Ách... Tỷ, Ngươi Đang Làm Gì?
|
|
|
Phiên ngoại 2.2 Cầu hôn
"Lãng." Cùng một cách gọi tên nhưng không cùng một người gọi, Hạ Lãng chỉ cảm thấy buồn nôn, nàng không biết tên mình lại có thể khó nghe đến như vậy. Vừa bước ra khỏi văn phòng liền bị gọi lại, quay đầu lại liền thấy được Lê Tường đứng cách đó ko xa cùng với vẻ mặt lúng túng của trợ lý khi phải nhận lấy một bó hoa hồng to. Đây là chuyện gì? Không phải nói hắn đang đợi ở phòng khách sao? Nhận thấy ánh mắt thắc mắc của giám đốc, trợ lý Tiểu Trương liền nhanh giải thích "Là Lê tộng sợ giám đốc phải tốn thời gian qua qua lại lại, cho nên quyết định tự mình đi." Lúc nãy nàng đem lời giám đốc thuật lại hết cho người này là giám đốc sẽ qua sau, nhưng không nghĩ tới chưa tới 3 phút đã khống chế không được, chỉ muốn tự mình xông vào tìm, có ngăn cũng ko được. Cũng may giám đốc xuất hiện trước, bằng không nghĩ đến phải đem hoàng tử xâm nhập vào tòa thành của nữ vương, chẳng phải một thủ vệ của giới Bách Hợp như nàng đã thành tội nhân thiên cổ sao. Nghe được lời nói của trợ lý, Hạ Lãng cũng đại khái đoán ra nhưng cũng không muốn nhiều lời. Bất quá với hành động này của Lê Tường nàng thật sự là không có cách nào tiếp nhận được, nếu như không phải điện thoại của tỷ tỷ không có người tiếp nên sớm đi ra, vậy chẳn phải hắn xâm nhập lúc nàng đang nói chuyện điện thoại? "Lê tổng hôm nay có việc gì sao?" Trong lời nói mang theo một tý ko kiên nhẫn. Nàng hiện tại muốn nhanh chóng để gọi điện cho tỷ tỷ. Đã hơn 10h, đáng lẽ tỷ tỷ là thức rồi. "Ta đã nói gọi ta là Tường." Xem cái lạnh lùng của Hạ Lãng là đương nhiên, bởi vì cho tới bây giờ hai người vẫn là người xa lạ, nhưng Lê Tường hắn tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ có thể làm nàng thân thiết hơn với hắn, chân chấn chính chính tiếp nhận hắn. "Lê tổng không cần đi làm sao? Sao có rảnh rỗi mà tới đây như vậy." Không còn khách sáo như trước, Hạ Lãng khó được một lần bắn ra đạn pháo. Nàng hiện tại thật sự hoàn toàn không có tâm trạng cùng hắn thảo luận cách gọi tên, bây giờ trong lòng nàng chỉ một mực đến cái người không nghe bắt máy điện thoại và vẫn chưa gọi trở lại. Trầm ổn như Hạ Lãng cũng không nhịn được mà bắt đầu bùng giận, hàn hiện tại hận không thể về nhà một chuyến. "Lãng, lần này ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Thấy người kia tâm trạng không tốt làm hắn có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại. Vô luận như thế nào, hắn cũng muốn nói rõ lòng mình vào hôm nay. Mắt nhìn Lê Tường, trong nhất thời không cách nào đuổi khéo hắn rồi đi, tiếp túc như vậy cũng chỉ làm cho những nhân viện đang giả bộ làm việc kia có chuyện để bàn tán, còn ko bằng nghe xong sớm rồi để hắn rồi đi. "Nếu vậy, vào trong hãy nói." Quay người Hạ Lãng chuẩn bị vào lại văn phòng. "Không, phải nói ngay chỗ này." Thấy Hạ Lãng muốn rồi khỏi, Lê Tường nhanh chóng ngăn lại. Ngay lúc Hạ Lãng quay người trên mặt tràn đầy nghi hoạch thì hắn liền hướng tới mấy chỗ nhân nhân viên nói lớn: "Hôm nay, ta muốn nhờ mấy vị làm chứng." "Lê tổng. Ngươi - -!" Đang định nói liền bị Lê Tường giơ tay bảo dừng "Lê tổng là muốn bọn ta làm chứng cái gì?" Một nhân viên tiếp lời Lê Tường. Trong công ty, có người bị mù cũng biết Lê Tường lắm tiền nhiều của lại anh tuấn yêu thích Hạ Lãng, có rất nhiều cậu ấm vì không thể truy được nàng đành hy sinh ở chiến trường, nhưng cũng chỉ có mỗi hắn là kiên nhẫn nhất. Chuyện tình cảm của hắn sớm đã xâm nhập vào dân tâm, hơn nữa ở công ty Hạ Lãng đối xử với mọi người ko tệ nên có rất nhiều người thích, thế nên không ít người hy vọng cả hai có kết quả. Lần này Lê tổng có chuẩn bị mà đến, với tư cách là nhân viên ai cũng muốn tận tâm hỗ trợ. Thỏa mãn nhìn người nhân viên vừa tiếp lời, hắn muốn là cái kết quả này. Gật đầu cười nói "Chính là nhờ các vị làm chứng những lời nói này của ta." Lúc này, cầm lại bó hoa hồng từ tay trợ lý, một bộ dạng thâm tình đi đến trước mặt Hạ Lãng "Lãng, lần đầu gặp ngươi, ta đã bị khí chất của ngươi hấp dẫn. Ta cho là mình nhất thời si mê, nhưng càng về sau càng phát hiện mình không thể nào ly khai ngươi được nữa rồi. Càng tìm hiểu ngươi, tình cảm của ta đối với ngươi càng sâu sắc. Ta biết rõ, ngươi thích nghe nhạc Jazz, thích uống coffee, thích ăn bánh ngọt cùng đồ nướng, rất thích đọc sách...Lãng, ta chỉ muốn cho ngươi biết rõ, ta vẫn luôn chờ ngươi. Xin hãy cho ta cơ hội để chiếu cố ngươi, và kết hôn chính là điều kiện tiên quyết khi kết giao với ngươi." Dứt lời, liền đem hoa đưa trước mặt Hạ Lãng. Kinh ngạc nhìn nam nhân đang đưa hoa trước mặt, người hắn đang nói kia chẳng lẽ là mình? Trong nhất thời Hạ Lãng bất động. Nhưng cái trầm tư đó lại bị Lê Tường hiểu theo nghĩa khác, lập tức tự cho mình là thông minh liếc mắt cho nhân viên lúc nãy , tên nhân viên đó cũng hiểu ngầm liền bắt đầu vỗ tay: "Chấp nhận đi. . . chấp nhận đi. . ." Không bao lâu, ngoại trừ trợ lý thì tất cả nhân viên còn lại trong công ty đều phụ họa theo con đường chính nghĩa.
|
Phiên ngoại 2.3 Lê tổng hẳn là thích tỷ tỷ của quản lý
Không bao lâu, ngoại trừ trợ lý thì tất cả nhân viên còn lại trong công ty đều phụ họa người kia theo con đường chính nghĩa. "A ~ Hạ quản lí thật sự có phúc nha, có người đàn ông tốt như vậy theo đuổi. Còn lãng mạn nữa." Người qua đường Ất nói. "Đúng vậy đúng vậy. Còn rất hiểu biết về tính tình quản lí. Nếu bạn trai của ta cũng như vậy thì tốt rồi." Người qua đường Giáp chạy nhanh tiếp lời. "Các ngươi câm miệng lại. Không được nói." Thân là trợ lý của quản lí, Tiểu trương nếu không phát hiện sắc mặt quản lí biến thành màu đen, thì nàng thật sự là quá mất mặt. "Tiểu trương." "Dạ!!" Âm thanh lạnh run làm trợ lý giật mình. "Ngươi cho rằng Lê tổng lời nói vừa rồi đúng được mấy phần? Đem toàn bộ những gì ngươi biết nói ra." Nàng đã lười giải thích , tùy ý Lê Tường tiếp tục cầm bó hoa, cũng không để ý đám người kêu gào. Nói xong làm cho người ta không đoán được ý nghĩ trong lời nói. "A?" Này không phải làm khó trợ lý nhỏ nhoi như nàng sao? "Nói!!" Ở công ty này, Hạ Lãng căn bản là không hay nói chuyện. Một chữ của nàng cũng đủ để cho chung quanh tĩnh lặng. "Dạ.." Ngại áp lực từ phía thủ trưởng, trợ lý đành phải nghẹn ngào.. "Quản lí nàng thích âm nhạc phong cách là BLUE, về phần người thích là tỷ tỷ của quản lí -- Hạ Tình tiểu thư thích. Quản lí nghe đại khái là vì thói quen thôi." Gặp quản lí không phản đối, lá gan của tiểu trợ lý to hơn trước tiếp tục nói "Quản lí thích nhất uống là trà, không phải cà phê. Bởi vì ta pha không được như Hạ Tình tiểu thư, cho nên đành phải dùng cà phê thay thế." Nàng không phải chưa thử qua pha trà, chỉ là thấy đến quản lí uống vẻ mặt vất vả, nàng cũng không phải không biết xấu hổ lại tra tấn quản lí nên cuối cùng lựa chọn cách pha cà phê. "Còn có quản lí thường mua bánh ngọt hẳn là mua cho Hạ Tình tiểu thư , ta nhớ rõ quản lí không thích đồ ngọt. Nếu ta nhớ không lầm, quản lí giống như đã nói tỷ tỷ nàng thực thích ăn bánh ngọt, cho nên ..." Nhìn sắc mặt dần dần tái nhợt của Lê Tường, Trương trợ lý nho nhỏ đen mặt. Tự chủ trương bỏ câu cuối cùng. Haizz Nhưng dù sao không nên nói đều nói, nói thêm nói bớt cũng không sao à. "Cho nên có thể nói, trừ bỏ tên là tên của quản lý, người Lê tổng thích hẳn là quản lí tỷ tỷ mới đúng." Một hơi nói xong, vừa lòng nhìn hiện trường lặng ngắt như tờ. Trương trợ lý bắt đầu vì sức quan sát tỉ mỉ của mình âm thầm đắc ý, thật không nghĩ tới tinh thần bách hợp của nàng dùng ở trong trường hợp này. "Lãng. Không phải như ngươi nghĩ. Ta căn bản không biết tỷ tỷ ngươi, ta đối với ngươi là thật tâm . Hãy nghe ta giải thích a." Lê Tường không nghĩ tới chính mình tìm biết bao nhiêu tình báo nhưng lại sai thê thảm như thế này. Nguyên bản đầy tự tin hắn trở nên thất kinh, thầm nghĩ nhanh chóng giải thích. "Tốt lắm. Ta hiện tại có chút việc phải xử lý, có chuyện gì chờ một chút ăn cơm rồi nói sau. Một hồi gặp!" Nói xong, Hạ Lãng cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi. Nàng đã chậm trễ nhiều lắm thời gian rồi, không biết tỷ tỷ có thu được tin tức sao? "Shit." Phiền táo bắt tay làm việc nhưng ở một bên nàng lại thầm nghĩ mấy giờ mới có thể trở về đây? Gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại đều không người nghe. Vô lực ngã vào ghế làm việc, nàng biết tỷ tỷ không có phát sinh sự cố ngoài ý muốn, bởi vì nội tâm nàng không có cảm giác bất an. Có lẽ là nàng không thể thư giãn chỉ vì muốn gặp lại tỷ tỷ ngay lập tức. Nâng tay dán trên trán ngăn cản ánh mặt trời xâm nhập, đột nhiên cảm thấy mình như vậy thật buồn cười, từ nhỏ liền cố gắng bày ra bộ dạng thành thục hơn, lý trí hơn, nghiêm cẩn hơn tỷ tỷ, chỉ vì một câu "Hảo hảo chiếu cố tỷ tỷ." Không nghĩ tới nhiều năm qua đi, vẫn không thể chân chính làm được, chỉ cần vừa ly khai tỷ tỷ sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi, giống như đứa nhỏ, đơn giản là không có động lực khiến nàng kiên cường. Mạnh mẽ đứng lên, nàng muốn đi tìm tỷ tỷ, muốn gặp nàng, cho dù chỉ nhìn một cái cũng được. Vừa đi ra nàng lại tạm dừng "Không được. Lê Tường còn ở đây." Vốn không coi hắn ra gì nên cũng không để ý đến hắn, nhưng trợ lý nói câu 'Người Lê tổng thích hẳn là quản lí tỷ tỷ mới đúng' khiến nàng quyết định mau chóng giải quyết người này. Mặc kệ như thế nào, nàng đều phải bài trừ hết thảy trở ngại, không để xảy ra nguy cơ nào. "Tỷ....."
|
Phiên ngoại 3.1 Nhầm lẫn
"Lãng. Có phải ngươi không thích nơi này?" Một gã nam tử khẩn trương hỏi tĩnh nữ tử ngồi ở phía đối diện đang yên lặng. Nghe tới Lãng nguyện ý cùng hắn cùng nhau đi ăn cơm, hắn lúc đó gọi điện thoại đặt chỗ chỉ sợ hơi có chậm trễ, nguyên tưởng rằng nàng sẽ vui mừng, nhưng cho đến hiện tại cũng chưa thấy nàng tỏ thái độ gì. "Không, nơi này tốt lắm." Nhìn mắt bốn phía, quả thật tốt lắm. Phục vụ hạng nhất, hoàn cảnh tuyệt đẹp, khẩu vị độc đáo, vô luận mặt nào cũng không thể chê bai, hoàn toàn xứng với danh hiệu đệ nhất. Nếu muốn nói không được hoàn mỹ , hẳn là người cùng nàng ăn chung không phải người trong suy nghĩ của nàng, bất quá đây là nàng tự thân muốn đi cùng hắn, trách không được nhà hàng này. "Như vậy...." "Thật có lỗi, quấy rầy ." Nói chuyện là một bồi bàn. Bị người khác nói xen vào làm cho Lâ Tường bất khoái. Ngược lại với Hạ Lãng , nàng đối với người này tới rất là hoan nghênh, so với Lê Tường kia nói chuyện tao lao nàng tình nguyện nghe người phục vụ nói còn hơn. Khóe miệng hơi cười nhạt chỉ gật đầu ý bảo vị bồi bàn nói đi. Hạ Lãng ngẩng đầu , miệng tươi cười, thời khắc đó thật xuất thần, nguyên lai ngẩng đầu cười cùng ngoái đầu nhìn lại cười thật có lực sát thương cao à. Vội vàng trấn định tâm thần, giống ngày xưa hay bưng đồ ăn, bồi bàn trẻ tuổi nói "Thật ngại quá, đây là phần ăn của hai vị, thịt bò cùng cá ngừ Nhật Bản và salad trộn" "Chúng ta không có gọi mấy món này" Nhìn trên bàn phần đồ ăn, Hạ Lãng cũng thực nghi hoặc, theo đạo lý nhà hàng rất ít khi bưng sai loại đồ ăn, tuy nói Cá ngừ và salad luôn luôn là món nàng yêu nhất, nhưng hôm nay cũng không có gọi à. "A? Nhưng là đây là.." Vừa mới nói nửa câu. Nửa câu sau cũng nuốt xuống, làm một cái bồi bàn ưu tú chính là coi khách hàng chính là thượng đế. Cảm thấy thật khó khăn,không lẽ bị thượng đế chơi xấu, vị tiên sinh tuấn tú có lẽ có khả năng trêu đùa bồi bàn, nhưng tiểu thư xinh đẹp này thấy thế nào cũng không giống ác ý, vậy đồ ăn này.. Xem ra cũng chỉ có thể rút về . Đang định dọn đồ ăn trên bàn, đột nhiên giống như nhớ lại cái gì hướng Lê Tường nhìn kĩ "Nam ?!" Nói xong chạy nhanh ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tầm mắt rốt cục dừng lại, tiếp theo lại cúi đầu nhìn nhìn Hạ Lãng . Hành vi thất lễ như vậy hiển nhiên là không cho phép , ngay tại lúc Lê Tường chuẩn bị kêu quản lí bồi bàn kia đã mở miệng "Thật sự là thật có lỗi, đều là bởi vì ta sơ sẩy làm cho hai vị không thể dùng cơm, thỉnh chờ một lát, rất nhanh sẽ dọn đồ ăn của hai vị ra." Lập tức liền rất nhanh đem cơm rời đi. "Thật là, lại phạm sai lầm cơ bản như vậy." Lê Tường uống một ngụm nước oán hận. Hạ Lãng cũng không có nói tiếp, nàng luôn luôn không phải người hiếu kì, có lẽ bồi bàn kia có hành động như vậy đã gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, theo phương hướng mà bồi bàn lúc nãy nhìn lại, này vừa thấy, nguyên bản đang quấy cà phê tay rõ ràng cứng lại. Người kia là.... Tỷ tỷ. Giờ phút này Hạ Lãng nói không nên lời cảm giác trong lòng, nhìn thấy tỷ tỷ không thể nghi ngờ là cao hứng, chẳng qua nàng không thể nhẹ lòng xuống. Người nữ kia cùng tỷ tỷ ngồi đối diện không biết ở nói cái gì, mỗi lần nói chuyện đều đem thân mình hướng tiến đến, mà tỷ tỷ cũng phối hợp nàng đem thân mình dựa vào gần, giống như bộ dáng thân mật làm Hạ Lãng trong lòng một trận run rẩy. Là vì nàng ta cho nên mới không tiếp điện thoại sao? Cho nên tùy ý khiến ta lo lắng? Đến cuối cùng, não đều bị ý tưởng xám xịt này bao phủ. Ngay cả lê Tường kêu nửa ngày cũng chưa phản ứng. Hai nữ tử như ở chỗ không người, nhỏ giọng nói cười, tựa như một cảnh sinh động mang tới quanh mình ánh mắt si mê ngưỡng mộ của người xung quanh, bất quá chuyện này cũng không đủ để cho Hạ Tình mất đi tâm tình vui vẻ, bộ dáng dương dương tự đắc rất khó làm cho người ta liên tưởng đến nàng là một trạch nữ chính hiệu (Trạch nữ là mấy bạn gái chỉ thích ở nhà, không muốn ra đường á). Cảm nhận được một tầm mắt nóng bỏng Hạ Tình quay đầu sau liền phát hiện cái nhìn thâm tình của nàng, nàng vừa vặn quay đầu lại, và gặp ngay... vẻ mặt cô đơn của người đó. "Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp Lê tiên sinh mà, hân hạnh." "Làm sao ta cũng không nghĩ tới chủ biên của nhà xuất bản là một nữ sĩ trẻ tuổi mỹ mạo như vậy."
|
Phiên ngoại 3.2 Hành động bốc đồng
Trên bàn, bốn người cùng ngồi, nhìn Hạ Lãng và Lê Tường khách sáo hàn huyên, Hạ Tình đều cảm thấy nhói đau. Lãng nhà nàng sẽ không khách sáo với người khác, nói đến Lãng, nàng hiện tại thực buồn bực. 'Không nghĩ tới...', nàng là không nghĩ tới ở nơi này nhìn thấy Lãng, lại là cùng Lê Tường nói chuyện với nhau. Nàng sẽ không cho rằng bọn họ đang hẹn hò, có lẽ nàng chính là không thể ngờ sẽ thấy nam nhân kia ân cần với Lãng. Trọng yếu nhất chính là, từ khi nàng ngồi xuống đi vào đến hiện tại Lãng chỉ thản nhiên kêu một tiếng "Tỷ" rồi liền cúi đầu quấy cà phê, khi nào thì nàng ngay cả chén cà phê cũng không bằng . Bất mãn trừng mắt nhìn đối phương, nàng thật ra là muốn nhìn xem Lãng không nhìn mình trong bao lâu. Tình ý dạt dào chuyển thành nhiều mây rồi đổ mưa dông.... Tùy ý khoấy khoấy cái thìa, bên ngoài tỏ ra không chút để ý kì thực Hạ Lãng đang mượn phản quang từ thìa vụng trộm quan sát nhất cử nhất động của tỷ tỷ. Về phương diện này nàng vẫn rất tin tưởng sẽ không bị phát hiện ra. Nhìn tỷ tỷ, nàng rất muốn giống như lúc trước la nàng, nhưng hiện tại ngay cả ngẩng đầu nhìn nàng cũng không dám như thế nào lại dám la. Tỷ tỷ đi tới đây, nàng là vui vẻ không phải sao? Chính là nữ tử bên người nàng kéo nàng như vậy vô cùng thân thiết, tại kia một khắc nàng lựa chọn trốn tránh, không dám nhìn tỷ tỷ, chỉ sợ lòng đau vỡ ra. Khi nàng biết nàng kia là chủ biên của tỷ tỷ, nội tâm cũng không có bởi vì vậy mà cảm thấy an tâm ngược lại càng thêm sợ hãi, bởi vì trừ bỏ chính mình, ở ngoài tỷ tỷ tiếp xúc nhiều nhất chính là chủ biên này, nàng cùng mình tuổi xấp xỉ nhau làm Hạ Lãng bắt đầu bất an. Nhất là đối phương trái cũng một câu Tình phải cũng một câu Tình, không thể nghi ngờ áp lực làm cho nàng muốn chạy trốn. "Cho nên nói a, Tình nàng...." "Thật có lỗi, ta đi toilet." Nếu nghe không được, không bằng như vậy rời đi. Nhìn Hạ Lãng rời đi, chủ biên quay đầu nhìn Hạ Tình nói "Tình, muội muội cô rất cá tính nha." Không nghe được lời đáp lại, ngược lại là Lê Tường tiếp lời nói "Đúng vậy, ta đuổi theo Lãng lâu như vậy, nàng đối với ai cũng đều lạnh như vậy đó." "Như vậy a...." Hai người nguyên bản nói về Hạ Tình lại quay qua đề tài về Hạ Lãng. Nhìn hai người đàm luận, Hạ Tình lại đem ánh mắt dời đi. Lãng... Vì cái gì ta lại cảm thấy như thế khổ sở? Đối diện với tấm gương trước mặt Hạ Lãng không khỏi cười thầm ra tiếng, hiện tại chính mình rốt cuộc giống cái gì? Tỷ tỷ chỉ là xã giao mà thôi, đây là một loại xã giao thông thường, vì cái gì lại giận dữ sinh khí như vậy à? Lý trí thành thục của nàng ở nơi nào? Cúi đầu hắt chút nước hướng lên mặt để làm chính mình bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lẽo của nước lạnh thoáng làm nội tâm nàng xao động, ngẩng đầu, bọt nước theo hai má xuống rơi vào áo, nàng cũng không nhàn rỗi chỉnh lý, bởi vì nàng ở gương nhìn thấy một khuôn mặt khác, cùng chính mình giống nhau như đúc. "Tỷ..." Ngập ngừng mở miệng. Trừ từ đó ra không biết nên nói cái gì. "Lãng, làm sao như vậy?" Đi tới bên người Hạ Lãng, nhẹ nhàng vì nàng chà lau gương mặt hoàn hảo đang có chút nước, nàng không thể xem nhẹ thời khắc lúc mới vào cửa, thật đau lòng. Trên tấm gương là khuôn mặt Lãng đang đau thương, là cái gì, vì sao Lãng của nàng lộ ra biểu tình như vậy. "Không có gì." Cầm lấy bàn tay áp trên mặt, thế này Hạ Lãng mới phát hiện tay mình thật lạnh lẽo, không nghĩ đến tỷ tỷ khó chịu lại buông nhanh ra. "Ta trước đi ra ngoài." Đi lâu lắm cũng không tốt. Dứt lời Hạ Tình liền chuẩn bị rời đi. "Lãng thật sự yêu ta sao?" Trước sau như một âm thanh dịu dàng, ngữ khí bình thản giống như đang hỏi hôm nay bữa tối ăn cái gì. Nhưng lời nói này lại khiến Hạ Lãng giật mình đến không thể động đậy. Cương trực xoay người lại, không thể tin nhìn tỷ tỷ, nàng như thế nào sẽ nói ra lời này? Như thế nào có thể? Nàng muốn xông lên lớn tiếng chất vấn, bất đắc dĩ tay chân cũng không như nàng mong muốn, chỉ có bình tĩnh đứng ở nơi đó. Không để ý tới trong mắt Lãng tràn đầy khổ sở, Hạ Tình nói tiếp "Mỗi lần, chỉ cần Lãng không vui hoặc là có tâm sự, sẽ xoay người rời đi để lại ta một mình, ngay cả liếc mắt một cái cũng không nguyện ý. Ta biết Lãng sẽ trở về tìm ta, cho nên ta có thể chờ, chờ Lãng trở lại bên ta. Nhưng là, thật sự mỗi lần đều đã trở về sao? Nếu có một ngày Lãng không bao giờ trở lại, ta đây nên làm cái gì bây giờ?" Đúng vậy, nàng sợ, nàng sợ các nàng sẽ phải ly khai. Nàng sợ người trước mặt bước đi không quay đầu. "Vì cái gì không quay đầu lại nhìn ta một cái, khiến ta tin tưởng ngươi còn có thể trở về?" Nói xong lời cuối cùng, Hạ Tình khóc nức nở. Phải yêu nhiều lắm mới có nhiều sợ hãi như vậy, nàng yêu Lãng đồng thời cũng sợ hãi mất đi Lãng. "Tỷ.." Này vẫn là tỷ tỷ đĩnh đạc của nàng đó sao? Đau lòng tột đỉnh, Hạ Lãng không nghĩ tới hành động bốc đồng của mình sẽ làm tỷ tỷ thương tổn lớn như vậy. Nàng nghĩ... Chỉ có mình mới đau khổ mà thực ra... Cắn chặt môi dưới, nàng muốn chứng minh mình rốt cuộc yêu tỷ tỷ ngu ngốc này nhiều như thế nào. "A --" Thình lình Hạ Lãng tiến đến phía Hạ Tình đẩy nàng về phía trước, sau khi Hạ Lãng lấy lại tinh thần liền phát hiện mình đang đặt tỷ tỷ lên cánh cửa, sau đó hôn hung hăng lên đôi môi nhỏ nhắn của Hạ Tình. "Lãng... Ngô ~" Bị áp lên cửa, muốn tránh cũng không có khả năng, cái gáy bị một bàn tay cố định giữ lấy. Trận tấn công này, tay chưa kịp hoạt động đã bị giữ lại, khớp hàm dễ dàng bị đối phương tự do chơi đùa. Không thể cưỡng lại nụ hôn của người mình yêu, Hạ Tình cùng phối hợp với Hạ Lãng, nụ hôn càng thêm nhiệt liệt ...
|