Điếm Tiểu Nhị
|
|
Chương 50
Bạch Liêm tính toán thời gian một chút, cảm thấy không sai biệt lắm, từ hậu viện đi ra, thời điểm đi ngang qua nhìn thấy Đại Hổ đang tiến lại đây, cười tủm tỉm hỏi:"Đại Hổ, Lí biểu thiếu gia ở trong nhã gian kia, uống rất vui vẻ?" "Còn đang uống." Đại Hổ chi tiết trả lời. "Lục Tử hắn đã trở lại chưa?" Tươi cười trên mặt Bạch Liêm càng lớn hơn nữa. "Tiểu Bạch, Đại Hổ, ta đã trở về." Bạch Liêm vừa mới nói xong, Lục Tử liền thở hổn hển từ một hướng khác chạy tới. "Lục Tử, thế nào, có truyền đi qua không?" Bạch Liêm vỗ vỗ vai hắn, nhìn Lục Tử thở hổn hển hỏi. "Đã dựa theo lời tiểu Bạch ngươi nói, "vụng trộm" khẩn trương "xin giúp đỡ" chuyển cáo cho người thân cận nhất bên người ngũ phu nhân biết biểu thiếu gia hiện tại đang ở Đệ Nhất lâu thỉnh bằng hữu uống rượu, cũng đem giấy tờ chưởng quầy viết lặng lẽ đưa qua." Lục Tử thở phì phò báo cáo tình huống, trong lời nói lại cường điệu điểm quan trọng mà Tống chưởng quầy cùng Bạch Liêm muốn hắn đi Tiêu phủ "báo tin". "Ân, Lục Tử làm tốt lắm, hôm khác ta giúp ngươi truy (theo đuổi) Phù Dung." Bạch Liêm cổ vũ vỗ vỗ vai Lục Tử, tâm tình rất tốt đi ra ngoài. Hôm nay Lí biểu thiếu gia tại Thính Vũ lâu tiêu phí năm ngàn sáu trăm lượng, thu nhập tháng này trong lâu hẳn sẽ tăng trưởng không ít, không biết sau khi ngũ phu nhân nhìn đến tờ giấy "hóa đơn" kia sẽ xử lý như thế nào đây? "Tiểu Bạch, sau khi ngươi để cho Lục Tử đi báo tin cho ngũ phu nhân, ngũ phu nhân sẽ cho người lấy tiền đến giúp Lí thiếu gia tính tiền sao?" Đại Hổ vẫn là có điểm hoài nghi kế hoạch của Bạch Liêm, dù sao ngũ phu nhân này rất được sủng ái, nếu nàng để người ta đến trực tiếp mang Lí thiếu gia kia đi, này không phải là làm cho bọn họ không phải trả tiền, ăn nhiều món ngon uống nhiều rượu tốt như vậy sao? "Đại Hổ không cần lo lắng, các ngươi tận lực giữ chân Lí biểu thiếu gia, đem bọn họ phục vụ vui vẻ một chút, tốt nhất liền lấy thêm nhiều món ngon và rượu quý ra, ân, hiện tại bọn họ tính tổng cộng là bao nhiêu tiền?" Bạch Liêm trong lòng nghĩ tốt nhất chính là lấy thêm mấy hồ Thất Lý Hương, một hồ một ngàn lượng, nàng làm thân phận tiểu bạch kiểm hiện tại ba năm cũng không mua nổi một hồ Thất Lý Hương này. Số tiền trên giấy càng lớn càng tốt, lấy thân phận ngũ phu nhân được sủng ái như vậy, tự nhiên là so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết quy củ của Tiêu phủ, huống chi ngày hội này Tiêu lão gia hình như đã đến sơn trang ngoài thành tu dưỡng đi. "Vừa rồi lại để cho người ta mang thêm một lọ Thất Lý Hương cùng Bách Hoa Nhưỡng, tính tổng cộng là bảy ngàn lượng." Thời điểm Đại Hổ nói ra số tiền này, thanh âm có chút run run. "Bảy ngàn lượng!" Bạch Liêm nghe xong trong lòng đều run rẩy một chút, vì Lí biểu thiếu gia bi ai, tính toán thời gian một chút, ngũ phu nhân nếu biết tin tức này, hẳn là cũng không sai biệt lắm đang phái người tới đây, nàng cũng nên xuất phát đi thành Bắc. "Đại Hổ, Lục Tử, các ngươi một hồi giúp ta nói một tiếng với chưởng quầy, ta đi trước." Bạch Liêm nói xong phất tay đi hướng đại môn ra phố của Thính Vũ lâu, còn lại liền giao cho Tống chưởng quầy cái người từng trải kia đi, để hắn tiếp kiến ngũ phu nhân hẳn sẽ có hiệu quả rất tốt. "Tiêu Nhất, chúng ta đi thôi!" Bạch Liêm đến hậu viện kêu Tiêu Nhất, người "lái xe" mà sáng nay đại lão bản cho nàng. "Cô gia, chúng ta đây là hồi phủ hay là...?" Tiêu Nhất đánh xe ra phố sau Đệ Nhất lâu. "Tiêu Nhất, chúng ta trước đi tiểu hồ đồng ở phía nam của thành Bắc một chuyến." Bạch Liêm xuất ra đồng hồ mang theo khi xuyên qua, nhìn lên thì đã là hơn hai giờ chiều, chính mình đi thành Bắc trở về quá muộn, nàng còn cùng Liên Hoa hẹn tốt sẽ đến lấy gối ôm, suy nghĩ một chút nên để cho Tiêu Nhất đánh xe ngựa đi mau một chút. "Tiêu Nhất, xảy ra chuyện gì?" Xe ngựa đang đi đột nhiên ngừng lại, Bạch Liêm có chút kỳ quái. "Cô gia, phía trước hình như đã xảy ra chút chuyện." Thanh âm của Tiêu Nhất vẫn là không có bao nhiêu phập phồng. "Ân?" Bạch Liêm nghe được, có chút tò mò từ trong xe ngựa đi ra, mới vừa ra đã bị một thanh âm rất kích tình dọa sợ. "A, là ngươi!" Phía trước chỗ xe ngựa đang dừng có một cỗ xe ngựa đậu ở chỗ này, bên cạnh giữ xe có nha hoàn một thân quần áo xanh thẫm nhìn thấy Bạch Liêm liền kích động chỉ vào nàng. "Ta, ta?" Bạch Liêm mới đưa đầu ra tìm hiểu đã bị nha hoàn áo xanh xa lạ này một tiếng kêu lớn như vậy, cường ngạnh dừng lại động tác đi ra khỏi xe. Nha hoàn áo xanh không có lại nhìn dọa đến Bạch Liêm, ngược lại chuyển đi qua thò người ra phía trước thùng xe của xe ngựa, thấp giọng nói với bên trong cái gì đó, chỉ thấy nàng gật gật đầu, sau đó đi tới Bạch Liêm bên này. "Tiêu Nhất, xe ngựa của tiểu thư nhà chúng ta xảy ra chút vấn đề, nàng cùng cô gia nhà các ngươi coi như là có quen biết, cho nên tiểu thư chúng ta muốn các ngươi thuận tiện đưa nàng đi một đoạn đường." Nha hoàn áo xanh liếc mắt nhìn Bạch Liêm cùng Tiêu Nhất một cái nói. "Cô gia?" Tiêu nhất giống như cũng nhận thức nha hoàn áo xanh này, quay đầu hỏi Bạch Liêm đang không rõ chuyện gì. "Ân? Ta, vị cô nương này, ta hình như không biết tiểu thư nhà các ngươi đi!" Bạch Liêm kỳ quái nhìn nha hoàn áo xanh, nàng ở trong này ngoại trừ nhận thức đại tiểu thư Tiêu Ảnh Nguyệt ra, hình như cũng không quen biết tiểu thư nào khác đi. "Tiêu công tử, tiểu thư nhà ta nói nếu là Tiêu công tử đã quên nàng là ai, để cho Thúy nhi nói cho Tiêu công tử, Tiêu công tử chớ không phải là đã quên tối hôm qua hoa tiền nguyệt hạ trên hồ......" Nha hoàn tự xưng Thúy nhi nói xong câu cuối cùng, thực ái muội nhìn Bạch Liêm. "Khụ khụ, dừng dừng." Bạch Liêm trước nghe được "tối hôm qua", đã nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy ba người kia, sau khi nghe được câu sau thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, nàng khi nào thì cùng ba hoa khôi kia "hoa tiền nguyệt hạ"(*). (*): trước hoa dưới trăng, ý chỉ cảnh hẹn hò thơ mộng của các cặp yêu nhau "Ai nha, thật sự là thương tâm, ngươi một kẻ không lương tâm, uổng công tối hôm qua ta đối với ngươi nhớ mãi không quên, không nghĩ tới ngươi kẻ phụ lòng này có thể qua một đêm liền đem ta quên mất." Một hồng y nữ tử quen thuộc có lụa mỏng che mặt, nhờ một nha hoàn cũng đồng dạng áo xanh nâng đi đến bãi cỏ trước xe ngựa của Bạch Liêm. Bạch Liêm nhìn đến hồng y quen thuộc cùng thanh âm miễn cưỡng kiều mỵ, thân thể không khỏi rùng mình một cái, bước hai bước, từ trên xe nhảy xuống dưới, cảm giác được không ít người đã muốn đưa mắt chú ý nhìn các nàng, không dám giơ lên tươi cười sáng lạn nói:"Thì ra là Vị Ương tiểu thư, Bạch Liêm vừa rồi thất lễ còn thỉnh Vị Ương tiểu thư tha thứ!" Trong lòng âm thầm thở dài, như thế nào lại không khéo đụng tới tú bà giống như hồ ly này đây. "Ngoan!" Vị Ương đưa tay sờ đầu Bạch Liêm, sau đó dưới sự nâng đỡ của Thúy nhi các nàng đi lên xe ngựa của Bạch Liêm. "......" Bạch Liêm nhìn bóng dáng màu đỏ kia, lại nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Nhất không có gì thay đổi, trong lòng thở dài, nhận mệnh theo sau đi lên xe, là họa thì tránh không khỏi! "Tiểu Bạch ngươi thật không lương tâm, thế nhưng lại quên tỷ tỷ." Bạch Liêm mới lên xe, Vị Ương liền vươn hai tay xoa nắn hai má của Bạch Liêm. "......" Bạch Liêm nháy mắt ngây ngốc, không có phản ứng, chờ tới lúc hơi chút có phản ứng, đối phương đã buông tay ra, ngồi ở trên vị trí ngày thường đại lão bản ngồi, cảm thán nói:"Xe ngựa của tiểu thư Tiêu gia chính là thoải mái." "......" Ở chung với người giống như hồ ly, bảo trì trầm mặc có lẽ còn có thể toàn thân trở ra, Bạch Liêm đối cái này không phát biểu ý kiến gì. "Ân, tiểu Bạch, ngươi đây là muốn đi đâu?" Vị Ương hí mắt nhìn người không nói lời nào, con đường này không phải phương hướng về Tiêu phủ. "Ân, đi thành Bắc." Bạch Liêm nhìn Vị Ương giống như hồ ly, nữ nhân này rất nguy hiểm, so với đại lão bản còn muốn nguy hiểm hơn, nhưng hai người này đối lập một chút, trong lòng nàng vẫn là cảm thấy đại lão bản so với tú bà y như hồ ly này tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng bình thường đối với người ngoài có chút lạnh lùng, bất quá hình như đối với nàng thì sẽ không, hơn nữa có đôi khi còn rất ôn nhu. Bạch Liêm mạnh mẽ mở to hai mắt, bị từ "ôn nhu" này dọa đến, vì cái gì sẽ cảm thấy đại lão bản đối với nàng ôn nhu đây, Bạch Liêm mê hoặc. Vị Ương híp đôi mắt hồ ly, không có bỏ sót biểu tình kinh hách trên mặt Bạch Liêm chợt lóe mà qua, giả vờ không biết nói:"Thành Bắc, vừa lúc tỷ tỷ hôm nay không có việc gì, cùng ngươi đi thế nào?" Vị Ương nói xong nhìn Bạch Liêm đối nàng hơi hơi phòng bị, cũng không sợ nàng sẽ không đáp ứng, dù sao nàng có biện pháp làm cho nàng phải đáp ứng. Bạch Liêm nghe được lời của nàng, hơi hơi nghi hoặc một chút, nhìn Vị Ương một thân hồng y, hơi hơi chần chờ. Nàng cái dạng này đi đến tiểu hồ đồng đó, một hồi không biết sẽ gây ra oanh động thế nào, nhưng lại nhìn tươi cười như hồ ly trên mặt nàng, Bạch Liêm cuối cùng thỏa hiệp gật gật đầu. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, oanh động thì oanh động đi. Hôm nay sở dĩ nàng lại nghĩ đến muốn đi thành Bắc, chính là nhớ tới Vương đại thúc hơn hai năm trước kia khi nàng đến thế giới này cho nàng đi nhờ xe trâu của hắn, thu lưu nàng. Tối hôm qua ở trên đường nhìn đến hai tiểu hài tử kia, nếu nàng không nhớ lầm hẳn là tôn tử (cháu nội) của Vương đại thúc. Hôm nay nàng cũng hỏi Đại Hổ bọn họ mới biết được nửa năm trước Vương đại thúc cùng con của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vương đại thúc đã qua đời, con của hắn cũng không còn đầy đủ hai tay. Sau khi giới thiệu nàng đến làm công ở Thính Vũ lâu, ngẫu nhiên nàng sẽ đi nơi Vương đại thúc thăm hắn, bất quá sau đó nàng lại vội vàng làm công, Vương đại thúc bọn họ cũng vội vàng đánh xe giao hàng cho người ta, hình như đã không sai biệt lắm có hai năm không nghe đến tin tức của bọn họ đi. "Cô gia, đã đến tiểu hồ đồng phía nam thành Bắc!" Tiêu Nhất dừng lại, xuống xe ngựa nói với người trong xe ngựa. "Ân, tốt!" Bạch Liêm hoàn hồn, hơi có lỗi nhìn Vị Ương vẻ mặt tính kế, nàng vừa rồi không cẩn thận thất thần. Hình như nàng đã thật lâu không thất thần như vậy, từ khi nào thì bắt đầu đây, hẳn là sau khi cùng đại lão bản thành thân thật lâu chưa từng như vậy. Bạch Liêm trong lòng lại thở dài, hôm nay nàng phát hiện chính nàng từ sau khi cùng đại lão bản ký hiệp nghị cũng chậm rãi cải biến rất nhiều thứ này nọ. "Vị Ương, nếu không để cho Tiêu Nhất đưa các ngươi trở về trước đi." Bạch Liêm nhìn Vị Ương một thân hồng y, cùng khuôn mặt như yêu tinh đã lấy lụa mỏng xuống, hơi hơi thở dài, hối hận vừa rồi chính mình gật đầu để cho nàng bồi nàng cùng đi, thật sự là có vì nàng điệu thấp nguyên tắc làm người. "Nhưng tỷ tỷ ta còn là muốn cùng ngươi đi." Vị Ương lần này cũng thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, nàng bắt đầu có điểm hiểu được vì sao người như Ảnh Nguyệt lại coi trọng người này, biểu tình trên mặt người này thật sự là rất đáng yêu. "......" Bạch Liêm miễn dịch với bộ dáng yêu tinh của nàng, không chỉ như thế, nàng còn cảm thấy phía sau lưng có điểm lạnh cả người, đặc biệt ánh mắt của nàng ta, làm cho nàng có loại ảo giác, nàng đang bị người này tính kế cái gì, nhưng nghĩ lại nàng hình như cũng không có gì đáng giá cho nàng ta đi tính kế. Cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa, không nói gì xuống xe đi nhà Vương đại thúc nhìn xem trước đi, một hồi còn muốn trở về đi lấy gối ôm mới của nàng đây. Tuy rằng nói mấy ngày gần đây mỗi buổi sáng lúc nàng tỉnh lại đều phát hiện nàng lại không biết khi nào thì đem đại lão bản trở thành một cái gối ôm to lớn thoải mái mà ôm vào trong ngực, khi tỉnh lại vụng trộm buông ra, không có bị đại lão bản phát hiện. Mới đầu còn hơi có tật giật mình, lo lắng bị đại lão bản phát hiện sẽ phạt tiền, nhưng lại chậm rãi cảm thấy buổi tối chất lượng giấc ngủ càng ngày càng tốt, hơn nữa thường xuyên gây tình huống đại lão bản cũng không có phát hiện. Mấy ngày hôm trước bởi vì ngủ quá muộn, đại lão bản so với nàng thức sớm hơn, lúc bị phát hiện, nàng còn nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận đại lão bản trừ một khoản tiền lớn, nhưng không nghĩ tới cuối cùng đại lão bản cái gì cũng chưa nói, tao nhã lui ra đi cọ rửa. Mấy ngày kế tiếp ban đêm nàng đều cố gắng khống chế nhưng sau vẫn là thất bại, buổi sáng thức dậy vẫn phát hiện chính mình giống như bạch tuộc ôm chặt đại lão bản, cho nên hôm nay nhất định phải trở về lấy cái gối ôm kia, nếu cứ tiếp tục cái dạng này, nàng luôn cảm thấy có cái gì đó trở nên không giống như trước. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta cảm thấy viết ngôi thứ nhất giống như hơi khó một chút, liền sửa lại một chút nhân nghĩa ~~~~~~~~~ _______Hết chương 50_______ BL bày đặt nghĩ đem gối ôm về là sẽ không ôm đại lão bản nữa, nhưng mà mọi người yên tâm là bạn ấy vẫn sẽ ôm người ta vào lòng thôi =))))
Hời ơi đại lão bản người ta đã không có ý kiến gì rồi mà tiểu Bạch còn tìm cớ, đúng là cái đồ nghiện mà còn ngại =))))) Để ý là khúc cuối chương thì tác giả hay quăng đường vào mặt tụi mình :v
|
Chương 51
Bạch Liêm ôm gối ôm bằng lông thuần thiên nhiên mới ra lò, vui tươi hớn hở trở về phòng, nghĩ rằng đêm nay rốt cục có thể ôm gối ôm thoải mái tiến vào giấc ngủ làm mộng đẹp. Có lẽ là quá mức cao hứng, Bạch Liêm vui quá hóa buồn, đẩy ra cửa phòng nhìn đến thân ảnh màu trắng quen thuộc ngồi ở trước đài trang điểm, kinh ngạc một chút, giơ lên tươi cười xán lạn, cao hứng chào hỏi:"Đại lão bản, ngươi đã trở lại!" Nói xong mới chuẩn bị đi vào, nửa chân mới đưa đến cửa đã "ầm" một tiếng ngã xuống nằm úp sấp trên đất, đau đến nhe răng nhếch miệng. Bạch Liêm té trên mặt đất thở ra một hơi, trong lòng tự an ủi cũng may sàn không cứng rắn còn có tấm thảm, nhờ có gối ôm to lớn dưới thân, cằm không đập xuống đất. Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được thanh âm của Bạch Liêm, vừa xoay người còn không kịp thấy rõ nàng đang ôm cái gì trong lòng, trước hết nhìn đến nàng đột nhiên té lăn trên đất, tạo ra một tiếng động rất lớn. Nhìn thấy như vậy, cho dù ngày thường nàng có lạnh nhạt như thế nào đi nữa, này cũng sẽ vì tình trạng đột nhiên phát sinh mà hơi ngây ra một lúc. Thời điểm hoàn hồn nhìn đến người nọ còn quỳ rạp trên mặt đất, không chút nghĩ ngợi liền buông vải bông đang cầm trên tay, đứng dậy khẩn trương bước nhanh đi qua lo lắng hỏi:"Nằm úp sấp trên đất thực thoải mái sao, còn không đứng lên?" Nói xong ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ người đang quỳ rạp trên mặt đất đứng lên, ánh mắt khẩn trương quét qua trên người Bạch Liêm, lo lắng có phải bị ngã trúng chỗ nào hay không? Bạch Liêm quỳ rạp trên mặt đất không có đúng lúc đứng lên là vì tuy rằng không có té bị thương ở đâu, nhưng là nàng bị ngã có chút mơ hồ, lúc lấy lại tinh thần nghĩ đến bản thân lại đi ngã úp sấp trước mặt đại lão bản, này rất dọa người!! Nàng chọn nhắm mắt trốn tránh, vẫn tiếp tục duy trì động tác ngã nằm úp sấp, trong lòng không ngừng suy nghĩ "Xong rồi, xong rồi, một hồi nên giải thích cú ngã kinh hoàng vừa rồi của mình như thế nào đây?". Không đợi nàng nghĩ ra nguyên cớ gì, trước hết nghe được một tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp theo một cỗ mùi thơm ngát quen thuộc truyền vào trong mũi, tiếp đó là nghe được thanh âm đại lão bản bí mật mang theo lo lắng. Bạch Liêm nhận mệnh từ trong gối ôm ngẩng đầu lên ngây ngô ha ha cười một chút với đại lão bản đang đưa tay đỡ nàng, từ trên mặt đất đứng lên. "Ngã có bị làm sao hay không?" Tiêu Ảnh Nguyệt thấy nàng cười ngây ngô, tâm mới buông xuống, nghĩ đến còn có thể cười ngây ngô hẳn là không có việc gì. "Không có." Mặt Bạch Liêm có chút nóng, cúi đầu vuốt quần áo cùng vỗ vỗ gối ôm, lại vụng trộm ngẩng đầu nhìn lén biểu tình của đại lão bản, thấy đối phương chỉ là thản nhiên nhìn nàng, độ ấm trên mặt càng ngày càng cao, bắt đầu có chút nói lắp giải thích:"Ảnh Nguyệt, kỳ thật....ta vừa mới....cái kia.... Ân, chính là ta....ta chỉ là đang thử xem thảm này có đủ mềm mại hay không." Nhìn đến đối phương bởi vì lời của nàng hơi hơi nhíu mi, khẩn trương cường điệu:"Là thật!" "Không biết Bạch Liêm sau khi thử xong, cảm thấy thảm này như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghe câu giải thích kia tâm tình rất tốt nhẹ giương độ cong nơi khóe miệng. "Ân, thảm này kỳ thật rất mềm mại, hắc hắc......" Bạch Liêm xấu hổ ngây ngô cười. "Hôm nay như thế nào đã trở lại?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng nàng ngây ngô cười, không khỏi mỉm cười theo, sau khi ánh mắt đảo qua thứ gì đó trong lòng nàng, nhíu mi, nhớ tới tối hôm qua người này nói hôm nay sẽ đi ngoạn một chút mới trở về. Mà ở buổi chiều hôm nay, cũng nghe người báo lại nói người này đem Lí Phú trêu cợt một phen, ngũ phu nhân còn vụng trộm phái người đưa hắn trở về, khoản tiền cũng làm không sai, ở mặt ngoài là chưa có rơi vào tay nàng nơi này. "Ân, hôm nay công việc đều làm tốt, liền có vẻ trở về sớm." Bạch Liêm có chút chột dạ dời tầm mắt, đại lão bản hỏi như vậy sẽ không là vì hôm nay nàng bỏ bê công việc mà chuẩn bị phê bình nàng đi. "Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn biểu tình chột dạ trên mặt người đối diện, cũng không có vạch trần nàng, liền cùng nàng đứng ở cửa lẳng lặng nhìn nàng như vậy. Bạch Liêm cảm giác được ánh mắt Tiêu Ảnh Nguyệt, chột dạ cúi đầu càng thấp, lấy khóe mắt vụng trộm ngắm biểu tình của nàng, còn chưa có nhìn đến mặt, trước hết nhìn đến đối phương lúc này đang là một thân trung y, quần áo suy sụp, hướng lên trên nhìn thấy mấy phần tóc đen nằm trên ngực còn mang theo một chút ẩm ướt, nhìn kỹ, trên mặt còn mang theo một chút đỏ ửng, vừa nhìn là biết nàng vừa mới tắm rửa đi ra. "Mới tắm rửa xong liền đứng ở cửa trúng gió, sẽ dễ dàng cảm mạo." Cuối cùng quan trọng nhất là, đứng ở trước cửa phòng như vậy, nếu một hồi có nam nhân lại đây, nhìn đến cái dạng này của đại lão bản, nghĩ như thế nào đều cảm thấy không tốt. Về phần vì cái gì lại không tốt, nàng tạm thời cho là, bình thường những người đó thấy đại lão bản cũng đã có khuynh hướng ngẩn người, nếu lúc này nhìn thấy hội đại lão bản, không chừng sẽ tạo thành sự cố. Vì thế lúc này Bạch Liêm cũng không quản vừa rồi xấu hổ, trực tiếp mang theo gối ôm, xoay người đem cửa đóng lại, sau đó trở lại lôi kéo đại lão bản đi đến ghế quý phi một bên, ấn nàng ngồi xuống, đem ôm chẩm tùy tiện quăng xuống, đi tìm vải bông. "Đại lão bản, ta giúp ngươi lau khô tóc đi." Bạch Liêm lấy khăn lông trở về, nói một câu như là hỏi, nhưng cũng không đợi đối phương trả lời, tự mình chủ động đến phía sau nàng bắt đầu động thủ, mềm nhẹ giúp nàng chà lau. Nhìn một đầu tóc đen mềm mại trong tay, Bạch Liêm hơi hơi hâm mộ nói:"Đại lão bản, tóc của ngươi thật tốt, đều dùng cái gì để gội vậy?" Nghĩ lại trước kia nàng mỗi ngày đều dụng tâm bảo hộ, cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu. "Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt thực bất đắc dĩ, đối với vấn đề này, nàng đã muốn hỏi vô số lần, mỗi lần nàng giúp nàng lau tóc, luôn sẽ nghe được một hai câu khen tóc của nàng. Cũng không hiểu được tạo giác (dầu gội) thuần thiên nhiên trong miệng nàng là cái gì, hiện tại nàng không nghĩ cùng người này dây dưa vấn đề này, hiện tại thứ nàng càng muốn biết là, lúc nãy nàng ôm cái gì ở trong tay trở về:"Đây là cái gì?" "Ân, a? Cái nào?" Bạch Liêm còn đang trầm mê tại xúc cảm thoải mái trên tay, không có hiểu được đại lão bản hỏi là cái gì. Bạch Liêm nhìn đến gối ôm trên tay nàng mới phản ứng lại, hưng phấn giới thiệu cho Tiêu Ảnh Nguyệt:"A, đại lão bản, ngươi nói là gối ôm này sao?" "......" Tiêu Ảnh Nguyệt đem gối ôm lấy đến xem, không có nói tiếp, chờ nàng nói câu tiếp theo. "Đại lão bản, này gọi là gối ôm, chính là lần trước ta hỏi ngươi về lông cùng vải dệt, sau đó tìm Liên Hoa làm." Bạch Liêm bắt đầu kích động. "Ân, không biết như vậy có tác dụng gì đây?" Tiêu Ảnh Nguyệt thời điểm nghe nàng nói đến Liên Hoa thì mỉm cười, dừng động tác lật xem lại, tiếp tục đặt câu hỏi. "Ân, gối ôm này có nhiều tác dụng, nhưng quan trọng nhất trong đó là lúc mùa đông ôm nó ngồi ở ghế nằm phủ kín chăn mềm mại sẽ thực thoải mái, thời điểm đọc sách dựa vào nó cũng rất thoải mái, đặc biệt buổi tối ôm ngủ càng thoải mái." Bạch Liêm nói xong đã nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc trước kia chính mình ôm gối ôm lớn thật mềm mại chìm vào mộng đẹp. "Phải không." Tiêu Ảnh Nguyệt thử ôm một chút. "Ân, chờ lâu như vậy Liên Hoa rốt cục làm xong, đêm nay là ta có thể ôm gối ôm này thoải mái làm giấc mộng đẹp." Bạch Liêm bắt đầu tưởng tượng giấc mộng đẹp buổi tối. "Ân, thì ra là thế." Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu nhíu mi, không hề nói thêm cái gì về vấn đề gối ôm này, chuyển một đề tài khác nói:"Đêm nay cha sẽ hồi phủ, hôm nay Lâm huynh đến phủ bái phỏng, một hồi ở đại sảnh dùng cơm, phu quân trước đi cọ rửa một chút đi, một hồi sẽ đi qua." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong buông gối ôm, tiếp nhận khăn lông trong tay Bạch Liêm, đứng dậy đi đến sau bình phong. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo có lẽ sẽ có một cái tiếp xúc thân mật! ______Hết chương 51______ Mình bái phục BL luôn, câu vậy mà bạn ấy cũng dám nói ra, như thể đó giờ ôm đại lão bản ngủ không thoải mái phải ôm gối ôm mới ngủ ngon vậy =)))))
|
Chương 52
Bạch Liêm bái cơm, nhìn hai người một già một trẻ đối diện từ khi bắt đầu ăn cơm liền vẫn trò chuyện với nhau thật vui — Tiêu lão gia cùng Hiệp thiếu gia, lại nhìn đến tươi cười trên mặt Tiêu lão gia, trong lòng Bạch Liêm hơi hơi có điểm bất bình. Nhạc phụ đại nhân của nàng, Tiêu lão gia, hình như cho tới bây giờ chưa từng cười như vậy với nàng, mỗi lần đều là phụng phịu, rất giống như nàng thiếu tiền hắn, hơn nữa quan hệ của đại lão bản cùng vị đại thiếu gia Hiệp gia này... Trong lòng Bạch Liêm bắt đầu nổi lên gợn sóng, nàng thật nghĩ không rõ lúc trước Tiêu lão gia như thế nào lại chấp nhận hôn sự của nàng cùng đại lão bản? Càng nghĩ như vậy trong lòng càng tò mò, Bạch Liêm nhịn không được vụng trộm đánh giá đại lão bản ngồi ở bên người. Bạch Liêm cũng không hiểu được vì sao phải nhìn nàng, có thể là vì tò mò đi, có lẽ cũng là vì muốn từ trên người nàng nhìn ra cái gì, cũng không phải muốn xem biểu tình của nàng, nhưng ánh mắt luôn ở thời điểm nàng phục hồi tinh thần lại thì đã nhìn chằm chằm đại lão bản, đến tột cùng là vì cái gì, nàng cũng không biết. Chỉ tiếc nuối là mỗi lần nàng nhìn đến đều là đồng dạng một biểu tình, thực lạnh nhạt, còn có động tác vẫn là tao nhã thong dong như cũ. Bạch Liêm sau khi nhìn đến nàng như vậy, trong lòng lại hơi hơi có điểm bất bình, đồng dạng đều là người, đồng dạng đều thân là nữ nhân, vì cái gì chênh lệch lại lớn như vậy đây? Nghĩ rằng không chỉ nói vị đại thiếu gia Hiệp gia này, ngay cả ta xem cũng nhịn không được tim đập nhanh hơn, đại lão bản thật sự là yêu tinh trong yêu tinh. "Liêm nhi, chớ không phải là trên mặt Nguyệt nhi có cái gì?" Ngũ phu nhân nũng nịu hỏi. "Ân? Ảnh Nguyệt?" Bạch Liêm thu hồi ánh mắt lại chuyển về phương hướng như cũ, cẩn thận nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn của đại lão bản trắng xem xét một lần, kỳ quái hỏi:"Trên mặt Ảnh Nguyệt cái gì cũng không có a!" "Một khi đã như vậy, vì sao Liêm nhi ở trên bàn cơm thường xuyên thất thần nhìn chằm chằm Nguyệt nhi đâu, ta còn tưởng trên mặt Nguyệt nhi có cái gì." Ngũ phu nhân che miệng cười trộm. "......" Bạch Liêm xấu hổ ngồi ở chỗ kia, nghĩ rằng ngũ phu nhân này hôm nay có điểm khác thường, sẽ không phải là tới báo thù chứ? "Liêm nhi, nhưng là thân thể không thoải mái?" Tiêu phu nhân nghe được lời ngũ phu nhân nói, nhịn không được lo lắng, đặc biệt mấy ngày trước đây nghe được một phụ nhân hầu hạ bên người báo lại nói lúc cô gia tính sổ sách ở thư phòng máu mũi chảy không ngừng. "Không, ta không sao, nhạc mẫu không cần lo lắng, thân thể ta tốt lắm." Bạch Liêm giơ lên tươi cười sáng lạn. "Nhưng......" Tiêu phu nhân nhìn tươi cười trên mặt Bạch Liêm, cũng muốn hỏi đã phát sinh chuyện gì, nhưng lại ngại nơi này không phải thực thích hợp để hỏi mấy chuyện này. Hiệp Giang Chu nhìn tươi cười trên mặt Bạch Liêm ở đối diện cùng với việc hắn bởi vì nghe ngũ phu nhân nói mà lại lao thẳng ánh mắt đến khóa ở trên người Tiêu Ảnh Nguyệt, trên mặt bảo trì mỉm cười, mà bàn tay đặt lên bàn buông ra chén rượu, để xuống dưới bàn nắm chặt thành một cái nắm đấm, nhìn ánh mắt Tiêu Ảnh Nguyệt cùng biểu tình trên sườn mặt của nàng. "Ai nha, tỷ tỷ, theo muội muội thấy, đây là Liêm nhi cùng Nguyệt nhi hai vợ chồng trẻ tình thâm, tỷ tỷ đừng lo, muội muội nghĩ, chỉ sợ không lâu nữa, lão gia cùng tỷ tỷ sẽ được ôm cháu đây." Ngũ phu nhân che miệng cười khẽ nói, ánh mắt có dụng ý khác đảo qua hai người Bạch Liêm cùng Hiệp Giang Chu. Tiêu phu nhân nghe được lời ngũ phu nhân nói, biểu tình trên mặt thả lỏng, cũng bị lời của ngũ phu nhân tác động, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn nữ nhi và con rể của mình. "......" Bạch Liêm thực bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ngũ phu nhân một cái, vị này sẽ không phải là muốn tìm nàng báo thù chứ? Ôm cháu sao, nàng cùng đại lão bản nếu có thể sinh con ra mới là lạ!!! Bạch Liêm vụng trộm liếc mắt nhìn đại lão bản ngồi ở bên cạnh một cái, thở dài, đêm nay đại lão bản tuy rằng cũng vẫn lạnh lùng thản nhiên giống như ngày thường, nhưng cũng có chỗ khác thường. Bạch Liêm lại liếc mắt nhìn huynh muội Hiệp gia ở đối diện một cái, đêm nay đại lão bản thành cái dạng này hẳn là không thoát được quan hệ với người đối diện. Lại nhìn xem bộ dáng người đối diện kia một thân áo trắng, thấy thế nào cũng đều rất xứng đối với đại lão bản hiện tại. Bạch Liêm gắp một cây rau xanh bỏ vào trong miệng hung hăng cắn xuống, hai người kia khi nào thì lại mặc tình lữ trang (trang phục tình nhân a.k.a đồ đôi), màu trắng thật sự là rất chói mắt. "Bạch huynh, ngày đó ngươi cùng Ảnh Nguyệt hai người thành thân, ta chưa kịp đến uống một chén rượu mừng của Ảnh Nguyệt cùng Bạch huynh, một chén rượu này xem như là tại hạ bồi tội." Hiệp Giang Chu nâng chén uống xong, mỉm cười nhìn Bạch Liêm ở đối diện. "Hiệp công tử, khách khí." Bạch Liêm buông chiếc đũa trên tay cũng cầm lấy chén rượu lên uống, trong lòng suy nghĩ bồi tội là bồi tội gì, là bồi tội việc ngươi không có tới uống rượu mừng, hay là bồi tội việc đêm nay ngươi mặc tình lữ trang với đại lão bản đây, lại hoặc là tội nào khác, bất quá mặc kệ là tội gì cũng được, hôm nay rượu này uống hình như có điểm không ngon chút nào. Tiêu Ảnh Nguyệt khóe mắt nhìn đến bộ dáng người bên cạnh cầm chén rượu nhíu mày, lại nhìn bát cơm của nàng, dương dương tự đắc giơ lên khóe miệng, thân thủ gắp một cây rau xanh phóng tới trong bát của nàng. "......" Bạch Liêm nhìn rau xanh được gắp tới trong bát của nàng, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tiêu Ảnh Nguyệt đang lộ ra mỉm cười. Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến biểu tình trên mặt Bạch Liêm, tâm tình rất tốt lại thân thủ gắp thêm một cây rau xanh qua, sau đó liếc mắt nhìn Bạch Liêm đang hoàn toàn thất thần một cái, tiếp tục dùng cơm. Bạch Liêm lăng lăng nhìn rau xanh trong bát, nghĩ không rõ vì cái gì Tiêu Ảnh Nguyệt phải giúp nàng gắp rau, hoặc là phải nói nàng cho tới bây giờ đều chưa từng làm như vậy. Nhưng rất nhanh, Bạch Liêm liền bỏ qua vấn đề này, có chút ai oán nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, vì cái gì lại gắp cho nàng rau xanh, đêm nay hình như nàng vẫn đều ăn rau xanh. Nàng muốn ăn thịt, không muốn ăn rau xanh, nàng không thích ăn rau xanh, rất không thích, nhưng cái này là đại lão bản gắp cho nàng, Bạch Liêm vẫn là nhận mệnh bắt đầu ăn. Bạch Liêm vừa ăn vừa suy nghĩ, kỳ thật rau xanh cũng thực không tệ, ăn ngon lắm. "Liêm nhi, nếu thật là thân thể không khoẻ, cũng không nên miễn cưỡng, một hồi để cho Mộc Vân Trúc tìm đại phu lại đây nhìn xem mới tốt." Tiêu phu nhân nhìn bộ dáng Bạch Liêm khẽ nhíu mày lại nhướng mày, nhịn không được lại bắt đầu lo lắng. "Nhạc mẫu, ta thật sự không có việc gì." Bạch Liêm không rõ vì sao nhạc mẫu đại nhân của nàng luôn nghĩ đến nàng có chuyện gì. "Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?" Tiêu phu nhân hiện tại đã muốn đem huynh muội Hiệp gia quên ở một bên, nàng hiện tại càng lo lắng cho con rể của mình. "Không, ta rất thích." Bạch Liêm sáng lạn cười với Tiêu phu nhân, cúi đầu ăn một cọng rau xanh khác mà đại lão bản gắp cho nàng, ánh mắt hơi hơi nheo lại, Tiêu phu nhân quan tâm làm cho nàng cảm thấy trong lòng ấm áp. "Thích liền ăn nhiều chút, nhìn xem ngươi đứa nhỏ này, đã nhiều ngày lại gầy." Tiêu phu nhân nói xong, vội vàng chia thức ăn cho nữ nhi cùng con rể của mình. "Ân, cám ơn nhạc mẫu." Bạch Liêm cảm động nhìn thịt trong bát. "Mẫu thân, Bạch Liêm gần đây không ăn thịt, nàng thích ăn rau xanh." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong đưa tay đem thịt trong bát của Bạch Liêm gắp đến trong bát của nàng, lại thân thủ gắp một cọng rau xanh phóng tới trong bát người kia. "......" Bạch Liêm trơ mắt nhìn thịt trong bát mình bay đi, sau đó trong bát lại nhiều ra một cọng rau xanh, trong lòng Bạch Liêm rất muốn khóc, cũng rất muốn nói với Tiêu Ảnh Nguyệt một câu, đó là thịt của ta, hơn nữa là trong bát của ta. Nhưng sau khi nàng nhìn đến tươi cười trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt, cùng ánh mắt nóng cháy ở đối diện, tâm tình lại bắt đầu thư sướng lên, vì thế Bạch Liêm nửa là ai oán nửa là vui mừng tiếp tục ăn thức ăn chay đêm nay. "Giang Chu, các ngươi cũng ăn nhiều một chút, nếu bá mẫu nhớ không lầm, Giang Chu hẳn là thích nhất ăn món này." Tiêu phu nhân nhìn động tác hỗ trợ lẫn nhau giữa nữ nhi cùng con rể của mình, lại quan tâm huynh muội Hiệp gia đến phủ làm khách, trong lòng lo lắng cho nữ nhi cũng rốt cuộc buông xuống, trong lòng thật là an ủi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của ngũ phu nhân, tâm tình lại tốt lên. "Tạ bá mẫu!" Trên mặt Hiệp Giang Chu vẫn duy trì ý cười như cũ. Hiệp Nhị nhìn hai người đối diện hỗ trợ lẫn nhau, vụng trộm nhìn ý cười trên mặt ca ca, âm thầm cắn răng, cúi đầu có lễ tiếp tục ăn cơm. "Giang Chu, không biết tiểu công tử hiện tên gọi là?" Tiêu phu nhân nhớ tới, trước đó vài ngày nhận được thư của Giang phu nhân là bạn thân của mình lúc còn trẻ tuổi, trên thư viết nói nàng đã làm bà nội, vị thiếp thất năm kia Giang Chu nạp vào nhà kề(*) ở mấy tháng trước đã vì đích tôn của Lâm gia sinh hạ một vị tiểu công tử. (*): cũng vì quan niệm hồi xưa nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, đương nhiên nhà tài phú như nhà Hiệp Giang Chu cưới vợ chính cho ổng rồi có thể nạp thiếp nữa, ở đây HGC nạp thiếp trước vì muốn chừa vị trí "vợ chính" cho đại lão bản, mà người ta có tiểu bạch kiểm rồi =)))) "Việc đặt tên là từ trưởng bối trong nhà xử lý." Hiệp Giang Chu thanh âm rất lãnh đạm, nói xong nhìn chằm chằm vào Tiêu Ảnh Nguyệt nói:"Hắn chỉ là đứa con xuất từ một cái nhà kề mà thôi." "......" Bạch Liêm dừng động tác lại, nhìn Hiệp Giang Chu ở đối diện, có điểm không rõ tiểu công tử là ý tứ gì, không hiểu liền hỏi, Bạch Liêm vẫn đều là người thích học hỏi:"Tiểu công tử?" "Tỷ tỷ, nói vậy Liêm nhi cùng thiếu gia Hiệp gia lần đầu gặp mặt còn không biết đi." Ngũ phu nhân nghe Bạch Liêm hỏi, thay thế Tiêu phu nhân nói. "Không biết cái gì?" Bạch Liêm tò mò. "Liêm nhi, tiểu công tử là một vị công tử mà Hiệp hiền chất mới sinh ra." Ngũ phu nhân tiếp tục hảo tâm vì Bạch Liêm giải đáp. "A? Ngươi đã kết hôn, nhưng lại có một đứa con?" Bạch Liêm khiếp sợ nhìn Hiệp Giang Chu. "Hừ, ca ca ta còn không có chính thức thành thân, đứa bé kia chính là do một cái nhà kề sinh." Hiệp Nhị nói xong trừng mắt Bạch Liêm một cái, sau đó thật cẩn thận nhìn ca ca của mình cùng Tiêu Ảnh Nguyệt đối diện. "......" Bạch Liêm nghe thế theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt bên người. Nàng hình như đã có chút hiểu được lúc trước vì cái gì Tiêu Ảnh Nguyệt lại tìm chính mình ký hiệp nghị thành thân, có lẽ liền có liên quan với việc này đi. Người mình yêu còn không có thành thân cũng đã nạp thiếp sinh con, người như đại lão bản vậy, nhất định thực thương tâm cùng không thể chấp nhận, cho nên cuối cùng nàng mới có thể tìm tới mình đi. Bạch Liêm suy nghĩ, trong lòng hơi hơi co rút đau đớn. Tiêu Ảnh Nguyệt cảm giác được ánh mắt Bạch Liêm nhìn nàng, vì loại ánh mắt thương tiếc đau xót này mà hơi hơi kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy sắc mặt của nàng hơi hơi biến hóa, trở nên có chút tái nhợt. Tiêu Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, thời điểm vừa định xem nàng rốt cuộc là làm sao vậy, có phải thân thể có chỗ nào không khỏe hay không, ánh mắt người này lại thay đổi, biến thành ánh mắt thương hại cùng an ủi nhìn nàng. Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày, nàng đây là biểu tình gì vậy, vì sao lại dùng loại ánh mắt tràn đầy thương tiếc này nhìn nàng? Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên dùng khóe mắt liếc nhìn huynh muội Hiệp gia ở đối diện một cái, lại nhìn người bên cạnh, nàng hình như đã hiểu được, nói vậy người này lại suy nghĩ chuyện gì đó về nàng, hơn nữa còn không phải chuyện tốt. Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày sau đó lại vẻ mặt bình tĩnh, cho dù là vẻ mặt bình tĩnh nhưng nàng vừa rồi vẫn là thấy được biểu tình biến hóa của đại lão bản cùng động tác quét mắt nhìn đối diện. Bạch Liêm vì việc này càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình, tình cảm của đại lão bản đối với vị đại thiếu gia Hiệp gia này quả nhiên không tầm thường. Trong lòng Bạch Liêm trở nên thực không thoải mái, có điểm suy sụp, thế cho nên cuối cùng ngũ phu nhân, Tiêu phu nhân, Tiêu lão gia cùng huynh muội Hiệp gia nói cái gì đó nàng đều không có nghe vào. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tối hôm qua mở ra vừa thấy, oa, các vị giống như chuẩn bị phải khủng bố ta, tiểu tâm can của ta đều bị dọa run lên run lên, e sợ cho nhủ danh (mấy cái tên sửu nhi ở nhà đó :v) khó giữ được, vì thế suốt đêm đánh chữ. p/s: Vốn chương này là muốn lần đầu tiếp xúc thân mật, nhưng là ta viết xong một chương tự phát hiện hay là để chương tiếp theo, vì thế tránh cho sự kiện đổ máu diễn ra, ta cắn răng quyết định hôm nay canh hai! _______Hết chương 52_______ Có ba sự kiện: 1. Tiểu bạch kiểm ghen tuông đâu thua gì ai =)))))))) Rượu tình địch mời thì rủa thầm đủ thứ rồi còn chê khó uống dù rượu đó là rượu ngon => cho dù tình địch cho sơn hào hải vị cũng chướng mắt :v Rau xanh, đại lão bản gắp rau xanh cho ăn, mặc dù tiểu Bạch thích ăn thịt, dù bất mãn nhưng vẫn ăn ngon lành => của crush cho thì cái quái gì cũng ngon hết XD 2. Đại lão bản lại cố tình chọc BL, hoặc có khi là trả thù vụ cái gối ôm cũng nên =)))) Biết người ta thích ăn thịt mà gắp rau cho ăn, khó khăn lắm mới có miếng thịt cũng cướp của người ta :< Cái cảnh này giống lúc Tấn Ngưng ghen với Phùng cô nương nè, tươi cười ngọt ngào mà gắp toàn món Nhược Hề ghét cho ẻm ăn không à, mà Nhược Hề cũng không dám hó hé gì, thê nô everywhere =)))))) 3. Chắc hồi nhỏ BL uống fristy nhiều quá nên trí tưởng tưởng bay xa lắm, nghĩ gì đâu không, mà nhờ vậy chương sau mới có tiếp xúc thân mật =))))
|
Chương 53
Bạch Liêm cầm chén ngẩn người, từ sau khi cơm chiều chấm dứt, nàng sẽ không ngừng thở dài, lại nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt từ sau khi trở về liền xem nàng giống như người trong suốt, Bạch Liêm lại nhịn không được muốn thở dài, trong lòng cũng bắt đầu hỗn loạn theo. Ở thời điểm vừa biết đại thiếu gia Hiệp gia, nàng chỉ biết hắn cùng đại lão bản hai người trước kia nhất định là tình lữ, sau đó bởi vì đại lão bản là nữ nhi độc nhất trong nhà, mà Hiệp đại thiếu gia này lại là trưởng tử của Hiệp gia, cho nên hai người vì vậy cuối cùng không có cách nào cùng một chỗ. Nhưng chính nàng cảm thấy Tiêu Ảnh Nguyệt nếu tìm nàng đến thành thân giả, như vậy nhất định là vì chờ Hiệp công tử mới đúng, cũng không nghĩ đến hiện tại đối phương ngay cả con đều có rồi. Bạch Liêm vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt đang ở bên kia đọc sách một cái, trong lòng đoán rằng quả là như thế, đại lão bản quả nhiên là không vui, bằng không sau cơm chiều đại lão bản nhất định là ở thư phòng tăng ca mới đúng. Nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt như vậy, trong lòng Bạch Liêm bắt đầu có điểm loạn, bắt đầu hận Hiệp đại thiếu gia kia. Bạch Liêm sau khi hít sâu vài cái, cắn răng đứng lên, từng bước một đi qua Tiêu Ảnh Nguyệt bên kia. Tiêu Ảnh Nguyệt dùng khóe mắt nhìn đến người đang từ từ tiến lại nàng bên này, không lên tiếng tiếp tục mở trang sách ra nhìn, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, nàng muốn nhìn một chút người này một hồi rốt cuộc sẽ nói cái gì với nàng. Từ sau khi trở về phòng, nàng luôn chờ người này chủ động lại đây, quả không sai, không lâu sau nàng bắt đầu lại đây, bất quá Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn thấy người còn đang hoạt động giống như ốc sên kia, nhíu mày, hít sâu, mím đôi môi. Bạch Liêm chậm rãi lết qua, đột nhiên nhìn thấy tay Tiêu Ảnh Nguyệt cầm sách lung lay một chút, cẩn thận nhìn kỹ, nàng còn giống như khẽ nhíu mày, Bạch Liêm vừa thấy như vậy, không tiếp tục hoạt động như ốc sên, trực tiếp bước nhanh qua, mà khi nàng đi đến trước người Tiêu Ảnh Nguyệt, giương miệng lại không biết nói cái gì mới tốt. Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người ngây ngốc đứng trước mặt, hơi hơi thở dài, buông sách trên tay tay, muốn người này chủ động nói cái gì, chỉ sợ là không biết phải đợi đến khi nào, vì thế chủ động hỏi:"Bạch Liêm có cái gì muốn nói với ta sao?" "Ngạch, ân, kỳ thật, không có gì." Hai tay Bạch Liêm đặt ở trước ngực hơi hơi kích động nắm vạt áo hai bên người. Tiêu Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn người hơi kích động trước mặt thật sâu, đợi một hồi, đóng sách lại, chuẩn bị đứng dậy đi vào nội gian nghỉ ngơi. Cho dù nàng tiếp tục đợi, chỉ sợ người trước mắt này cũng sẽ không nói cái gì, cho dù có nói, có lẽ cũng không phải cái mà nàng muốn nghe. Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt đứng dậy từ bên người nàng đi qua, chóp mũi ngửi được mùi thơm ngát thản nhiên trên người Tiêu Ảnh Nguyệt, lòng nàng luôn rối rắm từ khi nghe được Hiệp Giang Chu đã muốn nạp thiếp sinh con, đột nhiên cứ như vậy chậm rãi bình tĩnh trở lại. Đồng thời cũng không biết là có một cỗ dũng khí từ đâu đến, Bạch Liêm xoay người đưa tay nắm chặt tay Tiêu Ảnh Nguyệt, đồng thời lúc Tiêu Ảnh Nguyệt xoay người vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, từng bước tiến về phía trước dùng lực đem Tiêu Ảnh Nguyệt kéo vào trong lòng, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, tay kia thì buông tay nàng ra, đổi lại nâng lên đặt ở sau cổ đem đầu nàng hơi hơi áp xuống trên hõm vai của mình. Bạch Liêm sau khi tiếp xúc đến thân thể ôn nhuyễn của Tiêu Ảnh Nguyệt, theo đầu óc đi qua chỗ trống ở một bên, hai tay liền vây quanh nàng như vậy, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Tiêu Ảnh Nguyệt từ thời điểm bắt đầu hơi hơi kinh ngạc ngây người, sau đó lấy lại tinh thần khi bị kéo vào ôm ấp sớm đã quen thuộc trong giấc ngủ, một ít thở dài trong lòng cùng với một ít không xác định tại giữa cái ôm ấp này biến mất không thấy, dùng hai tay ôm lấy lưng áo mảnh khảnh của đối phương, mỉm cười nhắm hai mắt lại vùi đầu vào hõm vai đối phương. Mặt Bạch Liêm có chút hồng, dũng khí trong đáy lòng ở thời điểm đem Tiêu Ảnh Nguyệt ôn nhuyễn kéo vào ôm ấp của mình cũng đã biến mất không còn gì. Nhưng nghĩ đến mục đích của mình lại cố lấy số dũng khí không nhiều lắm nói:"Ảnh Nguyệt, "thiên nhai hà xứ vô phương thảo"(*), chúng ta cần gì phải vì một tên nam nhân phụ lòng mà thương tâm như vậy đây, thiên hạ to lớn như vậy cũng không phải chỉ có một mình hắn lớn lên soái (đẹp trai) một chút, trong nhà có tiền một chút, cùng lắm thì chúng ta sẽ tìm một cái khác là được." (*): Trích từ trong bài từ Điệp luyến hoa - Tình xuân của Tô Đông Pha, có nghĩa là "khắp trời có nơi nào không có cỏ thơm". Về sau người ta cải biên, thêm vào vế sau một câu thành "Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa." dùng trong trường hợp trai gái thất tình tự than thở/ an ủi, nghĩa là "Thế gian thiếu gì người tốt đẹp, vì sao nhất định chỉ yêu người ấy." "Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên trả lời một câu, nghĩ rằng nàng thật là thích ôm ấp của người này, vì thế mặt tiếp tục chôn ở hõm vai của nàng bất động, ở dưới tình huống Bạch Liêm không nhìn thấy, tươi cười trên mặt càng lúc càng lớn. "Ân?" Bạch Liêm khẩn trương, từ "Ân" này là có ý tứ gì, là tốt rồi hay là không tốt đây? Nàng rối rắm, tay đặt ở sau đầu cũng chậm rãi dời xuống đến hội ngộ tay kia. "Bạch Liêm, là đang lo lắng cho ta?" Tiêu Ảnh Nguyệt bởi vì vùi đầu ở hõm vai của nàng, thanh âm nghe có điểm buồn. Bạch Liêm khẽ gật đầu, quên đối tượng nàng trả lời đang bị nàng ôm vào trong ngực, căn bản nhìn không tới động tác của nàng. "Vậy Bạch Liêm hiện tại đây là đang an ủi ta?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn ý cười. "Ân." Bạch Liêm có điểm ngượng ngùng gật đầu, sau khi gật xong lại lo lắng đối phương cảm thấy thành ý của mình không đủ lại dường như cường điệu:"Không phải an ủi, chỉ cần Ảnh Nguyệt ngươi vui vẻ là tốt rồi, ta làm cái gì đều có thể." Sau khi Bạch Liêm nói xong trong lòng càng thêm ngượng ngùng, cách nói này giống như cũng không đúng, thời điểm vắt óc nghĩ giải thích một chút lại cảm giác được trên hõm vai bên phải có một cỗ hơi thở ấm áp phun lên, có chút tê dại, mặt càng thêm hồng, tim đập như trống. "Đó không phải là ta làm cái gì đều có thể sao?" Thanh âm Tiêu Ảnh Nguyệt mang theo một loại mê hoặc. Bạch Liêm bởi vì hõm vai bị kích thích hơi hơi rụt lui cổ, đầu óc có chút mê mang, nhưng nàng không có bởi vì nguyên nhân này mà quên chuyện quan trọng nhất, Bạch Liêm gật đầu kiên định nói:"Ân, Ảnh Nguyệt, ngươi muốn ta làm cái gì đều có thể...." chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi. Một câu cuối cùng Bạch Liêm thẹn thùng không dám nói ra, hiện tại đầu óc nàng có chút mê mang, về phần vì cái gì lại cảm thấy thẹn thùng cùng không dám nói, nàng hiện tại cũng không biết là vì cái gì. Bất quá nàng cảm thấy hiện tại đại lão bản không có việc gì, chính nàng hiện tại cũng thực hạnh phúc, chuyện vì cái gì chờ về sau rồi nói. "Phải không." Tiêu Ảnh Nguyệt cười, hơi hơi mở ra khoảng cách cùng bả vai của Bạch Liêm, nâng tay lên đi vào vạt áo của nàng, nhẹ vỗ về da thịt lộ ra bên ngoài, lại hơi hơi mở ra vạt áo, chậm rãi xoa xương quai xanh. Bạch Liêm bởi vì động tác trên tay Tiêu Ảnh Nguyệt, đầu óc trở thành tương hồ, khẩn trương hai tay đổ mồ hôi, nuốt nước miếng, không dám lộn xộn. Hai tay đặt trên lưng đại lão bản bởi vì khẩn trương mà mười ngón nắm chặt, Bạch Liêm khẩn trương sợ hãi đồng thời trong lòng cũng hơi hơi dâng lên một loại chờ mong, sau khi cảm giác được ngón tay Tiêu Ảnh Nguyệt rời khỏi xương quai xanh của mình, mới hơi hơi thả lỏng, ra vẻ trấn định nói:"Ha ha, đại lão bản, ngươi sờ ta như vậy, cái này nhưng là do ngươi chủ động nga, ngươi nhưng phải......" Cảm giác được một cái ôn nhuyễn gì đó đặt lên da thịt của mình, thanh âm Bạch Liêm rung động, thân thể cũng rung rung theo một chút, nhưng vẫn như cũ kiên trì nói "Ngươi cũng không thể trừ tiền công của ta, hơn nữa ngươi đây là đang đùa giỡn, ta nhưng là phải lấy tiền, ngươi có biết tiểu nữ tử nhưng là bán nghệ không bán thân nha." Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được lời của nàng, ngẩng đầu đối với nàng mỉm cười, sau đó đồng thời lúc nàng lại ngây người, một tay mở ra vạt áo bên phải của nàng, cúi đầu há miệng cắn ở trên vai đối phương. "A......" Bạch Liêm vốn đang ngây người vì tươi cười trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt, đột nhiên bả vai truyền đến một loại đau đớn tận xương, theo bản năng kêu to lên:"Đau, đau......" Hai tay nắm chặt. Tiêu Ảnh Nguyệt cảm giác được một trận mùi vị rỉ sắt trong miệng của mình mới buông ra, ngẩng đầu, nhìn một cái dấu răng mang theo vết máu giữa một mảnh trắng nõn, hơi hơi ảo não lấy tay khẽ vuốt ở bên cạnh, đồng thời hơi hơi thổi khí ở trên miệng vết thương, hi vọng như vậy có thể giảm bớt đau đớn trên miệng vết thương. "Đau không?" Tiêu Ảnh Nguyệt ngẩng đầu áy náy nhìn người hai mắt lóe lệ quang, hối hận chính mình vừa rồi dùng sức như vậy. Nguyên bản nàng vốn chỉ là nghĩ muốn thử một chút mà thôi, nhưng ai biết cuối cùng người này thế nhưng nói ra một câu như vậy, nàng hơi hơi tức giận, liền nhất thời xúc động thế nhưng cứ như vậy cắn xuống. Nhưng nàng cũng không hối hận đã cắn xuống, chính là thấy người này đau như vậy, hơi hơi hối hận chính mình quá mức dùng sức. Bạch Liêm ủy khuất gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Nàng bị cắn hẳn là nên tức giận mới đúng, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt lo lắng của đại lão bản, nàng lại cảm thấy nàng thực vui vẻ, thậm chí còn muốn cho dù bị cắn thêm một lần cũng có thể. Trong lòng Bạch Liêm nghĩ chính mình hình như không bình thường, nàng có chứng thích bị ngược đãi. "Nơi này hẳn là sẽ lưu lại một dấu răng ." Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ vuốt dấu răng có vết máu kia, thanh âm nghe không ra một tia áy náy, ngược lại mang theo mỉm cười, nghĩ đến cái gối ôm kia lúc buổi chiều, Tiêu Ảnh Nguyệt ý cười càng sâu nói với người mang vẻ mặt không hiểu:"Như vậy, sau khi mang theo ấn ký thuộc về ta, sau này cũng chỉ có ta mới có thể chạm vào, biết không?" Bạch Liêm ngây người một chút, gật gật đầu, nàng cảm thấy chính mình không nên gật đầu, nhưng đầu của nàng lại không nghe theo đầu óc khống chế mà lại gật xuống, rõ ràng là có điểm kỳ quái, nhưng lòng của nàng lại bởi vì lời đại lão bản nói trở nên vô cùng sinh động. Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng ngây ngốc của Bạch Liêm, nhịn không được mặt đỏ, sau mới phát hiện không biết khi nào thì hai người dán lại gần như vậy, gần đến có thể cảm giác được hơi thở lẫn nhau. Sau lưng bị hai tay người kia gắt gao ôm chặt, Tiêu Ảnh Nguyệt nhận thấy được điều này, dời ánh mắt, theo động tác cúi đầu xem xét trên vai nàng, mượn cơ hội điều chỉnh bình phục tâm tính của chính mình. Sau lại phát hiện đối phương còn không có ý tứ muốn buông tay, nhịn không được thấp giọng quát đến:"Còn không buông tay!" Chính là thanh âm khác với ngày thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này tuy là quát mắng nhưng càng nhiều là thẹn thùng. "Đúng, thực xin lỗi." Bạch Liêm phản ứng lại đây, cảm thấy tuy là không tha, cũng không dám tiếp tục ôm, đỏ mặt ngượng ngùng buông tay ra, động tác buông tay quá mạnh lại tác động đến vết thương trên vai, ăn đau hít một hơi. "Rất đau sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt lo lắng nhìn miệng vết thương. "Không, cũng không phải rất đau." Bạch Liêm vốn định nói không đau miễn cho đại lão bản thương tâm, mà khi hai mắt của nàng chống lại ánh mắt đại lão bản nàng liền thành thực báo cáo một chút. "Đợi lát nữa." Tiêu Ảnh Nguyệt lo lắng xoay người đi ra ngoài chuẩn bị bảo Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đi tìm dược mang lại đây. "Tiểu, tiểu thư, ngươi không sao chứ." Mộc Vân Trúc vừa thấy Tiêu Ảnh Nguyệt mở cửa đi ra lập tức lo lắng hỏi, qua lại xem xét tiểu thư các nàng. Sự tình buổi tối nàng cùng Cầm Thư hai người đều ở đó, lo lắng tiểu thư tâm tình không tốt, sau khi làm tốt việc tiểu thư công đạo liền lập tức quay lại, không nghĩ tới mới đi đến cách đó không xa trước phòng chợt nghe đến tiếng kêu đau của sắc lang kia từ trong phòng tiểu thư truyền ra, nàng vốn định vào xem có phải sắc lang kia khi dễ tiểu thư các nàng hay không, nhưng luôn bị Cầm Thư lôi kéo. "Không có việc gì, Mộc Vân Trúc, ngươi đi lấy kim sang dược cầm máu trở về đây." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến hai nha hoàn bên người mình đều ở cửa, vội vàng phân phó. "Kim sang dược, tiểu thư, ngươi làm sao vậy, bị thương sao?" Cầm Thư vừa nghe kim sang dược, cũng bắt đầu khẩn trương, trong lòng hối hận chính mình vừa rồi lôi kéo Mộc Vân Trúc, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu tức giận cô gia của các nàng. "Ta không sao, nhanh đi lấy đến." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, không để ý tới biểu tình của hai người, xoay người đi vào. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, thân mật tiếp xúc này các vị thân nhóm còn thích phủ, tuy rằng là sự kiện đổ máu, nhưng không thể phủ nhận đây là thân mật tiếp xúc! Ngoại lệ các vị thân nhóm, ta muốn thanh minh ta hiện tại đang đi chơi ở bên ngoài, sau khi mười giờ trở về mới có thể tiếp tục viết chương mới...... _______Hết chương 53_______ Hey, cho mình xem cánh tay của mấy bạn, để xem ai còn sống qua chương này không =)))) Chương 53 này là chương kinh điển đó, tác giả dùng đường độc chết m.n rồi =((((( Người muốn cắn, người tình nguyện bị cắn, cho nên sẽ có thêm lần sau nha =))))) Đại lão bản thừa nhận có GHEN vụ cái gối ôm, lấy dấu răng để đánh dấu chủ quyền đó nha =)))) Có mỹ nhân ở trong lòng, hôn lên xương quai xanh nữa, lãng mạn qué, editor ghen tị sắp khóc rồi BL tiền mất tật mang, vừa bị cắn vừa bị mang tiếng bắt nạt đại lão bản nữa, bất quá....tui thích =))))
|
Chương 54
*Chương này quay về thời điểm Vị Ương quay về thanh lâu sau khi cùng tiểu Bạch đi thành Bắc "Yêu tinh, buổi chiều không phải nói đi ra ngoài một chút sao, như thế nào đi đến trễ như vậy mới trở về, sẽ không phải là ở trên đường gặp công tử anh tuấn hoặc là tiểu thư nhà ai chứ?" Thanh Ảnh mềm mại nằm ở trên đùi Khởi Vũ, vẻ mặt cười xấu xa đánh giá Vị Ương xinh đẹp. "Tiểu Thanh Ảnh, bổn tiểu thư cũng không thích đi ra ngoài, nếu không phải vì lưu chút không gian riêng cho Khởi Vũ "lộng" Thanh Ảnh thì ta cũng không muốn. Nhưng cũng không sai, tuy rằng không gặp được công tử anh tuấn, bất quá ở trên đường vận khí tốt gặp một vị cô gia, nhưng là rất thú vị." Vị Ương phao một cái mị nhãn với Thanh Ảnh cùng Khởi Vũ. Thanh Ảnh xem nhẹ câu nói phía trước của Vị Ương, nhưng ở trong lòng âm thầm ghi nhớ món nợ của vị cô gia kia, phu quân của người nào đó, nhịn không được hiếu kì hỏi:"Yêu tinh gặp được cái gì?" Khởi Vũ vẫn đạm mạc ngồi ở trên tháp đọc sách đồng thời đảm đương nhiệm vụ làm gối đầu bằng thịt cho Thanh Ảnh cũng hiếu kỳ từ trang sách ngẩng đầu nhìn Vị Ương. "Hôm nay, nhưng là gặp vị cô gia Tiêu gia mà tình báo của Tiêu băng nhân cũng không tra được." Vị Ương nói xong, nheo lại mắt xếch, nhớ tới chuyện lúc chạng vạng chính mình nhìn thấy, thật sự là làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Thật sự là không thể tưởng được một người thoạt nhìn có vẻ ôn hòa gần gũi, khi bắt tay làm việc cũng là ngoài dự đoán của mọi người. "Yêu tinh, ngươi thực sự gặp được vị phu quân của Tiêu băng nhân?" Thanh Ảnh nhưng là không quên đêm đó nàng nói câu nói kia, hại nàng tại trước mặt yêu tinh này bị cười nhạo vô số lần, nay nghe được có việc, tự nhiên là so với bất luận kẻ nào đều phải để bụng. "Ân, nhưng lại là tương đương ngoài ý muốn." Vị Ương đi đến ghế quý phi bên kia giống liêu nhân nằm xuống cùng hai người Thanh Ảnh và Khởi Vũ, chậm rãi đem chuyện buổi chiều nàng gặp được Tiêu Bạch Liêm cùng với theo hắn cùng nhau đến thành Bắc trình bày một lần. Khởi Vũ cùng Thanh Ảnh nghe xong, hai người ăn ý nhìn nhau, cuối cùng là Khởi Vũ mở miệng nói:"Theo lời Vị Ương ngươi nói như vậy, Ảnh Nguyệt chọn trượng phu này thật là thực đặc biệt." Nói xong lại nghĩ, nếu không có chỗ đặc biệt, Ảnh Nguyệt cũng sẽ không tìm tới hắn, thậm chí bây giờ còn.....Khởi Vũ nghĩ đến đây ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Thanh Ảnh bởi vì kích động mà đứng dậy. "Quả nhiên người băng nhân tìm tới sẽ không đơn giản đi nơi nào." Thanh Ảnh gật gật đầu, nàng chỉ biết người kia nhất định là "phẫn trư ăn lão hổ"(*). (*): giả làm con heo ăn thịt con hổ, mình nghĩ là nói mặt ngoài giả vờ nhìn như vô hại nhưng thực chất nguy hiểm ngầm. Cái này là cách nói khác đi của kế thứ 20 trong 36 kế của Tôn Tử Binh pháp: "Ban trư ngật hổ" "Ân." Vị Ương quyến rũ nằm dựa vào ghế, kỳ thật thời điểm buổi chiều hôm nay nàng đi theo Tiêu Bạch Liêm, nàng thật hiếu kỳ nàng ta là vì chuyện gì, đợi đến lúc đạt mục đích, nhìn nàng đi vào một hộ gia đình vừa thấy đã là nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, nam nhân trong hộ kia còn giống như bởi vì ngoài ý muốn mà mất một bàn tay, một phụ nhân vẻ mặt thần sắc mang bệnh, hai đứa con thoạt nhìn còn không quá mười tuổi. Mới đầu nàng còn đoán rằng người kia là muốn đi đưa tiền đưa lương giúp gia đình kia, nàng vì cái gì nghĩ như vậy đây, chủ yếu cũng là bởi vì theo tình báo của nàng, hắn nhưng là từng thu dưỡng hai tiểu hài tử cơ khổ không nơi nương tựa. Nhưng thật không nghĩ tới cuối cùng người này sau khi đi vào nhìn một vòng nhà, lại bày ra một bộ cao cao tại thượng lấy ra khế ước bán mình, một giấy hưu thư(*) cùng hai mươi lượng bạc để cho nam tử vẻ mặt kháp mị cụt một tay ký tên đồng ý, mua lại vị phụ nhân thoạt nhìn bệnh tình nguy kịch cùng hai tiểu hài tử nhỏ gầy kia. Sau lại mang theo một lớn hai nhỏ hắn vừa mua đi một địa phương khác, địa phương kia nếu nàng không có nhớ lầm, hẳn là chỗ ở của hắn khi chưa ở rễ Tiêu phủ. (*): giấy ly hôn hồi xưa Vị Ương xuất ra quạt lụa(*), nhẹ nhàng bắt đầu quạt, nếu nàng không có nhớ lầm, buổi chiều vị phu quân này của Tiêu băng nhân khi ngồi xuống giải quyết sự tình giống như đã nói một câu:"Hưu thư, bán mình, khế ước ký tên đồng ý!" Động tác, ngữ điệu kia tuy rằng không theo kịp chính mình và Tiêu băng nhân, nhưng là có một phen khí thế khác. Mới đầu nàng còn kinh ngạc hắn sẽ thực hiện như vậy, nhưng hồi lâu sau sai người điều tra một chút, nàng cũng hơi chút rõ ràng quan hệ, sự tình giữa nam nhân cụt một tay và người nhà kia cùng với cô gia của Tiêu gia này — lúc trước lão gia tử của nhà kia có ân thu lưu hắn. Bất quá chân chính làm cho nàng có vài phần kính trọng là, hắn thế nhưng không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh liền để cho người ta hưu vợ bán con như vậy, đương nhiên nàng đối việc này nhưng là thực tán thành, cũng tương đương hợp khẩu vị của nàng. Trong ba người ở đây trừ Vị Ương cùng Thanh Ảnh hai người đều đang hứng thú về Tiêu Bạch Liêm, chỉ có Khởi Vũ một người trong lòng âm thầm lo lắng. "Khởi Vũ, làm sao vậy?" Thanh Ảnh gặp bộ dáng người bên cạnh nhíu mày, lập tức đem ba chữ "Tiêu Bạch Liêm" quăng qua một bên, khẩn trương nhìn Khởi Vũ. "Không có việc gì." Khởi Vũ cười trấn an Thanh Ảnh, quay đầu nói với Vị Ương bên kia:"Vị Ương, hôm nay kết quả bàn bạc cùng Ảnh Nguyệt như thế nào, kế tiếp chúng ta nên làm sao?" "Ân, chúng ta vẫn như cũ, về phần đại thiếu gia Hiệp gia mới tới kia, về công, hắn không đủ để ta lo lắng, nhưng là không thể làm ra vẻ mặc kệ được. Về tư, đây là chuyện riêng của băng nhân, chúng ta ngồi xem diễn là được." Vị Ương nói xong vẻ mặt cười xấu xa. "Nhưng dạng này thật sự được không, động tác của Lâm gia kia gần đây không phải thực thường xuyên sao?" Khởi Vũ nghe Vị Ương nói như vậy, trong lòng vẫn đang không ngừng lo lắng. Nếu theo như Vị Ương nói như vậy, vậy nửa năm trước các nàng nên bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị một ít. "Khởi Vũ, không cần lo lắng, ngươi còn chưa tin băng nhân sao, Lâm gia có lẽ nghĩ đến muốn liên minh cùng Hiệp gia, có thể khống chế một đạo thủy vận. Lâm gia hắn nhiều nhất cũng chỉ là một con nghé, cho dù là liên minh cùng Hiệp gia, cũng không làm ra chuyện ầm ĩ gì, chớ quên Lý Thanh thuộc hạ của băng nhân kia từ lúc hai năm trước băng nhân bắt đầu tiếp nhận Tiêu gia liền ngầm ngoắc bố trí chuyện thủy vận." Thanh Ảnh ngồi dậy, thân thủ ôm lấy Khởi Vũ vẻ mặt lo lắng, đem nàng ôm vào trong lòng. "Ân, huống chi băng nhân còn có một Tiêu Bạch Liêm chúng ta không biết thực lực như thế nào." Vị Ương nói xong đổi một tư thế thoải mái quyến rũ nói:"Đêm nay ta nghỉ ngơi, để cho Kim Nương trông coi lâu đi, còn có Thanh Ảnh, đêm nay nếu công tử Lâm gia đến đây, ngươi nhất định phải kiếm một ngàn lượng lại cho ta, nếu không đừng trách tỷ tỷ ta không khách khí." Từ sau tổng tuyển cử hoa khôi, hai vị hoa khôi trên danh nghĩa này, mỗi ngày chỉ biết ngươi y ta nùng, uổng phí vàng bạc bên trong hà bao của các "tài tử phong lưu" tài đại khí thô, có quyền có thế kia. Loại hành vi này làm cho tú bà trong lâu là nàng mỗi ngày trơ mắt nhìn xem bạc trắng bóng từ trong tay trốn mất, việc này tàn nhẫn cùng đau lòng ra sao. "Đêm nay ta cũng không rảnh." Thanh Ảnh cười nhạt, đêm nay nàng phải bồi Khởi Vũ ngắm trăng. "Không rảnh thì không rảnh đi, đêm nay giống như còn có một vị Lưu công tử ngưỡng mộ Khởi Vũ của chúng ta đã lâu, ra hai ngàn lượng bạc yêu cầu xem Khởi Vũ của chúng ta múa một khúc, cuối tháng một vị Lí lão gia ra năm trăm lượng hoàng kim yêu cầu Khởi Vũ cùng du ngoạn hồ sen một lần." Vị Ương lắc lắc quạt lụa, một bộ "cho dù ngươi không rảnh cũng được". "Hừ, ngươi dám!" Thanh Ảnh nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn Vị Ương một cái. Vị Ương hồi một cái mị nhãn cho nàng, nói tiếp:"Ngươi đã nói như vậy, đêm nay khiến cho Kim Nương an bài một người nào đó chiêu đãi vị Lâm thiếu gia này cũng được, bất quá sao, vừa nghe tình báo của băng nhân báo lại mấy ngày gần đây Lâm thiếu gia này làm kiện mua bán lớn kiếm lời không ít, chẳng những ra tay hào phóng, trong tay còn có tranh sơn thủy quý hiếm mà Khởi Vũ suy nghĩ thật lâu đây." Nói xong, ánh mắt Vị Ương đảo qua Khởi Vũ, thế nhân đều biết hoa khôi Thanh Ảnh của Xuân Noãn các xem tranh như mạng, tranh sơn thủy yêu thích càng sâu, nhưng chẳng ai biết kỳ thật chân chính xem tranh như mạng lại là một người khác. Thanh Ảnh nghe được câu nói kế tiếp của nàng, ánh mắt theo bản năng dời qua Khởi Vũ bên cạnh, cắn răng, có điểm không cam tâm tình nguyện hừ nhẹ một tiếng. "Ngoan, đi sớm về sớm, một hồi ta chuẩn bị cho ngươi tuyết liên canh mà ngươi thích." Khởi Vũ bất đắc dĩ nhìn hai người, thân thủ vuốt chân mày hơi hơi nhăn lại của Thanh Ảnh. "Ân." Thanh Ảnh có chút không được tự nhiên gật đầu, hơi hơi đỏ mặt. Không lâu, Xuân Noãn các ban ngày im lặng, dần dần bắt đầu ồn ào huyên náo, từng cô nương đều diễm lệ, trang phục xinh đẹp. Trước cửa mấy xe ngựa xa hoa lục tục dừng lại, hoặc là các công tử lão gia phú quý chậm rãi đi tới. Trong đó một công tử nhà giàu một thân kim trang, phía sau mang theo năm tráng hán vẻ mặt hung hãn cùng một gia đinh gầy gò thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng, trong tay ôm một cái hộp dài tinh mỹ. "Công tử, bức họa này mấy ngày trước đây hình như lão gia phân phó muốn sai người đưa đi, hôm nay công tử thật muốn đưa cho Thanh Ảnh cô nương sao, nếu không thiếu gia hay là chúng ta......" Gia đinh gầy gò có điểm lo lắng ôm bức họa, nếu công tử của bọn họ thực sự đem bức tranh nghe nói giá trị ngàn lượng hoàng kim này tặng đi ra ngoài, nếu như bị lão gia của bọn họ biết chuyện này vậy thì hậu quả liền.... "Như thế nào, bổn thiếu gia nói, ngươi không có nghe vào đi, bổn thiếu gia muốn đưa cái gì cho Thanh Ảnh cô nương còn cần nô tài như ngươi nói nhiều sao." Công tử hoa phục áo vàng hung ác trừng mắt nhìn gia đinh bên người đang không ngừng cúi người gật đầu. "Nhưng là, công tử, lão gia bên kia......" Cái trán của gia đinh kia bắt đầu đổ mồ hôi. "Cha ta nơi đó tự nhiên có bổn thiếu gia lo liệu." Công tử áo vàng cao ngạo tiếp tục đi đến Xuân Noãn các. "Đúng vậy, Lâm Tứ, hiếm khi thiếu gia mang tiểu tử ngươi đi ra mở mang kiến thức, tiểu tử ngươi nên biết phúc." Một người vẻ mặt dữ tợn bên cạnh đưa tay vỗ gia đinh gầy gò đang cúi đầu khom lưng, thô hãn nói. "Phải, phải." Gia đinh vội vàng gật đầu xưng đúng. "Đại ca nói đúng vậy, hôm nay thiếu gia của chúng ta là loại thân phận ra sao, không phải chỉ là một bộ tranh thôi sao, thiếu gia chúng ta không xem ở trong mắt, huống chi chờ thêm chút thời gian, chờ thiếu gia thu phục được thủy vận phía Nam, đến lúc đó Lâm gia thay thế được Tiêu gia, trở thành thủ phủ một phương, đến lúc đó thiếu gia chúng ta cho dù muốn thu Thanh Ảnh, Khởi Vũ cũng không ai dám nói một chữ "Không", ngài nói đúng không thiếu gia?" Một tên vuốt mông ngựa(*) khác nhìn công tử áo vàng. (*): nịnh hót "Lưu lão Tam, một hồi ở trong Xuân Noãn các vài người các ngươi cứ tùy tiện uống tùy tiện chơi, phí dụng tính trên người bổn thiếu gia." Lâm thiếu gia một thân áo vàng nghe xong lời Lưu lão Tam nói, trên mặt tràn đầy đắc ý, quay đầu xa hoa phất tay mời khách đối với mấy người phía sau, đắc ý bước vào Xuân Noãn các. Chờ hắn lật đổ Tiêu gia, nếu không nể mặt Hiệp Giang Chu, đừng nói hai đại hoa khôi của Xuân Noãn các, cho dù là đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Ảnh Nguyệt, đến lúc đó chỉ cần hắn muốn, Tiêu Ảnh Nguyệt đệ nhất mỹ nữ này thì có thế nào, Lâm thiếu gia hắn muốn thu cũng không ai dám nói không. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta viết viết cũng quên người qua đường Giáp lúc trước ta an bài là ai, chén cụ (bi kịch), quả nhiên là cách lâu lắm. _______Hết chương 54_______ Anh nam phụ này hội đủ yếu tố của một kẻ thất bại: kiêu ngạo, tự phụ, ngu dốt, suy nghĩ nông cạn, ham mê tửu sắc. Ờ quên, cái kiểu suy nghĩ bằng nửa thân dưới thế này thì làm ăn gì =)))) Chưa gì hết mà mơ tưởng tới mỹ nữ này, mỹ nữ kia, đúng là đáng khinh =)))) Nói chứ truyện này là toàn dìm nam phụ thôi, nhìn đâu cũng thấy điểm xấu =))))
|