Điếm Tiểu Nhị
|
|
Chương 55
Khi bầu trời trở nên trắng, đỉnh núi chậm rãi bị nhiễm hồng, Tiêu Ảnh Nguyệt từ từ mở to mắt, ánh mắt hơi hơi rung động từ lúc mới đầu mê ly, sau đó chậm rãi nhìn rõ. Tiêu Ảnh Nguyệt vừa mới tỉnh lại một lần nữa lại phát hiện, nàng vẫn là dựa vào ở trong lòng một người đi vào giấc ngủ như cũ, mà tay đối phương cũng vẫn như cũ là khoát lên trên lưng áo của nàng. Người đang ôm nàng, ở trước lúc ngủ tối hôm qua, đều là liều mạng vẫn duy trì khoảng cách cùng nàng, nhưng đến sáng sớm khi nàng tỉnh lại, mỗi khi nhìn đến đều là nàng bị người nào đó gắt gao ôm vào trong ngực, mà nàng từ lúc mới đầu không thoải mái đến bây giờ chậm rãi thích ứng, thậm chí là hơi chút có điểm ỷ lại. Tiêu Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế một chút, làm cho chính mình càng thoải mái tựa vào ôm ấp từ nửa năm trước bắt đầu đi vào và đánh vỡ cuộc sống của nàng, nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ giương lên. Nếu nàng nhớ không lầm, tối hôm qua trước khi sắp ngủ, người nào đó còn nói với nàng, đêm nay nhưng là sẽ thoải mái ngủ một giấc thật tốt. Ân, nàng không phủ nhận, biểu tình của người này ngay lúc đó làm nàng nhìn thực không thoải mái. Bất quá lúc này cái gối ôm mà người nào đó gọi là thứ cải tiến chất lượng giấc ngủ kia hình như đã không có ở trong lòng nàng đi, mà chính mình lại vừa vặn thay vào. Xem như nể tình ôm ấp này làm cho nàng cảm thấy cũng không tệ lắm, một hồi khi nàng chấp hành điều ước khoản tiền trong hiệp nghị, có nên xem xét giảm bớt một chút hay không đây? Nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra một cái tươi cười, không tiếng động cười khẽ, hiện tại nàng có thể tưởng tượng bộ dáng của người nào đó khi nghe được bị trừ tiền. Tiêu Ảnh Nguyệt lại mở to mắt, nhẹ nhàng nâng tay lên, chuyển hướng đến vai phải của người vẫn đang ngủ say kia. Nhẹ nhàng xốc lên vạt áo bởi vì tư thế ngủ mà hơi hơi mở ra, lộ ra chỗ bị băng bó. Nơi này là dấu răng mà tối hôm qua nàng lưu lại, nghĩ đến miệng vết thương kia, hơi hơi đau lòng, nàng chưa bao giờ biết chính mình luôn luôn tự giữ bình tĩnh, vì cái gì sẽ làm ra động tác như vậy. Chính là bởi vì cả đêm, người này vẫn luôn dùng ánh mắt u oán đến nhìn nàng cùng Hiệp Giang Chu, sau khi trở về phòng còn nói mấy lời làm cho nàng buồn bực một phen, giống như tiếp xúc cùng người này càng lâu nàng liền trở nên càng ngày càng không lãnh tĩnh, không giống chính mình ngày thường. Tiêu Ảnh Nguyệt thu hồi tay mình, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt người đang ngủ giống đang làm một cái mộng đẹp nào đó, một lần nữa nằm xuống, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị ở trong cái ôm ấp này ngủ thêm một chút. Trước viện của Ảnh Nguyệt, Mộc Vân Trúc bị Cầm Thư luôn luôn chịu khó lôi kéo ngồi ở một bên, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Cầm Thư, ngươi lôi kéo ta để làm chi, hiện tại canh giờ đã có chút trễ, tiểu thư nên thức giấc, chúng ta nên đi qua hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu." Nói xong chuẩn bị tránh khỏi tay Cầm Thư, đi bưng dụng cụ rửa sạch. "Mộc Vân Trúc, hiện tại canh giờ còn hơi sớm, chúng ta không cần đi qua sớm như vậy." Cầm Thư nói xong lời này, mặt hơi hơi phiếm hồng, cúi đầu lôi kéo Mộc Vân Trúc ngồi xuống lan can hành lang. "Tiểu thư ngày thường đều là lúc này thức dậy rửa mặt, như thế nào còn sớm?" Mộc Vân Trúc kinh ngạc nhìn Cầm Thư đang cúi đầu. "Mộc Vân Trúc, nửa canh giờ sau chúng ta lại đi qua là được rồi." Cầm Thư ảo não lôi kéo Mộc Vân Trúc, như thế nào Mộc Vân Trúc chính là đại ý thô ráp ( thời nay gọi là thần kinh thô) như vậy đây. Trong tháng này, buổi sáng tiểu thư các nàng rõ ràng đã muốn trễ hơn nửa canh giờ so với dĩ vãng mới thức dậy, hơn nữa cô gia cũng sửa thói quen ngày xưa không đến lúc mặt trời lên cao thì không dậy. Mỗi ngày khi các nàng hầu hạ tiểu thư rửa mặt, cô gia cũng đã muốn đứng dậy rửa mặt, bồi tiểu thư ăn điểm tâm. "Vì cái gì đây, gần đây trong tháng này Cầm Thư thật giống như trở nên là lạ, mỗi ngày đều ngăn đón ta, mỗi lần không phải chậm lại nửa canh giờ chính là một canh giờ." Mộc Vân Trúc hiện tại hồi tưởng đến trong tháng này, buổi sáng mỗi ngày Cầm Thư không phải lôi kéo nàng ở trong này ngồi chờ thì chính là ngăn đón không cho nàng ra khỏi phòng sớm như vậy. "Tóm lại......" Cầm Thư hai má nóng lên, cái này để cho nàng nói ra miệng như thế nào, để cho nàng đem chuyện gặp được một tháng trước khi nàng một mình tiến đến hầu hạ tiểu thư rời giường kể lại một lần cho Mộc Vân Trúc sao, cái gọi là "phi lễ chớ nhìn", huống chi nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá. Mộc Vân Trúc nhìn Cầm Thư đang đỏ mặt ảo não trừng mắt nhìn nàng, mới đầu còn không sờ được ý nghĩ, đột nhiên vang lên chuyện gặp được tối hôm qua khi tiểu thư để cho các nàng đi tìm kim sang dược trở về, nghĩ đến đây Mộc Vân Trúc cũng hơi hơi mặt đỏ, cũng hơi hơi hiểu được ý tứ của Cầm Thư, liền đi theo ngồi xuống. "Mộc Vân Trúc, Cầm Thư." Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người ngồi ở trên hành lang không bao lâu, Hiệp Nhị tiểu thư liền mang nha hoàn bên người mình đi tới viện Tiêu Ảnh Nguyệt ở, vừa mới đến cửa viện, lại nhìn đến hai người các nàng ngồi ở trên lan can, cảm thấy tò mò. "Hiệp Nhị tiểu thư." Cầm Thư và Văn Trúc nghe được thanh âm, nhìn thấy người đến là Hiệp Nhị tiểu thư, vội vàng đứng lên tiếp đón. "Mộc Vân Trúc, Cầm Thư, các ngươi vừa rồi ngồi ở chỗ này làm cái gì?" Hiệp Nhị tiểu thư nói xong nâng đầu nhìn vào trong viện, muốn nhìn ra cái gì. "Hồi Hiệp Nhị tiểu thư, ta cùng với Cầm Thư đang chuẩn bị đi hầu hạ tiểu thư rửa mặt." Mộc Vân Trúc chỉ vào đồ dùng rửa mặt ở một bên trả lời. "Như thế nào có thể, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn chưa dậy sao?" Hiệp Nhị tiểu thư nghe được lời của Mộc Vân Trúc, mày liền nhăn lại. "Vâng, không biết Hiệp Nhị tiểu thư đến đây sớm như vậy là có chuyện gì muốn tìm tiểu thư sao, bây giờ tiểu thư cùng cô gia còn chưa thức dậy, có cần Cầm Thư thay lời chuyển đạt hay không?" Cầm Thư lễ phép nhìn Hiệp Nhị tiểu thư sắc mặt không tốt, hiện tại vừa mới đến giờ Thìn, tiểu thư cùng cô gia có lẽ còn không có dậy sớm như vậy. "Không cần." Hiệp Nhị tiểu thư cắn răng, do dự một chút lại xoay người đi trở về. Hôm nay nàng dậy sớm như vậy lại đây, vốn là muốn lại đây dùng điểm tâm cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, có lẽ còn có thể kêu ca ca nàng đến cùng nhau. Chính là không nghĩ tới, lần này đến đây lại là kết quả như vậy, nàng rõ ràng nhớ không lầm, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn đều là dậy sớm dùng điểm tâm, chẳng lẽ lại là bởi vì điếm tiểu nhị vô dụng kia sao? Nàng thật là không rõ, vì sao Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sẽ chọn người như vậy, người như thế làm sao có thể so với ca ca của nàng, chẳng lẽ chính là bởi vì ca ca nàng cưới một thiếp thị do gia tộc an bài sao? Nhưng này chính là một tiểu thiếp ca ca không thích mà thôi, người ca ca hắn thích nhất vẫn là Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, cho tới nay ca ca nàng đều là muốn lấy Ảnh Nguyệt tỷ tỷ làm vợ. "Đại ca." Hiệp Nhị tiểu thư khó thở trở lại sân nàng ở tạm trong Tiêu phủ, sau khi trở về phòng chà chà chân, quay đầu đi tìm đại ca mình. "Ân. Làm sao vậy, ai chọc nhị muội sinh khí?" Hiệp Giang Chu nhìn thấy muội muội mình tiến vào, đưa tay thu hồi thư tín, đứng lên sủng nịch tiêu sái đến trước mặt nàng trấn an hỏi. "Không có việc gì." Hiệp Nhị tiểu thư nhìn thấy tươi cười trên mặt ca ca của mình, nhụt chí lắc đầu, có điểm ủy khuất nhìn ca ca, sau khi nghĩ đến chuyện vừa rồi mình gặp được, biểu tình ủy khuất trên mặt càng sâu. "Đây là làm sao vậy, nhị muội không phải muốn đi tìm Ảnh Nguyệt cùng nhau ăn điểm tâm sao, như thế nào sẽ trở lại nhanh như vậy?" Hiệp Giang Chu nói xong ánh mắt đảo qua nha hoàn đi theo phía sau Hiệp Nhị. "Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sẽ không theo bồi ta cùng nhau ăn điểm tâm." Hiệp Nhị tiểu thư nói xong nghĩ đến về sau có khả năng đều là như vậy, thậm chí sẽ là càng thêm nghiêm trọng, trong lòng càng phát ra khó chịu hỏi:"Đại ca, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn có thể trở thành đại tẩu của ta sao?" Biểu tình của Hiệp Nhị tiểu thư lúc này đã không hề giống lúc bắt đầu khi nghe được tin tức Tiêu Ảnh Nguyệt thành thân, tức giận cùng tuyệt đối tin tưởng ca ca mình sẽ đoạt lại Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, bởi vì vài ngày này nàng phát hiện Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đối với mình cùng ca ca vẫn là giống như trước đây, nhưng thời điểm khi nhìn thấy nàng đối với phu quân điếm tiểu nhị kia cũng là một Tiêu Ảnh Nguyệt cho tới bây giờ nàng đều chưa từng thấy qua. Tươi cười như vậy, động tác như vậy, ngữ khí như thế, đều là thứ nàng chưa bao giờ gặp qua. "Nhị muội đây là làm sao vậy?" Hiệp Giang Chu nghi hoặc liếc mắt nhìn muội muội trước mặt mình. "Không có việc gì." Hiệp Nhị tiểu thư nghĩ nghĩ, cúi đầu, lắc đầu, không đem lời nói trong lòng trong mình nói ra. "Ảnh Nguyệt nhất định sẽ trở thành đại tẩu của nhị muội, chẳng lẽ nhị muội không thích?" Hiệp Giang Chu sờ sờ đầu muội muội của mình, ánh mắt tràn đầy sủng nịch. "Nhưng là...." Hiệp Nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn ca ca ôn nhu cười với mình, nhưng là, hiện tại Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đã thành thân, hơn nữa hiện tại Ảnh Nguyệt tỷ tỷ biến thành một Ảnh Nguyệt tỷ tỷ ta không hề quen thuộc, làm sao bây giờ? "Không có thể có phải hay không, không lâu về sau, Ảnh Nguyệt sẽ trở thành đại tẩu của nhị muội." Hiệp Giang Chu mỉm cười. "Đại ca nói là thật vậy chăng?" Hiệp Nhị tiểu thư mong chờ nhìn ca ca mình. "Ân." Hiệp Giang Chu gật gật đầu, ngẩng đầu đối với nha hoàn đi theo vào nói:"Tiểu Thúy, các ngươi đi xuống đem điểm tâm của nhị tiểu thư lấy lại đây." Nói xong quay đầu nói với Hiệp Nhị tiểu thư:"Nhị muội một hồi bồi đại ca cùng nhau ăn điểm tâm đi!" Hiệp Nhị gật gật đầu, nàng tin tưởng ca ca, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đại ca nàng nói liền nhất định sẽ thực hiện, cũng giống như lúc này đây. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bình cảnh.............................. A............ Cứu mạng, ai có thể nói cho ta chương hữu tình nhưng là viết không được thì làm sao bây giờ.................. ______Hết chương 55_______ Vì chìm đắm trong ôm ấp của ai kia mà dậy trễ hơn lúc trước, mà dậy rồi cũng nằm xuống ngủ thêm mới ghê =)))) Đại lão bản phúc hắc deso, thích muốn chớt mà còn suy nghĩ có nên giảm tiền phạt cho người ta không, làm vậy hỏi sao người ta không sợ =))))) Chuyện tối qua MVT thấy chắc là cảnh đại lão bản bôi thuốc cho tiểu Bạch, không ai tự cắn mình hết, đương nhiên suy ra ta sẽ biết là do ai cắn rồi =)))) Còn chuyện Cầm Thư thấy thì không chắc, chắc cảnh ôm ấp chăng??? Suy nghĩ của các vai quần chúng cho ta thấy gian tình của hai người này lồ lộ ra rồi, nhất là đại lão bản í =)))) Ai cũng nhìn ra hết rồi, mà hai anh em Hiệp gia thì không muốn tin thôi, dối lòng với atsm vcl :((( *Cái gối nằm dưới đất âm thầm rơi lệ*
|
Chương 56
"Ai......" Mộc Vân Trúc nghe được tiếng thở dài không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay từ người không có hình tượng đáng nói kia, nhịn không được phiên một cái xem thường, nghĩ rằng đêm nay trở về nhất định phải nói với tiểu thư đổi công việc với Cầm Thư một chút, bằng không nàng thật sự là lo lắng cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ làm ra chuyện thực xin lỗi tiểu thư các nàng, đem người từ vài ngày trước bắt đầu không ngừng than thở này bóp chết. "Mộc Vân Trúc, ta đói bụng......" Bạch Liêm dùng cánh tay bên bả vai không bị thương chống cằm, buồn chán quay đầu hữu khí vô lực hô lên với Mộc Vân Trúc ở một bên. "Vâng, bây giờ Mộc Vân Trúc đi xuống chuẩn bị." Mộc Vân Trúc phiên một cái xem thường, xoay người nhanh chóng đi đến phòng bếp, nếu không rời đi, nàng liền thật sự sẽ làm chuyện có lỗi với tiểu thư. "......" Bạch Liêm nhìn thân ảnh Mộc Vân Trúc chạy giống sau lưng có mãnh thú hồng thủy đuổi theo nàng, nhịn không được lại thở dài, cúi đầu, nàng hiện tại thực nhàm chán, vì cái gì? Còn không phải bởi vì mấy ngày hôm trước bị đại lão bản cắn bị thương bả vai, cuối cùng việc này không biết như thế nào liền rơi vào tay nhạc mẫu nàng bên kia. Bắt đầu từ sau ngày hôm đó phân lượng của canh đại bổ kia rõ ràng nhiều hơn, canh cũng càng bổ, nhạc phụ đại nhân kia còn nói với nàng cái gì mà người trẻ tuổi phải chú ý thân thể, Nguyệt nhi ngày thường xử lý sự vụ bên trong phủ nên nàng phải chú ý chiếu cố thân thể của nàng ấy nhiều một chút linh tinh gì đó, sau đó dạy nàng chơi cờ linh tinh. Nhưng mấy việc này đó còn không đủ để cho nàng tích tụ thành bộ dáng hiện tại này, nàng hiện tại tích tụ nhất là đem đó sau khi nàng lấy gối ôm về, vốn định có gối ôm rốt cục có thể không cần mỗi ngày lại kinh hồn táng đảm mở to mắt xem xét mình có phải lại không cẩn thận đem đại lão bản trở thành gối ôm thịt người hay không, đại lão bản có phát hiện rồi lại trừ tiền mồ hôi nước mắt của nàng hay không linh tinh. Nhưng là buổi sáng ngày đó nàng tự cho là chuyện đó không có phát sinh, khi đang thực hạnh phúc mở mắt muốn cảm khái một đêm có gối ôm thật hạnh phúc, nàng thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, nàng vẫn giống như bạch tuộc ôm đại lão bản như xưa, cái này còn không tính, càng dọa người là mở mắt ra nhìn đến là cái trán trơn bóng và tóc đen mềm mại của đại lão bản mà nàng vẫn hâm mộ đố kỵ — nàng thế nhưng cùng đại lão bản mặt đối mặt ôm nhau. Nếu chỉ là một ngày như vậy thì không có việc gì, nàng tự mình an ủi, có thể là còn không thích ứng với gối ôm mới, tiếp tục lén lút thu hồi hai tay hai chân phạm sai lầm của chính mình là đến nơi. Nhưng là đều ba bốn ngày qua đi, mỗi ngày buổi sáng mở to mắt vẫn là như vậy, cái gối ôm bảo bối đáng yêu của nàng vẫn bị đáng thương vứt bỏ ở dưới sàng như cũ. "Ai......" Bạch Liêm lại thở dài, trong lòng tiếp tục an ủi chính mình, thầm nghĩ không có việc gì không có việc gì, đều hơn nửa năm, đại lão bản cũng không có phát hiện không phải sao? "Uy!" Hiệp Nhị tiểu thư mang theo nha hoàn của mình, khí rào rạt tiêu sái tiến đến nơi Bạch Liêm ngồi. Bạch Liêm nâng mắt lên một chút, tiếp tục mềm nhũn nằm úp sấp. "Hừ, uy!!" Hiệp Nhị tiểu thư tức giận nắm chặt tay, đi lên phía trước. Bạch Liêm dùng khóe mắt nhìn một cái, lo lắng dưới sàn có bị đạp ra dấu chân thật sâu hay không? (chế độ auto BƠ em gái tình địch =)))))) "Gọi ngươi đấy." Hiệp Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn người trước mặt xem nàng như không tồn tại này, mấy ngày nay nàng đều nghĩ biện pháp đối phó người này, nhưng mỗi lần bị chọc giận đến đều là chính mình. "Hiệp Nhị tiểu thư, tại hạ không gọi là 'Uy'." Bạch Liêm giương mắt liếc nhìn nàng một cái, nàng thật không hiểu được vị đại tiểu thư này như thế nào liền so với tiểu bạch kiểm nàng còn nhàn rỗi không có việc gì làm hơn, mỗi ngày trùng hợp gặp nàng ba bốn lần. "Hừ." Hiệp Nhị tiểu thư tức giận nhìn người trước mắt không xem nàng ra gì. "Hiệp Nhị tiểu thư, không biết lần này ngài "vô tình gặp" tại hạ là có gì chỉ giáo?" Bạch Liêm học Mộc Vân Trúc phiên một cái xem thường, lo lắng nếu không mở miệng, trên đầu đại tiểu thư trước mắt giống như đang bốc khói thật lớn, nàng thật lo lắng đại tiểu thư này mỗi lần cảm xúc kích động như vậy có thể dẫn phát cao huyết áp linh tinh gì hay không, làm "thiên kim chi khu"(*) bị thương. (*): thân thể đáng giá ngàn vàng, thân thể quý giá "Ngươi......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiệp Nhị tiểu thư tức giận đến đỏ bừng. "Tại hạ làm sao?" Bạch Liêm thừa nhận vài ngày nay rất là nhàm chán, nhàm chán đến nỗi mỗi ngày nàng nhìn đến bộ dáng tức giận của Hiệp tiểu thư này làm cho nàng nhịn không được cảm thán cuộc sống thì ra là thú vị như vậy. "Ân, chớ không phải Hiệp Nhị tiểu thư hôm nay tới là muốn nói với tại hạ chuyện của Hiệp công tử cùng Ảnh Nguyệt?" Bạch Liêm trong lòng nhịn không được thở dài. "Hừ, đúng thì thế nào?" Hiệp Nhị tiểu thư cắn răng. "Ai, nếu lại là việc này, nói vậy trước đây tại hạ cũng đã nói với Hiệp tiểu thư ngươi vô số lần, về phần chuyện của Hiệp công tử cùng Ảnh Nguyệt thật sự là tại hạ không có vấn đề gì. Nếu Hiệp công tử thật sự thích Ảnh Nguyệt, vậy buông tay hay theo đuổi cũng được, nhị vị chỉ cần xem tại hạ là không khí thì được rồi." Bạch Liêm nói xong nhịn không được nghĩ làm một tiểu bạch kiểm thật không dễ dàng, làm một tiểu bạch kiểm không thể cản hoa đào (nhân duyên) của đại lão bản càng không dễ dàng. "Ngươi, ngươi nói thật sự?" Hiệp Nhị tiểu thư lại mê hoặc, mấy ngày nay nàng thật sự là nghĩ không rõ người này bởi vì cái gì lại nói như vậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy người này là đang lừa gạt nàng, nhưng qua mấy ngày nay người này mỗi lần đều nói như vậy, thời điểm nói lời này còn vẻ mặt chân thật, tựa như bây giờ. "Tại hạ nói tự nhiên là thật." Bạch Liêm ngẩng đầu, vẫy vẫy cái tay vẫn chống cái bàn đã hơi hơi lên men . "Chẳng lẽ ngươi không thích Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sao?" Hiệp Nhị tiểu thư vẫn là thực hoài nghi, nam nhân này như thế nào sẽ không thích người như Ảnh Nguyệt tỷ tỷ vậy. "Ai, liền như lời trước đây tiểu thư nói, Hiệp công tử không chỉ có gia thế tốt phẩm hạnh cũng tốt, phong lưu phóng khoáng, tài học xuất chúng, dung mạo so với Phan An. Ảnh Nguyệt lại là tài mạo song toàn, tốt đẹp như thiên tiên hạ phàm, trái lại là tại hạ, hoàn toàn là "một không có tài, hai không có thế, ba không có dung mạo". Nếu Hiệp công tử cùng Ảnh Nguyệt thật sự lưỡng tình tương duyệt vậy thỉnh Hiệp công tử cố gắng theo đuổi, chỉ cần Ảnh Nguyệt nàng thích liền tốt rồi." Bạch Liêm nói xong đột nhiên phát hiện thì ra người ta nói "người so với người thật làm cho người ta tức chết" một chút cũng không có nói sai, liền tùy tiện một người như vậy so với nàng cũng tốt hơn rất nhiều, nói xong lời cuối cùng đột nhiên trong lòng sẽ không ngừng dâng lên cảm giác vị chua. Mấy ngày nay gần đây nàng thật không thường nhìn thấy đại lão bản, cũng không biết có phải đang cùng Hiệp công tử này ước hội hay không? Ý tưởng này vừa mới toát ra, trong lòng nàng liền bắt đầu phiền muộn. "Ngươi......" Hiệp Nhị tiểu thư lần này thật là kinh ngạc không thôi, ở trong lòng nàng người này thật là giống như hắn nói như vậy, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua nam nhân nào sẽ nói về chính mình như vậy, hắn không phải là nên thề sống thề chết bảo vệ thân phận cô gia Tiêu phủ của hắn mới đúng sao, không thể nào lại là như thế này sao? Hiệp Nhị tiểu thư quay đầu mắt đối mắt cùng nha hoàn của mình nhìn nhau một cái. "Ai, Hiệp tiểu thư, những gì muốn nói tại hạ đã nói, nếu Hiệp tiểu thư không có việc gì, có thể phiền toái Hiệp tiểu thư trở về chiều chuộng thiên kim chi khu của ngài không, đừng cản ánh sáng mặt trời của tại hạ." Bạch Liêm hiện tại đã không có cái loại ý niệm "cuộc sống là thú vị như vậy" trong đầu khi nhìn thấy Hiệp tiểu thư này, ngược lại là khi nhìn Hiệp tiểu thư này trong lòng sẽ không lý do mà phiền muộn một trận. "Ngươi có ý tứ gì, bổn tiểu thư thích ở nơi này liền ở nơi này." Hiệp Nhị tiểu thư trong lòng bực tức, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có người nào dám nói với nàng như vậy. "Không có ý gì, Hiệp tiểu thư thích ở nơi này, liền tự nhiên đi." Bạch Liêm không có hưng trí nói chuyện, phiền lòng lắc lắc đầu buồn ngủ, nói xong cũng không chống đỡ nữa, trực tiếp ghé vào trên bàn nhắm mắt ngủ. "Ngươi......" Hiệp Nhị tiểu thư nhìn người hoàn toàn bỏ qua nàng ghé vào bên kia ngủ, tức giận dậm chân, cắn răng xoay người chuẩn bị rời đi. "Nhị tiểu thư, ngươi đây là?" Mộc Vân Trúc trong tay bưng này nọ, liếc mắt nhìn Hiệp nhị tiểu thư vẻ mặt tức giận một cái, nhìn lại người ghé vào trên bàn, trong lòng cũng nhịn không được thở dài, xem ra hôm nay trận chiến 'trùng hợp gặp nhau' như người nào đó nói, lại là Hiệp Nhị tiểu thư thua. Lúc trước chuyện tiểu thư các nàng lo lắng hoàn toàn là dư thừa, tuy rằng Hiệp Nhị tiểu thư này mỗi ngày đều lại đây tìm cô gia gây phiền toái, nhưng đến cuối cùng người bị chọc giận đó đều là Hiệp Nhị tiểu thư. Cái người lười biếng kia vẫn là một bộ chuyện không liên quan mình nằm úp sấp hoặc là ngồi như cũ. Có lẽ đêm nay nàng thật sự có thể nói với tiểu thư về sau không cần để nàng đi theo hầu hạ bên người cô gia. "Ta không sao, Mộc Vân Trúc, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ không ở đây, ta đi trước." Hiệp Nhị tiểu thư đối với Mộc Vân Trúc lộ ra một cái tươi cười cứng ngắc, nói xong đùng đùng bước nhanh rời đi. "Ai, Mộc Vân Trúc, ngươi nói chân của Hiệp tiểu thư có đau hay không a, dậm vang như vậy." Bạch Liêm khởi động đầu nhìn bóng dáng đã đi xa. "Cô gia, thỉnh dùng cơm ." Mộc Vân Trúc phiên một cái xem thường, người này thực nhàm chán. "Ân, nhưng Mộc Vân Trúc, không trở lại rửa tay ngay sẽ không vệ sinh." Bạch Liêm giơ hai tay thực vô tội nhìn Mộc Vân Trúc. "Vâng, đây là khăn ướt." Mộc Vân Trúc không ngừng khuyên bảo chính mình phải nhẫn. "Cám ơn Mộc Vân Trúc!" Bạch Liêm tiếp nhận khăn ướt cẩn thận bắt đầu lau. "Mộc Vân Trúc, ngươi ngồi xuống bồi ta cùng ăn đi!" Bạch Liêm nhìn đồ ăn trên bàn, một mình nàng ăn không xong. "Mộc Vân Trúc không dám." Mộc Vân Trúc im lặng đứng ở một bên. "Ai, nhiều như vậy, ăn không xong lãng phí rất đáng tiếc a." Bạch Liêm cười tủm tỉm nhìn Mộc Vân Trúc. "Cô gia, chủ tớ có khác." Mộc Vân Trúc thật sự là không rõ người này hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn một bộ chán đến chết, hiện tại lại biến thành bộ dáng cười tủm tỉm, lỗ mãng! "Mộc Vân Trúc, ngươi có nghe nói qua sao, 'Sừ hòa nhật đương ngọ, Hãn trích hòa hạ thổ. Thùy tri bàn trung xan, Lạp lạp giai tân khổ.'(*) " Bạch Liêm cười tủm tỉm nhìn Mộc Vân Trúc vẻ mặt nghi hoặc, tiếp tục nói:"Cho nên Mộc Vân Trúc, lãng phí lương thực không chỉ thực xin lỗi đại lão bản vất vả kiếm tiền, càng thực xin lỗi nông dân bá bá vất vả cần cù lao động!" Nói xong động thủ đem bát cơm dọn xong, đem một bát canh phóng tới trước mặt chính mình, cười tủm tỉm nhìn Mộc Vân Trúc mắt trợn trắng. (*): Đây là bài Mẫn nông (kỳ 2) của nhà thơ Lý Thân (Trung Quốc), Việt Nam của chúng ta có bài ca dao rất nổi tiếng cũng tựa tựa như bài này, gần đây có nhiều tài liệu chứng minh bài ca dao hoàn toàn sát nghĩa với bài thơ Đường này. Dịch nghĩa: "Cày lúa ngày đang lúc trưa, Giọt mồ hôi rơi xuống chân cây lúa. Có ai biết rằng bát cơm trong mâm, Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ?" "Mộc Vân Trúc ngồi xuống cùng nhau ăn đi, coi như là theo giúp ta, có thể chứ?" Bạch Liêm nhìn Mộc Vân Trúc không hề có động tác nào, thỉnh cầu nói. Mộc Vân Trúc nhìn Bạch Liêm, cắn răng do dự một chút, đi đến ngồi xuống đối diện. "Có thế chứ, mỗi ngày một mình ăn cơm thực nhàm chán, Nhị Nguyệt lại mỗi ngày đi theo bên người nhạc mẫu." Bạch Liêm cười tủm tỉm. Mộc Vân Trúc quyết định vẫn là không tiếp lời, bởi vì dựa vào hiểu biết về hắn trong khoảng thời gian này đến xem, nếu nàng nói tiếp, người này nhất định sẽ nói cái không ngừng, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam nhân bát quái và nói nhiều tới như vậy. Bạch Liêm nhìn đến Mộc Vân Trúc lúc này đây không tiếp lời của nàng, tò mò liếc mắt đánh giá một cái, sau đó buông tha cho việc này, nhận mệnh bắt đầu uống canh, sau khi uống xong một chén canh, Bạch Liêm quan sát Mộc Vân Trúc giống như tâm tình rất không tệ vì thế làm bộ vô tình hỏi:"Mộc Vân Trúc, gần đây hình như thật lâu không thấy được Cầm Thư." "Cô gia, Cầm Thư mỗi ngày đều ở bên người tiểu thư." Mộc Vân Trúc trong lòng bổ sung thêm một câu, ai giống như ngươi mỗi ngày chỉ có biết ăn xong rồi uống. "Ân, phải không, vậy gần đây đại lão bản đều đang bận cái gì?" Bạch Liêm nói xong thêm cơm vào trong bát. "Tiểu thư đã nhiều ngày tất cả đều bận rộn xử lý sự vụ bên trong phủ." Mộc Vân Trúc lần này giống như là nhìn ra cái gì, người này thật không thích hợp, tuy rằng biểu hiện rất bình thường, nhưng chỉ có bình thường quá mới càng làm cho người ta hoài nghi. "Ân, phải không." Bạch Liêm bị ánh mắt Mộc Vân Trúc nhìn có điểm xấu hổ, vì thế để che dấu liền giơ lên một cái tươi cười sáng lạn nói:"Hôm nay Hác đại thúc ở phòng bếp làm canh thật không sai." "Cô gia, canh bên trong phủ mỗi ngày đều là đại thẩm làm." Mộc Vân Trúc lần này là xác định người này có điểm không thích hợp. "Ha ha, phải không, vậy ngày khác phải đi theo đại thẩm này học tay nghề mới được." Bạch Liêm tiếp tục cười tủm tỉm. "Cô gia có cái gì muốn phân phó Mộc Vân Trúc làm thì cứ phân phó một tiếng là được." Mộc Vân Trúc nhìn người trước mắt cười tủm tỉm, có loại xúc động muốn đánh người. "Không có việc gì." Bạch Liêm cúi đầu ăn cơm. Mộc Vân Trúc liếc mắt nhìn Bạch Liêm một cái, cũng tiếp tục dùng cơm theo. "Ân, Mộc Vân Trúc, ngươi nói Hiệp công tử kia cũng đến quý phủ đã mấy ngày, ngày khác có phải hẳn là nên đề nghị với đại lão bản một chút, chiêu đãi tốt một chút hay không, miễn cho chậm trễ khách nhân?" Bạch Liêm cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi ra chuyện nàng muốn hỏi nhất, tuy rằng là thử dò hỏi. Mộc Vân Trúc buông bát trong tay, nhìn Bạch Liêm vẻ mặt tươi cười nói:"Hôm nay tiểu thư đã đi ra ngoài cùng Hiệp thiếu gia." "Nga, phải không!" Bạch Liêm nghe được, cúi đầu bái cơm, nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, đột nhiên không có khẩu vị, khó trách mấy ngày nay cũng không thấy nàng, thì ra là đi ra ngoài ước hội (hẹn hò). Lấy chiếc đũa chọc chọc thịt trong bát, ê ẩm buông chiếc đũa, nói:"Mộc Vân Trúc, ta ăn no rồi." "......" Mộc Vân Trúc thực kinh ngạc nhìn người đối diện chậm rãi bát cơm rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn. "Ta hôm nay giảm béo." Bạch Liêm nhìn đến ánh mắt của Mộc Vân Trúc liền không chút nghĩ ngợi mà nói. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn lại thì ngủ trưa xong lại tiếp tục viết, phiêu đi ~~~~~~~~~~~~~~~ _______Hết chương 56_______ Bày đặt tỉnh bơ nói với Hiệp Nhị sẽ không quản chuyện Hiệp thiếu gia với đại lão bản mà trong lòng thì đổ nguyên bình dấm nên mới có vị chua đó =)))) Giả vờ hỏi thăm Cầm Thư chủ yếu là bắt qua hỏi về đại lão bản, mình đoán có lẽ tiểu Bạch tính tạo cơ hội cho HGC kia hay sao đó mà ai ngờ nghe MVT nói đại lão bản đi ra ngoài với HGC rồi, bạn ý hiểu lầm hai người đi hẹn hò, nghe như sét đánh ngang tai, tới thịt mà cũng không muốn ăn, bỏ bữa luôn =)))))) Giảm béo đồ :v Một là tiểu Bạch không biết, hoặc là vì có cảm nhận ra nhưng lại trốn tránh tình cảm của bản thân. Mình thì vừa nghèo vừa không có tài gì vừa không soái ca giàu có như tình địch, với đại lão bản là một trời một vực :< Thứ hai là đây là cổ đại, tư tưởng cổ hủ, sao biết đại lão bản có chấp nhận mình, có thích mình không??? Thế nên hãy cho Liêm thời gian
|
Chương 57
"Tiểu thư......" Mộc Vân Trúc đứng ở trước bàn học, nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt còn đang xem thư tín, nghĩ đến lời mà mình muốn nói, do dự có nên nói ra hay không. "Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt buông thư tín trong tay, ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Trúc vẻ mặt do dự. Mộc Vân Trúc trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là quyết định lắc đầu, cũng như mấy ngày hôm trước Cầm Thư nói với nàng vậy. Nếu tiểu thư các nàng thật sự đã thích sắc lang kia, vậy nàng có vẻ vẫn là không nên nói sự tình phát sinh hôm nay cho tiểu thư, nàng quyết định về sau nàng vẫn là nên cẩn thận trông chừng sắc lang kia và Hiệp Nhị tiểu thư thì tốt rồi, có lẽ sự tình cũng sẽ không nhất định như nàng đoán. "Mộc Vân Trúc." Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, biểu tình do dự của Mộc Vân Trúc vừa rồi nàng sẽ không nhìn lầm, Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người theo nàng mười mấy năm, lại như thế nào sẽ không nhìn ra khi Mộc Vân Trúc tới đây có chuyện gạt nàng. "Tiểu thư, Mộc Vân Trúc đi ra ngoài giúp tiểu thư chuẩn bị nước tắm rửa." Mộc Vân Trúc lắc đầu chuẩn bị lấy cớ rời đi. "Mộc Vân Trúc, việc này vừa rồi Cầm Thư đã đi xuống chuẩn bị, có chuyện gì ngươi cứ nói đi." Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày nhìn Mộc Vân Trúc một bộ phải đi, trong lòng lo lắng sẽ không phải là hôm nay Bạch Liêm lại gặp Hiệp Nhị đã phát sinh chuyện gì đó? Mấy ngày nay Mộc Vân Trúc mỗi ngày đều đã đến oán giận với nàng và Cầm Thư, đồng thời báo cáo cuộc sống một ngày của nàng, giống như việc mỗi lần lại gặp được Hiệp Nhị thì lần đó khi Mộc Vân Trúc đến thư phòng tất sẽ mang đến chuyện oán giận về Bạch Liêm. "Tiểu thư, hôm nay cô gia vẫn ở trong sân ngẩn người như cũ, giữa trưa vẫn đồng dạng gặp Hiệp Nhị tiểu thư, sau khi ăn xong cơm trưa cứ theo lẽ thường trở về phòng tiếp tục ngủ, thời điểm chạng vạng đi đến sân của phu nhân bồi phu nhân ăn cơm chiều và tìm Nhị Nguyệt tiểu thư." Mộc Vân Trúc một bên nói một bên trong lòng không ngừng khinh bỉ cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào lười như vậy. Tiêu Ảnh Nguyệt giơ lên một cái mỉm cười với Mộc Vân Trúc. "Ân, còn có chính là giữa trưa cô gia tuyên bố muốn giảm béo." Mộc Vân Trúc nhìn đến tươi cười trên mặt tiểu thư nhà mình, vội vàng bổ sung một câu. "Nga, phải không." Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười, cúi đầu tiếp tục xử lý sự vụ. ========================================================= Bạch Liêm đấm đấm cánh tay có điểm tê dại, nhìn lại đứa bé ngủ trên giường, rón ra rón rén nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tiểu Nhị Nguyệt hiện tại cao lớn không ít, mới ôm không bao lâu liền cảm thấy tê tay. Sau khi Bạch Liêm cáo từ với vú em mà Tiêu phu nhân riêng tìm tới chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt, bắt đầu chậm rãi trở về phòng. Càng tới gần sân mà nàng cùng Tiêu Ảnh Nguyệt ở, trong lòng càng phát ra cảm giác giống như bị cái gì đè nặng trên ngực mà khó chịu. Ở cửa viện thở dài mới nâng lên cước bộ vẫn do dự không tiến lên đi vào, mới vừa vào phòng, liền nhìn đến một ít nha hoàn mang theo một ít nước ấm ra vào. Bạch Liêm đứng ở cửa phòng, ôm lấy đầu nhìn vào bên trong, trong phòng sáng ngời trừ bỏ nha hoàn đang ra vào, không có nhìn đến thân ảnh của ai trong ba người đại lão bản. Bạch Liêm trong lòng hơi hơi thở phào một hơi, hiện tại nàng cũng không muốn gặp đến đại lão bản và một trong hai người Mộc Vân Trúc Cầm Thư bên cạnh đại lão bản làm gì, nàng tin tưởng những lời giữa trưa hôm nay nàng nói, Mộc Vân Trúc nha hoàn có lòng trung thành này nhất định đã chi tiết bẩm báo cho đại lão bản biết. "Ảnh Nguyệt đã trở lại rồi sao?" Bạch Liêm thở dài, giữ chặt một nha hoàn từ bên trong cầm một cái thùng gỗ rỗng đi ra ngoài hỏi. "Hồi cô gia, tiểu thư một chút mới trở về phòng." Nha hoàn bị ngăn lại thấy là cô gia, cung kính trả lời. "Nga, như vậy a, cám ơn, ngươi cứ làm việc đi." Bạch Liêm tâm tình hơi khẩn trương rốt cục trầm tĩnh lại, còn chưa có trở về là tốt rồi, chỉ cần ở trước khi đại lão bản trở về lên giường ngủ, nên chuyện gì cũng sẽ không có, chuyện ngày mai liền để ngày mai rồi nói sau. Có lẽ đến ngày mai chuyện gì cũng không có, hơn nữa hình như vốn chính là chuyện gì cũng không có đi. Bạch Liêm suy nghĩ như vậy, cảm thấy buổi chiều hôm nay chính mình thật sự là rất tự tìm phiền toái, vì một chuyện không có mà tâm phiền ý loạn còn cũng chưa ăn cái gì. Mới nghĩ liền cảm thấy bụng có chút đói. Bạch Liêm vào phòng vừa thấy, trên mặt bàn có hai bát canh quen thuộc, không chút do dự tiêu sái đi qua ngồi xuống, động thủ rót canh ra bắt đầu uống. Đánh cái ăn no cách(*), Bạch Liêm sờ sờ cái bụng của mình, canh hôm nay uống thật không tệ, hẳn là do rất đói bụng. Đứng lên tiêu hóa tiêu hóa. (*): sau khi ăn quá no thì sẽ ợ một cái, chắc vậy. Không biết dùng từ gì cho phù hợp nên để nguyên luôn =)))) "Vẫn là trước tắm rửa một cái đi." Bạch Liêm đứng một hồi, cầm lấy quần áo đi đến gian tắm rửa, dù sao nước ấm đều chuẩn bị tốt lắm, mà đại lão bản lại còn chưa có trở về, nàng tắm trước cũng không có gì, tắm thoải mái xong còn có thể lên giường ngủ trước. Buổi chiều hôm nay nàng cũng không biết là vì chuyện gì vẫn rối rắm trong lòng, khi ở trên giường sẽ nghiền ngẫm lại, nghĩ đến chuyện đại lão bản đi ước hội buổi chiều, thật sự là rất không nên, điều thứ nhất trong nguyên tắc của tiểu bạch kiểm chính là tốt nhất không cần hỏi đến chuyện riêng tư của lão bản. "Ta yêu tắm rửa, úc nga úc nga..." Bạch Liêm ngâm mình ở trong dục dũng thơm ngào ngạt, nhắm mắt thoải mái ngâm một tiểu khúc (bài hát) không biết tên. ======================================================== "Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị tốt." Cầm Thư đẩy ra cửa phòng, giúp tiểu thư nhà mình chuẩn bị một ít đồ dùng, chuẩn bị hầu hạ tiểu thư tắm rửa. "Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, hôm nay các ngươi không cần hầu hạ, ta tự mình đến là có thể." Tiêu Ảnh Nguyệt vào phòng không thấy được người kia, đoán rằng nàng hẳn là còn chưa có trở về đi. Lúc vừa rồi Mộc Vân Trúc cũng kể lại sự việc giữa trưa, nàng đối với lời nói của người kia hơi hơi có điểm không thoải mái, rồi sau đó lại nghe Mộc Vân Trúc nói bởi vì biết nàng cùng Hiệp Giang Chu đi ra ngoài, người nọ trở nên không có tâm tình, thậm chí còn không có khẩu vị ăn cơm. Nàng hơi hơi hoài nghi, có phải trong khoảng thời gian này chỉ là Tiêu Ảnh Nguyệt nàng một người phát sinh biến hóa mà thôi? Nàng là một nữ thương nhân, nếu chuyện này chỉ có một mình nàng như vậy, này thật sự không phải tác phong của thân là thương nhân nàng hay sao? Không lý do gì mà một mình nàng đang vì người kia tác động mà rối rắm trong lòng, mà người tạo thành kết quả như vậy lại vô sự bình thường đem chính nàng ta trở thành người ngoài cuộc. "Vâng, tiểu thư." Cầm Thư và Văn Trúc hai người nhìn nhau, tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Sau khi nghe chuyện Mộc Vân Trúc nói lúc giữa trưa, tiểu thư các nàng cũng không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh như đang tự hỏi cái gì. Cầm Thư và Mộc Vân Trúc hai người nói xong, trước sau lui ra ngoài đóng cửa lại. Tiêu Ảnh Nguyệt cởi bỏ trâm gài tóc, buông một đầu tóc đen. Nhìn trâm gài tóc trên tay, nghĩ tới quá trình mua cây trâm này, nhịn không được cảm thấy buồn cười, tâm tình cũng trở nên bắt đầu vui sướng. Động thủ cởi bỏ vạt áo, cởi áo khoác, cầm lấy y bào đơn giản Cầm Thư đã chuẩn bị đặt lên trên vai, đi đến gian tắm rửa. Tiêu Ảnh Nguyệt đẩy cửa gian tắm rửa ra, bước đi vào, nhìn nhiệt khí vờn quanh gian tắm rửa, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười, vừa định chậm rãi đi về phía trước, lại nghe đến một chút tiếng vang rất nhỏ, cước bộ tạm dừng một chút, lại tiếp tục tiến về phía trước. Bạch Liêm vừa tắm xong, đi ra khỏi dục dũng, mới nắm lên một kiện quần áo chuẩn bị mặc vào, chợt nghe đến thanh âm đẩy cửa cùng tiếng bước chân rất nhỏ. Bạch Liêm bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng cầm lấy quần áo mặc vào trên người. Tiêu Ảnh Nguyệt lướt qua bình phong liền nhìn đến một người giống như chịu đủ kinh hách, người kia ngay cả y quan không chỉnh đều chưa đủ hình dung, thậm chí phải nói là áo rách quần manh thỏa đáng hơn, đang kinh hách trừng lớn, miệng há to, hai tay loạn thất bát tao (lộn xộn, hỗn loạn) túm quần áo trên người nhìn nàng. Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn thấy là như thế này, vốn định xoay người, nhưng lập tức lại thay đổi chủ ý, cứ đứng ở tại chỗ như vậy, mỉm cười nhìn người phía trước. "Đại lão bản, ngươi......" Bạch Liêm không nghĩ tới thật là có người vào được, nàng lúc bắt đầu còn tưởng rằng là Mộc Vân Trúc hay Cầm Thư hoặc là nha hoàn nào đó tiến vào, hơi khẩn trương lo lắng bị nha hoàn này thấy thân thể của nàng sẽ làm cho nàng bị thất nghiệp. Nhưng người đi vào là đại lão bản, Bạch Liêm cứng ngắc thân mình, hiện tại giống như nghiêm trọng hơn so với bị người nhìn thấu thân phận và mất đi công việc tiểu bạch kiểm. "Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt liền như vậy mỉm cười nhìn người đang lắp bắp. "Thực xin lỗi, ta, ta còn không có mặc quần áo." Bạch Liêm nhất thời khẩn trương không biết nên nói cái gì mới tốt. "Phải không, ta không ngại." Tiêu Ảnh Nguyệt, ý cười trên mặt càng đậm, trên mặt hoàn toàn không có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường. "Đối với ngươi......" Bạch Liêm kế tiếp muốn nói là "...làm cái gì", nhưng nàng lại quên lời, hiện tại đại não bắt đầu thắt lại, nguyên nhân là bị tươi cười của người đối diện làm hốt hoảng. "Chớ không phải là phu quân đang thẹn thùng?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn không được nói. "Thẹn thùng? Như thế nào lại như vậy, chúng ta đều là nữ nhân, ta vì cái gì phải xấu hổ." Bạch Liêm phản ứng lại, lập tức đứng thẳng thân thể bởi vì vừa rồi kinh hách mà hơi hơi gấp khúc, nhịn xuống ý ngượng ngùng trong lòng, đúng lý hợp tình trả lời một câu. Trong lòng ám chỉ với chính mình, chính là hai người đều là nữ nhân, có cái gì đáng thẹn thùng đâu, ta có thì nàng cũng có, không có gì thẹn thùng, không phải bị nhìn một chút thôi sao, cũng không có gì, cùng lắm thì.... Bạch Liêm nhịn xuống ngượng ngùng trong lòng, sắc mặt ửng đỏ, hai tay run nhè nhẹ tiếp tục nghiêng thân mình kéo quần áo trên người, cũng không biết có phải do nguyên nhân càng nhanh càng loạn hay không, Bạch Liêm càng là kéo, quần áo kia lại càng nhanh lộn xộn. "Đừng kéo." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến trên mặt người đối diện một bộ 'ta tuyệt không khẩn trương thẹn thùng', hai tay chẳng những cứng ngắc còn run nhè nhẹ, sốt ruột kéo quần áo. Nàng chậm rãi đi lên phía trước, trên mặt hơi hơi nóng lên, thân thủ nắm hai tay cứng ngắc không ngừng kéo quần áo của người kia, động thủ sửa sang lại bao y màu trắng trên người nàng, đồng thời mở vạt áo ra, xem miệng vết thương trên vai có bị động đến hay không. "Ân, cám ơn!" Bạch Liêm hít sâu một hơi, không dám hô hấp, trái tim của nàng giống như muốn nhảy ra ngoài, mà chóp mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, nhìn cái trán trơn bóng của đối phương, tim đập nhanh hơn, đồng thời cũng thật giống bị mèo cào trong lòng, toát ra một loại xúc động nào đó. Hai tay Bạch Liêm dùng sức nắm chặt góc áo, liều mạng muốn chính mình dời tầm mắt, nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào vẫn luôn sẽ cảm giác được trên cổ có một cỗ ngứa, chính xác nói cho nàng biết giờ phút này khoảng cách giữa nàng cùng người trước mắt có bao nhiêu gần sát. "Làm sao vậy?" Tiêu Ảnh Nguyệt kiểm tra nhìn đến miệng vết thương hình dấu răng trên vai cũng không có bị ảnh hưởng đến, rốt cục phát hiện người trước mắt không thích hợp, lo lắng hỏi. "Không, không có việc gì." Bạch Liêm trên mặt càng hồng, hai tay nắm càng nhanh, nàng đã hiểu được vừa rồi cổ xúc động kia là cái gì. Bạch Liêm nàng vừa rồi thế nhưng muốn hôn môi đại lão bản trước mắt đồng dạng cũng là nữ tử như mình. Sau khi hiểu được là cái gì, Bạch Liêm càng thêm khẩn trương cùng bất an. Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến ánh mắt Bạch Liêm trốn tránh, dáng vẻ khẩn trương, trên da thịt của chính mình còn cảm giác được hơi thở nóng cháy, Tiêu Ảnh Nguyệt hiểu được, cười khẽ, không có đẩy ra, ngược lại càng tiến thêm một bước, thân thủ vuốt ve ấn ký mà chính mình lưu lại. Nàng có thể khẳng định hiện tại Tiêu Ảnh Nguyệt nàng muốn là cái gì, hơn nữa người trước mắt này giống như cũng không phải không có cảm giác với nàng mới đúng, vì thế tâm tình thật tốt hỏi:"Phải không?" "Đúng, đúng." Bạch Liêm ở thời điểm đối phương đụng chạm đến bả vai của mình, thân thể nhịn không được run rẩy một chút, tiếp theo sau đó thân thể cứng ngắc, kích động nói, hai tay mở ra, sau đó chộp tới quần áo một bên nói:"Đại lão bản, cám ơn, ta đi ra ngoài gọi người giúp ngươi đổi nước." Thời điểm nói hết lời thì người đã từ bình phong bên kia đi ra ngoài. Nếu tấm lưng kia không phải kích động như vậy, cước bộ không phải hỗn độn như vậy, có lẽ sẽ có người tin tưởng nàng là thật không có việc gì. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật chính bản thân ta cũng hiểu được thật kéo dài, nhưng là không có biện pháp, ai kêu ta gần nhất thực lười, thứ hai là thật sự không viết ra được đến đâu. _______Hết chương 57_______ Cuối cùng thì tiểu Bạch nhà mình đã nhận ra tình cảm rồi, còn muốn hôn môi người ta nữa, mừng muốn chớt =))))) Tiết lộ tí là chương sau có cảnh hôn thật.... XD
Tiêu Ảnh Nguyệt, yêu chết nữ nhân này huhu ~~ Biết người ta đang "nóng cháy" mà không những không đẩy ra còn châm thêm lửa vào, vuốt ve "ấn ký" nữa cơ, ai mà chịu nổi XD Người ta chạy mất tiêu luôn :v
|
Chương 58
Bạch Liêm ôm lấy gối ôm mấy hôm nay đều bị nàng bỏ bê qua một bên, vẻ mặt ai oán tích tụ ngồi ở trên giường, không ngừng thở dài, ánh mắt đã di chuyển qua lại giữa bình phong trước mặt và phương hướng gian tắm rửa, hai tay nhất thời dùng sức ôm chặt gối ôm trong lòng, nhất thời lại buông ra nhẹ nhàng. Tiêu Ảnh Nguyệt khoác y bào từ tắm rửa gian đi ra, bước qua bình phong, nhìn đến ánh mắt Bạch Liêm nhìn chằm chằm vào bình phong phía trước, hai mắt không có tiêu điểm, ngồi xếp bằng ở trên giường, hai tay đang chơi đùa gối ôm trong lòng. Tiêu Ảnh Nguyệt tươi cười trên mặt không giảm, cũng đi đến bên giường, ngồi xuống ở mép giường cạnh gần Bạch Liêm. Bạch Liêm cảm giác được có người tới gần, hoàn hồn vừa thấy, chính là Tiêu Ảnh Nguyệt đã tắm rửa xong đi ra. Trên người khoác một kiện ngoại bào mỏng manh màu trắng hơi suy sụp, da thịt vùng xương quai xanh lộ ra ngoài, tóc còn mang theo bọt nước rời rạc nằm ở trên vai. Bạch Liêm nhìn đến đại lão bản như vậy, yết hầu lăn lộn cao thấp, ánh mắt hơi hơi trốn tránh muốn di chuyển sang bên cạnh, hai tay lại dùng sức ôm chặt gối ôm trong lòng. "Bạch Liêm đây là đang vì chuyện vừa rồi mà sinh khí?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến ánh mắt trốn tránh của Bạch Liêm, trong lòng nén cười, nếu cái dạng này của nàng để Mộc Vân Trúc thấy được, không biết sau đó Mộc Vân Trúc còn có thể sẽ nói nàng là sắc lang hay không đây, cũng hoặc là sẽ dọa Mộc Vân Trúc nhảy dựng đâu, sắc lang trong mắt nàng lúc này giống như bị người đùa giỡn mà đỏ mặt thẹn thùng. "Không phải, chuyện này lại không có gì." Đúng vậy, lại không có gì, mọi người đều là nữ nhân, có cái gì phải thẹn thùng đâu, Bạch Liêm thầm nghĩ. Bởi vì đáp lời mà chuyển ánh mắt trở về lại nhìn đến trên mặt đại lão bản mang theo nồng đậm ý cười, bởi vì vừa tắm rửa xong làm cho dung nhan vốn cũng đã đủ làm cho người ta tâm động không thôi này lại tăng thêm một phần mị hoặc cùng ái muội. Bạch Liêm ôm chặt gối ôm, đúng vậy, ái muội làm nàng cảm giác không khí chung quanh mình giống như trở nên loãng hơn. "Vậy Bạch Liêm đây là?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, mi giác nhẹ nhíu lại ý bảo. "Ân, không có việc gì, chính là đang suy nghĩ, ân?" Bạch Liêm thật muốn vò đầu, suy nghĩ cái gì đây, chính nàng cũng không biết. "Không biết Bạch Liêm là đang nghĩ cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt quyết định không nghĩ sẽ buông tha cho cơ hội lần này, tiếp tục hỏi. "......" Thân thể Bạch Liêm hơi hơi dựa vào phía sau, hình như là bởi vì nguyên nhân vừa tắm rửa, chóp mũi ngửi được hơi thở càng ngày càng mãnh liệt, rất nguy hiểm. Nhưng khóe mắt nhìn đến một đầu tóc đen mang theo bọt nước kia, hơi hơi do dự, nên ra tay hay là không nên ra tay, nếu ra tay sẽ càng tới gần đại lão bản, rất nguy hiểm. Nhưng nếu làm vậy sẽ không lại mặt đối mặt với đại lão bản, cuối cùng Bạch Liêm cắn răng, buông ra gối ôm trong lòng ra, dựa vào phía trước, đưa tay đi lấy khối khăn lông lau tóc mà Tiêu Ảnh Nguyệt cầm trên tay, chuyển đến sau lưng nàng tiếp nhận công việc mà nàng thường làm, nhẹ nhàng chà lau. Tiêu Ảnh Nguyệt lúc bắt đầu thấy động tác Bạch Liêm lui ra phía sau, trong lòng đối với động tác trốn tránh này của nàng cảm thấy hơi không hờn giận, đang muốn cắn răng vận dụng theo lời của Vị Ương tú bà kia đã nói mấy ngày trước đây, khi đối với người như nàng vậy thì phải cường thế hơn mới được, còn không đợi nàng làm ra động tác gì, người kia lại dựa vào trước, Tiêu Ảnh Nguyệt ngây người, sau lại bị động tác của người kia làm cho tâm tình lại vui sướng lên, liền lẳng lặng ngồi. Nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt trước mặt, tâm Bạch Liêm cũng theo động tác trên tay mà chậm rãi bình tĩnh trở lại. ---------- Bạch Liêm ôm gối ôm thẳng thân thể nằm ở trên giường, khoảng cách với đại lão bản bên cạnh vẫn như cũ là khoảng mà nàng tự cho là an toàn. Chính là thói quen ngày xưa nàng chỉ đụng tới giường liền có thể đi vào giấc ngủ, đêm nay cũng là ngoại lệ, trong óc nghĩ đến tất cả đều là tâm tình phiền muộn tích tụ của chính mình từ giữa trưa sau khi nghe được tin tức Mộc Vân Trúc nói, cùng với chuyện vừa mới phát sinh tại gian tắm rửa. Mọi người đều là nữ nhân, bị xem cũng sẽ không thiếu mất cái gì, nhưng vì sao nàng lại đối với đại lão bản tới gần nàng khi đó nảy mầm ý niệm như vậy trong đầu? Còn có vừa rồi sau khi nàng đi ra vì sao tâm tình cũng sẽ như vậy đây? Bạch Liêm trong lòng không rõ lại bắt đầu dần hiểu được. Quay đầu nhìn đại lão bản nằm ở bên cạnh, Bạch Liêm hơi hơi xoay người, lẳng lặng nhìn người hẳn là đã ngủ, trong lòng lại bắt đầu tích tụ. Nàng nghĩ có lẽ nàng hình như thật là đã thích đại lão bản, hơn nữa không phải loại thích giữa bằng hữu, hẳn là cái loại thích giữa người yêu, mặc dù lúc nàng còn chưa có xuyên đến cũng không có kinh nghiệm loại chuyện này, nhưng nàng nghĩ nàng hẳn là thích như vậy. Nhưng, Bạch Liêm vừa hiểu được nguyên nhân hôm nay chính mình khác thường, lại phát hiện một vấn đề trọng đại. Chính mình thích nàng, nhưng đối với đại lão bản mà nói, lại là một chuyện khác. Trước không nói nàng có thể chấp nhận hay không, đầu tiên là nàng sẽ thích chính mình sao, hơn nữa giống như còn có một Hiệp thiếu gia là thanh mai trúc mã của nàng không phải sao? Nghĩ đến đây tâm Bạch Liêm hơi hơi co rút. Bạch Liêm nhắm mắt lại, ôm chặt gối ôm mềm mại, nàng nghĩ đến chính mình chỉ là thích mà thôi, hiện tại khi nghĩ như vậy, tâm sẽ không thoải mái đến vậy, hơi hơi co rút đau đớn. Cười khổ, rốt cuộc chính mình là khi nào thì bắt đầu thích đại lão bản đây, nhưng lại thích càng sâu hơn so với chính mình đoán. Nhưng nếu...... Thừa dịp hiện tại bứt ra còn kịp hay không? Bạch Liêm vùi đầu vào gối ôm, khóe mắt lại vì ý tưởng như vậy chảy ra một loại chất lỏng thật lâu chưa từng xuất hiện qua. Cảm giác được động tĩnh bên người, Tiêu Ảnh Nguyệt mở ra hai mắt không hề buồn ngủ, nhẹ nhàng xoay người, động tác chuyển động làm kinh hách đến người đối diện, đầu tóc đen lộ ở bên ngoài gối ôm chôn vùi càng sâu. Tiêu Ảnh Nguyệt liếc mắt một cái, thân thủ nhẹ nhàng kéo gối ôm bị ôm thật chặt kia ra, buồn cười nói:"Phu quân đây là đang học động vật Tây Vực sao?" "Động vật, động vật gì?" Bạch Liêm đối với động tác đột nhiên kéo, quên đi đau lòng cùng nước mắt, nhưng tiếp tục bảo trì động tác vùi đầu, thanh âm hơi hơi khàn khàn hỏi lại. "Một loại chim thích vùi đầu vào trong cát, phu quân hiện tại không phải đang học nó sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, ở thời điểm cảm giác được đối phương bởi vì lời nói của mình mà phân thần, hai tay hơi hơi dùng sức, đem gối ôm bị ôm chặt kia kéo ra, mượn ánh sáng mỏng manh nhìn đến vết tích bọt nước còn ở trên mặt kia, không chút nghĩ ngợi động thân mình dựa vào phía trước để xem xét. Bạch Liêm nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt dựa vào, theo bản năng hoạt động thân mình lui ra sau. "Đừng nhúc nhích." Tiêu Ảnh Nguyệt thanh âm trở nên có điểm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nâng lên tay phải, ngón trỏ xẹt qua hai mắt Bạch Liêm. "Ta......" Động tác hơi hơi trốn tránh của Bạch Liêm lại bị Tiêu Ảnh Nguyệt ngăn lại, càng bởi vì động tác của ngón tay nàng, tâm cũng từ bất an cùng co rút đau đớn vừa rồi chậm rãi trở nên bình tĩnh, đồng thời có thể cảm giác được thần sắc đau lòng của đối phương, Bạch Liêm vì thế giơ lên một cái mỉm cười sáng lạn nói:"Ảnh Nguyệt, ta không sao." "......" Tiêu Ảnh Nguyệt không để ý tới, ngón tay tiếp tục động tác, nhịn không được mà đau lòng. "Ân, cái kia......" Bạch Liêm trong lòng ấm áp đồng thời cũng hơi hơi sốt ruột, đại lão bản đau lòng nàng, nàng thực vui vẻ, nhưng nàng cảm thấy vẫn là đại lão bản mỉm cười mới là đại lão bản nàng thích nhìn thấy nhất, vì thế buông ra tay ôm gối, bắt lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, vui cười nói:"Đại lão bản, nếu ngươi tiếp tục sờ nữa, ta nhưng là muốn thu phí nha." "Vậy ngươi tính thu phí như thế này?" Tay Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn bất động, lẳng lặng nhìn Bạch Liêm phía trước. "Ân, sờ một chút mười lượng, ôm một chút hai mươi lượng." Bạch Liêm giống nhìn đến bạc trắng bóng đang ngoắc tay với nàng, cười ngây ngô. "Phải không, vậy nếu xem hết đây?" Tâm tình Tiêu Ảnh Nguyệt cũng hơi hơi thả lỏng, phối hợp cùng Bạch Liêm. "Này..." Bạch Liêm nghe được đại lão bản hỏi như vậy, trong lòng lại bắt đầu ngượng ngùng. Nàng biết đại lão bản nhất định nói là chuyện vừa rồi ở gian tắm rửa, nàng bị xem quang (thấy sạch trơn cả cơ thể), mặt lại bắt đầu một trận thiêu đốt, hoàn hảo là hiện tại ánh sáng không phải thực rõ ràng, bên ngoài chỉ có ánh sáng mỏng manh của dạ minh châu đang chiếu sáng. "Này, thu phí liền quý hơn rất nhiều, ít nhất cũng muốn một trăm lượng mới được." Bạch Liêm trong lòng thật sự bắt đầu ảo tưởng nếu nàng có một trăm lượng, nàng ở nơi này cũng là một tiểu phú bà, sau đó lại dùng tiền này mua đất, làm một bà chủ, nghĩ vậy Bạch Liêm liền vẻ mặt hướng tới. "Nhưng là ta không có tiền." Tiêu Ảnh Nguyệt cũng theo ý Bạch Liêm, dứt bỏ chuyện vừa rồi, tâm tình tốt trả lời. "Không có tiền sao, có vật cũng được." Bạch Liêm đùa giỡn, quên đau lòng cùng tích tụ của mình trước đây. "Nhưng là ta cũng không có vật." Tiêu Ảnh Nguyệt cười híp mắt, tay bị ấn, ngón tay không có di động, đã có hai ngón tay từ sau khi đối phương bắt đầu nói chuyện thu phí liền nhẹ nhàng nắm bắt vành tai của Bạch Liêm. "......" Bạch Liêm bởi vì cảm giác trên lỗ tai mà hơi hơi rụt rụt cổ, đối với câu trả lời này của đại lão bản, nàng thực không hài lòng. Đại lão bản không có tiền, cái này có thể làm cho người ta tin tưởng sao? Đương nhiên không tin! Này là một chuyện gạt người thật chói lọi. "Nếu không thì như vậy đi...." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm một bộ biểu tình "ngươi lừa ai", nói tới đây cố ý tạm dừng, không có lập tức nói tiếp. "Thế nào?" Bạch Liêm chờ mong nhìn đại lão bản, nghĩ rằng chẳng lẽ đại lão bản đây là chuẩn bị viết giấy nợ cho mình? Một ý nghĩ như vậy, Bạch Liêm hưng phấn, trở thành chủ nợ của người như đại lão bản, việc này cũng không dễ dàng, nàng tuyệt đối sẽ là người duy nhất trong thiên hạ. "Lấy thân báo đáp, Bạch Liêm cho rằng như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, cười nhìn người bởi vì lời của nàng mà kinh ngạc ngây ngốc. Tuy rằng cảm thấy một chút ý xấu hổ, nhưng tâm tình cũng là chưa bao giờ tốt như vậy. "Lấy, lấy thân báo đáp??" Bạch Liêm mở to hai mắt nhìn đại lão bản mỉm cười trước mắt, chịu đủ kinh hách hé miệng, đồng thời trái tim đang bất quy tắc nhảy lên một lần lại một lần. Cái này, cái này rất kinh hách, cũng quá kinh hỉ, Bạch Liêm gắt gao nhìn đại lão bản bộ dáng mỉm cười. "Bạch Liêm cảm thấy này có được không?" Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười ôn nhu, thanh âm mềm nhẹ mang theo mê hoặc làm cho đầu óc Bạch Liêm nháy mắt đình chỉ tự hỏi. Bạch Liêm lắc đầu lại gật đầu, tâm loạn không thôi đồng thời lại là khẩn trương không thôi, đây là vui đùa hay vẫn là thật sự? Nàng bắt đầu hai mắt mê ly, cũng bị lạc theo khỏa tâm bất quy tắc nhảy lên của chính mình. Cố gắng thu hồi một tia lý trí cuối cùng muốn bay đi, Bạch Liêm tự hỏi nếu xem đây có thể nói là đại lão bản có lẽ cũng thích nàng, chính mình có phải cũng có thể không đem cái này trở thành là vui đùa, mà xem là khẳng định hay không đây? Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người đối diện nhìn nàng không nói lời nào, cười khẽ, nhắm lại hai mắt, tay dừng lại ở trên mặt đối phương hơi hơi dùng sức cố định, chậm rãi tới gần. Bạch Liêm ngây ngốc nhìn đại lão bản phía trước, muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra một chút thành phần vui đùa, nhưng lại nhìn đến là dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ đang chậm rãi tới gần khuôn mặt của nàng. Thẳng đến trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại kia, một tia lý trí cuối cùng lưu lại cũng bay ra ngoài theo, trong óc nháy mắt trống rỗng, trong mắt chỉ có hai mắt khép hờ trước mặt, khuôn mặt run nhè nhẹ và xúc cảm thoải mái trên môi. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta.........Ta đỉnh oa cái ngủ đi!!!!! _______Hết chương 58_______ Edit có một chương mà mất máu n lần vì đại lão bản, toai khổ tâm lắm Chương này và chương 53 đầy rẫy "bão giông và đường mật", giết người không cần vũ khí, cơ mà ai cũng đâm đầu vào thích muốn chết, trong đó có tui =)))) Câu nói ấn tượng nhất trong chương: "Lấy thân báo đáp, Bạch Liêm cho rằng như thế nào?" =))) Đại lão bản nói ra mấy câu làm tiểu Bạch nghẹn lời luôn, đại mỹ nữ quá phúc hắc mà, poor tiểu Bạch :)))
|
Chương 59
"Ca, cây ngô nướng của ngươi sắp cháy đen." Nhất Nguyệt nhìn đến người kia trong tay nướng cây ngô, tâm lại không biết đã bay đến đâu, vì cây ngô hơi hơi nướng cháy kia mà đau lòng, đây chính là giá một văn tiền, bằng một cái bánh bao. "A, nga." Bạch Liêm nghe được lời Nhất Nguyệt nói, chuyển động cây ngô trên tay một chút. "Nhất Nguyệt, ngươi nói biểu tỷ phu, hắn không có việc gì đi?" Tô Văn có vẻ lo lắng nhìn Bạch Liêm thả hồn đi nơi nào, nhỏ giọng hỏi Nhất Nguyệt. Biểu tỷ phu hôm nay tuy rằng vẫn là cười thực sáng lạn, nhưng hắn luôn thấy giống như thiếu một chút gì đó lại hơn một phần gượng ép. Hơn nữa sắc mặt của hắn còn thật không tốt, dưới đôi mắt đen một vòng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, khi đi đường vô hồn không nói, lúc ngồi còn thường xuyên hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó, thời điểm làm việc luôn làm sai. Nhất Nguyệt, một phen lấy cây ngô trên tay Bạch Liêm qua, một bên nướng, một bên còn thật sự nhìn Bạch Liêm, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Ca ca hắn hôm nay là có điểm không bình thường, nếu nói nàng đến thư viện tìm hai người bọn họ đến câu cá nướng ngô thì đây là sự tình bình thường, nhưng dựa vào thời điểm nàng câu cá không cẩn thận đem cần câu quăng đến sau lưng hoặc là câu đến nhánh cây cùng với bây giờ trong lúc nướng ngô tần tần làm lỗi, không phải đem ngô nướng khét thì chính là nướng đến cháy đen đến xem, ca ca hắn hẳn là đã bị cái gì đả kích hoặc là kích thích, hơn nữa lần này còn phi thường nghiêm trọng. "Nhất Nguyệt, ngươi ở đây nhìn biểu tỷ phu, ta đi qua bên hồ nhìn xem có cá mắc câu hay không." Tô Văn cùng Nhất Nguyệt cũng không yên tâm để Bạch Liêm lại đi kéo cần câu. "Ân!" Nhất Nguyệt gật đầu. "A, Nhất Nguyệt, ngươi nói nếu thích một người thì làm thế nào mới tốt đây?" Tô Văn vừa đi không xa lắm, Bạch Liêm hồi thần, tràn đầy u buồn nhìn Nhất Nguyệt hỏi. Tại cái thế giới này, nàng không ai có thể cố vấn, nàng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm Nhất Nguyệt. Nhất Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Liêm, sau đó buông xuống tảng đá trong lòng, hắn tuy rằng không phải rất hiểu cái gì là thích, bất quá nhíu mày tự hỏi một chút, nghĩ đến chuyện xưa mà trước đây Bạch Liêm kể cho hắn nghe cùng với một ít câu mà nàng đã nói qua, vì thế nói:"Ca trước kia không phải đã nói sao, thích một người sẽ lớn mật đi truy đuổi là có thể." Một năm trước có một ngày nàng tan tầm trở về, bộ dạng như nhặt được tiền ôm tiểu Nhị Nguyệt nói với hắn ở tửu lâu nàng gặp được một kẻ dễ nhìn, nếu trước đây nàng nhất định phải phản truy kẻ kia ngôn luận. Tuy rằng bây giờ hắn còn không hiểu lắm rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hẳn là giống với chuyện xưa về đại hiệp và hiệp nữ trong số những chuyện xưa mà ca ca đã kể cho hắn nghe đi. "Nhưng là, nếu nàng không thích ta thì làm sao bây giờ?" Bạch Liêm u buồn . "......" Nhất Nguyệt nghe được, phiên cái xem thường, hỏi hắn, hắn như thế nào biết, không cần quên, hắn hiện tại là người không đầy mười tuổi. "Nhất Nguyệt, ngươi nói nên đi phản truy một người như thế nào? Nhưng lại là một nữ nhân." Bạch Liêm nói xong càng u buồn. "Nữ nhân?" Nhất Nguyệt có điểm không hiểu nhìn ca ca của mình. "Đúng vậy, nữ nhân." Bạch Liêm gật gật đầu thở dài, tay trái theo bản năng vuốt môi dưới của chính mình. "......" Nhất Nguyệt mờ mịt. "Ai, Nhất Nguyệt, nếu nàng chẳng những không thích nữ nhân, nhưng lại có thanh mai trúc mã yêu thích, ta nên làm sao bây giờ, ân, cũng không đúng...." Nghĩ đến đây, động tác trên tay trái của Bạch Liêm dừng lại, lại một lần nữa nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua, mặt hơi hơi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục lầm bầm lầu bầu:"Cũng có thể là nàng không phải không thích ta đi, bằng không nàng hẳn là cũng sẽ không làm, làm như vậy đâu. Nhưng nếu nàng là đang đùa giỡn thì sao, ai, mọi người đều là nữ nhân, hôn nhau kỳ thật, giống như, hẳn là cũng không có gì đi." Càng nói, tâm tình Bạch Liêm càng loạn, cuối cùng toàn bộ đầu đều vùi vào khuỷu tay đang ôm chân của mình, bản thân một mình u buồn. Nghe Bạch Liêm lầm bầm lầu bầu, chôn đầu dưới khuỷu tay, Nhất Nguyệt cũng không có dục vọng ăn gì nữa, đưa tay cắm cây ngô trên mặt đất, đứng dậy tới gần ngồi xuống bên người Bạch Liêm. Chống đầu tự hỏi hẳn là nên an ủi người thân nhất trên đời này của hắn như thế nào, còn có vì cái gì ca ca mình không vui, cái đầu nhỏ bắt đầu cố gắng vận chuyển. "Ca, người ngươi thích kia là Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sao?" Nhất Nguyệt trong lòng đem nữ nhân mà Bạch Liêm có nhận thức đều loại bỏ một lần, đoán rằng người duy nhất có khả năng hẳn chính là Tiêu Ảnh Nguyệt, nữ nhân áo trắng phi thường xinh đẹp kia. "Ân!" Cái đầu chôn ở khuỷu tay có điểm giật mình. "Nhưng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ nàng là nữ nhân, ca cũng là nữ nhân!" Nhất Nguyệt hỏi chuyện mà hắn không rõ, vì cái gì Bạch Liêm sẽ thích Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đây, ngươi xem Tô Văn hắn thích đều là một vị tiểu thư, mà không phải là một vị công tử. "Ân ~" Bạch Liêm vừa nghe câu này càng u buồn. "Ca, ngươi không phải không thích người mặc quần áo màu trắng sao?" Nhất Nguyệt có điểm không rõ, ca ca hắn không phải vẫn đều thực chán ghét người mặc y phục màu trắng sao, thế nhưng mỗi ngày đều lại giáo dục hắn cùng Nhị Nguyệt không thể mặc quần áo trắng. "Ai nói ta không thích, hơn nữa Nhất Nguyệt, đại lão bản áo trắng hơn tuyết càng giống trích tiên, những người khác mặc đồ trắng thật kém xa nàng, ta liền thích nàng cái dạng này." Bạch Liêm mãnh liệt từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên phản bác. "Nhưng cái này là ca ca ngươi trước kia đã nói." Nhất Nguyệt nhịn không được mắt trợn trắng. "Ta trước kia có nói qua như vậy sao?" Bạch Liêm không thừa nhận. "......" Nhất Nguyệt trợn trắng mắt, hắn nghĩ tới câu kia mà mấy ngày hôm trước phu tử đã dạy, "Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã"(*), cũng nghĩ đến trước kia ca ca nói thói xấu thích đổi ý là sở trường của nữ nhân, hơn nữa khi đó còn minh xác quy định về sau nàng cùng tiểu Nhị Nguyệt nói mặt trời mọc từ hướng Tây, Nhất Nguyệt hắn cũng không thể nói mặt trời là từ phía Đông đi ra, vậy hiện tại nàng nói chưa từng nói qua thì cứ xem như chưa nói qua đi. (*): Nữ tử và tiểu nhân là khó cư xử "Biểu tỷ phu ngươi, ngươi không sao chứ?" Tô Văn tay không quay về, thấy Bạch Liêm đột nhiên cùng Nhất Nguyệt trừng mắt nhìn nhau, nhịn không được lo lắng hỏi. "Ân? Ta sẽ có chuyện gì?" Bạch Liêm quay đầu nhếch miệng cười với Tô Văn, thân thủ cầm lấy một cây ngô lại bắt đầu nướng. "Ta nghĩ ra ta còn có việc, ta đi về trước." Bạch Liêm đột nhiên đứng lên nói. Nhất Nguyệt cùng Tô Văn hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ở trong kinh ngạc gật đầu. "Một hồi hai người các ngươi phải trở về thư viện sớm một chút, còn có đi học nên lắng tai nghe giảng, qua mấy ngày nữa thư viện cho nghỉ cũng phải sớm ngày về nhà biết không?" Bạch Liêm một bộ ngữ khí trưởng bối công đạo mọi chuyện xong, liền nhanh chóng chạy mất, bởi vì nàng nghĩ tới hôm nay thời điểm nàng đi ra ngoài đại lão bản còn không có rời giường, nàng cũng không có nói cho Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư biết hôm nay nàng đi ra ngoài. Chuyện trọng yếu hơn là, nàng đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua sau khi nàng bị đại lão bản hôn, lúc ấy hình như nàng còn nói một ít lời làm cho đại lão bản sinh khí, mà chính nàng sau khi nói xong liền giả bộ buồn ngủ xoay người vùi đầu ngủ, tuy rằng cả đêm cũng không ngủ được, nhưng cái này đại lão bản có thể tức giận hoặc là hiểu lầm hay không đây? ======================================================= "Thanh Ảnh, ngươi có phát hiện băng nhân hôm nay hình như có điểm không giống với bình thường hay không?" Vị Ương quyến rũ nằm ở trên tháp quý phi, nhàn nhã bác gáo. "Ân?" Thanh Ảnh bị điểm danh cũng đảo qua ánh mắt buồn ngủ mông lung, đầu gối lên đùi Khởi Vũ cũng hơi hơi nâng lên, cẩn thận đánh giá Tiêu Ảnh Nguyệt ngồi ở đối diện một hồi, nói: "Yêu tinh, ngươi nói đúng rồi, băng nhân hôm nay thực khác thường, trên mặt mang ý cười không nói, khóe mắt còn mang xuân." Thanh Ảnh nói xong, một bộ không dám tin chà xát cánh tay. "Xem ra Tiêu tiểu thư của chúng ta cái dạng này là có chuyện tốt đã xảy ra." Vị Ương cũng vẻ mặt yêu nghiệt mà cười. "Nga." Thanh Ảnh gật đầu phụ họa. Khởi Vũ nghe hai người kẻ xướng người họa, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn như cũ không bị ảnh hưởng:"Ảnh Nguyệt, là phát sinh chuyện gì sao?" Mọi người cùng nhau nhận thức nhiều năm như vậy, cho tới nay biểu tình của Ảnh Nguyệt đều rất ít lộ ra ngoài, đúng lúc có chuyện đáng giá mọi người đi cao hứng, nàng cũng chỉ là cười mà qua, không giống như hôm nay khóe miệng luôn mang theo ý cười thản nhiên, nhưng có khi thì lại thất thần nhíu mày. Tiêu Ảnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Khởi Vũ, lại liếc mắt nhìn Thanh Ảnh vẻ mặt bát quái cùng Vị Ương ở trên tháp quý phi một cái, cười nhẹ, lấy một con cờ đặt xuống bàn cờ trước mặt Khởi Vũ. "Khởi Vũ, chuyện có thể làm cho Tiêu tiểu thư chúng ta biến thành bộ dáng này, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện liên quan tới vị tiểu bạch kiểm nhà nàng." Vị Ương một bộ "Ta biết là vậy" nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt nói. "Nói như vậy, băng nhân, ngày đó ngươi nói ngươi thích tiểu bạch kiểm nhà ngươi là nói thật?" Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ, khi đó nàng nghe được chỉ nghĩ là băng nhân lại đang nói giỡn, bất quá cũng không đúng, người như băng nhân vậy mở cái vui đùa cũng là đông lạnh người ta không đền mạng. "Ân, đúng là như thế." Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên nhìn Thanh Ảnh cùng Vị Ương như nhau, rất thẳng thắn gật đầu thừa nhận. Thanh Ảnh có điểm không khống chế được mở to ánh mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt. ĐỘng tác trên tay Vị Ương cũng hơi hơi ngừng một chút, hiển nhiên cũng là giật mình, đem gáo phóng qua một bên. Thanh Ảnh hơi hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt nói:"Không nghĩ tới, băng nhân ngươi thích cư nhiên là thể loại này?" Nói xong, Thanh Ảnh chịu đả kích nằm lên đùi Khởi Vũ, cùng Khởi Vũ bởi vì động tác của nàng mà cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, nở một nụ cười quen thuộc. Khởi Vũ nhẹ nâng tay phủ lên trán Thanh Ảnh, mới ngẩng đầu nói với Tiêu Ảnh Nguyệt:"Ảnh Nguyệt, thân phận của Bạch Liêm hiện tại Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân không biết, nếu thân phận của Bạch Liêm bị người khác biết, này phải làm như thế nào?" Khởi Vũ hơi hơi lo lắng, tuy rằng nàng cùng Thanh Ảnh cũng là như thế, nhưng thân phận của Ảnh Nguyệt thì bất đồng. "Vô phương." Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhẹ, việc này nàng cũng đã nghĩ đến. Lúc trước nàng tìm tới người kia, mới đầu cũng chỉ là nghe được Tống chưởng quầy đề cử cho nàng, chờ điều tra mới phát hiện người nọ cũng chính là nữ nhân mặc nam trang ngày ấy gặp được ở lương đình sườn núi phía Tây bị Mộc Vân Trúc cho rằng là sắc lang. Tìm nàng giả thành thân cũng là vừa lúc gặp chuyện mẫu thân của nàng hy vọng nàng thành thân, sau khi nhìn đến tư liệu của Bạch Liêm, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một ý niệm thôi. Nhưng vì sao sẽ thích người kia, cũng như lúc trước Khởi Vũ nói với nàng vì sao thích Thanh Ảnh vậy, thích một người, không thể khống chế. Nàng từng đã tự hỏi chính mình vì sao thích Bạch Liêm đây, mỗi khi như thế, trong óc luôn hiện lên từ lúc bắt đầu gặp nàng nhiều điểm ngơ ngác, ngốc ngốc, ái tài (yêu tiền), còn có loại ưu sầu ở thời điểm khi kể về gia hương của nàng. Vị Ương cầm khăn tay lau lau, cười rất có tiêu chuẩn chức nghiệp nói:"Ôi, không biết cảm tình của Tiêu tiểu thư nhà chúng ta với Tiêu Bạch Liêm Tiêu công tử nay đã đến mức độ nào, nếu có cái gì không hiểu, bản lâu có cất chứa nhiều loại sách có thể nể tình Tiêu tiểu thư là người quen mà cho mượn đọc miễn phí, nếu còn có chuyện không hiểu, bản lâu còn có giáo phường mẹ bí mật chỉ đạo chuyên nghiệp." (Ở thanh lâu mà cất chứa thể loại sách nào thì chắc ai cũng biết rồi đó, còn mấy giáo phường mẹ thì chuyên dạy chuyện phòng the cho nữ tử sắp lấy chồng nè, trong cung thì dạy lễ nghi cho cung nữ hay quý phi gì gì đó, ở thanh lâu thì dạy cho kỹ nữ .... á =))))) dám troll đại lão bản :v _______Hết chương 59_______ Kêu Nhất Nguyệt - đứa nhỏ chưa tới 10t cố vấn tâm sinh lí tuổi mới lớn nữa, đúng là khi yêu thì ai cũng mơ mơ màng màng hết, chỉ số thông minh giảm đáng kể =))))) Đại lão bản chắc chắn không theo yêu nghiệt Vị Ương học thói xấu đâu, yên tâm, sau này thì mình không biết chứ trong nội dung bộ này đại lão bản không có nằm trên bao giờ =)))))
|