Nếu bay từ Zagreb đến Bắc kinh, có thể chuyển đến Frankfurt hoặc chuyển đến Munich. Ngoài ra còn có vé máy bay của hãng hàng không Croatia, có thể trực tiếp bay thẳng đến Bắc kinh, nhưng vé máy bay này lại rất đắt.
Tuy nhiên, Phó Tử Ngọc vẫn lựa chọn bay trực tiếp từ Zagreb đến Bắc kinh. Mặc dù vé máy bay có giá gần 20.000 nhân dân tệ, nhưng vì không bị quá cảnh nên thời gian được rút ngắn đi rất nhiều. Đối với Phó Tử Ngọc một lòng muốn trở về nước mà nói thì cô không quan tâm đến vấn đề tiền bạc.
Cuộc gọi là từ bạn gái của con trai Phó Tử Ngọc, Phó Gia Cường gọi đến. Lúc đầu, khi cô gái này nói rằng mình là bạn gái của Phó Gia Cường, Phó Tử Ngọc còn tưởng mình đã nghe nhầm. Mãi cho đến khi người ở đầu dây bên kia nhấn mạnh rằng cô là bạn gái của Phó Gia Cường, Phó Tử Ngọc mới ý thức được, hiện tại Phó Gia Cường đã trưởng thành rồi.
Phó Gia Cường năm nay hai mươi ba tuổi, sau khi tốt nghiệp đã đến làm việc ở một công ty, về phần làm công việc gì, Phó Tử Ngọc cũng không quá hiểu rõ, cô chỉ biết đó là một công ty lớn. Thái độ của Phó Tử Ngọc đối với Phó Gia Cường là trong một phạm vi chừng mực nhất định, con có thể mắc một số sai lầm, ta sẽ không nói gì con, nhưng đợi đến khi ta nói con thì những sai lầm của con đã không thể được tha thứ.
Vào sinh nhật lần thứ mười tám tuổi của Phó Tử Ngọc, cô đến cửa hàng bánh ngọt ở góc phố để mua một chiếc bánh. Trên đường về nhà, cô gặp một cậu bé bẩn thỉu, ngồi xổm trước cửa hàng bánh, nhìn chằm chằm vào một chiếc bánh trong tủ kính. Phó Tử Ngọc rất tốt bụng nên đã mua một miếng bánh tiramisu cho cậu bé ấy. Kết quả cậu bé không ăn bánh mà lại đi theo Phó Tử Ngọc đến cửa nhà.
Cậu bé đứng ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn Phó Tử Ngọc. Phó Tử Ngọc chỉ mỉm cười với cậu bé rồi đóng cửa lại. Trở về nói với mẹ Phó, mẹ Phó lại vội vàng đi ra mở cửa, quả nhiên cậu bé vẫn đang đứng ở cửa. Mẹ Phó ngay lập tức đưa đứa trẻ vào trong nhà.
Về lý do tại sao cậu bé đó lại trở thành con trai của Phó Tử Ngọc, đó vẫn là chuyện sau này.
Phó Tử Ngọc nghĩ tới chuyện này thì lại nở nụ cười. Dường như nó mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua, chỉ trong nháy mắt, cô không ngờ được cậu bé có khuôn mặt bẩn thỉu ngày đó đã có bạn gái của chính mình. Hai mươi ba, vẫn là độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ. Mười hai năm trước, anh cũng hai mươi ba tuổi, và lúc đó, cô cũng có bạn gái.
Đối với khuynh hướng của Phó Tử Ngọc, bố mẹ Phó Tử Ngọc áp dụng cách làm tương đối sáng suốt. Sau vài lần trò chuyện, phát hiện không thể thay đổi được khuynh hướng tình dục của Phó Tử Ngọc, chỉ còn cách làm duy nhất đó là tán thành và ủng hộ. Phó Tử Ngọc rất vui mừng với quyết định của bố mẹ mình. Thiếu đi sự tranh đấu đẫm máu giữa bố mẹ và con cái, đổi lại là sự tin tưởng và yêu thương lẫn nhau.
Máy bay chậm rãi cất cánh từ đường chân trời, Phó Tử Ngọc theo thói quen đeo bịt mắt. Phó Tử Ngọc sợ ngồi máy bay, nhưng giữa việc sợ máy bay và đi du lịch, Phó Tử Ngọc đã chọn đi du lịch. Cho nên mỗi lần ngồi máy bay, cô ấy đã chọn con đường làm đà điểu, đó chính là vừa lên máy bay đã đeo bịt mắt ngay, và sau khi ngủ một giấc, cơ bản máy bay cũng sắp đến thời điểm hạ cánh.
Chỉ là không biết có phải hôm nay có chuyện trong lòng hay không, mà Phó Tử Ngọc ngồi trên ghế làm cách nào cũng không ngủ được.
Mười tám giờ sau, cả người Phó Tử Ngọc mệt mỏi về tới Bắc Kinh, trở về thành phố cô vừa quen thuộc vừa xa lạ kia. Sinh ra ở đây và lớn lên ở đây. Cho đến khi cô hai mươi tám tuổi, mới đầu chỉ không trở về Bắc Kinh trong một hai tháng, nhưng càng về sau thì trong một năm đã có nửa năm là cô không ở Bắc Kinh. Đến bây giờ, cơ bản là quanh năm suốt tháng đều không ở Bắc Kinh.
Phó Tử Ngọc nhớ đến câu nói mà một người cô sùng bái đã từng nói: “Nơi thay đổi nhiều nhất trên thế giới chính là Trung Quốc, có một hai tháng không đi, có đôi khi đã hoàn toàn thay đổi.” Hiện tại Phó Tử Ngọc coi như đã cảm nhận được.
Nhớ lại lần trước rời đi, nhà ga T3 còn chưa được xây dựng xong. Bây giờ trở về, nhà ga T3 đã sớm đón tiếp hàng ngàn hành khách ra vào.
Nếu không có những biển báo đủ lớn và bắt mắt trong nhà ga, Phó Tử Ngọc có cảm giác mình sẽ bị lạc đường trong nhà ga.
Xếp hàng chờ xe taxi cũng là một công việc tốn nhiều công sức, may mắn có đủ nhiều xe taxi. Sau khi đứng chờ gần hai mươi phút, Phó Tử Ngọc mới đợi được một chiếc xe taxi. Không kịp báo địa chỉ trong nhà, Phó Tử Ngọc đã vội vã đến bệnh viện. .
Lý do khiến Phó Tử Ngọc gấp gáp là vì người trên điện thoại tự nhận là bạn gái của Phó Gia Cường kia đã nói Phó Gia Cường bị bệnh bạch cầu cấp tính.
Bệnh bạch cầu cấp tính là một loại bệnh ác tính nhân bản của các tế bào gốc tạo máu bất thường. Các tế bào bạch cầu trong nhân bản của nó mất khả năng biệt và trưởng thành, hơn nữa nó còn bị mắc kẹt ở các giai đoạn khác nhau của tế bào. Trong tủy xương và các mô tạo máu khác, các tế bào bạch cầu sinh sôi nảy nở và tích tụ với số lượng lớn, sau đó xâm nhập vào các cơ quan và mô khác. Đồng thời, tạo máu bình thường bị ức chế. Các biểu hiện lâm sàng là thiếu máu, chảy máu, nhiễm trùng và các triệu chứng xâm nhập cơ quan khác nhau.(Đây không phải là kiến thức phụ khoa, nó không nằm trong phạm vi nhận thức của Tiến sĩ Pig, đây là Từ Bách khoa Toàn Thư Baidu)
Vài ngày trước Phó Gia Cường đang tăng ca thì đột nhiên bị chảy máu mũi, làm thế nào cũng không ngừng được, đi đến bệnh viện kiểm ttra mới biết được mình bị loại bệnh xấu này.
Sau khi chẩn đoán bệnh bạch cầu cấp tính được thiết lập, 24 đến 48 giờ tiếp theo thường chuẩn bị cho bệnh nhân tiếp nhận hóa trị liệu. Ngay khi Phó Tử Ngọc vẫn đang trên đường, bệnh viện đã bắt đầu điều trị cho Phó Gia Cường.
Khi Phó Tử Ngọc chuẩn bị đến gần phòng, đột nhiên có một đôi tay cản cô lại, Phó Tử Ngọc ổn định thân thể nhìn cô gái mình không quen này, cảm thấy có chút kinh ngạc
“Dì là mẹ của Phó Gia Cường phải không ạ?” Cô gái mở miệng hỏi và Phó Tử Ngọc gật đầu.
“Tại sao dì lại ăn mặc như thế này? Trời lạnh như vậy, dì không cảm thấy lạnh hả?”
Lời nói của cô gái khiến Phó Tử Ngọc cảm thấy mình mặc hơi mát mẻ quá, nhưng lúc này, cô cũng không quan tâm lắm.
“Cô là……?”
“Cháu là bạn gái của Phó Gia Cường, Nguyệt Tịch.”
“Nguyệt Tịch?”
“Đúng ạ.”
“Tôi muốn gặp Gia Cường.”
“Dì lúc này…” Nguyệt Tịch đánh giá Phó Tử Ngọc một phen, “Chỉ sợ có chút không phù hợp.”
“Cái gì?” Phó Tử Ngọc chưa từng nghĩ tới mẹ gặp con trai của mình thì có cái gì mà thích hợp hay không thích hợp, trong lòng không khỏi có chút tức giận, đây là có ý gì? Con dâu tương lai thách thức mẹ chồng tương lai sao? Đây có phải là cuộc chiến giữa mẹ chồng và con dâu trên màn ảnh được chuyển thành hiện thực? Phó Tử Ngọc âm thầm cảm thấy buồn cười.
Có lẽ Nguyệt Tịch đã nhận thấy sự tức giận của Phó Tử Ngọc nên đã giải thích: “Vì đây là thời điểm Gia Cường sợ nhiễm trùng nhất, nếu như bị cảm mạo và sốt, nó sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị. Con thấy dì vừa xuống máy bay, con đưa dì qua bên kia khử trùng bụi bẩn một chút, sau đó đi vào thăm Gia Cường cũng không muộn.”
Lời giải thích của cô gái rất hợp tình hợp lý, ngược lại Phó Tử Ngọc có chút xấu hổ, hóa ra là chính mình suy nghĩ nhiều. Cho dù là không quen thuộc với việc điều trị, nhưng đài truyền hình Thiên Triều cũng đã phát sóng một số tin tức liên quan đến bệnh này, không nghĩ đến bản thân cô xem nhiều như vậy lại quên mất bệnh nhân bạch cầu không thể bị vi khuẩn bên ngoài xâm nhập.
Sau khi khử trùng, Phó Tử Ngọc nhìn thấy Phó Gia Cường nằm trong phòng bệnh. Hai người nhìn nhau và mỉm cười, không có cái ôm khóc lóc như tưởng tượng, cũng không có tiếng khóc và nước mắt như tưởng tượng. Có lẽ đây là một loại ăn ý đã được hình thành qua nhiều năm.
“Mẹ”
“Haha, tên hỗn đản, gọi như vậy ta sẽ già.”
“Đây đều là yêu cầu của người mà, con chỉ đang đáp ứng yêu cầu của người thôi.”
Vẫn là lý do thoái thác như vậy, Phó Tử Ngọc đã quên mất bao lâu rồi mình không gặp Phó Gia Cường, và đã bao lâu rồi không ngồi xuống ăn một bữa cơm hay trò chuyện với Phó Gia Cường.
Bản thân bận rộn đi du lịch khắp nơi, cho nên thời gian rảnh hay không rảnh đều dùng để đi du lịch, trong khi Phó Gia Cường bận rộn với việc học và một studio nhỏ mà anh ấy tự tạo ra trong những năm gần đây. Vì vậy, thực sự có rất ít cơ hội và thời gian để hai mẹ con gặp nhau.
Có đôi khi Phó Tử Ngọc trở về, gọi điện thoại cho Phó Gia Cường, anh lại nói phải đi gặp khách hàng. Studio nhỏ mới khởi bước, có thể có khách hàng hẹn gặp đã là chuyện cầu mà không được, không thẻ lỡ hẹn. Có lúc Phó Gia Cường rảnh rỗi, gọi điện thoại cho Phó Tử Ngọc thì cô đã bay đến nơi đất khách quê người.
“Tại sao con không nói cho mẹ biết sớm hơn?” Phó Tử Ngọc nhìn Phó Gia Cường, người đã gầy đi rất nhiều, nói không đau lòng là giả. Trên danh nghĩa hai người là mẹ con, trên thực tế lại là chị em. Kỳ thật, Phó Tử Ngọc luôn là mục tiêu phấn đấu của Phó Gia Cường. Cô ấy tự do, tùy tính, vui buồn đều tùy theo tình huống. Phó Gia Cường cũng hy vọng bản thân mình được như vậy, nhưng có vẻ từ trong xương cốt đã thiếu đi một phần ngang ngạnh của Phó tử Ngọc.
“Không thể liên lạc được với mẹ.” Những lời này của Phó Gia Cường khiến Phó Tử Ngọc nghĩ đến việc điện thoại của cô bị lừa, nhất thời có chút ảo não. Nếu không phải vì sự bất cẩn của cô, có lẽ đã có thể về sớm một chút để gặp Phó Gia Cường.
“Nói ra có thể con không tin, điện thoại của ta bị một người Trung Quốc lừa mất.”
“Cái gì?” Phó Gia Cường thực sự không tin, miệng anh ấy há to như nắm đấm: “Không phải chứ, mẹ là người từng trải, làm sao có thể bị lừa chứ?”
Phó Tử Ngọc nói với Phó Gia Cường những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Tất nhiên, cô vẫn bỏ qua một phần không phù hợp cho trẻ em.Sau khi nghe cô nói xong, Phó Gia Cường cười ha hả “Ha ha”
“Rất buồn cười sao?” Phó Tử Ngọc cảm thấy Phó Gia Cường cũng cười đến quá khoa trương rồi, một chút cũng không cố kỵ đến việc bên cạnh còn có một người xa lại.
“Không phải.” Phó Gia Cường cối nén cười, nhìn thấy Nguyệt Tịch đứng ở một bên nhìn Phó Tử Ngọc với một ánh mắt rất kỳ quái, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Nhưng sau khi nghĩ đến đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, hai người xa lạ có chút tò mò với nhau cũng là chuyện bình thường, vì vậy không suy nghĩ nhiều nữa.
“Nguyệt Tịch, không phải cô nói công ty còn có việc sao? Mẹ tôi tới rồi, cô có việc thì có thể đi trước, có mẹ tôi ở lại chăm sóc là được rồi.”
Nguyệt Tịch gật đầu, cũng không nói gì, mỉm cười với Phó Tử Ngọc rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ và Nguyệt Tịch có quen biết sao?”
Phó Tử Ngọc không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của Phó Gia Cường, vì vậy nói, “Con muốn hỏi trước kia có quen biết với cô ấy, hay bây giờ mới quen biết với cô ấy sao?”
“Tất nhiên là trước đây, hôm nay mới quen thì có gì lạ chứ.”
“Không, chúng ta trông không giống như người cùng lứa tuổi, làm sao ta có thể quen biết một cô gái trẻ như vậy.”
“Nguyệt Tịch không còn trẻ nữa, cô ấy hơn con năm tuổi!”
Phó Gia Cường vừa nói ra điều này, Phó Tử Ngọc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình,” Cái gì? Cô ấy hai mươi tám?”
“Như thế nào, không nhìn ra sao?”
Phó Tử Ngọc lắc đầu và nói, “Thật đúng là không nhìn ra, đi cùng con, ta còn nghĩ con lớn tuổi hơn cô ấy.”
Phó Gia Cường lại cười một trận, có vẻ như sự trở lại của Phó Tử Ngọc tốt hơn bất kỳ loại thuốc trị liệu nào.