Dã Thú Pháp Tắc
|
|
Quyển 4 - Chương 12 Kể từ lúc khởi hành đã sắp sửa gần hai mươi bốn tiếng, buổi chiều ngày thứ hai Lăng Thịnh Duệ mới tới được địa điểm trên vé. Từ trong không gian âm u của khoang xe lửa bước ra, ánh nắng chói chang đâm thẳng vào mắt khiến anh phải híp mắt lại, và đồng thời quang cảnh hiện ra trước mắt anh, là một thành phố vô cùng phồn hoa. Nơi đây so với thành phố G anh sống coi bộ sung túc hơn nhiều, cũng hờ hững hơn. Định vị phương hướng từ trước tới nay của Lăng Thịnh Duệ không được tốt lắm, ngay lúc ra khỏi xe lửa chưa bao lâu anh đã bị khung cảnh rậm rạp của các tòa nhà kiến trúc lẫn trong đường xá xa lạ làm cho choáng váng, loay hoay nửa ngày,anh mới phát hiện ra mình chỉ đang lòng vòng ở cùng một nơi mà thôi, anh không còn cách nào khác, đành ghé vào sạp báo gần nhất mua một tấm bản đồ địa phương để xem. Trên người anh không có nhiều tiền, đồ mặc giày dép và vé xe lửa đã nuốt mất của anh gần hết số tiền, sau khi mua bản đồ xong, trên người anh chỉ còn vỏn vẹn một trăm tám mươi đồng tiền thôi. Tại thành phố phồn hoa tấc đất tấc vàng này, vật giá đương nhiên cao đến ngây người, liên tục vào hỏi mấy cái khách sạn, anh không còn đường nào đành phải bỏ ý định nghỉ lại ở khách sạn một đêm. Tất cả tiền trên người anh, cho dù bỏ hết để thuê một căn phòng thấp kém nhất một đêm cũng không đủ nữa. Suy nghĩ một hồi, anh quyết định đầu tiên là phải kiếm một công việc ở thành phố này đã. Nhưng, tốn mất của anh cả một buổi chiều cũng không có thu hoạch gì, đại đa số đều ngại thuê người đứng tuổi, hoặc là công việc không hợp với anh, chỉ có một lần trong buổi phỏng vấn vào chỗ mát xa, anh bị lời hay ý đẹp của chủ lừa cho mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa là ký luôn hợp đồng, đợi đến khi người ta giới thiệu đến phần công tác cho anh nghe thì anh mới vỡ lẽ, nơi này chính là một trại mại dâm! (Kaze: mấy nàng còn từ nào hay hay không???) Mặt trời dần ngả về Tây, Lăng Thịnh Duệ mệt đến không nhúc nhích nổi nữa. Toàn thân anh vẫn chưa hồi phục lại như cũ, còn có ngồi trên xe lửa hết hai mươi bốn tiếng, anh ngủ ít nhất mấy tiếng, nên giờ phút này đây anh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa thôi. Không có chỗ dừng chân, anh đành phải tìm một công viên kế bên, ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi. Bữa tối của anh là tìm đại một quán thức ăn nhanh để giải quyết, còn tối thì hẳn phải ngủ ngoài trời rồi. Có mấy người lưu lạc giống anh trong công viên, họ chia cho anh mấy tờ báo, tạp chí, còn anh thì chia lại cho họ bánh mì để trả ơn. Cái lạnh ban đêm rất buốt, anh rúc vào ghế dài, cho dù có cố gắng thu nhỏ chu vi người lại, anh vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Chỉ là tối nay anh ngủ rất ngon, không gặp bất cứ cơn ác mộng nào, nửa đêm cũng không tỉnh dậy, đợi đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, thì cả người phấn chấn lạ thường. Cùng một ngày, cuối cùng anh cũng tìm được một công việc làm công. Công việc này cũng rất đơn giản, chỉ việc phát tờ rơi quảng cáo cho một khu vui chơi giải trí dành cho du khách mới mở cửa thôi. Vất vả mới làm xong công việc, hiển nhiên là do anh rất chăm chỉ rồi, mặc dù chỉ là phát tờ rơi rất đơn giản, nhưng anh lại làm rất nghiêm túc, khuôn mặt luôn luôn giữ nụ cười thành thật và ôn hòa, mà nụ cười của anh thì từ trước giờ vẫn là già trẻ không cưỡng lại nổi, cũng vì vậy có không ít du khách nữ “Đặc biệt” chú ý đến anh. Bởi vì là ngày đầu khai trương, mà còn có hàng hóa mang nhãn hiệu nước ngoài, chủ của khu giải trí mở một cuộc mua bán, mời riêng một nữ ca sĩ có danh tiếng rất lớn cùng với người mẫu nam nhanh chóng leo lên được ví trí người mẫu hàng đầu quốc tế làm người đại diện. Việc này là do anh nghe lõm được từ mấy cô nữ sinh đang điên cuồng cả lên, với việc này Lăng Thịnh Duệ chỉ cười cười, anh không hứng thú với mấy chuyện này, chuyện anh muốn biết nhất là, chừng nào mình mới được ra về. Ngay lúc sắp tới thời gian cắt băng khánh thành thì hai Đại minh tinh cuối cùng cũng tới rồi. Giữa đoàn ký giả và du khách đông nghẹt, một chiếc xe đua xa hoa hướng cánh cửa lớn của khu giải trí chạy tới, cảnh tượng đó có thể gọi là tiến vào biển người. (*) (* tui thật sự thì không hiểu câu này lắm…. vừa edit vừa nghe nhạc:v:v) Đại bộ phận du khách đều ngắm nhìn ngôi sao lớn, Lăng Thịnh Duệ tất nhiên trở nên cô đơn hiu quạnh, vì vậy, đang chờ để phát tờ rơi tiếp, anh cuối cùng cũng bị sự náo nhiệt bên đó thu hút. Tuy rằng cách rất gần, nhưng hai bên rìa đều bị người đứng chắn lại, Lăng Thịnh Duệ miễn cưỡng chỉ có thể nhìn được một chút, bởi vì đường cũng có dải ngăn, di chuyển hết sức thong thả, chờ đến khi chiếc xe vào được thì mọi phía đột nhiên hô hoán lên. Đối với trình tự sự việc như thế,Lăng Thịnh Duệ hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, nên bị âm thanh điếc tai xung quanh làm cho choáng váng. Khoa trương quá……. Quá trình cắt băng khánh thành đương nhiên là anh không thấy được, mà anh cũng không thấy có gì hứng thú, nhìn gương mặt thất vọng của một nữ sinh bên cạnh, Lăng Thịnh Duệ cười hỏi: “ Nếu cô muốn đi xem thì đi đi, để xấp tờ rơi lại đây, tôi phát giúp cho.” “Thật không ạ?” Nữ sinh vui đến nỗi xém chút nhảy dựng lên. Lăng Thịnh Duệ cười: “Thật.” Nữ sinh dùng tư thế đại hiệp chắp tay trước ngực, rồi cười khẽ một chút, trong mắt là nỗi cảm kích vô cùng:” Chú thật sự là một người tốt bụng, để trả ơn, con mời chú ăn ma lại nóng!” (* Kaze: lại thêm cái quẹ gì nữa đây????) Giống như sợ anh sẽ đổi ý, cô nói xong liền nhanh chóng chuyển hết đám giấy sang tay anh rồi phóng đi không hề nhìn lại. Nhìn bóng dáng cô gái, Lăng Thịnh Duệ không còn gì để nói, cười lắc đầu. quả nhiên, người trẻ và người có tuổi khác nhau một trời một vực mà…. Chỉ là, cô gái đi chưa được bao lâu, thì nhân viên phụ trách quản lí đã tới tìm anh, muốn anh đến chụp hình chung với hai vị Đại minh tinh kia, Lăng Thịnh Duệ nghe xong, thì càng hoảng sợ, vội vàng từ chối: “ Không, tôi chỉ đến để làm công thôi, sao cậu lại để tôi đến đó? Không được đâu, cậu tìm người khác đi.” Người phụ trách là một người trẻ tuổi, chạy tới đầu đầy mồ hôi, nên đối với lời cự tuyệt của anh thì càng toát mồ hôi, cậu lo lắng nói: “ Không có cách nào hết, giám đốc điều động tìm mấy người có điều kiện tương đối chụp chung, chú lớn lên đẹp vậy, nếu không đi, để tổng giám đốc phát hiện ra, không phải con chết chắc rồi sao.” “Nhưng mà…..” Lăng Thịnh Duệ có chút lo lắng. “Không có nhưng nhị gì hết, chú nhanh lên!” Người quản lí không nhịn được nữa: “Để cảm ơn chú giám đốc của con tăng cho chú gấp ba tiền lương, chú chỉ việc chụp hình chung với họ thôi mà, không có gì phiền phức hết.” Lăng Thịnh Duệ không thể từ chối được nữa, không còn cách nào khác phải đồng ý, nhìn sấp tờ rơi trong tay mình: “Được, nhưng mấy cái này…. Tờ rơi này….” Đối phương giật lấy sấp tờ rơi trên tay anh: “ Cái này chú không cần lo, để con giúp chú phát, bây giờ chú phải nhanh lên nào, đừng lằng nhằng nữa.” Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, anh và mấy người khác được phân công chụp chung tại dải băng khánh thành, đứng bên cạnh nữ ca sĩ và ngài tổng giám đốc, Lăng Thịnh Duệ vừa vặn đứng bên cạnh người nữ ca sĩ kia, anh tò mò liếc nhìn một cái, sau đó lập tức quay đầu đi, đến cả diện mạo của người mẫu nam anh cũng chưa kịp xem lấy một cái. Đã chuẩn bị xong một tư thế hoàn hảo, nhưng không biết là ai ở phía sau đụng trúng anh, khiến anh nhất thời không đứng vững được, lảo đảo về phía trước, tuy miễn cưỡng không ngã sáp xuống nhưng bộ dáng chật vật vô cùng. “Anh bị sao vậy? Đứng cũng không vững được nữa.” Thợ chụp hình ở một bên đã chuẩn bị nhấn nút, ngẩng đầu lên, có chút tức giận chỉ trích nói. “Xin lỗi, vừa rồi có người đụng trúng tôi……” Lăng Thịnh Duệ vội vàng đứng thẳng lại, xấu hổ xin lỗi. Anh vừa nói xong, đã có cảm giác có một ánh mắt quái dị quét lên người anh, anh vô thức quay đầu lại, đối mặt với một gương mặt cực kỳ quen thuộc. Người mẫu nam cao gầy đứng bên cạnh cô ca sĩ kia, thế mà lại là Chu Tường! Hóa ra cậu chính là người mẫu quốc tế mà người chủ trì đã nói tới! Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ biến sắc, mà trên mặt Chu Tường cũng có chút kinh ngạc nhìn anh, vốn là nụ cười trên khuôn mặt nay cứng lại một chút. Lăng Thịnh Duệ vô ý thức muốn bước xuống đài, thế nhưng thợ chụp hình đã dự liệu trước, sợ anh lại làm ra trò gì nữa nên lạnh lùng cho anh một cái nhìn cảnh cáo, khiến anh bị khựng lại tại chỗ, mà Chu Tường ban đầu vốn kinh ngạc thì cũng quay đầu đi, không nhìn anh nữa. Thái độ hời hợt của đối phương khiến cho Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm hẳn. Có thể là, Chu Tường đã quên anh rồi……. Lộ ra một nụ cười cứng nhắc, Lăng Thịnh Duệ máy móc làm theo hướng dẫn của thợ chụp hình, chuẩn bị tư thế. Sau khi chụp xong, Lăng Thịnh Duệ lập tức bước xuống khỏi đài. Mà Chu Tường cũng không đuổi theo, cậu vẫn đang mỉm cười trả lời phỏng vấn, dường như không hề để ý chuyện anh bỏ đi, Lăng Thịnh Duệ trở lại cửa khi giải trí, tâm tình khẩn trương dần bị anh ép xuống, sau đó anh cầm lấy tờ rơi, tiếp tục phát từng tờ một. Anh cúi đầu, tận lực kéo thấp vành nón xuống, không cho người khác thấy được mặt mình. Anh vốn tưởng đến thành phố này rồi thì sẽ thoát được những ký ức đen tối kia, thoát đi sự đeo bám của những thanh niên trẻ tuổi kia, nhưng anh thật không ngờ ngày thứ hai đặt chân tới đây, anh lại gặp ngay Chu Tường. Coi bộ, không thể cư trú ở chỗ này nữa rồi…… Anh âm thầm nghĩ ngợi, chờ lấy được tiền công hôm nay rồi sẽ rời khỏi đây ngay
|
Quyển 4 - Chương 13 Sau khi xong việc, Lăng Thịnh Duệ đến phòng tài chính để lấy tiền lương của mình. Bởi vì chỉ là làm công tạm thời, cho nên tiền cũng không được nhiều, nhưng quản lí đã hứa là tăng gấp ba tiền lương cho nên số tiền cũng gọi là tương đối, Lăng Thịnh Duệ xác nhận số tiền một hồi, rồi mới bỏ đi. Vừa mới rời khỏi cổng khu giải trí chưa được bao lâu, thì phía sau lập tức có người gọi anh: “ Lăng thúc.” Giọng nói quen thuộc….. Thân thể anh cứng lại một chút rồi bước đi nhanh hơn, giả bộ như không hề nghe thấy người phía sau đang gọi. “Chờ một chút.” Người đằng sau cũng tăng tốc độ theo. Lăng Thịnh Duệ không dám quay đầu lại, thẳng thắng chạy luôn. Tiếng bước chân phía sau cũng càng lúc càng nhanh, người đó cũng đang chạy theo anh. Hai ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, hơn nữa cả ngày hôm nay anh cũng làm việc, cho nên từ đầu tới chân đều mệt rã cả người, còn sức đâu mà chạy nữa chứ? Chẳng bao lâu đã bị đuổi theo, ngăn chặn lối đi của anh. “Sao anh lại làm bộ không nhận ra tôi?” Chu Tường tháo chiếc kính râm trên mặt ra, nhíu mày nhìn anh. Lăng Thịnh Duệ cúi đầu: “Cậu nhận sai người rồi.” Chu Tường nở một nụ cười, nhướng mày nói: “ Tôi nhận sai ai cũng chắc chắn không nhận sai anh.” Lăng Thịnh Duệ không nói gì. “Sao anh lại…lưu lạc tới đây?” Chu Tường đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút kỳ quái: “ Còn nữa, sao trông anh, nghèo quá vậy…..” Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, cười khổ nói: “ Xem ra tôi trốn tới đâu cũng không thoát được các người..” Chu Tường cũng chỉ trầm mặc một lát, rồi ngay lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, hỏi anh: “Không phải anh với anh tôi…. À Chu Dực ở chung sao? Có phải hai người xảy ra chuyện gì không?” Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới, nhịn xuống cơn đau đớn khi cái tên khiến anh đau lòng được nhắc đến: “Cậu có thể nào không cần nhắc lại tên người này được không?” Chu Tương mẫn cảm bắt được nỗi đau khổ trong mắt anh thoáng qua, cũng không hỏi tiếp vấn đề này nữa, ngược lại quan tâm tới tình huống của anh hơn. Quần áo trên người anh vô cùng bẩn, đôi giày thể thao dưới chân anh hoàn toàn không không hợp với bộ đồ tý nào cả, Chu Tường khéo léo hỏi: “ Tài chính của anh có phải có chút khó khăn không?” Lăng Thịnh Duệ không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận, anh im lặng. “Vậy, anh có muốn….” “Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu.” Lăng Thịnh Duệ biết trước cậu sẽ nói gì, anh không chút khách khí ngắt ngang lời cậu: “Bây giờ với tôi cũng không tệ, mong cậu đừng quấy rầy tôi nữa, tôi có bần hàn cỡ nào cũng không cần người khác thương hại.” Chu Tường không còn gì để nói. Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, mặt không đổi sắc: “Cũng xin cậu tránh xa tôi một chút, không nên quấy rối tôi nữa.” Anh không chút khách khí bày tỏ ra, và cũng rất bất ngờ là không chừa chút mặt mũi nào cho Chu Tường cả, và cũng thẳng thắn kết thúc cuộc nó chuyện vô nghĩa của cả hai. Sau khi nói xong, anh đi vòng qua Chu Tường, đến đầu cũng không thèm ngoái lại. Mà tiếng bước chân cũng không thấy vang lên, nỗi thấp thỏm trong ngực Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng thả xuống. Coi bộ, Chu Tường đã hiểu chuyện hơn so với trước đây rồi….. Vửa rời khỏi khu giải trí, anh cũng không đến trạm xe lửa mua vé xe ngay. Anh đơn giản tính toán lại một chút, tiền dư trên người hôm nay cũng không nhiều, anh chỉ có hơn ba trăm đồng mà thôi, nếu như thật sự mua vé xe, thì còn tiền ăn phải tính sao, hầu như là phải trút hết tiền trên người anh rồi. Nghĩ nghĩ, anh vẫn quyết định ngây ở đây mấy hôm vậy, cứ ở lại chỗ này làm công vài ngày đi, mà tên đại minh tinh Chu Tường kia sau khi xong vụ này, biết đâu sẽ không tới đây nữa. Nghĩ thông suốt xong rồi, Lăng Thịnh Duệ không còn lo âu nữa, anh bình tĩnh hơn nhiều. Buổi tối vẫn ngủ trong công viên nọ, chỉ là trời hôm nay lạnh hơn so với hôm qua nhiều, Lăng Thịnh Duệ rụt người lại, ngủ còn ngon hơn cả hôm qua nữa. Buổi sáng ngày hôm sau, anh trở lại ao nước hôm qua rửa mặt xong thì quay lại khu giải trí để làm việc. Chỉ là, đãi ngộ với anh của tên nhân viên chính thức khác xa hoàn toàn so với ngày hôm qua, nếu như hôm qua là nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường thì hôm nay lại vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn chủ động đến gần anh nữa, khiến anh cảm thấy kỳ lạ, rồi sau đó, người ở bộ phận nhân sự trực tiếp đến gặp anh, nói là biểu hiện trong công việc của anh rất tốt, cho nên đề bạt anh lên làm nhân viên chính thức. Lăng Thịnh Duệ vì được coi trọng mà cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng lại lập tức hiểu ra được đây tuyệt đối là trò quỷ của Chu Tường, khiến sắc mặt anh khó coi vô cùng. Anh quyết định từ chối, mà người kia lại không thèm để ý vẫn cứ tiếp tục khuyên bảo anh hãy ở lại đây làm. Ban đầu anh còn nghiêm túc từ chối, nhưng càng về sau thì càng im lặng, công việc này với anh mà nói, là một cơ hội khó tìm được, nếu như bỏ qua thì chưa chắc đã tìm được công việc nào thích hợp hơn, như vậy chắc chắn anh sẽ trở thành kẻ lưu lạc mất, hơn nữa, nếu như đồng ý công việc này thì đó cũng là do anh tự mình kím ra đồng tiền mà….. Lăng Thịnh Duệ do dự một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu, nhận công việc này. Sau đó là phần chi tiêu cho bộ phận công nhân, bởi vì được làm nhân viên chính thức cho nên anh cũng có thể ở trong ký túc xá, chỉ là anh thuộc vào diện “Tình huống đặc biệt”, cho nên là một mình anh một gian phòng, để không bị người khác chú ý, Lăng Thịnh Duệ không hỏi gì cả, chỉ yên lặng vào ở. Vài ngày đầu, sắp xếp công việc cũng coi như ổn thỏa, mà Chu Tường cũng không thấy xuất hiện nữa. Để gây thiện cảm với quản lý và đồng nghiệp, ngày nào anh cũng làm việc đến có thể nới là bán sức lao động, tối nào sau khi về ký túc xá anh cũng không còn chút sức lực động đậy nào, mỗi lần đều tắm rửa xong là lên giường ngủ ngay. Mặc dù là thế, nhưng anh rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình, rất đầy đủ. Anh dần dần thích ứng được với cuộc sống như vậy. Ngay ngày thứ bảy làm việc ở khi giải trí, Chu Tường vẫn chưa từng xuất hiện cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện. Buổi tối ngày hôm đó, lúc Lăng Thịnh Duệ tan ca, vẫn giống như bình thường quay về ký túc xá, nhưng lại bị quản lý bộ phận gọi lại: “Chờ chút.” Lăng Thịnh Duệ quay đầu: “Xin hỏi Còn chuyện gì nữa không?” Đối phương nở nụ cười thần bí nhìn anh: “Hôm nay có một vị khách đặc biệt tới, muốn tham quan chỗ này, cho nên vất vả cho anh rồi, anh dẫn cậu ta đi dạo đi.” “Khách đặc biệt?” Lăng Thịnh Duệ nhíu mày, hoàn toàn chưa phản ứng lại được thì vị khách kia đã tự động đi ra, đứng bên cạnh quản lý, mỉm cười nhìn anh. Sau khi nhìn thấy được rõ ràng dung nhan người khách đó rồi, thì nụ cười trên mặt Lăng Thịnh Duệ lập tức tan thành mây khói. Cậu thanh niên đẹp trai dáng người cao gầy kia, không phải Chu Tường thì còn ai vào đây? “Chính là cậu ấy.” Quản lý cười cười: “ Tôi nghĩ hẳn là anh cũng nhận ra cậu ta đúng không, lần trước hai người có chụp hình chung rồi đó, nên nhiệm vụ hiện giờ của anh là dẫn cậu ta đi mua sắm, và làm quen với cái phương tiện trò chơi ở đây.” “Kaze: có 1 trò chơi không cần làm quen mà anh Tường vẫn chơi được:v:v) Lăng Thịnh Duệ định từ chối thẳng thừng, nhưng lại để ý đến nụ cười của quan lý, trong ánh mắt còn chứa một tia uy hiếp, khiến anh đành cắn răng gật đầu. “Vậy, làm phiền rồi.” Chu Tường giả bộ khách khí nói. Nhìn ý cười đùa dai trong ánh mắt cậu, Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy đau dạ dày thôi. Lúc này đã qua giờ đóng cửa rồi, nên theo lẽ thì các phương tiện trò chơi đều phải được ngắt điện hết, nhưng vì để phục vụ cho vị khách “Đặc biệt” này, thì khu giải trí vẫn hoạt động như bình thường. Bầu trời đầy sao sáng, và khung cảnh ánh sắng của khu giải trí khiến nó giống như là tranh cổ tích của thiếu nhi vậy. Dưới ánh trăng lãng mạn, thế mà Lăng Thịnh Duệ lại nghĩ đến một vấn đề: một mình một người chơi hết khu giải trí lớn thế này, mà khi không có khách nhưng vẫn hoạt động như bình thường, vậy giá tiền có tăng không? “Thế này thì, ngài hướng dẫn viên thân mến, xin hỏi là anh định đưa tôi đi đâu trước?” Chu Tường đứng cạnh anh, cười hì hì nhìn anh, nửa đùa nói. Mặt Lăng Thịnh Duệ không biểu tình gì chỉ chỉ cái tàu lượn không xa phía trước, thản nhiên nói: “ Đi cái đó trước.” Chu Tường nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, lập tức nhăn mi lại: “ Tàu lượn?” Lăng Thịnh Duệ gật đầu. Chu Tường nhún vai: “Được rồi, vậy đi nó trước đi.” Buổi tối bay vòng vòng trên trời, thế mà chỉ có hai người, khiến không khí có chút cổ quái. Không có bất kỳ tiếng thét chói tai của người thứ ba nào, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù vút qua, ngay lúc đạt tới điểm cao nhất, mọi phương hướng đều bị đảo lộn hết cả, bầu trời như bị hàng ngàn ánh sao dẫm nát dưới chân vây, loại cảm giác này thật kỳ diệu, khiến Lăng Thịnh Duệ quên luôn cả việc sợ hãi, hoàn toàn chìm đắm trong đó. Chỉ là, đợi khi xuống được tới mặt đất thì chân Lăng Thịnh Duệ như nhũn cả đi. Cả thế giới đều là một vòng tròn….. Anh đầu choắng mắt hoa, đến đứng cũng không vững, Chu Tường liền nhanh tay đỡ lấy anh thì bị anh né ra, đi tới bên góc thùng rác, nôn thốc nôn tháo. Chu Tường dùng hết sức mím môi mình lại, cố gắng nhịn cười, cậu đi đến phía sau anh không nói chuyện. Sau khi Lăng Thịnh Duệ nôn xong thì hai chân đã mềm nhũn đi. “Sao rồi, anh không sao chứ?” Chu Tường quan tâm hỏi. Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, trong lòng luống cuống vô cùng, anh nói là đi tàu lượn, thật ra là để “Trừng phạt” Chu Tường một chút, nhưng mà cái phương thức “Đồng quy vu tận” này của anh hình như không chút tác dụng nào nhỉ….. Nhìn nụ cười tươi rói của chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt, Lăng Thịnh Duệ bất lực đỡ trán. Sao mình lại kém cỏi thế này….
|
Quyển 4 - Chương 14 Nghỉ ngơi được một lúc rồi thì đầu óc quay vòng của anh cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, Lăng Thịnh Duệ lại dẫn Chu Tường đi chơi chỗ khác trong khu giải trí. (Kaze: khu giải trí… làm tui nhớ khu giải trí 3D trong khủng bố cố sự quá đê ~) Mặc dù lúc đầu là không tình nguyện, nhưng dần dà, Lăng Thịnh Duệ cũng đắm chìm trong đó. Cũng lâu rồi, cuộc sống của anh vẫn bị giam hãm trong trạng thái trầm trọng, khiến tâm anh lao lực quá độ, dù thấy khu giải trí quá mức ngây thơ, nhưng sau khi chơi một hồi, thì tâm trạng đã buông lỏng ra rất nhiều. Gương mặt vô cảm của Lăng Thịnh Duệ dần dần tự động hiện ra nụ cười thản nhiên. Chu Tường vẫn luôn luôn chú ý tới anh, người đàn ông này đứng trong bóng đêm trông càng gầy hơn, tái nhợt hơn, vẻ mặt anh cũng lạnh lùng hờ hững hơn nữa. Chú ý tới ánh nhìn của cậu, Lăng Thịnh Duệ quay đầu lại nhìn cậu: “Sao vậy?” Chu Tường lắc đầu: “Không có gì.” Lăng Thịnh Duệ nhíu mày, nhưng không nói gì, Chu Tường chỉ chỉ cái đu quay cao chọc trời nói: “ Chúng ta lên đó ngồi đi.” Lăng Thịnh Duệ nhìn theo hướng ngón tay cậu đang chỉ, ánh mắt hơi chần chờ. “Cái đó…. Hay thôi đi.” “Tại sao?” “À…..” Nửa ngày anh vẫn không nói lên được lý do là gì. Chu Tường ôm cánh tay, nhướng mày nhìn anh. Đối diện với ánh mắt cười như không cười của cậu, Lăng Thịnh Duệ càng quẫn bách hơn, anh không muốn nói ra nguyên nhân không muốn ngồi trên đu quay là bởi vì không muốn cùng cậu ngồi chung trong một không gian nhỏ hẹp, mà còn đi lên cao nữa, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia là anh liền thấy hoảng hốt, nhưng cái loại lý do này, khiến anh phải nói thế nào đây? Nửa ngày mà Lăng Thịnh Duệ cũng không chịu trả lời, mà Chu Tường cũng rất có kiên nhẫn chờ anh mở miệng. Thực sự là không thể chịu đựng được biểu tình cười như không cười đó của cậu được nữa, Lăng Thịnh Duệ hết cách đành phải đồng ý: “ Được rồi.” Chu Tường mỉm cười, rồi đột nhiên nắm lấy tay anh, trước khi anh kịp phản ứng đã kéo anh về phía trước: “Chúng ta đi thôi.” Trong lòng Lăng Thịnh Duệ hoảng sợ, anh vô thức muốn rụt tay về, đối phương nắm cũng không quá chặt, lực đạo cũng vừa đủ, nhưng anh lại không thể nào thoát ra được. Lăng Thịnh Duệ bị động bị kéo đến đu quay, cửa đóng lại, đu quay bắt đầu rời khỏi mặt đất. Lăng Thịnh Duệ đành phải ngồi xuống. Hai người ngồi cùng với nhau, đều không nói chuyện. Lăng Thịnh Duệ quay đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, cảnh toàn thành phố dần hiện ra toàn bộ trong mắt anh, ánh sắng màu hồng ngọc, chiếu sáng rọi cả một vùng trời, ở thành phố phồn hoa này, được ánh đèn chiếu sáng hệt như ban ngày. Chu Tường vẫn còn nắm chặt tay anh, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay vô cùng ấm áp, Lăng Thịnh Duệ vẫn luôn chờ cậu buông tay ra, nhưng đối phương vẫn cứ đơ ra không chịu buông, dần dần, Lăng Thịnh Duệ cũng không kìm chế được. “Cậu có thể buông thay tôi ra không?” anh nhỏ giọng nói. Chu Tường không nói gì, chỉ mỉm cười với anh, nhưng vẫn buông tay ra. Lăng Thịnh Duệ vội vàng rút tay về, rồi mới đứng dậy, ngồi xuống chỗ ngồi đối diện. Ý cười trong mắt Chu Tường càng sâu sắc hơn. “Đã lâu không gặp, anh thay đổi nhiều rồi.” Cậu nói. Trong mắt Lăng Thịnh Duệ hiện lên một chút đau thương, nhàn nhạt nói: “ Mọi người ai cũng vậy thôi.” “Vậy anh nghĩ tôi cũng thay đổi?” Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, giờ phút này đây, cậu một thân tây trang màu xám, khóe miệng vẫn là ý cười thản nhiên, ánh mắt ôn hòa mà biếng nhác, cơ thể cũng cường tráng hơn trước kia, lúc trước là một thiếu niên lúc nào cũng có gương mặt u buồn thì giờ đây lại thấm đậm hương vị người trưởng thành. (Kaze: chúc mừng Tường ca dậy thì thành công:3) Ánh đèn trong khoang có chút mờ ảo, vây quanh gương mặt của thiếu niên trước mặt khiến nó đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Lăng Thịnh Duệ tránh đi: “Cậu thay đổi rất nhiều.” “Thay đổi chỗ nào?” ý cười trong mắt cậu càng nhiều. Lăng Thịnh Duệ không nói. Chu Tường dường như rất chấp nhất nhìn chằm chằm anh, chờ đợi câu trả lời của anh. Qua một hồi lâu, Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng mở miệng: “Trở nên… vô cùng đáng ghét.” Chu Tường nhún nhún vai. Vòng quay đã đi được phân nửa, đang chuẩn bị quay ngược xuống lại. Lăng Thịnh Duệ đột nhiên nhớ tới một vấn đề, mấy tháng trước Chu Tường đã tạo ra một số tin tức không được hay cho lắm, tuy rằng kết quả là không giải quyết được gì, nhưng cũng không thể trong một thời gian ngắn đã lấy lại được lòng fan mà còn dưới thân phận ngôi sao quốc tế nữa, ấy vậy mà giới truyền thông lại không có một chút phản ứng nào. Do dự một hồi, anh chần chừ nói: “Lúc trước cậu đã đi đâu vậy? Sao chỉ mới chớp mắt mà…..”’ Chu Tường cười cười: “ Ý anh muốn nói là, sao tôi còn mặt mũi nào xuất hiện đúng không?” “Tôi không có ý này.” Lăng Thịnh Duệ hơi ngượng ngùng đáp. “Haha, cái này phải cảm ơn anh tôi, à không phải, là Chu Dực mới đúng. Anh ta đã ép buộc tòa soạn báo phải sửa lại vài lời, hiện giờ tôi căn bản là một ngôi sao bị hại bởi đám nhà báo lá cải không có lương tâm.” Giọng điệu của Chu Tường pha lẫn cả ý cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh đi: “Hơn nữa lần này về nước, tôi không còn lấy thân phận ca sĩ nữa, mà là người mẫu, mà công ty sớm đã chuẩn bị sẵn hết rồi, nên sẽ không làm ra chuyện gì không hợp ý nữa đâu.” Lăng Thịnh Duệ hơi đăm chiêu: “Vậy thì tốt….” Chu Tường thâm sâu nhìn vào anh: “ Anh không cần quan tâm đến những chuyện phiền phức nào đâu, quan hệ của chúng ta, sẽ không có ai biết đâu.” Lăng Thịnh Duệ cúi đầu: “ Chúng ta thì có loại quan hệ gì chứ?” Anh nói rất nhỏ, vừa như trả lời lại Chu Tường, vừa như tự mình lẩm bẩm. Trong mắt Chu Tường hiện lên một tia khổ sở: “Anh có thể không hiểu lời tôi nói, nhưng anh tuyệt đối không thể phủ nhận chuyện đã xảy ra.” Lăng Thịnh Duệ yên lặng. Lúc đu quay hạ xuống điểm khởi đầu hai người vẫn trầm mặc lại, khi vừa bước xuống mặt đất, hai người liền đi tới nơi khác chơi, nhưng lại không nói chuyện với nhau nữa,nếu có cũng chỉ là câu đối thoại thông thường thôi, tâm tình Lăng Thịnh Duệ rõ ràng không được vui, Chu Tường hối hận mình đã nhất thời xúc động mà nhắc lại những chuyện cũ mất hứng kia. Trò chơi cuối cùng là vòng quay ngựa gỗ, sau khi chời xong, Lăng Thịnh Duệ cũng hết nhiệm vụ, anh lạnh nhạt nói mấy lời tạm biệt rồi xoay người bỏ đi. Chu Tường gọi anh lại: “ Chờ một chút.” Lăng Thịnh Duệ quay lại: “Xin hỏi còn có chuyện gì nữa không?” Ngữ khí xa lạ của anh, khiến trong mắt Chu Tường hiện lên một chút đau khổ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười không tan: “Tôi nghĩ một chuyện, anh không thích hợp với công việc này” Lăng Thịnh Duệ không hiểu ý cậu muốn nói gì, anh lắc đầu: “Tôi rất thích công việc này.” Chu Tường gật đầu: “Vậy anh có nghĩ đổi phần công việc khác không?” Lăng Thịnh Duệ nhíu mày: “Tất nhiên là không.” “Chỉ là, tấm hình mấy ngày trước chúng ta chụp chung sẽ được đăng lên báo…..” Chu Tường nói. Ban đầu Lăng Thịnh Duệ không hiểu được hàm ý của cậu, khó hiểu nhìn cậu, nhưng rồi lập tức phản ứng lại được, sắc mặt khẽ biến, lúc chụp hình anh không hề nghĩ đến chuyện này, hiện giờ thế mà nó lại được đăng báo? Tuy anh không lên mạng, nhưng cũng biết hiện giờ internet rất phát triển, những tấm hình quảng cáo chắc chắn sẽ bị bọn người Phương Nhược Thần ở xa ngàn dặm phát hiện ra mất! Lăng Thịnh Duệ nhăn mặt, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Chu Tường nhìn anh, do dự nói: “ Nếu anh vì muốn tránh mặt Chu Dực nên mới trốn tới đây, vậy không chừng hiện giờ anh ta cũng biết rồi đó.” Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới: “Ngày mai tôi phải nghỉ việc, rời khỏi chỗ này.” “Nhưng anh mất việc rồi, thì sau này làm sao đây?” Chu Tường giả vờ lo lắng hỏi. “ Không sao hết, tôi sẽ đi tìm việc khác.” Lăng Thịnh Duệ nhàn nhạt nói, giọng điệu không che giấu được chút mất mát, xem ra anh thật sự rất thích công việc này. “Có muốn tôi giới thiệu công việc khác cho anh không?” Chu Tường vẫn lo lắng hỏi han. Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, nhưng vẫn từ chối: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng không cần đâu.” Chu Tường yên lặng không nói gì, Lăng Thịnh Duệ nghĩ rằng chuyện đó đã kết thúc rồi, ủ rũ trở về ký túc xá, ngày thứ hai anh lên bộ phận nhân sự làm đơn xin nghỉ việc thì được biết tối hôm qua Chu Tường đã làm đơn xin nghỉ giúp anh rồi, khiến anh không khỏi ngạc nhiên, rồi lập tức nổi giận, rõ ràng là chuyện của anh, sao người đó cứ thích xen vào thế? Chờ đến khi anh quay về ký túc xá để dọn dẹp đồ đạc thì vừa vào cửa liền thấy ngay tên đầu sỏ đang ngồi cười tủm tỉm ở đầu giường, cười hỏi anh: “ Đồ đạc tôi giúp anh dọn hết rồi.” (Kaze: anh có diếm cái pantsu nào của thúc hơm? ~) Lăng Thịnh Duệ lạnh mặt nói: “ Cậu tới đây làm gì?” Chu Tường vẻ mặt đơn thuần cười nói: “Giúp anh dọn đồ đó, chẳng phải anh muốn nghỉ việc sao?” “Đây là chuyện của tôi.” “Nhưng, tôi đã tìm cho anh công việc khác mất rồi.” Chu Tường nhướng mày. “Tôi không cần cậu quan tâm, tôi tự giải quyết được.” Chu Tường giả bộ không thấy được sắc mặt và giọng nói tức giận của anh: “Nhưng tôi lo cho anh, công việc bây giờ khó kiếm lắm, lỡ anh không tìm được việc thì phải làm sao?” “Cái này cũng không phải chuyện của cậu.” Lăng Thịnh Duệ cắn răng nói. “Lần trước ký kết hợp đồng nhân viên chính thức với khu giải trí này là ba năm, hiện giờ mới vài ngày anh đã xin nghỉ, điều này làm cho bộ phận nhân sự rất không hài lòng.” “Vậy là có ý gì? Tôi cũng đâu phải ký hợp đồng bán thân.” Chu Tường lấy ra một sấp giấy tờ từ đằng sau: “Lúc đầu ông ta không chịu phê duyệt, sau đó chính tôi phải đi năn nỉ, ông ta mới đồng ý ký tên, và sau này tôi có thể tự do mang anh theo.” “Sao cậu có thể như thế chứ?” “Không còn cách nào khác mà, tôi lo anh không tìm được việc thôi.” Chu Tường lộ ra khuôn mặt vô tội. Lăng Thịnh Duệ cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi không ký, nên hợp đồng này không có giá trị.” Ý cười của Chu Tường càng ngày càng sâu, trong mắt còn lóe lên một tia cười giảo hoạt. Lăng Thịnh Duệ đột nhiên có dự cảm không lành. Chu Tường cầm lấy một sấp giấy,lật tìm đến trang cuối cùng, chỉ vào chữ ký: “ Nhưng, anh đã ký hợp đồng với công ty chúng tôi, nếu anh bội ước….” Lăng Thịnh Duệ sửng sốt một chút, chữ ký trên đó chính xác là chữ ký của anh, nhưng mà mình ký nó khi nào chứ? “Cậu nói bậy, rõ ràng tôi……” Câu văn chưa kịp thốt ra, thì anh đột nhiên nhớ tới khi ký hợp đồng với nơi này, đối phương đưa ra một đống giấy không ngừng giục anh điền vào, khiến cho anh trở nên mơ hồ, anh buồn bực, không phải chỉ là ký hợp đồng thôi sao, sao rườm rà thế, sau đó thì có vài giấy tờ anh còn chưa kịp đọc nội dung trên đó đã trực tiếp ý tên vào luôn. Hóa ra tất cả đều là Chu Tường tính toán hết cả rồi! Lăng Thịnh Duệ nắm chặt hai tay, oán hận nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười rạng rỡ của người kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Chu Tường, không ngờ cậu lại dám làm ra chuyện này!” Lời chỉ trích của anh, Chu Tường dường như không hiểu, cậu không giải thích được nhìn anh: “Tôi làm chuyện gì?” “Tự cậu biết chứ.” Lăng Thịnh Duệ lạnh lùng đáp. “Rốt cuộc là anh đang muốn nói gì? Tôi thật sự không hiểu ý của anh.” Ánh mắt của Chu Tường càng ngày càng vô tội, dáng vẻ xem ra rất đáng thương, nếu không phải đã quá hiểu cậu thì Lăng Thịnh Duệ thật sự rất có khả năng sẽ nghĩ mình đang thật sự trách oan cho cậu rồi. Đối với việc giả vờ của Chu Tường, Lăng Thịnh Duệ không còn chút sức nào để cãi nhau với cậu, anh lạnh lùng nói: “Cậu đã có thể sử dụng thủ đoạn để tiện này bắt tôi ký hợp đồng, thì tôi cũng đương nhiên có thể bội ước, trên người tôi không có tiền, không cách nào bồi thường cho công ty cậu, nếu các người tố giác tôi, thì cứ việc bắt tôi vào tù đi.” Nụ cười của anh rất thản nhiên, bộ dạng đó mang hàm ý có chết cũng không sợ. Ý cười trên mặt Chu Tương một chút cũng không thay đổi: “ Trên người anh không có tiền, nhưng anh có nhà.” Qua một lúc Lăng Thịnh Duệ mới hiểu được hàm ý của cậu, nhất thời anh trở nên kích động hơn: “ Cậu dám có ý nghĩ với nhà tôi?” Chu Tường chỉa chỉa bản hợp đồng: “Không còn cách nào khác, trên hợp đồng có viết như thế mà.” “Không được!” Lăng Thịnh Duệ kiên quyết từ chối: “ Đó là nhà tôi, con tôi không có chỗ nào để đi cả, cậu không thể tịch thu căn nhà đó.” “Vậy thì anh không nên bội ước.” Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, sắc mặt trắng bệch, Chu Tương thì vẫn mang bộ dạng đoán được hết mọi chuyện, cậu đã sớm tính toán hết cả kế hoạch rồi, chỉ việc ngồi chờ anh sa vào lưới thôi. “Tôi….đồng ý với cậu.” Lăng Thịnh Duệ biết mình không còn đường để đi nữa rồi.
|
Quyển 4 - Chương 15 Ngoài dự đoán của anh là ngoại trừ bắt buộc anh nhận công việc này ra, thì Chu Tường cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng gì. Dựa theo sự bày bố của Chu Tường, anh trở thành trợ lý riêng của cậu, phụ trách việc ăn, mặc, ở, đi lại, nói trắng ra là một người hầu tùy thân của cậu. Công tác chủ yếu của Chu Tường là ở Châu Âu, cho nên hôm đó, khi hai người vừa về đến nhà đã được công ty điều đến Pháp. Hai người ở đó được cấp cho nhà ở, tuy không rộng lắm, nhưng quang cảnh không tệ, cách cửa sổ không xa còn có cả sông nữa, khi mở cửa ra có thể nghe được âm thanh nhộn nhịp của sóng biển, còn lúc trời nắng thì nó được ánh sáng khoác lên một màu vàng óng ánh, hơn nữa còn lồng vào đó là những tòa kiến trúc phong phú nơi đây, cảnh tượng này thật hấp dẫn mắt người. Công việc của Chu Tường cũng không bận rộn lắm, ngoại trừ chụp hình riêng cho mấy tờ báo quảng cáo, thì còn lại là trình diễn trên sân khấu. Khi không có công việc thì đại đa số thời gian Chu Tường đều loanh quanh ở khu giải trí, còn không là đến phòng tập thể hình. Lăng Thịnh Duệ đi bên cậu, trừ việc nấu ăn cho cậu hằng ngày ra, thì cũng nhẹ nhàng hẳn. Đặc biệt là Chu Tường cũng không có hành động ám muội nào với anh, chỉ là lâu lâu cậu sẽ quan tâm đặc biệt hơn, thì cũng không làm hành động nào khác nữa. Điều này, khiến anh rất an tâm. Bởi vì tính chất công việc, nên Chu Tường đều bôn ba ở khắp các quốc gia và thành phố, thế giới giải trí cũng khác nhau, cho nên trong đám thanh niên người mẫu xinh đẹp này, thì tỷ lệ đồng tính cũng cao hơn. Người Âu Châu phong cách cởi mở, mà Lăng Thịnh Duệ lại đẹp trai như vậy rất được hoan nghênh, cho nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các chàng trai khác, họ đều đến gần anh. Mỗi lần như vậy, anh đều rất khẩn trương, anh không biết tiếng Pháp, mà tiếng Anh cũng là trình độ có thể giao tiếp căn bản thôi. Cản trở của ngôn ngữ hơn nữa thiên tính của anh là luôn thân mật với người khác, khiến anh luôn bị hiểu lầm là có ý tứ với người ta, nên sau đó luôn tạo ra một chuyện tình xấu hổ. “Đãi ngộ” như thế khiến anh rất đau đầu, mà cũng đồng thời khiến Chu Tường rất ghen tuông, cậu dần dần trở nên tùy hứng hơn, mỗi lần có người tới gần anh thì cậu luôn nghĩ biện pháp quấy nhiễu, cố ý ôm anh, làm ra động tác vô cùng thân mật, dùng hành động cho thấy rằng: Người đàn ông này là hoa đã có chủ….. Ngược lại, khi Chu Tường bị quấy rầy, cậu cũng lại dùng cách này để đối phó. Đại đa số thì những người đó đều biết khó mà lui, nhưng cũng có không ít người quấn lấy không dứt. Một ngày, Chu Tường đang cùng một nữ đồng nghiệp chụp hình bìa cho một tạp chí. Lăng Thịnh Duệ đứng ở ngoài, chờ Chu Tường chụp hình xong. Nhiếp ảnh gia là một người rất khó tính, yêu cầu rất cao, đối với mấy tấm hình chụp được vẫn không hài lòng, cứ mãi yêu cầu chụp lại, vốn dự định là kết thúc vào lúc tám giờ, nhưng quay qua quay lại đến mười giờ rưỡi vẫn chưa xong, tất cả mọi người đều không có cách nào tan tầm được, Lăng Thịnh Duệ cũng chỉ có thể chờ thêm. Giữa lúc anh không thể nào chịu đựng được nữa thì có một thanh niên ngoại quốc cao gầy đi tới. Cậu ta đi tới trước mặt anh, trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nói với anh câu gì đó, Lăng Thịnh Duệ nghe không hiểu, nên không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười cười. Ánh mắt mờ mịt của anh dường như khiến đối phương hiểu ra được cái gì đó, lập tức sửa lại tiếng Anh, rồi hai người bắt đầu đối thoại căn bản với nhau. Lúc mới bắt đầu, Lăng Thịnh Duệ còn nghe hiểu được, nhưng càng về sau thì càng nghe càng mơ hồ. Ánh mắt người kia nhìn anh cũng càng ngày càng cháy bỏng. Nụ cười trên mặt Chu Tường càng lúc càng cứng lại, sắp chuyển sang màu xanh luôn rồi. Cuối cùng, thanh niên đột nhiên nắm lấy tay anh. Lăng Thịnh Duệ theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng sức của đối phương rất lớn, cũng không để ý đến cơn tức giận của anh, mà Lăng Thịnh Duệ thì lại không dám làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến công tác của Chu Tường. Đúng lúc anh không biết phải làm sao thì, Chu Tường – người kết thúc buổi chụp hình rất đúng lúc đuổi kịp lại đây, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì gương mặt lạnh dần lại. Cậu đi tới phía sau Lăng Thịnh Duệ, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng honey, sau đó đuôi mắt liếc lấy người thanh niên ngoại quốc kia. Bình thường thì trò này khiến người khác khó chịu đều luôn tự biết đường mà lui, nhưng mà hôm nay người này lại vô cùng chấp nhất, không hề tự biết bỏ đi, ngược lại còn khiêu khích nhìn Chu Tường, trong mắt không hề che giấu ý nghĩ của mình, thậm chí dường như còn mang theo vài tia khinh bỉ nữa. Tuy rằng tính tình Chu Tường trầm lặng hơn trước đây nhiều, nhưng vẫn bị chọc giận. Lăng Thịnh Duệ thấy tình huống không được khả quan cho lắm, nên anh vội vàng ngăn cản Chu Tường: “Bỏ đi, Chu Tường, chúng ta về nhà.” Tuy Chu Tường đang tức giận, nhưng vẫn chưa đến nỗi mất đi lý trí làm ra chuyện to lớn gì, cậu lạnh lùng quét mắt nhìn người nọ rồi bị Lăng Thịnh Duệ kéo đi. Về đến nhà, thái độ luôn luôn dịu dàng của Chu Tường với anh bỗng trở nên hờ hững hẳn. Lăng Thịnh Duệ cảm thấy mình không có lỗi, nhưng biết mình lại gây ra phiền phức rồi, anh hơi chột dạ, sau khi về đến nhà thì tự động vào phòng mình không đi ra nữa. Chu Tường vẫn không nói gì với anh, vẫn ở phòng khách chơi trò chơi, chơi suốt một đêm, thẳng đến sáng ngày thứ hai luôn. Công việc của ngày hôm sau, vẫn là thực hiện ở chỗ chụp ảnh. Khi đến lượt Chu Tường chụp hình thì thanh niên hôm qua lại tiếp tục quấn lấy anh nữa. Lăng Thịnh Duệ vô thức muốn lảng tránh cậu ta, nhưng đối phương không tiếp cận trực tiếp với anh, chỉ đứng ở gần đó, dùng ánh mắt cười như không cười dán chặt lên người anh. Anh bị ánh mắt nóng như lửa của cậu ta làm cho cả người khó chịu. Anh xoay người rời khỏi khu chụp hình, đến nhà vệ sinh. Chỉ là, anh không nghĩ tới, người thanh niên đó lại đi theo sát bên anh. Nội tâm anh hoảng loạn, vào ngay lúc anh bước vào, thì cậu ta liền bước ra chắn ở cửa. Thanh niên nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóa trái, sau đó nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ, trong mắt hiện lên tia cười nhưng lại không hề có ý tốt chút nào, cậu ta chậm rãi đi về phía Lăng Thịnh Duệ. Sắc mặt anh khẽ biến.
|
Quyển 4 - Chương 16 Lăng Thịnh Duệ chậm rãi lùi về sau, thanh niên trẻ tuổi từ từ bước đến tiếp cận anh, lưng Lăng Thịnh Duệ đụng phải bồn rửa tay phía sau. Nhất thời khiến anh hoảng hốt. Thanh niên trẻ tuổi đã đi đến trước mặt anh, cúi đầu xuống nhìn anh. Lăng Thịnh Duệ muốn né ra, nhưng tay đối phương lại lập tức khoác sang hai bên người anh, ngăn cản đường đi của anh. “Xin hỏi cậu có chuyện gì không?” Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh hỏi. Anh không còn đường để chạy nữa rồi. Thanh niên nhìn anh, khóe miệng câu lên ý cười sâu sắc, đôi mắt sáng màu thâm thúy híp lại,gợi lên vài phần tà ác, và mười phần chiếm đoạt. Trong lòng Lăng Thịnh Duệ càng lúc càng hoảng hơn. Anh đã chuẩn bị tốt tâm lý để chiến đấu, nhưng mà đối phương chỉ vây anh lại giữa hai cánh tay mình thôi, không hề có ý định tiến thêm bước nào nữa. “Tôi là Khắc Lý Tư.” Cậu ta nói. “À, chào cậu.” Anh cứng nhắc cười cười. Thanh niên tự xưng là Khắc Lý Tư hỏi: “ Anh tên gì?” Lăng Thịnh Duệ vừa định lên tiếng, nhưng lại vội vàng dừng lại. Người này không có ý tốt với mình, tốt hơn là vẫn không nên nói tên ra làm gì. “Không chịu trả lời tôi?” Thấy anh không trả lời, trong đôi mắt sáng màu của Khắc Lý Tư hiện lên một tia không hài lòng. “Ưm, tôi thấy chúng ta cũng không thân thiết cho lắm.” Lăng Thịnh Duệ khó khăn trả lời. “Chẳng lẽ anh cảm thấy hiện giờ chúng ta không được gọi là thân thiết sao?” Hai tay cậu ta dọc xuống theo đường tường của bồn rửa tay trượt xuống, phủ lên mu bàn tay Lăng Thịnh Duệ. Lăng Thịnh Duệ run lên, muốn nhanh chóng rút tay về, nhưng bị Khắc Lý Tư nắm đến không nhúc nhích được gì. “Xin hỏi cậu muốn làm gì?” Lăng Thịnh Duệ không khỏi lớn tiếng hơn. “Tìm hiểu đối tượng.” Khắc Lý Tư nở nụ cười. “Xin lỗi, nhưng tôi không cần phải tìm hiểu cậu.” Lăng Thịnh Duệ lạnh lùng nói. Một người tốt tính như anh cũng bị cậu ta chọc giận. “Hửm? Nhưng mà tôi cảm thấy rất cần đó.” Khắc Lý Tư không giận mà ngược lại còn nở nụ cười. “Xin cậu thả tôi ra đi, không thì đừng trách tôi không khách khí.” “Không khách khí thế nào?” Khắc Lý Tư châm chọc nhìn anh một cái, nhướng mi nói. Lăng Thịnh Duệ không nói lại. Nếu thật sự muốn đánh nhau, anh không phải đối thủ của cậu ta, nếu làm lớn chuyện, thì sẽ khiến người bên ngoài biết, mặt mũi anh không biết sẽ để đâu nữa, hơn nữa không biết Chu Tường sẽ phản ứng lớn đến đâu đây. Tưởng tượng đến gương mặt tức giận cực độ của Chu Tường, Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy đau đầu. Khắc Lý Tư nhìn anh, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng: “ Anh thật sự đúng là một người đàn ông mê người, rất có sức quyến rũ nha, từ lần đầu tiên gặp được anh, tôi đã muốn chơi anh rồi, người đông phương rất ít ai có hương vị giống anh lắm, từ trên xuống dưới đều rất gợi cảm.” Rõ ràng đó là một lời khen, nhưng Lăng Thịnh Duệ nghe vào chỉ cảm thấy nổi đầy da gà thôi. “Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, xin cậu buông tôi ra đi.” “Có thể chứ, nhưng không phải bây giờ.” Khắc Lý Tư trầm giọng nói, cười càng thêm xán lạn, ánh mắt không ngừng phóng điện về phía anh. Người này thật ra rất đẹp trai, nhưng mà trên người cậu lại có cỗ hương vị nguy hiểm vô cùng. Đối với ánh nhìn của cậu, da đầu Lăng Thịnh Duệ chợt run lên. “Cái tên Chu Tường kia có gì tốt chứ, vừa nhìn là biết chỉ là một tên không hiểu phong tình rồi, xem hắn lạnh lùng thế kia, chắc hẳn cũng chỉ là một tên xử nam thôi.” Khắc Lý Tư vừa chế nhạo vừa nói, đầu dần dần tiến đến gần Lăng Thịnh Duệ. Lăng Thịnh Duệ nhíu mày, sao mà đáng ghét quá…… Khắc Lý Tư thổi khí bên tai anh, khiến cơ thể Lăng Thịnh Duệ run rẩy. “Xin cậu tự trọng cho.” Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại. Đối với sự bất mãn trong mắt anh, Khắc Lý Tư giả bộ như không thấy, cậu dùng giọng điệu vô cùng dâm tà nói với anh: “Chia tay tên đó đi, thấy sao? Ở với tôi anh sẽ không hối hận đâu, kỹ thuật trên giường của tôi khẳng định tốt hơn cậu ta nhiều, tuyệt đối có thể cho anh cảm giác sướng như tiên, còn hơn cả những người mà anh đã từng ở chung trước đây nữa, đảm bảo chưa ai từng cho anh…..” Đối phương càng nói càng khó nghe, Lăng Thịnh Duệ nghe đến đỏ mặt tai hồng, cuối cùng không chịu được nữa: “Xin cậu buông ra đi, nếu không tôi kiện cậu tội quấy rối tình dục đó.” Khắc Lý Tư nhướng mi, dùng ánh mắt dường như có thể nhìn thấu được để nhìn anh: “Anh dám?” Đúng là Lăng Thịnh Duệ không dám thật, bởi anh đâu đấu lại người này, nhưng vì muốn đuổi người này đi, anh đành kiên trì nói: “Đương nhiên tôi dám kiện, nếu trong ba giây nữa cậu không buông tôi ra, tôi sẽ lập tức làm đơn kiện cậu!” (Kaze: trước khi kím được giấy và bút, thúc đã không còn miếng xương nào rồi … -_-) Sắc mặt Khắc Lý Tư lạnh xuống, nhưng lại không buông anh ra, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh. Lăng Thịnh Duệ thầm kêu không hay, chọc người này giận rồi…… Giữa lúc hai người đang giằng co nhau thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Cơ thể Lăng Thịnh Duệ bỗng chốc cứng đờ. “Lăng Thịnh Duệ, anh có trong đó không?” người ngoài cửa lo lắng hỏi. Là Chu Tường. Lăng Thịnh Duệ đến thở cũng không dám thở mạnh. Trên mặt anh là vẻ hoảng loạn vô cùng rõ ràng, ánh mắt Khắc Lý Tư nhìn anh càng ngày càng nghiền ngẫm. Cậu ta buông tay anh ra. Vén áo sơ mi của anh lên, mò mẫn len vào, bàn tay từ lưng dần trượt xuống dưới. Lăng Thịnh Duệ nén xuống nội tâm đầy khó chịu của mình, bắt lấy tay cậu. Khắc Lý Tư nhướng mày, thân thể bỗng nhiên tiến lại gần, Lăng Thịnh Duệ bị cậu ép phải lùi về phía sau, hông bị đụng mạnh vào thành bồn rửa mặt. “Ưm….” Lăng Thịnh Duệ nhịn không được rên hừ một tiếng. Vẻ mặt đau đớn đó khiến Khắc Ly Tự có chút hưng phấn, tay kia đi xuống hạ thân anh, kéo khóa quần xuống, tiến vào trong. Lăng Thịnh Duệ vô thức kêu lên: “Dừng tay!” Âm thanh đập cửa vì vậy mà dừng lại. “Đừng sợ, tôi không làm anh đau đâu.” Ánh mắt Khắc Lý Tư bị dục vọng nhấn chìm nhìn có chút điên cuồng. “Buông ra!” Lăng Thịnh Duệ cực lực phản kháng. Hai người cũng không để ý đến hoàn cảnh ngoài cửa, giữa lúc Khắc Ký Tư dự định tiến thêm một bước nữa thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, cánh cửa toilet bị đá văng ra. Động tác cả hai dừng lại, cùng nhau quay đầu, Chu Tường đang đứng ở cửa vào, sắc mặt đen tới cực điểm. Mặt Lăng Thịnh Duệ nhất thời trắng bệch. Thấy Chu Tường, Khắc Lý Tư không có chút sợ hãi nào, mà trái lại còn có vẻ vừa khiêu khích nhìn Chu Tường vừa xé bỏ quần áo Lăng Thịnh Duệ. Sát khí trong mắt Chu Tường lập tức lạnh tới thấu xương. “Buông anh ta ra.” Cậu nói từng chữ từng chữ một, cậu càng giận thì nói càng chậm, nhưng hàm ý uy hiếp và phẫn nộ trong câu nói lại được bộc phát rõ ràng. Chu Tường chậm rãi đi về phía hai người. Thân thể Lăng Thịnh Duệ run lên, anh biết không thể tránh được một trận đánh nhau rồi, và anh may mắn lại là kẻ đầu sỏ gây nên trận đánh này. “Tại sao phải buông? Không thấy bọn tôi đang chơi đùa rất vui sao?” Khắc Lý Tư ngạo mạn nhìn Chu Tường. Chỉ là một giây sau, sự ngạo mạn của cậu không giữ được nữa, Chu Tường không nói một câu đã đánh ra một cú, hướng thẳng vào mặt Khắc Lý Tư, cú đánh rất mạnh, khiến cậu ta trong nháy mắt bị đánh bật về sau vài thước. Lăng Thịnh Duệ nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc của Khắc Lý Tư, chạy đến ngăn trước mặt Chu Tường. “Thôi đi, đừng đánh nữa.” Chu Tường lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, đi vòng qua anh, đến trước mặt Khắc Lý Tư. Đối phương vừa bị một quyền của cậu làm cho choáng váng, mà Chu Tường không chút khách khí nào nện thêm một cú vào mặt cậu ta. Lăng Thịnh Duệ thấy tình huống không ổn, nên vội vàng kéo cậu ra, nhưng lại bị đẩy ra. Trong mũi nóng lên, hai dòng máu tươi chảy xuống, Khắc Lý Tư đưa tay sờ mũi mình đưa xuống xem, rồi phục hồi tinh thần lại. “Mẹ nó, mày dám đánh tao?” “Vẫn chưa đủ đâu.”Chu Tường thong thả trả lời, lại tung ra một quyền. Khắc Lý Tư cũng không cam lòng yếu thế, cũng lao vào đánh trả. Bọn họ đều là những thanh niên thân thể cường tráng khỏe mạnh, nên không ai chịu nhường ai, nhưng mà cuối cùng lại bị Chu Tường siêng năng luyện tập chiếm thế thượng phong, áp đảo xuống đất, điên cuồng đánh, Lăng Thịnh Duệ kéo thế nào cũng không kéo ra được. Đợi được có người bên ngoài cảm thấy được tình huống không đúng trong này thì khuôn mặt đẹp trai của Khắc Lý Tư đã nhận không ra luôn rồi. Hai người bị tách ra, Khắc Lý Tư bị đánh cho hôn mê.Mà Chu Tường thì lại là một khuôn mặt lãnh đạm, không phản kháng chút nào, chỉ là khi đi tới bên người Lăng Thịnh Duệ thì nhìn cũng không nhìn đã cố sức nắm chặt cổ tay anh, vừa lôi vừa kéo anh ra ngoài. Lăng Thịnh Duệ cũng không dám phản kháng, đành phải trầm mặc đi theo phía sau cậu. Chuyện này thật sự rất lớn, nhưng may là có sự can thiệp của công ty nên cũng làm ra chuyện to tát gì, cũng không kinh động đến cảnh sát và giới truyền thông. Cuối cùng là Khắc Lý Tư được đưa vào viện, còn Lăng Thịnh Duệ sợ liên lụy đến Chu Tường nên cũng không ngại nói hết sự tình ra, chỉ là Chu Tường bị công ty nghiêm phạt: sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ chụp ảnh lần này, thì cậu bị đình chỉ công tác một tuần, Lăng Thịnh Duệ thì muốn biện hộ, nhưng Chu Tường lại không tỏ thái độ phản đối nào tự nguyện nhận lấy.
|