Ngược Ngẫu
|
|
Chương 59
Thời gian như thoi đưa, Vu Lạc Vũ đã rời đi mấy ngày, trong cung tất cả đều rất yên bình, chẳng qua chỉ là sự yên bình này có hơi có mức, yên bình đến khiến Bùi Ngọc Nhi cảm thấy có chút tịch mịch. Bùi Ngọc Nhi biết, thực ra là do nội tâm nàng đang xảy ra biến hóa, chuyện như vậy ngày trước đã xảy ra rất nhiều lần, còn nàng, từ sự hân hoan vui vẻ từ ban đầu dần dần biến thành cảm giác tịch mịch như bây giờ. Là bản thân nàng đã yêu Vu Lạc Vũ, hơn nữa đến giờ phút này, nàng căn bản không cách nào khống chế những suy tư trong lòng kia, thứ ma chú đó vừa kiên định lại vừa mạnh mẽ, mà Bùi Ngọc Nhi hiện tại chẳng qua chỉ bụi cỏ nhỏ đong đưa theo gió. Có điều, vậy cũng tốt, chỉ cảm thấy may mắn là, sống trong một cuộc sống nhàm chán, ăn không biết ngon như nơi này, nàng rốt cuộc cũng có một tia triển vọng, bởi sau khi Vu Lạc Vũ rời đi ngày thứ ba, mỗi khi Bùi Ngọc Nhi tỉnh dậy, nàng luôn nhìn thấy trên bàn trà trong phòng đều có một lá thư. Đó là của Vu Lạc Vũ viết. Nội dung bên trong rất là đơn giản, chỉ ba đến năm câu thôi, không có lời ngon tiếng ngọt, cũng không mang khẩu khí mệnh lệnh như lúc bình thường nói với những cung nhân. Nàng chỉ là nói rõ một vài chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày, tỷ như lúc nào dùng cơm, lúc nào nghỉ ngơi, trong doanh trại đã xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ vô tình hay hữu ý nhắc đến Bùi Ngọc Nhi, bảo nàng cũng nên chú ý kỹ thân thể. Loại thư như vậy, từ lúc Vu Lạc Vũ rời đi đến ngày thứ ba đã bắt đầu, mỗi ngày đều sẽ có. Lúc mới xem thư, lòng Bùi Ngọc Nhi tràn đầy nghi vấn. Nang không biết Lạc đế này lại đang muốn giở trò gì? Viết thư cho mình nói những thứ này, chỉ sợ là nhất thời hứng trí, qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ trở về bình thường. Nhưng thời gian cứ trôi, mỗi một ngày, thư cũng đều đúng hạn đến. Dần dần, trong lòng Bùi Ngọc Nhi cũng nỗi lên biến hóa. Mỗi ngày, thứ mà đầu tiên nàng muốn nhìn đến chính là bàn đọc sách. Mà Vu Lạc Vũ gửi thư cho nàng, vậy liền gửi, nàng không có lý do gì, chỉ đơn giản là muốn như vậy. Nàng muốn cho Bùi Ngọc Nhi biết, mỗi ngày mình làm gì, mỗi ngày đã xảy ra những chuyện gì. Nàng cũng không kỳ vọng Bùi Ngọc Nhi có thể gửi hồi âm cho nàng, chỉ là, nàng ấy xem là được rồi. -- Đảo mắt đã qua hơn một tháng, chiến sự hai nước vẫn đang trong thời gian giằng co, thời kỳ, giao tranh vài lần, Lô Hoàn thành không công được, cả hai nước đều chết thương một nửa, ai cũng không chiếm được nửa phân tiện nghi. Mà trong mấy lần giao chiến này, Vu Lạc Vũ chưa từng ra chiến trường, đều là ở phía sau chỉ huy tất cả. Tựa hồ là ý thức được nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, đối với bất kỳ phe nào cũng không có lợi, Diệu Nghiệm quốc rốt cuộc đã phái sứ giả đi đến doanh trại của Vu Quốc đàm phán. Nội dung thương lượng dĩ nhiên là nghị hòa, mà điều kiện là, Vu Quốc rút lui khỏi Diệu Nghiêm Quốc, Diệu Nghiêm Quốc giao ra Hách Liên tướng quân, chiến sự lần này coi như sẽ lắng xuống. Diệu Nghiêm Quốc sẽ nghị hòa? Vu Lạc Vũ không dám gật bừa, lấy sự hiểu biết của Vu Lạc Vũ mà nói, dù là chiến tử, người Diệu Nghiêm cũng sẽ không dễ dàng nghị hòa. Nhưng....chuyện này lại không thể cho Vu Lạc Vũ suy nghĩ nhiều, bởi vì một trong những điều kiện chính là Hách Liên tướng quân, hắn vẫn chưa chết! Đây đối với tất cả mọi người mà nói đều là thiên đại tin tức tốt, cho nên Vu Lạc Vũ đáp ứng sứ giả của Diệu Nghiêm. Bất kể chuyện nghị hòa này có phải là âm mưu quỷ kế hay không, Vu Lạc Vũ cũng phải tiến lên trước, cùng nữ vương gia Diệu Nghiêm gặp mặt, cứu Hách Liên tướng quân! Thời gian song phương thương lượng đã định là ở vào giờ tỵ* ngày hôm sau, ngoài Lư Hoàn thành. (*từ 9 giờ đến 11 giờ sáng) Sáng sớm hôm sau, thời tiết rất tốt. Vu Lạc Vũ mặc khôi giáp, chỉnh trang chờ đại. Nàng mang theo mười nghìn tinh binh, hùng hùng dũng dũng đi về phía Lư Hoàn thành. Thời điểm đã đến, cửa thành Lư Hoàn đóng kín, trên thành đứng đầy người, đen cả một mảnh, nhưng chỉ một ánh mắt, Vu Lạc Vũ liền có thể nhận ra vị nữ vương gia tiếng tăm lẫy lừng của Diệu Nghiêm Quốc kia. Nàng một thân cẩm y đỏ thẫm như lửa, sắc mặt đầy bình tĩnh, trấn định tự nhiên, đó rất giống dáng vẻ của một vương gia. Vu Lạc Vũ còn chưa mở miệng, Vưu Lăng Vi bên kia đã cất tiếng: "Hôm nay có thể được diện kiến Vu Vương, tiểu Vương quả thật cảm thấy vinh hạnh bội phần. Vu vương quả nhiên giống như lời đồn, có thể ngồi lên đế vị cũng không chỉ vì dung nhan tuyệt thế." Thanh âm của Vưu Lăng Vi tuy không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền đến tai Vu Lạc Vũ. Nàng nheo mắt nhìn Vu Lăng Vi, thầm nghĩ công phu của người này có lẽ cũng không thấp. "Quá khen, vương gia cũng rất giống với lời đồn, bất kể làm chuyện gì cũng đều dùng chút thủ đoạn." Vu Lạc Vũ dùng đồng dạng phương thức đáp lại, ngữ khí tràn đầy châm chọc. Nhưng không ngờ đến, Vưu Lăng Vi nghe những lời này, không những không giậm mà còn cười rộ lên. Nụ cười kia có thể nói là kiều mỵ mười phần. Vu Lạc Vũ vốn nghĩ, nữ vương gia này là người Diệu Nghiêm vốn cũng nên là trời sinh ngũ đại tam thô* mới đúng, thế nhưng giờ nhìn kỹ mới phát hiện nàng lại là kiều nhu như nước, cùng nử tử Vu Quốc không hề khác bao nhiêu. (*Cao lớn thô kệch.) "Ha ha, đa tạ đại vương khen ngợi, tiểu vương cũng giống Vu vương thôi." Vu Lạc Vũ nhướng mày, có chút không muốn cùng nàng nói lời vô nghĩa. "Hách Liên tướng quân đâu, cô vương muốn nhìn xem hắn vẫn bình an hay không." "Có thể." Vưu Lăng Vi chuyển sóng mắt, phất tay phải. Sau đó một tên bên người Vưu Lăng Vi nhường ra một khe hở. Ánh mắt Vu Lạc Vũ nhìn sang, thấy Hách Liên tướng quân bị hai người Diệu Nghiêm đỡ đến một chỗ trống. Khôi giáp trên người hắn đã trở nên rách rưới không chịu nổi, tóc tản ra, trên mặt loang lỗ vết máu, khiến hắn trở nên tiều tùy, lòng Vu Lạc Vũ liền căng thẳng, lúc này liền nổi nóng. "Đem tướng quân của Vu Quốc ta biến thành như vậy, vương gia ngươi chuẩn bị làm sao cùng Vu Quốc ta nghị hòa?' "Ha ha ha..." Nghe vậy, Vu Lăng Vi cười đến mềm mại, sau đó mới nói: "Vu vương đã hiểu lầm tiểu vương rồi. Từ sau khi tiểu vương bắt được Hách Liên tướng quân đều chưa từng đụng đến hắn. Những vết thương này đều là từ chiến cuộc lưu lại." Vưu Lăng Vi nói xong, sợ Vu Lạc Vũ không tin, lại tiếp lời: "Nếu không tin, lát nữa bản vương giao tướng quân lại cho người, tự người có thể nhìn xem. Vết thương trên người tướng quân đã sớm lành, ngay cả sẹo cũng không lưu, những thứ này chẳng qua chỉ là vết bẩn lưu lại phía trên thôi." Vu Lạc Vũ hừ lạnh. "Nếu như vậy, vương gia ngươi muốn đàm luận chuyện nghị hòa thế nào." "Hay là chờ bản vương trao trả tướng quân lại cho người, để Vu vương kiểm tra một phen, nếu không sao, Vu vương sẽ cùng bản vương vào thành, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống đàm luận, được không?" Vưu Lăng Vi thẳng thắn nói, khuôn mặt đều mang nét cười. Nhưng Vu Lạc Vũ lại không nhìn ra chút thành ý nào. "Chuyện nghị hòa, cô vương thấy vẫn nên là nói ở ngoài thành đi." Khóe môi nàng khẽ câu ra mạt độ cong, mày liễu khẽ nâng, vô cùng mỉa mai đáp: "Cô vương e là.... có mệnh vào Lư Hoàn thành, nhưng lại không có mệnh trở ra." Lời này của Vu Lạc Vũ một chút cũng không giả, ở ngoài thành còn dễ nói, cho dù có mai phục vẫn còn có thể rút lui. Nhưng nếu vào thành....thành vừa đóng cửa sẽ chỉ có con đường chết. Cho nên, chỉ cần là người không ngu ngốc tất nhiên là không thể làm theo những ý kiến đó của Vưu Lăng Vi. Mà Vưu Lăng Vi tựa như cũng đã dự đoán được câu trả lời của Vu Lạc Vũ, nàng vẫn mang vẻ tươi cười, đáp lời: "Vậy tất cả cứ y theo lời Vu vương nói đi." Vưu Lăng Vi nói xong, tay phải nhẹ nhàng vung lên, hai tên binh sĩ đang đỡ Hách Liên tướng quân liền xoay người từ trên cửa thành đi xuống. Chỉ trong phút chốc, Vu Lạc Vũ liền nhìn thấy cửa thành mở ra một khe hở, sau đó Hách Liên tướng quân được nâng ra khỏi cửa thành. Hắn chậm rãi đi đến chỗ Vu Lạc Vũ. Một bước...hai bước....thời gian trôi qua dài đằng đẵng, trở nên càng nặng nè. Vu Lạc Vũ cưỡi ngựa đứng cuối cùng ở đại quân, các tướng sĩ trước người nàng nhìn thấy Hách Liên tướng quân dần dần đi đến liền rối rít hét to "Tướng quân, tướng quân", thanh âm chấn động cả óc. Một bầu nhiệt huyết ở sa trường, một Hách Liên tướng quân đứng đầu tướng sĩ, một Hách Liên tướng quân hăng hái sôi trào, hiện giờ lại như một lão nhân hấp hối, lòng Vu Lạc Vũ rất không dễ chịu, cho dù là ai cũng không dễ chịu. Hách Liên tướng quân đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều rất kiên định, hắn nhìn Vu Lạc Vũ, từng bước đi đến chỗ nàng. Hắn đi đến đâu, các tướng sĩ đều nhường ra một con đường, Vu Lạc Vũ cũng không khỏi cảm thấy chóp mũi có chút chua xót. Người trước mặt tuy là bề tôi, là tướng quân, nhưng cũng là cữu cữu ruột thịt của mình. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người Hách Liên tướng quân cùng Vu Lạc Vũ, lại phát hiện trên cửa thành cách đó không xa đang bí mật hành động. Hách Liên tướng quân đi đến trước người Vu Lạc Vũ. Vu Lạc Vũ gật đầu. "Tướng quân cảm thấy có ổn không?" Hách Liên tướng quân chắp tay. "Đa tạ bệ hạ nhớ đến, thân thể lão thần không có gì đáng ngại." Vu Lạc Vũ gật đầu, cười đáp lại hắn, vừa định dặn dò hắn mấy câu, bên tai lại đột nhiên nghe thấy 'vèo' một tiếng. Trong lòng Vu Lạc Vũ khẽ căng, vừa ngẩng đầu, trước mắt hàn quang chợt lóe. Hỏng bét, sơ ý rồi... - Bùi Ngọc Nhi thức dậy, việc đầu tiên chính là quét mắt đến trên bàn, thế nhưng....hôm nay trên bàn lại trống rỗng. Bùi Ngọc Nhi cho rằng bản thân hoa mắt, nàng vội vàng đứng dậy, đi đến nhìn thử, nơi đó quả thật trống rỗng không có gì. Một sự bất an vô hình ập đến, trái tim của nàng đập đến lợi hại. Từ khi Vu Lạc Vũ đi Diệu Nghiêm Quốc, mỗi ngày đều sẽ gửi cho nàng một phong thư, chưa bao giờ gián đoạn. Giờ đột nhiên lại không có thư, là do nàng bận rộn, không có thời gian để tâm đến, hay là đã xảy ra chuyện gì? Bùi Ngọc Nhi đứng ngôi không yên, suốt cả một ngày đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Trong lòng nàng đều tự nhắc bản thân không nên suy nghĩ vớ vẩn, nhưng nàng lại không thể khống chế được. Suy nghĩ toàn bộ khả năng có thể xảy ra, tự mình dọa mình, hành hạ bản thân. Ngày thứ nhất không có thư, ngày thứ hai không có thư, ngày thứ ba, ngày thứ tư....ngày thứ năm, ngày thứ sáu.... Cho đến khi Bùi Ngọc Nhi cảm thấy niệm tưởng kia sắp chiếm mất bản thân, nàng sắp không thể nhịn được nữa, Vu Lạc Vũ lại có thư. Lúc trời sắp ửng sáng, nàng nhìn thấy Khôn Bát vào cửa, nàng biết Khôn Bát là đến để đưa thư. Lúc Vu Lạc Vũ gửi cho nàng phong thư đầu tiên, Bùi Ngọc Nhi cũng biết người đưa tin là Khôn Bát, Khon Bát không có đi theo Vu Lạc Vũ đến Diệu Nghiêm Quốc, mà là ở lại đây để bảo vệ mình. Nhìn thấy Khôn Bát bước vào, Bùi Ngọc Nhi cũng không để ý lễ tiết, nàng không ngủ cả đêm chính là để chờ đợi thời khắc này, Vu Lạc Vũ cuối cùng lại gửi thư cho mình, điều này nói rõ nàng ấy không có chuyện gì, không phải sao.... Bùi Ngọc Nhi đột nhiên đứng dậy dọa Khôn Bát giật mình một phen, nàng chưa từng nghĩ đến Bùi Ngọc Nhi lại nằm trên giường giả vờ ngủ. "Tiểu chủ..." Khôn Bát lẩm bẩm mở miệng. Bùi Ngọc Nhi không trả lời, lại lập tức cầm lấy trúc giản trong tay Khôn Bát. Lúc trúc giản được mở ra, tảng đá đã hạ xuống trong lòng nàng lại bị nhấc lên lần nữa, hàng loạt cảm giác hít thở không thông quẩn quanh trong lòng Bùi Ngọc Nhi. Nội dung trên thư viết rất đơn giản, chỉ có năm chữ to. 'Cô vương bị thương rồi.' Tại sao có thể như vậy... !:&
|
Chương 60 "Tại sao có thể như vậy..." Bùi Ngọc Nhi sững sờ nhìn chằm chằm thẻ tre thì thào tự nói. Khôn Bát vừa thấy Bùi Ngọc Nhi sắc mặt không tốt, lập tức ý thức được sự tình không đúng, vội vàng đoạt thẻ tre trong tay Bùi Ngọc Nhi, trên thực tế từ ngày đầu tiên khi Vu Lạc Vũ không có thư đưa đến, Khôn Bát cũng đã ý thức được, Diệu Nghiêm quốc bên kia có phải xảy ra vấn đề gì hay không, tâm lý đã được rèn luyện làm cho Khôn Bát không rối loạn trước trận tuyến. Hôm nay thư vừa đến, nàng liền vội vàng đem đến đây, lại không ngờ thật sự đã xảy ra chuyện, Khôn Bát nhanh chóng đảo qua vài chữ trong thư, cũng kinh ngạc sửng sờ ở tại chỗ, trầm mặc không nói. Bệ hạ bị thương, làm sao bị thương? Nghiêm trọng hay không? Tình huống cụ thể là chuyện gì? Nàng ấy đều không nói rõ trong thư. Khôn Bát suy đoán Vu Lạc Vũ mấy ngày này hẳn là hôn mê , tỉnh lại liền lập tức viết thư cho Bùi Ngọc Nhi, nhìn chữ viết này không uy vũ sinh uy như trước kia, sợ là rất nghiêm trọng, mà nàng ấy lại viết như vậy cho Bùi Ngọc Nhi, hẳn là muốn báo cho Bùi Ngọc Nhi biết nàng ấy cũng không đáng lo ngại. Nhưng Vu Lạc Vũ không biết, nàng không nói rõ ràng, ngược lại càng khiến lòng người bất an, như mèo cào. "Nàng đã xảy ra chuyện, nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, ngươi có biết hay không!" Khôn Bát còn đang phân tích khả năng chuyện phát sinh, đột nhiên bị Bùi Ngọc Nhi kéo cánh tay hỏi, lực đạo kia lớn hơn bình thường rất nhiều, có thể thấy được hiện giờ, trong lòng Bùi Ngọc Nhi có bao nhiêu lo lắng. "Không biết" Khôn Bát thấp giọng trả lời, bản thân mình làm sao có thể biết, lâu nay nàng đều ở trong cung, chuyện xa ở Diệu Nghiêm, bản thân như thế nào sẽ biết. Lo lắng loạn tâm, Bùi Ngọc Nhi vốn còn tưởng rằng thần thông quảng đại như Khôn Bát sẽ biết chút chuyện ở Diệu Nghiêm, không nghĩ tới nàng lại giống như mình, cái gì cũng không biết, chỉ ở nơi này lo lắng suông thôi. Hiện nay hai người đứng ở trong phòng, nhất thời cũng không ai nói gì, Bùi Ngọc Nhi đi qua đi lại, lông mày nhíu chặt, từng đợt hoảng hốt kéo tới khiến nàng tâm phiền ý loạn. Nàng chưa từng bất an như vậy, cho tới bây giờ, đến tận bây giờ... Khôn Bát bên kia cũng cực kỳ không yên, đi cũng không được mà ở cũng không xong, năm chữ to này của Vu Lạc Vũ thật là gấp chết người. Mà chuyện Khôn Bát lo lắng nhất ngoại trừ Vu Lạc Vũ ra, tất nhiên còn có Niệm Tuyết, nàng cũng cùng Vu Lạc Vũ đi Diệu Nghiêm, lúc giao chiến, có phải nàng cũng ở đó hay không? Nàng luôn đứng ở nơi gần Vu Lạc Vũ nhất, lúc Vu Lạc Vũ bị thương, có phải nàng cũng sẽ bị thương không? Hai người ở Vu Quốc, tâm tâm niệm niệm vướng bận hai người ở xa, hai người kia sinh mệnh bị uy hiếp, tư vị đứng ngồi không yên, mặc cho ai cũng không muốn nếm thử. Đúng lúc này, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên dừng lại cước bộ, xoay người, nhìn Khôn Bát, sau đó gằn từng chữ một: "Ta muốn đi Diệu Nghiêm quốc" Ánh mắt như thu thủy lúc nãy, nháy mắt trở nên kiên nghị, không cho người phản bác. Khôn Bát cũng nhìn Bùi Ngọc Nhi, không nói một câu, Vu Lạc Vũ đã căn dặn Khôn Bát, ở trong cung hảo hảo bảo hộ Bùi Ngọc Nhi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không thể rời đi nửa bước. Nhưng tình huống hiện nay đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ, thật sự ở lại trong cung sao? Đừng nói là Bùi Ngọc Nhi, liền ngay cả chính Khôn Bát, cũng không nguyện ngây ngốc ở lại trong cung, mỗi ngày chờ một phong thư làm không được gì. "Ta muốn đi Diệu Nghiêm quốc, hiện tại sẽ đi." Thấy Khôn Bát không nói lời nào, Bùi Ngọc Nhi lại mở miệng lặp lại, mà câu này, âm điệu rõ ràng nâng cao, có thể thấy được Bùi Ngọc Nhi hiện tại bắt đầu có chút gấp gáp. Không hiểu, Bùi Ngọc Nhi không hiểu, chính nàng rõ ràng nghĩ rời xa khúc mắc cảm tình với Vu Lạc Vũ, nhưng lại luôn không như mong muốn, trong thân thể giống nhau có hai cái Bùi Ngọc Nhi, đấu lẫn nhau, xem cuối cùng ai thắng ai bại. Thẳng đến lần này, thẳng đến Vu Lạc Vũ đã xảy ra chuyện, Bùi Ngọc Nhi mới biết được hết thảy cũng không trọng yếu, tất cả đều không trọng yếu, nhân sinh ngắn ngủn mấy chục năm, không cần bận tâm gì nhiều, cái cần mất đi cũng quá nhiều, nhưng chỉ Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi mới phát hiện, nàng thì không được, không thể. Cái gì hai nữ tử, cái gì địa vị chi phân, cái gì tất cả ngoại giới cản trở, đều không bằng lòng ta có nàng, lòng nàng có ta. Đến khi sự tình bại lộ, Bùi Ngọc Nhi nghĩ, chỉ sợ cũng không có gì, cùng lắm thì, không cần thiên trường địa cửu, đã từng có được cũng là chuyện tốt. Dù sao Vu Quốc cần một minh quân thánh hiền như nàng, mà chính mình cũng là một tiên tử trong rừng, đến lúc đó lại trở về chỗ cũ cũng có thể. "Ngươi thật sự muốn đến Diệu Nghiêm? Nơi đó hiện giờ đang có chiến tranh, ngươi lại không còn công phu, lỡ như có cái gì sơ xuất...". Khôn Bát còn chưa nói xong, Bùi Ngọc Nhi đã tiếp lời. "Ta muốn đi!" Bùi Ngọc Nhi thanh âm không lớn, nhưng vô cùng kiên định, cho dù nơi đó là địa ngục nhân gian nàng cũng phải đi. Thẳng đến chừng một lát, Khôn Bát mới thở dài. "Được rồi, ngươi thu thập một chút, chúng ta lập tức đi". "Ân" Bùi Ngọc Nhi gật đầu, xoay người tùy ý chuẩn bị vài bộ bạch sam bình thường hay mặc ... Mà Khôn Bát, nàng chỉ có thể nhìn một màn trước mắt bất đắc dĩ cười cười, đều nói tiểu chủ hận Vu vương, cuộc đời này nhất định sẽ không yêu thương Vu vương, nhưng hiện tại, những chuyện này.. Cái nào đúng, cái nào sai, đến tột cùng ai có thể nói rõ, nói sáng tỏ đây, duyên đến là được rồi, ai còn quản nó là thiện duyên hay nghiệt duyên đâu. Bùi Ngọc Nhi, Khôn Bát hai người thu thập đơn giản một phen, liền vội vàng xuất cung, hai người chuẩn bị hai con Thiên Lý Lương Câu, một đường chạy băng băng, nhanh chóng đi. Bùi Ngọc Nhi lo lắng thương thế Vu Lạc Vũ, dọc theo đường đi không vào thành, không ở trọ, đa phần chính là cưỡi ngựa đuổi tới trạm dịch, đổi con ngựa khác tiếp tục lên đường. Buổi tối, ngựa chạy đến chỗ nào liền ngay chỗ đó ngủ, cũng không quản có phải nơi hoang tàn vắng vẻ, rừng già hay không, nàng không lo lắng cũng không sợ, dù sao bên người nàng đã có một tuyệt đỉnh cao thủ. Cứ như vậy, hai người tổng cộng chạy chết tám con ngựa, rốt cục chạy tới Diệu Nghiêm Quốc, mười dặm ngoài thành Lư Hoàn, đó là nơi đại quân Vu Quốc hạ trại, tự nhiên cũng là nơi Vu Lạc Vũ nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Hai người cưỡi ngựa đến, một mảnh bụi đất bay lên, binh lính tuần tra phát hiện đã ngăn các nàng lại. Khôn Bát đưa ra lệnh bài, một tên binh lính trong đó đã mang hai người vào binh doanh, vừa lúc gặp Niệm Tuyết mang nước đi ra. "Niệm Tuyết!" Khôn Bát mắt sắc, thấy Niệm Tuyết đầu tiên, liền lớn thanh hô. Nghe thấy có người gọi mình, Niệm Tuyết quay đầu, dựa theo thanh âm nhìn lại, thế nhưng thấy Khôn Bát cùng Bùi Ngọc Nhi. Sau một lúc sững sốt, Niệm Tuyết nháy mắt nở nụ cười, cách xa nhau gần hai tháng, nay gặp lại, niềm vui này không gì có thể so sánh. Niệm Tuyết bỏ lại chậu nước trong tay, chạy đến chỗ Khôn Bát. Khôn Bát tất nhiên là vui sướng, cũng nhanh chóng chạy tới. Các nàng bốn mắt nhìn nhau, tuy là không nói chuyện nhưng còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Khôn Bát khó tự kiềm chế, đột nhiên mở ra song chưởng đem cả người Niệm Tuyết ôm vào lòng, hành động đột ngột này khiến Niệm Tuyết hoảng sợ, đến tận khi lực đạo trên tay Khôn Bát dần tăng thêm, Niệm Tuyết mới kịp phản ứng. "Ngươi mau thả ta ra, bây giờ còn ở trong doanh trại, còn ra thể thống gì!". "Không được, để ta ôm ngươi một lát, ta thật sự nhớ ngươi muốn chết Niệm Tuyết." Khôn Bát nói, ngữ khí đều là vui vẻ, sau đó nàng lại tăng thêm lực đạo, hận không thể đem Niệm Tuyết toàn bộ nhu tiến trong thân thể. "Ngươi ôm nhẹ, nhẹ chút!" Niệm Tuyết vội vàng hô, Khôn Bát tăng thêm lực đạo không quan trọng, nhưng tiểu thân thể của Niệm Tuyết không có công phu, thật sự chịu không nổi, Khôn Bát hai tay hận không thể đem Niệm Tuyết xiết đến hộc máu. "Nga nga nga" Nghe vậy, Khôn Bát vội vàng nới lỏng, nàng rất nhớ Niệm Tuyết , thật rất nhớ nàng. Mà Bùi Ngọc Nhi bên cạnh nhìn trước mắt hết thảy cũng thực bị dọa sợ, Khôn Bát... Lãnh khốc vô tình như Khôn Bát, là ám vệ, thế nhưng cũng có một mặt như vậy, quả thực là... Rất đáng yêu ... Bùi Ngọc Nhi chậm rãi đi đến bên người hai nàng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người nơi này vẫn có ngoại nhân tồn tại. Niệm Tuyết nghe được thanh âm, thế này mới vội vàng đẩy ra Khôn Bát, có chút xấu hổ nói: "Tiểu chủ...". "Ân" Bùi Ngọc Nhi gật đầu, "Bệ hạ đâu, nàng có sao không?". "Bệ hạ..." Nói tới đây, Niệm Tuyết có chút do dự, nàng không biết nên nói như thế nào cho Bùi Ngọc Nhi, dù sao quan hệ giữa Tiểu chủ cùng bệ hạ ... Cho nên suy nghĩ một chút, Niệm Tuyết vẫn là hồi đáp. "Bệ hạ ngay trong lều phía trước, hay là nô tỳ mang Tiểu chủ đi, bệ hạ nhất định sẽ ngạc nhiên". "Được". Chỗ ở của Vu Lạc Vũ ngay chính giữa quân doanh, chính là nơi lớn nhất, tốt nhất. Bùi Ngọc Nhi được Niệm Tuyết dẫn đi không bao lâu, cũng đã đến trước lều trại kia. Niệm Tuyết tựa hồ không có ý định đi vào, mà chỉ nói cho Bùi Ngọc Nhi đây chính là lều trại Vu Lạc Vũ ở, sau đó bước đi. Bùi Ngọc Nhi đứng ở trước cửa, tay phải nâng lên nhưng lại vẫn chậm chạp không vén màn. Tay trái siết chặt vạt áo trước ngực, nàng cũng không biết bản thân có vấn đề gì nữa, từ lúc vừa mới tiến quân doanh, tim nàng đập rất nhanh, lúc này lại càng đập dữ dội, Bùi Ngọc nhi cảm giác lòng bàn tay của nàng cũng bắt đầu xuất mồ hôi. Tại sao sẽ khẩn trương như vậy chứ, cũng không phải chưa từng gặp nàng. . . Bùi Ngọc nhi hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, rốt cục cũng quyết định, dùng tay phải nhấc lên cửa lều kia. Cửa bị nhấc lên, trong lều so với trong dự đoán muốn lớn hơn rất nhiều, mà vật dụng lại rất đầy đủ, trên đất có trải lên một tầng thảm dê dày. Bùi Ngọc Nhi đi vào trong lều, giương mắt nhìn Vu Lạc Vũ đang nằm trên giường, nàng đã tỉnh, tay cầm một thẻ tre, đang xem đến nhập thần. Hiện tại tuy đã vào hạ, nhưng Diệu Nghiêm vẫn còn lạnh, trên người Vu Lạc Vũ được bao phủ một tấm chăn dày. Chỉ là nàng ... dung nhan tỏa sáng lúc trước, hiện tại lại lộ ra nhè nhẹ mỏi mệt, tóc xõa vẫn chưa buộc lên, kiểu tóc như vậy làm Vu Lạc Vũ nhìn hoàn toàn không còn cương nghị ngày xưa, thay vào đó là nhu nhược, cũng có chút tư thái nữ nhi gia. Bùi Ngọc Nhi đứng ở tại chỗ nhìn đến ngây ngốc, thực không nghĩ hai tháng không thấy, hiện nay gặp nhau lại là phương thức này, tim đập dần dần trở lại bình thường, chỉ cần thấy người trước mắt vô sự mạnh khỏe, tất cả vậy là tốt rồi. Mà ngay lúc Bùi Ngọc Nhi đứng tại chỗ ngây người, Vu Lạc Vũ đã mở miệng nói chuyện. "Cô vương không phải đã nói không sao ư, mang thuốc ra đi, cô vương không muốn uống." Ngữ khí băng lãnh của Vu Lạc Vũ vang lên, giống như đạo hàn băng giữa mùa đông, khi nàng nói lời này cũng không quay đầu, vẫn chăm chú nhìn thẻ tre trước mắt. Nghe vậy, Bùi Ngọc Nhi nhíu mi. Thuốc... Nàng nhất định là bị thương. Nhấc chân đi đến chỗ Vu Lạc Vũ, vừa đi vừa nói: "Không muốn uống cũng phải uống"
|
Chương 61
Thanh âm này...
Vu Lạc Vũ kinh ngạc nghiêng đầu, ngạc nhiên đến cổ đều có chút cứng lên, nếu không có nghe lầm, đây là thanh âm của Bùi Ngọc Nhi.....là Bùi Ngọc Nhi....Vu Lạc Vũ nghiêng đầu sang, quả nhiên đã nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi đang đứng trước người của nàng, thật sự là Bùi Ngọc Nhi! Bùi Ngọc Nhi sống sờ sờ! Lông mày kia, đôi mắt kia, tất cả tất cả mọi thứ Vu Lạc Vũ đều không thể quen thuộc hơn nữa, nàng đến, nàng đến thật!
"Ngọc Nhi..." Vu Lạc Vũ bất khả tư nghị lẩm bẩm lên tiếng.
"Nàng..."
"Ta đến tìm ngươi."
"Đến tìm ta..." Khuôn mặt cứng đờ của Vu Lạc Vũ đột nhiên xuất hiện mạt ý cười, bạn thân không có nghe lầm, Bùi Ngọc Nhi nói nàng ấy đến tìm mình, nhưng là....Vu Lạc Vũ đột nhiên ý thức được gì đó, khuôn mặt mang cười lúc nãy đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Sao nàng lại đến đây! Ngươi không biết nơi này nguy hiểm thế nào sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào! Cô vương không phải đã bảo nàng ở trong cung thật tốt sao? Sao Khôn Bát lại mang nàng đến?!"
"Tại sao ta lại không thể đến! Ngươi cũng biết nơi này nguy hiểm, tại sao lại không bảo vệ mình thật tốt! Đột nhiên ngừng gửi thư, sau đó lại chỉ có vài chữ, ngươi bảo ta làm sao có thể không đến!" Bùi Ngọc Nhi quả thực rất tức giận, hướng về phía Vu Lạc Vũ rồng lớn. Lo lắng trong mấy ngày nay, tức khí trong lòng rốt cục cũng có thể sau khi thấy người này liền phát tiết ra ngoài, cái kẻ Lạc đế ích kỷ đó, nàng chỉ biết suy nghĩ cho mình, một chút cũng không nghĩ cho người khác, ngắn ngủi năm chữ, chẳng lẽ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ có năm chữ mơ hồ như vậy có thể sẽ làm cho người khác suy nghĩ vớ vẫn, khiến người khác lo hắng hay sao?!
Đột nhiên bị rống lên một trận, Vu Lạc Vũ vô cùng mờ mịt, nhưng ý tứ trong đó Vu Lạc Vũ vẫn có thể hiểu.
"Ngọc Nhi, nàng đây là đang lo lắng cho cô vương sao?" Vu Lạc Vũ đem nghi vấn trong tim hỏi ra, bởi vì nàng sợ, sợ thứ trong lòng bản thân nghĩ rốt cuộc chỉ là tự mình đa tình thôi.
Nàng vừa nói như vậy, nhưng không ngờ đến Bùi Ngọc Nhi lại bỗng nhiên đôi mắt ửng đỏ.
"Đúng! Ta lo lắng cho cái kẻ ích kỷ như ngươi! Đến tận giờ ngươi cũng sẽ không vì ta mà nghĩ, bất luận từ đầu hay là đến bây giờ, ngươi luôn làm theo những gì mà mình nghĩ! Ngươi chưa từng nghĩ cho ta, ngươi có nghĩ đến ta cũng sẽ lo lắng, sẽ nhớ đến ngươi hay không. Đột nhiên lại khó hiểu ngắt thư, lúc thư đến lại có vài chữ như vậy, ngươi rõ ràng chính là muốn để ta lo lắng, muốn ta sống không tốt!" Bùi Ngọc Nhi lớn tiếng hét lên, vừa hét vừa rơi lệ, loại cảm giác đó không cách nào nói thành lời, Bùi Ngọc Nhi cái gì cũng không biết, nàng chỉ biết là nếu Vu Lạc Vũ có chuyện không may, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ tiểu nhân ích kỷ ti tiện này.
Mà bên kia, Bùi Ngọc Nhi như vậy hoàn toàn khiến Vu Lạc Vũ hoảng sợ cùng kinh hãi.
Nàng đang nghe cái gì vậy? Đây thật sự là từ chính miệng Bùi Ngọc Nhi nói sao, nàng ấy nói nàng lo lắng cho mình? Nàng nói như vậy....có phải là đang bày tỏ nàng ấy cũng có cảm tình với mình, hơn nữa cũng giống mình? Vu Lạc Vũ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi, tròng mắt sâu không thấy đáy, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Bùi Ngọc Nhi đang nỉ non không thành tiếng trước mặt nàng....Vu Lạc Vũ đau lòng, vì nữ tử kiên cường trước mắt mà cảm thấy cực kỳ đau lòng, Ngọc Nhi nàng nhất định là phải kìm nén rất cực khổ. Vu Lạc Vũ có chút xót xa ân hận, tự trách bản thân mình viết thư quá không rõ ràng, làm người khác suy nghĩ xa xôi. Hazz, Vu Lạc Vũ hướng Bùi Ngọc Nhi vẫy tay.
"Đến đây, đến bên người cô vương."
Bùi Ngọc Nhi nức nở, hung hăn trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ, sau đó lại cất bước đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng. Vu Lạc Vũ ngồi dậy, chỉ duỗi tay phải đem cả người nàng ấy ôm vào trong lòng, ngửi thấy hương thơm trên người Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cảm thấy rất an lòng, nàng cũng nhớ Bùi Ngọc Nhi, thật sự rất nhớ rất nhớ....nhớ đến khó mà chìm vào giấc ngủ...
"Là cô vương sai, nàng cũng biết cô vương chính là người như vậy, tự bản thân ta đã quen rồi, tiểu Ngọc Nhi đừng túc giận có được không?"
"Ta cũng không có dễ dỗ như vậy, đừng cứ suốt ngày mang dáng vẻ đó để lừa ta!" Bùi Ngọc Nhi tức giận nói, tiếng nức nở cũng đứt quãng. Để mình uổng công lo lắng cho nàng ấy nhiều ngày như vậy, chuyện này mình nhất định sẽ tính sổ với nàng!
"Được được được." Vu Lạc Vũ lời nói thành khẩn.
"Vậy cô phương nhận phạt, chỉ cần có thể giải trừ cơn tức của tiểu Ngọc Nhi, tiểu Ngọc Nhi nói như thế nào liền sẽ như vậy, có được không?" Vu Lạc Vũ lắc đầu, quả thật không có biện pháp với Bùi Ngọc Nhi, tại sao lại cùng một tiểu hài tử ầm ĩ.
Bên này, Bùi Ngọc Nhi cũng lười phản ứng Vu Lạc Vũ, nàng vùi trong lòng Vu Lạc Vũ cắn môi, vì sự thất thố vừa rồi mà cảm thấy rất mất thể diện, sao lại không kìm chế được lại khóc lên như thế, thật là....
Bùi Ngọc Nhi tức giận, tức giận đến xuất một đấm đánh lên bả vai Vu Lạc Vũ. Nhưng không ngờ đến, một đấm này vừa đánh lên, Vu Lạc Vũ lập tức cắn răng mở miệng kêu lên.
"Sao vậy?" Bùi Ngọc Nhi hoảng sợ, bản thân mình không dùng lực quá lớn a, không biết là...Bùi Ngọc Nhi đột nhiên nghĩ tới Vu Lạc Vũ còn đang bị thương, nhất thời trong lòng hết sức ân hận, sao lại đem chuyện này quên mất chứ.
Vội vàng rời khỏi cái ôm của nàng, Bùi Ngọc Nhi nhanh chóng xem xét chỗ mà bản thân vừa hạ thủ. Vu Lạc Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền vội vã xua tay nói không sao, không sao. Thế nhưng Bùi Ngọc Nhi làm sao sẽ nghe. Đến khi giằng co hồi lâu, Vu Lạc Vũ quả thực không địch lại Bùi Ngọc Nhi, không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể theo ý nàng ấy, đem trung sam cởi xuống một chút, lộ ra bả vai bên trái.
Vết thương lộ ra, Bùi Ngọc Nhi sững sờ. Vết thương đó mặc dù được quấn vải rất dày nhưng trên đó lại vẫn còn dính một mảnh tinh hồng, có thể thấy được vết thương kia sâu thế nào. Nàng là Vu vương, vạn kim chi khu, vốn nên ở trong triều ngồi hưởng vinh hoa phú quý, nhưng hiện giờ lại phải ở chiến trường chỉ huy đánh giặc....
Bùi Ngọc Nhi vốn dĩ đã lấy lại bình tĩnh, giờ phút này, nàng lại cảm thấy chóp mũi chua xót, suýt chút nữa là lại tiếp tục rơi lệ. Từ lúc nào mà nàng đã biến thành đứa hay khóc như vậy, Bùi Ngọc Nhi hít hít mũi, lời nói nghẹn ngào.
"Đau không?"
"Đau!" Vu Lạc Vũ dùng sức gật đầu, biểu tình tương đối khoa trương, nàng đột nhiên có ý nghĩ rất cấu, để Bùi Ngọc Nhi cũng đau lòng một chút. Bởi vì, rất lâu đến nay, người đau lòng dường như đều là bản thân mình. Bùi Ngọc Nhi hận nàng, cho nên Vu Lạc Vũ chưa từng nghĩ đến, có một ngày Bùi Ngọc Nhi cũng sẽ đau lòng nàng.
"Ai làm ngươi bị thương?"
"Nữ vương gia của Diệu Nghiêm Quốc."
"Nàng rất lợi hại phải không?
"Rất lợi hại, ít nhất, tài bắn cung của nàng quả thật rất lợi hại."
"Vậy nàng làm thế nào làm ngươi bị thương?"
Cứ một hỏi một đáp như vậy mấy câu, Vu Lạc Vũ thực sự bội phục sát đất tiểu Ngọc Nhi nhà nàng rồi, đối nhân xử thế một chút cũng không biết. Nàng nói xem, nàng thật xa chạy đến đây, không làm chút chuyện chính đáng, lại cứ rối rắm việc có hay không này, quả thật là gấp chết người. Vu Lạc Vũ nhẹ giọng nói
"Trước tiên, chúng ta có thể đừng nói việc này nữa được không."
"Vậy nói cái gì...." Bùi Ngọc Nhi hỏi, chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, dáng vẻ vẫn tràn đầy hồ đồ. Chỉ là, nàng không biết rằng, dáng vẻ đó của nàng trong mắt Vu Lạc Vũ, qả thực khiến lòng người ngứa ngáy đến cực điểm. Bùi Ngọc Nhi rất chân thật, rất đơn thuần, rất khả ái, có lúc lại thanh chát tựa như quả táo xanh, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, hận không thể một ngụm cắn sạch nàng.
"Nói...." Vu Lạc Vũ kéo dài ngữ điệu, dần dần di chuyển đến Bùi Ngọc Nhi. Nhìn thấy Vu Lạc Vũ như vậy, phút chốc khuôn mặt Bùi Ngọc Nhi đỏ lên như bị lửa thiêu, trái tim nàng đang nhảy thình thịch rất nhanh, nhưng là không có cách nào cử động, bởi vì nàng cũng nhớ Vu Lạc Vũ. Hai tháng chưa được gặp nhau, nàng cũng rất khát vọng nhận được sự ấm áp bá đạo của Vu Lạc Vũ.
Nhìn Bùi Ngọc Nhi đỏ mặt nhưng cũng không có ý định muốn chạy trốn, Vu Lạc Vũ rất vui mừng. Lúc đôi môi nàng khẽ chạm đến môi Bùi Ngọc Nhi, thanh âm của Vu Lạc Vũ cũng trở nên khàn khàn.
"Nói chi bằng làm sẽ tốt hơn." Vừa dứt lời, Vu Lạc Vũ không chút chần chờ, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Bùi Ngọc Nhi.
Hương vị thật ngọt ngào, tựa như so với tất cả những nụ hôn lúc trước đều khó có thể dùng lời diễn tả. Vu Lạc Vũ biết nàng đã quá lâu chưa có được Bùi Ngọc Nhi rồi, nàng muốn Bùi Ngọc Nhi. Bình thường vẫn không cảm thấy gì, nhưng một khi bị khơi dậy, Vu Lạc Vũ cảm thấy nàng quả thực sắp điên rồi.
Vu Lạc Vũ hôn Bùi Ngọc Nhi, tận tình hôn, mà Bùi Ngọc Nhi cũng không còn đầu gỗ như lúc trước nữa. Tuy nàng không hiểu, không lĩnh hội, thế nhưng cũng vươn đầu lưỡi vô cùng cám dỗ đi dò xét, như có như không trêu chọc Vu Lạc Vũ. Tuy nói là trêu đùa, thế nhưng tự bản thân Bùi Ngọc Nhi lại không ý thức được rằng, tất cả những việc nàng đang làm giờ phút này không khác gì chơi đùa với lửa. Ai bảo nàng không biết không thông a, nàng chỉ đơn thuần là ghi nhớ, thời điểm lần trước hoặc trước nữa, cái người bá đạo trước mắt này đã nói một câu mà cho đến tận bây giờ nàng vẫn nhớ như in. Đó chính là: 'Mở miệng, đáp lại ta.' Cho nên Bùi Ngọc Nhi chẳng qua là rất vô tội tìm ý đáp lại nàng, không làm một kẻ đầu gỗ mà thôi.
Nhưng nàng lại không biết, lần trêu đùa này đã đem ngọn lửa dục vọng của Vu Lạc Vũ kích thích đến cao nhất. Vu Lạc Vũ chỉ cảm thấy dưới bụng đang nổi lên hàng loạt biến hóa, nơi đó nói nhột cũng không nhột, nếu nói có đau hay không? Không có cảm giác cố định, nhưng nó lại nói cho Vu Lạc Vũ biết, phải muốn nàng ấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Sự dây dưa trên môi đã không còn thỏa mãn, Vu Lạc Vũ nâng tay phải, nắm chặt lấy đôi gò bông đào yêu kiều đang đứng thẳng của Bùi Ngọc Nhi, sau đó bắt đầu xoa nắn.
"Ân...." Bùi Ngọc Nhi bị sự kích thích đột ngột này khiến nàng có chút kinh động kêu thành tiếng. Nàng muốn phản kháng, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại liền trầm luân, bởi vì thư khoái, bởi vì cảm giác tốt đẹp, bởi vì tất cả, tất cả đều là do người trước mắt cho nàng.
"Tiểu Ngọc Nhi, cô vương muốn nàng." Vu Lạc Vũ nhẹ nhàng hướng phía tai Bui Ngọc Nhi thổi khí, lời nói cũng đã trở nên trầm đục, có thế thấy được hiện giờ nàng khẩn cấp đến mức nào. Nàng thật sự nhớ Bùi Ngọc Nhi, nhớ đến tâm đều đau.
Bùi Ngọc Nhi không trả lời, trên thực tế nàng bây giờ, căn bản không thể trả lời được, đầu óc trống rỗng hỗn loạn thành một mảnh, toàn thân nàng hoàn toàn vô lực, giống như pho tượng gỗ mặc người tùy ý định đoạt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ tất nhiên vui đến tràn ra mi mắt, quả nhiên lúc Bùi Ngọc Nhi động tình là lúc đẹp nhất, thật là đep. Vu Lạc Vũ nhìn ngắm dung nhan tuyệt thế của người kia, hận không thể ngừng thở, chỉ sợ hít thở một cái thôi liền sẽ đem người kia đánh nát. Bùi Ngọc Nhi yếu ớt như vậy, cần được người bảo hộ. Mà Vu Lạc Vũ cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì người kia chính là mình.
Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt cảm thụ, cảm thụ Vu Lạc Vũ nâng tay phải lên xoa gò má của mình, cảm thụ nàng không kiềm hãm được mà nâng người hôn lên. Sau đó, ngay sau đó, Vu Lạc Vu đột nhiên "Á.....a...." kêu lên!
|
Chương 62
Làm sao vậy? Bùi Ngọc Nhi bị thanh âm này khiến nàng giật mình, nháy mắt từ mê mang chuyển sang thanh tỉnh, nàng mở bừng mắt nhìn, đã thấy trên trán Vu Lạc Vũ đổ đầy mồ hôi. "Có phải động đến miệng vết thương hay không?" Bùi Ngọc Nhi cẩn thận hỏi, sau đó hai tay không ngừng lau mồ hôi trên trán của nàng, lại đỡ nàng dậy, tìm tư thế thoải mái ngồi vững vàng. "Không có việc gì" Vu Lạc Vũ xua tay, cắn răng trả lời, do nàng nhất thời vong tình, đã sớm đem việc bị thương quăng sau đầu, hiện tại tác động miệng vết thương, thật đúng là đau thấu tâm. Bùi Ngọc Nhi không để ý tới lời của Vu Lạc Vũ, lại kiểm tra miệng vết thương của Vu Lạc Vũ, sau khi thấy miệng vết thương không vỡ ra, mới yên lòng, oán trách trừng mắt nhìn nàng một cái. "Sắc quỷ" Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng nói thầm . "Nàng nói cái gì?" Vu Lạc Vũ giương mắt, nhướng mi. "Đừng tưởng rằng nàng nói cái gì cô vương không có nghe thấy, nàng phản à". Bùi Ngọc Nhi nhẹ xuy một tiếng, đến bây giờ còn bày ra tư thái Vu vương, trước kia mình không sợ, hiện tại liền càng thêm không biết sợ là gì. "Ta nói người là sắc quỷ" Bùi Ngọc Nhi nói xong, gặp Vu Lạc Vũ mở miệng muốn phản bác, nhưng nàng không cho Vu Lạc Vũ có cơ hội để phản bác. "Đừng lấy thân phận Vu Vương nói chuyện, ta nói là sự thật, vương thượng cũng có sắc quỷ, hơn nữa chính là ngươi!" Vì muốn làm cái loại chuyện này, ngay cả vết thương cũng không để ý, không mắng nàng sắc quỷ đều thực có lỗi với nàng, Bùi Ngọc Nhi oán thầm, nàng đau là xứng đáng! "Được được, cô vương không so đo với nha đầu nàng, dù sao nàng không lớn không nhỏ cũng không phải ngày một ngày hai." Vu Lạc Vũ lắc đầu, nàng cũng không có cách nào khác, nha đầu kia chính là dám chắc mình sẽ không động nàng, cho nên mới cả gan làm loạn như vậy. Vu Lạc Vũ không cùng nàng so đo nữa, đợi cho khi nào thân thể mình hồi phục, hừ ~ mình thật muốn nhìn xem Tiểu Ngọc Nhi nàng có thể kiêu ngạo đến bao lâu. "Biết là tốt rồi." Bùi Ngọc Nhi vô cùng đắc ý, đắc chí hồi lâu mới bỗng nhiên nghĩ đến mục đích đến lần này, nghĩ đến đây, Bùi Ngọc Nhi nét mặt cứng đờ, vội vàng thay chuyển sang bộ dáng nghiêm túc. "Người còn chưa nói cho ta biết, sao lại bị thương, người không phải nói, người có công phu có thể tự bảo vệ mình sao". Vừa nghe Bùi Ngọc Nhi lại đem đề tài vòng vo trở về, Vu Lạc Vũ âm thầm thở dài, xem ra là trốn không thoát, nha đầu kia trí nhớ thật tốt. Vu Lạc Vũ bất đắc dĩ, chỉ phải thanh thanh cổ họng, lại tìm một tư thế thoải mái, mới đem tất cả những chuyện xảy ra hôm đó nói cho Bùi Ngọc Nhi. Thì ra, ngày ấy Vưu Lăng Vi cũng không có y muốn nghị hòa, mà nguyên nhân chân chính muốn bắt lấy người đứng sau màn, chính là Vu Lạc Vũ. Nàng vốn định đem Vu Lạc Vũ dẫn vào trong thành sau đó mới một lưới bắt hết, lại không tưởng Vu Lạc Vũ lại đa nghi, không vào thành. Cho nên Vưu Lăng Vi trực tiếp đem Hách Liên tướng quân từ cửa thành thả ra, Hách Liên tướng quân là đương triều đại tướng quân, uy tín rất nặng, bị bắt giam mấy tháng mới được thả ra, lần này lực chú ý của tất cả mọi người đều sẽ từ trên người Vưu Lăng Vi chuyển đến Hách Liên tướng quân, tự nhiên Vu Lạc Vũ cũng không ngoại lệ. Vưu Lăng Vi chính là lợi dụng khe hở lúc này, ở phía trên tường thành làm hết thảy. Vưu Lăng Vi, nữ vương gia, ở Diệu Nghiêm, một quốc gia hiếu chiến, tài bắn cung tất nhiên là nhất đẳng, hoàn toàn không có đối thủ, Vưu Lăng Vi thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên Hách Liên tướng quân, đem mũi tên nhọn chuẩn xác bắn đến Vu Lạc Vũ. Lúc đó cũng do Vu Lạc Vũ đã lâu không gặp Hách Liên tướng quân, nhất thời quên phòng bị, lần này lại gây thành sai lầm lớn, đến khi nàng nhận ra được mũi tên bay tới, đã là quá muộn, mũi tên phóng đến ngực Vu Lạc Vũ. Tình huống này, Vu Lạc Vũ không thể nghĩ nhiều,ngay lập tức nghiêng người muốn né khỏi mũi tên, nhưng vẫn chậm một bước, mũi tên nhanh, chuẩn, trực tiếp xuyên thấu xương bả vai Vu Lạc Vũ. Tình huống đột ngột phát sinh, làm cho toàn bộ quân lính Vu Quốc đại loạn , nhưng cũng may Hách Liên tướng quân đã đươc cứu ra, ngang dọc chiến trường hơn mấy chục năm, Hách Liên tướng quân hét to, cưỡng bách ổn định quân tâm. Tình hình khẩn cấp, cửa thành Lư Hoàn cũng đã mở, ngàn vạn quân đội Diệu Nghiêm xông ra chém giết. Hô hào, tàn sát, chiến thành một mảnh. Mà tình huống của Vu Lạc Vũ cũng không lạc quan, Vưu Lăng Vi sợ Vu Lạc Vũ không chết nên đã bôi kịch độc trên mũi tên, mặc dù Vu Lạc Vũ đã tự điểm huyệt, phong bế các yếu huyệt, nhưng thân thể vẫn nhũn ra, đầu váng mắt hoa ngay cả đứng cũng không vững. Cho đến cuối cùng, Hách Liên tướng quân ra lệnh, trước tiên một đội binh mã lùi lại, hộ tống vu Lạc Vũ về doanh trại, mà Hách Liên tướng quân dẫn dắt đội binh mã còn lại yểm trợ, cùng người quyết chiến cùng quân đội Diệu Nghiêm.. Từ sáng sớm, chiến đấu cho đến tận đêm tối, Hách Liên tướng quân mới xông ra vòng vây, tuy rằng tử thương khốc liệt nhưng may mắn là cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Mà người Diệu Nghiêm truy đuổi tới ngoài thành Lư Hoàn bảy dặm thì không tiếp tục đuổi theo nữa, nguyên nhân cụ thể là gì, Vu Lạc Vũ đoán rằng, hẳn là bởi vì sợ cấm thuật. Chuyện rất dài, Bùi Ngọc Nhi một bên nghe, lông mày nhíu lại, hoàn toàn chưa từng thả lỏng, nàng không nghĩ tới, người Diệu Nghiêm đã vậy còn quá ti bỉ, giả ý nghị hòa, thật sự khinh người quá đáng. "Trên mũi tên kia không phải có kịch độc sao? Nàng nếu muốn ngươi chết, sao lại dùng độc có giải dược?" Bùi Ngọc Nhi thật sự không thể lý giải, độc dược đều có thể bị giải, người Diệu Nghiêm sao lại không cẩn thận như vậy. "Không phải có giải dược, độc dược đó quả thực là kịch độc, cho dù cô vương đã điểm huyệt đạo, kéo dài đến giờ tý hẳn cũng phải chết, không thể nghi ngờ". "Vậy sao giờ ngươi vẫn còn ngồi đây?". Vu Lạc Vũ ghét bỏ liếc nhìn Bùi Ngọc Nhi một cái, nàng xem như thấy rõ, Bùi Ngọc Nhi vẫn ước gì mình chết đi, xem ngữ khí của nàng, Vu Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng. "Đó là mệnh cô vương chưa tuyệt". "Được rồi được rồi." Bùi Ngọc Nhi vội vàng xua tay "Nói mau, rốt cuộc sao lại thế này.". "Là Hoắc gia gia chủ dùng cấm thuật cứu cô vương". "Hoắc gia? Cấm thuật?" Bùi Ngọc Nhi đầy mặt nghi ngờ, đó là cái gì, sao trước kia cũng chưa nghe qua. Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ, chờ câu trả lời của nàng, nhưng Vu Lạc Vũ cố ý muốn treo khẩu vị của Bùi Ngọc Nhi, đông xem tây xét, chính là không nói. Bùi Ngọc Nhi có chút gấp, vội vàng nói: "Nói nha nói nha, ngươi gấp chết ta!". Vu Lạc Vũ biểu tình nghiêm túc, nàng nhìn Bùi Ngọc Nhi, sau đó đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch. "Nàng hôn cô vương một cái, cô vương sẽ nói cho nàng". "Ngươi..." Bùi Ngọc Nhi phẫn hận chỉ vào Vu Lạc Vũ, nhưng cũng há hốc miệng cứng lưỡi, tiểu nhân này, khốn kiếp! Mà Vu Lạc Vũ tự như biết nàng đang nghĩ cái gì, cố ý ngáp một cái, vội nói: "Cô vương mệt rồi, ngủ thôi." Nói xong còn giả vờ muốn nằm xuống. Không biết làm thế nào, lúc này Bùi Ngọc Nhi như là con kiến bò trên chảo nóng, nàng đang nghe hăng say, sao có thể để cho Vu Lạc Vũ ngủ? Bùi Ngọc Nhi vội vàng ngăn cản hành động của Vu Lạc Vũ. "Dừng lại!" Bùi Ngọc Nhi mở miệng bảo Vu Lạc Vũ ngừng động tác, đợi khi Vu Lạc Vũ không có tiếp tục nằm xuống, Bùi Ngọc Nhi mất tự nhiên do dự chốc lát, mới cắn răng nói: "Ta hôn!" Bùi Ngọc Nhi thật sự là hận nghiến răng, người này không phải là Vu vương lãnh huyết, tình cảm gì cũng không hiểu sao! Tù khi nào nàng lại biến thành như vậy, miệng lưỡi giảo hoạt không khác một tên dâm tặc! Thấy gian kế thực hiện được, Vu Lạc Vũ dương dương tự đắc đưa mặt đến, nàng nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi không chuyển mắt, lại thấy cả khuôn mặt Bùi Ngọc Nhi đều hồng như cà chua, nàng hài lòng nở nụ cười. "Mau hôn a, không hôn cô vương liền ngủ". "Hôn hôn hôn, ngươi thúc giục cái gì!" Bùi Ngọc Nhi nói xong, nhanh chóng hướng tới trên mặt Vu Lạc Vũ hôn một cái. 'Chụt' một tiếng phá lệ kêu vang. Vu Lạc Vũ buồn cười, trong lòng ngọt như bôi mật, nàng trề môi. "Ai bảo nàng hôn mặt, cô vương là nói nàng hôn môi!" Vu Lạc Vũ nói xong, còn cố ý chỉ chỉ miệng mình, sau đó còn chu môi. "Ngươi... Đừng có được một tấc, lại muốn tiến một thước, ngươi!" Bùi Ngọc Nhi là hoàn toàn phẫn hận, xem như nàng hoàn toàn nhìn thấu, Vu Lạc Vũ chính là muốn chỉnh nàng. Không sai! Vu Lạc Vũ chính là đang báo thù, rửa sạch nhục nhã a, phải biết Vu Lạc Vũ là người có thể ẩn nhẫn cỡ nào, lại thù dai thế nào, lần trước xuất cung Bùi Ngọc Nhi dùng kỹ xảo, khiến Vu Lạc Vũ đi kiếm củi lửa, đâm tổ ong, Vu Lạc Vũ còn nhớ rõ, hiện nay nàng sẽ làm cho Bùi Ngọc Nhi biết đó là tư vị gì. "Không hôn thì thôi, dù sao cô vương cũng mệt mỏi, không muốn nói chuyện Hoắc gia cấm thuật." Nói xong, Vu Lạc Vũ lại giả vờ muốn nằm xuống. "Ai ai ai!" Bùi Ngọc Nhi vội vàng lôi kéo nàng, sau đó khuôn mặt đỏ bừng tiếp tục trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ, giây kế tiếp liền cúi đầu môi chạm môi Vu Lạc Vũ, chỉ là lần này ngay khi môi cả hai chạm nhau, tức thì Bùi Ngọc Nhi.. hung hăng cắn một ngụm! "Á...." Vu Lạc Vũ bất ngờ không kịp phòng, lần này cắn thật tàn nhẫn, khiến Vu Lạc Vũ nổi lên một tầng da gà. Nhưng càng thêm kích thích là, Bùi Ngọc Nhi nghe Vu Lạc Vũ kêu đau, nàng đau lòng thả lỏng môi, nhưng nàng cũng không có dời đi, mà vươn cái lưỡi, ở nơi vừa rồi nàng cắn, nhẹ nhàng liếm qua lại hai lần. Động tác này cực kì mau, Vu Lạc Vũ còn chưa chuẩn bị phản kích, Bùi Ngọc Nhi cũng đã rút lui, liền như thế ,Vu Lạc Vũ thầm hô to đáng tiếc. Vu Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn nha đầu thẹn thùng trước mắt, trong lòng mặc dù đáng tiếc nhưng vẫn không nhịn được cao hứng, người như nàng ấy có thể làm đến mức này, còn muốn cầu nàng cái gì đây, từ từ đi. Đã nếm thử ngọt ngào sau nụ hôn, Vu Lạc Vũ tâm tình thư sướng a, nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm nơi vừa rồi lưỡi Bùi Ngọc Nhi quét qua, sau đó khóe miệng mang ý cười, gật gật đầu nghiêm trang nói: "Hương vị không sai!". "Ngươi xong chưa!" Bùi Ngọc Nhi rốt cục nhịn không được mở miệng quát mắng cái con người hạ lưu trước mặt, lại nhiều lần trêu đùa mình, mình làm được đến mức này rồi còn tiếp tục nói, nàng quả nhiên là không hiểu nữ nhi gia rụt rè, từ nhỏ lớn lên trong gia đình đế vuong, như thế nào lại giống nam tử bình thường, một chút cũng không biết thẹn thùng! Vu Lạc Vũ thấy Bùi Ngọc Nhi thực sự tức giận, nàng gật gật đầu, thanh thanh cổ họng, nói: "Vu Quốc có hai đại gia tộc, là Ngô gia cùng Hoắc gia, bọn họ hậu thế trăm năm qua đều có chung một nhiệm vụ chung, đó chính là vào thời khắc Vu Quốc gặp nguy hiểm nhất, phải bảo hộ Vu Quốc qua cửa ải khó khăn, không để Vu Quốc diệt quốc. Mà cấm thuật, đây là vũ khí bảo hộ Vu Quốc, chúng không phải đao kiếm, cũng không phải là vật chết gì, mà là đồ vật rõ ràng, chúng nó lên tới hàng ngàn, hàng vạn, mọi ngóc ngách ở dã ngoại có lẽ đều có thân ảnh của chúng nó tồn tại. Chúng nó có thể là trùng, cũng có thể là một vài động vật, mà Ngô gia cùng Hoắc gia gia chủ phụ trách đem thứ lại hại nhất giữa bọn chúng gọi về, sau đó tôi luyện cho bản thân sử dụng. Chúng nó vô cùng độc, có trăm ngàn loại độc tố, phương thức hạ độc". "Vậy rất lợi hại a!" Bùi Ngọc Nhi kinh hô ra tiếng "Lợi hại như vậy, ai cũng đều sợ, một loại vật độc còn khó giải quyết, huống chi là trăm ngàn loại, có vật như vậy ngươi hoàn toàn có thể khiến Diệu Nghiêm diệt quốc, vì sao để cho bọn họ khi dễ thành như vậy?" Bùi Ngọc Nhi thật sự là khó hiểu, nàng quả thực không dám tưởng tượng, Vu Quốc sở hữu vũ khí mạnh mẽ trong tay, quả thực chính là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, còn có thể sợ ai, như thế nào hai ba lần bị xâm chiếm đây!
|
Chương 63
Vu Lạc Vũ nhắm mắt lại, tựa lưng vào long chẩm*, ngừng một lát mới chậm rãi nói: "Nguyên nhân không diệt Diệu Nghiêm Quốc là Vu Quốc căn bản không thích chiến tranh, cũng chưa từng nghĩ đến việc xưng bá thiên hạ, mà mỗi lần đánh giặc đến thời khắc khẩn cấp, Ngô gia cùng Hoắc gia đều sẽ cùng ra mặt đánh đuổi người Diệu Nghiêm ra khỏi biên giới, Diệu Nghiêm Đế ăn khó, mà từ sau phát hiện bí thuật này không cách nào giải được cũng sẽ không tấn công nữa. Thế nhưng, người Diệu Nghiêm từ trong xương vẫn thích chiến đấu, hắn không đánh nhưng cũng không nói con cháu sau này không thể đánh, vì thế, mỗi lần Diệu Nghiêm Quốc đổi một vị vua đều phải mở vài lần chiến cuộc." Vu Lạc Vũ ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục. "Nhưng, bí thuật này cũng không phải có thể tùy ý sử dụng, bản thân nó cũng có tổn hại rất lớn với bản thân người sử dụng, nếu không nó cũng sẽ không được phong là cấm thuật. Ban đầu, nhân số của Ngô gia cùng Hoắc gia rất hưng vượng, cho nên chỉ cần vừa có chiến sự thì sẽ dựa vào bọn họ, nhưng dần dần hai nhân số nhà bọn họ càng trở nên thưa thớt, đời sau không bằng đời trước, cho nên hiện giờ nó đã trở thành cấm thuật, nếu không phải lúc thật nguy nan, hai nhà bọn họ cũng sẽ không xuất sơn." "Vậy lần này ngươi cũng sẽ dùng cấm thuật ư?" Bùi Ngọc Nhi nghi vấn lên tiếng, nàng mang hai nhà Ngô - Hoắc đến đây hẳn là phải dùng, thế nhưng lại vì sao chậm chạp không thấy động tĩnh. "Cô vương cũng đang suy nghĩ, có nên dùng cấm thuật hay không." "Còn nghĩ gì nữa, ngươi nếu không dùng, người chết sẽ nhiều hơn nữa." Bùi Ngọc Nhi có vẻ kích động, nàng thật sự không nghĩ ra, lúc này Vu Lạc Vũ còn không dùng cấm thuật thì còn muốn làm gì, nàng càng kéo dài, binh sĩ Vu Quốc sẽ càng chết nhiều hơn, đến cuối cùng vẫn là sẽ phải dùng cấm thuật để đánh lui người Diệu Nghiêm, nàng làm vậy, cần gì chứ. Vu Lạc Vũ khoát khoát tay. "Trong chuyện này còn có vài thứ cô vương vẫn chưa nghĩ thông, bây giờ đang giao chiến, không phải đang chơi, chỉ cần sơ ý một chút, Vu Quốc sẽ gặp tai ương mất nước." "Chuyện gì?" Vu Lạc Vũ nâng mắt, thấy dáng vẻ tò mò không nhịn nổi của Bùi Ngọc Nhi, trầm tư chốc lát, mới đem từng mối nghi vấn trong lòng nói với Bùi Ngọc Nhi. Nàng tin tưởng Bùi Ngọc Nhi, toàn bộ Vu Quốc, nàng chỉ tin tưởng nàng ấy, mà những chuyện này đè nặng trong lòng một mình nàng, trái lại cũng rất khó chịu. Sau khi nghe xong, Bùi Ngọc Nhi cũng không thể tin nổi. Y theo những gì Vu Lạc Vũ nói, người Diệu Nghiêm cho đến bây giờ đánh trận đều quy quy củ củ, lần này đột nhiên lại dùng mưu kế chiến lược, vốn là đã đáng nghi rồi. Mà mưu kế của bọn họ hoàn toàn là chuẩn bị cho Vu Quốc, tựa như Vu Quốc có cử động gì, người Diệu Nghiêm đều rõ ràng. Bùi Ngọc Nhi đồng ý với suy nghĩ của Vu Lạc Vũ, người Diệu Nghiêm đột nhiên như vậy, nhất định là sau lưng có quân sư tương trợ, mà quân sư này lại là ngươi Vu Quốc, thậm chí còn là một vị đại thần đương triều! Bùi Ngọc Nhi mới vừa nghĩ đến đây liền không khỏi cảm giác không lạnh mà run, nàng vẫn chưa suy nghĩ sâu xa, vị quân sư phía sau màn kia hiểu rõ quân đội của Vu Quốc, hiểu hành động của Hách Liên tướng quân, thậm chí hiểu được tính cách của Vu Lạc Vũ, có năng lực phán đoán. Bị một người như vậy biết hết tất cả, cuộc chiến này kết cục làm sao đánh. Mà người này rốt cuộc là ai? Đại thần trong triều ít nhất cũng trên trăm người, tuy tất cả không phải đều là tài năng dị sĩ, nhưng cũng đều là siêu quần nổi bật, huống chi hắn âm thầm làm việc, nếu muốn tra đã khó lại càng khí. Mà mặt khác, mục đích của hắn là gì? Chuyện này quả thật khiến Bùi Ngọc Nhi không thể lý giải, ngươi nói hắn là người Vu Quốc, vì sao phải giúp Diệu Nghiên đánh thiên hạ? Là do bọn họ ra điều kiện rất có lực hấp dẫn sao? Hay là bị uy hiếp? Tất cả những việc này đều đang bị một lớp sương phủ đầy, khiến Bùi Ngọc Nhi cảm thấy rất phiền muộn. Đến tận lúc này, Bùi Ngọc Nhi mới hiểu vì sao Vu Lạc Vũ vẫn chần chừ không dùng đến cấm thuật. Nghĩ đến, nếu mình là nàng, mình cũng không dám hành động khinh xuất, không biết cái kẻ thần bí kia có âm mưu gì, hắn hiểu Vu Lạc Vũ như vậy, có phải đã bày trước cạm bẫy, chỉ chờ Vu Lạc Vũ nhảy vào thôi? "Kẻ thần bí kia, ngươi không tra ra chút tin tức gì của hắn sao?" "Không có." Vu Lạc Vũ lắc đầu. "Ngay cả người trong Dạ Tập tổ cũng không tra ra chút lai lịch nào của hắn, chỉ biết hành tung của hắn rất bí ẩn, là một nam tử, đội nón che mặt. Ngoài những thứ này, không còn tra ra được gì nữa, tựa như hắn đột nhien xuất hiện trong thế giới này vậy." "Ngươi tin không? Ta thì không tin." "Ân, cô vương cũng không tin." Đột nhiên xuất hiện trên thế giới này? Vu Lạc Vũ không tin, thé gian không thể nào có người như vậy tồn tại. Việc không tra ra tin tức của hắn, chứng minh người này rất lợi hại, hơn nữa còn vô cùng thông minh tuyệt đỉnh. Vu Lạc Vũ âm thầm cắn răng, người như vậy sao sẽ đối nghịch cùng Vu Quốc, giúp người ngoài đánh người nhà, rốt cuộc là ai! Nhất thời không nói được gì, lúc này Bùi Ngọc Nhi cũng rất phiền muộn, nàng nâng mắt nhìn Vu Lạc Vũ một chút, thấy nàng cũng đang nhíu mày khẩn trương, cực kỳ nghiêm túc, Bùi Ngọc Nhi âm thầm than thở, nữ tử tuyệt thế trước mắt nàng, vốn đang ở thời kỳ tươi đẹp nhất, hẳn phải nên hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ nhất của một nữ tử, nhưng chỉ vì nàng ấy không phải là người bình thường, cả ngày luôn phải sống trong âm mưu quỷ kế. Đột nhiên nghĩ đến các loại thói hư tật xấu của Vu Lạc Vũ, lúc này Bùi Ngọc Nhi trái lại cũng có thể hiểu được nàng vài phần, sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, cũng không trách nàng sẽ như vậy. "Có điều, cho dù chuyện này rất đáng nghi, ta vẫn cảm thấy ngươi nên dùng cấm thuật, trước mắt cứ giải quyết chuyện này đã rồi nói sau. Những chuyện sau này, đi từng bước tình từng bước." Bùi Ngọc Nhi hiểu Vu Lạc Vũ, nàng biết, cho dù bình thường Vu Lạc Vũ có rất nhiều tật xấu nhưng đáy lòng nàng ấy vẫn rất tốt, nhất là đói với ngôi vị Vu vương, nàng ấy là một minh quân. Nàng chăm lo cho bách tính, yêu thương quân đội, tất cả đều là con dân của nàng, nàng có nghĩa vụ bảo vệ cho họ chu toàn, cũng để bọn họ có thể có cuộc sống tốt hơn. Vu Lạc Vũ bây giờ, được cái này mất cái kia, Bùi Ngọc Nhi hiểu, nhưng nàng vẫn cảm thấy cần phải lập tức kết thúc hết thảy mọi thứ, nếu để thời gian dài, người Vu Quốc sẽ chết càng nhiều, đến lúc đó chỉ là mất cả chì lẫn chài thôi. "Ân, cô vương sẽ sớm đưa ra lựa chọn." Vu Lạc Vũ mở miệng đáp, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. "Trời đã tối rồi, ta đi giúp ngươi chuẩn bị thức ăn." Bùi Ngọc Nhi đứng dậy, xoay người định ra ngoài chuẩn bị, nhưng lại bị Vu Lạc Vũ gọi lại. "Cô vương không đói bụng, chưa muốn ăn." "Không được!" Bùi Ngọc Nhi dù muốn hay không thì vẫn mở miệng cự tuyệt. "Ngươi còn bị thương trên người, làm sao có thể không ăn cơm! Bây giờ, việc cần kíp nhất chính là phải nhanh chóng dưỡng thân thể cho tốt, như vậy mới có thể suy nghĩ, có sức lực để ngăn cản hành động của kẻ thần bí kia, không thể không ăn, phải ăn!" Những câu này của Bùi Ngọc Nhi mang mùi vị áp bức tương đối nặng, Vu Lạc Vũ nghe xong cũng cảm thấy sững sốt, sau đó nàng lại cười một tiếng. "Tiểu Ngọc Nhi thay đổi thật nhanh, vừa mới tiếp nhận cô vương thì lập tức đã trở thành bà quản gia rồi." "Ngươi mới là bà quản gia!" Bùi Ngọc Nhi vừa nghe Vu Lạc Vũ nói nàng như vậy liền thẹn quá hóa giận, mình vẫn còn là một tiểu cô nương, nàng ấy sao lại có thể nói mình như vậy, rõ ràng mình không lớn hơn nàng bao nhiêu, nếu là bà quản gia thì cũng nên là nàng! Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc Nhi liền cảm thấy mình chiếm lý, lập tức đáp: "Đúng, ngươi chính là bà quản gia, cả quốc gia này đều là ngươi quản, cái danh bà quản gia không phải là ngươi thì là ai!" Bùi Ngọc Nhi không tự biết, thế nhưng Vu Lạc Vũ lại thu hết tất cả biểu tình khả ái của nàng vào mắt. Tiểu Ngọc Nhi quả thật quá đáng yêu, Vu Lạc Vũ không nhịn được liền bật cười không dứt, tại sao mình lại nhặt được một bảo vật như vậy đây. "Được được được." Vu Lạc Vũ vừa cười vừa nói. "Cô vương là bà quản gia lớn, tiểu Ngọc Nhi là bà quản gia nhỏ. Vậy đã được chưa?" Thật là, dù gì cũng là người đã sống mười mấy năm rồi, mà đến bây giờ vẫn còn cần dỗ. "Cái này thì còn được." Bùi Ngọc Nhi hài lòng cười. "Ta đi mang thức ăn đến cho ngươi, chờ một chút." Nói xong, Bùi Ngọc Nhi xoay người đi ra khỏi doanh trướng. Sau khi Bùi Ngọc Nhi đi rồi, nụ cười trong suốt trên mặt Vu Lạc Vũ mới trở về nghiêm túc, vừa lúc nãy bị Bùi Ngọc Nhi àm ĩ một hồi, ưu tư cũng vơi bớt chút ít. Giờ Vu Lạc Vũ suy nghĩ lại, nếu mình vẫn tiếp tục không hạ lệnh dùng cấm thuật, hậu quả đó thật sự sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nàng làm sao sẽ quên, bất luận kẻ thần bí kia có lợi hại hơn nữa, hiểu rõ Vu Quốc hơn nữa, nhưng cấm thuật này hắn nhất định không thể giải được. Vu Lạc Vũ tin tưởng, kẻ thần bí kia cũng sợ mình vận dụng cấm thuật, cho nên mới dùng chiêu 'Bắt giặc, bắt vua' này. Nếu không có mình, hai nhà Ngô Hoắc không thể nào dùng cấm thuật được. Nàng sợ các tướng sĩ tử thương nghiêm trọng, lại sợ trúng quỷ kế của người kia, tử thương sẽ càng nghiêm trọng hơn, tâm tính khó giữ vẹn toàn như vạy, Vu Lạc Vũ nghĩ kẻ thàn bí kia tất nhiên cũng đoán được. Bản thân trái lại quan tâm quá sẽ bị loạn, Bùi Ngọc Nhi nói không sai, nếu mình vẫn tiếp tục do dự, đến cuối cùng chỉ sẽ là mất cả chì lẫn chài, tướng sĩ không cầm được, Vu Quốc cũng không giữ được. Chỉ trong một chốc suy tư sâu xa ngắn ngủi, Bùi Ngọc Nhi cùng Niệm Tuyết đã mang đồ ăn đến. Vu Lạc Vũ nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi bước vào liền nhàn nhạt cười. Niệm Tuyết từng món từng món bày trên bàn, còn Bùi Ngọc Nhi lại cẩn thận dìu Vu Lạc Vũ xuống giường đi đến bên cạnh bàn. Đợi sau khi tất cả đã làm xong, lúc Niệm Tuyết đang định thỉnh an lui xuống, lại bị Vu Lạc Vũ gọi lại. "Gọi gia chủ Hoắc gia cùng Ngô gia đến, để bọn họ ở ngoài trướng chờ, cô vương dùng bữa xong sẽ nghị sự." Niệm Tuyết đáp lời, vừa định lui xuống, lại nghe Vu Lạc Vũ nói tiếp: "Khôn Bát cũng đến, hai ngươi cứ lui xuống gặp nhau đi." Nói xong, Vu Lạc Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn thẳng Niệm Tuyết, đến khi làm Niệm Tuyết sợ đến dựng tóc mới hài lòng khoát tay để nàng lui xuống. Vừa thấy Niệm Tuyết rời đi, Bùi Ngọc Nhi bên cạnh hoàn toàn không hiểu gì mới đặt câu hỏi. "Lúc nãy ngươi nói là có ý gì?" Quả thực nàng nghĩ không ra, thậ chí nhìn thấy Vu Lạc Vũ như vừa rồi nàng cũng cảm thấy sợ hãi. Ngươi nói xem, nàng là một vương thượng, lại còn đặc biệt bảo thuộc hạ của mình cùng nha hoàn gặp nhau , có ý gì a. "Ân, mùi vị không tệ." Vu Lạc Vũ không để ý đến Bùi Ngọc Nhi, để Bùi Ngọc Nhi phạm khó. Chuyện này ngươi bảo nàng phải nói thế nào? Nói giữa hai người họ không hề đơn thuần? Vu Lạc Vũ cảm tháy, với đầu óc của Bùi Ngọc Nhi, nàng ấy cũng không thể hiểu được, rồi sẽ dây dưa nửa ngày, như vậy chi bằng không nói, thời gian đó có khi hai bữa cũng dùng xong. Bùi Ngọc Nhi thấy Vu Lạc Vũ không trả lời mình, liền cũng không hỏi nữa. Nàng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ. Không nghĩ nữa, Bùi Ngọc Nhi bĩu môi, ngồi xuống bên người Vu Lạc Vũ, cũng bắt đầu chậm rãi dùng bữa. Lần này dùng cơm khá lâu, mà trong suốt thời gian đó Vu Lạc Vũ ăn tương đối vui vẻ, thậm chí sự thay đổi nhanh chóng của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cũng không kịp tiêu hóa. Toàn bộ quá trình dùng cơm, cũng không thấy Bùi Ngọc Nhi ăn bao nhiêu mà chỉ toàn gắp thức ăn vào chén vu Lạc Vũ, cho đến khi trong chén của nàng xuất hiện một núi thức ăn nho nhỏ, Bùi Ngọc Nhi vẫn còn tiếp tục gắp. Đối với chuyện này, Vu Lạc Vũ chính là dở khóc dở cười. Tiểu Ngọc Nhi nhà mình thật là một nữ tử thẳng tính, yêu hận rõ ràng. Lúc hận sẽ liều mạng hận, lúc yêu liền đối với ngươi tốt đến không thể tốt hơn!
|