Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi
|
|
Chương 36 “Ludwig. . . . . . Ludwig. . . . . .” Andre bụm mặt, ngồi xuống, thấp giọng khóc, rốt cuộc cũng có cảm giác yếu ớt mà những cậu bé nên có. Vasily đột nhiên không biết nói gì, không biết có phải cũng cảm thấy có chút đau lòng hay không, gã đốt một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó ngồi xuống bên bàn, thở dài một hơi. “Ê. . . . . . Đừng khóc nữa, mày có còn là đàn ông không vậy?! Có cái gì mà khóc?” Andre ngẩng đầu nhìn Vasily một cái, sau đó lau nước mắt, đi lên lầu, trở lại trong phòng của mình, lấy đôi bao tay cất trong túi áo ra. Andre ngơ ngác nhìn đôi bao tay trắng noãn trên tay mình, nghĩ thầm, thế này mới đúng là Ludwig, người đàn ông đó trước giờ đều đặt thân phận quân nhân của mình lên hàng đầu, lần này quân Đức xâm nhập nội địa Soviet, chiến tuyến quá dài, đồ vật mang đến còn không đủ dùng, sao có thể vì mình mà đưa súng ống đạn dược cho những tên trộm cắp này được? Hơn nữa, vũ khí và trang bị của quân Đức luôn là tốt nhất, dù sao cũng sắp phải đánh trận, sao Ludwig có thể đưa vũ khí của quân đội mình cho những thế lực đối địch? Andre đột nhiên cảm thấy cực kì sợ hãi, có lẽ sau này mình sẽ không còn cơ hội gặp lại Ludwig nữa. . . . . Sau này mình nên làm gì đây? Andre nghĩ một hồi cảm thấy hơi mệt, cậu đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, nằm xuống giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà đến thất thần. Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Andre giật mình ngồi dậy. “Ai thế?” Vừa nhìn, hóa ra là Salva. Andre cảm thấy vô nghĩa, nằm xuống, nhưng ngoài miệng vẫn lễ phép nói: “Chào cô, Salva.” Salva mở to hai mắt, vẻ mặt lúng túng ngồi xuống bên giường Andre, cúi đầu nghịch ngón tay của mình: “Không, đừng làm thế, Andreyevich, tôi tưởng cậu thật sự có mục đích gì. . . . . .” Andre cười lạnh một tiếng: “Tôi có thể có mục đích gì? Tôi bất quá chỉ là một thằng nhóc ‘vô cùng ngu xuẩn, ích kỷ lỗ mãng’ mà thôi. Huống chi thiếu tá Ludwig đã không cần tôi nữa rồi, cô không nhìn thấy sao?” Salva hít mũi một cái, hai mắt đỏ lên, nói: “Bây giờ loạn lạc như vậy, tôi chỉ là một người đàn bà, tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa. . . Nếu để bọn họ biết tôi đã bị mấy tên sĩ quan kia cưỡng hiếp, cậu nói xem bọn họ sẽ nhìn tôi như thế nào? Vì vậy ban nãy tôi có hơi kích động, xin lỗi cậu, cậu đừng tức giận.” Andre lắc đầu. “Sao tôi lại tức giận? Cô là phụ nữ, phản ứng như vậy cũng là bình thường thôi.” Salva cười cười. “Cám ơn cậu đã không nói cho bọn họ biết.” Andre ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Salva: “Thật ra mỗi người đều có chuyện riêng và nỗi khổ của mình, tôi cảm thấy người ngoài không có quyền hỏi tới những điều này!” Salva gật đầu, tỏ vẻ tán thành. “Bây giờ quân Đức đang trú ở vùng phụ cận, bọn tôi không thể đi ra ngoài, lát nữa bọn tôi sẽ trở về chỗ lúc trước, cậu phải đi với bọn tôi.” Andre nhăn mặt, dứt khoát nói: “Tôi không đi!” “Nhưng mà. . . . . . Vasily nói cậu phải đi với chúng tôi.” Andre thở dài một hơi, sau đó quay lưng đi, thấp giọng nói: “Ừ, tôi biết rồi.” . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Sau khi trời tối, đám người kia liền thừa lúc bóng đêm đi về hướng ngược lại với hướng của doanh trại của Ludwig. Bởi vì thỉnh thoảng quân Đức vẫn phái người tuần tra chỗ này một lần, nếu đi ban ngày sẽ rất dễ gây chú ý, huống hồ những người này còn mang theo vũ khí —— mặc dù Andre thấy vũ khí của bọn họ chỉ là đồng nát sắt vụn, hoàn toàn không thể chịu được một kích. Bọn họ yên lặng đi xuyên qua những căn nhà lầu tan hoang gần đó, đi tới một mảnh sân lớn bừa bộn. Đi theo phía sau bọn họ, Andre có thể cảm nhận được không khí lúc trước bọn họ sống ở đây. “Được rồi được rồi, Salva cô đi làm cơm trước đi, những người khác tới đây, chúng ta đánh bài! Sau đó đi ngủ. . .” “Chết tiệt, hôm nay đúng là xui xẻo! Không biết chừng nào mới có thể rời khỏi chỗ quái quỷ này đây!” Vasily vừa chửi vừa đi vào căn phòng đối diện sân. Salva gật đầu nói: “Được!” Andre nhìn đám người kia đi vào căn phòng lớn, xoay người nói với Salva: “Tôi với cô cùng vào phòng bếp đi!” Salva cười cười. “Ừ ~” “Tối nay làm cái gì ăn?” Andre thuận miệng hỏi. Salva đẩy cửa ra, ngồi trước bếp lò, bắt đầu nhóm lửa. “Bánh ngô nướng, mỗi ngày chúng tôi đều ăn bánh ngô nướng, bây giờ không còn gì để ăn nữa, bột ngô còn dư lại cũng không nhiều!” Andre gật đầu, bây giờ vật liệu khan hiếm, chưa bị chết đói coi như cũng không tệ rồi. Andre bước lên vỗ vỗ vai Salva: “Salva, cô đứng lên đi, để tôi nhóm lửa cho.” Salva kinh ngạc nhìn Andre: “Trời, Andreyevich, cậu nói thật à, cậu biết nhóm lửa sao?” Andre gật đầu. “Dĩ nhiên là biết, sao cô lại nghĩ rằng tôi không biết?” Andre cầm vỏ ngô lên, nhét vào trong bếp lò, lửa được đốt lên, Andre cầm xiên sắt bắt đầu nghiêm túc khều lửa. Salva cười cười, lấy một chút nước nóng rửa nồi sắt, nhìn Andre, nói: “Không phải trước giờ cậu đều ở chung với vị thiếu tá kia sao? Tôi biết điều kiện sống của bọn họ rất tốt, quân Đức rất có tiền. Tôi đã nghĩ cậu chẳng biết gì cả!” Andre xì một tiếng, bật cười. “Tôi sống ở nông thôn từ nhỏ, sao có thể không biết?” Andre hình như đang nghĩ tới điều gì, cúi mặt xuống, không nói nữa. Salva thấy Andre có vẻ không được vui, vì vậy cũng không hỏi gì thêm. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Sau khi làm cơm xong, Salva bưng qua bên kia, Andre đi theo phía sau. Đến trước cửa, Andre nhìn thấy đám người Vasily đang vây quanh một cái bàn lớn giữa phòng, sau khi thấy Salva bưng một khay bánh ngô nướng lớn vào, bọn chúng vội vàng thu dọn bài, chuẩn bị ăn cơm. “Ê, thằng nhóc!” Vasily chỉ vào Andre. Andre ngồi xuống, nhìn Vasily. “Chuyện gì?” Vasily gãi gãi đầu. “Cái kia. . . . . . Andreyevich, tao nói này, mày đừng có bày ra khuôn mặt đau khổ đó nữa được không? Thôi thì mày đi theo bọn tao đi, bảo đảm sẽ cho mày ăn uống no say!” Andre không có phản ứng gì nhìn Vasily một cái, không trả lời. Vasily thấy Andre không để ý tới mình, cảm thấy mất mặt, vì vậy liền tức giận rống một tiếng: “Ê! Thằng nhóc thối! Rốt cuộc mày có theo bọn tao không!? Nói mau!” Salva vội vàng nói: “Anh đừng hù dọa nó, Vasily, nó vẫn còn là con nít, anh đừng như vậy!” Andre nhìn Vasily, vẫn không trả lời. Vasily trợn mắt nhìn Andre, cuối cùng chỉ cúi đầu bắt đầu ăn. “Salva, bánh ngô nướng cô làm ăn rất ngon!” Một người đàn ông nói. Salva cười cười. “Không phải từ nhỏ đến lớn chúng ta đều ăn những thứ này sao? Nhưng các anh à, chỗ này của chúng ta không còn nhiều thức ăn nữa, có lẽ mai hoặc mốt sẽ phải nhịn đói, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vasily phất tay một cái. “Đừng lo, chuyện này cứ để tôi giải quyết!” Salva cười cười, Andre cúi đầu ăn vài miếng,sau đó đứng lên định đi. “Này, thằng nhóc, mày đi đâu thế?” Vasily mở to cặp mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Andre. Andre bị gã ta làm phiền đến bực mình, quay mặt sang, không nhịn được, nói: “Tôi đi ngủ!” Vasily sửng sốt, ho một tiếng, còn chưa kịp nói gì, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên. Vasily quay đầu nhìn điện thoại, sau đó nói với Salva. “Salva, cô nghe điện thoại đi.” Salva đứng dậy đi tới chỗ điện thoại, Vasily xoay người lại nhìn mọi người, kinh ngạc nói: “Đúng là gặp quỷ rồi, bao năm nay có thấy ai gọi vô điện thoại này đâu, sao bây giờ lại có người gọi điện thoại tới? Sao người đó biết được số điện thoại này chứ?” “Chào cô, xin hỏi. . . . . .” Salva che điện thoại, quay đầu nói: “Vasily, tìm anh này!” Vasily gật đầu, đi tới nhận điện thoại. “A lô, xin chào.” Đầu bên kia truyền tới một giọng nam hơi thô: “Xin hỏi có phải là ngài Vasily không?” “Đúng vậy, có chuyện gì?” “Là thế này, tôi là thương nhân buôn bán vũ khí quân đội, bây giờ muốn làm một cuộc giao dịch với ngài.” “Ồ?” Vasily nhướng mày, “Vậy, vũ khí trên tay ngài là vũ khí gì?” Người nọ cười cười, “Đương nhiên là vũ khí của quân đội Đức.” Vasily hưng phấn chà xát tay, che loa điện thoại lại, nhìn Andre. “Thằng nhóc, mày khoan đi đã!” Andre quay người lại, ngồi xuống. Vasily thả tay che loa ra: “Thế thì, không biết ngài định giao dịch cái gì với chúng tôi đây? Chúng tôi chỉ là một nhóm người nghèo kiết xác mà thôi, không có tiền trả cho ngài đâu.” Người nọ cười mấy tiếng: “Chúng tôi cũng không thiếu tiền, chúng tôi chỉ cần một người, trong lòng ngài chắc biết là ai rồi.” Vasily nhìn Andre một cái. “Ồ, vậy ngài nói thử xem, người đó là người thế nào?” “Một cậu bé, tóc màu vàng nhạt, mắt màu xanh.” Vasily ừ một tiếng, sau đó nói: “Vậy ngài định giao dịch thế nào? Nó là một đứa trẻ rất xinh đẹp, tôi sẽ không dễ dàng giao ra đâu.” Vasily bắt đầu tăng giá ngay tại chỗ, đối với bọn chúng, bây giờ Andre chỉ là một món hàng có thể tùy tiện bán đi mà thôi. Giọng nói của người nọ vẫn trầm trầm như cũ, nói thẳng: “Điều kiện của chúng tôi nhất định sẽ thoả mãn ngài, 10 khẩu súng lục Luger, 20 khẩu Mauser k98 và đầy đủ đạn dược cho các ngài sử dụng, thế nào?” Vasily nuốt một ngụm nước bọt, súng lục Luger, người Đức gọi là Pistolen-08, quả thật là khẩu súng mà gã khát khao mơ ước —— Không, hẳn là khẩu súng mà tất cả đàn ông đều khát khao mơ ước, so với đống đồng nát sắt vụn hiện tại trên tay gã không biết tốt hơn gấp mấy lần. “Không biết ngài cảm thấy điều kiện này thế nào?” Người kia hỏi. Vasily cố làm ra vẻ nói: “Tôi có thể cảm nhận được thành ý của ngài, nhưng xin để tôi suy nghĩ thật kĩ đã, tôi cũng không phải là người qua loa.” Người nọ nói: “Cũng được, nhưng tốt nhất ngài nên đảm bảo, người đến tay chúng tôi là người sống chứ không phải một xác chết.” Vasily ngẩng đầu cười ha ha: “Đó là chuyện đương nhiên! Chúng tôi cũng đâu phải thổ phỉ! Chúng tôi không có hứng thú với việc giết người. . . . . .” “Tốt lắm, vậy ngày mai tôi sẽ gọi điện tới đây lần nữa. Tạm biệt.” Nói xong, người nọ liền cúp điện thoại. Vasily hoảng hốt buông điện thoại xuống, xoay người, kích động lao đến ôm chặt Andre. “Thằng nhóc! Không ngờ mày lại có thể đổi được Pistolen-08! Trời ạ! Trời ạ! Mày đúng là phúc tinh của tao!!” Vasily dùng sức hôn trán Andre, Andre bị gã ta làm buồn nôn gần chết, quay mặt đi chùi nước miếng dính trên trán, vẻ mặt không vui nói: “Đừng đụng vào tôi.” Vasily chỉ lo vui vẻ, đưa tay nâng mặt Andre, ác độc nói: “Cưng à, đừng nóng giận. Mày biết không, bây giờ mày phải ngoan ngoãn ở đây, đừng nghĩ tới việc bỏ trốn! Nếu không tao sẽ chặt chân của mày!” “Yên tâm đi. . . . . . Tao thấy người muốn mày là một thương nhân bán vũ khí lận đấy. Mày sẽ không thiệt thòi đâu, phúc tinh của tao. . . . . .” Bây giờ giọng điệu của Vasily hệt như một người đàn bà ác độc vì tiền mà không tiếc việc bán đi con gái ruột. Andre không có phản ứng gì, đưa tay gạt tay Vasily ra. “Tôi mệt, đi ngủ trước.” Nói xong, Andre xoay người rời đi. Vasily chỉ vào bóng lưng Andre, nói với Salva: “Salva, cô đi trông chừng nó, đừng để Pistolen-08 của tôi chạy mất.” Salva nghe lời gật đầu, đi theo Andre.
|
Chương 37 Andre đi ra ngoài, chợt nhớ không biết mình ngủ ở phòng nào. Andre xoay người lại, phát hiện Salva đi phía sau mình, cặp mắt to màu đen cứ nhìn mình chằm chằm. Andre dừng bước, không nói lời nào, nhàn nhạt nhìn Salva. Nhất thời Salva cũng không biết nói gì, dù sao mấy người Vasily đối xử với Andre thật sự có chút quá đáng, vì vậy Salva nghĩ rằng có thể Andre định nói lời gì khó nghe. “Salva, có chỗ ngủ cho tôi không?” Andre hỏi. Salva cười cười. “Đương nhiên, đương nhiên là có chỗ ngủ cho cậu! Mảnh sân này rất lớn, phòng ốc bên trong rất nhiều! Bây giờ tôi dẫn cậu qua!” Andre gật đầu. “Đây là phòng của Vasily à?” Salva lắc đầu. “Tôi cũng không biết là phòng của ai, à, chắc không phải là phòng của ai đâu!” Andre không nói gì, chỉ im lặng đi theo Salva. Trên bầu trời màu đen, mặt trăng màu vàng nhạt treo trên cao, Andre nhớ lại lúc mình còn ở nông thôn, trong nhà mình cũng có một mảnh sân rất to, trong sân có rất nhiều gian phòng. Hàng năm vào thời điểm thu hoạch ngô, trong sân sẽ phủ đầy hạt ngô vàng óng, Andre sẽ đội nón cỏ, ngồi dưới gốc cây vừa hóng mát vừa trông chừng hạt ngô, phòng ngừa những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự tới đây ăn trộm. “Là phòng này nè, Andreyevich, đây là phòng lúc trước tôi ở, cậu có thể ngủ ở đây.” Andre đẩy cửa ra, đi vào, do là nhà dưới đất nên trong phòng rất lạnh, vật dụng trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng, có thể do phụ nữ luôn chăm chút cẩn thận hơn. “Tôi đi lấy nước cho cậu rửa mặt rửa chân!” Salva xoay người đi ra ngoài, Andre ngồi xuống giường, lấy bao tay của Ludwig trong túi ra, sau đó đặt dưới mũi, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Ludwig chậm rãi đeo đôi bao tay màu trắng này vào những ngón tay thon dài. Do đã đun nước nóng từ trước, Salva bê nước tới rất nhanh. Andre đi tới, nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, sau đó ngồi bên giường, bắt đầu cởi quần áo. Salva ra ngoài đem nước đi đổ, sau đó đẩy cửa vào lần nữa, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nhìn chằm chằm vào Andre. Andre phát hiện có người đang nhìn mình, cậu đỏ mặt nói: “Salva, tôi muốn đi ngủ, có phải cô cũng nên đi nghỉ ngơi rồi không?” Salva lắc đầu, cười cười nói: “Vasily bảo tôi ở đây trông chừng cậu, chừng nào cậu ngủ rồi thì tôi mới đi được. Dù sao cậu cũng chỉ là một cậu nhóc choai choai mà thôi, cậu sợ tôi nhìn thấy cái gì chứ?” Nghe Salva nói vậy, Andre liền cởi áo khoác và áo len ra, chỉ mặc áo trong rồi nằm xuống giường. Có thể do quá mệt mỏi, Andre ngủ thiếp đi rất nhanh. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . “Andreyevich, rời giường thôi!” Bên tai truyền đến tiếng của Salva. Andre duỗi duỗi tay, ngồi trên giường, vừa mặc quần áo vừa hỏi Salva. “Bây giờ mấy giờ rồi, Salva?” “Đã là 6 giờ sáng rồi!” Andre nhíu mày. “Rời giường sớm như vậy làm gì? Cũng đâu có chuyện gì đâu.” Salva cười cười. “Trước kia thì không cần dậy sớm, nhưng hôm nay có chuyện rất quan trọng.” Andre nhìn Salva một cái, Salva tránh ánh mắt của cậu, trên mặt Andre không có biểu tình gì, nói: “Là thương nhân bán vũ khí kia phải không? Có phải đã quyết định hôm nay đưa tôi đi không?” Salva lúng túng gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, lo lắng nói: “Andreyevich. . . . . . Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà. . . . . . Cậu biết đấy, tôi chỉ là một người phụ nữ, tôi cũng không còn cách nào khác. . . . . .” Andre phất tay một cái. “Salva, tôi không có trách cô, đây không phải là lỗi của cô, cô không cần giải thích với tôi.” Nói xong, Andre mặc quần áo, nhảy xuống giường, sau đó dùng nước nóng Salva đã chuẩn bị sẵn rửa mặt đánh răng, tiếp theo đẩy cửa đi ra ngoài. Bây giờ đã là tháng năm, buổi sáng vẫn còn hơi lạnh một chút, nhưng khí trời sẽ trở nên ấm áp rất nhanh. Chậm nhất là hai tháng nữa, khí hậu sẽ rất ấm áp. Andre dựng cổ áo của mình lên, Salva dẫn Andre đến căn phòng chính giữa đối diện cửa lớn. “Sao bây giờ mới dậy? Nhanh lên chút đi! Bọn tao còn phải ăn sáng nữa!” Vasily nhìn Andre, hét lớn. Andre biết người ở quê đều có thói quen này, bọn họ thích đợi tất cả mọi người có mặt đông đủ rồi mới bắt đầu dùng cơm. Cho dù Vasily là thổ phỉ, gã ta vẫn giữ thói quen này. “Tôi tới rồi.” Andre nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn. Vasily phất tay một cái. “Được rồi, bắt đầu ăn đi! Nhớ ăn nhiều một chút! Hôm nay chúng ta phải kiếm được một khoản lớn!” “Này, anh hai, chuyện gì làm anh hưng phấn vậy?” Một người đàn ông bên cạnh thoạt nhìn rất đần độn hỏi Vasily. Vasily duỗi tay, cốc lên đầu người nọ một cái, tức giận nói: “Cái thằng ngu này! Trí nhớ của mày kém thế à?! Không phải sáng hôm nay tên thương nhân bán vũ khí kia đã gọi điện thoại cho chúng ta sao? Hắn còn nói là hắn sẽ đến chỗ chúng ta để giao dịch! Mày đúng là đồ ngu!” Người đàn ông kia vuốt vuốt đầu, cười ha ha. “Anh hai, dù sao chúng em cũng chỉ đi theo chân anh thôi, anh mới là người lợi hại nhất! Ha ha!” Vasily há to miệng cắn một miếng bánh ngô nướng trên tay của mình, lớn tiếng nói: “Do bọn mày quá vô dụng thôi!” “Lỡ như tên kia gạt chúng ta thì phải làm sao?” Vasily cười hắc hắc. “Chúng ta có cái gì để mà gạt? Chúng ta chỉ là một đám người nghèo kiết xác! Bọn chúng chỉ muốn thằng nhóc này!” “Hơn nữa, chắc chắn bọn chúng cũng là thương nhân bán vũ khí phi pháp, ai lại dám bán vũ khí của quân Đức?! Vẫn là tên thiếu tá kia thông minh, nếu hắn đưa vũ khí của quân đội hắn cho chúng ta, việc này chắc chắn sẽ bị lôi lên tòa án quân sự!” Andre đặt bánh ngô nướng trên tay xuống, vẻ mặt không vui nhìn Vasily. Vasily mím môi, khoát khoát tay nói: “Được rồi nhóc ạ, tao biết mày không vui, tao cũng không định để ý đến mày đâu, nhưng hôm nay mày có thể đổi được 10 khẩu Pistolen-08, tao sẽ không nói những lời làm mày tức giận. Lát nữa tên thương nhân kia tới đây, mày cứ ngoan ngoãn đi theo hắn đi, đừng có mà gây sự! Nếu không tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt!” “Anh hai, nhìn anh rất vui vẻ nha!” Người đàn ông ngu đần kia lại tiếp tục lấy lòng Vasily. Vasily lại đưa tay cho người đàn ông kia một cái tát. “Mày nói đống sắt vụn trên tay chúng ta còn có thể dùng sao?! Toàn là đồng nát sắt vụn, ngay cả con thỏ cũng đánh không chết! Sao có thể đem đi hù người khác?” “Bây giờ chúng ta hết đồ ăn rồi, nếu đổi được súng tốt hơn, có thể sẽ kiếm được thêm chút gì. . . . . .” Andre nghĩ “kiếm thêm chút gì ” theo lời Vasily chính là vào nhà người ta cướp của. Andre nhìn đồ ăn đặt trên bàn, có lẽ những thứ này đều do Vasily cướp từ tay những người dân vô tội! Andre mím môi, nhất thời không muốn ăn tiếp nữa. ———————————— “Tin tin tin ——” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe hơi, còn có tiếng bánh xe ngựa chuyển động. Vasily kích động đứng lên, nhìn các anh em của mình, nói: “Các anh em, Pistolen-08 của tao tới rồi! Pistolen-08 yêu quý của tao tới rồi!” “Anh hai, đừng kích động!” Người đàn ông bên cạnh nhắc nhở. Vasily gật đầu, ho một tiếng, giả bộ chỉnh trang lại quần áo của mình, quay đầu nhìn bọn họ. “Hôm nay có phải trông tao rất bảnh không?” “Đúng vậy! Anh hai, hôm nay trông anh rất bảnh rất phong độ!” Vasily đắc ý đưa tay vuốt mái tóc bóng nhẫy của mình, sau đó đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, phát hiện Andre vẫn chưa chịu ra, Vasily vội vàng kéo Andre ra ngoài, đứng trước cửa, nghênh đón những thương nhân bán vũ khí phi pháp kia. Một chiếc xe hơi mang dấu hiệu Soviet dừng ở trước cửa, phía sau là một chiếc xe ngựa. Vasily cười ha ha bước qua, cửa xe hơi mở ra, một người đàn ông đi xuống, vóc người cao gầy, mái tóc màu vàng. Người đàn ông mặc áo đen bên trong, bên ngoài là áo khoác màu đen, lúc nhìn thấy Andre thì khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Vasily, nói: “Ngài Vasily, tôi cảm thấy gần đây không được an toàn cho lắm, hay là chúng ta vào trong rồi nói sau, tôi đã mang đồ tới rồi.” Vasily vội vàng tiến tới gần rương gỗ trên xe ngựa. “Nếu vậy, có phải trước tiên tôi nên kiểm hàng hay không?” Người nọ đưa tay đè tay Vasily lại, cười lạnh một tiếng. “Gấp cái gì chứ? Ngài Vasily, tôi là một thương nhân, thương nhân coi trọng nhất là chữ tín. Một tay giao tiền, một tay giao người.” Vasily nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sau đó chuyển mắt qua nhìn Andre một cái, cuối cùng gật đầu. “Vậy mời vào.” Nói xong, Vasily nhìn người đàn ông nọ đi vào sân, tiếp theo mấy tên thuộc hạ của người nọ cũng lôi xe ngựa đi vào. Andre cũng theo Vasily vào trong.
|
Chương 38 Cả bọn mới vừa vào trong sân, Vasily liền tự mình đóng cửa lớn lại, sau đó đi vào sân, đẩy Andre cho người đàn ông, cười ha ha: “Bây giờ cậu bé này sẽ là người của ngài.” Người đàn ông thấp giọng cười cười, đưa tay túm Andre về phía sau mình, sau đó chỉ vào rương gỗ trên xe ngựa, nói: “Ngài có thể kiểm hàng rồi, ngài Vasily.” Vasily xoa xoa tay, đi tới trước rương gỗ, vừa mở ra, gã nhìn thấy bên trong toàn là súng máy hỏng của Soviet. Gã tức giận quay đầu lại, hét lên với người đàn ông: “Mẹ kiếp, thế này là thế nào?!” Gã còn chưa nói hết câu, người đàn ông nọ đã cầm súng chỉa vào đầu Vasily, tà tà cười: “Chút đầu óc cũng không có, sống đến bây giờ đúng là rất may mắn. Ngài Vasily, trên tay tôi chính là súng lục Luger, chết dưới khẩu súng này chắc ngài thỏa mãn lắm phải không?” Tình huống thay đổi quá đột ngột khiến Andre há to miệng, không hiểu gì nhìn người đàn ông. Người đàn ông không có biểu tình gì bóp cò súng, “bang ——” một tiếng, đạn xuyên qua thái dương của Vasily, để lại một lỗ hổng thật sâu, óc màu trắng phun ra phía bên kia, Andre ngẩn người không nói được lời nào. “Xảy ra chuyện gì thế?!” Người trong nhà nghe thấy tiếng súng liền lập tức chạy ra, lúc nhìn thấy Vasily ngã trên mặt đất, tất cả đều kinh ngạc không nói nên lời. “Ầm ——” một tiếng, cửa lớn bị đá văng, một đám người cầm súng lục chạy vào trong sân bao vây bọn họ. “Mấy người là ai?!” Andre kinh ngạc nhìn những người này, người đàn ông nọ quay đầu lại, nhìn Andre, nghiêm túc nói: “Cậu Andreyevich, thiếu tá sẽ lập tức tới ngay, cậu cứ ở đây chờ ngài ấy một chút là được rồi.” Andre kinh ngạc há to miệng, lắp bắp nói: “Lud. . . Ludwig sắp tới đây?” Người đàn ông gật đầu. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng xe hơi, Andre hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Ludwig mặc quân phục chỉnh tề, phía ngoài khoác áo khoác, đẩy cửa ra, đi vào. Mấy binh sĩ đảng vệ quân đứng cạnh cửa chào Ludwig. Lúc đám thổ phỉ bị bao vây kia nhìn thấy thiếu tá của quân đội Đức, tất cả đều lo sợ không dám nói gì. Trong số đó, người đàn ông ngu đần ban nãy không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào thi thể của Vasily. Andre mở to hai mắt, không nói được lời nào. Ludwig mặt mũi nghiêm túc đi đến trước mặt Andre, sau đó đưa tay kéo Andre qua, thấp giọng nói: “Andreyevich.” Giọng nói kia cực kì nghiêm túc, giống như giọng nói ngày thường đã gọi tên mình vô số lần, thế nhưng bây giờ trái tim Andre đã muốn tan ra. Những uất ức chịu đựng trong khoảng thời gian này toàn bộ đều trút ra, Andre vừa đưa tay ôm Ludwig liền khóc, khuôn mặt dán chặt trên người Ludwig. Ludwig đưa tay nắm cằm Andre, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng con ngươi màu xám bạc cứ nhìn chằm chằm vào Andre. Ludwig đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Andre, trầm giọng nói: “Khóc cái gì? Andre, là đàn ông thì không được khóc.” Andre nín khóc, gật đầu, giương mắt lên nhìn Ludwig. “Ludwig, tôi rất nhớ anh.” Ludwig vẫn mím môi thật chặt như cũ, gật đầu. “Bọn chúng có ăn hiếp em không?” Andre lắc đầu. “Trừ Vasily kia, không có ai ăn hiếp tôi.” Người đàn ông mặc thường phục bên cạnh đi tới, chào Ludwig, sau đó nói: “Thiếu tá, xử lí những người này như thế nào?” Ludwig lạnh lùng trả lời: “Toàn bộ đều xử tử.” Andre ngẩng đầu nhìn Ludwig, vừa định nói gì, người đàn ông ngu đần phía sau đột nhiên vọt tới, không biết từ lúc nào trên tay đã cầm một khẩu súng, hét lớn: “Tao phải giết mày! —— Tao phải giết mày —— Là mày hại chết anh hai ——!” Gã ta hình như đã điên rồi, không còn khống chế được tâm tình, gã không chút do dự nổ súng bắn về phía Andre. Tất cả mọi việc đều xảy ra trong nháy mắt, Andre thậm chí còn chưa nhìn rõ được biểu tình vừa rồi của gã. Ludwig lập tức ôm Andre xoay người lại, che Andre trong ngực mình, căn bản không có thời gian tránh né, một viên đạn liền ghim vào lưng Ludwig. Đầu óc Andre nhất thời trống rỗng! Andre ngây người không nói nên lời. “Thiếu tá ——!” Binh sĩ bên cạnh rống lên một tiếng, lập tức bắn về phía gã đàn ông vừa nổ súng kia, tất cả binh sĩ đảng vệ quân đều tập trung hỏa lực nổ súng bắn gã đàn ông đó, cơ thể gã đàn ông nhanh chóng biến thành tổ ong vò vẽ. Vóc người Ludwig rất cao lớn, Andre cuống quít đưa tay ôm Ludwig, muốn đỡ thân thể Ludwig, nhưng vừa đưa tay đến sau lưng, Andre cảm giác được tay mình ướt đẫm. Vừa nâng tay lên trước mặt, Andre thấy trên tay mình đều là máu đỏ lòm —— tất cả đều là máu của Ludwig, trông cực kì chói mắt. Andre phát điên hét lên: “Ludwig —— Ludwig ——! Không, không!” Trên mặt Andre chảy đầy nước mắt, cậu dùng sức đỡ thân thể Ludwig, binh sĩ đảng vệ quân bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ Ludwig dậy. Mặc dù đầu Ludwig đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng Ludwig vẫn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, ý bảo những binh sĩ kia không cần đỡ mình. “Bây giờ vẫn chưa chết được.” Ludwig đưa tay túm lấy Andre đang đứng ngẩn người, ôm vào trong ngực mình, sau đó nói với binh sĩ bên cạnh: “Toàn bộ đều xử tử, một người cũng không lưu lại, tịch thu toàn bộ súng ống.” Nói xong, Ludwig liền ôm Andre đi ra ngoài. Ngồi lên xe hơi, Andre run rẩy nói: “Ludwig. . . . . . Ludwig! Có phải anh đau lắm không?” Ludwig lắc đầu, tay phải nắm chặt tay Andre, tựa đầu vào chỗ ngồi phía sau xe hơi. Andre thấy hai má Ludwig càng lúc càng tái nhợt, Andre cởi áo khoác của Ludwig ra, thấy áo sơ mi trắng bên trong đã hoàn toàn biến thành màu đỏ của máu. “Ludwig —— . . . . . . Ludwig!” Andre khóc, đưa hai tay nâng mặt Ludwig lên. “Anh đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt. . . . . . Ludwig!” Ludwig chỉ cảm thấy mơ hồ không rõ, mở mắt ra nhìn Andre một cái, cuối cùng nhắm hai mắt lại, khoé miệng chảy xuống một dòng máu tươi. Andre bận rộn cầm khăn tay lau sạch máu tươi ở bên miệng Ludwig, sau đó không nhịn được hét lên với tài xế phía trước: “Nhanh lên một chút —— Nhanh lên một chút đi! Ludwig sắp chết —— Sắp chết rồi!” Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt cũng hoảng hết cả lên. Andre ôm đầu Ludwig trong ngực mình, vừa khóc vừa nói: “Ludwig. . . . . . Ludwig, là tôi không tốt, xin anh đừng chết. . . . . . Là tôi không tốt ——!” . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Rất nhanh đã đến bệnh viện trong doanh trại của quân Đức, các bác sĩ đã nhận được tin tức, tin tức nói: thiếu tá Lam Finn Ludwig trong lúc diệt trừ quân phản loạn đã bị thương nặng, hiện tại cần cấp cứu gấp. Các bác sĩ đứng trước cửa công xưởng, nhìn thấy xe Ludwig chạy tới, tất cả vội vàng vọt tới như ong vỡ tổ, khiêng Ludwig từ trên xe xuống băng ca, đẩy vào phòng cấp cứu Andre lau khô nước mắt, đi theo sau bác sĩ, nhìn chằm chằm vào Ludwig đang nhắm chặt hai mắt nằm trên băng ca, tóc tai rơi lả tả trên trán, đôi môi đỏ sẫm vẫn mím chặt theo thói quen, mặt mũi vẫn nghiêm túc, không có chút biểu tình đau đớn nào, điều không bình thường duy nhất chính là trên trán chảy rất nhiều mồ hôi lạnh. Andre đi theo tới phòng cấp cứu, đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn Ludwig nằm trên giường. Một nữ bác sĩ quay đầu lại lạnh lùng nhìn Andre, không vui nói: “Cậu vào đây làm gì?” Andre vội vàng nói: “Tôi là người của thiếu tá!” Nữ bác sĩ liếc Andre một cái, sau đó quay đầu hỏi: “Cậu có quan hệ gì với thiếu tá?” Andre lúng túng mím môi, cuối cùng nói: “Tôi là người hầu của thiếu tá, tôi luôn luôn ở bên cạnh hầu hạ thiếu tá, thiếu tá có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, các người đừng dùng tay trực tiếp chạm vào thân thể của hắn, dụng cụ sử dụng phải là dụng cụ hoàn toàn mới và sạch sẽ nhất!” Người phụ nữ kia gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi, điểm này chúng tôi sẽ lưu ý. Còn gì nữa không?” Andre suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cùng nhóm máu với thiếu tá! Các người có thể lấy máu của tôi cho ngài ấy.” Nữ bác sĩ nhìn Andre một cái, gật đầu nói: “Được, đi theo tôi.” Dứt lời, Andre liền đi theo nữ bác sĩ vào căn phòng bên cạnh, nữ bác sĩ dùng dây da thắt chặt cánh tay Andre, sau đó đâm ống tiêm vào, rút đầy một ống máu tươi. Andre vội vàng nói: “Rút nhiều chút!” Nữ bác sĩ nhìn Andre: “Làm vậy không tốt cho cơ thể của cậu, rút máu chỉ có hại chứ không có lợi cho cơ thể.” Andre gần như gấp đến phát khóc, cầu xin nữ bác sĩ: “Xin cô đấy, bác sĩ, rút nhiều một chút đi!” Nữ bác sĩ nhìn Andre một cái, không nói gì, cuối cùng lại rút thêm một ít. Andre chẳng bận tâm đến việc cầm máu cho tay mình, vội vàng hỏi bác sĩ: “Đủ chưa bác sĩ?” Nữ bác sĩ gật đầu. “Đủ rồi.” Andre đứng lên, cảm thấy đầu óc đều choáng váng. Nữ bác sĩ nói: “Bây giờ cậu cứ chờ ở ngoài phòng phẫu thuật đi, phẫu thuật sẽ xong rất nhanh thôi.” Nói xong, nữ bác sĩ kia vội vàng đứng dậy đi tới phòng phẫu thuật. Andre gật đầu, cùng đi theo đến phòng phẫu thuật, sau đó ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, hai tay ôm đầu, nhìn hai chân của mình đến thất thần. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . “Lam!” Không lâu sau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng một người phụ nữ gọi tên Ludwig, tiếp theo là giày cao gót “cạch cạch cạch cạch” trên sàn nhà. Bởi vì vừa rồi bị rút khá nhiều máu, bây giờ đầu óc Andre không được rõ ràng, chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng đầu thật sự rất đau, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được là giọng của ai, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cửa lớn phòng cấp cứu, hai mắt vô thần. Cho đến khi một người phụ nữ đi tới cửa phòng cấp cứu, đứng trước mặt Andre, Andre mới nhận ra là ai. Miller không biết tới từ lúc nào, cô ta mặc quân phục nữ, mang tất màu đen, giày cao gót màu đỏ, tóc buộc cao cao, bên ngoài khoác áo khoác da màu đỏ sang trọng, xinh đẹp động lòng người. Miller vừa vào cửa đã nhìn thấy Andre, trong lúc nhất thời Andre không biết nói gì, chỉ cùng Miller nhìn nhau. Miller cười lạnh một tiếng, sau đó ác độc nói với Andre: “Ồ! Đồ tạp chủng! Sao mày lại ở đây?!” Tâm tình Andre rất xấu, thân thể cũng không thoải mái, vì vậy thản nhiên trả lời Miller: “Tôi là người hầu của thiếu tá, sao tôi lại không thể ở đây?” Miller nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng mắng Andre, lễ phép và giáo dục toàn bộ đều quăng hết, hơn nữa còn liên tục chửi bậy: “Mày là thằng khốn kiếp! Hôm nay tao qua đây thăm Lam, vừa đến nơi đã nghe tin Lam bị thương, tao biết ngay là do con thỏ nhỏ chết tiệt mày! Có phải mày muốn hại chết Lam không?!” Miller nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn Andre. Andre cười khổ một tiếng, không biết nói gì, trong lòng vô cùng đau khổ, Ludwig gặp chuyện còn không phải là vì mình sao? Miller nói cũng không sai! “Vậy thì, tiểu thư Miller, cô muốn làm gì tôi? Làm gì mới có thể dập tắt lửa giận của cô đây?” Miller đột nhiên giơ tay lên, nói một câu: “Bây giờ tao muốn giết chết mày!” Nói xong liền giáng một cái tát thật mạnh xuống mặt Andre. Andre cũng không tức giận, chỉ giương mắt nhìn Miller một cái, sau đó. . . . . . Thân thể mềm nhũn, ngất đi, nghiêng người nằm trên ghế, đôi môi tái nhợt. Miller kinh ngạc nhìn tay mình, nhìn Andre đã ngất đi một cái, xoay người vội vàng đi ra ngoài. Lúc trở lại có thêm mấy gã đàn ông cầm một cái bao thật lớn đi theo sau Miller, Miller ác độc nói: “Bắt cái thằng khốn kiếp này đi, đưa đến chỗ quý cô Beauvoir, cho nó chịu chút đau khổ. . . . . . Tốt nhất chết quách ở đó luôn đi!” Nói xong, Miller nở nụ cười ranh mãnh. Thật ra từ lâu cô ả đã muốn giết chết Andre rồi, bây giờ Ludwig còn bị thương vì Andre, Miller ngây thơ nghĩ rằng Ludwig sẽ biết biết mình muốn tốt cho anh ấy. Thằng nhóc này chỉ biết hại chết anh ấy mà thôi. “Rõ, tiểu thư Miller.” Dứt lời, những người đó liền nhét Andre vào trong bao, sau đó mang ra ngoài, ném vào trong một chiếc xe màu đen ở trong sân.
|
Chương 39 Người phụ nữ tên Beauvoir này, Andre không biết cô ta. Nhưng cô ta biết Ludwig, biết Ludwig là thiếu tá bộ đội chiến đấu của đảng vệ quân tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa còn đang ở chung với đoàn quân trung ương và đoàn quân lính thiết giáp mạnh nhất của quân đội Đức. Beauvoir cũng không biết Andre, đại khái bởi vì Ludwig không cho phép bất kì ai thảo luận về thân phận của Andre. Vì vậy, nếu không phải là sĩ quan thường xuyên liên lạc với Ludwig sẽ không biết được sự tồn tại của thiếu niên người Nga tên Andre này. Mà sở dĩ Miller quyết định đưa Andre cho Beauvoir là vì những lí do sau đây: Beauvoir, năm nay 29 tuổi, trước mặt người ngoài luôn ra vẻ đoan trang tao nhã, lý trí tỉnh táo, tác phong đoan chính —— nhưng thật ra —— trong xương tuỷ cô ta cực kì khát máu, không, phải nói là, khát máu một cách biến thái. Cô ta tốt nghiệp từ học viện cao đẳng nghệ thuật Berlin, năm xưa đã nổi tiếng ưu tú, hơn nữa còn đạt được học vị tiến sĩ nghệ thuật. Beauvoir rất yêu thích nghệ thuật cơ thể người, cô ta có sở thích biến thái với làn da con người. Cô ta từng là nữ hội trưởng đầu tiên của “Hiệp hội trao đổi nghệ thuật cơ thể người cao cấp toàn Đức”, nhưng do khuyết điểm trên chính trị, cô ta đã bị hiệp hội phế truất thân phận hội trưởng, bây giờ hầu như cả ngày đều theo đuổi việc nghiên cứu nghệ thuật cơ thể. Cô ta là vợ của sĩ quan chỉ huy Hans Koch ở trại tập trung Buchenwald, thích nhất là lợi dụng quyền lực để bắt những tù binh trẻ tuổi xinh đẹp, da thịt nhẵn nhụi trong trại tập trung để chế tạo kiệt tác mà cô ta gọi là “nghệ thuật cơ thể người.” Bản thân Beauvoir còn có kinh nghiệm làm bác sĩ trên chiến trường, có hiểu biết thâm sâu về ngành giải phẫu, việc này giúp thêm cho cô ta trong việc tìm kiếm tù binh tới thỏa mãn dục vọng biến thái của mình đối với tác phẩm nghệ thuật bằng da người. Từng có mười mấy thanh niên tù binh người Pháp bị Beauvoir chọn ra, sau đó tại nhà riêng ở Soviet, cô ả giả bộ tiêm phòng cho bọn họ nhưng thật ra là tiêm chất độc hóa học chí mạng, tiếp theo xăm hoa văn lên cơ thể bọn họ rồi lột da, chế tạo thành hàng mỹ nghệ tinh xảo, thỏa mãn “phẩm vị nghệ thuật tao nhã” và “tình yêu say đắm dành cho nghệ thuật” của bản thân. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Andre vẫn chưa tỉnh, sau khi phát hiện mình bị vây kín thì từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì thấy thứ đang dán lấy mình là loại bao tải to, thô ráp mà mình thường thấy ở nông thôn. Andre không hiểu tại sao mình lại bị nhốt vào trong bao tải. Andre giãy dụa mấy cái, tiếp theo ngã xuống khỏi hàng ghế ở phía sau xe hơi, may là đập lưng xuống thùng xe nên cũng không phải quá đau. “Shh——” Andre giật mình, hít mạnh một hơi. Andre cố gắng giữ bình tĩnh, bên ngoài truyền đến tiếng người. “Tiểu thư Miller, hình như nó đã tỉnh lại!” Là giọng của một người đàn ông, Andre biết tất cả đều do Miller làm, vì vậy Andre im lặng không lên tiếng chờ Miller nói chuyện. “Dù sao cũng sắp tới rồi, lát nữa nó cũng phải chui ra thôi.” Andre có thể xác định đây là giọng của Miller. “Tiểu thư Miller, tiểu thư không sợ nó sẽ đi mật báo sao?” Miller cười ha ha, buồn cười nói: “Mật báo? Này, bạn của tôi ơi, anh suy nghĩ một chút đi, người bị Beauvoir bắt tới tay có người nào còn sống không? Thằng nhóc này chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.” Andre nghe những lời này, nhất thời bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Andre biết, Miller rất thích Ludwig, cô ta còn hận không thể giết mình ngay, sao có thể thả mình được, thế nên cầu xin Miller thả mình cũng chẳng có ích lợi gì. Andre quyết định im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo. “Đến rồi! Tiểu thư Miller.” Tài xế dừng xe lại. Miller gật đầu. “Đưa thằng nhóc này vào trong đi, tôi nghĩ quý cô Beauvoir nhất định sẽ rất thích ~” Người đàn ông đi theo cười ha ha, Andre lập tức cảm giác được trước mắt phát ra ánh sáng màu trắng, đại khái là có người mở cửa xe, ánh sáng mặt trời liền chiếu vào. Sau đó có người khiêng mình ra ngoài, vác trên bả vai, sau đó đi một đoạn đường. “Tiểu thư Miller, rốt cuộc cô đã tới. Tôi chờ cô đã lâu rồi.” Andre nghe được giọng nói xa lạ của một người phụ nữ. Cách nói chuyện và ngữ điệu này hơi giống Ludwig —— không có phập phồng, bình tĩnh không gợn sóng, là một loại giọng nói cực kì lý trí, do đối phương là phụ nữ, giọng nói này càng thêm phần lạnh lẽo. Andre không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trái tim đập thình thịch. “Bác sĩ Beauvoir, để tôi tặng cho cô một món quà, tôi bảo đảm cô sẽ thích~” Miller cười, trong giọng nói mang theo ý lấy lòng. “Vào trong rồi nói tiếp, nơi này không tiện nói chuyện.” Beauvoir trả lời. Miller gật đầu, bọn thuộc hạ của cô ta liền khiêng Andre vào trong một mảnh sân rộng. “Được rồi, để người xuống, các ngươi đi ra đi.” Beauvoir lạnh lùng nói, người đàn ông phía sau kia liền xoay người đi ra ngoài, trở lại chỗ đỗ xe chờ Miller. Miller và Beauvoir ngồi trên ghế sô pha cạnh bàn trà, người hầu nữ một bên bưng hai ly cà phê tới, Miller và Beauvoir mỗi người bưng một ly cà phê bắt đầu uống. “Tiểu thư Miller, không biết cô định tặng tôi kiểu người gì đây?” Beauvoir nhìn Miller, Miller cười cười. “Tôi cam đoan cô nhất định sẽ rất hài lòng~” Nói xong, người hầu nữ phía sau liền cầm một cái kéo đi tới, khom lưng cắt bỏ dây buộc trên bao tải, đầu Andre liền lộ ra ngoài. Andre nhanh chóng chui ra, đứng lên hít từng ngụm từng ngụm không khí. Beauvoir mở to đôi mắt màu xanh biếc, trên tay bưng ly cà phê, ngẩn người nhìn Andre. Andre ngẩng đầu, trông thấy Miller đang ngồi với một người phụ nữ. Người phụ nữ này cẩn thận búi mái tóc màu vàng của mình ở sau đầu, mặc một chiếc áo lông dê màu thuần trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng sang trọng. Đôi mắt màu xanh nhạt thâm thúy của Beauvoir nhìn chằm chằm vào Andre, ánh mắt của cô ta lạnh như băng, trông hơi kinh ngạc một chút, giống như Andre không phải là một người sống mà là một món hàng tinh xảo đang bị xem xét. Andre nhìn Miller. “Tiểu thư Miller, cô làm vậy là không đúng.” Miller ngẩng đầu lên cười ha ha, sau đó quay đầu nói với Beauvoir: “Bác sĩ Beauvoir, cô nhìn xem, món quà này có tính cách rất quật cường, cô cứ điều giáo nó thật tốt, nó sẽ mang đến niềm vui thú cho cuộc sống của cô.” “Xin lỗi, tôi không phải là món quà!” Andre hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn bỏ đi. Còn chưa đi tới cửa, Beauvoir đã cầm súng lục dí vào đầu Andre: “Ồ, đúng là một cậu bé xinh đẹp. Thiên sứ đáng yêu, nếu ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ không để cho ngươi sống yên đâu.” Beauvoir kề môi lại sát lỗ tai Andre, mặt không có biểu tình gì, nói: “Ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu rõ ta, cưng ạ. Nếu sau này ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ rạch bụng ngươi, để ngươi nhìn ruột màu xanh của mình văng ra khỏi bụng, sau đó ta sẽ lấy cái ruột kia vòng trên cổ ngươi, đến khi ngươi bị ruột của mình siết chết mới thôi, hình ảnh đó có phải rất đẹp hay không?” Andre nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời. Miller đứng lên, cười nói: “Xem ra bác sĩ cảm thấy rất hứng thú với món quà tôi đưa tới, tôi hi vọng cô sẽ tận hưởng nó thật tốt ~ tôi còn có việc bận, về trước, không làm chậm trễ thời gian của cô nữa, bác sĩ Beauvoir.” Beauvoir gật đầu, ra hiệu cho người hầu nữ đưa Miller ra ngoài trước, sau đó Beauvoir ngồi lại vị trí của mình, bắt chéo hai chân, nhìn chằm chằm vào Andre, mở miệng nói một chữ: “Cởi.” Andre kiên quyết nhìn Beauvoir, Beauvoir cười lạnh một tiếng, cầm súng lên, chỉa vào Andre. “Nếu không cởi, ta sẽ lập tức chặt đứt chân của ngươi, bây giờ ta có rất nhiều thời gian, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.” Andre nhìn xung quanh một chút, mấy người hầu đều ra vẻ như chẳng thấy gì, trên mặt bọn họ cũng không có biểu tình gì đặc biệt, xem ra bọn họ đã quen với cảnh tượng như vậy. Trong phòng rất ấm áp, lò sưởi trong tường đã được đốt lên, hoàn toàn không có cảm giác lạnh. Dưới sự ép buộc của Beauvoir, Andre bắt đầu cởi xuống từng kiện quần áo của mình, cho đến khi chỉ còn quần đùi, Beauvoir mới bảo Andre dừng tay: “Ta chỉ cảm thấy hứng thú với da của ngươi, không có hứng thú với cơ quan sinh dục và thân thể của ngươi.” Nói xong, Beauvoir đứng lên, đi tới trước mặt Andre, đưa tay bắt đầu sờ soạng da thịt Andre, tay trái còn cầm lấy một cái kính viễn vọng màu đen. Da thịt Andre nhẵn nhụi, lông trên người cũng rất ít. Beauvoir bắt đầu nhìn từ mặt Andre xuống tới hai chân, trên mặt không có biểu tình gì, hoàn toàn là đang nghiêm túc nghiên cứu, thế nhưng vừa nhìn vừa kêu lên, trong giọng nói có chút không thể tin: “Thật sự quá tuyệt vời. . . . . . Đúng là kiệt tác của tự nhiên! Kiệt tác của thượng đế!” “Không giống mấy tên tù binh người Pháp chết tiệt kia, tuổi chưa lớn mà đã chịu ảnh hưởng của truyền thống và huyết mạch phóng đãng của quốc gia phóng đãng đó, mới mười sáu tuổi mà da thịt đã không còn sức sống, nhìn cứ như da thịt của đàn ông ba mươi, thô ráp mà không đều.” Beauvoir đứng lên, nắm cằm Andre, trên tay cầm kính viễn vọng, nghiêm túc quan sát hai má và lỗ tai Andre, thấp giọng nói: “Ngươi là người nước nào?” Andre trả lời: “Nước Nga.” “Bình thường có uống rượu không?” “Không uống.” “Có hút thuốc lá không?” “Không hút.” Beauvoir hài lòng gật đầu, sau đó nhéo phần da thịt bên hông Andre. “Ngươi thật sự quá gầy, chất lượng da rất tốt nhưng ngươi thật sự gầy quá. . . . . . Finnie!” Beauvoir xoay người gọi một tiếng, một người hầu nữ đi tới. “Phu nhân, có gì phân phó sao?” Beauvoir chỉ chỉ Andre, nói với Finnie. “Mang thằng nhóc này đi tắm, sau đó sắp xếp một căn phòng cho nó, nhớ trông chừng nó thật kĩ, đừng để nó chạy.” Finnie gật đầu, lôi Andre đi xuống. Cánh tay Andre bị nắm đến đau, người đàn bà tên Finnie này vừa cao vừa cường tráng, cứ như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa rất có sức lực, Andre cảm thấy có lẽ mình không phải là đối thủ của người đàn bà này.
|
Chương 40 Chuyện hình xăm của Andre kéo dài suốt hơn một tháng —— từ cuối tháng năm đến đầu tháng bảy. Mấy ngày đầu tháng bảy, thời tiết ở Volgograd bắt đầu trở nên vô cùng ấm áp, ngay cả gió đêm cũng rất là ấm. Beauvoir là một người phụ nữ rất lý trí, hơn nữa rất có tính nhẫn nại, cô ta cẩn thận, chậm rãi xăm hoa văn chim ưng màu xanh sẫm lên tấm lưng trắng nõn xinh đẹp của Andre —— đại diện cho dân tộc Đức kiêu hãnh và vinh quang cao nhất của Nazi Đức. Còn Andre lại cảm thấy bị sỉ nhục, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn ban đầu, chỉ cần tỉnh táo một chút, Andre sẽ nổi điên giãy dụa, sau đó Beauvoir liên tục sử dụng thuốc an thần với Andre. Hậu quả của việc sử dụng thuốc an thần quá nhiều chính là thần kinh não bộ bị tổn hại, vì thế cho dù không bị khống chế, phản ứng của Andre cũng trở nên chậm chạp và trì trệ, giống như chưa già đã yếu. Thậm chí có lúc cậu chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ, không nói được câu nào, ngơ ngác nhìn phía trước. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Finnie phủ thêm một chiếc áo khoác cho Andre, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đờ đẫn của Andre. “Hôm nay nhớ biểu hiện cho tốt, có thể phu nhân sẽ không lột da của ngươi sớm như vậy.” Nói xong, Finnie liền lôi Andre ra ngoài. Bên ngoài trời trong nắng ấm, đã lâu Andre không có ra ngoài rồi. Theo lý thuyết, nếu ở trong phòng quá lâu, mắt của Andre sẽ không thích ứng kịp, thế nhưng đôi mắt xanh thẳm của Andre cũng không chớp một cái, cứ mở to như cũ, không có chút hồn nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm người ở bên ngoài. Finnie thấy trên tay Andre nắm một đôi bao tay màu trắng, cô ả vươn tay ra, nói với Andre: “Ngươi cầm cái gì thế? Đưa đây cho ta.” Finnie luôn nhìn thấy Andre cầm đôi bao tay này ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn. Andre giống như không có nghe thấy, mở hai chân ra đi thẳng lên phía trước, bàn tay vẫn nắm chặt đôi bao tay kia. Finnie nhìn hai má gầy xọp trắng nõn do ăn cơm quá ít của Andre, cuối cùng chỉ mím môi, không nói gì. Buổi tiệc triển lãm được cử hành trên bãi cỏ trong sân, mà thứ được triển lãm – tác phẩm nghệ thuật “cao quý tinh tế” chính là bản thân Andre. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hôm nay Beauvoir đặc biệt trang điểm cho mình thật kĩ lưỡng, búi tóc màu vàng được búi lên cao cao, quần áo trên người rất hợp thời, trông rất tao nhã và đoan trang, hình ảnh vị bác sĩ biến thái kinh tởm trước mặt Andre đã bị ánh nắng buổi trưa quét sạch sẽ. Lúc này đây, Beauvoir đang cầm ly rượu sâm banh, trò chuyện với những người quen bên cạnh —— Những người này đều là bác sĩ Nazi công tác trong bệnh viện trên chiến trường, còn có một vài sĩ quan cấp thấp làm việc bên trong trại tập trung. Do Gestapo đang bắt đầu tập trung dời tù binh đi xử tử, công việc hiện tại trong trại tập trung cũng không nhiều, chỉ cần cai ngục trông chừng là được rồi. Andre vừa bước ra, những người đó liền ngây dại, tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm vào Andre —— Gương mặt trắng nõn tinh tế và cặp mắt xanh thẳm dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời. “Trời ạ, thật sự rất đẹp, cô tìm được cậu bé này ở đâu vậy?” Người đàn ông đứng bên cạnh hỏi Beauvoir. Beauvoir nghiêng mặt qua, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “À, bạn của tôi, tôi nghĩ anh lầm rồi, nó không phải là ‘cậu bé’ gì, bây giờ nó là tác phẩm nghệ thuật của tôi, là kiệt tác hoàn mĩ nhất từ lúc tôi sinh ra tới giờ.” Nói xong, Beauvoir ngoắc ngoắc tay với Finnie. “Finnie, bảo thiên sứ nhỏ của ta đi tới chính giữa đi, để mọi người thưởng thức tác phẩm của ta một chút nào.” Finnie đưa tay kéo quần áo trên người Andre xuống, sau đó đẩy Andre ra. Andre không có phản ứng gì bước đi, chân trần bước đến giữa bãi cỏ, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu —— đánh giá thân thể cậu, nhất là con chim ưng màu xanh thẫm sau lưng cậu. Từ xưa, Beauvoir đã theo đuổi nghệ thuật cơ thể người, bây giờ thành tựu nghệ thuật của cô ta lại càng đẳng cấp. Chất lượng da của Andre rất tốt, cơ thể lại đẹp, xăm hình chim ưng, biểu tượng của Nazi Đức lên lưng Andre trông vừa thuần khiết không tì vết lại vừa hoang dã, trông sang trọng mà gợi cảm. “Đẹp quá. . . . . .” “Đúng vậy, thật sự quá tuyệt vời, bác sĩ Beauvoir đúng là thiên tài nghệ thuật. . . . . .” Liên tục có người cảm thán. Beauvoir nhướng mày, sau đó thản nhiên uống rượu trên tay, ánh mắt đánh giá thân thể Andre, sau đó quay sang nói với những người bên cạnh: “Đây chính là nguyên nhân vì sao nó vẫn còn sống đến bây giờ. . . . .” “Rầm ——” một tiếng, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra. Beauvoir quay đầu lại, nhìn thấy Ludwig mặc một thân quân phục đứng ở cửa, phía sau có vài sĩ quan phụ tá và mấy vệ sĩ. Ludwig vừa vào cửa, khuôn mặt không có biểu tình gì quét mắt qua toàn bộ hội trường, sau đó đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào người đứng ở trong sân, người đang bị đánh giá không kiêng dè gì, người gần như trần truồng, Andre. Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên thân thể trắng nõn và mái tóc màu vàng nhạt của Andre. Ludwig ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào thân thể gầy yếu của Andre. Beauvoir thấy thiếu tá Ludwig trước giờ chưa từng tham gia những bữa tiệc công chúng này lại có mặt, vì thế liền đi tới, cười cười, nói. “Thiếu tá Lam Finn Ludwig, ngài lại tới đây sao? A, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.” Ludwig không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Beauvoir một cái, sau đó nhanh chóng cởi áo khoác quân phục, đi thẳng tới giữa đám người, cầm áo khoác bao lại Andre chỉ mặc quần trong, sau đó khom lưng ôm Andre vào trong lòng. Andre ngẩng đầu nhìn Ludwig một cái, cứ nhìn chằm chằm vào Ludwig như vậy, trên mặt không có biểu tình gì, hai mắt trống rỗng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể làm cho đôi mắt kia sáng trở lại, nhưng khóe mắt Andre lại có nước mắt nhỏ xuống. Ludwig nhắm mắt lại, nhíu mày, sau đó mở mắt ra, ôm Andre, quay lưng bỏ đi. Bối cảnh gia tộc Ludwig vững chắc, người ở đây không dám chọc hắn, tất cả mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn ngài thiếu tá ôm cậu bé người Nga bỏ đi, không ai dám nói câu nào. Beauvoir kinh ngạc nhìn Ludwig. “Thiếu tá, ngài làm vậy là sao đây?” Ludwig quay đầu, hai mắt đỏ lên, lạnh lùng nhìn Beauvoir, trầm giọng nói: “Bác sĩ, cô giỏi lắm.” Nói xong, Ludwig liền ôm Andre ra ngoài, binh sĩ đảng vệ quân cầm súng phía sau cũng nhanh chóng theo Ludwig ra ngoài. Beauvoir biết thiếu tá Lam Finn Ludwig là người mình không chọc nổi, cô ta cũng không hiểu tại sao Ludwig lại không vui, vì vậy chỉ còn biết đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn Ludwig ôm Andre ngồi vào trong xe. Vừa vào xe hơi, tài xế liền lái xe về phía doanh trại công xưởng kia. Ludwig ôm chặt Andre vào trong ngực, vẻ mặt cực kì âm trầm, bàn tay ấm áp cách lớp áo khoác ngoài nhẹ nhàng vuốt ve lưng Andre, yên lặng dỗ dành cậu. Nhất thời Andre không nói được lời nào —— lâu rồi cậu không có mở miệng nói chuyện, thân thể vẫn còn run rẩy, cả người co rúc lại, tựa đầu vào trên ngực Ludwig, nước mắt càng không ngừng chảy xuống. Ludwig lấy khăn tay ra, lau sạch nước mắt trên mặt Andre, sau đó cầm bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Andre, nhìn thấy tay phải của Andre đang cầm đôi bao tay màu trắng của mình —— là đôi bao tay mà mình đã đưa cho Andre. Ludwig rút bao tay ra khỏi lòng bàn tay của Andre, cất vào trong túi áo, sau đó cúi đầu hôn môi Andre, dùng sức ôm Andre vào trong ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu Andre. Andre dần dần khóc thành tiếng, Ludwig vòng hai chân thon gầy của Andre quanh người mình, nhét vào trong quần áo của mình, áp mặt vào má Andre. “Ngoan, Andre, đừng sợ.” Ludwig trầm giọng nói, đưa tay lau nước mắt loang lổ trên mặt Andre, con ngươi màu xám bạc càng thêm lạnh lẽo. “Tất cả những người đã tổn thương em, một người tôi cũng không bỏ qua.” Nghe xong những lời này, Andre nghẹn ngào mấy tiếng, sau đó thấp giọng khóc, cuối cùng tựa vào trong ngực Ludwig, từ từ ngủ thiếp đi, thân thể vẫn căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . “Tiểu thư Miller, khuya hôm nay cô có thể tới đây một chút không? Tôi có vài vấn đề muốn thảo luận với cô.” Miller mới vừa ngủ trưa xong, sau khi tỉnh dậy thì ngồi ở bên giường, nhìn gương trang điểm, sau đó đột nhiên nhận được điện thoại của Beauvoir. Miller cười gật đầu. “Dĩ nhiên là được, bác sĩ Beauvoir, tối nay mấy giờ cô rảnh?” Beauvoir nói: “Chừng tám giờ tối, thế nào?” “Được, không thành vấn đề!” Miller ngẩng đầu, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ một cái, bây giờ đang là buổi trưa, cách tám giờ tối còn lâu, vì vậy không cần gấp. Miller nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng, tiếp theo đeo hoa tai và dây chuyền tinh xảo cho mình, sau đó xoay người đi tới tủ quần áo, lấy một bộ quần áo sang trọng và quý phái ra mặc. “Tiểu thư Miller, tiểu thư muốn đi đâu?” Một người hầu bên cạnh nhìn Miller. Miller không kiên nhẫn nhíu mày. “Tôi chỉ ra ngoài đi đây đó một chút! Các người có thể đừng hỏi tôi đi đâu suốt ngày có được không! Phiền muốn chết!” Người hầu vội vàng gật đầu, nói: “Nhưng tướng quân Attenborough đã dặn, mỗi ngày chúng tôi đều phải báo cáo hành trình của tiểu thư cho ngài ấy, ngài ấy dặn chúng tôi phải chú ý đến sự an toàn của tiểu thư, để tránh tiểu thư gặp chuyện bất trắc. . . . . . Nếu tiểu thư xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng tôi sẽ bị phạt nặng.” Miller hung hăng trừng mắt nhìn người hầu kia một cái. “Mấy người nghe lời của baba tôi thật nhỉ? . . . . . . Ai, thôi được rồi, để tôi nói, tôi đi tìm phu nhân của mấy sĩ quan đánh bài, mấy người đi báo cáo với baba tôi đi, còn nữa, đừng có đi theo tôi!” Người hầu kia gật đầu, Miller mỉm cười đi ra ngoài. Thật ra Miller cũng không muốn tìm phu nhân sĩ quan gì đó đánh bài, cô ta muốn đi thăm Ludwig. Bây giờ thằng nhóc tóc vàng người Nga kia đã không còn ở đây, Ludwig sẽ quên nó nhanh thôi, sau này anh ấy sẽ từ từ thích mình. Miller tràn đầy tự tin đi về phía phòng Ludwig, trên đường đi tình cờ gặp được sĩ quan phụ tá của Ludwig, Wolf. “Ngài Wolf, bây giờ Lam đang ở đâu? Anh ấy có ở trong phòng không?” Trước giờ Wolf là người rất nghiêm túc, hắn bình tĩnh nhìn Miller, trả lời: “Bây giờ thiếu tá không có trong doanh trại, tiểu thư có muốn đi tìm ngài ấy không?” Giọng Wolf nghe rất máy móc, Miller luôn cảm thấy người đàn ông này chưa từng xem mình là người đẹp, à không, thậm chí chưa từng xem mình là phụ nữ! Điều mà những tên sĩ quan tận chức tận trách này làm người ta bực mình chính là —— không có khiếu hài hước, không biết tôn trọng phụ nữ, đối xử với phụ nữ trong quân đội như đối xử với đàn ông. Miller là một đại tiểu thư, thích nhất là nghe những lời nịnh nọt và lấy lòng. Miller hừ lạnh một tiếng. “Tôi biết rồi!” Nói xong, Miller xoay người lắc mông bỏ đi, cuối cùng đành phải đi tìm phu nhân của các sĩ quan đánh bài. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . “Bây giờ là mấy giờ rồi?” Uống trà, đánh bài, thảo luận về trang sức nổi tiếng, rất nhanh đã hết một buổi chiều, Miller ngẩng đầu hỏi phu nhân của một sĩ quan bên cạnh. Người phụ nữ kia nhìn đồng hồ trên tay một cái. “Tiểu thư Miller, bây giờ đã là bảy giờ một phút rồi.” Miller che miệng. “Ai nha, thiếu chút nữa tôi quên mất, tôi phải đi tìm bác sĩ Beauvoir! Chúng tôi có hẹn lúc tám giờ tối, bây giờ không đi thì muộn mất! Đến trễ là chuyện không lễ phép!” Miller vội vàng đứng lên. Nghe thấy Beauvoir muốn tìm Miller, người phụ nữ bên cạnh nhăn mặt. “Cái cô bác sĩ tốt nghiệp cao đẳng nghệ thuật kia ấy à? Ôi trời, sở thích của cô ta đúng là đủ ‘đặc biệt’. Tiểu thư ơi, cô là đại mĩ nhân, cô phải cẩn thận một chút đó!” Nói xong, mọi người che miệng cười ha ha. Miller liếc người phụ nữ kia một cái, dặn dò: “Nếu người hầu nhà tôi đến tìm, cô cứ bảo tôi đã tới chỗ bác sĩ Beauvoir!” “Được, không thành vấn đề!” Nói xong, Miller nhìn gương sửa sang lại quần áo, trang điểm lại một chút, sau đó xách túi đi ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối đen, Miller vừa ra khỏi cửa, một chiếc xe hơi liền chạy tới, dừng ở trước mặt Miller. Miller híp mắt nhìn một chút, xe hơi này đúng là xe của mình, nhưng Miller không có chú ý tới người ngồi trong xe. Trời tờ mờ tối, trong lúc nhất thời cũng thấy không rõ lắm, Miller trực tiếp kéo cửa ra, ngồi vào ghế sau. Sau khi ngồi xuống, Miller mới phát hiện bên cạnh mình còn có người, tài xế phía trước cũng không phải người mà mình quen biết. “Á ——!” Miller còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông bên cạnh đã sáp tới, dùng khăn ướt dính thuốc che kín mũi Miller. Miller ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, không lâu sau thì ngất đi. Hai người kia nhìn nhau cười một tiếng, sau đó khởi động xe hơi, nhanh chóng phóng vào rừng. Lúc hai người lái xe vào trong rừng, một người đàn ông Mỹ đã đứng chờ ở đó, phía sau là một chiếc xe hơi do Soviet chế tạo. Người đàn ông nọ móc một ít tiền từ trong túi, muốn đưa cho hai người kia. Một người trong đó phất tay một cái: “Không, chúng tôi không cần tiền, chút tiền kia có đáng là gì? Việc mà anh phải làm chính là chiêu đãi tiểu thư Miller của chúng tôi thật tốt, thiếu tá của chúng tôi nói, ‘tiểu thư Miller xinh đẹp như vậy, sao có thể để một người đàn ông độc hưởng được?’” Người nọ hưng phấn gật đầu, cất tiền vào túi áo, sau đó cúi người xuống bế Miller đang nằm ở sau xe. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt quyến rũ của Miller, nhếch miệng cười thoả mãn: “Xin chuyển lời tới chỉ huy đáng kính của các anh, chúng tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy như vợ mới cưới.” Hai người kia gật đầu, sau đó lập tức xoay người lái xe trở về. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . “A. . . . . .” Miller ôm đầu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trên người không một mảnh vải. Miller quay đầu nhìn xung quanh, mình đang ở trong một căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một chiếc đèn ở đầu giường. “Đây là đâu? Có ai ở đây không?!” Miller bị dọa sợ gần chết, cô ả đưa tay tìm chăn che thân thể mình của mình lại, ai ngờ trên giường không có chăn, đầu giường lại đặt rất nhiều cuộn giấy vệ sinh. Miller che miệng, cô ta cũng không phải là xử nữ gì, cô ta biết mớ giấy vệ sinh này dùng để làm gì. Miller hoảng sợ che miệng, lùi về phía sau, núp trong góc tường, nhưng vách tường phía sau rất lạnh, có vẻ như rất bẩn, Miller cảm thấy ghê tởm, nhíu mày, quay trở lại chỗ cũ. “Tỉnh rồi sao? Người đẹp nhỏ của anh?” Miller nghe thấy giọng người Mỹ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một binh sĩ người Mỹ tóc vàng mắt xanh đẩy cửa ra, đi thẳng tới trước mặt mình. Miller che lại thân thể, hét to: “Đây là đâu?! Đây là đâu?! A ——” Binh sĩ người Mĩ kia nhếch miệng cười cười, đưa tay sờ tóc Miller. “Này, bé cưng, anh nghe nói binh sĩ Đức các em không thích chạm vào đàn bà Mỹ, nhưng không sao, đàn ông Mỹ bọn anh vẫn rất thích đàn bà Đức, nhất là những cô gái xinh đẹp như em. . . . . . Ê! Các anh em, bọn mày vào xem nè, mẹ kiếp! Đừng có ăn nữa!” “Tới ngay!” Vài binh sĩ Mỹ rục rịch bước vào, khoảng chừng 20 người. Người đàn ông vừa rồi cười nói với Miller: “Cục cưng, ở chỗ bọn anh có 20 người, sau này em chính là vợ của bọn anh, em nhất định sẽ thích bọn anh. . . . . .” “Bọn anh sẽ đối xử với em thật dịu dàng, em yên tâm, bọn anh không phải loạn đàn ông thô lỗ đâu, mỗi ngày em sẽ được ăn những món ăn ngon nhất, nước Mỹ bọn anh có rất nhiều tiền~” Người đàn ông cúi người xuống muốn hôn Miller, Miller hét lớn một tiếng, rúc về phía sau: “Đừng! Đừng mà, tránh ra!” “Này, Symes, mày đừng có dọa cô ấy!” Một người đàn ông phía sau nói. Symes gật đầu. “Sao tao nỡ dọa cô ấy chứ?” Thế nhưng sau khi nói xong, Symes lại xoay người nắm chặt cánh tay Miller, hung ác nói: “Cục cưng bé nhỏ, nếu em vẫn không nghe lời, anh cũng không biết anh có đánh em không đấy! Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút đi.” Miller hất tay Symes ra, Symes vươn tay cho Miller một cái tát. Miller che mặt, rốt cuộc cũng biết sợ, không dám nói tiếp nữa. Symes quay lại cười cười với các anh em phía sau: “Các anh em, nhìn đi, đàn bà là thế đấy, vô luận thế nào các cô nàng cũng phải khuất phục thôi.” Nói xong, Symes đứng lên, cởi quần áo ra, quay đầu nói với bọn họ: “Bọn mày ra phòng bếp đánh bài trước đi, đứa nào muốn đứng đây nhìn cũng được. Tao làm xong rồi tới bọn mày làm. Fuck! Tao không đụng đàn bà bao lâu rồi nhỉ?” “Đúng rồi, chúng ta quyết định thế này đi, không ai được phép xuất tinh ở bên trong —— Tao không muốn đụng trúng dịch thể của đứa nào hết! Tởm lắm. . . . . .” Đám người phía sau gật đầu, sau đó quay lưng tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu đánh bài hút thuốc, có người ra ngoài tiếp tục nướng thịt, ăn uống gì đó. Nói xong, Symes đưa tay kéo Miller qua, tách hai chân của cô ả ra, trước tiên cúi xuống liếm láp một phen, sau đó x vào, bắt đầu ân ái. . . . . . Những binh sĩ Mỹ này không ra khỏi cửa suốt ba ngày hai đêm, bọn chúng nghỉ ngơi trong phòng, trên thực tế là ngồi trong phòng bếp đánh bài, chờ đến phiên mình. Miller rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại vô cùng ác liệt. Bọn chúng đánh Miller một trận, Miller mới chịu nghe lời. Kể từ khi Miller ngoan ngoãn phối hợp, nhóm binh sĩ nọ liền đối xử với cô ta như người chồng tốt chăm sóc vợ đang mang thai, cô ả muốn gì được nấy. Bọn chúng thu thập trứng gà, thịt mặn, chân giò hun khói, thay phiên làm bữa ăn sáng cho Miller, lấy cả đống đồ ăn về làm bữa trưa và bữa tối cho cô ả, thậm chí lúc Miller đi toilet cũng có người đứng bên cạmh, hưng phấn bừng bừng nhìn cô ta, từ sáng đến tối trong phòng của Miller đều có người. Những binh sĩ người Mỹ kia rất hăng hái với Miller, bọn chúng yêu Miller như chính mạng của mình. ……………… Andre bị Ludwig ôm trở lại doanh trại công xưởng bên kia. Ludwig đặt Andre lên giường, sau đó cởi quần áo của Andre xuống, vẻ mặt âm trầm nhìn hình xăm trên lưng Andre. Ludwig vươn tay, chậm rãi vuốt ve lưng Andre, thân thể Andre run rẩy, thấp giọng khóc. “Andre, người đàn bà kia đã làm gì em?” Ludwig nằm xuống bên cạnh, đưa tay kéo Andre vào lòng. Andre lắc đầu, cắn môi, không nói lời nào, nước mắt chảy xuống, bả vai không ngừng run rẩy. Ludwig cúi đầu hôn môi Andre, ngón tay vuốt ve má Andre, sau đó tách hai chân Andre ra. “Cưng à, bây giờ chúng ta làm chuyện khác, em đừng nghĩ tới việc đó nữa.” Ludwig nói, sau đó bắt đầu hôn bả vai Andre. Andre cảm thấy sau lưng mình nóng lên, dấu hiệu sỉ nhục của người đàn bà kia vẫn còn ở trên lưng mình, Andre cảm giác được đang Ludwig hôn lên nơi đó. “Đừng ——!” Andre đưa tay đẩy Ludwig ra, ngồi dậy, khuôn mặt đẫm lệ nhìn Ludwig. Người nọ cũng nhìn chằm chằm vào mình, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì, sợi tóc màu đen trên đầu rơi lả tả xuống, trông có chút lộn xộn và trầm lặng. Andre ôm chân, ngồi dậy rúc vào một góc, nhỏ giọng nói: “Ludwig, anh đừng chạm vào tôi, bây giờ tôi cảm thấy. . . . . . Mình rất bẩn. . . . . . Tôi không xứng làm người hầu của anh, càng không xứng sống chung với anh. . . . . .” Nói xong, Andre đau khổ che mặt. Ludwig ngồi ở bên người Andre, đưa tay kéo Andre vào lòng. “Sao lại thế được? Người hầu nhỏ, chủ nhân sẽ mãi mãi bảo vệ em, em không bẩn.” Andre lắc đầu. “Ludwig, tôi cảm thấy mình sẽ làm bẩn anh, anh đừng đụng vào tôi. . . . . .” Ludwig đưa tay vuốt lưng Andre. “Đừng sợ, tất cả đã qua rồi, sau này tôi đi đâu cũng sẽ mang em theo.” Hai mắt Andre đỏ lên, cậu ngẩng đầu nói. “Ludwig, tôi đã bị người khác chạm qua, khắp người tôi đều lưu lại dấu vết của người đó, tôi hận cô ta! Người đàn bà kia, tôi hận cô ta. . . . . . . .” Ludwig im lặng gật đầu, không nói gì, chỉ siết chặt Andre vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má và cổ Andre, điều này khiến cho Andre cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Andre có chút nhạy cảm với sự yên lặng, bởi vì sự yên lặng sẽ làm cậu nhớ tới những ngày tháng đáng sợ lúc trước, vì vậy bây giờ Ludwig đi đâu cũng mang Andre theo. Lúc cần đi họp, Ludwig sẽ để sĩ quan phụ tá Wolf trông chừng Andre rồi mới đi. Andre vẫn kiên quyết không cho phép Ludwig chạm vào mình, lúc ngủ sẽ mặc quần áo che người mình kín mít, Ludwig thậm chí không sờ tới da Andre. Ludwig cũng chưa bao giờ nói gì, chỉ ôm chặt Andre vào trong ngực của mình, như muốn chứng minh sự che chở tuyệt đối dành cho Andre. Ngày 5 tháng 7 năm 1942. Ludwig viết báo cáo phân tích tình hình chiến sự bên bàn sách, do khí trời bắt đầu dần dần nóng lên, Ludwig chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhưng luôn cài tới nút trên cùng. Andre mặc đồ ngủ ngồi một bên, Ludwig mở radio cho cậu nghe giết thời gian. Trong radio truyền đến tiếng thuyết trình của Hitler ở Berlin: “. . . . . . Những chiến sĩ dũng cảm của chúng ta đã giành được thắng lợi ở Volgograd!” Andre ngồi bên cạnh Ludwig, ngạc nhiên nhìn Ludwig. “Ở Volgograd còn chưa bắt đầu đánh giặc mà? Sao Hitler lại nói đã đánh thắng?” Ludwig nhìn Andre một cái. “Chiến tranh cần quân nhân và cũng cần chính trị gia tuyên truyền, Adolf chính là chính trị gia, chỉ vậy thôi.” Andre gật đầu. “Vậy khi nào các người sẽ đánh Soviet?” Ludwig cúi đầu cười cười, nhìn Andre: “Em muốn đi mật báo sao?” Andre nhăn mặt: “Anh đừng có nói vậy, Ludwig!” Ludwig gật đầu, đưa tay nắm cằm Andre: “Em đừng nghĩ tới việc bỏ trốn, người hầu nhỏ.” Sắc mặt Andre tái nhợt, cậu cúi đầu nói: “Không, không đâu. . . . . . Tôi sẽ không bỏ trốn, tôi muốn ở bên cạnh anh.” Ludwig im lặng ôm Andre vào trong lòng, sau đó hôn lên má Andre. Andre cảm thấy hình như Ludwig muốn làm gì đó, nhưng Andre không thể chấp nhận Ludwig chạm vào cơ thể dơ bẩn của mình, trên lưng mình vẫn còn dấu vết sỉ nhục kia, quả thật sẽ làm bẩn sự cao quý của Ludwig. Ludwig đưa tay vào trong quần Andre, Andre đè tay Ludwig lại, thấp giọng nói: “Ludwig. . . . .” Ludwig nhanh chóng rút tay ra, hôn khóe miệng Andre một cái, sau đó quay đầu tiếp tục viết. Andre nghiêng mặt qua, nói: “Xin lỗi.” Ludwig vỗ vỗ đầu Andre, sau đó nhìn đồng hồ trên tường: “Ngoan, chúng ta đi ăn cơm.” Nói xong Ludwig liền đứng lên, Andre lấy quân phục của Ludwig trên giá áo xuống. Ludwig nhận lấy quân phục, mặc lên người, Andre đứng trước mặt Ludwig, cài nút cho Ludwig. Ludwig đưa tay sờ sờ đầu Andre. Nếu là trước kia, Andre tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn cài nút cho Ludwig như vậy. Andre cười, tránh ra, sau đó tự mình đeo bao tay cho Ludwig. Lúc ra cửa hai người gặp sĩ quan phụ tá Wolf của Ludwig. Wolf ngẩng đầu thẳng lưng đi đến trước mặt Ludwig, giơ tay lên chào Ludwig. Ludwig cũng chào Wolf, sau đó nói: “Wolf, tin tức bên kia tới chưa?” Wolf gật đầu, nói nhỏ với Ludwig: “Tướng quân Attenborough đích thân tới, nói rằng tiểu thư Miller đột nhiên biến mất, bây giờ muốn nhờ ngài giúp đỡ.” Ludwig cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhất thời trở nên âm trầm. “Tôi chờ đã lâu rồi.” Vẻ mặt này của Ludwig thật sự rất khủng khiếp, Andre mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Ludwig. Ludwig quay đầu lại, đưa tay nhéo má Andre. “Bảo bối, để tôi cho em xem trò hay mới.”
|