Ngược Ngẫu
|
|
Chương 39 Không sai, muốn giết Vu Lạc Vũ chính là Hoàng nãi nãi của nàng! Hoàng nãi nãi đó cùng Vu Lạc Vũ có ràng buộc huyết mạch rất sâu! Vu thị, vương thất Vu quốc còn sót lại chỉ có Vu Lạc Vũ cùng Vu Lạc Khải. Thái Vương Thái hậu có khuynh hướng thích một nhà Lỗ Dương vương, cho nên sau khi Vĩnh Đế cùng Lỗ Dương vương chết, bà một lòng chỉ muốn phò tá Vu Lạc Khải lên ngôi vua. Trước khi Vu Lạc Vũ chưa đăng cơ, Thái Vương Thái Hậu đã bắt đầu phái sát thủ âm thầm ám sát Vu Lạc Vũ, cũng may lúc đó còn có cả nhà cửu cửu Hách Liên tướng quân, còn có một nhà Văn Duẫn Văn Tương bảo vệ, Vu Lạc Vũ mới may mắn tránh được nạn. Sau khi đăng cơ, Vu Lạc Vũ bí mật gây dựng nên Dạ Tập tổ, âm thầm bảo vệ mình cũng là để dò hỏi tin tức. Sau này, tuy động tác của Thái Vương Thái hậu không quá lớn nhưng khi có cơ hội vẫn sẽ âm thầm hành thích. Trong mấy năm nay Vu Lạc Vũ bí mật áp chế không biết bao nhiêu lần hành thích, vậy thì đó chỉ có một nguyên nhân, cũng chính là bởi vì người đó là bà nội của Vu Lạc Vũ. Chỉ còn lại một thân nhân, ngươi nói nàng làm sao hỏi tội? Bùi Ngọc Nhi yên lặng, bảo nàng nàng phải nói thêm gì đây? Vô tình nhất là đế vương gia, trước kia nghe được những lời này nàng đều không thể hiểu được, bây giờ tận mắt nhìn thấy, Bùi Ngọc Nhi mới xem như là hoàn toàn hiểu rõ. Bà nội ám sát tôn nữ....lại còn là nhiều lần ám sát... Bùi Ngọc Nhi nhìn nhìn Vu Lạc Vũ đang mệt mỏi nằm trên sàng tháp, trong lòng nàng đột nhiên có chút đau lòng... Nàng không nói ra được đó là cảm giác gì, chỉ là làm cho nàng cảm thấy nữ tử trước mắt lúc nào cũng luôn tràn đầy tự tin, nay đột nhiên lại trở nên tịch mịch, có chút đáng thương. - Bên kia, Niệm Tuyết đang cho Vu Lạc Vũ uống thuốc, Khôn Bát tựa như quỷ đứng ở phía sau lưng nàng. Nàng vỗ vai Niệm Tuyết một cái làm Niệm Tuyết sợ hết hồn. "Tra ra là ai ám sát bệ hạ sao?" Nét mặt Niệm Tuyết đầy lo lắng hỏi. "Thái Vương Thái hậu." "Lại là người đó." Niệm Tuyết tuy không kinh hãi nhưng trong lòng cũng rất tức giận. Tôn nữ của mình, vậy là bà ấy lại ba lần bốn lượt ám sát nàng, bà ấy làm sao có thể ác độc như vậy. Buồn cười nhất chính là cái lý do đó, cũng là bởi vì muốn cho tiểu vương gia đăng cơ? Đều là tôn nhi của mình, ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì có khác gì chứ?! Hơn nữa bệ hạ...bệ hạ biết rất rõ là ai ám sát mình nhưng vẫn làm như không biết. Niệm Tuyết biết, Vu Lạc Vũ tuy là Vu vương nhưng lại rất đáng thương. Phụ hoàng mẫu hậu của mình không có ở đây, mà người là bà nội lại vẫn nghĩ mọi cách để ám sát nàng. Nói cho cùng cuộc sống của nàng thậm chí không ung dung tự tại bằng những hài tử nhà bách tính bình dân. Niệm Tuyết từ nhỏ đã hầu hạ Vu Lạc Vũ, cùng nàng lớn lên, nàng biết rõ Vu Lạc Vũ là người như thế nào, nàng biết rõ Vu Lạc Vũ bên ngoài kiên cường nhưng bên trong lại cất giấu một trái tim mỏng manh. Nhưng nàng cũng không thể làm gì. Đế vương gia, đế vương gia, đây là sự thật không ai có thể sửa đổi. Khôn Bát nhìn Niệm Tuyết đứng ngây người không nói tiếng nào nên vỗ nàng một cái, sau đó lại nói. "Ta vốn còn tưởng rằng là tiểu vương gia làm." "Tại sao lại nói như vậy?" "Đừng quên, tiểu vương gia cũng đã trưởng thành." Khôn Bát ý vị thâm trường nói. Chuyện của tiểu vương gia nàng không thể không phòng bị, trước kia tiểu vương gia còn nhỏ nhưng bây giờ hắn đã mười bảy. Hài tử nhà đế vương, hắn thật sự sẽ ngoan ngoãn ở trên mảnh đất phong cả đời? Khôn Bát buộc lòng phải nghĩ xa. "Vậy ngươi làm thế nào tra ra là Thái Vương Thái hậu làm? Nghe nói thích khách không phải là đã cắn lưỡi rồi sao?" Khôn Bát đi đến bên cạnh ngồi xuống, vắt chéo chân sau đó nói. "Đúng là cắn lưỡi. Người tuy đã chết nhưng có vài thứ xóa không hết." Khôn Bát nhìn Niệm Tuyết một chút, phát hiện Niệm Tuyết vì những lời này mà trầm tư suy nghĩ, nàng không nhịn được đắc ý, nàng cũng không có ý định treo khẩu vị của Niệm Tuyết, nàng ngừng một chút mới nói. "Ám sát thất bại đã lập tức cắn lưỡi tự sát, tất cả y phục từ trên xuống dưới bao gồm cả cung nỏ đều là đồ vật thông thường không có dấu vết gì để tra, hắn được đào tạo rất tốt a. Thêm cả, Vu quốc chúng ta ở phía Nam, Diệu Nghiêm quốc ở phía Bắc, mà Lỗ Dương cách rất gần biên giới Diệu Nghiêm quốc. Đã hiểu chưa?" Hiểu cái quái gì! Niệm Tuyết thầm oán, trừng mắt nhìn Khôn Bát một cái. "Nói nhanh lên, đừng có cười ha hả nữa." Khôn Bát cười cười. "Thật là ngốc, ngươi nghĩ xem, Vu quốc của chúng ta ở phía Nam, bốn mùa như xuân, người dân chúng ta tất nhiên mềm mại trắng nõn. Mà Diệu Nghiêm quốc ở phía Bắc, bốn mùa rõ ràng, gió to trời nắng, mùa đông mùa hè đều là vô cùng khắc nghiệt, cho nên dân chúng ở đây da thịt khô còn có chút thô ráp, hơn nữa Diệu Nghiêm quốc người cao ngựa lớn. Lỗ Dương cách Diệu Nghiêm gần như vậy, người dân vùng này tuy không có mười thì cũng có chín phần giống." Niệm Tuyết tựa như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói. "Ý ngươi là, da thịt trên người thích khách kia tương tự với chúng ta, cho nên nhất định là người Vu thành? Cho nên ngươi kết luận là do Thái Vương Thái hậu gây nên?" Khôn Bát gật đầu không ngừng cười. "Trẻ nhỏ dễ dạy." Niệm Tuyết nghi ngờ, lại hỏi. "Đây cũng quá võ đoán rồi, lỡ như tiểu vương gia đặc biệt tìm thích khách trong Vu quốc thì sao?" Khôn Bát lắc đầu. "Lão Ngũ hôm trước đã dùng bồ câu đưa tin, Lỗ Dương vương phủ sinh một tiểu Quận chúa, huống chi hắn căn bản không cần tự mình ám sát, Thái Vương Thái hậu sẽ thay hắn giải quyết, cho nên cuối cùng ta mới khẳng định là do Thái Vương Thái hậu gây nên." "Bệ hạ biết không?" Niệm Tuyết lo lắng hỏi, nàng cũng thật sơ ý, nàng căn bản không có nghĩ đến tiểu vương gia. Niệm Tuyết vẫn cho là tiểu vương gia là loại người nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí cảm thấy tất cả những chuyện Thái Vương Thái hậu làm cho hắn, hắn căn bản cũng không biết, nhưng chớp mắt một cái, tiểu Quận chúa ra đời, vô tình đế vương gia, ai dám nói tiểu vương gia hắn thật sự sẽ không muốn làm Vu vương? "Yên tâm, trong lòng chủ thượng cũng rõ ràng như gương, chủ thượng tuy không muốn đuổi tận giết tuyệt nhưng nếu bọn họ thật ức hiếp người quá đáng, chủ thượng sẽ làm cho bọn họ không dễ chịu." Niệm Tuyết gật đầu, như vậy thì tốt, Niệm Tuyết vẫn hy vọng tiểu vương gia đừng có thèm muốn vương vị. Tổ huấn của Vu quốc, lập trưởng bất lập hiền, trưởng ấu hữu tự! Vu Lạc Khải nếu muốn lên ngôi, Vu Lạc Vũ nhất định phải chết. Muốn cho Vu Lạc Vũ chết, vậy hắn chính là đang tìm chết. Ngẩng đầu híp mắt, Khôn Bát lại lên tiếng. "Lão Ngũ sắp trở lại." "Tốn Ngũ?" Niệm Tuyết sửng sốt một chút, lại nói. "Vậy chỗ Lỗ Dương ai trông coi?" "Có lão Lục, lão Thất." Hả....Niệm Tuyết trong nháy mắt cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua, nàng nhớ Khôn Bát từng nói với mình, Tốn Ngũ hình như là...thích bệ hạ. A, vậy phải làm sao bây giờ, nếu mình đoán không lầm, bây giờ bệ hạ hình như thích tiểu chủ. Ấy, không đúng không đúng, trong lòng Niệm Tuyết cật lực phủ nhận, bệ hạ cũng không thích tiểu chủ, cho dù là tiểu chủ hay Tốn Ngũ, bệ hạ là quân, không phải là người mà bọn họ có thể sánh đôi. Huống chi hai người bọn họ đều là nữ tử! Vì Vu quốc sau này, bệ hạ nhất định phải sinh người thừa kế vương vị, hai người này bất luận là ai, bệ hạ nhất định không thể động chân tình. Khôn Bát giống như nhìn ra Niệm Tuyết đang suy nghĩ chuyện gì, nàng đứng dậy đi đến chỗ Niệm Tuyết, vỗ đầu nàng một cái. "Chuyện của chủ thượng người tất nhiên có chừng mực, một mình tiểu nha đầu ngươi có thể quản được sao? Huống chi Tốn Ngũ chỉ là tương tư đơn phương, chính bản thân nàng cũng biết rõ điều đó, cho nên ta nghĩ chỗ Tốn Ngũ chắc là không sao, còn với tiểu chủ thì...hắc hắc..." Còn với Bùi Ngọc nhi, Khôn Bát quả thật cảm thấy Vu Lạc Vũ thích nàng. Đi theo Vu Lạc Vũ đã mấy năm, những biến hóa này nàng đều nhìn ra, chỉ có đồ ngốc Niệm Tuyết kia mới không nhìn thấy. Thở dài, Khôn Bát lập tức lánh đi chỗ khác. Tiểu nha đầu này trì độn như vậy, tâm ý của mình đến lúc nào nàng mới có thể hiểu đây? - Nấu thuốc xong, Niệm Tuyết quay trở lại căn phòng. Vừa bước vào, bầu không khí lại vô cùng quái dị, Vu Lạc Vũ nằm trên sàng tháp, mà tiểu chủ lại ngồi ở bên ghế không nhìn đối phương, cũng không ai nói chuyện, trên người cả hai đều tản ra dòng khí lạnh. Niệm Tuyết nhắm mắt, đem thuốc bưng đến trước mặt Vu Lạc Vũ, bảo bệ hạ nên uống thuốc đi. Vu Lạc Vũ không lên tiếng, lẳng lặng bưng chén thuốc uống vào. Sau khi uống xong mới hỏi. "Giờ là lúc nào?" "Buổi trưa ạ." "Phân phó xuống, để các đại thần đem con mồi bọn họ săn được nướng đi, dùng ngọ thiện tại chỗ." Niệm Tuyết sửng sốt một chút. "Hay là hồi cung đi bệ hạ, nơi này không an toàn. Huống chi người đang bị thương, nơi này đơn sơ, chúng ta nên về cung để tỉ mỉ chữa trị." "Không sao, cô vương cũng đói." Vu Lạc Vũ nhắm mắt dường như là không muốn nói nhiều. Không còn cách nào khác, Niệm Tuyết chỉ đành phải hành lễ lui xuống. Lời Vu vương nói chính là thánh chỉ, không ai có thể làm trái. Sau khi Niệm Tuyết rời đi, Vu Lạc Vũ giương mắt nhìn Bùi Ngọc Nhìn đang yên tĩnh ngồi một bên. "Cô vương đói." Bùi Ngọc Nhi nhẹ liếc Vu Lạc Vũ một cái, không phản ứng. "Nói với ta làm gì, ta cũng không phải cung nữ của ngươi." "Ngươi quên đã nói muốn nướng thịt cho cô vương ăn sao? Cô vương đã săn được một con nai." Tiểu nhân hèn hạ này, rõ ràng là ngươi nói ngươi muốn ăn, làm sao lại thành ta muốn nướng cho ngươi ăn! Bùi Ngọc Nhi vừa muốn phản bác lại chợt thấy vết thương trên cánh tay nàng. Thở dài. Bỏ đi, nàng là bệnh nhân, ai bảo bản thân mình mềm lòng, đáng đời bản thân mình xui xẻo. Bùi Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ một cái, nhận mệnh ra ngoài nướng thịt. Vu Lạc Vũ nhìn theo thân ảnh Bùi Ngọc Nhi, khoé môi cong lên. Thấy được bộ dáng này của Bùi Ngọc Nhi....Vu Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy bị thương cũng không tệ. Con nai rất lớn, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi hai người căn bản là ăn không hết. Ném đi. Đây là do Bùi Ngọc Nhi nướng, rất đáng tiếc. Cuối cùng Vu Lạc Vũ gọi Niệm Tuyết đến, phân phó một tiếng, mang thịt cắt ra hết, gói lại rồi mang về cung. Niệm Tuyết lúc này cũng choáng váng. Đây là tình huống gì? Không ăn hết thì cứ ném đi thôi, còn mang về cung? Trong cung thứ gì không có, bệ hạ thế này... Vu Lạc Vũ nhìn Niệm Tuyết đang đứng bất động liền cau mày, nói. "Ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, đi nhanh đi. Mang về cung, không cần biết dùng bất kỳ phương pháp gì, đừng để cho nó hư." Ai, Niệm Tuyết lĩnh mệnh, vừa ra khỏi phòng liền gọi Khôn Bát đến, vội vàng hỏi nàng, bệ hạ làm sao vậy, không giống người lúc bình thường a! Khôn Bát cười hắc hắc, nói. "Ngươi cái này cũng không hiểu sao, ngươi có biết con nai đó có lai lịch gì không? Đó cũng không phải là nai bình thường." "Là nai gì?" Niệm Tuyết nghi vấn, chẳng lẽ nai này là loại trân quý gì đó cho nên bệ hạ luyến tiếc vứt bỏ? "Nai gì, nai gì, là nai tiểu chủ nướng a!" Cái đồ ngốc Niệm Tuyết này. Niệm Tuyết vừa nghe xong liền há hốc. Bởi vì là nai mà tiểu chủ nướng cho nên bệ hạ luyến tiếc ném đi? Bệ hạ không phải là đã thật thích tiểu chủ đó chứ? Không được, đây là chuyện vạn phần không được a! Khôn Bát hiểu rõ Niệm Tuyết, tất nhiên biết tiểu nha đầu kia lúc này đang suy nghĩ gì, nàng trêu ghẹo nói. "Ngươi suy nghĩ nhiều như vậy thì có tác dụng gì? Quyết định của chủ thượng ngươi lại không thể xen vào." "Không thể nói như vậy a!" Niệm Tuyết nóng nảy. "Bệ hạ là Vu vương, sau này nên vì Vu thị lưu lại long mạch, bây giờ người yêu một nữ tử vậy sau này..." Vu quốc chẳng phải xong rồi sao?! Lời muốn nói lại không nói ra, nàng không thể nói như vậy, đây là đại nghịch bất đạo. Đầu óc ngốc nghếch. Khôn Bát âm thầm thở dài, nàng nhìn Niệm Tuyết sau đó nghiêm túc nói. "Chủ thượng cả đời này làm Vu vương nhất định phải mất đi rất nhiều thứ, cho nên nếu chủ thượng thật tâm thích tiểu chủ, chúng ta làm thần tử, nếu thật sự kính yêu nàng thì không nên ngăn cản nàng." Cả đời thân bất do kỷ, Vu Lạc Vũ cũng có quyền vì thứ mình thích mà tranh thủ chút gì đó chứ.
|
Chương 40 Trên đường hồi cung, ngự lâm quân đều ngưng thần nín thở, cẩn thận đề phòng, rất sợ thích khách sẽ lại xuất hiện, nhưng cho đến khi vào cung, suốt cả chặng đường đều bình an vô sự. Vu Lạc Vũ tất nhiên biết được tính tình của Hoàng nãi nãi, bà ấy là người cẩn thận, một lần không thành sẽ không có lần thứ hai. Có lẽ đến khi có người thừa cơ lợi dụng, bà ấy sẽ lại xuất động lần nữa. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, Vu Lạc Vũ thật sự không biết nàng còn có thể kiên trì được mấy lần nữa, hoặc có thể tuy nàng có thể kiên trì nhưng mà những đại thần trung thành với Vu Quốc có thể kiên trì sao. Cũng không phải tất cả đều là kẻ ngốc, cho dù làm tốt hơn nữa vẫn sẽ lộ ra chân tướng. Vừa về đến Vĩnh Cát điện, Tiếu công công liền lập tức đi đến Ngự Y viện mời Nghiêm Lâm. Vài ngày trước Nghiêm Lâm đã xin nghỉ mấy ngày với Ngự Y viện nói là nhà có chuyện. Vu Lạc Vũ biết, mà nàng cũng không muốn quản hắn. Hôm nay vừa đúng ngày hắn trở về cung cho nên Tiếu công công mới đi mời hắn. Mà Nghiêm Lâm, hắn vừa nghe Vu Lạc Vũ triệu đến tất nhiên rất mừng rỡ, vốn dĩ hắn cũng muốn đến yết kiến, nay như vậy vừa lúc đúng ý hắn. Nghiêm Lâm chuẩn bị một phen rồi cầm lấy hòm thuốc theo sau Tiếu công công đi về Vĩnh Cát điện. Sau khi giúp Vu Lạc Vũ chữa trị xong, Nghiêm Lâm cũng không vội rời đi mà là nhỏ giọng nói cho Vu Lạc Vũ, nói có thứ tốt muốn trình lên. Vu Lạc Vũ cau mày, hắn có thể có vật gì dâng lên? Vu Lạc Vũ khoát tay, tỏ ý Niệm Tuyết các nàng đều lui xuống. Lúc này trong điện chỉ còn lại Vu Lạc Vũ và Nghiêm Lâm hai người. "Thứ gì?" Sắc mặt Vu Lạc Vũ đầy không kiên nhẫn. Nghiêm Lâm cười hắc hắc, từ trong hòm thuốc lấy ra một bình sứ bạch ngọc nhỏ, hai tay trình lên. Vu Lạc Vũ cầm lấy, nhìn một cái. Lòng đột nhiên lộp bộp giật mình. Tiêu hồn tán. "Đây là thứ gì?" "Đây là thuốc mà thần trăm cay ngàn đắng từ trong giang hồ tìm được, mấy ngày trước thần xin nghỉ vài ngày chính là để đi tìm nó." Đáy mắt Nghiêm Lâm sáng lên, mỉm cười đáp. "Ồ, thuốc này hiến tặng cho cô vương, có tác dụng gì?" Vu Lạc Vũ không phải là không biết tác dụng của tiêu hồn tán, chỉ là Nghiêm Lâm đột nhiên đem thuốc này hiến tặng cho Vu Lạc Vũ, không thể không làm cho lòng Vu Lạc Vũ có phòng bị. "Thuốc này vô sắc vô vị, bỏ vào trong trà uống một lúc sau là có hiệu lực. Người uống vào trong khoảng khắc sẽ cảm thấy trống rỗng, muốn cùng người 'vui vẻ', bảo đảm cùng với những thứ kia rất khác nhau." "Vậy sao?" Vu Lạc Vũ rất có hứng thú. "Vậy ngươi nói xem, thuốc này cô vương nên hạ vào cho ai uống?" Tên Nghiêm Lâm này cũng không ngốc, nghe Vu Lạc Vũ nói vậy, hắn dừng một chút, nói. "Nghiêm Lâm là thần tử, loại chuyện này dĩ nhiên không xứng biết." Vu Lạc Vũ gật đầu, nhìn Nghiêm Lâm lạnh lùng nói. "Nhưng cô vương cảm thấy ngươi đã biết, cô vương cũng không phải kẻ ngốc." Nghiêm Lâm sợ hãi, vội vàng quỳ xuống. "Thần tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài!" Một câu này của Vu Lạc Vũ liền làm cho Nghiêm Lâm lo sợ. Vấn đề như thế này hắn có đáp thế nào cũng đều không đúng. Nói 'không biết' ư? Nhưng hắn lại biết rất rõ, Vu Lạc Vũ cũng biết rõ là hắn biết, nói vậy không khác nào cho rằng Vu Lạc Vũ là kẻ ngốc. Nói 'biết'?? Tư dưỡng cấm luyến, đây là bí mật của hoàng thất mà hắn chỉ là một bề tôi, nếu biết nhiều như vậy e rằng khó bảo toàn mạng nhỏ này. Cho nên Nghiêm Lâm chỉ có thể sợ hãi quỳ xuống xin tội. Một chiêu này của hắn vốn dĩ là hung hiểm vạn phần, làm không tốt thì đó chính là đường chết, ai bảo hắn thấy tiền là sáng mắt, không biết đủ. Còn Vu Lạc Vũ, nàng nhìn bình sứ trong tay. "Nhưng cô vương không tin ngươi." Nghiêm Lâm nghe xong liền lập tức rối lên, vội vàng dập đầu, luôn miệng nói. "Bệ hạ tha mạng, thần tuyệt đối sẽ không đem việc này tiết lộ ra ngoài, đánh chết thần, thần cũng sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài." Một phen hùng hồn cam kết, thế nhưng nào ngờ Vu Lạc Vủ chẳng qua chỉ khơi mào khóe miệng cười một tiếng. "Nghiêm Lâm nói phải." Nàng hài lòng nhìn biểu tình từ bi thương chuyển sang vui mừng của Nghiêm Lâm sau đó mới nói. "Cô vương cũng cảm thấy, người chết mới sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài." Đôi mắt Nghiêm Lâm bất chợt trợn to, thật đúng là vỗ mông ngựa mà lại bị ngựa đá lại một cái. Hắn hướng Vu Lạc Vũ dập đầu, dùng hết sức dập đầu, liều mạng dập đầu, trong miệng luôn mực nói: "Bệ hạ tha mạng, sự trung thành của Nghiêm Lâm có nhật nguyệt chứng giám a." Chỉ đáng tiếc là Vu Lạc Vũ giống như bịt tai không nghe thấy, sự trung thành của hắn nàng một chút cũng không cần, cái nàng muốn là nhân tài, là người hữu dụng với giang sơn xã tắc chứ không phải là loại người hiến mị thuốc đòi ban thưởng như Nghiêm Lâm. Huống chi hắn biết chuyện của nàng cùng Bùi Ngọc Nhi, cho nên bất luận thế nào Nghiêm Lâm người này là vạn vạn không thể lưu lại. Vu Lạc vũ gọi Tiếu công công đến, phân phó hắn mang Nghiêm Lâm đem xuống chém đầu. Tiếu công công đứng một bên sửng sốt một chút nhưng vẫn là vội vàng bước ra gọi thị vệ đem Nghiêm Lâm kéo xuống. Hắn sống trong cung đã lâu tất nhiên biết gần vua như gần cọp, chỉ cần có chỗ làm không đúng sợ rằng khó bảo toàn mạng nhỏ. Làm quan đương triều, hắn cũng biết tất cả chuyện trong đó. Làm quan...khó khăn! - Nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế của Vu Lạc Vũ cũng dần dần tốt hơn, trong khoảng thời gian đó, Thái Vương Thái hậu có tự mình đến thăm Vu Lạc Vũ một lần, bà ấy là một củ gừng già, dĩ nhiên là bất động thanh sắc, nhưng Vu Lạc Vũ biết, trong lòng Hoàng nãi nãi nhất định rất thất vọng, mình không chết, bà ấy hẳn vô cùng thất vọng. Còn có một việc, đó chính là lão Ngũ trong Dạ Tập tổ - Tốn Ngũ trở lại. Việc khiến cho Tốn Ngũ trở lại là có ba nguyên nhân. Đầu tiên là biên giới, biên giới giữa Diệu Nghiêm quốc cùng Lỗ Dương cả hai nơi đó đều đồng loạt xảy ra đại án, trong thôn chết một gia đình, một nhà mười lăm miệng ăn, mà đầu sỏ cuối cùng la người Vu Quốc, bây giờ cả hai bên đều đang thương lượng. Tốn Ngũ cảm thấy khả nghi, sợ là Diệu Nghiêm quốc cố ý làm nên đã cho lão Lục, lão Thất đánh tiếng về Vu quốc trước. Thứ hai, Khôn Bát gửi thư, báo là Vu Lạc Vũ bị thương! Tốn Ngũ lo lắng, ngày đêm không ngủ chạy trở về. Tốn Ngũ trước kia là hộ vệ bên cạnh Vu Lạc Vũ, cùng Khôn Bát cả hai bảo vệ cho nàng, một sáng một tối. Một năm trước, bởi vì phía Lỗ Dương có tình huống khác lạ, lão Lục lão Thất hai người không thể để ý hết, mà người trong Dạ Tập tổ lại có những chuyện khác nhau phải thi hành, cho nên Tốn Ngũ chỉ phải đi một mình, chuyến đi này một lần chính là suốt một năm, mọi chuyện tra đến sau cùng phát hiện tiểu vương gia Vu Lạc Khải cũng không có ý đồ mưu phản, vốn nàng cũng định trở lại phục chức nhưng Vu Lạc Vũ lại chưa triệu nàng trở về cho nên lần thi hành nhiệm vụ này chính là một năm. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, Tốn Ngũ thế nào cũng không thể ngây ngốc ở đó được nữa, cả đêm liền thúc ngựa ra roi chạy về Vu thành. Còn điểm thứ ba, Tốn Ngũ là từ chỗ Khôn Bát biết được, Vu Lạc Vũ lãnh khốc vô tình lại nuôi cấm luyến, chuyện như vậy nàng muốn không tin, nhưng Khôn Bát sẽ không lừa gạt nàng. Tốn Ngũ không thể không tin. Vu Lạc Vũ nuôi cấm luyến, người như Vu Lạc Vũ vậy mà cũng sẽ tư dưỡng chủng loại cấm luyến như vậy, điều này căn bản không giống nàng! Cho nên tổng lại, Tốn Ngũ vội vàng chạy về Vu thành, dù cho Vu Lạc Vũ không đồng ý nàng trở về, dù cho Vu Lạc Vũ muốn trị tội nàng, nàng vẫn phải trở về! Lúc Vu Lạc Vũ biết Tốn Ngũ trở lại cũng không kinh động, nàng biết đối phương có tình với mình, cũng biết sau khi mình bị thương, Khôn Bát miệng rộng kia nhất định sẽ nói cho Tốn Ngũ biết, chuyện nàng ấy trở về chỉ là sớm hay muộn. - Nơi Tốn Ngũ yết kiến nàng là ở Thư các, Vu Lạc Vũ đang nằm trên thảng y trong thư các nhàn nhã xem sách. Hiện giờ tuy đã qua năm mới nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, cuộc sống dưỡng thương của Vu Lạc Vũ chính là hằng ngày nằm đọc sách trong Thư các. "Tự mình hồi cung có biết là tội gì không?" Vu Lạc Vũ nhìn sách, cũng chưa từng ngẩng đầu lên. "Thuộc hạ biết tội." Nghe vậy, Vu Lạc Vũ đặt sách xuống. Tốn Ngũ trước mắt cùng nàng một năm trước không quá khác biệt, vẫn phẫn nam trang, một thân trường sam lam sắc, tóc cột lên cao, vẫn là mi thanh mục tú như vậy. Tay nàng cầm chiết phiến, lưng thẳng tấp, toàn thân tản ra một chút khí chất thư quyển*, cho dù ai nhìn vào nhất định đều sẽ cho rằng người trước mắt nhất định là một thư sinh nho nhã yếu đuối. Nhưng Tốn Ngũ lại chân chính là người luyện võ, nội lực vô cùng thâm hậu, vũ khí của nàng chính là chiết phiến trong tay, một cây chiết phiến giết người vô số, nhưng chưa từng thấy qua một giọt máu nào trên chiết phiến của nàng. (*Khí chất của người tri thức.) **Chiết phiến: Quạt xếp.) "Một lát tự mình đi lĩnh tội đi." Vu Lạc Vũ nói xong, ánh mắt lại quay trở về trên trúc giản*. (*Thẻ tre.) Tốn Ngũ vâng lời, sau đó lại nói. "Lần này thuộc hạ trở về còn có sự tình muốn bẩm báo với bệ hạ." "Nói." "Biên giới Diệu Nghiêm xảy ra án mạng, trong thôn một đêm chết mười lăm người. Diệu Nghiêm nói hung thủ là người Vu Quốc, người đã bị bắt, là hai nam tử. Bây giờ quan viên của vùng biên giới Diệu Nghiêm cùng quan viên của Lỗ Dương đang hợp lực điều tra, thuộc hạ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái cho nên đặc biệt quay về." Khóe miệng Vu Lạc Vũ khẽ nâng, nàng cũng không vạch trần Tốn Ngũ, nàng tất nhiên biết nguyên nhân Tốn Ngũ trở về căn bản không phải bởi vì chuyện này. Có điều Tốn Ngũ nói đến chuyện này, Vu Lạc Vũ cũng cảm thấy kỳ quái. Người Vu Quốc từ trước đến giờ đều yêu thích hòa bình, không giống người Diệu Nghiêm hiếu chiến, huống chi người Diệu Nghiêm đều là ngũ đại tam thô*, giỏi đánh nhau. Nếu thật sự nói người Vu Quốc trong một đêm giết hại mười lăm người trong thôn, Vu Lạc Vũ không tin, dù sao cũng quá khó tin. (*Người cao lớn thô kệch.) "Ngươi cảm thấy bọn họ là có ý gì?" Vu Lạc Vũ hứng thú nhìn Tốn Ngũ. "Thuộc hạ ngu dốt." Vu Lạc Vũ cười cười. "Yên lặng theo dõi kỳ biến đi." Cảnh tượng ba năm trước vẫn còn như mới trong trí nhớ Vu Lạc Vũ, sau cùng Vu Quốc tuy đã đem người Diệu Nghiêm đánh đuổi ra khỏi Vu Quốc nhưng cũng đã chịu tổn thất rất nhiêm trọng. Diệu Nghiêm tuy hiếu chiến nhưng một khi đánh nhau là sẽ dám đánh dám hành động, nếu thật sự bọn họ muốn công hạ Vu Quốc, vậy thì nhất định sẽ chạy đến đánh, nhất định sẽ không làm trò tiểu xiếc như vậy. Mà tình huống bây giờ, Vu Lạc Vũ chỉ có thể nghĩ đến hai loại khả năng, một là thật sự có chuyện này, hai là....cái vị nữ vương gia của Diệu Nghiêm quốc cũng không phải là cây đèn cạn dầu gì, sợ là nàng ta nhìn Vu Lạc Khải không vừa mắt, muốn dùng chuyện này giáo huấn hắn một chút. Loại chuyện này a, Vu Lạc Vũ không muốn quản, hơn nữa chỗ Vu Lạc Khải cũng không phái người bẩm báo, tiểu vương gia đối đầu với nữ vương gia, Vu Lạc Vũ trái lại muốn nhìn một chút, người đệ đệ này của nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. "Chủ thượng, vết thương..." Tốn Ngũ có chút do dự, đối mặt với nữ vương cao cao tại thượng, rốt cuộc nàng có chút kính sợ. "Không sao." Vu Lạc Vũ nói xong, dừng lại một chút sau đó mới nói. "Đã quay về rồi thì cũng đừng trở về Lỗ Dương nữa, phục chức đi." "Vâng, chủ thượng!" Nét mặt Tốn Ngũ đầy vẻ tươi cười, chuyện nàng luôn tâm tâm niệm niệm một năm qua chính là có thể trở lại phục chức, chờ đợi suốt cả một năm rốt cuộc mới có thể lại tiếp tục canh giữ bên cạnh Vu vương. Vu Lạc Vũ nói xong liền yên lặng, sau đó lại say sưa xem sách. Tốn Ngũ dĩ nhiên biết Vu Lạc Vũ người này lời nói ngắn gọn nhưng thấu triệt, ý tứ rõ ràng. Tốn Ngũ nhìn Vu Lạc Vũ, cười một tiếng đáp lại, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi thư các, đi lĩnh tội. - Bên này, Khôn Bát cầm gậy, bàn tay đều run, mới vừa nhìn thấy Tốn Ngũ trở ra Khôn Bát hết sức phấn khởi nghênh đón, ai ngờ Tốn Ngũ lại cầm lên cây gậy bên cạnh giao cho Khôn Bát, để nàng phục lệnh một trăm roi. Khôn Bát đầu đầy mồ hôi, nàng đây thật sự là bái phục lão Ngũ này, người người đối với chuyện này ai cũng đều muốn tranh không kịp, nhưng nàng ấy lại chưa từng trốn tránh. Nguyên nhân sao? Nguyên nhân cũng là bởi vì Vu vương ra lệnh. Khôn Bát cầm gậy trêu ghẹo nói, nếu chủ thượng bảo ngươi tự sát, ngươi sẽ làm gì? Ai ngờ Tốn Ngũ nói một câu làm cho Khôn Bát suýt nữa thổ huyết thân vong! Tốn Ngũ nói, nếu chủ thượng cho phép, vậy ta liền tự sát tạ ơn. Mẹ của ta. Khôn Bát khóc không ra nước mắt, sao bên người ta ai ai cũng đều có mầm móng si tình vậy chứ?!
|
Chương 41
Vu Lạc Vũ bắt đầu bận rộn, cho nên Bùi Ngọc Nhi trở về Dạ Yêu điện một chuyến, nàng muốn đi về xem Hoàng Oanh một chút. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho Bùi Ngọc Nhi không có thời gian chiếu cố đến Hoàng Oanh, nhưng tất nhiên nàng chưa hề quên chuyện phải đưa Hoàng Oanh ra khỏi cung. Hoàng cung u ám, Bùi Ngọc Nhi luôn cảm thấy ngoài cung mới thích hợp với nàng ấy, Bùi Ngọc Nhi cũng không hiểu vì sao lại muốn giúp nàng ấy như vậy, có lẽ là bởi vì trên người Hoàng Oanh tản ra khí chất giống như mình trước kia, chỉ là nàng ấy không có mệnh tốt như mình, Bùi Ngọc Nhi chính là nghĩ như vậy. Dạ Yêu điện vẫn như trước kia, vô cùng thanh tĩnh. Bước vào cửa điện, Bùi Ngọc Nhi mới nhìn thấy người. Một nhóm cung nữ công công đang ở trong điện nói chuyện phiếm, ai cũng không chú ý đến sự xuất hiện của Bùi Ngọc Nhi. Từ sau khi Vĩnh Đế tuyên bố bãi bỏ lục cung, trong hậu cung chính là trống rỗng, mà đến sau khi Vu Lạc Vũ lên ngôi, trong hoàng cung ngoại trừ Vu Lạc Vũ, Thái Vương Thái hậu cùng sau đó là Bùi Ngọc Nhi từ bên ngoài vào, tất cả không còn người nào nữa. Cho nên hậu cung hiện giờ rất vắng vẻ, các nô tài cũng vô cùng rãnh rỗi, mỗi ngày sau khi quét dọn xong liền không còn chuyện gì làm nữa. Đến tận khi một vị tiểu công công nhìn thấy người đến là Bùi Ngọc Nhi liền sửng sờ một chút mới phản ứng lại. Hắn vội vàng lên tiếng nhắc nhở mấy người bên cạnh. Những người đó sau khi nhìn thấy là Bùi Ngọc Nhi liền gấp gáp đứng dậy ngay ngắn hành lễ. "Tiểu chủ an hảo." Bùi Ngọc Nhi đáp một tiếng, đôi mắt to đảo quanh những cũng không nhìn thấy Hoàng Oanh. "Hoàng Oanh đâu?" Bùi Ngọc Nhi hỏi. Lời của Bùi Ngọc Nhi vừa xong, sắc mặt của đám cung nữ công công trước mắt nàng đều có vẻ khó nói, cuối cùng không ai mở miệng trả lời. "Hoàng Oanh ở đâu?" Bùi Ngọc Nhi đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng nên liền hỏi lại lần nữa. "Cái này...Hoàng Oanh ở...hậu viện." Một cung nữ ấp úng trả lời. Bùi Ngọc Nhi nghe vậy liền lập tức chạy thẳng đến hậu viện. Đến khi nàng đến nơi, thân ảnh nho nhỏ đơn bạc của Hoàng Oanh liền đập vào mắt Bùi Ngọc Nhi, nhưng không chỉ vậy mà còn có ba chậu xiêm áo lớn, còn có cả một sân xiêm áo đã được giặt xong. Bùi Ngọc Nhi nhìn kỹ lần nữa, những thứ đó đều là y phục của cung nữ, công công. Bùi Ngọc Nhi cau mày, đây là ý gì? Nàng đi thẳng về phía Hoàng Oanh, sau đó kéo nàng ấy lên. Hoàng Oanh sợ hết hồn, đến khi thấy rõ người đó là Bùi Ngọc Nhi nàng có chút không thể tin tưởng nổi, lẩm bẩm nói. "Tiểu chủ." "Ngươi đây là đang làm gì?" Ngữ khí của Bùi Ngọc Nhi có chút bất thiện, nàng đại khái đã biết là chuyện gì xảy ra rồi. "Ta..." Hoàng Oanh ấp úng một hồi rồi cũng không nói tiếp. Bùi Ngọc Nhi cũng không chờ nàng nói chuyện, lập tức kéo nàng đi khỏi sau đó một mực chạy vào Dạ Yêu điện. "Tiểu chủ, tiểu chủ...Người đang dẫn Hoàng Oanh đi đâu vậy?" Hoàng Oanh ở phía sau kêu lên, bước chân có chút lảo đảo, nàng hơi dùng sức muốn ngăn cản Bùi Ngọc Nhi đang bước phía trước. Bùi Ngọc Nhi đột nhiên dừng lại, nàng xoay người đối mặt với Hoàng Oanh sau đó nói. "Người khác khi dễ ngươi, ngươi liền cam nguyện chịu khi dễ sao? Tại sao không biết phản kháng?" Nghe vậy, Hoàng Oanh cúi đầu, nàng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng nhưng làm sao có thể phản kháng chứ? Những người đó đều là lão cung nữ, ngày thường đều thích lấn áp khi dễ người, Hoàng Oanh tất nhiên là bị khi dễ nhiều nhất, nếu không tuân theo thì nhất định sẽ bị đánh một trận, cuối cùng vẫn phải giúp bọn họ làm việc, vậy không bằng từ đầu liền làm cho bọn họ. Hơn nữa từ lúc Hoàng Oanh vào cung đến nay thì đã bắt đầu bị khi dễ, thời gian lâu dần cũng đã quen. Bùi Ngọc Nhi thấy nàng cúi đầu không lên tiếng, thầm thở dài một hơi. Tính cách Hoàng Oanh yếu đuối như vậy, ở trong hoàng cung này nhất định là sẽ bị khi dễ. Nàng nhìn Hoàng Oanh sau đó mở miệng nói. "Ta đưa người xuất cung." Bùi Ngọc Nhi nói xong, Hoàng Oanh chợt ngẩng đầu một cái, ánh mắt nàng có chút bối rối, cũng có chút không tưởng tượng nổi. Qua một lúc lâu sau, nàng mới thấp giọng nói. "Hay là đừng đi nữa, Hoàng Oanh ở trong cung vô cùng tốt." Bùi Ngọc Nhi hừ lạnh. "Ta nhìn không thấy ngươi sống tốt ở chỗ nào." "Không có, thật sự rất tốt, bọn họ mặc dù có lúc sẽ khi dễ Hoàng Oanh nhưng vẫn có vài tỷ tỷ đối tốt với Hoàng Oanh. Huống chi....huống chi..." "Huống chi cái gì?" Bùi Ngọc Nhi hỏi. Hoàng Oanh ngập ngừng hồi lâu mới nói. "Huống chi nếu Hoàng Oanh xuất cung, nương ở ngoài cung nhất định sẽ không cách nào sinh sống, đến lúc đó nói không chừng sẽ đem Hoàng Oanh bán cho người khác, cho nên...cho nên không bằng Hoàng Oanh ở trong cung vẫn tốt hơn." Hoàng Oanh kể xong, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt vui vẻ. Bùi Ngọc Nhi biết nụ cười của Hoàng Oanh là có ý nghĩa gì, thế nhưng nụ cười đó lại đâm sâu đến nhói lòng Bùi Ngọc Nhi. Nên nói Hoàng Oanh như thế là tốt hay không nữa. Bị khi dễ nhưng chỉ yên lặng chịu đựng, đó là nhu nhược. Nhẫn nhục chịu khổ ngây ngốc ở lại trong cung là vì thân sinh mẫu thân đã bán nàng bên ngoài cung, đó là kiên cường. Một người như vậy, một người bên ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường như vậy, hỏi ai sẽ không đau lòng? Bùi Ngọc Nhi bước lên một bước đem Hoàng Oanh ôm lấy, Hoàng Oanh lấy làm kinh hãi nhưng cũng không dám cử động một cái. Bùi Ngọc Nhi ôm nàng, cho nàng một chút an ủi, cũng cho nàng một chút ủng hộ. "Hoàng Oanh, không cần phải để ý nhiều như vậy, ta đưa ngươi xuất cung sau đó sẽ cho ngươi chút ngân lượng, người cùng nương cứ thoải mái sinh sống, mở một cửa tiệm nho nhỏ. Hoàng Oanh ngươi khéo tay, nhất định sẽ thoát khỏi cuộc sống cực khổ trước kia." "Có thật không?" Hoàng Oanh hiển nhiên là không dám tin tưởng, chuyện như vậy nàng tất nhiên chưa bao giờ nghĩ tới. Mình có thể xuất cung, còn có thể trải qua cuộc sống ba bữa không lo, tiểu chủ thật sự sẵn lòng làm vậy sao. Hoàng Oanh có chút không kịp phản ứng. "Ân." Bùi Ngọc Nhi buông Hoàng Oanh, nhưng tay vẫn còn nắm hai bên cánh tay Hoàng Oanh, nàng mỉm cười. "Tất nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì." Nghe vậy, Hoàng Oanh trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt vui vẻ, không có người nào nguyện ý lưu trong cung, những người đó đều là bị tình thế ép buộc. Cười một lát, Hoàng Oanh mới bừng tĩnh ý thức được cái gì, nàng hỏi. "Tiền của tiểu chủ....Hoàng Oanh ngày sau nhất định sẽ trả lại cho tiểu chủ." Bùi Ngọc Nhi cười một tiếng. "Không cần đâu." Dù sao tiền đó cũng không phải của nàng, Lạc Đế ban cho mình nhiều kim ngân tài bảo như vậy, không đem tặng thì để làm gì. "Các ngươi đây là đang làm gì?" Thanh âm có thể làm mọi thứ đóng băng trong ba thước vang lên, mọi người nghe thấy được đều ngẩn ra. Bùi Ngọc Nhi dựa theo phương hướng nhìn lại, trước mắt bất ngờ chính là khuôn mặt tuyệt sắc lãnh nhược băng sương của Vu Lạc Vũ, bên cạnh nàng còn có một nam tử đi theo, một thân lam sam, thanh nhã thoát tục. "Không làm gì." Bùi Ngọc Nhi trả lời. Không làm gì? Vu Lạc Vũ hiện giờ đang phẫn nộ đến không thể kiềm chế được. Mình tận mắt nhìn thấy mà nàng còn không biết xấu hổ nói là không làm gì. Ôm nhau chặc như vậy, ngay cả mình đến cũng không phát hiện, chuyên tâm như vậy? Lại còn đối với một tiểu cung nữ nho nhỏ vừa nói vừa cười! Vu Lạc Vũ thật sự cực kỳ tức giận, thời gian lâu như vậy, mình làm cho nàng nhiều như vậy rốt cuộc nàng có nhìn thấy hay không? Bởi vì sợ nàng chán ghét cho nên cả đêm mình phải kìm nén bản thân, chỉ cùng nàng nằm cùng giường mà không dám đối nàng có hành động gì vượt quá giới hạn, ngươi nên thỏa mãn đi Bùi Ngọc Nhi! Còn nói mình thích nam tử, phải gả cho nam tử, vậy ngươi bây giờ là đang làm cái gì? Hỏi thế gian còn ai có thể tốt hơn mình, Bùi Ngọc Nhi ngươi cho tới bây giờ lại cũng không nhìn mình một cái, ngay cả một cung nữ ngươi cũng nguyện ý ôm nàng, duy chỉ có mình là nàng không nhìn vào mắt đúng không? Tốt lắm. Vu Lạc Vũ cười lạnh. Đã như vậy mình cần gì phải nhân nhượng nàng nữa chứ? Dù sao bản thân mình có làm tốt hơn nữa, trong mắt nàng, trong lòng nàng cũng sẽ không có mình. Làm một đế vương lại vì một cái nữ tử mà hạ thấp tư thái đến mức hạ tiện. "Nàng là tiểu cung nữ mà Niệm Tuyết tìm cho ngươi sao." Vu Lạc Vũ lạnh lùng mở miệng. Bùi Ngọc Nhi sững sốt một chút mới mở miệng đáp. Trong lòng Bùi Ngọc Nhi dâng lên bất an, vẻ mặt đó của Lạc Đế nàng đã rất lâu rồi không thấy, nàng như bây giờ có phải đại biểu nàng đang rất tức giận phải không? "Niệm Tuyết!" Vu Lạc Vũ mở miệng. "Đem nàng kéo xuống, phạt một trăm trượng, sau đó đuổi ra khỏi cung." Bên kia Niệm Tuyết gật đầu, đi đến hương Hoàng Oanh. Bùi Ngọc Nhi vừa nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức đứng chắn trước người Hoàng Oanh. Đùa gì thế, một trăm trượng, thân hình Hoàng Oanh gầy yếu như thế vậy còn có thể sống sao?! "Ngươi dừng tay!" Một câu này của Bùi Ngọc Nhi, thanh âm cực lớn, làm cho Niệm Tuyết cũng sững người tại chỗ, không biết nên làm thế nào. Nàng nhìn ra Vu Lạc Vũ đang tức giận nhưng nàng cũng hiểu rõ địa vị của tiểu chủ trong lòng Vu Lạc Vũ. Cho nên vào giờ phút này, người khó xử nhất phải kể đến Niệm Tuyết, kéo người xuống thì không kéo được, rốt cuộc nên nghe ai đây? Mà Tốn Ngũ đứng một bên cũng thật rất kinh ngạc, tiểu cô nương trước mặt này gầy gầy nhược nhược, tính tình lại nóng nảy. Tốn Ngũ bắt đầu tỉ mỉ quan sát Bùi Ngọc Nhi, nàng biết người này e rằng chính là cấm luyến của bệ hạ trong miệng Khôn Bát, trái lại cũng thật dũng cảm, trên dưới Vu Quốc e là không ai dám giống nàng dám đại nghịch bất đạo ý lời của Vu vương. "Ai bảo ngươi dừng lại, đem nàng kéo xuống!" Nhìn Niệm Tuyết đang đứng tai chỗ bất động, Vu Lạc Vũ lại hét lên một tiếng. Quốc gia này ai mới là chủ? Quả nhiên là quá nhân nhượng Bùi Ngọc Nhi rồi, bây giờ ngay cả Niệm Tuyết đều bắt đầu coi trọng Bùi Ngọc Nhi, đều là phản rồi! Bên này, Niệm Tuyết bị thanh âm của Vu Lạc Vũ làm sợ hết hồn, nàng vội vàng tiến lên muốn đem Hoàng Oanh kéo xuống. Hoàng Oanh hoảng sợ, vội vàng quỳ sụp xuống kêu tha mạng. Bùi Ngọc Nhi cũng tức giận, nàng bước đến nắm lấy ống tay áo Niệm Tuyết, liều mạng đẩy ra một cái, Niệm Tuyết liền bị đẩy ngã đến trên đất, sau đó Bùi Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ, tức giận dùng đùng đi đến chỗ nàng. Đến khi Bùi Ngọc Nhi sắp đến gần thân thể Vu Lạc Vũ liền bị ngăn cản lại. Bùi Ngọc Nhi nhìn lên, phát hiện là nam tử áo lam đó, nam tử kia cầm trong tay chiết phiến, khuôn mặt tươi cười ngăn cản Bùi Ngọc Nhi. "Tiểu chủ đây là muốn làm gì?" Tốn Ngũ tựa tiếu phi tiếu nhưng Bùi Ngọc Nhi nhìn trong mắt lại cảm thấy người này nhất định không đơn giản, nàng chưa từng thấy qua bất kỳ nam tử nào xuất hiện bên người Vu Lạc Vũ. "Ngươi là ai?" Bùi Ngọc Nhi lạnh lùng hỏi. "Tại hạ là cận vệ bên người chủ thượng." Tốn Ngũ chấp tay, cung kính hữu lễ. Chủ thượng? Bùi Ngọc Nhi bừng tỉnh đại ngộ, người này chắc là cùng cái nữ tử gọi là Khôn Bát kia giống nhau, Khôn Bát kia cũng không phải luôn gọi Lạc Đế là chủ thượng sao? Như vậy.... Người này sợ là công phu không thấp a. Bùi Ngọc Nhi lại quan sát tỉ mỉ quan sát Tốn Ngũ một phen, cả người mùi vị thư quyển rất nặng, trái lại là không có một chút cảm giác võ công cao thủ. Bùi Ngọc Nhi không để ý đến nàng ta nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng Vu Lạc Vũ. "Hoàng Oanh làm sai chỗ nào? Vì sao phải giáng tội với nàng?" Vu Lạc Vũ nhướng mày. "Làm sai chỗ nào? Ngươi quên thân phận của ngươi là gì sao? Lại dám chất vấn cô vương?" Bùi Ngọc Nhi cau mày, im lặng không đáp, nàng biết ý Vu Lạc vũ, trong ba câu hỏi của nàng ấy, thứ nàng ấy muốn cho mình biết e rằng chính là câu thứ hai, quên thân phận mình là gì sao, mình là cấm luyến của nàng? Là đồ chơi của nàng? Nhưng mình rõ ràng là một con người, một con người có máu thịt có suy nghĩ, mình không phải là món đồ, Bùi Ngọc Nhi ghét cái xưng vị cấm luyến này. Hồi lâu sau, Bùi Ngọc Nhi mới thấp giọng nói. "Ngươi tha cho nàng ấy đi." "Ngươi...lại muốn cầu cô vương?"
|
Chương 42 (#Party mừng kỷ niệm mười năm #S9 ^.^)
Vu Lạc Vũ nhướng mi không ngừng cười, nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng nụ cười này cũng nồng đậm vị châm chọc. Bùi Ngọc Nhi tránh vấn đề này, nói. "Hết thảy các thứ này cùng nàng ấy không quan hệ, hết thảy đều là ta chủ động." "Đều là ngươi chủ động?" Vu Lạc Vũ hí mắt, nháy mắt ngữ khí trở nên lãnh hơn. "Thân phận của ngươi là gì, ngươi rõ phải không?" Bùi Ngọc Nhi cắn răng, nửa ngày mới có thể kìm nén nói ra một chữ "Hiểu." Vu Lạc Vũ không buông tha, lại nói. "Nếu ngươi hiểu, vì sao còn nhiều lần chọc giận cô vương, ngươi là món đồ của cô vương, chỉ thuộc về cô vương, ai cho phép người cùng người ngoài tiếp xúc như vậy?" Không sai, bởi vì Bùi Ngọc Nhi là thuộc về Vu Lạc Vũ, là vật sở hữu của Vu Lạc Vũ, cho nên nàng, cho nên nàng chỉ có thể làm ra những hành động thân mật với Vu Lạc Vũ, nói những lời thân mật với Vu Lạc Vũ, và chỉ có thể cười với Vu Lạc Vũ, nhưng những thứ này nàng chưa từng có loại hành động nào với Vu Lạc Vũ. Bùi Ngọc Nhi là thuộc về Vu Lạc Vũ, nhưng lại chưa từng làm qua những chuyện này, mà với những người ngoài thì nàng ấy lại như thế, Vu Lạc Vũ làm sao có thể không buồn bực không phẫn nộ? Tốn Ngũ đứng một bên cũng âm thầm giật mình, biến hóa của chủ thượng thật quá lớn, chẳng lẽ nàng ấy thật sự yêu nữ tử quật cường trước mắt? Trong lòng nàng đột nhiên có chút đau, lại có chút khó tin, Tốn Ngũ đi theo bên người Vu Lạc Vũ mấy năm nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vu Lạc Vũ có nhiều biểu tình như vậy. Tốn Ngũ trầm tư trong chốc lát, Bùi Ngọc Nhi bên kia đã lên tiếng. "Ngươi đối với ta như thế nào đều được, nhưng Hoàng Oanh là vô tội, ngươi để nàng xuất cung đi." Vu Lạc Vũ trợn mắt nhìn Bùi Ngọc Nhi, một lúc sau mới cất lời. "Được, cô vương để nàng xuất cung, ngươi cùng cô vương trở về tẩm cung." Hoàng Oanh bị Niệm Tuyết mang ra khỏi cung, trước khi đi Niệm Tuyết còn kín đáo đưa cho nàng hai tấm ngân phiếu, Hoàng Oanh không rõ nguyên cớ, Niệm Tuyết nói cho nàng đây là tiểu chủ âm thâm phân phó. Sau khi nghe xong, đôi mắt Hoàng Oanh trong phút chốc dâng lên hơi nước rơi xuống dưới tấm ngân phiếu trong tay, nàng tuy không hiểu quan hệ của Bùi Ngọc Nhi cùng Vu Lạc Vũ là thế nào, nhưng nàng cũng lờ mờ biết Bùi Ngọc Nhi bị người chế trụ. Tiểu chủ tự thân khó bảo toàn nhưng vẫn còn nhớ đến mình. Hoàng Oanh nhìn ngân phiếu trong tay, rơi lệ. Nàng trong âm thầm thề, nhất định sẽ không phụ mảnh kỳ vọng này của tiểu chủ, nhất định phải sống thật tốt. -- Bùi Ngọc Nhi đi theo sau Vu Lạc Vũ đến Vĩnh Cát điện, suốt một đường cũng không nói gì. Tốn Ngũ đi bên cạnh lại có chút cứng nhắc, sắc mặt cũng không tốt cho mấy, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cho dù là kẻ ngốc cũng biết. Nàng thích chủ thượng gần ba năm, đi theo nàng gần ba năm, cũng yêu nàng gần ba năm nhưng người đó chưa bao giờ nhìn đến mình một cái. Hiện giờ, nàng lại phải tự thân nhìn người mình yêu cùng một nữ tử khác xảy ra quan hệ. Mà nàng lại vô lực ngăn cản, còn phải yên lặng chấp nhận, tự tay đưa các nàng vào trong điện. Tốn Ngũ âm thầm cười khổ, một mảnh bi thương. Đó chính là nữ tử nàng yêu a, là nữ tử mà cả đời này nàng không thể yêu. Mình vì nàng sinh, vì nàng tử, vì nàng làm hết tất cả, nhưng chưa từng đổi được một ánh mắt của nàng. Mà không chỉ Tốn Ngũ, tâm tình của Bùi Ngọc Nhi cũng bi thương như vậy. Ác mộng lại sắp đến, lần này nàng ta lại sẽ nghĩ ra cách gì hành hạ mình đây chứ? Trượng hình? Tiên hình? (*Trượng hinh: Đánh bằng gậy. Tiên hình: Đánh bằng roi.) ..... Bùi Ngọc Nhi mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Trong hoàng cung này giống như một cái động không đáy, ai nắm chắc được, tất cả mọi chuyện khi nào thì xảy ra? Lúc nào mình mới có thể thoát ra khỏi đây? Hoặc cũng có thể là không bao giờ thoát được? Mọi chuyện tựa như một cơn ác mộng hành hạ Bùi Ngọc Nhi, đem tất cả sự kiên cường trong lòng nàng từng chút từng chút đánh tan tành. Cũng có lẽ, không lâu sau nữa, Bùi Ngọc Nhu sẽ không kiên trì nổi mà tự kết thúc mình... -- Bước vào Vĩnh Cát điện, Vu Lạc Vũ phất tay cho lui tất cả hạ nhân, sau đó đi vào bên trong điện, tự mình cởi bỏ ngoại bào, chỉ còn trung y. Vu Lạc Vũ thay y phục xong, nghiêng đầu nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi vẫn còn đứng ở cửa. Nàng nhấc tay, vẩy người kia. "Đứng đó làm gì? Đến đây." Bùi Ngọc Nhi bước đến trước mặt Vu Lạc Vũ, nhìn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của nàng, không biết nên làm sao. Trong lòng Bùi Ngọc Nhi mơ hồ dâng lên một cỗ cảm giác không rõ, nàng không rõ Vu Lạc Vũ có ý gì, theo như tính khí lúc trước của nàng, bây giờ e là phải nổi trận lôi đình rồi, nhưng hiện giờ nàng lại đang cười với nàng? Nụ cười kia là có ý gì? Vu Lạc Vũ trở nên khác thường như vậy làm cho Bùi Ngọc Nhi không thể không cẩn thận. Vu Lạc Vũ nhấp một ngụm trà, lại bảo Bùi Ngọc Nhi ngồi bên cạnh nàng. Bùi Ngọc Nhi đều nhất nhất làm theo. "Ngươi bây giờ ngoan ngoãn như thế, trái lại làm cho cô vương không nỡ phạt ngươi." Vu Lạc Vũ cười yếu ớt. Bùi Ngọc Nhi vẫn không nói gì, đối với Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi cũng không biết phải đáp lại như thế nào, trái lại bảo trì trầm mặc có lẽ là lại là cách tốt. Mà Vu Lạc Vũ tựa hồ cũng không cần câu trả lời của Bùi Ngọc Nhi. Nàng nhìn Bùi Ngọc Nhi, sau đó chậm rãi nâng tay đặt ngay vạt áo của nàng. "Ngươi muốn làm gì!" Bùi Ngọc Nhi mở miệng, cẩn thận thoát khỏi bàn tay đang muốn cởi bỏ vạt áo của nàng. Nàng cau mày, đại khái cũng đã hiểu Vu Lạc Vũ muốn làm gì rồi. Bàn tay Vu Lạc Vũ vẫn dừng ở nơi đó, nàng lại cười một tiếng. "Trong điện ấm lô rất nhiều, cô vương sợ ngươi nóng." Lời này nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Vu Lạc Vũ lại đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Thì ra trong mắt Bùi Ngọc Nhi, nàng chính là loại người quá quắt bất kham như thế sao? Vu Lạc Vũ không hiểu vì sao Bùi Ngọc Nhi lại ghét mình, mình chẳng qua chỉ giúp nàng cởi xiêm y thôi mà, nàng cần gì phải nghĩ mình như vậy. Chính là vì chuyện lúc trước cho nên nàng nhất định cho rằng mình chính là loại người đó sao? Cho nên những chuyện mấy tháng nay mình làm, nàng đều làm như không thấy. Vu Lạc Vũ cười nhạt trong lòng. Nàng là Vu vương thế nhưng lại nhân nhượng một nữ nhân đến mức này, vậy mà nàng ta lại không biết điều, vậy thì cần gì nàng phải tiếp tục nhân nhượng chứ? Nàng muốn gì nàng ta cũng đều phải cho, không phải sao? Nàng ta không thể kháng lệnh, vậy nàng còn phải suy nghĩ cho nàng ta làm chi! "Không cần, ta không nóng!" Bùi Ngọc Nhi cự tuyệt, lại vô tình hoặc cố ý lui lại một chút, giữ một khoảng cách với Vu Lạc Vũ. Mà tất cả những thứ này Vu Lạc Vũ đều nhìn thấy, lại càng chọc giận nàng. Muốn cách nàng càng xa càng tốt sao? Nàng nhất định sẽ không để Bùi Ngọc Nhi được như ý nguyện. Vu Lạc Vũ đứng dậy, xoay người đi đến thư quỹ*. Nàng lấy ra một chiếc lọ sứ, đó chính là lọ sứ Nghiêm Lâm hiến tặng cho nàng, đó là loại thuốc có thể làm cho hàn băng biến thành liệt hỏa. Nàng muốn Bùi Ngọc Nhi uống nó, nàng muốn nhìn dáng vẻ chủ động cầu hoan Bùi Ngọc Nhi sau đó để nàng nhớ rõ tất cả những thứ đó, để nàng nhớ rõ nàng đã từng ở dưới thân mình hầu hạ, đã từng điên cuồng thế nào! Vu Lạc Vũ đem lọ sứ đặt trên bàn trà. "Uống đi." Vu Lạc Vũ mở miệng ra lệnh. "Đây là cái gì?" Bùi Ngọc Nhi cực kỳ nghi ngờ nhìn lọ sứ trên bàn. Lạc đế muốn cho mình uống thứ gì? "Uống vào chẳng phải sẽ biết sao?" Vu Lạc Vũ khẽ kéo khóe môi, nhưng chốc lát sau, Bùi Ngọc Nhi vẫn không có chút cử động. Vu Lạc Vũ lại nói. "Đừng để cô vương lặp lại lần nữa, ngươi biết hậu quả thế nào mà." Hậu quả? Hậu quả là gì? Nghiêm hình tra tấn? Giết Tiểu Hổ ca ca? Hay là giết sư phụ của mình? Bùi Ngọc Nhi hít một hơi, duỗi tay cầm lấy lọ sứ. Đến khi nhìn thấy rõ ba chữ trên bình sứ, Bùi Ngọc Nhi lập tức mở to mắt, sau đó trên mặt tràn đầy bất khả tư nghị tức giận. Đây chính là thứ thuốc mà nàng ta muốn mình ư? Một chai mị dược sao? Vu Lạc Vũ tựa hồ biết được Bùi Ngọc Nhi đang nghĩ cái gì. "Uống đi." Vu Lạc Vũ lặp lại lần nữa, chỉ là lần này nàng hoàn toàn không lộ một chút ý cười mà vô cùng nghiêm túc. "Nếu ta nói ta không uống, ngươi sẽ làm gì?" Bùi Ngọc Nhi lẩm bẩm mở miệng. Mặc dù nàng biết Vu Lạc Vũ đại khái sẽ làm gì thế nhưng nàng vẫn muốn hỏi, nàng rất muốn nghe được Vu Lạc Vũ nói rằng 'Không muốn uống thì thôi', nhưng mà....có thể sao?! "Ngươi biết cô vương sẽ làm gì mà." Quả nhiên, Vu Lạc Vũ vẫn nói ra những lời mà nàng không muốn nghe. Chai mị dược này Bùi Ngọc Nhi nàng nhất định phải uống! Ai bảo nàng dám ôm người khác sau lưng Vu Lạc Vũ! Ai bảo nàng dám cười với người khác! Nghe vậy, Bùi Ngọc Nhi thảm đạm cười một tiếng. Mình đã biết sớm, còn ôm kỳ vọng gì chứ? Kẻ ngốc. Chậm rãi nâng tay trái, bàn tay Bùi Ngọc Nhi đều có chút run rẩy. Sau khi uống xong nàng sẽ trở thành cái dạng gì, nàng không biết, nhưng đây nhất định là sự khuất nhục lớn nhất đời nàng. Ngây ngây nhìn chiếc lọ trong tay hồi lâu, Bùi Ngọc Nhi mới nhắm chặt hai mắt ngửa đầu uống vào. Lần này nàng phải hạ quyết tâm lớn đến nhường nào. Vu Lạc Vũ ở một bên hài lòng nhìn tất cả mọi chuyện, dáng vẻ quyết tuyệt làm người khác đau lòng đó lại không câu nổi một chút thương hại trong lòng Vu Lạc Vũ, bởi vì tất cả những thứ này đều là Bùi Ngọc Nhi tự chuốc lấy. Lúc đầu cứ ngoan ngoãn ở cạnh nàng thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Bùi Ngọc Nhi ngửa đầu một hơi uống sạch chai thuốc kia xong liền ngây người ngồi trên ghế không nói một câu. Có điều, chỉ một khắc thời gian sau, Vu Lạc Vũ đã nhìn thấy gương mặt nho nhỏ của Bùi Ngọc Nhi đã bắt đầu đỏ lên, vô cùng đáng yêu! Nàng ung dung thong thả nhìn tất cả biến hóa của Bùi Ngọc Nhi, vừa thưởng thức trà, vô cùng thích thú. Dần dần, Bùi Ngọc Nhi bắt đầu cảm thấy choáng váng, trên người nóng ran, trong đầu cũng bắt đầu hỗn độn, hơn nữa toàn thân cũng có một loại cảm giác nói không nên lời. Đó là cái gì? Cảm giác thật hư không...Bùi Ngọc Nhi cau mày cúi đầu, vô cùng khó chịu kêu lên thành tiếng. Náng biết đó là thuốc bắt đầu có tác dụng, trong lòng thầm nhủ nàng phải kiên trì, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ. Thuốc kia quá mạnh, từ từ đánh tan tầng tầng phòng vệ của Bùi Ngọc Nhi, từng tầng tường thật dày đã bắt đầu bị mị dược đánh rã từng điểm từng điểm, từng khối gạch bị tháo đi, nàng cũng sắp không kiên trì nổi nữa. Vu Lạc Vũ ở một bên nhìn Bùi Ngọc Nhi lảo đảo sắp ngã liền vội vàng đi qua đỡ lấy nàng, Bùi Ngọc Nhi ngẩng đầu, trong mắt ham chứa quang mang thu thủy. "Ta nóng quá..." Bùi Ngọc Nhi ngửa đầu hướng về phía Vu Lạc Vũ lẩm bẩm nói. Thanh âm đó mềm đến hận không thể vắt ra nước. Vu Lạc Vũ nghe thấy liền không nhịn được cả người run lên. Đây chính là hình dáng lúc Bùi Ngọc Nhi động tình sao? Thì ra cuối cùng là vậy, hình dáng Bùi Ngọc nhi bây giờ nhu nhược tựa như không có xuong, mềm nhũn tựa vào người Vu Lạc Vũ. "Ngọc Nhi?" Vu Lạc Vũ dò xét gọi một tiếng nhưng không nghĩ chuyện tiếp theo lại làm cho Vu Lạc Vũ cứng người. Sau khi Vu Lạc Vũ gọi một tiếng, Bùi Ngọc Nhi liền cười lên tiếng đáp lại nàng. Nàng nhu nhu 'ân' một tiếng sau đó lại lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ. Nét cười đó nàng chưa từng nhìn thấy qua, bao gồm cả lúc nàng đối diện với Đan Tiểu Hổ cũng chưa từng lộ ra nụ cười như vậy. Vu Lạc Vũ lúc này cũng cười lên. Nụ cười đó là cho mình, mặc dù đó không phải xuất phát từ ý nguyện của Bùi Ngọc Nhi, mặc dù đó cũng chỉ là do tác dụng của mị dược. Vu Lạc Vũ cười đến vui vẻ, nàng hơi cúi người ôm ngang Bùi Ngọc Nhi, sau đó sãi bước đi đến long tháp. GZ{
|
Chương 43
Đặt Bùi Ngọc Nhi lên sàng tháp, Vu Lạc Vũ cũng không vội vàng cởi bỏ y phục của Bùi Ngọc Nhi mà chỉ lẳng lặng ngồi một ben ngắm nàng. Vu Lạc Vũ cũng không phải đồ háo sắc cho nên nàng cũng không muốn giống như cường đạo, đây là lần đầu tiên nàng cùng Bùi Ngọc Nhi, lần đầu tiên ngươi tình ta nguyện hoan ái, mặc dù Vu Lạc Vũ đã cho nàng uống ít thứ. Mà giờ phút này Bùi Ngọc Nhi đôi mắt mê ly, gương mặt ửng hồng, thuốc đã hoàn toàn phát huy, Bùi Ngọc Nhi quên mất xấu hổ, nhục nhã, quên hết tất cả. Nàng lúc này chỉ là một nữ tử bình thường, một nữ tử phủ mị động tình, nàng khát vọng làm những chuyện đó, những chuyện tình ái có thể phóng thích dục vọng trong cơ thể nàng. Toàn bộ đầu óc của nàng đều hỗn độn, nàng nhìn người trước mặt. Là ai? Mình thật giống như biết nàng, cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng trong quen thuộc lại xen lẫn một ít xa lạ. Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ người trước mắt đến tột cùng là ai, thế nhưng mà...thật sư không có chút ấn tượng nào a. Bùi Ngọc Nhi lại lần nữa mở mắt ra, tỉ mỉ đánh giá Vu Lạc Vũ. Nàng thật đẹp. Bùi Ngọc Nhi nghĩ như vậy. Mái tóc đen nhánh dưới ánh nến lại càng lập lòe phát sáng, đôi mắt nâu thâm thúy sâu không thấy đáy. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi cảm thấy bản thân sắp bị lạc vào trong ánh mắt thâm thúy đó, còn có cánh mũi cao kia, đôi môi đỏ mộng làm cho người khác điên cuồng. Người trước mắt khuynh quốc khuynh thành, nàng thật sự là người sao? Một người xinh đẹp như vậy, thật sự không phải là tiên tử sao? Bùi Ngọc Nhi chớp chớp đôi mắt nhu mì của mình, một chút cũng không giống như nàng thường ngày, nàng nhìn chằm chằm Vu Lạc Vũ hồi lâu, Vu Lạc Vũ cũng tùy ý cho nàng nhìn như vậy. Trong lòng nàng một chut cũng không gấp, bởi vì thuốc này cũng không phải mị dược thông thường, nếu không cũng không thể khó tìm trong nhân gian như vậy. Nghiêm Lâm cũng sẽ không mang nó hiến cho nàng như hiến bảo. Bùi Ngọc Nhi nhích người về phá trước một chút, từ từ đến gần Vu Lạc Vũ, cho đến tận khi chỉ cách mặt nàng một nắm tay. Bùi Ngọc Nhi lần đầu tiên chủ động đến gần không khỏi làm cho Vu Lạc Vũ có chút tim đập rộn ràng, hô hấp dồn dập. Mà bên kia, khí tức của Vu Lạc Vũ toàn bộ đều phả trên gò má của Bùi Ngọc Nhi, xâm nhập vào trong mũi Bùi Ngọc Nhi. Người trước mắt thổ khí như lan*, từng chút từng chút kích thích trái tim của Bùi Ngọc Nhi làm cho nàng càng thêm vong ngã vong tình. "Ngươi tên là gì?" Bùi Ngọc Nhi hỏi. Nàng vẫn không thể nào nhớ được tên của người trước mắt. Sao nàng lại quên tên của người trước mặt nhỉ, nàng ấy đẹp như thế mà... Ngươi tên là gì? Ngươi tên là gì...Nghe vậy, trái tim Vu Lạc Vũ tựa như bị đao cắt. Vào cung gần trăm ngày, nàng vẫn là lần đầu tiên hỏi tục danh của mình. Vu Lạc Vũ mỉm cười. "Cô vương họ Vu, tên Lạc Vũ." Vu Lạc Vũ âm thanh khàn khàn, ngay cả chính nàng cũng lấy làm kinh hãi. Mình khát vọng Bùi Ngọc Nhi thì ra mình cũng đã mãnh liệt đến mức này rồi. Vu Lạc Vũ...tên thật đẹp. Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ si ngốc cười. Khoảng cách gần như vậy, từng đường nét từng biểu tình trên người Vu Lạc Vũ tất nhiên không chạy khỏi cặp mắt của Bùi Ngọc Nhi. Nàng có thể nhìn ra Vu Lạc Vũ đã động tình, đồng thời cũng khát vọng mình. "Lạc Vũ..." Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ, sau đó nhắm mắt đưa đôi môi đỏ mộng thiếp đến. 'Ầm' một cái nổ tung, ngay tại lúc đôi môi của Bùi Ngọc nhi tiếp xúc với đôi môi của Vu Lạc Vũ, thế giới của nàng cũng sụp đổ. Đối với Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ nghĩ, mình đối với nàng sợ rằng đã không chỉ là quan hệ cấm luyến cùng chủ nhân, đối với món đồ chơi của mình không nên có tình, thế nhưng mình dường như là có. Đây là thứ tình cảm gì? Là ái tình sao? .... Sự chủ động của Bùi Ngọc Nhi đã đánh tan hoàn toàn một chút phòng tuyết cuối cùng trong đáy lòng Vu Lạc Vũ, Vu Lạc Vũ đè Bùi Ngọc Nhi xuống, cởi hết y phục của nàng, hôn lấy đôi môi nàng, vầng trán của nàng, còn có thân hình mỹ lệ của nàng, tất cả của nàng...Cảm giac vui sướng này làm cho nàng phát điên, nàng cho đến bây giờ chưa từng hưng phấn như vậy, cho đế bây giờ cũng chưa từng cảm thấy cùng người hoan ái lại là chuyện tốt đep như vậy, mà hết thảy tất cả những thứ này đều là Bùi Ngọc Nhi cho nàng. Bùi Ngọc Nhi là bảo vật, giờ phút này Vu Lạc Vũ vô cùng đau lòng nàng, cho dù đặt nàng trong miệng cũng sợ sẽ hòa tan hết. Bùi Ngọc Nhi cũng nhắm mắt hưởng thụ hết tất cả nhũng thứ này, cảm xúc Vu Lạc Vũ cho nàng tựa như quen thuộc lại vừa xa lạ, tựa như con người của nàng vậy. Bùi Ngọc Nhi rõ ràng không nhớ nởi Vu Lạc Vĩ là ai, tên gì. Nhưng chính nàng có thể cảm giác được, thân thể của nàng tựa hồ vô cùng quen thuộc với Vu Lạc Vũ, giống như Vu Lạc Vũ cũng vô cùng quen thuộc với thân thể của mình. Mỗi khi ngón tay nàng động một cái thì sẽ làm cho Bùi Ngọc Nhi điên cuồng, cảm giác tuyệt vời kia lại càng ngày càng mãnh liệt... Vu Lạc Vũ ôm chặt Bùi Ngọc Nhi, Bùi Ngọc Nhi cũng giang tay ôm lấy cổ nàng. Bởi vì động tác của Vu Lạc Vũ, thân thể nhạy cảm của nàng lại một lần nữa bị khiêu khích. Bùi Ngọc Nhi không tự chủ được cong người, nghênh hợp với Vu Lạc Vũ. Thời khắc này Bùi Ngọc Nhi nàng yêu Vu Lạc Vũ, yêu nhất của nhất động của nàng, dục vọng trong cơ thể xen lẫn càng lâu càng nhiều, bay lượn đến chân trời, hết thảy những thứ này sắp không kìm chế được nữa... Bùi Ngọc Nhi nhu nhược không xương, yêu nhiêu mỹ lệ ở dưới thân Vu Lạc Vũ thừa hoan, ngâm thanh không dứt bên tai... "Lạc Vũ...Lạc Vũ...." "Ta ở đây..." "Yêu ta..." "Ta yêu ngươi..." Ngắn ngủi ba chữ đã lấp đầy toàn bộ cõi lòng. Trong tim nàng tràn đầy tất cả đều là Bùi Ngọc Nhi, chỉ vì mấy chữ. Lạc Vũ....yêu ta. Lạc Vũ...yêu ta...? Ta đây là yêu sao? Vu Lạc Vũ mê mang. Đây gọi là yêu sao? Nếu đây là yêu, vậy phụ hoàng, mẫu hậu, Thái tử ca ca thì là gì? Chẳng lẽ không phải là yêu sao? Bùi Ngọc Nhi đã ngủ, thế nhưng Vu Lạc Vũ thế nào cũng không ngủ được. Nàng tìm Niệm Tuyết, bảo nàng mang Lý Như Ngọc đến. - Lúc Lý Như Ngọc đến, Vu Lạc Vũ đang ngẩn người, không nhúc nhích, tựa như người gỗ. "Bệ hạ." Lý Như Ngọc nhỏ giọng gọi Vu Lạc Vũ. Vu Lạc Vũ không lên tiếng, nàng vẫn đang ngẩn người ở đó. Qua hồi lâu sao, Vu Lạc Vũ mới lẩm bẩm nói: "Đối với phụ hoàng mẩu hậu, cô vương là yêu sao?" "Là yêu." Lý Như Ngọc không chút nghĩ ngợi trả lời. "Vậy tiểu Ngọc Nhi thì sao?" "Cũng là yêu." "Cô vương thế nào lại yêu nhiều người như vậy?" Vu Lạc Vũ nhìn Lý Như Ngọc, trong mắt đều là không hiểu. Lý Như Ngọc lắc đầu. "Bệ hạ đối với Lạc đế cùng Hách Liên hoàng hậu đó là thân tình, mà đối với Bùi Ngọc Nhi là ái tình. Tuy nói đều là yêu nhưng lại khác biệt một trời một vực." "Cô vương vốn dĩ cũng là nghĩ như vậy, nhưng Thái tử ca ca thì sao, Hoàng nãi nãi thì sao, bọn họ đều là thân nhân của cô vương, vì sao Thái tử ca ca muốn giết phụ thí mẫu, mà Hoàng nãi nãi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết." Thật ra thì Vu Lạc Vũ không phải là không hiểu thân tình cùng tình yêu, hoặc giả là nàng không nguyện hiểu, cũng có thể nàng không muốn hiểu. Không phải đều nói thân tình là thứ đáng tin nhất sao. Người nhà vĩnh viễn đều đối với mình tốt nhất sao. Nếu thế thì vì sao bây giờ lại có kết quả thế nàu chứ. Mà tình yêu.... Ngay cả thân tình đều như vậy, Vu Lạc Vũ làm sao dám tin tưởng tình yêu, sao dám hiểu tình yêu. Bùi Ngọc Nhi cũng sẽ suy nghĩ làm thế nào giết Vu Lạc Vũ thôi. Nếu cho nàng một thanh kiếm, nàng cũng sẽ không chút do dự một kiếm đâm đến thôi? Nhất thời một mảnh trầm mặc, không ai lên tiếng. Lý Như Ngọc biết, bất kể là qua bao nhiêu năm, Vu Lạc Vũ vẫn sẽ không hiểu được chuyện này. Thái tử điện hạ vì sao phải giết phụ thí mẫu? Tại sao? Không ai biết...Mà Thái Vương thái hậu, bà ấy là vì Vu Lạc Khải, đó là do bà ấy sủng ái Vu Lạc Khải, thân tình giữa Vu Lạc Vũ cùng Vu Lạc Khải mà nói, hai chọn một, Vu Lạc Khải sẽ nặng hơn một chút. Những thứ này đều là người bình thường khó mà tưởng tượng, nhưng Vu Lạc Vũ nhất định là phải chịu đựng, bởi vì nàng sinh trong gia đình đế vương, bởi vì nàng Vu vương. Cho nên nàng có hiểu tình là như thế nào, yêu là như thế nào hay không...những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là nàng không thể có, không thể có tình cũng không thể có yêu. Nàng có thể có thiên thiên vạn vạn người yêu nhưng duy nhất chính là không thể động tình. Vu Quốc hiện này có bao nhiêu nguy cấp, một khi bị lạc hướng, một cái sơ xuất, thứ Vu Lạc Vũ mất không chỉ là vương vị mà còn có mạng! "Ngươi yêu Bùi Ngọc Nhi rồi?" Lý Như Ngọc hỏi. Nếu thật là như vậy, vậy thì thật sự rất không ổn. Vu Lạc Vũ là dạng tính tình gì, cố chấp lại có tính chiếm hữu cực mạnh, thứnàng đã nhận định ai cũng không thể mang đi. Chuyện này vốn cũng không có gì, thế nhưng ai bảo nàng là Vu vương? Nếu Vu Lạc Vũ cứ nhất mực tự mình dưỡng Bùi Ngọc Nhi thì vẫn ổn, nhưng lỡ bị vài người có tâm khó lường biết được rồi mang tiết lộ ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì? Không ai dám nghĩ.... "Không biết." Vu Lạc Vũ thành thật trả lời, đối với Lý Như Ngọc, nàng không có gì giấu giếm, chính nàng cũng không biết, đối với người đó, nàng rốt cuộc có phải là yêu hay không. Dẫu sao có những khi Bùi Ngọc Nhi chọc giận Vu Lạc Vũ, nàng lại hận không thể một chưởng đánh chết Bùi Ngọc Nhi. "Bất kể có phải hay là không, ta vẫn phải nói cho ngươi một tiếng, ngàn vạn lần đừng yêu nàng. Ngươi là Vu vương, quan hệ lợi hại trong đó có lẽ không cần ta phải nói nhiều." Vu Lạc Vũ trầm mặc không nói, hồi lâu sau, Vu Lạc Vũ nhấp một ngụm trà. "Cô vương tự có chừng mực." Lợi hại quan hệ, nàng dĩ nhiên hiểu rất rõ. Nếu để cho Hoàng nãi nãi biết...Vu Lạc Vũ cười khổ. Bà ấy sẽ lại giở trò gì để mình phải thoái vị chứ? - Lúc Bùi Ngọc Nhi tỉnh lại, trời đã tối, bên ngoài cửa sổ một mảnh đen như mực đưa tay không thấy năm ngón, bên trong nhưng lại đăng hỏa huy hoàng. Nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc chiều đều rõ ràng hiện ra trước mặt. Cái đó thật sự là mình sao? Mình thật sự làm ra chuyện bất kham như vậy sao? Lại còn chủ động...Không không không... Trong lòng Bùi Ngọc Nhi kịch liệt phủ nhận. Đó không phải là mình, đó không phải là mình! Chính là do thứ thuốc đó mình mới trở nên không giống mình như vậy, mới không thể khống chế làm ra chuyện hoang đường như vậy. Thế nhưng đều đã làm rồi, mình lại cùng Lạc đế xảy ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, quan trọng nhất là bản thân mình lại có cảm giác, một loại cảm giác thất thủ. Bùi Ngọc Nhi biết nàng xong rồi, hết thảy đều xong rồi. Trằn trọc trở mình, lòng đầy tâm sự, làm thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu nàng hiện giờ đều là một mặt làm người ta chán ghét của bản thân cùng những chuyện mà bản thân nàng đã làm lúc chiều. Không ngủ được, Bùi Ngọc Nhi liền dứt khoát ngồi dậy, đứng trước cửa sổ, chỉ khoác một kiện sa y. Hóng gió một chút cũng tốt, để mình càng thêm thanh tỉnh. Ơ lại trong cung là vì bị bức bách. Bởi vì Lạc đế đã bắt Tiểu Hổ ca ca cùng sư phụ. Hết thảy những thứ này trước đây mình còn có thể nói là vì bản thân bị bức bách. Thế nhưng bây giờ thì sao? Trầm luân, hưởng thụ? Cuộc sống ở trong cung trôi qua quá thoải mái, căn bản là mình đã quên làm thế nào để cứu Tiểu Hổ ca ca cùng sư phụ ra. Bùi Ngọc Nhi cảm thấy nàng đã không cách nào tha thứ cho mình hiện giờ rồi. Thâm cung quả nhiên là một thùng thuốc nhuộm, mình đã sớm biến chất rồi. Nên làm cái gì đây... Bùi Ngọc Nhi suy nghĩ đến nhập thần. Lúc Vu Lạc Vũ trở lại, nàng cũng chưa từng phát giác. Bên ngoài gió thổi từng trận, mái tóc cùng sa y của nàng cũng theo gió mà lay động, tản ra một cổ cảm giác tịch mịch. Vu Lạc Vũ đau lòng, nhẹ nhàng lấy hồ cừu ở một bên đi đến sau lưng Bùi Ngọc Nhi khoác lên cho nàng. Hồ cừu vừa mới choàng lên, Bùi Ngọc Nhi tựa nhi bị chạm điện chấn động một cái, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn Vu Lạc Vũ, trong mắt tất cả đều là địch ý. Vu Lạc Vũ nhìn ra được điều đó, nàng tuy không nói lời nào nhưng trong lòng lại khó chịu. Quả nhiên đây chính là sự khác biệt, cái này mới thật sự là Bùi Ngọc Nhi, buổi chiều hết thảy bất quả là huyễn ảnh thôi. Mang theo địch ý phòng bị như vậy mới chính là Bùi Ngọc Nhi, bất luận mình có đối tốt với nàng thế nào thì nàng thủy chung vẫn không thể quên những chuyện xấu mình đã làm với nàng. Lạc Vũ....yêu ta.... Trong đầu đột nhiên hiện lên lời này, Vu Lạc Vũ âm thầm cười khổ. Lời này thật dễ nghe, đáng tiếc mình sợ là không có mệnh này, lần đầu được nghe cũng là lần cuối nghe thấy.
|