Xa Nhất Là Bên Cạnh
|
|
134. Bánh Bao không có mất a
Trong phòng bệnh.
"Chủ nhân, anh biết rồi sao?" Bé con trợn to hai mắt nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng hốt hoảng một trận.
Lê Diễm gật đầu, sau đó mới ngồi vào mép giường, nhìn gương mặt tái nhợt của bé con, nhịn không được vươn tay lên sờ sờ, "Tiểu Tịch, xin lỗi."
Không nghĩ tới nam nhân sẽ xin lỗi cậu, Lâm Văn Tịch giật mình, lập tức mới cầm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình của nam nhân, "Không sao, em không trách chủ nhân a."
Bởi vì mình cũng có lỗi, không nên bởi vì ham vui sướng nhất thời mà không để ý tới đứa nhỏ... Cũng không thể hoàn toàn trách nam nhân được.
Nam nhân nhìn bé con hiểu chuyện, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời, trong cổ họng cứ như bị thứ gì đó chặn lại, đời này số lần Lê Diễm nghẹn ngào cũng không nhiều lắm, nhưng cứ không khống chế được trước bé con này.
"Chủ nhân... Anh thật sự có thể tiếp thu sao... Đứa bé kia..." Lúc này Lâm Văn Tịch còn không quên hỏi ý tưởng của nam nhân, dù sao trước đây mình vẫn không dám nói cho anh ấy biết, hiện tại nếu đã bị anh ấy biết rồi, liền hỏi cho rõ đi.
"Sao lại không thể tiếp thu con của chúng ta chứ." Nam nhân cúi người hôn lên đôi môi tái nhợt của cậu, "Kỳ thực vào đêm hôm đó anh liền phát hiện ra thân thể của em khác trước, thời điểm đột nhiên em hô đau anh liền hiểu được, lúc đó rất mừng rỡ, vốn muốn hỏi em, nhưng nhìn bộ dáng em cứ một mực che giấu anh cũng quyết định làm như không biết chuyện gì, biết em không muốn nói cho anh biết cũng là bình thường. Sau đó rõ ràng đã nhắc nhở bản thân phải khắc chế, nhưng không biết tại sao đến cuối cùng lại mất khống chế. Vì rất lo lắng cho em, thế nên mới ở lại đến hừng đông hôm sau mới chuẩn bị đi, thấy hình như em thật sự không bị làm sao anh mới yêu tâm, chỉ là khi đó không nghĩ tới anh cũng bị bệnh, còn cần để em chăm sóc, cũng bởi như thế anh mới không có đúng lúc phát hiện ra em không thích hợp, tại sao lúc đó không chịu trực tiếp nói cho anh biết em khó chịu, không thôi cũng sẽ không xảy ra chuyện như hiện tại rồi. Lần này đều do anh không tốt."
Lần đầu tiên Lâm Văn Tịch nghe nam nhân nói nhiều như vậy, nhất thời nước mắt đều chảy xuống, vốn dĩ cậu cũng không có trách anh, hơn nữa mình lại không nói cho anh biết, cho nên nam nhân không có lỗi. "Chủ nhân, là do em không nói cho anh biết trước, em sợ anh không thích, sẽ không cần đứa bé này, cho nên không dám nói cho anh, nếu như em nói với anh, cũng sẽ không..."
Lê Diễm thấy nước mắt đọng lại nơi khóe mắt của bé con. Đau lòng hôn một cái, "Bảo bối, đừng khóc, sao anh có thể không thích chứ, còn nhớ những lời anh đã nói lúc ở suối nước nóng kia không, nếu như Tiểu Tịch có thể sinh cục cưng thì tốt biết bao nhiêu, khi đó anh thật không nghĩ tới thân thể của em có thể mang thai, dù sao tỷ lệ thụ thai của người song tính là rất nhỏ, đã từng nghĩ tới kêu Hạ Quân Dương khám thử cho em, thế nhưng sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện nên còn chưa kịp làm, là do anh suy nghĩ không chu toàn, để lúc em mang thai cục cưng phải ở bên ngoài một mình, cuối cùng còn..."
Nam nhân càng nói càng tự trách, lần đầu tiên Lâm Văn Tịch thấy anh áy náy vì một việc nhiều như vậy, cũng đau lòng gần chết, vội ôm nam nhân, "Không sao đâu chủ nhân, hiện tại cục cưng cũng đã không sao rồi, đừng tự trách nữa mà, em thực sự chưa từng trách chủ nhân đâu."
Cục cưng không sao? Lê Diễm bắt được mấy từ này, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, "Tiểu Tịch, em là nói, cục cưng vẫn còn sao?"
"Đúng vậy, vẫn còn a." Lâm Văn Tịch nhìn nam nhân một cách kỳ quái, bộ có gì không đúng sao? Nhất thời Lê Diễm đã hiểu ra tất cả, anh cũng cảm thấy người nọ không hảo tâm như vậy mà, thì ra là thế, mình thế mà cứ ngây ngốc bị gạt như vậy. Bất quá cục cưng vẫn còn lại khiến Lê Diễm phi thường hài lòng, tạm thời cũng không truy cứu chuyện nam nhân kia lừa mình, vui vẻ ôm chặt lấy bé con, "Thực sự vẫn còn hả?"
"Đúng vậy." Lâm Văn Tịch kỳ quái liếc nhìn nam nhân, "Bác sĩ nói, chỉ là động thai khí mà thôi... Sau này không thể lại... Kịch liệt như thế nữa..." Lâm Văn Tịch nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hồng.
Nhất thời thần sắc của Lê Diễm trở nên tốt hơn nhiều, ôm lấy Lâm Văn Tịch mãnh hôn, "Không sao là tốt rồi."
Lê Diễm không ngừng tự mắng bản thân, kỳ thực mình nên sớm phát hiện ra, đều do bản thân quá lo lắng, lúc con người buồn phiền quả nhiên chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, kỳ thực từ lúc tiến vào anh nên phát hiện, bé còn ngồi ở trên giường, không có bộ dáng khóc đứt ruột đứt gan cũng không có cái gì khác thường chỉ là thấy kinh ngạc khi mình tới mà thôi, nếu như thực sự không còn đứa nhỏ nữa, dựa theo tính cách của Lâm Văn Tịch, sao có thể bình tĩnh như vậy được chứ... Mình thực sự quá ngu xuẩn mà.
"Chủ nhân, anh cười cái gì vậy?"
"Không có gì." Rất hiếm khi Lê Diễm cảm nhận được cảm giác mất rồi lại tìm về này, kỳ thực đối với người mình yêu, anh thực sự rất sợ phải để mất họ, trước đây lúc ca ca rời đi là vậy, lúc Tiểu Tịch rời đi cũng vậy, biết cục cưng của anh và Tiểu Tịch không còn, anh đã hối hận gần chết, hiện tại không ngờ rằng không có chuyện gì xảy ra, liền thề nhất định phải chăm sóc cho bảo bối nhà anh thật tốt, anh cảm thấy may mắn vì bản thân đã rời khỏi nhà, còn đến tìm bé con, nếu không có khả năng thực sự đến chuyện em ấy mang thai mình cũng không biết, nghĩ đến bé con sẽ ôm lấy đứa bé này trải qua cuộc sống đơn chiếc, Lê Diễm liền đau lòng một trận.
"Tiểu Tịch, đứa bé này được bao lớn rồi?"
"Năm tháng."
"Cũng chính là, lúc em đi đã mang thai cục cưng rồi?"
Lâm Văn Tịch gật đầu.
"Phát hiện ra khi nào?"
"Lúc bốn tháng." Lâm Văn Tịch nói đến đây cũng có chút xấu hổ, thân thể của chính mình mà để trễ như vậy mới phát hiện ra.
Dựa theo thời gian Lê Diễm cũng không tính ra được là mang thai lúc nào, dù sao bọn họ đã làm nhiều lần như vậy, bất quá cũng ảo não vì sự sơ sót của mình, đều tự trách bản thân lúc ở Lê gia phải lo lắng quá nhiều chuyện, đến cả bé con mang thai cũng không có chú ý đến.
"Xin lỗi, sau này sẽ không để cho em phải chịu cảnh như vậy nữa."
Lâm Văn Tịch lắc đầu với nam nhân ngoan ngoãn tựa vào người anh, "Chủ nhân, anh quen ca ca của Trần Mặc sao?"
"Em nói Trần Diệu Thiên?"
Lâm Văn Tịch ngẫm lại, cậu còn chưa biết ca ca của Trần Mặc tên gì, thế nhưng chắc đúng là anh ta rồi, liền gật đầu, "Chính là người đó."
"Ừm, có quen."
Lâm Văn Tịch thấy có chút kỳ quái tại sao Lê Diễm lại quen ca ca của Trần Mặc, thế nhưng nhớ tới kỳ thực chính mình cũng không biết bối cảnh của Trần Mặc như thế nào, chỉ cảm thấy hẳn là nhà anh ấy rất có tiền, chỉ là không biết tại sao anh ấy lại muốn đi ra ngoài tự mở tiệm sách. Anh ấy cũng chưa từng kể cho mình, có thể là không đơn giản như mình vẫn nghĩ đi, thế nhưng kỳ thực những chuyện này cũng không quan trọng, Trần Mặc thật sự rất tốt với mình, vô luận bối cảnh của anh ấy như thế nào, ở trong lòng Lâm Văn Tịch đều là tồn tại giống với một ca ca.
"Nhà anh có lui tới với Trần gia trên phương diện làm ăn." Nhìn thấu nghi hoặc của bé con, nam nhân mở miệng nói.
"À." Lúc này bé con mới hiểu ra rồi gật đầu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, "Không phải là bây giờ anh đang gặp nguy hiểm sao? Tới nơi này không sợ bị người khác phát hiện hả?" Mình từng nói muốn dẫn anh ấy bệnh viện mà anh cũng không chịu. Sao hiện tại lại tới đây rồi nha, nếu như xảy ra chuyện thì biết làm sao.
"Lúc anh đi có xe trực tiếp đến đó, sau khi vào bệnh viện đi thẳng một đường tới đây cũng không có ai, đoán chừng là đã có người chặn lại rồi. Có thể em còn không biết, bệnh viện này thuộc danh nghĩa của Trần gia, bất quá bởi vì không phải do bọn họ trực tiếp quản lý nên mấy bác sĩ kia không biết anh ta cũng là chuyện bình thường." Lê Diễm phát hiện tên kia còn đủ cẩn thận, tuy rằng trước đây chưa từng tiếp xúc với anh ta, bọn họ cũng đã cạnh tranh bên Vũ Hoàng, thân phận của hai bên đều có chút xấu hổ, thời điểm anh ta phái người đến tìm mình lúc ban đầu Lê Diễm còn có chút không tin, thế nhưng vừa nghe đến là bé con đã xảy ra chuyện liền mặc kệ thật hay giả anh cũng trực tiếp đi theo, nếu như thật sự gặp gỡ kẻ xấu mà Lê Diễm lại sơ sẩy như vậy có thể sẽ chết, thế nhưng anh tuyệt không hối hận.
|
135. Nam nhân ăn giấm và bé thỏ con nổi giận
Bất quá họ Trần kia làm như vậy, ít nhiều cũng đã nghe được tiếng gió, nếu như lúc này sử dụng thủ đoạn, không biết Vũ Hoàng có thể chống đỡ nổi hay không đây.
Nghe như thế, lúc này Lâm Văn Tịch mới thở dài một hơi. Trong lòng tràn đầy cảm kích với ca ca của Trần Mặc, không nghĩ tới bệnh viện này là của nhà bọn họ, nhất thời kinh ngạc một trận, thì ra nhà của Trần Mặc có tiền như thế a, nhà của Hạ Quân Dương có bệnh viện là rất bình thường, không nghĩ tới nhà của Trần Mặc cũng có bệnh viện tư nhân luôn đó.
"Cho nên em không cần lo lắng." Không giống với bé con đơn thuần, Lê Diễm biết mình đã thiếu hai anh em này một cái nhân tình, nếu như trong tương lai có cơ hội sẽ phải trả lại, thương trường chính là như vậy, không có ai làm không cho ai gì cả.
"Chủ nhân, anh có muốn đi khám thử vết thương của mình luôn không. Không biết hiện tại có chuyển biến xấu không nữa?"
Lê Diễm lắc đầu với cậu, "Em đừng lo, đã tốt hơn rồi, hôm qua bà xã đại nhân ở nhà chăm sóc anh cẩn thận như thế, có thể không khỏe được sao?"
Nghe lời nói buồn nôn của nam nhân, Lâm Văn Tịch xấu hổ đấm đấm anh, bất quá nhìn khí sắc của nam nhân đã đỡ hơn nên trong lòng cũng yên tâm một ít.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Lê Diễm chơi đùa mái tóc đen mềm mại của Lâm Văn Tịch, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Tiểu Tịch, hôm nay đã kêu em đừng đi làm rồi, em cứ kiên trì muốn đi, cũng may không xảy ra chuyện gì, em muốn làm anh lo lắng chết hay sao hả."
"Chủ nhân, xin lỗi..." Sau đó Lâm Văn Tịch lại nhớ tới nam nhân không cho phép mình tùy tiện xin lỗi anh ấy, sợ rằng anh ấy lại muốn trừng phạt mình, thế là vội nói sang chuyện khác, "May là có Trần Mặc ở đó, khi ấy em cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế..."
"Đúng rồi, quan hệ của em với Trần Mặc kia rất tốt hả?" Ở Trần gia Trần Mặc là một tồn tại hiếm khi được đề cập tới, thậm chí có rất nhiều người không biết Trần gia còn có một tiểu công tử, vừa nãy cũng là lần đầu tiên Lê Diễm gặp y, một người nam nhân lớn lên như vậy quả thật là có chút xinh đẹp quá phận, khó trách Trần gia sẽ giấu cậu ta đi. Bất quá cũng do chưa tiếp xúc qua nên Lê Diễm mới lo lắng, không biết đến tột cùng là tính tình của cậu ta ra sao. Đích thật là ca ca của cậu ta có chút thủ đoạn, thế nhưng danh tiếng trong thương giới cũng không kém, nhớ tới khi ca ca của anh còn sống cũng có lui tới với anh ta, vậy cũng không phải thuộc loại tiểu nhân âm hiểm, rắn rết thế nào.
Lâm Văn Tịch gật đầu, "Tính tình anh ấy tốt lắm, luôn đối tốt với em, mấy ngày nay đều nhờ anh ấy chăm sóc cho em đó, cho nên dần dần quan hệ với anh ấy cũng tốt hơn."
"Vậy chuyện em mang thai cậu ta là người đầu tiên biết được sao?"
"Dạ."
"Cũng biết bí mật về thân thể của em?"
"Dạ."
Không biết tại sao trong lòng Lê Diễm dâng lên một trận ghen tuông nồng đậm, nhóc con kia mạc danh kỳ diệu đối tốt với người khác như vậy, chẳng lẽ cũng là không có ý tốt sao? Tựa như loại chuyện mà cái tên Hạ Quân Dương kia hay làm. Hơn nữa trong khoảng thời gian anh không ở cùng bé con, bọn họ lại sớm chiều gặp mặt, quan hệ của hai người lại tốt như thế... Sau khi bình giấm chua bị lật lý trí của nam nhân liền ngày càng mỏng manh, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của Trần Mặc, đặt cùng một chỗ với bé con, dù anh có nghĩ thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên, nhìn lại bé con trong lòng mình hễ cứ nhắc tới nam nhân kia liền vui vẻ, trong lòng Lê Diễm càng thêm không thích.
"Sau này đừng thân với cậu ta như vậy nữa."
"Hả?" Lâm Văn Tịch không biết tại sao đột nhiên nam nhân lại xụ mặt, rõ ràng vừa nãy vẫn còn rất tốt mà, "Thế nhưng anh ấy đối xử với em tốt lắm, tại sao lại không cho em thân với ảnh nữa a?"
"Đã nói em không được thân chính là không được thân." Sự bá đạo biến mất đã lâu của nam nhân nay đã trở về. Trong lúc nhất thời Lâm Văn Tịch còn chưa ứng kịp. Nghe thấy anh ấy không tin Trần Mặc như thế, trong lòng Lâm Văn Tịch cũng có chút mất hứng, thanh âm cũng chợt lớn lên.
"Mấy ngày nay đều nhờ anh ấy giúp đỡ em, ảnh là bạn tốt của em a, tại sao em lại không thể ở gần anh ấy, em có quyền kết giao bạn bè của mình mà."
Không nghĩ tới bé con sẽ cãi nhau với mình chỉ vì Trần Mặc, sắc mặt của Lê Diễm càng thêm tái mét. "Bây giờ em vẫn còn nhỏ, chưa thể hiểu hết mọi chuyện được."
Lâm Văn Tịch cũng bị chọc giận đến không nhẹ, thì ra ở trong mắt của nam nhân mình cũng chỉ là một đứa con nít thôi sao! "Em đã trưởng thành rồi! Đừng coi em như trẻ con nữa!"
Lần đầu tiên Lê Diễm gặp phải cái loại cảm giác "nổi loạn của trẻ con" này, trong lúc nhất thời có chút chán nản, không nghĩ tới một đứa nhỏ ngoan như thế lại có thể cãi nhau với mình?! Rõ ràng vẫn chỉ là một nhóc tì, tuy rằng anh không phủ nhận đích thật là Lâm Văn Tịch hiểu chuyện hơn bạn cùng lứa, cũng ngoan hơn nhiều, kiên cường hơn nhiều lắm, thế nhưng cũng rất đơn thuần, có đôi khi anh còn hoài nghi một đứa nhỏ như thế sao mà trước đây có thể tồn tại được trong cái xã hội này, đối với em ấy tốt một chút em ấy liền cảm thấy người đó là người tốt, đáng để tin tưởng, sẽ mang ơn ở trong lòng, đương nhiên đây cũng không phải chuyện xấu, thế nhưng nếu cứ như vậy sớm muộn gì bé con cũng sẽ gặp chuyện, nhất định phải có một người "lãnh huyết vô tình" "vong ân phụ nghĩa" ở bên cạnh mới có thể bảo hộ để em ấy không bị thương tổn, mới có thể giữ được sự đơn thuần của em ấy như bây giờ, đã thế, Lê Diễm anh cũng không ngại làm người đó đâu.
Đương nhiên không ngoại trừ lần này là có tư tâm, chuyện của Trần Mặc hoàn toàn là kết quả của việc nam nhân ăn giấm.
"Cậu ta đối tốt với em, thế nhưng sao em biết được cậu ta có gì với em không chứ?"
Lúc này mới mang máng nhận ra lí do nam nhân nổi giận, xoát cái mặt của Lâm Văn Tịch liền đỏ lên, nhưng là bị chọc giận đến đỏ, bộ anh ấy cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều là đồng tính luyến hả! Quan hệ của mình và Trần Mặc... Đơn thuần như thế... Vậy mà cũng có thể bị nam nhân...
"Tụi em không có gì cả! Chủ nhân anh cái đồ đại ngu ngốc!" Lần này Lâm Văn Tịch bị chọc giận điên lên, tính tình trẻ con hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, cầm gối nằm lên quẳng vào người nam nhân. Cũng bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng. Dứt khoát kéo chăn qua bọc lấy cả người mình lại, giấu đầu nhỏ vào bên trong, sống chết không chịu ra ngoài.
Phát hiện mình đã thực sự chọc bé con không vui, nhất thời Lê Diễm cũng thanh tỉnh lại, Lê Diễm mày cái thằng khốn nạn này, sau khi tự chửi bản thân xong mới bắt đầu ngẫm nghĩ lại. Hiện tại thai khí của bé con vừa mới ổn định lại sao mình lại có thể cãi nhau với em ấy chứ, hơn nữa lại còn là mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi này, Lê Diễm cảm thấy càng ngày bản thân mình càng kỳ quái, vậy bây giờ, có nên xin lỗi không đây...
"Tiểu Tịch, nhanh ra ngoài đi, anh sẽ không cãi nhau với em nữa." Qua một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nam nhân nhận lỗi trước... Nhưng bên trong chăn cũng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
"Bảo bối, nhanh ra đi nào, bị ngộp thở sẽ không tốt đâu."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
"Bà xã, bộ em muốn làm nghẹn chết cục cưng của chúng ta hay sao?"
Lúc này cuối cùng bé con cũng chịu vén chăn lên. Nhưng trên mặt vẫn còn vẻ tức giận.
"Là lỗi của anh, đã biết thân thể em không tốt rồi mà lại còn cãi nhau với em." Kỳ thực từ trước tới nay hai người chưa từng cãi nhau bao giờ, đừng nói cãi nhau, chỉ cần tưởng tượng thôi hai người đều không tưởng tượng ra được cái cảnh đó, không biết hôm nay lại phát thần kinh cái gì nữa. Thế mà lại um sùm chỉ vì một chuyện như vậy. Lâm Văn Tịch cũng biết trước kia nam nhân rất lạnh lùng, hiện tại đã cãi nhau với mình rồi mà còn có thể xin lỗi nữa, có thể thấy được là mình rất đặc biệt đi.
"Em cũng không nên nổi giận... Sau này anh có thể... Đừng nghĩ giữa em và Trần Mặc... Có cái gì nữa không... Tụi em không hề có gì cả, hơn nữa anh ấy cũng không có khả năng đối với em... Mà ngược lại, cho dù anh ấy có cái gì đó với em, em cũng không có khả năng đối với anh ấy..."
"Anh biết. Vừa nãy là do anh quá không có lý trí. Em có quyền lợi kết giao bạn bè của mình, anh không có lý do ngăn cản em, anh cũng không nên tùy tiện ăn bậy giấm chua."
"Hửm." Nam nhân thế mà lại... Ăn giấm hả? Khuôn mặt nhỏ nhắn Lâm Văn Tịch trở nên hồng hồng, trong ngực có một bầy nai con chạy loạn.
Nhìn bé con đang bọc chăn ở trên giường, mũi còn có chút hồng hồng, cứ như một bé thỏ con chưa tỉnh hồn, đều là do mình kiếm chuyện với em ấy, nhất thời trong lòng sinh ra một trận đau lòng, đưa tay ôm chặt lấy em ấy, kề sát đầu em ấy vào lồng ngực của mình.
|
136. Chân tướng của sự thật
Không biết từ khi nào thì Lê Diễm đã nắm lấy bàn tay ở bên ngoài của bé con, chỉ cảm thấy nơi đó lành lạnh, bắt đầu cầm lấy sưởi ấm giúp cậu, sờ từ bàn tay lên đến cánh tay, sau đó không biết tại sao mà lại bắt đầu sờ lên bụng, mặc dù là sờ cách lớp chăn, nhưng vẫn cứ khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy là lạ.
"Chủ nhân..."
"Tiểu Tịch, có thể sờ sờ bên trong sao?" Câu hỏi của nam nhân khiến cho Lâm Văn Tịch đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Lê Diễm xốc chăn lên, bụng của Lâm Văn Tịch còn chưa có đặc biệt rõ ràng, mặc vào bộ đồng phục của bệnh nhân lại càng nhìn không ra, Lê Diễm từ từ đặt tay lên, vẫn có thể cảm giác được rõ ràng nơi đó đang phình ra, Lê Diễm để tay lên sờ chầm chậm.
Lòng bàn tay của Lê Diễm rất ấm, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy bụng của mình rất ấm áp, đến cả tâm lý đều cảm thấy ấm áp, nơi được nam nhân mơn trớn tựa như có một luồng gió ấm thổi qua, rất ấm áp.
"Ưm... A..." Bé con nghe thấy mình phát ra thanh âm xấu hổ như thế lập tức ngượng ngùng cắn chặt lấy môi, mềm nhũn tựa vào trong ngực của anh, sắc mặt có chút ửng hồng. Nam nhân không khỏi chắt lưỡi vì sự mẫn cảm của cậu, mới chỉ bị sờ như thế mà đã có phản ứng rồi. Bất quá sở dĩ bé con sẽ như vậy cũng nhờ một tay anh điều giáo, thật không biết nên khóc hay nên cười đây.
"Còn khó chịu không? Vừa nãy có bị động thai khí không?"
Lâm Văn Tịch lắc đầu, "Không sao, vừa nãy cũng không có khó chịu, hẳn là không có động thai khí."
"Sau này sẽ không chọc giận em nữa." Nam nhân ôn nhu hôn hôn cậu.
"Chủ nhân, sau này đừng... Đừng cứ coi em là con nít nữa..." Rõ ràng mình cũng sắp sinh cục cưng rồi, mà cứ nói mình như con nít, có chút...
Lê Diễm nhìn phản ứng đáng yêu của thiếu niên, nghĩ thầm em không phải con nít thì là cái gì, hơn nữa em ấy còn là cháu của mình mà, "Có gì không tốt chứ, sau này để chủ nhân đến cưng chiều em là được rồi."
"Thế nhưng... Em đều đã..." Lâm Văn Tịch nói rồi nhìn thoáng qua bụng của mình, Lê Diễm lập tức hiểu ý.
"Ha ha, đúng vậy, Tiểu Tịch cũng sắp làm ba của người ta rồi."
Lê Diễm nói xong, bé con liền đỏ mặt. Cái từ ba này... Vừa xa xôi lại vừa gần gũi.
"Nếu gọi em là ba...... Vậy còn anh..."
"Ha ha, nếu không ngại có thể bảo cục cưng gọi em là mẹ."
Lâm Văn Tịch trừng anh. Nhưng lại có chút chột dạ, bởi vì thực tình là cậu cũng đã từng nghĩ như thế... Nam nhân cao ngạo như vậy, nhất định đứa bé phải gọi anh ấy là ba rồi, vậy mình...
"Đứa ngốc, anh sẽ không để bọn nhỏ gọi em là mẹ đâu." Lê Diễm biết bé con cũng có lòng tự trọng, dù sao em ấy vẫn luôn muốn làm nam sinh, vì mình, kỳ thực cũng đã hy sinh đủ nhiều rồi, "Thưc ra thì hai người ba cũng không sao a, còn có thể kêu là cha, bố, tùy chúng thôi."
"Dạ." Lâm Văn Tịch cảm động ôm nam nhân.
Kỳ thực Lê Diễm phát hiện gương mặt của bé con rất giống với ca ca, đôi mắt của ca ca lớn hơn mình một chút, con ngươi đen bóng cứ như hai viên thủy tinh, bé con cũng giống như vậy. Mà Lê Diễm lại là màu nâu sậm. Ngược lại đối với nữ nhân kia Lê Diễm hoàn toàn không có ấn tượng gi cả, nhớ được khuôn mặt đã là không tệ lắm rồi, vóc người nhỏ nhắn, bởi vì khi đó quan hệ của mình và ca ca rất tốt nên đã từng gặp qua, bất quá cũng chỉ có một lần mà thôi, kể từ khi đó Lê Diễm hoàn toàn không nhớ rõ mặt của nữ nhân kia. Chẳng qua lúc đó không nghĩ tới người yêu của ca ca sẽ là cô giáo của anh ấy. Kỳ thực đối với hiện tại mà nói thì tình yêu cô trò đã không phải là chuyện lớn gì, thế nhưng vào 18 năm trước, ở một niên đại phong bế như vậy thì thật đúng là một loại tội ác, sau đó không biết thằng khốn nào đã truyền ra ảnh chụp ca ca và nữ nhân kia đến bệnh viện khám thai, tin đồn hai cô trò yêu nhau không chỉ bị truyền ra ngoài, thậm chí còn tin có thai trước khi cưới kinh người cũng bị truyền ra luôn.
Rất nhanh nữ nhân kia liền bị trường học sa thải, bởi vì Lê Tông Sinh cảm thấy không còn mặt mũi, hơn nữa không môn đăng hộ đối với Lâm gia nên trực tiếp phản đối tình cảm của bọn họ, lúc này ca ca dẫn nữ nhân kia bỏ trốn. Thế nhưng khi đó ca ca vừa mới tiếp nhận Vũ Hoàng, Lê Diễm lại còn nhỏ, Lê Khâm rời đi trong chớp mắt liền khiến cho Vũ Hoàng như rắn mất đầu. Cho nên Lê Tông Sinh không tiếc dùng hết thủ đoạn uy hiếp an toàn của người nhà nữ nhân kia mới khiến cho Lê Khâm trở về, thế nhưng nữ nhân kia lại không biết tung tích. Vốn Lê Diễm không hận ca ca anh, thế nhưng thời điểm ca ca dẫn nữ nhân kia rời đi, để lại một mình anh, anh đã rất tuyệt vọng, may là ca ca đã trở về, nhưng mà những ngày sau đó ca ca lại cứ ngây ngốc, cứ như rời khỏi nữ nhân kia liền thực sự mất đi toàn bộ mọi thứ trên đời, gần như mỗi ngày đều là cái xác không hồn, căn bản cũng không còn là người ca ca anh đã từng thích trước đây nữa.
Lê Diễm biết nữ nhân kia còn sống, thế nhưng ca ca lại không thể đi gặp cô ta, bởi vì đây là điều kiện ba anh đứa ra, lúc đó mới chỉ 14 tuổi nên căn bản là anh không nghĩ ra tình yêu nam nữ có quan trọng như thế hay sao? Cũng bắt đầu từ khi đó anh sinh ra cảm giác bài xích với toàn bộ nữ nhân, thậm chí cảm thấy tình yêu là một thứ đáng sợ. Ca ca liền đần đần độn độn sống qua mười mấy năm như thế, tình huống của Vũ Hoàng ở trong tay anh ấy không tốt cũng không xấu, thẳng đến một ngày 12 cuối năm, đột nhiên ca ca nói với ang rằng anh ấy muốn đi gặp nữ nhân kia, vô luận như thế nào thì anh ấy cũng muốn gặp nữ nhân kia một lần, khi đó Lê Diễm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là trời đổ một trận mưa to xối xả, ca ca cứ thế mà lái xe xông ra ngoài, sau đó... Liền bị tai nạn xe cộ...
Cho nên khi đó Lê Diễm đã đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu nữ nhân kia, nếu không phải tại cô ta, ca ca cũng sẽ không biến thành như vậy, nếu không phải tại cô ta, ca ca cũng sẽ không mất mạng... Thế nhưng qua nhiều năm sau, anh lại đột nhiên muốn cảm ơn nữ nhân kia, đương nhiên có cả ca ca nữa, khi anh biết Lâm Văn Tịch là đứa nhỏ của ca ca và nữ nhân kia sinh ra, sau đó lại xảy ra mọi chuyện như bây giờ, kỳ thực có đôi khi anh sẽ cảm thấy có thể là ca ca muốn bồi thường cho mình đi, thế nhưng vô luận như thế nào, anh cũng đã nhận được món quà trân quý nhất đời mình rồi.
Nghĩ như vậy, Lê Diễm không khỏi động tình hôn bé con, anh không thể mất đi em ấy được nữa, nếu như lại đánh mất bé con này, anh liền thật sự không còn gì nữa cả.
Không biết tại sao chủ nhân lại đột nhiên ra sức hôn cậu như thế, hơn nữa nụ hôn này, cảm giác không giống với bình thường... Trong chốc lát thì cẩn cẩn thận thận cứ như sợ sơ sẩy sẽ làm mình vỡ vụn, trong chốc lát thì mãnh lại liệt đến mức hận không thể nhét mình vào trong bụng, khiến cho đến cả thở dốc cũng Lâm Văn Tịch thở không nổi, chỉ có thể mặc cho anh khuấy đảo trong miệng mình, tim đập lợi hại.
"Chủ nhân..."
"Tiểu Tịch. Xin lỗi."
Không biết tại sao anh lại nói xin lỗi, vẻ mặt của bé con đầy mờ mịt nhưng vẫn còn đang bị hôn.
"Mấy năm nay, em và... Mẹ của em... Có phải sống không được tốt cho lắm không?" Kỳ thực dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, thời điểm mình biết em ấy thì em ấy đã thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi nhiều như vậy, hơn nữa lại còn té xỉu bởi vì quá đói, chỗ ở cũng là rách nát chịu không nổi, lúc đó dù làm thế nào anh cũng không ngờ tới nữ nhân kia sẽ ở một nơi như vậy, cho rằng ít nhất ca ca đã sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở tốt, cho nên mới không tra được nơi hai mẹ con sinh sống. Bởi vì hầu hết các nơi phái người đi tìm đều là trong thành phố lớn và nước ngoài.
Không ngờ Lê Diễm sẽ nhắc tới cuộc sống trước đây và mẹ của mình, rõ ràng cả người cậu đều trở nên cứng đờ, cậu còn tưởng rằng, nam nhân đã sớm không nhớ rõ mẹ của cậu rồi, sau đó Lâm Văn Tịch lắc đầu với nam nhân, kỳ thực những chuyện kia đều đã đi qua, cậu cũng sớm đã quen cuộc sống như vậy rồi, tuy rằng rất muốn hỏi nam nhân đã từng có quan hệ thế nào với mẹ của mình, thế nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào bụng, cậu không có dũng khí đụng vào điều cấm kỵ này.
"Chủ nhân, anh thích trẻ con không?"
|
137. Hạnh phúc nho nhỏ của chồng chồng và bánh bao
Kỳ thực trước đây Lê Diễm không thích trẻ con, thế nhưng đối với đứa nhỏ của anh và Lâm Văn Tịch, ngược lại lại có một loại tình cảm khác biệt, cho dù không thích trẻ con, cũng không có bao nhiêu cha mẹ chán ghét đứa nhỏ của mình đi. Cho nên Lê Diễm chỉ cho rằng bé con lo lắng mình sẽ không thích đứa bé này mà thôi.
"Thích a."
"Tại sao..." Tại sao trước đây lại không muốn con vậy hả... Tại sao từ nhỏ tới lớn cũng không đến thăm con chứ... Trước giờ vẫn cho rằng, mình không có ba... Đột nhiên Lâm Văn Tịch rất muốn hỏi như thế, thế nhưng lời đến khóe miệng lại không nói nên lời, tựa như chuyện về mẹ mình, đều là cấm kỵ.
Lê Diễm thấy rất rõ tâm tình của bé con giảm xuống theo cấp lũy thừa, rõ ràng mình đã gật đầu nói thích trẻ con a, sao lại chọc cho em ấy không vui rồi?
"Làm sao vậy? Anh sẽ không không thích cục cưng của chúng ta."
"Em biết." Lâm Văn Tịch cười gật đầu, cảm động vì sự săn sóc của nam nhân. Kỳ thực hẳn là bây giờ nói mấy chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, mặc kệ thế nào miễn là nam nhân yêu đứa nhỏ của bọn họ thì tốt rồi, hơn nữa quan trọng nhất, là hiện tại nam nhân đã thích mình a.
"Chủ nhân, đưa tay vào áo kiểm tra cục cưng có được không." Lâm Văn Tịch đỏ mặt đưa ra một đề nghị khiến cậu cảm thấy phi thường xấu hổ, nam nhân lại rất là cam tâm tình nguyện, ôn nhu sờ sờ đầu của cậu cười nói, "Được."
Sau đó lấy tay vén đồng phục bệnh nhân của Lâm Văn Tịch lên, đưa tay vào thử, còn nhớ rõ kỳ thực hôm qua mình đã cố ý sờ qua chỗ này của em ấy rồi, bất quá hiện tại sờ quang minh chính đại thì xúc cảm tốt hơn nhiều lắm.
Phần da bên trên bụng bị kéo căng ra, tạo thành một tầng rất mỏng, nhiều khi sẽ chạm phải mấy chỗ có cảm giác cưng cứng, hơi có thể cảm nhận được tiểu sinh mệnh đang nhúc nhích ở bên trong, bởi vì đã uống thuốc dưỡng thai nên hiện tại nhóc con đang phi thường an phận, nhưng Lê Diễm vẫn vuốt nhè nhẹ, như là sợ sẽ quấy nhiễu đến bé vậy.
"Ở đây cứng quá. Có khó chịu không?"
Lâm Văn Tịch lắc đầu, "Không sao, bây giờ cục cưng còn đang phát triển, là thân thể của bé."
"Như vậy sao." Nam nhân có chút hưng phấn, "Như vậy chắc đây là đầu nhỏ rồi, anh phải sờ nhiều chút mới được." Lê Diễm nói xong, còn hôn vài cái lên trên, bé con có cảm giác hôn lên đó còn muốn khiến cậu đỏ mặt hơn là khi bị anh hôn lên môi nữa.
"Chủ nhân... Đừng... Như vậy..."
"Xấu hổ cái gì chứ, cũng không có ai ở đây." Nam nhân cười véo mặt của cậu. "Bất quá hình như bụng của Tiểu Tịch có hơi nhỏ." Mặc dù không có sờ qua của người khác, thế nhưng trực giác khiến anh cảm thấy bụng của bé con nhỏ hơn nữ nhân có thai 5 tháng.
"Bác sĩ nói là bởi vì thân thể của em nên cục cưng phát dục tương đối chậm, hiện tại chỉ mới được 5 tháng, bắt đầu từ tháng sau sẽ dần dần lớn hơn."
"Ừm, vậy là tốt rồi. Sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Cũng sẽ không để lại một mình em nữa."
Lời hứa của nam nhân, vô luận là thật hay giả, vào lúc Lâm Văn Tịch nghe được câu đó viền mắt liền ướt át.
"Chủ nhân có chuyện chủ nhân cần làm, em sẽ không trở thành ràng buộc của anh, cho dù sau này chủ nhân có rời khỏi Tiểu Tịch, Tiểu Tịch cũng sẽ không trách chủ nhân." Cảm động thì cảm động, bé con vẫn còn rất hiểu chuyện, bởi vì cậu đã dần dần cảm nhận được nam nhân thực sự yêu mình, như vậy là đủ rồi, nhất định là chuyện lần trước có nỗi khổ gì đó, lần này nam nhân trở về, vô luận là nguyên nhân gì, khẳng định sau này vẫn phải quay trở lại, cho dù cậu sẽ bị thương tâm khổ sở nhưng sẽ không còn mờ mịt nữa, vô luận nam nhân làm gì cậu đều sẽ ủng hộ, cũng cố gắng không trở thành ràng buộc của anh ấy.
Lâm Văn Tịch nói cũng khiến cho Lê Diễm cảm động, "Em không phải ràng buộc của anh, anh làm nhiều như thế chính là vì để tương lai em có thể sống thật tốt, bây giờ còn có cục cưng của chúng ta nữa. Sau khi trở lại anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em biết, đứa ngốc, đừng thương tâm nữa."
Mặc dù bây giờ Lê Diễm rất muốn nói toàn bộ kế hoạch tại sao anh lại bị đuổi ra khỏi Lê gia, còn có tại sao đột nhiên bây giờ lại quay trở về cho Lâm Văn Tịch biết ngay tại chỗ này, thế nhưng dù sao ở đây cũng không phải là địa bàn của mình, vẫn nên cẩn thận mới chắc chắn, đợi đến khi xử lý xong mọi việc rồi mới trở về giải thích cho bé con sau vậy.
"Dạ." Lâm Văn Tịch cũng gật đầu, quả nhiên mình đoán không sai mà, nam nhân làm như thế là có nguyên nhân, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm được một ít.
Nhớ tới lúc phụ nữ mang thể hình như đều rất khó chịu, vừa ăn uống không vô vừa muốn ói, sắc mặt cũng sẽ trở nên cực không dễ nhìn, Lê Diễm không khỏi hỏi, "Tiểu Tịch, hiện tại có muốn ói không?"
Lâm Văn Tịch có chút ngượng ngùng, có chút buồn cười, lại có chút muốn đánh anh, "Đã sớm không ói nữa rồi, đó là triệu chứng xuất hiện trong khoảng thời gian mang thai lúc đầu mà thôi."
Lê Diễm hiểu được liền gật đầu, cũng không thể trách anh được, anh chưa từng có con, trong cuộc sống xung quanh cũng chưa tiếp xúc với trẻ con, sao có thể biết mấy chuyện này cho được...
"Bé sẽ đá em sao?"
Nói đến đứa bé nghịch ngợm này, cậu dùng sức gật đầu với Lê Diễm, "Bé rất nghịch ngợm a, mỗi tối đều phải đá em rồi mới chịu đi ngủ. Chờ đến khi bé đi ra nhất định phải đánh mông một trận mới được."
Nam nhân vừa buồn cười vừa đau lòng, nhất định bé con đã phải chịu không ít khổ rồi, ít nhất một bé con hiền lành như thế đều muốn xử người khác đã nói rõ nhóc con kia trêu đùa em ấy có bao nhiêu mệt a! "Em đánh bé anh còn đau lòng tay của em nha, đến lúc bé đi ra không cần bà xã đại nhân động thủ, để anh giúp em đánh bé là được rồi."
Lê Diễm nói khiến Lâm Văn Tịch càng thêm đỏ mặt, từ khi nào mà chủ nhân đã biết nói mấy lời buồn nôn này rồi chứ. Lâm Văn Tịch cứ thế mà tựa vào người Lê Diễm, yên lặng một trận, mới mở miệng lần nữa, "Chủ nhân, quan hệ của chúng ta... Nếu sinh cục cưng... Thực sự sẽ không có việc gì sao..."
Từ khi hai người gặp lại nhau đều rất ít khi nhắc đến quan hệ của bọn họ, hiện tại Lâm Văn Tịch nói cũng rất là thận trọng, kỳ thực cậu đang cố gắng quên chuyện nam nhân là ba của mình, nhưng như vậy cũng không thể thay đổi sự thật được, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, tuy rằng cậu sợ sau khi nam nhân tỉnh táo lại sẽ đánh đuổi mình đi nữa. Hơn nữa sở dĩ trước đây lừa nam nhân có một nửa nguyên nhân cũng là bởi vì chuyện này, dù sao giữa bọn họ có quan hệ huyết thống rất gần, rất có thể sinh đứa nhỏ ra sẽ không khỏe mạnh, cậu sợ nam nhân sẽ không muốn nữa, cho nên mới không dám nói với anh ấy.
"Không sao. Bởi vì hiện tại anh cũng không có điều kiện nên không thể cho em phương tiện tốt nhất, thế nhưng nhất định sẽ nghĩ biện pháp chăm sóc em cho thật tốt, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, sẽ có biện pháp phòng ngừa dị dạng. Không cần lo lắng chuyện này. Để anh nghĩ biện pháp."
Lê Diễm vừa nói vừa âm thầm tính toán, có nên nói tất cả mọi chuyện cho Hạ Quân Dương biết không, để cho cậu ta ở bên kia nghĩ biện pháp, bất quá như vậy cũng tồn tại phiêu lưu. Đã biết bây giờ vô pháp vận dụng quyền lực, chuyện này lại nằm ngoài kế hoạch của anh, không ngờ tới hiện tại Lâm Văn Tịch đã có đứa nhỏ, vào thời điểm em ấy cần nhận được sự bảo hộ tốt nhất từ mình, hết lần này tới lần khác lại nhằm ngay vào lúc mình không có năng lực nhất, không khỏi khiến cho Lê Diễm thống hận bản thân.
"Không sao, em chỉ hỏi một chút mà thôi, chủ nhân đừng lo lắng cho em, em sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, chỉ cần chủ nhân có thể tiếp thu đứa bé này... Em liền rất vui vẻ rồi..." Sợ mình làm nam nhân khó xử, Lâm Văn Tịch vội mở miệng. Trước đây lúc cậu chỉ có một mình, kỳ thực chỉ cần có một người ở bên cạnh, vô luận đứa bé này sẽ như thế nào, đều không có vấn đề gì, chỉ cần bé có thể khỏe mạnh lớn lên, mình cũng sẽ dùng hết toàn bộ khả năng chăm sóc bé.
"Đứa ngốc, đây là đứa nhỏ của hai chúng ta, anh không quan tâm còn muốn chờ ai tới quan tâm đây hả?"
Lâm Văn Tịch cười cười có chút ngượng ngùng, đúng vậy, đây là đứa nhỏ của hai người bọn họ... Nam nhân nói, khiến cậu cảm thấy bọn họ thực sự giống như... Một đôi vợ chồng a...
"Bà xã, em đỏ mặt."
|
138. Có chuyện muốn nói với anh
Nghe thấy nam nhân dám trêu mình, Lâm Văn Tịch liền đánh anh.
Bên tai cũng đỏ, bảo bối em đáng yêu muốn chết. Lê Diễm tiếp tục âm thầm chêm thêm một câu.
"Chủ nhân, hiện tại em đã không sao rồi, em không muốn ở bệnh viện nữa, chúng ta về nhà đi." Một lát sau, Lâm Văn Tịch nói. Hình như cho tới bây giờ cũng không có thấy bao nhiêu người, cũng không biết Trần Mặc đã đi đâu rồi, chỉ có thể nói với nam nhân chuyện mình muốn về nhà mà thôi.
"Thân thể của em còn chưa có hồi phục, ở lại bệnh viện sẽ tốt hơn."
"Không sao đâu mà về nhà cũng giống vậy thôi." Nếu nam nhân ở lại chỗ này để người khác biết được cũng không tốt, mình về nhà nằm cũng giống vầy thôi.
"Chủ nhân, vẫn là nên nói với Trần Mặc ca ca một tiếng, sau đó chúng ta về đi." Lâm Văn Tịch nói xong muốn xuống giường, sợ cậu sẽ bị ngã nên Lê Diễm vội đến đỡ cậu.
"Khụ." Trần Mặc mới vừa vào liền thấy động tác thân mật của hai người, trùng kích thật không nhỏ, kỳ thực ngẫm lại tuổi của Lê Diễm không hơn kém ca ca mình là bao, bé con lại nhỏ hơn mình nhiều lắm, ban đầu còn cảm thấy cặp đôi này thật khiến cho người khác phải kinh ngạc, bây giờ nhìn kỹ lại kỳ thực hình ảnh này lại hài hòa duy mỹ ngoài ý muốn. Nam nhân này còn đẹp trai hơn so với trên tạp chí, đương nhiên Tiểu Tịch cũng rất đáng yêu, kỳ thực đúng là bọn họ rất xứng đó. Bất quá nam nhân có đẹp trai hơn bao nhiêu nữa thì sao, hiện tại y thầm muốn đánh cho anh ta một trận, ai biểu anh ta không biết trân trọng tình yêu của bọn họ.
"Trần Mặc ca ca."
"Hiện tại Tiểu Tịch đã khá hơn chút nào chưa?"
"Dạ đã đỡ rồi."
"Muốn về sao?" Trần Mặc xoay mặt về phía Lê Diễm, hỏi. Khẩu khí cũng không quá thân mật. Lê Diễm cũng chú ý tới đối phương có "địch ý" với mình nhất thời liền liên tưởng đến ý nghĩ ban nãy của mình, quả nhiên phòng bị một chút vẫn tốt hơn, nên lúc này anh cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Mặc.
"Ừm, cám ơn cậu đã chăm sóc cho bé con nhà tôi mấy ngày qua." Nói xong còn không quên ôm sát lấy eo của bé con, biểu hiện độc chiếm dục của mình. Rõ ràng là nói cám ơn, nhưng cũng không có bao nhiêu thành ý, mà đến cả bầu không khí cũng giống như là đang bị đóng băng lại vậy. Vốn Lê Diễm còn chưa muốn đưa bé con về nhà, nhưng nghĩ tới mình cũng không thể ở lại chỗ này mãi, còn phải nhờ cái người lớn lên hệt như nữ nhân này đến chăm sóc cho bảo bối nhà anh, anh vẫn tình nguyện đứa Lâm Văn Tịch về nhà thì hơn.
Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy hình như bầu không khí có chút vi diệu, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, hôm nay Trần Mặc cũng rất kỳ quái, cứ cảm thấy vẻ mặt của anh ấy không quá thân mật, cậu chưa bao giờ thấy qua Trần Mặc lộ ra loại vẻ mặt này, còn có chủ nhân, ban nãy anh ấy đã biểu hiện ra bộ dáng mang đầy địch ý với Trần Mặc, hiện tại càng thêm... Chẳng lẽ chủ nhân vẫn cảm thấy mình và Trần Mặc... Không phải ban nãy đã nói rõ rồi sao, chủ nhân lại còn...
"Lê Diễm, tôi có lời muốn nói với anh." Không nghĩ tới người mở miệng trước không phải Lê Diễm, mà lại là Trần Mặc, Lâm Văn Tịch có chút khó hiểu nên liền nhìn y.
Hình như chuyện này cũng đã nằm trong dự đoán của Lê Diễm, anh chỉ ung dung gật đầu, vỗ vỗ bé con đang mang theo vẻ mặt khẩn trương nói, "Không có gì đâu, anh đi ra ngoài trò chuyện với cậu ta, em cứ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, anh sẽ về mau thôi."
"Dạ."
"Trần Mặc ca ca, hai anh..."
"Không có gì, anh chỉ muốn tìm anh ta tâm sự mà thôi." Trần Mặc nở nụ cười ý bảo Lâm Văn Tịch đừng lo.
Thấy Lê Diễm nói chuyện với Lâm Văn Tịch ôn nhu như thế, kỳ thực trong lòng Trần Mặc đã bị chấn động không hề nhỏ, thật không ngờ tới lời ca ca nói tất cả đều là thật, quả thực nam nhân này rất lo lắng cho Tiểu Tịch. Rõ ràng cho dù có lên ảnh bìa của tạp chí cũng chưa từng thấy anh ta cười, thế mà lại cười với bé con đến tự nhiên và nhu hòa như vậy. Khác biệt rất nhiều so với cái người lãnh khốc vô tình trong lời đồn, bất quá chắc là cũng chỉ biểu hiện ra như vậy với bé con thôi, như vậy trong lòng Trần Mặc mới thoải mái được một chút.
※
Hai người vừa đến ngoài hành lang nhỏ không người, Trần Mặc liền không khách khí quơ nắm đấm về hướng Lê Diễm, lại bị nam nhân chụp được một cách rất dễ dàng. Trần Mặc giãy dụa vài cái nhưng không có cách nào rút tay trở về, nhất thời có chút đỏ mặt, trên gương mặt tuấn mỹ đỏ ửng lên trở nên có chút diêm dúa lẳng lơ, Lê Diễm cũng không chú ý, nhưng thật ra người đứng trong bóng tối lại nheo mắt lại.
Lê Diễm nhìn cánh tay gầy yếu của Trần Mặc, không khỏi nhíu nhíu mày, ngoại trừ ba của mình và đứa nhỏ trong phòng bệnh kia ra, còn chưa có người nào dám đánh Lê Diễm anh, anh cũng sẽ không cho phép có người đánh anh ngoài bé con kia ra, vô luận là có nguyên nhân gì đi nữa.
"Buông ra, tôi là đánh thay Tiểu Tịch."
"Lý do."
"Tại sao khi đó anh lại bỏ rơi em ấy?" Còn dám hỏi mình lý do, Trần Mặc chán nản, bắt đầu trách tội anh ta, "Tại sao lại muốn kết hôn, anh có biết lúc đó em ấy đã rất khó chịu, tại sao muốn làm em ấy lớn bụng rồi lại không chịu chăm sóc, tại sao biết rõ em ấy đã mang thai còn... Còn..."
"Bỏ lại một mình em ấy là do bất đắc dĩ, chuyện kết hôn chỉ là diễn trò và em ấy cũng đã biết rồi, khi đó tôi không có cơ hội an ủi và giải thích với em ấy. Tôi không biết em ấy đã mang thai không thôi tôi sẽ không để cho em ấy rời đi một mình, đối với câu hỏi cuối cùng, là lỗi của tôi, tôi không nên sơ ý như vậy." Nói xong Lê Diễm buông tay của Trần Mặc ra.
Không nghĩ tới nam nhân giải thích mọi chuyện đơn giản như thế. Nhất thời Trần Mặc cũng có hơi nhụt chí, giận dữ thu hồi quả đấm của mình, xoa xoa cổ tay đã có chút đỏ lên, thực đúng là, mình đấm cũng không có dùng sức, anh ta lại siết đến mạnh như vậy, nhất định không thể để cái tên Trần Diệu Thiên kia thấy được, nếu như anh ấy thấy đây là do mình đi tìm nam nhân này phiền phức sẽ không tốt, đương nhiên không phải là y lo lắng cho Lê Diễm, mà là sợ Lâm Văn Tịch sẽ bị thương tâm.
|