Vũ Phong Lưu
|
|
Chương 15
Thái y đứng ngoài thật lâu….thật lâu…cũng không dám mở miệng gọi. Đứng chôn chân trước cửa, cùng đám nô tài mặt đỏ tai hồng, nghe bên trong phát ra từng tiếng ngâm êm ái. Ánh trăng lạnh lẽo tỏa nhàn nhạt. Người trong điện, người ngoài điện, cảm xúc muôn vàn khó nói…
Hiên Vũ ngâm mình trong hồ nước, thoải mái dựa vào thành bể, đưa cánh tay nghịch nghịch những cánh hoa hồng đỏ. Tủm tỉm cười. Trong lòng nghĩ về hoàng hậu yêu dấu của “chúng ta”. Trong điện chỉ có duy nhất mình Hiên Vũ trong làn hơi nước mập mờ. Hiên Vũ đứng dậy, đến phía giá áo ấy y phục mặc. Cái quần còn chưa kéo lên hết, một đạo ánh sáng lóe lên bổ về phía Hiên Vũ. Nhất thời loạn lên giơ tay lên đỡ, thanh kiếm ngọt sắc cắt qua cánh tay min màng. Hiên Vũ nhịn đau, hổn hển thở dựa lưng vào tường. Bóng đen trước mặt mờ mờ qua làn hơi lại vung lên 1 chiêu kiếm. Hiên Vũ nhắm mắt, trong lòng gào thét: “đã chết 1 lần, lại định chết nữa như vậy sao?” Đợi mãi, vẫn chưa thấy đau đớn nào thêm lên cơ thể, Hiên Vũ ti hí mở mắt nhìn. Bóng đen ấy đang dò xét từ trên xuống dưới cơ thể nàng. Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại nơi ngực Hiên Vũ, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên:
– Của ngươi…ko phát triển đc sao?
Hiên Vũ đau khổ lấy tay che đi bờ ngực trần của mình, oán hận lườm ng áo đen. Ko biết lấy đâu ra dũng khí, tiến đến mặc quần áo đàng hoàng. Chỉnh tề xong xuôi lạnh lùng quay sang nhìn người áo đen, nghiêm giọng:
– Ngươi muốn gì?
Bóng đen có chút chấn động,” ko phải lúc nãy còn nhát gan lắm sao? Sao nháy lắm thành người khác rồi? (Động đến lòng tự ái của bạn Vũ nhà ta chứ sao, hahaha). ” bên ngoài có tiếng gọi, bước chân tới gần. Bóng đen tặc lưỡi, điểm huyệt của Hiên Vũ, lôi đi.”Mặc kệ, bắt đi trước tính sau.”
Ôm lấy Hiên Vũ, vất vả kéo đi. Bóng đen ôm Hiên Vũ bay ra ngoài, chấn động thị vệ, hoàng cung 1 hồi chim bay chó sủa. Hiên Vũ vỗ trán, sao cứ có chuyện gì là con chó của thái hậu lại sủa nhức cả đầu? Đợi ta trở về sẽ bí mật thịt ngươi, hhehhee” Bóng đen bất chợt dừng lại, Hiên Vũ trong lòng thắc mắc. Bóng đen bực mình vỗ vào mông Hiên Vũ.
– Hừ….Ngươi ăn gì mà nặng thế?
-…..
” TA NHẤT ĐỊNH THỊT NGƯƠI.” Hiên Vũ gào thét trong lòng.
——————————————-
Văn phong ko đc tốt lắm (Au viết trong lúc đang chơi game đó) Thôi kệ, chương mới chắc còn lâu mới có. Đăng mấy chữ để thả thính trước thôi.
p/s: AI VÔ CHƠI : langgiabang.somo.vn ……SS20 vs mk đi……Vô bang Dream luôn nha (nếu có chơi.)
À mà mk chơi game có quen mấy cj dễ thương lắm. Nên tính viết 1 bộ võng du (chắc mùa quýt sau đào hố).
|
Chương 16
Hiên Vũ từ ngày xuyên không đến đây quả thực được chăm sóc về mặt khẩu vị rất tốt. Cả người béo ra không tí. Biết mình béo ra nhưng vẫn không cưỡng lại được thức ăn. Bao nhiêu lần nhắn nhủ mình phải dành chút thời gian tập thể dục giảm cân mà triều chính bận rộn (t/g: nói dối rõ ràng ngươi lười.) Hiên Vũ thầm nghĩ trong đầu ” đây chắc chắn là lí do khiến các vị vua thời đại nào cũng một múi :v”….Dù tự an ủi mình như thế nhưng nay lại bị người ta chê béo, nặng, lòng tự ái dâng cao, lửa giận bốc ngùn ngụt trong đầu quyết tâm giảm béo.
Hắc y nhân vì mang theo con heo Hiên Vũ vất vả. Chẳng mấy chốc đã bị đuối sức để cẩm y vệ đuổi đến ngày càng gần. Cảm thấy nguy hiểm gần kề rồi, hắc y nhân vì bảo toàn tính mạng mà buông tay kẹp Hiên Vũ. Hiên Vũ theo lực hút vĩ đại của trái đất mà ngọt ngào tiếp đất bằng mông. Đau đớn không nói lên lời. Hắc y nhân như trút được gánh nặng, thở phù một cái rồi lao vút đi. Đám cẩm y vệ cũng vừa lúc tiến tới, vội vàng đỡ Hiên Vũ dậy.
– Nữ đế, chúng nô tài hộ giá chậm trễ, mong ngài trách phạt.
Hiên Vũ nhăn nhó xoa xoa cái mông đau của mình. Đám cẩm y vệ lại tưởng nữ đế vẫn còn rất giận dữ, lại cúi thấp hơn, một lần nữa hô. Hiên Vũ giật mình tí nữa thì lại đập mông xuống đất.
– Thôi, đứng lên hết cả đi. Trẫm cũng chưa bị làm sao. Hồi cung thôi.
Sau sự việc có thích khách, hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt hơn. Thái hậu, hoàng hậu, cung nhân cũng lũ lượt kéo tới hỏi han làm Hiên vũ phát phiền, ra lệnh đóng cửa điện cấm người. Từ sau hôm bị thích khách chê béo, Hiên Vũ thật tâm chăm chỉ tập thể dục. Còn dụng tâm mất một ngày phác thảo ra mấy cái dụng cụ tập gym cơ bản. Phối hợp ăn uống điều độ. Bản thân dành hầu hết thời gian rảnh để đọc sách, binh pháp.
Thành ra trong một tháng, trong cung không gà bay chó sủa, con chó của thái hậu và cung nhân cũng không đến thú y viện chỉnh hình lần nào. Trong cung yên ổn an lành, mọi người nhàn hạ vui vẻ.
Hiên Vũ vốn thích chạy nhảy nghịch ngợm. Đóng cửa tu dưỡng một tháng chính là kì tích. Cuối cùng cũng không chịu được cảnh ngồi một chỗ. Thay trang phục trốn ra ngoài thành chơi.
Hiên Vũ tong tong te te chạy khắp từ quầy hàng này sang quầy hàng khác, cầm lấy ngắm rồi lại đặt xuống, xuống rồi rồi lại cầm lên. Kinh thành chó bay gà sủa >.<. Từ xa, Hiễn Vũ thấy có một chỗ tụ tập đông người, hiếu kì chạy lại xem. Khổ sở chen trong đám đông tiến về phía trước. Một nữ nhân trẻ tuổi, trên mặt những nét buồn rười rượi, đang quỳ gối thất thần trước một cái xác đắp chiếu. Bên cạnh có 1 tấm bảng ghi. Bán mình chôn chồng. Hiên Vũ nhìn thấy mà đau lòng. Nữ nhân kia mới tầm 18, 19 tuổi, đang độ xuân xanh, tính ra ở hiện đại mới đủ tuổi lấy chồng. Nháy cái, hạnh phúc chưa hưởng đã là góa phụ. Xung quanh sôi nổi những lời xì xèo bàn tán. Hiên Vũ chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, nữ nhân kia vẫn thất thần ngồi. Hiên Vũ bước lại gần đỡ nữ nhân đó dậy. trong mắt nữ nhân thoáng qua một tia bất ngờ xen những cảm xúc lẫn lộn. Hiên Vũ không thể nhìn thấu. Chỉ nghĩ đơn giản rằng nữ nhân ấy xúc động thôi.
Đưa chút tiền cho góa phụ đó, Hiên Vũ qua lời nhờ vả của nàng, liền giúp nàng mang xác chồng mình về nhà giúp nàng chôn cất. Cũng không quá gì quá bận rộn, lại nghĩ ra ngoài tích chút công đức cũng ko sao. Hiên Vũ liền gật đầu đồng ý. Lúc đưa cái xác lên xe bò, Hiên Vũ có chút nghi ngờ “ko phải các chết sao? Tại sao vẫn còn mềm?” Nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn của người góa phụ, Hiên Vũ lại phẩy ngay ý nghĩ ấy đi. ” A….az.. có lẽ mình quá đa nghi rồi, người này chắc mới chết ko lâu.”
Gồng nhìn kéo chiếc xe bò có cái xác, Hiên Vũ đổ mồ hôi hột, trong thâm tâm thật là muốn vứt quách cái xe bò lại đây. Nhưng lại nghĩ mình kéo còn mệt, nữ nhân đó kéo liệu có sao không? Cuối cùng đau lòng chọn kéo tiếp. Kéo thật lâu, đến tận lúc mặt trời đã bị ngọn núi che lấp 1 nửa mới tới nơi. Một ngôi nhà tranh rách nát hoang tàn trên lưng chừng một ngọn núi. Hiên Vũ buông cái xe bò, ngồi bịch xuống đất thở hổn hển. Nữ nhân kia có vẻ ko mệt lắm, nàng chỉ hơi chảy 1 chút mồ hôi, nhịp thở vẫn rất đều đặt, nở nụ cười tươi rói vs Hiên Vũ. Hiên Vũ xấu hổ cười lại.
Trong ánh hoàng hôn đỏ thẫm, một đạo ánh sáng lóe lên là Hiên Vũ chú ý. Nữ nhân kia ko biết từ lúc nào trong tay cầm một thanh đoản đao, lao như tên về phía Hiên Vũ. Nữ nhân đó càng gần, hai chân Hiên Vũ bủn rủn chầm chạp phản ứng, Hiên Vũ ngã ra đất. Quá bất ngờ, Hiên Vũ trục trặc tránh né, trên người chẳng mấy chốc đã thụ bao nhiêu vết thương. 1 người tiến, 1 người lùi, Hiên Vũ chẳng mấy chốc đã chạm chân đến mép vực. Ôm vết thương ngay rỉ máu, bi thương nhìn nữ nhân kia. Chỉ thấy nàng cười sắc lạnh, đâm thêm một nhát vào người Hiên vũ, từng hồi nhấn, lưỡi đao càng cắng sâu vào thân thể.Hiên Vũ khụy gối xuống nền đất lạnh lẽo. Xung quanh dần dần nhờ nhạt, ý thức cũng dần mơ hồ. Run rẩy khóe môi :” Tại sao?” Không có tiếng trả lời lại. Nàng hướng về một nữ nhân khác cung kính : ” đã giải quyết xong, nương nương.” Nữ nhân được gọi là nương nương , y phục đỏ rực bay bay, nở nụ cười rực rỡ, nàng tiến về phía Hiên Vũ. Khiêu lên khóe môi Hiên Vũ, đặt xuống một nụ hôi phớt. ” Ta yêu ngươi, Hiên Vũ.” Rồi nhẹ nhàng đảy Hiên Vũ xuống vực.
Ý thức dần dần hỗn loạn. Một loạt hình ảnh lặp đi lặp lại. Một nữ nhân, y phục đỏ rực bay phấp phới, khóe môi khêu nụ cười rực rỡ. ” Ta yêu ngươi, Hiên Vũ.”……… ” Ta yêu ngươi, Hiên Vũ.”………. ” Ta yêu ngươi, Hiên Vũ.”……… Những câu nói, hình ảnh mờ nhạt, liên tục lặp đi lặp lại, quyện theo tiếng gió ù ù………. mệt mỏi, thật mệt mỏi, thật buồn ngủ…..
——————————————————–
T/g: Mỗi ngày viết có 30-40 từ….không biết bao nhiêu lâu cũng đã xong 1 chương rồi T_T.
Lần này do Minh viết mỗi ngày một tí, nên sẽ có những chỗ không hợp nhau, nên thỉnh mọi người bỏ qua.
Lần trước bạn nào hỏi Minh là có viết sinh tử không ( thật ra cũng không hiểu lắm sinh tử là gì. Chắc chương này được gọi là sinh tử chăng?) Minh cũng sẽ dụng tâm cho thêm ít ngược. Mong mn ủng hộ :V
Chương tiếp theo, chắc còn lâu hơn T_T. Minh lười lắm, mn thông cảm a ~~~
|
Chương 17: Mộc Kỳ Nhiên
Lúc Hiên Vũ mở mắt tỉnh lại, toàn thân đau đớn ê ẩm, cảm giác thật giống như trước kia lúc mới xuyên đến. Trong đầu tìm lại kí ức. Nhớ đến lúc mình rơi xuống vực. Giọng nói thân thuộc ấy, y phục đỏ thẫm theo gió bay bay, trái tim như bị bóp nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Cảm thấy người trên giường có động tĩnh, Mộc Kỳ Nhiên chầm chậm mở mắt. Hôm qua cái con người này không hiểu sao mộng mị cả đêm, rên rỉ đau đớn, biểu cảm vô cùng thống khổ. Cả đêm nàng thức trườm chán cho hắn, chỉ dám chợp mắt một lúc. Lại thấy hắn có động tĩnh nghĩ hắn lại mộng mị, mệt mỏi mở mắt định thay khăn. Vừa vặn lúc Hiên Vũ nhìn sang. Mắt nhìn mắt, cả hai đều thơ thẩn, ngây ngốc. Hiên Vũ không nhịn được ho khan hai tiếng, Mộc Kỳ Nhiên nhận ra mình thất thố, xấu hổ cúi đầu vắt cái khăn trong tay.
– Công tử…
– Cô nương…
– Công tử nói trước đi——-tiếng nàng nhẹ nhàng thanh thúy vang lên.
– Ừm…Cho hỏi cô nương đại danh quý tánh và nơi này là…
Mộc Kỳ Nhiên vui vẻ nở nụ cười. – Tiểu nữ tên Mộc Kỳ Nhiên, ở đây là Dược Cốc. Mấy ngày trước công tử ngài rơi từ vách núi xuống đây, tiểu nữ hái thuốc đã vô tình trông thấy.—nàng ngập ngừng—-lúc đấy trên người toàn máu, nhìn thật đáng sợ ~~ A..còn công tử thì sao? Sao lại rơi xuống đây vậy?
Hiên Vũ có lặng lẽ suy ngẫm, nàng không muốn trở về hoàng cung nữa, không muốn mắt phải nhìn thấy nàng nữa. Nghĩ đến đây, Hiên Vũ có chút bi thương. Vốn chẳng phải người thế giới này, vốn chẳng thích hoàng cung bó buộc. Nhắm mắt nói dối giả mất trí…
– Mộc tiểu thư. Tại hạ là nữ nhân, không phải là nam tử.
Nàng ngạc nhiên “A…a…a?”
– Quả thật tại hạ cũng không biết tại sao mình lại rơi xuống đây nữa. Chuyện trước đây tại hạ cũng không nhớ gì nữa. —-Hiễn Vũ nặn ra chút bi thương trên khuôn mặt.
-Chẳng lẽ rơi hỏng đầu rồi sao? _—Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Hiên Vũ. Hành động của nàng làm cho Hiên Vũ có chút giật mình lùi về phía sau. Nàng cũng không đê ý hành động của Hiên Vũ, cười thật tươi.
-Nhìn ngươi nhỏ hơn ta, ngươi cũng không nhớ tên mình, gọi ngươi là Vận nhi được chứ? ( Hiên Vũ nhẹ gật đầu).
– Được Nhiên tỷ tỷ.—-nàng lại cười. Hiên Vũ lại thất thần, nụ cười của nàng như một mặt trời nhỏ tỏa nắng chói lóa trong gian nhà tối và ẩm.
Nàng ngồi trước Hiên Vũ, thao thao bất tuyệt rất nhiều chuyện.
– Vận nhi, từ lúc sư phụ mất, ta chỉ có một mình —nhắc đến sư phụ, nàng có chút đau thương, rồi lại cười lên sáng lạn—- giờ thêm ngươi….thật tốt.
-Vận nhi, vài ngày nữa, thương thế của ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều, ngươi lên núi hái thuốc cùng ta chứ? —rồi nàng lại lắc đầu—-Không không được, Vận nhi vẫn còn yếu, không thể leo núi nặng nhọc được.
– Vậy Vận nhi, khi nào ngươi hoàn toàn khỏe mạnh, ta sẽ dạy ngươi hái thuốc, học y, sau này bị ốm cũng sẽ biết chăm sóc mình. A còn dạy ngươi học võ nữa để phòng thân, đặc biệt là khinh không nha. Sau này có rơi xuống núi cũng bay lên được.
-……….
Nàng cứ nói, nói rất nhiều chuyện, biểu cảm khuôn mặt thay đổi rất phong phú. Nàng như một hài tử được cho một cây kẹo hồ lô mà tíu tít mãi không thôi. Rất đáng yêu. Mỗi lần nàng nói đến vấn đề nào, Hiên Vũ cũng chỉ mỉm cười gật đầu, lặng lẽ nhìn nàng. Khóe miệng giương lên vui vẻ, cảm giác mọi chuyện xuyên không, hoàng cung, và cả người đó cũng chỉ là giấc mơ vậy.
—————————————————————–
Một tháng trôi qua đều ở bên cạnh nàng, cùng nhau hái thuốc, luyện công, vô cùng vui vẻ.
– Vận nhi, những ngày gần đây thật vui vẻ. Lâu rồi ta chưa thấy vui đến vậy.
Hiên Vũ mỉm cười nhìn nàng, tự nói trong lòng ” Ta cũng vậy”
Khinh công của Hiên Vũ được Mộc Kỳ Nhiên dạy càng ngày càng lợi hại. Tháng trước, khi nàng nói với Hiên Vũ chuyện dạy võ cho mình, Hiên Vũ cũng chỉ coi đó là nàng vui vẻ nên khuếch đại mọi việc thôi. Không ngờ nhỏ nhắn như nàng là mang trong mình một thân võ học cao thủ. Diều này làm Hiên Vũ ngạc nhiên mãi không thôi.
– Vận nhi, tỷ tỷ kiểm tra kiến thức dược lý mà đã dạy mấy hôm qua ha.
Hiên Vũ có chút run run. Nàng đặc biệt học không vô mấy cái dược liệu mà cái nào cũng như cái nào này. Mộc Kỳ Nhiên ngồi trên một cái chõng tre, lé mắt nhìn sang Hiên Vũ rồi lại nhìn mấy chục cái giá nhỏ đựng thuốc lá trên cái kệ gần đấy. Nàng giơ ngón tay lên, câu khóe miệng cười, chỉ vào mọt cái giá.:
– Đây là thuốc gì ha?
Hiên Vũ run run khóe miệng, nhìn vào cái giá, tiến tới sờ sờ vài cái. giả bộ trí thức đạo:
– Đây là tam thất. ừm, mùi thơm nhè nhẹ, dùng chữa đi sổ.
Một cái thước xé gió gõ vào tay Hiên Vũ, làm nàng mặt đang phiêu phiêu quay về thực tại, rú lên đau đớn, ôm cánh tay rưng rưng nhìn Mộc Kỳ Nhiên. Mộc Kỳ Nhiên cười cười.
– Vận nhi càng ngày học càng giỏi ha. Tỷ tỷ là lần đầu biết tam thất là lá và chữa đi sổ đó.
Hiên Vũ đau đớn ôm cánh tay, phẫn uất nhìn nàng. Nàng lại câu khóe miệng cười tươi hơn. Hiên Vũ trong lòng gào thét ” lúc đầu ngươi thấy nàng nhu thuận nhẹ nhàng, ngươi sai rồi, nàng rõ ràng là tiểu hạt tiêu.hừ hừ, đau chết ta” Lại thổi thổi chỗ bị đánh.
——————————————————-
Hiên Vũ vừa luyện xong một bộ kiếm pháp mà Mộc Kỳ Nhiên mới dạy, tung tăng chạy vào trong phòng tìm Mộc Kỳ Nhiên gục nàng nấu cơm.
– Nhiên tỷ tỷ, Nhiên tỷ tỷ, muội đói rồi. ——–Lại thấy nàng đang khâu khâu cái gì đó, liền quên mất chuyện cơm cháo, tong te chạy đến hỏi——–Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?
– Vận nhi, vừa đúng lúc nha. Muội xem, ta vừa may cho muội một kiện y phục, muội thử xem có vừa không?
– Nhiên tỷ tỷ, sao tự dưng lại may y phục?
– Quần áo của muội không phải đã rách hết rồi sao? Muội xem ngày nào luyện võ cũng rách mất một miếng.
Hiên Vũ nhìn lại quần áo của mình, vừa vặn đúng lúc một miếng vải trên y phục rơi ra. Xấu hổ gãi đầu cười cười. Tay vơ vội bộ y phục trên tay Mộc Kỳ Nhiên mau chóng mặc vào.
– phụt….hahahaha…—-Mộc kỳ Nhiên không giữ ý tứ mà cười phá lệ chói lòa.
Hiên Vũ có chút thắc mắc nhìn nàng.
– Vận nhi, ngươi không phải định cứ mặc thế mà mặc thêm quần áo mới đó chứ?
Mặt Hien Vũ đỏ như quả gấc, xấu hổ cúi đầu vặn vặn ngón tay. Một bàn tay nhẹ nhàng bẹo lấy má nàng, mang theo mùi thuốc đông y thoang thoảng. Ngẩng lên bắt gặp Mộc Kỳ Nhiên đang cười rất là vui vẻ.–Vận nhi a, thật đáng yêu đâu…haha..cởi ra nào, ta giúp muội thay y phục.
Hiên Vũ ngốc ngốc làm mọi chuyện theo vô thức. Đến khi cởi chỉ còn trung y thấy mát mát mới bừng tỉnh. Tháy Mộc Kỳ Nhiên đang nhìn mình cười càng vui vẻ, đau khổ vỗ trán, đây chắc chắn là ngày xấu hổ nhất cuộc đời mình. Mộc Kỳ Nhiên lại không để ý nàng, cầm lấy y phục, giúp Hiên Vũ mặc vào. Hiên Vũ cao hơn nàng một cái đầu, nàng kề sát người Hiên Vũ, phả hơi lên cổ Hiên Vũ nóng bỏng, làm Hiên Vũ cảm thấy có gì đó sai sai, cúi xuống nhìn nàng. Nàng cũng đúng lúc ngẩng lên, ánh mắt ngập tràn nhu tình. Không biết từ bao giờ, tay nàng đang giúp Hiên Vũ mặc áo lại chuyển sang ôm lấy cổ Hiên Vũ, nhón chân, kéo Hiên Vũ vào một nụ hôn…..
—————————————————
Lời tg: Thật lâu rồi không thèm đả động đến truyện này. Thấy mình viết có vài tình tiết cứ sai sai, nhưng kệ đi, cũng lười sửa.
Mọi người có biết người đẩy Hiên Vũ xuống núi là ai không? Đoán xem nha, hahahaha, chương sau sẽ lộ diện đó nha.
Thêm một nhân vật mới ha, bổ sung vô dàn hậu cung của b Hiên Vũ nhà ta. Mà lâu không viết cũng chả nhớ dàn hậu cung của b ấy có những ai rồi, tội lỗi quá. Chẳng lẽ giờ đi đọc lại? Haziiii…
p/s: Minh lại sắp thi ròi T_T phiền chết luôn, chắc còn lâu mới viết chap mới. Lần này Minh cũng rất chăm chỉ nha, viết chương này hơn 1500 từ…ấu dè..giỏi quá cơ :3 hahahaa:v :V
Nhảm nhiều quá rồi. Mn đọc vui vẻ. Nhớ vote, cmt chém bão cho Minh có động lực nha~~~
|
Chương 18:
Mộc Kỳ Nhiên dùng sức, kéo Hiên Vũ vào những nụ hôn sâu hơn. Hiên Vũ mê man để Mộc Kỳ Nhiên hôn. Cho đến khi Hiên Vũ đụng chân vào thành gường trúc, nàng mới giật mình tỉnh lại, Mộc Kỳ Nhiên có vẻ như còn muốn làm nhiều hơn là nụ hôn này. Hiên Vũ toát mồ hôi hột, luống cuống đẩy Mộc Kỳ Nhiên ra: ” Nhiên tỷ, muội nhớ ra mình quên chưa đi phơi thuốc.” Rồi chạy mất dạng ra khỏi căn nhà, một đường đi vấp lên vấp xuống cũng không dám ngẩng đầu nhìn lại. Hiên Vũ đã chạy đi mất rồi, ngay cả bóng dáng cũng không còn. Mộc Kỳ Nhiên thất thần nhìn về phía cửa chỗ Hiên Vũ vừa chạy đi, khẽ đưa tay chạm lên môi nhìn.
Hiên Vũ chạy được đến chỗ rừng trúc thì vấp phải một hòn đá ngã dập mặt. Đau khổ phủi phủi vạt áo, vô cùng khó hiểu nhìn về phía ngôi nhà.
” Nhiên tỷ tỷ hôm nay không phải rất lạ sao? Cư nhiên….cư nhiên….hôn ta? Nàng thích ta?….phi…sao có thể a…Nàng biết ta là nữ nhân….nữ nhân…” Nghĩ đến đây, Hiên Vũ chợt thấy đau buồn vô cùng rốt cuộc tại sao? Thẫn thờ…
Đến tận khi mặt trời lặn xuống dưới rừng cây xanh bát ngát, Hiên Vũ và Mộc Kỳ Nhiên vẫn thất thần, suy nghĩ.
————————————–chuyện bên lề—————————————————————–
– t/g: A ta nói ngươi Hiên Vũ, không phải ngươi kêu đói sao? Còn ngồi đấy nghĩ cái gì a? Hay ngươi là nghĩ no rồi? Chỉ bị hôn một cái, có gì mà nghĩ? Không phải ngươi hôn bao nhiêu lần rồi đấy sao? -_- *kinh bỉ*
– HV: ngươi thì biết cái gì? Bộ ngươi được hôn rồi hả? Mốc meo ra lại còn bày đặt. Hừ
– t/g : Ngươi không cần động vô nỗi đau cả ta chứ T_T huhuhu…
-HV: ồn ào quá, xê ra, ta cần không gian để tĩnh tâm.
– t/g: *nói thầm 1 mềnh : tĩnh tâm cái đầu ngươi, tên khốn khiếp, cả nhà ngươi khốn khiếp….aaaaaa……….*
– HV: *lườm* biến.
-t/g : hahahhaa….ta đi đây…..đi đây…
——————————————————————————————————————————
Cả đêm đó, Hiên Vũ không dám vào trong nhà, đành ở lại trong rừng trúc. Cuối cùng là không ngủ được, bị muỗi bọ iu thương cả đêm. Thế là sáng hôm sau, Hiên Vũ như con gấu trúc, lết ra khỏi rừng trúc. Lúc đến bên ngồi nhà, len lén trốn ở cửa nhìn vào. “Lạ thật, người đâu?” Một cánh tay từ phía sau vỗ nhẹ lên vai Hiên Vũ làm Hiên Vũ sợ hết hồn, nhanh chóng cho mông chụp đất. “ối mẹ ơi. Cứu” Ngồi trên đất vẫn không quên khua tay khua chân loạn xạ về phía trước.
– hahahhahhaha….tiếng cười như chuông bạc ngân lên những hồi dài.
Hiên Vũ ngừng mọi động tác, mở mắt nhìn nơi phát ra tiếng cười. Mộc Kỳ Nhiên đang đứng che miệng cười thích thú nhìn Hiên Vũ. Cảm thấy mất mặt không thôi, liền đứng dậy, phủi quần áo đi thẳng vào nhà, mặc kệ nàng. Mộc Kỳ Nhiên lại nhanh nhẹn chạy theo sau.
– Vận nhi muội đói sao?
– hừ…—-Hiên Vũ đang định mở miệng nói không thì cái bụng lại không đồng tình chu chéo lên. Mộc Kỳ Nhiên lại được dịp, vừa cười vừa ôm bụng, đến nước mắt cũng chảy ra. Hiên Vũ đen mặt, trong lòng lại thắc mắc, đang tính đối diện với nàng ra sao, nàng lại coi như chưa có gì, thì mình cũng giả vờ không nhớ thôi.
Mộc Kỳ Nhiên lúc dọn cơm cho Hiên Vũ, có lẽ vẫn còn dư âm từ trận cười lúc nãy mà còn cười vui vẻ? Hiên Vũ gắp lên một chút rau xanh bỏ vào bát, nàng nói:
– Vận nhi, mai chúng ta đi kinh thành mua chút đồ được chứ?
– Tỷ tỷ, sao tự dưng muốn mua đồ?
– Haziiiii..muội xem, thức ăn trong nhà cũng không còn, tỷ còn muốn bán chút thuốc đổ lấy vải may y phục cho muội. ( nàng lại tiện tay gắp một miếng thịt lạc bỏ vào bát Hiên Vũ)
– Ưm…
Hiên Vũ cũng chỉ là ngoan ngoãn gật đầu, sự tập trung của nàng đang đặt lên mấy đĩa thức ăn kia cơ. Lại đưa một miếng thịt lạc vào miệng nhai nhai. Không để ý Mộc Kỳ Nhiên ý cười đầy mắt nhìn nàng ăn, bao nhiêu âu yếm có bấy nhiêu âu yếm, bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu.
————————————————————————————————————————
– Vận nhi, mau dậy…mau dậy a…
– Nhiên tỷ, muội…muốn ngủ cơ ~~~
– đừng nháo, mau dậy…hôm nay chúng ta muốn là đến kinh thành.
– A….(Hiên Vũ chợt nhớ ra bật mình khỏi gường, dùng tốc độ ánh sáng, gọn gàng mặc y phục mới đứng trước Mộc Kỳ nhiên ><)
– Nhiên tỷ, y phục tỷ may cho muội là y phục nam tử a. —–Hiên Vũ xoay xoay thân mình.
– Ừm, lần này lên kinh thành, hỗn tạp nhiều loại người, muội võ công không tốt, tốt nhất vẫn nên cải trang. Đi thôi.
Hiên Vũ một thân nam trang gọn gàng, tóc tùy tiện cột lên, lưng đeo kiếm, xa xa, gần gần, toát lên khí khái phong lưu phóng khoáng của người giang hồ.
Mộc Kỳ Nhiên tay cầm cũng cầm một thanh kiếm, y phục lam sắc, tiện thể còn kết hợp thêm mạng che mặt, tăng độ kỳ bí.
Hai người sóng vai, tung tung chạy đến kinh thành.
Kinh thành.
* gâu, gâu, gâu…..*
*quác, quác, quác…*
*Tiểu tử abcxyz $%#@&^()*^^%%$^%…..*
Một trận náo loạn, kinh thành đã náo nhiệt nay còn náo nhiệt hơn. Bởi ai? Chính là bởi cái con người mặt ngây thơ vô số tội đang ngồi thảnh thơi uống trà cạnh một vị mỹ nữ. Hiên Vũ đưa chén trà lên miệng, khẽ uống một chút, nhìn gà bay chó sủa bên ngoài cảm thán:
– thật là, chó gà nhà ai không nhốt vào, chạy ra đường làm loạn, xem kìa, thật không có quy tắc.” Tiện thể còn kết hợp thêm mấy cái lắc đầu chậc lưỡi.
Mộc Kỳ Nhiên ít nữa thổ nước trà ra ngoài, trắng mắt liếc Hiên Vũ: ” Còn không phải tại ngươi? không biết xấu hổ.”
– Mọi người, mọi người mau lại đây ha. Hôm nay lão kể chuyện động trời mới đây.———Lão già kể chuyện ở trà quán lên giọng cao thấp, mọi người chẳng mấy chốc đã tụ đến xung quanh lão. Hiên Vũ cũng tò mò chen góp vui.
– ta kể cho các ngươi. hai tháng trước nữ đế của chúng ta đột nhiên mất tích. Chuyện này vốn là bí mật hoàng tộc nhưng không hiểu sao lại truyền ra ngoài. Có rất nhiều lời đồn: có người bảo ngài đi vi hành, có người lại nói ngài bị bắt, bị ám sát….(ông lão ngừng lại, nhấp một ngụm trà, đảo mắt thấy mọi người nín thở nghe mình, rồi lại nói tiếp.)….Ngạo vương nghe được tin này lập tức đưa hơn hai mươi vạn quân dồn về kinh thành, hiên ngang đứng trước cửa cung, đòi cấm quân mở cửa. Trong cung không có hoàng đế loạn thành một đoàn, cuối cùng dưới sức ép của Ngạo vương cầm cự không được, phải mở thành cho Ngạo vương tiến cung. Ngạo vương giáp bào lấp lánh bước vào Càn Long điện, đi qua hai hàng bá quan, ngồi lên long vàng trước sự ngỡ ngàng, phẫn nộ của bao nhiêu người. Hoàng hậu nương nương từ rèm bước ra đưa ngọc tỷ Ngạo vương. Hắn cư nhiên xưng đế, tuyên bố nữ đế đã chết, phong thừa tướng đại nhân nữ nhi- hoàng hậu của nữ đế làm hoàng hậu của hắn. thượng thư đại nhân thổ huyết, bất tỉnh ngay tại chỗ. Long tướng quân vượt nghìn dặm xa xôi từ biên quan trở về vẫn là không kịp cứu vãn tình thế. Hôm nay chính là ngày Ngạo vương xưng đế. Haziii (lão thở dài) chuyện quyền chính vốn luôn thập phần phức tạp. Chúng ta vốn chỉ là thường dân, không quản nổi chuyện hoàng gia, nhưng lần này Ngạo vương chính là nghi phạm lớn nhất giết nữ đế………………
Lão nói thật nhiều nhưng Hiên Vũ đã không còn nghe được gì nữa, kể từ lúc lão nói đến Uyển Nhu. Khó thở ôm lấy ngực mình thở dốc: ” Uyển Nhu…Uyển Nhu…ta đã muốn không tin đó là sự thật…tại sao?” Cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm ấm chảy hai bên má, Hiên Vũ đưa tay quyệt ngang. : ” Cư nhiên khóc sao?” rồi lại tự cười diễu. ” Quên nàng…quên nàng…ta đã quên nàng…” Nước mắt lại chảy ra càng nhiều. Mộc Kỳ Nhiên đứng đó nhìn Hiên Vũ, không nói, không hành động, chỉ là ánh mắt đau khổ cùng bi thương dải lên người nàng.
Hiên Vũ cùng Mộc Kỳ Nhiên đứng dưới chân thành, cùng rất nhiều, rất nhiều dân chúng xung quanh. Trên cao, Ngạo vương mặc hoàng bào bay lấp lánh, kiêu ngạo nhìn xung quanh. Bên cạnh hắn, một nữ nhân cung y đỏ thẫm bay bay, trên mặt nụ cười duyên chưa dứt, một ánh mắt vẫn không nhìn ai đó, một sự quan tâm cũng không cho ai đó. Nụ cười hướng về vị quân vương mặc hoàng bào lấp lánh kia.
Hiên Vũ đang đớn lấy tay đè lên trái tim, thở hổn hển, mọi thứ xung quanh dần dần mờ nhạt, ý thức cũng dần chìm đi chỉ là một dòng ký ức vẫn còn liên tục lặp lại. Vẫn là y phục đỏ thẫm tung bay, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn dưới hoàng hôn, thật đau, thật đau….
——————————————————————————————————————————–
T/g: Mệt quá..cuối cùng cũng xong….thêm một chương viết chẳng ra đâu vào đâu.
|
Chương 19:
Hiên Vũ lại một lần nữa từ trong mộng tỉnh lại, mệt mỏi, đau khổ, hận. Vừa mở mắt lại chính là khóc. “Cư nhiên là khóc? hahahaha…” Hiên Vũ cười khổ, nước mắt cứ theo kẽ ngón tay chảy xuống. Một bàn tay mát lạnh chạm lên mặt nàng, ôn nhu vuốt lên lông mi nàng.
– Vận nhi…tỷ không biết quá khứ muội ra sao? Đã từng trải qua những đau khổ gì. Nhưng cũng đã chỉ là quá khứ. Yêu, hận quên hết đi được không.
Hiên Vũ ngừng khóc, nhưng vẫn là im lặng không nói gì. Tâm trạng bây giờ, cảm xúc vô cùng lẫn lộn, nàng cũng lười nói chuyện.
– Vận nhi…từ giờ ta sẽ chăm sóc muội, ở bên muội, quan tâm muội, tỷ sẽ không như người đó làm muội đau khổ. Có được không?
Hiên Vũ vẫn không nói gì, chỉ lặng im nằm đó, vô hồn nhìn trần nhà. Hiên Vũ không trả lời, Mộc Kỳ Nhiên cũng không nói thêm gì nữa. Đượm buồn ngồi bên cạnh nàng. bầu trời bên ngoài đã chuyển đen một mảng , bao trùm lên không gian, bao trùm cả lòng người.
————————————————————————————————————————
Thấm thoát, mùa hè nóng nực biến mất, thay bằng mùa thu mát mẻ. Hiên Vũ ngồi trên 1 cành cây to, nhìn về phía đằng xa, nơi kinh đô náo nhiệt phồn hoa. Ánh mắt có chút ưu thương. Muốn nắm lấy điều gì đó, lại muốn buông điều gì đó. Có lúc, Hiên Vũ cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc xuyên đến nơi này, ở trong cung làm hoàng đế, không phải là đã phát ngán rồi sao? Muốn chạy đi chơi bời đây đó sao? Giờ được tự do rồi, lại thế có điều gì không phải. Là nàng. Lý do gì? Yêu nàng? Lý do gì không quên nàng? thật không thể hiểu nổi bản thân. Mỗi lần nghĩ đến đều đau như thế. Có lẽ nên buông bỏ?
Hiên Vũ hầu hết dành thời gian của mình vào việc luyện võ, nên tiến bộ rất rõ rệt, xem ra cũng đã đạt được tới trình độ cao thủ. Lại tiếp tục điên cuồng luyện tập nhiều bộ kiếm ,thương khác nhau. Càng bận rộn thì sẽ không nghĩ tới nàng sao? Mộc Kỳ Nhiên vô cùng lo lắng, khuyên bảo de dọa, …nhưng vẫn là không khuyên can được, đành ưu thương nhìn đằng xa Hien Vũ đang múa hết bộ kiems này đến bộ kiếm khác.
Nháy mắt, mùa đông cũng dần tới, tính tình Hiên Vũ cùng bình đạm hơn nhiều. Bình đạm đến không hiểu phong tình.
Tỷ như, lúc nàng đang ngồi trên gường vận nội công thì Mộc Kỳ nhiên một thân trung y mỏng như cánh ve lướt qua. Làn da tráng mịn, ẩn ẩn hiện hiện những đường cong dưới chiếc áo. Nàng ngồi trên chiếc bàn đối diện Hiên Vũ, bày ra tư thế….( ôi mẹ ơi, t/g đỏ mặt, máu mũi phun ra.) Nàng câu lên môi nụ cười cùng ánh mắt mê người….( T/g: Hự, Mộc tỷ tỷ, ta nguyện chớt vì ngươi *chạy đến bấu chân* ) Hiên Vũ tâm không loạn, thở không gấp, lạnh nhạt chau mày.:
– Tỷ tỷ, bên ngoài còn có tuyết rơi…..
Mộc Kỳ Nhiên khó hiểu. Hiên Vũ đạo:
– Mau mặc đồ….trần như mộng đi đi lại lại….thật không có nguyên tắc.
Mộc Kỳ Nhiên đen mặt, quần áo cũng không có mặc, trèo lên gường nằm bực bội một góc. ” Thối tiểu tư, cả nhà ngươi không có não, sinh ra ngươi không có não, hừ hừ…”
Lại tỷ như….
– Vận nhi~~~ tỷ tỷ thật lạnh a~~~
– Tỷ, ngươi không đắp chăn thì kêu lạnh gì a?
– Tỷ muốn ôm Vận nhi ngủ. ——-Nói xong thuận tiện vòng tay ôm eo Hiên Vũ. Hiên Vũ lại tránh tay nàng.
– tỷ ôm chăn kìa, ôm ta khó thở.
Mộc Kỳ nhiên ở bên Hiên Vũ lâu cũng tích góp được chút mặt dày, lại xấn tới ôm cánh tay nàng, cọ cọ.
– Tỷ tỷ là muốn phế ta?
Mộc Kỳ Nhiên chau mày khó hiểu.
– Ngực tỷ kẹp nát cánh tay muội rồi kìa.
-………………………
——————————————————————————————————————————-
t/g: Thêm một chương ha, chỉ tội chương này hảo ngắn ~~ Bất lực!!! Ta cũng lười viết. Không biết trong năm nay có viết xong ko T_T
|