Tính Im Lặng Đến Bao Giờ Hả Đồ Ngốc?
|
|
Chap 52 Tình yêu là gì mà khiến con người ta điên cuồng, không màng thể xác mà lao vào? Nhất là thứ tình cảm không được mọi người công nhận thì càng có ai đủ dũng cảm để đứng lên??
Đôi khi chúng ta phải hiểu rằng dù là yêu khác giới hay đồng giới thì đâu đâu cũng gặp trở ngại, nhất là gia đình. Wendy từng nghĩ giá như cậu có thể trở về, chạy thật nhanh ôm chầm lấy mẹ và kể cho mẹ nghe những chuyện vừa qua. Nhưng biết làm sao? Cậu đã lớn, tuổi tác trưởng thành, có một cuộc sống tự lập, tủi thân liền quay về với mẹ? Wendy là người không muốn trở thành gánh nặng của ai.
Nhà cậu giàu, appa làm chủ tịch một công ty lớn, mẹ hiền hậu nhưng không có nghĩa là Wendy phải bắt họ chăm sóc cho mình. Cậu biết cả đời này cậu không thể mang đến một chàng rể cho ba mẹ như những cô gái khác, mà lại đem lòng yêu một cô gái, tội lỗi gánh nặng tất cả đều đặt trên vai Wendy. Những lúc như vậy cậu đều có suy nghĩ, gia đình Irene lại càng hà khắc hơn, dù sao họ là ở Hàn Quốc, phong kiến vẫn còn. Cho nên cậu đưa ra quyết định đó, có đau nhưng rồi sẽ qua còn hơn là để nàng cùng cậu vất vả. Wendy muốn thay Irene chịu tất cả đổi lại cuộc sống của nàng bình yên toàn vẹn là được.
Để giỏ trái cây lên kệ tủ, Wendy lấy ghế ngồi xuống kế bên Van. Cô đang ngủ căn bản không biết cậu đã tới tự lúc nào. Wendy không biết thời gian rốt cuộc là trôi qua bao lâu, cậu nhìn người bạn thuở nhỏ của mình từng nô đùa bao nhiêu kỉ niệm mà giờ nằm đây, lòng lại đau không thôi. Hay được Van chỉ chấn thương, ăn uống chăm sóc điều độ thì mau chóng hồi phục làm tâm tình Wendy bớt nặng trĩu hơn.
"Tới hồi nào vậy?" Van mở mắt thấy Wendy đơ ra như suy nghĩ gì đó mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô.
"Mới tới. Sao lại không ngủ tiếp đi, hay tớ làm cậu thức giấc à?" Nghe giọng Van, cậu trên mây cuối cùng cũng đáp xuống mà trả lời.
Van ngỏ ý muốn ngồi dậy, cậu đi lại đỡ, Van sắc mặt hồng hào hơn, tuy không trang điểm nhưng với nét mặt hiện tại của cô vẫn thiêu đốt các chàng trai cô gái. "Dạo gần đây cậu mệt quá à? Công việc ở công ty có nhiều không? Nếu có gì khó giải quyết cậu cứ nhờ trợ lí. Cô ấy sẽ giúp cậu" Van nói, đôi khi cô chính là người không hiểu rốt cuộc bạn cô gặp trắc trở gì mà gương mặt sớm đã mất đi vẻ vui tươi hiếm có.
"Mọi việc ổn thỏa, tớ chủ yếu là xem lại văn kiện và vài hợp đồng nhỏ của một số công ty. Loại bỏ được lợi nhuận của họ dành cho chúng ta, nói chung tớ sớm quen rồi." Wendy nở nụ cười trấn an, thơi khắc này chỉ có cậu và cô. Cả hai nói qua lại mặc kệ không gian im ắng của căn phòng.
"Tớ lo cậu vất vả, xin lỗi là tại tớ...nếu tớ không..."
Wendy ngắt lời Van. "Âu cũng là do số phận, bây giờ cậu có trách thì mọi chuyện đã qua. Ta tốt nhất là quên đi đừng để trong lòng chỉ thêm tổ phiền hà mà thôi."
"Cậu nói đúng" Van gật gù đồng ý.
"Alana vừa đi mua cháo, coi bộ hai người cậu tình cảm nồng đậm lắm ha?" Wendy nói với chất giọng pha lẫn hờn dỗi và châm chọc.
"Chứ không phải cậu ế muốn mốc luôn rồi, thấy người ta tình cảm liền ghen tị sao?" Van không vừa lòng phản bác lại.
"Tớ nào có. Một phần là ngưỡng mộ hai người, còn phần lại là trách cậu và con bé quá nóng vội. Cơ mà bây giờ mọi chuyện đã rồi, thôi sau này cậu ra viện nên đăng kí cho con bé đi học tiếp, dù sao vẫn là tuổi cần đi học." Cậu nhớ lúc trước đã từng nói với Alana chuyện này, khi đó con bé có bảo cho nó thời gian suy nghĩ, cậu định hỏi nhưng nhiều chuyện rối bời làm cậu quên bén đi mất, nay nhớ lại càng có nhã ý muốn hỏi Van xem sao.
"Quan trọng là Alana thích, nếu em ấy chấp thuận tớ liền nộp đơn ngay, chỉ sợ lâu rồi chưa học nên em ấy bộ ngỡ không quen."
"Không sao, không có gì là không thể! Cứ hỏi em ý, đi học hay không đều tùy thuộc vào Alana. Cậu nên nhớ dù em ấy có quyết định như thế nào thì cậu tuyệt đối không trái lời mà phải nhất nhất nghe theo."
Van thở dài một cái rồi tràm ngâm suy nghĩ gì đó, sau cùng lên tiếng. "Theo cậu tớ có quá nhiều nhược điểm không?"
"Ai cũng có nhược điểm, cậu muốn hỏi tớ như vậy là ý gì?" Wendy gần như là sự đề phòng, từ bé đến lớn Van mà hỏi gì mà liên quan đến tinh thần hay mọi thứ liên quan đến bản thân thì cậu đều thây lo lăng.
Thấy thái độ của cậu, Van biết Wendy đang nghĩ gì.
"Hỏi thì hỏi thôi đâu cần lí do."
"Ừm phải"
Cả hai lại tiếp tục không nói gì, Wendy nhận ra rằng từ khi Van nhập viện đến giờ thì hầu như cậu và cô căn bản là ngoài chuyện công việc hoặc là một vài chuyện lặt vặt thì không còn điều gì để nói.
...
"Irene...em thật sự không thể khấc lại lời nói đó sao?" Anh quản lí khổ sở nhìn Irene.
Irene nàng biết là như vậy là ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp mọi người, nàng cũng đã hỏi Seulgi, Joy và Yeri. Nếu các cô không muốn giải nghệ thì có thể ở lại họat động 3 người. Họ nghe được nhảy dựng không đồng ý. Nàng còn nhớ lúc Joy nói.
"Không được! Tụi em nếu không có chị thì chẳng làm được gì! Em biết chị nghĩ cho tụi em đã bỏ ra niềm đam mê nhưng bây giờ đã đủ rồi. Tụi em thỏa mãn với những gì đã làm trong bao nhiêu năm qua."
"Nhưng chuuyện này tụi em.."
Seulgi từ lâu đã có dự định này, cô muốn đường đường chính chính chung chỗ với Yeri mà không sợ đàm tiếu từ bên ngoài. Nay không ngờ Irene và Joy đồng lòng muốn chấm dứt hợp đồng làm cho ngọn lửa trong cô đột phá lên. "Em theo chị, Joy nói đúng, chúng ta đã thực hiện xong đam mê rồi. Cũng là lúc nên trở về với cuộc sống không máy ảnh, và sự theo dõi của cánh báo chí." Seulgi không biết ý định của Yeri ra sao, nhưng lo vẫn là hơn, từ nãy đến giờ em cứ im lặng làm cô rất lo.
Trái lại với sự lo lắng của mọi người, Yeri cười rồi khoát tay Seulgi nói. "Em như các chị, đã thỏa mãn niềm đam mê. Rất lâu đã muốn cùng chị Seulgi bên nhau mà không lo sợ dư luận, nay unnie Irene đề nghị, em không có ý từ chối." Nói xong em thấy mọi người mặt ai cũng biểu hiện sự bất ngờ.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, nàng để ý anh quản lí ánh mắt chờ mong câu trả lời của nàng, mặc dù biết nói ra sẽ làm anh ấy thất vọng nhưng không còn cách nào khác. Nàng quá mệt mỏi, không phải là công việc khiến nàng mệt mỏi mà là nàng đã nghĩ thông ra một điêu. Tuổi nàng đã không còn nhỏ gì, vẫn là nên trở về nối nghiệp công ty appa.
"Thật xin lỗi, quãng thời gian qua tụi em rất quý trọng những gì anh đã làm. Chiếu cố từng chút một. Cả đời này cảm ơn có lẽ nói đến mai cũng không hết. Hôm qua tụi em đã ngồi lại bàn bạc kĩ rồi, dù sao thì còn vài ngày nữa thì qua năm mới, tụi em thừa dịp này rã nhóm, về sau cho dù có làm việc gì đi nữa thì mãi vẫn không thể quên đến một thời từng đứng trước công chúng."
Anh quản lí thất vọng nhưng dẫu sao luôn là người hiểu biết, nếu các nàng đã không muốn thì anh ép có nghĩa lí gì, thôi thì ngậm ngùi rời xa, anh quản lí mỉm cười sau một hồi im lặng. "Hẳn là các Fan sẽ buồn lắm đây, được rồi anh hiểu mà. Chỉ là hơi tiếc nuối nhưng thấy các em vui vẻ thì anh còn mong gì hơn, nhớ sau này giữ liên lạc là được rồi."
"Vâng ạ, cảm ơn anh, anh giúp tụi em xếp thời gian nói chuyện với chủ tịch đi ạ, sự việc này vẫn là nên cần ông thông qua."
Nói chuyện xong thì trời đã chập tối, Irene trở về căn hộ. Một nỗi cô đơn bủa lấy nàng, căn nhà này đều mang hương thơm ngay cả hơi ấm vẫn còn, có muốn không tin nhưng nàng phải chấp nhận, mọi chuyện cứ như ngày hôm qua. Mấy ngày nay nàng ngủ không ngon, trong mơ cứ thấy bóng dáng Wendy cùng cô gái kia âu yếm lởn vởn trong đầu. Hôm nay không biết điềm gì mà nàng vừa ngủ đã mơ một giấc mơ kì lạ.
"Không!" Irene ngồi phắt dậy, mô hôi trên trán nhễ nhại dù là trời đang rất lạnh thấy xương.
Irene vô thức nhìn vào chỗ trước kia Wendy ôm nàng vào lòng mà cùng ngủ, bỗng nước mắt nàng tràn ra. Dích lại chỗ đó Irene áp mặt mình lên, mong mỏi sẽ nghe được hương thơm bạc hà của người kia. Khi nãy nàng mơ Wendy nở nụ cười với nàng nhưng kèm theo một nỗi khổ gắn gượng, nàng muốn chạy lại chỗ Wendy nhưng chạy mãi không thể đến được. Wendy vẫn đứng đó nhìn nàng lưu luyến, để rồi quay lưng rời đi vào trong bóng tối, Irene cố đuổi theo nhưng không được.
"Là cô ta bỏ mày, đừng nghĩ nữa." Irene vỗ vỗ mặt rồi xuống giường.
...
Sáng hôm sau anh quản lí gọi cho Irene nói rằng đã sắp xếp hẹn được chủ tịch, nghe xong điện thoại nàng rời khỏi nhà đến chỗ mọi người.
Đến khi cả Joy, Seulgi và Yeri đều an bài trên xe thì nàng mới nói:
"Chuẩn bị tinh thần một chút, lát nữa chúng ta nói chuyện với chủ tịch chuyện dừng lại hợp đồng."
Cả đám không nói gì, vẻ mặt biểu thị đã sẵn sàng, nàng yên tâm quay lên lái xe đến thẳng công ty. Từ xa đã thấy cánh nhà báo cầm máy ảnh đứng đợi, chen mãi cuối cùng cũng đỗ được xe. Bốn cô nàng dắt tay nhau tiến vào thang máy, đương nhiên ai cũng lo sợ, sợ sẽ thấy chủ tịch buồn rầu. Và nỗi sợ vô hình nào đó.
Cốc Cốc Cốc
"Mời vào"
Được sự đồng ý, Irene xoay nắm cửa trực tiếp bước vào. Chủ tịch ngồi ở ghế từ khi nào, vẻ mặt trầm ngâm không còn một sự vui vẻ nào, thấy các nàng còn đứng ông nói:
"Các con ngồi đi"
Khi ngồi xong, Irene muốn lên tiếng mở đầu câu chuyện nhưng bị chủ tịch nói trước. "Có phải là chuyện muốn chấm dứt hợp đồng?"
"Phải ạ" Seulgi nói.
Chủ tịch không nói gì chỉ lặng lẽ đứng lên đi vê phía bàn của mình, cầm một tờ giấy đến kèm theo cây bút đặt lên bàn.
"Lựa chọn là ở các con, ta đã đoán được nhưng không ngờ cuối cùng lại phải dùng đến nó sớm như thế."
"Xin lỗi ngài" Joy áy náy nói.
Gương mặt chủ tịch nở nụ cười hiền hậu. "Mấy đứa ngốc này, có gì mà xin lỗi, các con có hướng đi mới đáng ra là ta phải mừng hơn chứ."
"Cảm ơn ngài suốt quãng thời gian qua" Seulgi nói, mắt nhìn chủ tịch đầy cảm động.
"Tốt rồi, hãy sống cho tốt. Ta rất quý các con, sau này cần gì cứ nói ta sẵn sàng giúp."
"Vâng ạ"
Irene cầm tờ giấy trên tay, đọc vào điều khoản. Nàng do dự một hồi, đưa mắt xem biểu ý của mọi người, nhận được sự đồng ý Irene đặt bút lên. Tiếp sau đó là cả ba ngươi kia cùng kí.
Tất cả đã xong các nàng đưa tờ giấy cho chủ tịch. Dù che dấu nhưng vẫn có thể thấy mặt chủ tịch rất buồn, lúc sau ông cười. "Ta có chuyện muốn tâm sự với các con."
"Vâng ạ" Yeri khẽ đồng ý, một phần lại háo hức mà chủ tịch sắp kể.
Chủ tịch bắt được vẻ mặt hăng hái đó liền mỉm cười bắt đầu kể để không tốn thời gian của các nàng.
"Ta còn nhớ rất rõ trước khi lập nhóm, các con là một cô nhóc. Nhất là Yeri là thành viên nhỏ tuổi nhưng rất kiên cường, dù có trễ hơn các chị nhưng con bé không lấy đó làm sự tự ti, mà ngược lại ngày nào cũng phấn đấu. Đó là lí do ta cho con né vào nhóm."
Irene chăm chú nghe chủ tịch nói, chính nàng đang chờ mong, Seulgi, Joy và Yeri cũng thế.
"Căn bản ai đối với ta cũng có ấn tượng sâu sắc. Nhưng...cuộc đời ta từ khi tạo dựng sự nghiệp đến nay chưa bao giờ lại ấn tượng với một cô học trò nào như..Wendy."
Mọi nghe tên Wendy đều không ngờ lại là từ chủ tịch nói ra, chẳng phải sự việc hôm đó mà ông không ghét bỏ Wendy. Riêng Irene biết mọi chuyện là do Wendy cố ý làm nhưng vẫn không khỏi thắc mắc tại sao chủ tịch lại như vậy.
"Con bé từ một nơi xa đặt chân đến đây, hoàn toàn không có ai thân thích, tiếng nói bỡ ngỡ nhưng lại học rất nhanh tiếp thu. Ta chọn con bé vì sự kiên cường, mọi thứ thách ta đặt ra lúc nào con bé cũng hoàn thành trọn vẹn có khi còn hơn nữa."
Bầu không khí im lặng, nó trở nên ngột ngạt nhưng không cản trở việc các nàng tập trung nghe chủ tịch nói.
Chủ tịch cầm tách trà trên tay, nhẹ nhàng thổi rồi nói tiếp:
"Gia đình Wendy rất hà khắc nhất là appa con bé, ông ấy luôn tạo ra áp lực cho Wendy, chủ ý là muốn con bé quay về tiếp quản sự nghiệp. Như các con đã biết tính tình Wendy nhất quyết là không nghe. Rồi đến một ngày ông ấy dứt khoát nói với Wendy nếu không trở về thì ông ta sẽ làm ảnh hưởng đến tụi con. Wendy dù không muốn nhưng lại chấp nhận, ta còn nhớ rất rõ khi ấy con bé đến tìm ta nói muốn chấm dứt hợp đồng dù có bồi thường con bé cũng cam. Ta gặng hỏi mãi nên con bé mới nói lí do, ta bàng hoàng không tin, tại sao trên đời lại có một người cha lại áp đặt con mình như thế."
Đến đây nước mắt của Joy và Yeri đã rơi.
"Hôm ấy con bé mượn phòng thu âm, ban đầu ta thắc mắc nhưng vẫn là cho mượn. Đến khi sáng hôm sau, trên đầu trang báo tràn ngập hình ảnh con bé. Ta rất sốt ruột, rồi tìm ra nguyên, con bé bắt ta giấu, thật sự khi thấy các con gây gỗ ta rất muốn đứng ra nói giúp con bé nhưng căn bản không làm được." Chủ tịch không kiềm được rơi nước mắt, dù ông là người thương trường mạnh đến thế nào nhưng khi nhớ lại chuyện cũ khiến ông không gán được sự xúc động. Khẽ chấm nước mắt ông mở miệng kể tiếp. "Nhưng..có một điều ta bất ngờ giấu kín con bé trong thời gian con bé còn là thành viên của nhóm."
Irene vẫn nôn nóng lên lạ thường. Nghe những gì chủ tịch kể mà nàng lại không khóc được, chỉ là sự xót thương.
Khi chủ tịch vừa nói xong, tất cả mọi người đều òa khóc, riêng Irene. Nàng không tin chuyênn là như vậy, nàng hiểu rồi thì ra mọi chuyện lại như vậy. Bàn tay trắng nõi bấu vải ghế. Nàng khóc không được rồi...tại sao ông trời lại trớ trêu như thế???
Wendy...chị yêu em...
...
2878 từ.
P/s: Hqua các cậu nói Jennie và Kai hẹn hò. Thật ra thì chúng ta có buồn đó nhưng xét lại thì chỉ cần họ hạnh phúc thì chúng ta có buồn cũng chẳng sao.
Thuyền vẫn không chìm, tuyệt đối không chìm!! Nếu chìm thì chúng ta phải làm cho nó k chìm!! ❤ chúng ta vẫn ra fic vẫn cho họ có cuộc sống hạnh phúc ❤
Love all. ❤
|
Chap 53 Mới đó mà đã tới ngày Van xuất viện, với tính cách của cô thì đây là một sự vui mừng, ra khỏi nơi toàn mùi khử trùng đó làm tâm tình cô thoải mái hơn rất nhiều, khẽ để ý người con gái bên cạnh mình, cô lấy tay nắm bả vai Alana kéo sát vào người mình. Cô bé có vẻ ngại hơi đẩy ra nhưng Van cười nham hiểm ôm chặt lại.
"Về nhà chị vỗ béo em lên, mấy tuần nay nằm bệnh viện thấy em tất bật qua lại làm chị đau lòng không thôi."
Nghe lời ngọt như mật của ai kia làm cô bé nhỏ tuổi này bấy giác đỏ mặt xen lẫn đâu đó sự ấm áp.
"Tại ai mà em phải khổ như vậy chứ..." Alana bĩu môi nói.
Van dừng bước, xoay người đối diện nhìn Alana một cách nghiêm túc. "Xin lỗi đã làm em lo lắng. Chị từ này chỉ bên cạnh em, nhưng...nhờ như vậy mới biết được em cũng có cảm tình với chị."
"Còn nói!"
Thấy câu nói vừa rồi làm Alana thẹn thùng khi nãy bỗng chốc nổi giận lên, Van vội xua tay chữa cháy. "Là là sơ xuất, là chị không biết quý trọng thân thể. Từ đây về sau tất cả là của em, ngay cả chị!"
"Hừm! Em cần chị làm cái gì?"
Alana bỏ Van đứng đó, cô bé tiến lên đi trước không quên nhỏen miệng cười, Van bị bỏ lại ngơ ngác gãi đầu rồi gọi to lên. "Chờ chị tí nào!"
Wendy dựa vào ghế nghỉ ngơi, hôm nay vừa tiếp một cuộc họp xong, tuy là giúp Van nhưng khó khăn dồn dập. Xử lí vài việc xong Wendy lấy túi xách đi về, định đến bệnh viện thì thấy cuộc gọi điện đến.
"Alo?"
"Tớ về rồi đấy nhé, cậu hẳn là tan tầm rồi đúng không?"
Van hứng khởi cao giọng bên đầu dây kia.
"Đang chuẩn bị đến bệnh viện, nghe câu ở nhà thì tớ về nhà."
"Mở đại tiệc. À cậu rủ cô trợ lí qua nhé dù sao công cô ấy giúp tớ rất nhiều. Nhớ nha?"
"Được, còn gì không?" Wendy nhìn đồng hồ rồi hỏi.
"Hết rồi, mau về lẹ đi" Van nói xong cúp máy.
Wendy cười cười thở dài, Van về rồi thì cậu an tâm hơn. Dù sao công ty vẫn là cần sự trở lại của cậu ấy. Kéo cửa hướng đến bàn cô trợ lí đang say sưa làm việc kia. Wendy khẽ gõ gõ lên bàn. Cô trợ lí giật mình ngẩng đầu lên.
"Chị chưa về?"
Bộ dạng của cô trợ lí làm Wendy có chút buồn cười, cậu lắc đầu rồi nói:
"Van về rồi, cậu ta muốn mời em đến nhà dùng cơm, thấy sao? Đi không?"
"Đi chứ!" Cô trợ lí háo hức đứng lên sắp xếp giấy tờ ngăn nắp rồi cùng đi ra ngoài với Wendy.
...
"Zô!!!" Van đưa li lên.
Ba người còn lại cũng không khách khí cùng đồng lọat nâng cốc lên nốc cạn. Alana thấy Van uống nhiều quá sẽ không tốt cho Van nên nói nhỏ vào tai cô. "Chị uống ít lại."
"Em đừng lo chị biết chừng mực mà." Van nói nhỏ lại vào tai cô bé.
Wendy khinh bỉ hai con người kia, rõ là muốn trêu ngươi cậu đây mà, lấy tiếp chai bia rót vào li của mình rồi uống. Cô trợ lí thấy Wendy nãy giờ chỉ uống mà không ăn, cô tiện tay gắp cho Wendy một miếng thịt nướng rồi nói:
"Uống thôi chưa đủ, chị nên ăn đi không lại đau bụng."
Lời nói tưởng chừng là nhắc nhở bình thường nhưng lại khiến Van chú ý đến, cô liếc mắt qua Wendy rồi hỏi trợ lí:
"Đau bụng?"
"Thì ai mà chẳng vậy, cậu thắc mắc cái gì?" Wendy chen lời trước cô trợ lí.
Van nhún vai rồi nói. "Tớ thắc mắc chút xíu, cậu dạo này tính khí cứ như ông cụ non, thuyết giáo nghe mỏi cả tai người ta."
"Ừ thì nói thế đấy nhưng lỗ tai cậu có lọt vào chữ nào đâu. Toàn nói bên này lọt qua bên kia."
"Xì! Hai người chị suốt ngày đấu võ mồm thôi." Alana thấy nếu không ngăn thì hai người kia sẽ không ai nhường ai.
Wendy lườm Van một cái rồi gắp đồ ăn nhai vào mồm cho bỏ ghét. Bên này Van cũng không thua, đem miếng thịt nhai nuốt như kẻ thù trừng mắt nhìn Wendy.
"Nâng li lên mừng chị Van trở lại." Cô trợ lí méo miệng cười, hai người kia thân xác người lớn mà tính khí trẻ con
Tiệc vui nào cũng tan, Wendy ngà ngà say lảo đảo đi lên cầu thang, Alana cùng cô trợ lí thu dọn chén đĩa, Van thì ngồi ở ghế sofa ngủ gật.
"Chị về đi chỗ này để em dọn được rồi."
Cô trợ lí mím môi rồi nói."Không sao, một mình em làm sao xuể. Chị phụ giúp rồi về cũng không muộn."
Biết không cự tuyệt được nên Alana chỉ lắc đầu cười xòa rồi tiếp tục dọn.
Wendy mở cửa vào phòng, mùi hương bạc hà của cậu tràn vào mũi, cậu nhẹ nhàng hít thở rồi đi lại giường nằm xuống. Mái tóc dài xõa ra hai bên, thần sắc cậu nhợt nhạt, Wendy thở dài một cái tay nắm lấy cái điện thoại trong túi. Ngón tay di chuyển vào tấm hình Irene cười tươi tạo dáng thuần khiết đứng tựa bên cửa sổ.
Con tim cậu chợt bừng đập mạnh lên dữ dội, môi mấp máy.
"Có ai nói khi chị cười lên như thế rất xinh đẹp không?"
Gịong nói lanh lãnh trong đêm, học mắt cậu đỏ lên giọt nước mắt cuối cùng nén không được lại lần lượt rơi ra.
"Em rất nhớ chị."
...
Tiễn cô trợ lí ra về Van và Alana tay trong tay dắt nhau vào nhà. Alana khẽ gỡ tay Van ra đi xuống bếp trực tiếp pha hai li nước chanh đưa cho Van rồi nói:
"Li này của chị, li kia chị đem lên cho chị Wendy uống cho giã rượu."
Lòng len lõi sự ấm áp, cô đưa tay ôm lấy eo Alana, thổi nhẹ hơi thơm vào vành tai cô bé, giọng trầm thấp. "Thực hạnh phúc, có em làm chị thấy cuộc sống này hóa ra không chỉ có màu đen."
Vỗ nhẹ lên mu bàn tay Van, Alana xoay người lại, nhướng chân hôn lên vành môi cô rồi sau đó ngại ngùng nói. "Lại nói cái gì nữa rồi, mau uống đi."
Van gấp rút cầm li nước uống một hơi hết cạn sau đó giơ giơ cái li trống không lên nói với Alana. "Nè thấy chưa, em vào phòng ngủ trước đi nhé, chị cầm li này vào cho Wendy."
Chụt!
"Van! Chị hay quá!" Đợi lúc Alana nói thì Van đã nhanh chân chạy lên phòng Wendy trốn.
Cốc cốc cốc.
"Tên kia, mau dậy ra đây lấy nước chanh này, tận tay vợ tớ pha đó."
Van tựa cửa nói, nhưng trong phòng vẫn im ắng không có tiếng động đậy, Van buồn bực nói lại. "Lẹ đi tòa mỏi chân quá! Còn về phòng nữa nha."
"Aaa."
Nghe tiếng rên nhẹ trong phòng, cảm giác bất an trỗi lên, Van kéo cửa chạy vào thì thấy Wendy trán đổ mồ hôi đang nằm cuộn lại. Cô đi lạii lay người Wendy giọng nói hốt hỏang:
"Sao vậy? Nói tớ nghe!"
"Thuốc...thuốc." Wendy thều thào nói.
...
1293 từ
P/s: Tình hình này k biết kết thúc ra sao...hahaha
|
Chap 54 Alana từ dưới nhà nghe tiếng của Van nóng vội liền chạy lên. Điều làm cô ngạc nhiên là thấy Wendy ôm bụng mặt từ hồng hào chuyển sang tái nhạt đi. Nhất thời không biết làm thế nào thì Van quay sang nói với cô bằng giọng gấp gáp:
"Em mau gọi cấp cứu!"
Nhận thức được nên Alana thoát khỏi sự bần thần mà đi lấy điện thoại gọi cho cấp cứu. "Alo? Làm ơn đến số nhà SSS đường XXX....vâng....tôi biết rồi..."
"Làm sao rồi?"
Alana ngắt máy vội đi lại đỡ Wendy từ tay Van ngồi dậy rồi nói:
"Em và chị cùng đem chị ấy xuống nhà, họ đang trên đường tới."
Van hiểu được liền đứng lên, nắm lấy tay Wendy khóac lên vai mình, còn tay bên kia Alana cũng làm tương tự. Wendy khổ sở nhăn mặt, trong tiềm thức cậu mơ màng, chỉ thấy duy nhất bóng dáng Irene nàng cười tươi với cậu rồi đưa tay cho Wendy. Cậu muốn nắm nhưng nàng lại buông ra và chạy đi mất, hàng chân mày nhíu chặt chẽ lại cơn đau ở bụng làm Wendy trở lại thực tại.
Cậu mơ màng thấy mình đang được cả Van cùng Alana đỡ xuống dưới lầu, muốn kháng cự nhưng sao cơ thể lần này quá yếu ớt không giống như những lần đau khác.
Cả hai đặt Wendy nằm lên ghế, Alana tất bật nói với Van:
"Chị ở đây xem biểu hiện chị ấy thế nào, em lên lầu soạn vài bộ quần áo."
Van khẽ gật đầu, tâm trí lo lắng ngồi xuống bên cạnh Wendy. Thấy mặt cậu lâu lâu nhăn lại, phận làm bạn từ bé đến giờ khiến cho sống mũi Van chốc cay xè. Tay nắm lấy tay Wendy lẩm bẩm: "Cố lên, xe sắp đến rồi. Cố lên tên ngốc."
Phát giác được tiếng còi cấp cứu từ xa Van chạy ra mở cửa, nhân viên y tá cấp tốc lấy dụng cụ y tế rồi trực tiếp nhờ mấy người khác đem Wendy lên xe.
...
Alana đợi Van đưa Wendy đi thì lấy điện thoại ra gọi.
"Alo? Sao lại gọi ta vào giờ này?"
"Thưa ông Wendy chị ấy đau bụng nhâp viện rồi!"
Alana cảm nhận được hô hấp của người đầu dây bên kia không đều liền lo lắng bồi thêm câu nói. "Ngài bình tĩnh, bây giờ con sẽ vào bệnh viện xem sao, có gì báo tin lại cho ngài."
".......được, có gì báo ta."
Tắt máy cô thu lấy vài bộ quần áo rồi lập tức bắt taxi chạy vào bệnh viện.
...
Cuộc họp báo vừa dừng lại, Irene cùng mọi người đi vào trong nghỉ ngơi, hôm nay là thông tin xác thực ra nhóm. Từ nãy đến giờ trả lời câu hỏi của cánh nhà báo xong, nàng phần nào nhẹ nhõm hơn. Joy thấy nàng ngồi một góc liền đi lại vỗ vai ân cần hỏi:
"Chị không khoẻ sao? Có thể ra về rồi chị nên về nhà nghĩ ngơi cho lại sức."
"Chị ổn....có điều làm chị thấy nôn nóng quá, không biết có gì xảy ra không?"
"Chắc là stress quá thôi."
Nghe Joy nói vậy Irene thả lỏng người một chút, nàng cũng nghĩ chắc là do dạo này có nhiều chuyện quá nên ảnh hưởng đến tâm lí.
Cả bốn người ngồi trên xe không ai nói ai câu nào, từ lúc gặp chủ tịch đến giờ, Irene cùng mọi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân. Seulgi day day hai bên thái dương rồi thở dài, tuy là cố gắng thở nhẹ nhưng Yeri ngồi bên cạnh lại chú ý, em ngồi nhích người lại gần cô, đôi bàn tay trắng nõn đẩy tay Seulgi ra rồi giúp cô xoa tiếp.
Seulgi có chút bất ngờ nhìn em, sau đó nở nụ cười trấn an. "Ngã vào vai chị nghỉ một lát, em mệt rồi đừng cố sức. Chị đau lòng."
Thoáng để ý hai con người đó vào kính chiếu hậu, Irene rưng rưng đôi mắt, nàng cắn cắn môi. Joy để ý thấy nét mặt đó chỉ biết ngồi đó không nói được gì.
Xe cứ thế chạy thẳng về công ty, cũng từ đây sự nghiệp và ước mơ của mọi người đều kết thúc một cách tốt đẹp...
...
Khóa cửa xong, Irene xuống nhà định lấy xe đến công ty appa thì thấy từ xa Bogum đứng dựa vào cánh cửa xe chờ nàng. Mày nhíu lại nhưng nàng vẫn tiến lại gần.
"Anh làm gì ở đây?"
Bogum nghe tiếng nói của nàng, lập tức đứng thẳng dậy, tay gãi đầu thở sâu rồi nói:
"Em rảnh không? Anh có đọc báo hôm qua, bất ngờ em như vậy nên anh...đến đây.."
Dù tâm trạng không được tốt nhưng nàng vẫn phải nở nụ cười khách sáo với Bogum. "Em rảnh."
"Vậy có thể đi ăn với anh...được không?"
"Được" Irene nghĩ nghĩ rồi đáp ứng yêu cầu.
Bogum mừng rỡ, ga lăng mở cửa xe cho nàng vào rồi bản thân đi qua ghế lái ngồi xuống. Ngồi trong xe, Bogum toan nhướn người cài dây an toàn cho Irene thì bị nàng né tránh.
"Em có thể làm được."
Nhận được sự xa cách đó của Irene, Bogum không còn cách nào ngoài cười trừ rồi lái xe đi. Irene biết những gì mình làm sẽ khiến cho Bogum buồn nhưng như vậy chính là khiến cho anh đừng hy vọng gì ở nàng.
...
1000
P/s: Ngày mai tui sẽ cố gắng để nhiều chữ hơn. Hnay tự dưng bản thảo lưu sẵn lại bị cái điện thoại chết tiệt xoá mất nữa phần làm tui viết lại. Mà viết lại thì cảm xúc đây còn, buồn dữ dội
|
Chap 55 Không khí ngột ngạt diễn ra trong suốt bữa ăn, Bogum hỏi thì Irene trả lời ngoài ra không nói thêm bất cứ thứ gì. Tâm Bogum trùng xuống, anh gượng cười tính tiền rồi tế nhị quay sang hỏi nàng:
"Đi dạo không? Ăn xong nên đi dạo cho tiêu hóa bớt chứ nhỉ?"
Irene nhăn mày, nàng định ăn xong là trở về giải quyết một số công việc, nghe Bogum nói vậy muốn từ chối nhưng nghĩ lại lần trước Bogum giúp mình nên miễn cưỡng gật đầu. Dọc đường đi tuy gần nhau nhưng sự xa cách rất rộng.
Bogum thở dài nhìn người con gái đi bên cạnh mình, anh biết nàng ở đây nhưng hồn đã ở đâu rồi. Biết tình hình của hai người không thể nối lại như xưa, anh bây giờ xem nàng như một người em gái. Nàng buồn tất anh sẽ buồn, nàng vui anh liền vui theo.
"Em đang nhớ Wendy?" Gịong nam trầm khàn của Bogum vang lên.
Chân Irene có hơi khựng lại khi nghe Bogum nhắc đến cái tên đó, cổ họng có hơi khô khốc, nàng đáp lời:
"Đột nhiên anh lại hỏi em như vậy?"
Bogum mím đôi môi của mình lại, anh đưa tay vào trong túi quần. Bước chân dừng lại, rồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh, lúc này Bogum nói:
"Ngày hôm đó anh chứng kiến hết thảy sự việc."
Irene trơ mắt nhìn Bogum, nghe anh nói nàng nhất thời không hiểu gì chỉ đứng ngơ ra.
"Em ngồi đi."
Đợi nàng ngồi xuống, Bogum nhớ lại hôm đó rồi cười khổ một cái mới nói tiếp: "Anh từng có ý định giành lấy em từ tay Wendy. Qủa thật khi biết em...có tình cảm với Wendy, tim anh rất đau. Cứ tưởng em đã yêu thích một nam nhân nào đó nhưng không ngờ lại là nữ nhân..mà còn là người thành viên trong nhóm em."
Mái tóc dài Irene khẽ rối lên, nàng đưa tay vuốt nhẹ tỏ ý muốn nghe Bogum nói tiếp. Anh đan hai tay lại, chất giọng có phần đau thương lại lần nữa nói ra: "Lúc đó anh cảm thấy mình thật hèn hạ, tại sao? Tại sao với chỉ một nữ nhân mà anh còn không bằng? Cái ý nghĩ đó xâm chiếm lấy đầu của anh, nó khuyên anh nhất định phải kéo em ra khỏi cái tình cảm đấy...đúng là hôm đó anh cố tình có mặt ở đó để bên em, chăm sóc cho em để mong được rằng chúng ta tiếp tục tình duyên...em biết không? Hình như anh đã hoàn toàn sai lầm, anh không thể làm ngơ khi thấy em như vậy nữa Irene à...dù thế nào em vẫn là nên hạnh phúc."
Nàng ngồi kế bên, thân hình run nhẹ lên, sau đó Irene nghi ngờ hỏi:
"Ý anh..."
Bogum cởi áo khóac lên cho Irene, đôi mắt lấp lánh nhìn nàng rồi nói tiếp:
"Từ sau khi em đi Wendy không hề cười, dù trước đó đã nói ra những lời cay đắng đó với em. Anh đứng đó rất lâu và chứng kiến thấy Wendy khổ sở gắt gao nhìn bóng hình em. Lúc đó anh vẫn còn ý nghĩ níu kéo em lại nên không nói gì, nhưng tình cảnh ấy anh có thể thấy được những gì Wendy cùng cô gái kia làm trước mặt em chỉ là giả tạo...anh không biết lí do gì khiến Wendy làm như vậy nhưng trực giác cho anh biết tất cả là để em buông tay Wendy ra."
Mọi khuất mắc trong lòng Irene như được ai đó gỡ xuống, nước mắt tồn đọng lại đột ngột rơi ra. Nàng thầm trách tại sao lúc đó không để ý đến thái độ cùng sắc mặt của Wendy là vô cùng mệt mỏi, đã vậy còn ra tát cho cậu một cái thật mạnh. Chính vì lí do đó mà nàng canh cánh trong lòng không dám đi tìm Wendy mặc dù đã được chủ tịch kể lại câu chuyện trước đó. Nàng ôm đầu gục xuống đầu gối mà khóc. Bogum chẳng khá hơn, thấy người con gái mình yêu như vậy lòng anh cứ bị ai đó cấu xé. Khẽ nhích người ngồi gần Irene,đưa tay ôm lấy bờ vai yếu ớt đang run rẩy đó.
Irene thân thể mềm nhũn chỉ biết tựa vào cơ thể Bogum mà khóc mặc cho đang ở đâu.
Buổi tối trời chuyển lạnh, Bogum không nghe động tĩnh gì, ngước nhìn xuống thấy nàng đã ngủ từ lúc nào, vệt nước mắt còn chưa khô, anh thầm xót xa.
Sáng hôm sau Irene tỉnh dậy, chợt trong bếp truyền ra hương thơm khiến nàng khó hiểu. Không biết nghĩ tới điều gì nàng vội vàng từ trong phòng chạy ra..nhưng đổi lấy là sự thất vọng khi không phải là bóng hình ai đó. Seulgi cùng Yeri đang nấu đồ ăn nghe tiếng động quay lại thì thấy Irene một thân trang phục nhăn nhúm đầu tóc rối lên do mới ngủ dậy. Bỏ cái muỗng xuống Seulgi đi lại nói:
"Chị tỉnh dậy sao lại đi ra đây? Còn đầu tóc lại thế kia?"
"Chị quên, hai em ở đây... Không phải hôm qua..." Irene nhớ lại, hôm qua nàng khóc xong rồi thiếp đi, thật sự không nhớ nỗi.
"Oppa Bogum đưa chị về, còn gọi cho bọn em tới để canh chị.....Joy bận về nhà ba mẹ nên giờ chỉ có em và Yeri thôi."
"À.....chị đi rửa mặt."
Thấy Irene trở vào trong thì Seulgi thở dài tiếp tục phụ Yeri nấu nướng.
...
Trên bàn ăn nãy giờ Seulgi và Yeri chỉ dùng ánh mắt để giao tiếp, căn bản là Irene nãy giờ cứ như người mất hồn, ăn từng chút từng chút. Seulgi chịu không được tình cảnh này nên nói:
"Chị ổn chứ?"
"Hửm? Ừm chị ổn."
Yeri liếc Seulgi một cái rồi gắp cho Irene thêm thức ăn.
"Chị dạo này rất ốm, ăn nhiều vào đi cho có dinh dưỡng."
Nàng bây giờ cứ như cỗ máy, ai nói gì đều không nghe, thẫn thờ đến phát ngốc. Bản tính Seulgi thấy được cảnh này không ngăn được sự tức giận đập mạnh đũa xuống bàn.
"Chị sao vậy? Từ sáng đến giờ thái độ đó là có ý gì!? Thật sự chị có còn coi tụi em là em của chị không!! Hôm qua Bogum kể cho tụi em nghe cả rồi!! Chị cứ ở đây mà lo dằn vặt đi!! Cứ ở đây mà tự trách đi!! Wendy bây giờ không biết ra sao!! Bản thân chị hiểu rõ tình trạng của cậu ấy!! Có bản lĩnh đấu tranh vì tình yêu thì chị nên đi tìm cậu ấy nghe cậu ấy nói chứ không phải là một con người hèn nhát chỉ biết ngồi đây chịu đựng!!!" Seulgi định là ăn xong sẽ nói chuyện với Irene nhưng khi thấy nàng lơ đãng thì không chịu được liền thất thố với nàng.
Yeri níu lấy vạt áo Seulgi mong cô đừng nói nữa tránh để nàng xúc động, Seulgi thóang nhìn Yeri rồi cơn thịnh nộ khi nãy chốc đã tan biến, cô nhìn Irene. Nàng bây giờ hiểu từng lời Seulgi nói, đúng nàng phải đấu tranh, mọi chuyện xảy ra như thế này cũng là do sự nhu nhược yếu đuối của bản thân, Wendy cần nàng...Wendy đang cần nàng.
Nhận thấy Irene nãy giơi bất động ngồi im, Yeri cả kinh lay người nàng, giọng tràn đầy sự lo lắng: "Chị đừng làm em sợ.....nói gì đi..."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn cả hai người rồi nở nụ cười trấn an lẫn sự ôn nhu trong đôi mắt đó. "Seulgi cảm ơn em đã đánh thức chị....đã cho chị hiểu rõ được bản thân nên cần phải làm gì."
Seulgi cắn môi không nói gì rồi liếc nhìn Yeri bên cạnh.
"Chị định làm gì?" Một lúc sau cô mới lên tiếng hỏi.
Irene đứng lên giọng nói đầy kiên quyết.
"Đi tìm chồng của chị! Nhất định lần này không để hắn trốn thoát!"
Đâu đó có hai con người cùng nhau nuốt khan....
...
1400 từ
|
Chap 56 Irene cấp tốc mua vé máy bay, nàng nhất đinh phải đi trong đêm này và không thể chờ đợi hơn được nữa. Lòng lại nhớ tới ngày hôm đó chủ tịch nói ra một sự thật.
Vị chủ tịch nhìn bốn người rồi nói. "Ngay lúc đó ta xem bảng khám sức khỏe của Wendy, bác sĩ đó gặp riêng ta ra và nói cho ta biết là đường ruột Wendy có vấn đề nhưng chỉ mới là triệu chứng. Ta đã hỏi tìm cách chữa nhưng chỉ nhận được sự lắc đầu, thời điểm đó vị bác sĩ có khuyên ta nên giữ kín không nên để Wendy biết đồng thời khuyên con bé nên ăn uống đầy đủ...ai ngờ đây cư dân mạng phê phán thân hình con bé rồi ngày này qua tháng nọ Wendy cứ tiếp tục nhịn ăn cực lực luyên tập. Vị bác sĩ đó được ta giao phó làm bác sĩ riêng cho Wendy, có lẽ con bé tưởng ông ấy biết bệnh nên không ngần ngại mà kể ra hết các triệu chứng. Đến khi gặp ông ấy kể lại, ta rất muốn bỏ ra số tiền đó để phẫu thuật cho Wendy nhưng vị bác sĩ lại sợ Wendy từ chối."
Nghe xong tâm tình ai cũng hỏang loạn tột cùng, một sự tội lỗi dấy lên trong lòng các nàng. Seulgi ủ rũ rồi lạii ngẩng mặt lên hỏi Chủ tịch.
"Vậy hiện giờ tình hình của Wendy..."
Cả bốn người nôn nóng mong nghe được đáp án của chủ tịch mà lại vừa lo sợ.
"Còn trông mong vào sự cố gắng."
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Irene kéo chiếc vali của mình đi vào trong làm thủ tục. Từ xa một thân ảnh quen thuộc từ từ tiến lại gần Irene.
"Bogum? Anh sao lại ở đây?"
"Một mình em ở đó xa lạ, anh đi theo để bảo vệ em. Dù sao anh chưa muốn chết dưới tay Wendy khi cô ấy biết em gặp chuyện gì." Gịong nghiêm túc của Bogum nói, anh nhún vai rồi kéo vali bước ngang qua Irene đang ngơ ngác mà làm thủ tục.
Trên chuyến bay, tuy ngồi cùng nhưng Irene lại giữ nét mặt xa cách đó với Bogum. Vì trong tâm nàng hiện giờ là chỉ cảm thấy sự quan tâm đó thật dư thừa, vốn nàng muốn cự tuyệt nhưng anh ta cư nhiên lấy cớ nói là giúp cậu trông nàng, có cuối nhưng khi nghe tới cái tên kia thì Irene mềm lòng.
Ngồi bên cạnh anh không khỏi thở dài, nếu không phải là tối hôm trước đó Wendy nhờ anh thì mặt có dày tám thước vẫn không dám đến đây để chịu sự lạnh lẽo phát ra từ nàng. Lúc này Bogum hơi đâu để ý đến tâm trạng của nàng, anh nhớ lại lúc nhận cuộc điện thoại của Wendy...
...
Bogum thu xếp lịch tập xong thì ra ngoài, bỗng chuông điện thoại reo lên, Bogum lấy tay lau mồ hôi, nhíu đôi chân mày lại khi thấy số điện thoại lạ. Chần chừ rồi cũng bắt máy.
"Alo?"
"Là tôi, Wendy."
Trong đầu anh có hơi bất ngờ, biết rõ Bogum đang khó hiểu nên Wendy tiếp lời. "Tôi gọi là có chuyện cần anh giúp."
Vội lấy lại vẻ phong đạm, Bogum nói bằng giọng đầy châm chọc. "Hơi khó hiểu a, trời hôm nay trong xanh lại không ngờ quý cô Wendy gọi điện cho. Thật vinh hạnh cho tôi quá nha."
Wendy nghe giọng đó, không nổi giận ngược lại còn phát ra tiếng cười khẽ trong điện thoại.
"Anh không cần phải khích tôi bằng cách nói cũ rích đó đâu, tầm thường."
Bogum nhăn mặt lại giọng trầm đi vài tông, hơi gắt lên nói:
"Có gì thì cô nói rõ ra đi, tôi đang bận không có rãnh mà đôi co với cô."
Đầu dây kia trầm mặc môt chút như để làm gì đó, sau một hồi thì Wendy nói:
"Nhờ anh bên cạnh Irene. Chị ấy là một cô gái bên ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm là một con người yếu đuối."
"Cái đó tôi biết."
"Thời gian sắp tới....tôi hy vọng anh sẽ ở bên cạnh để chăm sóc bảo vệ....rồi cùng cô ấy tạo nên hạnh phúc..."
Bogum siết chặt điện thoại, hai hàm răng nghiến qua lại.
"Vì cái gì mà cô có quyền nhờ tôi!! Tôi không làm!! Người cô ấy yêu và muốn cả đời là cô chứ không phải là tôi!!"
Bên kia im lặng, tiếc là Bogum không nghe được tiếng thở gấp của Wendy. Anh nói tiếp. "Cô có biết mình nói gì không? Trực tiếp đem người con gái yêu cô hết mực cho người khác. Rồi cùng tạo nên hạnh phúc cái gì? Cô điên rồi!! Tôi bị cô ấy từ chối đã là quá đủ đau thương!! Cô hiện tại còn không buông tha cho tôi nữa sao?! Cô nói đi......nói đi." Nước mắt rơi trên khuôn mặt Tuấn tú của Bogum.
".....xin anh...tôi có lỗi với Irene.....tội của tôi là không thể tha thứ....vì vậy anh ở bên cô ấy.....chắc chắn là sẽ.....có tình cảm cho anh.....giúp tôi....tôi không thể." Wendy nức nở, cổ họng đau lên làm cho lời nói có chút khàn đi.
"Tôi không làm được!! Nếu cô muốn thì về mà khiến cô ấy hạnh phúc!! Đừng nhờ vả trông mong vào tôi!! Đủ mệt rồi!!"
"...AAAA.....tôi sắp chết rồi!!! Anh nghe không!!! Là tôi sắp chết rồi!!! Không đem được hạnh phúc cho Irene!!! Vậy thì chờ mong gì với ngươi sắp chết như tôi!!!" Wendy nhịn không được thét chói tai bên điện thoại.
Đại não dừng lại, mọi thứ đều chậm rãi không cử động, nước mắt ấm nóng trôi vào miệng Bogum, anh đơ ra như người bị đóng băng, điện thoại vẫn truyền ra tiếng khóc của Wendy.
"Cô nói sao.....cô..."
"Xin anh....tôi biết anh là người đàn ông tốt, chỉ có anh mới đem lại hạnh phúc cho Irene....hãy ở bên cạnh che chở và bảo vệ cô ấy.....đừng để đánh mất...."
Hít lấy ngụm không khí Bogum nói. "Được! Tôi ở bên cạnh Irene, làm thay tất cả những gì cô nói...." Anh bỏ lửng câu phía sau.
Wendy tưởng anh nói xong nên vội vàng tiếp lời bằng giọng cảm kích.
"Cảm ơn anh...! Tôi mong như vậy là toại nguyện rồi...cảm ơn...rất cảm ơn."
Kết thúc cuộc gọi Bogum tự nói với bản thân. "Nhưng duy nhất trái tim cô ấy chỉ thuộc về cô thôi Wendy à.....xin lỗi tôi giúp cô chăm sóc Irene....nhưng tôi sẽ cùng cô ấy tìm cô...vì trái tim không cho phép tôi ích kỉ nữa rồi."
...
Lúc gọi cho Bogum là thời điêm Wendy nằm trong phòng bệnh tỉnh dậy, nói chuyện điện thoại xong cậu lau đi giọt nước mắt nhìn ra cửa thấy bóng người thập thò liền nói. "Ra đi."
Van từ cửa bước vào, gương mặt tức giận, vốn cô đi mua đồ ăn cho Wendy, trở về phòng nghe được cuộc nói chuyện đó mà hận không thể đem Wendy ra mà đánh cho nhừ xương.
"Nghe hết rồi?"
"Cậu có biết là cậu làm gì không? Rồi nếu sau này bệnh cậu chữa được thì Irene đã có chồng sinh con! Cậu là có hiểu được nuối tiếc đó hay không?"
"Vậy thì tốt..."
Nỗi tức giận trào phúng lên cao, Van nhìn thấy sắc mặt Wendy mệt mỏi nên không cãi tiếp, kiềm nén sự tức giận. Đem đồ ăn đặt lên bàn, cô cần thời gian suy nghĩ để ổn định lại tâm tình, nếu còn đứng đây chắc chắn là không nể tình mà nhào vào đánh Wendy.
"Chưa chắc là tớ có sống hay không?"
Van lao lại nắm lấy cổ áo Wendy, đôi mắt hằn đỏ lên sợi gân máu. Cô đang muốn giết người.
"Wendy!!! Tại sao tôi lại có một người bạn bi quan như cậu!! Tại sao chứ!!! Nói đi!?"
Wendy bị Van nắm lấy kéo qua lại, cậu cười khẩy khẽ dùng sức lực cuối cùng của mình đẩy mạnh Van ra, sau đó nhẹ giọng đến đáng sợ. "Tớ sai.....cậu không cần vất vả bên tớ"
Van dấn lên nỗi sợ hãi, cậu bình thản nói ra, cô tiến gần ôm chặt lây bạn mình rồi òa khóc lên.
"Cậu làm tớ sợ....tên ngốc vậy hứa đi...hứa là phải cố gắng phẫu thuật....phải lấy lại sự sống...dành lại người cậu yêu!!"
Wendy khẽ vỗ vai Van, sau đó thở hắt ra: "Tớ hy vọng là làm được."
...
1482 từ.
|