Tổng Tài Bá Đạo Là Bạn Gái Tôi
|
|
Chương 23 T/g: Hello m.n, tui đã trở lại, mấy hôm nay đổ bệnh nên chuyến du lịch của tôi cũng hủy luôn rồi. Và tui sẽ quay lại viết fic, mong m.n thông cảm cho tui nhe.
-------------------------_-----------------------
- Chú ,con đến Thượng Hải rồi!
Một cô gái tóc ngang vai, vận quần áo từ đầu đến chân đều là là một màu đen. Bàn tay nắm chặt sợi dây truyền trên cổ, miệng cười tủm tỉm. Phía đằng xa là một người đàn ông đi tới. Ông nhìn thấy cô gái thì mừng rỡ nói
- Chào mừng cháu trở về!
- Cảm ơn chú!
Người con gái không ai khác ngoài Từ Tử Hiên, cô đã về rồi.
Trên chiếc xe chở cô về, những lời thăm hỏi, quan tâm đến người ấy không ngừng tuông ra. Vài phút là cô sẽ hỏi đã đến chưa, sao lâu thế, chú chạy nhanh lên đi. Đúng thực xa cách 8 năm trời không dễ chút nào. Lòng Từ Tử Hiên lúc này là biết bao thương nhớ, cảm xúc mong muốn được gặp lại vợ con mình.
Chiếc xe vừa dừng lại cô lập tức đi đến mở toang cửa ra. Cô đứng hình trước cảnh trước mắt. Một người đàn ông trông rất lịch thiệp đang chơi đùa với một đứa trẻ, đó là con của cô. Người đàn ông đó nhìn cô rồi nói:
- Cho hỏi cô là...?
- Tôi..tôi..
Xoảng Trương Ngữ Cách từ bên trong đi ra nhìn thấy Từ Tử Hiên, bao cảm xúc như ùa ra một lượt, cả đĩa thức ăn trên tay cũng tự do rơi xuống. Hai khóe mắt ướt dần, cô đứng chết chân tại đó.
Từ Tử Hiên nhìn cô cười một cái. Bỗng Trương Ngữ Cách chạy đến ôm chặt lấy thân thể người chồng bấy lâu nay cô thương nhớ. Người đàn ông đứng đấy ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả đứa trẻ kia cũng khá hiếu kỳ. Một hồi lâu sau đó Trương Ngữ Cách mới chịu buông người kia ra. Cô đưa đôi tay của mình sờ nhẹ khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Khuôn mặt mà cô chờ suốt 8 năm trời. Cô hiện tại đã gần 30 nhưng Từ Tử Hiên vẫn không hề già đi chút nào, đúng là kì diệu. Không để cô sờ nữa Tử Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia đặt trước ngực,ôn nhu mà nói:
- Chị có nghe thấy tim em không, từ lúc ngồi ở sân bay, đến khi lên máy bay rồi là lúc em đứng ở ngay trước mặt chị thì tim em đã đập rất mạnh mẽ. Em nhớ chị rất nhiều, khi trông thấy người đàn ông đó đang chơi đùa với con chúng ta chị có biết em đã nghĩ gì không, em sợ chị đã có hạnh phúc mới....
Một nụ hôn bất ngờ từ Trương Ngữ Cách, cô quấn lấy lưỡi người kia theo một hình thức rất thô bạo. Nhưng ngay sau đó, Tử Hiên cũng bắt được nhịp mà từ từ đáp trả. Hai người đứng đó âu yếm mà không hề để ý đến sự tồn tại của ba người kia. Người đàn ông đó ho một cái, Tử Hiên và Ngữ Cách vội buông nhau ra. Người đàn ông đó nhìn Tử Hiên đánh giá từ đầu đến chân rồi tự mình tổng kết lại:
- Hảo!
- Bệnh nghề nghiệp của cậu lại tái phát à!
Trương Ngữ Cách ôm lấy cánh tay Tử Hiên nói với người đàn ông đó. Anh ta cười hì hì rồi xoay sang đứa trẻ đó và nói:
- Hi Hi! Ba con trở về rồi!
- Thật không chú Lập Nghiêm, ở đâu vậy ạ!
Anh ta chỉ tay về phía Từ Tử Hiên cười và nói
- Đó chính là ba con!
Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, cô bé chưa bao giờ được gặp ba mình chỉ có thể nhìn qua hình ảnh. Trong mắt cô bé, ba rất cao, rất soái lại ấm áp nữa. Nhưng người trước mặt lại không như vậy, tóc xõa dài nhìn rất ghê, ánh mắt lạnh lẽo, mặt đồ lại toàn là màu đen. Khác xa với aba trong hình mà mama Ngữ Cách thường cho cô bé xem. Diệp Hi sợ sệt núp sau chân người đàn ông kia rồi bĩu môi nói:
- Đó không phải aba mà mama thường ngày cho xem, aba đẹp trai hơn nhiều!
Từ Tử Hiên mắt tròn mắt dẹp nhìn cô bé rồi đảo sang Trương Ngữ Cách, thể hiện rõ nổi hoang mang. Ngữ Cách lắc đầu đi đến chỗ Diệp Hi:
- A ba mà mama cho con xem chính là người này, chỉ là aba chưa tắm thôi.
- Mama nói thật sao?!
- Con không tin thì cứ đợi aba tắm xong con sẽ biết.
Nói rồi cô dắt tay Tử Hiên đi thẳng vào nhà tắm. Cởi phăng hết đồ trên người Từ Tử Hiên ra. Làn da trắng nõn nà khiến Trương Ngữ Cách không kiềm nổi mà dùng tay sờ khắp người Tử Hiên. Cảm thấy hơi gồ ghề cô dừng lại mở mắt ra quan sát. Là một vết sẹo ngay hông, không chỉ ở đó mà còn có trên bả vai nữa. Cô rơi nước mắt, 8 năm qua Từ Tử Hiên đúng là không sung sướng như cô nghĩ. Khẽ lau những giọt lệ quý giá kia, Từ Tử Hiên an ủi:
- Đừng khóc, những vết sẹo này không là gì, so với sự cô đơn mà chị phải chịu đựng thực không bằng!
Ôm chầm lấy cơ thể kia, Trương Ngữ Cách khóc ầm lên. Mùi hương dễ chịu ấy lại xông vào cánh mũi nhỏ bé của cô. Xoa xoa tấm lưng kia Từ Tử Hiên dỗ dành
- Được rồi, không nhanh lên là bọn người bên ngoài sẽ vào đấy!
Cô vội buông Tử Hiên ra, rồi cẩn thận tấm cho người kia như tắm cho Diệp Hi vậy. Cô phải nói, càng lớn con bé càng giống Từ Tử Hiên nhất là độ bá đạo không chê vào đâu được.
Một lát sau Từ Tử Hiên vận một bộ vest đen, tóc buộc cao, khuôn mặt soái khí ngời ngời bước ra. Diệp Hi nhận ra aba đẹp trai của mình lập tức chạy lại ôm chầm lấy Tử Hiên mà hớn hở nói
- Aba trở về rồi, Hi Hi nhớ aba lắm!
Tử Hiên bế cô bé lên và nói
- Đúng vậy, aba về rồi!
Nhìn cảnh gia đình hạnh phúc vậy, người đàn ông kia cũng không rãnh ngồi ở đây làm bóng đèn nên đi đến nói với Trương Ngữ Cách
- Tako, mình còn có việc nên về trước đây...
- Khoan đã, anh ta là ai vậy tiểu Chương ...
Từ Tử Hiên mắt vẫn không rời người đàn ông kia. Trương Ngữ Cách biết ý nghĩ hiện tại của chồng yêu mình. Cô thở dài:
- Đây là Trần Lập Nghiêm, bạn học lúc đại học của chị, cậu ấy làm bên pháp y, và cậu ấy đến đây để trông Hi Hi giúp chị.
Từ Tử Hiên cười trong đầu, ra là tự mình dựng chuyện mà, không hề phức tạp như cô nghĩ. Tử Hiên vui vẻ chìa tay ra :
- Rất vui được gặp anh, tôi là Từ Tử Hiên chồng của Ngữ Cách.
- Cô không cần giới thiệu tôi cũng biết !
- Vậy à, thật lấy làm vinh hạnh cho tôi!
Sau một hồi luyên thuyên, Lập Nghiêm cuối cùng cũng chịu về. Ngữ Cách thở dài nhìn về phía hai người kia. Cô khẽ mỉm cười.
- Hai cha con các người, cả ngủ cũng y đúc nhau!
Trương Ngữ Cách đi vào trong lấy một cái chăn ra đắp lên cho hai vị đang ngủ ngon lành kia. Thấy khá thú vị cô chui vào ngủ luôn. Cả gia đình ba người hạnh phúc khiến người khác thật ghen tị mà. ...
|
Chương 24 Cả ba người ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau, Diệp Hi là người dậy đầu tiên. Nó thức dậy cẩn thận dở cái chăn ra, con bé đi vào trong đánh răng, song lại chạy ra xem baba mama đã thức chưa. Thấy hai người ngủ say như vậy nó vui lắm. Nó đứng trước mặt hai người, chóng hai tay rồi đặt cằm của mình lên chu chu mỏ nói:
- Baba thật đẹp trai, mama lại xinh đến vậy, Hi Hi đúng là có phúc mà, nhưng cũng hơi giận baba đó, lâu như vậy mới chịu về làm mama lúc nào cũng buồn, Hi Hi lo lắm luôn. Nhưng giờ baba về rồi, Hi Hi không sợ gì nữa, chỉ là baba cướp mất mama của Hi Hi.
Tử Hiên đã thức từ lúc con bé dở chiếc chăn đi ra. Cô nảy giờ nghe hết chỉ là không muốn dậy, cô để con bé nói hết những gì nó muốn nói.
Diệp Hi sau khi đã tâm sự một mình xong, nó đi vào phòng lôi đống đồ chơi ra, ngồi xuống chơi một cách say mê. Tử Hiên khẽ mở mắt nhìn cô con gái đáng yêu của mình mà thầm cười. Rồi cô xoay sang người bên cạnh, hôn nhẹ lên mái tóc, ôm Trương Ngữ Cách vào lòng ôn nhu nói:
- Cảm ơn chị vì đã cho em một thiên thần!
Khéo miệng Trương Ngữ Cách bất giác cong lên, dụi dụi vào hõm cổ người kia mà ngủ ngon lành. Rồi ngày dài cứ thế trôi qua, cả gia đình chỉ có ngủ và ngủ.
Vài ngày sau đó, Tử Hiên trở lại tiếp quản Đế Vương, nhưng bên phía cảnh sát vẫn cho người giám sát cô. Vì hai mẹ con Ngữ Cách cô quyết định rời khỏi Hắc đạo ,từ này trở về sau chuyện của Hắc đạo cô sẽ không quản, có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô. Một phần huynh đệ trong bang thấy tiếc nuối, còn một phần lại cảm thấy mừng cho Tử Hiên.
Hôm nay là ngày đầu tiên vào lớp hai của Diệp Hi, Tử Hiên gác lại công việc bề bộn của tập đoàn giành chút thời gian cho vợ con. Nhưng có hơi lố, vì cả gia đình đến trường bằng chiếc Limousine đẳng cấp. Người xung quanh ai cũng ngỡ ngàng trước độ giàu có này của đại gia đình. Người bên trong càng làm họ ngơ ngác hơn nữa. Từ Tử Hiên tóc cắt ngắn đi, vận một bộ vết đen,cộng thêm mái tóc vuốt ngược làm cho cô tỏa ra một loại khí chất chỉ có ở đàn ông, một khí chất lãng tử nhưng không kém phần chín chắn, còn Trương Ngữ Cách, tóc xõa dài uốn nhẹ ở phần đuôi tóc tạo cho người khác cảm giác thật nhu mì, tao nhã. Ai cũng thầm khen ba và mẹ sao lại đẹp không góc chết thế kia, nhìn sang đứa bé họ không khỏi cảm thán, nó dường như thường hưởng mọi cái đẹp từ ba mẹ. Ngũ quan hài hòa, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đáng nể nhất là cái chiều cao vượt trội kia. Gia đình này phải nói là quá hoàn mỹ mà, thật khiến người khác ganh tị.
Quay trở lại với ba người kia. Tử Hiên bế Diệp Hi trên tay mà đi vào, Trương Ngữ Cách theo sau cười cười. Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đoa kì lạ, giống như bạn có người theo dõi mình vậy. Cô xoay lại thì không thấy ai, cô cười nói với mình là bản thân chỉ đang suy nghĩ bậy bạ thôi nên không để tâm nữa. Vâng trực giác Trương Ngữ Cách không hề sai, có một bóng đen đang hướng mắt về phía ba người họ. Ánh mắt thường thèm thuồng rõ thấy. Chỉ là không ai phát hiện hắn ta.
Từ Tử Hiên sau khi bế Diệp Hi vào lớp thì căn dặn cô giáo cứ đối xử bình thường là được không cần phải ưu đãi đi gì. Cô giáo cũng chỉ ậm ừ mad chấp nhận, ai lại đi để con của người từng là xã hội đen có chuyện được chứ.
Cả hai người rời đi. Diệp Hi sau khi được cô giáo giới thiệu thì về chỗ ngồi và bắt đầu buổi học. Giờ ra về một đám con gái độ khoảng lớp 5 chặn đường nó. Bọn chúng hung hãn lôi Diệp Hi vào một góc cầu thang rồi một đứa đi ra nói:.
- Mày là Từ Diệp Hi, cái con tiểu thư nhà giàu mới tới phải không?
- Dạ, là em ạ!
Diệp Hi lễ phép trả lời , nhưng bọn nhóc kia lại cảm thấy thật khó chịu, đứa cầm đầu nói:
- Thứ sung sướng như mày sao không học ở một trường danh tiếng nào đó đi, đến đây làm gì, khinh bọn tao à!
Vừa nói chúng nắm lấy tóc nó, Diệp Hi rất đau nên khóc ầm lên. Đứa cầm đầu thét vào tay khiến nó giật mình:
- MÀY ĐỐI VỚI TỤI NÀY THẬT CHƯỚNG MẮT!
Tiếng thét rất lớn, khiến cho tai cô bé như bị thủng vậy. Nó bịt tai lại, ôm đầu ngồi bệch xuống đất run rẩy, từ nhỏ đến giờ nó chưa hề bị đối xử như vậy, đây thực sự là một cú sốc mà. Trong lúc đó, đứng ở cổng rất lâu, cad hai người đều không thấy Diệp Hi đâu nên vội vả đi vào trong. Và đi cùng họ là một đôi vợ chồng trung niên vẻ mặt cũng lo lắng không kém họ.
Đám bắt nạt kia thấy có người lại liền chạy đi, còn lại con bé cầm đầu, nó sợ bị phát hiện nên giả vờ té rồi khóc ầm lên. Bốn phụ huynh cùng cô giáo chạy lại liền hoảng hốt, cặp vợ chồng trung niên kia vẻ mặt tái đi hỏi han cô con gái, không biết nó trả lời thế nào mà hai người quay sang Diệp Hi nhìn với con mắt đầy tức giận. Từ Tử Hiên là người từng trải qua hoàn cảnh này nên cô biết chuyện gì đang xảy ra, con cô đang bị bắt nạt. Nhìn biểu hiện của cô bé cũng đut biết. Trương Ngữ Cách đau lòng nhìn mái tóc rối rắm của con gái, cô ôm nó vào lòng vỗ vỗ cánh lưng định thần lại cho nó. Song hai với trung niên kia nhìn Từ Tử Hiên, thấy có vẻ là người giàu có nên sinh ra tham lam, người phụ nữa cao giọng:
- Con cá người mới tí tuổi mà đã đi ăn hiếp người khác, các người dậy con kiểu gì vậy hả?!..
Cả hai người vẫn im lặng nhìn ,bà ta tiếp tục, cầm lấy cánh tay con mình giơ lên:
- Các người xem, con gái các người làm nó bị thương như thế này định không bồi thường à!
Chỉ là muốn tiền sao không nói sớm, Từ Tử Hiên thở dài ngán ngẩm lấy trong túi một tấm chi phiếu đưa cho bọn họ. Nhận lấy , người đàn ông lập tức xanh mặt quỳ xuống:
- Từ tổng là tui không có mắt không nhận ra ngài, xin ngài thứ lỗi.
Ông thấy vợ mình ngơ ngác liền kéo bà và đứa con gái quỳ xuống. Cô xoay sang Trương Ngữ Cách bảo:
- Chị đưa Hi Hi lên xe đi, lát em ra sau.
Song, Ngữ Cách bế Diệp Hi đi. Giờ đây cơn thịnh nộ mới bắt đầu. Tử Hiên khinh bỉ nhìn hai người đang quỳ dưới đất:
- Ông là giám đốc chi nhánh ở Triết Giang của Đế Vương phải không??
- Vâng là tôi!
- Vậy được rồi, ngày mai ông đến Cáp Nhĩ Tân quản lý kho vật liệu ở đó đi!
Ông ta hoảng hốt ôm lấy chân Tử Hiên cầu xin:
- Tôi xin ngài đừng điều tôi đến đó, tôi xin ngài chủ tịch!
Hất tay ông ta ra, Tử Hiên lạnh lắm nhìn một cái rồi bỏ đi. Ông ta vì quá sốc nên ngất xỉu được đưa vào bệnh viện.
Trở về nhà, sau khi được trấn an, Diệp Hi đã hoàng hồn lại nhưng vẫn run. Nhìn con gái mình sợ hãi như vậy mà người làm mẹ này chẳng giúp gì được, Trương Ngữ Cách cảm thấy thật xấu hổ. Ôm hai mẹ con vào lòng.
Vài tuần sau đó, đám bắt nạt không dám tìm Diệp Hi nữa, cô bé cũng tươi vui hẳn lên. Đến giờ ra về, Tử Hiên đã có dặn là hôm nay cô sẽ đến trễ một chút nên kêu cô bé đứng đó đợi.
Từ đằng xa, một bóng đen đi tới chỗ Diệp Hi. Người này lấy ra một chiếc khăn ấn mạnh vào mặt cô bé, là thuốc mê, cô bé ngất đi. Ngay sau đó một chiếc xe lao đến, gã đó bồng Diệp Hi vào xe rồi lao đi mất hút.
Tử Hiên sau khi xong cuộc họp liền vội vả lái xe đến trường học. Đến nơi thì không thấy Diệp Hi đâu cả, cô cảm thấy bất an liền gọi cho Trần Nhã:
- Thư ký Trần cô có cho người đón Hi Hi không!?
- Dạ không thưa chủ tịch, có chuyện gì sao ạ!?
Từ Tử Hiên giật mình, rõ ràng là con cô bị bắt cóc mà. Cô quát lên:
- Lập tức định vị chỗ con bé ngay! Con bé bị bắt cóc rồi!
Trần Nhã cũng lo sợ không kém, lập tức bắt tay vào việc ngay, ming sao có thể định vị được con bé...
|
Chương 25 Cuối cùng Trần Nhã cũng đã xác định được vị trí của Diệp Hi, cô lập tức báo cho Tử Hiên. Trong lúc lái xe đến địa điểm đó, một cuộc điện thoại gọi đến. Là số máy lạ, nhấc máy liền có giọng nói quen nhưng cũng không quen:
- Từ tổng, đã lâu rồi không gặp, cô khỏe chứ!?
- Cô là ai!?
Từ Tử Hiên đôi mày nhíu lại, cố lục lọi trong trí nhớ thông tin về cái giọng này. Người ở đầu dây bên kia giọng nói nũng nịu
- Bộ cô quên luôn người bạn già này rồi hả?
Cô vẫn không nhận ra người đang đối thoại với mình
- Cô là...??
- Là ĐỚI MANH, nghe rõ chưa là ĐỚI MANH đây!
Cô gái kia quát lên. Từ Tử Hiên chợt thông suốt, là người bạn thời trung học của cô. Đã rất lâu kể từ khi tốt nghiệp thì không có tin tức gì, nay lại chủ động gọi điện cho cô ắt có chuyện. Từ Tử Hiên giờ đây, cơ mặt cũng dãn ra mộ chút, thở dài
- Là cậu à, lâu lắm rồi mới thấy cậu liên lạc với mình, lại chuyện gì nữa đây!?
- Cậu là đang mỉa mai mình đó hả?
Tử Hiên đúng là đánh giá thấp trí tuệ siêu phàm của Ngốc Manh mà. Cô chỉ cười trừ
- Ơ, có hả? Nhưng nói sau được không, tớ có chuyện cần giải quyết!
- Khoan, cậu có phải đang tìm Hi Hi phải không?
Cô ngạc nhiên dừng xe lại, vội vã hỏi người kia
- Cậu biết con bé?
- Ưm, lúc nảy tớ và vợ định đến nhà cậu để tạo bất ngờ thì đi ngang trường con bé, thấy nó bị một tên đàn ông bắt đi, bọn tớ bám theo, nhờ võ công thâm hậu của lão bà tớ nên đã giải thoát thành công cho con bé, hiện tại nó đang ở nhà mình, cậu sang đây đi.
- Được rồi mình tới đó ngay!
Từ Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, rồi xoay sang gọi điện cho Trương Ngữ Cách nói hôm nay cô và Diệp Hi sẽ về trễ một chút, khuyên nàng không cần phải lo lắng. Song cô lái xe đến địa chỉ mà Đới Manh đã cho.
Đỗ xe xong, nhìn sang căn biệt thự trước mặt, tuy có hơi nhỏ so với của cô nhưng nhìn cách trang trí cũng đủ biết chủ nhân của nó tinh tế biết nhường nào.
Cô đi đến nhấn chuông, một lát sau mới có người mở cửa. Là một cô gái, mái tóc suông dài, khuôn mặt tròn tròn, môi đỏ chúm chím, và chiều cao khiêm tốn. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đây đích thị là chị đại Mạc Hàn, người mà năm xưa cô coi như thần tượng. Cô mỉm cười chào một tiếng, Mạc Hàn khá đề phòng người trước mặt, bởi lẽ Từ Tử Hiên chỉ thân thiết với Đới Manh còn vui này cô chỉ có ngắm nghía từ xa thôi, nên Mạc Hàn tất nhiên không hề biết cô. Mạc Hàn nhìn cô hồi lâu, nói vọng vào trong
- Manh Đại Ngốc, có người kiếm em này!
Đới Manh đang chơi với Diệp Hi nghe có người kiếm liền chạy ra ngoài. Thấy Từ Tử Hiên liền mừng rỡ nhảy lên đu lấy người cô mà vỗ vỗ lưng
- Lạc Lạc thật nhớ cậu quá đi mà!
- Con mình đâu!?
Đới Manh bĩu môi
- Thật là, cậu vẫn thích muối người ta...
Giọng nói của Từ Tử Hiên đủ lớn để đứa trẻ bên trong nghe thấy. Theo ý thức nhận ra ngay là giọng của baba liền chạy ra, tay vẫn cầm con búp bê mà Đới Manh mua cho
- Baba sao lâu thế mới đến đón Hi Hi!
Ôm lấy con bé bế lên, nhéo cái mũi nó một phát, ôn nhu nói
- Baba bận việc, con phải thông cảm cho baba chứ!
- A, Đới thúc thúc rất tốt với con, còn mua cho con búp bê nữa nè baba
Vừa nói nó hớn hở cầm con búp bê giơ lên. Từ Tử Hiên nhìn vật đó nó có hơi lòe loẹt, cô vốn không thích màu mè nên không mấy có thiện cảm với chúng. Cô xoay sang phía Đới Manh thì thấy Mạc Hàn đang ôm lấy tay người bên cạnh, vẻ mặt rất đề phòng như sợ ai cướp mất chồng vậy. Khuôn mặt đằng đằng sát khí khiến người lăng lộn trong giới Hắc Đạo như cô cũng phải e dè. Đảo mắt sang Ngốc Manh, vẫn là nụ cười năm ấy, nụ cười có thể xóa bỏ bao bất hòa bao cãi vả. Đới Manh chính là loại người bất kể trời có sập cũng sẽ cười, vì cô tin chỉ cần có nụ cười thì tất cả đều sẽ được giải quyết.
Từ Tử Hiên giờ đây mới đường hoàng chào hỏi người kia:
- Đới Manh, lâu lắm rồi mới gặp cậu, nhìn cậu thật khác!
- Ý cậu nói tóc của mình, hihi, mình thấy nó khá vướng nên cắt phăng đi, ai ngờ lại thành ra thế này, bộ nhìn kỳ lắm sao?!
- Không có, trông cậu rất soái rất đẹp!
Ngay khi câu nói vừa dứt là ánh nhìn viên đạn bắn ra từ phía bên cạnh Đới Manh. Không ai khác người Mạc Hàn, cô đã có vợ cũng đã có con rồi, chị ta còn sợ cô cướp chồng sao thật là máu ghen dâng đến tận cổ. Từ Tử Hiên toát mồ hôi lạnh.
Vì sự nhiệt tình của Đới Manh, Từ Tử Hiên đã ở lại đó khá lâu. Đến tận gần 10 tối mới về nhà, Diệp Hi cũng đã ngủ thiếp đi trên người cô. Tử Hiên một tay vừa ôm con, một tay lái xe, mắt thì ít phút lại đảo sang hai bên đường, so với 8 năm trước, đường phố Thượng Hải cũng không thay đổi nhiều. Trong khoảng thời gian lẫn trốn ở nước ngoài cô đã từng hối hận tại sao khi ấy lại gia nhập vào Hắc đạo để rồi phải chạy trốn như vậy, lãnh phí từng ấy thời gian thật không đáng.
Chiếc xe lăng bánh đến trước của biệt thự thì dừng lại, cô bế Hi Hi trên tay, cẩn thận trong từng cử chỉ. Đám người hầu nói nhỏ vào tai cô vài điều rồi lui ra. Đi vào phòng khách, thứ cô đặt vào mắt ngay là cái người kia cùng chiếc chăn màu hường đang nằm co ro trên ghế. Cô cười cười rồi bế Diệp Hi về phòng. Đặt con bé xuống giường, không quên đặt lên trán cô bé nụ hôn chúc ngủ ngon song mới đi ra ngoài.
Từ Tử Hiên đi ra phòng khách nhẹ nhàng bế người ngủ say kia trở về phòng. Còn cô, lấy một bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. Một lát sau, khi đã sấy khô tóc liền leo lên giường. Cô ôm lấy cái eo nhỏ nhắn đang ngủ say kia cười cười rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.
-.-
|