Mê Điệp Tình Nhân Chiến
|
|
Chương 52 Một ngày tại bệnh viện, Lạc Tử Tịch rốt cuộc biết được lời Nhan Lạc nói là thật, cuộc sống trước kia của Nhan Tiêu trừ bỏ công việc vẫn là công việc. Mấy ngày nay ở bệnh viện, bên cạnh nàng nhiều nhất là Nhan Lạc chứ không phải Nhan Tiêu, tuy rằng mỗi ngày thời điểm tan sở Nhan Tiêu đều đến bệnh viện với nàng, nhưng mỗi khi nàng tỉnh dậy đều nhìn thấy Nhan Tiêu gõ lách cách trên máy tính làm việc, điều nay khiến cho Lạc Tử Tịch không khỏi đau lòng. Buổi tối Nhan Tiêu ở bệnh viện với nàng nhưng cũng đem toàn bộ công việc đến đây, thật sự không muốn lãng phí một phần thời gian. "Nhan Lạc, tỷ ngươi trước kia đều liều mạng làm việc như vậy sao?" Lạc Tử Tịch hỏi Nhan Lạc. Hiện tại trong phòng bệnh chỉ có nàng cùng với Nhan Lạc hai người. Dường như Nhan Tiêu ở trên công việc đều dùng không hết tinh lực, bất quá nàng có thể cảm thụ được Nhan Tiêu mỏi mệt, bởi vì hiện tại Nhan Tiêu không chỉ có công việc mà còn muốn chăm sóc nàng. Thật ra nàng đã gần tốt rồi, hai ngày nữa là có thể xuất viện, nàng không muốn Nhan Tiêu vất vả như vậy. Bất quá Nhan Tiêu thật đúng là xem nàng như bảo bối. Rõ ràng đã khỏe rất nhiều, cũng không cần Nhan Lạc chăm sóc nhưng Nhan Tiêu vẫn để cho Nhan Lạc mỗi ngày đến bệnh viện cùng nàng. "Tỷ tỷ nàng vẫn đem tất cả tinh lực đều đặt trên công việc, trước kia trừ bỏ công việc ta chưa từng thấy qua nàng cảm thấy hứng thú đối với cái gì. Bất quá từ khi có tẩu tử ngươi, ta mới cảm giác tỷ tỷ là một người có linh hồn chứ không phải một người cuồng công việc. Tẩu tử, có hứng thú nói chuyện xưa của ngươi cùng tỷ tỷ không?" Nhan Lạc cười nói. Từ khi Nhan Tiêu tiến vào công ty gia tộc liền đem toàn bộ tinh lực đặt lên trên công việc, toàn bộ Nhan gia vẫn do một mình Nhan Tiêu chống đỡ. Kỳ thật Nhan Lạc nàng đối với tình cảm của Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu vẫn rất là hứng thú, nghĩ xem một nữ nhân như Nhan Tiêu làm thế nào có thể bắt Lạc Tử Tịch tới tay đây? Xem bộ dáng Lạc Tử Tịch hẳn là một người thẳng đến không thể thẳng hơn nữa, Nhan Tiêu thế nhưng có bản lĩnh đem nàng bẻ cong, Nhan Lạc không khỏi bội phục trong lòng. Tỷ nàng là người vẫn chưa xác định được tính hướng, đột nhiên đùng một cái liền đem một người thẳng bẻ cho cong, tê tê... Nhan Lạc không thể không quan tâm. Lạc Tử Tịch nghe xong lâm vào trầm tư, Nhan Tiêu trước kia lúc cùng nàng một chỗ đều là tự mình đi làm, nàng không biết Nhan Tiêu an bày công việc như thế nào, nhưng hiện tại nàng nằm việc, cả ngày lại nhàn rỗi, so sánh với Nhan Tiêu mới biết được Nhan Tiêu bề bộn rất nhiều việc, nghe lời Nhan Lạc nói, Nhan gia hiện tại tất cả sự nghiệp đều đặt trên vai Nhan Tiêu, một khi Lạc Tử Tịch nghĩ đến việc này liền thêm đau lòng. "Tẩu tử..." Nhan Lạc nhìn thấy Lạc Tử Tịch không đáp lại nàng mà là giống như đang suy nghĩ chuyện gì, không khỏi kêu một tiếng Lạc Tử Tịch. "A?" Lạc Tử Tịch phục hồi lại tinh thần, hồi tưởng đến câu hỏi vừa rồi của Nhan Lạc không khỏi cười cười, chuyện xưa của nàng với Nhan Tiêu sao? Nàng cùng Nhan Tiêu... "Nàng đầu tiên là tình địch của ta, tiếp theo lại biến thành tình nhân, sau đó dường như là cái dạng hiện tại này." Lạc Tử Tịch nhớ lại trước kia nói. Hồi tưởng lại một ít chuyện của nàng cùng Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch cảm thấy thật là giống phim truyền hình. Nhưng nàng cũng tin tưởng đây rõ ràng đã được định sẳn, có người nhất định phải tách ra, mà có người nhất định phải cùng một chỗ. "Gì? Kích thích như vậy? Thật sự là không thể tưởng tượng được nha, tình địch tẩu tử? Ta như thế nào lại không biết tỷ của ta còn thích qua ai?" Tin tức bùng nổ, mỗi câu của Lạc Tử Tịch đều khiêu chiến cực hạn đầu óc của Nhan Lạc, rất bất khả tư nghị, tỷ nàng nha, Nhan Tiêu nha... Nhan Lạc thật muốn hô lớn một tiếng, TRỜI ƠI!!! Vừa là tình địch vừa là tình nhân, nàng chưa từng nghĩ đến Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch còn có nhiều chuyện thú vị như vậy. Nàng lại không thể chứng kiến cuộc chiến, thật sự là rất đáng tiếc. "Ngươi nói nàng cho tới bây giờ vốn không có thích qua ai?" Nhan Tiêu kia yêu nghiệt thế nhưng chưa từng thích qua người nào? Này khiến cho Lạc Tử Tịch có chút ngoài ý muốn. Thời điểm nàng ở cùng với Nhan Tiêu cũng không ai nói qua việc này, các nàng chỉ biết sống một khắc kia, bởi vì khi đó quan hệ hai người pha lẫn nhiều nhân tố, cho nên vẫn đều quý trọng mỗi một phút mỗi một giây chứ không có đi rối rắm chuyện của ai. Nhan Tiêu cũng đã trưởng thành thế nhưng chưa từng thích qua bất luận kẻ nào? Này... "Tỷ tỷ trước kia lúc còn đi học có rất nhiều người theo đuổi nhưng tỷ tỷ căn bản không có đem tâm tư đặt vào chuyện đó, cho dù đi ra làm việc người theo đuổi cũng rất nhiều, chính là tỷ tỷ thời điểm đi học liền đi học, làm việc liền làm việc, căn bản không có đi nói chuyện tình cảm. Tuy rằng ta cũng không biết vì sao, nhưng cũng chưa từng gặp qua tỷ tỷ động tâm. Cho nên ta mới hiếu kỳ chuyện xưa của tẩu tử cùng tỷ tỷ như vậy." Nhan Tiêu mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, nhưng thế giới tình cảm quả thật là trống không, cho nên làm "Tình địch" cùng "Tình nhân" lúc hai chữ này xuất hiện, Nhan Lạc quả thực chấn kinh. Thật ra Nhan Tiêu cảm thấy chính mình là vì công việc mà sinh, vì sự nghiệp Nhan gia mà tồn tại. Nàng biết tính tình Nhan Lạc, không thích đề cập đến sự nghiệp gia tộc, ba mẹ hai người từ khi nàng tốt nghiệp bắt đầu làm việc cũng chầm chậm buông tay để nàng tự mình xông pha vào, muốn cho nàng đem Nhan gia gầy dựng lên, cho nên cuộc sống nàng trừ bỏ công việc chính là công việc. Chuyện tình cảm nàng là một người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gặp nói sau, không gặp được nàng cũng không cố theo đuổi làm gì. Nhưng đã gặp nàng sẽ không bỏ qua, cho dù là một người đã có gia đình. Bất quá tâm lý Nhan Tiêu có lẽ ngay cả Nhan Lạc cũng không hiểu được. "Nhan Lạc, ta như thế nào luôn cảm giác ngươi lại ngứa da đây?" Nhan Tiêu thanh âm lại xuất hiện ở cửa dọa Nhan Lạc nhảy dựng. "Ta nói tỷ, ngươi có thể hay không không cần xuất quỷ nhập thần như vậy?" Nhan Lạc đưa một cái xem thường cấp Nhan Tiêu. Sau mỗi lần nàng muốn cùng Lạc Tử Tịch nói một ít gì đó Nhan Tiêu liền nhảy ra đây? Khó chịu, thật sự là rất khó chịu. Bất quá nàng cũng không dám quở trách ra tiếng, nếu Nhan Tiêu đột nhiên nổi hứng đem nàng đưa vào công ty, kia nàng còn không trở về ôm chăn bông sau đó khóc đến chết? Nhan Tiêu không để ý Nhan Lạc mà là đi đến trước mặt Lạc Tử Tịch, thân thiết hỏi: "Hôm nay cảm thấy thế nào? Có không thoải mái chỗ nào không?" "Không có, cảm giác đã muốn tốt lắm, hôm nay sao tan tầm sớm như vậy?" Lạc Tử Tịch nhìn nhìn thời gian, có vẻ không phải giờ bình thường Nhan Tiêu tan tầm nha, hôm nay Nhan Tiêu trốn? Ơ, làm lão bản chính là tốt nhất, tùy thời đều có thể trốn, không ai dám nói. Bất quá Lạc Tử Tịch cảm thấy để cho Nhan Tiêu trốn nhiều cũng rất tốt, dù sao Lạc Tử Tịch thật đúng là không đành lòng nhìn thấy Nhan Tiêu liều mạng làm việc như vậy. "Công việc xử lý không sai biệt lắm, lo lắng ngươi ở trong này cho nên cứ tới đây. Ta vừa rồi có hỏi bác sĩ, ngày mai là có thể xuất viện, không có gì trở ngại. Bất quá, ta tính ngày mai đưa ngươi về ở tại đại trạch Nhan gia, gần đây công việc ta hơi nhiều, muốn chăm sóc ngươi chỉ sợ sẽ có sơ sẩy, vẫn là về nhà tương đương hảo, trong nhà có người hầu, còn có Lạc Lạc. Như vậy ta làm việc cũng sẽ an tâm chút." Nhan Tiêu nắm tay Lạc Tử Tịch, hiện tại Lạc Tử Tịch cùng Lăng Dịch Hằng đã không có vấn đề gì, có thể danh chính ngôn thuận cùng nàng một chỗ. Nàng muốn nói cho người Nhan gia quan hệ của nàng cùng Lạc Tử Tịch. Không chỉ có Lạc Tử Tịch kinh ngạc với lời nói của Nhan Tiêu, ngay cả Nhan Lạc cũng cảm thấy kinh ngạc, quyết định này quá mức gấp gáp. Nhan gia có người hầu còn có nàng, nhưng mà còn có hai vị hơn bảy mươi tuổi lão nhân gia, gia gia nãi nãi hai người, nếu trực tiếp để cho Lạc Tử Tịch đi vào như vậy, có phải hay không trước tiên hẳn là lo cho cảm thụ hai vị lão nhân gia? Bọn họ có thể chấp nhận sao? Còn có thân thích Nhan gia, chịu được Lạc Tử Tịch sao? "Tỷ, ngươi không lo lắng sao?" Nhan Lạc nghiêm túc hỏi. Nhan Tiêu đối với Lạc Tử Tịch như thế nào mấy ngày nay Nhan Lạc đều nhìn vào mắt, biết tình cảm hai người đã đến trình độ nhất định. Nhưng mà, dù sao cả hai cũng là nữ nhân, cứ như vậy công khai tiến vào đại trạch Nhan gia, không biết sẽ nhấc lên phong ba dạng gì. Ba mẹ các nàng ra ngoài du lịch, nhưng không bảo đảm khi biết Nhan Tiêu mang nữ nhân về nhà sẽ không lập tức bay trở về. Đến lúc đó nếu làm lớn lên, Lạc Tử Tịch sao có thể tiếp tục ở Nhan gia? "Lạc Lạc, nếu ta không có chuẩn bị phương diện này sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy? Ta có thể ứng phó, Tử Tịch quả thật cần chăm sóc, Lâm gia mấy người kia gần đây không an phận, ta cũng không yên tâm Tử Tịch một người ở bên ngoài. Lạc Lạc, ngươi không muốn quản chuyện công ty ta không miễn cưỡng ngươi, nhưng trước khi tẩu tử ngươi hoàn toàn khang phục, ngươi phải chăm sóc nàng thật tốt. Gia gia nãi nãi bên kia ngươi không cần lo lắng, bọn họ không có ý kiến bởi vì ta đã nói với bọn họ rồi. Về phần lão ba lão mẹ, ta đã đề cập tới, đến lúc đó bọn họ trở về nói sau. Hiện tại ta muốn đem tinh lực đặt lên công việc." Nói xong, Nhan Tiêu không khỏi nhíu nhíu mày. Người dưới Nhan thị bắt đầu không an phận, nàng phải hảo hảo đi lo liệu, nàng muốn cho Lạc Tử Tịch tiến vào đại trạch Nhan gia cũng là muốn bảo vệ Lạc Tử Tịch. Bởi vì vài cổ thế lực dưới Nhan thị bắt đầu rục rịch, hiện tại nàng không có nhiều thời gian bên cạnh Lạc Tử Tịch, chỉ có thể đem Lạc Tử Tịch phó thác cho Nhan Lạc. Tuy rằng Nhan Lạc nhìn như vô hại, nhưng trong lòng nàng rõ ràng bản sự của Nhan Lạc, Nhan Lạc cũng là người duy nhất có thể khiến nàng yên tâm. Nhan Lạc nghe xong không khỏi líu lưỡi, động tác tỷ nàng cực kì mau, thế nhưng đã thu phục gia gia nãi nãi, nếu người trong nhà đã thu phục được nàng còn có gì mà phải cố kỵ đây? Nàng vẫn không muốn quản lý chuyện công ty chính là không muốn tham dự vào chiến trường đầy khói thuốc súng đạn, nhưng không tham gia cũng không đại biểu nàng cái gì cũng không biết, có vài người nhìn thấy Nhan gia các nàng này một thế hệ chỉ có hai cái nữ oa mà bắt đầu đánh chủ ý Nhan gia. Vốn cũng có rất nhiều người bàn tính muốn cưới hai tỷ muội nàng, nhưng tỷ nàng vì công việc cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm, mà nàng vẫn biết chính mình thích nữ nhân, cho nên đối với nam nhân hoàn toàn không liếc mắt nhìn thêm một cái. Cho nên có một số người biết cưới các nàng là vô vọng liền bắt đầu muốn giở trò. "Ân, tỷ, ta đã biết, ngươi cứ yên tâm đem tẩu tử giao cho ta, nhất định đảm bảo nàng ở Nhan gia lông tóc không thương tổn." Nhan Lạc cười cười, người giở trò này nàng không lo lắng, bởi vì có Nhan Tiêu ở đây, có Nhan Tiêu, Nhan gia sẽ không sụp đổ. "Nhan Tiêu..." Lạc Tử Tịch kêu Nhan Tiêu một tiếng, tựa hồ, bây giờ Nhan Tiêu gặp một ít phiền toái, hơn nữa xem Nhan Tiêu an bày đều rất thận trọng, trong lòng Lạc Tử Tịch mơ hồ có một chút dự cảm bất hảo. Chính là, muốn tiến vào đại trạch Nhan gia, có phải hay không phát triển quá nhanh? Trong lòng Lạc Tử Tịch có chút không yên. Nhan Tiêu còn có gia gia nãi nãi? Này... Nàng phải lấy thân phận gì tiến vào đại trạch Nhan gia? Thật ra nàng đã rất tốt rồi, về tiểu nhà trọ của Nhan Tiêu là được, nàng có thể chăm sóc chính mình. Nhưng mà, một khi nghĩ đến Nhan Tiêu vừa rồi thận trọng, Lạc Tử Tịch vẫn còn thông minh không đem quyết định chính mình nói ra. "An tâm cùng Lạc Lạc ở tại Nhan gia, gần đây có khả năng ta sẽ bề bộn nhiều việc." Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch, có một số việc nàng phải để ý tới, chỉ có xử lý ổn thỏa, tương lai của nàng với Lạc Tử Tịch mới chân chính vững vàng. Nhìn thấy hai người dịu dàng tình tứ, Nhan Lạc cười cười sau đó rời khỏi phòng bệnh, kỳ thật nàng cũng rất muốn người nào đó. [Những phần suy nghĩ của tác giả mà ngắn quá, không liên quan đến câu chuyện Jay lượt bỏ được không?? Dạo này bỏ bê nhiều quá thật có lỗi, hôm nay tạm thời một chương trước đi, tối nay edit tiếp, ngày mai Jay bù cho hai chương nhá. Đừng có quên Jay nha... HụHụ (ಥ ̯ ಥ) ]
|
Chương 53 Sau khi Lạc Tử Tịch tới đại trạch Nhan gia rốt cuộc cũng kiến thức được cái gì là hào trạch*. Căn phòng lớn nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào. Một khi nghĩ đến nàng sắp ở nơi này bỗng dưng cảm thấy không quá chân thật. Cho tới bây giờ nàng nghĩ tiểu nhà trọ của Nhan Tiêu đã là quá tốt rồi, nhưng nhà trọ Nhan Tiêu so sánh với đại trạch Nhan gia đúng là phải gọi bằng sư phụ. Lạc Tử Tịch không khỏi thầm than trong lòng quả nhiên là người có tiền. *豪宅:ngôi nhà xa hoa, lộng lẫy. "Cảm thấy thế nào? Thích không?" Nhan Tiêu nắm tay Lạc Tử Tịch, đại trạch này là gia gia của nàng mua lại, hoa viên theo quy cách nhà cũ đã trải qua vài lần sữa chữa hiện tại càng thêm rộng lớn. Tuy rằng người ở nơi này không nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng được coi như tam đại đồng đường*, lão nhân gia thích yên tĩnh cho nên ngôi nhà này bên trong hay bên ngoài vẫn thực thanh nhã. Nhan Tiêu cảm thấy Lạc Tử Tịch hẳn là sẽ thích. *三代同堂:một nhà ba thế hệ (ông bà, cha mẹ, con cháu). "Rất lớn, thực yên tĩnh, rất đẹp, thực... Tốt." Lạc Tử Tịch tìm không được từ ngữ để hình dung, nơi này hết thảy đều vượt qua sức tưởng tượng của nàng. Nơi này hoàn cảnh vô cùng thanh u, không khí thoáng đãng, bước đầu tiên bước vào nơi này nàng liền cảm thấy cực kì yêu thích từ trong lòng. Nếu không cần làm việc nàng cảm thấy đây chính là nơi sinh hoạt tốt nhất, nàng từng nghĩ khi mình già đi sẽ tìm một địa phương thanh u mà dưỡng lão. Thật không ngờ còn chưa lão cũng đã có thể đến ở địa phương như vậy rồi. "Thích là tốt rồi, về sau chúng ta sẽ ngụ ở nơi này, chúng ta vào thôi, gia gia nãi nãi đang chờ chúng ta đây, nãi nãi biết ngươi tới đã muốn đợi thật lâu. Haha..." Nhan Tiêu cười nói. Lạc Tử Tịch thích là tốt rồi, bởi vì phải làm việc cho nên không phải mỗi ngày nàng đều về nơi này, bất quá một tuần trở về ít nhất một lần, dù sao hai vị lão nhân trong nhà vẫn nhớ thương, cho dù không có việc gì cũng sẽ trở về. Sau này gặp được Lạc Tử Tịch, nàng cảm thấy nơi này thực thích hợp với Lạc Tử Tịch, cho nên sáng sớm liền bàn tính đem Lạc Tử Tịch mang về đây. "A?" Lạc Tử Tịch vừa nghe, có chút mơ hồ, cái kia, nãi nãi Nhan Tiêu chờ nàng? Khiến cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh*. *受宠若惊:được sủng ái mà lo sợ. "A cái gì mà a, đi thôi, sau khi gặp gia gia nãi nãi ta lại mang ngươi đi nhìn một chút chung quanh." Nhan Tiêu cười, nắm tay Lạc Tử Tịch đi vào bên trong. Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch vừa xuất hiện ở phòng khách, Nhan Lạc liền tiến lên nói: "Tỷ, tẩu tử, các ngươi sau bây giờ mới đến, gia gia nãi nãi đều chờ thật lâu." Nói xong quay đầu nhìn về phía hai vị lão nhân gia đầu đầy tóc bạc nhưng tinh thần vẫn sáng láng. Nhan gia gia một tay cầm cái tẩu, một tay chống quải trượng, ngồi rất nghiêm chỉnh. Mà Nhan nãi nãi đeo cái kính lão, trên tay cầm một tờ báo, mở to hai mắt nhìn vào chữ phía trên. Hai vị lão nhân gia nghe được lời Nhan Lạc đều đồng loạt đem ánh mắt hướng về Lạc Tử Tịch. Lạc Tử Tịch cảm thấy nhất thời thực là khẩn trương, có chút vô thố dùng sức nắm tay Nhan Tiêu. Trước kia nàng cùng Lăng Dịch Hằng đi gặp người trong nhà cũng không có khẩn trương giống như hiện tại nha? Hơn nữa, nàng cũng không phải cô gái ngây ngô gì, ba mươi mấy, như thế nào mà còn khẩn trương đến vậy đây? Cảm giác được Lạc Tử Tịch khẩn trương, Nhan Tiêu dùng sức nắm lại tay Lạc Tử Tịch, hướng Lạc Tử Tịch nở nụ cười, sau đó dắt Lạc Tử Tịch đi đến trước mặt gia gia nãi nãi nói: "Gia gia nãi nãi, đây là Lạc Tử Tịch. Tử Tịch đây là gia gia của ta, đây là nãi nãi của ta." Nhan Tiêu giới thiệu ba người bọn họ với nhau. Lạc Tử Tịch buông lỏng tay Nhan Tiêu, tuy rằng trong lòng rất khẩn trương đến không thể tưởng được, nhưng mặt ngoài vẫn coi như trấn định. Lạc Tử Tịch mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cung kính nói: "Nhan gia gia, Nhan nãi nãi, hai người hảo. Ta là Lạc Tử Tịch." Nhan gia gia hít một hơi thuốc, nhìn Lạc Tử Tịch gật gật đầu không nói gì. Nhan nãi nãi buông tờ báo trong tay, đứng lên đi đến bên cạnh Lạc Tử Tịch, đánh giá quanh người Lạc Tử Tịch khiến cho Lạc Tử Tịch nháy mắt cảm thấy khẩn trương vô cùng, hít thở cũng không dám. "Ngươi chính là tiểu Tịch nhi? Tức phụ* tiểu Tiêu nhi?" *媳妇:vợ Nhan nãi nãi mang theo kính lão nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Tịch, một bên xem một bên nhịn không được gật đầu, xem như là rất vừa lòng Lạc Tử Tịch. Tiểu Tịch nhi? Hơ, trời, nàng đã ba mươi mấy, lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy. bất quá, Nhan nãi nãi cũng bảy mươi mấy, ở trong mắt Nhan nãi nãi nàng với Nhan Tiêu đều giống nhau, vĩnh viễn là tiểu hài tử, gọi như vậy cũng không có gì. Nhưng mà Nhan nãi nãi hỏi cũng quá trực tiếp đi? Tức phụ tiểu Tiêu nhi? Ơ, bảo nàng phải trả lời như thế nào? Nhất thời Lạc Tử Tịch liên tục đổ mồ lạnh trong lòng. Lạc Tử Tịch lặng lẽ lấy tay kéo kéo áo Nhan Tiêu, ý bảo Nhan Tiêu giải vây cho nàng. Chính là Nhan Tiêu không có mở miệng, câu tiếp theo của Nhan nãi nãi khiến cho Lạc Tử Tịch rất muốn tìm cái động để trốn vào, nháy mắt mặt đỏ gay. Nhan nãi nãi thấy nàng cầu cứu Nhan Tiêu bỗng dưng nói: "Tiểu Tiêu nhi ánh mắt rất tốt, khuê nữ này bộ dạng thực tốt, dáng người rất tốt, mông lại to lại tròn, có thể sinh đứa nhỏ, ngươi nói đi lão nhân."[(^o^)] Nhan nãi nãi quay đầu nhìn Nhan gia gia. Nhan gia gia bị lời nói đột nhiên của Nhan nãi nãi làm cho bị sặc, không khỏi ho khan, bất quá cũng chỉ khụ vài cái nhưng cũng khiến cho không khí nháy mắt xấu hổ lên. Khuôn mặt Lạc Tử Tịch gần như biến thành quả táo, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Tiêu. Rõ ràng nàng cùng Nhan Tiêu là hai nữ nhân, Nhan nãi nãi cũng không phải không biết, nếu biết nàng là tức phụ Nhan Tiêu, kia hai nữ nhân làm sao sinh đứa nhỏ? Hiện tại hai nữ nhân cũng không phải không thể sinh đứa nhỏ, bất quá lấy niên kỉ hai vị lão nhân, hẳn là không tin chuyện kia đi? Khẳng định là Nhan Tiêu đã nói gì với hai vị lão nhân, nếu không Nhan nãi nãi sao có thể vừa nhìn đến nàng liền nói ra chuyện sinh đứa nhỏ? Trừng, Lạc Tử Tịch tiếp tục hung hăng trừng mắt Nhan Tiêu. "Nãi nãi, ngươi sao lại trước mặt tẩu tử nói chuyện đứa nhỏ nha, ngươi xem, mặt tẩu tử đều thành quả táo." Nhan Lạc hợp thời hợp thế tiến đến bên người Nhan nãi nãi, nắm cánh tay Nhan nãi nãi lắc lắc làm nũng. Nhan nãi nãi nói cũng khiến nàng đổ mồ hôi, bất quá, lời này thật giống như hai lão ngoan đồng nói. Nhìn Lạc Tử Tịch khuôn mặt đỏ rực, còn có ánh mắt ủy khuất của Nhan Tiêu, Nhan Lạc lại có cảm giác sung sướng khi người gặp họa. "Đi đi, ta nói là sự thật, tiểu Tịch nhi lại đây ngồi, không cần phải thẹn thùng thế. Tuy rằng ta với lão nhân cũng không biết vì sao tiểu Tiêu nhi tìm là tức phụ chứ không phải trượng phu, nhưng tiểu Tiêu nhi nói hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ, hai nữ oa cũng có thể sinh đứa nhỏ, ta đây với lão nhân cũng không quản nhiều như vậy. Ta xem đứa nhỏ ngươi bộ dạng rất tốt, có khí chất, theo tiểu Tiêu nhi rất xứng. Tiểu Tiêu nhi tìm ngươi làm tức phụ nàng, ngươi cũng cùng nàng kêu lão bà ta một tiếng nãi nãi xem." Nhan nãi nãi vui tươi hớn hở lôi kéo Lạc Tử Tịch an vị trên sô pha, càng nhìn càng thích. Lạc Tử Tịch vẫn còn vài phần xấu hổ, phỏng chừng là lão nhân gia đều như vậy, ngóng trông con cháu đầy nhà, cho nên ba câu cũng không rời chuyện đứa nhỏ. Lạc Tử Tịch tuy là bất đắc dĩ nhưng Nhan nãi nãi cùng Nhan gia gia có thể chấp nhận nàng, thừa nhận nàng là tức phụ Nhan Tiêu, điều này làm cho nàng thực cảm động, chuyện đứa nhỏ Nhan Tiêu chưa có thương lượng qua với nàng, nhưng hiện tại Nhan gia gia cùng Nhan nãi nãi đã có thể chấp nhận nàng, nàng có lẽ nên cùng Nhan Tiêu lo chuyện đứa nhỏ. "Nãi nãi." Lạc Tử Tịch thực nhu thuận kêu một tiếng. Nãi nãi nàng từ lúc nàng còn rất nhỏ đã qua đời, dung nhan nãi nãi cũng không thể nhớ được nữa, hiện tại Nhan nãi nãi đối xử nàng thân thiết như thế, khiến cho Lạc Tử Tịch đột nhiên cảm thấy quay lại được cảnh tượng lúc nhỏ nàng cùng với nãi nãi. Nhan Tiêu cùng Nhan Lạc thật sự rất hạnh phúc, có thể tam đại đồng đường. "Ngoan, thực ngoan. Lão nhân, ngươi sao không nói lời nào nha, lúc tiểu Tịch nhi chưa tới ngươi không phải rất vội vã muốn nhìn thấy bộ dáng tức phụ tiểu Tiêu nhi thế nào sao? Như thế nào bây giờ gặp được cũng không nói câu nào? Tiểu Tịch nhi, ngươi đừng để ý há, gia gia ngươi hắn đang thẹn thùng, ta không cần để ý tới hắn há." Nhan nãi nãi nhẹ nhàng vuốt tay Lạc Tử Tịch, không nghe được Nhan gia gia nói chuyện, liền ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn Nhan gia gia một cái. Nhan gia gia nghe Nhan nãi nãi nói, không khỏi khụ thêm mấy cái, có chút bất đắc dĩ nói với Nhan nãi nãi. "Nói đều không phải bị ngươi giành nói sao? Ngươi cứ luôn nói không ngừng còn muốn ta nói cái gì." "Nói nhiều như vậy, miệng sinh trưởng trên người ngươi, chẳng lẽ ta nói được? Tốt xấu gì tiểu Tịch nhi cũng là tức phụ tiểu Tiêu nhi, lần đầu tiên đến đây ngươi cũng không thèm nói chuyện, ngươi lão nhân này chết đi..." Nhan nãi nãi thầm oán Nhan gia gia. "Ngươi cứ nói nói, nói liền không ngừng, ta muốn nói gì cũng không nói được, hừ. Tiểu Tịch nhi lần đầu tiên đến, ngươi lôi kéo người ta nói không ngừng, người đã là lão thái bà bảy mươi lại lôi kéo tiểu cô nương người ta nói chuyện không đâu, ngươi cho là ai cũng giống ngươi da mặt dày như vậy à." Nhan gia gia không phục oán trách của Nhan nãi nãi, bắt đầu đánh trả. Nhan nãi nãi vừa nghe Nhan gia gia nói như vậy, bực tức buông ra tay Lạc Tử Tịch, đứng lên đi đến trước mặt Nhan gia gia hỏi: "Ngươi nói ai da mày dày?" "Đã nói ngươi đâu, lão thái bà không phân rõ phải trái, rõ ràng chính mình chiếm lấy tiểu Tịch nhi nói không ngừng, lại còn oán trách ta không nói lời nào, ngươi có lúc nào để ý ta." Nhan gia gia cũng thổi râu trừng mắt. Hai cái lão nhân gia liền như vậy đối địch nhau, ai cũng không nhường ai. "Ô, lại tới nữa, tẩu tử, về sau ngươi thấy nhưng không thể trách nha." Nhan Lạc nhìn hai lão nhân lại đang phân cao thấp không khỏi thở dài, cái này gọi là chuyện gì nha? Lạc Tử Tịch cười nhìn Nhan Tiêu, lại nhìn nhìn Nhan Lạc, lắc lắc đầu, nàng sao có thể để ý đây? Nàng chỉ biết hâm mộ, hâm mộ Nhan gia gia cùng Nhan nãi nãi đều đã tuổi này còn có thể ở chung như vậy, đây là tình cảm sâu đậm cỡ nào, đúng là bạch đầu giai lão. Huống chi, mọi người đều nói, nhà có nhất lão như có nhất bảo, bây giờ còn có hai cái, là hai cái bảo đó. Nhan Tiêu ngồi vào bên cạnh Lạc Tử Tịch, nàng biết lúc này trong lòng Lạc Tử Tịch nghĩ đến cái gì, nàng thâm tình nắm tay nhìn Lạc Tử Tịch, nàng muốn nói cho Lạc Tử Tịch, hai người cũng có thể giống gia gia nãi nãi vậy, bạch đầu giai lão. Người Nhan gia, cả đời chỉ biết nhìn nhận một người, bất ly bất khí. Lạc Tử Tịch đáp lại nụ cười của Nhan Tiêu, nàng cũng biết Nhan Tiêu muốn nói cái gì cùng nàng. Lạc Tử Tịch đem ánh mắt hướng về hai lão nhân còn đang tranh chấp, khóe miệng nở ra một nụ cười thật tươi. Nghĩ, có lẽ có một ngày, nàng cùng Nhan Tiêu cũng có thể giống như gia gia nãi nãi, tóc đều muốn bạc phơ còn có thể làm một chút chuyện phân cao thấp với nhau. Tác giả nói ra suy nghĩ: Trúc tử vẫn là ưa viết thể loại cảm giác ngọt ngào này. Về sau có lẽ sẽ có một ít phiền toái, nhưng cứ nhìn vào tiêu đề nhỏ, từ tình nhân chiến đến tình nhân loạn, đến hiện tại là tình nhân nở rộ, giờ nói đến quan hệ tình cảm biến hóa của Nhan Lạc. Chuyện về sau, hẳn là hai người cùng nhau đối mặt. Tình cảm hai người sắp đến lúc nở rộ. [Ui, mấy cái tiêu đề nho nhỏ Tác giả nói đến cũng giống như tên chương vậy, nhưng mà mấy chục chương cũng có một cái tiêu đề thôi nên Jay ko để vào.]
|
Chương 54 "Nhan Tiêu, ta muốn quay lại làm việc." Chạng vạng, Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu ngồi trong sân nhỏ, Lạc Tử Tịch biết mình đã hoàn toàn bình phục nên hẳn là đi làm trở lại. Có lẽ Nhan Tiêu rất nhiều tiền, có thể dưỡng nàng nhưng nàng muốn có công việc, nếu không nàng sẽ thấy cuộc sống của mình trở nên thật hư vô. Nàng không phải người cuồng công việc, nhưng nàng cần phải có một việc gì đó để làm, chứ không phải đứng ở trong đại trách Nhan gia làm Nhan gia đại thiếu nãi nãi. Tuy rằng nàng chỉ là một quản lý bình thường, nàng cùng Nhan Tiêu một chỗ không phải vì để cho Nhan Tiêu dưỡng nàng. Hơn nữa, ngay từ lúc ban đầu nàng mới là kim chủ Nhan Tiêu. Nhan Tiêu mỉm cười nhìn Lạc Tử Tịch, không đáp lời, nàng càng ngày càng thích im lặng như vậy nhìn Lạc Tử Tịch. Gần đây chuyện công việc khiến nàng cảm thấy có chút mỏi mệt, may mà thời điểm về nhà mỗi ngày đều có Lạc Tử Tịch chờ nàng. Nàng biết Lạc Tử Tịch muốn đi làm, chỉ là nàng không muốn Lạc Tử Tịch làm lụng vất vả như vậy. Nàng nhớ rõ trước kia Lạc Tử Tịch đi làm thường tam thiên lưỡng đầu* đi công tác, nàng không muốn cùng Lạc Tử Tịch tách ra cho dù là một hay hai ngày. Nàng muốn mỗi ngày về nhà đều có một cái ôm ấm áp chờ nàng. *三天两头:thường xuyên (hầu như mỗi ngày). Người trong công ty nàng không sợ bọn họ quấy rối, chính là những người đó thật làm cho nàng thấy phiền lòng. Đột nhiên nàng chán ghét công việc, nhưng nàng cũng biết chính mình không thể không đi làm, hiện tại toàn bộ Nhan gia đều phụ thuộc vào nàng. Nhan Tiêu ngồi lại gần Lạc Tử Tịch thêm một chút, sau đó dựa vào bả vai Lạc Tử Tịch nhắm mắt lại. "Nhan Tiêu..." Lạc Tử Tịch nhẹ nhàng gọi Nhan Tiêu một tiếng. Nàng biết gần đây Nhan Tiêu mệt chết đi, so với trước kia càng thêm mệt. Nàng không biết nên giúp đỡ thế nào cho Nhan Tiêu, chỉ có thể đợi Nhan Tiêu về nhà cho nàng một cái ôm ấm áp nhất. Chính là mỗi khi Nhan Tiêu rời cửa, nàng không còn việc gì để làm. Trước đây nàng cũng là một người bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi liền cảm thấy không thoải mái. "Không đi làm, được không? Ta không muốn ngươi giống như trước đây mệt mỏi như vậy, hiện tại có ta, ta không muốn ngươi mệt mỏi." Nhan Tiêu từ từ mở miệng. Công việc có bao nhiêu vất vả nàng bây giờ biết được, nàng có năng lực để cho Lạc Tử Tịch thoải mái qua ngày, không muốn để cho Lạc Tử Tịch vất vả. Nàng cố gắng làm việc như vậy gì gia đình này, hiện tại Lạc Tử Tịch là thành viên trong nhà, nàng cam đoan để cho mọi người trong nhà sống thật thoải mái, một mình nàng dù có mệt thế nào cũng không sao. Một mình nàng có thể gầy dựng toàn bộ Nhan gia, nàng có thể cho Nhan Lạc ở bên ngoài chơi đùa như thế nào liền chơi đùa thế đó, nàng có thể cho Nhan gia gia Nhan nãi nãi an hưởng lúc tuổi già, có thể cho Nhan ba ba Nhan mụ mụ muốn đi du lịch ở đâu thì đi ở đó. Đồng dạng, nàng cũng có thể cho Lạc Tử Tịch giống như một vị phu nhân phú quý, không có việc gì thì cùng Nhan Lạc đi dạo phố mua sắm. Nàng có thể cho Lạc Tử Tịch một cuộc sống giàu sang. "Ta không nghĩ để cho nhân sinh của ta hoang phế. Mặc dù ở trong mắt của ngươi, công việc của ta tiền lương căn bản không tính là gì, nhưng ít nhất sinh mệnh ta còn có một ý nghĩa tồn tại. Con người, khi còn sống nên đi làm một ít chuyện có nghĩa, không phải tạo phúc nhân loại hay là cống hiến cái gì, thầm nghĩ để cho sinh mệnh càng thêm phong phú. Nhan Tiêu, ta biết ngươi sợ ta vất vả, nhưng ta vất vả đã thành thói quen. Nếu ngươi không muốn ta về công ty trước kia, như vậy, ngươi để ta đi giúp ngươi đi, nếu ngươi tin tưởng năng lực của ta, để cho ta giúp người, nhấc lên gia đình này." Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu mười ngón tương khấu. Lạc Tử Tịch thật rất đau lòng Nhan Tiêu, Nhan Tiêu liều mạng làm việc như vậy chỉ vì muốn mỗi người trong nhà thật tốt. Nàng không muốn Nhan Tiêu sống mỏi mệt như vậy, không nghĩ để Nhan Tiêu cái gì cũng khiêng ở trên vai mình. Nàng hiện tại cùng Nhan Tiêu là một thể, nàng hy vọng có thể cùng Nhan Tiêu chia sẻ. Lạc Tử Tịch biết, thật ra mỗi người Nhan gia cũng không phải tiêu dao như ngoài mặt, bọn họ tiêu dao chỉ vì không muốn Nhan Tiêu có nhiều gánh nặng như vậy. Nhan gia gia Nhan nãi nãi mỗi khi Nhan Tiêu đi làm không chỉ một lần nói ít chuyện về Nhan Tiêu cho nàng, không chỉ một lần muốn nàng hảo hảo chăm sóc Nhan Tiêu. Mà Nhan Lạc, đối với nghiệp vụ gia tộc không chút nào để bụng nhưng cũng rất rõ ràng tình trạng hiện tại của nhan thị. Mặc dù Lạc Tử Tịch chưa gặp qua Nhan ba ba Nhan mụ mụ, nhưng nàng tin tưởng Nhan ba ba Nhan mụ mụ cũng không khác người trong nhà Nhan Tiêu, mặt ngoài là tiêu dao nhưng vẫn ngầm duy trì sự chú ý, quan tâm đến Nhan Tiêu. Nhan Tiêu vẫn muốn mạnh hơn nữa, nàng muốn quan tâm bảo vệ mọi người, hiện tại ngày cả mình cũng được nhét vào vòng bảo hộ của Nhan Tiêu. Nhưng Lạc Tử Tịch biết rõ mình cần, không phải là được Nhan Tiêu bảo hộ mà là cùng Nhan Tiêu kề vai chiến đấu, cùng nhau đối mặt những mưa gió của tương lai. Một mình Nhan Tiêu, đã quá mệt mỏi càng thêm mệt mỏi. Trước kia không có nàng bên cạnh Nhan Tiêu, Nhan Tiêu mệt ra sao nàng không biết, nhưng hiện tại ở bên cạnh Nhan Tiêu, nàng không cho phép Nhan Tiêu mỏi mệt như vậy. Nhan Tiêu nghe xong lời Lạc Tử Tịch nói, không khỏi nhíu nhíu mày, nàng không muốn để cho Lạc Tử Tịch đi làm trở lại, cũng không muốn Lạc Tử Tịch ra ngoài làm việc, nhưng nàng biết tính tình Lạc Tử Tịch, không phải một người có thể ở trong nhà ngồi yên hưởng phúc. Không quay về nơi đó làm việc cũng không phải chuyện không tốt, ít nhất, hai người có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm. Chỉ là gần đây có chút không thích hợp, bởi vì người phía dưới càng ngày càng không an phận, nàng cũng không muốn thời gian này để cho Lạc Tử Tịch tham gia vào. "Qua thời gian này mới nói được không? Hơn nữa thân thể người vừa mới khôi phục, không thích hợp ra ngoài làm việc. Thêm thời gian nữa đi, thêm ít thời gian nữa thì đến chỗ ta. Công ty trước kia không cần quay lại, ta cũng không muốn lão bà của ta tam thiên lưỡng đầu đi công tác, so với tổng tài Nhan thị ta dường như còn nhiều hơn." Nhan Tiêu mang theo u oán nói. Nàng thật không biết trước kia Lạc Tử Tịch làm việc gì mà phải đi công tác nhiều như vậy, chỉ một quản lý nho nhỏ thôi mà. "Ha ha..." Lạc Tử Tịch cười khì khì, nguyên lai người nào đó đang khó xử nha, ân, nàng trở lại đi làm đúng là thời gian công tác rất nhiều, khó trách Nhan Tiêu không cho nàng quay lại làm việc. Dẫu vậy, tuy rằng hiện tại thân thể nàng vừa mới khôi phục, nhưng đi làm hẳn là không có gì trở ngại, tại sao Nhan Tiêu lại muốn để nàng qua một thời gian nữa mới đi làm đây? Khoan đã, hình như vừa tiết lộ một số gì đó. Nhan Tiêu gần đây công việc vẫn bề bộn nhiều chuyện mà trước kia dường như không có bận rộn như vậy. Nhan Tiêu như thế chắc là vì một ít sự tình trong công ty... Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Tử Tịch hiểu được, Nhan Tiêu để cho nàng tiến vào đại trạch nhan gia, không chỉ là cho nàng thân phận, mà còn bảo hộ nàng. Không muốn hiện tại để nàng vào công ty chính là không nghĩ khiến nàng tham dự vào tranh đấu bên trong công ty, bởi vì một khi tiến vào sẽ để người ta biết quan hệ hai người, có khả năng nàng sẽ bị nguy hiểm, mà Nhan Tiêu cũng càng thêm nguy hiểm. Nếu hiện tại nàng tiến vào công ty Nhan Tiêu, để cho người khác biết quan hệ hai người, nàng sẽ trở thành nhược điểm của Nhan Tiêu, hiện tại nàng đi vào chỉ trở thành trói buộc cho Nhan Tiêu. Nghĩ đến đây tâm Lạc Tử Tịch nhất thời lại đau, một mình Nhan Tiêu rốt cuộc phải đối mặt với tranh đấu như thế nào? "Nhan Tiêu, ta muốn đứng bên cạnh ngươi cùng ngươi đối mặt mọi chuyện của tương lai, nhưng ta cũng biết băn khoăn của người, người nói cái gì chính là cái đó, bây giờ ta nhất định hảo hảo ở tại nơi này, chỗ nào cũng không đi. Ngươi an tâm ở bên ngoài làm việc đi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, mỗi một ngày đều phải bình an trở về gặp ta. Đợi tới một ngày, ngươi nói, ta có thể với ngươi cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, ngươi nhất định phải nói cho ta biết. Nhan Tiêu, hiện tại ngươi đã không còn là một người, để cho ta chịu trách nhiệm tham dự vào cuộc sống của ngươi, được không?" Lạc Tử Tịch khẩn thiết nói. Nhan Tiêu cảm động rưng rưng dòng lệ dưới đáy mắt, Lạc Tử Tịch biết, Lạc Tử Tịch cái gì cũng biết, cho dù nàng không nói gì Lạc Tử Tịch cũng hiểu nàng. Nhan Tiêu cảm thấy chính mình may mắn cỡ nào mới có thể tìm được một người hiểu nàng như vậy. Mặc dù lúc nàng theo đuổi Lạc Tử Tịch có dùng chút thủ đoạn đê tiện, nhưng nàng không hối hận. Nhan Tiêu gật gật đầu, đem Lạc Tử Tịch gắt gao ôm vào lòng, nói: "Lạc Tử Tịch, cám ơn ngươi." Cám ơn, có lẽ chỉ hai chữ này mới thích hợp nói ra miệng. Giữa hai người có nhiều chuyện muốn nói nhưng không cần phải nói gì cả. Bởi vì hiểu được, cho nên thương xót, bởi vì hiểu được, cho nên biết được. Lạc Tử Tịch ôm lại Nhan Tiêu, nàng biết Nhan Tiêu "Cám ơn" đại biểu cho ý gì, lúc này nàng cũng không muốn nói nhiều, Nhan Tiêu "Cám ơn", nàng nhận. Thời điểm này có chút chuyện nàng không giúp được gì, vậy thì chỉ có thể bảo vệ tốt chính mình để cho Nhan Tiêu yên tâm. "Lạc Tử Tịch hảo hảo ở tại nơi này, Lạc Lạc sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, gia gia nãi nãi cũng vậy. Nếu một ngày ta có cái gì..." Nhan Tiêu bỗng dưng không nói được nữa. Có một số việc còn chưa tới thời điểm phải nói. Hiện tại nàng không thể nói cho Lạc Tử Tịch. "Đừng nói với ta như vậy, ngươi sẽ không có chuyện gì, ta tin tưởng người. Ta sẽ hảo hảo ở tại nơi này, người phải nhỡ kỹ lời ta nói vừa rồi, mỗi ngày phải bình an quay trở về gặp ta. Ta không cần Nhan Lạc bảo hộ, cũng không cần gia gia nãi nãi bảo hộ, ta chỉ cần Nhan Tiêu ngươi bảo hộ ta. Cho nên, ngươi phải đáp ứng ta." Lời Nhan Tiêu nói khiến cho trong lòng Lạc Tử Tịch bất an, nhưng nàng không thể đem bất an này biểu hiện ra ngoài. Tuy Nhan Tiêu nói là nếu, nhưng nàng biết nếu của Nhan Tiêu tính chân thật vốn có nhiều. Phiền toái bên ngoài của Nhan Tiêu cũng không phải nhỏ. Lạc Tử Tịch cắn cắn môi, cố gắng không để cho lo lắng của mình biểu lộ ra ngoài, kiên cường ôm Nhan Tiêu, cả hai không phải tiểu hài từ, biết thế nào là tốt để cho đối phương yên tâm. "Hảo, ta đáp ứng ngươi, ta nhất định mỗi ngày đều bình an trở về." Nhan Tiêu cười cười. Nàng cũng chỉ dùng nếu như hai chữ này thôi, nàng sẽ không để cho nó phát sinh. Thật ra không phải nàng tự tin, chỉ là, sinh mệnh mới có ý nghĩa quan trọng nhất, con người, dù sao cũng có ít băn khoăn, còn có một phần sợ hãi không muốn người khác biết. "Lạc Tử Tịch, ngươi cùng Lăng Dịch Hằng ly hôn, sau đó một chỗ cùng với ta, người nhà của người sẽ lý giải sao?" Nhan Tiêu đột nhiên dời đi đề tài. Nàng không nghĩ tiếp tục nói chuyện còn chưa xảy ra. Bất quá, nàng lại muốn biết người nhà Lạc Tử Tịch sẽ thái độ ra sao. Ta cũng không biết, dù sao, chờ chuyện của ngươi giải quyết xong xuôi rồi nói sau, đây là chuyện về sao hiện tại không cần lo lắng, không phải sao? Chuyện giả thiết, hiện tại chúng ta không thèm nghĩ tới nữa, được không?" Việc còn chưa xảy ra, nghĩ nhiều vô ích, hiện tại thái độ Lạc Tử Tịch đối với chuyện đó liền như vậy. Nhan Tiêu gật đầu, bây giờ quả thật không nên nghĩ đến phương diện kia, vẫn còn khó khăn đang chờ nàng giải quyết. Tương lai thật không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng phải quý trong mỗi một phút một giây ở hiện tại là tốt rồi. Nghĩ đến, Nhan Tiêu đem Lạc Tử Tịch ôm chặt hơn nữa, hiện tại có được mới là tốt đẹp nhất. Tác giả nói ra suy nghĩ:Ân, về sau chậm rãi triển khai. [#team12hđêm, như đã hứa 2 chương nhá, mấy chương này ko viết suy nghĩ của Jay vì Jay ]uốn biết suy nghĩ của mấy bạn cơ... Bình luận đi, nhiệt tình vào(─‿‿─)]
|
Chương 55 "Lạc Lạc, Lạc Lạc, mau mở cửa, Lạc Lạc..." Lạc Tử Tịch sốt ruột gõ cửa phòng Nhan Lạc, trong lòng hoảng loạn, hoang mang lo sợ. Bây giờ ở trong đại trạch Nhan gia nàng có thể nói chuyện chỉ có mình Nhan Lạc, Nhan Tiêu từng nói qua, nếu có chuyện gì thì tìm Nhan Lạc. Cho nên lúc này nàng chỉ có thể gõ cửa phòng Nhan Lạc. Nhan Lạc đang ngủ trưa, còn chưa tỉnh liền nghe được Lạc Tử Tịch gõ cửa phòng nàng. Dựa theo tính tình Lạc Tử Tịch, hoàn toàn sẽ không gõ cửa phòng nàng như vậy, nay lại gấp gáp như thế nhất định là có chuyện lớn. Nhan Lạc nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, mặc áo ngủ đi chân đất chạy ra mở cửa. Quả nhiên, vừa mở cửa đã thấy được vẻ mặt sốt ruột của Lạc Tử Tịch, trong lòng Nhan Lạc cũng mở hồ có chút dự cảm bất hảo, hỏi: "Tẩu tử, làm sao vậy? Có chuyện gì?" Ở tại đại trạch Nhan gia, hẳn là không có chuyện gì? Muốn nói gặp phải chuyện không may, hơn nữa có thể khiến cho Lạc Tử Tịch trở thành cái dạng này cũng chỉ có tỷ nàng Nhan Tiêu. "Có phải tỷ của ta bị sao không? Tẩu tử đừng sốt ruột, chậm rãi nói ta biết." Đúng vậy, trừ phi là Nhan Tiêu đã xảy ra chuyện, nếu không Lạc Tử Tịch không có khả năng hoảng thành cái dạng này. "Nhan Tiêu nàng... Nàng đến giờ này còn chưa điện thoại cho ta, ta gọi tới di động nàng cũng không thông. Nhan Lạc, ngươi nghĩ biện pháp, xem có cách nào liên lạc với nàng. Mỗi ngày tới giờ cơm trưa nếu không trở lại sẽ điện thoại cho ta, dù không điện thoại cũng sẽ nhắn tin, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy cuộc gọi của nàng, hơn nữa trước khi ngủ trưa ta cũng có điện thoại cho nàng, nhưng cho đến giờ vẫn không gọi được. Lạc Lạc, nàng có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Lạc Tử Tịch bối rối nói. Mỗi ngày Nhan Tiêu nếu không quay về ăn cơm đều sẽ gọi điện thoại cho nàng dù có bận rộn thế nào, nhưng buổi sáng hôm nay sau khi ra ngoài Nhan Tiêu vốn không có gọi qua cho nàng, việc này rất không bình thường, cho dù hội họp, chỉ cần Nhan Tiêu ước lượng thời gian họp sẽ nói nàng biết. Nhưng bây giờ, một chút tin tức từ Nhan Tiêu đều không có. Nhan Lạc nghe vậy cũng cảm thấy được tình hình nghiêm trọng, bởi vì nàng hiểu biết Nhan Tiêu, trong nhà người Nhan Tiêu đặc biệt quan tâm nhất hiện tại có mình Lạc Tử Tịch, dù công việc có nhiều thế nào, Nhan Tiêu cũng sẽ liên lạc với Lạc Tử Tịch. Nay cắt đứt liên hệ... Nhan Lạc lập tức quay vào phòng lấy di động của mình gọi tới số công ty. "Thế nào?" Nhìn thấy Nhan Lạc bắt đầu gọi điện thoại, Lạc Tử Tịch đứng một bên lo lắng chờ đợi, nhưng khi thấy Nhan Lạc vô lực tắt máy, tâm Lạc Tử Tịch liền bị treo lên. Hôm nay trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an, nàng ngỡ là do mình nghĩ nhiều, nhưng mãi cho tới khi Nhan Tiêu không liên lạc với nàng, bất an này liền hoàn toàn bạo phát. "Tỷ tỷ không có ở công ty, bí thư của nàng cũng không biết đi nơi nào. Chỉ nói mười giờ rưỡi sáng nàng đi ra ngoài cho tới bây giờ còn chưa trở về." Nhan Lạc nói xong, đánh thêm vài cuộc gọi đến các chi nhánh công ty, kết quả như nhau, đều không thấy Nhan Tiêu. Nhan Lạc nhăn mày càng sâu, như thế nào đột nhiên lại không liên lạc được? Lạc Tử Tịch vẫn luôn luôn gọi tới di động Nhan Tiêu, nhưng cũng như trước là thanh âm lạnh băng. Lạc Tử Tịch bỗng dưng cảm thấy sắp sụp đổ. Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Lạc kêu một tiếng: "Lạc Lạc..." Giờ này khắc này, nàng hoàn toàn mất chủ ý, nàng không biết phải làm sao bây giờ. "Tẩu tử người đừng gấp, hiện tại còn chưa xác nhận được gì, người không cần nghĩ lung tung, chờ ta một chút, ta gọi người đi tìm xem." Nhan Lạc cũng bắt đầu nóng nảy, nhưng nàng biết giờ phút này không thể hoảng loạn, hiện tại Lạc Tử Tịch đã muốn rối loạn, nếu nàng cũng vậy Nhan gia sẽ thành dạng gì. Nhan ba ba Nhan mụ mụ không ở đây, mà Nhan gia gia Nhan nãi nãi tuổi đã lớn, giờ này khắc này nàng chỉ có thể giúp Nhan Tiêu giữ vững Nhan gia. Nhan Lạc đánh rất nhiều cuộc gọi, nhưng một chút tin tức đều không có. Lần này không chỉ có Lạc Tử Tịch, ngay cả Nhan Lạc tâm cũng bị treo lên. Nhan Tiêu bình thường tương đối bí ẩn, đều là độc lai độc vãng, căn bản là tìm không ra người biết nàng đi nơi nào. Hơn nữa, từ trong công ty đi ra ngoài, trong chuyện này chắc chắn có kỳ quái. Nhan Tiêu đi đâu không rõ, nàng cũng không dám đưa ra kết luận. Vừa rồi nàng đã gọi điện thoại phái người đi tìm, nàng chờ, cũng chỉ có thể chờ tin tức. Đại khái qua nữa giờ điện thoại Nhan Lạc vang lên, Nhan Lạc nhanh chóng bắt máy. Nhưng khi nàng vừa nghe xong thanh âm từ điện thoại cả người liền chấn kinh. Sau đó cái gì cũng không nói mà bắt đầu đi tới tủ quần áo lấy đồ. "Lạc Lạc, thế nào? Sao lại thế này? Có phải có tin tức Nhan Tiêu không?" Lạc Tử Tịch lo lắng hỏi. Nhìn thấy Nhan Lạc treo điện thoại lại không nói một lời mà là vội vàng thay quần áo, Lạc Tử Tịch phỏng đoán Nhan Lạc biết tin tức Nhan Tiêu, hơn nữa Nhan Lạc muốn rời nhà lúc này. "Tẩu tử, ngươi cũng chuẩn bị chút đi, chúng ta tới bệnh viện một chuyến. Trên đường ta nói tiếp với ngươi." Nhan Lạc vừa thay quần áo vừa nói với Lạc Tử Tịch. Chuyện quá khẩn cấp hiện tại không thể nói rõ cho Lạc Tử Tịch, chỉ có thể nhìn thấy Nhan Tiêu, biết tình trạng của Nhan Tiêu mới có thể biết mọi chuyện rõ ràng, bây giờ nói nhiều sẽ chỉ làm Lạc Tử Tịch thêm lo lắng. Thật ra trong lòng Nhan Lạc cũng rất lo, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, nếu nàng cũng hoảng, như vậy Lạc Tử Tịch sẽ càng hoảng. Bệnh viện? Tại sao phải vào bệnh viện? Chẳng lẽ Nhan Tiêu xảy ra chuyện phải vào bệnh viện? Có nghiêm trọng không? Lạc Tử Tịch bắt đầu đoán trước các loại bất an, vốn dĩ trong lòng đã không ổn định, lần này hoàn toàn là hồ đồ. "Lạc Lạc, Nhan Tiêu làm sao vậy? Nàng xảy ra chuyện gì?" Bệnh viện, bệnh viện, nàng mới từ bệnh viện đi ra không lâu, như thế nào hiện tại phải tới bệnh viện? Nhan Tiêu, Nhan Tiêu không có chuyện gì đi? Sẽ không , nhất định là không, Nhan Tiêu đã đáp ứng mỗi ngày đều sẽ bình an về với nàng, làm sao lại xảy ra chuyện? "Hiện tại tình hình cụ thể còn chưa biết được, chỉ biết là tai nạn xe bị đưa đến bệnh viện. Tẩu tử nhanh lên, chúng ta bây giờ phải nhanh đi qua." Động tác Nhan Lạc rất mau lẹ, nhanh chóng đem quần áo mặc vào, chờ Lạc Tử Tịch phản ứng được nàng đã sắp đem mọi thứ để vào túi xách, cầm theo chìa khóa xe liền lôi kéo Lạc Tử Tịch rời khỏi. Chính là hai người còn chưa rời cửa liền nhìn thấy Nhan gia gia cùng Nhan nãi nãi chắn trước mặt các nàng, Nhan Lạc sửng sốt, hai vị lão nhân gia sao lại chặn đường các nàng? "Gia gia nãi nãi, các ngươi đây là?" Nhan Lạc hỏi dò, nàng không biết hai vị lão nhân gia có phải đã biết chuyện Nhan Tiêu hay không, nếu còn chưa biết tạm thời nàng không tính nói cho bọn họ, dù sao hai người họ tuổi tác đã cao, đợi khi biết rõ ràng trạng huống của Nhan Tiêu lại nói cho họ cũng không muộn, nếu Nhan Tiêu thực sự có chuyện, nàng sợ hai vị lão nhân gia chịu không nổi đả kích. "Tiểu Lạc nhi, ngươi thành thật nói cho gia gia. Tiểu Tiêu nhi có phải xảy ra chuyện hay không?" Nhan gia gia chống quải trượng bình tĩnh nhìn Nhan Lạc, lộ ra một loại uy nghi hiếm thấy, khiến cho Lạc Tử Tịch cùng Nhan Lạc lộp bộp trong lòng. Tựa hồ, hai vị lão nhân gia đã muốn biết Nhan Tiêu xảy ra chuyện, nếu không cũng không xuất hiện song song ở nơi này. "Gia gia... ngươi sao lại biết..." Nhan Lạc tiếp tục hỏi tới, hơn nữa nàng quả thật không biết phải nói như thế nào, hiện tại nàng nói cái gì cũng không được chính xác. "Gia gia nãi nãi tuy rằng đã già, nhưng không phải kẻ điếc hay người mù, vừa rồi tiểu Tịch nhi gấp gáp gõ cửa phòng ngươi, các ngươi ở trong phòng mỗi người một cái điện thoại đánh cuộc gọi, vừa rồi ngươi phái người ra ngoài tìm kiếm nói lớn như vậy. Nếu tiểu Tiêu nhi không xảy ra chuyện, các ngươi hai người có thể khẩn trương thế sao? Nói cho chúng ta biết, tiểu Tiêu nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nhan nãi nãi cùng Nhan gia gia nghiêm túc nói. "Chuyện tình cụ thể chúng ta bây giờ cũng không biết, chỉ biết là tai nạn xe cộ, hiện tại đang trong bệnh viện." Nhan Lạc khẽ cắn môi nói. Như thế nào lại đột nhiên xảy ra tại nạn? Tỷ tỷ nàng lái xe luôn luôn thật cẩn thận, làm sao có khả năng xảy ra tai nạn? Nhất thời Nhan Lạc đã nghĩ tới có chuyện kỳ quái trong đó. Gần đây Nhan Tiêu ở công ty gây chiến, nên trừ khử thì trừ khử, nên loại bỏ cũng loại bỏ, lần này chắc không phải ngoài ý muốn, Nhan Lạc cảm thấy có người cố ý làm ra. Nhưng mà hết thảy tất cả chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, hơn nữa nàng cũng biết hiện tại không phải thời điểm đoán lung tung, Nhan Tiêu còn đang ở bệnh viện chờ các nàng. Nhan gia gia cùng Nhan nãi nãi nghe xong cũng không nói nữa, cả hai cùng trầm mặc, sau đó nhường đường cho Nhan Lạc với Lạc Tử Tịch, đợi lúc Nhan Lạc cùng Lạc Tử Tịch đi tới cửa Nhan gia gia ở phía sau đột nhiên nói: "Lạc nhi, chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ ràng, đừng để người khác cảm thấy Nhan gia chúng ta không có người." Nhan gia gia nói xong, quải trượng gõ xuống thật mạnh trên mặt đất. Nhan Lạc nghe tiếng, dừng cước bộ, sau đó lên tiếng, liền cùng Lạc Tử Tịch rời khỏi. Hiện tại không chỉ nàng cảm thấy chuyện Nhan Tiêu kỳ quái, Nhan gia gia Nhan nãi nãi cũng hiểu được việc này nhất định không đơn giản. Có lẽ mọi người Nhan gia đều biết, bởi vì tuy rằng ngoài mặt là Nhan Tiêu chưởng quản Nhan thị, nhưng hai vị lão nhân Nhan gia cùng nàng đã khi nào lơi lỏng Nhan thị quá đâu? Những người đó tất nhiên cảm thấy hiện tại chỉ có một mình nữ nhân như Nhan Tiêu quản lý, liền cho rằng Nhan gia bọn họ dễ khi dễ. Gia gia nói đúng, chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ ràng, nếu không bọn họ đều cho rằng Nhan gia không có ai. "Lạc lạc, chuyện Nhan Tiêu, có phải có khả năng liên quan tới chuyện công ty hay không?" Nghe được đối thoại của Nhan Lạc với Nhan gia gia, Lạc Tử Tịch lại nghĩ tới những lời Nhan Tiêu từng nói qua với nàng, cũng hiểu được chuyện Nhan Tiêu không hề đơn giản. Nhan Tiêu vẫn là một người nghiêm cẩn thận trọng, thời điểm lạ thường thế này lại xảy ra tai nạn tất nhiên không đơn giản. Xem ra, đấu tranh đại gia tộc đã càng ngày càng nghiêm trọng. Mày Lạc Tử Tịch gắt gao nhíu lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện hy vọng Nhan Tiêu lúc này không có việc gì. Lòng của nàng, đều nhanh mắc tới cổ họng, nàng lo lắng cho Nhan Tiêu,vô cùng lo lắng. "Bây giờ còn chưa thể nói rõ ràng, bất quá, gia gia nãi nãi cùng ta đều cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, tẩu tử, người đừng vội, điện thoại vừa rồi có nói tỷ tỷ đã thoát khỏi nguy hiểm, bất quá còn chưa có tỉnh lại. Chúng ta đi trước nhìn xem, chờ tỷ tỷ tỉnh lại, có lẽ tất cả mọi chuyện liền rõ ràng. Hy vọng hết thảy đều chỉ là chúng ta tự mình đoán mò mà thôi." Nhan Lạc an ủi Lạc Tử Tịch, trời biết hiện tại trong lòng nàng cũng thật sự lo lắng. Lạc Tử Tịch gật gật đầu, hiện tại thầm nghĩ mau chóng đến bên cạnh Nhan Tiêu, chuyện khác chờ nhìn thấy Nhan Tiêu thì nói sau. Xe Nhan Lạc nhanh chóng chạy trên đường, trong xe hai người đều im lặng, nhưng cả hai đều lo lắng cho cùng một người, một người các nàng thực để ý. Nhan Lạc cùng Lạc Tử Tịch rất nhanh liền tới bệnh viện, trước cửa bệnh viện gặp được người của các nàng, người nọ đem cả hai tới bên ngoài phòng bệnh Nhan Tiêu. Nhan Tiêu tuy là nói thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Suy nghĩ của tác giả:Ân, đã xảy ra chuyện, Nhan Tiêu ngã xuống, khiến cho tức phụ Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch dường như muốn lên đài.[Ý tác giả là nói Lạc tỷ phải ra mặt thay Nhan tỷ xử lý mọi chuyện]
|
Chương 56 Cách lớp thủy tinh, nhìn thấy Nhan Tiêu trong phòng bệnh, Lạc Tử Tịch cảm giác cả người nàng đều vụn vỡ, không chỉ có khuôn mặt Nhan Tiêu bị vải trắng băng lấy, một chân còn bị treo lên, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng bị quấn lấy, người không khác gì xác ướp. Lạc Tử Tịch không dám nghĩ Nhan Tiêu lúc này bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng. Nàng cảm thấy cả thân thể đều đang run rẩy, nằm trên kia là người nàng vô cùng thương yêu đó sao? Mặt nạ dưỡng khí bao lấy chỉ còn lại một đôi mắt nhắm chặt, cơ bản đã không còn nhận ra đó là Nhan Tiêu... Lạc Tử Tịch cách lớp thủy tinh mong muốn được chạm lấy Nhan Tiêu, lại cảm thấy khoảng cách thật xa xôi, nàng xoay người nói với Nhan Lạc cùng bác sĩ Trần bên cạnh: "Để cho ta đi vào với nàng." Không có do dự, không có rối rắm, nàng chỉ muốn vào cùng Nhan Tiêu, không nghĩ để một mình Nhan Tiêu cô đơn nằm ở đó. Nhan Lạc nhìn Lạc Tử Tịch một cái, sau đó gật đầu với bác sĩ Trần bên cạnh, nàng biết lúc này Nhan Tiêu cần nhất chính là được Lạc Tử Tịch ở bên cạnh. Tuy rằng nói không còn nguy hiểm đến sinh mệnh, nhưng vẫn khiến người ta thực lo lắng. Nhan Lạc khẽ cắn môi, chuyện này nàng nhất định phải điều tra rõ. Lạc Tử Tịch thay đổi quần áo sau đó tiến vào phòng bệnh, chân nàng nặng như ngàn cân, phải dùng thật lớn khí lực mới đi được tới bên giường Nhan Tiêu. Nhìn người trên giường Lạc Tử Tịch muốn đưa tay chạm vào, nhưng chạm cũng không dám chạm, trong lòng đau đớn vạn phần. Nàng vẫn không thể tin được, người nằm trên giường này là người mình yêu. Lạc Tử Tịch kéo cái ghế dựa một bên ngồi vào cạnh Nhan Tiêu, thật cẩn thận nắm tay nàng để trước mặt mình, nước mắt liền nhanh chảy xuống. Chính là nàng không dám lớn tiếng khóc ra, chỉ mặc nước mắt lặng yên mà rơi xuống. Phòng bệnh yên ắng trừ bỏ tiếng vang dụng cụ hoàn toàn không có thanh âm khác, Lạc Tử Tịch cứ như vậy cảm thụ nhiệt độ cơ thể Nhan Tiêu cách băng vải truyền tới. Đột nhiên, tâm nàng đập mạnh một cái, giật mình nhìn lại người không nhúc nhích nằm trên giường, lại nhìn Nhan Lạc phía bên ngoài, một số suy nghĩ lập tức len vào trong đầu nàng. Lạc Tử Tịch chậm rãi buông tay Nhan Tiêu, đứng lên cúi người nhìn Nhan Tiêu bị bao thành xác ướp kia, mày không khỏi chau lại, trong lòng nhất thời trăm chuyển ngàn hồi. Lạc Tử Tịch lại ngồi xuống, một lần nữa nắm lại tay Nhan Tiêu, im lặng nhìn nàng. Lạc Tử Tịch biết lúc này bên ngoài đã đến không ít người, đều cách lớp thủy tinh nhìn vào bên trong, những người đó nàng không quen, nhưng nàng biết hẳn là người Nhan gia. Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Lạc ở bên ngoài thần sắc ngưng trọng nói chuyện với mấy người đó, nàng không nghe được bên ngoài mọi người nói cái gì, đại khái là nói tới bệnh tình Nhan Tiêu, nhưng nàng từ vẻ mặt Nhan Lạc nhìn ra được nàng rất phẫn nộ. Mày Lạc Tử Tịch không khỏi nhíu chặt thêm. Lạc Tử Tịch tạm thời không nghĩ tới chuyện bên ngoài, chỉ là nhìn người trên giường bệnh, trong lòng nghĩ không ra sự tình, hiện tại mọi chuyện có chút khó bề phân biệt. Ngoài phòng bệnh, Nhan Lạc ngưng trọng nhìn người phía sau, thân thích Nhan gia, cha con Lâm Hàn Phú, Lâm Kiệt Dịch, còn có Nhan Thông đường ca của nàng, một số cán bộ cao cấp của công ty, còn có Triệu đội trưởng đại đội hình cảnh. Phụ thân Lâm Hàn Phú là huynh đệ khác họ của Nhan gia gia, Lâm gia luôn luôn làm việc trong Nhan gia. Nhan Thông là cháu đường đệ Nhan gia gia, phụ tử Lâm Hàn Phú cùng Nhan Thông hiện tại đều là cán bộ cao cấp Nhan thị, xem như trong tay cầm quyền cao. Mà Triệu đội tưởng có quan hệ thực sâu xa với Nhan gia, là trưởng bối nhìn Nhan Tiêu cùng Nhan Lạc lớn lên. Hiện tại ở công ty Lâm gia phụ tử cầm quyền càng ngày càng trọng, nhưng vẫn luôn bị Nhan Tiêu đè ép, trong lòng Nhan Lạc hiểu được hai phụ tử lúc này đến đây chính là mèo khóc chuột. Thế nhưng hiện tại không có chứng cớ nên cái gì nàng cũng làm không được, dù vậy vẫn không thể che dấu nổi phẫn nộ trong lòng. "Lạc Lạc, Tiêu Tiêu thế nào?" Người hỏi là Triệu đội trưởng, hắn nhìn ra cảm xúc Nhan Lạc dường như không ổn định, tựa hồ đối với Lâm gia phụ tử bên cạnh như hổ rình mồi. Thế nhưng thời điểm hiện tại khiến Nhan Lạc phát nộ. "Tỷ tỷ phúc lớn mạng lớn, tạm thời không có nguy hiểm, chỉ là còn hôn mê bất tỉnh. Triệu thúc thúc..." Nhan Lạc cắn răng nói, nàng nói lời này cho Triệu đội trưởng nghe cũng là nói cho Lâm gia phụ tử cùng Nhan Thông nghe. Lời phía sau Nhan Lạc vốn là muốn Triệu đội trưởng giúp nàng chuyện của Nhan Tiêu, nhưng lời đến bên miệng lại cường ngạnh nuốt trở vào. Hiện tại không thể nói việc này, nàng là nhị tiểu thư Nhan gia không để ý tới thế sự... "Không có việc gì là tốt rồi, Tiêu Tiêu sẽ tỉnh lại thôi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, chăm sóc tốt chính mình, thúc thúc với thẩm thẩm tuổi đã lớn, ba mẹ ngươi lại không ở đây, người phải xem tình hình mà ổn định, có biết không? Cần cái gì thì tìm Triệu thúc thúc, Triệu thúc thúc nhìn các ngươi lớn lên, Tiêu Tiêu bây giờ như vậy thúc thúc cũng rất lo lắng." Triệu đội trưởng nghiêm túc nói. Nhan Lạc gật đầu, sau đó đem tất cả nước mắt cùng phẫn nộ nhìn trở về, đối với phụ tử Lâm gia cùng Nhan Thông, còn có người của công ty nói: "Lâm thúc thúc, Kiệt Dịch ca, đường ca, tỷ tỷ hiện tại thành như vậy, chuyện công ty nhờ các vị ra sức, nhờ các ngươi tạm thời giúp tỷ tỷ quản lý công ty, Nhan gia chúng ta không thể chỉ vì tỷ tỷ xảy ra chuyện mà gục ngã, Nhan Lạc ở nơi này kính nhờ thúc thúc cùng các ca ca, hy vọng Lâm thúc thúc nói cùng các thúc thúc khác trong công ty, để bọn họ cùng nhau quản lý tốt công ty, bảo đảm công ty trước sau như một cho tới khi tỷ tỷ tỉnh lại." Nhan Lạc khẩn thiết nói, sau đó nước mắt liền chảy xuống. Nhan Thông tiến lên đỡ lấy Nhan Lạc, nói: "Lạc Lạc ngươi yên tâm đi, có đường ca ở đây, nhất định sẽ quản lý thật tốt công ty cho tới khi Tiêu tỷ tỉnh lại." "Nhị tiểu thư không cần phải vậy, chúng ta nhất định cố gắng làm việc, nhị tiểu thư xin yên tâm, đại tiểu thư sẽ không có việc gì." Lâm Hàn Phú cũng cam đoan. Nhan Lạc gật gật đầu nói: "Tỷ tỷ bây giờ không sao, có Tịch tỷ tỷ ở bên trong chăm sóc, chuyện công ty mới quan trọng nhất, Lâm thúc thúc, các ngươi về công ty trước đi, nếu tỷ tỷ tỉnh lại, ta sẽ thông báo các ngươi." "Này... Được rồi, nhị tiểu thư, ngươi bảo trọng, có gì phải gọi điện thoại cho chúng ta, chúng ta về công ty trước." Lâm Hàn Phú cũng không nói gì thêm, liền dắt theo con mình cùng người công ty rời đi. Nhan Thông vốn định ở lại cùng Nhan Lạc, nhưng Nhan Lạc vẫn để cho hắn trở về công ty, bây giờ Nhan Tiêu ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cần tới hắn chăm sóc, vậy nên liền theo Lâm gia phụ tử về công ty. Mỗi bước đi đều cẩn thận, nhìn bộ dáng lo lắng thương tâm của Nhan Lạc, trong lòng thật không chịu được. "Lạc Lạc, vất vả cho ngươi." Triệu đội trưởng chờ những người kia rời đi, vỗ vỗ bả vai Nhan Lạc. Biểu hiện vừa rồi của Nhan Lạc hắn đều xem trong mắt, Nhan Tiêu biến thành như vậy lo lắng nhất hẳn là Nhan Lạc. Hắn nhìn Nhan gia hai tỷ muội từ nhỏ lớn lên, tình cảm hai tỷ muội kia vẫn thật rất tốt. Nhan Tiêu thực bảo hộ Nhan Lạc, cho dù chính mình gánh vác toàn bộ sự nghiệp Nhan gia, cũng không để cho Nhan Lạc vất vả nữa phần. Nay... Nay, sợ là Nhan Lạc cũng không thể tiêu dao sinh hoạt. "Triệu thúc thúc, Lạc Lạc có việc xin thúc thúc hỗ trợ." Nhan Lạc đem nước mắt vừa rồi lau đi, lộ ra ánh mắt phẫn nộ. Lúc này nàng không thể đả thảo kinh xà, cho nên nàng muốn tất cả mọi người đều cảm thấy nàng vẫn là Nhan gia nhị tiểu thư không màng thế sự. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho ngươi hãm hại tỷ tỷ lơi lỏng cảnh giác, lộ ra đuôi cáo. "Thúc thúc nhìn các ngươi lớn lên, có việc gì cứ nói thẳng đi." Triệu đội trưởng nhìn hai người bên trong phòng bệnh, nói. Nhan Lạc không kêu hắn trở về, hắn biết Nhan Lạc có chuyện muốn nói với một mình hắn, hơn nữa hẳn là chuyện về Nhan Tiêu. Vừa rồi oán giận Nhan Lạc đối với Lâm gia phụ tử hắn đã nhìn ra, nhưng Nhan Lạc lập tức thay đổi thái độ khiến cho hắn thực hoài nghi. Cho nên hắn chờ, chờ Nhan Lạc nói với hắn. "Người đem tỷ tỷ cứu trở về nói với ta, tỷ tỷ là vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn mới chịu thương, nhưng tỷ tỷ lái xe luôn luôn cẩn thận, hơn nữa, tỷ tỷ không có việc gì tại sao lại đến địa phương hẻo lánh như vậy? Địa phương kia căn bản là xe chạy không nhiều, tỷ tỷ sao có thể vì né tránh không kịp mà đụng phải vòng chắn khiến cho lật xe? Triệu thúc thúc, ta hoài nghi có người cố tình an bày vụ tai nạn này. Thúc thúc, ta hy vọng ngài có thể dùng chức vụ giúp ta điều tra chiếc xe kia của tỷ tỷ, ta nghi ngờ xe tỷ tỷ bị người động tay động chân." Nhan Lạc nói xong, vẻ mặt phá lệ ngưng trọng. Lúc nàng nghe thủ hạ của nàng nói, nàng vẫn còn hoài nghi, Nhan Tiêu từ công ty rời đi, vì sao lại tới nơi xa xôi đó? Hết thảy tất cả rất không hợp lẽ thường. Cho nên Nhan Lạc kết luận trong đó nhất định có kỳ quái. Nàng không tiện ra mặt thăm dò này nọ, cho nên chỉ có thể nhờ cậy Triệu đội trưởng, nàng tin tưởng Triệu đội trưởng, lúc này ba ba mụ mụ nàng không ở đây, bất quá phỏng chừng cũng nhanh quay lại, công ty có thể đợi cho ba ba nàng về thu thập, nhưng chuyện tai nạn của Nhan Tiêu phải lập tức điều tra cho rõ. "Có người ngươi hoài nghi?" Triệu đội trưởng vẻ mặt cũng ngưng trọng, quả nhiên là có chuyện, khó trách Nhan Lạc muốn lưu lại một mình hắn. Nhan Lạc phân tích được vậy không phải không có lý, hắn quả thật phải đi thăm dò một chút, Nhan Tiêu làm người thế nào hắn vẫn rõ ràng, quả thật Nhan Tiêu luôn luôn cẩn thận không có khả năng vô duyên vô cớ chạy đến địa phương hẻo lánh như vậy, ở chỗ này lại xảy ra tai nạn xe cộ. "Có, nhưng ta không có chứng cớ. Triệu thúc thúc, tạm thời hiện tại chuyện gì ta cũng làm không được, chuyện này liền nhờ tới ngươi, ngươi âm thầm điều tra là được rồi, trăm ngàn lần không thể đả thảo kinh xà." Nhan Lạc nhìn Triệu đội trưởng, thận trọng nhắc nhở. Triệu đội trưởng gật gật đầu, hắn biết phải làm như thế nào, tuy hắn không làm việc ở Nhan thị, nhưng Nhan thị là xí nghiệp lớn, hắn dù sao cũng cùng Nhan gia có một số quan hệ đặc thù, cho nên một ít chuyện trong Nhan thị hắn cũng rõ ràng. Nhan gia đến thế hệ này cũng chỉ có hai nữ hài tử, tuy rằng Nhan Tiêu rất tài giỏi, đem Nhan thị phát triển rất khấ, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, cuối cùng cũng sẽ có người thương nhớ, huống chi gia nghiệp Nhan gia lớn như vậy. Triệu đội trưởng không khỏi dùng cặp mắt khác xưa nhìn Nhan Lạc, ở trong mắt người khác, Nhan gia nhị tiểu là ở tiểu thư nhà giàu chỉ biết núp dưới cánh chim của Nhan gia đại tiểu thư, không đúng chút nào. Thế nhưng trải qua phân tích vừa rồi của Nhan Lạc, Triệu đội trưởng biết, thật ra Nhan Lạc không phải như người ngoài đã thấy, tâm cơ Nhan Lạc cũng không kém Nhan Tiêu. "Lạc Lạc, người cũng phải cẩn thận, ta nghĩ nếu đúng như lời ngươi nói, có khả năng ngươi cũng bị nguy hiểm, cần ta phái người đến bảo vệ ngươi hay không?" Triệu đội trưởng lo lắng nhìn về phía Nhan Lạc. Nhan Lạc đưa ra một cái tươi cười, nói: "Không cần, Triệu thúc thúc, Lạc Lạc có thể tự chăm sóc mình, hơn nữa ở trong mắt người khác ta là một nhị tiểu thư vô dụng, không có gì đâu. Triệu thúc thúc yên tâm đi, nếu Triệu thúc thúc phái người đến bảo vệ ta sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ." Triệu đội trưởng lại vỗ vỗ bả vai Nhan Lạc, sau đó nhìn vào phòng bệnh Nhan Tiêu, trong lòng bất giác có chút an ủi, hai nữ tử này, thật ra không phải người nào cũng có thể khi dễ, hắn tin tưởng năng lực các nàng. Suy nghĩ của tác giả: Canh một chấm dứt. Tiểu Lạc tử có tính là phẫn trư ăn lão hổ không? Lạc Tử Tịch phát hiện ra cái gì đây?
|