36 Kế
|
|
Chương 25: Suy nghĩ nhiều Hứa Thiên Mạc đang xem bản tin thời tiết, nàng cắn móng tay nghe người chủ trì đưa tin. Đột nhiên một cánh tay khoát lên trên bả vai của nàng, quay đầu liền nhìn thấy ngón tay trắng thuần tinh xảo. Ánh mắt của nàng theo cánh tay hướng lên trên xem, Nghiêm Như Tuyết mới vừa tắm xong mặc sơ mi trắng, tóc đơn giản buộc gọn, toàn thân tỏa ra hương vị thành thục quyến rũ.
"Đang nhìn cái gì?" - Nghiêm Như Tuyết ngồi vào ghế salông.
Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn về phía màn ảnh truyền hình, bản tin thời tiết đã chuyển thành quảng cáo , "Xem tin tức, báo động đỏ ngày mai sẽ mưa to, xem ra ngày mai không thể ra ngoài."
"Mẹ đói bụng không để con đi làm cơm?" - Hứa Thiên Mạc hiện tại mới nhớ hai người vẫn chưa ăn cơm.
"Để mẹ đi làm." - Từ lúc đầu vẫn còn sợ hãi không thôi đến giờ, Nghiêm Như Tuyết đã khôi phục lại giống như lúc trước, nhưng nàng biết có vài thứ đã thay đổi.
Hứa Thiên Mạc không nhận ra được nhu ý nhẹ nhàng trong ánh mắt Nghiêm Như Tuyết, nàng không yên lòng lấy điện thoại di động ra lại gọi về trong nhà, "Mẹ, mẹ cùng ba ở nhà đi, chớ ra ngoài."
Nghe Liêu An lải nhải xong, Hứa Thiên Mạc lại nhắn tin cho Thi Dao Vũ, lúc xong việc, Nghiêm Như Tuyết đã làm xong cơm . Lúc Thi Dao Vũ đi thành phố S, tìm cái cớ thật hay nói cho Nghiêm Như Tuyết rằng hắn muốn đi ra ngoài mấy ngày. Vì lẽ đó hiện tại ở nhà cũng chỉ có Hứa Thiên Mạc cùng Nghiêm Như Tuyết.
Mưa tí tách lăn trên cửa sổ, Hứa Thiên Mạc gắp thức ăn cảm giác không khí có chút nặng nề, trong lòng nàng hơi buồn bực, bởi vì bình thường Nghiêm Như Tuyết hoàn toàn tỏa ra lãnh ý cường thế bức bách người khác, vậy mà toàn thân giờ lại tràn trề sức sống như mùa xuân nở rộ.
Vội vã cơm nước xong, Hứa Thiên Mạc liền trở về phòng của mình, mệt mỏi một ngày nàng rất sớm tiến vào trong chăn. Trong giấc mộng nàng còn như nghe được âm thanh sấm vang, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ một chút, chỉ thấy một mảnh đen như mực cùng tiếng mưa rơi vẫn chưa giảm chút nào.
Hứa Thiên Mạc định một lần nữa lại nằm trên giường, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa mở, nàng có chút sốt sắng nhìn về bóng người đứng ở cửa.
"Bị cúp điện, mẹ lo con sẽ sợ hãi, nên đến xem con." - Nghe được thanh âm quen thuộc, Hứa Thiên Mạc trong lòng buông lỏng, nàng còn tưởng rằng là kẻ trộm đi vào .
Hứa Thiên Mạc ấn công tắc đèn, phát hiện mở đèn không được, đúng là bị cúp điện, "Con không sợ tối, không cần lo lắng." - Nàng chờ Nghiêm Như Tuyết trở về sẽ tiếp tục ngủ, nhưng Nghiêm Như Tuyết lại đứng ở cửa không có động tĩnh. Sẽ không phải là dì đang sợ sệt đi, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng nghĩ đến.
"Ngủ chung đi." - Hứa Thiên Mạc nhượng bộ, nếu mẹ chồng sợ sệt, vậy thì cùng nhau ngủ một đêm cũng không sao.
Nghiêm Như Tuyết kì thực cũng không sợ, nàng chỉ là xoắn xuýt tìm cớ để có thể cùng ngủ với Hứa Thiên Mạc, không nghĩ tới Hứa Thiên Mạc lại mở miệng trước .
Hứa Thiên Mạc áo ngủ dày đặc, lăn qua chừa một nửa giường, dính chặt vào gối ngủ tiếp.
Nghiêm Như Tuyết không có một chút nào buồn ngủ, nàng vẫn nhìn chăm chú Hứa Thiên Mạc, nghe tiếng hít thở trầm ổn khi ngủ của nàng. Nhưng nàng tựa hồ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, không do dự tiến sát vào nguời Hứa Thiên Mạc, tay ôm lấy eo nàng.
Có thể là bởi vì động tác của Nghiêm Như Tuyết, Hứa Thiên Mạc theo bản năng xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của nàng, Nghiêm Như Tuyết cười cợt, đưa tay ra đụng đôi môi của nàng, thật sự là mềm mại ẩm ướt khiến lòng người rung động.
Sáng sớm tỉnh lại, Hứa Thiên Mạc phát hiện mặt mình ở một chỗ mềm mại, ngẩng đầu lên nhìn thấy cằm Nghiêm Như Tuyết, nàng nhìn tư thế của chính mình kết quả liền sợ hết hồn, mình lại hoàn toàn nằm trong lồng ngực Nghiêm Như Tuyết.
Hứa Thiên Mạc cẩn thận đem tay Nghiêm Như Tuyết đặt ở eo mình bỏ ra, không chút biến sắc từ trên giường đi xuống, nàng nhìn ngoài cửa sổ, mưa đã hoàn toàn ngừng.
Vốn là muốn nghỉ ngơi một ngày, nhưng trong tâm Hứa Thiên Mạc vẫn chứa đựng ý thức trách nhiệm mạnh mẽ, nên nàng có ý định về xem qua công ty, tuy nói đã trời quang mây tạnh, nhưng có thể trên đường vẫn có nước lụt, Trương Dật thuận thế cho công ty nghỉ thêm ngày nữa, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc đi công ty chỉ tình cờ gặp một người là Trương Dật.
Trương Dật cùng Hứa Thiên Mạc xắn tay áo, thu dọn đồ vật đã bị ngâm nước không sử dụng được trong phòng.
"Ngày hôm qua thực sự là cảm ơn em." - Trương Dật nhớ tới vẫn còn chút sợ, nếu như không phải gặp Hứa Thiên Mạc, Lý Uyển thật sự có thể gặp nguy hiểm.
"Anh cùng với cô ấy có hi vọng không?" - Ở trong lòng Hứa Thiên Mạc, Lý Uyển cùng Trương Dật không thích hợp.
"Không có." - Trương Dật thản nhiên nói - "Anh cùng với cô ấy không thích hợp, anh không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh."
Hứa Thiên Mạc đem tư liệu vứt ở cửa, dựa một bên cửa nghỉ ngơi vừa hỏi, "Vậy anh ngươi thích loại người như thế nào?"
"Như em vậy."
" Như em vậy?" - Hứa Thiên Mạc ngờ vực hỏi ngược một câu, nàng nhìn vẻ mặt Trương Dật cũng không giống như là đang nói đùa, nhưng từ khi nàng biết Trương Dật đến bây giờ đều không cảm thấy hắn đối với nàng từng có ý gì.
Trương Dật cười cợt, "Khi vừa mới bắt đầu quen biết em, đã nghĩ hiếm thấy có em gái thanh thuần như vậy, cuối cùng anh đã gặp được, không nghĩ tới em lại yêu thích nữ sinh, nên vì lý do đó anh không theo đuổi em."
Nghe được Trương Dật nói như vậy, lúc đầu Hứa Thiên Mạc đã cảm thấy trong phòng rất lạnh, hiện tại còn cảm thấy lạnh hơn, "Anh đừng nói , coi như em yêu thích nam nhân, em cũng tuyệt đối sẽ không yêu thích anh." - Nói xong Hứa Thiên Mạc còn làm bộ run lên trên cánh tay nổi da gà.
Trương Dật nói chuyện này cũng chỉ cho là một cái hồi ức cũ, nhìn động tác Hứa Thiên Mạc, hắn nâng kính trên mũi, "Được rồi, còn lại để cho bọn họ thu thập, chúng ta đi thôi."
"Đúng rồi, Lý Uyển nói muốn mời em ăn cơm." - Trương Dật dùng khăn tay lau mặt, đột nhiên nói với Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc cầm lấy ba lô, đang chuẩn bị đi, nghe được Trương Dật nói, nàng xoay người trả lời, "Được, đến lúc đó thông báo với em là tốt rồi."
Bị nước mưa cọ rửa thành phố một lần nữa toả ra hương vị trong sạch thanh khiết, Hứa Thiên Mạc không có trực tiếp về nhà, mà là đi SAT. Thi Dao Vũ mới vừa từ thành phố S trở về, hắn nhắn tin nói hiện đang ở SAT chờ nàng.Lúc Hứa Thiên Mạc lái xe tới, cửa đang khép hờ, ngày hôm nay SAT cũng nghỉ, chỉ là nàng cho Thi Dao Vũ một chiếc chìa khóa.
Hứa Thiên Mạc đi vào chỉ nhìn thấy Thi Dao Vũ, "Làm sao vậy, có lời gì không thể về nhà nói, mà gọi chị đến đây?" - Nàng còn cẩn thận nhìn quanh một vòng.
Thi Dao Vũ vẫn không nói gì, Hứa Thiên Mạc nhìn thấy Tư từ WC đi ra.
"Đây là sao?" - Hứa Thiên Mạc chỉ vào Tư hướng về Thi Dao Vũ hỏi.
"Chúng em hòa hảo rồi." - Thi Dao Vũ hướng Tư ngoắc ngoắc tay bảo hắn lại đây, sau đó đem hắn ôm trong lồng ngực.
Hứa Thiên Mạc khóe miệng co quắp, cũng là quá nhanh chóng đi, Thi Dao Vũ mới đi thành phố S mấy ngày hai người đã hòa hảo rồi, vậy món nợ trước kia tính thế nào, Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ đỡ cái trán chờ Thi Dao Vũ giải thích.
"Chị Thiên Mạc, chuyện trước kia xin lỗi." - Tư bé ngoan nằm gọn trong lồng ngực Thi Dao Vũ trong hướng về Hứa Thiên Mạc xin lỗi.Chuyện mà hắn làm đối với nàng mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng, Hứa Thiên Mạc cũng không thể da mặt dày đáp lại - "Chuyện này đối với tôi không có ảnh hưởng gì, cậu muốn xin lỗi thì nên xin lỗi Thi Dao Vũ." - Nếu như nàng biết vì Tư mà chuyện Thi Dao Vũ là gay bại lộ trước mặt Nghiêm Như Tuyết, thì nàng không ngại làm cho Tư xin lỗi đến chết.
Thi Dao Vũ nắm tay Tư, thâm tình liếc mắt nhìn hắn, quay đầu nói, "Kì thực em ấy có nỗi khổ tâm trong lòng."
Tiếp đó, Hứa Thiên Mạc lãng phí hơn nửa canh giờ rốt cục nghe xong đầu đuôi câu chuyện.
"Em nói Tư là vì tiền thuốc thang cho em gái mới đáp ứng Đường Hoa làm chuyện này, nhưng hắn lại thật sự yêu thích em, vì lẽ đó mang theo sự áy náy không dám liên hệ em." - Hứa Thiên Mạc ôm nghi vấn thuật lại một lần nữa điều Thi Dao Vũ nói.
"Là như vậy." - Thi Dao Vũ thật lòng gật gù.
Hứa Thiên Mạc mang theo ánh mắt không tin liếc mắt nhìn Tư tựa ở người Thi Dao Vũ cử chỉ ngoan ngoãn, có thể từ gương mặt thanh tú kia nhìn ra chân thành.
Nhìn thái độ Thi Dao Vũ, hắn phỏng chừng là muốn ở cùng một chỗ với Tư, Hứa Thiên Mạc không nói ra nghi vấn, chỉ là hỏi một câu, "Vậy sau này các em định làm thế nào?"
"Sau khi về nhà xong, nhà trước kia của em đã trả, hiện tại còn đang tìm nhà, Tư hiện tại còn ở khách sạn, chờ em tìm được nhà liền chuyển vào."
Hứa Thiên Mạc muốn tìm một chỗ kín cùng Thi Dao Vũ nói vài câu, nhưng nhìn thấy Tư chắn ở trên người Thi Dao Vũ, nàng không thể làm gì khác hơn là trước tiên hỏi một câu, "Đêm nay em về nhà sao?" - Lời này như một người vợ biết chồng mình bên ngoài nuôi tiểu tam mà nói ra vậy, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng nghĩ.
Xác định buổi tối Thi Dao Vũ trở lại, Hứa Thiên Mạc liền đem lời muốn nói trước tiên giấu ở trong lòng.
. . . "Qua đây đón mẹ đi." - Hứa Thiên Mạc mới vừa làm về đang trên xe thì nhận được điện thoại Nghiêm Như Tuyết, nàng cảm thấy đời trước nàng thực sự là thiếu nợ hai mẹ con này. Mẹ chồng đã lên tiếng, Hứa Thiên Mạc nào dám không nghe, nhận lệnh đến Đông Thủy.
Sáng sớm Nghiêm Như Tuyết chính là đi xe Hứa Thiên Mạc đến công ty, xe của mình còn đang sửa chữa, muốn về nhà đương nhiên phải gọi Hứa Thiên Mạc tới.
Ở trên xe, Nghiêm Như Tuyết suy tư nhìn Hứa Thiên Mạc, không nói gì như đang suy nghĩ gì. Hứa Thiên Mạc trong lòng còn suy nghĩ chuyện của Thi Dao Vũ, cũng không hề để ý ánh mắt của mẹ chồng, rất lâu sau đó nàng mới phát hiện, hóa ra là khi đó mẹ chồng nhìn chằm chằm nàng.
Toàn bộ buổi tối Hứa Thiên Mạc đều mất tập trung, đợi rất lâu rồi mới thấy Thi Dao Vũ trở về.
"Em thật sự còn muốn cùng một chỗ với Tư?" - Hứa Thiên Mạc đem cửa phòng đóng lại sau đó đưa ra nghi vấn.
Thi Dao Vũ gật đầu, vẻ mặt chăm chú, ánh mắt có thần,"Lẽ nào em không thấy Tư đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh em là rất có vấn đề sao?"
"Có vấn đề sao, em trái lại cho là chúng ta trong lúc đó là tình yêu chân thành."
Tình yêu chân thành cái đầu em a, Hứa Thiên Mạc đều muốn phỉ nhổ hắn, "Em thật sự thật sự muốn ở cùng với hắn? Dù cho hắn có khả năng có mục đích nào đó?"
"Chị lại suy nghĩ nhiều rồi." - Thi Dao Vũ muốn đưa tay ra sờ nhiệt độ trên trán Hứa Thiên Mạc lại bị nàng né tránh.
Nhìn Thi Dao Vũ cố chấp, Hứa Thiên Mạc lông mày xoắn xuýt cùng nhau, cũng không biết nên nói như thế nào.
"Vậy chính em tự đề phòng đi." - Điều Hứa Thiên Mạc có thể nói cũng chỉ có thể nói cái này, dù sao nàng cũng không nắm chắc được Tư rốt cuộc là ý gì.
|
Chương 26: Làm việc
"Chị cảm thấy ba em có vấn đề." - Hứa Thiên Mạc cắn một cái quả táo ở bên tai Thi Dao Vũ nhẹ giọng thầm nói.
"Vấn đề gì?" "Vô sự lấy lòng, tuyệt đối có mục đích khác."
Thi Dao Vũ không có như Hứa Thiên Mạc nhìn chằm chằm nhà bếp, hắn từ bàn trà cầm lấy một quả quýt bóc ra, "Chị có thể hay không quan tâm chuyện của chính mình?"
"Chuyện của chị là chuyện gì?" - Hứa Thiên Mạc đem tầm mắt từ phòng bếp trở về.
Thi Dao Vũ bẻ một nửa quả quýt đưa cho Hứa Thiên Mạc, "Chị cùng chị Tần thế nào?"
Hứa Thiên Mạc sững sờ, nàng quả thật đã đem Tần Trúc Lan quên đi , "Còn có thể thế nào, chị ấy đã có bạn trai , lẽ nào chị còn mặt dày mày dạn quấn lấy đi?"
"Có muốn em giới thiệu cho chị một người hay không?" - Thi Dao Vũ nháy nháy mắt cười nói.
"Đừng, chị hiện tại không có hứng thú." - Hứa Thiên Mạc cầm quả táo trên tay gặm sạch sẽ sau đó ném vào thùng rác, giật một tờ giấy xoa xoa tay.
"Chị thấy ba em là muốn làm hòa với mẹ em phải không?" - Hứa Thiên Mạc thay đổi đề tài.
"Chị làm sao thấy được ?" - Thi Dao Vũ không tin nhìn Hứa Thiên Mạc hỏi.
Hứa Thiên Mạc liếc Thi Hoành Chí làm trợ thủ cho Nghiêm Như Tuyết đang trong phòng bếp nói, "Em mấy ngày nay đều đang bận rộn tìm nhà, vì lẽ đó không biết ba em mỗi ngày đều như thế này."
"Vậy mẹ em phản ứng gì?" - Nghe Hứa Thiên Mạc vừa nói như thế, Thi Dao Vũ cũng bắt đầu nhìn về phía nhà bếp.
"Không phản ứng." - Hứa Thiên Mạc cúi đầu suy nghĩ một chút mới đưa ra đáp án.
"Không phản ứng là phản ứng gì a?"
"Chị làm sao biết?"
"Đúng rồi, em đã quên nói cho chị việc này." - Thi Dao Vũ vỗ đùi đột nhiên hô.
Hứa Thiên Mạc liếc Thi Dao Vũ một cái, "Nói đi, chuyện gì?"
"Mẹ em muốn mua nhà cho chị." - Thi Dao Vũ tìm tòi nghiên cứu nhìn Hứa Thiên Mạc, hắn cũng không biết làm sao bây giờ mẹ mình đối với Hứa Thiên Mạc lại tốt như vậy, lúc trước muốn mua xe cho nàng hiện tại lại là mua nhà, hắn cũng không phải bởi vì tiền, mà là có loại cảm giác mẹ cũng bị cướp đi.
Hứa Thiên Mạc lông mày nhăn lại, "Mẹ của em lại làm sao vậy?" -Trong lòng nàng cũng không nghĩ ra Nghiêm Như Tuyết là có ý gì, lẽ nào bây giờ mẹ chồng đều tốt đẹp như thế?
"Chị cũng có việc nói cho em." - Hứa Thiên Mạc lôi cổ áo Thi Dao Vũ đem hắn trở về phòng. "Quan hệ hai đứa nhỏ thật tốt a." - Thi Hoành Chí nhìn thấy Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ trong lúc đó cùng nhau vui cười hớn hở nói. Nghiêm Như Tuyết thăm thẳm liếc mắt nhìn cửa phòng đóng lại, sau đó không có phản ứng, bên cạnh Thi Hoành Chí vẫn thao thao bất tuyệt tìm đề tài.
"Chú ý một chút, em là người đã có đối tượng." - Thi Dao Vũ hai tay che chở mình, con mắt trừng to.
Hứa Thiên Mạc không nhìn động tác Thi Dao Vũ, "Chị muốn quan hệ giữa chúng ta kết thúc sớm một chút."
"Tại sao, nhanh như vậy lại nói đến điều này?"
Hứa Thiên Mạc vuốt vuốt tóc, ngày hôm nay nàng không có buộc đuôi ngựa, tóc tùy ý thả ra, "Bởi vì này mấy ngày nay mẹ chị gọi điện thoại cho chị, lại nhắc tới việc sinh con , hơn nữa chị phát hiện kết hôn cũng chỉ là giải quyết một vấn đề, kế tiếp vẫn có rất nhiều phiền phức, nên chị nghĩ kết thúc quan hệ sớm một chút, sau đó chị lại nghĩ cách thẳng thắn với mẹ về xu hướng tính dục của chị."
"Chị điên rồi, thật vất vả mới đem cục diện trước mắt ổn định , chị lại suy nghĩ gì, em không đồng ý." - Thi Dao Vũ hạ thấp giọng. Hứa Thiên Mạc hiện tại đã sứt đầu mẻ trán, nàng một mặt lo lắng sau khi ly hôn bị Liêu An truy sát, mặt khác nàng lại không muốn chờ đợi ở đây, nàng muốn khôi phục cuộc sống như xưa, đối với nàng mà nói chính là cuộc sống thoải mái.
"Đi ra ăn cơm ."
Hứa Thiên Mạc còn muốn nói cái gì nữa thì đã bị Thi Hoành Chí gõ cửa đánh gãy lời nói.
Nhìn đầy bàn đều là món mình thích ăn, Hứa Thiên Mạc trước tiên ra bên ngoài nhìn một chút, mặt trời trên đầu cũng không có hồng đỏ kì dị, quả nhiên mẹ chồng trong phim đều là lừa người, mẹ chồng phẩm hạnh tốt đẹp như vậy sẽ không giống như trong tivi chanh chua đanh đá. . . .
"Anh gọi em tới làm gì, còn hẹn đến địa phương hẻo lánh như thế?" - Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, lại nhìn nhà xưởng hoang vu.
Trương Dật chỉ chỉ một cái, ra hiệu Hứa Thiên Mạc đi đến.
"Chúng ta đi tìm Đinh Kiệt - ông chủ của trang phục Yêu Tư."
"Yêu Tư trang phục không phải rất có tên sao, làm sao ông chủ lại ở nơi này?" - Đơn giản ba tầng tự xây đã lâu, trong sân mọc đầy cỏ dại.
"Nguyên bản Yêu Tư là đại ca Đinh Kiệt quản lý, Đinh Kiệt không có thực quyền cũng là người vô dụng, nhưng gần đây ba hắn tạ thế , vì lẽ đó hắn có cơ hội được phân đến xưởng này." - Trương Dật trực tiếp tiến vào sân, dùng sức gõ cửa.
"Anh muốn làm gì?" - Hứa Thiên Mạc vẫn không có nghĩ rõ ràng Trương Dật đang suy nghĩ gì.
"Đem xưởng Yêu Tư tiếp nhận, tự chúng ta làm hàng hiệu."
Hứa Thiên Mạc nghĩ đến hạng mục Trương Dật giao cho nàng cùng Đông Thủy, Đông Thủy có bao nhiêu cửa hàng, nếu như đem quần áo hàng hiệu mình làm nhập vào, nàng lập tức liền nghĩ rõ ràng.
"Các người là ai?" - Trên mặt xem ra rất lâu không có sửa sang, tóc như tổ chim, vành mắt đen sì, đây chính là Đinh Kiệt.
"Tôi là Trương Dật, người của công ty mới." - Trương Dật chỉ chỉ Hứa Thiên Mạc - "Đây là Hứa Thiên Mạc, quản lí của công ty chúng tôi."
"Anh là Trương tổng?" - Đinh Kiệt nhận ra Trương Dật, vội vã đưa tay ra cùng hắn bắt tay.
"Anh biết tôi?" - Trương Dật hỏi.
Đinh Kiệt ngượng ngùng nói, "Thời điểm mấy năm trước, tôi cùng ba tham gia tiệc mừng thọ của Trương lão, may mắn từng nhìn thấy anh."
"Ồ, tôi nhớ ra rồi, đã gặp qua một lần." - Trương Dật cười nói.
"Tiến vào tới uống trà." - Đinh Kiệt đem bọn họ tới phòng khách, tuy rằng bên ngoài chút cũ nát, nhưng bên trong vẫn là rất tốt.
"Trương tổng, các người tới là để?" - Đinh Kiệt đem nước trà đặt ở trên khay trà, sau đó ngồi ở đối diện Trương Dật.
Trương Dật uống một hớp trà, "Đinh tổng, chúng ta cứ nói thẳng đi , tôi muốn mua lại Yêu Tư xưởng."
"Này.." - Đinh Kiệt thật không tiện xoa xoa tay - "Chuyện này phải tìm anh tôi, xưởng này vẫn là hắn làm chủ."
"Tôi có thể giúp anh có được xưởng này, tôi cũng biết anh đối với ngành nghề trang phục không có hứng thú, đem xưởng bán cho tôi, anh có thể được một món tiền vốn, mặt khác tôi còn biết anh muốn vào ngành ẩm thực, tôi còn có thể đưa anh giới thiệu cho chị tôi nhận thức một chút." - Trương Dật nói xong, bình tĩnh uống trà. Hứa Thiên Mạc ở bên cạnh vẫn không có chen vào cuộc nói chuyện, ngồi im một bên nghe.
Đinh Kiệt sắc mặt nghiêm túc, nhìn Trương Dật liếc mắt một cái, rốt cục quyết định, "Trương tổng, hợp tác vui vẻ."
"Chúng ta trực tiếp từ ở ngoài chuyển vào làm hàng hiệu của mình, như vậy được không?" - Nàng hỏi, Trương Dật tuy rằng yêu thích tiền, nhưng hắn đối với hạng mục có thể kiếm tiền độ bén nhạy rất cao, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc bình thường đều là nghe theo quyết định của hắn.
"Tuyệt đối không thành vấn đề, Đông Thủy liền giao cho em." - Trương Dật trong con ngươi đã ánh lên sắc vàng rực rỡ của tiền.
"Còn có hai ngày nữa, Lý Uyển muốn mời em ăn cơm, đừng quên."
"Biết rồi, đến lúc đó thì thông báo cho em."
|
Chương 27: Xin lỗi "Có hai người chúng ta thôi à?" - Hứa Thiên Mạc lúng túng từ chỗ ngồi đứng lên đến chỗ Lý Uyển, nàng dựa theo địa chỉ Trương Dật cho đến phòng ăn, kết quả chỉ nhìn thấy Lý Uyển.
Lý Uyển cười nói, " Hai chúng ta thôi, Trương Dật có chút việc không thể tới ."
Hứa Thiên Mạc cười mỉm ngồi vào đối diện Lý Uyển, nàng chỉ cùng Lý Uyển gặp mặt có hai lần, vẫn còn rất xa lạ, cho nên nhìn thấy hai người trong lòng vẫn còn có chút lúng túng. Đến đây khá gấp, Hứa Thiên Mạc gọi một ly nước đá, từng ngụm từng ngụm uống xong.
Lý Uyển đợi Hứa Thiên Mạc đem nước uống xong, mới mở miệng, "Kỳ thực ngày hôm nay mời em ăn cơm, chủ yếu có hai mục đích." - Nàng dừng một chút xem Hứa Thiên Mạc dời đi sự chú ý rồi tiếp tục nói - "Một là chị muốn cảm ơn em lần trước có ơn cứu mạng."
Hứa Thiên Mạc vội vã xua tay, "Chị nói quá phóng đại, em chỉ là thấy khó nên giúp thôi, việc này dễ như ăn cháo." - Bản thân nàng cũng không có cảm thấy là chuyện lớn, chỉ là nàng vừa vặn đụng phải.
"Còn có một chuyện chị muốn nhờ em hỗ trợ." - Lý Uyển nhìn Hứa Thiên Mạc chậm rãi nói.
"Có thể giúp em sẽ giúp." - Hứa Thiên Mạc cũng không có lập tức đồng ý, nàng vẫn tự biết mình, có một số việc nàng cũng không chắc chắn làm được.
"Chị yêu thích Trương Dật." - Lý Uyển thẳng thắn dứt khoát nói.Hứa Thiên Mạc trái lại sững sờ, đây là tình huống nào, trước đây không lâu Trương Dật mới nói Lý Uyển không thích hắn, nàng cẩn thận từng li từng tí một hỏi, "Cái này, chị cùng Trương Dật?"
"Chị cùng anh ấy là thanh mai trúc mã." - Lý Uyển cười giải thích.
"Trương Dật lần trước nói chị là đối tượng hẹn hò của anh ấy, em còn tưởng rằng chị cùng ảnh là mới quen."
Lý Uyển cười khẽ,"Ba chị cùng ba ảnh là thế giao, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ là gần đây, hai phe trưởng bối có ý định để cho chị và anh ấy tiếp xúc nhiều."
"Vậy chị có ý gì?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Chị yêu thích ảnh, nhưng chị biết anh ấy đối với chị là vô vị, nên chị nghĩ muốn em trợ giúp một chút."
"Để cho em hỗ trợ?" - Hứa Thiên Mạc chỉ chỉ chính mình.
Lý Uyển gật đầu.
"Em có thể giúp cái gì?"
"Em là bạn tốt Trương Dật, chị muốn hỏi em làm sao vậy mới có thể làm cho anh ấy yêu thích chị?" - Lý Uyển nhợt nhạt nở nụ cười, hoàn toàn không có thẹn thùng liền đem ý nghĩ của mình nói ra.
"Làm sao mới có thể làm cho anh ấy thích chị?" - Hứa Thiên Mạc cằm tựa trên tay, ngoẹo cổ suy nghĩ một chút.
"Tuy rằng Trương Dật tham tài, nhưng ảnh vẫn là một người rất có trách nhiệm." - Hứa Thiên Mạc ngồi nghiêm chỉnh - "Em nghĩ tới một biện pháp."
"Cái gì?" - Lý Uyển tự động hỏi.
"Chuốc say hắn, sau đó chị tự hiểu đi!"
Nhìn Lý Uyển sững sờ, Hứa Thiên Mạc nói rất chân thành, "Cái phương pháp này em nói là thật, lên xe trước mua vé sau, đến thời điểm cho dù ảnh không muốn tiếp thu cũng phải nhận.
"Phương pháp này được không?" - Lý Uyển nghi vấn.
"Bằng vào sự hiểu biết của em đối với Trương Dật, nhất định có thể." - Hứa Thiên Mạc vuốt cằm của mình, kiên định nói.
"Vậy chúng ta làm như vậy.." - Hứa Thiên Mạc vẫy tay làm cho Lý Uyển tới gần.
. . . "Tỉnh rồi?" - Nghiêm Như Tuyết đứng ở cửa sổ sát đất ôm ngực, nghe được Hứa Thiên Mạc phát sinh tiếng vang, xoay người nhu hòa nói.
Hứa Thiên Mạc mê man nhìn Nghiêm Như Tuyết, đầu bởi vì say rượu mà mơ hồ đau.
"Đầu rất đau sao?" -Nghiêm Như Tuyết ngồi vào bên cạnh Hứa Thiên Mạc, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của nàng.
"Đây là nơi nào?" - Nhìn phòng ngủ xa lạ, Hứa Thiên Mạc mờ mịt không biết làm sao.
"Đêm qua chúng ta đều uống nhiều rồi."
"Cái gì?!" - Hứa Thiên Mạc liền từ mơ hồ tỉnh lại, nàng nhớ tới đêm qua có Trương Dật cùng Lý Uyển uống rượu, nàng vì giúp Lý Uyển liều mạng chuốc rượu Trương Dật, bản thân nàng cũng uống không ít, sau đó giống như ở trong phòng ăn gặp Nghiêm Như Tuyết.
Hứa Thiên Mạc không biết phát sinh cái gì, cũng không xác định phát sinh cái gì, nàng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nghiêm Như Tuyết, bọc chăn lăn tới bên kia giường, "Chúng ta ngày hôm qua không có làm gì chứ?"
"Tôi sẽ đối với Mạc phụ trách."
Nghiêm Như Tuyết câu nói này phảng phất là xuyên thấu qua vài tầng giấy ráp mới truyền tới trong tai Hứa Thiên Mạc, nói như đêm qua quả thật đã xảy ra cái gì.
Mẹ ơi!
"Tôi đi đây!" - Hứa Thiên Mạc đè nén âm lượng thở nhẹ ra, ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời vừa vặn xuyên qua cửa kính rơi vào chân giường, chẳng qua lúc này ánh mặt trời sáng rỡ trong mắt nàng có vẻ hơi chói mắt.
Hứa Thiên Mạc liên tục lăn lộn chạy ra khỏi phòng, từ lúc mặc quần áo tử tế đến lúc ra ngoài nàng không dám nhìn Nghiêm Như Tuyết một cái.
"Em làm sao vậy, tiều tụy như thế?" - Trương Dật nhận được điện thoại Hứa Thiên Mạc, nghe được âm thanh nàng tái nhợt vô lực, lo lắng vội vã từ trong nhà chạy tới.
"Em muốn hỏi đêm qua xảy ra chuyện gì?" - Hứa Thiên Mạc trong giọng nói toát ra uể oải, đầu của nàng đến giờ vẫn nặng nề.
"Chuyện gì? Em muốn hỏi cái gì?" - Trương Dật có chút không rõ hỏi. Hứa Thiên Mạc trong lòng vô cùng phát điên, cả người nhìn qua có chút nôn nóng, nhưng nàng vẫn khắc chế phát hỏa, ngón tay nắm chặt điện thoại, "Nghiêm Như Tuyết tại sao lại xuất hiện?"
"Em nói Nghiêm tổng a, lẽ nào em đã quên?"
"Em đã quên cái gì?"
"Đêm qua là em kéo lấy anh muốn cụng rượu, uống đến một nửa, Nghiêm tổng cùng bằng hữu vừa vặn cơm nước xong phải đi, đi ngang qua bàn chúng ta. Nghiêm tổng lại đây chào hỏi, sau đó em nhất định lôi kéo nàng muốn cùng uống rượu." - Trương Dật đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Hứa Thiên Mạc có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm, hóa ra là nàng lôi kéo Nghiêm Như Tuyết uống rượu, nói như vậy chuyện này hẳn nên là nàng đối với Nghiêm Như Tuyết phụ trách. Hứa Thiên Mạc như cà héo tựa lưng vào ghế ngồi, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt Trương Dật ánh lên sự giảo hoạt.
Hứa Thiên Mạc chưa có về nhà, hai ngày nay đều ở SAT nàng không có can đảm về nhà, cũng không có can đảm đối mặt Nghiêm Như Tuyết, vui nhất chính là Nghiêm Như Tuyết cũng không có gọi điện thoại cho nàng.
"Chị mấy ngày nay đi làm gì , về nhà cũng không nhìn thấy chị?" - Thi Dao Vũ ở trong điện thoại bất mãn tả nói.
"Chị rất bận, ngày hôm nay em có rảnh không? Rảnh rỗi liền về nhà giúp chị thu thập mấy bộ quần áo lại đây, vậy đi, chị trước tiên cúp máy." Hứa Thiên Mạc đang nằm phòng nghỉ ngơi sô pha dùng điện thoại di động xem phim, nghe có người gõ cửa, giật mình buông tay, điện thoại di động liền rơi vào mặt. Đau đau đau, Hứa Thiên Mạc nhẹ răng trợn mắt xoa mũi mở cửa.
"Dao Vũ có việc, nên để tôi đưa quần áo tới." - Nghiêm Như Tuyết cười nhẹ nhàng cầm túi trong tay.
Muốn chết, đây chính là cảm tưởng vào giờ phút này của Hứa Thiên Mạc. Nàng sững sờ ở cửa, trên mặt không biết nên mang theo cười cười hay nên khóc.
"Không cho tôi đi vào sao?" - Nghiêm Như Tuyết hỏi.
Hứa Thiên Mạc không nói gì, cứng ngắc nghiêng người, nhường đường. "Cảm ơn." - Nghiêm Như Tuyết ung dung tiến vào phòng nghỉ Nghiêm Như Tuyết quét một vòng, sau đó trực tiếp ngồi ở trên bàn làm việc, khoanh tay hỏi, "Mạc đang trốn tránh tôi sao?"
Hứa Thiên Mạc thân thể run lên, vội vàng lắc đầu một cái, nhìn Nghiêm Như Tuyết nghiêm mặt, nàng luôn cảm thấy thật giống như nhìn thấy thầy chủ nhiệm hồi cao trung.
"Tôi biết trong lòng Mạc vẫn yêu Thi Dao Vũ, nhưng đối với hắn, Mạc không thể cưỡng cầu." - Nghiêm Như Tuyết muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Cái gì?" - Hứa Thiên Mạc đầu óc mơ hồ, nàng không rõ được Nghiêm Như Tuyết nói chính là ý gì.
"Chuyện này tôi vẫn luôn muốn nói , nhưng tôi không tìm được cơ hội mở miệng."
Hứa Thiên Mạc kỳ quái nhìn Nghiêm Như Tuyết, chờ nàng nói tiếp.
"Xin lỗi, cái này là tôi thay Thi Dao Vũ nói với Mạc."
"Xin lỗi, cái này là vì chuyện đêm hôm qua, xin lỗi Mạc."Hứa Thiên Mạc trong lòng có dự cảm không lành. "Dao vũ yêu thích đàn ông , tôi gần đây mới biết thôi." - Nghiêm Như Tuyết chú ý vẻ mặt Hứa Thiên Mạc, sau đó mới chậm rãi nói.
Hứa Thiên Mạc hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Thi Dao Vũ dĩ nhiên lại bại lộ, nàng lặng lẽ dùng tay bấm bắp đùi, đau đến nước mắt đều chảy ra, nàng đỏ mắt nhìn Nghiêm Như Tuyết, "Cái gì, hắn yêu thích đàn ông ư?"
"Tôi biết Mạc rất khó vượt qua, nhưng chuyện như vậy không thể cưỡng cầu, hơn nữa chuyện tối ngày hôm qua."
"Buổi tối ngày hôm qua không cần nhắc lại, chị có thể để cho tôi một chút yên tĩnh không?" - Trong lúc nói chuyện, nước mắt từ viền mắt Hứa Thiên Mạc mãnh liệt chảy ra.
Nghiêm Như Tuyết muốn đưa tay ra lau nước mắt Hứa Thiên Mạc, nhưng nhìn thấy Hứa Thiên Mạc đã dùng tay che mặt, liền đem tay thả xuống. Nghe Nghiêm Như Tuyết rời cửa, Hứa Thiên Mạc mới ngẩng đầu lên, hành động diễn xuất của mình hật tốt a, than thở với mình một câu, Hứa Thiên Mạc vội vã gọi Thi Dao Vũ, "Em nhanh lên một chút lại đây cho chị, đừng có mang Tư của em đến đây."
Hứa Thiên Mạc đang nghỉ ngơi đi tới đi lui, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thi Dao Vũ, xem xong còn thở dài lắc đầu một cái.
"Chị nhìn em như vậy làm gì, nhanh nói cuối cùng là làm sao?" - Thi Dao Vũ bị Hứa Thiên Mạc thiếu kiên nhẫn. "Mẹ em biết em yêu thích đàn ông rồi." - Hứa Thiên Mạc chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói.
"Cái gì!" - Thi Dao Vũ từ trên ghế sa lông nhảy lên, "Chị nói mẹ em biết rồi, nên làm gì đây?" - Lần này đến phiên Thi Dao Vũ ở trong phòng ồn ào.
"Xem thái độ mẹ em, hẳn cũng không phải là vấn đề quá lớn." - Nhưng đáng tiếc chuyện của mình cũng khó bảo toàn , Hứa Thiên Mạc phiền muộn nghĩ đến.
-
Hôm nay mát mẻ, hai chương nhé. Các cậu buổi tối vui vẻ
|
Chương 28: Nằm viện "Này này, ngày hôm nay Hứa quản lý tâm tình không tốt lắm, đi vào đưa báo biểu cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi, Hứa quản lý bình thường tốt như vậy, chắc chắn sẽ không hướng tôi phát hỏa."
Vài phút sau.
"Cô là viết cái gì đây, tất cả đều là sai, quay về sửa lại lần nữa cho tôi!" - Hứa Thiên Mạc đem cặp văn kiện ném trên mặt bàn gào thét nói, nhìn em gái đứng ở trước bàn, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc.
"Làm sao vậy, hỏa khí lớn như vậy?" - Trương Dật đẩy cửa đi vào.
"Cô trở lại làm việc đi." - Hứa Thiên Mạc đối với em gái cả người toả ra oan ức nói.
Em gái xoay người đang cất bước.
"Cái này cầm về đi."
"Vâng." - Em gái xoay người cẩn thận từng li từng tí một tiếp nhận cặp văn kiện trong tay Hứa Thiên Mạc, sau đó bước nhanh ra văn phòng.
Nhìn cửa bị đóng, Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn Trương Dật, "Anh làm sao lại đến đây?"
"Nhìn kinh nguyệt em đến khiến thân thể không khỏe, nên tới thăm em một chút."
"Anh mới là bị kinh nguyệt đến, nói đi chuyện gì xảy ra?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là Đinh Kiệt đã đem xưởng giao cho anh, em sớm bắt đầu hạng mục cùng Đông Thủy đi."
Hứa Thiên Mạc vừa nghe đến Đông Thủy liền bắt đầu đau đầu, "Em có thể không làm cái này không?"
"Không được." - Trương Dật gọn gàng dứt khoát nói.
"Huynh đệ quan trọng hay là tiền quan trọng!?"
"Tiền quan trọng."
Hứa Thiên Mạc tiện tay cầm lên một quyển tạp chí ném tới trên người Trương Dật, "Cút ngay cho em, ngày hôm nay không muốn nhìn thấy anh."
Nhìn thấy Trương Dật bị đuổi ra ngoài, đám người bát quái lén lút xem bắt đầu đám tán gẫu.
"Hứa quản lý ngày hôm nay làm sao vậy? cảm giác như nuốt phải lửa vậy."
"Đúng đúng đúng, Trương tổng cũng bị đuổi ra."
"Tôi đoán, tuyệt đối là tình cảm xảy ra vấn đề."
"Có ai xem qua chồng Hứa quản lý chưa, hẳn là rất tuấn tú đi."
"Tôi cũng muốn nhìn..."
Hứa Thiên Mạc thở phì phò ngồi vào chỗ ngồi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thi Dao Vũ, "Em thế nào rồi, về nhà có bị mẹ em giáo dục không?"
"Chờ chút." - Thi Dao Vũ khoanh tay chạy đến bên trong góc hẻo lánh, nhìn xung quanh không có ai mới mở miệng nói - "Ngày hôm qua em cùng mẹ em cố gắng nói chuyện một chút, mẹ đối với em xu hướng tính dục không nói gì, nhưng chúng ta đang thương lượng xử lý vấn đề của chị."
"Vấn đề gì?"
"Mẹ em cho rằng em gạt xu hướng tình dục mình sau đó lừa chị kết hôn, em liền kỳ quái mẹ tại sao không có nghĩ tới có thể là chị gạt em đây?"
"Sau đó thì sao, hai người định xử lý như thế nào?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Cái này thì phải xem chị rồi."
Xem mình à, Hứa Thiên Mạc suy nghĩ một chút nói, "Vậy chúng ta trực tiếp ly hôn được rồi, ngược lại em cũng come out thành công , đến lúc mẹ chị nếu như hỏi , chị liền nói em yêu thích đàn ông, bất quá đến lúc đó em nên ra ngoài trốn mấy ngày, chị sợ ba chị biết sẽ đánh gãy chân của em."
"Vậy chị rở về đi, chúng ta tiếp tục nói tỉ mỉ."
"Chị không trở về , chị mấy ngày nay còn ở SAT , được rồi, liền nói như vậy, có gì thì điện thoại tìm chị, chị trước tiên cúp máy."
"Này, mẹ làm sao vậy?" - Hứa Thiên Mạc nói.
"Thiên Mạc a, con khi nào về nhà một chuyến, ba con có chút không thoải mái, nhưng sống chết không chịu đến bệnh viện kiểm tra, con trở về cùng ba con đi bệnh viện đi."
"Mẹ, con lập tức trở về, mẹ ở nhà chờ a." - Cúp điện thoại xong, Hứa Thiên Mạc liền lái xe trở về nhà.
"Mẹ, ba ở chỗ nào?" - Hứa Thiên Mạc xông về nhà, chỉ nhìn thấy Liêu An trên ghế salông lo lắng.
Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc trở về, Liêu An lập tức đứng lên đến, "Ba con ở trong phòng."
"Ba." - Hứa Thiên Mạc gõ cửa một cái sau đó đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Hứa Hướng Sơn nằm ở trên giường - "Ba, có phải là thân thể không thoải mái a?" - Hứa Thiên Mạc hỏi, Hứa Hướng Sơn một chút động tĩnh cũng không có.
"Ba, ba!" - Hứa Thiên Mạc nhẹ nhàng đẩy một cái Hứa Hướng Sơn, nhưng hắn vẫn không có một chút động tĩnh.
"Mẹ, nhanh lên một chút đi vào, ba té xỉu rồi!" - Hứa Thiên Mạc sốt ruột hô.
"Cái gì, tại sao lại như vậy?"
"Mẹ, mau gọi 120!"
.
.
.
"Con nói ba con sẽ có chuyện hay không?" - Ngồi ở trong bệnh viện trên ghế, Liêu An tâm gấp hỏi Hứa Thiên Mạc.
"Khẳng định không có chuyện gì, mẹ." - Hứa Thiên Mạc ôm Liêu An an ủi nói, con mắt của nàng nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
"Ông ấy tại sao lại đột nhiên ngã xuống đây, nếu như mẹ sớm một chút gọi điện thoại cho con, để con mang ông ấy đi kiểm tra cũng sẽ không như vậy." Nói nói, Liêu An lau nước mắt chảy xuống.
"Thiên Mạc, ba, thế nào rồi?" - Thi Dao Vũ thở hồng hộc chạy đến trước Hứa Thiên Mạc.
"Còn ở trong." - Hứa Thiên Mạc nhìn một chút còn sáng phòng giải phẫu đăng.
"Yên tâm, ba khẳng định không có chuyện gì." - Thi Dao Vũ ngồi vào Hứa Thiên Mạc bên cạnh, đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai của nàng.
"Hai người còn chưa có ăn cơm đi, em đi mua." - Thi Dao Vũ nhìn một chút thời gian trên điện thoại di động nói.
Hứa Thiên Mạc gật gật đầu, nàng kỳ thực không hề có một chút muốn ăn, có thể nàng coi như không cân nhắc chính mình, cũng phải chú ý đến Liêu An còn đang khóc, một người đã đi vào, người còn lại không thể ngã được.
"Dao vũ, con ở đâu? Mẹ hỏi thư ký, con tại sao lại không ở công ty?" - Âm thanh lành lạnh của Nghiêm Như Tuyết từ điện thoại truyền tới.
Thi Dao Vũ nhấc theo túi chứa fastfood, một tay kia cầm điện thoại di động, "Mẹ, con ở bệnh viện, Thiên Mạc ba ba xảy ra vấn đề rồi."
"Bệnh viện nào, mẹ lập tức tới ngay?"
Nghiêm Như Tuyết đến rất nhanh, Hứa Thiên Mạc đang khuyên Liêu An ăn chút cơm, nàng đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc, Nghiêm Như Tuyết trái lại nói không ra lời , việc nàng có thể làm cũng chỉ là hỗ trợ an ủi Liêu An vẫn đang khóc.
"Bác sĩ, thế nào rồi?" - Nhìn thấy phòng giải phẫu đèn tắt , bác sĩ từ bên trong đi ra, Thi Dao Vũ nhanh hơn Hứa Thiên Mạc một bước chạy vội tới bên cạnh bác sĩ.
"Bệnh nhân không sao rồi."
Người ở chỗ này nghe được câu này đều thở phào nhẹ nhõm, "Bác sĩ, cảm tạ ông." - Nói xong Hứa Thiên Mạc liền đỡ Liêu An đến trên ghế.
"Tôi đi sắp xếp một chút." - Nói xong Nghiêm Như Tuyết quay đầu lại đến bên trong góc gọi điện thoại.
Hứa Hướng Sơn chuyển tới phòng bệnh, Hứa Thiên Mạc lái xe về nhà cùng Liêu An giúp Hứa Hướng Sơn lấy chút quần áo.
"Em ngồi đây làm gì?" - Hứa Thiên Mạc nhìn Thi Dao Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế liếc mắt một cái.
"Em sợ chị tâm tình không tốt, nên lại đây cùng chị." - Thi Dao Vũ nói. "Cha chị như vậy , xem ra việc chúng ta vẫn nên chậm một chút nói với bọn họ." - Hứa Thiên Mạc thở dài một hơi nói.
Thi Dao Vũ chếch người, "Đúng rồi, chị cùng mẹ em trong lúc đó làm sao vậy?"
"Cái gì?"
"Em theo mẹ em nói tới chuyện của chị, luôn cảm thấy mẹ là lạ như giống có việc gạt em."
"Em suy nghĩ nhiều thôi, đến rồi, chị đi lên trước lấy quần áo, em ở trong xe chờ chị."
"Được, chị đi đi."
-
Lịch đăng truyện tùy theo thời gian rảnh của mình, không cố định. Còn truyện diễn biến nhanh hay chậm, khó hiểu hay không thì các cậu cứ từ từ xem rồi biết.
|
Chương 29: Gặp mặt Ngoài cửa sổ bầu trời bắt đầu ngưng tụ lại từng đám từng đám dày nặng mây đen, Hứa Thiên Mạc đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, "Ba, ba muốn ăn hoa quả sao, con gọt táo cho ba ăn."
Hứa Hướng Sơn vui cười hớn hở gật đầu, hắn phát hiện kỳ thực nằm viện cũng rất tốt, ít nhất khuê nữ có thời gian bồi tiếp hắn.
"Thiên Mạc, chị đã về nhà một tuần, khi nào chị mới trở lại?" - Thi Dao Vũ nói, Hứa Hướng Sơn nằm viện, Hứa Thiên Mạc đều là tan việc đến chỗ hắn, sau đó buổi tối về nhà mình ngủ.
Hứa Thiên Mạc nghiêng đầu dùng đầu cùng vai kẹp lấy điện thoại di động, "Làm sao vậy?" - Hai tay chăm chú gọt trái táo.
"Thằng bé muốn con về ? Để cho hắn ở nhà chờ đi, ba nằm viện hắn cũng không tới xem một chút." - Hứa Hướng Sơn nghe được Thi Dao Vũ âm thanh thì chen vào nói.
"Ba, Dao Vũ rất bận bịu, ba nếu như muốn gặp Dao Vũ, mai con sẽ bảo hắn lại đây." - Hứa Thiên Mạc cười nói, tùy tiện đem trái táo gọt xong đưa tới tay Hứa Hướng Sơn .
Hứa Thiên Mạc đứng lên đến đi ra phòng bệnh, ngồi ở bên ngoài ghế dựa, "Ngược lại tình huống giữa chúng ta mẹ em cũng biết rồi, chị có trở về hay không đến cũng không ảnh hưởng gì, chờ qua một thời gian ngắn chị lại trở về một chuyến đem đồ vật của mình dọn dẹp một chút sau đó sẽ dọn ra."
"Mẹ, chị ấy nói sẽ không trở lại."
Hứa Thiên Mạc nghe được Thi Dao Vũ ở cùng người bên cạnh nói chuyện, hỏi, "Em nói chuyện với người nào, bên cạnh em là ai a?"
"Không có, không có, vậy cứ như thế đi, em trước tiên cúp máy."
Liêu An mới từ trong nhà làm cơm trở lại, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc ngồi ở ngoài phòng bệnh, "Mạc mạc, làm sao lại ngồi ở đây?"
"Há, vừa nãy cùng Dao Vũ gọi điện thoại." - Hứa Thiên Mạc đem điện thoại di động cất trong túi quần, đứng lên tới đón hộp cơm trong tay Liêu An.
"Mẹ hầm canh bồ câu, lát nữa con ăn nhiều một chút."
"Mẹ để ba uống đi, con không có khẩu vị."
"Con đứa nhỏ này, nhìn con xanh xao vàng vọt, phải bồi bổ nhiều."
"..."
Đến tám giờ, Hứa Thiên Mạc liền về nhà, Liêu An buổi tối đều là ở trong phòng bệnh bồi Hứa Hướng Sơn. Hứa Thiên Mạc lên lầu, liền nhìn thấy một bóng người đen thùi lùi cửa đứng trước nhà mình.
"Là ai vậy, lại đứng trước cửa nhà tôi, nói cho anh biết là tôi đã luyện qua đai đen taekwondo, anh biết đai đen taekwondo có ý gì không, chính là tôi giáng một chưởng xuống, tấm ván gỗ năm centimet lập tức rạn nứt!" - Hứa Thiên Mạc căng thẳng hô, dưới chân đã chuẩn bị chạy đi.
"Tôi nghe nói luyện đến đai đen taekwondo ít nhất cũng phải chừng bốn mươi tuổi, Mạc nói hiện tại mình bao nhiêu tuổi rồi?" - Bóng người kia cười khẽ hỏi.
Nghe được tiếng nói quen thuộc này, Hứa Thiên Mạc càng muốn nhanh chân chạy, "Chị làm sao lại đến?"
"Tìm Mạc nói chuyện." Nghiêm Như Tuyết chậm rãi nói.
"Giữa chúng ta không có chuyện gì, nên không có gì để nói, lại nói đã muộn, bên ngoài nhanh sắp mưa rồi, chị đi về trước đi." - Hứa Thiên Mạc nói.
"Mạc đang trốn tôi?" - Nghiêm Như Tuyết áp sát Hứa Thiên Mạc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Nhìn thấy mặt nàng đột nhiên phóng to, Hứa Thiên Mạc hô hấp cứng lại, "Tôi không có."
"Mạc có, ánh mắt của Mạc đang né tránh tôi."
Hứa Thiên Mạc quýnh lên, dùng tay che lại con mắt của mình, "Chị không được nhìn tôi, có chuyện liền nói đi." - Nàng không muốn tiếp tục cùng Nghiêm Như Tuyết tranh luận cái vấn đề này, giữa hai người đối thoại đều muốn biến thành kịch Quỳnh Dao.
"Tôi thích Mạc."
Hả?
Hứa Thiên Mạc khiếp sợ buông lỏng tay ra, sững sờ nhìn Nghiêm Như Tuyết.
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thiên Mạc, Nghiêm Như Tuyết không xác định hỏi, "Muốn tôi nói tôi yêu Mạc sao?"
Nếu muốn, tôi cũng có thể nói.
"Tôi không yêu chị!" - Hứa Thiên Mạc vội vàng hô, nàng cảm thấy đầu của nàng không chứa nổi tin tức lớn như vậy.
"Tại sao?"
Hứa Thiên Mạc nhất thời bế tắc, tại sao lại hỏi mình câu này a, "Chờ một chút, chị để cho tôi ngẫm lại một chút."
Mặc dù nói Nghiêm Như Tuyết là mẹ chồng nàng, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa. Nói đến tuổi Nghiêm Như Tuyết, tuy nói nàng có một nhi tử lớn như vậy, nhưng tướng mạo của nàng vẫn là không thể chê. Hơn nữa nàng là bà chủ Đông Thủy, khắp mọi mặt đều ưu tú, ở với nàng mặt nào cũng đều thấy chính mình chiếm tiện nghi nàng.
"Chị rất tốt, nhưng tôi không thích chị, chị còn là mẹ Thi Dao Vũ, cuối cùng còn có điểm trọng yếu nhất chính là tôi yêu thích đàn ông." - Cân nhắc hồi lâu, Hứa Thiên Mạc mới nói ra từ chối đáp án.
"Đây là lần đầu tiên tôi gần tình yêu như vậy, tôi sống nhiều năm, vì ba, vì con trai, vì người khác. Rốt cục ở hiện tại tôi gặp phải Mạc. Mạc biết đây là cảm giác gì không?"
"Tôi.."
"Cho nên nói, Hứa Thiên Mạc, em đừng hòng ngăn trở hạnh phúc của tôi."
Ơ, này vẫn là sai lầm của mình ư, Hứa Thiên Mạc chỉ mình á khẩu không trả lời được nhìn Nghiêm Như Tuyết rời đi.
Hứa Thiên Mạc tắm xong từ phòng vệ sinh lúc đi ra, bên ngoài đã mưa to, nàng nằm ở trên giường trằn trọc trở mình ngủ không được, nàng nhìn đồng hồ, tiếp tục nằm xuống lại ép buộc chính mình ngủ, trong đầu nàng không ngừng hiện lên Nghiêm Như Tuyết buổi tối nói với nàng. Nên làm cái gì bây giờ, Hứa Thiên Mạc than, trừng hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Thi Dao Vũ đẩy cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết nhìn về máy vi tính cười, hắn ở trên cửa gõ gõ, "Mẹ, mẹ rảnh không, con đi vào nói chuyện chút."
"Con vào đi." - Nghiêm Như Tuyết tầm mắt từ trong máy vi tính dời đi, dùng tay vén tóc ra sau.
"Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì? Cười vui vẻ như vậy? - Thi Dao Vũ liếc trộm một chút máy vi tính, phát hiện chỉ là một đống số liệu phổ thông.
Nghiêm Như Tuyết sờ sờ đầu Thi Dao Vũ, "Lúc này mà còn tìm mẹ, có việc?"
"Mẹ, con muốn nói với mẹ việc này." - Thi Dao Vũ nửa ngồi nửa quỳ , lôi kéo tay Nghiêm Như Tuyết - "Con muốn chuyển ra ngoài."
"Ở nhà không tốt?" - Nghiêm Như Tuyết cười hỏi.
"Không phải, con đã lớn như vậy, con muốn độc lập, ở bên ngoài có thể rèn luyện chính mình mà." - Thi Dao Vũ làm nũng nói.
"Con trước đây chính là một đứa nhỏ, không nghĩ tới lập tức lại lớn như vậy rồi." - Nghiêm Như Tuyết cảm khái nói.
Đứa nhỏ? Thi Dao Vũ xạm mặt lại, hô, "Mẹ!" .
"Con muốn dời ra ngoài thì dời ra ngoài đi." - Nghiêm Như Tuyết biết Thi Dao Vũ tại sao muốn đi ra ngoài, nhưng nam đại bất trung lưu, nàng sảng khoái đồng ý.
"Cảm ơn mẹ."
"Đúng rồi, đêm qua ba gọi điện thoại cho con, nói tới nửa ngày con nhìn ý ba thật giống như muốn chuyển tới đây sống cùng mẹ." -Thi Dao Vũ đứng ở cửa thư phòng quay đầu nói.
"Mẹ biết rồi." - Nghiêm Như Tuyết ánh mắt mang theo sắc bén.
|