Thiết Ngục Mê Tình
|
|
☆ Chương 137
Quên đi một việc thì rất dễ dàng, nhưng quên đi một người thì lại vô cùng khó khăn. Có lẽ trời cao không muốn nhìn thấy con người hạnh phúc, cho nên vào thời khắc đẹp nhất, đoạt đi sinh mạng của người kia. Mấy ngày nay Tần Nhuế luôn nghĩ tới Qúy Duyệt Phong nhớ đến những lời mà em ấy đã nói với mình.
Em ấy từng nói qua trước kia em ấy đã sống một cuộc sống mà chỉ có chém chém giết giết, cho nên hiện tại cũng chỉ muốn cùng mình sống một cuộc sống bình thường đơn giản mà thôi, so với cái chức tổng tài hay là hắc đạo đại tỷ. Em ấy chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ luôn được Tần Nhuế yêu thương. Khi đó mình luôn không nhịn được mà đi sờ đầu em ấy, cười nói em ấy không có chí hướng. Em ấy sẽ nói lại, chí hướng lớn nhất của em ấy, là mỗi bữa sáng, thức dậy có thể mình thấy mình. Sau giờ tan làm của mỗi ngày, vì mình mà làm một bàn đầy thức ăn.
Tần Nhuế , không hiểu tại sao Qúy Duyệt Phong lại có thể dễ dàng bị giết chết như vậy. Em ấy không chỉ nói qua một lần, em ấy rất là sợ chết. Bởi vì chết đi rồi, thì cái gì cũng không còn. Mà em ấy cũng không thể giống như lúc trước mà ôm mình, mỗi đêm cùng mình triền miên đến chết, sau đó ôm nhau mà ngủ. Thậm chí có thể đối mặt nhìn nhau cũng là một thứ xa xỉ.
“Tiểu Phong, hôm nay đã là ngày thứ bảy, trễ như vậy chị mới quay lại thăm em, em có giận chị không?” Ban đêm, một thân ảnh gầy gò quỳ trước mộ, mái tóc dài màu đen vương trên vai, có lẽ được xử lý tùy tiện nên xộc xệch đến không chịu nổi. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy mạng theo nụ cười yếu ớt, khiến cho người thấy càng thêm bị thương.
Người này là Tần Nhuế. Mà hôm nay Qúy Duyệt Phong qua đời cũng đã là ngày thứ bảy, theo như phong tục người Trung Quốc gọi là Đầu Thất. Tương truyền vào ngày này, hồn người chết sẽ quay về tìm người mà họ quan tâm nhất, yêu cầu người đó giúp mình hoàn thành một ít tâm nguyện chưa dứt. Trước kia Tần Nhuế luôn khịt mũi coi thường cái loại mê tín này, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ mới hiểu được, đây cũng không phải ngu muội, chẳng qua chỉ là muốn tìm người sống để gởi gắm mà thôi.
Đưa tay chạm lên bia mộ, lướt nhẹ tấm hình trên đó. Trong đó là hình Qúy Duyệt Phong, nụ cười rực rỡ luôn đẹp như thế. Máy chụp hình cũng chỉ chụp tức thời, nhưng không thể đem cuộc sống của em ấy lưu lại được. Nếu như nói đến người hiểu rõ Qúy Duyệt Phong trên đời này nhất là ai, không thể nghi ngờ đó chính là Tần Nhuế.
Cho dù quan hệ của hai người cho đến giờ cũng đã gần ba năm. Nhưng không chút nghi ngờ hai người các cô như là một thể, không thể chia lìa, liên tương cũng vô cùng chặt chẽ. Tần Nhuế biết mặc dù bề ngoài Qúy Duyệt Phong nhìn yêu mị tự tin, nhưng trong xương trong cốt, em ấy vẫn luôn là một người bảo thủ và tự ti.
Bình thường mọi cử chỉ và lời nói nhìn qua đều phù hợp với một tiêu chuẩn tiểu thư con nhà giàu. Phóng đãng không kiềm chế được, ham muốn hưởng lạc. Tướng mạo xuất chúng, vóc người, cùng gia thế, tốc độ đổi bạn trai, thậm chí so với thay quần áo còn nhanh hơn. Những thứ này đa số mọi người đều nghĩ ấn tượng em ấy là như thế,
Nhưng khi tiếp xúc mới biết, thật ra thì lòng tham của Qúy Duyệt Phong rất nhỏ, nhỏ như thể chỉ có trang bị trên người, một đoạn tình cảm. Khi cô yêu Tần Nhuế thì sẽ vô phản vô cố mà bỏ đi tất cả. Cho dù đối phương cho ít hơn, chính mình trả nhiều hơn, thì vẫn luôn dịu dàng như nước mà chiều theo, không hối không oán.
Lúc còn nhỏ đã bị cha mẹ vứt vào nơi mù mịt, cho đến giờ cũng khắc sâu trong lòng cô. Thậm chí đến cả hình dạng mẹ ruột, cũng chưa từng thấy qua. Đối với tình thân, Qúy Duyệt Phong có tiếc nuối. Trong cái tuổi 25 ngắn ngủi, Qúy Mục Nhiễm đã để lại một vết thương lớn trong lòng cô.
Cuối cùng thì cần phải có bao nhiêu dũng khí thì mới giống như Qúy Duyệt Phong được, biết rõ kết cục tình yêu là không có, nhưng vẫn liều mạng mà đánh đổi. Tần Nhuế thừa nhận, trong tiềm thức cô luôn ghen tị với Qúy Mục Nhiễm, bởi vì cô ta đã từng chiếm đoạt cuộc đời Qúy Duyệt Phong gần hơn 20 năm. Vì cô ta mà em ấy phải liều mạng đánh đổi. Quay đầu lại, chỉ đổi lấy kết quả chính mình bị tống vào ngục.
Có lẽ nếu không phải do vậy, thì mình cũng sẽ không có cách nào gặp được Qúy Duyệt Phong, gặp phải một cô gái khiến cô đau lòng như vậy. Mỗi ngày thức dậy em ấy đều sẽ hôn mình, trước khi ngủ sẽ ôm mình thật chặt. Luôn dùng vài trò bịp bợm làm cho mình cười, luôn dùng những hạnh phúc ấm áp nhất dành cho mình, cùng mình bước đến quan hệ thân mật.
Mình thất thủ, cũng không phải là do bất ngờ, mà là trúng mục tiêu đã định từ trước. Qúy Duyệt Phong là độc, chỉ cần nếm qua một lần, thì vĩnh viễn cũng không có cách nào cai được. Sự ôn nhu, xinh đẹp đến yêu mị, sự quan tâm tỉ mỉ của em ấy. Mỗi một thứ, đều là một sự cám dỗ trí mạng. Em ấy, đã từng bước từng bước khiến cho mình sa vào trong đó.
Cho dù là vào lúc này người đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng lại khiến cho cô không thể dứt ra được hay là quên đi. Trên đời này cũng chỉ có một Qúy Duyệt Phong. Em ấy đã biến mất cũng sẽ không còn xuất hiện một ai khác giống vậy nữa. Cho dù mình có phí công đi tìm như thế nào thì cũng không được gì.
“Qúy Duyệt Phong, em còn nhớ không chị đã từng nói với em, nếu như có một ngày em xảy ra chuyện, chị sẽ không nhớ đến em nữa, càng không thể giống như những nhân vật chính trong tivi vì nhớ nam chính mà cứ như vậy suốt đời không lấy chồng, chỉ ghi nhớ người đó trong đầu mà sống tiếp. Nếu như em đã ích kỷ rời bỏ chị mà đi như vậy, thì chị cũng sẽ thử quên em đi.”
“Mấy ngày nữa, chị sẽ rời khỏi thành phố X này, rời khỏi nơi ngập tràn kỷ niệm này. Có lẽ em sẽ trách chị là vô tình, trách chị sao lại ích kỷ như vậy, nhưng chị cũng sẽ làm như vậy. Qúy Duyệt Phong nếu như em oán chị, thì trở lại tìm chị, cùng chị gặp mặt. Dù em muốn bồi chị đi, cũng không sao.”
Trong đêm tối, tiếng hô vang dội, mặc dù không lạnh, nhưng cũng đầy kinh người. Tần Nhuế cứ thế quỳ trước mộ Qúy Duyệt Phong mà lầm bầm làu bàu, người đi ngang cũng không biết cô đang nói gì, có lẽ chính cô cũng không biết.
Mất đi một đoạn tình cảm xót xa, vĩnh viễn mất đi một mình thống khổ. Vốn tưởng rằng, nước mắt của mình đã sớm chảy cạn hết đêm qua, nhưng lại không nghĩ rằng thân thể này vẫn còn có thể khóc lên. Tính cách của Tần Nhuế luôn biết kiềm chế, ngay cả khóc tỉ tê, cũng đều im lặng không chút tiếng động nào.
Từ khi Qúy Duyệt Phong chết, cô cũng chưa từng khóc qua trước mặt bất cứ người nào. Kể cả Thư Uyển Hạm và ba mẹ ruột của mình. Bọn họ không chỉ một lần muốn mình quay về nhà, nhưng Tần Nhuế hết lần này dến lần khác uyển chuyển cự tuyệt. Cô muốn ở lại căn phòng kia, dù biết rằng nhìn thấy vặt sẽ nhớ người, chò dù bên trong phòng chỉ cần tùy ý mà lựa ra một món đồ, cũng sẽ đem mọi thứ mà chất đống lại kiên cường tiện tay phá hủy, khiến mọi thứ sụp đổ.
“Qúy Duyệt Phong, tại sao đã qua 12 giờ, em còn không ra gặp tôi? Không phải em còn nhiều lời muốn nói với tôi sao? Ngày đó trong điện thoại, em chỉ nói đúng một một lần yêu chị, chẳng qua chỉ là một lần thôi, nhưng tại sao lại có thể? Em ra gặp tôi đi, không phải em còn nhiều chuyện chưa làm sao? Chỉ cần em đến nói với tôi, em hy vọng thay em sống thật tốt, thay em hoàn thành những chuyện mà chúng ta chưa làm, tôi sẽ làm theo lời em mà. Nếu như tôi không thấy em ra, thì tôi sẽ quên mất em! Hoàn toàng quên mất em!”
Tiếng nói của Tần Nhuế vang vọng trong nghĩa trang. Không có ai đáp lại, thậm chí đến cả quỷ ảnh cũng không có. Qua 12 giờ, ngày mới lại đến. Cô khóc càng nhiều hơn, tiếng cười cũng lớn hơn.”Tiểu Phong, lòng dạ em thật độc ác, ngày cả một lần cuối cùng, cũng khồng muốn cho tôi nhìn thấy.”
Tần Nhuế chống thân thể đứng dậy, bời vì quỳ quá lâu, chưa đi được mấy bước, cô lại ngã ngồi trở về. Nhìn thấy bia mộ Qúy Duyệt Phong trong ngang tấc, cô lại chật vật mà bò tới, đưa hai tay ôm thật chặt. Tụa như là đang tiếp xúc thân thể với người kia.
“Để chị bồi em đi.” Tần Nhuế vừa nói, để đầu tựa lên mộ bia, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say. Khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sáng. Một cái bóng xuất hiện trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên, thấy một người mặc đồ Tôn Trung Sơn đứng trước mặt mình. Ông nhìn hậu bối trước mặt mình, mặc dù trên đầu cũng đã đầy tóc bạc, nhưng không có chút nào thấy là yếu đuối, ngược lại còn tạo cho người khác một cảm giác gừng càng già càng cay.
“Dậy?” Dường như nhận ra Tần Nhuế đang tỉnh lại, ông hỏi nhỏ, sau đó xoay người lại. Nhìn ông một cái khiến cho Tần Nhuế cũng ngây ngô tại chỗ. Tướng mạo của ông, có vài phần giống như Qúy Mục Nhiễm và Qúy Duyệt Phong. Mặc dù trên đó còn có nếp nhăn do già đi, cũng có thể nhìn ra tướng mạo của ông lúc còn trẻ cũng là một người đàn ông tướng mạo tốt.
Đôi môi ông ta mím chặt, đôi mắt đen sâu thảm ngắm nhìn mình. Trong đó, có tiếc thương, có áy náy, còn có cả yên tâm và vui vẻ bên trong. Liên quan đến những biểu hiện này, Tần Nhuế cũng không quan tâm đến. Bởi vì ánh mắt người đàn ông này cô quá quen thuộc, giống Qúy Duyệt Phong như đúc.
“Xin chào, ông là…” Mặc dù đã từng nghe đến tên Qúy Chấn Đồ, nhưng Tần Nhuế cũng chưa từng nhìn thấy ông. Mấy năm trước, chỉ biết nhân vật truyền kỳ này đem mọi quyền hành của Qúy gia giao lại cho hai người Qúy Mục Nhiễm và Qúy Duyệt Phong, thì biến mất vô tung vô ảnh. Thậm chí tang lễ của Qúy Duyệt Phong cũng không hề đến. Cho nên Tần Nhuế cũng không dám kết luận ông là Qúy Chấn Đồ.
“Tôi là ai cũng không quan trọng, cô ở đây cả đêm rồi, cũng nên vè nghỉ ngơi đi.” Ông nhẹ giọng nói, thong thả mà trầm ổn, nhưng không hề mang thái độ nghi ngờ, Tần Nhuế xoa đầu đứng dậy, cũng không hỏi lại lịch của ông nữa, mà lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.
Nếu như Qúy Duyệt Phong đã không còn ở đây nữa thì cô và Qúy gia cũng không còn liên quan gì nữa hết. Ông ta có phải Qúy Chấn Đồ hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng, Tần Nhuế rời đi, nhưng từ một chỗ rất xa cô quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ông ta đưa tay chạm vào mộ bia Qúy Duyệt Phong, dường như đang đau lòng mà vuốt ve.
Con người thật buồn cười, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng và đau lòng.
Khóc hết một đêm, hai mắt sưng đỏ nhìn không ra bộ dạng. Tần Nhuế lên xe lái đến Đệ nhất nữ tử ngục giam, cô muốn từ chức công việc này, tìm cho mình một cuộc sống mới. Chỗ này chính là noi bắt đầu, kết quả, cũng lại chính là chỗ này. Xuống xe, Tần Nhuế ra khỏi bãi đậu xe. Nhưng lại nhìn thấy trước cửa có một người quen thuộc, Dương Hân.
“Tần tiểu thư, chuyện liên quan đến nhị tiểu thư, tôi thật xin lỗi. Thật ra thì, tôi biết kẻ đã sát hại nhị tiểu thư là ai, nhưng tôi lại phải dấu chuyện này. Cô biết, tại sao không?” Dương Hân mở miệng nói những lời Tần Nhuế nghe không hiểu. Cô không biết tại sao người này lại đến đây nói với mình những lời này, cô ta gạt Qúy Mục Nhiễm, nhưng lại nói duy nhất cho một người là mình, chẳng lẽ bằng sức mình cũng có thể trả thù cho Qúy Duyệt Phong?
“Dương tiểu thư, có chuyện gì, thì cô cứ nói thẳng. Là ai đã hại tiểu Phong, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ thay cô chuyển báo lại cho Qúy Mục Nhiễm.”
“Ha ha, Tần tiểu thư nói như vậy, thì không tốt lắm.”
“Cô có ý gì?”
“Bởi vì, người giết cô ấy, chính là tôi…”
|
☆ Chương 138
Hai tay bởi vì bị trói bằng dây sau lưng máu không thể lưu thông mà trở nên tê rần, Tần Nhuế nhìn chằm chằm người đang ngồi trước mặt mình Dương Hân, không hề hỏi cô ta sẽ làm gì mình, cũng không hề quan tâm mình đang ở đâu, sẽ bị đối xử như thế nào. Cô chỉ biết, vào lúc này, trước mặt kẻ đang chơi với điện thoại trên tay của mình, chính là hung thủ sát hại Qúy Duyệt Phong.
“Tần tiểu thư cứ nhìn tôi như vậy, ngược lại khiến tôi có chút chột dạ.” Từ lúc tỉnh lại cho đến giờ Tần Nhuế cũng không hề mở miệng cho đến khi Dương Hân lên tiếng nói. Chỉ thấy cô ta bỏ điện thoại lên bàn, chậm rãi đi đến chỗ mình. Một khắc sau, trên cổ liền bị một lực đạo cường đạo nắm lấy, khiến cho Tần Nhuế muốn nín thở.
“Rất tốt, chính là ánh mắt này. Tôi biết cô bây giờ nhất định là rất hận không giết được tôi trả thù cho Qúy Duyệt Phong. Nhưng đáng buồn, là cô không thể giết được tôi, cho dù tôi chết thì cô ta cũng sẽ không thể sống lại được.”
“Cô… tại sao lại phải hại em ấy…” Từ trong kẽ răng Tần Nhuế cố nặn ra mấy chữ, khuôn mặt vì thở không được mà trở nên đỏ gay.
“Tại sao phải hại cô ta? Tần tiểu thư, hy vọng cô nên hiểu rõ, sở dĩ tôi phải giết cô ta, chẳng qua cũng là vì lợi ích thôi. Tôi với Qúy gia không có thù oán, căn bản không có lý do gì giết Qúy Duyệt Phong. Muốn trách thì trách cô ta quá tự phụ. Cô ta cho rằng với năng lực của chính mình thì có thể giải quyết hết mọi chuyện, cho là tôi thật sự đối với cô ta luôn trung thành. Bây giờ nghĩ lại từ lúc đầu cô ta đã không phát hiện ra biểu tình gián điệp của tôi, thật đúng là buồn cười.”
“Tôi thừa nhận, tôi cũng đã từng yêu thích cô ta, cũng rất muốn cô ta làm của riêng cho mình. Dù sao một vưu vật như vậy, không có ai là không động tâm. Tôi đã cho cô ta nhiều cơ hội rồi, nhưng cô ta lại không biết nắm giữ lấy. Nhận lấy kết cục như vậy cũng đáng đời.”
Nhưng câu nói của Dương Hân như là dao béng, rạch sâu trong lòng Tần Nhuế, khiến cho vết thương lòng của cô không thể khép lại mà còn mở ra lớn hơn nữa, đau đớn hơn nữa. Từ nhỏ, cô luôn được cha mẹ mình bảo vệ. Cho dù lúc tiến vào xã hội, cũng chưa từng gặp qua tại nạn lớn nào. Kiều Ốc chích ma túy cho cô, cho dù trong lòng cô cũng có hận, có oán, nhưng không đến nỗi muốn giết cô ta.
Nhưng ả đàn bà Dương Hân trước mặt cô đây, khiến cho Tần Nhuế thật sự muốn giết chết. Đây là lần đầu tiên cô hận một người như vậy, hận tới mức cho dù ả ta có chết trươc mặt cũng không thấy đủ!
“Tôi đáng chết? Không sai, là tôi đáng chết, nhưng Qúy Duyệt Phong cũng không phải là đã chết rồi sao? Quan hệ giữa chúng ta bất quá là thắng làm vua thua làm giặc. Cô ta chết cũng do kỹ năng không bằng người, căn bản không thể oán tôi được. Bất qua, cô ta thật sự rất yêu cô. Ngày đó, cô ta bị tội đâm một đao đầy thống khổ. Mới lúc đầu cô ta còn không rõ tại sao tội lại làm như vậy, nhưng sau đó lại vội vã chạy trốn.”
“Tôi đi theo sau lưng cô ta, nhìn cô ta liên tục bấm điện thoại. Tôi còn tưởng là cô ta đang cầu cứu Qúy Mục Nhiễm, lại không nghĩ rằng cô ta lại gọi cho cô. Tôi không biết nên khen cô ta si tình, hay là nên chửi cô ta là quá ngu. Rõ ràng cô ta có thể nói ra thân phận thật sự của tôi, nhưng câu nói sau cũng chỉ nói với cô không nói gì về tôi.”
“Đừng nói nữa…” Trong lúc nói chuyện Dương Hân cũng buông tay bóp cổ mình ra. Tần Nhuế vội vã hô hấp lấy không khí, đồng thời nghiêng đầu qua, muốn nhịn không cho nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt của mình. Mặc dù trong mộng cô cũng mơ thấy cảnh Qúy Duyệt Phong bị hại, nhưng lại không thể tưởng tượng những lời nói thật sự kia của Dương Hân.
“Tôi không nói làm sao có thể khiến cô khó chịu được chứ? Cô biết không, cô ta đứng là một cô gái tốt, cô ấy càng như vậy, lại càng khiến cho người ta có dục vọng muốn phá hủy. Sau đó, tôi đem cô ấy ép vào vách núi, phái dưới chính là đáy biển không thấy đáy, trong lúc tôi muốn giết chết cô ấy, thì cô ấy lại nói với tôi, món hàng kia là giả.”
“Ha ha, giả! Đáng chết! Ngay lúc đó cô ấy lại nói với tôi món hàng đó là giả! Cô biết không? Tôi đã lãng phí suốt hai năm, chính là vì món hàng kia! Kết quả chỉ vì câu nói kia của cô ta mà khiến cho hai năm cố gắng của tôi đánh đổ hết! Cho dù giết chết cô ta 10 lần, 100 lần, 1000 lần, cũng không thể hả giận!”
“Tôi đã dùng chính cây súng này, trực tiếp bắn vào trong tim cô ta, sau đó đá cô ta xuống vách núi. Nhìn máu cô ta chảy ra nhiễm đỏ nước biển, tôi hy vọng xác cô ta sẽ bị sinh vật biển tới rỉa gặm cho hết. Cho dù cô ta chết, cũng không thể giữ lại một phần xinh đẹp như lúc còn sống! Ha ha, sao hả? Có phải thú vị lắm không? Hả?”
Dương Hân giống như tên điên mà rống lên, Tần Nhuế đem biểu tình hung hãn kia thu vào trong mắt, trên mặt như cũ cũng không lộ vẻ gì. Cô như là một vị khách lạnh nhạt đang xem người khác kể chuyện của họ, nghe về thảm kịch của một người khác.
“Tại sao không nói lời nào? Cô nhất định là biết món hàng kia ở đâu đúng không? Chỉ cần tôi có thể tìm được món hàng kia! Ông chủ cũng sẽ cho tội quay về tổ chức! Tôi sẽ không bị bọn họ đuổi ra ngoài! Cũng sẽ không lưu lạc tới mức này! Nói cho tôi biết món hàng kia ở đâu? Mau nói cho tôi!”
“Tôi không biết món hàng kia ở đâu, cho dù biết, cũng sẽ không nói cho cô. Dương Hân cô nên đi khám bác sĩ tâm lý đi.” Tần Nhuế nói chuyện lỳ lạ, thái độ của cô đầy khinh thường càng khiến cho đối phương thêm điên cuồng hơn mà hành động.”Cô nói gì? Cô kêu tôi đi khám bác sĩ tâm lý? Tôi nói cho cô biết, tôi không có vấn đề gì! Quan hệ của cô và Qúy Duyệt Phong, thì cô ta nhất định sẽ không gạt cô!”
Dương Hân vùa nói, xoay người tìm trong túi ra một cái bọc bột màu trắng. Trải qua chuyện của Kiều Ốc, Tần Nhuế không phải là không biết đó là thứ gì. Thấy Dương Hân cầm ống tiêm đi tới chỗ mình, Tần Nhuế yên lặng nhắm hai mắt lại. Cô nhớ lại thời khắc lúc mình giới độc cùng Qúy Duyệt Phong từng li từng tí mà trải qua, cho dù nhớ lại thời khắc phải trải qua đen tối đó, nhưng khi nhớ lại thì nó vẫn luôn ngọt ngào như vậy.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, cô cũng biết thứ này mùi vị tốt như thế nào.” Dương Hân nắm lấy cánh tay Tần Nhuế, dùng mũi kim đâm vào trong mạch máu. Chỉ cần cô ta đẩy xilanh xuống một chút thì ma túy cũng theo đó mà tiến vào trong cơ thể Tần Nhuế. Nếu là cai lần thứ hai thì so với lần đầu sẽ càng khó khăn hơn.
“Được, tôi có thể nói cho cô biết, Nhưng trước khi nói ra món hàng kia ở đâu, tôi muốn gặp ông chủ của cô.”
“Cô đang chời trò gì? Bây giờ tôi muốn cô nói cho tôi biết!” Dương Hân vừa nói, vừa đem kiêm tiêm chích vào trong tay Tần Nhuế. Đau nhói có thể khiến cho người kia nhíu mày, nhưng lại không thấy kinh hoảng và sợ hãi.
“Tôi chỉ muốn biết kẻ đứng sau màn hại chết tiểu Phong là ai, cho tôi thấy hắn, thì tôi sẽ nói cho các người biết món hàng kia ở đâu, cô có thể quay lại làm thuộc hạ của hắn, không phải sao?”
“Được! Bây giờ tôi sẽ gọi ông chủ tới liền! Cô nói với hắn, là tôi đã tìm được món hàng kia! Cô nhất định muốn nói cho hắn biết!”
“Ừ, tôi biết.” Nhìn thấy Dương Hân rút ống chích ra, đi tới chỗ khác gọi điện thoại. Tần Nhuế cố sức dùng tay phải nắm tấy cổ tay tay trái của mình, nhấn lên cái nút màu đỏ trên sợi dây đeo tay. Đó là khi cô sắp rời khỏi Qúy gia, Qúy Mục Nhiễm đã tự tay gắn máy vệ tinh xác định vị trí. Chỉ cần nhấn vào thì đối phương sẽ biết được vị trí của mình.
“Tôi đã gọi điện thoại nói với ông chủ, hắn nói sẽ tới đây nhanh thôi. Cô tốt nhất đừng có mà giờ trò đừa bỡn. Dương Hân ngồi lại trên ghế trầm giọng cảnh cáo, cô ta cũng khôi phục lại bộ dạng ôn nhu cơ trí kia, giống như kẻ điên vừa nãy căn bản không phải là cô ta.
Sau đó, hai người ai cũng không nói một câu, mặc cho thời gian tròi qua từng giây từng phút. Lúc Tần Nhuế mơ màng cảm thấy buồn ngủ, của kho hàng rốt cuộc cũng có người đẩy ra. Vì đã lâu không nhìn thấy ánh sáng nên khiến cho hai mắt bị dọi sáng ánh sáng cực mạnh khiến cho co chảy nước mắt. Tần Nhuế dùng sức nháy mắt, mói có thể nhìn thấy người dang từ ngoài cửa đi vào.
Theo tàm mắt càng lúc càng rõ, cô nhìn thấy đó chính là một gã đàn ông ngoại quốc thân hình cao to. Hắn có đàu tóc màu đỏ, mặc bộ tây trang thuần đen, tuổi chừng 40. Thứ khiến cho người ta phải chú ý là trên cổ hắn phía bên phải có một viên đạn làm trung tâm, chung quanh đều là hình xăm lửa bốc hừng hực.
Ngoại trừ gã đàn ông ngoại quốc cầm đầu đi theo sau lưng hắn còn có một nam và một nữ. Người đàn bà kia bộ dạng rất yêu mị, cả người đều mặc đồ đỏ, cơ hồ có thể nhìn thấy bra cùng quần lót bên trong. Cô ta đung đưa cái mông đi theo sau lưng gã đàn ông, chiếc eo thon đeo theo một thanh kiếm dài. Còn một gã đàn ông khác, mặc một cái áo choàng đen thật to, che đi toàn cơ thể của hắn. Nếu như không phải thấy được cục xương trên cổ họng hắn, căn bản cũng không thể nhận ra hắn là nam hay nữ.
Ba ngời đi tới, Tần Nhuế cũng cảm giác được một cổ ép cường đại quanh quẩn trên đỉnh đầu mình, đè cổ cô đau nhức. Liếc thấy Dương hân cũng với gã ngoại quốc cầm đầu đang nói gì đó, ngay sau đó hắn nở nụ cười đi đến chỗ mình.”Tần tiểu thư, xin chào.”Gã đàn ông mở miệng nói tiếng Tung lưu loát, mặc dù nghe có chút rời rạc, nhưng cũng có thể nghe hiểu được.
“Ngươi chính là người gọi là ông chủ?” Tần Nhuế nghi ngờ hỏi, đánh giá đối phương, hiển nhiên không tin.
“Ông chủ cái gì, tôi không dám nhận, tôi chỉ là một người làm ăn thông thường, vì một cuộc làm ăn lớn mà tới đây. Nếu như tiểu Hân có gì mạo phạm chỗ này, mong Tần tiểu thư thứ lỗi.” Gã đàn ông lịch sự với Tần Nhuế cũng không có hành động nóng giận, ngược lại khiêm tốn lễ độ trả lời.
“Các người là ai? Tại sao phải tiêu diệt Qúy gia? Sát hại Qúy Duyệt Phong?” Tần Nhuế lần nữa mở miệng hỏi, rất hiển nhiên, gã đàn ông kia đối với vấn đề này có chút bất mãn. Chỉ thấy hắn đang nhăn mặt cười với mình lại trầm xuống, đồng thời xoat chiếc nhẫn trên ngón tay.
“Tần tiểu thư, liên quan đến vấn đề này, tôi cũng không có cách nào trả lời cô. Thật ra chúng tôi chỉ muốn dùng Qúy gia như một cái cầu nối để nhảy vào thành phố X này thôi. Nhưng Qúy Duyệt Phong cái gì trong miệng cô tôi không hiểu lắm. Đối với tôi chỉ có thể mạnh mẽ mới đáng được ghi nhớ. Nếu như theo lời cô nói cô gái bị tiểu Hân giết, tôi chỉ có thể nói thật đáng tiếc. Nhưng từ một phương diện khác, cũng là do thực lực cô ta không đủ, lỗi cũng do mình tự gánh.”
Lời nói của gã đàn ông ngoại quốc khiến cho Tần Nhuế bật cười. Trước đó cô còn nghi ngờ gã đàn ông này có phải ông chủ của Dương Hân hay không, giờ lại nghe lời hắn nói giống hệt như lúc bàn chuyện, mới xác nhận hắn chính là hung thủ đùn đẩy đứng sau màn!
“Được, vậy người cũng nên nói cho ta biết, các ngươi là ai. Nếu như các người còn muốn biết tung tích món hàng kia, tôi hỏi vấn đề như vậy chắc cũng không có gì là quá đáng.”
“Liên quan đến thân phận của chúng tôi, tôi nghĩ Tần tiểu thư cũng không cần phải biết. Toi bây giờ chỉ muốn biết món hàng kia ở đâu, mong rằng cô sẽ cho tôi biết sự thật. Nếu không tôi sẽ không cam đoan được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.” Lời đã đến nước này, gã đàn ông kia cũng chân chính lộ mặt. Hắn dùng cặp mắt xanh u tối nhìn chằm chằm Tần Nhuế, câu miệng cười nhẹ. Thậm chí còn thêm vài tàn nhẫn.
“Steve tiên sinh, nếu như ngươi muốn biết món hàng kia ở đâu, có thể trực tiếp đi hỏi ta. Không cần phải làm khó người khác như vậy, không phải sao?”
Lúc này của kho hàng lại mở ra, người đi vào trong không ai khác chính là Qúy Mục Nhiễm luôn mặc trên mình bộ quần áo đen. Từ xưa đến giờ cô cũng chưa từng lộ chút biểu tình trên mặt, ánh mắt sâu thảm nhìn gã đàn ông ngoại quốc. Tần Nhuế có thể cảm giác được, tầm mắt cô cũng đã kiềm chế bị thương quá lâu rồi. Nhiều hơn chính là không thể che dấu đi nỗi căm hận kia.
|
☆ Chương 139
“Cô là ai?” Nghe Qúy Mục Nhiễm kêu đích danh của mình, khuôn mặt không biểu tình của gã đàn ông ngoại quốc liền trầm xuống. Hắn dùng con mắt u ám xanh dương đánh giá cô, sau đó bật cười.”Đương gia của Qúy gia đúng tài cao gan lớn, thế lực không thể khinh thường. Có thể tra được tên tôi, quả nhiên không phải người tầm thường.”
“Steve tiên sinh quá khen, đối với cái hư danh này, ngược lại tôi gánh nổi. Các người trói người kia, đối với Qúy gia là một thành viên quan trọng, xin ngài thả cô ấy ra.” Qúy Mục Nhiễm nói xong ánh mắt chuyển sang nhìn Dương Hân. Ánh mắt kia không hề mang chút nhiệt độ nào, khiến cho người nhìn thấy cảm giác chính mình sắp rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng, không có đường rút.
“Thật không may, vị Tần tiểu thư này cũng là khách quý của chúng tôi, e rằng không thể giao lại cho Qúy tiểu thư.”
“Hả? Nếu Steve tiên sinh nói như vậy, tôi cũng hết cách.” Qúy Mực Nhiễm nói xong cũng lấy cây Hắc Phong trong áo ra, nhắm thẳng đến Steve.
“Qúy tiểu thư, cô quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ cô cho là tôi đến Trung Quốc này mà không mang theo một người hay sao?” Steve nói xong, thì tức khắc một đám người mặc quân lục xanh lá cây, đều là những gã đàn ông ngoại quốc cao lớn vây quanh Qúy Mục Nhiễm chỉa vào đầu cô cả chục họng súng.
“Steve tiên sinh không biết ngươi có nghe qua câu nói này hay chưa, cường long bất áp địa đầu xà*. Tôi biết nước Đức thì thế lực của Qúy gia cũng không thể so kịp với ngươi, nhưng ở thành phố X này, Qúy Mục Nhiễm ta, mới là bá chủ nơi này. Ngươi cho thủ hạ đến Qúy gia ẩn mình nhiều năm, thậm chí còn sát hại cả tiền nhiệm đương gia của Qúy gia trước đó. Nợ này, các ngươi chỉ thể dùng máu mới trả được.”
*Cường long bất áp địa đầu xà – 强龙不压地头蛇 – qiáng lóng bù yā dì tóu shé (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương –> phép vua thua lệ làng là đây).
Qúy Mục Nhiễm vừa dứt lời thì quanh kho hàng đột nhiên đùng một tiếng khiến mọi thứ vỡ nát. Đám người vây quanh Qúy Mục Nhiễm nhìn lên trên, chỉ thấy một đám người mặc đồ đen đang theo dây thừng đi vào, còn chưa chờ bọn họ phản ứng thì một trận mưa đạn vọt đến.
Súng bắn, vừa chạm đã nổ. Qúy Mục Nhiễm tóm lấy bả vai hai gã đàn ông ngoại quốc, xoay người một cái, lập tức bẻ gãy vai bọn họ. Hai gã đàn ông ngoại quốc không nghí tới nhìn bộ dạng cô gầy yêu nhưng sức lực lại lớn đến như vậy, kinh ngạc hơn, ngay cả cả súng cũng bất chấp dùng, trực tiếp giơ quyền đánh về phía cô.
“Đại tiểu thư! hai tên đó cứ giao cho tôi, cô cứ đối phó tên Steve, cho dù như thế nào cũng không được để bọn họ chạy mất.” Lúc này một cô gái từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cô mặc bộ đò da màu đen bó sát người, trên tay đeo đôi găng đầy gai nhọn màu bạc. Nếu như bị đánh trúng một quyền thì sẽ đau đến mất hồn như thế nào.
Cô chính là cận vệ được Qúy Chấn Đồ huấn luyện đặc biệt đẻ bảo vệ cho Qúy Mục Nhiễm, hàng năm luôn đi theo bên cạnh Qúy Mục Nhiễm, chính là phụ tá đắc lực nhất – Tằng Hận.
“Ừ, chỗ này giao cho cô. Số người đối phương quá nhiều, hỏa lực cũng khá mạnh, đợi cơ hội tìm thêm cứu viện, không cần ham chiến, lập tức rời đi.”
“Vâng.”
Nói xong với Tằng Hận, Qúy Mục Nhiễm đi đến chỗ Steve đang đứng và Tần Nhuế đang ngồi đó.”Steve tiên sinh, ta và người cũng không có quan hệ gì, ta cũng không có ý phát sinh mâu thuẫn với ngươi. Nhưng ngươi ba lần bốn lượt làm tổn thương đến người của Qúy gia ta, thậm chí còn cấu kết với Ngô gia bãy ra một cái bẫy đầy khôn khéo để cướp lấy món hàng của Qúy gia ta. Hôm nay ta cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi đây.”
“Qúy đương gia đùa giỡn một chút cũng không cười.” Nghe Qúy Mục Nhiễm nói chuyện giống như uy hiếp, Steve cười to nói, hắn tựa lưng vô ghế ngồi, lần nữa xoay chiếc nhẫn trên tay. Cùng lúc đó, một nam một nữ đi cạnh hắn cũng vọt lên chỗ Qúy Mục Nhiễm.
Ả kia rút trường kiếm ra khỏi hông sau đó không ngừng phạt kiếm vèo vèo xoạt xoạt. Gã đàn ông kia cởi chiếc áo choàng đen kia ra khỏi người, lộ ra bộ mặt thật trên mình đeo rất nhiều phi đao. Nếu như Qúy Duyệt Phong có ở đây, nhất định sẽ nhận ra hắn, hắn chính là kẻ ngày đó ở Hoàng Hào báo cho Ngô Nam biết chỗ tàng trừ hàng cùng gã đàn ông ngoại quốc.
Thấy bộ dạng hai người kia Qúy Mục Nhiễm vẫn đứng yên tại chỗ, nhét Hắc Phong vào túi áo, biểu tình trên mặt thật ung dung. Sự khiêu khích trắng trợn như vậy, khiến cho ả ta và gã đàn ông kia đen mặt. Chỉ thấy gã đàn ông nhảy lên một cái, cả người bay lên không trung co thành khối tròn, hai tay bắt chéo nhau, rút ra hai phi đao từ bắp đùi, phóng đến chỗ Qúy Mục Nhiễm. Tốc độ liền một mạch, nhanh đến nỗi mắt người cũng không nhìn kịp.
Cùng lúc đó ả đàn bà kia cầm trường kiếm bổ đến trước mặt, lưỡi kiếm bạc phát quang. Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt như vậy, hai tay Qúy Mục Nhiễm vẫn để trong áo khoác không hề rút ra. Khi ả đàn bà kia vừa cách mình chưa qua hai thước liền cúi người xoay đi. Lần này không chỉ tránh thoát phi đao của gã đàn ông kia, mà còn tránh được trường kiếm của ả đàn bà kia.
Hai chân cô như lướt trên đất, đột nhiên lộn nhào lên, nhảy ra sau lưng ả ta. Cái chân mảnh khảnh thon dài vòng qua một đường, đá trúng ba cái xương sườn của ả ta, cuối cùng đá bay người ả ra xa vài thước. “A!” ả đàn bà khụy xuống đất, khạc ra một búng máu. Ả đưa tay sờ lên xương sườn của mình, một cước làm gãy hết ba cái.
“Bitch!” dưới cơn tức giận, ả ta liền chửi tục, hai tròng mắt nhìn Qúy Mục Nhiễm, cơ hồ muốn phun lửa. Bên kia gã đàn ông nhìn thấy phi đao của mình bay vào khoảng không, lại lần nữa công kích. Lần này, không phải hai cây mà là sáu cây. Nghe từ sau lưng tiếng vèo vèo bay trong gió, Qúy Mục Nhiễm xoay người lại thấy sáu chiếc phi đao lao thẳng đến chỗ mình. Mỗi một cái đều nhắm vào điểm yếu trên người.
“Không thú vị.” Qúy Mục Nhiễm nói xong, né người tránh thoát hai cây, đồng thời đưa cái chân dài đá bay hai cây. Chiếc áo khoác màu đen trên người chuyển động theo người cô, còn dư lại hai cây cuối cùng, bị cuốn vào trong đó, cuối cùng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
Lần này, ả đàn bà và gã đàn ông kia có chút giật mình. Bọn họ trong tổ chức luôn là hai người giữ chức ám sát, muốn giết chết ai cũng chưa từng thua, lại không nghĩ tới Qúy Mục Nhiễm đùa bỡn như đang vỗ tay.”Kayla, Hall, các ngươi lui ra.” lúc này Steve đột nhiên mở miệng, cho dù hai tên thủ hạ cùng lúc bị thất thủ, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn của hắn không hề lo lắng.
“Boss!” “Back off!” nghe lời Steve nói, hai người kia còn muốn nói thêm, lại bị đối phương khó chịu ra lệnh vì sợ cũng không dám mở miệng nữa. “Qúy tiểu thư, tôi muốn tại chỗ này này ngoại trừ tôi thì bất kỳ người nào, đều cũng không phải là đối thủ của cô. Đã như vậy, để tôi bồi cô đùa vui một chút.” Steve nói xong, cởi bỏ âu phục và áo sơ mi trên người để lộ bắp thịt cuồn cuộn trên người.
“Vô cùng vinh hạnh.” Qúy Mục Nhiễm dứt lời, hai người liền đánh nhau. So với hai tên kia thì Steve đúng là đối thủ phiền phức. Lực công kích của hắn cực lớn, tốc độ ra quyền cũng rất nhanh, thậm chí khiến cho Qúy Mục Nhiễm né người tránh thoát, cũng phải trúng một quyền trên vai.
Rắc rắc tiếng gãy nghe rất rõ ràng, bả vai mình cũng rũ xuống, Qúy Mục Nhiễm biết tất nhiên xương cũng đã bị gãy. So về mặt công phu thì Steve lại mạnh hơn cô rất nhiều. Lần này gãy một bên tay, không thể nghi ngờ là liên tiếp gặp nạn. “Đại tiểu thư! Người đã được cứu! Đi mau!”
Đang lúc Qúy Mục Nhiễm tính cách giải quyết Steve, thì âm thanh của Tằng Hận truyền đến. Thấy cô đã đưa Tần Nhuế ngồi lên xe, Qúy Mục Nhiễm lại do dự. Là một người hiếu chiến, ít khi cô lại đụng phải một đối thủ như là Steve này. Cho dù về mọi phương diện mình đều yếu hơn, nhưng vẫn muốn đọ sức một lần.
“Đại tiểu thư! Bọn họ còn có mai phục bên ngoài! Đi thôi!” Tằng Hận hét lên lần nữa, Qúy Mục Nhiễm trầm tư trong chốc lát, liền lợi dụng lúc thủ hạ đang che chở cho mình mà chạy ra ngoài. Trước khi lên xe, cô nhìn thấy Steve khinh mệt nhìn mình có có Dương Hân đứng đó mà mỉm cười, nắm chặt quả đấm. Cô nhất định phải tự tay giết chết những kẻ đó.
Bởi vì một tay của Qúy Mục Nhiễm đã bị thương nên không thể lái xe được, chỉ có thể để chi một thủ hạ của Qúy gia thay cô ngồi vào ghế tài xế. Vài chiếc xe cắt đứt đường đi, cố gắng mở đường trên con đường ngoằn nghèo tại Hoàng Hào này. Không lâu sau đã thấy 8 chiếc xe đi theo sau. Cho dù còn đường này rất nguy hiểm nhưng họ vẫn lái rất nhanh, căn bản giống như là chạy trên đường bình thường.
“Đại tiểu thư, xe bọn họ đã cải tạo qua, tốc độ cực nhanh, sắp đuổi đến rồi.” Âm thanh trong điện thoại của Tằng Hận truyền đến, Qúy Mục Nhiễm không trả lời, cũng không biểu lộ cái gì. Sau lưng truyền đến tiếng súng, , quay đầu nhìn lại, thì đã thấy có một chiếc xe là người của Steve đang đuổi theo. Nếu như mình có thể đánh bại hắn, thì lúc này cũng sẽ không bị rượt đuổi như là chó rớt xuống nước.
“Đại tiểu thư, chúng ta ra khỏi đây, tiếp theo sẽ đi đâu?” thủ hạ lái xe có chút lo lắng hỏi, người của Steve đuổi theo từ đằng sau còn rất nhiều đuổi không kịp bọn họ cũng không thể bỏ qua cảnh giác.”Tập hợp tất cả mọi người trong thành phố X lại, đối thủ là kẻ đứng đầu tổ chức Hắc Thủ của nước Đức, thực lực không thể khinh thường. Dùng hỏa lực lớn nhất, tiến hành chiến đấu.”
“Vâng!” tên thủ hạ kia cũng là lần đầu tiên trải qua nguy hiểm như vậy, hắn vội vàng gọi điện đến trụ sở chính của Qúy gia thuật lại mệnh lệnh của Qúy Mục Nhiễm, trong thanh âm còn có chút run rẩy.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe màu xám lái đến bên cạnh họ. Chỉ nghe được một tiếng vang rầm thật lớn, thủ hạ lái xe cho Qúy Mục Nhiễm cũng tắt thở. Mà kẻ nổ súng còn đang ngồi trong chiếc xe bên cạnh kia.
Đối mặt với tình huống như vậy, Qúy Mục Nhiễm cũng không hề hoảng hốt. Cô mở cửa xe ra, ném thi thể tên thủ hạ xuống, một mình ngồi vào ghế lái tài xế, chân đạp ga, bỏ lại chiếc xe màu xám kia.”Đại tiểu thư! Thủ hạ tới đây chỉ còn tôi, mọi người còn lại đều bỏ mạng rồi! Ngoài ra người của Qúy gia trong thành phố muốn đến đây cũng mất gần 20 phút!”
“Tôi biết, Tằng Hận, cô cứ mang Tần Nhuế theo con đường nhỏ rời đi trước, những người này để tôi xử lý.”
“Đại tiểu thư! Không được! Tôi không thể để cô lại một mình được! Cô…”
“Tằng Hận! Đây là mệnh lệnh nhất định phải làm theo! Tôi muốn cô bảo vệ Tần Nhuế, cô nhất định phải làm được! Đưa cô ấy về biệt thự Qúy gia! Đừng để ỳ đến tôi!”
“Đại tiểu thư!”
“Tằng Hận! Đi!”
Qúy Mục Nhiễm hét lớn, đây là lần đầu tiên cô mất khống chế mà hét lên. Khi cô lấy lại tinh thần, chiếc xe theo sau mình đã lái đến chỗ khác. Mà phía sau mình, còn có bốn chiếc xe màu xám khác. Những thứ đó đều là người của Steve.
Lúc này, một người từ trong xe phía sau thò ra nửa người, hắn cầm trên tay là cái hỏa tiễn pháo. Nhìn thấy chung quanh đang cháy xém chuẩn bị bắn đạn về phía xe của mình, Qúy Mục Nhiễm vội vàng đạp cần ga, tay trái rẽ sang bên phải, tránh thoát được hỏa tiễn pháo. Bên này bọn họ kịch chiến dĩ nhiên sẽ đánh động đến cảnh sát thành phố X. Chỉ thấy không ít xe cảnh sát đi theo phía sau, dùng kèn nói không ngừng. Không lâu sau thì bị bỏ lại thật xa, không nhìn thấy bóng dáng.
Bả vai truyền đến cơn đau, khiến cho Qúy Mục Nhiễm nhíu mày. Bọn họ đang tiến vào con đường trong giai đoạn sửa chữa, trừ mình cùng bốn chiếc xe của Steve, dường như cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của những chiếc xe khác. Đang lúc Qúy Mục Nhiễm suy tính nên lái xe đi đâu, thì đột ngột hai chiếc xe màu xám tăng tốc ép hai bên trái và phải cô, bọn họ càng áp sát mình. Thân xe va chạm nhau, đối phương không hề hấn gì, nhưng xe của mình thì đã biến dạng.
Nhìn thấy cái cột phía trước mắt, Qúy Mục Nhiễm cũng hiểu được bọn họ đang cố ép mình lao tới đó. Cô dùng tay nắm chặt vô lăng vặn sang, mặc kệ có chuyển được hay không cũng không thể thoát khỏi sự giáp công của hai chiếc xe kia. Nhìn thấy xe mình cách cái trụ kia càng lúc càng gần, đối diện đường đi đột nhiên lại vọt ra một chiếc xe khác, cùng lúc kiềm hãm lại hai chiếc xe đang áp sát mình. Trong lúc nhất thời tiếng va đụng vang lên sau lưng, bốn chiếc xe kia cũng không thể khởi động được nữa.
Bất ngờ xảy ra giúp cho Qúy Mục Nhiễm tránh được một kiếp. Cô nhìn về phía chiếc xe đã cứu mình, bảng số xe cô không thể không quen hơn được nữa, đó chính là bảng số xe Lê gia. Nói cách khác chính Lê Á Lôi đã cứu mình? Không nghĩ nhiều, Qúy Mục Nhiễm vội tăng tốc độ đi về phía trước. Không lâu sau, gặp phải một cái hố lớn khiến cho cô phải ngừng xe lại.
Chỉ thấy đối diện đường, bốn chiếc xe màu xám đang từ từ tiến đến. Người xe vẫn nổ súng bắn sang lưng mình, Qúy Mục Nhiễm vội đảo tay lái, rẽ sang trái. Hết lần này đến lần khác cho đến khi viên đạn cuối cùng bắn trúng bánh xe cô. Chiếc nát bét không chịu nổi hoàn toàn chết động cơ, chỉ dừng lại nửa đường cũng không hề nhúc nhích.
Tiếng động cơ vang lên đinh tai nhức óc, nhìn bốn phương tám hướng xe lao tới chỗ mình, Qúy Mục Nhiễm bật cười.
|
☆ Chương 140
Editor:Hoàng Kỳ(tiểu Jin)
Ps: vì Lê Á Lôi nhỏ tuổi hơn Qúy Mục Nhiễm nên mình sẽ đổi cách xưng hô trong này nhé ^^
Qúy Mục Nhiễm chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết như vậy, không phải bị súng bắn chết, cũng không phải do dao chém chết, mà bị một rừng xe đụng chết. Cô bình tĩnh hô hấp, nhớ tới lời Qúy Chấn Đồ từng nói, nhớ đến Qúy Duyệt Phong. Hình ảnh người cuối cùng chính là khuôn mặt nhu tình cùng nụ cười nhẹ của Lê Á Lôi.
Cô vẫn luôn cho mình dù có mạnh mẽ đi nữa, thì lúc đối mặt với cái chết cũng sẽ biết sợ. Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác so với tưởng tượng thì càng không giống, cô lúc này, thậm chí đến sự sợ hãi cái chết cũng không có. Qúy Mục Nhiễm nhẹ đưa tay vuốt cây Hắc Phong trên ngực, thứ này đã đồng hàng cùng cô đã 10 năm, bây giờ cũng nên nghỉ ngơi.
Một cổ lực đạo lớn đánh đến sau xe, khiến thân thể Qúy Mục Nhiễm đột nhiên run lên. Nếu như cô không vội đỡ lấy tay lái, chỉ sợ ràng cả người cũng sẽ bay ra ngoài.
Phục hồi lại tinh thần, Qúy Mục Nhiễm nghi ngờ nhìn về phía sau, chỉ thấy chếc xe của mình nát bét bị một chiếc khác cũng đồng dạng như vậy đụng phải cách xa vài thước. Mà chiếc xe đụng mình, đang sờ sờ trở thành một cái bia sống, chờ đợi những chiếc xe chung quanh đâm tới.
Tầm mắt nhìn đến chỗ ngồi lái, Qúy Mục Nhiễm biết người này là ai, lần đầu tiên nhìn thấy người này, thì toàn thân cũng từ nóng thành lạnh, giống như đang trong nước nóng mà rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương. Bởi vì người ngồi trong đó không ai khác, chính là Lê Á Lôi.
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Qúy Mục Nhiễm đọc được từ trong mắt đối phương sự quyết tuyệt, còn có không thể rời xa được. Ngay sau đó trước mắt là một màn đen bao trùm. Nghe tiếng va chạm ầm ầm, Qúy Mục Nhiễm muốn nói, nhưng lại phát hiện mình như là một người câm, căn bản cũng không thể nói được cái gì.
Dùng chân đạp của xe mở ra, Qúy Mục Nhiễm chậm rãi đi ra. Trước mặt cô là cảnh tượng méo mó. Chỉ thấy bốn chiếc xe cùng đâm vào một chiếc ở giữa, cơ hồ ép chiếc xe đó đến không ra hình dạng. Kính xe bể tan tành, huyết dịch đỏ thẫm tràn ra, chậm rãi tràn xuống đất, tạo thành một đường máu, kéo dài đến dưới chân cô.
Từ khi biết chuyện, Qúy Mục Nhiễm đã không tin đến số mệnh hay vận mệnh gì đó. Cô luôn cho rằng, sinh mạng con người thì do chính con người nắm giữ trong tay. Trong xã hội này luôn là cá lớn nuốt cá bé. Nếu như ngươi đủ mạnh mẽ thì sẽ sống, ngược lại chính là cái chết. Cô luôn nhớ đến lời Qúy Chấn Đồ từng nói, kẻ yếu không cần thiết phải tồn tại. Mà cô, cô khắc ghi những lời ấy trong lòng, dùng nó làm dũng khí cho chính mình mạnh hơn.
Trời cao luôn công bằng, người đóng đi cửa này của mình, thì sẽ vì mình mà mở một cửa sổ khác tại một nơi khác. Qúy Mục Nhiễm quá hoàn mỹ, cô mạnh mẽ và ưu tú, nhiều người cũng không thể theo kịp. Nhưng bản thân là người của Qúy gia, là con gái Qúy Chấn Đồ, từ lúc cô sinh ra cũng đã được định trước, trên lưng đã phải mang theo nhiều thứ hơn người khác.
Vì để cho mình mạnh mẽ, khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi. Cô từ bỏ cuộc sống tuổi thơ, từ bỏ cuộc sống của một cô gái bình thường phải có. Hệt như là một người bình thường phải từ bỏ cuộc sống thất tình lục dục. Cô luôn ẩn nhẫn như thế, bất luận là đối với tình cảm, hay là đối với mọi thứ.
Yêu Qúy Mục Nhiễm, đúng là đau thương. Gi ống như Lê Á Lôi cứ vì thế mà u mê không dứt khoát được, chính là vì đau thương mà trúng bi kịch.
Nhìn những tên ngoại quốc còn sống sót đứng trước mặt mình, Qúy Mục Nhiễm vẫn đi về phía trước. Tầm mắt cô ngưng tụ đến Lê Á Lôi đang ngồi trên xe, huyết dịch dưới chân cô càng thêm rực rỡ.”Tránh ra.” Qua hồi lâu cô mới chậm rãi mở miệng. Là lệnh, lại là thông điệp cuối cùng.
Rất hiển nhiên, những gã ngoại quốc này không hề tránh. Bọn họ trao đổi ánh mắt, nhìn Qúy Mục Nhiễm đang đi tới. Hệt như bầy báo đang kết bè phái, không thế chống đỡ.”Tự tìm cái chết!” Cho dù trên vai còn bị thương, Qúy Mục Nhiễm vẫn đứng thẳng người. Trên mặt không chút tình cảm, nhưng nếu là người hiểu cô, có thể phát hiện được trong tầm mắt đó cất dấu một tia lo âu.
Đối phương biết vai trái Qúy Mục Nhiễm bị thương, cho nên toàn bộ tấn công bên trái cô. Qúy Mục Nhiễm xoya ngươi, dùng áo khoác đen phất qua một cái trước mặt hai tên ngoại quốc, trong lúc bọn họ còn chưa tỉnh hồn, hai chân búng lên đá trực tiếp lên bụng hai người. Lực đạo trên chân rất lớn, hai tên ngoại quốc ngã trên đất không kịp thở, hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, Qúy Mục Nhiễm dùng tay không bị thương chống xuống đất, một bên lộn ngược lên, đánh vào sau gáy. Chỉ thấy tên bị một kích đá trúng ngẩn người một lát, ngay sau đó lỗ mũi và miệng tràn đầy máu tươi, té xuống đất không đứng lên được. Thấy đồng bọn liên tiếp ngẫ xuống, còn lại vài tên ngoại quốc do dự không dám tiến lên. Cũng chính trong lúc đó, Qúy Mục Nhiễm liền rút súng ra. Thân súng màu đen, phát ra vài tiếng nổ đoàng đoàng, cuối cùng những tên còn lại cũng ngã trên đất. Đạn trúng thẳng giữa đầu không sai lệch chút nào.
Thu hồi súng, Qúy Mục Nhiễm lảo đảo nghiêng ngã đi tới xe Lê Á Lôi. Mới vừa đến gần mùi máu tươi đã xộc lên tận mũi. Cô đánh nát toàn bộ kính xe, thấy được Lê Á Lôi đang nằm bên trong.
Vào lúc này, chiếc áo sơ mi trắng cô mặc cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Chỉ cần là những phần da thịt lộ ra bên ngoài bất kể là mặt, cổ, hai là hai tay, cũng dính đầy máu tươi. Chất lỏng màu đỏ sềnh sệch theo nếp uốn mái tóc quan màu nâu tù từ chảy xuống từng giọt, cuối cùng nhuộm đỏ cả một buồng xe.
Cuối cùng người này đã bị thương nặng như thế nào, mới có thể chảy nhiều máu như vậy chứ?
“Lê Á Lôi, em ráng chịu đựng một chút, tôi sẽ đưa em đi bệnh viện bây giờ.” Qúy Mục Nhiễm vừa nói, vừa ôm Lê Á Lôi ra khỏi xe. Bộ dạng người trong ngực cũng đã xụi lơ không còn sức sống, chiếc điện thoại của cô cũng phát ra tiếng crắc crắc vang lên, máu tươi so với lúc trước đó chảy ra càng nhiều hơn, nhanh hơn. Nháy mắt trên mặt đất cũng thành màu đỏ. Chiếc áo khoác màu đen trên người Qúy Mục Nhiễm cũng dính đầy máu đỏ.
Chưa bao giờ Qúy Mục Nhiễm lại tháy căm ghét màu đỏ như lúc này, nhìn người trong ngực dính đầy máu tươi, cô chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không chịu nổi. Chưa bao giờ đau lòng, khiến cho cô hận không thể xẻ ngực mình ra, đem trái tim kia moi ra mà đạp nát!
“Nhiễm… Qúy… Qúy Mục Nhiễm…” Lúc này, người trong ngực đột nhiên mở miệng, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng có thể nghe loáng thoáng được tên mình.”Tôi đây! Tôi đây! Lê Á Lôi, em không thể có chuyện! Tôi nhất quyết không cho phép em vì cứu tôi mà xảy ra chuyện!”
Qúy Mục Nhiễm ôm Lê Á Lôi ngồi lên xe, cố găng thử nổ máy từng chiếc xe, nhưng đều không hoạt động. Những chiếc xe cảnh sát đuổi theo sau lúc nãy cũng không biết đã đi đâu, mà chỗ này lại là quốc lộ vắng vẻ, căn bản cũng không có người đi ngang qua. Với tình trạng của Lê Á Lôi lúc này, thì cũng không thể chống đỡ lâu được! Cảm giác vô lực chưa giờ bao trùm như lúc này, khiến cho Qúy Mục Nhiễm vô lực ôm Lê Á Lôi ngã ngồi trên đất, không biết phải làm gì.
“Tôi… tôi có lời muốn nói… sẽ nói với chị…” Lê Á Lôi cố gắng mở hai mắt ra, cô chỉ muốn nhìn rõ hình dáng của Qúy Mục Nhiễm, nhưng cho dù có mở hai mắt hết cỡ, nhưng tầm mắt vẫn luôn đỏ một mảng, căn bản không nhìn thấy rỗ được người trước mặt.”Em muốn nói gì, chờ chút nữa tốt hơn rồi hãy nói được không? Em cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng mở miệng nữa.”
Nhìn thấy máu trong miệng Lê Á Lôi không ngừng trào ra, Qúy Mục Nhiễm gấp tới mức đầu đầy mồ hôi. Cô muốn ôm Lê Á Lôi chạy đến bệnh viện, nhưng đối phương sao có thể chịu được sự giày vò này? “Không sao đâu… chị để em nói không được sao? Có thể… sau lần này, thì cũng sẽ không… không còn cơ hội.”
“Qúy Mục Nhiễm, chị còn nhớ lần đầu tiên em đến xem chị huấn luyện chứ? Thật ra thì em đã sớm chú ý đến chị. Em, từ nhỏ chính là đứa con duy nhất… của Lê gia, bất kể chuyện gì ba mẹ cũng nghe theo em, chị chính là người đầu tiên…. luôn như thế coi thường em. Vào lúc đó, em không thấy ghét chị, ngược lại trên người chị phát tán khí chất hấp dẫn em đến.”
“Em thích nhìn khuôn mặt không cảm xúc của chị, cũng thích chị luôn đối với mọi chuyện đều không hề quan tâm, bộ dạng cao cao tại thương. Càng thấy thích chị rõ ràng càng rất vui vẻm nhưng lại làm như là không có chuyện gì xảy ra không chút cảm giác. Chị… Chị luôn là người nhu vậy không thành thật… rõ ràng rất muốn có người bồi mình chơi chung, nhưng lại luôn cố ý trốn tránh.”
“Chị luôn là một người ưu tú, làm gì cũng đều giỏi. Bọn họ nhìn thấy chẳng qua chỉ là cái gọn gàng xinh đẹp bên ngoài, nhưng em biết, thật ra trong lòng chị, cũng luôn khát vọng có người bên cạnh bồi mình chơi cùng, bảo vệ chị, trông nom chị, đau lòng vì chị.”
“Em yêu chị, nhưng em không biết lúc nào mới yêu chị. Mới lúc đầu phát hiện phần tình cảm này, em rất sợ, em không phải sợ người ngoài không chấp nhận tình cảm của chúng ta như vậy, mà là… mà là sợ chị sẽ không thích em, sẽ ghét em. Nhưng cuối cùng, chuyện em sợ nhất, cũng đã xảy ra.”
“Nhiễm Nhiễm, em thích bồi cạnh chị, chẳng qua đơn giản chỉ là phụng bồi chị, cũng khiến cho em vui mừng như điên. Đoạn thời gian đó hời hợt với chị, chẳng qua là em muốn biết rõ tình cảm mà chị đối với em. Nhưng em không nghĩ tới, chờ em lần nữa quay về cạnh chị, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Chị yêu… Qúy Duyệt Phong, em có thể thấy được. Em rất ghen tỵ cô ấy, ghen tỵ đến phát điên. Chị biết không… chị… khụ khụ…”
Lê Á Lôi, thân thể cũng bắt đầu co quắp kịch liệt. Cô hệt như một cái cây nhỏ yếu đuối trong gió, ngã trái ngã phải, tùy thời cũng có thể sẽ bị gãy. Qúy Mục Nhiễm ôm cô chặt trong ngực, sợ hãi xâm nhập lên thần kình của cô, lên đầu cô. Cô sợ hãi người con gái này sẽ rời mình đi.
“Nhiễm Nhiễm… em không nghĩ nói cho chị biết điều này. Em vốn hy vọng, chị có thể mình cho rõ ràng, thậm chí đến cả nằm mơ em cũng nằm mơ thấy, chi rốt cuộc cũng nhớ lại em. chịu quay đầu nhìn em một cái. Em chờ đợi ngày này… mọi thứ… đợi quá lâu. Chị đối với em luôn lãnh đạm như vậy, em biết chờ đợi chuyện này không phải là không có kết quả. Có thể quay đầu lại, chẳng qua em cũng chỉ là người một bên tình nguyện.”
“Em yêu chị so với Qúy Duyệt Phong yêu cũng sẽ không ít hơn chút nào. Em thật muốn… vào phòng ngủ chị… muốn được ở trong lòng chị, muốn chị ôn nhu nhìn em một cái, dù chỉ là là một cái cũng tốt. Nhưng so với những nguyện vọng này, em càng hy vọng chị sẽ luôn vui vẻ.”
“Chị muốn, em sẽ không tiếc bất cứ giá nào thay chị lấy cho bằng được. Chị muốn giết người, em cũng sẽ giúp chị xử lý. Cho dù là tỉnh cảm chị muốn không thuộc về chị, em cũng sẽ không từ thủ đoạn nào mà giúp chị đoạt về. Em hy vọng chỉ luôn là một Qúy Mục Nhiễm với bộ dạng nữ vương đầy kiêu ngạo, mà em, chính là người phía sau đuổi theo chị. Nếu như em đối với chị yêu là một gánh nặng, khiến chị phiền lòng, khiến chị khốn khổ, vậy em thà cả đời cũng không cần chị đáp lại.”
“Đừng nói…” chất lỏng ấm áp, theo hốc mắt chua xót chảy xuống. Chẳng qua trên môi cảm giác được vị mặn. Sống qua 30 năm, Qúy Mục Nhiễm cũng chưa biết được nước mắt có mùi vị gì. Cô vẫn cho là, mình vĩnh viễn cũng sẽ không khóc. Thân thể cô có chảy máu cũng không biết rơi lệ.
Nhưng lời nói của Lê Á Lôi phá vỡ mọi phòng tuyến kiên cố nhất của cô. Cuối cùng Qúy Mục Nhiễm cô là thứ gì? Cô làm sao có tư cách, có quyền khiến cho Lê Á Lôi vì mình làm hết tất cả như vậy? Cô tại sao lại để cho người con gái này vì mình mà phải thương tâm khổ sở hơn 20 năm qua, bây giờ còn khiến cô ấy vứt bỏ tính mạng!
“Chị khóc sao?” Lúc này, một bàn tay lạnh như băng chạm lên gò má. Máu tươi nháy mắt dính đầy khuôn mặt tái nhợt của Qúy Mục Nhiễm. Cô cũng có thể cảm giác được động tác này của Lê Á Lôi mất bao nhiêu khí lực, bàn tay run rẩy, hệt như tùy lúc sẽ gảy mất.
“Lê Á Lôi, ráng chịu đựng một chút. Không nên chết, được không?”
“Em sẽ không chết… em làm sao có thể bỏ lại chị mà đi được chứ? Thế giới kia không có chị. Cho nên, em sẽ không đi. Em lúc này rất vui, bởi vì chị khóc. Những giọt nước mắt này, là vì em sao?” Nghe vấn đề của Lê Á Lôi, Qúy Mục Nhiễm cũng không trả lời cô. Ngược lại nghiêng đầu hôn bàn tay đang vuốt ve bên má của mình.
“Nhiễm Nhiễm… chị rốt cuộc… nguyện ý vì em quay đầu lại sao?”
“Ừ, tôi quay đầu lại, thấy được em. Cho nên em cũng phải đáp ứng tôi, không được xảy ra chuyện gì, không được để tôi lại một mình.”
”Được em đáp ứng chị, em không có việc gì…”
Lê Á Lôi nói xong lời cuối cùng, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ. Nhìn bàn tay cô từ từ trượt xuống, Qúy Mục Nhiễm nhắm hai mắt lại.
|
Quyển 4: Vượt Ngục Thiên
☆ Chương 141
Editor: Hoàng Kỳ(tiểu Jin)
Tựa hồ mọi chuyện, từ hy sinh cho đến đổ máu cũng tan thành mây khói. Lưu lại chỉ là những đêm khó ngủ, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể lộ ra sự vui vẻ bên ngoài được.
Tần Nhuế yên tĩnh ngồi trong phòng khách đọc báo, phía trên tựa đề, vẫn như cũ là Qúy gia và tổ chức Hắc Thủ nước Đức tiến hành cuộc ác đấu trong giới hắc đạo. Bên trên liệt kê ra rất nhiều nhân viên cùng vốn đều động, còn có tổ chức bên nước Đức luôn phát sinh chuyện nổ súng làm bị thương. Cho dù qua báo chí luôn tận lực che dấu tên của tổ chức nước Đức này, cho nên hết lần này đến lần khác cũng chỉ dám nhấn mạnh đó là suy đoán, cũng khiến cho thành phố X nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Đa số hắc bạch lưỡng đạo luôn rốt rít suy đoán Qúy Mục Nhiễm quá mức tự phụ, hay cũng có thể đang giả vờ làm kẻ ngu. Nếu không, là một người bình thường, sao lại làm chuyện ngu ngốc lấy trứng chọi đá này? Cho dù thế lực Qúy gia có lớn đi nữa, cũng không thể nào đối đầu với đại tổ chức hai đầu Hắc Thủ mà còn có thể trở về được toàn vẹn.
Cho dù Qúy Mục Nhiễm có thắng được, thì sự trả giá của cô còn nhiều hơn là có được. Có thể nói, thắng, thì cô cũng sẽ khiến cho Qúy gia suy tàn nền móng trong mấy chục năm qua. Thua, thì Qúy Mục Nhiễm cũng không còn từng là một Qúy đương gia tiền nhiệm rung trời chuyển đất nữa. Cô sẽ phải trả giá bằng cả tài sản và tính mạng của mình, coi như là một sự trừng phạt cho cuộc đối đầu lần này.
Cho dù bên ngoài mọi người luôn phản đối với cách làm của Qúy Mục Nhiễm cũng không hiểu thái độ của cô, nhưng Tần Nhuế cũng hiểu được, vì sao Qúy Mục Nhiễm làm như vậy, cô có lý do không thể không làm, bỏi vì cô đem toàn lực đi diệt trừ đám người của Steve và Kim gia.
Ngày đó cảnh tượng chấn động lòng người như còn sờ sờ trước mắt, Tần Nhuế lại không nghĩ tới Qúy Mục Nhiễm lài để cho Tằng Hận đưa cô đi, lựa chọn một mình đối đầu với Steve. Dù sao cũng là do ý nghĩ mà tới, quan hệ giữa các cô cũng coi như là tình địch. Khi đưa cô đến Qúy gia, cái ngọi là Tằng Hận kia cũng không nói một câu, liền tập hợp một đám người của Qúy gia vội vàng lái xe đi.
Sau đó lần nữa cô nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm thì đã ở trong bệnh viện. Tất cả mọi người bao gồm cả Tần Nhuế, cũng chưa từng nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm chật vật qua như vậy. Bộ quần áo đen của cô dính đầy vết máu, mặc dù không dễ nhìn thấy, nhưng mùi vị của máu tản ra rất mạnh.
Mới đầu Tần Nhuế còn cho là Qúy Mục Nhiễm bị trọng thương, sau đó nghe được thủ hạ của Qúy gia nói chuyện, mới biết được máu trên người Qúy Mục Nhiễm là của Lê Á Lôi. Nhìn thấy y tá ra ra vào vào, đem từng túi máu đi vào, biểu tình trên mặt họ cũng ngưng trọng, cũng có thể đoán được Lê Á Lôi bị thương không hề nhẹ.
Không lâu sau, lại có hai vị trung niên một nam một nữ đi tới, trên tay còn cầm tờ giấy báo nguy kịch, Tần Nhuế chú ý ngay lúc đó, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của Qúy Mục Nhiễm lại xuất hiện chứt gợn sóng, thậm chí cả hốc mắt cũng đỏ thắm dị thường. Thì ra, không phải là không quan tâm, chỉ là không dám thừa nhận, không biết.
“Tiểu Nhuế, con quyết định rồi sao?” tiếng nói Tần lão mẹ từ trên đỉnh đầu truyền đến, Tần Nhuế ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha mẹ đang đứng đó trông mình, trong mắt tràn đầy lo âu không thôi.”Ba mẹ, con đã quyết định. Chút nữa con sẽ đến Đệ nhất nữ tử ngục giam gửi thư xin từ chức, sau đó lên máy bay đi Pháp. Con cũng không phải là không quay về, chỉ là gần đây phát sinh nhiều chuyện, con muốn ra ngoài yên tĩnh một chút thôi.”
“Đứa nhỏ này, có phải con đang trách chúng ta hay không?” Lúc này, Tần lão mẹ nắm lấy tay Tần Nhuế hỏi. Vấn đề này, bà đã đè nén trong lòng quá lâu rồi. Hôm nay nhìn thấy Tần Nhuế quyết tâm phải đi, Tần lão mẹ không thể nhịn được nữa mà hỏi.
Lúc mới nghe tin tức Qúy Duyệt Phong qua đời, bà cũng rất khiếp sợ, thậm chí còn không dám tin cô gái đó còn đứng trước mặt mình thề chân thành nhất đinh sẽ luôn đến đây chỉ như vậy mà không còn. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tần Nhuế cật lực khắc chế nỗi đau, hai hốc mắt sưng đỏ, Tần lão mẹ mới nhận định sự thật này. Mỗi đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, bà cũng nghĩ tới khuôn mặt gượng cười của Tần Nhuế. Bà biết đứa con này đang cố kiên cường làm ra vui vẻ, cho dù trong lòng đang rỉ máu, cũng không muốn tâm sự cùng với bà.
“Ba, mẹ hai người là cha mẹ của con, bất kể hai người làm chuyện gì, con cũng sẽ không trách hai người. Tiểu Phong ra đi cũng không phải là lỗi của hai người. Muốn trách, chỉ có thể trách sỗ mệnh mà thôi. Con có chút hối hận, tại sao lúc trước không hải hảo bồi em ấy, không có cùng em ấy hoàn thành những chuyện mà chúng con muốn làm.”
“Bây giờ, em ấy đi rồi, nhưng trong lòng con, thì em ấy vĩnh viễn là người duy nhất đời này con yêu. Ba, mẹ, con biết hai muốn tụi con chia tay nhau, muốn còn làm một cô gái tốt có cuộc sống bình thường. Nhưng cho dù như thế nào con cũng không thể quên em ấy được.”
“Con nghĩ, trên đời này không có bất kỳ ai lại đi tiếp nhận một nửa kia của mình còn đang cất dấu trong lòng một người khác. Khi nào con khôi phục lại trạng thái bình thường, còn sẽ quay về. Con cũng không cần ai tới phụng bồi mình, cũng không cần một người yêu con đến chiếu cố con. Qúy Duyệt Phong, em ấy sẽ mãi sống trong lòng con, bồi con đi tiếp.”
Tần Nhuế nói xong, đứng dậy ôm Tần lão ba và Tần lão mẹ một cái, liền xách hành lý của mình đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cô, Tần lão mẹ khóc rống trên vai Tần lão ba. Có lẽ, hai người bọn họ đã tự tay phá hủy đi hạnh phúc của con gái mình.
“Tiểu Tĩnh, không sao đâu, sẽ tốt hơn thôi.” Tần lão ba an ủi Tần lão mẹ, nhưng trong mắt lại lo lắng sâu thẳm không thấy đáy. Người còn sống, luôn là người mệt mỏi nhất. Họ cần thay người chết, gánh vác trách nhiệm biệt ly và thống khổ. Mà Tần Nhuế đúng là như vậy.
Đứng trước của Đệ nhất nữ tử ngục giam, Tần Nhuế nhớ tới lúc mình cùng Qúy Duyệt Phong sau khi ra khỏi ngục, giờ làm việc của cô càng lúc càng ít. Gần một năm nay cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Phá vỡ cuộc sống bình thường của cô, cũng để cho cô cảm nhận được hạnh phúc của đời này cùng nỗi đau tê tâm liệt phế.
“Tần ngục trưởng.” Chậm rãi đi vào cửa, cảnh vệ vẫn cung kính thi lễ với cô một cái. Nếu như bình thường cô sẽ gật đầu đáp lại đối phương. Nhưng hôm nay đến cả động tác đơn giản như vậy, khí lực cô cũng không có. Nếu như một người đã chết lòng thì cô cũng không còn động lực đi hoàn thành bất kỳ chuyện gì. Dù là, chi một cái gật đầu đơn giản, hay là nhăn mày.
Dưới tình huống như vậy, Cục Trưởng Cục Tư Pháp sẽ không tới ngục giam. Nhưng hôm nay bởi vì là thỏi gian tổng kết cuối tháng, cho nên Tần Nhuế kết luận Vương Lượng sẽ ở chỗ này. Không ngoài dự đoán, cô đi đến phòng làm việc gõ cửa, liền nghe được một tiếng mời vào. Ngồi bên trong chính là Vương Lượng mà cô muốn tìm.
“Ha, là tiểu Tần a?” Sao đột nhiên cô lại đến đây vậy, tôi nhớ đã cho cô nghỉ dài hạn còn chưa tới ngày mà, cô mang theo hành lý như vậy có phải sắp đi du lịch?” Vương Lượng không biết ý nghĩ của Tần Nhuế, hắn ngồi uống trà trên bàn cười hỏi.
“Vương cục trưởng, hôm nay tôi đến đây, là muốn đưa cái này cho ông.” Tần Nhuế nói xong, đưa tới một phong thư. Người kia nhìn thấy chữ ghi trên phong thư, hai mắt liền tối sầm lại.
“Cô muốn từ chức?”
“Vâng.”
“Cô làm việc rất tốt, tại sao phải từ chức? không hài lòng với chức vụ hiện tại sao? Hay là tiền lương? Tiểu Tần a, không phải tôi đã nói với cô, chỉ cần không lâu sau nữa, cô có thể từ Đệ nhất nữ tủ ngục giam đến Cục Tư Pháp làm việc sao? Tại sao trong lúc quan trọng này cô lại từ chức chứ? Cô có biết điều này sẽ như thế nào không?”
“Vương cục trưởng, cám ơn ông luôn bồi dưỡng người tài. Nếu như không có ông, tôi cũng không thể nào đến Đệ nhất nữ tử ngục giam này, càng không thể trở thành ngục trưởng. Trong lòng tôi vẫn luôn xem ông là thầy. Tôi muốn từ chức, hoàn toàn là do nguyên nhân của bản thân, không liên quan đến công việc.”
“Nguyên nhân gì? Cô ta quan trong với cô đến như vậy sao? Cô ta chết, đến cả công việc cô cũng không cần? Hay là, cô đã tìm được con đường chết khác, cũng không lạ gì với cái chức ngục trưởng nhỏ nhoi này.” Lúc này Vương Lượng mở miệng nói, khiến cho Tần Nhuế cả kinh. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Lượng nói chuyện với vẻ mặt âm lãnh cùng giọng điệu giễu cợt, khiến người không lạnh mà run.
“Vương cục trưởng, ông…”
“Tiểu Tần a, thật ra thì chuyện liên quan đến cô và Qúy tiểu thư, tôi cũng đã sớm biết rồi. Quan hệ hai người cũng không hề tầm thường, tôi cũng không phải đối, cũng hy vọng hai người hạnh phúc chung một chỗ. Qúy tiểu thư qua đời, tôi cũng rất tiếc. Nhưng mà với quan hệ thân mật của cô và Qúy gia, chuyện nộ bộ của họ, thì cô hẳn cũng biết một chút ít chứ?”
“Vương cục trưởng, tôi không hiểu ý ông.” thái độ Vương Lượng thay đổi khiến cho Tần Nhuế có chút nghi ngờ. Cô không hiểu chuyện nộ bộ của họ trong miệng đối phương ý chỉ cái gì, nhưng mơ hồ cô cảm thấy Vương Lượng hôm nay rất kỳ quái, dường như cũng không giống người mình quen biết là hắn nữa.
“Tiểu Tần, cô là một người thông minh, tôi không tin cô không hiểu lời tôi. Nói cho tôi biết, người Qúy gia đem số ma túy kia giấu ở đây? Với quan hệ của cô và Qúy Duyệt Phong, cô ta sẽ không thể nào gạt cô.”
“Ha ha…” Nghe lời nói của Vương Lượng khiến Tần Nhuế bật cười. Món hàng kia, lại là món hàng kia, lại là món hàng ấy!
Cô thật không hiểu, tại sao mọi người cứ liều sống liều chết để chiếm cho được món hàng đó. Vì món hàng đó, Qúy Duyệt Phong phải bỏ mạng. Bây giờ đến cà người hết lòng bồi dưỡng mình, cũng có chủ ý với món hàng kia. Bọn họ là cảnh sát, vì quốc gia làm việc trong cơ quan chính phủ, mục đích muốn món hàng kia, là vì cái gì?
“Vương cục trưởng thật xin lỗi, liên quan đến vẫn đề của ông, tôi không thể trả lời được. Tôi thừa nhận quan hệ với tiểu Phong là không bình thường. Em ấy rời đi khiến tôi rất thống khổ, tôi chọn lựa rời khỏi thành phố này cũng chính là nguyên nhân đó. Nhưng món hàng kia ở đâu tôi cũng không biết. Thậm chí ngay cả món hàng kia là cái gì tôi cũng không biết hình dạng nó ra sao, bộ dạng thế nào. Nếu như ông muốn biết, có thể đi hỏi Qúy Mục Nhiễm, chắc hẳn không ai ngoài cô ấy biết món hàng đó ở đâu.”
“Tần Nhuế! Cô là một người thông minh, tôi khuyên cô rượu mời lại không uống muốn uống rượu phạt! Cô cho là từ chức thì tôi không có cách đối phó với cô sao?”
“Vương cục trưởng, tôi không đoán được ông muốn món hàng kia là mục của quốc gia hay là ý định của ông, nhưng tôi thật sự là không biết, cho dù ông muốn xử phạt tôi, tôi cũng không có cách trả lời ông.”
“Tần Nhuế, tôi không có lý do phạt cô, càng không muốn làm cho quan hệ chúng ta thêm căng thẳng. Cô là cấp dưới đắc lực nhất của tôi, tôi không hy vọng phải trở thành địch nhân với cô. Qúy Mục Nhiễm đã cùng với tổ chức Hắc Thủ nước Đức công khai chuyện khai chiến cả trung ương chính phủ cũng đều biết, dở dĩ bây giờ bọn họ còn chưa nhúng tay, là vì muốn biết được tung tích món hàng kia.”
“Thứ ma túy đó, chính là loại ma túy mới độ tinh khiết cao là loại mới nhất trên thế giới. Gía trị của chúng căn bản không lường trước được, quóc gia sẽ không từ thủ đoạn nào để đoạt được chúng. Cô cho là, chỉ vì lợi ích nhỏ bé của một cá nhân như cô, có thể so với lợi ích quốc gia sao, bất kỳ thứ gì cũng có thể so tính sao? Tôi khuyên cô nên thông minh một chút, nói vị trí món hàng kia cho tôi. Nếu không, cô cứ chờ kết cục sống không bằng chết đi.”
Vương Lượng nói xong khiến cho sắc mặt Tần Nhuế trắng bệch. Cô chưa từng nghĩ, một người bình thường như mình lại dính vào cái vòng xoáy này. Qúy Duyệt Phong nói không sai, người trong hắc đạo, cũng không phải nhất định là người xấu. Mà người trong bạch đạo cũng không nhất định là người tốt. Hắc bạch đụng nhau, thì ai có thể giữ được màu sắc vốn có chứ?
Bất quá cũng chỉ là màu xám của tro tàn.
“Vương cục trưởng, nếu ông cho rằng tôi biết món hàng kia ở đâu, thì cho dù tôi có giải thích thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không tin tôi. Toi chỉ nói một câu cuối cùng, bây giờ tôi và Qúy gai cũng không còn quan hệ gì. Món hàng kia ở đâu tôi không biết.”
“Ha ha, tốt! Giỏi cho câu tôi không biết. Tần Nhuế tôi còn cho rằng cô đủ thông minh, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi lại chọn sai người.” Vương Lượng nói xong nhấn còi báo động trên bàn. Không lâu sau, liền có vài cảnh vệ cầm súng vọt vào.
“Cục trưởng xảy ra chuyện gì?” Cảnh vệ cầm đầu liếc nhìn Tần Nhuế, nhìn thấy ánh mắt Vương Lượng bình an vô sự, có chút không hiểu.
“Tội phạm Tần Nhuế, dính líu đến việc cấu kết với tổ chức hắc đạo, tàng trữ ma túy, mang theo ma túy, bán ma túy, ý đồ nguy hại an ninh quốc gia, chứng cớ xác thật. Tậm thời bắt giữ vào Đệ nhất nữ tử ngục giam tầng thứ tám, đợi việc kiểm soát đến lập án thẩm tra xử lý.”
Nghe Vương Lượng đứng nói khiến cho những cảnh vệ sững sốt một hồi. Trước không nói cách làm của hắn có phù hợp với quá trình hay không, bọn họ hiển nhiên không tin một Tần Nhuế thiết diện vô tư lại làm ra loại chuyện này. Nhưng mà nhìn biểu tình Vương Lương không cho phép nghi ngờ bộ dạng Tần Nhuế cũng không có chút gì muốn giải bày, lấy còng đem tay cô còng lại, đưa đi xuống.
Lần nữa trở lại ngục giam tầng thứ tám quen thuộc, nháy mắt Tần Nhuế hoảng thần. Đi đi, cô lại cười.
Tiểu Phong, tiểu Phong tâm tình em lúc vào đây, cũng giống như chị vậy sao?
|