụt ra.
Lâm Thu Thạch thương hại nhìn cậu: "Là con trai."
Ngô Kỳ: "......" Cậu dụi mắt thật mạnh một phen.
Lâm Thu Thạch: "Là một người con trai vóc dáng so với cậu còn cao hơn."
Nước mắt Ngô Kỳ đều muốn rơi đầy mặt. Cậu ta cảm thấy nhận sai người chưa đủ thảm, cái việc thảm nhất chính là người trước mặt đã đem tóc giả vứt ra, cậu lại vẫn cảm thấy người ta đẹp muốn chết.
Lâm Thu Thạch nói: "Đừng nhìn, ăn bò viên đi." Anh gắp cho Ngô Kỳ một miếng bò viên, an ủi tinh thần đã hỏng mất của cậu bạn ngồi kề bên.
Ngô Kỳ thu hồi ánh mắt của mình, một bên nhai bò viên, một bên yên lặng rơi lệ ở trong lòng, toàn bộ những việc tiếp theo đều làm trong bộ dáng mất hồn mất vía.
Nguyễn Nam Chúc lại ăn rất vui vẻ. Cậu cơm nước xong, liền đi trên lầu thay đồ, tháo trang sức, rồi lại xuống dưới.
Ngô Kỳ thấy cậu ta mặc đồ nam, mới phát hiện người này có điểm quen mắt. Cậu ta hoảng hốt nói: "Thu Thạch, vì sao tớ vẫn cảm thấy là cậu ta rất đẹp a."
Lâm Thu Thạch: "Bởi vì cậu ta chính xác là rất đẹp."
Ngô Kỳ: "Vậy cậu có thích cậu ta không?"
Thanh âm cậu ta đại khái là có hơi lớn, Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ ngồi ở sô pha bên kia đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch: "...... Thích." Có thể không thích sao, người dám trước mặt Nguyễn Nam Chúc nói bậy hình như còn chưa sinh ra.
Ngô Kỳ: "Tớ cũng thích ô ô ô ô."
Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Nam Chúc, khắc tinh của cẩu nhan khống*.
*Nhan khống: dễ xiêu lòng vì sắc đẹp
Hôm nay Ngô Kỳ đã chịu đả kích nghiêm trọng, trước khi đi đều mang bộ dáng thần hồn chia lìa. Lâm Thu Thạch không dám để cho cậu ta tự lái xe, quyết định lái xe chở cậu ta về.
Tới chỗ ở của Ngô Kỳ, sau khi xuống xe tên này liền đứng ở bên cạnh xe hút thuốc một hồi lâu, cuối cùng thống khổ nói: "Thu Thạch a, ở cùng một chỗ với người như vậy lâu dài, cậu thật sự sẽ không cong sao?"
Lâm Thu Thạch không hiểu: "Cong, cái gì cong?"
Ngô Kỳ: "......"
Lâm Thu Thạch: "Cong là cái gì?"
Ngô Kỳ: "Chính là......thích đè nam nhân." (lời editor: ahihi là chơi gay í)
Lâm Thu Thạch: "Thích đè nam nhân?" Anh suy nghĩ một lúc, mới phản ứng lại Ngô Kỳ là có ý tứ gì, "Sao có thể như vậy được, không phải còn có cô nương xinh đẹp đó sao?"
Ngô Kỳ: "A? Còn có cô nương xinh đẹp? Sao tớ không phát hiện?" Rõ ràng là một phòng toàn là sinh vật giống đực mà.
Lâm Thu Thạch bình tĩnh một chút, phát hiện hình như có điểm không thích hợp. Lúc anh nói về cô nương xinh đẹp, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của Chúc Manh, chính là Chúc Manh...... Thôi bỏ đi.
"Tớ đi lên đây, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe." Ngô Kỳ hướng về phía Lâm Thu Thạch vẫy vẫy tay, rất là cô đơn đi lên lầu.
Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng cậu ta, lâm vào trầm tư.
Trở lại biệt thự, Trình Thiên Lí cùng Nguyễn Nam Chúc đang ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, đánh bài.
Trình Thiên Lí trong tay cầm hai lá bài, biểu tình cực kỳ thống khổ.
Lâm Thu Thạch thò đầu lại gần nhìn, phát hiện tên nhóc này đang cầm trong tay một đôi ba.
Lâm Thu Thạch: "......" Anh lại lần nữa bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của Trình Thiên Lí.
Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng thả mấy lá bài trong tay xuống, nói: "Đã đưa trở về?"
Lâm Thu Thạch biết cậu là đang hỏi Ngô Kỳ: "Ừm."
Nguyễn Nam Chúc: "Tinh thần rất yếu ớt a."
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "......Cũng còn tốt." Người bình thường có thể giống Trình Thiên Lí thần kinh thô như vậy sao.
Nguyễn Nam Chúc: "Lúc anh biết tôi là Nguyễn Bạch Khiết trong lòng có suy nghĩ gì?"
Lâm Thu Thạch nhớ lại một chút: "Không có gì hết." Anh lúc ấy giống như rất bình tĩnh liền tiếp nhận sự thật này.
"Không tồi." Nguyễn Nam Chúc đem vỏ hạt dưa trên tay tách ra sạch sẽ.
Lâm Thu Thạch không hiểu vì sao đột nhiên lại được khen, có hơi ngượng ngùng. Anh hỏi ra một vấn đề mình muốn hỏi đã lâu: "Nguyễn ca, cậu thích mặc đồ nữ lắm sao?"
Nguyễn Nam Chúc không trả lời, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Lâm Thu Thạch, sau đó xoay chuyển mặt Lâm Thu Thạch qua lại: "Nhìn kỹ xem anh có vẻ cũng không tồi."
Lâm Thu Thạch: "A??"
Nguyễn Nam Chúc: "Lần sau anh tới thử xem đi." Cậu buông lỏng tay, đứng lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý vị, "Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt."
Lâm Thu Thạch: "......"
Vẻ mặt anh mộng bức*, Trình Thiên Lí cùng Trần Phi bên cạnh ném cho anh một ánh mắt thương hại.
* Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Từ 'mộng bức' vốn là lời nói của người ở phía Đông Bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) 'ngoài khét trong sống'. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị 'sét đánh' bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. (cre: google)
Là kiểu như vầy:
Nguyễn Nam Chúc liền xoay người đi mất. Trần Phi vỗ vỗ bả vai Lâm Thu Thạch, Trần Phi nói: "Vì cái gì cái vấn đề luẩn quẩn trong lòng của cậu lại đem hỏi ra như vậy......"
Lâm Thu Thạch: "......"
Trần Phi: "Cái này thôi bỏ đi."
Lâm Thu Thạch hơi hoảng sợ, cảm thấy chính mình giống như đã làm một việc không nên làm. Anh nhìn về phía Trình Thiên Lí, lại thấy Trình Thiên Lí thống khổ nói: "Không có gì, chịu đựng một chút thì tốt rồi. Chúng tôi đều cứ như vậy mà sống."
Lâm Thu Thạch: "......" Cho nên nói, mấy người rốt cuộc có ý tứ gì a?
Nhưng Trần Phi bọn họ lại không giải thích, cũng xoay người rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha có người muốn nhìn Lâm Thu Thạch mặc đồ nữ sao?
Nguyễn Nam Chúc: Anh không phải hỏi tôi có vui vẻ không sao? Lần sau chính anh tới thử xem.
Lâm Thu Thạch: A???
|
Chương 54 - Cánh cửa thứ sáu Mấy tháng sau, Lâm Thu Thạch sắp sửa đối mặt cánh cửa thứ sáu của mình.
Anh cho rằng dựa theo tình huống lần trước, Nguyễn Nam Chúc cho anh cùng với người cũng chuẩn bị qua cánh cửa thứ sáu - Trình Thiên Lí, cùng nhau vào cửa. Không nghĩ tới lần này Nguyễn Nam Chúc lại cố ý tách hai người bọn họ ra.
Tuy rằng không biết vì lý do gì, nhưng Nguyễn Nam Chúc làm việc từ trước đến nay đều có đạo lý của chính mình, Lâm Thu Thạch cũng không có hỏi nhiều.
Ước chừng thời gian chỉ còn có hơn mười ngày, Trình Thiên Lí đã lấy được manh mối của mình. Vốn dĩ dựa theo lệ thường, mọi người đều sẽ giúp đỡ tra một chút tư liệu về manh mối. Nhưng lần này lại có ngoại lệ, manh mối của Trình Thiên Lí vẫn luôn trong trạng thái bảo mật. Nguyên một biệt thự cũng chỉ có cậu nhóc cùng anh trai cậu mới biết được.
Trình Thiên Lí lấy được manh mối còn rất vui vẻ, Lâm Thu Thạch hỏi cậu ta rốt cuộc vui vẻ cái gì, Trình Thiên Lí nói: "Hắc hắc hắc, anh trai em không cho em nói."
Lâm Thu Thạch: "......" Tuy rằng Trình Thiên Lí có đôi khi ngây ngốc, nhưngđối với những việc quan trọng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời anh trai cậu.
Trình Thiên Lí ngây ngô cười xong, cùng Lâm Thu Thạch nói: "Sau khi ra ngoài cửa em sẽ lén nói cho anh. Còn anh lấy được manh mối chưa?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Vẫn chưa." Nguyễn Nam Chúc tạm thời vẫn chưa chịu đem manh mối đưa cho anh, tựa hồ đang suy tính chuyện gì.
Trình Thiên Lí nói: "Có Nguyễn ca đi theo, anh đừng lo lắng. Khẳng định sẽ không có việc gì."
"Ừ." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, "Hy vọng chúng ta tất cả đều thuận lợi."
"Tất cả đều thuận lợi." Trình Thiên Lí tiếp tục không tim không phổi cười.
Lại qua mấy ngày, Lâm Thu Thạch rốt cuộc thấy được manh mối của cánh cửa tiếp theo. Lần này manh mối chỉ có một chữ: Slenderman.
"Đây là cái gì?" vừa mới cầm vào manh mối Lâm Thu Thạch liền ngây ra, "Là truyền thuyết sao?"
"Là một truyền thuyết đô thị của nước ngoài." Nguyễn Nam Chúc nói, "Được dân gian gọi là người mì sợi, anh có nghe qua chưa?"
Lâm Thu Thạch tự hỏi một lát, gật gật đầu: "Cũng có chút ấn tượng." Anh nhớ là đã từng xem qua phim điện ảnh về thứ này.
Nguyễn Nam Chúc đem một cuốn tư liệu ném cho Lâm Thu Thạch: "Anh xem thử trước đi, tuy rằng tư liệu không nhiều lắm, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có."
Lâm Thu Thạch cầm lấy tư liệu bắt đầu xem.
Tư liệu ghi lại đầy đủ kỹ càng nội dung về quỷ ảnh cao lớn kia. Đây là một truyền thuyết đô thị nước ngoài, kể về một quái vật hình người, tứ chi vừa dài vừa gầy, không có mặt mũi. Loại quái vật này tay chân thon dài, mới xem có chút giống một con nhện đội lốt người. Chúng thường lang thanh nơi hoang dã hay thành trấn ít người, con mồi chủ yếu là trẻ em đi một mình. Đương nhiên, chúng cũng sẽ xuống tay với người trưởng thành. Trẻ em bị bọn chúng theo dõi sẽ vô cớ mất tích, mà người trưởng thành bị theo dõi liền sẽ xuất hiện một ít dấu hiệu kỳ lạ, ví dụ như luôn chảy máu mũi, gặp ác mộng, thậm chí xuất hiện ảo giác mà chính mình sợ hãi nhất.
Tư liệu còn giảng giải tỉ mỉ một ít thủ pháp giết người cùng điểm đặc biệt của Slenderman, ví dụ như bọn chúng thích đem người móc lên trên các nhánh cây, chờ bọn họ đổ máu đến chết, cũng thích đem nội tạng người từ trong thân thể móc ra tới cất vào bao nilon...... Nói tóm lại, cái truyền thuyết dân gian này cũng sẽ không khác biệt lắm so với thế giới bên trong cánh cửa, những người nhát gan nhìn thấy chỉ sợ đều sẽ phải sợ hãi một phen.
Lâm Thu Thạch rất nhanh liền xem xong tư liệu. Anh vốn dĩ cho rằng công tác chuẩn bị như vậy là xong, không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên muốn dẫn anh đi mua quần áo.
Lâm Thu Thạch mơ mơ hồ hồ: "Mua quần áo, mua quần áo gì?"
Nguyễn Nam Chúc mỉm cười nói: "Quần áo để anh mặc ở trong cửa a."
Sau đó Lâm Thu Thạch mang vẻ mặt mộng bức được mọi người trong biệt thự trao cho những ánh mắt thương hại, liền bị Nguyễn Nam Chúc chở tới trung tâm mua sắm. Mới đầu đi mua vài món quần áo vẫn là đồ nam bình thường, sau đó hai người liền dạo tới khu đồ nữ......
Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên là ngựa quen đường cũ, nói là mua quần áo cho bạn gái, nhưng đôi mắt lại ngó tới trên người Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch mới đầu còn không hiểu, ngây ngốc nói: "Nam Chúc, cậu có bạn gái rồi hả?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không có."
Lâm Thu Thạch: "Vậy cậu mua quần áo nữ làm gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không phải tôi mua, mà là anh mua."
Lâm Thu Thạch: "Nhưng mà tôi cũng không có bạn gái a......"
Nguyễn Nam Chúc xách mấy cái túi đi ở phía trước, nghe anh nói vậy, quay đầu: "Đều là anh mặc, cần bạn gái làm cái gì chứ."
Lâm Thu Thạch liền đơ ra ba giây, mãi mới phản ứng được đang xảy ra chuyện gì. Anh lộ ra ánh mắt hoảng sợ vô cùng: "Nam Chúc -- tôi mặc? Tôi? Mặc?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy, anh mặc."
Lâm Thu Thạch: "Nhưng mà -- bộ dáng này của tôi có thể mặc đồ nữ sao --"
Biểu tình Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ hơi kỳ quái: "Anh cảm thấy chính mình lớn lên trông như thế nào?"
Lâm Thu Thạch: "Diện mạo của người qua đường Giáp* a."
*chỉ vẻ ngoài trông vô cùng bình thường, không có điểm gì đặc biệt
Nguyễn Nam Chúc lâm vào trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch càng thêm quái dị. Lâm Thu Thạch bị cậu nhìn tới sởn tóc gáy, nhưng không dám hỏi lại, ngoan ngoãn đi theo sau lưng cậu trở về biệt thự.
Ngày thứ ba, Nguyễn Nam Chúc đem Lâm Thu Thạch trốn ở trong phòng xách ra, bắt đầu lựa quần áo cho anh.
Lâm Thu Thạch ngồi trên ghế dài trong phòng, thân thể anh không thể gọi là cường tráng, chỉ là thể trạng nam tính bình thường. Khuôn mặt anh cũng là thuộc về dạng thanh tú không có tính công kích, mắt hai mí. Đôi mắt không quá to, nhưng cười rộ lên thật xinh đẹp. Nguyễn Nam Chúc bảo Lâm Thu Thạch ngồi xong, liền lấy công cụ ra bắt đầu chuẩn bị trang điểm cho anh.
Lâm Thu Thạch bị dọa đến đôi mắt cũng phải mở to: "Nam Chúc...... Chúng ta có thể thương lượng một chút không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Thương lượng cái gì?"
Lâm Thu Thạch nhỏ giọng nói: "Có thể không làm cái này hay không?"
Nguyễn Nam Chúc mặt không biểu tình: "Không phải anh hỏi tôi giả nữ có vui vẻ không sao? Tôi có nói nhiều hơn cũng không bằng anh tự mình trải nghiệm một chút." Cậu cong cong khóe mắt, nụ cười này thoạt nhìn thật giả dối, "Đừng lo lắng, sau khi đi vào tôi sẽ bảo hộ anh thật tốt."
Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt.
Một đống đồ trang điểm đặt trước mặt, một cái anh cũng không quen biết, chỉ cảm giác Nguyễn Nam Chúc ở trên mặt anh bôi bôi trét trét gì đó một lúc lâu, lâu đến mức anh sắp ngủ quên mất, Nguyễn Nam Chúc mới đứng thẳng người, vỗ vỗ tay: "Xong."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc đem gương đưa cho Lâm Thu Thạch: "Nhìn thử xem, sau đó tự chọn kiểu tóc anh thích đi."
Lâm Thu Thạch cầm lấy gương, nhìn thoáng qua liền có chút hoảng hốt. Chỉ thấy trong gương xuất hiện một khuôn mặt thuộc về một cô gái, không phải loại xinh đẹp tới lóa mắt nhưng cũng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người ta. Gương mặt này tỏa ra khí chất ôn nhu, hình như là có chút ủy khuất, ngược lại làm "cô" thoạt nhìn có thêm vẻ nhu nhược đáng thương.
Lâm Thu Thạch nhịn không nổi, phun ra một câu đờ mờ.
"Con gái con đứa mà chửi bậy cái gì." Nguyễn Nam Chúc, "Thích tóc dài hay là tóc ngắn?"
Lâm Thu Thạch: "Tóc dài......" Anh vốn dĩ muốn tỏ vẻ chính mình thích con gái tóc dài, ai ngờ Nguyễn Nam Chúc liền cầm lấy một mái tóc giả bắt đầu đội lên đầu anh.
Lâm Thu Thạch: "......"
Sau khi đội tóc giả cẩn thận, Nguyễn Nam Chúc chuẩn bị làm công tác kết thúc cho Lâm Thu Thạch đang đơ người. Cậu vốn dĩ muốn cho Lâm Thu Thạch mặc váy, nhưng xem vẻ mặt hoảng sợ giống như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào của Lâm Thu Thạch, cậu quyết định không nên kích thích anh ngay lần đầu tiên như vậy, liền chọn cho anh một bộ quần áo tương đối trung tính.
Lâm Thu Thạch bị bắt mặc vào, quả thực chỉ muốn xoay người bỏ chạy -- anh sẽ không bao giờ dám lắm miệng nữa đâu.
Đã chuẩn bị tất cả ổn thoả, Nguyễn Nam Chúc nhìn người trước mắt, lộ ra biểu tình vừa lòng. Diện mạo Lâm Thu Thạch là kiểu thanh tú dịu dàng, góc cạnh trên mặt cũng không rõ ràng, ngược lại tương đối nhu hòa. Diện mạo như vậy trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ để che dấu những chỗ không hài hòa, cũng phù hợp với khí chất vốn dĩ điềm đạm của Lâm Thu Thạch, có thể nói là cực kỳ thích hợp.
"Tôi phải mặc cái này đi vào thật sao?" Đối mặt với đại lão, Lâm Thu Thạch có giận mà cũng không dám nói gì, chỉ có thể ủy khuất mà thuyết phục Nguyễn Nam Chúc, "Nam Chúc, tôi biết sai rồi, có thể hay không......"
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Không thể."
Lâm Thu Thạch: "......"
Lâm Thu Thạch: "Nhưng mà tôi không biết dùng giọng giả để nói chuyện a." Giọng nói của Nguyễn Nam Chúc ở trong cánh cửa tuy rằng hơi trung tính, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người khác cảm thấy cậu là đàn ông.
Nguyễn Nam Chúc: "Luyện tập."
Lâm Thu Thạch: "Chỉ còn có hơn mười ngày là phải đi vào rồi......"
Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Từ từ mà tập, không vội, về sau còn nhiều cơ hội thực hành. Nhưng mà lần này, anh không thể nói chuyện thì có thể giả làm người câm mà."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc gõ gõ ngón tay trên mặt bàn: "Một ách nữ* mảnh mai, nhân vật này không phải rất có ý tứ sao."
*cô gái câm. Từ này mình thấy giữ nguyên có vẻ hay hơn.
Lâm Thu Thạch: "......" Đàm Tào Tào, cô mau tới đem cậu ta gia nhập giới giải trí đi, có cậu ta giải Oscar tiếp theo khẳng định sẽ thuộc về Trung Quốc.
Tuy rằng Nguyễn Nam Chúc nói như vậy, nhưng cuối cùng cậu vẫn là "thiện giải nhân ý*" cho Lâm Thu Thạch một phương án dự phòng, nói không muốn giả làm người câm cũng được, anh cũng có thể làm một người đàn ông có sở thích mặc đồ nữ nha.
*Thiện giải nhân ý (善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người
Lâm Thu Thạch cuối cùng phải chịu nhẫn nhục, quyết định vẫn nên giả làm người câm. Anh không muốn những người khác nhìn anh với ánh mắt khác thường đâu.
Bởi vì một thân nữ trang này, Lâm Thu Thạch còn phải chịu khổ, hứng chịu cười nhạo từ những người khác trong biệt thự.
"Ha ha ha ha Lâm Thu Thạch, anh cũng có ngày hôm nay." Trình Thiên Lí là kẻ không chừa chút mặt mũi cho người khác nhất, "Nhưng mà anh như vậy cũng khá là xinh đẹp a, so với Trần Phi đẹp hơn nhiều."
Lâm Thu Thạch: "Ha?"
Trần Phi ở bên cạnh sắc mặt tối sầm: "Cậu mẹ nó không biết xấu hổ nói anh. Trình Thiên Lí, cậu không tự soi gương coi mình tới đâu à?"
Trình Thiên Lí: "Hừ, em dù có biến thành nữ cũng sẽ là một tuyệt thế đại mỹ nhân."
Nguyễn Nam Chúc: "Thật không?"
Trình Thiên Lí nghe được giọng Nguyễn Nam Chúc, cả người run lên một cái, nói: "Không không không, Nguyễn ca, em chỉ nói đùa thôi."
Nguyễn Nam Chúc liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, ngồi xuống chỗ bên cạnh bàn: "Cậu cùng anh cậu bên kia chuẩn bị thế nào?"
Trình Thiên Lí: "Khá tốt." Cậu ăn một miếng cơm, "Thế giới lần này có vẻ đơn giản."
Nguyễn Nam Chúc thuận miệng ừ một tiếng, liền không hỏi tiếp nữa, thoạt nhìn có vẻ cậu rất yên tâm về Trình Nhất Tạ. Chỉ là không biết ngày đó cuộc cãi nhau bị Lâm Thu Thạch ở trên sân thượng nghe được rốt cuộc là về chuyện gì.
Dựa theo tính cách Trình Nhất Tạ, như thế nào cũng không giống loại người sẽ tùy tiện phát sinh tranh chấp với người khác.
Nhưng mà việc đó Lâm Thu Thạch cũng không biết, bởi vì thời gian vào cửa rất nhanh đã đến.
Hơn mười ngày sau, vào một buổi chiều, Lâm Thu Thạch vốn dĩ ở phòng khách cùng Trình Thiên Lí ăn đồ ăn vặt, kết quả ăn ăn, vừa quay đầu liền phát hiện lại không thấy bóng dáng Trình Thiên Lí đâu.
Phản ứng đầu tiên của anh là Trình Thiên Lí có phải đi WC hay không. Nhưng đợi một hồi cũng không thấy Trình Thiên Lí quay lại, anh mới phản ứng được, Trình Thiên Lí hình như là đã tiến vào bên trong cánh cửa.
Ước chừng nửa tiếng sau, Trình Thiên Lí đột ngột xuất hiện ở trên sô pha.
Sắc mặt cậu nhóc trắng bệch, dùng tay ôm ngực, hô hấp dồn dập. Lâm Thu Thạch nhìn bộ dáng này của cậu, chạy nhanh qua nói: "Cậu không sao chứ? Thiên Lí?"
Trình Thiên Lí lo sợ không yên liếc nhìn Lâm Thu Thạch một cái, cái gì cũng không nói, hướng tới trên lầu chạy như điên.
Lâm Thu Thạch thấy bộ dáng hoảng loạn của cậu, vội chạy nhanh theo sau.
Trình Thiên Lí chạy thẳng đến phòng ngủ của Trình Nhất Tạ, cũng không gõ cửa, trực tiếp vặn tay nắm cửa mở ra.
Sau khi cửa mở, lộ ra phía sau là Trình Nhất Tạ đang ngồi trên giường. Cậu tựa hồ cũng vừa trở về, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ, ngước mắt nhìn Trình Thiên Lí đang hoảng loạn: "Như thế nào?"
"Anh hai --" Trình Thiên Lí trực tiếp nhào tới, gắt gao ôm lấy Trình Nhất Tạ, "Em còn tưởng rằng anh không đi ra được, em còn tưởng rằng anh không đi ra được --"
Trình Nhất Tạ không nói gì, nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ lưng Trình Thiên Lí, trấn an cảm xúc của cậu.
Thoạt nhìn Trình Thiên Lí thật sự đã bị dọa thảm, khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt thoạt nhìn so với Trình Nhất Tạ còn khó coi hơn.
Anh em hai người họ ôm nhau một lúc lâu. Sau khi chờ cảm xúc ổn định xuống, Trình Thiên Lí lại có hơi xấu hổ, ngượng ngùng xoắn xít từ trong lòng ngực Trình Nhất Tạ bò ra, vuốt cái mũi nói: "Em đói bụng, đi trước kiếm gì đó ăn đây."
Trình Nhất Tạ cũng không cản cậu, nhìn cậu bước đi.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy không có phải là chuyện gì lớn, cũng tính toán rời đi. Không ngờ từ phía sau truyền đến giọng nói của Trình Nhất Tạ, cậu ta nói: "Lâm Thu Thạch, nếu sau này tôi có chuyện gì xảy ra, anh sẽ giúp đỡ Trình Thiên Lí sao?"
Lâm Thu Thạch sửng sốt.
"Thôi không có gì." Trình Nhất Tạ nói, "Anh đi đi."
Cậu ta nói xong liền đóng cửa lại, không cho Lâm Thu Thạch cơ hội phản ứng lại.
|
Nói thật, bình thường biểu hiện của Trình Nhất Tạ hoàn toàn không giống một thiếu niên mười sáu tuổi. Cậu ta lạnh nhạt trầm ổn, tương tự như Nguyễn Nam Chúc. Có lẽ cánh cửa thứ sáu này quá mức hung hiểm, mới khiến cậu ta đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Lâm Thu Thạch trong lòng đột nhiên có hơi khó chịu.
Trở lại phòng khách, Trình Thiên Lí lại bắt đầu ăn đồ ăn vặt. Chỉ là lần này ăn mà như không nếm được mùi vị, đầy mặt đều chỉ là mệt mỏi.
Lâm Thu Thạch hỏi vài câu, mới biết được thế giới bên trong cánh cửa của bọn họ lần này lại là một chiến trường cổ đại vừa mới xảy ra chiến sự, gặp rất nhiều tình huống hung hiểm.
May mắn nhất chính là cuối cùng bọn họ cũng thành công trốn thoát.
"Em cùng anh hai đều có bệnh di truyền." Trình Thiên Lí ăn đồ ăn vặt, nói về một đề tài lên chưa bao giờ đề cập qua, "Không thể vận động, nghiêm trọng hơn thì đến đường cũng không đi được. Bác sĩ đều nói hai người chúng em không thể sống qua mười tám tuổi."
Lâm Thu Thạch nghe.
"Sau này anh hai em tiến vào cửa trước." Trình Thiên Lí nói, "Bệnh tình bắt đầu chuyển biến tốt đẹp...... Sau đó em cũng vào." Cậu gãi đầu cười cười, "Có đôi khi em nghĩ, kỳ thật cửa cũng không có gì đáng sợ. Nếu không có cửa, em không có khả năng sinh hoạt giống như người bình thường, cũng không có khả năng sống đến bây giờ, như vậy đã đủ rồi."
Lâm Thu Thạch nói: "Đừng nghĩ như vậy, cuộc đời còn dài."
"Đúng vậy, còn dài." Ánh mắt Trình Thiên Lí trở nên có chút mờ mịt, "Cũng không biết em sẽ kết thúc sinh mệnh của mình như thế nào."
Lâm Thu Thạch nghe xong liền cảm thấy không đành lòng. Chỉ có lúc này, anh mới có thể ý thức được, những người trong căn biệt thự này đều là người sắp chết. Có người đã chuẩn bị tâm lý, có người thì không, nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ ai cũng đã từng nếm trải hương vị của tử vong.
"Chúc cánh cửa tiếp theo của anh sẽ vượt qua thuận lợi." Trình Thiên Lí đứng lên, "Em đi nghỉ ngơi một chút, quá mệt mỏi......"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, nhìn cậu vừa ngáp vừa đi lên lầu.
Đại khái là bởi vì trong lòng không có chấp niệm gì đặc biệt, cho nên khi Lâm Thu Thạch vào cửa mang theo tâm tình vẫn còn bình tĩnh. Anh có thể tiếp nhận cái chết, cũng nguyện ý nghênh đón một cuộc sống mới.
Cửa của Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí hơn kém thời gian cũng không lâu. Ngay vào ban đêm sau khi Trình Thiên Lí từ trong cửa ra tới, Lâm Thu Thạch nửa đêm từ trên giường bừng tỉnh, mở cửa phòng ngủ ra, thấy trên hành lang lại lần nữa xuất hiện mười hai cánh cửa sắt kia.
Năm cánh cửa sắt phía trước đã bị dán giấy niêm phong, sáu cánh cửa đằng sau lại không cách nào mở được. Chỉ ngay đúng cánh cửa sắt thứ sáu kia, Lâm Thu Thạch mới dễ như trở bàn tay mà kéo ra.
Sau khi trải qua cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc, Lâm Thu Thạch xuất hiện trên một đường cái đã được phủ nhựa đường. Xung quanh trống không, chỉ có một tấm biển màu đen chỉ về phía trước, trên đó mơ hồ viết ba chữ: Thông Thủy trấn.
Chỗ này có hơi lạnh, Lâm Thu Thạch quấn chặt quần áo trên người, chậm rãi đi thẳng về phía trước. Đường cái thênh thang bị sương mù nồng đậm bao phủ, anh đi khoảng sáu bảy phút, mới nhìn thấy phía trước xuất hiện bóng dáng những người khác. Nhìn thấy dáng người có chút quen thuộc, Lâm Thu Thạch trước mắt sáng ngời, kêu một tiếng: "Manh Manh --"
Một người phía trước quay đầu, là một khuôn mặt xa lạ, nhưng khí chất lại rất quen thuộc. Cậu ta nói: "Ăn kẹo không?"
Lâm Thu Thạch: "Ăn ăn ăn, tôi thích ăn kẹo bạc hà vị dâu tây." (lời editor: What?? Kẹo bạc hà còn vị dâu tây???)
Hắn đáp: "Tôi không thích, bởi vì cái răng thứ tư bị đau."
Trả lời ám hiệu xong, xác định đúng thân phận người trước mắt, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, anh nói: "Không nghĩ tới chúng ta ngay phía trước là có thể gặp được...... Từ từ, cậu làm sao lại mặc đồ nam?" Anh trợn tròn đôi mắt.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi có nói muốn mặc đồ nữ cùng với anh sao?"
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc ra dấu suỵt, nở nụ cười: "Người câm không thể nói nhiều như vậy nha."
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "Tôi có thể hay không......"
"Không thể." Nguyễn Nam Chúc đã sớm biết Lâm Thu Thạch muốn hỏi cái gì, lạnh lùng cự tuyệt anh, "Ngoan ngoãn làm con gái đi."
Lâm Thu Thạch: "......" Anh kéo kéo mái tóc dài của mình, phát hiện tóc giả quả nhiên đã biến thành tóc thật. Hơn nữa không biết vì sao, lần này bên trong cánh cửa chiều cao của anh so với ngoài cửa thấp hơn một ít.
"Đi thôi, tập hợp trước đi rồi nói." Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh bốn phía, "Sương mù này làm người thật không thoải mái."
Vì thế hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Thu Thạch đi sau lưng Nguyễn Nam Chúc, khẽ meo meo kéo quần ra nhìn một chút, khi nhìn thấy bộ phận nào đó vẫn còn khoẻ mạnh thì nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may chỉ thay đổi tóc chứ không có biến những thứ khác, bằng không anh cũng chỉ biết khóc không ra nước mắt.
Hai người vẫn luôn đi về phía trước, rốt cuộc xuyên qua sương mù thấy được cảnh sắc khác, một cái trấn nhỏ cũ nát xuất hiện trước mặt bọn họ. Trấn nhỏ này tràn ngập phong cách phương Tây, chỉ là hầu hết các bảng hiệu vẫn là tiếng Trung.
Lâm Thu Thạch đột nhiên có hơi tò mò: "Mọi người có gặp qua cảnh tưởng ngoại quốc chưa?"
Nguyễn Nam Chúc: "Gặp rồi, trước mắt còn không phải?"
Lâm Thu Thạch nói: "Nhưng mà bảng hiệu vẫn là tiếng Trung a."
Nguyễn Nam Chúc: "Đại loại là suy xét đến trình độ văn hóa, không dám chuyển thành tiếng Anh." Cậu liếc mắt nhìn Lâm Thu Thạch một cái, "Rút cục có người ngay cả tiếng Trung cũng không đọc được."
Lâm Thu Thạch biết cậu đang trêu chọc chuyện anh trong cánh cửa trước giả vờ bị thất học, anh lúng túng nói: "Đó không phải do tình huống đặc biệt sao......"
Bọn họ đi vào trong trấn nhỏ, thấy một đám người tụ tập trong một quảng trường cũng không tính là rộng.
Nguyễn Nam Chúc nhìn lướt qua, nói ngay được nhân số: "Tám."
Lâm Thu Thạch đã bắt đầu giả làm người câm, không hé răng.
Hai người bọn họ từ bên trong làn sương mù dày đặc đi tới, hấp dẫn không ít ánh mắt. Có ánh mắt dừng ở trên người Nguyễn Nam Chúc tuấn mỹ, có ánh mắt lại dừng trên người Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch lúc này một đầu tóc dài thướt tha, bởi vì thân thể bị biến thấp lại, quần áo liền trông có vẻ hơi rộng. Sắc mặt anh rất trắng, thoạt nhìn tựa hồ đang sợ hãi, lúc này đôi con ngươi đen láy đang nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc với ánh mắt bất lực -- đây là cảnh tượng mà người ngoài nhìn thấy, mà thực ra thì......
Lâm Thu Thạch: Đờ mờ, đờ mờ, bọn họ đều đang nhìn tôi.
Nguyễn Nam Chúc: Nhìn thì cho người ta nhìn, anh cũng đâu mất miếng thịt nào.
Lâm Thu Thạch: Bọn họ nếu phát hiện ra tôi là nam thì làm sao bây giờ?
Nguyễn Nam Chúc: Ngay tại chỗ móc đại gia hỏa* ra hù chết bọn họ.
*chỗ này mình nghĩ là Nam Chúc bảo Thu Thạch lấy "súng" trong quần ra =))))
Lâm Thu Thạch:......
Đối với nội dung mà hai người đã trao đổi qua ánh mắt, Lâm Thu Thạch tỏ vẻ mình không còn lời nào để nói.
Có người đi tới hướng hai người bọn họ đứng. Thoạt nhìn Nguyễn Nam Chúc trông tương đối khó nói chuyện, người nọ liền đem mục tiêu đặt lên trên người Lâm Thu Thạch có vẻ đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực.
Lâm Thu Thạch còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Nam Chúc liền vươn tay ngăn cản hắn: "Có việc?"
"Không có việc gì." Người mới tới là một người trẻ tuổi anh tuấn, có vẻ chỉ hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất phong cách. Hắn tựa hồ tràn ngập hứng thú đối với Lâm Thu Thạch, "Muốn hỏi một chút mọi người có cần trợ giúp gì hay không thôi."
"Cô ấy không nói được." Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn, chắn trước mặt Lâm Thu Thạch.
"Không nói được?" Người nọ giống như lại càng cảm thấy thú vị, hắn nói, "Xin chào, tôi tên là Vương Thiên Tâm."
Nguyễn Nam Chúc: "Lục Minh."
Vương Thiên Tâm thấy Nguyễn Nam Chúc có ý muốn bênh vực người mình, cười: "Hai người quen biết nhau?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không quen biết, nhưng vào đã gặp được, cảm thấy có duyên với nhau."
Lâm Thu Thạch lấy di động ra, đánh chữ trên màn hình: Tôi tên là Dư Thu Thu, rất vui được gặp cậu.
Hai người đều thấy được chữ trên màn hình di động của Lâm Thu Thạch. Vương Thiên Tâm nói: "Nga, hóa ra em tên là Dư Thu Thu, tên rất đáng yêu." Chiều cao của hắn ta so với Nguyễn Nam Chúc thấp hơn một chút, lúc này hơi khom lưng, làm ra một biểu tình ôn hòa, "Anh là Vương Thiên Tâm, có thể nói, anh muốn làm bạn đồng hành với em."
Lâm Thu Thạch giả vờ hơi sợ hãi, hơi hướng tới sau lưng Nguyễn Nam Chúc trốn một chút. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, cái tên Vương Thiên Tâm này đột nhiên đối xử nhiệt tình như vậy với một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, hiển nhiên là có mưu đồ. Anh tuy rằng không sợ hắn, nhưng cũng không có ngu ngốc tới mức để người khác tính kế mình.
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp. Ý nói mầm mống của những kẻ mưu mô lấy lòng người khác để thực hiện mưu đồ của mình.
Nguyễn Nam Chúc cũng rất không khách khí, nói: "Cô ấy hình như có hơi sợ anh, anh cách xa cô ấy một chút đi."
Vương Thiên Tâm liếc Nguyễn Nam Chúc một cái, vậy mà lại thật sự xoay người rời đi.
Lâm Thu Thạch không nghĩ tới hắn lại từ bỏ dễ dàng như vậy. Nguyễn Nam Chúc lại cười lạnh một tiếng, có vẻ như đã đoán được Vương Thiên Tâm muốn làm cái gì.
Những người khác trong đội ngũ lục tục đi tới chỗ tụ họp.
Lần này vẫn như cũ có hai người mới, hai người đều là nam, trong đó một người tương đối trấn định, người còn lại không thể điều chỉnh được cảm xúc, không ngừng kêu khóc.
Cũng may ngoài việc kêu khóc, người mới này cũng không có làm ra mấy hành động gì quá khích.
Cái tên Vương Thiên Tâm kia sau khi từ bỏ Lâm Thu Thạch, rất nhanh đã tìm được một cô gái khác. Thời gian mới qua có chút xíu, cô gái kia cùng Vương Thiên Tâm dường như đã biết rõ về nhau. Hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí rất hòa hợp.
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái.
Nguyễn Nam Chúc biết anh muốn hỏi cái gì, nhỏ giọng nói: "Trong cửa cũng có loại người như vậy, luôn thích tìm người khác lập thành một đội. Đương nhiên đồng đội này không chỉ có tác dụng làm đồng đội, còn có thể dùng để làm vài chuyện khác."
Lâm Thu Thạch: Ví dụ?
Nguyễn Nam Chúc nhìn anh, cười đến ý vị thâm trường*, nhưng không có trả lời.
*ý vị thâm trường: trong ánh mắt có nhiều ý tứ, thường chỉ ánh mắt có chút ý tứ trêu chọc.
Lâm Thu Thạch bị nụ cười của Nguyễn Nam Chúc dọa cho giật cả mình.
Vương Thiên Tâm hiển nhiên nói chuyện mười phần thuần thục, mục tiêu cũng được lựa chọn tinh tế, chuẩn xác. Lúc vừa gặp nhau, hắn liền ân cần hỏi han những cô gái thoạt nhìn yếu đuối vô cùng, sẽ đạt được tín nhiệm của bọn họ dễ như trở bàn tay.
Mà thân thể Lâm Thu Thạch lại có khuyết tật, là một cô gái câm, hiển nhiên anh lại càng là một mục tiêu hoàn hảo. Chẳng qua hắn ta đã bị Nguyễn Nam Chúc phá hư chuyện tốt, không thể không đi tìm mục tiêu khác.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Phải luôn đi theo tôi, cẩn thận đừng bị người khác lừa đi."
Lâm Thu Thạch liếc nhìn anh một cái, nghĩ thầm: bị lừa cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì cởi quần so lớn nhỏ với người ta...... (lời editor: ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄ )
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Không diễn kịch là không có khả năng, chính mình không diễn cũng phải đến xem người khác diễn.
Lâm Thu Thạch:......
|