59. Kết án Vừa mới sáng sớm, Phạm Khắc Phương và Phạm Thanh Hoà lập tức bị mời đến sở cảnh sát, Quang Triều xác định thẩm vấn Phạm Khắc Phương trước, nhưng anh lại không vào ngay mà cùng đồng nghiệp đội trọng án đứng bên ngoài quan sát hắn qua khung cửa sổ nhỏ. Căn phòng thẩm vấn nhỏ bé, càng về trưa bên ngoài càng nắng gắt, cái nóng hầm hập bao phủ, vậy nhưng Phạm Khắc Phương chỉ ngồi hơi cúi mặt, thân hình to lớn trong bộ comple đắc đỏ, bộ dáng yên tĩnh chờ đợi. Thái độ hắn trấn tĩnh đến kì lạ. -Nếu anh ta thật sự là hung thủ thì tiếc quá! Lịch lãm thế kia cơ mà.- Một đồng nghiệp nữ trong đội trọng án chậc lưỡi. -Dòng họ Phạm dường như ai cũng đẹp. -Một đồng nghiệp khác nhận xét. Quan Triều không nói gì, chỉ khoanh tay trầm lặng mặc kệ mọi người bàn tán, một lát mới nhếch môi buông câu nói hời hợt. -Hết khôn dồn đến dại, anh ta càng cố tỏ ra bình tĩnh càng làm người ta hoài nghi. - Sao sếp chưa vào phỏng vấn? - Đợi một lát. Cuối cùng, một đồng nghiệp đến Phạm Gia lấy chứng cứ đem về, một đồng khác cũng hơn hở đem kết quả giám định pháp y đến báo tin vui, Triều cười đắc thắng, đỉnh đạc cầm sập hồ sơ bước vào phòng cùng một đồng nghiệp. Phạm Khắc Phương ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thái độ bình thản ôn hoà, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Quang Triều, liền có chút sững sờ, đáy mắt vụt qua tia u ám. Tên này quả thật không đơn giản. Sau một số câu hỏi cơ bản tỏ ra không có gì của Triều, hắn có phần vui vẻ hợp tác. -Anh Phạm, thật ra đây chỉ là một bước tiến trong quá trình điều tra cần lấy chứng cứ ngoại phạm. - Được, anh cứ hỏi.- Phạm Khắc Phương tự tin gật đầu. -Đêm xảy ra vụ án từ 7h đến 10h đêm anh đi đâu? Cùng một câu hỏi hệt lần trước, chỉ khác khoảng thời gian nhưng lại làm Phạm Khắc Phương tái mặt. -Tôi... Tôi... Tôi đi uống rượu cùng bạn. - Bạn mà anh nói, chúng tôi đã cho xác định, họgặp anh lúc 10 giờ rưỡi. -Triều nhếch môi, chăm chú nhìn động tĩnh của hắn. -Tôi muốn gặp luật sư của mình. - Phạm Khắc Phương, chính anh giết bà Hoa. -Triều nghiêm giọng, rồi trầm mặc nói tiếp. -Một hung thủ giết người đã thì càng ít để lại dâu vết ở hiện trường càng tốt, tại sao lại cắm nhiều dao rọc giấy trên người nạn nhân sau khi đã chết? Hoá ra không phải giết bằng dao rọc giấy, mà là loại dao quân đội Thuỵ Sĩ có vết cắt đặt thù và vừa vặn để giết người. Mặt hắn đanh lại, bắt đầu khó giữ được vẻ bình thản ban đầu. -Có phải anh là người rất thích sưu tầm loại dao díp Thuỵ Sĩ đó không? Loại dao đắc đỏ được phát hành có giới hạn đó ở Việt Nam rất ít người đặt mua, chúng tôi có thể điều tra được anh đặt hai cái, một cái cho mình và một cái đặt giùm bà Hoa tặng nhân tình, cho nên phải cắm dao rọc giấy lên người nạn nhân cốt yếu xoá đi dấu vết loại dao này gây ra. Còn nữa, tính đồ như anh trên chìa khoá xe hoặc khoá nhà có một con dao là chuyện bình thường, còn anh lại không có, phải chăng nó đã được tiêu huỷ?? - Tôi không biết anh nói gì, tôi muốn gặp luật sư. - Anh Phạm, anh sẽ được gặp luật sư ngay trên toà. Vì nhân chứng vật chứng chúng tôi đã có đủ. Bình thường anh không bao giờ đi thâu đêm cùng hội bạn đông người đó, tại sao hôm nạn nhân chết chính anh rủ họ uống rượu? Là vì anh cần chứng cứ ngoại phạm sau khi đã mở máy lạnhđể trì hoãnthời gian tử vong của nạn nhân. - Anh im đi, tôi không biết anh nói gì, tôi muốn gặp luật sư.- Đầu óc thông minh lập tức nghĩ ra, binh tĩnh lại cười nhạt. -Tất cả chỉ là phán đoán một phía của anh, đó là cô ruột tôi, tại sao tôi giết cô Hoa được, động cơ gì? -Liên quan đến tai nạn giao thông của cựu chủ tịch Phạm Gia, Phạm Thanh Hằng. -Triều đanh thép đáp ngay. -Tờ hợp đồng với gia đình tài xế container đâm chết cựu chủ tịch Phạm Gia. Theo luật, tài xế gay tai nạn giao thông nghiêm trọng đâu đến nổi tử hình, không lý nào anh ta tự tử như vậy? Nhà anh ta rất nghèo, tại sao sau vụ đó tất cả người nhà đột nhiên di cư sang nước ngoài, còn khá giả hơn? Triều nói đến đây hắn mới bắt đầu hoảng loạn. -Tôi muốn gặp luật sư, các anh không được phép giam giữ người. -Không ngờ chẳng những vụ án bà Hoa, còn bị lật lại vụ "tai nạn giao thông ngoài ý muốn" của Phạm Thanh Hằng. -Tôi khuyên anh đừng ngoan cố, mọi chuyện đã rõ như ban ngày. -Quang Triều bỗng móc trong túi ra một chiếc USB, đặt lên bàn, đẩy về phía hắn. -Anh rất thông minh, sau khi giết bà Hoa liền lục tìm bản hợp đồng với tài xế container để tiêu huỷ. Nhưng anh lại quên rằng vẫn còn file soạn thảo văn bản trong usb của cô thư kí Khánh Chi. ... ... -------------------------- Đến Phạm Thanh Hoà, Quang Triều không nhàn nhã như tên kia, mà xông thẳng vào trong, thái độ khẩn trương thúc ép vô cùng hùng hồn. Người đàn ông đầu hai thứ tóc cũng mặc bộ comple lịch lãm hơi hoảng sợ, hai tay đan chặt vào nhau. -Ông Phạm Thanh Hoà, từ 7h tối đến 7h sáng hôm bà Phạm Thanh Hoa chết ông đi đâu làm gì? - Tôi... Tôi ở nhà... -Ông run giọng. - Ông không cần quanh co nữa, Phạm Khắc Phương đã nhận hết tội, hôm đó vừa vặn ông gọi cho hắn bàn công việc lúc 9h30 tối, trên điện thoại ông vẫn còn lưu cuộc gọi đi, hắn đã nhờ ông đến dọn dẹp hiện trường, lau vết vân tay khắp nhà và cắm thêm dao rọc giấy vào người bà ta.-Triều giữ vững tâm thế áp đảo. - Tôi không... - Ông Phạm, trong camera Phạm Gia vẫn còn ghi lại hình ảnh ông mở cửa kho hành chính lấy một túi đồ vào lúc nửa đêm hôm xảy ra vụ án. Có điều này dường như giám đốc hành chính không biết, mỗi lô hàng nhà sản xuất dao rọc giấy đưa đến Phạm Gia đều có đánh dấu hiệu khác nhau, kết quả giám định cho thấy những con dao trên thi thể trung khớp với lô hàng nhà sản xuất giao đến Phạm Gia hai tuần trước. Ông làm như vậy để che vết tích do dao díp Thuỵ Sĩ của Phạm Khắc Phương gây ra. - Tôi điên đâu phải giúp nó như vậy? -Đúng, ông đâu có điên mà giúp hắn, ông chỉ sợ bản hợp đồng giết chủ tịch Phạm Thanh Hằng mà hắn lục lọi được trong phòng làm việc của bà Hoa, sợ người ta điều tra ra được ông thông đồng chủ mưu. Phạm Thanh Hoà trầm mặc, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, chuyển dần sự hoang mang sang tâm thế khác bình thản hơn. -Trên thực tế nếu các anh không điều tra được, vài ngày nữa tôi cũng sẽ tự thú, không biết đến bao giờ thằng cầm thú đó giết luôn cả tôi đây??? Tự tay nó bày ra, đã giết hết ba mạng người nhà họ Phạm, tôi lỡ phóng lao nên phải theo lao, giờ nhận tội cũng vừa, không thể để nó tàn sát người trong dòng họ này nữa. ... ... Chưa bao giờ phá vụ án nào mà Quang Triều mừng như vụ án này, tất cả nút thắt mở ra trong 48 tiếng đồng hồ, anh tự nhiên cảm tưởng mình thật vĩ đại, phân công mọi người hoàn tất hồ sơ kết án rồi thưởng cho bản thân bằng việc: ngủ bù. Mặc kệ cuộc đời đang trôi, mệt lắm, đã mấy đêm không ngủ. ... -------------------------- Lan Khuê chán nản đảo vôlang hời hợt cho xe đi vô định, chẳng biết mình muốn chạy về đâu, về đâu cũng vậy thôi. Bật điện thoại gọi Triều, đến cuốc thứ mười vẫn không ai bắt máy. Lan Khuê là người chưa bao giờ chịu đựng gọi được đến cuộc thứ ba, nhưng không hiểu sao cô hôm nay có kiên nhẫn như thế. Gọi lại một lần nữa, điện thoại báo thuê bao. Chán nản, mệt mỏi, quăng bừa chiếc siêu phẩm mới mua vào học xe, gục đầu vào volang. Một lát sau, định thần được, lại lái đi đâu đó... Chưa bao giờ cô trở nên mềm yếu bạc nhược đến đáng thương như lúc này. Nếu biết trước, tình yêu là bể khổ đau thế này, cô chắc sẽ không để người ta bước đến cuộc đời mình như thế, mà không, ừ... Nếu biết trước... có lẽ cô vẫn cứ cố chết lao vào như thiêu thân. Chẳng biết chiếc xe muốn về đâu, cứ băng băng trên những cung đường Sài Gòn chật kín người, màn đêm buông xuống dần, phủ nhẹ lên chiếc xe độc hành mang bóng dáng bơ vơ của cô gái nhỏ, trơ trọi, thê lương. Theo buổi chiều chìm vào tối, khuất hẳn...
...
Chẳng biết trong bao lâu, phố phường bị bóng đêm phủ kín, những ánh đèn triệu màu sắc lập loè tô điểm sự phồn hoa, chiếc xe tấp bừa vào một bờ sông vắng lặng, không rõ đó có cho đỗ xe hay không? Cô không quản, thất thiểu bước đến vịn tay vào lan can, thả tầm mắt ra những con tàu cánh ngầm sáng đèn ngoài kia. Gió thốc vào từng đợt, lặng lẽ, lạnh lẽo, rung rung đôi vai nhỏ nhắn gầy gò... Lúc này mới thấm đẫm cái sự cô đơn. Chỉ mất đi một người, mà sao như cả thế giới quay lưng? Cô không hiểu được định luật của tình yêu là gì? Chỉ biết trái tim không chịu nghe lời mình một giây một phút.
Đứng đó một mình một thời gian dài, với bao nhiêu suy nghĩ miên man không định hướng. Chắc có lẽ đến lúc màn đêm hiu hắt ấy đã già đi ít nhiều, đôi vai nhỏ bé run rẩy từng đợt, đôi mắt hao gầy lại được một phen gột rửa bằng những giọt thuỷ tinh. Cô trở lại xe, theo bản năng cô trở về Phạm Gia, bước lên căng phòng quen thuộc.
Lan Khuê chẳng thèm bật đèn, quăng bừa túi xách xuống bàn, cô chán chườn ngồi xuống sofa, không hay hôm nay trong phòng không chỉ có mình mình. Có vẻ sự mệt mỏi thao túng hết toàn thân cô nên không cảm thụ được hương thơm quen thuộc rất rất gần. Ở một đầu sofa có người ngồi yên lặng, nhẫn nại đợi chờ.
- Khụ khụ khụ...- Cô ho mấy tiếng liền, khiến tim ai đó trong bóng đêm tăm tối hẫng đi vào nhịp, đôi chìm khuất dâng nghẹn xót xa.
Lan Khuê không để ý, co người nằm dài xuống luôn sofa, dường như rất đuối sức, nguyên căn cũng do đứng quá lâu ngoài sương gió, trong khi tiểu thư đài cát sức khoẻ vốn yếu ớt hơn người.
Cảm thấy cơ thể mình lả đi, mỗi hơi thở đều vọng hoả lên nóng hừng hực, nhướn mày không nổi. Cô gác tay lên trán, không đầu lúc ấy còn có ý định nằm nghỉ một lát sẽ đi tắm ai ngờ thiếp đi trong cơn ngủ chập chờn lúc nào không hay biết. ...
|
60. Đường về hạnh phúc. Lan Khuê ngủ mê man chập chờn, được một giấc bỗng giật mình thức dậy, he hé mắt mở lên thấy ngoài kia vẫn còn tối đen, có lẽ là nửa đêm, một chút khan khác, ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp mờ mờ bao lấy căn phòng không tối như trước lúc cô nhắm mắt. Cố định thần vực dậy, cơ thể mệt nhoài rã rời, nhưng... Cảm giác truyền tới dường như, mình đang nằm gối trên chân ai đó, trán được đắp một chiếc khăn. Nhướn mày nhìn lên lần nữa, Lan Khuê lặng người, toàn bộ khối óc nhưng động trong vài giây, trái tim cũng đứng yên sau đó điên cuồng co thắt, làm lòng ngực cô nhói lên từng cái tê buốt. Gương mặt đang nhớ thương đến quặn lòng, người đó dựa lưng vào sofa, tựa nhẹ đầu nhắm mắt ngủ, để yên chân cho cô gối đầu thoải mái. Chớp mắt mấy lần, cô đưa tay dụi dụi xem mình có nhìn nhằm hay không? Lan Khuê cố vắt hết những giọt sức lực cuối cùng nhỏm dậy, cô thẩn thờ nhìn, run run đưa bàn tay lên định chạm vào gương mặt ấy, nhưng bỗng khựng lại rồi rụt về, không dám chớp mắt lấy một lần, cô sợ chỉ là ảo giác trong lúc cơ thể không được tỉnh táo. Đã lâu, rất lâu cô không được nhìn ngắm gương mặt này, ở cự ly gần vầy, cô căng mắt lên nhìn thật lâu, người kia vẫn nhắm mắt ngủ. Cô khe khẽ nhoài người ngồi gần một chút, cho mặt kề sát mặt, để hai hơi thở quấn quýt vào nhau. Bao lâu rồi chưa được gần chị như vậy? Nếu là mơ cũng không muốn thức dậy nữa làm gì. Hương thơm dìu dịu quen thuộc gần gũi phả ra làm cô ngây ngất, hơi thở đều đều của người ta làm cô dâng một sự lâng lâng, nỗi bâng khuâng bao ngập giác quan, nhắm hờ mắt để thưởng thụ sâu hơn một chút. Bỗng... một vòng tay vươn ra kéo sát cô vào, rồi môi đậu lên môi. Một nụ hôn sâu... Bàn tay rắn rỏi giữ chặt sau gáy cô ghì vào, cô nhất thời không kịp thích nghi, để mặc đôi môi mình bị dày vò mạnh mẽ, cô biết, người ta cũng nhớ cô nhiều lắm!!! Nước mắt vô thức rơi, làm mặn đắng nụ hôn nồng nàng mãnh liệt. Người kia cảm nhận vị mặn, tưởng mình làm đau vợ lập tức buông ra. Đôi môi cô được buông tha cũng là lúc nó sưng mọng, liền tức khắc Lan Khuê ôm chặt Phạm Hương, vùi mặt vào bờ vai rộng rãi chắc chắn, nơi mang nhiều hương tóc mềm quen thuộc. -Là chị, là chị thật rồi... Hương ơi! -Cô thều thào yếu ớt bằng chút sức lực yếu ớt còn sót lại, người cô nóng ran, cả hơi thở cũng nóng hực. -Khuê! Em bệnh rồi, đừng khóc, chị đã về với em đây. -Tiếng nói hình như cũng vô cùng uất nghẹn, tấm lưng mỏng của cô bị siết lấy càng lúc càng chặt chẽ. -Ngoan, đừng khóc. Cô nghe thanh âm bao ngày mong nhớ này, chẳng những không nín khóc mà còn khóc to hơn, giàn giụa hon, tựa như chưa bao giờ được khóc, càng lúc càng nhũn ra, vô lực trong lòng Phạm Hương. Nhìn cô bây giờ khiến lòng người ta tan thành nước, cô chưa bao giờ là một Lan Khuê uỷ mị như thế, chưa bao giờ nũng nịu như thế. Phạm Hương không chịu được, xốc cô lên ôm gọn vào lòng, mặc sức hôn lên má, hôn lên môi, hôn lên mi mắt, không bỏ xót phần nào trên gương mặt xinh đẹp ấy. Hôn bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ, càng chìm đắm trong nhan sắc này, chìm đắm trong ngũ quan này, vẫn cảm thấy thiếu thốn. Xa nhau quá lâu, nên không dễ để lắp đầy. Cô yên lặng nằm trong vòng tay ấm áp, thưởng thụ từng cử chỉ âu yếm, từng động tác hôn hít yêu thương. Dù cơ thể mệt rã rời vẫn cảm thấy tinh thần phấn chấn. Cô không cần biết quá trình, không cần hỏi vì sao Phạm Hương được về, không cần biết đã trãi qua những gì, chỉ biết bây giờ đang trong tay nhau, đang bên cạnh nhau, được nhìn thấy Hương, nghe tiếng Hương, chạm vào Hương... Được Hương ôm vào lòng, được cảm thụ những mơn trớn từ Hương ngay giờ phút này, vậy đã đủ rồi. -Hương... Đừng rời xa em lần nữa, có được không?- Cô nhắm mắt, để mặc những giọt nước mắt vẫn thi nhau tuôn dài, tiếng nói yếu ớt vì cơn bệnh càng lúc càng kéo tới dày đặt. Phạm Hương khựng lại những động tác hôn hít, trái tim bỗng lặng đi, từng nhịp đập vồn vã buốt nhói vì ngữ điệu khổ sở bi luỵ này. Lan Khuê nhắm mắt, là đang nói tỉnh hay nói mê, nếu em đã ngủ vậy sao vẫn còn khóc??? Không thể kiềm lòng được, liền ôm siết cô, ghì đầu cô gục vào tim mình. -Chị không xa em nữa, nhất định không xa em nữa, Khuê Khuê!- Phạm Hương nghẹn ngào giấu nước mắt, xót xa không biết nói sao cho vừa?? Phạm Hương đứng lên, bế thân hình mảnh mai nóng hừng hực của cô lên theo, bước đến giường nhẹ nhàng đặt xuống. Cô đổ bệnh, Phạm Hương biết chứ, lúc nãy còn tự tay chờm khăn lên trán cô nữa mà. Cẩn thận lót chiếc gối mềm mại xuống đầu cho cô, đặt nụ hôn nhẹ lên gò má cao ngạo bướng bĩnh. Thật ra là muốn cô thoải mái hơn, sofa chật chọi quá. - Nghỉ ngơi đi em. Cô cố căng mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt người kia. Phạm Hương toang đứng dậy nhưng lập tức cảm thấy một bàn tay nóng hổi yếu ớt nắm lấy cổ tay mình kéo lại. - Ở đây với em... -Giọng thều thào khản đặc, khẩn khoản van nài, làm người ta muốn đi cũng không nỡ, liền ngồi xuống sát bên cạnh. - Chị lấy khăn chờm cho em. - Phạm Hương viết ve tấm lưng cô vỗ về. - Không, không, ở lại đây đi, đừng đi... -Cô nhất định không cho rời khỏi, túm chặt óng tay áo Phạm Hương.- Được, chị không đi. Phạm Hương nằm xuống bên cạnh, mặt đối mặt, an ổn, êm đềm... Đối diện nhau cách một hơi thở, yên lặng nhìn nhau, ánh mắt chạm ánh mắt cứ ngỡ trong mơ. Bàn tay cô run run đưa lên, nóng hổi, rê qua khắp các đường nét trên gương mặt mình nhớ mong, từng giọt trong suốt đọng lại nơi khoé mi, rồi lăn nhanh xuống gối. -Em đã nhớ chị biết bao...- Cái nóng hầm hập lang theo từng lời nói của cô phả đến người nằm đối diện. Phạm Hương không trả lời, chỉ mỉm cười, rướn người hôn nhẹ lên môi cô như nói rằng mình cũng nhớ thương tha thiết. -Chị sẽ không rời khỏi nữa phải không?- Giọng nói yếu ớt của cô, cố gắng vét cạn sức lực, càng về sau càng nhỏ, như sắp tắt liệm vẫn cố hỏi. Cô không yên tâm, không tin tưởng, không dám thả lỏng bản thân. - Ngủ đi em, chị sẽ ở đây thôi, không đi đâu nữa. Tiếng nói trầm ấm dịu dàng dỗ dành cô, như thôi miên, một cánh tay gối đầu, cánh tay còn lại nhẹ nhàng xoa tấm lưng mỏng, từng chút, từng chút, một lần rồi thêm một lần, mơn man an ủi. Lan Khuê rất muốn tiếp tục hưởng thụ sự êm đềm chân thực sau bao đêm trường nhớ nhung, nhưng cô mệt quá, mi mắt sụp xuống không thể tiếp tục gắng gượng, cô chìm dần vào giấc ngủ, tay vẫn vô thức nắm chặt lưng áo người ta, sợ ai đó sẽ rời khỏi mình, như những buổi sáng thức giấc, trống rỗng.
Phạm Hương nằm đó, ngắm nhìn rất lâu, thấy cô chốc chốc giật mình sợ sệt, thân thể gầy gò trơ xương khiến lòng đau đớn cực độ, ruột gan thắt chặt từng cơn, sống mũi cay cay, sau đó không kiềm được nước mắt như sự mạnh mẽ cố thể hiện. ... ---------------------- Ánh sáng tràn vào phòng, toả ngập mọi ngóc ngách, Lan Khuê chớp động hàng mi mệt mỏi cay xè, khó khăn lắm mới mở được. Nhớ chuyện nửa đêm qua liền giật mình, bật dậy như một cái máy, dù người mệt mỏi. Đúng là chiếc giường vẫn rộng lớn thênh thang, chỉ có cô. -Hương... Hương ơi... Hươngggg...- Cô gào lên gọi, nước mắt lại vô thức tuôn dài, tối qua là cô mệt quá nên nằm mơ sao? Thì ra là mơ. Cô bó gối gục đầu khóc tức tưởi, tại sao mơ chân thực như thế để cô đau lòng đến vầy đây? Cửa phòng bật mở vội vàng tạo thành tiếng động lớn, rồi cũng vội vàng đóng rầm lại, cô vẫn bó gối không để tâm. Nhưng... Một vòng tay rộng lập tức kéo cả cục tròn vo vào lòng mình. - Em... Chị đây, chị đây? Sao vậy??? Nghe tiếng, cô giật mình ngẩng lên, lập tức kích động ôm chặt lấy cánh tay đang choàng qua người mình. Mơ hay thật đây? Hương ở đây, ở đây rồi! Một vài phút định thần, Lan Khuê đẩy Phạm Hương ra, xuất thần nhìn chằm chằm, giữa ban ngày, giữa những tia nắng chói chang, gương mặt ấy hiện ra rất gần, thân hình ấy vẫn đỉnh đạc, to lớn và mang đầy mùi thơm cô yêu quý. - Là chị thật sao???
- Trời đất, chị xuống nhà dặn đầu bếp nấu cháo cho em thôi mà, bệnh rồi nè. -Phạm Hương phì cười, vuốt mái tóc bối rối của vợ, ôm vào lòng, xót xa tê dại nhưng lại không thể nén sự buồn cười.
Từ bao giờ em yếu mềm bà ngốc đến vậy đây? Lan Khuê kiêu kì đổng đảnh đâu rồi?? Sự ngạo mạn kiên cường đâu rồi? Rốt cục em cũng vì mình mà bộc lộ sự yếu đuối nhỏ bé trong tâm hồn cần chở che, nghĩ đến đây, nỗi hạnh phúc nào đó ập vào lòng ngực xộc thẳng lên não. Mơ hồ sung sướng.
Lúc tối, đã trở về, vì ai đó nhất định không cho rời đi, nên đã ngoan ngoãn ôm "lò bánh mì" ngủ cả đêm, dù rất nóng cũng không dám kêu than. Sáng ra thấy cô ngủ say không nỡ đánh thức, lặng lẽ lau người để cô thoải mái, dán miếng hạ sốt đỡ cho cô, rồi xuống nhà dặn đầu bếp nấu cháo, mua thuốc... Đang ở dưới nhà liền nghe tiếng gọi thất thanh, hoảng hồn chạy lên thấy cô đang khóc tức tưởi liền ôm lấy.
- Chị về thật rồi mà! -Phạm Hương đỡ lưng cô nằm xuống, dán lại miếng hạ sốt mà lúc cô bật dậy bị rơi. -Em sốt từ đêm qua, phải ngoan nếu không chị đi nha.
- Không! Không.- Cô bị hâm doạ, giật mình hoảng sợ định bật dậy nhưng lập tức bị ấn nằm xuống. Đuối sức không chống cự được liền nắm lấy tay Phạm Hương, mắt chăm chăm gương lên nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp ấy, như cầu xin người ta ở lại.
- Không thì phải ngoan, nằm dưỡng bệnh.
Cô gật gật lia lịa, hai gò má đỏ lựng vì sốt, dù cơn bệnh vẫn đang bộc phát ra ngoài, cơ thể nóng ran, hơi thở khó nhọc nhưng đã thấy tâm hồn mình nhẹ bẫng.
...
|